Chương 10: Hoa nhài Tố Hinh Đại Yến Đế theo ngón tay ngọc tinh tế kia nhìn xem, đôi tai trắng nõn chính là đôi khuyên tai vàng ròng khảm hoa sen hồng ngọc mà phái người đưa tới. Nó khiến khuôn mặt xinh đẹp càng thêm kiều khả ái, chút tức giận vừa rồi tan thành mây khói, khóe miệng chậm rãi cười, bàn tay to lớn vuốt ve vành tai óng ánh. "Ha ha, Hoàng Thượng, thiếp có chút nhột." Diệp Linh Sương rụt cổ lại, cười ra tiếng, thanh thanh thúy, trong nội các khoảng cách giữa hai người dường như được thu hẹp thêm. Đại Yến Đế đôi mắt rũ xuống, ánh mắt theo vành tai dời , rơi xuống chiếc cổ trắng nõn như ngọc, chậm rãi cúi đầu hôn. "Hoàng... Hoàng Thượng..." Diệp Linh Sương hơi đẩy . "Ái phi làm sao vậy?" Đại Yến Đế có chút bị quấy rầy nhưng hờn giận, ánh mắt hơi trầm xuống, thanh vẫn hết sức nhu hòa. Diệp Linh Sương đỏ mặt tựa vai , đưa tay chỉ ra cửa nội các, "Hoàng Thượng, hình như là Lý công công đến." Nhìn lại mỹ nữ kiều dựa người mình, má hây hây đỏ như ráng chiều, tóc đen buông xõa lên cánh tay của mình, thân thể lại tỏa ra mùi hương hoa sen thoang thoảng, cảnh này khiến Đại Yến Đế bỗng nhiên nghĩ tới bốn chữ: sắc đẹp thay cơm. Khẽ nhíu mày nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy bóng người loáng thoáng, cúi đầu sửa sang lại vạt áo có chút hỗn độn, hướng người đứng ngoài cửa thanh lạnh lùng : "Đem mọi thứ đưa vào ." Ngoài cửa, Lý Phúc Thăng lau lau mồ hôi ở thái dương, mới vừa rồi vốn muốn vào, lại nghe thấy thanh nhạy cảm nên dừng ở tại đây. Hoàn hảo, giờ phút này Hoàng Thượng chỉ là có chút vui, còn chưa tức giận. Quay đầu, hướng ánh mắt tới An Đức Tử cùng Ngô Đoàn của Thúy Hà điện, hai người liền vội vàng nâng bồn tắm lớn vào nội các, mắt chỉ dám nhìn thẳng, đặt bồn tắm xuống rồi vội vàng rời , Vân Kiều cùng Bội Hoàn để giỏ cánh hoa nhài bên cạnh rồi cũng theo sát lui ra ngoài. Đầu của Diệp Linh Sương vai Đại Yến Đế hơi nâng lên, vụng trộm nhìn lướt qua bồn tắm lớn đặt giữa phòng, lại lập tức thu hồi ánh mắt, mặt nhất thời đỏ au, đem khuôn mặt nhắn nóng hổi chôn trong gáy của . Đem toàn bộ động tác lén lút của nàng thu vào đáy mắt, Đại Yến Đế mày kiếm khẽ chau, đưa tay chiếc đầu của tiểu nữ nhân vai mình lên, đôi mắt ngượng ngùng e thẹn hờn dỗi trừng mắt nhìn liếc cái, mang theo vài phần bất mãn, như vậy lại chọc Đại Yến Đế cười ha ha, "Như thế nào, ái phi đây là thẹn thùng? Trẫm cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng." Ngón tay mảnh khảnh chọc vào trong ngực , than thở : "Thời điểm lần trước Hoàng Thượng với thiếp cùng nhau tắm rửa là thiếp buồn ngủ, căn bản nhớ , nhưng tại..." Lời còn chưa dứt, Đại Yến Đế đem nàng ôm đến bên bồn tắm, cười : " sao, lần này ái phi và trẫm hai mặt nhìn nhau cùng tắm rửa." Diệp Linh Sương đầu cúi thấp xuống, giống như muốn che giấu quẫn bách, trong mắt lại có tia sáng kín đáo vụt qua. Thấy Đại Yến Đế tự mình cởi áo, Diệp Linh Sương vội vàng đưa tay tới, "Hoàng Thượng, việc này nên để thiếp làm." Thấy bộ dáng nàng cúi đầu nghiêm túc cởi áo, vẻ mặt Đại Yến Đế đều là ý cười, vẻ thích ý như vậy hiếm thấy. Sau khi áo bào đỏ sậm thêu hình rồng của hoàng đế được cởi, lộ ra thân hình chắc khỏe, Đại Yến Đế vì sống hàng năm trong cung nên có làn da trắng, so với làn da của nữ tử kém mấy phần mịn màng, cơ bắp bởi vì thường xuyên tập võ nên các đường gân nổi lên ràng, Diệp Linh Sương hơi chuyển ánh mắt hướng khác, có chút thẹn thùng. Cằm bị ngón tay trỏ nâng lên, Diệp Linh Sương đối diện với đôi mắt nhuộm mất mấy phần tình dục. "Ái phi dễ thẹn thùng." cười , bắt đầu đưa tay cởi bỏ quần áo của Diệp Linh Sương. " bằng thiếp chính mình cởi, để Hoàng Thượng thay thiếp cởi áo, thiếp trong lòng thấp thỏm lo âu." Diệp Linh Sương vội vàng đưa tay, trong lúc lơ đãng lại chạm lên mu bàn tay rộng lớn, liền vội vàng rụt trở về, ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế, thấy mắt hàm chứa trêu chọc liền hờn dỗi: "Hoàng Thượng nếu thích thay thiếp cởi áo, thiếp liền sợ hãi mà nhận, kỳ trong lòng thiếp vừa là sợ hãi vừa xen lẫn ngạc nhiên mừng rỡ." "Nga?" Đại Yến Đế khóe mắt có nét cười, tiểu nữ nhân lá gan cũng , từ xưa tới nay có phi tần nào trong cung có thể thẳng ra cảm giác trong lòng mà có chút nào làm ra vẻ? Thấy nàng ràng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh để tự cởi y phục, Đại Yến Đế thấp giọng cười ra tiếng, nhanh chậm đem cung trang bạch phấn kia cởi bỏ, lộ ra da thịt nõn nà, nhìn đến cảnh này, Đại Yến Đế trong tối thêm vài phần, gỡ châu sai đỏ thắm cài đầu Diệp Linh Sương xuống, tay chạm đến phía vành tai tinh xảo đeo khuyên tai vàng ròng khảm hoa sen hồng ngọc, hơi dừng chút, động tác chậm lại, cẩn thận lấy xuống, xác định thân Diệp Linh Sương còn vật, mới tao nhã ôm nàng vào bồn tắm. Hai người đụng chạm, khó tránh khỏi xuất những hành động thân mật. Cho nên, Lý Phúc Thăng nghe thấy trong phòng liên tục truyền đến tiếng thở dốc cùng rên rỉ nhưng như cũ vẫn trấn định đứng ở phía sau cửa, chỉ chờ Hoàng Thượng ra lệnh tiếng, liền sai người vào phòng khiêng bồn tắm ra. Trái lại, đây là lần đầu tiên Vân Kiều cùng Bội Hoàn đứng sau cánh cửa nên xấu hổ đỏ mặt, An Đức Tử cùng Ngô Đoàn cũng lộ vẻ xấu hổ. "Ái phi thích tắm rửa bằng cánh hoa nhài này?" Đại Yến Đế cúi đầu nhìn ai kia trong lòng hai má ửng hồng, cười hỏi. tay ôm Diệp Linh Sương tựa vào bồn, tay chơi đùa với cánh hoa màu trắng nổi trong bồn. "Rất tốt, mùi thơm thoang thoảng quá nồng khiến cho con người ta thấy sảng khoái, Hoàng Thượng vì sao lại hỏi như vậy?" Diệp Linh Sương khuôn mặt nhắn đỏ bừng nhìn , mang theo vẻ kiều chưa hết của tình ái. Đại Yến Đế đưa tay nhéo khuôn mặt trắng nõn phấn nộn kia cái, khóe miệng mỉm cười, " có gì, ái phi thích là tốt. Trẫm vốn nghĩ ái phi có lẽ cũng thích mùi hương nồng nàn của hoa nhài Tố Hinh, lần sau liền để Thượng Mộc cung đưa chút cánh hoa nhài đến, nếu ái phi thích hoa nhài này, trẫm tự nhiên cần suy nghĩ nữa." "Tố Hinh?" Diệp Linh Sương nhãn tình sáng lên, hô ra tiếng. Bàn tay vuốt ve đóa hoa nhài hơi dừng chút, Đại Yến Đế mi mắt cụp xuống, cười xem nàng, "Như thế nào, ái phi kỳ cũng là thích dùng hoa nhài Tố Hinh tắm rửa?" Trong ý cười lại hàm chứa vài phần ý tứ hàm xúc khó hiểu. Diệp Linh Sương cười , "Thiếp chính là tò mò thôi, thiếp có nghe mẫu thân qua khi dạy nghi lễ, cánh hoa dùng để tắm cũng có ý tứ riêng, giống như loại hoa nhài Tố Hinh tao nhã có mùi hương nồng nàn này sợ là chỉ có phi tử từ tần vị trở lên mới có thể sử dụng, thiếp cũng qua Lê Lạc viên, tự nhiên có gặp qua hoa nhài, càng dùng hoa nhài Tố Hinh để tắm, cho nên, thiếp cũng chỉ là tò mò mà thôi." đến đây, thoáng dừng chút, hướng trong lòng Đại Yến Đế xích lại vài phần, trong mắt thần thái mang theo vài phần ngoài ý muốn, "Nếu chuyện dùng cánh hoa để tắm, thiếp thích nhất phải hoa nhài, cũng phải là các loại hoa khác." Câu kia dường như khơi lên hứng thú của hoàng đế. "Ái phi thích nhất cái gì?" Đại Yến Đế theo lời của nàng hướng tới hỏi, biểu tình đánh giá mới vừa rồi kia cũng thu lại, mỉm cười xem nàng. "Thiếp thích nhất là hoa sen, nếu cứ lúc thiếp muốn tắm lại tới hồ kia để hái hoa sen, thiếp chẳng phải là người đối xử tàn nhẫn với hoa sao?" Đại Yến Đế ràng sửng sốt, tiếp theo cười ha ha ra tiếng, "Ái phi nếu thích cứ sai người tới đó hái, toàn bộ hoàng cung cũng phải chỉ có Thúy Hà điện mới có hồ sen." "Vẫn là cần, thiếp thấy giữ lại để thưởng thức tốt hơn, dùng để tắm quá lãng phí, thiếp cũng nghĩ đem cánh hoa phơi nắng rồi làm túi hương." "Chính là túi hương khi trẫm tiến vào nhìn thấy?" Đại Yến Đế ánh mắt hướng tới bàn gỗ trong phòng, mơ hồ thấy hình vẽ hoa sen quen thuộc. Diệp Linh Sương gật đầu, gò má hướng tới nam tử ôm nàng, "Hoàng Thượng nếu là thích, thiếp liền làm túi hương hoa sen đưa Hoàng Thượng?" Thời điểm nàng câu này phải là loại cầu xin khao khát như các nữ tử khác mà mang theo loại khẩu khí thương lượng. "Ha ha, ái phi vì sao tại đưa túi hương này luôn cho trẫm?" Đại Yến Đế đôi mắt lóe lên, cười hỏi. Phát nước ấm trong bồn tắm lạnh rất nhiều, liền ôm Diệp Linh Sương ra khỏi bồn tắm hướng giường lớn tới, ánh mắt vẫn là nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng. Diệp Linh Sương đưa tay ôm lấy cổ , để tự ôm nàng đến giường, trả lời: "Thiếp tại làm hương túi này là để luyện tập, Hoàng Thượng nếu thích, thiếp tự nhiên muốn làm chiếc khác tinh tế hơn." "Ái phi suy nghĩ chu đáo." Đại Yến Đế vừa , vừa buông màn che xuống. Ngoài cửa Lý Phúc Thăng còn nghe thấy tiếng nước vang lên, liền chỉ huy mấy người tức tốc thu dọn trong phòng, động tác nhàng đến cực điểm, chút ảnh hưởng tới hai người trong màn che. "Hoàng Thượng là nam nhân của thiếp, thiếp tự nhiên phải suy nghĩ mọi việc cho Hoàng Thượng." Ý thức được lời của chính mình có chút trắng trợn, Diệp Linh Sương vội vàng che miệng, vụng trộm liếc nhìn về phía Đại Yến Đế, thấy phải vui, mới thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng bị lời của thiếp hù dọa chứ?" Đôi mắt giống hai vì sao trong đêm, bình tĩnh nhìn đỉnh đầu , trong phòng Đại Yến Đế sai người đưa vào ngọn đèn, ánh sáng nhá nhem, nhưng lại khiến cho khuôn mặt của sinh ra vài phần mông lung, nhìn . Đại Yến Đế cúi đầu thấp cười tiếng, cúi người ở thân thể của nàng, ghé sát vành tai trong suốt kia nhàng cắn mấy cái, thở ra ngụm nhiệt khí, "Lời của ái phi quả lớn gan, trước kia cũng như vậy?" Diệp Linh Sương hai má nhanh chóng hồng lên, lẩm bẩm : " sợ Hoàng Thượng chê cười, thiếp trước kia rất muốn làm hiệp nữ giang hồ, ngôn ngữ khỏi kinh hãi thế tục chút, nếu khi nào cẩn thận mạo phạm Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng cho thiếp biết, thiếp sửa lại cho tốt." Khi chuyện còn mang theo vài phần cẩn thận. Động tác của nam tử dừng chút, hồi lâu mới thấp giọng : "Về sau liền như vậy ..." đợi Diệp Linh Sương tinh tế thưởng thức ý tứ trong lời của , hai phiến môi bị đôi môi lạnh băng của mút lấy, chậm rãi hôn. Lại là đêm dài... Chỉ có quấn quít dây dưa dứt.
Mình loay hoay để đưa bìa truyện được các bạn designer của cung làm giúp lên mà chưa được. Các nàng giúp mình với