1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ngốc của tôi - Tàng Tĩnh Nhi (10/10) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.2


      "Lúc trước, ngài Phong có nhắc đến vụ án bắt cóc, xin ngài có thể hơn chút được ? Chúng tôi cũng tìm hiểu, nhưng lại có bài báo nào đề cập đến chuyện năm đó cả."

      "Chuyện năm ấy, chúng tôi dùng các mối quan hệ để phong tỏa, song cục cảnh sát vẫn giữ lại hồ sơ." Mạnh Triết chỉ có thể tóm tắt.

      Chuyện năm đó là vụ tai tiếng lớn nhất của nhà họ Phong, sau đó còn cả tình hình của Vũ Vọng, nên bọn họ buộc phải phong tỏa tin tức này.

      "Có thể thêm chút về chuyện của Kiều ? Tất cả mọi người đều muốn biết ." Người trước hết quyền có nghĩa là người sau buông tay. Bởi vì, nhìn phản ứng của Kiều Nhung Ngọc lúc nãy, chắc chắn là có khúc mắc.

      Naria dùng ánh mắt hỏi Kiều Nguyên Sinh. Kiều Nguyên Sinh khẽ gật đầu, ràng chuyện kia cũng tốt, để tránh cho sau này có kẻ dùng chuyện này làm tổn thương bảo bối.

      Naria cầm lấy mic, gằn từng chữ, kể lại chuyện năm đó.

      Sau khi nghe xong, chỉ người có mặt, mà cả người xem truyền hình cũng cảm thấy đau lòng cho cảnh ngộ của trẻ. Gương mặt trẻ con cùng giọng dễ thương của Kiều Nhung Ngọc vốn rất dễ nhận được mến của mọi người.

      "Tất cả mọi người đều biết, người để lộ mấy tin tức này chính là nhị phu nhân của Phong thị - Bà Đào Du Linh, xin hỏi ngài Phong có ý kiến gì về chuyện này ?"

      "Chẳng phải ..." Đỗ Vũ đứng dậy, định ngăn cản. phải ngay từ đầu là được hỏi chuyện cha nuôi rồi sao?

      " sao, tôi đồng ý trả lời." Phong Long Sinh giơ tay ngăn Đỗ Vũ lại. Trong cuộc đời mình, ông phạm phải hai sai lầm: là đối xử tệ bạc với Vũ Vọng, hai là cưới người phụ nữ Đào Du Linh kia.

      Ngay lập tức, tất cả các phóng viên ở đây đều hướng ánh mắt về phía ông.

      "Tôi chỉ có thể : trước kia tôi là tâm muốn lấy bà ấy. Nếu việc xảy ra sau đó bà ấy vẫn là nhị phu nhân của nhà họ Phong."

      "Ngài Phong việc kia, có phải muốn ám chỉ chuyện bà ta bắt cóc cậu chủ Phong hay ?" Vấn đề này tuy rất sắc bén nhưng lại cực kỳ thẳng thắn. Bà ta bị khởi tố vì tội gì vẫn còn là số, cho dù bọn họ có dùng hết cách vẫn thể tra ra được. Chứng tỏ, thế lực của nhà họ Phong lớn đến thế nào.

      "Cha nuôi của tôi cũng muốn ám chỉ điều gì, đơn giản là ông ấy kể lại thôi." Mạnh Triết đứng lên, cắt ngang lời phóng viên.

      "Vậy, xin giám đốc Mạnh chút, năm đó vì sao bà Đào Du Linh lại bị khởi tố?" Nếu chẳng thể moi được tin gì về Kiều Nhung Ngọc, bọn họ chuyển sang chuyện ân oán của Đào Du Linh với nhà họ Phong vậy.

      "Đó là do chính bà ta phạm pháp, hề liên quan gì đến nhà họ Phong cả. Hơn nữa, lúc trước là do cơ quan công tố khởi tố bà ta chứ phải là nhà họ Phong." Nhậm Ngã Hành bất mãn .

      Những tên phóng viên chết tiệt này, hết việc hay sao mà cứ thích tìm hiểu đời tư của người khác. Cái gì biết toàn viết bừa, hoàn toàn mặc kệ cảm nhận của đương .

      "Vậy, xin thêm chút, bà ta làm gì ?"

      vấn đề mà hết người này hỏi lại đến người kia, hoàn toàn chẳng để cho bọn họ có cơ hội hít thở. Nhưng vợ chồng Kiều thị lại khá nhàn rỗi, tại, phóng viên chưa chĩa mũi rìu vào họ, nên bọn họ đành phải ngồi im lặng.

      "Đương có ở đây, nên chúng tôi tiện thêm gì nữa." Bạch Dật Phong hơi tức giận, khéo léo từ chối trả lời câu hỏi của phóng viên.

      Sau khi chín tòa soạn cùng đài truyền hình hỏi xong, Đỗ Vũ liền đứng lên, tuyên bố chuyển sang phần hỏi tự do.

      tại, tất cả mọi người đều hiểu, buổi họp báo này rất nhanh kết thúc.

      "Lúc trước Kiều thị đồng ý kết thông gia, là vì tiền của Phong thị sao?"

      Nếu là hỏi tự do khí lập tức sôi nổi hơn rất nhiều. Tuy đều là những tòa soạn báo cùng đài truyền hình có tiếng, nhưng độ nhẫn nại cũng là quá kém. Những vấn đề sau còn kỳ quái, xảo quyệt hơn vấn đề trước.

      "Cũng có thể như vậy." Đây là vấn đề đầu tiên Kiều Nguyên Sinh trả lời trong ngày hôm nay.

      "Vậy ngài có biết đối phương có vấn đề vì trí lực ?"

      "Lúc trước, Phong thị đưa ra cầu kết thông gia, đồng ý để con tôi tự mình lựa chọn đối tượng trong năm người kia." Thực ra, quyền chọn lựa vẫn ở trong tay con bảo bối của ông.

      "Ý ngài là, lựa chọn cậu Phong, là do nhà tự quyết định sao?"

      "Đúng vậy."

      "Vậy nhà chọn cậu ấy là có mục đích gì sao? , nếu là bình thường, tôi tin chắc rằng, các chọn bốn vị kia chứ?"

      Câu hỏi này, chẳng những khiến cho vợ chồng Kiều thị nhíu mày, mà còn cả người nhà họ Phong cũng thấy khó chịu.

      "Tôi nghĩ, em trai tôi vẫn chưa kém đến mức đó." Đỗ Vũ kìm được mà khẽ gắt lên.

      "Hay là Kiều có thỏa thuận ngầm với ngài Phong? Nên mới phải lựa chọn cậu chủ Phong?"

      Lần này hay rồi, tình hình liền đổi thành nhà họ Kiều bán con vì tiền, còn nhà họ Phong dùng tiền để mua người con dâu.

      Phong Long Sinh chợt đứng dậy, vẻ mặt chút dao động, vô cùng nghiêm túc với đám phóng viên: "Nhà họ Kiều phải vì tiền, mới đồng ý kết thông gia với nhà họ Phong. Lúc trước, Phong thị viện trợ tài chính, Kiều thị chẳng những luôn trả đủ mà còn kèm theo lãi nữa. Sau khi con cái hai nhà kết hôn, đều là do hai đứa tự nguyện."

      Dứt lời, ông liền bước ra khỏi hội trường. Còn bị đám phóng viên này quấy rầy nữa, chắc chắn ông đuổi hết.

      "Vậy còn tin tức cậu Phong 'mạnh mẽ chiếm đoạt', Kiều vì tiền mà 'thay lòng đổi dạ' sao?"

      " cảm thấy em trai tôi biết cái gì gọi là 'mạnh mẽ chiếm đoạt' sao?" Nhậm Ngã Hành tức giận, châm chọc lại.

      "Tôi tin mọi người cũng thấy , dáng vẻ thân mật của hai người họ, vậy mọi người nghĩ đó là 'thay lòng đổi dạ' à?" Naria đáp lại chút khách sáo. Nếu để cho nhìn thấy Mide lần nữa, nhất định đánh cho ta cái mạnh.

      "Thế nhưng, nếu là người bình thường đâu có ai chọn cậu Phong chứ."

      Lời vừa ra liền khiến cho mọi người vô cùng tức giận. Câu đó có ý gì đây? như thế mà được à? Nếu Kiều Nhung Ngọc ở đây, tức giận đến phun máu mới là lạ. Ý bọn họ muốn , có bệnh hoặc là có mục đích riêng nên mới chọn Vũ Vọng à.

      "Sao có thể như thế? muốn ám chỉ con tôi bình thường à?" Lâm Tuyết kìm được vỗ bàn, đứng bật dậy, tức giận nhìn người phóng viên lung tung kia.

      "Tất cả mọi người đều như thế, đâu phải chỉ mình tôi." Phóng viên kia còn cố cãi.

      Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như thế, trong mắt toàn lộ vẻ nghi ngờ.

      Kiều Nguyên Sinh cực kỳ tức giận, ông đứng lên, rồi nhìn về đám phóng viên: "Tôi chỉ lần thôi: đứa con rể này là do chính bảo bối nhà tôi chọn lựa. Mặc kệ ở trong mắt người khác là tốt hay xấu, trong mắt chúng tôi, Phong Vũ Vọng là người bình thường, là người đàn ông tốt."

      xong, ông liền ra ngoài. Ít nhất là ba tháng nữa, ông chuyện với đám phóng viên này, là làm cho người khác quá tức giận.

      Lâm Tuyết cũng đứng lên, theo chồng ra ngoài. Bà muốn thêm bất kỳ điều gì nữa.

      tại, mấy vị trưởng bối cùng nhóm nhân vật chính hết rồi, buổi họp báo này cũng phải kết thúc thôi.

      Đỗ Vũ đứng lên, tuyên bố bế mạc. Lời tuyên bố này, khiến cho đám phóng viên vô cùng bất mãn. Đối với kháng nghị của phóng viên, bọn họ đều vờ như thấy.

      Cuối cùng, buổi họp báo cứ như vậy mà kết thúc.

      **********************

      Mide cùng Đào Du Linh đều ngồi trước tivi, xem toàn bộ buổi họp báo phát trực tiếp này.

      Mide nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Kiều Nhung Ngọc, trong lòng ta liền cảm thấy vô cùng đau đớn. ta có cảm giác, cho dù chuyện này có kết thúc như thế nào, sau này, ta rất khó nhìn thấy ấy rồi.

      "Cậu thấy chưa, người kia chỉ có Phong Vũ Vọng mà thôi." Đào Du Linh còn 'đổ thêm dầu vào lửa'. Từ lúc hai người kia tiến vào phòng vẫn nắm chặt tay nhau, ai cũng có thể thấy được, người là tên ngốc Phong Vũ Vọng kia.

      "Bà im miệng cho tôi." thấy ta vô cùng buồn chán sao? Sao cứ đâm trúng chỗ đau của ta.

      "Đó là , còn sợ tôi ra sao?" Bà ta mới sợ ta tức giận, song, trong lòng bà ta vẫn có chút vui vẻ: đứa bé Phong Vũ Vọng đó lấy được người vợ mình.

      "Bà còn tôi, bà nghe thấy bọn họ gì à? Vì sao Phong Vũ Vọng lại trở thành kẻ ngốc, đó là do sau khi bị bà bắt cóc, sinh bệnh mới trở thành như vậy." Mide nắm được nhược điểm, liền chỉ trích bà ta chút khách sáo. Nếu bà ta châm chọc mình trước, ta cũng chẳng như thế.

      "Cậu..." Đương nhiên, Đào Du Linh cũng nghe được, nên lúc này bà ta mới chẳng biết phải thế nào.

      Bà ta biết, trước kia Phong Vũ Vọng là đứa trẻ rất thông minh, tuy có hơi độc nhưng vẫn là đứa bé ngoan. Tuy bà ta vì mục đích riêng mà vào nhà họ Phong, song, bà ta cũng vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của Phong Vũ Vọng. Cho nên, bà ta luôn rất quan tâm đến Vũ Vọng. ngờ, về sau vẫn là bà ta hại Vũ Vọng biến thành kẻ ngốc như thế.

      Vậy bà ta lấy tư cách gì để trả thù nhà họ Phong đây?

      Bà ta thầm tự hỏi. Chuyện năm đó, bà ta cũng có phần lỗi, cho dù nhà họ Phong sử dụng hết mối quan hệ để kết án bà ta nhiều năm như vậy. Nhưng, bây giờ, bà ta còn biết mình trả thù vì lý do gì nữa rồi.

      Ánh mắt đầy hoang mang, xem hết buổi phát trực tiếp này, bà ta chỉ biết im lặng mà thôi.

      Mide nhìn Kiều Nhung Ngọc khổ sở thoát ra khỏi vòng vây của đám phóng viên, ta liền cảm thấy nghi ngờ về hành động của mình.

      ta vẫn luôn thương , song, người làm tổn thương ấy sâu nhất lại chính là ta. Vậy, ta còn có tư cách gì để tranh với Phong Vũ Vọng.

      Từ đầu tới cuối, có lẽ Phong Vũ Vọng hề hiểu chút gì, nhưng ta vẫn luôn ở bên cạnh, tiếp thêm sức mạnh cho ấy.

      Sau khi thấy Kiều Nhung Ngọc ra khỏi phòng họp, ta cũng trở về phòng mình, lặng lẽ thu dọn hành lý. ta muốn trở về nước Mỹ. Tuy ta thể tự với , song trong lòng vẫn thầm chúc phúc cho . Chúc cho hai người họ mãi mãi hạnh phúc.

      *********************

      Sau khi kết thúc buổi họp báo, bọn họ còn lo lắng liên tục bị bám theo. Song, ngờ, ngoại trừ các bài báo in ngày hôm sau, còn lại là có thêm tin tức gì nữa, cũng có tòa soạn nào bám theo họ nữa.

      Mọi người vừa thở phào nhõm, liền cảm thấy lo lắng. Bởi vì, sau khi kết thúc họp báo, Kiều Nhung Ngọc liền bị bác sĩ cầu nhập viện dưỡng thai.

      "Nhung nhung, em muốn ăn gì à?" Mấy ngày nay, Phong Vũ Vọng đều ở trong bệnh viện cùng , mỗi ngày đều chạy xung quanh hỏi han, sợ bị lạnh, bị đói. giống như con gà mái mẹ tận tâm với đàn gà con.

      "Vũ Vũ à, em vừa ăn xong mà, ăn thêm nữa đâu." Kiều Nhung Ngọc kéo tay , muốn ngồi xuống, cần vây quanh nữa.

      Mấy ngày qua, đều ngoan ngoãn nghe lời người lớn, luôn quan tâm đến bữa ăn, giấc ngủ của . Có lẽ, hề biết chăm sóc cho người khác là như thế nào, song, cứ cách vài phút lại hỏi, giúp tất cả mọi việc. khiến cho vừa tức lại vừa thương. Thương vì luôn lo lắng cho mình, còn tức vì suốt ngày hỏi nhiều.

      "Vậy uống chút gì nhé?" muốn ăn chắc là muốn uống rồi?

      [​IMG]
      xixon, linhdiep17, Andrena2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Kết thúc.




      Kiều Nhung Ngọc nằm đúng ba tháng trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là sinh trước ngày dự tính tuần. Cục cưng này chắc là muốn rời khỏi cơ thể ấm áp của mẹ, nên để chịu khổ suốt mười hai tiếng, mới bằng lòng chui ra. May mà mấy tháng qua được chăm sóc cẩn thận, nên mới giúp sinh đứa bé an toàn.

      Lúc đứa bé ra đời, cũng là lúc phát sinh vấn đề mới.

      Phong Vũ Vọng vì cục cưng để cho Kiều Nhung Ngọc chịu đau quá lâu, mà chán ghét bé. cho bế còn đỡ, cùng lắm là chỉ dùng ánh mắt trừng bé mà thôi. Còn để cho bế, là chuyện xui rồi. hết bấm lại nhéo, hoàn toàn nương tay. Chỉ lúc thôi mà người cục cưng bầm tím hết lên rồi.

      Hành động ngây thơ của làm cho người lớn hai nhà vô cùng đau đầu. Đau lòng đứa cháu bảo bối, nhưng lại chẳng nỡ mắng người bố trẻ con này.

      "Vũ Vọng à, con đừng bắt nạt con trai mình nữa." Phong Long Sinh vội vàng ôm lấy cục cưng khỏi tay . Ai, thằng bé này là hư mà, véo cho mặt cục cưng đỏ hết cả rồi.

      Vì cục cưng bị ôm , nên tức giận đến chu môi lên, hung dữ trừng đứa bé. Nếu cho véo cứ trừng mắt đó.

      "Vũ Vọng à, vì sao con lại thích con mình vậy?" Lâm Tuyết khó hiểu hỏi. Sao nó lại thích đứa bé này chứ.

      Nghe vậy, liền hợp tình hợp lý : "Nó để Nhung nhung đau, con liền chán ghét nó. Hừ!"

      ... ........

      "Vũ Vũ, lại bắt nạt con hả?" Nghe thấy tiếng con khóc, Kiều Nhung Ngọc vội vàng chạy ra. cũng kỳ lạ, bình thường con trai đều rất ngoan, chỉ có những lúc bị cha bắt nạt, bé mới khóc đến long trời lở đất như vậy.

      " có, tuyệt đối có." Vội vàng giấu hai tay ra phía sau, cật lực lắc đầu. Nhung nhung cảnh cáo , cho phép bắt nạt con trai nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, liền tức giận, chỉ muốn bắt nạt nó thôi.

      " sao cứ véo con hoài vậy." Nhìn cục cưng trong lòng Phong Long Sinh, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, liền biết, lại véo mặt con rồi.

      " hai bảo thế." gật gật đầu, tỏ ý mình muốn bắt nạt con trai, là do người khác dạy đó.

      Nghe vậy, Đỗ Vũ vội vàng kêu oan: "Em trai à, em đừng linh tinh, đâu có dạy em như thế."

      Đây chẳng phải là muốn hại chết sao? Nhìn , nhìn , tất cả mọi người dùng ánh mắt giết người nhìn đó.

      " là, chờ nó ra đời là em có thể quang minh chính đại bắt nạt nó rồi." Chỉ vào bé, Phong Vũ Vọng rất ràng.

      " hai, sao có thể dạy nó như thế?" Bạch Dật Phong mở miệng trách cứ.

      "Đúng vậy, biết ấy hiểu, còn dạy linh tinh như thế nữa." Naria cũng mắng .

      Vì muốn ở cạnh Kiều Nhung Ngọc, Naria xin từ chức ở bên mỹ, tính tìm công việc ở Đài Bắc, rồi định cư tại Đài Loan luôn.

      "Tôi đâu có!" Đỗ Vũ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, hoàn toàn nhớ mình như vậy.

      "Có mà, lúc Nhung nhung sinh cục cưng, bảo em như thế." Phong Vũ Vọng dùng sức gật đầu. Bây giờ còn lôi cả thời gian ra luôn, Đỗ Vũ muốn chối cũng chẳng được.

      "..." Ông trời à, nhớ ra, hình như mình có như thế. Lúc ấy, Vũ Vọng gấp đến nỗi cứ qua lại bên ngoài phòng sinh, thấy hoa mắt nên mới cố ý như vậy. ngờ, nó lại làm theo .

      "Đúng là con dạy Vũ Vọng như thế sao?" Phong Long Sinh đem đứa cháu bảo bối đưa cho Lâm Tuyết, để bà ôm. Ông muốn 'vì nghĩa diệt thân', ông nhất định phải dạy cho đứa con này bài học.

      "Con đâu phải cố ý, lúc ấy, con chỉ muốn an ủi nó thôi." Nhìn thấy cha nuôi tràn ngập sát khí tiến về phía mình, vội vã đứng lên, rồi chạy biến lên lầu, về phòng lánh nạn.

      "Thằng nhãi này." Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ chạy trốn của , vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ biết lắc đầu.

      "Mẹ, đưa cục cưng cho con bế chút." Kiều Nhung Ngọc vươn tay, muốn nhận lấy cục cưng từ trong tay Lâm Tuyết. , từ lúc sinh bé ra đến giờ, rất hiếm được bế con. phải thích bé, mà nguyên nhân bất đắc dĩ.

      "Ừ..." Lâm Tuyết định đưa đứa bé cho , nhưng nửa chừng lại xuất người, trực tiếp ôm Kiều Nhung Ngọc .

      " được, được. cho phép Nhung nhung ôm nó, Nhung nhung chỉ có thể ôm mình thôi."

      Phong Vũ Vọng ôm eo Kiều Nhung Ngọc, rồi lập tức chạy vào căn phòng bên ngoài vườn hoa. Nhung nhung là của mình , tuyệt đối cho đứa bé hư kia ôm.

      "Nó sao vậy?" Đây là lần đầu tiên, Lâm Tuyết nhìn thấy cảnh này, bà có chút sững sờ hỏi.

      "Chúng cháu quen rồi." Mạnh Triết thản nhiên . Mỗi lần, chỉ cần Kiều Nhung Ngọc muốn ôm con trai, là Vũ Vọng nhanh chóng ôm vợ chạy .

      Kiều Nhung Ngọc bị ôm , đành phải ngậm ngùi nhìn con trai trong lòng mẹ mình.

      Con trai à, phải là mẹ muốn ôm con đâu....

      ***The End***
      honglak, linhdiep17xixon thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :