1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: , Xuất Manh Mối



      Ngày qua ngày, thoáng cái đến cuối tháng 12, tiết trời mùa đông ở Giang Nam tuy lạnh như ở phương Bắc nhưng cũng vì lạnh lắm mà nơi đây có nhiều hệ thống sưởi như nơi ấy, thế nên tính tính lại, cuối cùng hai nơi lại đảo ngược với nhau.

      Tô Nhiên sợ lạnh nhất, nếu phải đâu sớm quấn mấy lớp áo, nhìn như con chim cánh cụt béo ú. Có điều, vì mặc nhiều lớp áo mà đường , gió thổi áo bay, trông càng thêm đáng hơn nhiều.

      Sau kiện "thư tình" và "lời thề", danh dự của Tô Nhiên những bị bôi nhọ mà còn tăng mạnh, các bạn học ai cũng hết sức kính cẩn với , đương nhiên cũng có số người ngoại lệ, ví như đám ngược Mạc Mai Mai, mấy người cực kỳ trung thành với Từ Hải Dương.

      Có điều, Tô Nhiên hoàn toàn quan tâm đến những chuyện này, mỗi ngày đều luyện đàn, đọc sách, bận đến nổi thở ra hơi, làm sao còn thời gian rỗi lo những chuyện vụn vặt ấy nữa.

      Nhắc đến đàn, lại khẽ cười, nhớ lần trước, khi chỉnh sửa hoàn hảo lại bản nhạc lý cách ràng, thầy Vương nhìn bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Tô Nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, trông thấy Tần Trạch áo quần phong phanh, đôi tay đỏ ửng vì lạnh, ngừng kéo cổ áo, thầm lo lắng. Cái tên ngốc này, trời lạnh thế này sao biết mang bao tay vào, cả khăn choàng cổ nữa?

      "Haiz, cậu lại nhìn Tần Trạch rồi. Tô Nhiên à, mình biết cậu thích cậu ta ở điểm nào nữa? Cậu ấy vừa gầy vừa được xinh trai, trừ mấy môn khoa học và thể dục có điểm khá tốt, thành tích học tập gần đây được hạng cao, chẳng còn ưu điểm gì nữa." Lý Yến thầm với vẻ khó hiểu.

      Tô Nhiên cười cười đáp: "Còn bảo có ưu điểm, chẳng phải cậu được loạt rồi sao?"

      Lý Yến liếc mắt: "Nhưng nhà cậu ấy được khá, mà vóc dáng chẳng dễ nhìn chút nào, làm sao xứng với Tô Nhiên của bọn mình."

      Tô Nhiên quay đầu với vẻ nghiêm túc: "Lý Yến, cậu được Tần Trạch như thế, cậu ấy rất tốt với mình, rất rất tốt."

      Lý Yến trợn mắt : "Thôi , mình thề với đôi mắt cận 2 độ của mình là trừ cái dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ta ra, mình hoàn toàn nhìn thấy cậu ấy tốt gì với cậu."

      Tô Nhiên thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười kiên định : "Vì cậu ấy còn ! Con trai luôn phát triển chậm hơn con mà."

      Văn Phương truyền mảnh giấy đến: "Tô Nhiên, tiêu cậu rồi, nhìn vẻ mặt ban nãy của cậu, nhất định là đến thảm luôn."

      Tô Nhiên nhìn mảnh giấy rồi lại nhìn Tần Trạch bên ngoài cửa sổ, mỉm cười ngọt ngào.

      Văn Phương và Lý Yến nhìn nhau, thở dài.

      Tần Trạch, nếu cậu dám thích Tô Nhiên nhà bọn mình cậu chết chắc rồi.

      Tần Trạch ở bên ngoài bỗng hắt hơi cái, thầm , ai xấu sau lưng mình thế. Cậu xoa xoa mũi rồi lại tiếp tục đùa giỡn ầm ĩ với mấy cậu bạn.

      Vào giờ học, Tô Nhiên vẫn miên man suy nghĩ về chuyện của Tần Trạch.

      bỗng nhiên nhớ sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, có thể đan bao tay và khăn choàng cổ tặng Tần Trạch.

      Có điều khá cực đây! Ngày trước dường như chỉ từng làm cái móc chìa khóa hình chữ nhật có thêu con chó , khăn choàng cổ và bao tay ư? Đúng là thử thách lớn với rồi.

      "Tô Nhiên, đề bài này chúng ta nên làm thế nào đây? Em lên bảng làm cho các bạn cùng xem nào." Thầy dạy toán đứng bục giảng thuật miệng gọi cái tên.

      Tô Nhiên vội đứng dậy, Lý Yến lén chỉ lên trang sách toán : "Trang 120, bài số 3."

      "Ừ." Tô Nhiên mỉm cười, sau đó lên bảng bài, từng bước được trình bày rất gọn gàn và chính xác.

      "Giỏi lắm. Tô Nhiên, em có thể về chỗ, các em xem đây, đây là những bước cơ bản để giải đề toán. Các em nhớ viết ghi chú vào vở của mình, sau này nếu gặp đề bài tương tự cứ theo cách này mà làm." Thầy dạy toán nhìn bài giải bản cực kỳ ưng ý .

      Tô Nhiên mỉm cười nhìn thầy giáo và các bạn học, sau đó bước về chỗ.

      Bỗng nhiên xuất cái chân của ai đó vắt ngang đường , Tô Nhiên dĩ nhiên vui lòng chiều theo ý người, " nhàng" bước lên cái chân ấy.

      "Ai ui, đau quá, giết người mà

      ~ Thầy ơi, Tô Nhiên đạp chân em." Diêu San San hét to như tiếng heo bị chọc huyết.

      Thầy dạy toán ngay lập tức nổi giận đùng đùng.

      "Trò Diêu, em tự đưa chân mình đặt giữa đường còn phải muốn người ta đạp lên sao? Còn nữa, tiếng hét của em làm mất hết hứng thú của tiết học, ra ngoài đứng!!!"

      "Thầy

      " Diêu San San cứ tưởng mình nằm mơ, ràng bé là người bị hại mà? Sao thầy lại giúp đỡ cái con bé quái gỡ kia?

      Mạc Mai Mai và La Bội Huyền cũng tức đến nghiến răng.

      Các bạn học còn lại đều cười cười xem trò vui, ai cũng biết Diêu San San muốn ngáng chân cho Tô Nhiên ngã, ai ngờ người ta những bị xấu hổ mà còn làm hại mình, đúng là gậy ông đập lưng ông.

      Tô Nhiên ngồi xuống chỗ của mình, Tần Trạch nhìn bằng đôi mắt đen lay láy, tươi cười : " Người em làm tốt lắm."

      Lý Yến nhìn Tô Nhiên rồi giơ lên ngón tay cái, Tô Nhiên cười đáp, thêm gì.

      Đúng lúc này, tờ giấy được truyền đến bàn Tô Nhiên: "Tô Nhiên, cậu còn nhớ kiện thư tình tháng trước ? Mình quan sát cẩn thận rồi, mình nghĩ ba người Mạc Mai Mai, Diêu San San và La Bội Huyền là đáng nghi nhất."

      Lý Yến và Tô Nhiên nhìn nhau rồi cùng quay đầu nhìn Văn Phương, gật đầu.

      Các đều cùng nghĩ như thế.

      Tô Nhiên viết xuống vài chữ: "Trưa tiếp."

      Đến trưa, ba người Tô Nhiên, Văn Phương và Lý Yến cùng cáo ốm và xin nghỉ tiết, sau đó lén trở về phòng học.

      "Tô Nhiên, cậu thấy cách này được sao? Tìm trong bàn học của từng người có ích?" Lý Yến hỏi.

      Tô Nhiên hờ hững đáp: "Dù chuyện có hoàn hảo đến đâu nhất định cũng có sơ hở, mà sơ hở lại thường nằm ở nơi bình thường nhất, chính là. bàn học."

      "Tô Nhiên, cậu thông minh!" Lý Yến và
      Văn Phương cùng thán phục.

      Tô Nhiên đặt ngón tay lên miệng, ý bảo hai bạn mình giữ im lặng.

      Hai người còn lại liền hiểu ý và chia nhau ra tìm kiếm.

      Khi ba bừng bừng khí thế tìm kiếm manh mối bỗng nhiên có hai người mở cửa phòng học bước vào.

      Cả ba theo phản xạ cúi thấp người xuống, nấp dưới bàn học.

      “Đồ đáng ghét, bảo đừng hôn môi mà, xem môi người ta sưng hết rồi này.” giọng nữ nũng nịu oán trách.

      Cả ba giật mình nhìn nhau, giọng này là của Diêu San San. Trời ạ, chuyện gì thế này? ta hôn môi với ai?

      phải hôn tôi trước sao? Ti tiện.” giọng nam trầm thấp có chút cợt nhã vang lên.

      Ti tiện? Xem ra chàng trai này thể nào thích Diêu San San. Mà giọng này

      “Giang ca, sao lại em như thế, em thích mà, vì , chuyện gì em cũng dám làm.” Diêu San San lập tức khép nép cầu xin.

      Hóa ra là Triệu Giang Phong, gã công tử ỷ mình tiền lúc nào cũng kiêu ngạo.

      “Oh. Đồ ti tiện, lần trước làm khá lắm, cái tên mặt bánh bao Từ Hải Dương kia rốt cuộc cũng phải lên cùng thuyền với tôi, nhờ thế mà tôi được thêm mấy vạn tiền tiêu vặt. Từ Hải Dương à? Căn bản nó có tư cách đứng ngang hàng với tôi, nếu phải nó thân thiết với Vương Dực của nhà họ Vương tôi mà thèm liếc mắt đến nó à.”

      “Giang ca, cũng nhờ sáng suốt nghĩ ra trò lừa bịp ca, nếu em chẳng biết phải làm thế nào. Cái con bé Tô Nhiên kia cùng lắm chỉ là quân cờ , ai bảo nó dám huênh hoang như thế a, Giang ca, đừng thế, đau quá.” Diêu San San đau đớn kêu lên.

      Ba người Tô Nhiên đều chấn động, quả nhiên! Lý Yến trừng mắt định lao ra bị Văn Phương và Tô Nhiên giữ lại.

      phải nhớ kỹ cái gì nên , cái gì nên . Nếu làm hỏng chuyện của tôi liệu hồn. Hôm nay có chút quá mức rồi, con bé Tô Nhiên phải dạng ngu ngốc, tôi nghĩ nó sắp nghi ngờ đến rồi.” Triệu Giang Phong nhéo mạnh để lại từng vết ửng hồng làn da trắng nõn của Diêu San San.

      “Giang ca, em biết rồi, nhưng mà Mạc Mai Mai mới là người ủng hộ Từ Hải Dương nhất. nay ta với Tô Nhiên gây chiến vô số lần, em nghĩ Tô Nhiên nghi ngờ em nhiều đâu, hơn nữa, chuyện đó cũng xảy ra được 1 tháng, ta có phản ứng gì, em nghĩ chắc bỏ qua rồi.” Diêu San San cẩn thận .

      “Hừ, tốt nhất nên thông minh chút. Tôi vào lớp trước, lát vào sau, tránh để người khác phát tôi và cùng nhau.”

      “Dạ, Giang ca.” Diêu San San ngoan ngoãn đáp, Triệu Giang Phong ngã ngớn rời khỏi phòng học.

      Lát sau, Diêu San San cũng .

      Lý Yến lập tức nhảy dựng lên mắng: “Hai cái tên súc sinh này dám bày kế hãm hại Tô Nhiên, mình tức điên lên mất, tức quá, các cậu đừng cản mình nữa, để mình dạy cho bọn nó bài học.”

      Văn Phương so ra lại bình tĩnh hơn: “Bọn họ là người có tiền, dư sức lo lót cho thầy , cậu nghĩ bọn mình đủ sức giúp Tô Nhiên trở mình sao? Nếu phải vì chuyện này xảy ra được tháng, e là bọn họ cũng lộ liễu như vậy đâu.”

      Lý Yến vẫn sao nuốt trôi cơn tức này, nhìn chằm chằm Tô Nhiên im lặng.

      “Tô Nhiên, cậu định thế nào?”

      Lúc này Tô Nhiên mãi suy nghĩ xâu chuỗi lại các vấn đề.

      Vương Dực? Đây chẳng phải là em trai thầy Vương Ưu sao? Sao lại có liên quan đến Từ Hải Dương? Triệu Giang Phong lợi dụng để kềm chế Từ Hải Dương, còn Từ Hải Dương vì sao lại ngoan ngoãn để ta hãm chân? Còn nữa, tại sao Triệu Giang Phong lại muốn lợi dụng Từ Hải Dương? lẽ có liên quan đến gia tộc của cậu ta?

      Trời ơi, trước đây nào có chuyện rắc rối như thế này, sao bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế?

      “Tô Nhiên, Tô Nhiên.” Lý Yến lay lay vai Tô Nhiên.

      Văn Phương trừng mắt nhìn Lý Yến rồi đẩy bé ra khỏi vai Tô Nhiên: “Hẳn là Tô Nhiên bận suy nghĩ, với hàng loạt tin tức bất ngờ này, chúng ta phải cho cậu ấy chút thời gian. Tô Nhiên rất giỏi tính toán, mình nghĩ cậu ấy nghĩ ra cách, đến lúc đó bọn mình tiếp sức giúp đỡ cậu ấy là được.”

      Lý Yến nhìn Tô Nhiên, rồi im lặng ngồi xuống góc cùng Văn Phương từ từ chờ đợi.

      Tích tắc, tích tắc, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, Lý Yến và Văn Phương vẫn ngồi im đợi Tô Nhiên, rời nửa bước.

      Đột nhiên, Tô Nhiên cúi đầu, đứng dậy.

      cất tiếng với giọng khàn khàn.

      “Mình muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, mình phải bảo vệ trong sạch của bản thân!”

      Lý Yến vừa nhìn thấy Tô Nhiên, hốc mắt ươn ướt: “Huhu, Tô Nhiên, mình cứ sợ cậu thể suy nghĩ thông suốt. May quá, mình biết Tô Nhiên phải là người dễ dàng chịu khuất phục mà, nhất định phản kháng.”

      Văn Phương vui mừng : “Chúng ta cùng phản kháng.”

      “Ừ, cùng làm.” Đời này, mình phải kiên trường, trước khi bảo hộ người mình phải bảo vệ được chính bản thân mình.
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Lời Đồn, Ấm Áp Trong Vòng Tay Tần Trạch



      Tốc độ lan truyền của dư luận luôn vô cùng đáng sợ.

      Gần đây, ở trường trung học Minh Tú lan truyện câu chuyện.

      Diêu San San và Triệu Giang Phong có quan hệ mờ ám, hơn nữa còn thích chơi trội, chèn ép hai nhân vật khá nổi tiếng nay là Từ Hải Dương và Tô Nhiên. Hồi tháng 11, có người cố tình mạo danh Tô Nhiên viết thư tỏ tình gửi cho Từ Hải Dương, nội dung bức thư vô cùng buồn nôn, diễn đạt nông cạn, hoàn toàn khác xa cách hành văn của tài nữ Tô Nhiên. Mà người làm việc này chính là Diêu San San, còn người chỉ đạo phía sau là Triệu Giang Phong.

      Lời đồn này xuất phát từ WC nữ, sau đó lan truyền khắp trường với tốc độ ánh sáng, bốn cái tên Diêu San San, Triệu Giang Phong, Từ Hải Dương, Tô Nhiên thường xuyên được nhắc đến trong những cuộc bàn luận của các học sinh, quả còn muốn nổi hơn cả các danh nhân trong sách lịch sử.

      Mà ba người tung tin này, Tô Nhiên, Văn Phương, Lý Yến, vẫn bình thản như , cả ba thong thả tìm hiểu làm sao để đan khăn choàng cổ và bao tay.

      Giữa trưa, cuộc hội nghị ba người được mở ra trong bữa cơm trưa vô cùng ấm áp.

      "Tô Nhiên, bên này phải đan thế này, thế này… ừ, đúng rồi, phải như thế này." Văn Phương vừa xem quyển "Ba nghìn câu hỏi về phương pháp đan móc hoa văn" vừa chăm chú hướng dẫn Tô Nhiên.

      "À, à mình hiểu rồi." Tô Nhiên tháo các mũi đan vừa làm xong rồi lại thực hành lại lần nữa.

      Lý Yến ngồi cạnh ăn trứng chần nước sôi, vừa ăn vừa ngáp vì quá chán.

      "Các cậu quan tâm tình hình nay sao?"

      Văn Phương ngẩng đầu, nhìn Lý Yến, : "Tô Nhiên vội, chúng ta lo cái gì?"

      "Ừ nhỉ, Tô Nhiên, cậu bảo phải tìm cho ra mà, sao giờ lại rảnh rỗi ngồi đây đan khăn choàng cổ, đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám vội!" Lý Yến buồn rầu trút giận vào hộp cơm ăn xong của mình.

      Tô Nhiên nhìn chiếc khăn choàng đan được nửa của mình rồi ngẩng đầu lên cười : "Tiểu Yến, chúng ta thả lưới rồi, bây giờ chỉ cần đợi cá mắc câu thôi, chuyện đấy đâu thể theo ý chúng ta được. Nhưng lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, mình phải tranh thủ thời gian, thế giới này cũng vì nỗi oan của mình mà dừng lại.

      " thế, nhưng mình sốt ruột lắm!" Lý Yến tức giận quay .

      Tô Nhiên lại chăm chú làm tiếp, sau đó, nhíu mày, haiz, lại đan sai rồi.

      Văn Phương mỉm cười ngọt ngào, giúp Tô Nhiên luống cuống tay chân tháo những mũi đan sai. Để lại Lý Yến vừa bực bội mình.

      Đúng lúc này, người bạn cùng lớp vội vàng chạy đến: "Tô Nhiên, thầy Kim gọi cậu đến văn phòng kìa!"

      "Hở? Thầy Kim tìm mình?" Tô Nhiên buông chiếc khăn choàng cổ xuống, xem ra sắp đến lúc kéo lưới rồi.

      và người bạn kia cùng đến văn phòng, Văn Phương im lặng thu dọn các cuộn len, Lý Yến bóng Tô Nhiên khuất dần phía xa, lo lắng : " biết cậu ấy có sao ?".

      Văn Phương ngẩng đầu, ánh mắt ấm áp bình thường nay đầy vẻ lo lắng: "Tô Nhiên, cậu ngàn vạn lần đừng có chuyện gì…"

      giờ sau…

      Tô Nhiên rời khỏi văn phòng, tiết trời hôm nay khá lạnh, gió mùa ào ào thổi lên, ngẩn người nhìn áng mây trời, tâm trạng có chút u sầu.

      Lời đồn này là do ba người Tô Nhiên truyền ra bằng cách viết lên bảng đen ở hành lang và trong góc WC, đủ thế lực để đấu với người giàu như họ, nên chỉ có thể dựa vào áp lực của dư luận để đáp trả.

      Việc thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng cũng nằm trong dự đoán của Tô Nhiên. Dù sao nhà Triệu Giang Phong giàu như thế, bọn họ nhất định gây áp lực cho thầy Kim, để thầy chặn đứng những lời đồn có ảnh hưởng xấu đến Triệu Giang Phong. Mà việc thầy Kim phải làm chính là bảo Tô Nhiên gánh chịu tất cả trách nhiệm, cụ thể là bắt đứng ra thừa nhận thư tình là do viết. Vì ganh tị với Triệu Giang Phong và Diêu San San nên mới cố tình tung tin đồn hãm hại bọn họ.

      Gương mặt mập mạp của Kim Hữu Thân vẫn còn đọng trong đầu .

      Giọng van nài của cũng văng vẳng bên tai : "Tô Nhiên, em thử đặt mình là thầy xem, thầy phải nuôi con và cả gia đình, thầy thể để mất công việc này."

      Tô Nhiên mím môi, hoàn toàn chịu thỏa hiệp: "Em xin lỗi thầy, em thể làm thế, em phải để mọi người biết, bản thân em trong sạch."

      Kim Hữu Nhân tức đến nổi cả gân xanh: "Em đúng là người biết điều."

      Tô Nhiên cúi chào Kim Hữu nhân rồi bước lùi ra khỏi văn phòng.

      "Thầy Kim, em xin lỗi, em thể vì thầy mà vứt bỏ lời hứa hẹn với hai người bạn duy nhất của mình."

      bầu trời xuất từng bông hoa tuyết, Tô Nhiên buồn bã ngồi xuống băng ghế đá người, để mặc những bông tuyết rơi xuống người mình.

      Lễ Giáng Sinh năm ấy, Tần Trạch từng viết bài nhật ký, mỗi lần Tô Nhiên đọc lại đều cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên mà hai người họ trải qua cùng nhau, tặng quả bình an (1) được đổi từ 24 đồng hào, cái móc khóa thêu chữ thập hình chú cún sợi dây chuyền có mặt lồng hình chụp chung của , đây là món quà đầu tiên nghiêm túc chuẩn bị cho , khi ấy, kích động ôm chặt lấy , lúc về còn đặc biệt viết nhật ký.

      Nội dung nhật ký vẫn còn nhớ:

      3 tháng… thời gian trôi qua êm đềm, đây có phải là kết quả của cố gắng? Hi vọng mọi thứ vẫn tốt đẹp qua mùa đông này

      ~"Song Ngư" của , muốn … (chòm sao của Tô Nhiên là Song Ngư)

      Có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của "Song Ngư", dù bên ngoài trời có tuyết rơi, lòng vẫn rất ấm áp

      ~Mỗi khi…

      Nhìn thấy quả táo, lại nhớ đến 24 đồng xu ấy…

      Nhìn thấy dây chuyền, lại cười ngây ngô, thẩn thờ lúc lâu…

      bé ngốc à, mọi thứ em chuẩn bị đều viết cả ra giấy, sợ phát được bí mật của em sao?

      Nhìn thấy ảnh chụp, trông rất ngốc, nhưng rất thân thiết, đầy tình cảm…

      Nhìn thấy chú chó móc khóa xinh xinh, lại nhớ đến đầu ngón tay bị kim châm của em. "Đau", mỗi vết kim, là lần nhói đau…

      biết bé ngốc khi ấy nghĩ thế nào nữa, rất lo…

      Nhìn thấy hoa phù dung, lại nghĩ … có lẽ mất mới nhận ra và quý trọng

      ~ có phần khó chịu vì quà của mình bình thường quá. Tuy em sao, nhưng cũng buồn muốn chết

      ~Muốn ở cạnh em mỗi tiết học, tiếc là lại ngủ thiếp .

      Muốn cùng em làm bài thi, tiếc là chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

      Muốn cùng em xem show truyền hình "Khoái lạc đại bản doanh" (2)…

      Tuy em nghe bài lý luận tích phân của có chỗ hiểu chỗ nhưng vẫn ngừng gật đầu…

      Dạo quảng trường, đài phun nước, chơi trò xe điện của trẻ con, ngắm cảnh bên bờ sông Dũng Giang…

      Cùng mua sắm ở cửa hàng bách hóa, rồi hòa vào biển người mênh mông.

      rắc rối khi để em trông thấy con chó ấy, nhất là người ta còn bảo con chó này lớn thêm nữa, thôi xong rồi xong rồi…

      rất muốn mua tặng em, nhưng… thôi quên , thế là kéo em thẳng. ngờ em có phản ứng gì, chỉ lang thang khắp nơi, lang thang cách chăm chú.

      Vô tình, và em gặp ông bà lão kia, hai người tay nắm tay, thong thả dạo quanh quảng trường, dưới ánh mặt trời, trông hai người vô cùng ấm áp.

      biết chúng ta có thể ở cạnh nhau đến khi ấy

      Khi đó chúng ta có thể cùng sưởi nắng, cùng cho chó ăn, cùng làm cỏ trồng hoa, cảm giác … tuyệt vời.

      Gió to quá, muốn , nỡ bước vào, để em mình ở trạm xe. rất muốn ở cạnh em khi em chỉ có mình, nhưng thể lay chuyển được em, bên ngoài gió to, to lắm em à…

      Tích tắc sau khi bước vào toa tàu, hối hận, em lạnh lắm, gió như thế…

      Tuyết vẫn rơi… ngồi băng ghế vô tình ngủ thiếp

      ~Tuyết càng rơi, càng lớn…

      Tần Trạch luôn lặng lẽ chăm sóc , đau lòng vì , sẵn sàng trả giá. Mỗi khi đau lòng, đều ôm lấy mà an ủi…

      "Này, Tô Nhiên, cậu ở đây làm gì?"

      Bỗng nhiên, từ đâu vang lên tiếng gọi to khiến cả người Tô Nhiên run rẩy, là … Tần Trạch?dღđ☆L☆qღđ

      ngẩng đầu lên, nhìn Tần Trạch bằng đôi mắt đẫm lệ.

      Tần Trạch đứng trước mặt thở hổn hển, gương mặt đỏ ửng vì lạnh, nhưng vẫn lộ vẻ quở trách, lo lắng, còn có chút gì đó như trút được gánh nặng.

      "Đồ ngốc, khóc cái gì? Chuyện của cậu mình biết cả rồi, phải lỗi của cậu, cậu sai, lúc này cậu phải cười chứ? Cười tươi, như thế mới là Tô Nhiên đầy kiên cường mà mình quen biết!"

      Tô Nhiên ngơ ngác nhìn Tần Trạch, sau đó cười : "Mình khóc! Chỉ là… nước mắt tự nhiên rơi."

      Tần Trạch bước đến gần, lấy khăn tay đưa cho Tô Nhiên.

      Đây là lần đầu tiên từ khi trở về năm 12 tuổi, Tần Trạch dịu dàng xoa mái tóc xoăn của : "Đồ ngốc, sau này mình cố gắng, để em của mình bị người ta ức hiếp nữa."

      Tô Nhiên vừa nghe thấy giọng dịu dàng ấy, lại ánh mắt thân quen kia, cuối cùng kiềm được mà nhào vào lòng Tần Trạch.

      Hơi thở thân quen vây lấy Tô Nhiên, cảm giác ấm áp, an tâm, lúc này mới giật mình nhận ra, Tần Trạch của dường như cao lớn hơn trước.

      Tay , ôm lấy eo Tần Trạch, mặt kề lên vai , từ từ nhắm mắt, cười ngây ngốc.

      Em so đo với nữa, em cũng được, cậu bé ngốc của em.

      Tần Trạch kinh ngạc mở to hai mắt, cậu cảm nhận được trước ngực mình có cái gì tròn tròn, mái tóc xù mềm mại bay bay.

      ra cũng có lúc Tô Nhiên yếu đuối!

      Tuyết vẫn rơi, Tô Nhiên vẫn ôm lấy Tần Trạch, hưởng thụ ấm áp quen thuộc, còn Tần Trạch, mặt cậu càng lúc càng đỏ bừng.dღđ☆L☆qღđ

      "Khụ khụ, người em. Tuy mình xem cậu là con trai nhưng ôm ấp lâu thế này cũng tốt lắm."

      Tần Trạch xong còn cười ha ha phụ họa.

      Lúc này Tô Nhiên mới lưu luyến rời khỏi bời vai của Tần Trạch.

      "Cám ơn."

      "Cám ơn cái gì? Chúng ta là em thân thiết. em gặp nạn làm sao mình giúp được?"

      "Haha, đồ ngốc, khóc xong mình cảm thấy tốt hơn rồi."

      "Ừ, vậy chúng ta về phòng học, mình và cậu cùng gặp đôi cẩu nam nữ trong truyền thuyết!"

      Tô Nhiên khẽ cười, đồ ngốc, cám ơn , lại lần nữa giúp em có thêm can đảm đối mặt với khó khăn.

      "!"

      Tô Nhiên hét lớn.

      Tần trạch cười to, tiếng cười thoải mái tựa như mang theo hương vị của ánh mặt trời.

      "Tô Nhiên, cái kế hoạch tung tin đồn của cậu thành công lắm nha! Chúng ta cùng bắt cá nào." Tần Trạch bỗng nhiên ra câu đầu đuôi.

      Tô Nhiên thoáng ngẩn người, Tần Trạch vẫn cười híp mắt nhìn . khẽ giật mình, lẽ đoán được mọi chuyện rồi sao? thể nào?
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Nước Mắt, Bước Ra Trước Che Chắn Và Bảo Hộ…



      Tô Nhiên vốn muốn mình gặp Triệu Giang Phong và Diêu San San, vì mọi chuyện lúc này quá mập mờ rồi. Nếu lại thêm Tần Trạch vì bất bình thay cùng chuyện lại càng thêm phức tạp.

      Aiz, muốn đóng vai học sinh trung học dễ, đặc biệt còn là học sinh nổi tiếng nữa. Những năm trung học trước đây của , nếu phải xem tiểu thuyết cũng là làm điệu, cùng lắm thầm mến người, đơn giản biết bao nhiêu.

      Tần Trạch thấy Tô Nhiên kiên trì như vậy cũng miễn cưỡng nữa, cậu vỗ vai Tô Nhiên, : "Mình ở phía sau trông chừng."

      "Ừ, mình vào đây."

      Ngay khi Tô Nhiên bước vào phòng học, cái bóng đen đột ngột xuất trước mặt .

      Tô Nhiên phản xạ có điều kiện tránh sang bên, nhưng bóng đen kia xuất quá nhanh và bất ngờ nên Tô Nhiên hoàn toàn kịp chuẩn bị.

      "Bốp", tiếng động chát tai vang lên.

      Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại tiếp tục vang lên hai tiếng "Bốp bốp" chát tai hơn cả lúc nãy.

      Diêu San San đứng ở ngay cửa nhìn chằm chằm Tô Nhiên với vẻ mặt thể tin nổi, hai má ta sưng đỏ, miệng há to, mấy ngon tay run rẩy ngừng. Lúc này mấy bạn học trong lớp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

      Tô Nhiên dám đánh trả?

      Mà lại còn tát Diêu San San đến hai cái?

      ấy can đảm thế, sợ bị Triệu Giang Phong, người chống lưng cho Diêu San San, trả thù sao?

      Tần Trạch vốn giơ tay ra, nhưng rồi lại từ từ rút về, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

      Tô Nhiên, làm tốt lắm.

      "Tô Nhiên, mày dám đánh tao?" Diêu San San trừng mắt, giận dữ hét to.

      Tô Nhiên lạnh lùng : "Sao tôi lại dám? Tôi chưa từng nương tay với những người vu oan giá họa hãm hại mình."

      Diêu San San xoa xoa hai má, trừng mắt dữ tợn: "Quả nhiên những lời đồn kia là mày tung ra, mày… mày là đồ hèn. "

      "Sao cậu lại bịa đặt, bôi nhọ danh tự của mình… Tô Nhiên, cậu là đồ đáng ghét… huhu, mình muốn sống nữa …"

      Diêu San San lật lọng nhanh mà thay đổi trở lại bình thường cũng nhanh kém, giây trước còn hung hãn như vậy thế mà giây sau khóc lóc sướt mướt.

      Tô Nhiên dĩ nhiên để mình bị người ta xoay vòng vòng: "Cậu làm những gì trong lòng cậu biết nhất, tôi nghĩ mọi người cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Cậu nghĩ tôi tìm được chút chứng cớ nào sao?"

      Diêu San San lại tiếp tục khóc lóc: "Mình phải người hư hỏng như thế, mình có làm có làm. Chứng cớ gì? Cậu lấy ra xem!"

      Tô Nhiên đưa tay vào túi lấy ra cái máy ghi , lạnh lùng nhìn Diêu San San: "Hôm trước cậu và Triệu Giang Phong hẹn hò ở đầu tiết thể dục, những gì hai người tôi đều ghi lại sót câu nào, haha, cậu vất vả thanh minh như vậy, thế để mọi người cùng nghe thử nhé."

      Diêu San San biến sắc, các bạn học cùng lớp lại càng chăm chú hồi hộp quan sát, mà những học sinh lớp bên cạnh cũng bắt đầu tụ tập lại đây.

      Diêu San San VS Tô Nhiên, gay cấn!

      Triệu Giang Phong im lặng ngồi ở phía sau, tay sờ cằm, ánh mắt có chút lo lắng.

      "Cậu… làm sao cậu ghi được? Giờ thể dục? Hôm đó phải mọi người đều xuống sân cả rồi sao?" Diêu San San vừa thấy Tô Nhiên định nhấn nút phát, giật mình hoảng hốt bừa.

      Bí mật bại lộ.

      "Hừ, cậu nghĩ chuyện mình làm bí mật lắm sao? Hôm đó tôi khỏe nên xin phép nghỉ, ngờ lại tình cờ trông thấy màn đặc sắc như vậy." Tô Nhiên vẫn tiếp tục lạnh lùng .

      Ánh mắt của cực kỳ rét lạnh, giọng điệu đầy khinh thường, vẻ hòa đồng dịu dàng bình thường nay hoàn toàn biến mất. Lúc này trông như đầu Giao Phong từ Địa Ngục thăm thẳm bùng nổ mãnh liệt, vừa bá đạo lại vừa cay nghiệt, làm người nghe thể nghi ngờ những lời vừa , tin tưởng cách tuyệt đối.

      Tần Trạch vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhiên tim đập mạnh cái. Tô Nhiên quá rực rỡ, bỗng nhiên cậu cảm thấy mình xứng là thằng con trai.

      Cậu tự cười nhạo mình, Tô Nhiên mà cần mình bảo hộ sao?

      Cậu dám tin người vừa mới ôm lấy mình khóc nức nở và người hiên ngang lẫm liệt trước mắt lại là cùng người.

      Tô Nhiên…

      Ánh mắt của cậu thoáng cái liền u tối, vẻ mặt uể oải vô cùng.

      Diêu San San thấy Tô Nhiên sắp ấn nút liền sợ hãi hét to: "Đừng!"

      Triệu Giang Phong ngồi ở phía sau, đứng bật dậy, chạy đến giật lấy máy ghi trong tay Tô Nhiên.

      "Rầm…", máy ghi vỡ nát.

      Linh kiện bên trong bay tán loạn ra xung quanh, có món lăn đến tận bên ngoài cửa lớp mới dừng lại.

      Tô Nhiên nhìn vẻ mặt tức giận tối đen của Triệu Giang Phong mà hừ tiếng, mỉa mai: "Sao? Chột dạ à? ra trong máy đó chả có đoạn ghi nào. Tôi cố tình thử để hai người lòi đuôi cáo, ngờ cả hai cùng tự chui đầu vào lưới!"

      Triệu Giang Phong nheo nheo đôi mắt đầy tà mị, rồi lại vung tay lên.

      Trời! Các bạn học đứng xem đều kinh ngạc mở to mắt, cực kỳ hồi hộp.

      Cánh tay vừa vung lên liền đánh thẳng xuống, Tô Nhiên theo phản xạ nhắm mắt lại.

      Mấy bạn học nữ nhát gan sớm sợ hãi nhắm mắt lại, hai nắm tay xiết chặt, dám nhìn nữa.

      Bịch!

      tiếng động trầm đục vang lên, hoàn toàn giống tiếng chói tai trong dự đoán của mọi người.

      " có lỗi, đối thủ của cậu là tôi!" giọng nam trong vắt chưa qua giai đoạn vỡ giọng vang lên bên tai mọi người. Tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên.

      "Là Tần Trạch! Đẹp trai quá!"

      Tần Trạch nở nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, khẽ .

      Cánh tay với màu da bánh mật nắm chặt lấy cánh tay trắng nõn của Triệu Giang Phong.

      Sức mạnh cường tráng đấu Sức yếu rỗng tuếch.

      Chính trực ung dung đấu Xấu xa gian ác.

      trắng đen được phân chia cách rệt, khiến các bạn học nữ lớp 7-4 cuống cuồng.

      "A … Tần Trạch! Tần Trạch!"

      Lúc này, các bé mới phát , hóa ra Tần Trạch bình thường ngây ngô như thế, bên trong lại còn mặt mạnh mẽ như vậy. Chàng trai tốt này làm các rung động thôi.

      "Buông tay!" Triệu Giang Phong gầm gừ, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.

      "Ngại quá, những gì cậu vừa làm chứng minh hai người có tật giật mình. Triệu Giang Phong, Diêu San San, hai người thua rồi." Tần Trạch vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm của Triệu Giang Phong.

      "Tần Trạch, đừng chọc giận tôi, chuyện này liên quan đến cậu, tôi nể cậu có thực lực, tôi muốn đối đầu với cậu." Triệu Giang Phong nhìn Tần Trạch, vẻ mặt tuy vẫn còn lạnh lùng nhưng giọng điệu ràng nhàng hơn rất nhiều.

      "Tô Nhiên là bạn thân của tôi, cậu là kẻ thù của cậu
      ấy, cũng chính là kẻ địch của tôi!” Tần Trạch vẫn cười, nhưng ngữ điệu vô cùng kiên quyết.

      Tô Nhiên được Tần Trạch che chở ở phía sau, vô cùng sững sốt.

      Lý Yến lau khóe mắt cảm động, vừa khóc vừa : “Tần Trạch, cậu ấy… cậu ấy đúng là… được lắm, được lắm.”

      Văn Phương vuốt lồng ngực của mình, vui mừng : “Tô Nhiên, ánh mắt của cậu đúng là tệ!”

      Từ Hải Dương vẫn xem như có chuyện gì xảy ra, ngồi yên lặng, chăm chú xem sách giáo khoa.

      Triệu Giang Phong nhếch môi cười : “Giỏi lắm! Cậu đúng là rất thú vị. Tôi cho cậu cơ hội, tuần sau, sau khi tan học, ở cánh rừng , chúng ta đánh thử trận. Nếu cậu thắng, tôi so đo với Tô Nhiên nữa và đồng thời cũng khai xin lỗi Tô Nhiên.”

      Tần Trạch cười đáp: “Được, quyết định thế !”

      Sau khi tan học, Tần Trạch và Tô Nhiên vẫn như mọi ngày, cùng nhau đến chạy bộ quanh sân thể dục.

      “Cậu có chắc thắng được Triệu Giang Phong ?” Tô Nhiên nhìn bầu trời vẫn còn ít hoa tuyết lất phất, lo lắng .

      chắc.” Tần Trạch gãi đầu, cười ngây ngô.

      Tô Nhiên nóng nảy: “ chắc sao còn đồng ý dễ dàng thế hả?”

      “Đồ ngốc, mình bảo vệ em của mình, mình được làm được.” Tần Trạch vừa chạy được chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn Tô Nhiên, với giọng nghiêm túc.

      Tô Nhiên thấy đôi mắt đen đầy vẻ chân thành của Tần Trạch, tim lại đập rộn ràng, vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lên: “Tần Trạch! Cậu là đồ ngu ngốc!”

      hét xong, liền chạy nhanh về trước, bỏ mặc Tần Trạch ở lại.

      Tần Trạch, biết nếu đánh nhau với người khác, chẳng may bị thương, em lo lắng như thế nào sao?

      vì em mà mạo hiểm, em lại càng tự trách bản thân mình nhiều hơn, đồ ngốc, đồ đần, đồ con lợn!

      ràng từ giờ, em chăm sóc tốt, cớ sao chẳng được bao lâu lại ngốc nghếch đứng trước mặc em mà che mưa chắn gió. Đồ ngốc, ngốc quá.

      Em muốn như thế. Em chỉ muốn được khỏe mạnh, được cùng sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc.

      Em muốn dính vào những chuyện đen tối ấy, muốn bị thương, muốn vì lo lắng cho em mà chịu khổ.

      Đồ ngốc!

      Tay của Tô Nhiên bị người kéo mạnh, giữ lại.

      Tô Nhiên cố gắng rút tay ra, vùng vẫy muốn đụng chạm với Tần Trạch.

      Bực quá, tiên sinh cứ gặp Tần Trạch là mình lại trở nên trẻ con như thế này, đây đâu phải là tính cách của mình.

      Tần Trạch à Tần Trạch, sao lại đáng ghét như thế.

      “Lo cho mình sao?” Giọng của Tần Trạch bỗng nhiên trầm, còn có chút khàn khàn nữa.

      Hở? Tô Nhiên mở choàng hai mắt, nước mắt lăn dài theo hai gò má.

      Sao giọng của Tần Trạch nghe có phần đơn thế này?

      “Người em, mình thực rất biết ơn cậu, từ ngày khai giảng cậu cố tình gài bẫy mình để sau đó mỗi ngày đều mang cho mình hộp sữa. Thành tích của cậu tốt như thế mà vẫn muốn cùng mình học tiếng , mỗi lần ấy, chúng ta đều tự học. Còn cả việc cậu mình chạy bộ mình vừa buồn vừa sợ, ép mình phải cùng . Tất cả, tất cả những chuyện này mình đều ghi tạc trong lòng…”

      Tần Trạch ngẩng đầu mỉm cười, nhìn những hoa tuyết rơi.

      “Trừ mẹ của mình và Tiểu Hoàng ra, cậu là người thứ ba đối xử tốt với mình như vậy, quan tâm mình bằng cả tấm lòng. Vậy nên, Tô Nhiên, cậu có thể để mình làm giúp cậu chuyện này ?”

      Tần Trạch cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Tô Nhiên.

      cười, cười cách hết sức dịu dàng. cậu bé 12 tuổi mà có thể ra những lời này sao? ngờ trưởng thành sớm như vậy, chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Tô Nhiên.

      Nhưng cũng lại lần nữa làm lòng chấn động.

      Hóa ra Tần Trạch nhìn thấu từ lâu, ngoài mặt thân thiết nhưng lòng lại rất lạnh lùng. Tuy gặp ai cũng mỉm cười nhưng lại tự bảo vệ nội tâm mình rất cẩn thận, tin bất cứ ai, chuyện gì cũng chỉ tin vào bản thân mình, tất cả cũng vì muốn gặp phải rắc rối.

      lý do đơn giản nhưng vô tình lại dựng nên vách tường cao để ai có thể bước vào được thế giới của mình.

      Nhưng, cậu thiếu niên mới 12 tuổi mà cho là ngây thơ chất phác kia, lại có thể liếc mắt cái là nhìn thấu được .

      Hơn nữa còn muốn đến gần , bảo vệ .

      Tô Nhiên nhìn cậu thiếu niên trước mắt, khẽ thở dài, bất kể thời gian có thay đổi thế nào. Tần Trạch vẫn giống như trước đây, là người hiểu Tô Nhiên nhất. Và Tô Nhiên, vẫn bị Tần Trạch lặng lẽ làm cảm động.

      “Ừ, vậy hôm đó, mình cũng giống cậu hôm nay, ở phía sau quan sát cậu.”

      Tần Trạch mỉm cười : “Ngày đó biết tuyết có rơi như thế này .”

      Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời : “Ngày ấy, cũng là lễ Giáng Sinh!”

      Tần Trạch gãi đầu, : “Vậy hôm đó chúng ta lại cùng nhau rồi.”

      Em chờ thắng lợi trở về, tặng quà mừng chiến thắng, khăn choàng cổ và găng tay.
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Lễ Giáng Sinh, Chàng Trai Oai Phong...



      Tô Nhiên đến trường, thái độ của mọi người đối với ràng có phần nể nang hơn trước.

      mỉm cười gật đầu đáp lại, mấy nàng nữ sinh lại hạnh phúc kêu to.

      Lý Yến vỗ vai Tô Nhiên, đầy vẻ thích thú.

      Văn Phương nhìn phản ứng của mấy bạn học kia : "Tô Nhiên, lần này cậu thắng rồi."

      Tô Nhiên từ chối cho ý kiến, tay nắm chặt quai cặp sách đeo vai, nhíu mày: "Hình như mình nghe thấy mấy bạn nam mới ngang bàn luận cái gì kìa?"

      Cả ba chăm chú lắng nghe.

      "Trước đây Triệu Gian Phong học chung trường tiểu học với mình, tuy cùng lớp nhưng tính tình của cậu ta nổi tiếng quá mà. Mình nghe có lần có lớp chọc phải cậu ta, cậu ta gọi mấy thằng du côn đến đập cho kia trận, thành người thực vật luôn. Chuyện đó ồn ào lắm, đồn khắp trường."

      Thành người thực vật? Cả ba vừa nghe đến đây đều giật mình run rẩy.

      người khác tò mò hỏi: "Chuyện lớn thế mà làm được gì sao? Mình nghe tội cố ý đánh người rất lớn, dù có là vị thành niên ít nhất cũng bị quản chế chứ?"

      "Gia đình của Triệu Giang Phong đâu phải tầm thường, mình nghe vụ ấy nhà cậu ta tốn ít tiền, mãi đến lúc nhà của bị đánh đồng ý hòa giải riêng, chuyện mới lắng ."

      tầm thường? Cả ba quay sang nhìn nhau, thở dài.

      Tô Nhìn nhìn ánh mắt đầy sùng bái của các bạn học nam nữ, chợt nhớ đến hoàn cảnh nhà mình, tuy xưởng dệt của ba bắt đầu vào guồng, nhưng đây dù sao cũng chỉ là mới bắt đầu, vẫn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, thế bây giờ có thể làm được gì đây?

      Bản thân ngoài việc học giỏi nhờ trùng sinh, nổi bật như sâu hóa kén thành bướm chẳng được gì nữa.

      Tô Nhiên chìm vào suy tư.

      Đột nhiên loáng thoáng nghe thấy vài câu mang tính "đánh thức người trong mộng": "Haiz, lại đến cuối kỳ, mình chưa ôn được gì hết."

      "Ừ, à này, cậu xem Tô Nhiên tiến bộ vượt bậc hay ghê chưa, nếu mình moi được chút gì từ cậu ấy tốt quá. Ba mình bảo điểm cuối kỳ của mình mà cao ình du lịch châu Âu!"

      Hay là mình mở lớp dạy phụ đạo?

      Tô Nhiên nghĩ là làm, lập tức chuyện mình vừa nghĩ ra cho Văn Phương và Lý Yến, hai bạn nghe xong cũng tán thành. Sau đó chia nhau hành động, người in áp phích, người quảng cáo với bạn bè.

      Từng bước tiến hành hết sức trôi chảy.

      Bên canh đó, mỗi ngày từ tờ mờ sáng Tần Trạch dậy rèn luyện thân thể, cậu còn cố tình đến tìm ông lão thần bí trong thôn xin chỉ dạy, nghe đâu người này trước đây từng có thời lính.

      Ông lão kia khá là bất ngờ và thích thú, vì những người trẻ tuổi nay còn có mấy người thích tập võ rèn luyện thân thể nữa? Bọn chỉ thích ở nhà chơi game, hiếm lắm mới có cậu nhóc đáng tuổi cháu lão đến chơi cùng, làm sao lão dụng tâm mà rèn luyện cậu nhóc được.

      "Rầm!" Tần Trạch bị đánh ngã, cậu đứng dậy xoa xoa mặt, hét lớn tiếng, tiếp tục!

      "Rầm!" Lại gục ngã, đứng lên, và tiếp tục.

      ...

      Ba ngày sao, lớp học phụ đạo của Tô Nhiên chính thức được mở.

      Địa điểm đâu xa lạ chính là trường tiểu học cạnh trường trung học của , vì mẹ Văn Phương quen thân với người bảo vệ của trường tiểu học, cho nên dưới giải thích, năn nỉ, nhõng nhẽo của nàng, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn dặn dặn lại được về muộn, được phá hỏng thứ gì trong phòng.

      Ngày đầu tiên, ngờ có đến gần 50 người.

      Học phí của mỗi người là 10 đồng, số tiền này đối với những trẻ em gia đình khá giả, căn bản chẳng đáng là gì. Mà mục đích của Tô Nhiên trong lần dạy học này phải là tiền, mà chính là gây dựng danh tiếng cho lớp phụ đạo.

      Bản thân Tô Nhiên có cách dạy đặc biệt khác người, cộng thêm hiểu biết về Ngữ sau khoảng thời gian học tập điên cuồng của kiếp trước, mà còn có ít những tâm đắc về môn Toán Học hay những môn trong khoa tự nhiên khác. Vừa bắt đầu, lần lượt giải thích từng phần cách tỷ mỷ, thầy giáo lớp giảng dạy rất tốt nhưng những gì họ chỉ về mặt lý thuyết khô cứng, đương nhiên làm sao có thể đơn giản dễ hiểu như những gì Tô Nhiên đúc kết được.

      lát sau, trong lớp học chỉ còn thỉnh thoảng vang lên những tiếng "À, ra thế" của học sinh.

      Rất nhiều chỗ hiểu dần dần được hé mở.

      Nửa giờ đồng hồ thoáng cái trôi qua, bội phục của mọi người dành cho Tô Nhiên càng thêm sâu sắc.

      Khi mỗi người ra về đều tỏ vẻ hài lòng, gần như ai cũng bảo ngày mai lại đến học tiếp.

      Văn Phương và Lý Yến thấy hôm nay kiếm được 500 đồng, đều kích động đứng ngồi yên.

      Tô Nhiên nhìn hai bạn, cười ; "Sau này còn nhiều hơn nữa."

      Ngày thứ tư.

      Lớp học phụ đạo nháy mắt tăng đến con số 70 người, chỗ ngồi trong phòng được nhiều nên tất cả đều phải chen chen chúc chúc ngồi cùng với nhau.

      Tần Trạch chỉ có thể trụ được mấy chiêu dưới tay ông lão thần bí.

      Ngày thứ năm.

      Người người nối đuôi đến học ở lớp phụ đạo, con số nhanh chóng tăng đến 100 người, số người quá nhiều nên có ít người phải đứng học.

      Tần Trạch có thể tránh được mấy đòn tấn công vào vị trí quan trọng của ông lão.

      Ngày thứ sáu.

      Con số học sinh đến học tại lớp phụ đạo tăng đến 200, tất cả đều là con nhà có tiền, thậm chí còn có số học sinh gia cảnh bình thường, mỗi buổi chỉ có 10 đồng, đây phải là mức học phí quá cao. Danh tiếng lớp phụ đạo của Tô Nhiên ngày càng lan rộng, kinh động đến cả hiệu trưởng trường trung học Minh Tú.

      Mà về phía Tần Trạch, càng lúc cậu càng bộc lộ thiên phú về mặt võ thuật của mình, chỉ trong vòng chưa đến tuần ngắn ngủi, thế nhưng cậu có thể thoát ra an toàn dưới tay ông lão có kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm, tuy quá trình có chút thảm hại nhưng Tần Trạch làm được.

      Ngay cả ông lão cũng thể lên tiếng khen ngợi: "Đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước. Xem ra ta nhận mình già được rồi, haha."

      ra ông lão này cũng phải người thường, con lão nay chính là người quản lý quân cơ, còn lão là lão tướng có công với cách mạng, địa vị rất cao, nhưng vì về hưu nên muốn về quê nhà ở , thế nên khi nhìn thấy cậu bé Tần Trạch những có nghị lực mà còn có thiên phú trời cho về mặt võ thuật, đứa nhóc đáng .

      Ông thấy Tần Trạch vẫn chưa đến tuổi dậy , tuy hơi ốm yếu chút nhưng nếu bắt đầu bồi dưỡng từ bây giờ, tương lai sau này chắc chắn hề yếu kém.

      Cá chép hóa rồng. Tương lai của Tần Trạch từ giờ phút này hoàn toàn thay đổi.

      Thoáng cái đến ngày thứ sáu.

      Tần Trạch nhìn người em của mình: "Tiểu Hoàng, cậu tính thế nào?"

      "Còn tính gì nữa?" Tiểu Hoàng giậm chân cái, "Con mẹ nó, nó tưởng nó là ai? Đập nó trận cho nó sáng con mắt ra."

      Tần Trạch vỗ vai Tiểu Hoàng, dù lòng biết nhưng vẫn cố hỏi: "Ra về cùng à?"

      "Dĩ nhiên." Tiểu Hoàng xoa tay : "Cậu là em của mình làm sao mình được? Vừa hay mấy ngày nay mình ngứa ngáy tay chân tìm được bao cát nào luyện tập đây."

      Cả tuần này, Tiểu Hoàng thấy Tần Trạch điên cuồng luyện võ cũng xin vào đấu với ông lão vài trận, tuy lần nào cũng bị đánh bầm dập cả người khiến gào khóc thôi, nhưng nhờ thế cũng học được mấy chiêu hữu dụng.

      Bảy ngày này với Tần Trạch cứ như cái chớp mắt, nhưng với Tô Nhiên lại khác, mỗi ngày cứ như năm, ngày nào cũng nhìn Tần Trạch bằng ánh mắt đầy lo lắng, lớp cũng thường lơ đãng thấy gọi tên mấy lần cũng nghe thấy.

      Sau khi tan học, Tần Trạch và Tô Nhiên cùng đến cánh rừng như hẹn.

      Tần Trạch mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh: "Chờ mình chiến thắng trở về."

      Tần Trạch và Tiểu Hoàng ngông nghênh bước vào cánh rừng, Triệu Giang Phong sớm chờ sẵn từ lâu rồi. Phía sau cậu ta còn có bốn tên côn đồ tóc vàng tóc đỏ.

      Triệu Giang Phong thấy Tần Trạch đến, lập tức ra hiệu, cả nhóm cùng bước len.

      Đôi mắt gian tà của Triệu Giang Phong híp lại, hét to: "Tần Trạch, gan của mày cũng . Chỉ có hai thằng cũng dám đến đây?"

      đợi Tần Trạch đáp trả, Tiểu Hoàng bực bội : "Con mẹ nó, lắm mồm quá. Đánh xáp lá cà hay đánh từng người?"

      Triệu Giang Phong hề tức giận, ngược lại còn cười : "Được lắm. Cố ra vẻ thêm chút nữa , trong rừng này chẳng có ai, tao đánh chết mày cũng ai biết."

      Tiểu Hoàng nào để ý nghe lải nhải nữa, phỏng chừng cậu ta ngứa tay nhìn ngắm con mồi rồi. Cậu ta bước lên đá móc cái, đẩy Triệu Giang Phong ngã ụp xuống đất. Cú đá móc này rất có kỹ thuật, dĩ nhiên là học từ ông lão thần bí kia rồi.

      Triệu Giang Phong ngờ thằng nhóc trước mặt đánh là đánh. còn định châm biếm Tần Trạch vài câu cho bõ tức nữa, ai dè lại bị người ta ngã xuống đất. Triệu Giang Phong lồm cồm bò dậy, quay đầu quát với mấy gã lưu manh sau lưng: "Còn đứng đó làm gì, lên!"

      Đám người kia lúc này mới có phản ứng, lập tức vây lấy Tiểu Hoàng và Tần Trạch.

      Tô Nhiên đứng bên ngoài nhìn thấy tướng mạo mấy người kia, đại khái phác họa được chút, đều là dạng điển hình của túng dục quá độ. Ngoại hình cao ráo nhưng chỉ có thể hù dọa thôi, nếu đánh nhau đúng là đồ bỏ .

      Lúc này, Tiểu Hoàng hỏi Tần Trạch: "Ổn ?"

      Tần Trạch tự tin : "Yên tâm!"

      Đám người kia nghe Tần Trạch thế liền buông lời cười nhạo, thậm chí còn mắng: "Thằng nhãi con, mày cứ láo , lát nữa đừng có khóc."

      người khác chen vào: "%$%$%$%$" (tiếng mắng chửi được mã hóa)

      Nhưng Tần Trạch có cơ hội nghe người kia thêm gì nữa, vì cậu vung nắm đấm đánh thẳng xuống cằm gã.

      Qủa nhiên, cậu hoàn toàn làm Tô Nhiên và Tiểu Hoàng thất vọng, đám người này chỉ có thể hù dọa con nít, trẻ em, hay học sinh tiểu học, còn đối với Tần Trạch, chẳng tốn bao nhiêu sức đánh gục hết tất cả.

      Tần Trạch bước về phía Triệu Giang Phong, lạnh lùng : " được tiếp tục gây chuyện với Tô Nhiên nữa, nếu tao ày chết rất khó coi. Tao nhắc lần nữa, tao đùa, tin mày cứ thử xem!"

      Tần Trạch xong liền cùng Tiểu Hoàng thong thả bước khỏi cánh rừng, tựa như trong mây tiểu thuyết võ hiệp, hai hùng sau khi trừ gian diệt bạo liên rời khỏi, để lại mấy thi thể nằm ngổn ngang nền đất.

      Tần Trạch bước từng bước đầy oai phong về phía Tô Nhiên.

      chàng đắc ý : "Thế nào, thấy mấy em của cậu lợi hại chưa?"

      Tô Nhiên nở nụ cười vô cùng đáng : "Giáng sinh vui vẻ." xong liền nhón chân choàng khăn quàng cổ màu vàng nhạt cho Tần Trạch, đồng thời đưa cho cậu đôi găng tay cùng màu.

      Tần Trạch nhìn chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay: "Cậu đan?"

      Tô Nhiên gật đầu: " thôi."

      Cả hai vừa vừa chuyện, như chốn người.

      Từng bông hoa tuyết lất phất rơi xuống, hòa vào ánh đèn ánh ra từ trường học, khung cảnh đẹp đến mê người.

      "Tuyết rơi rồi." Tô Nhiên đưa tay hứng lấy từng bông hoa tuyết, rồi nhìn chúng tay trong lòng bàn tay của mình.

      "Ừ học kỳ kết thúc, lại năm nữa sắp trôi qua." Tần Trạch cười, cùng Tô Nhiên bước chầm chậm trong cơn mưa tuyết.

      Mà trong cánh rừng, số người tò mò ở lại quan sát đều hoàn toàn im lặng, tựa như nhường khoảng gian này lại cho hai người, ai cũng ngẩn người mà nhìn.

      Tần Trạch oai phong, đẹp trai, giỏi!

      Cậu ấy và Tô Nhiên cạnh nhau, xứng đôi.

      Ngay khi mọi người dõi theo bóng lưng Tô Nhiên và Tần Trạch.

      Triệu Giang Phong bỗng nhiên lên tiếng: "Mình xin lỗi."

      Ba chữ kia khiến tất cả mọi người đều sững sờ, đây là Triệu Giang Phong hung hăng ngạo mạn sao? Cậu ta lại có thể hai chữ xin lỗi?

      Tô Nhiên quay đầu lại, cũng đáp lời.

      Chỉ kéo Tần Trạch về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

      "Này, đợi chút!" Tiểu Hoàng trầm ngâm bỗng giật mình thấy người em và người rất có thể là em dâu của mình biến mất, lập tức chạy đuổi theo.

      Triệu Giang Phong tựa người vào góc cây, đôi mắt gian tà nhìn về phía Tần Trạch và Tô nhiên vừa biến mất, cười : " thú vị."

      Vẻ mặt của cậu ta giống như nhìn thấy món đồ chơi hấp dẫn vậy, cười đến mức ranh mãnh.
      Last edited: 1/2/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Chú hai bệnh xơ gan tái phát.

      Nếu có người hỏi, trường sơ trung Minh Tú tại hai nhân vật nổi danh nhất là ai. Như vậy , thân ái, chỉ cần ngươi câu này ra khỏi miệng bị người ta khinh bỉ cách trần trụi.

      Tại sao?

      Bởi vì hai người này rất nổi tiếng, nổi tiếng giống như là dấu hiệu của trường trung học Minh Tú.

      Tô Nhiên, ban bốn năm thứ nhất, bé thiên tài, đứng trong tốp mười của toàn trường, chạy cự ly dài trong môn thể dục đứng thứ nhất toàn trường. Kể từ thi giữa kỳ bỗng nhiên nổi tiếng, đến kiện thư tình bị hãm hại, lợi dụng trí thông minh của mình có thể dồn ép Công Tử Ca Triệu Giang Phong xin lỗi, lần bước lên đứng hạng nhất trong bảng phong vân của trường Minh Tú, sau lần đó, Tô Nhiên còn phát huy được đầu óc kinh doanh của mình, mở ra lớp phụ đạo đặc biệt của Tô Nhiên, làm cho học sinh năm nhất sơ trung Minh Tú trong cuộc thi chung được vươn lên vị trí thứ hai, ngang hàng với trường trung học tốt nhất Ngọc Sâm.

      người khác vẫn ở ban bốn, luôn xưng hô “ em” vơi Tô Nhiên.

      Người này chính là Tần trạch. Thành tích học tập của cậu đứng trong tốp 10, thể dục chạy cự li dài nam đứng thứ nhất toàn tổ, khoa học cả năm đứng đầu. hơn nữa lại có công phu rất tốt, mình đánh nhau với côn đồ, nhưng lại hề bị thương. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là thái độ của Triệu Giang Phong đối với Tần Trạch trở nên cung kính cách thần kỳ. Mà kỳ lạ nhất chính là biết lý do vì sao, thái độ của thầy giáo đối với Tần Trạch cũng rất khách khí, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười chào đón.

      Vì vậy bảng xếp hạng vẫn hề thay đổi, Tô Nhiên và Tần Trạch vẫn luôn đứng đầu danh sách, cùng lúc đó trường học cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông mà mọi người mong ước lâu.

      "Tô Nhiên, kỳ nghỉ đông sắp tới cậu có kế hoạch gì?" Lý Yến giúp Tô Nhiên sắp xếp lại sách vở, mặt là nụ cười nịnh nọt.

      Hắc hắc, Tô Nhiên giúp kiếm được số tiền lớn !

      Lớp phụ đạo này mở ba tuần, thế mà số tiền kiếm được lớn hơn mười ngàn tệ, tất cả được 13000 tệ.

      và Văn Phương mỗi người nhận 3000 tệ, chu yếu là công sức lao động của Tô Nhiên lấy 7000 tệ, vốn dĩ họ cũng muốn lấy, ra các cũng làm được cái gì, ngược lại cũng bởi vì nghe Tô Nhiên giảng ba tuần lễ, thành tích tăng lên đứng trong top 50 của trường, nhưng Tô Nhiên lại kiên trì cho các , cuối cùng các cũng lay chuyển được ấy nên cầm 3 ngàn.

      Mà Tô Nhiên để cảm ơn bác bảo vệ, gửi bác ấy 500 tệ, khiến bác ấy rất vui mừng, học kỳ sau muốn mở lớp dạy học nhóe tìm bác ấy.

      Gia đình Văn Phương và Lý Yến gia cảnh đều tốt, có 3000 tệ này, học phí cả kỳ sau cũng có đủ, điều này làm cho ấn tượng của cha mẹ Lý Yến và Văn Phương đối với Tô Nhiên cũng tốt hơn.

      Tô Nhiên bất đắc dĩ nhìn Lý Yến vì bận rộn, : "Lớp học Violin còn nửa tháng, nghỉ, tớ muốn đặc biệt rèn luyện bản thân chút."

      " vất vả đó!" Lý Yến thở dài , muốn làm thiên tài, chính là phải cố gắng gấp mười lần người khác.

      Văn Phương hùng hùng hổ hổ chạy đến, sách vở cầm trong tay: "Tô Nhiên, Tô Nhiên, cậu lại phát tài rồi, có người đặc biệt mời cậu kỳ nghỉ dông dạy thêm nửa tháng trả 5000 tệ, hơn nữa là phụ huynh nha! Tô Nhiên bây giờ cậu nổi tiếng rồi."

      Tô Nhiên sờ mũi mỉm cười, đây chính là hiệu quả mà mong muốn.

      Kiếp trước ở các nước Phương Đông đào tạo thành công, Tô Nhiên lần đầu lên kế hoạch xây dựng nghiệp, chính là thừa dịp vừa mới bước vào thế kỷ 21, nhân lúc nghề dạy thêm này còn mới phát triển, phải tạo ra danh tiếng cho mình.

      Mặc dù bây giờ mới là học sinh năm nhất trung học, nhưng trong nhà cũng có mẹ quản lý, sau này nổi danh với nghề dạy học này, để mẹ quản lý. Hoặc còn có thể kêu lên Văn Phương, Lý Yến quản lý cùng mẹ. Chờ này đến lúc lớp dạy thêm này danh tiếng lớn thêm chút nữa có thể mở nhiều lớp hơn.

      Tô Nhiên nhận sách vở từ trong tay Văn Phương, vội vã mang túi lưng, cùng hai người chào tạm biệt, liền chạy thẳng về nhà.

      Có lúc, cơ hội thành công ở trong chốc lát, chỉ có nắm chắc lấy cơ hội, mới có thể bước từng bước về đỉnh cao của thành công.

      Tô Nhiên và Triệu Xuân thương lượng lúc lâu, Triệu Vẫn chưa quyết định chắc chắn được.

      Dù sao đây cũng là ngành nghề mới xuất , hơn nữa trong nhà cha cũng gây dựng nghiệp, tiền bạc có chút eo hẹp, hơn nữa nếu về sau nếu kiếm tiền được như Tô Nhiên , quá tốt. Mà Triệu Xuân bây giờ làm việc ở trong xưởng đóng sách, mặc dù mệt nhưng mỗi tháng cũng có khoản thu nhập cố định 1500, an ổn mà lại thực tế.

      Đợi đến lúc Tô Tường về nhà, cả nhà rơi vào trầm mặc.

      Tô Nhiên liên tục , việc này nhất định làm ra tiền, còn đem khoản tiền 13000 tệ mình kiếm được trong ba tuần lấy ra làm ví dụ, đồng thời còn chuyện mấy gia đình trả lương cao thuê mình dạy thêm ra nữa, Triệu Xuân lúc này mới do dự : "Nếu , để mẹ và cha con buổi tối suy nghĩ lại xem sao."

      Tô Nhiên cũng miễn cưỡng ba mẹ quyết định ngay, mà chỉ nhấn mạnh với ba mẹ: "Ba mẹ, tại cuộc sống của mọi người trình độ ngày càng cao, các gia đình càng ngày càng có tiền, nhưng trình độ văn hóa bọn họ cao, bọn họ liền gửi hi vọng con của mình, có thể được giáo dục cách tốt nhất, nhưng mà ở Trung Quốc trường đại học giáo dục tài nguyên quá bất công, muốn vào trung học còn có thể, nhưng để vào đại học lại rất khó khăn, mà lớp phụ đạo này lại hình thành đúng thời điểm. Chỉ cần chúng ta có thể thành lập được trường trung học trọng điểm, sau này có nhiều người đến đăng ký, chỉ cần chúng ta có thể đào tạo được đứa bé nổi tiếng, sau khi thành công danh tiếng của chúng ta có thể truyền khắp thành phố, thậm chí là toàn tỉnh, sau đó tuyên truyền nhiều hơn, nhất định kiếm được khoản tiền rất lớn."

      Tô Tường trầm mặc lúc lâu sau đó : "Con tại sao cho là ba mẹ gây dựng được trường trung học trọng điểm, thậm chí có thể đào tạo được đứa bé xuất sắc."

      Tô Nhiên cười tiếng tự tin: "Chỉ bằng con!"

      "Được! Tô Nhiên!" Tô Tường sắc mặt ửng hồng, kích động khác thường. "Tô Nhiên chỉ bằng câu này của con, lòng ba có 7 phần lay động, nhưng mà mọi việc thể gấp gáp nóng nảy, ba và mẹ con còn cần hỏi ý kiến của những người khác , sau đó mới ra quyết định thích hợp."

      Tô Nhiên gật đầu cái, cha mấy tháng này được tôi luyện trong thương trường, càng ngày càng có chủ kiến, càng ngày càng ổn trọng hơn.

      Buổi tối, điện thoại của nhà họ Tô vang lên ngừng, mãi cho đến sáng sớm hôm sau mới yên tĩnh.

      Cuối cùng ba Tô gõ bàn : "Cứ làm theo như lời Tô Nhiên ."
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :