1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Song sinh (gemini) - Tĩnh Hải Vô Ba(Incest, H) (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tyvybutchi

      Chương 27 (tiếp):

      " cũng ở gần đó, chừng mười phút nữa đến, em ở chỗ nào?"

      "Khu đồ nam tầng ba" Tôi nhìn nhãn hiệu cái áo sơ mi rồi tên quầy hàng chuyên doanh.

      "Ngoan ngoãn ở đó chờ , được chạy loạn." Trước khi ngắt điện thoại hình như tôi nghe thấy giọng với tài xế. Vốn muốn nhưng bây giờ được rồi, tới vừa đúng lúc có thể thử áo sơ mi, thích hợp còn có thể đổi. Tôi đứng trong quầy chuyên doanh mắt to trừng mắt với bọn họ.

      "Lý Ngọc Uyển, bạn trai em muốn tới đón em sao?" Chị La cầm cái áo sơ mi màu trắng, mắt lại nhìn tôi chằm chằm. Tôi muốn giải thích quá nhiều gật đầu cái.

      "Cái áo sơ mi này là mua cho cậu ta? Em cũng là có lòng, tiêu nửa tháng tiền lương mua cái áo sơ mi." Những lời ra sặc mùi thuốc súng, tôi có ở đâu trêu chọc gì chị ta sao?

      "Em cảm thấy mày này tệ." Tôi làm hơn mười ngày, tiền xe tiền cơm trưa, tiền mua đồ đều là cho, nhiều nhất tôi chỉ chọn cái áo cho mà thôi.

      "Lý Ngọc Uyển chút nữa có người đón cậu vậy mình ở lại nữa, mình trước!" Trương Thư Vân nhìn tôi rồi nhìn quản lý Tiền và chị La.

      "Ừ, cậu trước , mình chờ người đến đón." Tôi khoát tay với ấy. mua đồ mà cứ đưng trong cửa hàng cũng ổn, tôi xách đồ ra khỏi cửa hàng qua bên lan can đối diện. Quản lý Tiền và chị La cũng theo đứng cách đó xa, bộ dạng giống như là trước khi chưa được nhìn thấy người đến đón tôi có dáng dấp như thế nào chịu . Tôi đứng cạnh lan can có chút nhàm chán lấy điện thoại ra chơi trò chơi.

      "Uyển Uyển, sao hôm nay lại nghĩ đến mua quần áo?" tay chợt , túi trong tay bị lấy mất, giọng quen thuộc vang lên bên cạnh.

      "Đồng nghiệp của em muốn dạo khu thương mại nên em theo ấy chút, vừa hay thấy cái áo sơ mi này thích hợp với ." Tôi chỉ chỉ túi hàng trong tay .

      " chọn được cái mình thích sao?" nhìn trong túi đồ chỉ có chiếc sơ mi.

      " có, quần áo mấy ngày trước em mua còn chưa mặc hết đây này."

      "Cũng biết Từ Tiểu Nhã mua quần áo với em ở đâu, trông già muốn chết." cau mày nhìn lướt qua quần áo tôi mặc hôm nay.

      "Em làm mà, đương nhiên thể mặc giống như khi học được." Ở trường muốn mặc thế nào cũng được, nhưng làm rồi tôi muốn chuyện lần đó xảy ra nữa.

      "Cậu là bạn trai Lý Ngọc Uyển?" Chị La và quản lý Tiền biết từ lúc nào đến bên cạnh chúng tôi. nhìn tôi cái rồi gật đầu.

      "Lý Ngọc Uyển rất chịu khó đó, tiêu nửa tháng tiền lương mua áo sơ mi cho cậu." Chị La ngăn trước mặt chúng tôi chỉ cái áo sơ mi trong tay .

      "A, sao?" giơ tay vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai tôi.

      "Cậu vẫn còn là sinh viên đúng ?" Chị La chỉ chỉ sách kẹp trong tay .

      "Phải!" gật đầu cái.

      "Mới rồi Lý Ngọc Uyển quẹt thẻ vàng trả tiền." xong ngay cả chào tạm biệt cũng có liền xoay người kéo quản lý Tiền hướng phía khác rời . Tôi có chút buồn bực quẹt thẻ hay trả tiền mặt khác nhau chỗ nào chứ, phải đều là tiền sao. Chị ấy làm gì mà ở trước mặt cường điệu tôi dùng thẻ trả tiền chứ?

      "Uyển Uyển, có muốn dạo chút rồi về ?" Chúng tôi xuống chỗ đồ nữ dưới tầng hai.

      " cần đâu, về nhà thôi, em hơi đói bụng muốn về nấu chút đồ ăn." Bữa tối xem ra vẫn phải ăn cơm mới được, Hamburger và cola căn bản thể chống đói.

      "Ừm, vậy về nhà thôi...."
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tybybutchi

      Chương 28:

      Trong khoảng thời gian này tôi cứ có loại cảm giác kỳ lạ tả được. Trong lúc tôi cắm cúi viết đơn đặt hàng hôm nay phải giao hai nhân viên giao hàng ở bên trái đằng trước cách đó xa rất ăn ý cùng nhau liếc tôi cái sau đó bắt đầu xì xầm bàn luận, đến khi nhìn thấy tôi nhìn bọn họ, sắc mặt bọn họ mới có chút được tự nhiên chuyển sang chỗ khác, có chút tư vị giấu đầu lòi đuôi.

      Trương Thư Vân cũng là bộ giống như có điều muốn hỏi tôi, nhưng luôn là lời đến khóe miệng đều nuốt xuống. Gần đây thấy quản lý Tiền đến nữa, nhưng chị La luôn nhìn tôi bằng ánh mắt có chút miệt thị và đố kỵ. Tan việc, tôi gọi Trương Thư Vân muốn xách túi rời . "Trương Thư Vân, tan việc cậu có bận gì , có thể đợi mình lát ?"

      ấy nhìn tôi lát, lại có chút do dự nhìn chị La: " có bận gì."

      "Vậy chờ mình chút, chúng ta cùng ." Tôi cũng thèm quan tâm tới việc dọn dẹp cái bàn, cầm đơn đặt hàng ném vào trong tủ sau đó liền xách túi, khoác tay ấy ra ngoài.

      Ra khỏi công ty, tôi tìm quán cà phê tương đối an tĩnh kéo Trương Thư Vân vào, chọn vị trí tương đối khuất và an tĩnh sau đó gọi hai ly nước trái cây và hai phần thức ăn. Đồ đưa tới, tôi uống nước trái cây nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Trương Thư Vân ngồi ở đối diện, dường như ấy bị tôi nhìn chăm chú đến có chút được tự nhiên, cầm đôi đũa gác lên bên phần thức ăn nhưng lại đụng rớt cái muỗng để ở bên cạnh.

      "Gần đây mình cảm thấy hình như cậu luôn muốn hỏi mình gì đó, nhưng lần nào lời đến khóe miệng cũng đều dừng lại?" Tôi cũng muốn vòng vo dài dòng nên trực tiếp hỏi thẳng vấn đề tôi muốn hỏi.

      "Minh có gì cũng muốn hỏi." ấy ngẩng đầu nhìn tôi cái lại cúi đầu xuống há to miệng ăn cơm.

      "Cậu có cảm thây gần đây ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn mình là lạ hay ?" Tôi tiếp tục uông ngụm nước.

      "Mình cảm thấy như vậy...." ấy tiếp tục cúi đầu ăn ngồm ngoàm.

      "Cậu có cần lại gọi thêm phần hay ?" Tôi chỉ chỉ đĩa cơm ăn đến sắp thấy đáy của ấy.

      "A! cần đâu." ấy vội vã lắc đầu cái.

      " cần?"

      " cần, mình ăn no lắm rồi." ấy đặt cái đĩa ăn đến còn hột cơm qua bên cạnh.

      "Gần đây hẳn là trong công ty truyền nhau chút gì đó về mình đúng ." Tôi đẩy ly nước uống xong ra trước mặt rồi tựa người vào ghế salon.

      ấy có chút do dự: "Mình cái này cậu đừng giận mình nha, mình cũng chỉ là nghe thôi."

      "Ừ, mình giận, cậu ." Tôi gật đầu cái ngồi thẳng người lại.

      "Mình nghe chị La với những người khác, cậu là được người có tiền bao nuôi, sau đó lại đem đống tiền kia nuôi tên tiểu bạch kiểm (*)." ấy có chút xấu hổ noi.

      (*): mắt trắng là chỉ những nam sinh có mặt đẹp giống con , ẻo lả. Ở đây là noi Lý Ngự Chương.

      "Tại sao chị La lại như vậy?" Tôi có chút ngoài ý muốn, tại sao có thể có lời đồn như vậy.

      "Bởi vì lần trước cậu mua áo sơ mi chính là dùng thẻ vàng đài thọ, chị La sinh viên mới vừa tốt nghiệp làm sao có thể có thẻ vàng, nhất định là có người bao nuôi, sau đó còn bạn trai cậu mới là người sinh viên gì đó kia."

      "Còn gì nữa ?" Hẳng là chỉ có những thứ này thôi.

      "Còn có lúc trước có người thấy cậu mấy ngày làm đều là bắt taxi, còn có hôm có xe của lãnh đạo thành phố tới dón cậu, chị La cậu cũng phải là người của thành phố A, làm sao có thể quen biết loại lãnh đạo thành phố này, nhất định là người bao nuôi của cậu, sau đó...chỉ vậy thôi. Nhưng mình lại cảm thấy cậu phải là người như vậy, mình muốn hỏi cậu nhưng lại biết nên hỏi như thế nào." ấy hơi toàn bộ xong những gì muốn .

      Chương 28 (tt)

      Editor: tyvybutchi

      Chương 28 (tiếp):

      "Tại sao chị La phải nghĩ như vậy chứ mình có thẻ vàng, bắt taxi làm tại sao thể nghĩ là vì bởi gia cảnh của mình tệ?" Tôi có chút vừa buồn cười vừa tức giận khi nghe được lời đồn gần đây trong công ty.

      "Bởi vì chị La nếu như gia cảnh của cậu rất tốt cũng tốt nghiệp ở cái trường học kia, cũng mặc quần áo chỉ đáng mười mấy đồng tiền." ấy chỉ chỉ bộ váy mà chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra là cục rẻ tiền người tôi.

      "Chỉ là chút nguyên nhân này thôi sao?" Tôi còn cảm giác tức giận như vừa rồi nữa mà chẳng qua là cảm thấy tức cười, mặc quần áo quá đắt tìm được việc làm, mặc đồ quá bình dân lại đưa tới những lời đồn như vậy.

      "Chắc vậy, thôi....Mình còn có chuyện, mình trước." Có lẽ vì cho tôi biết những điều này mà ấy có chút được tự nhiên, liền xách túi muốn . Tôi khe khẽ gật đầu có ngăn ấy. Đợi sau khi ấy về, tôi mới ngồi ghế salon ở quán cà phê nhớ lại những lời ấy vừa . Bắt taxi làm là bởi vì buổi sáng đợi xe buýt tới tương đối lâu, mà tôi lại sợ trễ nên mới bắt taxi. Mà xe của lãnh đạo thành phố tới đón là bởi vì ngày đó Triệu Dật Hiên hẹn mọi người đến nhà cậu ấy ăn cơm, nhưng tôi tan việc tương đối trễ cậu ấy mới lấy xe của ba cậu ấy tới đón tôi tan việc đến nhà cậu ấy mà thôi.

      Tôi nhìn đồng hồ cái, gần chín giờ, ngờ thời gian qua lâu như vậy. Tôi giơ tay lên gọi phục vụ tính tiền. Ra khỏi quán cà phê tôi bắt xe taxi về nhà. Về đến nhà, tôi ngồi ở ghế salon dùng sức cắn quả táo trong tay, càng nghĩ càng tức giận.

      "Uyển Uyển, sao vậy? Có người chọc em tức giận sao." để quyển sách tay xuống ôm tôi ở bên cạnh.

      " có....." Toi trượt vào trong ngực tiếp tục cố gắng dùng sức gặm quả táo.

      "Còn có, từ em quen chỉ cần tức giận là dùng sức gặm trái cây." chỉ chỉ quả táo trong tay thôi.

      "Em có tức giận, chỉ là cảm thấy có chút cực kỳ buồn nôn." Tôi ném lõi táo còn dư vào trong thùng rác rồi vùi mặt ở trong ngực .

      "Sao vậy, làm việc quản lý hài lòng nên bị phê bình?"

      " có, nếu là phê bình tốt rồi." Tôi kể lại chuyện hôm nay Trương Thư Vân với tôi sót chữ cho nghe.

      "Uyển Uyển, nếu làm vui vẻ cần nữa.... trong nhà cũng thiếu chút tiền em kiếm về này." ôm tôi vào trong ngực, đầu gối ở vai tôi.

      "Em muốn ở nhà, ở nhà mình nhàm chán." Mặc dù phần công việc này rất khô khan, tiền lương mỗi tháng còn bằng tiền tôi bắt taxi làm, nhưng ít nhất so với ở nhà mình vẫn tốt hơn.

      "Uyển Uyển, có muốn tiếp tục học hay ?" vẫn là ôm tôi vào lòng chặt.

      "Hửm, tiếp tục học?" Tôi từ trong ngực ngẩng mặt lên.

      "Ừ, tháng chín năm nay đại học A muốn mở lớp tự thi, nếu như em cảm thấy ở nhà quá nhàm chán chọn ngành rồi tiếp tục học cũng được." Giọng nghe ra tâm tình gì, giống như chỉ là cho tôi lời đề nghị mà thôi.

      ", nhưng mà em lại học giỏi, làm sao đây?" Lại học, vất vả mới tốt nghiệp, giờ lại phải tiếp tục học sao?

      " quan trọng, từ từ học, coi như em làm việc cũng có thể nuôi em."

      "Tiếp tục học, để em suy nghĩ chút..." Tôi từ trong ngực đứng lên bắt đầu suy nghĩ có nên tiếp tục học hay .

      Tiếp tục công việc...

      Tiếp tục học......

      Chọn cái gì mới tốt đây?
      Last edited by a moderator: 28/1/15
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    3. Quan Tiểu Yến

      Quan Tiểu Yến Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      33
      ha, ta truoc, tks Nu Lam a, co len bn:yoyo69::yoyo56::yoyo55:
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Song sinh

      Editor: tyvybutchi

      Chương 29:

      Tôi lại bắt đầu tiếp tục học rồi, sau khi suy nghĩ lâu rốt cuộc tôi chọn chuyên ngành tiếng trong học viện tự thi của đại học A, tôi cũng biết vì sao tôi lại chọn chuyên ngành này, có lẽ bởi vì có chỗ nào hiểu có thể dạy kèm cho tôi.

      biết có phải là do từng làm hơn tháng gặp đủ loại người hay mọi người trong lớp tôi sống chung với nhau khá dễ hay mà tôi còn bị động quen biết bạn bè như trước nữa, tôi quen được khá nhiều bạn tâm đồng ý hợp. Giờ tự học, tôi nhàm chán lật qua lật lại từng tờ sách nhìn nội dung có chút khó hiểu ở trong.

      "Lý Ngọc Uyển tan học cậu có đâu ? Nếu có việc gì chúng ta dạo phố ." Viên Mai ngồi bên cạnh đẩy tay tôi cái.

      "Còn có thể đâu chứ, tới căn tin ăn cơm thôi, buổi chiều còn có lớp đó." Tôi nghiêng đầu liếc ấy, đây là Viên Mai - kẻ cuồng dạo phố, bắt được chút thời gian rảnh là liền shopping, sau đó mua đống lớn đồ chả có chỗ dùng trở về, cái móc dây đinh đinh treo di động của tôi chính là chiến lợi phẩm cùng ấy dạo phố mấy lần có được.

      "Lại là căn tin à! Lý Ngọc Uyển, cậu ăn mãi ở căn tin chán sao, đổi chỗ mới ăn , nếu chúng mình ra ngoài ăn McDonald?" Tôn Linh Lâm ngồi đằng trước nghe tôi buổi trưa tới căn tin ăn cơm vẻ mặt ủng hộ xoay người đề nghị.

      "thôi, mập lên nữa là mình phải giảm cân đó..., lại ra ngoài ăn, tới lui cũng mất gần tiếng, còn thời gian nào mà ăn nữa chứ, quay về cũng còn thời gian nghỉ ngơi." Tôn Linh Lâm là nàng cuồng đồ ăn nhanh, dáng người tong teo mà có thể ăn cả thùng lớn hamburger KFC nhưng ăn thế nào cũng thấy ấy tăng ra thêm chút thịt, gần đây tôi cùng ăn với ấy mấy lần lại phát dường như mình có béo lên chút so với trước.

      "Lý Ngọc Uyển, cậu còn mập lần nữa mình bóp chết cậu." đôi tay thịt thịt vòng qua cổ tôi.

      "Chu Châu, mình sắp bị cậu bóp chết rồi." Tôi vỗ vỗ cái tay vòng cổ.

      "Lý Ngọc Uyển cậu còn mập nữa, mình dứt khoát thèm sống nữa." Cái vòng cổ buông ra, Chu Châu có chút tròn vo từ phía sau tôi tới hàng ghế trống phía trước ngồi xuống.

      "Chu Châu, cậu mập, cậu chỉ là đầy đặn mà thôi, nếu đặt ở triều đại nhà Đường cậu còn xinh đẹp hơn cả Dương quý phi." Chu Châu người cũng như tên, ngũ quan dung mạo rất xinh đẹp, tròn trịa khiến người ta thích, chỉ là có chút tham ăn. Chỉ cần là ăn đều thích, luôn là ngăn được cái miệng nên thể nào hạ được quyết tâm giảm cân.

      "Cũng đến giờ rồi, ăn thôi... ăn xong quay về còn có thể nghỉ ngơi được lát." Tôi giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ mở cửa căn tin rồi.

      " thôi........"

      "Lại căn tin à........."

      "Đồ ăn ở đó ra cũng tệ mà!"

      Nhanh chóng rời khỏi phòng học, tôi quay qua nhìn vẫn ngồi trong phòng học cúi đầu đọc sách hề chuyện. "Nhiễm Tĩnh, cùng ăn cơm chứ?"

      " cần, tôi đói bụng." ấy ngẩng đầu nhìn tôi cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp. Tôi nhún vai để ý, rời khỏi phòng học.

      "Lý Ngọc Uyển, cậu làm gì mà tốt với tình địch thế?" Chu Châu tiến tới trước mặt tôi thấp giọng hỏi.

      "Tình địch, từ khi nào thế, sao mình biết?" Đột nhiên nghe được tin tức kinh người.

      "Lần trước phải Trịnh Kiệt hẹn cậu xem phim sao? Bắt đầu từ lần đó, cậu cảm thấy ấy làm chuyện gì cũng chĩa múi nhọn vào cậu sao." Vẻ mặt Chu Châu như là 'cậu mới phất sao' nhìn tôi.

      "Mình cũng thấy thời gian gần đây ấy làm cái gì cũng có cảm giác luôn nhắm vào mình, nhưng mà Trịnh Kiệt phải mời mình, là mời chúng ta mà, cái hôm cậu ta đưa vé xem phim cho mình là muốn mời cả bốn đứa tụi mình mà." Tôi nhớ lần trước mặc dù Trịnh Kiệt có đưa vé xem phim cho tôi, nhưng tổng cộng có bốn vé, lúc xem phim cũng là bốn người chúng tôi cùng .

      "Đó là bởi vì Trịnh Kiệt sợ hẹn mình cậu cậu , cho nên mới kéo ba đứa bọn mình làm bóng đèn, mình nghe trước kia bọn họ từng là bạn học, Nhiễm Tĩnh bởi vì thích Trịnh Kiệt nên mới theo Trịnh Kiệt tới đây học."

      "Cậu biết đấy." Tôi vươn tay nhéo nhéo cánh tay núc thịt của Chu Châu.
      Last edited by a moderator: 1/2/15
      minhminhle, DangThuy, Bò đeo nơ3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi


      Chương 29 (tiếp) :

      “Dĩ nhiên, trước kia mình chính là mật thám nổi danh đó”. Chu Châu đưa cánh tay thịt tự hào vỗ ngực. Đến căn tin, tôi và Tôn Linh Lâm tìm chỗ ngồi, Chu Châu và Viên Mai tới chỗ bán cơm. Tôi cầm đĩa ngồi lại chỗ liền nghe thấy Tôn Linh Lâm vừa ăn vừa sao đại học A có trai đẹp thế này, đại học A có trai đẹp thế kia. Tôi có chút buồn cười nhìn ấy, đừng chuyện quan trọng nhất trong lòng ấy chỉ có gà rán với trai đẹp thôi nha?

      “Này, này trai đẹp kìa”. Chu Châu vỗ vỗ Tôn Linh Lâm mất hồn chỉ chỉ năm người ngồi cách chúng tôi bảy tám bàn. Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng Chu Châu chỉ, cần nhìn mặt tôi cũng biết bóng lưng quen thuộc kia là của ai.

      “Chu Châu, chỉ nhìn bóng lưng thôi cậu liền biết là trai đẹp, cậu có mắt nhìn thấu sao? chừng bóng lưng người ta đẹp , nhưng mặt lại giống con cóc”. Tôn Linh Lâm khoát tay vẻ mặt tin.

      “Hội trưởng hội học sinh của đại học A đợt này cậu thể ấn tượng chứ?” Tôn Linh Lâm trợn to mắt vốn có tinh thần lại gần Chu Châu. Ngay cả đám Viên Mai đối với trai đẹp có hứng thú cũng xông tới.

      “Đúng vậy! Đó chính là Lý Ngự Chương. Hội trưởng hội học sinh khóa này”. Tôi cũng ghé vào bọn Chu Châu nghe tin đồn.

      biết ấy có bạn chưa?”. Mặt Tôn Linh Lâm tràn đầy vẻ mơ mộng.

      “Đương nhiên là có rồi…, người bên cạnh ấy kìa”. Chu Châu chỉ Từ Tiểu Trí đưa đồ uống cho .

      “Mình biết ngay trai đẹp có chủ mà”.Tôn Linh Lâm thất vọng dựa vào ghế.

      “Tớ nghe hoa khôi hệ tiếng Trung của học viện văn học công khai muốn theo đuổi Lý Ngự Chương đó”. Chu Châu chỉ chỉ tóc dài sóng vai đưa lưng về phía chúng tôi, người mặc chiếc áo len đen bên dưới là quần cụt phong cách Scotland.

      “Tớ cũng mở bàn cược đây, ai có thể ở trước mặt công chúng ‘ Lý Ngự Chương, em thích ’, sau đó bị ấy mắng tớ liền mới người đó bữa thức ăn nhanh no nê”. Tôn Linh Lâm lấy ra tờ 100 đồng từ trong ví ra hào khí ngút trời vỗ lên bàn.

      “Cái đó của cậu tính là gì, tớ cũng vậy, nếu ai có thể trước mặt công chúng hôn lên mặt Lý Ngự Chương mà ấy tức giận, tớ liền mời bữa no kem Haagen-Dazs”. Viên Mai cũng lấy 200 đồng từ trong ví ra hào khí ngút trời vỗ lên bàn.


      “Mấy thứ đó của các cậu có là gì. Ai có thể khiến Lý Ngự Chương hôn lại ấy cái, tớ liền tặng vé ăn tình nhân miễn phí vào dịp giáng sinh của nhà hang Xuân Thiên Tiên Hoa này cho người đó”. Chu Châu rút ra tờ phiếu ăn miễn phí được in rất tinh xảo vỗ lên bàn. Tôi cầm phiếu ăn miễn phí của Chu Châu lên nhìn, tôi biết kiện tiệc ăn giáng sinh này, gần đây báo chí tuyên truyền bốn phía, vé dành cho người gần 498 đồng rồi, phần cho đôi tình nhân tăng lên cũng phải 1000 đồng.

      “Này, Lý Ngọc Uyển cậu có muốn thử chút hay , nghe Lý Ngự Chương thích có khí chất như cậu đó” Chu Châu rút tờ phiếu ăn trong tay tôi lắc qua lắc lại.

      “Haha thử chút , em thích , phiếu ăn miễn phí này được nhưng cũng được bữa ăn nhanh nha!” Tôn Linh Lâm ở bên cũng bắt đầu ồn ào.

      “Cậu dám hôn ấy, tớ mời cậu ăn Haagen-Dazs.” Viên Mai cũng xông tới.

      “Lý Ngọc Uyển, cậu làm được điều thứ ba tớ đưa cậu tờ phiếu này nha.” Chu Châu tiếp tục cầm phiếu ăn lắc lắc trước mặt tôi. Những người ngồi gần đó nghe được đánh cuộc của chúng tôi cũng tò mò nhìn sang.

      “Chu Châu, tớ mà làm được, phiếu miễn phí này cho tớ sao?” Tôi nhìn chằm chằm phiếu ăn miễn phí bay qua bay lại trước mặt.

      “Cậu làm được tuyệt đối cho cậu”.

      đổi ý?”

      “Tuyệt đổi ý!”

      “Viên Mai, Tôn Linh Lâm hai cậu làm chứng nha”.

      “Được thành vấn đề, bọn này làm chứng.”

      “Được, vậy tớ .” Tôi đưa túi cho Chu Châu rồi đứng lên.

      “Cố lên nha!” Ba người bọn họ ở phía sau ra dấu tay, tôi khoát tay áo cái. Thời gian ăn trưa rất đông người, tôi vất vả chen vào đứng đằng sau lưng , An Đằng ngồi đối diện nhìn thấy tôi định lên tiếng chào, tôi ra dấu tay im lặng. Tôi lòn tay từ bên cổ xuyên qua buông xuống trước khuôn ngực tựa vào vô số lần của , cả người dán sát vào lưng , đầu cũng nhàng tựa lên vai
      Last edited by a moderator: 7/2/15
      Nhược Vân, Hình Ưu, Nhiên Nhiên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :