1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10. Mời.

      Editor: Linh

      “Mời vào!” Vân Hoan vui vẻ, liền thấy Tôn Hưng – chưởng quầy Hằng Thịnh chút hoang mang tiêu sái tiến vào, đầu tiên là cho Tô thị, Hướng Vân Hoan và Hướng Vân Cẩm cái lễ, mới cùng Chương Khuê chào hỏi. vòng tiếp xuống hai mặt chu toàn rồi mới dừng tầm mắt người Tô Đại.

      “Tôn chưởng quầy nhận được người này?” Vân Hoan hỏi.

      “Nhận được, sao có thể nhận được!” Tôn Hưng khôn khéo lõi đời nhíu nhíu mày chút, : “Phong Niên và Hằng Thịnh ta nhiều năm qua đều có qua lại buôn bán, Hướng gia và Tống gia còn là thế giao, lão gia còn nhiều lần giao đãi, nếu Phong Niên đến Hằng Thịnh mua hàng, phải quan tâm nhiều hơn, được chậm trễ. Tuy Tô mỗ biết vì sao lão Ngô chọn mua lại biến thành người này, nhưng là người này tay chân cũng sạch .”

      Nếu phải nể tình Tô Đại là huynh trưởng ruột của Hướng phu nhân, Tôn Hưng sớm muốn , Tô Đại này là gì cả. Trước đây lão Ngô đến Hằng Thịnh chọn mua, đều chọn nguyên liệu nấu ăn tốt mua. Nhưng Tô Đại này khen ngược, đến Hằng Thịnh, cái này ngại đắt, cái kia ngại tốt, kén cá chọn canh vòng, bĩu môi luôn.

      Cách vài ngày, Tôn Hưng mới gián tiếp nghe người ta , Tô Đại này sai người chọn mua ở cửa hàng phụ cận Ung Châu, đắt tiền cần, chỉ lựa chút thứ phẩm bình thường kém chất lượng.

      Ngày đó chỉ đương gia Phong Niên hồ đồ, muốn làm hỏng thanh danh của mình, bây giờ mới biết được, tên này giấu giếm người Phong Niên tham ô tiền mua hàng, còn hất nước bẩn lên người Hằng Thịnh! là vô sỉ đến cực điểm!

      Tôn Hưng tận lực để thanh của bản thân vững vàng, trần thuật chuyện này từ đầu đến cuối lần, lại nhảy qua mấy tin vỉa hè kia, gằn từng tiếng cam đoan : “Tôn mỗ lấy danh dự nhiều năm của Hằng Thịnh ra bảo đảm, những thứ phẩm này xuất xứ từ Hằng Thịnh. Về phần xuất xứ của mấy thứ kia.... Tôn mỗ lại nghe , kinh thành này có nhóm người bán hàng rong lâu năm, chuyên môn gạt người. Đầu lĩnh của bọn họ còn rất có tiếng tăm, hình như tên là Lại Tam.

      “Ngươi ngậm máu phun người!” Tô Đại giãy dụa muốn đứng lên, nhìn Tôn Hưng thanh đều có chút phát run, “Quả là mấy thứ này phải ta mua ở Hằng Thịnh, nhưng cũng đến mức mua phế liệu. ràng là Hằng Thịnh ngươi cửa hàng to bắt nạt khách, giá quá cao, ta suy nghĩ cho Phong Niên mới tìm mua nguyên liệu nấu ăn có giá phải chăng. Tuy cuối cùng bị người ta lừa, nhưng chủ ý của ta cũng là tốt. Ta, ta, ta là có lòng tốt lại bị người lừa mà!”

      Tô Đại còn muốn gào khóc, Tô thị cho ánh mắt, xoay người với Vân Hoan: “Đúng rồi, cậu con vốn chính là người thành , cũng là sơ ý nên mới có thể bị người ta lừa, con xem, chuyện này sao lại liên lụy đến người ngoài, vốn phải là chuyện lớn....”

      phải chuyện lớn?” Vân Hoan chớp mắt, “Mẫu thân, riêng chút nguyên liệu nấu ăn này hơn ngàn lượng. Còn có tổ yến giả, nhân sâm, có chút còn dùng lưu huỳnh hun qua, nếu ăn ra mạng người, là để cậu đền mạng, hay là mẫu thân ngài đến?”

      phải là bây giờ chưa xảy ra chuyện gì à! Đều là người trong nhà, muội muội cần gì phải tích cực như vậy! Để người khác nhìn chê cười!” Hướng Vân Cẩm ở bên tiếp lời .

      “Người trong nhà! Nếu Phong Niên bị đổ trong tay người nhà, đây mới thực là chê cười!” Vân Hoan lại ứng trở về.

      Lúc này lại lâm vào bế tắc. Mấy lái buôn này đều là lưu động, bắt được người để đối chất, lấy được lại bạc , Tô Đại từ tham ô biến thành khuyết điểm. Chuyện này ràng thế nhưng lại thiếu chứng cớ, làm người ta ngứa tim ngứa phổi thoải mái.

      “Tiểu thư...” Chương Khuê lén kéo tay Vân Hoan, đặt hai bản sổ sách vào trong tay nàng. Vân Hoan mở ra nhìn, đột nhiên có loại cảm giác vui sướng khi tìm được đường sống từ chỗ chết.

      “Sợ là việc này chúng ta thể bỏ qua rồi.” Vân Hoan đưa hai bản sổ sách này đến trước mặt Tô thị, “Hôm nay nếu cậu cho Phong Niên câu trả lời thỏa đáng, cũng đừng trách cháu ngoại như ta để ý tình cảm....”

      “Tôi Tô Đại, biết đặc tính của nguyên liệu nấu ăn lần này, quá trình mua đều là tự nguyện, cũng tự mình gánh vác tất cả hậu quả.”

      Ở trang đầu quyển sổ thứ nhất, hàng chữ viết rồng bay phượng múa, chỗ ghi tên, chữ của Tô Đại vặn vẹo mà bắt mắt, chữ còn có dấu tay của Tô Đại.

      Xuống chút nữa cũng là tên gọi chi tiết nguyên liệu Tô Đại mua của Lại Tam, số lượng khoản giá vừa xem hiểu ngay.

      quyển sổ khác, lại là Tô Đại mua nguyên liệu nấu ăn về sau đó báo khoản, đồng dạng này nọ, nhưng là giá cả hơn mấy chục lần.

      Lúc Vân Hoan cao giọng đọc ra hàng chữ này, thân mình Tô Đại mềm nhũn ghé vào bên: rất vì sao người bán hàng giả cũng muốn làm sổ sách. Lại càng vì sao sổ sách Lại Tam làm lúc này lại ở tay Hướng Vân Hoan?

      chần chừ dừng tầm mắt ở người muội muội mình, bên tai lại vang lên giọng của Hướng Vân Hoan: “Phong Niên là cơ nghiệp phụ thân đau khổ cay đắng lập nên, ta cho phép bất luận kẻ nào hủy nó, ai cũng được.”

      “Vậy ngươi muốn như thế nào?” Tô thị oán hận : “ dù sao cũng là cậu ngươi, ngươi còn muốn đưa đến quan phủ hay sao?” Cho dù là phụ thân ngươi ở đây, cũng nhất định làm vậy. Huống chi, bây giờ Phong Niên còn phải ngươi làm chủ, đương gia chủ mẫu nơi này, là ta!”

      “Phong Niên bây giờ, thời khắc này, là ta làm chủ!” Vân Hoan mỉm cười, “Chương chưởng quầy và rất nhiều trưởng bối trong tiệm làm chứng, trước khi rời phụ thân từng qua, Phong Niên từ ta chưởng quản.”

      “Ngươi làm càn!” Tô thị lập tức nâng cao giọng.

      “Ta làm càn lại làm sao!” Vân Hoan cam lòng yếu thế, đối chọi gay gắt, thanh cao vút, xoay người hung hăng nhìn về phía Tô Đại, “Chủ Phong Niên, hôm nay ta làm định rồi! Đưa quan, hay là bồi tiền, ngươi chọn !”

      “Ta... Ta bồi tiền!” Tô Đại rụt rụt thân mình, cuối cùng yếu ớt .

      Chỉ là tiểu nương thôi mà, vì sao lại sợ?

      Chuyện hôm nay Tô Đại hiểu, nhiều lắm.

      ~*~

      “Chương thúc cất giấu sổ sách này mấy ngày rồi nhỉ.” Lúc cùng , Vân Hoan thấp giọng hỏi.

      “Nhị tiểu thư minh.” Chương Khuê từ chối cho ý kiến.

      Vân Hoan cười nhạt tiếng, lại hỏi nhiều.

      Vừa rồi bộ dáng Tô thị phẩy tay áo bỏ làm người sảng khoái, ánh mắt phẫn hận của Hướng Vân Cẩm lúc rời càng làm nàng vui vẻ hơn. Vui vẻ, nàng muốn cùng người chia sẻ.

      Lúc này, nàng nghĩ đến Tống Trường Bình trong phòng, sống được bao lâu liền qua đời, còn bi thảm hơn nàng gấp trăm lần.

      Đến lầu hai, nàng đẩy cửa liền kêu tiếng ‘Tống đại thiếu gia’, Tống Trường Bình mặc quần áo màu xanh, cao lớn vững chãi đứng trước bàn quay lưng về phía nàng, quay người lại, thần sắc tuy nhợt nhạt, mặt mày vẫn mang theo ý cười, “Nhị tiểu thư tâm tình tốt lắm?”

      “Đó là tự nhiên!” Vân Hoan sảng khoái đáp, “Bắt được con chuột trong thùng gạo, có thể vui vẻ sao!”

      bắt được chuột, sao đánh chết?” Tống Trường Bình lại hỏi.

      “Đánh chết hết chuyện quả vui vẻ, nhưng cũng thú vị. để ý, càng thêm bẩn thùng gạo nhà mình làm gì.” Vân Hoan trả lời.

      “Cũng đúng. Dù sao cũng bắt được chuột, tóm lại là việc vui. Chúc mừng Nhị tiểu thư!” Tống Trường Bình cười , vẻ mặt thay đổi, lại quan sát Hướng Vân Hoan: vừa rồi ở lầu hai thu hết tình hình dưới lầu vào mắt, Hướng Vân Hoan sốt ruột nóng nảy, lại rất thông minh dồn mấy người kia đến chỗ chết.

      Đây nương thông minh, thông minh vượt qua dự kiến của .

      “Nhị tiểu thư quả thực nghe danh bằng gặp mặt.” Tống Trường Bình lại .

      “Những lời này ta cũng tặng cho ngươi.” Hướng Vân Hoan cười : “ phố đồn đãi Tống Đại thiếu gia hàng năm lưu luyến giường bệnh, nhiều ngày nay lại truyền Tống Đại thiếu gia kéo dài hơi tàn, lúc này xem ra, Tống Đại thiếu gia lại rất khỏe mạnh... Ít nhất, suy yếu như bọn họ .”

      “Kéo dài hơi tàn...” Bên miệng Tống Trường Bình xẹt qua tia bất đắc dĩ, lập tức lại mang theo tươi cười hỏi, “Người bên ngoài đều hình dung ta như vậy sao?”

      Nụ cười này như gió phả vào mặt, trong chớp mắt Vân Hoan có chút hoảng thần, thuận miệng đáp: “Đúng...” Đợi đến khi hoàn hồn mới phát ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Trường Bình của mình có bao nhiêu thất lễ.

      Người này, sao lại lớn lên đẹp như vậy. Vân Hoan khỏi oán thầm, càng nhìn Tống Trường Bình càng cảm thấy giống tướng đoản mệnh, nhưng cũng là: có lẽ trong tháng người này liền quy thiên.

      Là bệnh cấp tính, hay là bệnh kín quấn thân? Hoặc là... Bị người sát hại? Nhưng đường đường là Tống Đại thiếu gia, người khác nịnh bợ còn kịp, lại có ai có thể hại đến ?

      Trước đây mơ hồ nghe phụ thân đề cập qua, Tống Trường Bình bị bệnh từ trong bụng mẹ, gần như là lớn lên bên ấm sắc thuốc. Vì chữa bệnh, còn rời nhà mấy năm, chuyên môn an dưỡng thân mình, năm trước mới trở về... Nhưng an dưỡng thân mình trở về, sao sức khỏe lại càng yếu hơn rồi?

      Người như vậy, chết rất đáng tiếc.

      Vân Hoan bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, nhìn Tống Trường Bình khóe miệng vẫn treo nụ cười, bộ dáng thanh thanh đạm đạm.

      “Nhị tiểu thư... nhìn đủ?” Tống Trường Bình thấp giọng .

      “.....” Người này!

      Vân Hoan nghẹn hơi, trong lúc nhất thời cảm thấy mặt mình đều sắp bị thiêu cháy, lúc muốn nổi bão, Tống Trường Bình lại rót chén nước lạnh đặt bên cạnh tay nàng, tinh tế : “Nửa tháng sau là đại thọ bảy mươi của tổ mẫu ta. Năm rồi thọ yến của tổ mẫu đều từ Phong Niên phụ trách, Hướng lão bản tự mình cầm dao. Hôm nay ta cố ý đến chuyến cũng là muốn hỏi chút, nếu Hướng lão bản ở, Phong Niên còn có thể chống được thọ yến này .”

      “Thọ yến?” Tống phủ thọ yến hằng năm đều từ Hướng Hằng Ninh tự mình cầm dao, Hướng Hằng Ninh từng qua, Phong Niên kinh doanh năm quan trọng bằng ngày đó. Đây chỉ bởi vì Tống Nguyên Khánh phụ thân của Tống Trường Bình từng giúp đỡ Hướng Hằng Ninh, càng bởi vì Tống gia ra vị phi tử. Tống gia thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, khi tổ mẫu của Tống Trường Bình tổ chức thọ yến, trước cửa Tống gia là ngựa xe như nước, có thể ăn được thọ yến này, đều là người tầm thường.

      Hướng Hằng Ninh đặt trong lòng phải tiền thưởng, mà chính là những người đó truyền miệng.

      Vân Hoan nghĩ đến trứng cuốn như ý mất tiêu chuẩn hôm nay, khỏi cả người đầy mồ hôi. Nếu hôm nay Tống Trường Bình ăn bữa cơm này chút cũng hài lòng, đến lúc đó thay nhà khác làm thọ yến, để người ta biết được, còn biết muốn bố trí Phong Niên thế nào.

      Chính là năm nay Hướng Hằng Ninh ở...

      Vân Hoan chần chờ : “Hàng năm lão thái thái thọ yến, phụ thân đều để ở trong lòng, từ sớm bắt đầu chuẩn bị rồi. Chính là năm nay khéo, phụ thân ở đường trì hoãn, sợ là kịp về đến đây. Nhưng là Đại sư phụ của Phong Niên chúng ta cũng cực có thể tin...”

      “Đó là tự nhiên.” Tống Trường Bình mỉm cười, “Chỉ là thọ yến của tổ mẫu thể so sánh với bình thường, ta nghĩ, nếu có Nhị tiểu thư ở đây, ta càng thêm yên tâm.”

      “A?” Vân Hoan sửng sốt. “Ta?”

      Tống Trường Bình đặt ly trà trong tay xuống, khóe miệng cong lên, “ biết Nhị tiểu thư nể mặt hay ? Nếu Nhị tiểu thư đồng ý... Quên , Tống mỗ cáo từ.”

      Khi chuyện, Tống Trường Bình làm bộ lập tức ra ngoài. Đầu óc Vân Hoan nóng lên, giơ tay muốn ngăn cản , nào biết vừa muốn đứng dậy, lại quên hôm nay bản thân mặc váy, vừa vấp chân, người liền lảo đảo ngã về phía trước, Vân Hoan sợ hãi hô tiếng, lúc Tống Trường Bình quay trở lại, Vân Hoan sững sờ nhào vào thân .

      Trời đất xoay tròn vòng, lúc Hoan Hoan lấy lại được ý thức, tay đặt ở chỗ nào đó dưới bụng Tống Trường Bình, người bên dưới đột ngột thở dốc và khuôn mặt đột nhiên biến hồng nàng hoàn toàn ý thức được, cực độ xấu hổ để nàng thốt ra câu.

      “Đại thiếu gia, ngài là muốn ta nể mặt làm khách... Hay là nấu cơm?”

      “.....”

      Hoàn toàn yên tĩnh.....
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :)) tình cảnh nam dưới nữ mà đầu óc A Hoan vẫn còn nghĩ đến chuyện làm ăn , lại còn đòi làm khách trong khi tay đặt ở chỗ nào đó nữa, cái này có tính là kiểm hàng ko hả? :))
      milktruyenky thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11. Thọ yến.

      Editor: Linh.

      Sau này, khi Vân Hoan nhớ đến tình huống lúc này cảm thấy mặt đỏ tai hồng. Người bản thân nằm sấp người nam nhân, lại hỏi câu như vậy, nàng rốt cuộc là nghĩ cái gì?

      Nếu phải ngoài cửa truyền đến giọng của Tôn Hưng, Vân Hoan cũng biết mình còn nằm sấp người Tống Trường Bình bao lâu nữa.

      “Thiếu gia, lão phu nhân cố ý phái người đến đón ngài trở về. Ngài xem..” Ngoài cửa, Tôn Hưng khom lưng thấp giọng : “Bên ngoài nổi gió, nếu ngài trở về muộn, lão phu nhân lại muốn lo lắng.”

      “Có người tới...” Tống Trường Bình ép giọng bên tai Vân Hoan: “Nhị tiểu thư đè ta như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy...”

      “A, a.... Ngượng ngùng!” Vân Hoan luống cuống tay chân bò xuống từ người Tống Trường Bình, sau đó Tống Trường Bình lành lạnh trả lời bên ngoài câu: “Ta biết rồi.”

      bên, Hướng Vân Hoan mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cử động cũng dám, cuối cùng tống Trường Bình nhịn được trêu ghẹo : “Nhị tiểu thư nhiệt tình giữ Tống mỗ lại như vậy, Tống mỗ đảm đương nổi!”

      “....” Có nhất thiết phải cười lớn như vậy ?

      “Ta muốn Nhị tiểu thư nể mặt đến nấu cơm, càng muốn Nhị tiểu thư nể mặt đến làm khách, biết Nhị tiểu thư có bằng lòng hay ?”

      “...” Vì sao chuyện đứng đắn, còn muốn nín cười vất vả như thế?

      “Đại thiếu gia?” Bên ngoài Tôn Hưng lại lên tiếng thúc giục, Tống Trường Bình thấy Hướng Vân Hoan mãi vẫn ngẩng đầu lên, nén cười tiếp: “Nhị tiểu thư cứ suy nghĩ mấy ngày, ngày khác Tống mỗ lại đến bái phỏng.”

      Khi bước ra khỏi cửa, trong lòng Tống Trường Bình nghĩ: người bên ngoài Hướng Nhị tiểu thư hung hãn như hổ, bọn họ lại biết, con hổ này ở bên cạnh , lại như giấy mỏng.

      Thú vị, thú vị!

      nghĩ như vậy, đối diện lại có nam tử bộ dáng thư sinh tới, ánh mắt người này nhìn thẳng vào , như muốn nhìn ra gì đó từ người . Tống Trường Bình sâu sắc cảm nhận được địch ý người y, ra cửa thấp giọng hỏi Tôn Hưng: “Vừa rồi nam tử kia là ai?”

      “Chắc là vị biểu thiếu gia sống nhờ ở Hướng gia. Ta thấy y vài lần, y đều bồi bên cạnh Hướng phu nhân, Chương Khuê từng cùng ta qua.” Tôn Hưng trả lời.

      “À.” Tống Trường Bình quay đầu lại nhìn Ôn Ngọc Lương, lại thấy y về phía phòng bao của Hướng Vân Hoan. Tức thời, khỏi nhíu nhíu mày.

      Lại Ôn Ngọc Lương thấy Hướng Vân Hoan bới móc Tô Đại, lại làm Tô thị và Hướng Vân Cẩm tức giận đến phủi tay áo bỏ , sau khi y đưa Tô thị và Hướng Vân Cẩm trở về Hướng phủ, trái lo phải nghĩ hôm nay Hướng Vân Hoan rất thích hợp.

      Ngày thường Hướng Vân Hoan đều cảm thấy hứng thú với Phong Niên, mỗi khi y thử khuyên Hướng Vân Hoan đến Phong Niên nhìn xem, Hướng Vân Hoan luôn là bộ dáng thèm để ý. Có đôi khi y khuyên hơn, Hướng Vân Hoan còn có thể đùa bỡn tính tình. Khi đó y cũng cảm thấy, đây là thời cơ nhúng tay vào Phong Niên, sau khi y uyển chuyển nhắc đến với Tô thị, Tô thị cũng đồng ý.

      Nếu phải Tô thị vừa mới nhắc tới, Ôn Ngọc Lương biết Hướng Vân Hoan làm hỏng chuyện tốt của y. để y nhúng tay vào chuyện của Phong Niên, dù là y vô duyên vô cớ bị đuổi ra khỏi Hướng phủ, bị buộc chuyển đến biệt viện, đều cùng Hướng Vân Hoan có liên quan.

      Đến cùng là xảy ra vấn đề ở đâu? Ôn Ngọc Lương trái lo phải nghĩ, sơ hở lớn nhất, chính là y cùng Hướng Vân Cẩm ở trong nhà. Dường như tất cả thay đổi đều bắt đầu từ hôm đó.... Cho nên, Hướng Vân Hoan phát chuyện giữa y và Hướng Vân Cẩm, nên mới ăn dấm chua?

      Trong lòng y nghĩ mãi hiểu. Ở nhà chờ thấy Hướng Vân Hoan trở về, dứt khoát quay lại Phong Niên tìm nàng. Nào biết tiểu nhị chỉ dẫn về phía phòng bao, còn chưa tìm thấy Hướng Vân Hoan, thấy Tống trường Bình vẻ mặt vui vẻ từ trong phòng ra.

      Tươi cười kia, là chói mắt.

      đoàn lửa giận tên từ từ thiêu đốt lòng Ôn Ngọc Lương, gần đây mọi chuyện thuận lợi tìm được chỗ phát tiết, bước nhanh hơn, tới cửa liền nhìn thấy Hướng Vân Hoan ngơ ngác ngồi trước bàn, mặt còn chút đỏ ửng, rất có tư thái tiểu nữ nhi kiều diễm.

      Đầu Ôn Ngọc Lương oanh tiếng nổ tung, đợi đến khi phản ứng kịp, tay giữ chặt vai Hướng Vân Hoan, trầm giọng cả giận : “Nam nhân vừa rồi kia là ai?”

      Lần này, y dùng khí lực rất lớn. Hướng Vân Hoan ăn đau, mạnh mẽ ngẩng đầu trừng Ôn Ngọc Lương, tét cái đánh vào cổ tay Ôn Ngọc Lương, xoay người, căm tức : “Ngươi làm cái gì vậy!”

      “Ngươi , vừa rồi người nọ là ai? Ta mấy ngày gần đây sao ngươi lại thích để ý đến ta, hóa ra là ngươi coi trọng người khác, Hướng Vân Hoan, ngươi có lỗi với ta!”

      “Có lỗi?” Hướng Vân Hoan cười lạnh tiếng, “Ôn Ngọc Lương, ngươi cũng thích dát vàng lên mặt mình. Hướng Vân Hoan ta coi trọng ai, thích ai, chỗ nào chứa được ngươi quản? ngươi là biểu ca giả, cho dù ngươi có là biểu ca của ta lại làm sao? Nếu ngươi động tay động chân lần nữa, đừng trách ta gọi người đánh ngươi ra ngoài!”

      “Ngươi...” Ôn Ngọc Lương ăn đau, trước đây Hướng Vân Hoan ở bên cạnh y nhu tình như nước, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng hôm nay lại đối y hô to gọi . Vốn y và Hướng Vân Cẩm còn muốn lợi dụng lưu luyến của nàng, dỗ nàng lừa nàng, lúc này xem ra, nàng lại di tình biệt luyến?

      Cái này làm sao có thể!

      “Hướng Vân Hoan, ta đối ngươi đều là tình! Vài ngày trước, miệng ngươi phải ta gả, hôm nay, ngươi lại chuyện của ngươi liên quan đến ta? Vì người ngoài, ngươi nghĩ tất cả biện pháp đuổi ta ra khỏi Hướng phủ, lúc này còn hận thể đuổi ta xa, ngươi rốt cuộc là ôm cái tâm tư gì!”

      tình của ngươi có thể đáng giá mấy văn tiền?” Vân Hoan nhịn được cười nhạo ra tiếng, “Nếu ngươi tình đối đãi ta, được, ngươi chọn ngày hoàng đạo, ba mối sáu lễ đến Hướng gia ta cầu hôn, Hướng Vân Hoan ta ngồi chờ, nhìn ngươi nâng tình của ngươi đến! Đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục bàn luận phải quân gả, được ?”

      “Ngươi! Cố tình gây !” Mặt Ôn Ngọc Lương hết đỏ lại trắng, hết trắng lại đỏ, cuối cùng nghẹn ra câu như vậy. Vân Hoan chỉ làm như thấy, nhướn mày, càng thêm càn rỡ : “Thế nào? Ngọc lang có bạc mời bà mối? Hoặc là, mượn ta chút?”

      “....” Cuối cùng Ôn Ngọc Lương phẩy tay áo bỏ .

      Ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp, Vân Hoan ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Trường Bình miễn cưỡng dựa vào cửa, cười : “Hôm nay Tống mỗ cũng có phúc, nhìn thấy mấy hồi trò hay. Thấy Nhị tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Tống mỗ hổ thẹn.”

      “Tống đại thiếu gia cầm tinh con mèo à? về về đều im hơi lặng tiếng như vậy?” Vân Hoan tức giận đáp.

      “Rơi đồ.” Tống Trường Bình miễn cưỡng đáp lời, khi chuyện cũng đến bên người Vân Hoan.

      Lúc lướt qua nhau, Vân Hoan liếc mắt cái liền nhìn thấy khóe miệng cố nín cười, nhoáng cái ngồi xổm xuống đất, sau khi nhặt túi tiền từ đất lên, quơ quơ trước mặt Vân Hoan, làm như muốn chứng minh bản thân dối.

      Sau đó, Tống Trường Bình giống như có việc gì, lời nhàng ra ngoài. Trong lúc nhất thời Vân Hoan quẫn bách thầm nghĩ muốn cào tường, nào biết người vừa mới ghé xuống mặt bàn, Tống Trường Bình lại quay đầu lại, bộ dáng nghiêm túc : “Nhị tiểu thư, Tống mỗ cũng muốn hỏi chút, mời bà mối, muốn tốn bao nhiêu bạc?”

      “....”

      cào được tường, cào người có được ?

      trận này, Tống Trường Bình đại thắng, mới chỉ có lát, cũng biết vì sao tâm tình của bản thân tốt như vậy. Tôn Hưng canh giữ ở cửa Phong Niên thấy thần sắc sung sướng, cũng nhịn được trêu ghẹo : “Hôm nay Đại thiếu gia gặp được chuyện tốt gì à?”

      Chuyện tốt sao? Trước mắt Tống Trường Bình thoáng qua gương mặt tuyệt sắc của Hướng Vân Hoan, môi với lưỡi dường như vẫn còn vị thơm của đậu hũ – gặp người thú vị, ăn món ăn ngon, xem như chuyện tốt sao?

      Khóe môi cong lên, trong cổ đột nhiên có cảm giác ngứa, đè nén hồi lâu, cuối cùng nhịn được ho khan ra tiếng. Tôn Hưng thấy thế, vội vàng đỡ , lại vẫy vẫy tay, trầm giọng : “hồi phủ!”

      Êm đẹp lại phát bệnh rồi. Xe ngựa xa, Tống Trường Bình vén rèm nhìn cửa sổ lầu hai của Phong Niên, dường như còn có thể nhìn thấy khóe miệng Hướng Vân Hoan chứa xấu hổ, hung tợn nguyền rủa .

      Quả lúc này trong lòng Hướng Vân Hoan thầm oán Tống Trường Bình. soi mói, dường như có việc gì, đều làm Hướng Vân Hoan cảm thấy kinh ngạc. Nhưng thầm oán xong, nàng lại tránh suy đoán Tống Trường Bình, so với Tống Trường Bình, nàng có chuyện càng quan trọng hơn cần suy xét.

      Tống Trường Bình rồi, Chương Khuê vào phòng cùng nàng tiến hành chuyện, hôm nay Hướng Vân Hoan biểu làm Chương Khuê kinh ngạc, còn chưa đến trình độ kinh hách.

      “Hướng gia sớm cùng ta qua, Nhị tiểu thư là viên ngọc.” Chương Khuê khen ngợi lời ít mà ý nhiều, rồi sau đó, lại lo lắng : “Vừa rồi lúc phu nhân sắc mặt tốt lắm, sau khi Nhị tiểu thư hồi phủ, vẫn nên cẩn thận chút mới tốt.”

      “Ai ta muốn hồi phủ?” Hướng Vân Hoan từ cao nhìn xuống toàn bộ Phong Niên, trong lòng cũng thầm tính toán.

      Cha nàng ở, toàn bộ Hướng phủ đều bị Tô thị nắm trong tay. Lúc trước nàng ngây thơ biết, để Tô thị an bày nha hoàn bà tử ở bên cạnh nàng, nàng cũng biết bây giờ người bên cạnh ai có thể sử dụng, ai thể dùng. Vừa rồi nàng chống đối Tô thị, lại khiến Tô Đại triệt để rời khỏi Phong Niên. Nếu lúc này trở về, hoặc là Tô thị cùng nàng làm ầm ĩ trận, nàng thế đơn lực bạc chưa hẳn có thể thắng, ở trong Hướng phủ, chừng là đám người tính kế mình nàng. Tuy rằng chưa hẳn là nàng tính kế được Tô thị, nhưng cứng đối cứng, vừa mệt tâm lại mệt thân.

      Loại khả năng thứ hai, chính là Tô thị vẫn bảo trì bộ dáng mẫu thân tốt như trước, nhiều lắm là trách cứ nàng hai câu, nàng cũng vẫn hòa hòa khí khí như cũ. Trong tay Tô Đại chắc chắn là có tiền, nếu muốn đền bù tổn thất cho Phong Niên, nhất định là lấy ra từ trong tay Tô thị. Nếu như muốn tiếp tục hòa khí, chừng Hướng Vân Hoan còn có thể bị buộc giải quyết được chuyện này.

      Bất luận là loại khả năng nào, Hướng Vân Hoan cũng muốn nhìn thấy.

      Bên này, quân địch vận sức chờ phát động đối phó nàng, nàng mới ngốc như vậy, ngốc đến tự bản thân nhảy vào bẫy.

      Tránh mũi nhọn, tiết kiệm nhuệ khí, đây mới là binh pháp của Vân Hoan.

      Vân Hoan đứng dậy đón Vân Yến sớm ăn no, ở trong sương phòng ngủ đến mặt đỏ bừng.

      “Yến nhi, Nhị tỷ mang muội đến nhà Đại bá phụ ở mấy ngày được ?” Vân Hoan thấp giọng hỏi.

      “Được, Nhị tỷ đâu ta đó...” Vân Yến còn buồn ngủ, nhu thuận đứng dậy hài, mới được cái, đột nhiên ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Hướng Vân Hoan hỏi: “Đại bá phụ? Đại bá phụ nào?”

      phải là phụ thân có huynh đệ tỷ muội à? Hướng Vân Yến ngây ngẩn cả người.

      Cúng lúc đó, bên Chương Khuê cũng lắp bắp kinh hãi, giành : “Nhị tiểu thư, thể! Cẩn thận lấy gậy đánh ngài và Tam tiểu thư ra ngoài! Mãng phu này, đánh người cũng phân phải trái!”

      Mãng....Phu....?

      Hướng Vân Yến sững sờ suy xét hai chữ này, sau lúc lâu, hậu tri hậu giác kinh ngạc : “Nhị tỷ, chúng ta Đại bá phụ à!”
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Ác dẻ sợ, thấy ng ta hung hãn mà còn vỗ tay khen hay nữa, phải nhảy vào kẻ tung ng hứng chứ!
      TTB này vừa lên sàn có tính phúc hắc khi dễ tiểu nương tử nhà rồi
      Mấy tên ti bỉ kia đấu võ mồm chạy mất dép haha
      Đại bá phụ nào nhỉ?
      milktruyenkyPhương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12. Cứu cha.

      Editor: Linh.

      đường tìm Đại bá phụ, Vân Hoan lặp lại nhắc nhở Vân Yên, lát nữa thấy người toàn bộ phải nhìn ánh mắt nàng làm việc. Nếu nàng thầm làm động tác tay, Vân Yến liền quan tâm mọi việc, ôm đùi người trước mắt khóc là được.

      Vân Yến cái hiểu cái , dọc theo đường có chút căng thẳng níu chặt góc áo của chính mình, đến khi vượt qua vài con đường, khi Vân Hoan sắp đến nơi, Vân Yến kéo kéo góc áo Hướng Vân Hoan, vẻ mặt đau khổ : “Nhị tỷ, ta khóc được!”

      “....” Vân Hoan khỏi lau mồ hồi, “Yến nhi, bình thường muội thích gì nhất?”

      “Ta thích nhất à....” Vân Yến cúi đầu tính tính, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Ta thích ăn nhất!”

      “....” Cái này coi như là hứng thú sở thích à? Vân Hoan rất nghi ngờ. Vốn còn muốn với Vân Yến tầm quan trọng của lần thăm hỏi này, nhưng nhìn Vân Yến gương mặt non nớt, lý luận trống rỗng này Vân Hoan thể ra khỏi miệng.

      Mắt thấy đến, Vân Yến càng thêm căng thẳng, nhưng nước mắt thế nào cũng ép chảy ra được. Lúc Vân Hoan còn kế sách nào khác, Vân Yến khẽ cắn môi : “Nhị tỷ, ta khóc trước, lát nữa tỷ với ta ai là Đại bá phụ!”

      Vân Hoan còn chưa kịp ngăn cản, Vân Yến tự nhéo đùi mình, lập tức đau đến nước mắt chảy ròng: “Ai ui” tiếng liền khóc nức nở.

      Vân Hoan bị nàng làm cho phát hoảng, “Yến nhi muội ngốc à, khóc được thôi, làm gì lại tự nhéo mình!”

      “Nếu làm vậy biết khóc thế nào...” Vân Yến hít nước mũi, ai oán : “Nhị tỷ, chúng ta đến sao?!”

      “Đến!” Dù sao nhéo cũng nhéo, thể lãng phí. Mặt Vân Hoan trầm xuống, ánh mắt dừng người phụ nhân mặc quần áo vải thô trước cửa nhà Đại bá phụ.

      “Đó là Đại bá mẫu Trương thị!” Vân Hoan vội vàng làm dấu tay. Mắt thấy Trương thị xoay người vào nhà, Vân Yến lập tức chớp mắt, cất cao cổ họng gào khóc, tiến lên liền ôm lấy chân Trương thị.

      “Đây là tiểu nữ nhi nhà ai, sao lại khóc thành như vậy!” Trương thị cúi đầu liền thấy tiểu nương đáng thương, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, trong đầu mềm nhũn, cúi người muốn tránh khỏi Vân Yến, hỏi xem nàng là ai.

      Sao biết Vân Yến nhận được mệnh lệnh của Vân Hoan, trước khi chưa gặp Đại bá phụ, nhất định thể buông tay, nàng dứt khoát thả cổ họng khóc nức nở.

      trận này khóc đến sầm trời tối đất, Vân Yến liền nghe thấy Trương thị gọi với vào trong nhà: “Đương gia, đến xem nữ oa này như thế nào! Chỉ ôm ta khóc, buông tay!”

      “Tiểu nữ oa nào?” Tiếng người từ trong nhà vọng ra, là nam tử tráng kiện lưng hùm vai gấu, đôi mắt lợi hại như chim ưng, dừng người Vân Yến.

      Vân Yến hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ nghĩ đến nam nhân khỏe mạnh này và phụ thân bụng phệ nhà mình giống huynh đệ.

      Góc tường, mơ hồ truyền đến tiếng mèo kêu, Vân Yến giật mình, chần chừ, nam tử kia giống như bắt mèo xách Vân Yến lên, đánh giá lát, trầm giọng : “Ngươi là ai?”

      “Đại.... Đại bá phụ, ta là tam nữ nhi của cha, ta gọi Hướng Vân Yến...” Lúc này Hướng Vân Yến muốn khóc. Nam nhân này nhìn qua bưu hãn như vậy, mu ban tay còn săm hình con đao, Vân Yến cảm thấy ông vừa buông tay, chính mình bị ngã chổng vó.

      “Ông người này, làm sợ đứa rồi!” Trương thị oán trách tiếng, vỗ tay ý bảo Hướng Hằng Thái buông Vân Yến xuống.

      Hướng Vân Yến vất vả mới đứng được thăng bằng, cái bóng đen bao phủ nàng, tiếp đó cũng là khuôn mặt hơi lộ chút hung hãn của Hướng Hằng Thái: “Ngươi là nữ nhi của Hướng Hằng Ninh? mình người đến đây?”

      Thấy đôi tròng mắt hung tợn nhìn chằm chằm bản thân, Hướng Vân Yến cuối cùng chịu được ánh mắt chất vấn của ông, khóc : “Nhị tỷ, cứu Yến nhi, hu hu hu, Đại bá phụ đáng sợ!”

      “....” Hướng Vân Hoan tránh ở chỗ tối chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén đảo qua, nàng chỉ có thể kiên trì chậm rãi từ chỗ rẽ ra ngoài.

      “Đại bá!” cho Hướng Hằng Thái thời gian nổi bão, Hướng Vân Hoan vừa ra trận, chính là lập tức cong hai đầu gối, thẳng tắp quỳ gối trước mặt Hướng Hằng Thái, “Cầu ngài cứu phụ thân! Phụ thân.... Phụ thân người sắp chết rồi!”

      Cúi đầu sâu, Hướng Vân Hoan vừa cúi đầu nước mắt rơi đầy mặt – nước mắt này chỉ rơi vì Hướng Hằng Ninh.

      Hướng Hằng Ninh có vị huynh đệ tên là Hướng Hằng Thái, người biết chuyện này, đó là rất ít.

      Từ trước kia khi Vương thị còn sống, Vương thị còn thường xuyên mang theo Vân Hoan nhà Đại bá phụ làm khách. Vân Hoan nhớ được láng máng, mỗi lần bọn họ đến, sắc mặt Hướng Hằng Thái đều rất kém, chưa bao giờ để ý đến bọn họ, nhưng Trương thị luôn tươi cười đón người, mỗi lần đều làm cho Hướng Vân Hoan rất nhiều thức ăn ngon.

      Chờ lại lớn hơn chút, sau khi Vương thị rồi, hai nhà liền triệt để lui tới. Lúc bảy, tám tuổi, nàng còn quấn quýt Hướng Hằng Ninh mang nàng tìm Đại bá mẫu chơi, Hướng Hằng Ninh trầm mặt xuống, : “Đại bá phụ, Đại bá mẫu cái gì, chúng ta có cửa thân thích này!”

      Khi đó Hướng Vân Hoan mới nhớ tới, dường như cho đến bây giờ Hướng Hằng Ninh cũng chưa từng ở trước mặt bọn họ nhắc tới người huynh đệ này, lại càng chưa từng cùng nàng và nương cùng nhau đến nhà Đại bá phụ.

      Vân Hoan hỏi qua Chương Khuê, Chương Khuê mơ hồ nhắc tới hai người thủy hỏa bất dung, lại cùng Vương thị mẹ ruột Vân Hoan có chút liên can.

      Chương Khuê tỉ mỉ, nhưng Vân Hoan cũng đoán được hai. Hai huynh đệ vốn thủy hỏa bất dung cùng nữ nhân, thân là lão đại nhịn đau bỏ thứ thích dứt khoát tòng quân. Vốn cho rằng nữ nhân mình thích có thể bình an đến già, tiếc rằng hồng nhan bạc phận, lại bị bệnh chết rồi.

      Vân Hoan vẫn nhớ được, năm đó trong tay Đại bá phụ cầm đại đao, suýt nữa ở trước linh cữu mẫu thân chém phụ thân. Năm đó phụ thân tóc đều bị gọt nửa, tóc tai bù xù chỉ vào Đại bá phụ : “Hướng Hằng Thái ngươi đồ điên này! Lão tử cùng ngươi cả đời qua lại với nhau.

      Đại bá phụ cái gì cũng chưa , khi rời khỏi tùy tay vung đao, đao này thẳng tắp chém rơi lỗ tai con sư tử bằng đá trước cửa Hướng phủ xuống. Lỗ tai con sư tử bằng đá này đến nay vẫn còn có thể nhìn ra dấu vết đắp nặn thêm. Mỗi khi Vân Hoan nhìn thấy đều phải run rẩy, mỗi khi Hướng Hằng Ninh nhìn thấy đều phải nghiến răng nghiến lợi.

      Những lời vừa đó chính là mười mấy năm, hai nhà có qua lại.

      đời trước lúc Hướng Vân Hoan cùng đường cũng chưa nghĩ tới người Đại bá phụ này. Thẳng đến sau này nàng mò mẫm lăn lộn, chịu nhiều đau khổ, khi lại trở lại Ung Châu tế điện cha mẹ, ở trước mộ phần của cha mẹ gặp lại Đại bá phụ. Đại hán cao bảy thước này gần như nghẹn ngào cho nàng cái tát, rồi sau đó cũng là ôm lấy nàng, “Nha đầu kia ngươi chạy đến đâu chết rồi! Ta còn nghĩ đến ngươi.... Ngươi chết rồi!”

      Dù là tình thân đến chậm cũng giúp Hướng Vân Hoan đời trước có lực lượng tiếp tục sống sót. Nếu có Hướng Hằng Ninh và Trương thị trợ giúp, con đường sau này của Hướng Vân Hoan, tuyệt đối thuận lợi như vậy.

      “Ngươi là.... Vân Hoan?” Lúc này, Hướng Hằng Thái nhìn Hướng Vân Hoan nước mắt ngang dọc, lại nhìn nhìn Hướng Vân Yến vừa rồi còn khóc thút thít, lúc này lại hồn nhiên kinh ngạc đến ngây người, cười lạnh tiếng : “Thế nào, Hướng Hằng Ninh chết rồi hả?”

      “Đại bá, Đại bá mẫu, cầu ngài cứu phụ thân!” Vân Hoan lại dập đầu.

      Người trước mắt do dự và từ chối lát, cuối cùng lại cười nhạo tiếng, : “ chết chết, dù là nhặt xác cũng đến lượt ta. Các ngươi cầu ta có tác dụng gì?”

      Khi xoay người rời , Hướng Hằng Thái còn túm lấy Trương thị muốn tiến lên hỏi, kiên quyết lôi bà vào nhà.

      Cửa ‘phanh’ tiếng đóng lại, cơn gió lạnh thổi qua, Vân Yến rùng mình cái, thấy Vân Hoan vẫn cúi người như trước, khỏi khóc nức nở : “Nhị tỷ, cha chúng ta sắp chết rồi sao? Đại bá , ta...”

      “Quỳ, chờ!” Vân Hoan thấp giọng đáp, vẫn nhúc nhích như trước.

      ra nàng đánh cuộc lần Hướng Hằng Thái ngoài lạnh trong nóng thôi. Đời trước ở chung, đủ để Hướng Vân Hoan biết, kỳ Hướng Hằng Thái là người vô cùng tốt. Hai huynh đệ cược hơi, cuối cùng cũng là trời đất xa cách, chuyện này làm Hướng Hằng Thái cả đời đều xót xa ân hận.

      Còn có nàng, đời này, trừ phụ thân và Vân Yến, người thân của nàng, cũng chỉ có Hướng Hằng Thái mà thôi. Đời trước nàng phải khó khăn lắm mới được gặp người thân, đời này nàng thể lại lỡ mất.

      Vân Hoan suy nghĩ trăm xoay ngàn đổ, cái quỳ này chính là canh giờ, chân nàng đều chết lặng. Vân Yến còn , quỳ được, lén lút đứng lên nhìn vào phía trong, quay đầu lại mật báo : “Nhị tỷ, Đại bá phụ và Đại bá mẫu giống như cãi nhau!”

      Quả nhiên, quá lát, trong phòng liền truyền ra thanh . Giọng tức giận của Trương thị tính tình vô cùng tốt, ôn nhu nhất truyền ra đến, “Nhìn ông lớn lên cao bảy thước, huynh đệ nhà mình xảy ra chuyện lại mặc kệ, còn để hai cháu quỳ gối trước mặt! Ông chịu được, tôi ! Nếu hôm nay ông để tôi mở cửa ra, tôi lập tức cùng ông hòa ly!”

      Tiếng bước chân đến gần, cửa két tiếng mở ra, Vân Yến trợn mắt nhìn Trương thị, biết nên trở về quỳ tiếp hay là tiếp tục đứng. Trương thị lại cong khóe môi, khẽ với Vân Yến, “Nha đầu, nằm xuống!”

      “A...” Vân Yến sửng sốt, Vân Hoan lập tức hiểu , tay ôm lấy Vân Yến vào trong ngực, căng cổ họng lắp bắp : “Yến nhi, muội làm sao vậy...”

      Vân Hoan thông minh làm Trương thị sững sờ chút, thẳng nha đầu Vân Hoan kia sao lại ăn ý với mình vậy, đợi đến khi hoàn hoàn cũng lập tức ‘ai u’ tiếng, khóc : “Đương gia, ông xem nha đầu kia, sao lại ngất rồi!”

      Người trong phòng cất bước ra, nhíu mày nhìn ba người này, làm như muốn phán đoán giả, Trương thị đứng dậy liền nhéo ông, quở trách: “Thất thần làm gì, ông muốn nhìn cháu chết trước mặt mình à!”

      Phía sau mỗi con người sắt đá, đều có nữ tử nhu tình như nước. Cứng rắn có tác dụng, mềm dẻo lại luôn dùng được.

      Vân Hoan chỉ biết, chiêu khổ nhục kế này Trương thị dùng đúng rồi. Sau khi Vân Yến được ôm vào phòng, Hướng Hằng Thái vội vàng mời đại phu. Vân Hoan vốn sợ hãi bị lộ tẩy, kết quả đại phu bắt mạch xong lại cả tràng dài, ý tứ là Vân Yến hàng năm đều chưa được ăn cơm no, chứng khí hư thân thể yếu, hơn nữa lại quỳ lâu lắm mới có thể té xỉu.

      Hướng Hằng Thái hồ nghi nhìn Hướng Vân Hoan, Vân Hoan dứt khoát nước mắt ngang dọc, miêu tả cuộc sống cực khổ của mình và Vân Yến sau khi mẫu thân rồi, Tô thị quản gia. Lại bản thân từ có nương, mắt thấy lại sắp còn cha, bản thân sau này có ngày lành.

      Giữa giả giả này, quả đúng là thể khảo chứng.

      Cũng may Trương thị phối hợp khóc trận, Hướng Hằng Thái nghe được tức đến da đầu run lên, hai lời liền ra cửa. Đến khi Hướng Hằng Thái trở về, Trương thị làm cơm cho hai nha đầu, hai nha đầu vùi đầu ăn cơm.

      Thấy Hướng Hằng Thái, Vân Hoan vội vàng kéo Vân Yến hành lễ, Hướng Hằng Thái vẫy vẫy tay, đối Vân Hoan : “Ngươi theo ta tiến vào.”

      thôi.” Trương thị an ủi: “Đại bá ngươi là người biết phân phải trái.”

      Vân Hoan gật gật đầu, vào nhà liền thấy Hướng Hằng Thái sắc mặt nặng nề.

      “Vừa rồi ta gặp Chương Khuê.” Hướng Hằng Thái : “ cũng cha ngươi sắp chết.”

      “Đúng. Cha cháu quả còn chưa chết.” Vân Hoan mặt đổi sắc , “Nhưng chỉ là còn chưa chết mà thôi.”

      Nếu nàng lại tìm cách, Hướng Hằng Ninh tử kỳ*, ước chừng cũng còn xa nữa.

      (*) Tử kỳ: Thời gian sắp chết.
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :