Hoàng hậu sát thủ - akiaki (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 5: chịu phạt

      Hằng Phong thân trước mặt Thiên Nhạc khiến nàng giật mình. Nhìn thấy nàng theo bản ngăng khụy xuống :

      - Gia…. Đưa hai tay cung kính như tư thế của thuộc hạ trong phim nàng hay xem, nàng nghĩ tên này có lẽ là kẻ cầm đầu Phong Linh sát.

      - Ngươi là kẻ bảo vệ nhưng lại khiến chủ nhân mình bị thương, nên phạt thế nào đây ? Đôi mắt lạnh lùng như băng ngàn nắm nhìn nàng khiến nàng khẽ run vì ánh nhìn đó.

      - Thiên, à Ngọc Phượng lĩnh phạt. Nàng nhíu mi, hình phạt chắc hẳn rất đáng sợ , vì sát thủ luôn rất khắt khe…

      - Ta phạt ngươi mỗi ngày phải dùng kinh công dạo quanh hoàng cung 3 vòng, đủ 3 vòng mới được trở về, đương nhiên cũng thể để người khác phát hoàng hậu có võ công, chứ.

      - Chỉ vậy thôi ? nàng nhíu mi nghi hoặc nhìn . phải cho độc xà cắn hay đánh thừa sống thiếu chết sao ? chỉ bắt loanh quanh. Nhưng mà với khả năng của nàng giờ dạo như cũng quá khó . Nhất là đây lại là trong cung , cẩn thận bị nhận nhầm là thích khách bỏ mạng như chơi nha.

      Như lợi hại của việc này, nàng là kẻ tham sống sợ chết nha, dù gi cũng ở trong hoàng cung, cần gì kinh công. thạo cũng có sao đâu. Nếu như bị xem là thích khách chưa cần xác minh nàng bị vạn tiễn xuyên thân rồi, việc này trăm hại mà chẳng có lợi ích gì, nàng đâu có ngốc a.

      - Hì.. Hằng đại ca, huynh có thể phạt ta cái khác ? Ví dụ như chép phạt quy định làm sát thủ nếu có, hay là…

      - Năm vòng…

      - Nhưng..

      - Mười vòng.

      - Dạ , thuộc hạ lãnh mệnh.

      Nàng vùng vằng khỏi, thay bộ dạ hành bắt đầu hình phạt. hướng mắt đến bóng dáng bực tức kia cười yếu ớt. Muốn nàng sử dụng thuần thục kinh công là muốn tốt cho nàng, nếu rơi vào nguy hiểm ít ra cũng có thể bỏ chạy. Dù biết kẻ trước mặt phải Ngọc Phượng nhưng cảm giác áy náy vì thể đáp lại tình cảm của nàng ta.Thứ có thể làm là để kẻ sống thay Ngọc Phượng này hạnh phúc, có lẽ chỉ vậy khiến lòng.

      Vừa thay xong y phục xong Thiên Nhạc còn chưa biết bay lên thế nào bị cánh tay túm lấy cổ nàng bay lên mái nhà của Long Minh các. Khi nàng kịp hoàn hồn cư nhiên đẩy nàng từ đó xuống.

      - Để ta tiễn muội đoạn. nhàn nhạt

      khi nàng kinh hoàng vì mình rơi đột nhiên bản thân chân quẫy mạnh đạp vào cành cây gần đó rồi cứ thế tung mình trong trung. Nàng bay nha, cư nhiên biết bay nha, bay như chim.

      vui vẻ chẳng thèm nhìn phía trước ầm 1 cái nàng cư nhiên đụng phải kẻ cũng mặc dạ phục chạy quanh như nàng. Kẻ kia bị nàng đụng trúng vì bất ngờ lại bị đụng choáng váng nên rơi xuống đập đầu vào hòn đá chết tươi. Nàng cũng chệnh choạng chút nhưng rất may là vướng vào cành cây, biết do may mắn hay do kinh công của Ngọc Phượng khá mà nàng sao lai nhún người hạ xuống đất an toàn. Đến bên kẻ xấu số nàng phát cùng bọn với những kẻ tấn công nàng sáng nay.

      Nhưng mà đáp xuống rồi bay lên thế nào đây, thế là nàng lại hì hục trèo lên cây. Nhìn xuống dưới, độ cao cũng tương đối( akiaki :lúc nãy bay được là do Hằng Phong đẩy từ mái nhà xuống , nên tỷ ấy nghĩ leo lên thả mình xuống bay được giống tàu bay) vừa định thả mình xuống phía dưới nàng nghe thấy tiếng cười từ phía dưới gốc cây.

      - Ha..ha..a. Triệu Tề ôm bụng cười lớn.

      Khi thấy Hằng phong đến xem ra việc nàng mượn xác hoàn hồn lộ. Vì bảo hộ nàng cho cấm vệ quân lui hết để nàng an toàn dạo quanh hoàng cung của . Nếu đừng màn đụng người lúc nãy, nàng vừa ra khỏi Minh long các chết dưới vạn tiễn rồi. Vẫn theo sát nàng vì yên tâm, chẳng muốn rời mắt khỏi nàng.

      Chẳng biết là nàng bảo hộ hay bảo hộ nàng nữa, nhưng hạnh phúc. Chỉ cần bên cạnh nàng cảm thấy hạnh phúc và thảnh thơi, bên nàng luôn có những bất ngờ đáng vì những hành động của nàng. Tỷ như việc trèo lên cây để dùng tới kinh công, lúc nãy nàng từ mái của Minh long các có thể dùng kinh công là do lấy đà từ cành cây kia. dám tưởng tượng nếu là từ cây chỗ nàng định nhảy xuống kia nàng có thể giống tên kia té chết .

    2. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 6: Bại lộ.

      Khi bị cười nhạo Thiên Nhạc tức giận mà thấy hạnh phúc, nàng cư nhiên mang đến nụ cười cho . Nhưng nhớ ra gì đó nàng hướng quát lớn

      - Này, ai cho phép ngươi ra đây, bênh nhân phải ở trong phòng chứ. Câu mắng vừa ra khỏi miệng nàng bụm chặt miệng lại nhất thời rơi từ cây xuống. Khi nàng rơi tự do đột nhiên được tiếp lấy nàng, ôm nàng hạ xuống an toàn.

      - Nàng mắng trẫm sao ? xem ra trẫm phải phạt nàng mới được. Vừa vừa phủ môi lên môi nàng ra sức mút lấy nhịn quá lâu rồi, phải dùng trà có pha thuốc ngủ giúp ngủ bên nàng hàng đêm. Phải kìm nén bản thân rất nhiều mới làm nàng hoảng sợ mà rời khỏi . Nhưng nay muốn kìm nén bản thân nữa. muốn nếm tư vị ngọt ngào của nàng, muốn nàng thực là nữ nhân của .

      Tư vị ngọt như kẹo này là hôn sao Thiên Nhạc thấy đầu óc lâng lâng. Nàng thích tư vị của vì thế trúc trắc đáp lại . Khi cả hai thể thở được nữa và nàng mới tách nhau ra trong quyến luyến. Ôm nàng nhàng khẽ bên tai nàng :

      - Nàng chỉ cần nhón chân lên nhún mình cái có thể dùng đến kinh công rồi. cần trèo lên chỗ cao thả mình xuống rất nguy hiểm, ta lo lắng cùng đau lòng biết ?. Sao nàng có thể nghĩ ra trèo lên cây nhỉ ? Hành động đáng này của nàng khiến ta thể muốn biết tiếp theo nàng làm gì. Thiên Nhạc nở nụ cười xấu xa, nàng vươn đôi tay bé kéo đầu lại gần mình :

      - Bất quá ta thích hình phạt của chàng. Nàng vừa vừa nhón chân lên lớn mật hôn , khi đầu óc như mất dần phương hướng nàng buông ra lại cười xấu xa.

      - Trước hết phải trở về báo cáo ta lĩnh phạt xong. Rồi chàng phải bù ta đêm viên phòng nữa. Vừa hai má nàng vừa ửng đỏ đáng , bô dạng thẹn thùng của nàng khiến ngây ngẩn cả đầu óc.(akiaki : đúng là sói đội lốt cừu mà, dụ dỗ trẻ vị thành niên kìa)

      Bọn họ trở lại Long Minh các bây giờ ở đó chỉ có Hằng Phong còn có cả Triệu Ngạn Chính vương gia trai Triệu Tề. Khuôn mặt lúc này có chút tối lại. khuôn mặt mất hẳn bộ dạng tươi cười thường ngày. Triệu Tề cảm giác được nguy cơ khi thấy huynh trưởng như vậy thế nhưng ai kia chẳng biết sống chết lên tiếng.

      - Tham kiến vương gia, vương gia, ta tuy tất trách trong lần nhiệm vụ trước nhưng lúc nãy ta giết được thêm tên thích khách nữa. Có thể xem là lấy công chuộc tội . Nàng hùng hồn nêu chiến tích khiến Ở bên Triệu Tề cũng cảm thấy bất tắc dĩ.

      Nàng là kẻ đầu óc đơn giản, có thể là ngây thơ nhưng cố tỏ ra là người nguy hiểm là bởi vì sao. Trong lòng có tư vị ngọt ngào, biết hoàng huynh giận như vậy là vì vì nàng mà 2 lần lơi lỏng phòng bị khiến mình rơi vào nguy hiểm mà tất cả là vì nàng. Bỗng cảm thấy lo sợ hoàng huynh tước nàng ra khỏi tay . Nỗi sợ hãi ấy khiến phải ra mặt cầu xin hoàng huynh, biết nếu cầu xin hẳn hoàng huynh đồng ý.

      - Ngươi tưởng ta biết lần này là do ngươi may mắn đụng trúng kẻ đó khiến té chết sao. Thiên Nhạc, ngươi nghe cho , cho dù ngươi lập công cũng có quyền ở trước mặt bổn vương ra điều kiện.

      Thiên Nhạc nghe gọi tên minh mới vỡ lẽ, ra phát , nàng bây giờ chỉ có ý nghĩ cho dù phải cầu xin, phải đổi tất cả mọi thứ để được ở bên Triệu Tề nàng cũng từ. Lần đầu tiên kẻ sống 30 năm chưa từng quỳ trước mặt phật, thần, chỉ quỳ trước bài vị tổ tiên và cha mẹ cũng chua từng van xin ai dù là cha mẹ nàng. Thế nhưng giờ đây nàng quỳ xuống trước mặt níu ống quần bắt chước vở tuồng bi thương nhưng có lẽ nó cũng chính là cõi lòng nàng lúc này.

      - Vương gia, ta sai rồi, mong cho ta cơ hội. Thấy nàng quỳ xuống Triệu Tề cũng đau lòng mà cầu xin hoàng huynh :

      - Là lỗi ở đệ liên quan đến nàng, xin hoàng huynh trách phạt. Triệu Ngạn nheo con mắt nguy hiểm nhìn Tề Nhi mà bỏ bao công sức bảo vệ nay lại vì nữ nhân này mà tính mạng cũng cần.

      - Đệ thân làm đế vương mà vì nữ nhân những hai lần lơi lỏng phòng ngự bản thân khiến bản thân rơi vào nguy hiểm ta sao có thể quản đây. rít qua từng kẽ răng, sao có thể tha thứ cho hành động này của Tề Nhi.

      - Chàng cho cấm vệ quân lui xa là vì ta sao ? Ách,vậy được rồi, chàng… Chàng sao ngu ngốc vậy hả, chàng biết có kẻ muốn giết mình mà vẫn tạo cơ hội cho bọn chúng. Sao có thể đặt mình vào nguy hiểm kia chứ…. Nàng hướng kích động rống giận. Rồi hùng hồn quay sang Triệu Ngạn :

      - Vương gia ta muốn về Phong Linh Sát rèn dũa lại bản thân đến khi bản thân ta có đủ khả năng quay trở lại bên Tề. Triệu Ngạn tuy sắc mặt có biểu tình gì nhưng nữ nhân tên Thiên nhạc này thích nha. Tuy rằng nàng ta có phép tắc quy cũ nhưng ít ra biết được nàng ta đối với Tề là lòng.

      - Được, nhưng nếu ngươi phải là kẻ đứng đầu Phong Linh Sát giống như Ngọc Phượng trước kia ngươi thể trở về bên Tề nữa. hối hận sao ? có chút thú vị nhìn nàng.

      - Nếu ta thể là kẻ giỏi nhất, ta cũng có tư cách đứng bên Tề. Nàng rất dõng dạc tỏ ý chí của bản thân. Thế là nàng theo Hằng Phong kích động trở về, đến khi hối hận là chuyện của ngày hôm sau.

    3. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 7: Phong Linh sát

      Nơi được gọi là Phong Linh sát là sơn trang cũ kỹ trong rừng trúc, sở dĩ kêu Phong Linh sát là vì những cây trúc khô khi gió thổi qua va đập vào nhau tạo lên tiếng đinh đoang êm tai như nhiều cái phong linh treo tại nơi này.

      Màu xanh rì của rừng trúc nơi đây cho người ta cảm giác thư thái thanh bình êm ả thế nhưng nó khiến tâm trạng tối tăm như vực sâu muôn trượng của Thiên Nhạc vui lên được. Nàng vô cùng hối hận lớn tiếng tuyên bố nếu phải kẻ giỏi nhất trở về. Nhưng nhìn kết quả của những phi tiêu nàng phóng . phải chân của lão chưởng quản là tay của nha hoàn.

      Nàng chỉ là muốn phóng cột gỗ thôi, mà sao lần nào cũng có người ngang khiến nàng theo bản năng chưa nhìn đối phương phi tiêu bay tới. thanh ấm áp cắt ngang tiếng thở dài não nề của nàng.

      - Điều gì khiến Phượng nhi của ta phải thở dài vậy ? Bước vào Phong Linh sát là nam tử mặc hắc bào với ngũ quan hiền hòa ấm áp đôi mắt hiền từ trìu mến nhìn nàng, cạnh nữ tử có khuôn mặt tuyệt sắc nhưng lạnh như băng ngàn năm, trái ngược nam tử nàng mặc bạch y.

      Hai kẻ đến như hai thái cực tương phản nhau kẻ khuôn mặt đủ loại tình cảm áp , kẻ lạnh lùng khuôn mặt chút biểu tình như ngâm trong khối nước đá. Đại ca, Ngũ muội, hai người vừa thực nhiệm vụ về sao ? nàng cười yếu ớt. Tuy khuôn mặt ngũ muội chút biểu tình nhưng nàng làm chăng có vẻ nàng nhận ra nàng ta với nàng có chút sát khí nha. Nam tử như nhìn ra nghi hoạc từ nàng nhàng giải thích.

      - Tuyết nhi muội ấy vì muội chiếm mất thân thể Ngọc Phượng nên giận ấy mà, đừng nhìn nàng lạnh lùng thế nhưng rất dáng , lại hay mềm lòng.

      - Ta biết, vì chẳng phải vì muội ấy nỡ xuống tay nên nhiêm vụ lần nào cũng là huynh gánh hết sao. Huynh biết ta phải Ngọc Phượng ?. Nàng nghi hoặc nhì , chút sát khí hay khó chịu gì sao ? khẽ cười gật đầu, chỉ mọi người đều biết.

      - Huynh trách ta chiếm dụng thân thể Ngọc Phượng sao ? chỉ khẽ lắc đầu

      - Làm nghề như chúng ta sống chết là chuyện ngày nào cũng có thể đến. Ta còn mừng vì muội sống thay muôi ấy cuộc đời mà muội ấy bỏ dở đó chứ.

      Trong ký ức của Ngọc phượng Từ Minh Nhật là kẻ dù luôn hòa nhã ấm áp nhưng tâm cực lãnh. Với huynh ấy ai hay thứ gì quan trọng. Chỉ cần phải giết dù trước đó có kết dao hay qua lại huynh ấy vẫn xuống tay chút do dự. Khi nàng ta hỏi cảm giác thế nào huynh ấy chỉ đáp. cảm thấy gì cả chỉ là thực nhiệm vụ thôi. Ánh sáng mặt trời tuy ấm áp nhưng nó thiêu rụi khi bạn đến gần.

      Còn về Ngũ muội Bạch Linh Tuyết cũng như Minh Nhật có tính cách trái ngược với vẻ ngoài của nàng ta. Linh Tuyết là người thương mọi thứ dù người, dù vật, vì thế mà nàng luôn thể xuống tay với bất kỳ nhiệm vụ nào. Điều khiến nhiều người ngạc nhiên là họ cư nhiên là đôi.(akiaki : ta tính viết 1 truyên về bon họ nhưng biết có kịp vì sắp hết hè rồi…mùa hè ơi sao ngắn thế)

      - Muội phiền vì phóng phi tiêu toàn phóng phải lão chưởng quản cùng người hầu thôi. nhìn nàng sâu sau đó mới cho nàng đáp án

      - Vì trước kia Ngọc Phượng hay lấy họ làm mục tiêu. Nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn

      - Nàng ta sao có thể đối xử tàn nhẫn với mọi người như vậy? Minh Nhật khẽ nhếch môi

      - Nàng ta ngay cả bản thân mình còn tàn nhẫn huống hồ là những người xung quanh. Thấy hồ nghi trong mắt nàng tiếp tục giải thích.

      - Từ khi ta có nhận thức đến nay chưa từng thấy nàng ta bị thương vì nhiệm vụ bao giờ thế nhưng ngươi có biết những vết đao người Ngọc Phượng là từ đâu ? Nàng hường khẽ lắc đầu

      - Những vết đao thân nàng ta đều là do nàng ta tự tay tạo thành. Là trừng phạt bản thân vì chưa đạt đến mục tiêu nàng ta định ra trong tập luyện. Thân hình nàng có chút chấn động khi nghe ra đáp án. Nàng ta là kẻ ngược đãi cả bản thân mình sao? Hèn gì mà nàng ta dễ dàng rời bỏ cuộc sống của bản thân đến thế. Như hiểu được nàng nghĩ gì Minh Nhật đến bên xoa đầu nàng dịu dàng :

      - Chỉ cần muội sống tốt là được, sống thay cả phần của nàng ta nữa. Bọn họ kẻ cảm động, người an ủi hai giọng lạnh băng phá vỡ.

      - Bỏ tay ra khỏi nàng ta . Thiên Nhạc nhận ra đó là thanh của Triệu Tề và Linh Tuyết. Hai kẻ cùng đồng thanh và cùng nhìn chăm chú vào bàn tay xoa đầu nàng, mắt Triệu tề như tóe lửa, còn Linh tuyết khuôn mặt chẳng chút biến đổi như người vừa phải nàng ta, ánh mắt nàng ta cũng nhìn ra chút cảm xúc nào.

    4. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      * * *

      Chương 8: ngọt ngào

      Dù trong mắt nhìn nàng giờ là giận dữ, thế nhưng nàng bận tâm tất cả những điều ấy vì nàng vô cùng nhớ , chỉ ngày mà nàng thể chịu nổi, muốn lén vào hoàng cung nhìn . Nàng phải tự kìm nén với bản thân rất nhiều mới ngăn mình tìm . Vì thế, khi thấy nàng để ý hình tượng nhào ngay vào lòng nước mắt nước mũi đầy mặt.

      - Tề, ta nhớ chàng. Hu…hu…u.. Thấy nàng như vậy, đôi mắt giận dữ mất tăm mất tích mà thay bằng dịu dàng nhu tình cùng hạnh phúc. ôm lấy nàng khẽ bên tai nàng

      - Ta cũng nhớ nàng. Còn Minh Nhật tức tốc đuổi theo Linh Tuyết vì nàng ta dùng kinh công rời khỏi Phong Linh Sát.(akiaki : chị này ghen dữ ta). Triệu Tề vì để hai ngày có thể đến nhìn nàng lần thức trắng đêm phê duyệt tấu chương, đôi mắt gấu trúc kia tố cáo với nàng. Nàng đưa tay vuốt mi mắt đau lòng khẽ nghẹn ngào.

      - Chàng vì ta mà ngủ sao ?Đôi mắt nàng lóe lên ánh giận

      - Chẳng phải ta rất nhanh trở lại sao ? Nếu chàng vì bản thân nghỉ ngơi khiến thân thể suy kiệt dẫn đến đột quỵ thế nào đây ? Từ giờ cho phép ngủ đủ giấc, ăn đúng giờ nữa nghe chưa ? Nàng rít từng câu qua kẽ răng trong tức giận. ý cười sâu môi, đáy mắt là nhu hòa quyến luyến :

      - Ta nàng, vì nàng, nhớ nàng khiến ta muốn đến nhìn nàng lát. À mà đột quỵ là gì ? cảm thấy nàng đáng , giận dữ như vậy cũng là lo cho . Dương như những lúc như vậy nàng quên mất là vua, nhưng mà thích nàng như thế đối đãi lòng cùng . Chỉ là nàng thường hay những câu nghe hiểu…

      - Là chết bất tắc kỳ tử đó…. Hứa với ta chàng ăn ngủ đầy đủ chăm sóc bản thân tốt.

      - Nào có ai chết do thiếu ngủ kia chứ. nhè xoa đầu nàng. Nhưng nàng lại vòng tay ra ôm lấy khiến có chút bất ngờ.

      - Ta cũng chàng, vì chàng nên lo lắng. Ở chỗ ta ở lúc trước có nha, có kẻ chết vì làm việc quá sức. Nhưng có lẽ do thường ngày ta sinh hoạt điều độ, ăn nhiều thức ăn nhanh nên mạch máu đàn hồi kém dẫn tới xuất huyết não.

      Nàng cứ thế thao thao bất tuyệt về loạt ngôn từ lạ lùng khiến chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng người con chuyện kỳ lạ này, vẻ vụng về của nàng , cách năng thô lỗ chẳng có chút cung kính gì với . cả vẻ ngây thơ của nàng, dù biết chẳng nghe hiểu nhưng vẫn cứ thao thao bất tuyệt với .

      cúi người hôn lên chiếc miệng nhắn tiếp tục lảm nhảm kia, cướp hương vị ngôt ngào của nàng, nụ hôn mà nhớ mong. Bị hôn Thiên Nhạc có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nàng phối hợp với . Nàng nhớ hương vị ngọt ngào này, nhớ vòng tay ấm áp của , nhờ hơi thở nam nhân của , nhớ khuôn mặt hay cười nhạo nàng, nhớ ánh nhìn ấm áp,và cả hành động bảo vệ nàng trong thầm của . Cứ thế cả hai quấn lấy nhau đến khi thể thở được nữa mới buông nhau ra. Lưu luyến vòng tay của nàng khẽ đỏ mặt

      - Cứ như là dụ dỗ trẻ con ấy, nhưng ta chẳng thấy chút tội lỗi nào cả. nhíu mày nhìn nàng.

      - Trẻ con, nàng trẫm là trẻ con sao ? khó chịu nhìn nàng. . tuổi nhưng sao cũng là vua của quốc gia. Thế mà nàng cư nhiên xem là trẻ con, đùa gì chứ trẻ con sao thống trị được thiên hạ. Nữ nhân này dám xem thường …hừ hừ cứ chờ rồi xem.

      - Nàng cư nhiên xem ta là trẻ con sao ? xem người lớn như nàng có thể làm những gì nào ? chẳng phải bay giờ vẫn phải được chỉ dạy lại mới thích ứng được sao ? giận nha, giận nàng dám xem thường . Nàng nhìn mỉm cười, còn nhận mình trẻ con sao. Chỉ vì vậy mà giận dỗi.

      - Ta ở thế giới của ta, ta 30 tuổi nha.

      - Nhưng tại nàng cũng chỉ 16, còn nếu nàng từ cả ngàn năm sau này đến, vậy ta phải là trưởng bối của nàng mới phải. Nhìn cứng cổ lý khiến nàng nhận ra, cư nhiên đáng a. Nép sát vào ngực mỉm cười ngọt ngào nàng thừa nhận

      - Phải chàng đều phải cả, dù ở cổ đại chàng chỉ mới 16 tuổi nhưng chàng cũng là trưởng thành hơn ta. Ta nào dám coi chàng là trẻ con. Trẻ con thể ngồi vững vương vị trong 10 năm, trẻ con trị nước. Nhưng chàng biết vì chàng như thế khiến ta đau lòng. Ở tuổi này đáng lẽ ra còn phải vui chơi, học tập đó là thế giới của ta. Cho dù so với kẻ của thế giới này, tuổi của chàng cũng là được gia đình bao bọc. Thế nhưng chàng phải gánh vác cả giang sơn khi chỉ mới 6 tuổi. Tuổi thơ mà kẻ khác có chàng có, nỗi lo và phiền muộn đáng ra nên gáng chàng lại phải gánh tất cả vai. Có đứa trẻ nào làm được điều đó chứ ? Nàng vừa ,hốc mắt vừa tràn đầy nước mắt.

      đưa tay lau nước mắt của nàng, hôn lên đôi mắt dẫm lệ vì . Hương vị ngọt ngào và ấm áp này lần đầu cảm nhận được. Nàng những lời ngọt ngào, nàng dịu dàng, càng phải là thục nữ. Nhưng nàng đau thay , suy nghĩ vì , vì mà rơi lệ.

      Huynh trưởng tuy luôn bảo vệ nhưng chưa từng vì có tuổi thơ mà thương tâm như nàng, ở bên nàng khiến cảm thấy ấm áp. Giờ hiểu được vì sao quyến luyến nàng như vậy, nử nhân này mọi việc nàng làm hết thảy là đều là vì . Lúc này chẳng phải nàng cố gắng để trở lại bên sao.

      môi hơi cong lên đáy mắt hằn sâu ý cười, đưa tay vuốt những sợi tóc tán loạn của nàng, dịu dàng :

      - Vậy nàng phải cố gắng nhanh trở lại bên ta. Có biết . Nhìn nụ cười chói sáng, khuôn mặt dịu dàng như lấp lánh của nàng ngay ngẩn cả người. là đẹp bức người nha.(akiaki : đồ háo sắc… mất mặt. Thiên Nhạc : " lườm " ngươi háo sắc sao ?. akiaki : ta chỉ lẳng lặng ngắm, có ngắm ra mặt như ngươi..)

      Thấy nàng cư nhiên vì mà thất thần lại phì cười. Bị cười nhạo, nàng trong lòng giận cũng chẳng chút xấu hổ nào ngược lại còn rất vui nha. có thể vì nàng mà vui vẻ cười như vậy khiến nàng hạnh phúc vì người ta nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ nha. Cười giúp giải tỏa áp lực, khiến tạm quên gánh nặng vai.

      Trước kia bạn bè thường hay cười nhạo nàng vì nàng ngây ngô, nàng rất ghét. Thế nhưng chỉ để có thể cười dù là cười nhạo nàng, nàng cũng thấy hạnh phúc. Đó là vì nàng chăng ? đến cần thể diện nữa rồi.

    5. HèoVàng

      HèoVàng Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      2
      Chương 9: sống

      Trong giấc mơ nàng thấy bé dõi theo thiếu niên quen mặt, nàng nhớ gặp ta ở đâu rồi. Nhưng nhìn thiếu niên kia dần biến đổi nàng ngạc nhiên, là , Hằng Phong. bé kia hẳn là Ngọc Phượng, Hằng Phong cũng quá tuyệt tình , và nàng biết Ngọc Phượng, nàng ta Hằng Phong sâu nặng. Khi Minh Phương chết tay nàng ta biết dựng lên bức tường với và cả những người xung quanh. Tình cảm của nàng cũng chết theo mọi hy vọng.

      mơ màng nàng chợt thấy thân mình Ngọc Phượng ở phía dưới tầm mắt mình nhưng thủy chung thể dung nhập với nàng ta. Nàng như du hồn muốn buông tay thân xác phía dưới kia. cố gắng dung nhập vào thân xác của Ngọc Phượng, đột nhiên nàng ta từ giường ngồi dậy. Đôi mắt mở ra nhưng nhìn vào đó là vô hồn trống rỗng, nàng ta đến bên cửa sổ nhìn vào hư vô định.

      Thiên Nhạc như bị dọa cho sợ hãi, Nàng có trong thân xác kia vậy nàng ta là ai ? là Ngọc Phượng chăng ? Vậy từ giờ nàng thể là nàng ta nữa chỉ mãi là du hồn thân xác sao ? Phải rời sao ? Nàng , muốn. Chỉ nghĩ vậy bỗng lực hút hút nàng về phía Ngọc Phượng nhưng vừa vào trong thân thể nàng ta, nàng ta lại phản ứng :

      - Ngươi muốn sống đến vậy sao ? thanh vang lên trong đầu nàng nàng ta là ai ?

      - Ta là chủ nhân thân thể này. Nàng ta giải thích nghi hoặc trong lòng nàng.

      - Ta kẻ sống nhưng muốn sống, ngươi kẻ chết nhưng lại vô cùng muốn sống. Giọng nàng ta chó chút chua chát mà trào phúng. Rồi ngữ điệu như mang theo nhờ vả nàng ta :

      - Vậy hãy sống tiếp thay ta. Dừng nột chút giọng như có chút nghẹn ngào.

      - Thay ta chăm sóc những người ta thương, thay ta để ý trông nom . Ta biết có khả năng thương ta, vì thế có can đảm cứ thế sống tiếp bên . Ta thể nhìn đau lòng, càng thể thấy để ý nữ nhân khác mà phải ta. Ta cũng nên rồi, ta để lại toàn bộ trí nhớ cho ngươi, ngươi là cần nó để sống tiếp thay ta. Nhưng ngươi phải hạnh phúc đó. Nàng ta mềm mại mà chân thành

      - Hoàng thượng là người tốt… Nàng nghe thanh nàng ta ngày xa xôi như giấc mơ.

      Khi tỉnh lại lệ rơi đầy mặt,nàng cũng chẳng biết nàng khóc vì thương tiếc cho nàng ta hay vì mình nữa. Phải, nàng muốn sống ,ý chí mãnh liệt phải sống khiến nàng chiếm cứ thân thể này, khi chủ nhân của nó còn chưa rời khỏi. Và giờ kẻ cướp là nàng được chủ nhân cho phép ở lại nàng dường như cảm thấy minh phải sống tốt hơn nữa. Sống tốt và hạnh phúc, vì nàng sống cả phần của nàng ta nữa.

      Mọi kí ức như xoay vòng kiến Thiên Nhac choáng váng. Hình ảnh Hằng Phong kinh ngạc khi phát kẻ giết lại là Nhị muội Minh Phương, kẻ mà thương nhất trong các sư huynh muội. Hằng Phong khóc, giận dữ chỉ thất thần nhìn hai bàn tay đẫm máu kia khiến nàng cảm thấy đau lòng. Chẳng biết tình cảm giờ là của nàng hay Ngọc Phượng nữa Nhưng với những ký ức kia dường như nàng cảm nhận sâu sắc tình cảm Ngọc Phượng dành cho Hằng Phong.

      Nước mắt khẽ rơi, nàng khóc vì cảm thấy hằn đáng thương cảm thấy Ngọc Phượng đáng thương. Họ là cùng loại người, ngoài lạnh trong nóng, vì thế mọi bi thương hay bất cứ cảm xúc gì cũng lộ ra.

      Rồi như nhớ ra điều gì đó nàng gạt nước mắt, phóng phi tiêu vào mục tiêu và tất nhiên là trúng đích. Như kẻ phấn khích điên khùng nàng ngửa đầu lên cười khoái trá. Vậy là nàng có thể trở lại bên cạnh Tề rồi. Nhưng mà nhắc đến Tề Nàng mới nhớ ra 3 ngày rồi có tời thăm nàng nha. ngang qua phòng cả các tỷ muội nàng nghe được chuyện khiến nàng dừng bước.

      - là mệt…phải thức canh cho hoàng thượng cùng Như phi ngủ … là mệt chết luôn nha. Thanh Thanh vừa vừa Ngáp ,nàng ta còn chua phát có điều khác thường sắp diễn ra.Thiên Nhạc nhanh tóm lấy cổ áo nàng ta nghiến răng hỏi :

      - Ngươi Tề Ngủ cùng Như Phi ? ràng …Thanh Thanh lắp bắp kinh hãi :

      - Phải…Phải…Hoàng thượng và Như phi hợp phòng, mấy hôm nay hoàng thượng đều nghỉ lại chỗ Như Phi nha…Nàng ta vừa vưa run rẩy khi thấy sát khí từ mắt đại tỷ. Rồi như bóng ma, Thiên Nhạc biến mất, nàng muốn tự mình xác minh việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :