1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 108: Người thân

      Chu Tiểu Vân buồn bã, ỉu xìu, tinh thần xuống dốc. Hai vợ chồng Quốc Cường Triệu Ngọc Trân dù bận cũng cảm thấy con khác thường. Về đến nhà chui ngay vào phòng, lúc ăn cơm chỉ ăn vội ăn vàng hai ba miếng rồi ăn nữa, chuyện với con nửa ngày thấy có phản ứng, nhìn thấy tâm hồn của con du đãng chín tầng mây từ bao giờ, ràng chẳng nghe thấy gì.

      Triệu Ngọc Trân lo lắng với chồng: “Ba nó à, em thấy gần đây Đại Nha là lạ. Mỗi bữa ăn có xíu, mặt gầy xọp , có phải con bé có tâm ?”

      Chu Quốc Cường sớm lưu ý tới, ông cũng tỏ vẻ như thế: “Con bé lớn như thế có thể có tâm gì, thấy chắc là ở trong trường gặp chuyện vui, hoặc là có vấn đề gì khó khăn trong học tập? đúng, thành tích Đại Nha vẫn rất tốt, mặt này hẳn là có vấn đề. Chẳng nhẽ có ai bắt nạt nó? Chờ con bé về chuyện với con.”

      Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa xong thấy Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo trở về. Ngày xưa hay cười với em, mấy ngày nay ngay cả Tiểu Bảo cũng để ý đến, biết con bé suy nghĩ gì, bước như cái xác hồn.

      Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông lời: Phải hỏi cho bằng được Đại Nha cuối cùng bị làm sao?

      Chu Tiểu Vân vào trong phòng, lấy vở ra làm bài tập. tập trung nên tính sai kết quả phép tính. Khẽ thở dài, dùng tẩy xoá đáp án đó.

      _

      Tiểu Bảo bên làm bài tập bên len lén quan sát Chu Tiểu Vân, giọng hỏi: “Chị, chị vui đúng ? lâu rồi em thấy chị cười.”

      còn tâm trạng nào mà cười nổi nữa!

      Chu Tiểu Vân miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Làm gì có chuyện đó, chị rất ổn. Em làm bài tập của em , đừng đoán mò.”

      Cười so với khóc còn khó coi hơn! Tiểu Bảo bĩu môi: “Đừng coi em như con nít hiểu chuyện, ràng chị vui, chân mày luôn nhíu lại! Chị, có chuyện gì cứ với em, em giúp chị giải quyết!” xong còn ưỡn ưỡn ngực, ra vẻ mình tiểu nam tử hán!

      Mấy ngày liền, tâm tình như mưa dầm u ám tối tăm, nhờ có quan tâm của Tiểu Bảo chuyển sang trạng thái nhiều mây, cuối cùng thấy tâm trạng đỡ hơn chút. Tiểu Bảo bé biết an ủi người khác, điều này khiến rất cảm động.

      kịp để đáp lời, Đại Bảo đến. Cậu vừa vặn nghe thấy câu sau cùng của em trai, chen vào: “Có chuyện gì cứ để giải quyết, cần đến em? Đại Nha em , có phải bạn cùng lớp lại bắt nạt em. Thằng nhóc kia gọi là Lý Thiên Vũ đúng ? Ngày mai đánh nó trận cho em hả giận.”

      gương mặt thấp thoáng ý cười lâu thấy: “ đừng đoán mò mò, chẳng liên quan gì đến bạn đó cả. Em có với bạn ấy câu nào đâu, mà bạn ấy có cơ hội bắt nạt em.”

      Lời , từ lúc Chu Tiểu Vân quay đầu lại dưới sân trường, tránh né mọi đụng chạm hay có liên hệ gì với người nào đó. Ánh mắt của bao giờ dừng người , vừa nhìn thấy bóng dáng lập tức chuyển tầm mắt ra chỗ khác. Suốt hai tháng qua, chưa với câu nào.

      Mấy lần Lý Thiên Vũ gọi mượn tẩy, mượn thước, đều vờ như nghe thấy, nhìn thấy. Tự làm mình mất mặt, Lý Thiên Vũ dám mượn đồ của nữa, trong lòng nhủ thầm, phải bạn ngồi trước này bị câm chứ, chẳng thấy bao giờ?

      Xem cảnh hai em bảo bối vì chuyện ai đến giúp đỡ giải quyết nan đề mà bắt đầu tranh luận, bỗng nhiên thấy tâm trạng thoải mái hơn. Tâm tình kiềm chế bấy lâu dần bình ổn lại.

      Đến bữa cơm chiều, Chu Tiểu Vân rất ngạc nhiên khi thấy bữa cơm hôm nay vô cùng phong phú. Bình thường bữa tối chỉ có bát cháo ngô, mấy cái bánh nắp hầm* nhân rau và dưa muối ăn kèm, giờ có thêm hai món rau nữa.

      (Bánh nắp hầm là món ăn khá phổ biến thời bao cấp, bột mì nặn thành viên luộc lên, hoặc dàn đều bột nhào kỹ lên nắp nồi gang dày nướng bếp than để nướng. Ở đây món ăn này làm tương tự vậy, tìm được từ phù hợp nên bạn chuyển sang dùng tên món của VN)

      Chu Tiểu Vân vừa nhìn biết ngay hai món rau này chuẩn bị riêng cho vì đó là hai món rau thích ăn nhất, theo thứ tự là cà tím xào và khoai tây xào. phải món ăn đặc biệt hay đắt tiền gì, nhưng rất thích.

      Mũi cay cay, cảm thấy nước mắt sắp tràn mi.

      Triệu Ngọc Trân dịu dàng : “Đại Nha, dạo này con gầy quá, cơm chịu ăn. Hôm nay mẹ cố ý làm món con thích ăn nhất, cà tím xào ớt xanh, còn có khoai tây xào, để con ăn thêm tí.”

      Chu Tiểu Vân nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu lia liak.

      Triệu Ngọc Trân còn nấu cháo khoai lang. Khoai lang cắt thành từng đoạn ngắn thơm ngọt, vừa vào miệng lập tức mềm . Đây cũng là món thích ăn, ngon nhất là món bánh nướng rau hẹ áp chảo.

      Nhìn mấy món mình thích ăn đặt trước mặt, tảng băng trong lòng Chu Tiểu Vân giống như được ánh mặt trời sưởi ấm, từng chút tan ra.

      Cha mẹ biết biểu đạt, nhưng lòng thương con cái thể nghi ngờ. Ngay cả Đại Bảo luôn luôn cẩu thả hay Tiểu Bảo tuổi hơn đều quan tâm đến . Điều này sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của . Lo lắng, thống khổ trong cơn mê võng mờ mịt, bất lực vì tìm thấy lối ra dần biến mất.

      Chu Quốc Cường dặn con cố ăn nhiều thêm, nhìn thấy cảnh con vốn uể oải gẩy gẩy hạt cơm trong chén nay ăn từng miếng từng miếng ngon lành, hai vợ chồng nhìn nhau cười thoả mãn.

      Nhất là Triệu Ngọc Trân, cảm thấy công sức bỏ hơn nửa ngày chuẩn bị thức ăn rất đáng giá. Thấy các con ăn ngon lành chưa kìa?

      Đại Bảo nhanh tay chộp thêm cái bánh áp chảo rau hẹ, ăn ngừng miệng, trước mặt còn bát cháo rất to mới vơi ít. Tiểu Bảo và Nhị Nha đều cắm cúi ăn, ngẩng đầu lên lần.

      Tiểu Bảo cùng Nhị Nha cũng đều ăn đầu cũng nâng.

      Chu Tiểu Vân ăn ba cái bánh rau hẹ, húp hai chén cháo khoai lang, bụng tròn vo ăn nổi nữa mới buông đũa.

      thở phào nhõm, lâu được ăn no bữa như hôm nay. khoảng thời gian dài, máy móc bỏ đồ ăn vào miệng, mà có vị gì. Hôm nay, ngồi quây quần ấm áp bên gia đình giống như lần nữa tìm thấy cảm giác yên bình và hạnh phúc.

      Chu Quốc Cường thấy Chu Tiểu Vân ăn nhiều rất cao hứng, dịu dàng : “Đại Nha, lâu rồi thấy con ăn nhiều như thế. Có phải gần đây con có việc gì vui , cứ ra, ba mẹ rất lo lắng cho con!”

      Chu Tiểu Vân nghẹn ngào: “Ba! Mẹ! Con…” Lời còn chưa dứt, nước mắt tràn mi.

      Nhị Nha ngồi gần nhất, vừa thấy chị khóc vội để đũa xuống đứng lên, dùng bàn tay bé nộn nộn lau nước mắt cho : “Chị, khóc.”

      Chu Tiểu Vân hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người. ôm cơ thể bé của Nhị Nha, giống như được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh.

      Hoá ra, vẫn có nhiều người yên lặng quan tâm , thương đến thế: Vương Tinh Tinh, Phương Văn Siêu, trai Đại Bảo, em trai Tiểu Bảo, ba Chu Quốc Cường, mẹ Triệu Ngọc Trân, còn có em Nhị Nha…

      Sao có thể ích kỉ, chìm đắm trong cơn ác mộng qua chịu tỉnh lại?

      Sao có thể thờ ơ trước quan tâm mến của mọi người?

      Sao có thể vì Lý Thiên Vũ mà buông tha cuộc sống hạnh phúc tại?

      , mày phải tỉnh táo lại. muốn làm Chu Tiểu Vân lạc quan, kiên cường trước kia!

      Lau nước mắt, gương mặt nho của Chu Tiểu Vân toát lên vẻ kiên định, cười sáng lạn, với cha mẹ: “ sao cả, con ra rồi tốt hơn. Sau này con như vậy nữa, mọi người yên tâm , ba mẹ, trai, Tiểu Bảo, Nhị Nha, sau này con sống rất tốt.”

      Đúng vậy, thể khiến người thân, người thương mình thất vọng lo lắng. kiên cường con đường của mình.

      Cuộc sống hạnh phúc là do từng chút từng chút dùng bàn tay mình xây đắp nên.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 109: Nghĩ thông suốt

      Sáng nào Vương Tinh Tinh ăn sáng xong đều đến rủ Chu Tiểu Vân học, hôm nay cũng vậy, bỏ xuống bát cơm, bé thở dài. Trong lòng nhớ mãi cảnh bạn tinh thần tốt, ủ rũ sức sống, bé luôn muốn biết chuyện gì xảy ra. Được rồi, hôm nay đường học, phải gặng hỏi cho bằng được.

      Hạ quyết tâm, Vương Tinh Tinh nhanh chóng chạy đến nhà Chu Tiểu Vân, chào Triệu Ngọc Trân cho lợn ăn: “ ăn sáng xong rồi ạ? Tiểu Vân đâu rồi ?”

      “Tớ ở đây.” Chu Tiểu Vân tinh thần phấn chấn từ trong phòng bước ra. Hôm nay đặc biệt chọn bộ quần áo mới ít khi mặc đến, áo khoác màu hồng nhạt, phối với quần màu xanh nước biển, giày thể thao màu trắng, rất xinh xắn. Tóc dài chia làm đôi, bện thành đuôi sam thả trước ngực. Tóc tai chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời đầy sức sống: “ nào! Chúng mình học thôi!”

      chuẩn bị tâm lý, Vương Tinh Tinh thấy Chu Tiểu Vân tựa như có chuyện gì, kinh ngạc há hốc miệng, lâu hồi hồn lại.

      Chu Tiểu Vân cười đến gần, dùng tay nâng cằm bạn lên: “Cằm của cậu sắp rớt mặt đất rồi. Mau nhặt lên thôi! Tiểu Bảo, lấy túi sách em, chúng ta xuất phát !”

      Tiểu Bảo dạ tiếng đáp lời. Hôm nay Đại Bảo cũng phá lệ học với em trai em . Nhóm bốn người vừa vừa cười rất náo nhiệt.

      được mấy bước, Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải gọi ầm ĩ đuổi theo.

      Bốn người biến thành sáu người, gần đến trường đội ngũ càng ngày càng đông.

      Đại Bảo hỏi Chu Chí Hải: “Nhóc này, em học cùng lớp với Đại Nha. Sau này phải thay giám sát, ai dám bắt nạt em , em phải báo ngay cho biết đấy, nghe chưa?”

      Chu Chí Hải vô ý : “ Đại Bảo, xem gì kìa. Có em ở đây sao có thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt em họ em chứ? cứ yên tâm, ai dám trừng mắt với Đại Nha, em xông lên đánh nó.”

      Đại Bảo hài lòng gật gật đầu: “Thế còn được, thế mới đúng là em nhà họ Chu chúng ta.”

      Nghe cuộc đối thoại giữa hai người này rất giống hai tên thổ phỉ. Chu Tiểu Vân trợn trắng mặt, kệ xác họ, để họ tự biên tự diễn. nghĩ xem, trong lớp có thuần thú sư siêu cấp sủng ái lớp trưởng như , ai dám bắt nạt chứ?

      (thuần thú sư: người huấn luyện động vật, ở đây tức là thầy Phương đó)

      Hơn nữa, quan hệ của với bạn bè rất tốt. Nếu phải Lý Thiên Vũ đột ngột xuất làm đau khổ buồn bã suốt thời gian dài sao lại khác thường như trước đó được.

      Trong khi Chu Tiểu Hà và Chu Tiểu Vân cười vui vẻ, ngược lại Vương Tinh Tinh luôn luôn nhiều mực bị vây trong ngạc nhiên, chưa hồi hồn lại, dọc đường gì.

      Đến trường mọi người tự vào lớp, cuối cùng Vương Tinh Tinh có cơ hội chuyện riêng với Chu Tiểu Vân. Cố kìm nén hỏi làm bé ứ nghẹn: “Nè, Chu Tiểu Vân, hình như hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, khác biệt lớn với mấy hôm trước. Có chuyện gì xảy ra à?”

      Chu Tiểu Vân cười hì hì: “Khác gì đâu, ngày nào tâm trạng tớ chẳng tốt.”

      Vương Tinh Tinh liếc cái: “Đừng lừa tớ. Tớ thấy cậu, mấy hôm trước đọc bài chịu đọc, tớ mười cậu đáp lại , cả ngày mặt mày ủ rũ. Hey, Ngô Mai, mau qua đây.”

      Vừa đúng lúc thấy Ngô Mai bước vào lớp, Vương Tinh Tinh vội vã kéo bé qua đây phân xử.

      Ngô Mai nghe Vương Tinh Tinh lại, quay sang mỉm cười nhìn Chu Tiểu Vân lượt rồi lên tiếng: “Đúng đó, Đại Nha. Hôm nay sắc mặt của cậu tốt hơn nhiều!”

      Từ lúc khai giảng, duy nhất chỉ có đêm hôm qua ngủ mạch đến bình minh. Ngủ đủ giấc, khúc mắc trong lòng được cởi bỏ tất nhiên tâm trạng tốt lên. Sắc mặt hồng hào dễ coi hơn nhiều. Đặc biệt hôm nay, mặc quần áo mới, tóc tai gọn gàng nên rất xinh, có thể là tiểu mỹ nữ.

      Chu Tiểu Vân để ý đến tra khảo của hai bạn thân, lấy sách giáo khoa ngữ văn từ trong cặp ra, chăm chú đọc trước bài.

      Vương Tinh Tinh và Ngô Mai bất đắc dĩ nhìn nhau, có biện pháp nào đối phó với bạn này cả.

      Ngô Mai lẩm bẩm “Hũ nút đáng ghét” rồi tức giận về vị trí của mình.

      Vương Tinh Tinh còn muốn hỏi tiếp, nghe Chu Tiểu Vân nhàng buông câu nhắc nhở “Cậu quên là hôm nay Thầy Phương muốn kiểm tra cậu học thuộc lòng à”, nhớ ra mình mới học được hai câu, vẻ mặt đau khổ đành lấy sách ra lẩm bẩm.

      đọc chăm chú, Chu Tiểu Vân liếc thấy hai người ngồi đằng sau ra , em ra em bá vai bá cổ tới.

      Thường ngày chắc chắn trong lòng lại cuộn sóng yên, lập tức quay đầu , nhưng hôm nay phát mình có thể lấy ánh mắt bình tĩnh nhìn kỹ Lý Thiên Vũ.

      Đây là lần đầu tiên chăm chú quan sát kĩ Lý Thiên Vũ mười tuổi.

      Kiếp trước gặp người đó khi hai mươi mốt tuổi là chàng trai cao 1m8, nhưng bây giờ Lý Thiên Vũ chưa trổ mã như vậy, cao tầm 1m3, 1m4, nhỉnh hơn chút. Ngũ quan khác biệt lắm với lúc trưởng thành, chỉ thu lại và tăng thêm phần trẻ con.

      Lông mày rậm, mắt to, tóc húi cua khóe miệng vi kiều (hơi nhếch lên), nhìn qua chỉ thấy là cậu nhóc nghịch ngợm bình thường thôi.

      Kỳ quái, trước đây mình làm gì sai mà hễ thấy cậu ta lại né tránh nhỉ? tự cho là mình có biểu quá bất thường, vậy việc gì phải sợ phải trốn cậu ta?

      Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai cãi nhau ầm ĩ ngồi vào vị trí, hai người lôi sách ra mà vẫn chuyện ngừng.

      Nghe xem hai người học gì nào!

      Cố Xuân Lai: “Tiểu Vũ, tôi lấy máy trò chơi Tiểu Bá Vương về rồi. Ông thích chơi , đấu đá linh hồn rất ác liệt, mình tôi qua hết được các cửa nhé.”

      (Máy trò chơi Tiểu Bá Vương: loại máy trò chơi đĩa. [​IMG])

      Lý Thiên Vũ: “ thế à? Vậy cuối tuần này tôi đến nhà ông nhé.”

      Cố Xuân Lai: “Tốt, hoan nghênh hoan nghênh. Hai em chúng ta hợp tác, chơi cả ngày.”

      Lý Thiên Vũ: “Ok, thế tối thứ sáu tôi sang luôn, tối đó hai chúng ta ngủ chung giường.”

      Hoá ra hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu từ lúc , Cố Xuân Lai hổ là “bạn tốt nhất” của Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ với chuyện Cố Xuân Lai, đột nhiên có cảm giác ai đó nhìn mình. Cậu quay vòng, đến khi nhìn thấy đó là Chu Tiểu Vân cuối cùng phát ra điểm bất thường.

      Hả, từ trước đến nay thèm nhìn mình cái, nay Chu Tiểu Vân kia lại nhìn mình chằm chằm làm gì?

      đến người này, Lý Thiên Vũ rất buồn phiền, hôm khai giảng cậu chỉ vô ý đụng phải bé đó thôi khiến bàn tay chảy máu? Sau đó cậu có bắt nạt bé đó đâu?

      Đầu tiên là Thầy Phương gọi cậu lên “ chuyện”, suốt cả buổi; tiếp theo đến lượt Chu Chí Hải bị cảnh cáo khiến cậu mạc danh kỳ diệu. Về sau nghe bạn học Chu Chí Hải là họ Chu Tiểu Vân mới hiểu hoá ra là đòi lại công bằng cho bé này; tệ nhất là ngay ngày hôm sau trai Chu Tiểu Vân, Chu Chí Lương định đánh cậu, cậu oan uổng quá!

      Còn Chu Tiểu Vân kia, cả ngày mặt mày ủ rũ khiến Vương Tinh Tinh ngồi trước có việc gì lại giết cậu bằnh ánh mắt, giống như tất cả lỗi thuộc về cậu ấy, cậu oan quá mà.

      Đáng giận nhất là Vương Tinh Tinh còn phát động con trong lớp tẩy chay cậu, khiến Lý Thiên Vũ buồn bực mãi.

      Mượn cục tẩy cũng cho mượn! Quá mất mặt!

      Cố Xuân Lai cứ cười nhạo mình ác giả ác báo, chẳng an ủi bạn tí gì.

      Thực ra cậu làm tội ác tày trời gì chứ! Có cần trừng phạt cậu như thế ? Cậu quá đáng thương, hic hic!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110: Bạn học mới Trịnh Hạo Nhiên
      [​IMG]

      Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân để ý đến mình nay nhìn mình như thế, thầm dương dương đắc ý hồi. Nhưng lát sau cậu nghĩ thế nữa.

      Cho xin! Đừng nhìn chằm chằm như thể cậu là vật thể lạ thế được ? Cậu nổi cả da gà rồi. Thấy người nào đó vẫn nhìn chớp mắt, trong lòng cậu loạn cào cào….

      Rốt cuộc Lý Thiên Vũ nhịn được mở miệng hỏi: “Cái kia, Chu Tiểu Vân này. Bạn nhìn tôi như thế làm gì? Giống như chúng ta lần đầu gặp nhau ấy.”

      Chu Tiểu Vân thu hồi ánh mắt, giống như có việc quay đầu lại tiếp tục đọc.

      Đập trúng bức tường, Lý Thiên Vũ rất mất mặt sờ sờ mũi, tốt xấu gì cũng là bạn học ngồi trước ngồi sau, có cần coi cậu như khí như thế . Từ lúc khai giảng đến giờ chưa thấy có phản ứng gì trước lời cậu cả.

      Cố Xuân Lai chọc cậu: “Lại nếm mùi thất bại hả, người ta để ý đến ông, ông còn chọc giận người ta làm gì, đúng là đồ dở hơi.”

      Chắc là thế! Lý Thiên Vũ phản bác.

      Ánh mắt cậu rơi xuống bím tóc đen nhánh trước mặt, bỗng nhiên tay chân ngứa ngáy, rất muốn sờ thử chút. Muốn thử xem bím tóc ấy có mềm mượt như tưởng tượng của cậu

      “Nhìn xem hôm nay Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới là xinh. Ông có thấy , bạn ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp mình đó.” Cố Xuân Lai thầm bên tai Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ bị Cố Xuân Lai làm tỉnh giấc, vội vàng rụt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hồi.

      May quá may quá! Nếu sờ , chắc ngày mai mình được nhìn thấy mặt trời nữa…

      biết tại sao, nghe lời của chiến hữu, Lý Thiên Vũ có chút phản cảm, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của thằng bạn thân ngứa mắt: “Học bài học bài , đừng để Thầy Phương gọi lên đọc được lại bị phạt đứng.” xong bắt đầu lật sách.

      Cố Xuân Lai bất mãn thầm câu: “Đúng là, cho người ta nhìn cho người ta bình luận.”

      Lúc này, các cậu nhóc học sinh mười tuổi dần có ý thức về nam nữ khác biệt, nhìn thấy bạn nữ nào đẹp ngoảnh lại nhìn thêm. Chu Tiểu Vân lại là nữ sinh nổi tiếng nhất trong lớp thậm chí là năm khối, tất nhiên ít bạn nam nhìn lén.

      Từ lúc học lớp bốn, các bạn học xung quanh cũng lớn dần, từ ngây thơ đơn thuần chậm rãi trưởng thành, bắt đầu có tâm hồn mơ mộng của thiếu nam thiếu nữ.

      Tâm trạng Chu Tiểu Vân tốt nên chú ý đến trong lớp có nhiều bạn nam lén lút nhìn mình. Đến khi ý thức được, sinh khí mà cảm thấy rất thú vị.

      đám nhóc còn chưa dứt mùi sữa biết bình luận về con , đúng là…

      Tất nhiên bị ảnh hưởng nhưng tránh khỏi chú ý vẻ bề ngoài hơn. Hằng ngày, quần áo sạch , tóc tai chỉnh tề. Cái đuôi ngựa kia vung vẩy biết thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn theo.

      Trong lòng tự yy phen. Cuối cùng mình trở thành xinh đẹp ha ha ha…

      Chu Tiểu Vân bình thường trở lại, Phương Văn Siêu lập tức nhận ra. Trong lớp học thường gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài hoặc trả lời câu hỏi. Giọng thanh thuý, ngọt ngào, tiếng phổ thông đúng chuẩn khiến các bạn học sinh lớp 4-2 tập trung học bài hơn nhiều.

      Cả lớp có năm mươi học sinh. Học sinh cũ trong lớp khoảng mười người, số người xếp từ các lớp khác, hơn nửa còn lại là các học sinh đến từ trường Tam Gia. Ban đầu còn xa lạ chỉ sau mấy tuần thân thiết với nhau.

      Năm nay trong lớp còn có nhân vật đặc biệt khác, hẳn là cần giới thiệu chút. Đó chính là bạn học Trịnh Hạo Nhiên, vì sao bạn học này lại đặc biệt như thế?

      Có ba lý do: Thứ nhất, cậu có thành tích học tập nổi bật nhất trong đám nam sinh mới chuyển đến, giỏi nhất là môn số học. Thứ hai, cậu là học sinh nam tuấn tú, ưa nhìn. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, cậu là con của thầy Trịnh Băng dạy toán mới chuyển đến.

      Con cái giáo viên từ trước đến nay ở trong lớp luôn nhận được nhiều quan tâm và đặc quyền hơn hẳn. Chưa có ứng cử viên, Phương Văn Siêu an bài Trịnh Hạo Nhiên làm lớp phó kiêm chức uỷ viên học tập môn số học.

      Trịnh Hạo Nhiên ngồi cùng bàn với Chu Chí Hải, tính ra rất gần chỗ Chu Tiểu Vân.

      Bởi vì cùng nằm trong ban cán bộ lớp Chu Tiểu Vân tiếp xúc khá nhiều với cậu bạn này. cảm thấy đây là bạn trai thông minh, ham học, có ấn tượng tốt với cậu ta. Chẳng qua trong lời , cử chỉ toát lên kiêu ngạo khó diễn tả thành lời, khiến dám gật bừa. Là bạn cùng lớp bình thường, kiêu ngạo hay chẳng liên quan gì đến nên xen vào.

      Thầy Trịnh Băng dạy toán là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng rất có mị lực, hoàn toàn khác biệt với thầy Phương tao nhã, khiến Chu Tiểu Vân thầm than mình rất may mắn.

      Điều gì so sánh được với thầy giáo đẹp trai càng khiến nữ sinh thoả mãn? Đương nhiên là có hai thầy giáo đẹp trai rồi.

      Vì thế bầu khí học tập trong lớp 4-2 rất sôi nổi. Các bạn nữ học, nghiêm túc nghe giảng, hăng hái giơ tay phát biểu, học sinh nam cũng dám nghịch ngợm trước mặt giáo viên. bên tuân thủ kỷ luật bên chăm học, hiệu suất học tập cao là điều đương nhiên.

      Trịnh Băng cầu cực kì cao với con trai Trịnh Hạo Nhiên của mình, được cái Trịnh Hạo Nhiên cũng thông minh chăm chỉ học hành, là đứa bé khiến người lớn đỡ lo lắng. Cha chuyển đến trường mới dạy, đương nhiên cậu cũng chuyển đến đó học.

      Phương Văn Siêu từ lúc khai giảng biết trong lớp mình có học sinh “đặc biệt” như thế nên cũng giành cho cậu ít quyền lợi đặc thù. Mặc dù Trịnh Hạo Nhiên cao hơn mọi người nhưng vẫn được xếp ngồi ở bàn thứ ba dãy giữa, vị trí chỗ ngồi hoàng kim trong lớp.

      Chu Tiểu Vân là học trò cưng của Phương Văn Siêu, đặc biệt xin chuyển từ ban 4 sang nên để chịu thiệt. tiếp tục để làm lớp trưởng, còn Trịnh Hạo Nhiên mới chuyển đến làm lớp phó.

      Thời gian trước, tinh thần Chu Tiểu Vân tốt, nên các hoạt động trong lớp Phương Văn Siêu nỡ giao cho làm nên phân cho Trịnh Hạo Nhiên phụ trách, từ việc quản lý kỷ luật trong các giờ tự học đến hô thể dục. Ngược lại, được nhàn rỗi hơn nhiều. thảnh thơi ai hơi đâu ôm việc vào người, còn lâu mới đòi việc từ chỗ Trịnh Hạo Nhiên kia.

      Trịnh Hạo Nhiên từ khi mới chuyển đến nghe danh tiếng của Chu Tiểu Vân, tiếc là ngày đầu tiên học bạn này xin nghỉ đến.

      Sau này gặp mặt, cậu khỏi cảm khái quả danh bất hư truyền.

      Khi đó số nữ sinh xinh xắn rất ít, trong số đó Chu Tiểu Vân nổi bật hơn cả. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, mái tóc dài thướt tha, ăn mặc gọn gàng sạch , ăn lễ phép, hơn hẳn người bình thường. Điểm thu hút nhất là người an tĩnh lạ thường, khác hẳn với các bạn nữ hoạt bát suốt ngày líu ra líu rít.

      Sau khi tâm trạng thay đổi, Chu Tiểu Vân cười nhiều hơn, cũng nhiều hơn trước, tất nhiên bằng Vương Tinh Tinh và Ngô Mai. Hai người kia cả ngày ngừng nghỉ cũng thấy mệt.

      Vương Tinh Tinh vô cùng hạnh phúc khi hỏi gì Chu Tiểu Vân đáp nấy: “Tớ gì cậu đáp lại câu, cảm giác này hạnh phúc.”

      Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, khoa trương vậy chứ! Vương Tinh Tinh thích nhất là thổi phồng mọi chuyện. Lời trong miệng bạn này ra chỉ tin được năm phần thôi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110: Bạn học mới Trịnh Hạo Nhiên
      [​IMG]

      Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân để ý đến mình nay nhìn mình như thế, thầm dương dương đắc ý hồi. Nhưng lát sau cậu nghĩ thế nữa.

      Cho xin! Đừng nhìn chằm chằm như thể cậu là vật thể lạ thế được ? Cậu nổi cả da gà rồi. Thấy người nào đó vẫn nhìn chớp mắt, trong lòng cậu loạn cào cào….

      Rốt cuộc Lý Thiên Vũ nhịn được mở miệng hỏi: “Cái kia, Chu Tiểu Vân này. Bạn nhìn tôi như thế làm gì? Giống như chúng ta lần đầu gặp nhau ấy.”

      Chu Tiểu Vân thu hồi ánh mắt, giống như có việc quay đầu lại tiếp tục đọc.

      Đập trúng bức tường, Lý Thiên Vũ rất mất mặt sờ sờ mũi, tốt xấu gì cũng là bạn học ngồi trước ngồi sau, có cần coi cậu như khí như thế . Từ lúc khai giảng đến giờ chưa thấy có phản ứng gì trước lời cậu cả.

      Cố Xuân Lai chọc cậu: “Lại nếm mùi thất bại hả, người ta để ý đến ông, ông còn chọc giận người ta làm gì, đúng là đồ dở hơi.”

      Chắc là thế! Lý Thiên Vũ phản bác.

      Ánh mắt cậu rơi xuống bím tóc đen nhánh trước mặt, bỗng nhiên tay chân ngứa ngáy, rất muốn sờ thử chút. Muốn thử xem bím tóc ấy có mềm mượt như tưởng tượng của cậu

      “Nhìn xem hôm nay Chu Tiểu Vân mặc quần áo mới là xinh. Ông có thấy , bạn ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp mình đó.” Cố Xuân Lai thầm bên tai Lý Thiên Vũ.

      Lý Thiên Vũ bị Cố Xuân Lai làm tỉnh giấc, vội vàng rụt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hồi.

      May quá may quá! Nếu sờ , chắc ngày mai mình được nhìn thấy mặt trời nữa…

      biết tại sao, nghe lời của chiến hữu, Lý Thiên Vũ có chút phản cảm, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của thằng bạn thân ngứa mắt: “Học bài học bài , đừng để Thầy Phương gọi lên đọc được lại bị phạt đứng.” xong bắt đầu lật sách.

      Cố Xuân Lai bất mãn thầm câu: “Đúng là, cho người ta nhìn cho người ta bình luận.”

      Lúc này, các cậu nhóc học sinh mười tuổi dần có ý thức về nam nữ khác biệt, nhìn thấy bạn nữ nào đẹp ngoảnh lại nhìn thêm. Chu Tiểu Vân lại là nữ sinh nổi tiếng nhất trong lớp thậm chí là năm khối, tất nhiên ít bạn nam nhìn lén.

      Từ lúc học lớp bốn, các bạn học xung quanh cũng lớn dần, từ ngây thơ đơn thuần chậm rãi trưởng thành, bắt đầu có tâm hồn mơ mộng của thiếu nam thiếu nữ.

      Tâm trạng Chu Tiểu Vân tốt nên chú ý đến trong lớp có nhiều bạn nam lén lút nhìn mình. Đến khi ý thức được, sinh khí mà cảm thấy rất thú vị.

      đám nhóc còn chưa dứt mùi sữa biết bình luận về con , đúng là…

      Tất nhiên bị ảnh hưởng nhưng tránh khỏi chú ý vẻ bề ngoài hơn. Hằng ngày, quần áo sạch , tóc tai chỉnh tề. Cái đuôi ngựa kia vung vẩy biết thu hút bao nhiêu ánh mắt nhìn theo.

      Trong lòng tự yy phen. Cuối cùng mình trở thành xinh đẹp ha ha ha…

      Chu Tiểu Vân bình thường trở lại, Phương Văn Siêu lập tức nhận ra. Trong lớp học thường gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài hoặc trả lời câu hỏi. Giọng thanh thuý, ngọt ngào, tiếng phổ thông đúng chuẩn khiến các bạn học sinh lớp 4-2 tập trung học bài hơn nhiều.

      Cả lớp có năm mươi học sinh. Học sinh cũ trong lớp khoảng mười người, số người xếp từ các lớp khác, hơn nửa còn lại là các học sinh đến từ trường Tam Gia. Ban đầu còn xa lạ chỉ sau mấy tuần thân thiết với nhau.

      Năm nay trong lớp còn có nhân vật đặc biệt khác, hẳn là cần giới thiệu chút. Đó chính là bạn học Trịnh Hạo Nhiên, vì sao bạn học này lại đặc biệt như thế?

      Có ba lý do: Thứ nhất, cậu có thành tích học tập nổi bật nhất trong đám nam sinh mới chuyển đến, giỏi nhất là môn số học. Thứ hai, cậu là học sinh nam tuấn tú, ưa nhìn. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, cậu là con của thầy Trịnh Băng dạy toán mới chuyển đến.

      Con cái giáo viên từ trước đến nay ở trong lớp luôn nhận được nhiều quan tâm và đặc quyền hơn hẳn. Chưa có ứng cử viên, Phương Văn Siêu an bài Trịnh Hạo Nhiên làm lớp phó kiêm chức uỷ viên học tập môn số học.

      Trịnh Hạo Nhiên ngồi cùng bàn với Chu Chí Hải, tính ra rất gần chỗ Chu Tiểu Vân.

      Bởi vì cùng nằm trong ban cán bộ lớp Chu Tiểu Vân tiếp xúc khá nhiều với cậu bạn này. cảm thấy đây là bạn trai thông minh, ham học, có ấn tượng tốt với cậu ta. Chẳng qua trong lời , cử chỉ toát lên kiêu ngạo khó diễn tả thành lời, khiến dám gật bừa. Là bạn cùng lớp bình thường, kiêu ngạo hay chẳng liên quan gì đến nên xen vào.

      Thầy Trịnh Băng dạy toán là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng rất có mị lực, hoàn toàn khác biệt với thầy Phương tao nhã, khiến Chu Tiểu Vân thầm than mình rất may mắn.

      Điều gì so sánh được với thầy giáo đẹp trai càng khiến nữ sinh thoả mãn? Đương nhiên là có hai thầy giáo đẹp trai rồi.

      Vì thế bầu khí học tập trong lớp 4-2 rất sôi nổi. Các bạn nữ học, nghiêm túc nghe giảng, hăng hái giơ tay phát biểu, học sinh nam cũng dám nghịch ngợm trước mặt giáo viên. bên tuân thủ kỷ luật bên chăm học, hiệu suất học tập cao là điều đương nhiên.

      Trịnh Băng cầu cực kì cao với con trai Trịnh Hạo Nhiên của mình, được cái Trịnh Hạo Nhiên cũng thông minh chăm chỉ học hành, là đứa bé khiến người lớn đỡ lo lắng. Cha chuyển đến trường mới dạy, đương nhiên cậu cũng chuyển đến đó học.

      Phương Văn Siêu từ lúc khai giảng biết trong lớp mình có học sinh “đặc biệt” như thế nên cũng giành cho cậu ít quyền lợi đặc thù. Mặc dù Trịnh Hạo Nhiên cao hơn mọi người nhưng vẫn được xếp ngồi ở bàn thứ ba dãy giữa, vị trí chỗ ngồi hoàng kim trong lớp.

      Chu Tiểu Vân là học trò cưng của Phương Văn Siêu, đặc biệt xin chuyển từ ban 4 sang nên để chịu thiệt. tiếp tục để làm lớp trưởng, còn Trịnh Hạo Nhiên mới chuyển đến làm lớp phó.

      Thời gian trước, tinh thần Chu Tiểu Vân tốt, nên các hoạt động trong lớp Phương Văn Siêu nỡ giao cho làm nên phân cho Trịnh Hạo Nhiên phụ trách, từ việc quản lý kỷ luật trong các giờ tự học đến hô thể dục. Ngược lại, được nhàn rỗi hơn nhiều. thảnh thơi ai hơi đâu ôm việc vào người, còn lâu mới đòi việc từ chỗ Trịnh Hạo Nhiên kia.

      Trịnh Hạo Nhiên từ khi mới chuyển đến nghe danh tiếng của Chu Tiểu Vân, tiếc là ngày đầu tiên học bạn này xin nghỉ đến.

      Sau này gặp mặt, cậu khỏi cảm khái quả danh bất hư truyền.

      Khi đó số nữ sinh xinh xắn rất ít, trong số đó Chu Tiểu Vân nổi bật hơn cả. Làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, mái tóc dài thướt tha, ăn mặc gọn gàng sạch , ăn lễ phép, hơn hẳn người bình thường. Điểm thu hút nhất là người an tĩnh lạ thường, khác hẳn với các bạn nữ hoạt bát suốt ngày líu ra líu rít.

      Sau khi tâm trạng thay đổi, Chu Tiểu Vân cười nhiều hơn, cũng nhiều hơn trước, tất nhiên bằng Vương Tinh Tinh và Ngô Mai. Hai người kia cả ngày ngừng nghỉ cũng thấy mệt.

      Vương Tinh Tinh vô cùng hạnh phúc khi hỏi gì Chu Tiểu Vân đáp nấy: “Tớ gì cậu đáp lại câu, cảm giác này hạnh phúc.”

      Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu, khoa trương vậy chứ! Vương Tinh Tinh thích nhất là thổi phồng mọi chuyện. Lời trong miệng bạn này ra chỉ tin được năm phần thôi.
      Phong Vũ Yên, thuytmylien1961 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 111: So sánh
      [​IMG]

      Qua nửa kì, học sinh trong lớp dần thân thiết với nhau.

      Chu Tiểu Vân ít chuyện với các bạn cùng lớp, nhưng vì là lớp trưởng khó tránh khỏi phải thiết lập quan hệ với mọi người. luôn duy trì phong cách nhất quán từ trước đến nay: ít , hành động là chủ yếu, làm việc khiêm tốn có lễ nên được bạn bè quý, nhân duyên cực tốt.

      Trong lòng bạn Trịnh Hạo Nhiên có chút phục. Từ lớp cậu luôn là người nổi bật trong lớp, bỏ qua thân phận con giáo viên, cậu cũng là học trò cưng của thầy giáo, luôn được coi trọng và mến. Nhưng từ lúc đến trường tiểu học Hưng Vượng, địa vị của cậu sụt giảm cách nghiêm trọng.

      Chu Tiểu Vân ít kia được làm lớp trưởng kiêm uỷ viên học tập môn ngữ văn, còn cậu phải làm lớp phó. Tuy ra nhưng cậu thầm khó chịu trong lòng.

      Ban đầu cậu để ý đến bạn này, chẳng qua chỉ là bạn nữ thôi, dịu dàng yếu ớt, suốt ngày rầu rĩ chẳng nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Tâm trạng thất thường của Chu Tiểu Vân lọt vào mắt mắt Trịnh Hạo Nhiên, cậu lại tưởng rằng đây là dáng vẻ thường ngày của bạn ấy vì thế càng nhìn thuận mắt .

      Phương Văn Siêu thông cảm cho Chu Tiểu Vân nên giao hết mọi chuyện trong lớp cho Trịnh Hạo Nhiên làm, cậu biểu ra bên ngoài nhưng trong lòng rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ thầy giáo trọng dụng cậu nên cậu cố gắng làm tốt tất cả mọi việc.

      Giờ tự học quản lý trật tự, giờ thể dục tập trung lớp cách nhanh chóng, chịu khó chạy qua chạy lại văn phòng giáo viên nên được Phương Văn Siêu biểu dương mấy lần. Dần dần Trịnh Hạo Nhiên trở nên kiêu ngạo, nghĩ thầm: Hừ, có lẽ Chu Tiểu Vân này chẳng qua trước đây trong lớp có ai nên mới được phân làm lớp trưởng. Giờ có mình rồi, xem nhóc kia làm ăn được gì?

      ngờ tình thế có thay đổi 180 độ. Bắt đầu từ ngày nào đó của tháng trước, ngày mà gương mặt Chu Tiểu Vân rạng rỡ nụ cười bước vào lớp, việc bắt đầu phát triển ngoài kiểm soát của cậu.

      Đầu tiên là giờ ngữ văn, Chu Tiểu Vân liên tục giơ tay đọc bài. Tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn, giọng ngọt ngào ấm áp lập tức khiến cậu rớt đài. Về sau chỉ cần là phần đọc bài mẫu đều thuộc về bạn đó. Trịnh Hạo Nhiên thể phục, ai bảo người ta đọc hay hơn cậu?

      Sau đó nhà trường cầu làm báo bảng, Phương Văn Siêu thuận miệng giao cho hai người hợp tác với nhau, dành ít thời gian sau khi tan học.

      Trịnh Hạo Nhiên dám xem thường Chu Tiểu Vân, về nhà tìm đống tư liệu, chuẩn bị đồ trang trí đầy đủ mới quay lại lớp.

      Ai ngờ vừa bước vào thấy bạn Chu Tiểu Vân nào đó chuẩn bị gì cả, nắn nót viết tiêu đề lên bảng. Chữ Khải đẹp đẽ, nhắn khiến Trịnh Hạo Nhiên thất kinh, có mặt mũi nào viết nữa, ủ rũ đem tư liệu chuẩn bị sẵn cho chép lại.

      Chu Tiểu Vân viết vừa nhanh vừa đẹp, chỉ tiếng viết gần kín bảng. Trong lúc viết, rất khách khí, bảo Trịnh Hạo Nhiên viết cùng để đẩy nhanh tốc độ. Cậu cười ngại ngùng mình đảm nhiệm phần vẽ tranh minh hoạ, chữ cậu đẹp lắm.

      Trịnh Hạo Nhiên vẽ chính giữa bảng bức tranh: quốc kì năm sao tung bay nổi bật nền khung cảnh trường học, bên cạnh còn có bụi hồng hoa. Bức tranh tươi vui, Trịnh Hạo Nhiên ngắm nghía mãi, rất ưng ý với tác phẩm của mình.

      Chu Tiểu Vân im lặng quan sát, gì, chỉ cầm phấn vàng vẽ thêm hai đội viên đội thiếu niên tiền phong đứng nghiêm chào dưới cột cờ. Ặc, nét vẽ sinh động như lại khiến bạn Trịnh Hạo Nhiên kinh hãi thêm lần nữa. Trịnh Hạo Nhiên mặt mày xám xịt, tự an ủi mình, con mà chữ đẹp vẽ đẹp là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ cả.

      Kết quả lần đó báo bảng của lớp 4-2 đạt giải nhất trong toàn trường, Phương Văn Siêu rất vui, biểu dương hai người trước lớp.

      Thực ra, toàn bộ chữ bảng do mình Chu Tiểu Vân viết, luyện chữ ở chỗ Phương Văn Siêu. quá quen thuộc với nét chữ của học trò, thể nào nhận ra được. Nhưng thể biểu dương mình Chu Tiểu Vân mà bỏ qua Trịnh Hạo Nhiên, làm thế khác nào làm tổn thương lòng tự trọng của cậu học trò này.

      Trịnh Hạo Nhiên cúi đầu, mặt đỏ bừng. Chữ bảng ràng chỉ do người viết, cậu có mặt mũi nào ngẩng cao đầu nhận lời tuyên dương chứ?

      ngờ lúc này Chu Tiểu Vân đột nhiên đứng lên : “Thầy Phương, em cảm thấy lần này báo bảng của lớp ta có thành thích cao, chủ yếu do bạn Trịnh Hạo Nhiên dày công chuẩn bị nội dung bài viết. Vì thế công của bạn ấy lớn hơn em nhiều.”

      Giây phút đó, Trịnh Hạo Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Vân, đúng lúc vừa xong, quay lại mỉm cười với cậu. Nụ cười ấy rạng rỡ như đoá hoa dại ngày xuân, từ từ nở nộ, toả hương thơm ngát. Đột nhiên Trịnh Hạo Nhiên nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

      Từ lúc ấy, Trịnh Hạo Nhiên tự chủ dùng ánh mắt đuổi theo thân ảnh ngồi đằng trước.

      Đương nhiên, đánh chết bạn Trịnh Hạo Nhiên cũng thừa nhận mình có cảm tình với người nào đó. Hừ, bé này là đối thủ của mình. Cậu hay nhìn chẳng qua để tìm khuyết điểm người , muốn siêu việt hơn mà thôi, phải nhìn lén người ta đâu…. >.<

      lâu sau, lại xảy ra chuyện.

      Hôm đó tiết đầu tiên của buổi chiều là giờ nhạc. Giáo viên dạy nhạc chính là Phương Văn Siêu. bị cảm nên hơi mệt, ôm đàn accordion bước vào lớp cũng có tinh thần chơi đàn.

      Lúc này Trịnh Hạo Nhiên đứng lên muốn biểu chút, thẳng thắn đề nghị với thầy để cả lớp tự học. Dù sao giờ tự học có cậu ở đây, chẳng sợ lớp ồn ào mất trật tự? Nhưng các bạn học ngồi dưới phản đối ầm ĩ, cả tuần mới có , hai giờ nhạc, kiên quyết đồng ý tự học. Trẻ con mà, đứa nào thích giờ nhạc được hát hò thoải mái.

      Trịnh Hạo Nhiên tranh luận với thủ lĩnh phe phản đối – Lý Thiên Vũ. Cậu muốn dùng cái uy của lớp phó để trấn áp Lý Thiên Vũ nhưng người ta lại thèm để ý đến cậu. Nhất thời, trong lớp chia làm hai phe, ầm ầm ầm ầm, ai nhường ai.

      giọng ngọt ngào vang lên: “Thầy Phương, em thấy vẫn nên duy trì giờ học ạ. Em chơi đàn thay thầy để cả lớp hát bài “Ốc sên và hoàng ”.”

      Thanh lớn nhưng lập tức khiến cả lớp yên tĩnh lại. Chỉ có các bạn tốt chơi thân với như Ngô Mai, Vương Tinh Tinh, Chu Chí Hải mới biết chuyện biết chơi đàn acordion, phần lớn mọi người chưa nghe về chuyện này.

      Cũng khó trách, Chu Tiểu Vân trời sinh thích khoe khoang. Bạn bè biết tính nên lắm miệng, vì thế người biết chuyện này ít lại càng ít.

      Chu Tiểu Vân thương thầy bị ốm, lần đầu tiên chủ động bộc lộ tài tăng trước mặt mọi người.

      Tiếng đàn du dương vang lên, giai điệu vui vẻ bay bổng khắp lớp học.

      Trịnh Hạo Nhiên há hốc mồm nhìn những ngón tay thon dài của Chu Tiểu Vân thuần thục lướt phím đàn.

      “A trong vườn có cây nho, a nộn a xanh vừa mới nẩy mầm, ốc sên đeo nhà to lớn lưng, từ từ bò.

      cây có hai chú chim hoàng oanh, cười khúc khích chế giễu nó. Nho còn lâu mới chín, bò lên đây làm gì.

      Hỡi chim hoàng kia nên cười, đến lúc tôi bò lên đó nho chín rồi.”

      Tiếng ca ngọt ngào vang lên, Trịnh Hạo Nhiên máy móc lặp lại theo mọi người, căn bản cậu biết rốt cuộc mình hát cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :