1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. christine tran

      christine tran New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Tác giả muốn chỉ muốn kích thích trí tưởng tượng của các sắc nữ chúng mình trong 1000 chữ ấy:yoyo62::yoyo64:
      meiluo thích bài này.

    2. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 47

      Đến khi Phó Tự Hỉ tỉnh lại nhìn thấy con gấu bông Đại Hùng thường hay bên cạnh, ngẩn ngơ lúc chợt nhớ ra nó vẫn còn ở trong phòng mình.


      Bắt đầu ý thức được bản thân trong tình trạng mảnh vải che thân, vội vàng tìm quần áo khắp nơi. Khi mặc quần lót vào cảm thấy giữa hai chân có dính dính chất lỏng gì đấy, lại đến vỗ vỗ vào tấm đệm, nơi đó cũng có chút ẩm ướt.


      Phó Tự Hỉ cắn môi, chạy ra phòng sách tìm Hạ Khuynh.


      Hạ Khuynh chuẩn bị tư liệu công tác cho ngày mai, nghe được tiếng bước chân của , ngắm nhìn chăm chú thân ảnh xinh bước về hướng mình:


      "Heo thích ngủ nướng!"


      "Hạ Khuynh..."


      Vẻ mặt có chút được tự nhiên.


      Giữa hai chân có chất lỏng dinh dính làm cảm thấy thoải mái chút nào!


      "Có chuyện gì , em cứ đứng đó ấp a ấp úng làm gì!"


      "Em muốn tắm rửa." Vừa dứt lời lại cúi đầu, hai ngón tay đan chặt vào nhau, thanh cũng dần.


      "Cái kia... cái đệm... cũng cần phải tẩy sạch nữa..."


      Hạ Khuynh cười nhếch mép.


      "Chẳng những em thích khóc nhè, mà ở phía dưới cũng rất thích khóc..."


      cúi đầu đến thể thấp hơn được nữa, rất muốn rất muốn nhanh chóng chạy ngay về phòng trốn vào trong chăn.


      Người cố tình khởi xướng kia lại tiếp tục cười xấu xa.


      "Thế bé cưng có muốn tắm cùng , hửm?"


      nàng lắc đầu rồi vội chuồn mất.


      Trực giác cho biết, nếu lại cùng tắm chung, nhất định muốn làm những ‘chuyện xấu’ ban nãy nữa cho xem!


      Hạ Khuynh cố nhịn cười, dám trêu chọc nữa.


      "Được rồi, em tắm , tý nữa có người đến thay đệm."


      Cuối cùng mới dám ngẩng đầu lên.


      "Bên này em có quần áo, em muốn trở về phòng."


      "Vậy em trở về tắm rửa, thuận tiện lấy thêm vài bộ quần áo, buổi tối ăn cơm xong, trở về nơi công tác, em cũng phải cùng với . Em hiểu chưa?"


      "Vâng. Hạ Khuynh, vậy em chuẩn bị quần áo sao?"


      "À, cần mang nhiều lắm." tiến lại gần ôm vào lòng.


      "Ngày mai muốn em diện chiếc váy đẹp, chúng ta kết hôn."


      "Em chẳng có cái váy nào đẹp đâu..." Quần áo của chỉ toàn quần và quần.


      Lần trước Tả Phóng có tặng cho cái váy đỏ rất đẹp nhưng lại khiến Hạ Khuynh vui, thế là khi Tự Nhạc cùng trở về nhà cũng mang theo.


      "Vậy chúng ta mua là được. Em mau chuẩn bị, là lề mề!"


      Hạ Khuynh bắt đầu trở nên hung dữ rồi, nhào đến cắn ngụm.


      "Buổi tối em qua bên này ăn cơm."


      vậy, bây giờ Hạ Khuynh có hung dữ đến mức nào, vẫn sợ!


      "Vậy em về nhé. Hạ Khuynh... nhớ đổi đệm nhé!"


      "Em là dài dòng!"


      vỗ vào cái mông của , thế là nàng vừa thẹn vừa sợ ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.





      Phó Tự Hỉ trở về phòng vui vẻ tắm rửa thư giãn, sau đó bắt đầu chuẩn bị ít quần áo. Quả làm việc gì cũng rất chậm, bởi vì muốn cẩn thận từng chút , chỉ sợ mình lại sơ ý quên mất.


      Sau khi mang hành lý đến nhà lớn, Hạ Khuynh dẫn ăn cơm.


      ra Phó Tự Hỉ vẫn còn chưa lấy thân phận con dâu đến ra mắt trưởng bối.


      Vốn là hai ngày trước, Hạ Khuynh muốn dẫn đến chính thức ra mắt với cha mẹ, nhưng vì Hạ Hàm Thừa bận công tác, đến hôm nay mới trở về.


      Phó Tự Hỉ vào nhà ăn, trông thấy Hạ Hàm Thừa và Lương San cũng ở đấy, liền lễ phép chạy đến chào hỏi:


      "Con chào lão gia, chào phu nhân!"


      Lương San hài lòng cười khanh khách.


      "Tự Hỉ đến đây ngồi nào, hôm nay ta dặn riêng đầu bếp làm toàn những món mà con thích ăn."


      "Con cảm ơn phu nhân."


      Hạ Khuynh nâng khóe miệng.


      "Mẹ là tốt nhỉ." ra là ngầm muốn rằng, Phó Tự Hỉ có cái gì mà thích ăn cơ chứ!


      "..."


      Lương San rất muốn đá bay thằng ranh này ra ngoài.


      "Thằng nhóc này đừng quá kiêu ngạo." Bà nghiến răng nghiến lợi.


      Hạ Khuynh nắm tay Phó Tự Hỉ, sắc mặt trở về nghiêm tức.


      "Ba mẹ, hôm nay con trai xin chính thức giới thiệu, đây là con dâu chưa vào cửa của hai người."


      Lương San lầu bầu:


      "Cái gì cũng đều làm xong hết rồi, vậy mà bây giờ mới mang đến giới thiệu."


      Phó Tự Hỉ ngẩng mặt nhìn Hạ Khuynh, cũng đưa mắt nhìn , nở nụ cười trấn an.


      "Đây là ba mẹ , cũng chính là cha mẹ chồng tương lai của em."


      trở nên rụt rè.


      "À, con xin chào hai ngài ạ!"


      Lương San đương nhiên nhìn ra Phó Tự Hỉ cực kì khẩn trương, thấy vậy bà liền thay đổi khẩu khí thoải mái.


      "Con cần nghiêm trọng quá vấn đề như vậy a... này ba nó, mặt nghiêm túc như vậy, ngộ nhỡ dọa con dâu em hoảng sợ chạy mất sao!"


      Hạ Hàm Thừa thay đổi sắc mặt.


      "Cùng nhau ngồi xuống ăn cơm ."


      "Tự Hỉ, ngồi xuống ăn cơm, về sau con là thành viên trong gia đình chúng ta."


      "Cám ơn phu nhân!"


      Hạ Khuynh khẽ nhắc nhở vào tai Phó Tự Hỉ.


      "Em cũng phải gọi ba mẹ là ba mẹ chứ, quên rồi sao?"


      nàng lại khẩn trương, nắm chặt tay , cố lấy hết dũng khí thốt ra câu.


      "Con chào ba mẹ ạ!"


      Lương San vui ra mặt, cũng vui vẻ đáp lại câu.


      "Ngồi xuống ăn cơm ."


      Hạ Hàm Thừa cũng mỉm cười.


      Đây là lần đầu tiên Hạ Hàm Thừa cùng ngồi ăn chung với Phó Tự Hỉ, nên đối với tướng ăn của có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.


      Nhưng Lương San và Hạ Khuynh xem mãi cũng thành thói quen.


      Ông bất động thanh sắc quan sát Phó Tự Hỉ.


      Con trai mình quả rất chú ý đến con bé, mặc dù có lúc chuyện hơi thô lỗ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thương khi nhìn con bé.


      Phó Tự Hỉ cười với Hạ Khuynh, cho dù phê bình mình cũng vẫn mỉm cười.


      Hạ Hàm Thừa đương nhiên rất hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ này cuối cùng cũng đến được với nhau.


      Về số vấn đề tác phong khác, chỉ hy vọng tương lai Phó Tự Hỉ có thể từ từ sửa lại.


      Sau khi dùng cơm xong, Hạ Khuynh liền dẫn theo Phó Tự Hỉ trở về địa phương mình công tác.





      Bước vào căn hộ, lại quay sang hỏi .


      "Hạ Khuynh, nơi này cũng là nhà của em sao?"


      " lời vô nghĩa!" lại bắt đầu dạy dỗ .


      "Nơi nào là nhà nơi đó cũng chính là nhà của em."


      "Vâng." hiểu được đôi chút, gật gật đầu.


      mang Đại Hùng đặt vào phòng ngủ, sau đó ra phòng khách.


      "Hạ Khuynh, giường của lớn nha!"


      "Vừa đủ lớn." Hạ Khuynh hừ tiếng.


      Vì Phó Tự Hỉ cứ mãi thẹn thùng, nên vẫn chưa thể cùng nếm thử các tư thế khác.


      Hai người ngồi xuống sô pha.


      "Hạ Khuynh, ban ngày làm, vậy còn em làm sao bây giờ?"


      "Em cùng với . Ngồi trong văn phòng đọc sách, ngoan ngoãn học tập mới có thể kiếm tiền."


      "Được."


      Phó Tự Hỉ rất mong chờ, cũng chẳng biết công ty trông như thế nào.


      "Em chưa bao giờ đến công ty."


      " nhất thiết em phải làm việc trong công ty, đến lúc đó em hứng thú với việc gì chúng ta bàn sau."


      Hạ Khuynh muốn tạo cho áp lực quá lớn. có thể làm việc hay quan trọng, chỉ hy vọng càng ngày càng tự tin hơn, có cuộc sống tốt hơn.


      "Em nhất định chăm chỉ học tập."


      Ngưng chút, lại bổ sung thêm:


      "Nhưng mà, em ngốc... chỉ sợ lâu lâu mới học được."


      "Từ từ được, cần vội."


      "Hạ Khuynh, em muốn làm kiếm tiền nuôi Tự Nhạc."


      Đây là ước nguyện mà cực kì mong chờ, Phó Tự Nhạc vì mà phải trả giá rất nhiều thứ, rất hy vọng chính mình có thể giảm bớt phần nào áp lực cho em .


      "Em là người chị tốt, về sau cũng người vợ tốt."


      "Đúng vậy, em còn muốn trở thành người mẹ tốt nữa cơ!"


      Hạ Khuynh ôm lấy ngồi lên đùi mình.


      " bé này hư hỏng , chỉ biết nghĩ đến nòng nọc của ."


      Mặt trở nên đỏ bừng.


      "A, em có mà ..."


      lại ôm chặt chút, cơ thể bắt đầu cứng đờ.


      ‘Cái vật kia’ của dán chặt vào giữa hai chân , hơn nữa còn có dấu hiệu thức tỉnh.


      vừa thẹn vừa sợ giãy dụa:


      "Hạ Khuynh, chúng ta vẫn còn chưa đến giờ ngủ đâu!"


      "Ngoan nào, lần này ép buộc em nữa đâu, nhanh thôi mà..."


      Tay bắt đầu tiến dần vào trong quần áo .


      cởi khóa cài áo ngực của , từng mảnh vải người đều bị dùng miệng cởi xuống hết.




      Phó Tự Hỉ ngồi cũng có chỗ tốt, nhưng ngực lại bị rũ xuống. căn bản là có cách nào tay nắm giữ hết được.




      Hạ Khuynh trái phải trêu chọc, đoàn thịt mềm nhũn theo động tác của mà tạo ra đủ mọi hình dáng.




      Môi lưu luyến mút hôn trước ngực , mãi đến khi đỉnh nhọn sáng hẳn lên đều là nước bọt của .




      vô lực ôm lấy bờ vai , cảm giác căng trướng đau xót, trong lúc mơ màng bị cởi sạch quần áo, cây gậy nóng bỏng khổng lồ ngừng ma sát lối vào của .




      Phó Tự Hỉ căn bản biết nên làm gì, dựa cả vào Hạ Khuynh dẫn dắt lên tới đỉnh cao trào.




      tóm lấy mông , đem nàng quăng thượng bỏ xuống, sắp đem nàng đánh bay .




      ôm lấy cổ của , dựa vào nó để ổn định trọng tâm cơ thể. Tư thế này khiến vào rất sâu, rất sợ.




      Hạ Khuynh bầu ngực vĩ đại ngừng nhấp nhô trước mặt, thú tính xâm lực bắt đầu bộc phát.




      tóm chặt mông thịt của dùng sức cắm vào, khiến ai ai kêu đau.




      Trước đây giường luôn biết kiềm chế sức mạnh. Khổng Minh Dao lại là loại phụ nữ phóng túng, nàng chết mê chết mệt thô lỗ ấy của .




      Hai lần trước cùng Phó Tự Hỉ đều luôn cố gắng khắc chế bản thân, lần này có chút hưng phấn nên khống chế được, bừa bãi thô lỗ muốn .




      khống chế gắng sức mạnh, để làm quá đau.


      ...


      Phó Tự Hỉ cảm thấy mình lại bị lừa nữa rồi! Hạ Khuynh ràng ép buộc lâu, nhưng cuối cùng vẫn mang áp đảo ở sô pha, vần qua vần lại giày vò mệt chết được!


      rất mệt!


      Sau trận mây mưa, Hạ Khuynh ôm lấy bé của mình tắm rửa sạch , cũng chẳng nhúc nhích nổi chỉ đành mặc giúp cọ rửa sạch thơm tho.


      Sau khi tắm xong trèo lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.





      Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, nên ngày hôm sau Phó Tự Hỉ rời giường cũng tính là quá muộn.


      Rửa mặt xong liền chạy đến nhìn ngắm Hạ Khuynh trong bếp làm bữa sáng, khỏi ngạc nhiên:


      "Hạ Khuynh, cũng biết nấu nướng à?"


      miễn cưỡng lườm cái.


      "Vớ vẩn, em nghĩ ai cũng như em à?"


      khẽ nhíu mày.


      "Về sau em cũng học nấu cơm, chờ về ăn."


      "Về sau lại . Ăn xong bữa sáng, chúng ta xuất phát kết hôn."


      "À vâng!"


      Vừa nghe đến hai từ ‘kết hôn’, trái tim khỏi đập nhanh hơn nhịp.


      Khái niệm kết hôn đối với mặc vào chiếc váy xinh đẹp, bởi vì đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.


      Hạ Khuynh đoán được suy nghĩ của , trước khi đến cục dân chính mang đến trung tâm mua sắm.





      Phó Tự Hỉ thay chiếc váy trắng đơn giản nhưng kém phần tinh tế, bước lên phía trước ngắm nhìn bản thân trong gương, e lệ quay sang hỏi :


      "Hạ Khuynh, em mặc chiếc váy này có đẹp ?"


      "Rất xinh đẹp."


      Đây là câu trả lời chân nhất từ tận đáy lòng .


      Trong lòng , mãi là người xinh đẹp nhất.


      Đôi vợ chồng son hoàn tất thủ tục kết hôn rất thuận lợi.


      Vừa bước ra Cục Dân chính, Hạ Khuynh liền rất phúc hậu phát cho đám bạn tốt của tin nhắn ——


      ‘Tôi kết hôn.’


      Chu Phi Lương suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại, hùng hùng hổ hổ gọi lại cho Hạ Khuynh, kết quả là đối phương bận máy...


      bắt đầu nôn nóng.


      "Con mẹ nó, thằng nhãi này dám nhanh hơn ông bước!"


      Về phần Vương Thần sau khi nhận được tin nhắn, cực kì bình tĩnh cũng nhấn nút gọi cho Hạ Khuynh.


      "Cái gì?? Ông kết hôn? Hôn lễ sao? Có chọn phù rể chưa?"


      "Tôi vừa mới ra khỏi Cục Dân chính. Hôn lễ —— "


      Hạ Khuynh chưa xong, Vương Thần bắt đầu gào thét.


      " có hôn lễ? Hạ Khuynh, ông phải dập đầu xin lỗi tôi ngay! Xe cưới màu hồng phấn đều là do tôi tận tâm tận lực chuẩn bị cho ông đấy!!!"


      " phải có hôn lễ, chỉ là vẫn chưa tổ chức." Hạ Khuynh lãnh đạm :


      "Còn nữa, là ai muốn sử dụng xe cưới màu hồng phấn của ông?"


      "Ôi! Cõi lòng tôi tan nát!"


      Vương Thần trong lòng mếu máo, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi:


      "Bà xã của ông có phải là em cực kì cực kì đáng kia?"


      "Vớ vẩn."


      "Vậy bé đó có chị hay em nào ? Còn độc thân ? Có phải cũng giống như ấy đáng chết người ?"


      "..."


      Hạ Khuynh đen mặt cảnh cáo:


      "Đừng mơ tưởng đến bà xã của tôi."


      "Phi phi phi, tôi chỉ hỏi ấy có chị hay em thôi mà!"


      "Có em ."


      Vương Thần trở nên hứng thú.


      "Em ? là tốt! Em càng đáng ."


      Hạ Khuynh hừ tiếng, muốn thêm về Phó Tự Nhạc.


      "Được rồi, với ông nữa, tôi còn có việc bận."


      "..."


      Vương Thần còn muốn dò hỏi Hạ Khuynh chút chuyện về em của em đáng kia, kết quả là bị tạt gáo nước lạnh vào mặt.


      Vì thế hạ kết luận.


      "Hạ Khuynh, mi là tên vô lương tâm!"


      ...


      Bên này Hạ Khuynh vừa treo máy, Chu Phi Lương liền gọi đến.


      Hạ Khuynh đứng đường lớn ấn nút trả lời:


      "Lũ đàn ông độc thân như các cậu rất phiền phức."


      Chu Phi Lương rống to:


      "Ông đây phát hỏa đó! Bà xã cậu là Phó Tự Hỉ?"


      "Ừ."


      "Hôn lễ sao? Có chọn được phù rể chưa?" Giống hệt như khẩu khí ban nãy của Vương Thần.


      "Chỉ vừa lĩnh giấy kết hôn thôi, hôn lễ về sau tổ chức."


      Chu Phi Lương càng thêm kích động.


      "Hành động nhanh vậy? phải ông ông chỉ xem ấy là em thôi sao? Đây là loạn luân! Mi đúng là tên cầm thú!"


      Hạ Khuynh lạnh nhạt đáp lại.


      "Ừ, em quá đáng , người trai là tôi vừa nhìn liền thích. Thế sao nào?"


      " biết xấu hổ!"


      Chu Phi Lương cảm thấy bắt đầu chống đỡ được nữa, quyết định treo điện thoại.


      Còn về Hề Thế Hàm chỉ ôn hòa chúc phúc, khá hơn hai tên kia rất nhiều, có điều quên chen vào đôi ba câu trêu chọc.


      "Phụng tử thành hôn*?"


      (*) Phụng tử thành hôn: có nghĩa là bác sĩ bảo cưới đấy ạ, vì có baby nên vội cưới.


      Hạ Khuynh khinh thường phủ nhận.


      "Tôi là thanh niên chính trực, cảm ơn."





      đường đến công ty, Phó Tự Hỉ xoa xoa bức ảnh chụp chung của hai người giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.


      "Hạ Khuynh, em trở thành Hạ phu nhân rồi sao?"


      Hạ Khuynh bị ngây ngô của chọc phì cười, cực kì cường điệu khẳng định.


      "Phó Tự Hỉ của tại hay tương lai đều là Hạ phu nhân."


      "Vâng!"


      lại cười khanh khách, thanh vang lên giòn giã.


      "Em trở thành Hạ phu nhân!"

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, Minami~28 others thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Mình biết đến Khuynh Nhiên Tự Hỉ bạn edit qua Hái Hồng. Vì thích cách viết của tác giả này nên mình cũng theo dõi bộ này luôn. Đọc đến chương 47 bạn edit mình nhịn được phải vào cmt ủng hộ bạn luôn. khi mới đọc truyện mình ko ghét HK nhưng cũng hề thích . Nhưng càng đọc mình càng thấy thích HK và đương nhiên là phải mình rất kết đáng của TH. Nếu là HK bé nhược trí là chuyện nhưng quyết tâm chăm sóc và thương người con bị nhược trí đó lại là chuyện. Và càng đọc càng thấy thích, càng thấy cảm, càng thấy phục HK với lựa chọn của bản thân khi biết tình cảm của mình ko hề trốn tránh mà là tiến hẳn đến xác nhận mối quan hệ với TH.

    4. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 48

      Đôi vợ chồng son tay trong tay ân ái đến công ty.


      Những người đẹp văn phòng thầm mếm khi nhìn thấy cảnh tượng này trái tim tan nát, vừa ganh tị vừa hâm mộ.


      Phó Tự Hỉ bước vào cửa, háo hức muốn biết xem công ty trông như thế nào, nhưng cửa kính vừa mới hé ra phát ở đây có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm, khiến cảm thấy rất ngượng ngùng.


      Hạ Khuynh dẫn vào văn phòng của .


      Trước đó thông báo với trợ lý, dặn dò ta mua vài quyển sách mang đến đây.


      Để cho Phó Tự Hỉ làm công việc lao động trí óc thích hợp với lắm. Vì vậy định hướng cho ngành nghề thiên về thủ công mỹ nghệ.


      Sau khi cửa đóng lại, Phó Tự Hỉ thắc mắc hỏi .


      "Hạ Khuynh, khi làm việc mọi người đều phải sử dụng máy vi tính sao?"


      "Tùy theo việc mà phân công thôi."


      dẫn vào phòng nghỉ. Sau đó mang ra chồng sách vừa :


      "Em hãy ngoan ngoãn ngồi ở đây đọc sách, quyển này đọc hiểu lại lấy quyển khác mà đọc, hiểu chưa?"


      "Vâng." gật gật đầu.


      "Em hiểu rồi, quấy rầy làm việc đâu!"


      thơm cái.


      "Hạ phu nhân là ngoan!"


      cười hì hì.


      "Em là Hạ phu nhân."


      Cách xưng hô này khiến rất hạnh phúc.


      Phó Tự Hỉ nhìn những quyển sách chọn tới chọn lui, xem qua xem lại, nhưng vì đọc mà chẳng hiểu gì nên cảm thấy rất bất mãn.


      Cuối cùng, cũng tìm được quyển rất thú vị.


      quyển sách viết về các loại hoa và cây cảnh..


      nhớ đến Lương San từng tặng cho mình chậu hoa, bèn đối chiếu với hình ảnh in sách, sau đó cẩn thận nhớ lại. Cuối cùng xác định được đây chính là giống hoa Tử Linh Lan (violet châu Phi)


      Lần đó bà vẫn chưa dạy cách phải tưới nước và chăm sóc chúng như thế nào…


      Phương pháp chăm sóc loài hoa này cũng được ghi trong sách, đọc xong cảm thấy nó cũng khá đơn giản, khẽ lẩm bẩm:


      " biết phu nhân có còn để chậu hoa kia ở ngôi biệt thự đó..."


      Lại lật thêm vài trang giấy, nàng bị những chậu hoa đa sắc kia thu hút đến mức cứ dán mắt chăm chú vào quyển sách.


      tại cũng chỉ có mình ngồi trong văn phòng xa lạ này, nhưng tâm trạng chẳng hề giống như những lúc bản thân cũng ở mình trước kia.


      Bởi vì vẫn còn có người đàn ông của ở bên ngoài.


      Thỉnh thoảng có vài người bước vào phòng trao đổi cái gì đó với , bèn dừng lại chút lẳng lặng nghe trộm.


      Tuy rằng nghe hiểu nội dung cuộc chuyện của bọn họ, nhưng rất thích nghe giọng của .


      Chỉ cần được nhìn thấy , nghe được giọng của , hoặc là nghĩ đến , cũng cảm thấy rất vui vẻ.


      Đến giờ nghỉ giữa trưa, Hạ Khuynh bước vào phòng tìm bà xã vừa mới được xác nhận của mình, nhìn thấy say mê chăm chú đọc sách, khẽ cười rồi đến.


      Phó Tự Hỉ ngẩng đầu thấy , mỉm cười với , tay lật vài trang sách rồi chỉ chỉ vào đó với :


      "Hạ Khuynh, đây là loại hoa mà phu nhân tặng cho em, gọi là Tử Linh Lan. Nhưng mà cây hoa phu nhân đưa phải màu tím mà là màu xanh, so với ảnh trong sách đẹp hơn rất nhiều!"


      cũng nhìn vào bức hình trong sách.


      mấy hứng thú với thực vật cây cảnh nên nghiên cứu chuyên sâu, nhưng tò mò vì sao bé của mình lại nhớ kỹ về nó như vậy.


      "Em vẫn còn nhớ chậu hoa kia à?"


      "Ừ. Phu nhân tặng cho em, nhưng lúc em rời khỏi nơi đó quên mang theo rồi."


      lườm cái.


      "Lại còn gọi phu nhân, em phải thay đổi cách xưng hô chứ!"


      nàng ngơ ngác.


      "A em quên mất… sau này em nhớ kĩ!"


      Hạ Khuynh lại véo má , tiếp tục hỏi.


      "Em cảm thấy nó rất đẹp?"


      "Đúng vậy, em xem rất nhiều."


      Hai ngón tay xinh liên tục lật từng trang giấy, đến gần hết quyển sách, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, thầm nghĩ rằng có thể khen ngợi mình chút.


      vừa nhìn thấy ánh mắt kia biết tỏng tâm tư của nàng, lại muốn khiến cho bà xã thất vọng nên ôn nhu cười :


      "Vậy sao? Bé cưng của rất đáng được khen ngợi."


      Phó Tự Hỉ tâm vui như mở cờ, cười ha ha sau đó nghĩ nghĩ nên sửa lại khiêm tốn chút.


      "Nhưng em đọc hơi chậm."


      "Từ từ mà xem, chỉ cần em thích là tốt rồi."


      gật đầu.


      nắm tay .


      "Chúng ta ăn cơm thôi."


      Lần này nàng phản ứng rất nhanh, trả lời vang dội:


      "Được!"


      ...


      Cơm nước xong xuôi, Phó Tự Hỉ ở phòng nghỉ thoải mái ngủ trưa, sau đó lại tiếp tục đọc sách.


      Tuy rằng đọc hơi chậm, nhưng khi đến thời điểm Hạ Khuynh tan ca cũng đọc hơn nửa quyển sách.


      Bất quá cũng tự biết trí nhớ của mình hơi kém, lúc đường về bèn với :


      "Hạ Khuynh, có thể ngày mai em quên sạch quyển sách mà hôm nay đọc..."


      "Vậy ngày mai lại đọc lần nữa."


      Hạ Khuynh bàn tay cầm vô-lăng, tay kia với qua xoa xoa đầu bà xã bé ,


      " ngày hai ngày nhớ được, vậy lại đọc thêm mười ngày hai mươi ngày."


      "Được!" gật gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ, lại :


      "Ngày mai em bắt đầu ghi chép lại, đến lúc đó quên nữa."


      "Em muốn như thế nào cứ như thế đó, đều tùy em."


      Phó Tự Hỉ cầm lấy tay đặt đỉnh đầu.


      "Hạ Khuynh, đối xử với em là tốt!"


      "Em cảm động à? Vậy đêm nay phải hầu hạ cho tốt chút..."


      "Được!"


      Phó Tự Hỉ đương nhiên hiểu được hàm nghĩa của từ ‘hầu hạ’ trong lời , ngây thơ đáp ứng, đến buổi tối trông thấy vẻ mặt tươi cười đến mức xấu xa mới tỉnh ngộ.


      Hic! Rơi vào đường cùng, đành phải cam chịu!


      Từ khi tân hôn đến nay, đêm nào Hạ Khuynh cũng như cầm thú đói khát vồ vập lấy vợ bé bỏng, cảnh tượng trong phòng tràn ngập màn xuân sắc...


      Phó Tự Hỉ thể phản kháng, vừa nhìn thấy nhào lên giường liền đem chăn bịt kín đầu.


      Bàn tay hư hỏng của Hạ Khuynh dần dần tiến vào trong chăn, nhìn thấy cái đầu nhô ra từ trong chăn, hai má phiếm hồng trông cực kì diễm lệ.


      Hình ảnh động tình mê ly của Phó Tự Hỉ phản chiếu trong mắt , cực kì quyến rũ.


      Cá nước thân mật giao triền, tình nồng ý mật triền miên...


      ...


      Cuộc sống của đợ chồng son trôi qua vô cùng tốt đẹp.


      Hạ Khuynh sau khi tan sở tay trong tay với vợ bé nhà mình trở về tổ ấm của bọn họ. Đối với những bữa tiệc xã giao có thể tránh được liền tránh, ngay cả đám bạn chí cốt rủ rê chơi bời cũng mực từ chối.


      Trong lúc làm cơm, đứng bên cạnh phụ giúp những việc lặt vặt, trông cũng rất ra dáng vợ hiền.


      dịp đưa đến siêu thị mua sắm đồ dùng sinh hoạt, lúc thanh toán còn bảo thay giao dịch với người nhân viên thu ngân.


      Phó Tự Hỉ đương nhiên có chút khẩn trương vì bản thân vốn tính toán những con số được tốt cho lắm.


      Hạ Khuynh trông thấy như vậy phì cười rồi đưa cái thẻ tín dụng cho .


      "Đừng hoảng sợ, em đưa tấm thẻ này cho họ."


      Sau đó lại véo má .


      "Có ở đây, sợ cái gì mà sợ!"


      gật gật đầu, nhìn nhân viên thu ngân mang đồ đạc để vào trong túi mua hàng, sau đó thông báo số tiền thanh toán rồi đưa tấm thẻ cho ta.


      Nhưng người kí tên là Hạ Khuynh.


      nghĩ cũng nên mở cho vợ ngốc của mình tấm thẻ để sau này ấy có thể tự thanh toán chủ động mọi việc. còn đưa cho ít tiền mặt để sử dụng. Phó Tự Hỉ lại được thể nghiệm nhiều thứ mới mẻ dần dần cũng học hỏi được nhiều điều, tuy có vẻ hơi chậm nhưng thích ứng được với cuộc sống mới.


      Bà xã càng ngày càng tiến bộ, Hạ Khuynh đương nhiên rất vui, bên cạnh đó cũng muốn tạo cho quá nhiều áp lực.


      Nhưng cơ bản, có thể tự cầm thẻ và tiền mặt mua sắm những món hàng đơn giản.


      Điều mà Hạ Khuynh ngờ được chính là Phó Tự Hỉ bắt đầu có hứng thú với hoa nghệ.


      còn mua thêm số quyền sách và tài liệu về hoa nghệ, chẳng mấy chốc mà đọc hết.


      Dịp cuối tuần khi trở về Hạ gia, mang chuyện này với Lương San, Phó Tự Hỉ có chút hứng thú với các loại hoa cảnh thực vật.


      Bản thân Lương San cũng có thú chơi hoa kiểng, vừa khéo lại nghe con dâu nhà mình cũng thích, vì thế mà tâm tình càng trở nên cao hứng, miệng cười khép lại được.


      Bà bèn hẹn Phó Tự Hỉ cùng ra vườn ngắm hoa.


      Trước kia Phó Tự Hỉ cũng thường xuyên đến khu hoa viên này, nhưng khi đó chỉ cảm thấy hoa ở đây nhìn đẹp mắt, dạo ở đây rất thư thái dễ chịu, vì thế mà cũng chẳng quan tâm sâu hơn về chúng


      chỉ đọc qua vài quyển sách, vẫn còn rất nhiều loại hoa cỏ mà biết, Lương San kiên nhẫn giới thiệu từng chủng loại với Phó Tự Hỉ, còn cẩn thận ghi chép tất cả vào quyển vở.


      Phó Tự Nhạc rất ngạc nhiên với thay đổi theo chiều hướng tích cực của chị , vì vậy mà thái độ đối với người rể là Hạ Khuynh cũng dần có chút thiện cảm.


      đưa Phó Tự Hỉ ra khỏi cái thế giới tịch mịch đơn trước kia, bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.


      nghĩ, chẳng biết chị ấy có thể bình phục trở lại như ngày xưa...


      Nếu như chị ấy biết được chân tướng việc liệu chị có tha thứ cho ?


      Tính tình vui vẻ hiền thuận của Phó Tự Hỉ cũng phần nào làm nguôi ngoai mặc cảm tội lỗi, cắn rứt của , vì vậy mà khát vọng được khoan thứ giờ đây của Phó Tự Nhạc cũng ngày càng mãnh liệt...


      ...


      Lương San còn tặng thêm vài chậu hoa cho Phó Tự Hỉ, rất vui mừng còn luôn miệng hứa rằng chăm sóc cho chúng tốt.


      Biểu của Phó Tự Hỉ tại ngày càng phong phú, hoạt bát sôi nổi hẳn ra, hề giống như bé nhược trí cả ngày chỉ biết ngơ ngẩn.


      Tuy rằng vẫn còn chút e sợ người lạ, nhưng học được cách dần dần tự ra cái vòng luẩn quẩn độc trói buộc chính mình trước đây.


      Đồng thời, cũng hiểu được ngày rồi lại thêm ngày càng học được thêm nhiều thứ, còn ngốc nghếch như trước kia nữa.


      Vì thế cực kì vui sướng!


      --


      Đến ngày, cặp nhẫn cưới được mang đến.


      Hôm nay, sau khi dùng cơm xong Hạ Khuynh đưa Phó Tự Hỉ trở về nhà mà dẫn đến ‘ma thiên luân’ (Vòng đu quay).


      Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy bánh xe đu quay kia hai mắt liền sáng ngời, sau lại nhớ đến chuyện gì, quay sang với :


      "Hạ Khuynh nhìn xem, đó là nơi mà lần đầu tiên chúng ta thân mật!"


      "Em xấu hổ nữa sao?" thản nhiên véo má .


      Có lẽ khi ấy có tình cảm với ngốc này rồi, cho nên mới nhịn được mà muốn âu yếm thân mật với , hôn .


      "Là hôn em trước."


      "Em im ngay cho !" bước xuống xe đến cửa bên kia, mở cửa xe, đen mặt :


      "Hạ phu nhân, mời xuống xe."


      nhìn sắc mặt Hạ Khuynh, bước xuống xe ngẩng mặt cười trêu .


      "Hạ Khuynh, phải là thẹn thùng đó chứ?"


      hờn giận :


      "Có em mới thẹn thùng! Này bé cưng, có gan tối nay em đừng lấy chăn che kín thân thể..."


      lập tức chột dạ, dám phản bác lại nữa.


      Lúc này có người đàn ông bước nhanh đến chào đón.


      "Hạ tiên sinh, tất cả đều được an bày chu đáo."


      "Tôi biết rồi." Hạ Khuynh dắt tay Phó Tự Hỉ.


      "Chúng ta thôi, đưa em chơi trò bánh xe đu quay."


      tò mò theo , ánh đèn bên trong chỉ yếu ớt le lói, tạo ra khung cảnh mập mờ huyền ảo.


      Hơn nữa cả nơi rộng lớn như vậy mà chỉ có hai người bọn họ.


      Hạ Khuynh đứng phía sau đỡ Phó Tự Hỉ lên, sau đó lại : "Em tự mình xem ."


      "Vậy còn ?" có chút hoảng sợ.


      " ngồi đây chờ em."


      Phó Tự Hỉ mím môi, trong lòng thầm nghĩ nhất định lừa , vì thế ngoan ngoãn vào.


      Hạ Khuynh ở bên ngoài giúp thắt đai an toàn, sau đó nhìn chăm chú vào cây cột đèn đối điện.


      Bánh xe vừa khởi động, cây cột đèn phía đối diện liền phát sáng.


      Ánh sáng ngũ sắc vừa rực rỡ vừa huyền ảo.


      giật mình hoảng hốt, nhìn về phía sau lại nhìn Hạ Khuynh.


      Hạ Khuynh đứng nhìn cột ánh sáng kia, ấn phím điện thoại.


      Chuông điện thoại vừa reo lần thứ nhất, nghe được giọng rụt rè của Phó Tự Hỉ


      "Hạ Khuynh... em sợ!"


      dịu dàng an ủi .


      "Đừng sợ, vẫn ở đây mà!"


      do dự nắm chặt tay:


      "Vâng..."


      Vì thế, thử dời tầm mắt mình, nhìn về hướng xa xa kia.


      Nơi đó là mảng ánh sáng đa sắc xanh, đỏ, tím, vàng tuyệt đẹp, màu sắc ánh đèn từng chùm đan xen vào nhau chiếu rọi cả vùng trời đêm yên tĩnh.


      kinh ngạc ngắm nhìn cảnh sắc về đêm của thành phố này, choáng ngợp đến mức quên cả nỗi sợ vừa rồi.


      "Sao rồi, bé cưng của còn sợ ?" Hạ Khuynh ở đầu bên kia cười với .


      "Hạ Khuynh, ở bên ngoài là đẹp!"


      Từng dãy đèn xanh xanh đỏ đỏ giao nhau rực rỡ đập vào trong mắt .


      Hạ Khuynh lẳng lặng nhìn lên đến điểm cao nhất, mới mở miệng tiếp lời.


      "Bé cưng, có phải em thích nghiên cứu hoa cỏ?"


      Phó Tự Hỉ phục hồi tinh thần.


      "Em rất thích!"


      "Tốt lắm, vậy về sau mở cho em tiệm hoa, để em ngày ngày có thể được ngắm nhìn chúng, chăm sóc chúng, được ?"


      Phó Tự Hỉ ngây ngẩn cả người.


      "Sao rồi, em muốn làm sao?"


      " phải." lắc đầu, cảm xúc kì diệu khó diễn tả ập đến khiến bình tĩnh được.


      "Em rất muốn làm việc, chỉ là... em rất vui!"


      Khóe môi khẽ cong lên.


      " rất muốn em cứ ỷ lại vào , nhưng khi em ra ngoài làm việc có những lúc thể ở bên cạnh em được. Em phải học cách khi đối diện mình được sợ hãi nữa, hiểu chưa?"


      lại gật đầu, vội vàng cam đoan:


      "Hạ Khuynh, em hiểu rồi, em sợ hãi!"


      "Như vậy mới ngoan." ôn nhu nhìn về phía cột đèn phát sáng kia rồi cúi đầu :


      "Phó Tự Hỉ, cho dù em nhìn thấy vẫn mãi mãi ở đây, chờ em."


      "Ừ! " thanh nghẹn ngào.


      "Em biết. Hạ Khuynh, hôm nay mình em tự ngồi xem vòng. Về sau em muốn cả hai chúng ta cùng nhau ngồi xem."


      "Vớ vẩn, em là bà xã của , là Hạ phu nhân, chỉ cần học được chút cách thức tự lập là đủ rồi, còn lại đương nhiên phải dựa vào ."


      Phó Tự Hỉ nghe vậy nhịn được nhoẻn miệng cười.


      lúc sau Hạ Khuynh cũng bước lên vòng quay, nhân viên đến giúp cài đai an toàn, sau đó lui ra ngoài.


      Phó Tự Hỉ vỡ òa nhào vào lòng Hạ Khuynh.


      cảm thấy khi được ở cùng vẫn là hạnh phúc nhất!


      Hạ Khuynh lấy ra cái hộp rồi mở ra, đưa đến trước mặt .


      "Bé cưng mũm mỉm, có biết đây là cái gì ?"


      "Là chiếc nhẫn! Em biết rồi, em hề quê mùa đâu nhé!" lại nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, cười khanh khách.


      "Hạ Khuynh, đây có phải là chiếc nhẫn mà em chọn? Oa~ là đẹp!"


      "Nhìn xem bộ dạng đắc ý của em kìa!"


      lại véo má chút, sau đó gương mặt trở nên nghiêm túc nhìn chăm chú:


      "Phó Tự Hỉ, nếu như em chấp nhận để đeo chiếc nhẫn này vào cho em, em phải toàn tâm toàn ý , được rời xa . Nếu như có ngày chẳng còn gì cả, có tiền hoặc là tay chân chẳng còn lành lặn em vẫn phải ở bên cạnh mãi mãi. Vậy... em có bằng lòng ?"


      Phó Tự Hỉ nâng đầu nhìn , nắm lấy tay , cũng đem hộp nhẫn nắm chặt trong lòng bàn tay của hai người.


      "Hạ Khuynh, dù cho có tiền, hoặc là thân thể còn lành lặn em vẫn bằng lòng ở bên suốt đời. Em có thể cần ở căn nhà lớn, em cũng có thể mỗi ngày chỉ ăn bánh bao... Chỉ cần người đó là Hạ Khuynh, em đều nguyện ý."

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, Minami~29 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      FA thích điều đó :057:
      Mai Trinh, Haruka.Me0, xiu lão gia2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :