1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một đời ngọt ngào - Bạc Hãn Khinh Y Thấu (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chúng Ta Kỳ Quen Nhau!

      Editor: Ngọc

      "Ồ, đây là em nhà ai bộ dáng đáng như vậy? An Trúc, cậu lừa vị thành niên ? Em muốn hỗ trợ báo nguy ?"

      An Thế Trúc lấy điện thoại cầm tay ra, biết gọi điện thoại cho ai: "Tòa soạn báo Hoa Hạ phải ? Tôi vừa trông thấy Vân Triết của công ty truyền thông Vân thị, ở khách sạn cùng ngôi sao thuê phòng!"

      Vân Triết: "... Này!"

      Vân Triết vội vã tiếp đón mỹ nữ đeo kính râm đằng sau, vài câu ngắn gọn rồi rời .

      An Thế Trúc giới thiệu Vân Triết cho Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến kinh ngạc: "Tôi trước đây gặp qua ta?"

      "Khi đó 9 tuổi, Vân Triết tới nhà của tôi chơi, cầm rắn đồ chơi dọa em, em thả chó cắn cậu ta, còn nhớ ?"

      À, Cố Thiến Thiến nhớ ra rồi, Vân Triết cũng phải là người tốt gì, cùng An Thế Trúc cá mè lứa, lúc ấy ở ngoài vườn hoa biệt thự cùng"Thiến thiến" chơi đùa, Vân Triết đột nhiên lấy ra con rắn đồ chơi quăng đến trước mặt , đem dọa cho chết khiếp, khóc to làm cho "Thiến thiến" chạy lên cắn đối phương, sau đó Vân Triết liền bị đưa tiêm vắc-xin phòng bệnh ...

      Sau đó Cố Thiến Thiến bị mẹ Cố hung hăng giáo huấn trận, bao lâu sau nhà bọn họ liền chuyển đến thành phố C, lúc ấy còn thấy rất may mắn , đứa hư đốn kia bị "Thiến thiến" cắn, hẳn là thể tìm gây phiền toái .

      Ngày hôm sau, An Thế Trúc đưa đến trường học, bắt đầu quân huấn, nơi quân huấn là trong quân doanh ở thành phố B, lúc sau, những nam nữ xa lạ bắt đầu huấn luyện.

      Sau khi quân huấn kết thúc, Cố Thiến Thiến cùng ba nữ sinh vừa đến cửa ký túc xá, chợt nghe thấy điện thoại reo, là An Thế Trúc.

      "Nhìn ra ngoài xem."

      Cố Thiến Thiến cầm điện thoại ngó ra ngoài xem, trông thấy xe An Thế Trúc ở ký túc xá đối diện, cùng bạn học tạm biệt, rồi đến chỗ An Thế Trúc, " phải bảo cần tới sao? Tôi tự mình trở về là được."

      An Thế Trúc khẩu khí trào phúng : "Bị bắt cóc phải làm sao bây giờ? Nhanh lên xe, mẹ tôi làm đống đồ ăn chờ em."

      Cố Thiến Thiến hừ tiếng, mở cửa xe ngồi xuống, An Thế Trúc bên lái xe bên quan sát rồi : "Thắt dây an toàn vào."

      Cố Thiến Thiến nổi giận : " thắt!"

      An Thế Trúc dừng xe lại nhìn cái, sau đó nghiêng người nửa người đè sang chỗ , Cố Thiến Thiến hoảng sợ, khẩn trương : " muốn làm gì?"

      Hai khuôn mặt cách nhau gần, An Thế Trúc ngẩng đầu nhìn Cố Thiến Thiến cái, hô hấp của mơ hồ phảng phất phun lên gương mặt , An Thế Trúc chậm rãi kéo dây an toàn qua thắt giúp : "Thắt dây an toàn, em nghĩ rằng tôi làm gì em?"

      Cố Thiến Thiến: "..." nghĩ đến... , ước gì có cái hố để đem mình chôn.

      Thời điểm quân huấn An Thế Trúc ngày ít nhất hai lần gọi điện thoại cho , ngẫu nhiên còn có tin nhắn, thường xuyên được Ngôn Tĩnh hỏi: "Bạn trai cậu sao? Có phải hay là cậu bạn cùng học trung học lần trước?"

      Cố Thiến Thiến quanh co nửa ngày, nên lời, nhưng trong đầu óc khoảng thời gian này toàn nghĩ đến từ " dâu " .

      Nên An Thế Trúc vô cùng bình thường tới gần , đều đột nhiên có hơi mất tự nhiên, trước kia bổ nhào vào lòng An Thế Trúc, đều có cảm giác gì, cho tới bây giờ cũng coi An Thế Trúc là người đàn ông, nhưng ngày đó lúc xem phim, sờ soạng phải tiểu huynh đệ của An Thế Trúc, đột nhiên phát , An Thế Trúc hình như cũng là người đàn ông.

      An Thế Trúc thắt xong dây an toàn, cũng có ngồi lại chỗ mình, ngược lại dựa vào càng gần, nhìn chằm chằm gương mặt của , hỏi: "Tại sao em đỏ mặt?"

      Cố Thiến Thiến còn nhìn chằm chằm đỉnh xe: "Nóng!"

      " ?" thanh An Thế Trúc có vẻ như chút để ý, đột nhiên cười khẽ tiếng, nhóc kia tựa hồ có xu thế thông suốt rồi. Mình có nên hay có động tác nhanh hơn?

      Cố Thiến Thiến bị cười đến tâm hoảng ý loạn, hận thể chui vào hố, giả bộ bình tĩnh, chớp mắt nhìn chằm chằm hướng, thình lình nghe thấy tiếng tin nhắn di động vang lên, vội vàng lấy ra xem, là tin nhắn của Ngôn Tĩnh: 【 Chúng ta đều nhìn thấy các người ở trong xe hôn môi nha! 】

      Cố Thiến Thiến gì nhìn những chữ tin nhắn, chỉ cảm thấy như sét từ trời giáng xuống đầu.

      rất nhanh trả lời tin nhắn: 【 cậu nhìn lầm rồi! ! ! ta giúp mình thắt dây an toàn! ! !】

      Ngôn Tĩnh: 【 Haha! Giải thích chính là che giấu! Lần trước còn trai cậu, có chị khóa cho mình biết An học trưởng họ An, mình chỉ là vạch trần cậu, khi nào mời bọn mình ăn cơm! 】

      Cố Thiến Thiến: 【 ta là trai nhà hàng xóm mình, trai ! Là thắt dây an toàn mà! 】

      Ngôn Tĩnh: 【 được rồi, thắt dây an toàn, bạn trai cậu rất cẩn thận . 】

      Cố Thiến Thiến ngón tay giật giật, vừa viết vài từ lại xóa, nhụt chí, lại lần nữa bị An Thế Trúc hủy danh dự, lúc cấp hai trung học coi như tính, dù sao khi đó mẹ Cố đồng ý, cũng có hứng thú, nhưng đây là đại học, tại cũng tưởng tượng mình có chút tình ngọt ngào được , cuộc sống đại học tốt đẹp còn chưa bắt đầu, An Thế Trúc lại đến quấy rối.

      Cố Thiến Thiến căm giận đem điện thoại cất vào trong túi, tức giận trừng mắt An Thế Trúc: " về sau đừng tới đón tôi được ? Đều bị người khác hiểu lầm, kỳ chúng ta cũng thân quen đến vậy!"

      An Thế Trúc trong lòng trầm xuống, thân quen? đây là muốn làm sạch quan hệ? bên lái xe bên chậm rãi : "Quả thân quen, chính là tuần trước chúng ta còn cùng ngủ cái giường."

      Cố Thiến Thiến: "..."

      An Thế Trúc nghiêng đầu đối với cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, răng nanh lòe lòe sáng lên: "Em muốn giải thích hiểu lầm với ai? Tôi giúp em cùng ta giải thích, chúng ta quả quen!"

      Hai người đấu võ mồm Cố Thiến Thiến cho tới bây giờ cũng chưa thắng lần nào, lúc còn có thể dùng khóc, chuyển bại thành thắng, trưởng thành, cũng ngượng ngùng khóc, vì thế phát chính mình hình như chỉ có thể giương mắt nhìn.

      Cố Thiến Thiến hừ tiếng: "Cảnh cáo , đừng trở ngại tôi đương, tôi học đại học, mẹ tôi đều đồng ý ."

      An Thế Trúc sắc mặt khẽ biến, chính mình đợi lâu như vậy mới đợi được lớn lên, người nào có mắt dám nẫng tay của , An Thế Trúc trong lòng cười lạnh, miệng lại : "Thế nào? Có người trong lòng ? Vừa vặn để cho tôi kiểm tra ta!"

      Cố Thiến Thiến đánh giá An Thế Trúc, người này lại có lòng tốt như vậy? lừa gạt thu thập tin tức sau đó báo cáo cho mẹ Cố ?

      Cố Thiến Thiến cảm thấy như thế mới giống An Thế Trúc, uy hiếp : " lại phá hư, tôi để cho yên."

      "Ồ, tôi chờ mong em để cho tôi yên."

      An Thế Trúc được sao cả, trong lòng cũng trầm xuống, chẳng lẽ là thời điểm quân huấn? vừa mới đến thành phố B chưa đến nửa tháng, An Thế Trúc tự nhận mình trông cũng rất nghiêm, xem ra còn phải tăng mạnh phòng bị, An Thế Trúc yên lặng đem cấp bậc phòng vệ nâng đến bậc cao nhất, sau đó chuẩn bị bóng gió, loại tình này tốt nhất là để cho mẹ An xuất quân.

      Cố Thiến Thiến ở trong lòng thầm : chờ mong để yên? Lời này giống như có chút thích hợp, như vậy nghe có điểm giống...

      Cố Thiến Thiến với nữa, nghịch điện thoại di động, An Thế Trúc nhịn trong chốc lát, hỏi: "Em thích loại người như thế nào?"

      Cố Thiến Thiến đầu cũng nâng trả lời, " biết."

      An Thế Trúc trong lòng vui vẻ, xem ra hẳn là có người trong lòng, qua hơn mười giây Cố Thiến Thiến lại bổ sung câu: "Dù sao cũng phải người như ."

      An Thế Trúc: "..."

      rất muốn hỏi: người như làm sao? Muốn tiền có tiền, muốn gương mặt có gương mặt, nhân phẩm tốt! lại là xử nam! ràng rất nhiều người thích !

      Trở lại Tĩnh Thủy viên, Cố Thiến Thiến trở về phòng tắm rửa, An Thế Trúc tìm mẹ An.

      Mẹ An có chút kiên nhẫn : "Có việc con mau, lén lút ."

      An Thế Trúc trầm mặc chút, đây là mẹ ? Bà mới là mẹ của Cố Thiến Thiến ?

      " ấy giống như có người trong lòng, mẹ giúp con hỏi thăm chút."

      Mẹ An đề cao lượng: "Ai? Thiến Thiến?"

      Mẹ An nở nụ cười: " Đáng đời tiểu tử con, ai kêu con trước đây luôn bắt nạt Thiến Thiến, người ta tại thích con đúng ."

      An Thế Trúc căm tức nghĩ: khi đó mới mấy tuổi, mẹ mình quý mình, mỗi ngày con bé nhà khác, có thể ghét Cố Thiến Thiến sao, chọc ghẹo là chuyện bình thường đúng ? Sau mỗi lần làm khóc, sau đó cũng dỗ sao?

      "Con tại đối với ấy phải rất tốt sao? ấy luôn nhớ kỹ chuyện trước kia, con từ lúc 9 tuổi bắt nạt ấy nữa, đều là ấy khóc cho con nhìn. Cố Tiểu Thiến chính là lòng dạ hẹp hòi!"

      Mẹ An cười mắng: "Chính con lòng dạ hẹp hòi, còn Thiến Thiến lòng dạ hẹp hòi."

      "Mẹ, người lát nữa nhớ hỏi thăm!" An Thế Trúc kêu thêm vài tiếng "Mẹ", mẹ An mới : "Vậy được rồi, mẹ hỏi chút, trông giống như mật thám."

      An Thế Trúc vội vàng : "Chẳng lẽ người muốn ấy làm con mình."

      "Được rồi được rồi, mẹ xem ràng là con muốn lấy Thiến Thiến làm vợ, đừng lấy chuyện của mẹ ra làm cớ!"

      Cố Thiến Thiến tắm rửa xong, bên lau tóc bên xuống dưới lầu, An Thế Trúc lôi kéo tay áo mẹ An, dùng ánh mắt ý bảo bà nhanh .

      Mẹ An lắc lắc tay: "Gấp cái gì, buổi tối hỏi".

      An Thế Trúc cảm thấy sốt ruột: "Đợi buổi tối, muộn mất!".
      YoororoTrâu thích bài này.

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Doi truyen nhiu nhiu doc cho da hehe

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Cậu Bạn Học Cùng Trung Học Cao To.

      Từ chương này thay xưng hô của Thế Trúc với Thiến Thiến từ tôi-em sang -em nhé

      Editor: Ngọc

      Mẹ An bị An Thế Trúc phiền đến chịu được, đành phải tìm Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến ngồi ở sofa xem TV, mẹ An qua ngồi cạnh, hòa ái hỏi: "Quân huấn mệt ? Phơi nắng đến đen."

      Cố Thiến Thiến nhìn cánh tay cùng chân: "Vẫn khỏe ạ, chỉ là quá nóng."

      Mẹ An cùng Cố Thiến Thiến chuyện phiếm trong chốc lát, rồi bắt đầu sang chuyện khác: "Thiến thiến cũng 18 tuổi rồi, có bạn trai chưa?"

      Cố Thiến Thiến nhất thời có chút ngượng ngùng, thành lắc đầu.

      "Mẹ con ở thành phố B, mẹ An cũng chính là mẹ con, tìm bạn trai là chuyện đại , mẹ An giúp con xem xét tốt, con có người trong lòng ?"

      Cố Thiến Thiến thoáng do dự chút, lắc lắc đầu, trước kia đối với Lâm Thanh có chút hảo cảm, nhưng mà chưa đến mức thích.

      Mẹ An vốn là tới hỏi thăm việc này, vừa thấy biểu tình Cố Thiến Thiến là biết, phỏng chừng là trong lòng có người, cho dù Cố Thiến Thiến thích người đó cũng có chút hảo cảm, mẹ An vội vàng hỏi: "Có nhìn thuận mắt cậu nhóc nào sao?"

      "Để cho mẹ An giúp con xem xét chút, Thiến Thiến nhà chúng ta còn chưa đương bao giờ, vạn nhất bị lừa phải làm sao bây giờ."

      Cố Thiến Thiến có chút xấu hổ, tự nhận mình phải ngu ngốc, nhưng mọi người chung quanh luôn lo lắng bị lừa, bất quá, ở phương diện này quả có kinh nghiệm gì, đành phải : "Đoạn thời gian trước con ở trong trường học gặp bạn học cùng trung học, trước kia ngồi cùng bàn, nhưng bát tự như hợp bao lâu chuyển trường, cũng là tốt, thuận theo tự nhiên ."

      Mẹ An lấy được tin tức, lại cùng Cố Thiến Thiến chút như là: tìm bạn trai tốt nhất tìm người thân quen, hiểu nhau, lại hàm súc khen An Thế Trúc phen.

      trong chốc lát, An mẹ rời phòng khách, đem tin tức tìm hiểu được cho An Thế Trúc, An Thế Trúc nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, mẹ An vỗ vỗ bờ vai của : "Con được ! Thiến Thiến mới sinh ra, con liền nhận thức con bé, kết quả người ta tại đối với bạn học cùng trung học có hảo cảm, cứ thế là chướng mắt con."

      An Thế Trúc gì nhìn mẹ An, phát mình có chút nhớ mong mẹ Cố rồi .

      Lúc đến giữa trưa, Cố Thiến Thiến nhận được tin nhắn của Lâm Thanh, giữa trưa mời cùng Ngôn Tĩnh ăn cơm. Cố Thiến Thiến trả lời cậu ta, mình ở trường học, ở nhà thân thích.

      An gia cùng Cố gia dĩ nhiên phải là thân thích, tại cũng phải hàng xóm, Cố Thiến Thiến nhất thời cũng hình dung được, nên hay gọi là thân thích để giải thích, mẹ An trước đây luôn muốn nhận làm con nuôi, mấy năm nay tuy rằng đề cập qua, nhưng đối với thái độ vẫn như trước.

      Ngày hôm sau An Thế Trúc đưa Cố Thiến Thiến đến trường, Cố Thiến Thiến uyển chuyển từ chối: "mình con tự được, cần phiền Lợn Chết."

      Mẹ An bật cười, mẹ Cố là người thành phố C, hai "s" "sh", Cố Thiến Thiến phân biệt được.

      "Để cho Gậy Trúc đưa con , lúc này ở Tĩnh Thủy viên đón được xe."

      Mẹ An như vậy , Cố Thiến Thiến nghĩ chỉ để An Thế Trúc đưa đến cổng trường học, kiên quyết thể lại đưa đến ký túc xá.

      thực tế, bởi vì quân huấn chấm dứt, đại bộ phận phụ huynh của các tân sinh viên rời , An Thế Trúc cũng thể lại trắng trợn, kiêng nể đem xe chạy vào trường học, hai người liền theo cổng trường vào bãi đỗ xe trường học, Cố Thiến Thiến ở cổng trường cùng An Thế Trúc vẫy tay tạm biệt, kết quả vài bước, An Thế Trúc vẫn ở cạnh .

      Cố Thiến Thiến dừng lại, lặp lại : "Tạm biệt!"

      An Thế Trúc: " đưa em phòng học."

      Này! Bị An Thế Trúc đưa đến phòng học, thanh danh của sao có thể rửa sạch được chứ? Cố Thiến Thiến kiên định cự tuyệt.

      " được!"

      "Vì sao được!"

      "Chính là được!"

      " càng muốn đưa em !"

      Cố Thiến Thiến: "..."

      Cmn, chơi xấu. Bởi vì hai người bề ngoài quá mức xuất chúng, hơn nữa An Thế Trúc vốn là người nổi tiếng ở trường học, hai người đứng ở cổng trường tranh chấp trong chốc lát, liền dẫn tới mọi người liên tiếp quay đầu vây xem, có người còn ràng đứng ở bên nhìn chăm chú.

      Cố Thiến Thiến mặt đen lại, cúi đầu về phía trước, bước chân giẫm mạnh, đặc biệt nhanh, hận thể bước giẫm xuống, có thể giẫm chết con kiến nào đó tên là An Thế Trúc, An Thế Trúc chậm rì rì theo ở phía sau, ngẫu nhiên gặp được người quen còn gật đầu chào đón.

      Lúc Cố Thiến Thiến nhanh đến phòng học, ở ký túc xá ba người vừa vặn theo bên kia tới, Ngôn Tĩnh gọi tiếng, Cố Thiến Thiến dừng lại, tức giận đối với An Thế Trúc : "Tôi đến nơi rồi."

      Ý Cố Thiến Thiến là An Thế Trúc có thể nhanh mà lăn về , An Thế Trúc bắt đầu giả ngu, tiếng, chút để ý.

      Sau khi Cố Thiến Thiến nhiều lần ám chỉ hiệu quả, nghiêm mặt phòng học, An Thế Trúc vẻ mặt thanh thản theo sau Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến vào phòng học trước, mắt lộ ra hung quang trừng mắt An Thế Trúc, vẻ mặt cảnh giác: " rốt cuộc muốn làm gì?"

      "À, muốn nhìn chút xem em học tập như thế nào?" An Thế Trúc ra vẻ trưởng bối, nhàng bâng quơ đáp câu.

      Cố Thiến Thiến đứng ở cửa cùng An Thế Trúc giằng co, rất nhanh thầy giáo liền đến đây, gặp An Thế Trúc. An Thế Trúc là tâm phúc của Đại học T, trước nhà của là nhà có gia thế, trong lúc học quản lý được công ty, khiến cho người khác nể trọng vài lần, thầy giáo trường học ràng là làm thân với An Thế Trúc.

      Ánh mắt thầy giáo dạo qua người vòng Cố Thiến Thiến, ý vị thâm trường cười : "Tuổi trẻ tốt."

      An Thế Trúc cười yếu ớt, Cố Thiến Thiến thầm nghĩ rít gào câu: thầy giáo, mong ông chuyện đứng đắn! !

      Thầy giáo đều đến đây, Cố Thiến Thiến còn có thể tiếp tục đóng cọc ở trước cửa sao? nghiêm mặt tiến vào phòng học, An Thế Trúc cũng tiến vào phòng học.

      tiết này, Cố Thiến Thiến cực kỳ thống khổ, bắt đầu yên lặng thương tiếc cuộc sống đại học của mình. Buổi sáng chỉ có tiết, sau giờ học, Cố Thiến Thiến mới vừa ra khỏi phòng học, liền nhận được điện thoại của Lâm Thanh, Lâm Thanh muốn gặp mặt . Cố Thiến Thiến cầm di động, yên lặng nhìn An Thế Trúc, là Lâm Thanh mời , nhưng lần này là có việc.

      Mẹ Cố vẫn cho rằng con ít nhất phải có ít tài nghệ, An Thế Trúc trước đây học đàn dương cầm, vì thế mẹ Cố bắt đầu tính toán, muốn đem Cố Thiến Thiến cũng học đàn dương cầm, còn có thể để cho An Thế Trúc chăm sóc , nhưng Cố Thiến Thiến làm sao nguyện ý, ồn ào muốn học đàn cello, mấy năm nay học, trình độ tự nhiên kém, khi học trung học, Cố Thiến Thiến cùng Lâm Thanh lên đài biểu diễn qua lần, kéo đàn, Lâm Thanh hát, cuối cùng hai người còn được giải thưởng.

      Lâm Thanh gọi điện thoại đến, chính là muốn mời Cố Thiến Thiến cùng nhau tham gia tiệc chào đón tân sinh viên vào lúc tối.

      ra Cố Thiến Thiến đối với loại hoạt động này có hứng thú gì, nhưng là Lâm Thanh mời ...

      Cố Thiến Thiến có chút động lòng , hơn nữa liên tục từ chối Lâm Thanh vài lần rồi, nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.

      Đợi Cố Thiến Thiến tắt máy điện thoại, An Thế Trúc hỏi: "Em muốn tham gia tiệc chào đón tân sinh viên buổi tối?"

      Cố Thiến Thiến quay đầu, nhìn chớp mắt về phía trước, An Thế Trúc tính tình tốt tiếp tục hỏi: "Muốn hay đến làm khách mời?"

      Cố Thiến Thiến giơ giơ cằm lên, trong lòng còn nhớ An Thế Trúc hôm nay làm. những chuyện tốt gì, sao còn có thể nhận "ý tốt" của ta, sau An Thế Trúc có thể có cái gì "ý tốt", chồn chúc tết gà—— có lòng tốt!

      Cố Thiến Thiến trở về ký túc xá, lúc lên lầu, theo thang cửa sổ lầu nhìn xuống, trong lòng đắc ý, ký túc xá nữ, An Thế Trúc thể theo ?

      Giữa trưa An Thế Trúc gọi điện thoại mời Cố Thiến Thiến ăn cơm, Cố Thiến Thiến chút do dự từ chối, vất vả mới đem người đá , ngốc mới có thể chủ động gặp. Buổi chiều Cố Thiến Thiến chỉ có tiết, học xong, liền cùng Lâm Thanh hẹn địa điểm gặp mặt.

      Khoảng cách lần trước gặp mặt qua khá lâu, lúc ấy hai người cũng lúc tán gẫu, lâu như vậy gặp mặt, tất nhiên có thể tán gẫu rất nhiều.

      "Chuyện kia, mình viết thư cho cậu, cậu nhận được ?" Lâm Thanh đột nhiên giọng hỏi.

      Haiz? Lâm Thanh viết thư cho ? Cố Thiến Thiến đúng là nhận được, Lâm Thanh thấy Cố Thiến Thiến vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đột nhiên buông lỏng, cho dù lúc ấy biết An Thế Trúc tồn tại, cậu vẫn là chưa từ bỏ ý định, sau khi chuyển trường viết cho Cố Thiến Thiến tám chín phong thư, nhưng đều có đáp lại, cậu muốn gọi điện thoại cho Cố Thiến Thiến, nhưng lại dám gọi, cuối cùng chờ đến lúc cậu có đủ dũng khí, mới phát Cố Thiến Thiến thay số điện thoại, chương trình học trung học vốn nặng nề, sau đó Lâm Thanh cũng có thời gian suy nghĩ việc này.

      Nhưng đoạn tình cảm ngây ngô đó được cậu lưu tại đáy lòng.

      Thời điểm ở đại học T trông thấy Cố Thiến Thiến, tại trong nháy mắt Lâm Thanh, cảm thấy tim mình đập loạn như phải tim mình, cậu phải nam sinh chủ động, cho nên lúc ấy cùng Cố Thiến Thiến ngồi cùng bàn lâu như vậy, cũng dám thổ lộ, sau đó chuyển trường cũng chỉ là dùng phương thức gửi thư, tỏ vẻ hàm súc. Trong nháy mắt gặp lại, trong lòng Lâm Thanh bỗng nhiên sinh ra dũng khí, cậu chạy xa xa hướng Cố Thiến Thiến, hô lớn tên .

      Cái tên chôn dấu trong đầu cậu, chỉ có đêm khuya ngủ mơ, mới có thể gọi lên.

      Đối với Lâm Thanh từ trước mà , thầm mến là chuyện của người, nhưng tại, Lâm Thanh muốn chuyện này biến thành chuyện hai người. Cuộc đời, cậu cùng với có duyên hội ngộ, Lâm Thanh tại giờ khắc này vô cùng tin tưởng vững chắc: hai năm trước chia xa, vì để hôm nay gặp lại!
      Yoororo thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Có Chút Chột Dạ

      Editor: Ngọc

      Lâm Thanh qua loa chuyện thư tín, ngược lại chuyện chào đón người mới ở tiệc tối, Cố Thiến Thiến có cây đàn ở thành phố C, cũng có mang lại đây, hai người liền hẹn nhau ngày mai cùng mua đàn, cùng nhau ăn cơm chiều xong, Lâm Thanh đưa Cố ThiếnThiến về ký túc xá, Cố Thiến Thiến vừa trở lại ký túc xá, Ngôn Tĩnh theo giường ngó, "Ai, cậu tắt điện thoại, An học trưởng gọi điện thoại mấy lần đến ký túc xá, bảo là sau khi cậu trở về, gọi điện thoại lại cho ấy."

      Cố Thiến Thiến đem điện thoại sạc pin, vừa mở máy lên có mấy tin nhắn và mấy cuộc gọi nhỡ, Cố Thiến Thiến vừa thay quần áo, còn chưa kịp gọi lại cho An Thế Trúc, An Thế Trúc gọi điện cho .

      " gọi điện cho tôi có việc gì ?"

      An Thế Trúc vừa nghe Cố Thiến Thiến chuyện xa cách, trong lòng có chút chán nản, nhưng giọng điệu của vẫn nhàng bâng quơ:

      "Buổi tối muốn gọi em cùng nhau ăn cơm."

      "À, tôi ăn cơm rồi ."

      " còn chưa ăn, 5 phút đồng hồ nữa, em xuống lầu ."

      Cố Thiến Thiến cam lòng , vì sao như hồn tiêu tan vậy?

      "Vì sao phải xuống?"

      " ăn cơm."

      "... , tôi ăn cơm rồi." CốThiến Thiến tốn hơi thừa lời .

      " tắt điện thoại trước!" An Thế Trúc xong tắt điện thoại, Cố Thiến Thiến "Alo" vài tiếng, chỉ nghe được vài tiếng tít tít.

      6 phút đồng hồ sau, Cố Thiến Thiến lười biếng ngồi ở trước máy tính lướt diễn đàn, An Thế Trúc gọi điện thoại đến, "Người đâu? Nhanh chút xuống dưới."

      Cố Thiến Thiến khẽ hừ tiếng, "Tôi rất bận, rảnh cùng ăn cơm." là ba bồi chắc?

      An Thế Trúc trầm mặc vài giây, nở nụ cười, "Ba phút sau xuống dưới, ở dưới lầu gọi to tên em."

      Cố Thiến Thiến: "..." Này! Cố Thiến Thiến chạy đến ban công, bóng dáng An Thế Trúc cao to đứng tại đối diện bên cây đại thụ, tay cầm điện thoại, ngửa đầu nhìn phía ký túc xá của , tư thái cực kì nhàn nhã.

      An Thế Trúc người này biết xấu hổ, loại chuyện này đúng là làm được, nghĩ lại năm đó học cấp hai, ở ngay tại dưới lầu phòng học gọi to tên của , sợ người khác biết có người quen tên như vậy, Cố Thiến Thiến lại vì cuộc sống đại học của mình bi ai vài giây, nhận mệnh thay quần áo, An Thế Trúc lại gọi điện thoại đến, " gọi nhé!"

      Cố Thiến Thiến buồn bực "Lập tức xuống đây!"

      "Nhanh chút!"

      Cố Thiến Thiến phụng phịu từ ký túc xá ra, An Thế Trúc đứng bậc thang đối diện, cười dài nhìn , Cố Thiến Thiến vừa thấy An Thế Trúc tươi cười tức giận, đen mặt : " rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta thân quen như vậy!"

      An Thế Trúc thuận miệng : "Ừ, quen, chính là ở cùng chỗ, ngủ cùng chiếc giường mà thôi."

      Cố Thiến Thiến á khẩu trả lời được, chỉ có thể đối với An Thế Trúc giương mắt nhìn.

      "Về sau giữa trưa cùng buổi tối, đều đến đưa em ăn cơm."

      "Ai muốn cùng ăn cơm!"

      An Thế Trúc từ cao nhìn xuống , "Mẹ em dặn chăm sóc em, tất nhiên muốn nhìn em ăn cơm."

      Đợi An Thế Trúc cơm nước xong, Cố Thiến Thiến lại bị An Thế Trúc lấy cớ tiêu hóa thức ăn, bắt đầu tản bộ vòng quanh trường học, trong quá trình tản bộ, mỗi khi An Thế Trúc gặp người quen nào đó, lúc chào hỏi, Cố Thiến Thiến lại nhận được ánh mắt ái muội từ đối phương, hận thể đào cái hố đem chính mình chôn.

      Mấy giờ sau, An Thế Trúc rốt cục bỏ lòng từ bi cho trở về ký túc xá, Ngôn Tĩnh ở giường nhô đầu ra, hắc hắc cười : "A, về rồi."

      Cố Thiến Thiến bất mãn ngồi ở ghế, u oán thở dài.

      Mới trước đây còn có thể cầm đòn sát thủ, cùng An Thế Trúc đấu lực lượng ngang nhau, nhưng sau khi lớn lên, thể tiếp tục biết xấu hổ mà khóc ? Từ lúc ở thành phố C gặp lại, Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc chèn ép tới gắt gao , Cố Thiến Thiến nâng cằm, ngừng bi thương thở dài, ra vẻ, cuộc sống đại học của lại lần nữa cùng với An Thế Trúc dây dưa , diễm ngộ của , khát khao của , toàn bộ tan vỡ.

      "Thế nào? Tình cảm thuận lợi? Mình giúp cậu tham mưu chút." Ngôn Tĩnh quăng tiểu thuyết trong tay, lưu loát xuống giường. Cố Thiến Thiến lại xa xôi thở dài, tục ngữ người kế ngắn... , Cố Thiến Thiến nhịn vài giây, liền đem chuyện cũ giản lược của và An Thế Trúc kể ra, sau khi xong, Cố Thiến Thiến tức mắng: "Trước kia còn chưa tính, tại ở đại học ta cũng dùng chiêu thức này! Mình thế nào hay ho như vậy, gặp phải người đê tiện như An Thế Trúc !"

      Ngôn Tĩnh ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Cố Thiến Thiến, lấy giọng chuyên gia : "Lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình, mình cảm thấy An học trưởng đối với cậu, ràng là có ý..." Ngôn Tĩnh nâng mặt, ánh mắt biến thành hâm mộ, " hâm mộ! Thanh mai trúc mã ! Mình cũng chưa gặp được trúc mã như vậy đâu!"

      Đợi Ngôn Tĩnh tự mình tưởng tượng chuyện xưa tốt đẹp phục hồi tinh thần lại, liền trông thấy Cố Thiến Thiến mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm , Ngôn Tĩnh cười gượng tiếng, "Hắc, chúng ta mới đến chỗ nào rồi?"

      Cố Thiến Thiến mặt chút thay đổi : "An Thế Trúc là người đê tiện!"

      Ngôn Tĩnh liếc sắc mặt Cố ThiếnThiến, châm chước : "Mình cảm thấy, cậu nên hỏi mục đích của An học trưởng? Như vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc..."

      Cố Thiến Thiến cúi đầu trầm tư, trong đầu bỗng nhiên lại nghĩ tới câu kia " dâu ", tim chịu khống chế nhảy nhảy vài cái.

      Giữa trưa ngày hôm sau, An Thế Trúc nhắn tin cho Cố Thiến Thiến, giữa trưa có việc, Cố Thiến Thiến tự mình ăn cơm cho tốt. Cố Thiến Thiến cắn môi, buồn bực thôi, ngày hôm qua tự hỏi nửa buổi tối, quyết định thời điểm giữa trưa ăn cơm tìm An Thế Trúc tìm hiểu chút, kết quả, bị An Thế Trúc cho leo cây.

      Có gì đặc biệt! cho rằng là ba bồi chắc? Bảo đến đến bảo ! Cố Thiến Thiến tức giận bất bình nghĩ.

      Ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều, Cố Thiến Thiến cùng Lâm Thanh hẹn nhau buổi chiều mua đàn, hai giờ chiều, hai người liền hẹn ở dưới lầu ký túc xá của Cố Thiến Thiến, mua xong đàn 5 giờ hơn, Cố Thiến Thiến nhận được điện thoại của An Thế Trúc, " đợi em dưới lầu, mau xuống dưới."

      Cố Thiến Thiến khẽ hừ tiếng, khinh thường :
      "Ngại quá, tôi ở trung tâm thành phố, ở trường học."

      "Ở đâu? tới đón em."

      "Cứ như vậy! Bái bai!" Cố Thiến Thiến trực tiếp tắt điện thoại, rất nhanh An Thế Trúc lại gọi điện lại.

      " có phiền hay ?"

      "Ở đâu? tới đón em." An Thế Trúc thanh nóng lạnh, có bị giọng điệu Cố Thiến Thiến ảnh hưởng.

      "Tôi tự về !"

      An Thế Trúc trầm mặc vài giây, nặng nề : "Sớm chút trở về."

      "Ừ."

      Cố Thiến Thiến tắt điện thoại, quay đầu liền thấy đôi mắt đen bóng của Lâm Thanh nhìn mình, biết vì sao, Cố Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, cùng An Thế Trúc ràng cực kỳ xa cách, nhưng tại đối với Lâm Thanh hiểu tại sao chột dạ, trong lòng càng có loại cảm giác chân giẫm hai thuyền(*).

      (*) chân giẫm hai thuyền = bắt cá hai tay

      Lâm Thanh cõng đàn cello Cố Thiến Thiến mới mua, cậu nhìn xem thời gian, mềm dịu hỏi: "Ăn cơm xong rồi trở về nhé?"

      "Mình..."

      Cuối cùng, Cố Thiến Thiến vẫn là cùng Lâm Thanh cơm nước xong mới trở lại trường học, chính là lúc ăn cơm, Cố Thiến Thiến luôn tự chủ được nhớ tới An Thế Trúc.

      Cố Thiến Thiến được Lâm Thanh đưa về ký túc xá tám giờ tối, Lâm Thanh đặt đàn cello xuống dưới, do dự : "Mang lên được ? Nếu , mình giúp cậu mang lên."

      Cố Thiến Thiến cười cười, tiếp nhận đàn cello, "Mình có yếu ớt như vậy."

      Hai người cười tạm biệt, Cố Thiến Thiến vừa quay đầu lại, bỗng nhiên trông thấy cách đó xa chiếc BMV trắng đỗ, cho dù xem biển số xe, Cố Thiến Thiến cũng có thể nhận ra là xe An Thế Trúc, ngẩn ngơ, bỗng nhiên có chút tâm hoảng ý loạn.

      Cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, đôi chân dài bước xuống, ngay sau đó bóng dáng thon dài cao ngất của An Thế Trúc xuất ở trước mặt Cố Thiến Thiến, mặt thần sắc mặn nhạt, từng bước đến trước mặt Cố Thiến Thiến cùng Lâm Thanh, đem kéo Cố Thiến Thiến đến bên cạnh mình, An Thế Trúc tuy rằng mang theo ý cười, giọng điệu cũng cực kì khách sáo, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể nghe ra trong thanh xa cách cùng hờn giận.

      "Rất cảm ơn cậu đưa Tiểu Thiến của tôi trở về."

      Lâm Thanh nhìn An Thế Trúc mười mấy phút, liền nhận ra đối phương, cả người đều tiến nhập trạng thái cảnh giới, mặt cậu biểu tình có chút buộc chặt, cậu biết trả lời An Thế Trúc như thế nào, nếu cần cảm ơn, đó phải biến thành thừa nhận Cố Thiến Thiến là "Tiểu Thiến của ta" hay sao?

      Lâm Thanh mắt nhìn về phía Cố Thiến Thiến, trầm mặc vài giây giọng hỏi: "Thiến Thiến, ngày mai buổi chiều, mình tới tìm cậu tập luyện?"

      "Ừ, được..." Cố Thiến Thiến tại lại muốn đào cái hố đem chính mình chôn , An Thế Trúc sau khi đem kéo đến bên người, vẫn nắm chặt cổ tay , tại lúc "Được" , nhéo cái.

      "Đó... Tôi lên lầu đây." Cố Thiến Thiến tại chỉ có ý niệm trong đầu, chạy nhanh tránh người, sau khi xong, tay rút về bị An Thế Trúc nắm chặt lại, cổ tay lại bị cầm chặt , An Thế Trúc liếc mắt quét cái, giọng điệu mặn nhạt, " có việc cùng em ."

      An Thế Trúc xoay người lôi kéo Cố Thiến Thiến hướng về xe mình đến.

      "Ôi chao! !"
      YoororoTrâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Muốn Hôn Nữa Sao?

      Editor: Ngọc

      Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo lên xe, đợi khi cửa xe bị khép lại, bỗng nhiên cảm thấy có điểm ổn. Nhưng cụ thể ổn thế nào, lại nghĩ ra được.

      Cố Thiến Thiến phô trương thanh thế : "Này, muốn gì? Tôi muốn trở về ký túc xá !"

      An Thế Trúc thản nhiên liếc mắt nhìn cái, con ngươi của cực tối, như hàm chứa viên lưu quang màu trân châu đen, lẳng lặng , lại làm cho Cố Thiến Thiến im lặng lại, An Thế Trúc gì, mà là lái xe chạy ra khỏi trường học, Cố Thiến Thiến chuyên chú nhìn sườn mặt An Thế Trúc, thần sắc của mặn nhạt, bỗng nhiên khiến cho Cố Thiến Thiến được tự nhiên, trưng sắc mặt này cho ai xem ? cũng trêu chọc ta!

      Bên trong xe vẫn duy trì im lặng, chỉ có tiếng hít thở tinh tế của hai người, An Thế Trúc lái xe chạy đến ngã tư đường im ắng, rồi ngừng lại.

      An Thế Trúc tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn , trầm mặc vài giây, rốt cục mở miệng, " năm nay 22 tuổi, bộ dáng đẹp trai, dáng người tốt, thể lực mạnh mẽ, vài năm trước bắt đầu quản lý xí nghiệp của gia tộc, quản lý cũng tệ lắm, năm ngoái cùng bạn góp vốn mở ra công ty phần mềm, nghiệp vụ cũng vào quỹ đạo, năng lực kiếm tiền cần lo lắng..."

      Cố Thiến Thiến sửng sốt, An Thế Trúc đây là tự mình khen mình? Được rồi, thừa nhận ta bộ dạng đẹp trai, dáng người cũng tệ lắm, thể lực chưa lắm, xí nghiệp gia tộc của ta làm ăn rất tốt, chú ý qua, nhưng thành phố C trải rộng khách sạn của xí nghiệp gia tộc của ta, dứt bỏ thành kiến với An Thế Trúc, trong lòng kỳ cũng sợ hãi qua năng lực của ta, vừa mới học đại học tự mình chạy đến thành phố C phát triển chuỗi khách sạn An thị!

      Cố Thiến Thiến tại cũng 18 tuổi , chút ý niệm phát triển nghiệp cũng có!

      "Nhà của cũng tệ lắm, gia đình hòa thuận, mọi người hiểu , ba mẹ thích em, hẳn là có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cha mẹ em cũng thích ..."

      Cố Thiến Thiến sợ hãi cả kinh, cái gì mà mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu? Mẹ chồng nàng dâu? Cố Thiến Thiến vội vàng đánh gãy lời An Thế Trúc, "... , có ý gì?" Có gì đặc biệt này phải An Thế Trúc tự khen bản thân sao, như thế nào đột nhiên đem dụ dỗ, biến chuyển lớn như vậy.

      An Thế Trúc nhìn thần sắc Cố Thiến Thiến khiếp sợ, tâm tình càng thêm ác liệt phần, đáp ứng mẹ Cố đối với Cố Thiến Thiến sau khi trưởng thành mới được động, nhưng tại Cố Thiến Thiến khiếp sợ như vậy, An Thế Trúc thầm quyết định, phải có tốc độ nhanh hơn! Tranh thủ vòng bắt được luôn!

      "Em cảm thấy là có ý gì?" An Thế Trúc hỏi ngược lại.

      Cố Thiến Thiến mím môi tiếp, đầu óc lại nghĩ tới câu " dâu ", Cố Thiến Thiến tim chịu khống chế nhảy dựng lên, trong đầu đoàn hỗn loạn.

      An Thế Trúc thấy Cố Thiến Thiến giả ngu, cũng vạch trần , thay đổi đề tài, "Em cảm thấy thế nào?"

      Cố Thiến Thiến chăm chú ngắm nhìn bên ngoài, nghĩ nên lâm trận bỏ chạy là tốt nhất! Tay vụng trộm đến cửa xe, miệng : "Còn... Cũng liền như vậy ..."

      Cố Thiến Thiến túm cửa xe mở ra, cửa xe lại chút sứt mẻ, gấp đến độ lại dùng lực mở ra, bên tai truyền đến giọng thản nhiên của An Thế Trúc, " khóa cửa xe rồi" .

      Cố Thiến Thiến chu chu môi, người tự chủ di chuyển về phía sau, nhưng bên trong xe như vậy, có năng lực di chuyển nơi nào?

      An Thế Trúc thấy lui về phía sau, thân thể bỗng nhiên áp về phía , giọng điệu mềm dịu, "Trốn cái gì?"

      Cố Thiến Thiến lệ rơi đầy mặt, An Thế Trúc tại bộ dáng cười yếu ớt, tựa như trêu tức nhìn con mồi rơi vào trong bẫy, giọng điệu của càng mềm dịu, Cố Thiến Thiến càng khẩn trương bối rối, cẩn thận nhìn trộm sắc mặt An Thế Trúc, An Thế Trúc lúc này làm cho cảm thấy nguy hiểm, ta rút tao nhã bình tĩnh của ban ngày, biến thành ác ma tay che trời, mà chính là món điểm tâm ngọt sau khi ác ma ăn xong.

      An Thế Trúc càng dựa vào càng gần, người Cố Thiến Thiến chạm sát vào cửa xe, cứng họng kêu lên: " muốn làm gì!"

      An Thế Trúc chống thân thể rời khỏi chỗ ngồi của ,
      thẳng dậy nửa người , chân quỳ gối vào chỗ ngồi Cố Thiến Thiến, cả người cao nhìn chằm chằm đến chỗ Cố Thiên Thiến: "Em xem muốn làm gì?"


      Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc bức đến lui thành đoàn, sớm tránh thể tránh, chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu trừng mắt An Thế Trúc.


      An Thế Trúc cong thắt lưng, cúi người phủ xuống, nhìn chằm chằm môi ướt át của Cố Thiến Thiến, bởi vì hồi hộp, cắn môi, làm cho sắc môi phấn hồng càng thêm hồng nhuận, giống quả đào dính giọt sương, tươi mới ngon miệng.


      Gương mặt của mang theo vài phần hoảng sợ cùng khẩn trương, mắt hạnh trừng to, giống như con thú chấn kinh, phá lệ khiến người mến. An Thế Trúc lấy tay xoa gương mặt của , Cố Thiến Thiến cả người run lên chút, "..."


      Cố Thiến Thiến còn chưa kịp xong, môi An Thế Trúc che lại môi của , đầu lưỡi của tiến quân thần tốc, khuấy động khoang miệng Cố Thiến Thiến, Cố Thiến Thiến tựa như bị đứng hình, đầu óc trống rỗng.


      Nụ hôn của An Thế Trúc ngay từ đầu mang theo tính xâm lược cùng dục vọng chinh phục rất mạnh, ở trong miệng Cố Thiến Thiến công thành đoạt đất, giằng co phút đồng hồ sau bắt đầu ôn nhu hơn, chậm rãi liếm răng nanh, đầu lưỡi .


      Cố Thiến Thiến vẫn duy trì trừng to mắt, cả người cứng ngắc, thẳng đến khi tay An Thế Trúc trùm lên mắt , để làm cho nhắm hai mắt lại, Cố Thiến Thiến mới tỉnh ngộ: bị An Thế Trúc cường hôn!


      An Thế Trúc sờ soạng đem lưng ghế ngồi kéo, để ghế ngồi biến thành ghế nằm, phía sau lưng Cố Thiến Thiến vốn dựa lưng vào cửa xe, lại bị An Thế Trúc kéo về ghế, cả người đều bị đặt ở ghế nằm.


      Cố Thiến Thiến cả người trở nên càng thêm cứng ngắc, miệng "Ô ô" kháng nghị vài tiếng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời An Thế Trúc vừa rồi tự giới thiệu: thể lực mạnh mẽ.


      Cho nên hoàn toàn nhúc nhích được!


      Cố Thiến Thiến căm giận trừng mắt An Thế Trúc, An Thế Trúc đưa tay lên bao trùm mắt .


      An Thế Trúc hôn trong chốc lát, rốt cục hổn hển buông ra, Cố Thiến Thiến vội vàng rụt ra sau, cảnh giác trừng mắt An Thế Trúc, An Thế Trúc liếm môi, "Ăn chocolate? Ngọt như vậy?"


      Cố Thiến Thiến nháy mắt mặt đỏ rực, lúc trở về quả ăn cái chocolate Thánh Đại, nhưng lời này của An Thế Trúc nghe vào tai , có chút hương vị câu hai nghĩa.


      " biết xẩu hổ!" Cố Thiến Thiến căm giận mắng. Nụ hôn đầu tiên của như vậy là mất rồi!


      "Muốn hôn nữa sao?" An Thế Trúc như trước ở người , tựa hồ tính lại hôn lần nữa.


      Cố Thiến Thiến nhanh chóng che miệng mình, An Thế Trúc hạ mi, giữ tay xuống: "Đó mới là biết xấu hổ ."


      Cố Thiến Thiến bị nhấn ở xe hôn nửa giờ, An Thế Trúc mới đưa về ký túc xá. Cố Thiến Thiến xuống xe, chật vật trốn về ký túc xá, ôm mặt đỏ bừng, cắn môi lại bối rối và mờ mịt, Ngôn Tình kêu vài tiếng, mới phản ứng lại.


      Ánh mắt Ngôn Tĩnh ở mặt Cố Thiến Thiến quét qua vài lần, bỗng nhiên cười đến ái muội, "Môi cậu biến thành lạp xườn!"


      Cố Thiến Thiến ngày xưa thông minh mấy, nghe vậy chỉ khô cằn đáp lại cái: " phiền!"


      Cố Thiến Thiến bò lên giường, đem chính mình chôn trong chăn, còn chưa có bình tĩnh trở lại, Ngôn Tĩnh ở giường dưới : "Thiến Thiến, di động của cậu reo!"


      Cố Thiến Thiến xuống giường, vừa thấy tên cuộc gọi, lại là tên hỗn đản An Thế Trúc, chút suy nghĩ liền từ chối, vừa mới từ chối vài giây, điện thoại ký túc xá liền vang lên, Ngôn Tĩnh tiếp điện thoại, đối với trong điện thoại "Vâng" tiếng, liền cười gian: "Thiến Thiến, điện thoại của cậu."


      Cố Thiến Thiến cầm lấy điện thoại vừa nghe, thanh An Thế Trúc trầm thấp dễ nghe: " làm gì?"


      Cố Thiến Thiến dễ như trở bàn tay cúp điện thoại, vài giây sau điện thoại ký túc xá lại vang lên, Cố Thiến Thiến trầm mặc, lúc Ngôn Tĩnh và hai vị bạn cùng phòng ánh mắt nhìn mình chằm chằm, muốn cho điện thoại đường dây bận, nhưng ký túc xá là điện thoại công cộng, vạn nhất có người bạn cùng phòng khác sao?


      Cố Thiến Thiến hạ giọng, cả giận : " rốt cuộc muốn làm gì!"


      " chuyện phiếm!"


      " muốn chuyện với ! Đừng gọi nữa! Tôi muốn ngủ!"


      "Mới 9 giờ."


      Cố Thiến Thiến nghẹn bụng tức, có người vô liêm sỉ như vậy sao?


      " lại gọi điện thoại đến, tôi liền....tôi liền...." Cố Thiến Thiến "Liền" nửa ngày, cũng thể biết xấu hổ đem câu "Khóc cho xem" ra.


      An Thế Trúc cười khẽ tiếng, tựa hồ tâm tình rất tốt, "Được rồi, sáng mai đến đón em ăn sáng."


      Cố Thiến Thiến có lệ lên tiếng, cuối cùng đem An Thế Trúc đuổi rồi, bò lại giường, lấy di động cài đồng hồ báo thức, quyết định sáng sớm mai liền rời khỏi ký túc xá.


      Ăn sáng? Cùng với con sói An Thế Trúc? Ngại chính mình bị ăn đậu hũ còn chưa đủ nhiều sao?
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :