Một Centimet Ánh Dương - Mặc Bảo Phi Bảo (P.hạ C2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      16 tuổi cunng nhận còn ..............2 ng này chắc còn nhìu sóng gió đây...........tr bnhiu ch thế nàng

    2. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 27 – Người trong giấc mơ xưa (2)

      Tháng ba năm 2002, được xem Chúa tể của những chiếc nhẫn phần bản gốc.

      Đây là bộ tiểu thuyết nước ngoài đầu tiên Quý Thành Dương xem cùng .

      Hơn tháng sau, bản điện ảnh được công chiếu đại lục, những người xem qua nguyên tác đánh giá, toàn bộ phần chỉ là cái nền lớn, những điểm đặc sắc còn ở phần hai, phần ba trong tương lai.

      Nội dung khá chậm, rất nhiều nhân vật, quả là làm nền tảng trước. xem lát, chán tới mức ngủ gục.

      Ngủ trong phòng sách nhà Quý Thành Dương.

      đến nhà vài lần rồi, chưa từng thấy phòng sách này, cửa phòng là vách tường phía đông của thư phòng, nhìn sơ qua chỉ thấy giá sách để tập san, đẩy ra lại có gian khác.

      Nếu thư phòng còn có chút vẻ đại, có chứa sách xuất bản những năm gần đây, còn có tạp chí. Vậy khi đẩy ra cánh cửa kia, giống như bước vào thư viện cũ kỹ. Vách tường bốn phía đều là giá sách, màu đỏ sậm, có cửa sổ, chỉ có ngọn đèn, mỗi kệ sách sát tường đều có hai cái đèn riêng. Toàn bộ nền nhà được lát gỗ, chỉ có giữa phòng trải thảm, còn có cái ghế sô pha hai chỗ ngồi.

      mở đèn phía , chiếu sáng mười tầng của giá sách, mười tầng dưới vẫn tối đen.

      Lúc ấy, chỉ cảm thấy rất chấn động, rung động bởi vẻ đẹp của nơi này.

      Con người Quý Thành Dương, ở trong thế giới của , trở nên ràng hơn.

      Trong ấn tượng của , chính là từ ngày đó, bắt đầu chậm rãi đến gần , tìm hiểu từng chút cuộc sống của .....

      Bởi vì đặc biệt thích nơi đó, Quý Thành Dương bỏ qua phòng chiếu phim gia đình cỡ , lấy máy tính vào đó, cùng ngồi sô pha xem phim. ngờ, chưa tới mười phút, Kỷ Ức rúc vào sô pha vô cùng thoải mái, nghiêng đầu, ngủ mất. Quý Thành Dương vốn đặt máy tính đùi, phát ngủ, khẽ đặt máy tính xuống phía bên trái, sau đó để đầu nằm đùi .

      Cơ thể có chút thuận nghiêng qua, bắt đầu xem email ứ đọng suốt tháng qua.

      Tốc độ xem email của rất nhanh, gần như là liếc mắt qua nhảy đến thư tiếp theo, cần trả lời đánh dấu lại, tránh cho thanh gõ bàn phím đánh thức ngủ........

      Kỷ Ức tỉnh dậy, phát bản thân nằm đùi , dám nhúc nhích. Nhưng người tỉnh dậy rất khó giữ tư thế yên bình như lúc ngủ, chỉ lát sau, liền cảm thấy cả người khó chịu, muốn cử động.

      Cố gắng kiên trì......

      Chỗ hại của việc lực chú ý quá tập trung là, chân bị đè ở phía dưới bị chuột rút.

      khóc ra nước mắt, lay chân : "Em bị chuột rút......"

      Quý Thành Dương vội đặt máy tính xuống thảm, đứng dậy, chậm rãi xoa bóp chân phải giúp . Đôi tay rất đẹp, lúc này nắm lấy chân phải : "Đỡ hơn ?"

      Độ ấm của bàn tay, động tác di chuyển nhàng, khiến chân nhanh chóng bình thường lại, nhưng lại có cảm giác khổ sở khác càng tra tấn hơn. Kỷ Ức rốt cục nhịn được, mạnh mẽ rút chân về.

      Quý Thành Dương nhìn .

      "Chân em sợ nhột, người khác chạm vô chút xíu cũng được.”

      buồn cười: "Chỉ có chân sợ sao?"

      "....... Chỗ nào cũng sợ."

      " biết rồi." vừa vừa cười.

      lúc này, mặc áo sơ mi màu trắng tay dài, vì trong phòng nhiệt độ ổn định khoảng hai mươi bốn độ, tay áo được xắn lên đến dưới khuỷu tay. Con người nếu lý tưởng hóa ở mức cao nhất có nhiều góc cạnh sắc bén lắm, khóe miệng khẽ cười, mang chút tinh nghịch khi muốn trêu người.

      Kỷ Ức chưa kịp phản ứng.

      vươn tay đến bên hông Kỷ Ức, cảm giác nhột nháy mắt ập lên đại não. Kỷ Ức theo phản xạ hét lên, muốn trốn , nhưng cách nào thoát khỏi phạm vi khống chế của người đàn ông trưởng thành như : "Đừng mà --- Xin , đừng cù em---" cười ra nước mắt, cuối cùng lăn từ sô pha rơi xuống thảm.

      May mà đôi tay phía sau kịp ôm lấy , vứt cả dép lê, chân trần bỏ chạy khỏi phòng chứa sách.

      Chạy ra thư phòng, còn đặc biệt trốn phía sau sô pha, ánh mắt cảnh giác nhìn Quý Thành Dương ôm máy tính chậm rãi tới. Mặt đỏ bừng, còn thở hồng hộc, thấy Quý Thành Dương nhìn mình, lập tức xin tha: "Em sai rồi, em nên ngủ khi xem phim, phạt thế nào cũng được, đừng cù em."

      Đôi mắt đen nhánh của Quý Thành Dương sáng lấp lánh, có ý cười: "Đồng phục của em chắc khô rồi, thay , dẫn em ra ngoài ăn cơm."

      Kỷ Ức thở phào, ngoan ngoãn thay quần áo.

      Vì đồng phục bị ướt mưa, mặc áo sơ mi và quần thể thao của . Sau cơn mưa nắng lên, đồng phục phơi nắng ngoài ban công hơn bốn tiếng, miễn cưỡng xem như khô. Đầu xuân, vẫn còn se lạnh, Quý Thành Dương thuận tay lấy cái áo khoác màu đen, đội vào chiếc nón bóng chày đen.

      Kỷ Ức nhìn bộ dáng này của , nhớ lại của quá khứ.

      Dường như đều rất dễ nhìn.

      Xe của lâu rồi chạy, hai người đến trạm xăng dầu trước. Xe chạy vào trạm xăng, Quý Thành Dương xuống xe, Kỷ Ức ngồi ghế phó lái, cách cửa kính xe bám lớp bụi, nhìn qua lại, chuyện với người ta, trả tiền. Nhìn nhìn, chợt tới đây, gõ cửa kính xe.

      Kỷ Ức mở cửa kính xe.

      "Em khát ? mua nước cho."

      gật đầu, nghĩ nghĩ, nhanh chóng thêm câu: "Em chỉ uống nước khoáng."

      mỉm cười: " nhớ em cũng uống thức uống khác mà."

      "Sau này uống nữa," Kỷ Ức với , "Uống nước khoáng tốt cho sức khỏe."

      cười: "Còn uống cà phê ?"

      Kỷ Ức lắc đầu, rất kiên quyết.

      rời , vào siêu thị ở trạm xăng mua hai chai nước khoáng trở lại.

      Kỷ Ức vặn mở nắp, nhấp ngụm.

      Hôm giải phẫu, đến Ung Hòa Cung thắp hương, hứa nguyện trước Phật tổ, nếu Quý Thành Dương khỏe lại, cả đời này uống bất cứ loại thức uống nào trừ nước khoáng. thể gạt thần phật, vàng bạc tơ lụa đều như bụi trần, hứa nguyện, phải bỏ ra thứ mình thích nhất để bày tỏ lòng thành, được làm được, coca sprite mirinda fanta cà phê sô--la nóng..... Kiếp sau gặp.

      Vì xe rất bẩn, phải rửa xe. Khi mọi chuyện xong, chuẩn bị ăn món mì trộn tương lên kế hoạch trước, đài truyền hình lại gọi điện thoại đến. Hành trình của họ đành tạm thời sửa lại, đến đài truyền hình trước.

      theo vào đại sảnh lầu .

      Hai ba người qua, có người biết Quý Thành Dương, rất nhiệt tình chào hỏi: "Ai u, hoa khôi của đài chúng ta trở lại?" Quý Thành Dương lười để ý, vẫy tay, xem như chào hỏi xong. Kỷ Ức lại thấy thú vị, khi đứng trong thang máy với , rất muốn truy hỏi, vì sao bị gọi là "Hoa khôi của đài"...... Bất quá, hỏi trực tiếp có vẻ vẫn còn thiếu chút dũng khí.

      Quý Thành Dương dẫn vào gian phòng trang điểm, nhờ trẻ tuổi trong đó giúp trông Kỷ Ức, bản thân rời trước. Kỷ Ức tò mò nhìn căn phòng, người kia biết là MC chương trình nào, cũng hứng thú nhìn : "Em là học sinh trường phụ trung?" Đồng phục của Kỷ Ức có huy hiệu trường, rất dễ nhận ra, gật đầu, hơi ngại ngùng.

      Đây là lần đầu tiên đến đài truyền hình, so với trong tưởng tượng có vẻ rất khác.

      Khác ở đâu nhỉ...... được, chính là vốn tưởng nơi này rất sang trọng, ra cũng chẳng khác nhiều so với phòng giáo viên, có trang hoàng đặc biệt gì, chỗ nào cũng xếp chồng đồ vật, trông có vẻ hỗn độn lại như có trật tự. gian phòng trang điểm rất bình thường, các MC là từ nơi này ra, sau đó nghiêm trang, quần áo chỉnh tề ngồi trước máy quay sao?

      "Ngồi , bây giờ chưa có ai, chốc nữa đông đó." kia cười, bảo Kỷ Ức ngồi xuống, "Đông người, nếu hoa khôi chưa về, chị chuyển giao em lại cho người khác trông."

      Kỷ Ức hơi ngại: "Nếu đông người em ra đại sảnh lầu chờ ấy cũng được, quấy rầy công tác của chị ạ."

      cười, rút hộp trang điểm của chính mình giữa rất nhiều hộp nhựa đặt dưới bàn, mở ra, bắt đầu thuần thục tự trang điểm cho bản thân, vừa nhìn Kỷ Ức trong gương vừa chuyện phiếm với . Kỷ Ức nhìn hộp trang điểm có rất nhiều ngăn kia, phát bên mỗi ngăn đều dán nhãn.

      Tên nhãn cũng biết vài cái.

      Đồng nghiệp của Quý Thành Dương đều rất nhiệt tình, lần trước gặp thế, lần này cũng vậy, khiến nhanh chóng bình tĩnh hơn. Chị MC này rất thích , trò chuyện với , liền kể tích về tên gọi "Hoa khôi của đài": "Lúc đó đùa rất vui, mọi người trong web nội bộ đùa giỡn, gửi lên ảnh chụp của mấy chục MC nữ, muốn tuyển ra hoa khôi của đài, kết quả a, chẳng phân biệt được cao thấp, ai cũng biết xấu hổ đòi lấy hạng nhất..... Sau đó Lưu Vãn Hạ gửi hình của Quý Thành Dương lên, vậy nên thắng luôn."

      Kỷ Ức cúi đầu cười, khó tưởng tượng biểu cảm của lúc đó.

      "Quý Thành Dương có ít khán giả trung thành đâu, đừng thấy ít lộ mặt mà lầm," kia nghĩ nghĩ, cười , "Trong đài có nhiều chuyên mục muốn mời làm khách mời, ở trong nước, khó được lúc trở về... lại bị bệnh. Giờ tốt rồi, khỏe mạnh trở lại, rất nhanh có người tìm , phỏng chừng có người phải nhờ vả Lưu Vãn Hạ rồi?"

      "Nhờ vả Lưu Vãn Hạ?" Kỷ Ức lẩm bẩm.

      "Hai người là bạn học cao trung mà, đều tốt nghiệp trường phụ trung, cuối cùng làm ở cùng đài truyền hình, quan hệ rất tốt."

      Kỷ Ức ôm chai nước khoáng của mình, nhớ tới ngày đó gặp Lưu Vãn Hạ.

      Nhìn qua có vẻ..... quan hệ rất tốt.

      hồi thất khát, đứng dậy rót nước uống.

      Sau đó nhìn quần áo của mình, suy nghĩ lúc, cầm bàn là quần áo, bắt đầu ủi sơ qua nếp nhăn quần áo. Kỷ Ức đứng cạnh ấy, cảm thấy phải là để ấy ở cùng mình, mà là mình ở cùng ấy.

      Vì vị đại tỷ này, quá thích ....

      Trong lúc chờ Quý Thành Dương, có hai người đàn ông lần lượt vào, vội vàng rời , đều tò mò hỏi bé mặc đồng phục này là ai.

      Đại tỷ phụ trách trông , gặp ai cũng vui vẻ đùa đáp: "Đây là người của hoa khôi."

      Chủ đề của các luôn xoay quanh Quý Thành Dương.

      "A, quên kể em nghe, kiện đặc biệt đặc biệt thú vị," còn cười, "Năm 98 có trận lũ rất lớn, đến đó làm phóng viên thực tập, đến trường thay phiên tường thuật trực tiếp với vài phóng viên khác. Lần đó truyền hình trực tiếp chỉ có mưa to, đứng trong mưa báo mực nước lũ, ngừng 'lũ ngập đầu gối', 'lũ đến thắt lưng của tôi, tình hình lũ lụt rất nghiêm trọng', cuối cùng còn tựa vào thân cây, 'lũ ngập tới ngực tôi'... Lúc ấy người của phòng điều khiểnsuýt bị hù chết, sợ lẫn camera bị lũ cuốn trôi luôn. Trận lũ đó cho ra đời vài phóng viên liều mạng, hoa khôi chính là trong số đó."

      Người hứng thú dạt dào.

      Kỷ Ức nghe mà lòng run sợ.

      Cửa bị đẩy ra.

      Quý Thành Dương vào, : "Cảm ơn."

      "Đừng khách khí," cũng ủi xong tây trang mình phải mặc, "Của về chủ cũ."

      Đôi mắt của Quý Thành Dương dưới vành nón, lại câu cảm ơn. vẫy tay hướng Kỷ Ức, đứng dậy đến chỗ , đeo ba lô lên vai. Hai người ra cửa, chợt nắm tay .

      Quý Thành Dương bất ngờ, rồi khẽ cười.

      rút tay ra.

      Sau đó khép ngón trỏ và ngón giữa, ý bảo nắm: "Tay lớn, em nắm ngón tay được rồi, tương đối thuận tiện."

      Tim Kỷ Ức đập thình thịch, sau đó chậm rãi, dùng tay trái nắm hai ngón tay của .

      Hai người dọc theo hàng lang hướng ra ngoài.

      "Chúng ta đâu?" Kỷ Ức hỏi .

      " ăn mì trộn tương." Quý Thành Dương cúi đầu nhìn , cười cười, " phải từ sớm rồi sao."

      P.S: Lạc quan chắc mai có chương tiếp, mà cũng chắc.... :sad:
      Cuối tuần vui ~:yoyo56:
      chau007153, dhtt, Anh Trần8 others thích bài này.

    3. green and blue

      green and blue New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      lạc quan lạc quan, mong mai có chương mới
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Bé Ka

      Bé Ka Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      62
      Tr của MBPB m đọc 4 cuốn. Tr nado m cx thíc vì nó nhàng giống như dòng sông chậm rãi trôi mà vẫn khiến m cuốn theo k dứt ra đc. Nhưng nh lúc chính cái nàng ấy lại làm m bực m. Nhất là diễn biến tc của các nv đặc biệt là nv nữ. Bởi cái nhàng ấy lại làm m cảm nhận thành trì độn, chậm chạp, k đc qyết đoán mạnh mẽ làm cho chính cái tc ấy vốn có thể xúc tiến nhanh hơn nhưng lại bị kéo dài là dài ra làm nta sốt ruột quá chừg :yoyo59:
      Tuyết Liêntrạch nữ thích bài này.

    5. lamkhongngannguyet

      lamkhongngannguyet Well-Known Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      572
      Chương 28 – Người trong giấc mơ xưa (3)

      Đêm nay, sau khi ký túc xá tắt đèn, mười người cùng phòng hẹn lại cùng về nguyện vọng thi đại học.

      Tuy rằng giờ vẫn chưa biết chính sách là viết nguyện vọng trước khi thi hay có điểm rồi mới viết nguyện vọng, cũng chẳng cản trở được khao khát của mỗi người đối với tương lai. Học sinh cấp ba, nhìn thấy sắp đạt tới điểm cuối của đời người, đều có chút nhiệt huyết sôi trào.

      Trong lúc mọi người chuyện, Kỷ Ức chợt bày tỏ ý nghĩ của bản thân "Sau này mình muốn làm phóng viên." Tuy chỉ hiểu biết về nghề này qua Quý Thành Dương, nhưng chỉ có mình , khiến cảm nhận được thái độ sống cực hạn hóa lý tưởng.

      Chỉ có lý tưởng, mới cho bạn dũng khí đối mặt với tai họa.

      Chỉ có lý tưởng, mới khiến bạn đứng giữa nước lũ mênh mông, sợ nước ngập đến ngực, vẫn đứng trước máy quay thuật lại tình hình nghiêm trọng của thiên tai; chỉ có lý tưởng mới giúp bạn đối diện tử thần vẫn có thể thản nhiên bước , chẳng sợ giây tiếp theo bước vào nơi đạn pháo ngắm bắn, cho đến phút cuối cuộc đời cũng sợ hãi tiến về phía trước, chỉ để truyền tải hình ảnh tiền tuyến chiến tranh cho tất cả mọi người....

      Trong ký túc đều là bạn học cùng lớp thực nghiệm trước kia, học sinh khoa học tự nhiên, đối với nghề phóng viên có hứng thú gì.

      Chỉ có Ân Tình Tình ở giường rất hứng thú, khi mọi người yên lặng rồi, ấy đột nhiên lặng lẽ xuống dưới, chui vào chăn của , giọng : "Mình với cậu, mình đặc biệt muốn làm MC."

      Kỷ Ức nhích về phía vách tường chút, nhường ấy khoảng trống, giọng trả lời: "Hôm nay mình gặp mấy chị MC, đều đặc biệt bình dị dễ gần."

      " chứ?" Ân Tình Tình phấn khởi.

      Kỷ Ức đại khái giảng giải vài câu với ấy, qua loa bảo rằng người bạn dẫn mình đến đài truyền hình, trong mắt có chút mong chờ và kiêu ngạo, càng khiến Ân Tình Tình hứng thú, cũng khiến nàng phỏng đoán chuyện mờ ám: "Kỷ Ức, cậu sớm?" Kỷ Ức hoảng sợ, nháy mắt có cảm giác tim đập như sấm, úp úp mở mở, trả lời.

      "Nhất định đúng rồi." Ân Tình Tình nhìn quanh co, càng khẳng định, kề sát tai thầm, "Lúc mình ra siêu thị mua đồ, thấy cậu xuống xe ở đối diện cầu vượt, bên trong có đẹp trai đội mũ lưỡi trai, có phải ? Đặc biệt cao, đúng ? ngồi trong xe mình cũng nhìn ra, chắc chắn cao cỡ mấy bạn trong đội bóng rổ trường mình. Hai người nha.... khẳng định có □, nếu sao cậu xuống xe trước cổng trường? Còn phải tự mình bộ qua hai con đường?"

      Bên tai có hơi thở do Ân Tình Tình chuyện, ấm áp ngưa ngứa.

      Đối với học sinh cao trung, có bạn trai bên ngoài trường là chuyện khủng khiếp lắm rồi, đừng là "chuyện xấu bạn trai" này còn là người làm, , rất, khiến người ta 'nhiệt huyết sôi trào'.

      Bạn trai à....... Là đơn phương mới đúng, biết khi nào kết hôn, tình cảm đơn phương này hẳn lặng lẽ chấm dứt.

      nhịn được đẩy Ân Tình Tình, ngượng ngùng tiếp tục chủ đề đó: " với cậu nữa, ngủ nhanh nào, ngày mai còn buổi tự học sớm."

      Ân Tình Tình cười, leo thang trở lên.

      Tay Kỷ Ức nắm chăn bông, áp má lên khuỷu tay của mình, trong căn phòng dần an tĩnh lại, thậm chỉ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ dịch chuyển. Góc của vừa vặn nhìn thấy đồng hồ báo thức duy nhất của phòng được đặt bàn gỗ, kim đồng hồ dạ quang, giữa bóng đêm lặng lẽ chỉ hướng mười hai giờ.

      đột nhiên nhắm mắt lại.

      Ngủ , nhanh ngủ nào, Kỷ Ức, đừng nghĩ nhiều nữa..........

      Đến tháng tư, đạt được thành tích rất tốt trong cuộc thi thử.

      Quý Thành Dương thưởng cho , dẫn xem kịch của Mạnh Kinh Huy, vở 《Khi tê giác 》được hưởng ứng rất nhiệt liệt, Quý Thành Dương , bộ kịch tiên phong này tất trở thành kinh điển: "Chúng ta đoán thử xem, mười năm sau có bao nhiêu phiên bản, em đoán đúng dẫn em Đông Âu."

      Bốn bản? Năm bản? Hay sáu bản? Rốt cuộc có bao nhiêu phiên bản mới xem như bình thường...... Quý Thành Dương nhìn rối rắm.

      ngồi ở ghế sô pha đơn đối diện , đưa lưng về phía tường thủy tinh trong suốt, ung dung thản nhiên mỉm cười.

      Cuối cùng Kỷ Ức đầu hàng, hiểu mấy chuyện này.

      Quý Thành Dương bỏ qua cho : "Chỉ là đùa với em chút, nếu muốn Đông Âu, cần chờ mười năm, đến lúc em tốt nghiệp đại học dẫn em hai tháng."

      gật gật đầu, chợt yên tĩnh.

      Mỗi từ trong lời của Quý Thành Dương đều hấp dẫn. Giống như có người thổi bong xà phòng dưới ánh mặt trời, lóng lánh bảy màu như cầu vồng, muốn vươn tay nắm lấy, nhưng lại dám chạm vào. hai mươi bốn tuổi, đến tuổi có thể kết hôn rồi...... nhanh chóng có bạn nhỉ?

      nhớ tới đài truyền hình, nhớ đến những người qua lại, nhớ đến phòng trang điểm của các MC, nhớ tới khuôn mặt trang bìa báo tin tức..... Nhớ tới, cách màn hình tivi, chạm đến là màn hình thủy tinh, phải khuôn mặt ở xa tận Palestine.

      Đó là thế giới của , cách rất xa.

      Khoảng cách đó, nếu dùng thời gian để đo, ít nhất còn cần năm năm.

      Thứ bảy cuối tháng tư.

      Quý Thành Dương dẫn ra ngoại thành, đến nơi tên là Dương Phường, với , khắp thành Bắc Kinh chỉ có thịt dê nơi này ăn ngon nhất, hơn nữa, Vương Hạo Nhiên đến đây hai lần, đặc biệt sùng bái chỗ này. Năm mới đường vắng, quả có rất nhiều người từ nơi xa nghe danh mà đến, chỉ để ăn lẩu dê trong nồi đồng ở Dương Phường.

      "Có lẽ sau này còn," Quý Thành Dương vừa lái xe vừa nhìn bảng hướng dẫn màu lam ở bên đường, xem đến đâu cần phải rẽ, "Có vài tiệm thức ăn tồn tại rất lâu dài, nhưng điều kiện tiên quyết là mở ở nơi giao thông thuận tiện, nơi này quả có chút hẻo lánh, tại công nghiệp thực phẩm phát triển rất nhanh, còn là Bắc Kinh ngày trước, vì để ăn lẩu dê gia truyền mà phải lái xe hơn giờ đồng hồ."

      Hơn nữa tình hình giao thông còn tốt.

      Kỷ Ức lặng lẽ bổ sung trong lòng, nhìn ra cửa sổ xe, ngắm rừng cây bạch dương cành lá xum xuê.

      Hai bên đường liên tục xuất từng mảng ruộng lúa lớn, xa xa có thôn xóm nhà trệt, cứ như đến thành phố khác vậy. Đây là lần đầu tiên đến vùng ngoại thành phía Bắc này, đường Quý Thành Dương có xuống xe hỏi đường lần, buồn cười nhất là, hỏi xong, vì để cảm ơn, mua đủ loại rau dưa của dân trồng rau nơi đó.

      "Nhiều thế," Kỷ Ức trợn mắt há hốc mồm thào, "Làm sao ăn hết nổi."

      Quý Thành Dương cười bất đắc dĩ, tiếp tục lái xe , rất nhanh liền gặp các trọng khu quân , từ đoàn pháo binh, đến viện nghiên cứu hóa học, nghe phía trước còn có công trình của viện nghiên cứu và đoàn lính thiết giáp...... Đường cái rộng lớn, có nhiều xe, còn có đất cát bay, cuối cùng cũng thấy được bảng "Tiệm thịt dê Dương Phường".

      Có lẽ vì buôn bán tốt, người ta mở hai cửa tiệm lớn ở cả hai bên đường.

      Hai người ở xe còn nghiêm túc thảo luận hồi, rốt cuộc tiệm nào mới là tiệm lẩu dê chính tông đầu tiên. Cuối cùng Quý Thành Dương theo ấn tượng của mình chọn tiệm có vẻ hơn, đến khi hai người ngồi xuống, hỏi nhân viên, người ta mới cười , đều cùng chủ, còn định mở thêm nhà hàng năm tầng nữa, vì buôn bán rất tốt.

      Quý Thành Dương cởi áo khoác, tháo mũ xuống.

      Tóc của dài ra chút, tóc đen bị mũ đè, càng lộ vẻ mềm mại.

      Nhân viên đặt thực đơn trước mặt , lại đưa thêm cây bút: "Thịt dê và thịt bò là chúng tôi tự chăn nuôi, nhất định phải ăn thử, còn có nước sốt, cũng là bí truyền..... và cả tỏi giấm đường[1] còn có bánh nướng ---"

      Người ta sợ bỏ qua món đặc sản, dặn dò nhiều.

      "Cảm ơn." .

      Từng đĩa đồ ăn được bê lên, than trong bếp đồng cũng rực đỏ, Quý Thành Dương cho cả dĩa thịt bò vào, chiếc đũa xoay vòng theo chiều kim đồng hồ, khuấy thịt dê trong nước, chín đều: "Vừa rồi ở xe, em muốn đến Bắc đại[2] thi ngành ngôn ngữ thiểu số[3]?"

      Kỷ Ức dạ.

      "Sao lại thi chuyên ngành này? Sợ thi được đại học trọng điểm sao?" Quý Thành Dương ra khá hiểu biết về việc tuyển sinh của chuyên ngành ngôn ngữ thiểu số này của đại học Bắc Kinh, đầu tiên là thi viết rồi phỏng vấn, sau đó là đồng ý cho tham gia cuộc thi đại học, cuối cùng điểm số cũng tự mình chấm. cách khác, bình thường lấy thấp hơn mấy điểm so với đại học trọng điểm.

      " phải," Kỷ Ức cắn đầu đũa, giải thích qua loa, "Em muốn... được học ngôn ngữ kỳ quái nào đó, hữu dụng hơn tiếng ," Ví dụ như mấy ngôn ngữ được viết tờ chiêu sinh: tiếng Ả Rập, Myanmar, Indonesia, Philippines, tiếng Nga, nếu sau này cùng ra chiến trường.... hẳn là có ích.

      Quý Thành Dương hỏi: "Khi nào báo danh?"

      "Ngày 11 tháng 5," Kỷ Ức nhớ , thấy thịt dê chín, lập tức lấy đũa gắp vào bát của , "Chín rồi."

      Quý Thành Dương cũng gắp cho : "Đừng để ý , em ăn nhiều chút."

      Hai người ăn xong, lái xe trở về, phát người toàn mùi lẩu dê, Quý Thành Dương mở hết cửa kính xe. cởi áo khoác, ném ra ghế sau, mặc áo tay ngắn lái xe.

      Cuối tháng tư, lại là ngày nắng gắt, ngồi ở ghế trước bị phơi nắng chảy cả mồ hôi.

      Quý Thành Dương cũng thấy nóng: "Em xuống ghế sau , ngồi phía sau ."

      Kỷ Ức rất nghe lời xuống hàng sau, tựa vào ghế lái của , cùng chuyện: "Con đường này khác với đường lúc đến?"

      "Đường này qua bảo tàng xe tăng," cười, " con đường giống nhau, nhìn phong cảnh giống nhau, cũng nhàm chán, đúng ?" áp bên má lên thành ghế dựa, dạ.

      Xe chạy bao lâu bị ép ngừng.

      Ở đây có cây cầu đá, hai bên đường cái là nhà ở xây từ gạch đỏ, có đèn tín hiệu nhấp nháy, cây chắn sọc đỏ trắng chậm rãi hạ xuống, chặn hai bên đường ray, sắp có xe lửa qua, nơi này là đường trống, để xe lửa có thể di chuyển thông suốt.

      Con đường này vốn rất hẻo lánh.

      Xe chỉ có chiếc, trừ bọn họ ra còn ai cả.

      Người có ba, trong phòng gạch đỏ có bác trực ban, và thêm hai người bọn họ ở trong xe.

      Suy nghĩ của Kỷ Ức bị đánh gãy, nhìn hai bên đường ray, xe lửa còn chưa đến.

      Lúc nãy bọn họ đến đâu nhỉ?

      À, đúng rồi, là chiến trường.

      " có sợ ? Ở chiến trường ấy?"

      "Sợ chứ." Quý Thành Dương thản nhiên, cười, nụ cười dưới ánh mặt trời xuyên qua từ cửa kính trước, có vẻ đặc biệt xa xăm, "Có đôi khi em nhắm mắt lại, nghĩ, có phải ngủ rồi tỉnh lại được nữa , vì nơi đó bất cứ lúc nào cũng có khả năng trúng đạn pháo. Trong đất nước có chiến tranh, tấc đất nào có thể khiến người ta an ổn vào giấc ngủ."

      Là xa xăm.

      Khi những điều này, xa xăm.

      cảm thấy bản thân rất đúng với câu "ếch ngồi đáy giếng", trước những lời của chỉ có xúc động, có cách nào cảm thụ hết được.

      Quý Thành Dương đột nhiên cởi dây an toàn, ra dấu bảo xuống xe, Kỷ Ức biết định làm gì, mở cửa xe theo , hai người đến gần đường ray kia. Quý Thành Dương nhìn nhìn căn phòng gạch đỏ người ở bên trái, dẫn qua mặt bên kia của gian phòng, ở góc này bác trực ban thấy được bọn họ làm gì.

      Xe lửa từ xa rẽ đến.

      Quý Thành Dương cùng đứng cầu đá, xung quanh rào chắn xây dựng đơn sơ, chỉ có lan can sắt rỉ sét loang lổ.

      khó hiểu nhìn Quý Thành Dương, vừa định hỏi bị ôm lấy từ phía sau, cả người như theo quán tính, tựa sát vào lồng ngực của , tai nghe được những chữ cuối cùng là: "Đừng sợ, nhìn nó chạy qua thôi."

      Trong thoáng xe lửa vút qua, tóc và váy bay lên, đập vào mặt và chân, hơi đau.

      Gió mạnh dữ dội, lúc nào cũng có thể cuốn người xuống dưới đường ray.

      Tim đập dần dồn dập.

      Nếu , chừng bị cuốn .

      Quý Thành Dương dựa vào lan can, dựa vào .

      Trước mặt là xe lửa, sau lưng là mép cầu cao mấy mét so với mặt nước sông.

      Trong chớp mắt đó, máu trong cơ thể điên cuồng lưu động. Từng khoang xe lửa nhanh như bay xẹt qua, tiếng ồn lớn đập vào tai, trước mắt chỉ có màu đen của xe cửa ngừng xẹt qua, cảm giác sợ hãi lẫn kích động chồng lên nhau, khi toa xe cuối cùng vút qua, hai loại cảm xúc đó vẫn xoay chuyển trong lòng .

      buông ra, hơi cúi người, đôi tay vịn eo , xoay lại đối diện với mình: "Chính là cảm giác thế này."

      Tim Kỷ Ức lại đập mãnh liệt, càng đập càng nhanh, lúc này mới cảm thấy sợ .

      Quý Thành Dương cúi đầu khẽ cười, nhìn chằm chằm : "Sợ?"

      ừm tiếng, chân có chút vô lực.

      Chính là loại cảm xúc ấm áp này, Quý Thành Dương đối với bé của mình, càng ngày càng có sức chống cự.

      Thậm chí ở thời điểm thế này, ấy nhìn chính mình, cố gắng nén nỗi sợ trong đáy mắt, môi mấp máy "Vừa nãy hơi sợ, bây giờ ổn rồi.", chỉ là những từ đơn giản có chút hấp dẫn, cũng khiến muốn làm điều gì đó.

      Chỉ chút gợn sóng trong đáy mắt bạn, lại có người vì thế mà nguyện chạy cả ngàn dặm, tình a.


      [1] tỏi giấm đường: món ăn vặt Giang Nam
      [​IMG]

      [2] Bắc đại: cách tắt của đại học Bắc Kinh (Peking University)

      [3] Ngôn ngữ thiểu số (Minority language): theo định nghĩa bình thường có hai loại. loại là chỉ tất cả ngôn ngữ trừ những ngôn ngữ thông dụng của Liên Hiệp Quốc (tiếng Hán, tiếng , tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ả Rập), hai là chỉ các ngôn ngữ trừ tiếng (được cho là ngôn ngữ thông dụng nhất).

      P.S: Sao mình vô trang nhà nó cứ quảng cáo che hết cả màn hình, tắt rồi mà nó vẫn nhảy tab, biết có dính virus gì , sau đó cứ bị đứng web =.=
      Tuần này còn 2 chương.. ráng lết T_T

      :yoyo56:
      chau007153, dhtt, Tuyết Liên9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :