1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Giả Oán Chúc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Rat hay.....K ca xi va rat dung........danh rat chuan.........ngot sen oiiiiiiiiiii.....quay tro lai di a.......
      meiluo thích bài này.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      Rất nghi ngờ rằng HK giận chó đánh mèo, giận em vợ mà hok đánh dc nên đè tình địch đánh :3
      meiluoNguyễn Thị Luyện thích bài này.

    3. meiluo

      meiluo Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      2,424

      Chương 43

      "Phó Tự Hỉ..."


      "Tạm biệt" hai từ này như nghẹn trong yết hầu, như thế nào cũng thể nên lời.


      "Tôi phải ."


      Tả Phóng đứng lên, lại ngồi xuống. biết là vì vết thương người hay do trong lòng nhói đau.


      Hạ Khuynh ngày đó đánh vào mặt , công kích đều nhằm những chỗ nhìn thấy được.


      Tả Phóng ở bệnh viện nằm hết hai ngày, bác sĩ đề nghị phải tiếp tục nằm viện điều trị, nhưng chịu nổi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, mới quyết định trở về nhà tịnh dưỡng.


      Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt trở nên trắng dã có chút lo lắng.


      "Tả Phóng, bị sao vậy?"


      Trong đôi mắt tràn ngập quan tâm lo lắng.


      "Tôi sao."


      Tả Phóng nheo mắt, loại cảm xúc khó tả níu kéo . Nếu thời gian có thể quay lại lần nữa, nhất định đoạt lấy , giữ chặt.


      Nhất định như thế!


      Hạ Khuynh rất đúng, từng có rất nhiều cơ hội, nhưng tự tay để vụt mất.


      Ánh mắt Tả Phóng dừng bàn ăn, hình ảnh Phó Tự Hỉ năm đó mãi in sâu trong lòng .


      Là báu vật mà chôn giấu ở góc sâu thẳm trong tim.


      đứng dậy, mặt đối mặt với Phó Tự Hỉ, miễn cưỡng nở nụ cười ôn hòa.


      "Phó Tự Hỉ, em nhất định phải hạnh phúc..."


      "Cảm ơn." Phó Tự Hỉ ngại ngùng cũng nở nụ cười.


      "Tôi nhé..."


      gật gật đầu, đáp lại chúc phúc :


      "Tả Phóng, cũng phải hạnh phúc!"


      "Được."


      Trong hốc mắt bất chợt trở nên cay cay, đây là chính thức đặt đấu chấm hết cho giấc mơ tuyệt đẹp suốt bao năm qua của .


      Cuối cùng lại liếc mắt về phía bàn ăn bên kia, trong lòng thầm thốt ra câu:


      Tạm biệt em, Phó Tự Hỉ!


      khó khăn lê từng bước chân trở về căn hộ của mình ...


      Tất cả vết thương người cũng đau bằng vết thương lòng này. Nó gần như lôi kéo tất cả mọi giác quan của hòa cùng nỗi đau.


      từng từ bỏ , nhưng giống như ngày hôm nay.


      miễn cưỡng...


      Thời gian ngắn tiếp xúc với , tuy rằng giống hệt như trong tưởng tượng của , nhưng vẫn đẹp!


      Đáng tiếc, luôn đối xử với theo cách của người bình thường, quên mất phải nhìn nhận từ góc độ của chính . Thời điểm cần được bảo vệ, vậy mà lại xem .


      xứng với ...


      Nhưng vẫn cam lòng.


      cam lòng sao chứ? Vẫn phải buông tha.


      vĩnh viễn thuộc về .


      …..


      Buổi tối Phó Tự Nhạc trở về, Phó Tự Hỉ mang chuyện Tả Phóng đến chơi với em , bởi vì mang chìa khóa nên để cho vào nhà ngồi tý.


      Phó Tự Nhạc nghe xong, thầm thở phào, may mắn gã Tả Phóng này phải là loại cầm thú bất lương, vì vậy dặn dò Phó Tự Hỉ.


      "Về sau có ai tới chị đều cần mở cửa, hiểu ?"


      Phó Tự Hỉ gật đầu, lúc sao lại hỏi.


      "Vậy Hạ Khuynh sao?"


      "Vậy chị có muốn mở cửa cho ta vào ?"


      "Có chứ! Chị mở, nhưng tại sao ấy vẫn chưa đến gặp chị?"


      Ngày qua ngày trong lòng đều nhớ kỹ việc Hạ Khuynh vẫn chưa đến gặp mình, chỉ sợ Hạ Khuynh vẫn còn giận mình!


      Phó Tự Nhạc an ủi.


      "Nghe dì Quan , dạo này ta rất bận."


      Khi Phó Tự Nhạc cùng dì Quan trò chuyện, dì Quan có nhắc đến vài câu về Hạ Khuynh.


      ra dì Quan mới biết được chuyện tình của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ bao lâu. Bà vì chuyện này mà vui lây cho Phó Tự Hỉ, vì vậy cũng tán thành quyết định của Phó Tự Nhạc.


      Phó Tự Nhạc vẫn là câu kia, có tính toán.


      Dì Quan cũng chẳng biết gì. Bà đau lòng thay Phó Tự Nhạc, tuổi còn trẻ mà phải gánh vác cả gia đình, việc này chẳng dễ dàng chút nào.


      Phó Tự Hỉ nở nụ cười.


      "Chị biết, nếu bận việc chắc chắn ấy đến gặp chị mà."


      biết Hạ Khuynh là vì bận việc nên đến đây, tâm trí thoải mái trở lại, vì thế bắt đầu hy vọng sớm đến gặp mình.


      Bởi vì kì nghỉ Tết trùng với khóa học, chương trình học thứ tư tuần sau bị dời sang ngày khác.


      Phó Tự Nhạc nhìn vào chương trình học ngày mai, cơ bản đều là ôn tập, nên quyết định nghỉ ở nhà ngày.


      Phó Tự Hỉ biết Phó Tự Nhạc bận ôn bài, cũng dám quấy rầy em , tự chơi mình.


      Đến thứ bảy, Phó Tự Nhạc ôn tập ổn thỏa, vì thế liền lôi kéo chị cùng chuyện phiếm.


      Đột nhiên chuông cửa vang lên, Phó Tự Hỉ trở nên kích động.


      "Tự Nhạc, có phải là Hạ Khuynh đến?"


      "Để em mở cửa."


      Phó Tự Nhạc kinh ngạc, người đứng ngoài cửa là lớp trưởng của , ta thường ngày cũng chẳng tiếp xúc nhiều, cũng biết tại sao ta lại tìm đến đây.


      Người bạn học đó rằng Phó Tự Nhạc lấy nhầm laptop của ta mang về nhà, Phó Tự Nhạc nghe vậy nhíu mày, nhưng vẫn cho ta vào nhà.

      Last edited by a moderator: 23/11/15
      tart_trung, Yên Hoa, Minami~23 others thích bài này.

    4. ngangong

      ngangong Active Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      166
      cố lên nàng, mấy hôm nay năng suất ghê, ngày nào cũng có chương mới, thanks nàng nha ^^
      meiluo thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      (Tiếp theo)


      Phó Tự Hỉ vừa nhìn thấy người lạ, có chút ngạc nhiên, rụt rè "Xin chào" rồi trốn vào trong phòng, sau đó lại lẩm bẩm lầu bầu mình.


      "Đại Hùng Bảo Bảo, vừa rồi có người đàn ông đến đây!"


      Phó Tự Hỉ còn lắc lắc đầu. " biết là ai nhỉ?"


      "A... Em thử xem, có phải người đó và Tự Nhạc giống như chị và Hạ Khuynh, nhau?"


      biết cái gì gọi là ‘tình ’, là người con trai và người con thân mật với nhau.


      "Đại Hùng Bảo Bảo, quên mất chị vẫn chưa cho em biết ‘tình ’ là cái gì a!"


      "Mọi người đều có tình , giống như ba mẹ chị nhau, sau đó sinh ra hai cục cưng..."


      "Nếu Tự Nhạc cũng có tình , ắt rất hạnh phúc." cười ôm lấy Đại Hùng lăn lộn giường.


      "Chúng ta rất hạnh phúc!"





      Sau khi ra khỏi cửa, Phó Tự Nhạc lục tung túi xách.


      Cũng biết khi nào laptop của cậu ta bị bỏ vào của túi của mình.


      Chiêu trò cũ rích. Nếu phải ngày thường ta cũng hay giúp đỡ mặc kệ lâu rồi.


      Phó Tự Hỉ vừa nghe ta khỏi, liền ôm Đại Hùng chạy đến hỏi.


      "Tự Nhạc, đó là bạn trai em à?"


      " phải." Phó Tự Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười.


      " ta chỉ là bạn học của em."


      "Vậy bạn trai của Tự Nhạc đâu?"


      " có."


      "Vậy a..." Phó Tự Hỉ có chút thất vọng.


      hy vọng em mình cũng được vui vẻ hạnh phúc, tìm được người bạn trai tốt giống Hạ Khuynh vậy, đối xử với mình tốt!


      Buổi sáng đầu năm hôm đó, Phó Tự Nhạc chuẩn bị gói bánh chẻo. Bèn hỏi Phó Tự Hỉ có muốn ăn thêm gì .


      Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ rồi :


      "Trước kia mẹ làm dưa chua ăn chung với bánh chẻo ăn ngon lắm."


      "Được, vậy em làm cho chị ít dưa chua."


      Phó Tự Nhạc mỉm cười sau đó xuống lầu mua chút nguyên liệu nấu ăn.


      Lúc ra khỏi cửa, nghĩ đến lần trước Phó Tự Hỉ tùy tiện mở cửa, Phó Tự Nhạc bèn khóa trái cửa lại, dù sao cũng trở về ngay lập tức.


      Phó Tự Hỉ ở nhà luyện chữ, viết xuống vở dòng chữ "Dưa chua bánh chẻo", sau đó cười khanh khách, viết thêm hai chữ —— "Ăn ngon".


      Chuông cửa vang lên, lại kích động, có phải là Hạ Khuynh hay ?


      Chạy đến mở cửa, tâm tình mang theo vạn phần chờ mong.


      Sau đó ——


      Cuối cùng cũng gặp được người mà ngày nhớ đêm mong...


      Hạ Khuynh ngồi xe lăn, ý cười nhợt nhạt.


      --


      Khi Phó Tự Hỉ rời , Hạ Khuynh cũng ngày đêm mong nhớ .


      Ngày xưa có thể tùy tiện nhìn thấy gương mặt đáng của bất cứ lúc nào, đột nhiên rời như vậy, trong lòng khỏi cảm thấy mất mát.


      Chẳng biết bé này có nhớ ?


      Xem xem bé ngốc này, nếu bên cạnh, chắc hẳn cũng chẳng sống tốt!


      có thể cho thời gian, nhưng cũng có giới hạn.


      Vì muốn gạt nổi nhớ nhung này, bắt đầu thường xuyên tụ tập cùng đám bạn.


      Vương Thần mang câu chuyện của Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ em em ngọt ngào dạo biển còn thêm mắm dặm muối thuật lại cho Chu Phi Lương nghe, thậm chí còn cái gì mà cầu vồng chân trời, bầu trời đầy sao lấp lánh lãng mạn… vẽ loạn tùm lum.


      Chu Phi Lương cảm thấy rất bất mãn.


      Sớm biết kì nghỉ ấy phấn khích tuyệt vời như vậy, nhất định đến phá rối.


      càng nghĩ càng cam lòng, liền gọi điện thoại lôi kéo Hạ Khuynh, còn cường điệu nhất định phải mang theo Phó Tự Hỉ.


      "Tôi và ấy bị chia cắt rồi." Hạ Khuynh buồn bã mà thành trả lời.


      "Ông đùa với tôi à?" Chu Phi Lương sửng sốt.


      " . Tạm thời chia cắt, cảm ơn."


      Chu Phi Lương lại nảy ra ý tưởng xấu xa.


      "Vậy để tôi giới thiệu cho ông người khác. Dạng giống Phó Tự Hỉ kia cũng phải là có."


      "Cút xa chút cho ông, Phó Tự Hỉ trở về."


      "Chậc chậc, cũng mong là vậy, người em à!"


      Chu Phi Lương nở nụ cười.


      "Vậy ông ngày đêm cầu nguyện . cho ông nghe tin tốt, Hề Tử và Phong Sanh lại chia tay."


      "Hai người bọn họ phiền phức."


      Hạ Khuynh hỏi thời gian và địa điểm, buổi tối bảo chú Hoắc lái xe đưa đến, bởi vì muốn ngồi xe lăn.


      Chu Phi Lương khi nhìn thấy như vậy lại nhịn được mắng trận.


      "Con mẹ nó, oing hâm à, tự dưng lại ngồi xe lăn!"


      Hạ Khuynh ngồi từ tốn dùng cơm, thản nhiên .


      "Tôi bị thương."


      Hề Thế Hàm nhíu mày.


      " phải khôi phục rất tốt rồi sao?"


      "Trái tim bị tổn thương."


      Lời này vừa ra, cả phòng im lặng ba giây.


      Sau đó Vương Thần phụt—— sặc phun ra ngụm nước vừa uống.


      Hề Thế Hàm bèn lấy ra cái khăn tay, Vương Thần tiếp nhận sau đó lẩm bẩm.


      "Xong rồi, hình tượng hoàn mỹ của Gia... mất sạch rồi..."


      Chu Phi Lương bắt đầu có phản ứng, mặt đen lại.


      "Đùa à? Câu này chẳng buồn cười chút nào!"


      Hạ Khuynh trước sau vẫn tỏ ra lười nhác.


      "Ai biết được đến ngày nào tôi mới được gặp lại Phó Tự Hỉ. Dù sao ngồi xe lăn có thể tranh thủ thêm vài phần..."


      "Cao chiêu nhỉ?"


      Hề Thế Hàm mỉm cười bỡn cợt.


      "Con mẹ nó mỗi ngày giả vờ đau khổ ngồi xe lăn, cái thằng này còn bày đặt giở chiêu khổ nhục kế tranh thủ thương hại của Phó Tự Hỉ …"


      Vương Thần tiếp lời:


      "Thấy chưa? Tôi có sai đâu. Tên Hạ Khuynh này vì tán , quả thực chuyện xấu hổ gì cũng dám làm."


      Hạ Khuynh nghe người này câu người kia bồi thêm câu, nhàn nhạt đáp lại:


      "Hai người các ông ganh tỵ."


      Chu Phi Lương muốn lật bàn.


      "Vớ vẩn! Ông đây khinh thường nhất cái loại thủ đoạn hạ lưu như vậy!"


      "Hạ Khuynh, tự dưng tôi cũng muốn thử chiêu này." Vương Thần bày ra vẻ mặt thành khẩn :


      "Xe lăn mua như thế nào? Có giảm giá ?"


      ...


      Lương San kể lể với Hạ Hàm Thừa con trai bị thất tình như thế nào, quả từ trước đến nay chưa bao giờ bị thảm hại như vậy!


      Hạ Hàm Thừa lơ đễnh.


      "Người ta thường hay , tình trường thất ý đổ trường đắc ý*. Dù sao nó cũng nhàn rỗi, cứ để nó tập trung vào nghiệp, từ từ cũng tốt lên thôi."


      (*) Tình trường thất ý đổ trường đắc ý: ý trắc trở trong tình cảm nhưng lại may mắn chuyện cờ bạc.


      "..."


      Lương San biết phải gì.


      "Ông xã, thể đồng tình với nó được sao? có biết ngày đó khi Tự Hỉ chuyển , tình cảnh thê lương lắm, em đây còn muốn khóc nữa là!"


      Hạ Hàm Thừa có chút bất ngờ.


      "Hai đứa bọn nó... phải là vẫn chưa chính thức chia tay sao... Thế tại sao em lại khóc?"


      "Em cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lẽ ra Tự Nhạc nên chuyển , sau đó con trai còn rằng nó cho Tự Hỉ thời gian."


      Hạ Hàm Thừa cười cười.


      "Nếu là như thế, theo chuyện này có thể thấy được, Phó Tự Hỉ có chủ kiến, Phó Tự Nhạc bảo hướng đông con bé cũng chẳng dám nghĩ đến hướng tây. Tính cách của Phó Tự Hỉ rất tốt, nhưng do cuộc sống của con bé là vòng tròn luẩn quẩn, bị quản chế thể tự bước ra được. A Khuynh lại ở bên ngoài cái vòng luẩn quẩn đó, nó muốn xem thử con bé có đủ dũng khí để bước ra hay . nghĩ rằng con trai chúng ta cũng hiểu được điểm ấy, nên mới để cho con bé rời ."


      Lương San như tỉnh ngộ.


      "Ba sắp , em nghe lời , cũng nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn . Cứ để cho bọn trẻ tự có tiến triển. Nhưng mà em vẫn hy vọng vào lễ mừng năm mới có thể mang Tự Hỉ đến ra mắt với ba mẹ..."


      "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, yên tâm !" Hạ Hàm Thừa đối với con trai rất có lòng tin.


      Hạ Khuynh bị Hạ Hàm Thừa điều đến vùng mới giải tỏa bắt tay xem xét, đường giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng, phải mất đến hai mươi mấy giờ ngồi xe mới đến được công trình, lại lười chạy tới chạy lui, trực tiếp mua căn hộ gần đó tạm sinh sống.


      Căn hộ kia vẫn còn rất mới, đại khái có vấn đề gì quá lớn, nên cũng cần sửa chữa lại.


      Sau khi Hạ Khuynh tiếp nhận công tác, cuộc sống trở nên bận rộn. Nhưng ngày ngày vẫn diễn ra đều đặn trong đơn độc như vậy…


      Từ khi Hạ Khuynh đến công tác tại công ty chi nhánh này, khiến nữ nhân viên dưới đều bị lay động tâm tư, váy ngắn ngực trễ, oanh oanh yến yến trăm hoa đua nở, khiến cho toàn thế nhân viên nam trong công ty có dịp được mở rộng tầm mắt.


      Hạ Khuynh đối với những này để vào mắt, bọn họ muốn lộ? Cứ tự nhiên. Ngẫu nhiên cũng có mấy nàng chủ động ve vãn, vẫn quan tâm.


      thời gian trở về khu nội thành nhàn nhã an vị xe lăn, nhưng cũng chưa lần gặp được Phó Tự Hỉ.


      Ngẫm lại, chắc chắn bé ngốc kia lại là ngày ngày tự nhốt mình trong phòng, đơn độc bi quan sống qua từng ngày.


      tức chết với !


      Đêm giáng sinh, Chu Phi Lương rủ rê cả đám chơi bời náo nhiệt bữa.


      Từ sau chuyện quán bar lần đó Hạ Khuynh đều mang theo thuốc lá. Bởi vì đến ngày nào đó có thể mang ra sử dụng.


      Sau cuộc đối thoại với Tả Phóng hôm đó, biết, tình địch lớn nhất nay được dọn dẹp sạch .


      Cả đám đàn ông gọi nhóm tiếp viên hầu rượu. Tay nâng rượu tay ôm người đẹp, ăn chơi phóng túng phen.


      Chu Phi Lương biết tại Hạ Khuynh thủ thân như ngọc, nên cũng dặn dò những ả kia cần tới gần khu vực của tên Hạ Khuynh kia.


      Hạ Khuynh uống hớp rượu, trong lòng thầm bất mãn tại sao hôm nay lại được ở cùng bé cưng của .


      bé ngốc kia, chừng ăn được ngủ được, căn bản chẳng giống như ngày ngày nhớ thương !


      Càng nghĩ càng chấp nhận được, nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.


      Vương Thần liếc nhìn Hạ Khuynh, trong lòng có chút hâm mộ, bèn túm cánh tay Chu Phi Lương.


      "Chu Phi Lương, tôi cũng muốn đương..."


      Chu Phi Lương lưu tình hất tay.


      "Nhà mi vây xung quanh mà còn ra vẻ sầu khổ tìm được đàn bà sao?"


      "Tôi muốn có tình đích thực giống như Hạ Khuynh."


      Vương Thần đẩy ả bồi rượu dán chặt vào mình ra.


      "Em , Giáng sinh vui vẻ!" Sau đó quay đầu với Chu Phi Lương.


      "Tôi cũng dạo vài vòng đường xem có thể tìm được em trong trắng đáng nào !"


      "..."


      Vương Thần thong thả nhấc chân rời , Chu Phi Lương bỗng nhiên nhìn thấy bầy quạ đen bay qua ngang đầu…


      Con mẹ nó! Từng thằng từng thằng tìm tình đích thực! Bọn mi nghĩ ông đây muốn có tình đích thực hay sao!





      Hạ Khuynh giải quyết tất cả công việc chỉ trong thời gian ngắn trước năm mới.


      Từ người đàn ông trầm tĩnh lạnh nhạt, ngày ngày đối mặt với nỗi nhớ nhung Phó Tự Hỉ gần như lan tràn vỡ đê.


      còn dò hỏi dì Quan địa chỉ của nhà họ Phó.


      đường còn nghĩ, bé ngốc kia cứ như vậy bỏ mặc , nhất định phải phạt trận cho biết mặt mới được!


      Kết quả, vừa trông thấy , bao nhiêu tức giận liền tan biến mất từ lúc nào!


      mặc cái áo choàng bông dày, ngây thơ mũm mĩm, đáng chết được!


      thầm nghĩ muốn túm lấy ôm chặt vào lòng.


      "Hạ Khuynh!"


      Phó Tự Hỉ nhìn thấy Hạ Khuynh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng mở cửa, lại phát cửa bị khóa trái, bối rối nhìn chằm chằm.


      bắt đầu được kiên nhẫn.


      "Em còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Mở cửa mau!"


      "Em mở được... Tự Nhạc khóa rồi, Hạ Khuynh..."


      muốn lấy tay chạm vào , lại chỉ có thể với những ngón tay xuyên qua khe cửa...


      muốn nhào đến ôm chặt, vội đến phát khóc.


      "... Hạ Khuynh..."


      Sắc mặt lạnh lùng.


      "Phó Tự Nhạc thường khóa cửa nhốt em như vậy à? Ngộ nhỡ hỏa hoạn động đất sao? Con mẹ nó, chết tiệt!"


      Hết chương 43.
      Last edited: 23/11/15
      Sweet you, tart_trung, Yên Hoa20 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :