1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 103: ngờ được

      Chu Chí Hải chớp chớp mắt, ái muội nhìn Chu Tiểu Vân rồi bước vào lớp. vừa bực mình vừa buồn cười biết sao với họ đáng kính này nữa.

      Chu Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn biển lớp: Yeah, lớp 4-2, Chu Tiểu Vân đến rồi!

      Lúc này bỗng nhiên đằng sau có lực lớn ập đến, Chu Tiểu Vân để ý bị đẩy về phía trước mấy bước. Tay đập vào cạnh cửa, xước vết.

      “Ai thế? cẩn thận gì cả?” Chu Tiểu Vân nổi giận. Sao dạo này xui xẻo thế chứ, mấy hôm trước tập xe to đổ xe, xước chân chảy máu, hôm nay đến lượt tay bị thương. Cảm giác đau nhói nhắc nhở , hình như lòng bàn tay chảy máu rồi.

      Người đó liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tớ bất cẩn quá. Nhưng mà, bạn nên đứng giữa lối như thế, cản trở các bạn khác vào lớp đấy?”

      Nghe , đây là thái độ xin lỗi hả? Vốn chỉ tức ba phần lập tức cơn tức nhảy lên mười phần, Chu Tiểu Vân đứng thẳng dậy, muốn làm cho ra nhẽ với người kia: “Ý bạn là lỗi của tôi?”

      Chờ nhìn thấy mặt người đó, Chu Tiểu Vân dám tin, tròn xoe mắt nhìn.

      Này… Này… Cậu bé này phải là… Là…

      “Tiểu Vũ, bảo đừng chạy nhanh như thế, đụng phải bạn khác rồi!” Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo, lúc chuyện giọng điệu đùa cợt thấp thoáng ý cười làm người khác chán ghét, đó là phiên bản hồi bé của Cố Xuân Lai. (Có ai nhớ người này từng xuất ở mấy chương đầu )

      Như vậy, gương mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt này đúng là Lý Thiên Vũ? !

      Đại não Chu Tiểu Vân phản ứng kịp, vô cùng hỗn loạn. Mặc dù người trước mặt thấp nửa, khuôn mặt còn trẻ con, nhưng lông mày rậm, khoé miệng hơi nhếch lên, bộ dáng cà phất cà phơ, ràng là “ông chồng kiếp trước” Lý Thiên Vũ.

      Gương mặt này nhìn suốt mười năm, quen thuộc như năm ngón tay bàn tay. Sau khi sống lại, cố thôi miên bản thân phải quên , nhưng đôi lúc khuôn mặt ấy bất ngờ xuất trong giấc mơ. Dù tại khác , liếc mắt cái liền nhận ra ngay.

      Huống chi người tới cũng là người quen cũ, em tốt của Lý Thiên Vũ – Cố Xuân Lai.

      Lúc này Chu Tiểu Vân mới nhớ ra kiếp trước Lý Thiên Vũ lớn hơn mình hai tuổi, mà nay kiên trì nhập học sớm hai năm, như thế tính ra hai người học cùng khối.

      Đây… Đây quả thực là nghiệt duyên mà…

      Lý Thiên Vũ trêu đùa Cố Xuân Lai mấy câu, quay đầu lại thấy bạn nào đó vẫn ngây ngốc đứng yên, có chút kiên nhẫn: “Này, đằng ấy tỉnh lại , phải đụng trúng liền phát ngốc chứ!”

      Trông dáng vẻ ngây ngốc và ánh mắt quỷ dị kia, giống như biết mình vậy nhỉ?

      Lý Thiên Vũ sờ đầu cẩn thận hồi tưởng, trước đây cậu chưa bao giờ gặp bé này mới đúng, nhưng, cảm giác quen thuộc dâng trào trong tâm thức là thế nào? Giống như người trước mặt là người vô cùng thân thiết với mình vậy.

      Cố Xuân Lai đập bộp vào vai Lý Thiên Vũ, kéo bạn vào lớp: “Nhanh vào lớp , giáo viên sắp vào rồi.”

      Mắt thấy hai người kề vai sát cánh bước vào lớp 4-2, Chu Tiểu Vân hoá đá: Ông trời ơi, ông có cần tặng con bất ngờ lớn thế ?

      thể vào lớp… Hay là, xin đổi sang lớp khác… Hoặc, giả vờ bị ốm xin nghỉ… loạt ý tưởng lướt ngang qua tâm trí, thực rơi vào cảnh hỗn loạn. Dù sao, nhất quyết muốn học chung lớp với người kia.

      Vương Tinh Tinh và Ngô Mai ngồi trong lớp nghển cổ ra gọi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, cậu đứng đó làm gì, nhanh vào chọn chỗ ngồi .”

      ngờ Ngô Mai cùng lớp với , nếu có “bất ngờ lớn” Lý Thiên Vũ này thích lắm! Ngô Mai tinh mắt phát quần áo bạn có vết bùn đất, chạy ra thay phủi sạch, chợt hoảng hốt kêu lên: “Tiểu Vân, cậu sao thế? Bàn tay cậu chảy máu rồi.”

      Tâm tư Chu Tiểu Vân hỗn loạn căn bản chú ý đến vết thương này, sau khi nghe Tiểu Mai chợt thấy đây là lý do tốt. Được rồi, lấy lý do tay chảy máu xin thầy côc cho nghỉ nửa ngày. Cái cần nhất bây giờ là đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ kỹ nên làm thế nào.

      Hít vào thở ra mấy lần, dần bình tĩnh lại. Gặp lại Lý Thiên Vũ làm cho Chu Tiểu Vân luôn bình tĩnh thong dong, ý nghĩ rối như tơ vò, giờ chuyện gì xảy ra cũng biết. muốn suy nghĩ kỹ rồi mới bước tiếp theo.

      “Tiểu Mai, cậu có biết ai là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta ?” Chu Tiểu Vân hỏi Ngô Mai.

      Ngô Mai mờ mịt, lắc lắc đầu: “ biết nữa. Dù sao năm nay trường ta có thêm nhiều giáo viên mới, có lẽ giáo viên chủ nhiệm của chúng ta cũng nằm trong số người mới đến!”

      Vương Tinh Tinh quay sang nhìn tay Chu Tiểu Vân, lấy khăn tay người buộc lại vết thương cho bạn. Vết thương lớn, nhưng nhìn lòng bàn tay trầy xát tương đối ghê.

      thầm kêu khổ: Nguy rồi, còn chưa biết giáo viên là ai xin nghỉ kiểu gì? bước nhanh, tình nguyện về phía lớp học. Chưa bước vào lớp, giọng quen thuộc của Phương Văn Siêu từ sau lưng truyền tới: “Chu Tiểu Vân, Vương Tinh Tinh, sao hai em chưa vào lớp?”

      Vương Tinh Tinh vui mừng quá đỗi: “Thầy Phương!”

      Chu Tiểu Vân ngoảnh lại, nhìn Phương Văn Siêu sải bước tới gần, hôm nay đúng là liên tiếp bất ngờ ngoài ý muốn! Sau khi phân lớp vẫn được học thầy.

      Phương Văn Siêu mặt toàn ý cười: “Thế nào? muốn thầy là chủ nhiệm của các em?”

      Chu Tiểu Vân tươi cười: “Sao thế được, gặp được thầy là phúc lớn ba đời của tụi em. Em ước gì thầy vẫn dạy tụi em đến khi tốt nghiệp.”

      Giờ mới chú ý tới học trò đè chặt lên khăn tay băng kín lòng bàn tay. Khăn tay trắng tinh nổi bật vết máu ràng, đâm thẳng vào mắt người khác. cau mày: “Sao bàn tay em bị chảy máu?”

      kể lại chuyện xảy ra, Phương Văn Siêu vừa nghe thấy là học sinh mới chuyển tới đụng phải học trò cưng của mình tức giận, muốn bắt cậu ta dẫn Chu Tiểu Vân lên phòng y tế khử trùng vết thương và băng bó lại.

      Chu Tiểu Vân cuống quít xua tay: “ cần đâu thầy, dù sao phải vết thương lớn để em tự . Nhưng chiều nay em sợ đến được, em muốn xin thầy cho em nghỉ…”

      Phương Văn Siêu lập tức đồng ý, để Vương Tinh Tinh và Ngô Mai vào lớp trước, còn giữ lại Chu Tiểu Vân. Hai thầy trò thà thầm: “Tiểu Vân, cho em biết bí mật nhé. Vốn dĩ em bị phân đến ban 4, nhưng thầy tình cờ nhìn thấy tên em trong bản danh sách nên đến phòng hiệu trưởng, xin thầy Kiều chuyển em về lớp của thầy.” xong còn nháy mắt với , tỏ vẻ hết lòng mến và chiếu cố học trò cưng này.

      Chắc ngờ được, hành động tưởng là tốt này lại mang đến cho học trò của mình nan đề khó giải quyết. Ít ra có thể tránh mặt người nào đó. Giờ hay rồi, ý định đổi lớp tan thành mây khói. Thầy Phương như thế khiến dám mở miệng xin chuyển lớp nữa. Nếu lúc này xin chẳng phải làm tổn thương tấm lòng của thầy ư?

      Dở khóc dở cười Chu Tiểu Vân chào thầy rồi ra về. đường về, tạt qua nhà ba của Phùng Thiết Trụ xin ít thuốc bôi tay.

      Triệu Ngọc Trân chưa bao giờ thấy Chu Tiểu Vân về sớm đến thế, hỏi lý do, hàm hồ đáp hai câu rồi chui vào phòng.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 104: Tiền tư hậu tưởng*
      [​IMG]

      Từ đến lớn Chu Tiểu Vân có thói quen. Mỗi khi gặp chuyện phiền lòng hoặc vấn đề khó giải quyết, thích trốn vào góc nào đó mình suy nghĩ. Lúc này, muốn tâm với người khác, điều này có lẽ liên quan đến tính cách hướng nội lúc trước. Có phiền não bao giờ ra, đúng là kín như “hũ nút”.

      Vì thế kiếp trước, sau khi lấy chồng, cuộc sống hôn nhân có việc vui hay vừa ý, phản ứng của là im lặng, cất giấu nó dưới đáy lòng. Thực tế chứng minh phương pháp này là phản khoa học, thậm chí sai lầm trầm trọng. Nhẫn nhịn và im lặng chỉ khiến vấn đề bị gác lại, giải quyết dứt điểm. Tích tụ càng nhiều, đến giới hạn có ngày bùng nổ.

      Nhưng, phiền não của biết tâm với ai đây?

      Kiếp trước có bạn thân, quan hệ với người thân lạnh nhạt. Lý Thiên Vũ là người vô tâm, thường nổi cáu với đến khi hết giận có khi còn phát ra.

      Kiếp này, càng có ai để giãi bày. Chẳng lẽ với cha mẹ, thực ra con hai mươi tám tuổi, sống lại năm sáu tuổi. Sợ rằng cha mẹ nghĩ bị điên, hoặc đầu óc có vấn đề nên mớ. Các bạn của còn quá trẻ, ra có ích lợi gì, xem như câu chuyện đùa nào đó thôi. chị em cũng phải đối tượng thích hợp. Thầy Phương rất tốt rất quan tâm , nhưng để với thầy, em muốn học cùng chồng cũ ở kiếp trước, thể nào?

      Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đem bí mật này chôn chặt dưới đáy lòng. Kiếp trước hay kiếp này, mãi mãi là người độc.

      Rất ít khi suy nghĩ theo hướng tiêu cực, lần đầu tiên Chu Tiểu Vân nhịn được bật khóc.

      Chôn sâu mọi thứ dưới đáy lòng, được với ai, tình cảnh này bạn trải qua bao giờ chưa?

      Cả thế giới chỉ có mình bạn gặm nhấm nỗi đau này, bạn nghĩ cảm giác đó thế nào?

      Vô cùng độc, vô cùng thê lương, vô cùng đau khổ!

      Chu Tiểu Vân trèo lên giường, trốn trong vùng trời riêng của mình, cuộn mình lại, thầm rơi lệ. dám khóc thành tiếng, sợ bị cha mẹ phát .

      cảm giác bi thương bủa vây lấy .

      Tại sao? Khi bắt đầu cảm nhận được hương vị của hạnh phúc, người nên xuất nhất – Lý Thiên Vũ lại xuất ?

      cố gắng quên bao giờ được ôm con Nữu Nữu bé bỏng vào lòng, nỗi nhớ con giày vò hết đêm này đến đêm khác. cố gắng quên người chồng mình sâu đậm, cố gắng làm lại cuộc đời mới.

      ngừng bận rộn để làm cuộc sống của mình thêm đặc sắc. ép buộc mình được nhớ về kiếp trước nữa, ép buộc mình sống trân trọng từng giây từng phúc của cuộc đời này. dùng thái độ nghiêm túc, chăm chỉ học tập, dùng thái độ tích cực học chơi đàn accordion, luyện bút lông để tương lai thêm tươi sáng. hao hết tâm trí suy nghĩ cho gia đình, làm tất cả những chuyện trong khả năng của mình để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ, quan tâm định hướng cho trai, chăm sóc sức khoẻ cho em trai, thương đứa em út.

      Có phải chưa đủ cố gắng ?

      Lý Thiên Vũ đột nhiên xuất làm Chu Tiểu Vân hoảng loạn, giống như cố gắng mấy năm qua đều uổng phí, tất cả trở về vạch xuất phát. Làm sao có thể giả vờ có chuyện gì, cùng học chung với trong lớp. Làm sao có thể giả vờ có chuyện gì, bình thản đối mặt với hàng ngày! Làm sao có thể giả vờ đây chỉ là người lạ quen biết!

      Lý Thiên Vũ xuất như quả bom đánh vào tâm lý khiến trở tay kịp. biết giải quyết việc này thế nào.

      Chuyển lớp? được. Thầy Phương hết lòng quan tâm dạy bảo, lấy lý do gì xin thầy chuyển lớp?

      Xin nghỉ? Đây phải là biện pháp hay. Chiều hôm nay có thể xin nghỉ, nhưng thể nghỉ học hết ngày này sang ngày khác!

      Bỏ học? Đừng mơ. Kiếp này dựa vào cần cù chăm chỉ, luôn là học sinh giỏi, đa tài đa nghệ, đánh chết cũng bao giờ nghiệp học hành.

      Chuyển trường? Ý kiến này ổn. tính đến trường mới cách xa nhà, dám mở miệng với cha mẹ cầu vô lý đó.

      Nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ chỉ có con đường duy nhất là sáng mai ngoan ngoan cắp sách đến trường.

      Tại sao ông trời lại đem tên Lý Thiên Vũ chết tiệt này đến trước mặt ? Tại sao để cho Lý Thiên Vũ đến làm rối loạn cuộc sống hạnh phúc bình lặng của ? Tại sao muốn tránh Lý Thiên Vũ nhưng tránh thoát?

      Kiếp trước mười chín tuổi vừa gặp Lý Thiên Vũ, đó cũng là mối tình đầu của . Kiếp này chọn cách quên tồn tại của người đó, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

      Nhưng ông trời thích trêu người, để và Lý Thiên Vũ gặp nhau sớm mười năm. Mười năm đó…

      phải làm gì đây????

      Đến giờ ăn cơm, Đại Bảo đứng ngoài, gọi em ra ăn. Giọng khàn khàn của Chu Tiểu Vân truyền ra: “Em hơi mệt, em muốn ăn.”

      Đại Bảo lập tức báo cáo cho mẹ biết. Triệu Ngọc Trân hốt hoảng, vội vàng buông việc làm trong tay xuống, bước vào phòng con. Căn phòng tối om, bật đèn, thiếu chút nữa bà lảo đảo vì vấp vào ghế con để dưới đất. Sờ soạng bật công tắc đèn, bà làu bàu: “Con bé này, ở trong phòng cả buổi ra ngoài. Tối rồi còn bật đèn?”

      Đèn bật lên ánh sáng chói mắt, phản ứng của có chút trì độn lúc sau mới mở mắt ra.

      Triệu Ngọc Trân trông thấy con thất kinh: “Đại Nha, con sao thế? Mắt sưng húp lên rồi, thoải mái ở đâu mau cho mẹ biết.” xong, bà lớn tiếng gọi chồng: “Ba nó à, mau ra đây xem Đại Nha này!”

      Lời còn chưa dứt, Chu Quốc Cường vội chạy vào, thấy con khóc sưng cả mắt, ông đau lòng lắm: “Đại Nha, sao vậy con? Sáng nay học phải vẫn tốt sao?”

      Triệu Ngọc Trân thở dài: “Em biết chuyện gì xảy ra nữa. Khoảng hai giờ chiều, con bé về nhà, có là bị bạn nam đụng trúng nên bị ngã, lòng bàn tay chảy máu vì thế xin thầy cho về nhà nghỉ ngơi. Sau đó con bé nằm trong phòng suốt cả buổi ra ngoài. Vừa nãy em bảo Đại Bảo gọi em ra ăn cơm, con bé thoải mái muốn ăn, em vào xem, ai ngờ thấy bộ dáng con bé thế này.”

      Mắt Chu Quốc Cường vằn tơ mắt, nổi giận như muốn ăn thịt người khác: “Đứa nào dám đụng vào con, Đại Nha, mau cho ba biết, bây giờ ba tìm nó tính sổ.”

      Triệu Ngọc Trân càu nhàu: “Tính nóng như lửa ấy, muốn tìm cũng phải để ngày mai đến trường xem tình hình thế nào chứ, giờ muộn thế này đâu tìm? Trước tiên xem Đại Nha làm sao . Đại Nha, con giơ tay ra đây cho bố mẹ xem nào.”

      Chu Tiểu Vân sợ ba ngày mai thực đến trường tìm Lý Thiên Vũ, ràng chuyện có gì, cố tình tìm người ta để gây . Thực ra hôm nay, Lý Thiên Vũ cố ý, lòng bàn tay ngừng chảy máu.

      “Ba ba, tay con đau nữa. Chỉ là năm nay tụi con chia lại lớp, bạn bè thân thiết cùng lớp với nhau, con buồn nên mít ướt chút. có gì mà.” Chu Tiểu Vân vươn tay cho cha mẹ xem, lòng bàn tay ngừng chảy máu, chỉ bị vết xước làm rách da thôi.

      Chu Quốc Cường lật qua lật lại bàn tay con , xác định có việc gì cuối cùng cũng yên lòng: “Tất cả ở cùng thôn, thường xuyên nhìn thấy nhau, học cùng lớp cùng trường. Thế mà cũng khóc đến nỗi mắt sưng húp, người ta biết lại cười cho. Được rồi, nhanh dậy ăn cơm con.”

      Chu Tiểu Vân có khẩu vị, thực nuốt nổi, nhưng sợ ăn lại khiến cha mẹ lo lắng, đành ngồi dậy, miễn cưỡng ăn nửa bát, miễn cưỡng cười.

      đau khổ mà thể ra. Nỗi đau ai biết, nước mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong, cảm giác này khó chịu!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 105: Họa vô đơn chí

      Khóc cả buổi chiều, cộng thêm mất ngủ cả đêm lập tức để lại hậu quả. Chu Tiểu Vân uể oải, có sức sống khiến Vương Tinh Tinh qua rủ bạn học giật mình: “Tiểu Vân, cậu sao thế? Mặt trắng bệch, có phải cậu bị ốm ?”

      Chu Tiểu Vân hữu khí vô lực hỏi: “Có tệ đến thế ?”

      “Tớ thấy ổn đâu!” Vẻ lo lắng của Vương Tinh Tinh lộ gương mặt: “Hay là, tớ xin nghỉ hộ cậu, nghỉ thêm ngày ở nhà nghỉ ngơi!”

      Chu Tiểu Vân lắc đầu, bỏ , nếu học, ở nhà rảnh rỗi lại nghĩ ngợi linh tinh, chắc phát điên mất. Nếu ba thấy mình học chắc chắn đến trường gây với Lý Thiên Vũ, chẳng phải khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn?

      Suy nghĩ đêm, cuối cùng cũng thông suốt.

      Nếu thể tránh né, vậy dũng cảm đối mặt!

      Chí ít với Lý Thiên Vũ của tại, chỉ là người xa lạ. Nếu chủ động bắt chuyện với , chắc để ý đến đâu, để chuyện qua tan thành mây khói. Về phần ký ức trong đầu , từ từ niêm phong nó lại…

      Cho dù tự bơm thêm dũng cảm cho mình vô số lần, khi Chu Tiểu Vân bước chân vào lớp, trong lòng vẫn thấp thỏm yên.

      Vương Tinh Tinh bước về phía mấy bàn đầu, liếc qua thấy thầy Phương ở trong lớp. dám nhìn xuống phía dưới xem Lý Thiên Vũ có ở đó hay , chỉ nhìn về phía thầy. “Thầy Phương…” Chưa xong bị Phương Văn Siêu cắt ngang: “Chu Tiểu Vân, sắc mặt của em khó coi quá? Ngày hôm qua tay chảy máu giờ sao rồi? Có muốn xin nghỉ thêm ngày ?”

      Liên tiếp mấy câu hỏi làm cảm nhận được quan tâm của thầy, trong lòng khẽ xẹt qua dòng nước ấm: “Cám ơn thầy quan tâm đến em. Em đỡ nhiều rồi ạ. Sắc mặt khó coi chắc vì đêm qua em gặp ác mộng ngủ ngon. Em cần xin nghỉ nữa.”

      Phương Văn Siêu vui mừng, gật đầu, đúng là học trò ngoan, nếu đổi thành người khác sớm xin nghỉ buổi.

      “Được rồi, Chu Tiểu Vân, ngày hôm qua đụng vào em là trò Lý Thiên Vũ mới chuyển tới phải . Thầy phê bình em ấy rồi, giờ thầy bảo em ấy xin lỗi em.”

      Chu Tiểu Vân kinh hãi: “ cần, thầy Phương…”

      Phương Văn Siêu xua tay, gọi Lý Thiên Vũ chuyện với Cố Xuân Lai đến.

      Lý Thiên Vũ đến gần , rất có thành ý : “Xin lỗi!”

      Phương Văn Siêu lạnh mặt: “Thái độ của trò như thế là sao, chưa nhận ra lỗi lầm của mình đúng ? lại lần nữa, đến khi nào Chu Tiểu Vân hài lòng mới thôi.”

      Lý Thiên Vũ tình nguyện lại lần: “Xin lỗi!”

      Chu Tiểu Vân nhìn thấy Lý Thiên Vũ, chỉ cảm thấy hít thở khó khăn: “, có gì.” Sau đó với thầy: “Thầy ơi, được rồi mà. Giờ em sao cả, thầy để bạn ấy về chỗ . Đúng rồi, hôm qua em nghỉ nên biết ngồi chỗ nào. Chỗ của em ở đâu ạ?”

      Phương Văn Siêu bảo Lý Thiên Vũ về chỗ, sau đó chỉ vào chỗ trống với : “Thầy xem em ngồi ở mấy bàn đầu, ừm, kia là chỗ của em. Thầy đặc biệt xếp Vương Tinh Tinh ngồi cùng bàn với em, hai em ngồi cạnh nhau mấy năm qua mà!”

      Chu Tiểu Vân cảm kích nhìn thầy, ngờ thầy chu đáo đến vậy. Đúng là giáo viên quan tâm tỉ mỉ đến học trò.

      Ngô Mai hơi thấp nên ngồi bàn đầu tiên, lúc Chu Tiểu Vân qua bé bị kéo lại, hỏi han ân cần: “Đại Nha, tay cậu còn đau ?”

      Chu Tiểu Vân cười, gật đầu ý bảo sao cả rồi tiếp.

      Vương Tinh Tinh ngồi ở bàn thứ hai vẫy tay với , để túi sách xuống mặt bàn. Nhưng đến khi nhìn thấy hai người ngồi sau, quả thực muốn ngất, trùng hợp đến thế chứ? !

      Lý Thiên Vũ! Cố Xuân Lai!

      Ông trời ơi! Đừng cho con nhiều “Kinh hỉ” quá lớn như thế được ? Trái tim bé của con chịu nổi đâu~~

      “Mau ngồi xuống, sắp vào tiết rồi.” Vương Tinh Tinh kéo áo .

      Chu Tiểu Vân cứng ngắc ngồi xuống, cảm thấy ánh mắt của Lý Thiên Vũ ở sau lưng như kim châm vào người, làm thấy rất khẩn trương.

      Giống như có ai đó theo dõi mình…

      Chu Chí Hải ngồi cùng bàn với nhưng khác dãy, giờ quay đầu sang hỏi: “Đại Nha, nghe bảo em bị ngã chảy máu tay, giờ sao rồi?”

      Có ý tốt, Chu Tiểu Vân lễ phép mỉm cười: “Em rất tốt, giờ đau nữa.”

      như thế, thể tránh được việc quay người sang, khoé mắt vô tình liếc thấy Lý Thiên Vũ.

      Bạn bao giờ có cảm giác nhìn người mà mắt cũng thấy đau chưa?

      Đó chính là cảm giác của lúc này, hận thể có cây gậy phép thuật trong tay, chỉ về phía Lý Thiên Vũ làm cho người đó biến khỏi tầm mắt của mình …

      Chu Chí Hải nhân tiện đâm chọc Lý Thiên Vũ: “Ông đụng ngã em họ tôi đừng tưởng tiếng xin lỗi là xong, sau này nếu ông lại bắt nạt em ấy đừng trách.” xong dứ dứ nắm đấm.

      Lý Thiên Vũ rất vô tội: “Tôi cố ý, ai biết bạn ấy đứng như trời trồng ngoài cửa mãi bước vào! Đâu phải tôi muốn đụng phải bạn ấy. Dù sao tôi xin lỗi rồi, còn muốn thế nào nữa?”

      Chu Chí Hải cười lạnh: “Những lời này ông giữ lại với trai của Chu Tiểu Vân – Chu Chí Lương !”

      Nghe thấy thế, Lý Thiên Vũ có phản ứng, ngược lại trong lòng Chu Tiểu Vân vang lên tiếng chuông báo động.

      Chết rồi, quên mất Đại Bảo! ấy vô cùng che chở cho các em, chưa bao giờ chấp nhận có người bắt nạt . Chiều qua ấy biết, nhưng chắc chắn tối qua nghe ba việc bị người ta đụng phải nên chảy máu tay. ấy đến gây với Lý Thiên Vũ mới là lạ. phải tìm cách ngăn cản ấy mới được…

      Đúng lúc này, chuông vào học vang lên. đại hơn có khác, chuyển sang dùng chuông điện, tiếng to và vang hơn tiếng kẻng trước đây nhiều.

      Phương Văn Siêu bước vào lớp, Chu Tiểu Vân vội vàng hô “Các bạn, đứng”.

      Nên chú ý vào việc học, việc này để sau ! cố gắng tập trung nghe giảng nhưng trong buổi học hôm nay thường xuyên thất thần. Lần thứ mười tâm hồn treo ngược cành cây, xấu hổ cúi đầu dám nhìn thầy. Cũng may Phương Văn Siêu thông cảm với tình huống của , cho rằng thân thể thoải mái nên gọi .

      Chu Tiểu Vân tự nhủ trong lòng: Cố lên, Chu Tiểu Vân! Tập trung nghe giảng , nhất định mày làm được. Lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng nghe thấy được nội dung bài giảng. Tiếc rằng, đến khi tập trung được, tiết học kết thúc. Tiếng nhạc giải lao vang lên, cả lớp ra ngoài sân. Hôm nay là ngày đầu tiên học nên có lễ chào cờ khai giảng.

      Phương Văn Siêu thấy tinh thần Chu Tiểu Vân tốt, để Chu Chí Hải giúp chỉnh đốn hàng ngũ, bình thường đây là việc của phải làm.

      Đợi cả lớp xếp thành hai hàng dọc, Chu Tiểu Vân dẫn đầu xuống sân trường.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 106: Dạy cho mày bài học

      Các lớp đều xếp thành hai hàng dọc từ thấp đến cao. Đằng trước mỗi lớp có người đứng đầu hàng. Chu Tiểu Vân luôn dẫn đầu trong lớp, đương nhiên đứng đầu tiên. Giáo viên người đứng trước người đứng sau để ý học sinh của mình.

      Chờ toàn trường xếp hàng xong, Hiệu trưởng Kiều đứng bục bắt đầu phát biểu, cần micro mà trực tiếp chay, cũng ngại to rất mệt:

      “Các em học sinh thân mến, năm học mới này, trường chúng ta xây khu nhà mới, có thêm nhiều giáo viên mới, học sinh mới. Đầu tiên chúng ta cho tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh họ!”

      Mấy trăm học sinh ngồi dưới vỗ tay ầm ầm.

      Chu Tiểu Vân vỗ tay theo, nghĩ thầm ai hoan nghênh học sinh mới chứ! Nếu có bọn họ bây giờ đâu phải đau đầu thế này!

      Tiếp theo, Hiệu trưởng Kiều nghe thấy. Có gì mới đâu, cái gì mà phải cố gắng học tốt, cái gì mà phải tuân thủ nội quy, chú ý an toàn. Những lời này, khai giảng năm nào cũng nghe thấy, sớm nghe mòn lỗ tai rồi.

      biết có phải Hiệu trưởng Kiều lại mấy chục năm ? bài phát biểu vô cùng dài, cần giấy, hơn mau hai mười phút nhưng hề lặp lại câu nào, mà thầy chưa dừng lại, khiến ngồi nghe cũng thấy mệt. Có lẽ nên cân nhắc chút, lợi dụng ưu thế của uyển chuyển đề nghị thầy nên rút ngắn bài phát biểu mấy chục năm chưa thay đổi kia.

      Rất lâu rất lâu sau, đợi mãi mới đến phần kết thúc: “Được rồi, các em học sinh, hôm nay thầy xin dừng lời ở đây. Hi vọng các em trong học kì mới, có thái độ học tập mới, thành tích mới, tuân thủ tốt kỷ luật. Cám ơn tất cả mọi người!”

      Chu Tiểu Vân vỗ tay đầu tiên khiến các bạn học sinh ban 2 còn chưa nghe thầy hiệu trưởng đến chỗ nào rồi cũng đồng loạt dùng sức vỗ tay.

      Cứ thế, học sinh lớp bên cạnh vỗ tay theo, vỗ mạnh đến mức tay bỏ bừng.

      Bất ngờ đón nhận tiếng vỗ tay như sấm dậy, Hiệu trưởng Kiều cảm động, nước mắt lưng tròng, nhìn các em học sinh tinh thần phấn chấn, chắc chắn bị bài phát biểu của ông kích thích nhiệt huyết tuổi trẻ. Viễn cảnh tương lai tươi sáng mở ra trước mắt, ô ô ô…

      Sau đó là hát quốc ca, làm lễ kéo quốc kỳ, hồi lăn qua lăn lại cuối cùng kết thúc, có thể trở về lớp.

      Giờ giải lao phần lớn học sinh chạy ra sân chơi, Chu Tiểu Vân có tinh thần nên ở lại lớp, nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dần dần thấy rất buồn ngủ, ngáp dài, ngủ quên lúc nào .

      Vừa chìm trong mộng đẹp được lúc, bị cơn lay kinh động quỷ thần của Vương Tinh Tinh đánh thức: “Nguy rồi, Chu Tiểu Vân, cậu mau dậy , nhìn xuống dưới xem. trai cậu muốn đánh Lý Thiên Vũ đấy!”

      Cái gì? !

      Chu Tiểu Vân giật mình tỉnh lại, cơn buồn ngủ mất sạch, mắt trợn tròn: “Cậu cái gì? Lặp lại lần nữa!”

      Thở hổn hển vì chạy vội, Vương Tinh Tinh đem lời vừa ặp lại lần, cuối cùng còn hâm mộ bình luận thêm câu: “ cậu đối xử với cậu tốt, có người va vào liền thay cậy trút giận, có trai như thế tốt biết bao, làm người ta hâm mộ chết được.”

      Chu Tiểu Vân tức giận : “Cậu thích tặng cho cậu đấy.”

      Đúng là sợ điều gì gặp điều đó, tính Đại Bảo thích gây hiểu chắc? Sợ thiên hạ bất loạn, chuyện bé xíu xiu cũng bùng nổ thành cuộc chiến, được, phải cản ấy lại.

      muốn gặp lại người đó nhưng cũng muốn người đó bị Đại Bảo đánh! Aizz, phụ nữ mâu thuẫn!

      Chu Tiểu Vân chạy vội, chân như nhũn ra.

      Ặc, đống người vây xem, trung tâm đám đông phải là trai bảo bối của và Lý Thiên Vũ sao?

      Thạch Đầu đứng sau Đại Bảo cổ vũ cho bạn, la hét: “Đánh cho nó trận, cần nhiều.”

      Cố Xuân Lai đứng cạnh giựt giây Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vũ, đừng khách khí. Đánh đánh, ai sợ ai chứ. Có tớ ở đây cậu đừng sợ.”

      Đúng là mấy phần tử cuồng chiến. Chu Tiểu Vân than thầm trong lòng, dám dừng cước bộ, vội vã chen vào trong đám đông. “ ơi!”

      túm cổ áo Lý Thiên Vũ Đại Bảo nghe được giọng quen thuộc lập tức quay đầu, thấy là Chu Tiểu Vân nhếch miệng cười: “Đại Nha, là thằng nhóc này bắt nạt em đúng . Dám va vào khiến em tao chảy máu, hôm nay tao phải cho mày trận!”

      Tính Lý Thiên Vũ kiệt ngạo bất tuân. Sở dĩ khoan dung với hành động khiêu khích của Đại Bảo là do trong lúc vô ý cậu va phải Chu Tiểu Vân, là sai trước, nếu chỉ sợ sớm đánh nhau hồi, làm sao nhẫn nại giải thích đến bây giờ.

      (Kiệt ngạo bất tuân: xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như ngựa khó thuần, có sức mạnh, tự lập tự cường, ai sai khiến được)

      Ngay cả như vậy, kiên nhẫn của cậu sắp dùng hết. Lông mày nhướn cao, nét mặt kiên nhẫn.

      Chu Tiểu Vân liếc qua, lập tức biết người nào đó sắp nổi giận. Người này là, lúc nào tức giận lông mày bên phải nhướn rất cao, ngờ thói quen này có từ bé.

      ơi, buông bạn ấy! Giờ em sao rồi, tới tìm người ta làm gì? Sáng nay, bạn ấy xin lỗi em rồi.”

      Đại Bảo sửng sốt, sao phản ứng của em giống dự đoán của cậu vậy. Cậu còn tưởng Đại Nha vui mừng, rằng đúng là trai tốt của em cơ!

      Trong lúc đó, Lý Thiên Vũ nhân cơ hội này thoát khỏi kiềm chế, lui về phía sau mấy bước

      Đại Bảo liếc xéo, châm chọc: “Sao, nhóc kia, muốn chạy à?”

      Lý Thiên Vũ kiềm chế được nữa: “ chuyện chú ý chút, cái gì gọi là muốn chạy, nghĩ rằng tôi sợ phải , thích đánh nhau qua đây!”

      “Đến đến, ai sợ ai. Hôm nay giáo huấn thằng nhóc này trận, tao gọi là Chu Chí Lương!” xong, Đại Bảo tiến lên, bị Chu Tiểu Vân gắt gao túm chặt.

      ơi, đừng làm thế. phải em rồi sao, em sao cả. Hôm qua, bạn ấy đụng vào em là vô tình, phải cố ý. về lớp , sắp vào lớp rồi.”

      Đại Bảo tâm cam tình nguyện trừng Lý Thiên Vũ cái: “Hôm nay tao bỏ qua, lần sau lại dám bắt nạt em tao, tao khiến mày mặt mũi bầm dập.”

      Bỏ lại câu đe doạ, Đại Bảo và đám bạn cùng lớp lên cầu thang. Đám đông thấy nhân vật chính rút lui, chứng kiến cuộc cãi vã nảy lửa nên cũng tản .

      Lý Thiên Vũ vô duyên vô cớ bị Đại Bảo mắng trận, trong lòng nghẹn khuất. Nhưng đúng là mình sai trước nên trước mặt Đại Bảo khoẻ như trâu cậu mới nhịn, bằng đánh nhau thắng bại sớm phân định. Đương nhiên phần thắng đối thủ 6 cậu 4, ràng như thế có ai tự nguyện ăn đòn?

      Cũng may Chu Tiểu Vân rất thức thời, Lý Thiên Vũ đĩnh đạc : “Chu Tiểu Vân, coi như bạn hiểu đạo lý hơn trai bạn nhiều. cho trai bạn biết, nếu lần sau còn chuyện với tôi như thế, đừng trách tôi tha cho ta.”

      Khoác lác!

      Chu Tiểu Vân căn bản muốn chuyện với người nào đó, kéo Vương Tinh Tinh , thèm nhìn Lý Thiên Vũ.

      Nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân, Lý Thiên Vũ càng nghẹn khuất. Uổng công cậu vừa rồi còn cảm thấy bạn ấy rất tốt chứ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 107: Khác thường
      [​IMG]

      Những ngày kế tiếp đối với Chu Tiểu Vân mà quả là cực hình. Đến lớp khó tránh khỏi chạm mặt người vô cùng muốn gặp nên tận lực coi như thấy. ngờ, hai người người ngồi trước kẻ ngồi sau.

      Giọng thầm chuyện riêng của Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai giống như thanh của ma quỷ, như con sâu đục khoét lỗ tai . hận thể khâu miệng ta lại.

      Bạn có biết cảm giác nghe được giọng người mà khí huyết trong người bốc lên cuồn cuộn chưa? Từng trải qua tình cảnh chỉ cần thấy người dù chỉ là bóng lưng lòng bồn chồn yên chưa? Từng nếm trải tình cảnh vừa nghĩ đến người kia xúc động lệ rơi đầy mặt chưa?

      Chu Tiểu Vân bắt đầu bực bội. Cảm xúc khác thường này chỉ có bạn cùng bàn Tinh Tinh cảm giác được, ngay cả Phương Văn Siêu cũng thấy bất thường.

      học liên tục thất thần, làm bài tập chú ý bắt đầu sai vớ vẩn, quan trọng hơn là vốn ít giờ học trò này càng kín miệng. Cả buổi nghe hai câu.

      Trước đây Chu Tiểu Vân thường xuyên đến phòng làm việc tìm , nộp vở bài tập hay cầm cặp giúp , thậm chí chuyện phiếm với , nhưng bây giờ ngược lại. bao giờ thấy bóng dáng, vì thế Phương Văn Siêu thể xem vấn đề này. Đừng đùa, đây chính là học trò giỏi nhất của . bị chuyển đến ban 4, vì xin chuyển lại, sao có thể quan tâm đến?

      Vì thế Phương Văn Siêu chọn giờ thể dục, nhắn lên văn phòng làm việc, chuẩn bị tâm với chút.

      Năm nay có khoảng mười giáo viên mới chuyển đến. Phòng làm việc cũ quá đủ chỗ nên chuyển hai phòng học của khối lớp thành phòng làm việc mới. Đại phần giáo viên môn ngữ văn ở phòng này, số còn lại ngồi trong phòng làm việc của giáo viên môn toán.

      Chu Tiểu Vân thấp thỏm bất an đến phòng giáo viên. Lúc này trong phòng chỉ có thầy giáo chữa bài tập.

      Phương Văn Siêu cúi đầu viết này nọ, thấy Chu Tiểu Vân tiến vào, buông bút trong tay, ý bảo Chu Tiểu Vân ngồi xuống ghế cạnh đó.

      Nhìn dáng vẻ Chu Tiểu Vân tiều tụy gầy gò, trong lòng rất đau lòng. dịu dàng : “Chu Tiểu Vân, em biết vì sao thầy gọi em đến ?”

      Chu Tiểu Vân đầu tiên là lắc đầu sau lại gật đầu. Sao biết nguyên nhân chứ? Nhất định do gần đây quá mức bất thường, Vương Tinh Tinh hỏi rất nhiều lần, có phải do sinh bệnh hay là có chuyện gì vui.

      “Em gần đây cực kì ít , cả ngày rằng, ngồi lì chỗ, giải lao ra ngoài chơi. học thấy phát biểu, làm bài tập sai linh tinh. Nhìn , đây là bài tập sáng nay thầy giao, từ rất đơn giản cũng viết sai.”Phương Văn Siêu mở vở bài tập, đó khoanh tròn dấu bút đỏ.

      Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn, hả, ra là viết nhầm “Cởi mở – 开放” thành “Kê đơn – 开方”. Lỗi này từ lúc học lớp đến nay chưa bao giờ phạm phải.

      Chu Tiểu Vân cúi thấp đầu, thanh như muỗi kêu: “Xin lỗi, Thầy Phương!”

      Phương Văn Siêu thở dài: “ phải xin lỗi thầy. Hôm nay thầy gọi em đến đây phải để phê bình em, mà là muốn chuyện với em. Gần đây em làm sao thế? Có phải gặp chuyện gì vui ? Có vấn đề gì khó giải quyết cứ ra, xem thầy có thể giúp được em .”

      Chu Tiểu Vân cảm nhận được quan tâm thực lòng của thầy, chợt xúc động muốn ra tất cả. Nhưng nghĩ đến phản ứng hốt hoảng của thầy sau khi nghe xong, lập tức lời đến bên miệng vội nuốt xuống.

      thế nào đây? cho thầy từng là người phụ nữ hai mươi tám tuổi nay sống lại? cho thầy gặp “Chồng cũ” ? cho thầy mọi phiền não của đến từ Lý Thiên Vũ ngồi đằng sau?

      Nỗi đau khổ này chỉ mình cảm nhận và nhấm nuốt, thể cho bất kì ai. Mà nỗi đau khổ này do thể chia nên đau đớn gấp bội. Chính cũng biết tình trạng bất thường của bản thân. Huống chi là người khác?

      Cuối cùng, Chu Tiểu Vân đành phải tránh nặng tìm : “Thầy Phương, tâm trạng của em tốt, có thể vì sau khi chia lớp phải tách khỏi nhiều bạn bè nên chưa thích ứng kịp. thời gian nữa quen hơn.”

      Phương Văn Siêu ràng hài lòng với đáp án này : “ phải thầy cố ý xếp em ngồi với Vương Tinh Tinh rồi sao? Đây phải là lý do , trong lòng em nghĩ gì, hãy với thầy, đừng để thầy tức giận.”

      Từ trước đến nay Phương Văn Siêu luôn tươi cười rạng rỡ, hòa ái, dễ gần, nay nghiêm mặt, trong lòng đúng là hơi sợ, để lộ phần : “Thầy Phương, em cho thầy biết. Em thấy hai bạn ngồi sau rất hay chuyện, trong lúc giáo viên giảng bài cũng thầm to quấy rầy em nghe giảng. Thầy xem, có thể chuyển em ngồi chỗ khác ?”

      Chu Tiểu Vân mong mỏi nhìn Phương Văn Siêu, nếu thầy cho ngồi cách xa Lý Thiên Vũ chút có lẽ thấy thoải mái hơn.

      Phản ứng của thầy trái ngược với : “Cái gì? Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai hay chuyện riêng? Hai trò này đúng là, hết tiết thầy gọi họ lên dạy dỗ trận. Về chuyện chuyển chỗ, tạm thời cứ để đó. Mới khai giảng, thầy chưa hiểu tính cách từng người, sau này rồi tính.”

      xong tiếp tục công tác tư tưởng cho Chu Tiểu Vân, dặn phải chú tâm học hành, nghiêm túc làm bài tập, trong lớp nên thất thần, tan học thường xuyên ra ngoài chơi để hoà đồng với các bạn vân vân và vân vân.

      Sau khi hết tiết thể dục, Chu Tiểu Vân về lớp, Vương Tinh Tinh nháy mắt ra hiệu hỏi : : “Nè, thầy Phương gọi cậu có việc gì thế?”

      Chu Tiểu Vân lười chuyện, lười biếng ngồi xuống ghê.

      Vương Tinh Tinh bất mãn bĩu môi: “Chu Tiểu Vân, cậu sao thế. Tớ mười câu cậu trả lời câu, đúng là coi tớ là bạn thân. Gần đây rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

      Chu Tiểu Vân đành phải tránh nặng tìm giải thích chút: “Thầy Phương gọi tớ lên sửa lại bài.”

      “Oa!” Vương Tinh Tinh há hốc mồm, “Cậu cũng làm sai bài á? Đúng là mặt trời mọc đằng tây.”

      thể trách Vương Tinh Tinh khoa trương như vậy. Nên nhớ bé ngồi cùng bàn với bạn này hơn ba năm, biết rất về bạn. Thi thường xuyên được song bách, kì thi nào cũng đứng đầu khối, đứng là thầy Phương, ngay cả Hoàng lớp bên cạnh thường xuyên với học sinh: “Các em nhìn bài tập của Chu Tiểu Vân mà xem, chữ viết cực kì đẹp, sai lỗi nào…”

      Nay Chu Tiểu Vân lại viết sai chữ, thảo nào Vương Tinh Tinh kích động như thế.

      định gì đó, Vương Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, Chu Tiểu Vân nằm úp xuống mặt bài để ý tới , thở dài đành tìm Ngô Mai chơi.

      Cuối cùng tai được yên tĩnh! Chu Tiểu Vân thỏa mãn ghé nằm nhoài ra bàn, cố sức chôn đầu trong cánh tay, hi vọng có thể cho mình thêm cảm giác an toàn.

      nhìn! nghe! thấy! Để cho tôi được mình yên tĩnh trong thế giới của tôi được

      Đáng tiếc cầu nho này rất xa vời.

      Tiếng cười của hai người đáng ghét kia từ bên ngoài lớp ngừng chui vào lỗ tai của .

      Ai! Những ngày dằn vặt này bao giờ mới kết thúc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :