1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tình Muộn - Thương Cẩm Duy (C91) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 74

      Từ lúc Phương Tiểu Tiệp đồng ý cho con cùng Cố Trì Tây Hồng Kông, tâm tình có chút thay đổi. Xưa nay bà là người rất sảng khoái, bây giờ mọi chuyện giải quyết xong cả rồi nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Dần dần bà bắt đầu cảm thấy đây là chuyện rất tốt, tương lai sau này và hôn nhân, hai việc hệ trọng trong đời người của con giải quyết luôn lần, còn gì để bà phải bận tâm nữa.


      Thẳng thắn mà , con rể Cố Trì Tây này, trừ chuyện tuổi tác hơi lớn chút, những điểm khác thể bới móc.


      Gần đây công việc ở bệnh viện của bà rất nhàn nhã, chủ yếu viện trưởng và phó viện trưởng đều sợ bà mệt, có chuyện gì liền tới thăm bà, hỏi han săn sóc, thái độ ân cần, quả thực còn khoa trương hơn cả mẹ vợ mình. Mới đầu Phương Tiểu Tiệp có chút chịu nổi, nhưng gần đây cũng bắt đầu quen, ai bảo bà có con rể tài giỏi như vậy làm gì.


      Có viện trưởng đầu, trong bệnh viện còn ai dám đối nghịch với Phương Tiểu Tiệp, mấy y tá cấp dưới của bà ánh mắt nhìn người rất tốt, vì thế họ cung phụng bà chỉ thiếu nước giống như Vương mẫu nương nương nữa thôi. Cái gì mà quá quan trọng bà đều cần làm, Phương Tiểu Tiệp hoàn toàn hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được làm chủ nô.


      Nhưng Phương Tiểu Tiệp lại là người chịu ngồi yên chỗ, chuyện cần bà bận tâm, bà càng muốn bận tâm. Vì thế buổi chiều nghe thấy hai y tá trẻ chuyện bệnh nhân phòng VIP khó trị, bà ngồi yên được nữa.


      "Chuyện gì xảy ra? Tự rút kim tiêm đòi xuất viện sao?" Chân mày Phương Tiểu Tiệp nhướn lên, đứng thẳng người dậy.


      "À, đó là con bé xấu tính, chị Phương cần lo lắng, để tụi em tới xem lát là được.”


      Phương Tiểu Tiệp tới cửa, "Cứ để tôi cho, 702 đúng ?"


      Đây là bệnh viện lớn nhất thành phố A, có thể vào phòng bệnh ở tầng 7 đều phải người bình thường. Phương Tiểu Tiệp mang theo hai y tá tới cửa thang máy, liền nhìn thấy Trương Dật Bạch mang vẻ mặt bất đắc dĩ ra từ phòng 702.


      "Ôi trời, chị Phương, sao chị lại tới đây?" Trương Dật Bạch nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp, vẻ mặt trở nên rối rắm.


      Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Chủ nhiệm Trương, tôi là y tá trưởng, tại sao thể tới?"


      Trương Dật Bạch nhướn mày: "Chị Phương, chị đừng để ý làm gì, tôi chỉ là chuyện quan trọng sao có thể kinh động tới chị chứ. Bệnh nhân ở phòng này bệnh nghiêm trọng, tôi kiểm tra xong rồi, đừng để chậm trễ thời gian của chị nữa.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn Trương Dật Bạch, bà nhận ra trong lời của có thâm ý, cười cười, "Được thôi, bây giờ tôi rất rảnh rỗi, nếu chủ nhiệm Trương tự ra tay, tôi quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi nữa.”


      Trương Dật Bạch cười làm lành: "Lại đây lại đây, tôi tiễn chị xuống lầu.”


      Lời vừa dứt, từ phòng 702 truyền đến tiếng "Rầm" giống như có thứ gì đó bị đập xuống đất.


      Phương Tiểu Tiệp xoay người, nhìn cửa phòng đó, lại nhìn nhìn Trương Dật Bạch, cười : "Chủ nhiệm Trương, tôi có nên tới đó xem thử ?"


      Trương Dật Bạch thầm thở dài, chuyện này thể trách được.


      Cửa phòng đẩy ra, mặt đất rất lộn xộn, đơn giản mà , mọi thứ đều đổ nát, dưới đất toàn là thuỷ tinh vỡ, từ những lọ thuốc, mùi thuốc tràn ngập căn phòng. tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt nằm giường, chiếc chăn bị xé rách, tấm ga giường hình chữ nhật trắng tinh cũng bị rách đường.


      Phương Tiểu Tiệp thấy liền cau mày, quay đầu hỏi Trương Dật Bạch, " này bị gì vậy, chắc phải thần kinh có vấn đề chứ?"


      Trương Dật Bạch cười khổ, "Khoa tâm thần tôi khám được đâu, ta tuyệt thực mấy ngày nên bị tụt huyết áp, dạ dày có di chứng, tim đập nhanh.”


      Phương Tiểu Tiệp nghe xong cũng cười, "À, hay là do đầu óc có vấn đề.” xong bà quay đầu lại với y tá đứng phía sau, " gọi vài người tới dọn dẹp chút, còn gọi người nhà ta tới đây, tôi muốn chuyện với người nhà ta, bệnh viện phải để cho ta đập phá, muốn ở về nhà mà đập.”


      Trương Dật Bạch hít hơi khí lạnh, với Phương Tiểu Tiệp: "Chị Phương, chúng ta chuyện trước .”


      Phương Tiểu Tiệp lại , "Chủ nhiệm Trương chờ chút , tôi lấy cái chăn ta xé rách chỗ khác, trong đó là vải sợi bông dễ bị hen suyễn, này tim đập nhanh rồi.”


      Cố Lâm Lâm dùng miệng và tay xé rách chăn nệm, mỗi lần ta xé nghe thấy tiếng vải rách, cái thanh đó giống như chất gây nghiện, dụ dỗ ta ngừng xé, tiếp tục xé.


      Phương Tiểu Tiệp tới giường, giật lấy tấm chăn, hề gì, trực tiếp vứt cho y tá.


      Cố Lâm Lâm ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, giống hệt như con ma cà rồng.


      "Trả cho tôi!" ta thét lên.


      "Vị tiểu thư này, có muốn điên muốn ồn ào náo loạn về nhà mà tiếp tục, đừng có ở bệnh viện phá hỏng của công. có biết tại bệnh viện của chúng tôi cần giường cho bệnh nhân như thế nào , chúng tôi cũng có năng lực dỗ dành người có tính tình như đâu.” Phương Tiểu Tiệp hề khách khí.


      "Bà, bà chỉ là y tá thôi mà dám dùng giọng điệu này với tôi sao! Bà có biết ba tôi là ai ?" Cố Lâm Lâm chỉ ngón tay vào Phương Tiểu Tiệp giận dữ .


      Phương Tiểu Tiệp nở nụ cười, "Ba là ai tôi quan tâm, nơi này là bệnh viện, tôi là y tá trưởng, con ông trời có vào đây cũng phải do tôi quản lí.”


      xong bà liền xoay người, với y tá đứng bên cạnh: "Phòng này đừng cho ta lãng phí nữa, ta mà còn gây lập tức chuyển sang khoa tâm thần, lấy dây trói lại.”


      Cố Lâm Lâm nghe xong hét lớn: "Các người dám trói tôi sao! Ba tôi là Cố Trì Tây! Bà dám động vào tôi, tôi gọi ba tôi tới đây mua luôn cả cái bệnh viện này, đuổi mấy người hết!"


      Phương Tiểu Tiệp đứng lại, quay đầu hỏi, "Ba là Cố Trì Tây?"


      Trương Dật Bạch đứng bên cạnh thầm: "Khi nãy tôi cũng định trước với chị, này là con của vợ trước Cố gia.”


      Phương Tiểu Tiệp hiểu ra, "À, ra ta là người cướp Chu Trường An, bạn cùng phòng của San San.”


      Ngón tay Cố Lâm Lâm rung rẩy, "Bà, bà là mẹ của Tùng San?"


      Phương Tiểu Tiệp cau mày, thở dài, "Người có tiền biết nuôi con kiểu gì nữa, sao có thể dạy dỗ thành người như vậy chứ?"


      Cố Lâm Lâm giống như nổi điên lên lao xuống giường, mặc kệ mấy mảnh kính vỡ, nhào tới chỗ Phương Tiểu Tiệp, "Tùng San cướp ba tôi, bà còn cười nhạo tôi! Tôi liều mạng với bà!"


      Phương Tiểu Tiệp giơ tay tát vào mặt Cố Lâm Lâm, thanh vang dội, "Cố Lâm Lâm, hiểu đạo lí. Cố Trì Tây dạy , mẹ cũng dạy sao?"


      "Con của tôi tôi dạy, chuyện này cần người ngoài quan tâm.” Ngoài cửa có tiếng người vọng vào.


      Trương Dật Bạch quay đầu, trong lòng thầm vỗ tay, hay, đầy đủ rồi. ngờ lại có mặt lúc nào nhiệt thế này.


      Uông Tiểu Kinh và Chu Trường An tới, sắc mặt Uông Tiểu Kinh trầm, đôi mắt nhìn chằm chằm Phương Tiểu Tiệp. Chu Trường An nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp, vẻ mặt kinh ngạc lập tức xấu hổ dời tầm mắt.


      Phương Tiểu Tiệp cười : "Bà đây chính là người nhà bệnh nhân đúng , con bà đập phá phòng Vip của bệnh viện chúng tôi, bà thấy đấy, bệnh viện chúng tôi phải là nơi trị chứng khóc lóc ầm ĩ, bà có muốn chuyển viện ?"


      Uông Tiểu Kinh lạnh lùng : "Đập bao nhiêu, tôi bồi thường.”


      Phương Tiểu Tiệp cười cười: "Mấy chuyện bồi thường này phải do tôi quản lí, tôi cũng . Tôi là y tá trưởng bệnh viện này, chuyện tôi phụ trách chính là bảo vệ an toàn cho y tá cấp dưới của mình, cam đoan bệnh viện có thể có môi trường tốt đẹp. Bà nhìn con bà xem, ta làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự bệnh viện, cho dù ta có là bệnh nhân, tôi cũng thể ngồi xem mặc kệ.”


      Cố Lâm Lâm hét lớn: "Mẹ, bà ta là mẹ của Tùng San, cả nhà bọn họ đều ức hiếp con!"


      Uông Tiểu Kinh giương mắt nhìn về phía Cố Lâm Lâm, qua tát cái vào má bên kia của ta, "Bây giờ con mới biết mẹ là mẹ con sao? Con thể ngoan ngoãn chút được à?"


      Cố Lâm Lâm khóc "Hu hu".


      Chu Trường An vội vàng bước tới ôm ta, "Lâm Lâm, đừng khóc nữa.”


      Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy dáng vẻ đó của Chu Trường An liền vui vẻ , "Chu Trường An à, cậu có tiền đồ, làm bạn trai người ta cũng rất đa dạng.”


      Chu Trường An cười gượng, " à, Lâm Lâm hiểu chuyện, đừng trách ấy, gần đây cảm xúc của ấy ổn định.”


      Trương Dật Bạch thấy thế, cười ha ha, "Uông tổng, bà xem , tại sức khỏe của Lâm Lâm tốt hơn nhiều rồi, bà có muốn đưa ấy về nhà tĩnh dưỡng ? Nếu bà muốn, tôi giúp bà xử lý thủ tục xuất viện.”


      Uông Tiểu Kinh gì, liếc nhìn Phương Tiểu Tiệp, sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.


      Trương Dật Bạch vỗ vỗ Phương Tiểu Tiệp, "Chị Phương, để cho ấy yên tĩnh lát, chúng ta nên làm gì làm cái đó .”


      Cố Lâm Lâm vẫn khóc lóc ầm ĩ, nhìn bóng dáng của Phương Tiểu Tiệp mà chửi ầm lên, Chu Trường An bất đắc dĩ, đành ôm ta chặt hơn, mãi cho đến khi ta khóc kiệt sức, mới ôm ta về giường, thở dài hơi.


      "Lâm Lâm, em đừng làm ầm ĩ nữa được ? Chuyện như vậy rồi, có gây nữa cũng được gì đâu.” Chu Trường An .


      Cố Lâm Lâm nức nở, "Trường An, em rất hận, tại sao ba em cần em nữa, ngay cả mẹ em cũng đánh em!"


      Chu Trường An xoa mặt ta, "Mẹ em vì quá tức giận nên mới làm vậy, chờ bà ấy hết giận, em xin lỗi, rồi ngoan ngoãn về nhà .”


      Cố Lâm Lâm quay đầu, ", em muốn về nhà, em muốn tìm ba em!"


      Chu Trường An cầm tay , nghiêm túc : "Lâm Lâm, Cố Trì Tây phải ba em, ông ấy gặp lại em nữa đâu, em quên chuyện lần trước ông ấy đuổi em rồi sao?"


      Cố Lâm Lâm lời nào, chỉ nức nở, nhìn ta rụt người lại, trong lòng đau xót, "Lâm Lâm, em còn có .”


      xong lấy cái hộp vuông ở trong túi quần ra, mở nắp hộp, bên trong có chiếc nhẫn sáng lấp lánh.


      Cố Lâm Lâm nhìn chiếc nhẫn đó mà sửng sốt.


      "Lấy , sau này cần nghĩ tới Cố Trì Tây nữa, làm vợ của , để chăm sóc em cả đời.” Chu Trường An dịu dàng với ta.


      Cố Lâm Lâm lau nước mắt mặt, " sao? ghét bỏ em sao? Ba mẹ em đều cần em, cần em sao?"


      Chu Trường An cười, lấy tay vuốt mũi ta, "Lâm Lâm, lấy .”


      Cố Lâm Lâm khóc lớn, ôm chặt lấy cổ Chu Trường An, muốn buông ra.


      Uông Tiểu Kinh về nhà, kiệt sức nằm ghế sa lon, thở dài. Chuông điện thoại vang lên, bà liếc nhìn thấy là Chu Trường An liền nghe máy: "Thế nào rồi?"


      Chu Trường An trả lời: "Lâm Lâm đồng ý lời cầu hôn của tôi, bây giờ cảm xúc rất ổn định.”


      "Được, vất vả cho cậu rồi. tôi cho người chuẩn bị giấy tờ cho hai người, chắc là cuối tuần này lấy được visa.”


      "Vâng, đợi đến khi tới Mĩ, chắc ấy quên hết những chuyện này thôi. Uông tổng đừng lo lắng.”


      "Chỉ mong là vậy, bây giờ chỉ cần nó làm rối tung mọi chuyện lên, tôi thấy thoả mãn rồi.” Uông Tiểu Kinh cười khổ.


      từng có lúc bà chờ mong ngày Trịnh Đông Bình ra tù, bà có thể dẫn con của hai người tới đón ông ấy. Nhưng bây giờ, bà lại chỉ có thể đưa Cố Lâm Lâm xa. Rốt cuộc bà làm gì nên tội chứ?


      "Uông tổng, tôi cầu hôn rồi, chuyện bà đồng ý với tôi...” Chu Trường An do dự .


      "Căn nhà cho ba mẹ cậu chuẩn bị xong rồi, vài ngày nữa là có thể dọn tới ở. Về phần mấy chuyện bảo hiểm dưỡng lão, tôi cũng cho người giải quyết, chuyện đó cậu cần lo lắng.” Uông Tiểu Kinh , "Chu Trường An, cậu chỉ cần chăm sóc Lâm Lâm cho tốt, sau này toàn bộ công ty đều là của cậu.”


      "Cảm ơn Uông tổng, tôi có dã tâm lớn như vậy, tôi chỉ cần ba mẹ tôi bình an sung túc sống những ngày còn lại của đời người, tôi cam tâm tình nguyện trung thành với bà.”


      Phương Tiểu Tiệp quay về nhà. nhớ tới chuyện ban nãy, bà nghĩ lại thấy Cố Lâm Lâm cũng đáng thương, cha thương mẹ , bây giờ còn làm mấy chuyện thần kinh. Rồi bà lại nghĩ tới khuôn mắt sắc bén của Uông Tiểu Kinh, thầm thở dài, người phụ nữ này sao lại làm vợ của Cố Trì Tây chứ.


      Bỗng nhiên có chút kích động muốn gọi điện thoại hỏi Cố Trì Tây, nhưng gọi rồi lại thấy hối hận.


      Lúc Tùng San nhận điện thoại cho Lão Tần uống sữa, mấy cái cốc đủ màu sắc thay hết cái này tới cái khác, đó đều là sữa béo nhưng Lão Tần lại uống rất sung sướng.


      "San San à, con làm gì vậy?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.


      "Con cho chó của Cố Trì Tây uống sữa.” Tâm trạng của Tùng San rất tốt.


      Phương Tiểu Tiệp nghe thấy giọng của , biết rằng nên ra chuyện ngày hôm nay nên bà liền cười hỏi: "Tuần này bọn con về nhà , phải mười ngày nữa con Hồng Kông rồi sao, về nhà ba con làm bàn thức ăn ngon để chiêu đãi cậu ta.”


      Tên của Cố Trì Tây, Phương Tiểu Tiệp vẫn gọi thuận miệng, nhưng lại biết nên gọi thế nào. Tiểu Cố và lão Cố đều đúng, haizzz, là ngượng mà.


      Tùng San nghe vậy liền vui vẻ, "Được thôi, nhưng lần trước xong hết rồi, lần này hai người đừng làm ấy mất mặt nữa nhé.”


      Phương Tiểu Tiệp cười thở dài, đứa con này còn chưa gả ra ngoài nhưng lòng hướng ra ngoài rồi.


      Dạo này Cố Trì Tây rất bận rộn, vì phải Hồng Kông năm, công việc ở thành phố A rất nhiều nên cần phải bàn giao ổn thoả, ngày nào cũng về nhà rất muộn. Nhưng mỗi khi về tới nhà, bất kể muộn thế nào, cũng nhìn thấy Tùng San ngồi sô pha chờ . Ngoan ngoãn tới mức khiến đau lòng.


      Đêm nay cương quyết chuyển mấy bữa tiệc đưa tiễn của bạn cũ sang lúc khác, vội vội vàng vàng về nhà, vừa vào cửa nhìn thấy bé con ôm Lão Tần ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật, trong lòng rất ấm áp.


      bước tới, ngồi bên cạnh , kéo vào lòng mình, hôn lên trán .


      mơ màng mở mắt, nhìn thấy , miễn cưỡng nở nụ cười, " về rồi à?"


      cười, lại hôn lên khóe miệng , "Hôm nay em làm những gì?"


      nháy mắt, ánh mắt trong trẻo, "Thu xếp đồ đạc, chủ yếu là do đồ của Lão Tần tương đối nhiều. Mấy bộ quần áo trong phòng em, em biết nên mang bộ nào.”


      cười , " biết mang cái gì cần mang, đến Hồng Kông em muốn cái gì mua cái đó.”


      cười hì hì dụi dụi vào lòng , “Lấy người giàu tốt đấy.”


      bật cười, nhịn được hung hăng cắn , "Về sau em chính là vợ của người giàu có rồi.”


      cười nghiêng đầu, trốn , hai người ngồi sô pha làm ầm ĩ phen, quấy nhiễu lão Tần nằm đùi , vì thế Lão Tần rất tình nguyện đứng lên, mơ mơ màng màng leo xuống sô pha, ghé vào bên chân Tùng San, lại đổi cái tư thế khác để ngủ.


      cười đến vui vẻ, ôm lấy cổ , "Mẹ em cuối tuần này bảo ba em làm bàn thức ăn ngon để đãi chúng ta.”


      cười: "Ừ.”


      chu môi, "Sao vậy, sao có vẻ được vui?.”


      hôn , "Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.”


      "À mà, mấy ngày nữa em cùng Lý Yến và Triệu Nhiên ăn cơm, có muốn cùng ?" Đôi mắt to của xoay tròn.


      cười đáp ứng: "Đương nhiên.”


      bé con rốt cuộc cũng chịu chủ động dẫn gặp bạn bè mình, sao có thể đáp ứng được chứ.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair28 others thích bài này.

    2. Tiểu Yên

      Tiểu Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      340
      Được thích:
      3,952

      Chương 75

      Lý Yến nhìn thấy Cố Trì Tây, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. luôn là người thẳng tính, nghĩ sao vậy, nhưng hôm nay lại cực kì im lặng, ngồi chỗ cười gượng, được gì.


      Nhưng nhìn thấy Tùng San ngồi bên cạnh Cố Trì Tây, vẻ mặt rất hạnh phúc, thấy vậy là đủ rồi. Sau đó dần dần phát hai người này rất xứng đôi, bất kẻ là vẻ ngoài khí chất hay là tính tình. Giữa hai người nhau cần phải có ăn ý như vậy.


      Tùng San ngồi bên cạnh Cố Trì Tây, thân hình nho , khuôn mặt nhắn mềm mại ửng hồng, như chú chim nép vào lòng , cùng với khí chất trầm ổn thành thục của Cố Trì Tây bù đắp cho nhau, họ ở bên nhau có gì phải bàn cãi. Hôm nay Tùng San mặc chiếc váy liền, bên ngoài khoác áo măng tô, phía dưới mang đôi giày cao gót, hai cái đùi thon dài. Cố Trì Tây cùng ra khỏi thang máy, vươn tay đỡ eo , phòng trường hợp bị vấp ngã khi bước ra khỏi lằn ranh thang máy. Tùng San vào phòng được đặt sẵn, cởi áo khoác của Cố Trì Tây ra giao cho nhân viên phục vụ, sau đó mới cởi áo của mình.


      Lý Yến nhìn mà hâm mộ, cũng vui thay cho .


      Quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Nhiên, ấy phát Triệu Nhiên cũng hâm mộ bọn họ.


      phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có bốn người, rất trống trải. Triệu Nhiên nhìn ra ngoài từ cửa sổ thủy tinh sát đất, đứng từ tháp Minh Châu nhìn ra, thành phố A rất đẹp.


      Mấy món ăn theo hương vị của An Huy được dọn lên, Triệu Nhiên ăn mà nước mắt rơi đầy mặt, Lý Yến ăn cũng rất ngon lành.


      Tùng San rất cảm kích nhìn về phía Cố Trì Tây, ngay cả chuyện này ấy cũng tỉ mỉ như vậy, rất tri kỷ.


      Cố Trì Tây cười : "Vừa lúc mấy ngày nay có đầu bếp đến từ An Huy đến làm việc nên tôi gọi ta làm vài món, biết có đúng khẩu vị hay ?"


      Triệu Nhiên ngại ngùng cười : " ra lúc ở nhà, tôi rất ít khi ra ngoài ăn, cho nên tôi chỉ nếm thức ăn do mẹ tôi nấu mà thôi. Nhưng mấy món này thực rất ngon, cảm ơn ngài.”


      Tùng San cười hì hì : "Sau này mình cũng phải nếm thử tay nghề của mẹ cậu mới được, nhà mình toàn ăn cơm do ba mình nấu, vì mẹ mình nấu ăn ngon tí nào.”


      Cố Trì Tây bật cười, vươn tay ra xoa xoa đầu , cực kì thân mật.


      Lý Yến xúc động cười, , "San San, hai người có thể ở bên nhau, là tốt quá. Mình chúc phúc hai người.”


      Tùng San nhìn về phía Lý Yến, "Cảm ơn cậu, Yến Yến.”


      Triệu Nhiên cũng : "Có thể tìm được người mình lòng dễ tí nào, San San cậu may mắn.”


      Tùng San mím môi cười, ngửa mặt nhìn Cố Trì Tây.


      Triệu Nhiên uống ngụm trà, hít sâu hơi, lấy đủ dũng khí rồi mới : "Cố tổng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài.”


      Cố Trì Tây ôn hòa : "Mời .”


      "Về Trương Tân...” Triệu Nhiên ngập ngừng lát, "Ngài có thể tha thứ cho ấy, để ấy phục chức ?"


      Tùng San sửng sốt "Triệu Nhiên, gần đây cậu có gặp Trương Tân sao?"


      Triệu Nhiên vừa nhìn Tùng San, vừa nhìn về phía Cố Trì Tây: "Trương Tân là người tốt, hơn nữa năng lực làm việc của ấy chắc Cố tổng cũng biết rồi. ấy còn nghĩ tới San San nữa, nếu hai người sắp kết hôn, có thể cần trừng phạt ấy nữa ?"


      Tùng San nhìn Cố Trì Tây: "Trừng phạt?"


      Triệu Nhiên : "Điều này cũng thể trách Cố tổng, chỉ là sau khi Trương Tân bị Cố tổng sa thải, có công ty nào dám nhận ấy. Bây giờ ấy thân mình, có ai để dựa dẫm, nên mình nghĩ, nếu có thể giúp ấy lần.”


      Cố Trì Tây cười cười, nắm lấy tay Tùng San, "Chuyện này là đương nhiên, chỉ cần tự cậu ta đồng ý trở về, tôi có thể cho cậu ta phục chức, đúng lúc tôi muốn cùng San San Hồng Kông năm, công việc ở thành phố A cũng cần người quản lí.”


      Triệu Nhiên kích động cười : " sao? tốt quá! Cảm ơn ngài, Cố tổng, ngài yên tâm , tôi nhất định thuyết phục ấy tới tìm ngài!"


      Cố Trì Tây cười lên tiếng trả lời, "Ừm.”


      Lý Yến bỗng nhiên có chút bội phục dũng khí của Triệu Nhiên, bình thường ấy lúc nào cũng thành ít , hôm nay lại dám ở trước mặt nhân vật lớn như Cố Trì Tây thay mặt Trương Tân chuyện. Quả nhiên là sức mạnh của tình .


      Bỗng nhiên cảm thấy có chút đơn, Lý Yến nghĩ tới Tống Đào, lúc này mới phát ra chưa từng vì Tống Đào mà làm gì cả.


      Lưu Mân gõ cửa vào, thầm với Cố Trì Tây hai câu, Cố Trì Tây hơi nhíu mày, lập tức đứng lên, " có lỗi, tôi có việc cần xử lí, mọi người cứ từ từ ăn.” xong vươn tay xoa đầu Tùng San, dịu dàng : "Lát nữa cho người tới đón em.”


      Tùng San ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng.”


      Triệu Nhiên nhìn Lưu Mân, chờ khi cửa đóng lại mới : "San San, cậu cần để Trương Tân quay về, cậu nhìn nữ trợ lý này xem, khuôn mặt giống y như hồ ly tinh. Dù cho Cố Trì Tây có ý gì với ta, nhưng cậu nhìn mà thấy khó chịu sao?"


      Tùng San vui vẻ, "Chuyện này mình thấy có gì, mình và ấy rất ít tiếp xúc.”


      Triệu Nhiên : "Nhìn rất khôn khéo, có chút giống Tề Duyệt Tâm.”


      Lý Yến vỗ tay, "Đúng đúng! Đúng là có cảm giác giống Tề Duyệt Tâm!"


      Tùng San nghe thấy tên Tề Duyệt Tâm, liền nhớ tới chiếc vòng tay bằng ngọc bích của ta, còn cả những lời trong suối nước nóng kia nữa, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.


      "Mình nghe ta được nhận vào làm ở công ty có tiếng tăm, còn là trợ lí đặc biệt đấy.” Lý Yến .


      Tùng San cười cười, vậy chắc là trợ lí đặc biệt cho lão Thẩm rồi.


      Triệu Nhiên : "Haizzz, ta có ngoại hình xinh đẹp, muốn làm gì mà được chứ.”


      Lý Yến cười , "Ừ, ngay cả loại người như Chu Trường An còn hi sinh nhan sắc của mình, huống chi là hoa khôi như Tề Duyệt Tâm. Đúng rồi mấy ngày hôm trước mình có nghe , Chu Trường An và Cố Lâm Lâm đính hôn rồi, hình như là cùng nhau Mỹ.”


      Tùng San nghe xong có chút giật mình, "Nước Mỹ? Chu Trường An sao có thể Mỹ được?"


      Lý Yến cười : "Tại sao lại thể?"


      Tùng San như có suy nghĩ, : "Sức khỏe ba mẹ ta tốt, ở quê nhà có ai chăm sóc, ta nghĩ sau khi tốt nghiệp quay về quê nhà, bây giờ ở lại thành phố A có lỗi với ba mẹ rồi, vậy mà bây giờ còn muốn tới nước Mỹ xa như vậy.”


      Lý Yến lắc đầu, "Coi như xong rồi, từ ngày bán thân, chắc cũng quăng ba mẹ lên chín tầng mây rồi.”


      Tùng San thở dài, cúi đầu lấy di động trong túi xách ra, lúc này mới phát có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tống Đào gọi tới. chỉ vừa mới gọi , ngờ có người tiếp điện thoại rồi.


      "San San.” Bên kia đầu dây rất ồn ào.


      Tùng San hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì sao?"


      Tống Đào : "Em chờ chút, nơi này rất ồn.” lát sau, bên kia yên tĩnh hơn nhiều, "Vừa rồi gọi cho em ra là muốn tìm Cố Trì Tây.”


      "Tìm ấy làm gì?" Tùng San hỏi.


      " ở công trường, vừa nãy ở đây có tội phạm cải tạo tới gây chuyện, đập xe, báo cảnh sát, thấy mình cũng nên báo cho Cố tổng tiếng.”


      Tống Đào giám sát hạng mục Đức Thuận Viên kì thứ hai, gần đây vừa mới mở rộng thêm khu đất lớn, vì đây là hạng mục được chính phủ hỗ trợ nên họ cho vài tội phạm cải tạo tới làm những bước ban đầu, cũng chính là công việc mệt mỏi nhất dơ bẩn nhất mà ai muốn làm. Vốn dĩ mấy ngày nay tiến hành rất thuận lợi, nhưng gần đây Tống Đào phát hàng ngày luôn có hai chiếc xe hơi màu bạc đậu ở gần đó. phải xe của bọn họ, nhưng xung quanh đây ngoại trừ cảnh ngục và phạm nhân còn người khác. chú ý chuyện đó hai ngày nay, hôm nay vừa định tới hỏi thấy người đàn ông có dáng vẻ giống như tội phạm cải tạo bước từ trong xe ra, khi ta và Tống Đào đối diện nhau, Tống Đào lập tức nhận ra người này phải người bình thường.


      Sau đó lại nhìn chiếc xe đó, cảm thấy người xe rất quen, nhưng lại thể nào nhớ ra.


      Kết quả hôm nay liền xuất chuyện tội phạm quấy phá, chiếc xe bị phá chính là chiếc xe đó.


      Tống Đào nghe thấy người tài xế lớn tiếng gọi Uông tổng chạy mau, mới phát người phụ nữ này có biết, bà ấy chính là chủ của Chu Trường An, mẹ của Cố Lâm Lâm, Uông Tiểu Kinh.


      Vậy nên mới gọi cho Tùng San, muốn chuyện này cho Cố Trì Tây biết, vì thấy chuyện này hề đơn giản.


      Tùng San nghe xong những gì Tống Đào cũng thấy bất an, giờ mới nhớ tới lúc nãy Cố Trì Tây rất vội vàng, nhân tiện : "Có lẽ ấy biết rồi, như vậy , chờ chút để em gọi cho ấy.”


      Điện thoại của Cố Trì Tây lại gọi được.


      Lòng dạ Tùng San càng thêm nôn nóng, nhưng cũng rốt cuộc mình lo cái gì. có tâm trạng ăn cơm nữa, nên tạm biệt với Triệu Nhiên và Lý Yến, tự tìm Lưu Mân, cho Lưu Mân biết muốn tìm Cố Trì Tây.


      Lưu Mân do dự chút, nhưng vẫn gọi mấy vệ sĩ tới, trước khi Tùng San lên xe, Lưu Mân vẫn yên lòng : "Tùng tiểu thư, Cố tổng sao cả, nhưng nếu , có khả năng gặp nguy hiểm, bằng về nhà chờ , sau khi Cố tổng xử lý chuyện bên kia xong quay về tìm .”


      Tùng San nghĩ chút thấy cũng có lý, nếu , ngoại trừ khiến thêm lo lắng cũng làm được gì. Cho nên liền thay đổi ý định, với vệ sĩ muốn về nhà. Nhưng về đến nhà vẫn thấy an lòng, ôm Lão Tần ngừng gãi lông nó, Lão Tần bị gãi ngứa cứ rầm rì kêu.


      Chờ đến gần tám giờ, Cố Trì Tây rốt cuộc cũng trở về. Tùng San nghe tiếng mở cửa, vội vã đứng dậy chạy lại, " về rồi sao?"


      Cố Trì Tây giật mình ôm lấy , "Ừ, sao vậy?"


      Tùng San vùi vào lòng , "Em lo lắng cho ... Tống Đào vừa mới gọi điện thoại cho em, là có mấy tên tội phạm quậy phá, còn đập xe...”


      Trong lòng Cố Trì Tây rất ấm áp, ôm hôn cái, "Ừ, có gì, giải quyết hết rồi.”


      Tùng San ngẩng mặt lên nhìn , "Giải quyết như thế nào?"


      Cố Trì Tây : "Vốn dĩ đây là chuyện của cảnh sát, nhưng chỗ đó khá xa nên cảnh sát tới kịp thời được. nhờ lão Thẩm cho vài người tới trước giúp đỡ nên giải quyết xong rồi. Những người đó cũng rút lui.”


      Tùng San nghe xong, lại hỏi, "Xe bị đập phá sao rồi ?"


      Cố Trì Tây nhìn , sau đó mới hiểu ý của , cười : "Là xe của Uông Tiểu Kinh, bà ấy sao cả. Người của bà ấy bị thương nhưng cũng nặng lắm, đưa bệnh viện khâu hai mũi.”


      Tùng San nháy mắt mấy cái, " đưa sao?"


      Cố Trì Tây cười ra tiếng, nâng má lên cắn , "Đương nhiên phải, trường, những chuyện này đều do người khác báo cáo lại.”


      Tùng San gục đầu xuống, "Thế sao lại lâu như vậy, còn nhận điện thoại của em.”


      Giọng của mang theo chút giận dỗi, còn có chút làm nũng. Cố Trì Tây rất thoả mãn, khom lưng bế ngang bé con lên, trực tiếp đặt ở sô pha, áp người lên.


      "Em lo lắng bị thương, hay lo gặp Uông Tiểu Kinh?" Lời của mang theo giọng điệu trêu đùa.


      đỏ mặt, lông mi dài run rẩy, "Em chỉ biết vì sao trong lòng luôn thấy bất an thôi.”


      cười, hôn lên môi , mềm mút vào, giống như ăn miếng kem sắp tan chảy. Hai tay thể chế nữa dao động thân thể , mềm mại, ngọt ngào như vậy. Ăn đủ, liếm cũng đủ.


      "San San, còn vài ngày nữa là chúng ta Hồng Kông rồi, chờ tới khi đến Hồng Kông, em phải bất an nữa.” ngậm môi , êm ái .


      dịu dàng đồng ý, trong giọng tránh khỏi tiếng rên rỉ ~.


      nở nụ cười, ôm bé con dậy, sải bước lên tầng, chút khách khí hoàn toàn nuốt vào bụng.


      Sau khi Tùng San tỉnh dậy mới nhớ ra, vẫn cho biết, rốt cuộc làm gì.


      Cố Trì Tây đương nhiên định cho biết, tới trường, mà gặp người hai mươi năm qua chưa từng gặp, Trịnh Bình Đông.


      số việc San San của căn bản cần thiết phải biết, Cố Trì Tây vẫn luôn thấy vậy. Về điểm này ra và lão Tùng đều nhất trí đồng quan điểm, chỉ cần vui vẻ thoải mái sống dưới bảo vệ của , cần trải qua mưa gió bên ngoài, cũng cần suy nghĩ những chuyện phức tạp, cứ như vậy ngọt ngào hạnh phúc là đủ rồi.

      Last edited by a moderator: 12/12/15
      lêthanh9009, Iluvkiwi, noair38 others thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      h chắc hết sóng gió phải hok nàng......................2 ng mau kết hôn nhanh.......
      thank nàng
      Tiểu Yên thích bài này.

    4. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Đúng là cũng lo . biết 2 người có thuận lợi qua Hongkong được nữa. Còn Cố Lâm Lâm nữa chứ. biết có làm ra chuyện gì phá rối nữa ? Haiz....cũng đáng thương cho LL khi mà có người mẹ như Uông Tiểu Kinh. Có lẽ bà mẹ này chỉ nghĩ cho người ở tù cùng với tình trong quá khứ mà quên mất có đứa con tại. Có lẽ người làm mẹ ruột như bà còn thua xa ông bố Cố Trì Tây có quan hệ huyết thống nữa. Thanks bạn.
      tart_trungTiểu Yên thích bài này.

    5. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      ta that ham mo ss! o nha dc cha me thuong yeu, con rat tam ly nua! lon len sap buoc ra xa hoi thi gap ctt, dc ctt bao boc, yeu thuong , chieu chuong!
      van de kho giai nhat cua ss co le chi la au quyet dinh co nen tro thanh vo cua crt hay ko ma thoi!
      thank tiểu yên
      Tiểu Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :