1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Ba tới.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      "Con hoang ở đâu ra phá đám đây, mau !" Chỉ có điều phải ai cũng tốt tính như Mạnh Thiếu Văn, mẹ của Giản Uyển Linh, cũng chính là vợ của Giản An Dương - Chung Tiếu Dung sắc mặt tái mét đứng lên.

      Bà ta đưa tay chỉ vào đứa trẻ cách đó xa, khuôn mặt đỏ bừng cực kỳ tức giận: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bảo vệ đâu? Tại sao lại để người lạ tuỳ tiện vào thế kia?"

      Chung Tiếu Dung là con nhà gia giáo, lúc còn trẻ cũng là người đẹp uyển chuyển hàm xúc, nhưng khi đến tuổi trung niên, việc ăn mặc bình thường lo, cũng có việc gì phiền lòng, vì vậy thân thể ngày càng mập ra.

      Vì muốn giữ vững dáng vẻ thục nữ nên Giản Uyển Linh chỉ đứng đài giọng khóc thút thít, dám làm gì.

      Nhưng trong lòng ta lại tức muốn hộc máu, thằng nhóc thối tha này rốt cuộc là con của ai? Thiếu văn có con chẳng lẽ ta lại biết?! Đây ràng là cố tình đến quấy rối.

      Mạnh Thiếu Văn theo bản năng cau mày, đứng dậy nhìn Chung Tiếu Dung trong cơn giận dữ, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Dì Chung, đứa trẻ này bị lạc đường, con cho người đưa nó về nhà."

      Mẹ của Tiểu Như vẫn luôn nóng nảy như vậy, cũng biết tại sao lại có thể sinh ra đứa con xinh đẹp uyển chuyển như Tiểu Như nữa.

      Thấy chuyện càng ngày càng diễn ra ác liệt, bạn tốt của Mạnh Thiếu Văn là Lãnh Tĩnh Bách liền tới, ta mặc âu phục màu trắng, diện mạo tuấn, đôi mắt hoa đào xếch lên, tay cầm điện thoại di động đưa tới trước mặt Bảo Bảo, ôn hòa : "Có phải cháu lạc mất ba mẹ ? Mau gọi cho ba mẹ cháu , đừng để họ lo lắng."

      Lãnh Tĩnh Bách là bạn thân với Mạnh Thiếu Văn từ , quan hệ rất tốt, mặc dù ta hài lòng lắm về bữa tiệc đính hôn này, nhưng ta vẫn mong người em của mình có thể hạnh phúc.

      Bảo Bảo năm nay bốn tuổi, mới cao hơn đầu gối của người đàn ông trưởng thành chút, nhưng lại mặc bộ tây trang giả bộ thành thục, quả là rất đẹp trai.

      Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt nhìn chiếc điện thoại trước mặt, trong lòng khinh thường hừ tiếng, tưởng cậu là thằng nhóc chẳng hiểu gì à? phải là muốn lừa cậu đưa số điện thoại của ba mẹ ra sao? Hừ hừ, còn lâu cậu mới mắc mưu.

      Mạnh Thiếu Văn thấy đứa bé chậm chạp có hành động gì, khỏi nóng lòng: "Tĩnh Bách, thằng bé này giao cho cậu, cậu phụ trách tìm ba mẹ cho nó."

      ta lòng xin lỗi Tiểu Như rồi, phải để ấy vui vẻ trong bữa tiệc đính hôn này mới đúng.

      Lãnh Tĩnh Bách rất hiểu người bạn này, trước dặn dò ấy, ta gật đầu đồng ý: "Được, cậu mau an ủi Uyển Như trước . . . . . ."

      "Tiện nhân." Nhưng ta còn chưa xong, Bảo Bảo bên người ta chợt có động tĩnh, cậu nhóc vụt chạy lên đài, hung dữ nhào vào ngực Giản Uyển Linh, khiến ta ngã xuống đất.

      Thấy vậy, Bảo Bảo càng hài lòng, cậu ngồi người Giản Uyển Linh, đánh loạn lên người ta, khuôn mặt nhắn cực kỳ căm phẫn: "Hồ ly tinh, dám quyến rũ ba tôi! từ bỏ , tôi để làm mẹ kế của tôi đâu."

      "A. . . . . . Cứu mạng. . . .. ." Cậu nhóc cứ mở miệng là hồ ly tinh, tiện nhân khiến Giản Uyển Linh tức muốn ứa máu, ta giày cao gót, còn mặc váy cưới khiến hành động rất bất tiện, bị bảo bảo đè phía dưới có chút sức lực đánh trả: "Thiếu Văn. . . . . . Mau cứu em."

      Bảo bảo cười lạnh, đánh chưa , cậu còn dùng răng cắn, bất kể chiêu gì, cứ có thể sử dụng là cậu đều dùng tới: "Gọi ba tôi cũng vô dụng, chẳng lẽ ai muốn hồ ly tinh như sao?! Cần gì phải quấn lấy ba tôi?"

      Chẳng ai ngờ là xảy ra chuyện như vậy, nhất là hành động cực đoan của đứa này càng khiến mọi người bất ngờ, ít người bắt đầu tin, dù sao trẻ con cũng dối, nhìn vẻ kích động của nó, hẳn là bởi vì hài lòng khi ba nó tìm về bà mẹ kế.

      Có mấy phu nhân bắt đầu chỉ trích Mạnh Thiếu Văn: "Thiếu Văn, phải dì con nhưng con hãy nhìn , mau đưa con trai của con về giáo dục lại , con và Giản tiểu thư cũng nhau nhiều năm rồi, tại sao mang nó đến gặp Giản tiểu thư? Nếu quen thuộc chút đến nỗi xảy ra chuyện như ngày hôm nay."

      Thấy Giản Uyển Như bị bắt nạt, Mạnh Thiếu Văn cũng thèm giải thích, ta chạy đến, nóng nảy kéo bảo bảo ra, trầm mặt lạnh lùng : "Cháu quá đáng! Chú phải ba cháu, cháu nhận nhầm người rồi."
      nó vẫn ghi nhớ đăng nhập từ đời nào ấy )))))

      Vừa ta vừa đưa tay đỡ Giản Uyển Linh dậy, ôm chặt ta vào trong lòng, gương mặt lộ vẻ áy náy: " xin lỗi, ngờ xảy ra chuyện như vậy, biết đứa trẻ này. Em yên tâm , nhất định xử lý tốt, đòi lại công đạo cho em."

      Giản Uyển Linh vừa bị đánh vừa bị cắn, sớm còn tư thế cao ngạo tuyệt diễm vô song lúc trước, đầu tóc ta lộn xộn, chiếc váy cưới trắng như tuyết toàn là dấu chân của bảo bảo, đôi mắt đỏ lên vì khóc, đối mặt với cười nhạo của người khác, trong lòng ta càng thêm giận dữ, mặt trong mặt ngoài tất cả đều mất hết.

      ta nhịn được dựa vào ngực của Mạnh Thiếu Văn, giọng khóc òa lên: "Thiếu Văn. . . . . . Đây là bữa tiệc đính hôn của chúng ta, xem, bây giờ đều bị phá hủy hết rồi."

      Dứt lời, từng giọt nước mắt trong suốt của ta tuôn rơi, cực kỳ đau lòng uất ức. Mơ ước nhiều năm rốt cuộc thành , nhưng ngờ nửa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim (kẻ cản đường).

      Mặc dù nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng có nào mong muốn có lễ cưới? Mặc dù đây chỉ là bữa tiệc đính hôn nhưng ta cũng đợi rất lâu, chỉ có điều nó bị thằng nhóc thối tha kia phá hỏng.

      Đối mặt với tiếng nghị luận vang lên bốn phía, Mạnh Thiếu Văn khẩn trương, nhưng nhìn khóc lóc trong ngực mình, ta lại rất hoảng hốt, gọi bảo vệ tới, lạnh lùng : "Mấy người mau ném nó ra ngoài cho tôi, nếu nó còn dám làm loạn đưa nó vào đồn cảnh sát, Mạnh Thiếu Văn tôi tới giờ cũng chưa có đứa con nào cả, cho dù có cũng là Uyển Như sinh cho tôi."

      Giọng của chàng trai ôn hòa nhưng lại kiên định lạ thường, khiến khách khứa nghị luận đều an tĩnh lại.

      Đưa đến đồn cảnh sát? Chẳng lẽ đứa này có liên quan gì đến nhà họ Mạnh?

      Bảo vệ sớm bị màn trước mắt doạ đến ngây người, bây giờ nghe Tổng giám đốc lên tiếng, liền tiến đến bắt thằng bé đưa ra ngoài.

      "Đợi nào...!" Khi bảo vệ chuẩn bị ôm bảo bảo ra ngoài giọng trầm thấp cách đó xa vang lên: "Tôi rất muốn nhìn xem, ai dám đưa con trai của Hoắc Cố Chi tôi đến đồn cảnh sát?"

      Vừa , người đàn ông vừa đến gần, khí thế thản nhiên, khuôn mặt tuấn mang theo vẻ hờ hững, ánh mắt lướt qua đôi nam nữ đứng ôm nhau đài, nhếch miệng cười châm biếm.

      Cuối cùng tầm mắt của rơi lên người bảo bảo bị bảo vệ bắt , nhíu mày, lạnh lùng : "Con đúng là có tiền đồ, thừa dịp mẹ con ngủ trưa lại dám chạy tới đây, cẩn thận mẹ con đánh con rồi lôi con về Mĩ đấy."

      Bảo bảo nghe vậy, vội vàng bưng mặt, sợ hãi hô lên, bộ dạng lanh lợi rất đáng .

      Trong mắt Hoắc Cố Chi loé lên ý cười, đưa mắt ra hiệu cho Hà Cửu, ta hiểu ý, lập tức tiến lên nhận lấy bảo bảo từ tay bảo vệ.

      Bảo bảo vừa vào trong ngực Hà Cửu liền an phận, cậu chớp đôi mắt to, cuống cuồng hỏi: "Chú Hà Cửu, mẹ cháu giận ạ?"

      Được phân phó, Hà Cửu cũng tiện thêm gì, chỉ có thể đau khổ nhìn tiểu thiếu gia trong ngực, giọng : "Chút nữa cháu về biết."

      Dường như hiểu ra, Mạnh Thiếu Văn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng rơi người Hoắc Cố Chi, mím môi cười lạnh: "Cậu, dù cậu trở về từ Mỹ để tham gia tiệc đính hôn của cháu rất cực khổ, nhưng chẳng lẽ đây chính là quà tân hôn cậu tặng cho cháu ư?" Chỉ vào đống hỗn độn dưới đài, ta càng cười giễu cợt: "Con trai ngoan của cậu vừa chơi trò tìm ba đấy, những phá hỏng tiệc đính hôn của cháu, mà còn làm Tiểu Như bị thương! Cháu nghĩ cậu phải lấy lại công đạo cho cháu mới đúng!"
      Vừa ta vừa đưa tay đỡ Giản Uyển Linh dậy, ôm chặt ta vào trong lòng, gương mặt lộ vẻ áy náy: " xin lỗi, ngờ xảy ra chuyện như vậy, biết đứa trẻ này. Em yên tâm , nhất định xử lý tốt, đòi lại công đạo cho em."

      Giản Uyển Linh vừa bị đánh vừa bị cắn, sớm còn tư thế cao ngạo tuyệt diễm vô song lúc trước, đầu tóc ta lộn xộn, chiếc váy cưới trắng như tuyết toàn là dấu chân của bảo bảo, đôi mắt đỏ lên vì khóc, đối mặt với cười nhạo của người khác, trong lòng ta càng thêm giận dữ, mặt trong mặt ngoài tất cả đều mất hết.

      ta nhịn được dựa vào ngực của Mạnh Thiếu Văn, giọng khóc òa lên: "Thiếu Văn. . . . . . Đây là bữa tiệc đính hôn của chúng ta, xem, bây giờ đều bị phá hủy hết rồi."

      Dứt lời, từng giọt nước mắt trong suốt của ta tuôn rơi, cực kỳ đau lòng uất ức. Mơ ước nhiều năm rốt cuộc thành , nhưng ngờ nửa đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim (kẻ cản đường).

      Mặc dù nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng có nào mong muốn có lễ cưới? Mặc dù đây chỉ là bữa tiệc đính hôn nhưng ta cũng đợi rất lâu, chỉ có điều nó bị thằng nhóc thối tha kia phá hỏng.

      Đối mặt với tiếng nghị luận vang lên bốn phía, Mạnh Thiếu Văn khẩn trương, nhưng nhìn khóc lóc trong ngực mình, ta lại rất hoảng hốt, gọi bảo vệ tới, lạnh lùng : "Mấy người mau ném nó ra ngoài cho tôi, nếu nó còn dám làm loạn đưa nó vào đồn cảnh sát, Mạnh Thiếu Văn tôi tới giờ cũng chưa có đứa con nào cả, cho dù có cũng là Uyển Như sinh cho tôi."

      Giọng của chàng trai ôn hòa nhưng lại kiên định lạ thường, khiến khách khứa nghị luận đều an tĩnh lại.

      Đưa đến đồn cảnh sát? Chẳng lẽ đứa này có liên quan gì đến nhà họ Mạnh?

      Bảo vệ sớm bị màn trước mắt doạ đến ngây người, bây giờ nghe Tổng giám đốc lên tiếng, liền tiến đến bắt thằng bé đưa ra ngoài.

      "Đợi nào...!" Khi bảo vệ chuẩn bị ôm bảo bảo ra ngoài giọng trầm thấp cách đó xa vang lên: "Tôi rất muốn nhìn xem, ai dám đưa con trai của Hoắc Cố Chi tôi đến đồn cảnh sát?"

      Vừa , người đàn ông vừa đến gần, khí thế thản nhiên, khuôn mặt tuấn mang theo vẻ hờ hững, ánh mắt lướt qua đôi nam nữ đứng ôm nhau đài, nhếch miệng cười châm biếm.

      Cuối cùng tầm mắt của rơi lên người bảo bảo bị bảo vệ bắt , nhíu mày, lạnh lùng : "Con đúng là có tiền đồ, thừa dịp mẹ con ngủ trưa lại dám chạy tới đây, cẩn thận mẹ con đánh con rồi lôi con về Mĩ đấy."

      Bảo bảo nghe vậy, vội vàng bưng mặt, sợ hãi hô lên, bộ dạng lanh lợi rất đáng .

      Trong mắt Hoắc Cố Chi loé lên ý cười, đưa mắt ra hiệu cho Hà Cửu, ta hiểu ý, lập tức tiến lên nhận lấy bảo bảo từ tay bảo vệ.

      Bảo bảo vừa vào trong ngực Hà Cửu liền an phận, cậu chớp đôi mắt to, cuống cuồng hỏi: "Chú Hà Cửu, mẹ cháu giận ạ?"

      Được phân phó, Hà Cửu cũng tiện thêm gì, chỉ có thể đau khổ nhìn tiểu thiếu gia trong ngực, giọng : "Chút nữa cháu về biết."

      Dường như hiểu ra, Mạnh Thiếu Văn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng rơi người Hoắc Cố Chi, mím môi cười lạnh: "Cậu, dù cậu trở về từ Mỹ để tham gia tiệc đính hôn của cháu rất cực khổ, nhưng chẳng lẽ đây chính là quà tân hôn cậu tặng cho cháu ư?" Chỉ vào đống hỗn độn dưới đài, ta càng cười giễu cợt: "Con trai ngoan của cậu vừa chơi trò tìm ba đấy, những phá hỏng tiệc đính hôn của cháu, mà còn làm Tiểu Như bị thương! Cháu nghĩ cậu phải lấy lại công đạo cho cháu mới đúng!"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Tổ hợp vú em con nít.


      So với Mạnh Thiếu Văn nghiêm giọng lạnh lùng Hoắc Cố Chi bình tĩnh hơn nhiều, nhướng mày, mắt phượng hẹp dài lên nụ cười nhàn nhạt nhìn xung quanh bừa bãi khẽ cười, khó có được ôn nhu , “Cháu đích tôn có ý gì đây? Cậu hiểu lời cháu cho lắm!”

      bình thản ra ba từ cháu đích tôn khiến ít khách mời đứng đây nhịn được phì cười, có ai biết ông cụ Mạnh có con trai út chỉ lớn hơn cháu cả vài tuổi, chậc chậc, chuyện xảy ra năm đó gây ra ít xôn xao bàn tán!

      Sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, ánh mắt tốt liếc nhìn đứa trẻ trong ngực , trầm giọng , “ lâu cậu về nước, ngờ lần này về có con trai lớn như vậy. Chỉ là tính tình thằng bé có vẻ được tốt lắm, luôn miệng cháu là ba , cậu xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

      ta cố tình nhấn mạnh chứ cậu, đôi mắt đen càng trở nên lạnh lùng, hiển nhiên coi là sỉ nhục của nhà họ Mạnh.

      tháng trước Hoắc Cố Chi về nước rồi, chỉ là thông báo cho bất kì ai, đối với bữa tiệc của Mạnh gia cũng chẳng có chút hứng thú nào, nếu phải bảo bảo lén chạy đến đây làm loạn, giờ này còn ôm vợ nằm trong chăn ấm đấy, sao có thể đến đây tự tìm khó chịu cho mình!

      Nghĩ đến đây, mím mím môi mỏng, càng kiên nhẫn, “ sao? Thằng bé còn hiểu chuyện, thế nào cậu cũng là họ nó, phải nên rộng lượng bỏ qua sao?”

      Lúc này cũng viện đến quan hệ để nhờ vả rồi sao? Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, trong lòng cười lạnh tiếng, đầu tiên là trấn an vợ sắp cưới hoảng sợ, sau đó ta bước xuống khán đài, đứng trước mặt Hoắc Cố Chi, so với người đàn ông cường tráng từng làm lính nhiều năm như , khí thế của ta cũng hề kém, “Có phải cố ý đến đây đập phá phải ? Mạnh Văn Thiếu tôi tốt xấu gì cũng biết phân biệt chuyện đúng chuyện sai, con trai của đến đây gọi tôi là ba, đây ràng là muốn khiến buổi lễ đính hôn hôm nay thể tiến hành!”

      Người đàn ông này chính là sỉ nhục của nhà họ Mạnh, cũng là người ta ghét nhất, ông lẩn thẩn rồi nhưng ta vẫn còn rất bình thường, nhà họ Mạnh nhất định tiếp nhận những thứ như thế này!

      Lời này vừa ra khiến khí xung quanh nóng rực trong nháy mắt trở nên lạnh băng, ở đây có ai là kẻ ngốc, nhìn hai người đàn ông giương cung bạt kiếm, họ rối rít bu vào muốn xem kịch hay.

      Ông Mạnh rất thương người con trai tên là Hoắc Cố Chi này, nếu phải là quan tâm đến tập đoàn Hằng Viễn e rằng người nối nghiệp tai chưa chắc là Mạnh Thiếu Văn!

      “Hoắc Cố Chi, cậu đừng có đến đây gây chuyện!” Vương Cốc Tuyết, vợ của Mạnh Kiệt Đình im lặng từ đầu đến giờ nhịn được nữa, bà ta lập tức đứng dậy tức giận , “Coi như cậu có thành kiến với nhà họ Mạnh cũng đừng có đến lúc này chứ! Cậu cho rằng ra ngoài tìm bừa thằng nhà quê đến đây làm loạn là có thể che giấu lòng dạ đen tối của cậu rồi sao? Tôi cho cậu biết, kể cả là ba có cưng chiều cậu đến đâu chúng tôi cũng để yên chuyện này đâu!”

      Bây giờ ba ta quyết đinh trở mặt rồi, gọi thẳng tên Hoắc Cố Chi, để lại chút nào tình cảm và thể diện.

      Mạnh Kiệt Đình nhìn thấy, hơi lúng túng kéo tay vợ, gấp gáp với bà ta, “Sao em có thể giữ chút thể diện nào cho chú ấy vậy! CHú ấy vất vả từ Mĩ về đây để tham gia tiệc đính hôn của Thiếu Văn, sao có thể có tình quấy rồi chứ?”

      Vương Cốc Tuyết tức giận đến phát run cả người, nhìn chồng mình ôn hòa bên cạnh, đáy mắt bà ta như có tia lửa, giọng càng trở nên lạnh lùng, “Cậu ta cố ý chẳng lẽ là tôi cố ý? Ông đừng có tốt quá để nó lừa, nhà họ Mạnh hoan ngênh cậu ta!”

      Chồng của bà ta là người lương thiện, nhưng lại lành đến mức nhìn xem Hoắc Cố Chi là ai, là con trai của ba, muốn đến đây để tranh giành gia sản với Thiếu Văn, bây giờ còn gây chuyện như vậy, phải cố ý muốn phá là gì?

      Theo thanh căm tức của Vương Cốc Tuyết vang lên, khí xung quanh nhất thời trở nên phức tạp, người xem náo nhiệt lại càng nhiều hơn, đây quả là bí mật của hào môn (nhà giàu), trước kia chỉ nghe Hoắc Cố Chi hợp với nhà họ Mạnh, ngờ chuyện còn phức tạp đến mức này!

      “A.... .......”Hiển nhiên đây phải lần đầu tiên bị đối xử với thái độ này, khẽ nhếch môi, mắt phượng lạnh lùng liếc nhìn người nhà họ Mạnh, sau đó trầm thấp cười tiếng, “Nhà họ Mạnh các người có hôn lễ hay tang gì cũng liên quan đến tôi! Tôi chỉ đến đây để đón con trai mình về!”

      Trong khi chuyện, nhìn bảo bảo trong ngực nghiêm mặt , “Thằng nhóc này, có phải con ngứa chân rồi phải ? có việc gì chạy đến đây là gì? Có biết mẹ con ở nhà rất lo hả?”

      Bảo bảo lè lưỡi, quay ra làm mặt quỷ với nhà họ Mạnh, sau đó vui vẻ , “Con chỉ muốn đến chơi với họ lúc, ai ngờ bọn họ lại tưởng ! Nhưng mà hình như họ được vui lắm!”

      Bàn tay mũm mĩm chỉ vào Giản Uyển Linh được ba mẹ ôm vào ngực an ủi, cười tiếng, khuôn mặt bánh bao lên tia chán ghét, “Cái dì kia đúng là mềm yếu quá mức, giả bộ bệnh tật gì chứ? họ, nhất định phải suy nghĩ kĩ, vợ là người ở với mình cả đời, vì vậy ngàn vạn lần thể cưới thứ tàn phẩm về, như vậy nhất định xong rồi!”

      Lời của tiểu quỷ vang lên, khiến khách mới nhịn được bật cười, thằng bé này chắc chỉ mới tầm 4, 5 tuổi mà mở mồm ra là họ này họ nọ, còn luôn miệng vợ sắp cưới của người ta là thứ tàn phẩm.

      Chỉ là phải sao? Chuyện hai chị em nhà họ Giản tàn sát nhau năm đó mặc dù bị giấu , nhưng đại khái câu chuyện mọi người vẫn có thể biết được.

      Con lớn nhà hị Giản mặc dù vẫn may mắn sống sót nhưng lại mất trí nhớ, giọng cũng biến đổi, đẹp đẹp, nhưng lại biến thành người đẹp bệnh tật, sau này còn biết có thể sinh con đây?

      Sắc mặt người nhà họ Giản càng trở nên khó coi, Chung Tiếu Dung mở mồm mắng to, “Ở đâu ra đứa nhà quê như thế này, lại còn dám con nhà người ta như vậy? Dù sao đây cũng là em họ của Thiếu Văn, sao có thể như thế này! Hừ, xem ra đúng là cha mẹ biết dạy con!”

      Hoắc Chi vẫn luôn bình tĩnh nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn Chuông Tiếu Dung năng lỗ mãng, đáy măt lộ ra ý khinh miệt, “TRước kia mới chỉ biết Giản phu nhân sinh ra trong gia đình có học thức, ngờ công phu mắng người cũng kém cạnh! thằng bé mới bốn năm tuổi biết cái gì? chuyện cũng biết kiêng kị chút, Giản phu nhân so đo với đứa bé sợ bị người ta cười cho sao?”

      Bảo bảo mới bốn tuổi nằm vai Hoắc Cố Chi ngếch đầu cười với Chung Tiếu Dung cười hì hì , “Ai, lời tử tế với những người này đúng là khó khăn!”

      Giọng yếu ớt, khuôn mặt nhắn hồng hào lên nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ trêu tức, hiển nhiên là cố ý.

      Chung Tiếu Dung giận đến run người nhưng lại được câu nào, lâu có kẻ nào dám chọc tức bà ta như vậy, cho dù tức giận cũng thể làm gì.

      “Được rồi, tạm thời con ít thôi!”, nhìn bảo bảo hưng phấn trong ngực, Hoắc Cố Chi vỗ cái đầu của con, mềm mại cười.

      Tổ hợp vú em, con nít, đây là suy nghĩ đồng loạt xuất trong đầu phái nữ lúc này.

      Sao trước kia chưa từng nghe chuyện Hoắc Cố Chi kết hôn, có con vậy? Nhìn nhìn lại, người đàn ông này quả vẫn đẹp trai, có khí chất hơn Mạnh Thiếu Văn chút!

      Mạnh Thiếu Văn muốn tiếp tục dây dưa với Hoắc Cố Chi ở đây, môi mỏng khẽ mấp máy, trực tiếp lạnh giọng đuổi khách, “NHững khách mời ở đây trong lòng đều hiểu , Mạnh Thiếu Văn tôi cam đoan chưa bao giờ có con riêng. Con trai của Hoắc đến đây quấy rối tạm thời bỏ qua ! Mạnh Thiếu Văn tôi còn muốn tiếp tục buổi lễ đính hôn này.

      ra Hoắc Cố Chi sớm muốn ở đây nữa rồi, kiêu ngạo nhìn qua đống bàn ghế bị đổ, sau đó cười tiếng, “Mặc dù cậu muốn nhận người cậu này, nhưng thân là trưởng bối tôi thể tay đến đây! Hà Cửu mang quà lên đây!

      người đàn ông ôm đứa bé trong ngực nhưng hề có chút ủy mi, ngược lai cảng tôn thêm vẻ tuấn khôi ngô, thu hút ánh mắt mọi người.

      Hà Cửu nghe thấy liền cầm hộp quà đứng lên, chỉ là có ai đứng ra nhận quà, cuối cùng để luôn lên ghế.

      Mạnh Thiếu Văn lạnh lùng liếc nhìn gói quà được gói rất đẹp, nhếch miệng mỉa mai, “ Hoắc đúng là suy nghĩ chu đáo, đầu tiên là cho con đến đây náo loạn, sau đó còn tặng quà, Văn Thiếu tôi dám nhận thịnh tình này.

      Trong giọng đầy vẻ trào phùng, Hoắc Cố Chi căn bản là thèm để ý, cũng phải là kẻ ngu, sao có thể đưa cái thứ gì tốt chứ? Hừ, đợi lát nữa mở quà đừng có khóc!

      “Ba, mẹ tới!” Bảo Bảo nhàm chán nằm trong ngực nhìn quanh, chợt thấy Ngu Vô Song phía sau, khuôn mặt nhắn vui mừng, lập tức trèo xuống khỏi người , “Mẹ, mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

      Ngu Vô Song nhìn thấy cảnh này, lông mày khỏi nhíu lại, giọng , “Con chạy chậm thôi ngã bây giờ!”


      thanh mềm mại vang lên như cơn gió thoảng qua khiến lòng người tê dại, nhà họ Giản và nhà họ Mạnh hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

      Nhất là Mạnh Thiếu Văn, ta ngầng đầu lên, trái tim như ngừng đập.


      Lời tác giả: GIản Uyển Như trở lại sau năm năm đổi tên là Ngu Vô Song.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Ngu Vô Song
      Editor: Lam Lan



      Người con vừa xuất lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

      Mạnh Thiếu Văn hơi ngẩng đầu, nhìn thấy mặc áo hồng, quần lụa đỏ nhàn nhạt mỉm cười dần tiến về bên này, gió lớn từ biển thổi vào khiến tà váy lay động, mái tóc bay theo chiều gió.

      Khi Mạnh Thiếu Văn nhìn khuôn mặt bị mái tóc quăn màu nâu che mất, hô hấp dường như đình trệ, khó tin bước lùi hai bước, trong miệng lẩm bẩm, “Tiểu Như?”

      Người phụ nữ đột nhiên xuất xinh đẹp rạng ngời, như viên bảo thạch lấp lánh đến chói mắt khiến cho bao người đàn ông ở đây thể rời mắt.

      “Me, mẹ....” Lúc này, bảo bảo thể chờ được nữa, tụt xuống khỏi người Hoắc Cố Chi, sau đó chạy nhanh đến chỗ Vô Song lập tức nhào vào lòng , khuôn mặt bánh bao non nớt tràn đầy vui mừng, “Bây giờ lạnh rồi sao mẹ mặc dày thêm chút? Nếu như mẹ bị ốm bảo bảo rất đau lòng!”

      Thằng bé ôm chặt vòng eo nhắn của Ngu Vô Song, hiển nhiên là rất kệ thuộc vào , ít người nghe câu này đều sớm ôm bụng mà cười.

      Hoắc Cố Chi lạnh lẽo nhìn người đàn ông đứng chết trân vì sợ hãi kia, đáy mắt lộ ra hàn ý, Mạnh Thiếu Văn ơi Mạnh Thiếu Văn, những ngày an nhàn của cậu coi như chấm dứt, sau khi Giản Uyển Như dục hỏa trọng sinh hoàn toàn khác xưa, các người hãy chờ ngày bị ấy moi tim lột da .

      khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Vô Song lên ý cười nhàn nhạt, cúi đầu xuống, nhéo gò má mềm mại phúng phính của bảo bảo, “Mẹ lạnh, tìm được bảo bảo là mẹ yên tâm rồi!”

      Dứt lời, dắt tay bảo bảo đến bên cạnh Hoắc Cố Chi, đối với khuôn mặt vô cảm của người đàn ông kia, mềm mại cười tiếng, nhàng giải thích , “ thấy con em rất lo lắng nên mới theo!”

      Trong mắt Hoắc Cố Chi thoáng qua vệt sáng, đưa tay kéo vào trong ngực, ừ tiếng.

      Nhưng trong lòng nhịn được mà cười lạnh, về diễn trò, bây giờ Vô Song lại tăng thêm bậc, nhẽ ra người phụ nữ trong lòng bây giờ phải được phong danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất của năm mới đúng!

      Cũng biết sau khi chỉnh dung, Mạnh Thiếu Văn có nhận ra ?

      Hai người ôm nhau đứng cùng chỗ gây nên hiệu ứng thị giác cực mạnh, đều là trai tài sắc, quả so với dâu chú rể còn muốn nổi trội hơn.

      GIản Uyên Linh ôm ngực đứng im, sững sờ nhìn Ngu Vô Song, đáy mắt thoáng qua vô số kinh hoàng.

      NGười phụ nữ này là ai? Sao ta lại giống chị ta đến vậy?

      Theo bản năng ta quay người nhìn Mạnh
      Thiếu Văn, chỉ thấy kinh ngạc hề chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.

      Giờ phút này, trong lòng Giản Uyển Linh lên bao nỗi sợ hãi, sắc mặt ta trắng bệch, yếu ớt gọi Mạnh Thiếu Văn, “Thiếu Văn, em hơi mệt, đỡ em được ?”

      Chung Thiếu Dung đứng bên cạnh nghe tiếng ta, liền thu hồi lại ánh mắt nghi hoặc, vội vàng đỡ con ngồi xuống, càng mất kiên nhẫn : “Con xem con , thân thể tốt còn an phận! sao phải đứng lên làm gì?”

      Giản Uyển Linh thấy mẹ mình đột nhiên nổi đóa, đáy mắt thoáng qua tia khó chịu.

      Người mẹ này của càng ngày càng làm được việc gì nên hồn, cũng nhìn xem đây là ở đâu mà còn những lời này, sợ người ta biết thân thể của ta tốt sao?

      Chợt nghe thấy thanh nhu nhược, khiến Mạnh Thiếu Văn bừng tỉnh, ta nhìn nụ cười xinh đẹp cua Ngu Võ song, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.

      “Vẫn chưa thoải mái sao?” Sau đó ta đến bên cạnh Giản Uyển Linh, cố gắng đè nén khó chịu trong lòng, nhưng những cảm xúc khác lạ ngừng nhen nhóm trong lòng ta. Khiến nụ cười mặt cũng trở nên cứng nhắc: “Có muốn về nghỉ trước ?”

      Giản Uyển Linh phải kiên nhẫn rất lâu mới có thể chờ đến buổi đính hôn này, chỉ mới nghĩ đến ngày tra được mặc lên người bộ váy cưới hoàn mỹ nhất cũng khiến ta cảm thấy thỏa mãn, ta hiểu rất tâm tư của những người phụ nữ ở đây, chính vì vậy ta chỉ muốn giẫm nát cái ý tưởng đó dưới gót giày của mình.

      Nhưng toàn bộ màn kịch hôm nay như cái tát vào mặt ta, ta vốn phải là người dịu dàng lương thiện gì cho cam, nhưng những năm gần đây để giả danh Giản Uyển Như mà ta phải che giấu tâm địa của mình.

      Bây giờ ta rất cuống. nước mắt tràn đầy khóe mắt, mềm mại nhìn Mạnh Thiếu Văn, sớm khóc ra tiếng: “Thiếu Văn … đây là bữa tiệc đính hôn của chúng ta … có thể để cho những người liên quan kia rời ? Em chỉ muốn ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời em thôi!”

      Nếu như khuôn mặt xinh đẹp ma mị của Ngu Vô Song khiến ta khiếp sợ, cặp mắt đỏ ửng vì khóc của Giản Uyển Như càng khiến lòng ta đau đớn. ta kìmđược ôm Giản Uyển Linh và ngực, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu, “Xin lỗi, tiểu Như, để ý đến cảm giác của em, hứa cho em bữa tiệc đính hôn hoàn hảo, những thứ ngoài ý muốn này nhất định xử lý tốt!”

      Đây mới là Uyển Như, là Uyển Như của , tại sao vừa rồi lại thấy bóng dáng của Uyển Như người phụ nữ khác?

      Nghĩ tới đây ta đột nhiên cảm thấy ái náy, càng ôm chặt Giản Uyển Linh như muốn che chở, chút cũng lộ ra suy nghĩ vừa rồi của mình.

      ta nợ Uyển Như quá nhiều, sợ rằng cả đời này cũng thể trả hết.

      Đều kẻ trong cuộc là kẻ ngu muội nhất, người ngoài cuộc lại nhìn rất ràng, đột nhiên xuất mĩ nữ xinh đẹp đến ma mị, nhưng ánh mắt lại tĩnh mịch, nụ cười hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc.

      “Họ Hoắc kia, rốt cuộc gia đình các người muốn thế nào đây? nhìn thấy hôm nay là ngày lễ đính hôn của con tôi hay sao mà vẫn còn muốn quấy rối?” Hôm nay Giản An Dương đứng ở đây, Chung Tiếu Dung chuyện cũng thèm dùng não suy nghĩ, bà ta tức giận nhìn đám người kia, đáy mắt như muốn bốc lửa, “ ngay cho tôi! ở đây quan nghênh các người.”

      Ngu Vô Song xuất thu hút chú ý của vô số người, đàn ông bao giờ keo kiệt tán thưởng đối với những trẻ đẹp.

      Hoắc Cố Chi đảo qua lượt, ghi nhớ toàn bộ ánh mắt của những thằng đàn ông kia, nhếch môi mỏng, thèm để ý đến Chung Tiếu Dung, quay sang nhìn Mạnh Kiệt Đình hiền lanh, “ có người chào đón em như vậy, vậy chúng em về trước, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi em đưa cả nhà về thăm và ba.’’

      Cả đời Mạnh Kiệt Đình sống dưới sắp xếp của ba, về già lại càng thêm an nhàn, bình thường phải ra ngoài du lịch cũng là ở nhà uống trà, dưỡng tâm, hề có ý gì xấu.

      Đối với người em trai ít hơn mình rất là nhiều tuổi này, ông thực có ý gì khác, ngược lại càng thương giống như con trai mình, nghe Hoắc Cố Chi với mình như vậy, ông vui sướng đứng lên: “Được được, vẫn còn nhớ đến ba là tốt rồi, mấy ngày nữa rảnh đưa vợ và con trai về chơi đấy!”

      Hoắc Cố Chi gật đầu đồng ý, tư thái cao ngạo ôm vợ và con trai rời , khiến ít người nhìn theo thèm thuồng.

      Lúc này Mạnh Thiếu Văn còn lo lắng cho Giản Uyển Linhnên chú ý đến chuyện này, nhưng khi yên ổn, lén chạy ra ngoài, phức tạp lên tiếng.

      Hoắc, xin dừng bước!”
      Last edited by a moderator: 29/1/15
      Nhược Vân, malB.Cat thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Quang minh chính đại chấm mút.

      “Em cũng là lợi hại, kiên nhẫn tới như vậy, vì sợ Mạnh Thiếu Văn được toại nguyện mà cưới Giản Uyển Linh sao?”

      Rời khỏi khách sạn Thịnh Cảng, gương mặt tuấn tú của Hoặc Cố Chi trong nháy mắt trầm xuống, còn thấy được tác phong nhanh nhẹn lúc trước, nhíu mày kiếm nhìn người phụ nữ với những đường cong lung linh bên cạnh, cắn răng lạnh lùng thổi bên tai : “Ăn mặc như vậy, người nào biết còn tưởng rằng hôm nay chính em mới là người tổ chức đám cưới đó.”

      Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tựa như trích tiên, nhưng những lời lại hờ hững như mây bay, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của bản thân.

      Giản Uyển Như sau khi dục hỏa trọng sinh đổi tên thành Ngu Vô Song, cũng còn là chiếc bánh bao mềm năm đó nữa rồi.

      Liếc mắt nhìn người đàn ông có cái vẻ ngoài cười trong cười bên cạnh, mím môi cười ưu nhã tiếng, giọng nhàng mà diễm lệ: “Hoắc Cố Chi, trí nhớ của tốt phải, quên rồi sao, váy này chính là lúc công tác ở Paris mua cho em mà. Hôm nay em mặc chính là để cho vui vẻ.”

      Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ Ngu Vô Song có mắt hai mí, đôi mắt to tròn long lanh hết sức xinh đẹp, lúc này chớp chớp mắt, đôi hàng mi dài cong lên, nhìn cười duyên dáng, khiến trái tim Hoắc Cố Chi lập tức tê dại.

      Trong lòng thầm mắng là tiểu tinh, vừa định mở miệng, lại nghe thấy giọng của người đàn ông vang lên từ đằng sau.

      Giống như loại bản năng, liền thay đổi nét mặt, quay đầu lại, còn chưa kịp mở lời, bên cạnh bước tới xã giao:

      “Vị tiên sinh này có chuyện gì sao? Lúc vừa nãy là do bảo bảo nhà tôi hiểu chuyện, nếu thằng bé quấy rầy , tôi thay nó xin lỗi , xin lỗi.”

      Lãnh Tĩnh Bách cũng ngờ ta chỉ câu ‘Xin dừng bước.’, khiến cho người phụ nữ này chú ý, dù sao ở trong mắt của ta, người phụ nữ xinh đẹp này có vẻ luôn tỏ ra kiêu ngạo.

      ta sửng sốt hai giây, cẩn thận đánh giá trước mặt, có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt hai mí, to tròn, ngũ quan tinh xảo quyến rũ, mặc bộ váy đỏ rực vô cùng chói mắt, đối chọi với vẻ mặt lạnh lẽo giống như là cùng người, nhưng biết vì sao, lúc từ từ tiến gần, ta lại nghĩ là Giản Uyển Như.

      Trong lòng khẽ cười nhạo tiếng, Lãnh Tĩnh Bách vứt những suy nghĩ ngổn ngang kia ra khỏi đầu, khuôn mặt tươi cười niềm nở, khiêm tốn : “Hoắc phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, con trai rất đáng , hề quấy rầy tôi. Vừa rồi muốn gọi hai người lại, thực ra là do tôi cảm thấy Hoắc phu nhân cực kỳ giống với người bạn thân trước đây của tôi.”

      câu Hoắc phu nhân kia khiến cho sắc mặt vốn u ám của Hoắc Cố Chi trở nên hòa hoãn, kêu Hà Cửu dẫn bảo bảo lên xe trước, sau đó nhíu mày nhìn Lãnh Tĩnh Bách: “Ý của Lãnh tiên sinh là dáng vẻ của vợ tôi quá đỗi bình thường sao, lại có thể tùy tiện trông giống người khác?”

      Sau khi tới gần Ngu Vô Song, Lãnh Tịnh Bách mới phát ra phía bên phải dưới môi nốt ruồi , nếu như nhìn kỹ, căn bản phát ra.

      ta và Giản Uyển Như biết nhau từ , quá mặt ấy có hay có nốt ruồi, lúc này, ta dường như sáng tỏ, mọi nghi ngờ trong lòng đều tiêu tan.

      Lúc này lại nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông kia, ta nhướn mày, khỏi bật cười: “Hoắc tiên sinh đùa rồi, nếu phu nhân của có diện mạo quần chúng, phụ nữ thế giới này cũng dám sống nữa?”

      thể phủ nhận, tự nhiên lại xuất người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lại còn thuộc dạng mỹ nhân khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, chỉ là Hoắc Cố Chi kia từ khi nào lấy vợ đẻ con? Mà ngay cả con trai cũng lớn như vậy?

      Ngu Vô Song kéo cánh tay Hoắc Cố Chi, xinh đẹp thanh tú đứng ở đó, giống như bức tranh tiên nữ mỹ lệ.

      cười hơi nhếch môi đỏ mọng, vẻ mặt mềm mại: “Cố Chi, nên trêu đùa Lãnh tiên sinh nữa, em tự hiểu bản thân mà.”

      Nhìn làm dáng trước mắt mình, trong lòng Hoắc Cố Chi khỏi cười lạnh, có người khen xinh đẹp, trong lòng nhất định rất vui mừng!

      Trước mặt người khác luôn lôi kéo tay thể thân mật, nhưng ở sau lưng, lại hận thể tránh xa.

      Nghĩ tới đây, mắt phượng của Hoắc Cố Chi xẹt qua tia tĩnh mịch, đứng yên ôm chặt trong lòng, bàn tay tà ác bắt đầu di động vuốt ve những đường cong hoàn mỹ cơ thể , cũng chẳng quan tâm giờ là ban ngày.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt vui vẻ của Ngu Vô Song trở nên cứng ngắc, nhưng trước mặt người ngoài, lại dám lên tiếng, chỉ có thể mím môi nín nhịn.

      xác định được người phụ nữ này chỉ là giống với Giản Uyển Như Lãnh Tĩnh Bách cũng muốn tiếp tục trò chuyện nữa, ta cười cười rồi tìm cái cớ để rời .

      Dù sao Hoắc Cố Chi cũng là con riêng của nhà họ Mạnh, Thiếu Văn coi ta là kẻ thù, còn ta và Thiếu Văn lại quen biết từ , kẻ thù của cậu ấy, ta cũng muốn kết giao.

      ………..

      Sau khi ta rời , Hoắc Cố Chi ôm Ngu Vô Song lên xe, vừa mới đóng cửa xe, khuôn mặt tinh xảo của Ngu Vô Song liền lạnh xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông xấu xa trước mặt, thấp giọng cười cợt: “Hoắc tiên sinh đúng là dày dặn kinh nghiệm trộm ngọc thâu hương, lại dám ở trước cửa khách sạn nơi đông người mà làm ra hành động hạ lưu như thế.”

      Xem kìa, vừa mới rồi còn thân thiết gọi là Cố Chi, chưa được mấy phút đổi thành Hoắc tiên sinh rồi?

      Hoắc Cố Chi ung dung dựa lưng vào ghế ngồi, đối mặt với nổi đóa bên cạnh, bèn chê cười: “Vô Song, chú ý thân phận chút, đây là thái độ em dùng để chuyện với sao? Hay là phải gọi em là Tiểu Như? Em mới có thể nhớ lâu chút?”

      Đúng thế, bây giờ tuy là vô cùng nở mày nở mặt, nhưng mà tất cả những thứ đó đều là cho, rời khỏi , chẳng còn lại gì.

      Hai người vừa lên xe giương cung bạt kiếm, khiến cho Hà Cửu và bảo bảo đều dám thở mạnh.

      Ngu Vô Song nghe vậy, khựng lại vài giây, gò má bạch ngọc chút tươi cười, rũ mắt, nhàn nhạt mỉm cười: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động. Hoắc tiên sinh giúp tôi có thể tiếp tục học, từ nay về sau, tôi để tùy tiện đòi hỏi.”

      Bảo bảo bốn tuổi nhìn cảnh này quá quen thuộc, cho nên bé cũng kinh ngạc, ngược lại chỉ tựa lên ghế, với Hà Cửu lái xe: “Vừa rồi ba lén lút sờ soạng lưng của mẹ mấy lần, cho nên mẹ mới tức giận.”

      Hà Cửu vừa nghe sợ tới mức suýt mất tay lái, trán ra mấy giọt mồ hồ lạnh.

      Trong lòng thầm nghĩ, mẹ nó, vì sao Tham Mưu Trưởng sau khi giải ngũ lại càng ngày càng cởi mở vậy, giữa chốn đông người dám sờ soạng con nhà người ta? Chậc chậc chậc …… Quá là suy đồi đạo đức, từng được huấn luyện trong quân ngũ, sao có thể như thế chứ.

      ……

      Nhìn bên cạnh yên lặng mím môi, trong mắt Hoắc Cố Chi lộ ra tia u ám, có những lúc rất hận cái miệng của mình, sao lại cứ bừa vậy? ràng là trong lòng nghĩ như thế mà ……

      Suy nghĩ chút, rốt cuộc cũng cam lòng, lại giọng bổ sung: “Em định tuần sau tới Thịnh Cảng báo danh sao? Em cũng nên quên, em ở nước Pháp rất nổi tiếng, có thân phận tốt như thế lại dùng, sao phải làm nhân viên nho ? !”

      Trong lòng là ngàn vạn cái buồn bực vì mới trở về tiếp xúc với Mạnh Thiếu Văn, chỉ vì chịu được gia đình chồng …… Chính mẹ ruột còn tỏ ra xa cách với , sao có thể quản được? đúng là nuôi sói mắt trắng rồi, bên ngoài tươi cười rạng rỡ, quay lại liền trở mặt với .
      Nhược Vân, malB.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Đêm tân hôn.

      Editor: Tử Tinh

      “Hoắc tiên sinh, chuyện này chúng ta thương lượng rồi, lẽ còn có ý kiến khác?” Ngu Vô Song yên lặng ngồi trong xe, đối mặt với người đàn ông chuyên xoi mói kia, đành tận lực ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà người đàn ông này thực quá xấu xa rồi, khiến cho người luôn gia giáo đức hạnh như lần nào cũng nhịn được mà tức giận trở mặt.

      da thịt trắng noãn như tuyết, hai hàng lông mi uốn cong, cứ như vậy mà chớp mắt với , khiến cho Hoắc Cố Chi lập tức mủi lòng, duỗi cánh tay dài, ôm vào trong lòng, nhăn mày giọng buồn bực: “Cần gì phải khiến bản thân mệt mỏi như thế? rồi, tất cả đều dành cho em, ngay cả cổ phần của tập đoàn Hằng Viễn trong tay cũng có thể chuyển nhượng cho em, mặc dù nhiều, nhưng ít ra cũng có thể khiến cho Mạnh Thiếu Văn ghen tị.”

      Những năm trước vì còn học, cùng định cư ở Pháp, đối với người ngoài đều là sang Mỹ phát triển, năm năm qua, thường xuyên bay tới bay lui từ trong nước ra nước ngoài, này nên động tâm chút chứ, phải biết rằng mà bỏ ra rất nhiều tâm tư.

      Khẽ lắc đầu, Ngu Vô Song dời mắt, hàng lông mi nhàng rủ xuống, tạo thành bóng râm khuôn mặt sáng long lanh, nhếch môi cười nhạt, nụ cười xinh đẹp rạng ngời, nhưng lại thể che giấu đau thương tận trong xương tủy.

      “Khuôn mặt tôi động qua dao kéo, còn sợ họ có thể nhận ra? Giản Uyển Linh đoạt hết mọi thứ của tôi, tôi lại cứ như thế bỏ qua cho ta, phải thành cái bánh bao mềm sao?”

      của trước kia, rất để ý tới cái danh xưng hào môn quyền quý, khiến cho bản thân luôn phải sống theo quy củ cứng nhắc, của tại chỉ muốn sống theo ý mình, còn là đại tiểu thư nhà họ Giản nữa, là Ngu Vô Song, chính là bông hoa bước ra từ địa ngục để báo thù.

      câu ‘ mặt động dao kéo’ nhàng bâng quơ kia, lại khiến trong lòng Hoắc Cố Chi rung động, đáy mắt khẽ lộ vẻ thâm trầm, với tay nâng lên chiếc cằm tinh xảo của , giọng cười: “Em yên tâm, có ai ghét bỏ khuôn mặt giả tạo này đâu. Bác sĩ do chính tìm về, lẽ em còn nghi ngờ ánh mắt của ?”

      Để cho hài lòng, tìm chuyên gia phẫu thuật thẩm mĩ hàng đầu thế giới, nghiên cứu hơn mấy tháng trời mới tiến hành phẫu thuật.

      Trước kia toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng như ngọc, bây giờ lại quyến rũ động lòng người, hai phong cách hoàn toàn bất đồng.

      Nhưng vẫn có thể nhận thấy lạnh lẽo khó đè nén trong đáy mắt , cho nên có rất nhiều việc tình nguyện để quyết định, trước kia là thiên kim đại tiểu thư, luôn cần lo lắng ăn mặc, thể để luôn theo sau mình, khiến cảm thấy bất tiện.

      “A …… Hoắc tiên sinh, còn muốn tôi khen ánh mắt chuẩn sao?” Ngu Vô Song hoàn toàn theo kịp ý nghĩ của người đàn ông này, đánh mạnh lên cái tay làm loạn của , trợn mắt tức giận, đôi mắt lạnh lẽo dần trở nên có sức sống: “Nhưng mà đúng là tôi rất muốn cảm tạ, nếu phải tìm bác sĩ giỏi như vậy, tôi cũng thể trở nên xinh đẹp như thế này.”

      Hoắc Cố Chi cũng thèm để ý tới giọng giễu cợt của , vẫn cười vui vẻ như cũ, sửa sang lại ống tay áo, khẽ nhếch môi mỏng: “Nếu em quyết định rồi, cũng có gì để ! Buổi tối muốn ăn cái gì? Nữ Vương đại nhân sắp bị biến thành người làm trong tộc rồi, nên nhân mấy ngày này mà hưởng thụ cho tốt chút?”

      lười biếng tựa lưng vào ghế, mắt phượng tinh tường híp lại, môi mỉm cười, tuấn nhan hoàn mỹ, nhìn thoáng qua cảm thấy giống với vị công tử ưu nhã.

      Duy chỉ có Ngu Vô Song mới biết được người đàn ông này lòng dạ đen tối nhường nào, là ma quỷ đội lốt thiên sứ.

      ngồi đây thầm oán trách, bảo bảo bên cạnh lại kiềm chế được, mặc kệ Hoắc Cố Chi ngồi đó, bé lập tức nhào vào trong ngực Ngu Vô Song, khuôn mặt nhắn dụi tới dịu lui ngực , giọng êm ái: “Mẹ à, mẹ đừng ầm ĩ với ba. Ba rất mẹ đó, những lúc mẹ thức đêm làm việc trong thư phòng ba đều rất lo lắng, chỉ sợ mẹ trụ nổi, còn cố ý bảo chú Hà Cửu làm đồ ăn ngon mang tới nữa.”

      Giọng của cậu con trai nhàng êm ái, ngọt ngào giống như viên kẹo đường, khiến cho Ngu Vô Song trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, hạ mắt, nhìn con trai nhào vào ngực mình nũng nịu, khỏi toét miệng cười: “Con trai ngốc, con biết gì mà chứ.”

      Sắc mặt Hoắc Cố Chi bên cạnh càng thêm đại biến, cau mày nhìn kia, thấy cười tinh khiết vui vẻ, trong lòng có chút hoài niệm.

      Nhưng rốt cuộc cũng bỏ được mặt mũi, tay kéo lấy bảo bảo ôm vào ngực, tức giận vươn tay véo má bé, cười nham nhiểm: “Con trai tốt, con nửa đêm chịu ngủ còn lén theo dõi ba sao? Về tới nhà ba với bác quản gia, để cho bác ấy mỗi ngày đều giám sát con đúng chín giờ ngủ, anime gì gì đó đều được xem nữa.”

      Lời có chút tàn nhẫn khiến cho khuôn mặt tươi cười của bảo bảo trong nháy mắt thay đổi, Ngu Vô Song đều nhìn thấy, nũng nịu lườm nguýt người đàn ông cố làm ra vẻ hung ác, sao đó đoạt lại bảo bảo ở tay .

      Khuôn mặt trắng nõn mỉm cười dịu dàng: “Bảo bảo ngoan nào, nên nghe ba con bậy, có mẹ bảo kê cho con, ai dám cấm con xem anime.”

      Đây là con trai của chiến hữu mất của , từ lúc thằng bé vừa sinh ra bị đưa tới nhà bọn họ, có thể , nhìn thằng bé lớn lên.

      Nếu như , đời này còn điều gì khiến cho cảm động, cũng chỉ có đứa trẻ này, nhìn bé lớn lên từng ngày, từ lúc bi bô tập cho đến khi biết ôm gọi mẹ, xúc động trong lòng phải chỉ vài ba câu có thể làm .

      Bảo bảo nghe thấy thế, lồm cồm bò ngay dậy, nhào vào trong ngực Vô Song, giả bộ ô ô khóc, tiện thể ở bên tai kể tội Hoắc Cố Chi.

      Hoắc Cố Chi nhìn thấy thế cũng chỉ hừ lạnh tiếng, thèm để ý, cũng chỉ có kia mới có tâm tình cùng với bảo bảo nhảm, nhiều khi đối mặt với ngây thơ của bảo bảo, đủ kiên nhẫn như thế.

      Chỉ là thể phủ nhận, có bảo bảo, giữa bọn họ đúng là có thêm chút tình cảm. nhất là lúc bảo bảo gọi ba mẹ, càng khiến cho lòng nhộn nhạo.

      Có phải điều đó minh chứng cho việc giữa bọn họ ngoại trừ giao dịch ra, còn có chút gì khác?

      ………..

      Chiếc Maybach màu đen chạy đường, bầu khí bên trong xe vô cùng an tĩnh, Ngu Vô Song chơi đùa cùng với bảo bảo, Hoắc Cố Chi nghiêm nghị xử lý công việc, mặc dù chuyện cùng nhau, nhưng nhìn qua lại rất giống nhà ba người vô cùng hòa hợp.

      Hà Cửu lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy cảnh tượng như thế, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.

      với Tham Mưu Trưởng quen biết hơn mười năm nay, lúc mới bước chân vào bộ đội ở dưới trướng ấy, so với những người khác. càng hiểu hơn về tính cách của Tham Mưu Trưởng, luôn thấy tình cảm sâu nặng mà ấy dành cho tiểu thư Vô Song.

      ……….

      Công ty xây dựng bất động sản Tô Thịnh dưới cờ tập đoàn Hằng Viễn chính là trung tâm chuyên cho thuê, buôn bán nhà đất, gần đây giá nhà càng lúc càng cao tới vài chục vạn mét vuông. Căn hộ tân hôn của Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn cũng ở đây!

      Đêm khuya, Giản Uyển Linh tắm trong phòng tắm, Mạnh Thiếu Văn nằm chiếc giường rộng hai mắt nhắm mắt dưỡng thần.

      Tiếng nước chảy tí tách bên tai khiến ta thấy nhức đầu, trong đầu lại luôn ra dung nhan tuyệt sắc chiều nay.

      Càng nghĩ, ta càng cảm thấy buồn cười, ràng Uyển Như ở bên cạnh ta, sao ta có thể nhìn người khác thành chứ?

      Chỉ là lúc mở mắt, nhìn thấy cách bài trí bên trong phòng, Mạnh Thiếu Văn càng cảm thấy phiền lòng, chuyện ngoài ý muốn kia, chỉ khiến Uyển Như mất trí nhớ, mà ngay cả khiếu thẩm mỹ cũng thay đổi tới long trời lở đất.

      từng vô số lần, Uyển Như ở trước mặt ta tưởng tượng về căn nhà sau này của bọn họ, chỉ là lúc đó ấy luôn thích phong cách ấm áp, trong lành, nhưng bây giờ lại trở thành giả cổ, hoa lệ.

      “Thiếu Văn, em tắm xong rồi.” Trong lúc ta nghĩ lung tung, Giản Uyển Linh quấn khăn tắm bước ra, giọng của ta nũng nịu chảy nước, khiến Mạnh Thiếu Văn giật mình thức tỉnh.
      Nhược Vân, malB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :