1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông xã, mau ký tên ly hôn - Quỷ Cửu Cửu (Chương 85.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Trăm miệng cũng thể bào chữa.


      Dọc theo đường , khí trong xe cũng rất quái dị.

      Để phá vỡ khí yên lặng này Vãn Tịch lấy từ trong túi ra cái hộp , đưa cho Duẫn Nặc: "Tiểu Nặc, chút quà gặp mặt nho , mong rằng em thích."

      Duẫn Nặc lại hề nể tình, liền hất tay cái, chiếc hộp trong tay Vãn Tịch theo quán tính vô tình rơi vào người Tần Mạc.

      "Tôi cũng thiếu gì."

      Nghe câu hề thân thiện chút nào kia của , ánh mắt hiểu của Lục Vân kỳ cùng Tần Mạc liền bắn tới.

      Tần Mạc cầm hộp quà lên, nhìn về phía Duẫn Nặc, muốn bốc hỏa nhưng lại thể nào phát tác.

      Cuối cùng, lại đưa tay ôm chầm bả vai của , trầm trầm hỏi: "Ai lại chọc tới em rồi sao?"

      Duẫn Nặc liếc cái, lạnh lung gạt bàn tay kia xuống, vênh mặt lên, thèm trả lời.

      Tần Mạc tuy tức giận, nhưng giờ phút này, chỉ có thể nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn.

      Thương tiếc đưa mắt nhìn Vãn Tịch : "Rất cảm ơn về món quà gặp mặt, hôm nay tâm tình của ấy tốt, mong đừng để ý."

      Vãn Tịch khẽ mỉm cười, lắc đầu đáp: " sao đâu."

      Hai người họ mặt đối mặt chuyện với nhau, nhưng lại giống như những người xa lạ chưa từng gặp bao giờ, giả vờ đạt đến mức nếu là người bình thường tài nào phát ra.

      Nhưng Duẫn Nặc lại hiểu bọn họ như trong lòng bàn tay, bây giờ có cách nào nhìn vào mắt được, liền với Lục Vân Kỳ : " cả, dừng xe, em muốn xuống."

      Lục Vân Kỳ vội dừng xe sang bên dừng lại, xe còn chưa dừng hẳn, Duẫn Nặc mở cửa xe nhảy xuống.

      Tần mạc vội vàng theo sát phía sau.

      tiến lên, giữ tay lại hỏi: "Duẫn Nặc, em nổi điên gì thế? yên lành, bị ai chọc giận sao?"

      Duẫn Nặc hất ra, ngưng bước.

      quay đầu lại nhìn , lạnh lùng cười tiếng, trả lời: " có ai chọc giận tôi cả, tôi muốn bộ thôi được sao?"

      "..." Tần Mạc nghẹn lên đến ngực, đưa mắt nhìn chằm chằm, lúc này rất muốn bóp chết ai kia.

      Lục Vân Kỳ cũng tới, vỗ vỗ vai của : "Cậu cứ lên xe trước , để tôi chuyện với con bé."

      Tần Mạc thèm để ý tới Duẫn Nặc nữa, xoay người đến, ngồi vào xe.

      Lục Vân Kỳ kéo em qua, ôn nhu hỏi: "Tiểu Nặc, em biết Vãn Tịch sao?"

      Duẫn Nặc hổn hển đáp: " biết."

      "Vậy sao em lại đối với ấy như vậy?"

      "Em chỉ thích ta, ..." chợt nắm Lục Vân Kỳ, vội vàng : "Đừng ở cùng với ta, ấy phải là người tốt lành gì đâu, hãy tin em, đừng quan hệ với ta nữa, có được hay ?"

      Lục Vân Kỳ luôn luôn hiểu em mình nhất, thấy cứ cố tình gây như vậy, cho dù có cưng chiều, thương thế nào chăng nữa cũng có chút chịu nổi.

      "Tiểu Nặc, biết trong lòng em suy nghĩ cái gì, nhưng cũng 28 tuổi, khó khăn mới gặp được khiến mình động tâm, muốn buông tay, em cũng kết hôn rồi, chẳng lẽ em lại hiểu sao?"

      "Em..."

      "Em yên tâm, cho dù có bạn , hay cưới vợ, sau này vẫn thương em trước sau như , sao hả?"

      " phải vậy, cả em..."

      "Được rồi!". Duẫn Nặc nghẹn lời biết phải sao, Lục Vân Kỳ vỗ vai của , ôn nhu : "Quay lại xin lỗi Vãn Tịch câu nhé, coi như là cầu xin em?"

      xin lỗi?

      xin lỗi với người phụ nữ kia?

      làm được.

      Có lẽ bây giờ ta trong mắt mọi người là tốt, dịu dàng hào phóng, hiền thục nhưng ai biết hết thảy đều là giả vờ.

      Nhưng tại có chứng cớ, có thêm nữa cũng chỉ làm cho cả oán hận mà thôi. phải làm sao mới có thể xé toạc cái mặt nạ của Tần Mạc và Vãn Tịch đây?

      Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

      Đúng rồi!

      Đôi mắt của chợt lóe sáng, môi bất giác vẽ nên nụ cười hiểm.

      Nếu bọn họ đều muốn giả bộ, cũng thuận nước đẩy thuyền mà giả bộ theo!

      cũng tin, mình có cơ hội vạch trần bộ mặt của hai người bọn họ trước mặt tất cả mọi người.
      bornthisway011091xixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Cố ý để cho bọn họ xem.

      Cùng lúc đó, ở bên trong xe.

      " ta ngang ngược như vậy mà cũng chịu được sao?"

      Nhìn chằm chằm vào Lục Vân Kỳ cùng với Duẫn Nặc cách đó xa, Vãn Tịch cất lời châm chọc, đầy ý vị sâu xa.

      Tần Mạc ngước mắt lên nhìn ta, trong tròng mắt thâm thúy tràn đầy tức giận: "Cho dù có ngang ngược hơn nữa, cũng nhất định chịu đựng được, còn em, tại sao lại muốn làm như vậy?"

      Vãn Tịch thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Mạc đáp: "Em chỉ là vì muốn để cho phải quá cực khổ, lại , nếu như có em, tỷ lệ thành công phải lớn hơn sao?"

      "Thành công của , cần phụ nữ đứng ra làm bàn đạp, mau chia tay với ta ngay lập tức."

      "Mạc, cần gì phải cố chấp như thế chứ?"

      Tần Mạc lạnh lùng trừng , ngực chất đầy lửa giận, ngừng phập phồng nhộn nhạo.

      "Vãn Vãn, biết, em vì muốn tốt cho , nhưng em cảm thấy, nghiệp của mình mà đẩy người phụ nữ mình thương vào trong phố lửa sao? Lập tức chia tay, nếu ...."

      "Em chia tay đâu, trừ phi chúng ta lấy được 80% cổ phần của tập đoàn Lục thị, Mạc, đừng quên, báo thù cũng có nửa phần của em, có quyền ngăn cản."

      "Emi...."

      Tần Mạc muốn thêm đột nhiên lại bị Vãn Tịch ra hiệu dừng lại.

      quay đầu lại nhìn, liền thấy Duẫn Nặc cùng Lục Vân Kỳ tới, lập tức liền thay bằng bộ mặt giả dối, tiến lên kéo Duẫn Nặc qua.

      Vốn Duẫn Nặc muốn đẩy ra, nhưng lại muốn lật tẩy hành động xấu xa của ta và Hạ Vãn Tịch, liền cười tiếng, chủ động chui vào trong ngực của Tần Mạc.

      Xe khởi động lần nữa, trực tiếp chạy về biệt thự của nhà họ Lục.

      Mà lúc này ở đường, Duẫn Nặc tựa hồ biến thành người khác, e ngại ngồi lên đùi của Tần Mạc, vừa kéo lại vừa ôm, hôn rồi lại hôn.

      Còn tự luyến làm thành đủ loại biểu cho Tần Mạc xem: "Ông xã, em như vậy có đẹp ? Đẹp hả?"

      Tần Mạc có chút chống đỡ được, khắc trước còn lạnh lùng xa cách, thế nào mà mới trong chốc lát, liền quay trở về thành người mặt dày mày dạn theo đuổi của trước kia.

      Ánh mắt trầm lướt qua Vãn Tịch, thấy tựa hồ có phản ứng gì lại đảo mắt nhìn chằm chằm Duẫn Nặc, khổ sở cười đáp: "Đẹp."

      "Vậy có thích ?"

      ".....Thích."

      "Ông xã à, hôn em cái có được hay ?"

      Hai tay của vắt lên cổ Tần Mạc, chớp chớp mắt đầy phong tình quyến rũ.

      , quả là rất đẹp, Tần Mạc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ kiều mỵ xinh đẹp kia trong lúc nhất thời liền trở nên thất thần.

      Lục Vân Kỳ lái xe bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng : "Tiểu Nặc, em nên biết ý chút, nhìn thấy có và chị Vãn Tịch ở đây sao?"

      Duẫn Nặc quay đầu lại, liếc mắt nhìn Vãn Tịch ngồi ở tay lái phụ, lạnh lùng cười đáp: "Hai người cũng phải là người ngoài, hơn nữa, em với Tần Mạc là vợ chồng, ấy hôn em cũng là chuyện bình thường mà."

      xong, lại nhìn chằm chằm vào Tần Mạc làm nũng: "Ông xã, hôn em cái ."

      Tần Mạc cau mày nhìn , trong đáy mắt đầu óc liền giống như ngừng hoạt động, cơ hồ có nửa điểm do dự, lập tức cúi đầu hôn lên bờ môi mỏng non mềm kia.

      Đây chính là kìm hãm được, cũng phải là diễn trò với Duẫn Nặc.

      cũng biết tại sao lại hôn suy tính đến cảm thụ của Vãn Tịch chút nào, cứ như vậy mà hôn, từ lúc bắt đầu kìm hãm được, đến cuối cùng lại say mê, nữa càng về sau...

      "Khụ....!"

      Trước mặt truyền đến tiếng ho khan của Lục Vân Kỳ, đến lúc này Tần Mạc mới phản ứng được, chợt buông Duẫn Nặc ra.

      Duẫn Nặc tươi cười, rúc vào trong ngực , đưa tay ngón tay bé vẽ vòng vòng ở lồng ngực vạm vỡ, : "Ông xã, tốt."

      Ánh mắt của Tần Mạc vẫn còn đặt ở người của Vãn Tịch, thấy có nửa điểm quan tâm liền thu hồi ánh mắt, hai tay lần nữa tự chủ được mà ôm Duẫn Nặc chặt.

      Sau nửa giờ đường, rốt cục cũng đến nhà họ Lục rồi.

      Duẫn Nặc muốn xuống xe, vẫy vẫy Tần Mạc đứng ở bên ngoài xe: "Ông xã, chân em bị tê rồi, bế em vào nhà !"
      Last edited by a moderator: 27/1/15
      bornthisway011091trạch nữ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 : thể nhịn được nữa.



      Duẫn Nặc muốn xuống xe, vẫy vẫy Tần Mạc đứng ở bên ngoài xe: "Ông xã, chân em bị tê chân rồi, bế em vào nhà !"

      Tần Mạc quay đầu lại nhìn Vãn Tịch cái, thấy kéo tay của Lục Vân Kỳ, người liền cứng lại, tức giận tới, vươn tay bế bổng Duẫn Nặc lên.


      lướt qua Lục Vân kỳ và Vãn Tịch, nhìn cũng nhìn cái, trực tiếp ôm Duẫn Nặc vào nhà.

      Ngày hôm nay nhà họ Lục cũng có ai.

      Mở cửa cho bọn họ là dì Trương, Tần Mạc đặt Duẫn Nặc lên ghế sofa, ôn nhu hỏi: "Còn tê ?"

      lắc đầu đáp: "Hết tê rồi, ông xã, em muốn ăn quýt, bóc cho em ăn có được hay ?"

      Nhìn Lục Vân Kỳ và Vãn Tịch đến gần, Tần Mạc cầm quả quýt lên bóc rồi đưa cho Duẫn Nặc.

      Lục Vân Kỳ tới, khẽ cười : "Mạc, cậu đừng quá nuông chiều con bé, cẩn thận ngày nào đó con bé còn bắt cậu xuống bếp phục dịch nữa đấy."

      Em của mình như thế nào sao còn hiểu chứ.

      Lời này mới vừa vừa ra, Duẫn Nặc liền trừng Lục Vân Kỳ: " à, có người nào như ? Còn cho dù có bạn , cũng thương em em như cũ, nhìn lại xem, mới đảo mắt cái, liền khích bác ly gián rồi."

      Lục Vân Kỳ oan uổng, tới ngồi ở bên cạnh Duẫn Nặc giải thích: "Tiểu Nặc, có ý này, chỉ muốn đùa chút thôi mà."

      "Hừ!". Duẫn Nặc hề cảm kích, đứng dậy đến bên Tần Mạc : "Ông xã, ôm em về phòng ."

      Tần Mạc tuy lửa giận bốc lên đến đầu, nhưng vẫn để quả quýt xuống, ôm Duẫn Nặc lên lầu.

      Mới vừa đặt lên giường, Tần Mạc lập tức xoay người rời , đột nhiên kéo lại, cố tình gây : "Chân em vẫn còn hơi tê, xoa bóp giúp em được ."

      Tần Mạc liền hất tay của ra, thể nhịn được nữa, lập tức gầm khẽ: "Duẫn Nặc, đừng có được voi đòi tiên."

      Duẫn Nặc lơ đễnh cười rộ lên: "Thế nào? thể nhịn được nữa sao?"

      "..."

      "Thôi, !"

      quả liền bỏ lại, xoay người rời .

      nghĩ tới vừa ra tới cửa liền đụng phải Vãn Tịch, trầm mặt, nhìn chằm chằm vào ta, trong tròng mắt toát đầy lửa giận.

      Nhưng Vãn Tịch chỉ khẽ mỉm cười, với : "Tôi tới trò chuyện với Tiểu Nặc.".

      mím chặt môi mỏng, mắt lạnh quét qua, rồi nghênh ngang rời .

      Vãn Tịch hít hơi sâu, tiến tới gần Duẫn Nặc.

      Duẫn Nặc thấy ta tới, vui sưng mặt lên, châm chọc : "Sao lấy hết tâm tư lấy lòng trai của tôi , lại chạy tới chỗ này làm cái gì?"

      Vãn Tịch ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận bất bình của khẽ mỉm cười, biểu vô cùng ôn nhã dịu dàng.

      "Tiểu Nặc, trước đây chúng ta gặp mặt rồi sao?". Giọng vô cùng dịu dàng, phảng phất như có thể vắt ra cả nước.

      Duẫn Nặc thấy thực ghê tởm, liền đáp:

      "Chưa từng gặp qua, sao tôi có thể quen với người như được."

      "Vậy tại sao lại đối với tôi như vậy?"

      Duẫn Nặc chút khách khí nhìn ta chằm chằm trả lời: "Bởi vì quá bỉ ổi, căn bản xứng với của tôi."

      "..." Vãn Tịch tối sầm mặt, tuy tức giận nhưng vẫn nhàng : "Đúng vậy, tôi biết, tôi xứng với trai , nhưng tôi lòng ấy, nếu như cảm thấy tôi ở cạnh ấy vì có mưu đồ khác, vậy ngay bây giờ tôi chia tay với ấy."

      xong, Vãn Tịch liền đứng dậy, nhìn Duẫn Nặc vẫn lạnh như băng, dừng chút, liền tiếp: "Tôi cho biết, bất kể nghĩ gì việc tôi trai , mời sau này chuyện, đừng nên vũ nhục nhân cách của tôi."

      Vũ nhục nhân cách của ta sao?

      Nghe thấy như thế, Duẫn Nặc rất muốn nhảy dựng lên tát cho ta mấy cái.

      Tức giận mới vừa ngoi lên đến chân mày liền bị áp xuống, thay thế bằng vẻ mặt điềm đạm đáng , Vãn Tịch cố nặn ra hai giọt nước mắt bước ra khỏi phòng.
      bornthisway011091, xixontrạch nữ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Ông xã, cảm thấy Vãn Tịch như thế nào?



      Vãn Tịch tới phòng khách, cầm túi lên rảo bước ra cửa chính của biệt thự.

      Lục Vân Kỳ và Tần Mạc ngồi ở ghế sofa đàm luận chuyện của công ty, thấy hành động như vậy cũng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

      Sau khi phản ứng kịp, Lục Vân Kỳ liền đứng dậy, đuổi theo.

      "Vãn Tịch.". Đuổi theo ra đến sân Lục Vân Kỳ liền nhìn thấy Vãn Tịch khóc đến sưng đỏ cả mắt.

      "Sao thế? Sao lại khóc thành ra như vậy?"

      Vãn Tịch lạnh lùng hất tay Lục Vân kỳ ra, nghẹn ngào thấp: "A Kỳ, chúng ta chia tay !"

      Chia tay?

      Nghe đến hai chữ này, Lục Vân Kỳ giống như vừa nhận được đánh đòn cảnh cáo, kinh ngạc nhìn chằm chằm trước mắt.

      "Tại sao?"

      Vãn Tịch xoay người đưa lưng về phía , tiếp tục nghẹn ngào: "Em là em có mục đích mới ở chung chỗ với , em biết tại sao ấy lại thích mình như vậy, phải ấy cũng thế với sao."

      xoay người nhìn Lục Vân Kỳ bằng hai mắt rưng rưng, bộ dáng điềm đạm đáng , vội vàng giải thích: " phải như vậy đâu, em , lòng, cho dù phải là Đại thiếu gia của nhà họ Lục, phải là tổng giám đốc điều hành của Lục thị, mà là công chức nghèo, xe nhà em cũng vẫn . Nhưng mà A Kỳ, bởi vì người nhà của thích em, buông tha cho em, cho nên mới muốn ngăn cản chúng ta, vì vậy chia tay thôi!"

      thương tâm nức nở, xoay người lại muốn , ai ngờ Lục Vân Kỳ lại tiến lên hai bước, vươn tay ôm vào trong ngực.

      "Vãn Tịch, xin lỗi, là do để cho em phải chịu ủy khuất, biết em phải là như vậy, để giải thích với Tiểu Nặc, con bé tiếp nhận thôi."

      Vãn Tịch ở trong ngực cố ý giãy giụa, lắc đầu : ", chúng ta chia tay , em muốn bị mọi người xem thường, khinh bỉ, cũng thể để cho người khác vũ nhục nhân cách của mình, A Kỳ, mau buông em ra, để cho em thôi!"

      Lục Vân Kỳ sao có thể để cho được, , từ lần đầu tiên gặp bọn họ nhau, đến chuyện mà bị thương ở chân, qua thời gian tiếp xúc, luôn khéo léo hiểu lòng người, ôn nhu hào phóng, có điểm nào là thích cả.

      Cả đời này chỉ muốn như vậy, làm sao chịu để rời chứ.

      Hai tay Lục Vân Kỳ ôm lấy chặt, cúi đầu ở bên tai nỉ non: "Tịch Tịch, đừng làm rộn, để em đâu, về phần thành kiến kia của tiểu Nặc em cứ yên tâm, giải thích với con bé, nhé?"

      "Hic hic. . . . . .". Vãn Tịch giãy giụa nữa, liền rúc vào trong lồng ngực ấm áp của Lục Vân Kỳ , giống y như đứa bé bị người ta bắt nạt vậy.

      Thấy an phận , Lục Vân Kỳ mím môi cười khẽ, rồi nhàng hôn lên trán cái, ánh mắt tràn đầy nhu tình: "Đừng khóc, tại đưa em về nhà của nhé?"

      Vãn Tịch nức nở gật đầu, rồi sau đó được Lục Vân Kỳ ôm rời khỏi biệt thự.

      Trong phòng khách, qua vách tường bằng kính trong suốt, Tần Mạc chính mắt nhìn thấy hết thảy, trong lòng như có kim châm đau, vô cùng đau.

      Người phụ nữ của , người phụ nữ mà , giờ phút này lại ở trong vòng tay của người đàn ông khác, mà , lại chỉ có thể xa xa đứng nhìn.

      Tay tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm, hận thể xông lên phía trước kéo lại.

      Vậy mà, trong lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng châm biếm của ai đó: " biết cứ mãi ngụy trang như vậy, có mệt hay ."

      Nghe thấy thế, Tần Mạc đưa mắt nhìn sang, liền thấy Duẫn Nặc từ lầu xuống, rồi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh .

      "Ông xã, cảm thấy con người của Vãn Tịch, như thế nào?"

      Duẫn Nặc ngẩng đầu lên nhìn , đáy mắt hàm chứa cười, nhưng đâu đó trong ánh mắt lại phảng phất chút ác độc mà ai có thể phát giác.

      Tần Mạc né tránh ánh mắt đó của , lạnh nhạt thốt ra ba chữ: " lắm.".
      bornthisway011091, xixontrạch nữ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      hương 18: Ông xã, phiền ký tên lên đây

      Tần Mạc né tránh ánh mắt đó của , lãnh đạm thốt ra ba chữ: " lắm."

      lắm?

      Duẫn Nặc thầm cười lạnh tiếng, nếu ta mà , chỉ sợ có ai biết hơn rồi!

      Bất quá, nhìn cả thế kia, có vẻ như rất người phụ nữ kia, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để ngăn cản bọn họ ở chung chỗ.

      ...........

      Buổi tối hôm đó

      Duẫn Nặc ở trong thư phòng của cha mình in giấy thỏa thuận ly hôn, vừa in xong ra khỏi thư phòng, liền gặp phải khuôn mặt thâm trầm của Lục Vân Kỳ.

      vội vàng giấu thỏa thuận ly hôn ra sau lưng, cười ngọt ngào: "."

      "Tiểu Nặc, chúng ta chuyện chút !"

      Duẫn Nặc bị kéo vào phòng, áp chế ngồi lên giường, hỏi: "Em hãy thành cho biết, trước đây em có biết Vãn Tịch hay ?"

      Nghe hỏi vậy liền hất cằm lên, ánh mắt vô cùng kiên nghị, sáng ngời.

      " biết." thành trả lời.

      "Vậy sao em lại có thành kiến nặng nề với ấy như vậy?"

      "Em chỉ thích ta mà thôi."

      "Tiểu Nặc."

      Lục Vân Kỳ có chút bất đắc dĩ, ngồi ở bên cạnh Duẫn Nặc, nắm lấy tay của hạ thấp giọng : "Coi như em có thích ấy, nhưng vì , em hãy miễn cưỡng tiếp nhận có được hay ?"

      " được!" lập tức phản đối.

      Lục Vân Kỳ có chút tức giận, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ như cố tình gây của em , biết nên khuyên bảo làm sao bây giờ.

      "Thôi được!" đột nhiên đứng dậy, lãnh đạm với : "Em thích ấy, vậy ấy ra ngoài ở, còn nữa, quyết định ba tuần sau cầu hôn ấy. Người chị dâu này, cho dù em thích, nhưng ấy thủy chung cũng là chị dâu của em, hi vọng sau này mỗi khi gặp ấy, em đừng có chuyện có chừng mực như vậy nữa."

      Duẫn Nặc kinh ngạc trợn to mắt, khó tin nhìn chằm chằm Lục Vân Kỳ hỏi: " cái gì? muốn cầu hôn ta?"

      "Đúng vậy!"

      ", ta phải là người tốt lành gì, ra ......."

      "Đủ rồi tiểu Nặc." còn chưa hết lời, lại bị Lục Vân Kỳ lạnh giọng cắt đứt, lạnh lùng nhìn , nổi giận.

      "Sau này, cho phép em xấu Vãn Tịch, uổng công thương em nhiều năm như vậy, mà em chút đều để ý đến cảm nhận của , những hành động vừa qua của em làm cho quá vọng."

      Tức giận xong, Lục Vân Kỳ hất tay ra khỏi phòng.

      Duẫn Nặc ngồi ở giường, giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà ra được thành lời.

      phải chứng mình như thế nào, mới có thể làm cho trai mình nhận bản chất của Hạ Vãn Tịch, để cho biết ta còn có quan hệ thân mật với Tần Mạc nữa?

      Rốt cuộc phải chứng minh như thế nào đây?

      Đột nhiên nghĩ đến Tần Mạc, liền cắn răng, cầm giấy thỏa thuận ly hôn lên tìm .

      mới từ trong phòng tắm ra, hai chân thon dài rắn chắc, ngang hông chỉ quấn cái khăn tắm, phía để trần, những giọt nước trong suốt giỏ lên chiếc cổ đồng săn chắc, tóc cũng vẫn còn ướt nhẹp.

      Toàn thân còn phảng phất mùi thơm của sữa tắm, gợi cảm mê người ra được.

      Duẫn Nặc thấy thế liền thất thần, thể thừa nhận, quả rất tuấn tú, vô cùng cuốn hút, hấp dẫn ánh mắt của người khác chẳng khác gì ba minh tinh của cả.

      "Nhìn đủ chưa?"

      Tần Mạc tới đứng ở bên cạnh , ái muội cúi đầu phả hơi thở vào bên tai .

      Cả người của Doãn Nặc liền run lên, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng giữ khoảng cách với .

      " cho rằng mình có gì đẹp để nhìn sao?" khinh thường đáp trả.

      Tần Mạc liền lên tiếng châm chọc: "Nếu , sao lại làm cho người ta nhìn thấy vẻ mặt si mê như thế chứ?"

      " về đẹp trai cả, hai cùng ba của tôi còn đẹp hơn gấp vạn lần."

      Nghe như thế, quả nhiên sắc mặt của người nào đó chợ tối sầm xuống.

      Đầu quả tim đột nhiên truyền đến cảm giác chua chua ê ê, khiến cho thấy rất khó chịu.

      Nhưng chuyện thoải mái hơn, vẫn còn chờ ở phía sau.

      Lạnh lùng cười tiếng, Duẫn Nặc liền đem thỏa thuận ly hôn ra đưa cho : "Ông xã thân ái, phiền ký tên lên đây."

      ****
      Last edited by a moderator: 30/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :