1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nghe lời, vậy mời xuống giường! - Ngô Đồng Tư Ngữ (Full 58c+2PN +eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!

      [​IMG]

      Tác giả: Ngô Đồng Tư Ngữ
      Số chương: 58
      Converter: Quỳnh SV
      Editor: TieuKhang

      Bìa: Bạch Hoa


      Giới thiệu truyện:

      Nội dung truyện kể về chàng lính theo đuổi người , có điều theo đuổi của chàng bộ đội này có hơi vô sỉ tí….

      người lính, đại đội trưởng Lệ Minh Thần luôn muốn quản lý tình theo cách ‘quân hóa’ của mình. Ví dụ: ta chỉ chỗ nào Ôn Hân phải hôn chỗ đó!

      Còn với người đảm nhiệm chức HR[*] như Ôn Hân luôn muốn quản lý tình theo cách ‘nhân hóa’ của mình. Ví dụ: Nếu như ai đó nghe lời, vậy trực tiếp khai trừ đuổi thẳng xuống giường! [*HR là viết tắt của Human Resources, người giữ chức HR là người quản lý nguồn nhân lực lớn]

      Làm lính thích, làm đối tượng đương của lính còn thích hơn.

      Trong cuộc tình vừa tấn công vừa phòng thủ với Ôn Hân mức độ ‘nghiện’ của đại đội trưởng Lệ quả thể xem thường.

      Ba tiêu chí để theo đuổi tình của Lệ Minh Thần đó là: Muốn cửa đổ được Ôn Hân, nếu kết hợp ba cánh quân ‘Lục – Hải – ’ ra chiến đấu tuyệt đối bị thất bại thảm hại!



      Các file đính kèm:

      Last edited: 15/11/15
      lananhtran51, vanlactamviem, dhtt5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Khi lính chiến ‘đụng độ’ giai nhân

      Hôm nay là ngày nóng nhất ở thành phố C, nhiệt độ cao lên tới 43 độ, đến cả nhiệt kế còn chịu nổi cũng muốn nổ tung, lượng người lưa thưa ít ỏi đường tưởng chừng như sắp bị cái nóng làm cho bốc hơi biến mất.

      Tại đại sảnh của bệnh viện, đầu người lúc này nhốn nha nhốn nháo mà máy lạnh chạy rì rì đủ mát, hoàn cảnh rất mất trật tự.

      đầu tiên trong đám người đưa mười đồng chẵn vào cửa đăng ký lấy số, "Bác sĩ Tả ở khoa nội 2, bác sĩ Tả Bảo Toàn. Tôi có giấy hẹn khám bệnh." ấy hướng về phía Tiểu Lam Bản ở bên cạnh vốn bận rộn trong cửa đăng ký nhấn mạnh bổ sung.

      Những người trong đó mặt mày xám tro, nôn nóng chờ đợi gọi tên, Ôn Hân mặc váy màu xanh nhạt như lá sen trong hồ nước ngày hè, thoải mái, tươi mát giống như giọng của .

      Nhân viên công tác ở bên trong ngăn cách bởi cửa sổ thủy tinh gõ bàn phím cành cạch, chỉ chốc lát sau, thanh "Số của ta hết rồi" từ trong cửa kính truyền ra ngoài.

      Trong phòng chờ nhiều người, thanh cũng hỗn tạp, tiếng phát ra từ loa phóng thanh luẩn quẩn bên tai , Ôn Hân thất thần mới phản ứng lại, "Vậy đến chỗ Khâu Nghị Bình .” Ôn Hân cúi đầu lật cuốn sách trong tay .

      Tìm hai tệ năm hào lẻ cùng với hóa đơn lấy số đưa vào trong tay Ôn Hân. Ôn Hân cầm hết những thứ đó định rời bác đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng ngăn lại, " , bác sĩ đến khám bảng phải vị bác sĩ vừa à?"

      Tới bệnh viện khám bệnh, sợ nhất là biết nội tình cần biết, đối với việc Ôn Hân tỏ ra “rất quen” với bác sĩ trong bệnh viện trong mắt bác này chính là người hiểu “nội tình”.

      "Bác , nếu bác đăng ký khám về đường tiết niệu tốt nhất ngày mai hãy đến, bác sĩ khám ngày mai mới là chuyên gia về phương diện này." Ôn Hân nhìn xấp tài liệu xét nghiệm dày cộm trong tay bác cười cười .

      "Người kế tiếp đăng ký khám khoa nào vậy?" Người trong phòng đăng ký sớm kiên nhẫn, xuyên qua chiếc cửa nhìn già trẻ biết điều mà cứ đứng đó tán gẫu.

      "À? đăng ký, đăng ký nữa, mai quay lại sau...."

      Ôn Hân để ý tới hai bên bệnh hoạn bắt đầu tranh cãi, cầm đồ của mình rời .

      Bác kia đoán sai, nội tình có biết chút, nhưng đối với Ôn Hân mà , tình nguyện biết gì cả.

      Phòng làm việc của Khâu Nghị Bình ở bên cạnh khoa nội 2, đều là khoa nội nhưng khoảng cách lại là trời vực.

      Phòng làm việc cũng lớn như nhau, nhưng bên Tả Bảo Toàn người chen kẻ lấn mà bên chỗ Khâu Nghị Bình chỉ có hai ba con chim sẻ, hôm nay ngay cả cục cứt chim sẻ cũng có.

      Trước khi Ôn Hân bước vào, đứng ở cửa do dự lát, thôi hay là tuần sau đến chỗ của Tả Bảo Toàn cũng được?

      miên man suy nghĩ, Khâu Nghị Bình ở trong phòng xem bệnh án vừa ngẩng đầu lên, phát có đôi giày cao gót ở dưới rèm cửa, "Khám bệnh vào ." Giọng nhàng nhưng hờ hững truyền ra.

      Chuyện ập lên đầu, Ôn Hân đành phải nhắm mắt bước vào, "Sư huynh."

      "Ôn Hân!" Khâu Nghị Bình mặc áo khoác trắng đứng bật dậy quên cả đặt bệnh án xuống, "Sao em lại tới đây?"

      "Tới chỗ đương nhiên là khám bệnh."

      "Em bị gì? Có chỗ nào khỏe à?" đến sức khỏe là vẻ mặt Khâu Nghị Bình nghiêm túc hẳn lên, ta cầm lấy sổ khám bệnh của Ôn Hân rồi chỉ vào ghế bảo ngồi xuống.

      Ôn Hân ngồi mà vẫn đứng ở đó, "Vẫn là bệnh cũ, năm nào vào thời gian này cứ lại ho, cứ kê đơn thuốc giống như lúc trước là được."

      Thấy nét mặt Khâu Nghị Bình hết nhìn mình rồi lại nhìn chiếc ghế, Ôn Hân cắn môi dưới giải thích, "Ở nhà em còn có việc, lấy thuốc xong em ngay."

      "Ồ...." mặt Khâu Nghị Bình ràng lên mất mác, nhưng tố chất của bác sĩ giúp lấy lại bình tĩnh rất nhanh, xé đơn thuốc ra, soạt soạt soạt viết xuống loạt tên thuốc, "Bảo Toàn năm ngoái tình trạng của em có đỡ hơn, kê cho em thêm hai vị thuốc đông y, bổ sung chất bổ mà có hại sức khỏe như thuốc tây."

      "Dạ...." Ôn Hân giọng trả lời, đối với quan tâm của , ngoài việc coi như thấy ra thể cư xử với khác được.

      "Cuối tuần này có rảnh ? mời em ăn?" Lúc đưa Ôn Hân ra tới cửa Khâu Nghị Bình .

      "Tuần này công ty nhiều việc quá, để hôm nào nhé ." Ôn Hân xong toan bước nhưng Khâu Nghị Bình đột nhiên lên tiếng, "Hân Hân, chuyện của thầy, xin lỗi."

      Ôn Hân xoay người quay đầu lại cho nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, "Chuyện cũ qua, huống chi trách nhiệm cũng phải do .”

      Khâu Nghị Bình còn tính nữa nhưng bị Ôn Hân ngăn cản, " cũng phải khôn khéo lên chút, giống như Bảo Toàn cùng khóa với vậy."

      Ôn Hân chỉ vào vách, sau khi nháy mắt với Khâu Nghị Bình rồi mất.

      Ở phương diện này, mình giỏi luồn cúi, Khâu Nghị Bình đẩy mắt kính 800 độ sống mũi, muốn nhìn bóng dáng xa chút.

      Vừa rồi đăng ký lấy số phải đứng xếp hàng mất nửa tiếng đồng hồ, giờ đến lượt phòng phát thuốc, chiều dài đội ngũ cũng rất đáng kể.

      Từ cuối hàng đến giữa hàng người nhiều đến gần như đủ để ngủ giấc. Thêm mười phút nữa, cuối cùng cũng đến lượt .

      Trong thời gian nộp hóa đơn đợi thuốc, nơi cầu thang điện ở đối diện đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, người phụ nữ tóc tai bù xù ánh mắt hốt hoảng, làn váy trắng dính đầy máu xông qua đám người, chạy về phía khoa gần nhất bên cạnh, "Bác sĩ, ở đâu có bác sĩ, cứu mạng !"

      Ôn Hân nhận thuốc được đưa ra từ trong cửa kính, mắt vẫn nhìn về hướng người phụ nữ kia chạy , trong lòng đoán chừng có chuyện xảy ra rồi.

      "Aiz, tội nghiệp quá, hai xe khách chở đầy sinh viên hiểu sao lại đâm vào nhau.” người điều chế thuốc ăn xong trở lại thay ca đứng ở cửa phòng thuốc vừa mở cửa vừa cảm thán.

      Hai xe khách, mỗi xe tính ra cũng chở bốn mươi người, tổng cộng là hơn tám mươi người bị thương....

      Thành phố C thuộc thành phố ở phía nam, bệnh viện lớn nhất chính là bệnh viện nhân dân này, hễ trong thành phố xảy ra cố lớn gì đa phần người bị thương đều đưa cả tới đây.

      Ôn Hân ra cửa của lầu khám bệnh nhìn đống xe cứu thương ngổn ngang trước tầng hai cách đó xa, trong đầu Ôn Hân lúc này có thể mường mượng ra tình cảnh thảm thiết của tai nạn xe cộ.

      Nhiệm vụ của bệnh viện nhân dân rất cấp bách nhưng đáng tiếc nhân viên lại quá ít, chí ít cũng nhiều hơn mấy người so với vài năm nước. Nghĩ như vậy, Ôn Hân giơ túi đựng thuốc lên, bước trong ánh nắng mặt trời gay gắt.

      Bệnh viện chính là chiến trường có khói thuốc súng, người bị thương trong phòng chờ ở lầu cần điều trị gấp được sắp xếp đến chỗ nhân viên y tá để cứu chữa còn rất nhiều, quanh mũi đều là mùi máu tanh nồng đến nỗi làm người ta lỡ hít vào cũng phải bị sặc. Vào thời khắc đó, Ôn Hân muốn bỏ chạy ra ngoài, đến khám bệnh, cứu người vốn phải chuyện nên lo.

      "Nếu mặc quần áo này rồi trị bệnh cứu người là chức trách của , tôi ra lệnh cho chữa trị cho ấy ngay lập tức! Lập tức! Lập tức!"

      Phía trước Ôn Hân đột nhiên tuôn ra tràng như vậy, làm đầu óc của bị sặc đến choáng váng lập tức tỉnh táo lại.

      Quân trang màu xanh lá trang trọng trong màu đỏ tươi của máu tạo thành nét đặc trung riêng khiến cho Ôn Hân phải thở dài, đồng bào ruột thịt ai cũng có lòng thương nhau, mình cũng là người sao có thể thương người được, nghĩ vậy Ôn Hân cất bước về phía chiếc băng ca lẻ loi sau lưng quân trang màu xanh lá.

      Ôn Hân bắt đầu thử thăm dò kiểm tra vết thương cụ thể của này, còn chàng “Thủ trưởng” kai cũng dừng việc đối thoại với y tá .

      "Tôi vẫn chưa tốt…Tốt nghiệp trường y, hơn nữa, hôm nay tôi mới đến bệnh viện ngày thứ hai...." Người bị “Thủ trưởng” khiển trách rất uất ức, nhưng vị "Thủ trưởng" vẫn chưa chịu buông tha, "Chưa tốt nghiệp? Đây là lý do sao! Bác sĩ có thể bởi vì cầm dao phẫu thuật lần đầu nên tôi làm phẫu thuật sao! Thiên chức là cái gì? Ngay cả khi có điều kiện hay có điều kiện, khi có ai dám dũng cảm xông lên cũng phải lên!"

      Ôn Hân biết có phải khi tham gia quân ngũ thời hòa bình đều dùng hết hơi sức lớn tiếng kêu gọi để làm hàng đầu hay , nhưng mỗi câu của người đàn ông này đều chấn động rung rinh cả trần nhà, là....

      "Ngài Thượng úy, nếu như muốn người này bị cắt chân, xin mời giữ miệng của cho tốt, yên lặng chút! Nếu , giọng lớn có thể vui lòng gọi số phòng." Tay Ôn Hân vẫn loay hoay ngừng, hơi nghiêng mặt nhìn hàng sao vai người đàn ông nọ.

      Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm y tá, lúc tức giận vì đây phải bệnh viện của quân đội nên hiệu suất làm việc tốt, có kỷ luật sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng phê bình “chỉ đích danh” mình như vậy, khiến đội trưởng Lệ phải sững sốt vì bất ngờ.

      Hôm nay là ngày từ quân khu A ở Vân Nam tham gia huấn luyện đặc biệt và đường trở về, hành trình sớm hơn ngày so với dự tính, định thừa dịp khoảng thời gian nghỉ này về thăm nhà chuyến. Xuống xe lửa ngồi xe buýt, xe chưa lái được bao xa trực tiếp bị trường vụ tai nạn lớn làm tắc nghẽn.

      Trước khi tài xế đổi sang tuyến đường khác, Lệ Minh Thần xách hành lý bước luôn xuống xe.

      Sau khi cố hết sức cứu mười mấy học sinh từ trong xe ra, Lệ Minh Thần lại giúp đỡ xe cứu thương đưa người đến bệnh viện, nhưng bận rộn nửa ngày, tới bệnh viện lại có ai điều trị! Đây là đạo lý của nước nào! Đại đội trưởng Lệ của quân khu T nổi tiếng chỉ biết lý lẽ phân biệt là ai có thể nóng nảy sao?

      Vấn đề chưa giải quyết, lửa giận cũng chưa được dập tắt lại thình lình bị người ta dội gáo nước lạnh vào đầu, bất ngờ bị tấn công như thế, dù Lệ Minh Thần có khả năng chịu stress đạt điểm tối đa, hiệu quả tác chiến đạt điểm tối đa, sức ứng biến với tình hình xảy ra bất ngờ của quân địch đạt cấp A lại phản ứng kịp.

      " là ai?"

      "Dân binh!" Bộ đội chính quy! Ôn Hân vừa tìm đồ tương tự với băng vải ở xung quanh để cố định cho người kia, vừa ứng phó với "Thủ trưởng" nóng nảy tính tình tốt, "Y tá, tĩnh mạch đùi của người này bị thương rồi, tìm cho tôi sợi vải băng, phải nhanh lên!"

      Cuối cùng, dứt khoát đẩy Lệ Minh Vũ chen giữa và y tá ra, bắt đầu trực tiếp đối thoại với y tá trẻ.

      "Băng bó.... Vải băng.... Cái này tôi biết, vải băng ở trong ngăn tủ của phòng cất trữ!" Moi óc cả buổi cuối cùng y tá cũng nhớ ra, phát rốt cuộc mình cũng có chút tác dụng, mặt đỏ mắt ngân ngấn nước . Lúc Ôn Hân ấn mạch máu nghĩ: Nếu phải sợ tới mức tay chân cứng ngắc chắc có lẽ ấy giơ tay trả lời giống như học sinh tiểu học mất.

      Bởi vì rất nhiều năm trước, Ôn Hân cũng từng có hành động như thế.

      "Tiểu Hân, lấy kìm cầm máu cho tôi!" Kìm cầm máu? Kìm cầm máu như thế nào?

      Sau khi đó mình lại ngốc đến nỗi ngay cả kìm cầm máu thường thấy như thế nào cũng quên sạch.

      Lúc Ôn Hân bị suy nghĩ làm gián đoạn để ý dại đội trưởng Lệ bị đẩy sang bên lại nhàn rỗi, bàn tay to của đẩy y tá hạ lệnh: "Chạy bộ lấy!"

      y tá liền chạy lảo đảo rất nhanh thấy bóng dáng, Ôn Hân vội vàng dùng lực trong tay, giờ lý với Lệ Minh Thần, Lệ Minh Thần cũng ngại cú xô đẩy vừa rồi kia nên hơi sượng mặt. Có bộ đội xuất , tiếng khóc lẫn tiếng kêu hỗn loạn đau đớn rên la của góc phòng im ắng đến khác thường.

      " là bác sĩ của bệnh viện này à?" Lúc chỉ đạo viên giáo dục các đồng chí phạm sai lầm trong quân đội luôn ‘Biết sai có thể sửa là cử chỉ tốt đẹp gì sánh bằng’, tuy bản thân Lệ Minh Thần cho rằng mình cứu người là sai, nhưng sét về thái độ dù sao cũng hơi có vấn đề, vì vậy bắt đầu tìm chuyện để , tự tìm bậc thang xuống cho mình.

      "Phải..." sao mà phải sao? Nhưng vế sau bị tiếng quát lớn cùng với tiếng thở gấp hối hả quay lại của y tá làm cắt ngang, chỉ có đầu mà có đuôi.

      Cả đôi tay của Ôn Hân đều bị máu của người bị thương nhuộm đỏ, nhưng cũng bằng với lúc nhìn thấy “miếng vải băng” dài chưa tới mét trong tay y tá máu trong lòng càng chảy nhiều hơn.

      "Đúng là hồ đồ! Đây là lúc để giỡn chơi sao?" Lần đó diễn tập thất bại, tham mưu trưởng cũng gào thét câu này với mọi người, hôm nay nó lại được đại đội trưởng Lệ lần nữa dùng tới.
      lananhtran51, vanlactamviem, Snow3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Khi lính chiến ‘đụng độ’ giai nhân (2)

      Ôn Hân vừa tê tay vừa đau đầu, còn bị tiếng quát của người đàn ông này gào lên, cảm thấy đầu giống như bị gõ gậy ong ong đau điếng.

      "Đồ ở phòng cất trữ đều bị lấy hết rồi, tấm vải này là tôi vất vả lắm mới lục được đấy...." y tá bị Lệ Minh Thần mắng trận mặt mày trắng bệch, nước mắt cũ chưa hết nước mắt mới lại tới.

      "Chiến sĩ đổ máu đổ lệ!" Tuy hiểu thương hương tiếc ngọc là gì nhưng làm cho khóc đến hai lần, làm đại đội trưởng Lệ ít nhiều cũng được tự nhiên. Lời an ủi biết, trong đầu bỗng xuất duy nhất câu khích lệ tân binh này, coi như là lời giáo huấn dịu dàng nhất của với cấp dưới rồi.

      Lệ Minh Thần đứng thẳng vai, sao vàng năm cánh vai sáng lấp lánh, góc cạnh của nó bén nhọn như lời của Ôn Hân: "Ngài thượng úy có thời gian đặc huấn nhân viên y tế, chi bằng cởi áo của ra cứu người còn thực tế hơn!’ nhìn áo khoác quân trang màu xanh của Lệ Minh Thần cất giọng cứng rắn. Rất nhiều năm trước, từng xảy ra chuyện tương tự như vậy.

      Lần đó cũng thiếu vải băng giống như giây giờ, hai bệnh nhân nếu có dụng cụ để cầm máu thêm chút nữa thôi là tiêu rồi, là ba dứt khoát cởi áo khoác xuống ném ngay cho bác sĩ thực tập khi đó.

      Ôn Hân lắc đầu, loại bỏ hình ảnh áo khoác nhuốm máu ra khỏi đầu, ngoài miệng : "Cởi ra!"

      Lệ Minh Thần là bộ đội, hơn nữa còn là bộ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh điều kiện thiết yếu chính là đối với nguy cơ phải đưa ra chọn lựa về quyền lợi trong thời gian ngắn nhất.

      Hiểu ý của , đại đội trưởng Lệ hai lời trực tiếp cởi áo khoác quân trang dày xuống, cái này còn chưa đủ, ngay cả áo sơ mi bên trong cũng cởi đưa cho Ôn Hân.

      "Trừ cái này, tất cả đều cho !" Bàn tay Lệ Minh Thần mở ra rồi nắm lại rất nhanh, quân hàm ngôi sao năm cánh trong lòng bàn tay lấp lánh trước mắt làm lòng Ôn Hân chấn động.

      Thứ làm trong lòng chấn động gì sánh được đó là tất cả tôn nghiêm và kiên quyết của người chiến sĩ.

      Trừ dữ dằn, chuyện lớn tiếng, đạo lý ra, bản chất ta cũng hẳn xấu.

      Ôn Hân băng bó rất cẩn thận, hồi lâu sau mới , "Tới giúp tôi chút ...." đổi trọng tâm sang chân khác, với người đàn ông chỉ mặc áo ba lỗ, "Giữ chặt chỗ này, cố gắng giữ để mạch máu ngưng chảy máu. Đúng, tốt, giữ nguyên như vậy...."

      Ôn Hân chỉ huy Lệ Minh Thần, cánh tay trắng nõn đan chéo với đôi tay to khỏe ngăm đen của người đàn ông tạo nên tinh tế, hài hòa đến ngờ.

      Mấy năm trôi qua, hiệu suất làm việc của bệnh viện nhân dân chung có tiến bộ. Dùng hết hai chiếc áo của đại đội trưởng Lệ nhân viên cứu hộ cũng chạy tới trợ giúp kịp thời. Nhìn thấy chiếc giường cứu hộ được đẩy Ôn Hân thở phào đứng lên, cảm thấy như chân và thắt lưng còn là của mình nữa, đau nhức đến mất kiểm soát, vừa mới đứng người dậy bị mất thăng bằng lảo đảo suýt ngã xuống đất.

      y tá ở bên cạnh trợ giúp ban nãy bị gọi , lúc này bên cạnh Ôn Hân chỉ có còn mỗi mình Lệ Minh Thần.

      Nhân dân gặp khó khăn, giải phóng duân đương nhiên là có lý do gì để đưa tay tương trợ.

      Lệ Minh Thần vươn tay với theo phản xạ có điều kiện, Ôn Hân liền thẳng tắp ngã vào lòng .

      kết hợp giữa chiến sĩ khắp người nhễ nhại mùi mồ hôi cùng hương thơm người của người đẹp, hương thơm ấy mang theo dòng điện truyền khắp toàn thân Lệ Minh Thần, cơ ngực như mất kiểm soát co giật liên hồi....

      Ôn Hân cao 1m65, Lệ Minh Thần có soàng cũng khoảng 1m8, cái kéo của làm cho cái trán “lung linh” của Ôn Hân thẳng tắp ngã vào cơ ngực cứng như đá hoa cương của mình.

      "Ui!" Tay Ôn Hân che trán, đau đến mắt ngân ngấn nước.

      Tiếng va chạm ấy chỉ nổ ở ngay trước mặt Ôn Hân, mà cũng nổ vang bên tai Lệ Minh Thần, phản ứng tựa như lính mới vào trại chơi đánh bài lém bị thủ trưởng tóm được, nhanh chóng buông tay lui về phía sau bước, đồng thời giậm chân tạo thành tư thế đứng nghiêm.

      Hoàn thành hàng loạt các động tác này chỉ tốn 1/6 giây.

      Nhìn người đàn ông đúng chuẩn quân tử, tính khí của Ôn Hân dù có tốt hơn nữa cuối cùng cũng thể nhịn được, vừa xoa đầu vừa khom lưng nhặt chiếc áo của được bác sĩ để lại, vò lại thành cục ấn vào ngực người đàn ông, "Làm lính mà cố ý đả thương người cũng phải bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đấy!"

      Người con ấy rất xa nhưng Lệ Minh Thần vẫn đứng hóa đá ngẩn ngơ tại chỗ.....

      Đại đội trưởng Lệ của cả quân khu T nổi tiếng là hồ đồ nhưng keo kiệt, chức lớn, dù là trước mặt Sư đoàn trưởng và Lữ đoàn trưởng đều đến nguyên tắc chứ nhận thức người, tại sao vừa rồi mình giải thích hay đó chính là khả năng chịu áp lực nhất thiết phải có của quân nhân có tố chất cao?

      Quả đúng với câu ‘chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó đối phó nhất’. Trừ đứa chắc lí lắc nghịch ngợm trong nhà ra, đây là người khó đối phó nhất từng gặp.

      Chuông điện thoại trong túi quần Lệ Minh Thần rung rất lâu nhưng có lẽ do cách lớp dày cộm đùi làm giảm tính nhạy bén của đồng chí đại đội trưởng, lúc nhận điện thoại doanh trưởng Cao ở Đông Bắc bên kia thể chờ được nữa lớn giọng đòi đá vào mông .

      "Báo cáo phương hướng cụ thể tại!" Vừa nghe tình báo Cao Hán mở miệng là Lệ Minh Thần biết ngay chuyện mình quay về bị lộ rồi, xem ra thể về nhà được nữa.

      Lệ Minh Thần cười ha hả, hướng về phía góc tường đứng thẳng trả lời, "Báo cáo doanh trưởng, đường có chút việc trì hoãn, vị trí tại là ở đường Hoa Loan khu An Chung của thành phố C, ngã tư đường Ngải Tử Thạch, vĩ độ cụ thể.... lắm."

      "Xong đời, ngay cả phương vị cũng báo cáo ràng, ra ngoài đừng là lính dưới quyền tôi, sau mười lăm phút kể từ bây giờ có xe đón cậu, lăn về đây bằng tốc độ nhanh nhất cho tôi!"

      Bình thường có thể khiến doanh trưởng sử dụng chữ “Lăn” để tìm về, tình huống có gì khác ngoài đám thuộc hạ khỉ gió của lại giở trò nghịch ngợm sau lưng, bắt đầu an phận.

      Lệ Minh Thần nghĩ vậy liền cấp tốc lấy chiếc áo sơ mi được giặt sạch từ trong hành lý ở góc tường ra thay, rồi lại đem hai chiếc áo làm “vải băng” sớm thành cái hồ lô máu bị Ôn Hân nhét trả, tìm đồ gói lại rồi quay về.

      Tùy ý hủy hoại hoặc vứt bỏ vật phẩm quân dụng trong quân đội đều phải truy cứu trách nhiệm. Chuyện này người lúc nãy lớn tiếng ra lệnh kêu “cởi ra” kia hiển nhiên biết.

      Nhấc hành lý lên, tầm mắt Lệ Minh Thần liếc thấy túi ni lông bên chân được ghi chữ “thuốc”.

      Là của ấy.... Đại đội trưởng Lệ nhớ vĩ độ nhớ chuẩn, nhớ tiến triển của tình hình quân , nhân viên bố trí cái gì, đều rất nhanh nhẹn hơn bất cứ điều gì khác.

      Lúc này, Ôn Hân vẫn chưa phát mình rớt đồ từ từ bước thong thả về nhà, qua con đường Hoa Đào trước mặt đến nhà rồi.

      Tuy thành phố C là thành phố nhưng lại đậm chất lãng mạn....Đa số đường phố trong khu xá cũ kỹ ở đây đều lấy hoa để đặt tên cho các đoạn đường, mà tương ứng với tên đoạn đường cũng là tên của mỗi loài hoa.

      Tựa như con đường Hoa Đào vừa mới qua hai bên đường trồng đầy cây hoa đào, hơn nữa lúc này còn có hương hoa quế từ phía đường Hoa Quế thoang thoảng bay tới, đó cũng chính là nơi Ôn Hân sinh sống.

      Dưới gốc cây hoa quế lớn nhất cả con phố có nhiều người tụ tập rất náo nhiệt. Từ đằng ra Ôn Hân nhìn thấy vài người mặc đồng phục màu lam đậm chốc chốc lại nhô đầu ra ở trong đám người.

      Hôm nay sao ấy nhỉ, hình như có duyên với đồng phục? Trước đó là quân trang màu xanh lá, giờ lại là đồng phục cảnh sát màu lam!

      Trong lòng Ôn Hân thoải mái nhưng chân vẫn tăng tốc, chỉ vài bước tới nơi.

      Trước cửa siêu thị tiện lợi Ôn Noãn, cảnh sát an ninh của đồn công an Tiểu Lưu còng người nằm mặt đất.

      "Đàng hoàng chút !" Người nọ nằm mặt đất lúc đầu còn muốn chờ cơ hội giãy giụa trốn thoát, nhưng bị đồng nghiệp của Lưu Đông tát cho cái rồi ấn nằm lại đất.

      Còng tay xong, Lưu Đông giọng với đồng nghiệp mấy câu, hai người cảnh sát nhân dân khác dẫn người , Lưu Đông ở lại xoay người giơ ngón tay cái lên với Ôn Hân: "Chị Hân, Hôm nay Tiểu Tiền nhà chị giúp bọn em việc lớn, có tên trộm lẻn vào khu của chúng ta, nếu phải Tiểu Tiền mà là của chị ở nhà hôm nay chắc chắn tên trộm trốn thoát thuận lợi."

      cần tiếp nữa Ôn Hân cũng biết nguyên do của việc như thế nào, mỉm cười với Lưu Đông, "Chuyện ấy mà, hôm nào cậu được nghỉ hãy cùng với Quý Mai tới nhà tôi ăn cơm."

      Quý Mai là bạn học từ thời cấp ba đến đại học của Ôn Hân, là hàng xóm từ , cũng là vợ của cảnh sát Tiểu Lưu. Nhắc đến vợ nhà Lưu Đông vỗ đùi, "Xem đầu óc của em này, chị em em quên mất tiêu rồi, Quý Mai bảo em với chị tối nay ấy qua. Đúng lúc hôm nay em trực đêm, nếu chị thương xót xin hãy cho ấy ở lại đêm với chị được , em sợ ấy ở nhà mình bị sợ."

      Lưu Đông là người sinh ra ở Thủ Đô tại sao lại chạy đến thành phố ở phía Nam làm cảnh sát vẫn luôn còn là câu đố, nhưng cậu ta tỉ mỉ chu đáo đối xử tốt với Quý Mai làm Ôn Hân rất hâm mộ. Thấy Lưu Đông cứ lải nhải mãi bài ca muôn thuở, đành dứt khoát vỗ lên vai cậu ta, "Được rồi, biết, thành vấn đề. Nếu ấy còn bất ngờ nhảy dù như lần đó nữa là tôi giữ ấy đâu đấy."

      "Dạ, dạ,dạ!" biết là nóng hay do căng thẳng mà đầu Lưu Đông tuôn đầy mồ hôi, "Vậy chị Hân em trước nhé, bà xã em phải xin nhờ chị rồi." Người sắp làm ba khó mà căng thẳng.

      Lưu Đông xoay người toan bước Ôn Hân đột nhiên lên tiếng gọi cậu ta lại, "Lưu Đông, nếu bộ đội mang sao vai ấy, chức có lớn ?"

      Thình lình bị hỏi câu như vậy, mặt cậu cảnh sát tỏ ra mê mang khó hiểu. Lưu Đông gãi gãi đầu tóc hớt đinh cua siêu chuẩn của mình, "Chị Hân, trong bộ đội ngoài tiểu đội trưởng ra, hễ có mang chữ “Trưởng” vai đều có gắn sao, đến chức lớn hay , vậy phải xem là mấy sao còn có mấy gạch nữa.”

      "Ồ, tôi biết rồi, cám ơn." Trong đầu Ôn Hân nhớ lại chi tiết bả vai người nọ, vậy nên chỉ cám ơn Lưu Đông cho có lệ.

      "Chị, chị sao chứ? sao vào xem Ôn , lúc nãy bận bắt trộm nên em cũng để ý đến ấy.” Lưu Đông vẫn rất nhiệt tình nhắc nhở.

      Đồng thời Ôn Hân dường như nhớ ra chuyện gì đó gật đầu cảm kích với Lưu Đông, cất bước vào siêu thị.

      Siêu thị tiện lợi Ôn Noãn là siêu thị lấy theo tên cháu của Ôn Hân, diện tích lớn, cỡ đến ba mươi mét vuông nhưng bên trong hầu như cần gì có đó, lớn hộp quà tặng trong ngày lễ, hộp đựng vật dụng hàng ngày, gần như toàn bộ đều có.

      Vào cửa thấy Ôn Lĩnh trượt xe lăn quét những mảnh chai rượu vỡ vụn mặt đất.

      "Lần này tổn thất nhiều, Tiểu Tiền chỉ đánh vỡ hai chai rượu trắng hai mươi lăm tệ bắt được trộm." Nghe tiếng động Ôn Lĩnh biết em về nhưng vẫn cúi đầu vừa quét vừa .

      "Chỉ cần người sao hai chai 25 tệ tính là gì chứ, kẻ ngốc cũng thấy đáng kể!" Ôn Hân nhận cây chổi từ trong tay trai, quét sạch mảnh vụn đất.

      Xử lý xong rác rưởi, Ôn Hân trở lại ngồi xổm xuống bên chân trai, kéo tay mình ", mở cửa hàng này phải trông chờ xem kiếm được bao nhiêu tiền, mà chính là muốn có chuyện để làm, nên biết dựa vào năng lực của em , nuôi sống nhà ba người chúng ta hoàn toàn thành vấn đề!"

      Lúc Ôn Hân chuyện, Ôn Lĩnh vẫn nhìn chăm chú vào em , trong mắt tràn đầy thương, "Hân Hân, nếu như phải mất hai chân bây giờ em cũng cần phải mệt mỏi như vậy."

      Điều gì đó trong mắt trai như gai đâm vào Ôn Hân, gối đầu lên đôi chân cụt nửa, : ", hôm nay ở bệnh viện nhân dân cứu hơn tám mươi người bị thương do tai nạn xe. Em cũng cứu được.... Hai người."

      Biểu tình mặt Ôn Lĩnh lập tức tắt lịm, chuyển xe lăn , "Hôm nay em vẫn chưa thắp hương đó, thắp ." xong, Ôn Lĩnh đẩy xe lăn vào sau quầy hàng. Nhìn bóng lưng lại gầy của trai, Ôn Hân muốn gì đó nhưng sao ra được.

      Về mặt lý trí phải trai hiểu, bản năng của người thân là bác sĩ khiến ba lựa chọn cứu người có hy vọng nhiều hơn trước, mà từ bỏ cứu chữa cho con trai mình trước; nhưng loại từ bỏ này bất kỳ ai cũng đều khó có thể chấp nhận được, cho nên ba à.... Ba phải thông cảm.

      Tay cầm ba nén nhang bái lạy với bức ảnh trắng đen, hương khói lượn lờ dần tản ra xung quanh Ôn Hân, nặng mùi của chết chóc, Ôn Hân nhìn ảnh lúc lâu rồi mới cắm nén nhang cháy được phần tư vào bát hương, sau đó xoay người vào phòng bếp.

      Tiểu Tiền lập được công, cộng thêm Quý Mai là phụ nữ có thai đến chơi, hai việc lớn cùng nhau tới, bữa cơm hôm nay làm thế nào cũng thể sơ suất được.

      Lúc nồi cá kho tàu ra thanh thô lỗ như cái loa của Quý Mai từ phía trước truyền đến.

      "Ôn Hân, con mèo Tiểu Tiền nhà cậu quả đúng y như tên của nó, mình muốn lấy kem ăn nhưng có trả tiền cho nó, vậy mà nó liền cào mình phát, chắc là Hoàng Thế Nhân[*] đầu thai qua hình hài của con mèo quá, mèo gì mà tham tiền xem tiền như mạng!" [*Là nhân vật hư cấu trong văn học thời Trung Hoa Dân Quốc, ông đại diện cho hình ảnh mang tiếng xấu khi còn giai cấp địa chủ phong kiến]

      Theo tiếng , cơ thể sớm phát tướng của Quý Mai cũng xuất trước cửa phòng bếp.

      Ôn Hân nhìn cười, "Tiểu Tiền nhà mình dù sạch nữa cậu cũng mang thai rồi nên ít trêu chọc nó , lỡ có ngày nó nhìn cậu vừa mắt coi cậu như tên trộm hôm nay mà cho vuốt đấy, lúc đó Lưu Đông nhà cậu lại tìm mình đòi nợ."

      "Sao có thể?" Quý Mai quơ quơ cây kem trong tay, rồi cắn miếng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi , "Ôn Hân, mình có chuyện muốn với cậu."

      "Có chuyện g cứ ."

      "Hôm nay hình như mình nhìn thấy ‘nó’!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Thay lòng đổi dạ

      Tay cầm đĩa của Ôn Hân đột ngột khựng lại giữa trung, nước canh sóng sánh tràn ra từ đuôi cá đổ xuống nền gạch, tạo thành nhiều vòng tròn loang lổ màu sắc.

      "Thấy ai?" Ôn Hân dùng sạn lùa lùa con cá vào lại trong dĩa hỏi.

      Quý Mai mải lo thưởng thức cây kem của mình nên phát ra khác thường của Ôn Hân, nàng cắn mạnh miếng kem, nhăn mặt tức giận , "Ngoài cái con đê tiện Bạch Lộc kia ra còn ai vô đây nữa, chỉ đoạt học bổng của mình, mẹ nó cuối cùng còn cướp luôn bạn trai của cậu...."

      Đến lúc này Quý Mai mới nhận ra đề tài này thích hợp với người trước mặt, "Ôn Hân, mình muốn...."

      "Mình biết, mà cậu cũng thiệt là, sắp làm mẹ rồi, chuyện biết giữ miệng gì cả, lo dưỡng thai cho tốt , chị hai của tôi…"

      Ôn Hân điểm miệng Quý Mai, tay đem cá đặt lên bàn, "Hơn nữa, Bạch Lộc đâu có cướp bạn trai của mình.”

      đời này, sợ rằng ai có khả năng để chia rẽ Ôn Hân và Ngụy Dược. Bởi vì khi đó bọn họ khắng khít với nhau như tuy hai mà .

      Vĩnh viễn có bất kỳ ai có thể làm vỡ vụn tảng đá tình , có chăng chỉ là số mạng....

      " lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm." Ôn Hân tóm que kem còn gì trong miệng Quý Mai ra, cười với .

      Nước mắt của người phụ nữ thông thường chảy vì người đàn ông mà họ thương, riêng Ôn Hân hề rơi giọt nước mắt nào cho người đó.

      Cơm tối hôm đó là lần yên tĩnh nhất trong các bữa cơm có Quý Mai tham gia.

      Nếu phải có chú mèo Tiểu Tiền ăn xong đuôi cá nằm ở cửa thỉnh thoảng meo meo lên hai tiếng, cộng thêm bác Trương ở sát vách đến mua dấm cùng với người lạ mua hai chai Khang sư phụ và nước suối, bao Hồng Hà ba người bàn cơm hoàn toàn ai câu.

      Buổi tối Quý Mai nhìn Ôn Hân im lặng trải giường chiếu, đề nghị lấy công chuộc tội: "Lâm Mạch hẹn mình ngày mai dạo phố, hay là chúng ta rủ thêm cả bọn Đông Tuyết, Tiểu Hạ ra họp mặt .”

      Quý Mai là làm để cho “đề nghị thiện ý” của mình thất bại, vì vậy chiều hôm sau Ôn Hân ngồi trong quán cà phê Ái Mạt bên cạnh còn có đám bạn thời đại học líu ríu.

      Cách tính cách bổ sung cho nhau quả sai.

      Lúc làm việc Ôn Hân mới có tinh thần, có đám bạn tốt thời đại học chỉ có đến ngày nghỉ mới phát bệnh thần kinh.

      Tính tình Tiểu Hạ tham lam nhất cà phê uống liên tục ba tách, sau khi xong chuyện con chim ngốc thứ năm ở công ty bọn họ liền la hét đòi toilet.

      Vị trí ấy ngồi lại là gần trong tường nhất, vì vậy Ôn Hân ngồi ở cạnh ngoài phải đứng dậy nhường đường là đương nhiên.

      Và trong tầm mắt, người cho rằng gặp lại bất ngờ xuất .

      Thử nghĩ mà xem, tên đồ tể giết heo có ngày bỗng dưng cầm sách đến trường tư đòi học cảnh tượng như thế nào, chắc là khi Lệ Minh Thần cởi bỏ quân trang ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhiều ánh nắng mặt trời nhất trong Ái Mạt, tay kiên nhẫn di chuyển tách cà phê trước mặt cho cảm giác như vậy.

      Học đòi văn vẻ.

      Ôn Hân thu hồi ánh mắt, ngồi lại vào chỗ, quân nhân lạnh lùng lại nguy hiểm thích, vì vậy lựa chọn tốt nhất là coi như thấy.

      Nhưng thủ đoạn dùng để cư xử với vị trưởng ban tài vụ luôn lộ vẻ mặt mê kia nhiển nhiên thích hợp dùng người Lệ Minh Thần.

      "Ôn Hân, người rất cao rất đẹp trai bên kia cậu quen ? !" Theo thói quen khi hình dung người đàn ông mà Tiểu Hạ thấy hứng thú cậu ấy thường dùng chữ “rất”.

      Tiểu Hạ còn chưa ngồi vào vị trí bắt đầu kêu la khống chế được lượng, lớn hay thính lực của Lệ Minh Thần vẫn nghe được như thường.

      Ôn Hân, cái tên đơn thuốc vừa với Dương Khiết, nhanh như vậy mà người xuất trước mặt .

      Đúng là hiệu suất của quân nhân! Lần đầu tiên đại đội trưởng Lệ có chút hả hê, về phần hài lòng cái gì, cũng biết, đối tượng xem mắt Dương Khiết ngồi đối diện lại càng biết.

      Hôm nay đại đội trưởng Lệ tới xem mắt....nhiệm vụ khẩn cấp mà doanh trưởng Cao giao cho.

      Nhớ lại đá của doanh trưởng Cao khi bàn giao nhiệm vụ cho , Lệ Minh Thần đột nhiên muốn vỗ vào mông ngựa của Lão Đại: Doanh trưởng Cao, “Giục” cấp dưới mà cũng giục có trình độ như vậy.

      Nhưng hôm qua khi bước vào cửa trong lòng Lệ Minh Thần lại như vậy, lúc ấy trong lòng là: mấy tháng gặp, tính nóng nảy của doanh trưởng tăng lên trông thấy, khẳng định lại được chị dâu"Dạy kèm tại nhà" .

      "Lệ Minh Thần tên nhóc thối tha này, trở về sớm mà về đội trước, cậu có biết , đám nhóc trong đội của cậu cũng sắp lên trời rồi! Trời phục đất cũng mặc kệ, đám khốn đó xem ra có đức hạnh như cậu!" Vừa vào cửa chính của doanh trại, Cao Hán liền trực tiếp thưởng Lệ Minh Thần bữa sản phẩm nổi tiếng của bộ đội tiên phong..... Doanh trưởng Cao ném tài liệu.

      Lệ Minh Thần mặt đổi sắc, tiến lên bước đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội, mắt nhìn phía trước, "Báo cáo doanh trưởng, trong vòng nửa năm tổng cộng quẳng hỏng năm cặp văn kiện, đập vỡ góc bàn, mặc dù tốn nhiều tiền nhưng đều là nhân dân cung cấp cho chúng ta, xin doanh trưởng hãy gìn giữ!”

      Cao Hán ném hăng say bị câu này của Lệ Minh Thần chặn lại, con ngươi cũng sắp trợn lồi ra, cặp tài liệu ném được nửa bị coi thường đập vào lòng bàn tay, đồ rớt trong tay ta chậm rãi từ sau bàn lòi ra ngoài "Được lắm, thằng nhóc này, hổ là đại biểu duy nhất của quân khu T Vân Nam đặc huấn, chuyến trở về dạy dỗ doanh trưởng còn thay đổi đường vòng! Vẫn có thể nhịn được cậu!"

      "Báo cáo, nhập gia tuỳ tục, căn cứ theo tình hình quân địch mà áp dụng những sách lược giống nhau, đây là bài học quân đầu tiên mà thủ trưởng dạy ạ!"

      "Vị thủ trưởng nào!"

      "Bộ đội tiên phong 95838 của quân khu T doanh trưởng Cao Hán!" Câu này Lệ Minh Thần hô vang dội khác thường, ngay cả lính cần vụ đứng gác ngoài của cũng nhịn được len lén cười hì hì.

      "Bốp." Doanh trưởng Cao giây trước còn tức giận hò hét cũng nhịn nổi, ông cũng đập tài liệu, mà khoác tay lên vai Lệ Minh Thần, đầu đến gần bên tai giọng , "Nịnh bợ, tôi ghi nhận trong lòng, nhưng từ Thủ trưởng này cũng thể dùng linh tinh."

      xong Cao Hán khôi phục tư thế đứng bình thường, dùng lượng bình thường hỏi: "Hỏi cậu, tại sao lại dùng kiểu vòng vèo với tôi mà dùng tiến công bằng sức mạnh, nhóc con cậu phải là ông trời cũng sợ sao?"

      "Báo cáo, đối với kiểu tính khí nóng nảy này, vòng vèo mới có thể giảm tỷ suất hao tổn xuống thấp nhất!"

      Kiểu nóng nảy! Vậy tôi cho cậu biết thế nào là nóng nảy!

      Đêm đó, trong ban chỉ huy quân tiên phong tiếng bùm bụp vang lên ngừng, hai lính cần vụ đứng gác cố nén cười đến đau cả bụng....

      "Được, tôi để lại sức chiến đấu cho cậu về xử lý đám nhãi ranh trong đại đội của cậu." Sau khi vật lộn mười phút, hai bên tạm thời ngừng bắn, Cao Hán chỉnh lại quân phục .

      "!" Lệ Minh Thần lại chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo doanh trưởng, em có thể trở về dọn dẹp đám nhóc kia ?"

      " , ." Cao Hán lười phản ứng lại nên nhìn , hướng về phía cửa xua tay, ý bảo lập tức biến , nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên nhớ ra cái gì "Trở lại cho tôi! Chị dâu cậu muốn tôi giao cho cậu nhiệm vụ...."

      Nhiệm vụ này là nan giải nhất trước giờ chưa từng có. Lệ Minh Thần là người sắp ba mươi, có đối tượng để đương, xem mắt lại càng là lần đầu tiên.

      Con cọp quân " lòng chỉ vì nước hiến thân" hơi luống cuống, "Doanh trưởng, tìm người khác , bộ trưởng Liên ở bộ phận hậu cần còn lớn hơn em ba tuổi, mệt mỏi bằng em, được tìm lão Tứ Liên cũng được, phải cả ngày cậu ta kêu trời đất là phải độc thân dài dài sao?”

      Nhìn Lệ Minh Thần lo lắng đến nỗi có xu hướng vò đầu bứt tai, trong lòng Cao Hán thoải mái ra được, ông nắm tay che ở bên miệng ho khan, "Nhiệm vụ thủ trưởng giao cho còn mà hoàn thành cho tốt. Đối phương là bác sĩ bệnh viện quân y đặt tại trong thành phố của chúng ta, lần này cũng phải là tự sinh tự diệt mà đây là tấm lòng của doanh trưởng như tôi.”

      Người ở trong bộ đội càng lâu vấn đề cá nhân càng khó giải quyết. Quân khu lớn như vậy, phóng mắt nhìn ra đều ra quân nhân đầu cua, tìm vợ khó khăn, vì vậy tự sản xuất tự tiêu thụ cũng được sinh ra đúng dịp, bác sĩ nữ được bộ đội bồi dưỡng ra đa số đều là nội bộ làm mối cho đám lưu manh có nhu cầu cấp bách.

      Cho nên mỗi khi bên y tế điều về người mới, ánh mắt của đám lưu manh liền tự động chuyển sang kiểu đèn ban đêm…. Đèn xanh.

      Lệ Minh Thần là người duy nhất vĩnh viễn sống trong ban ngày, mặc dù thích phụ nữ yếu đuối, nhưng nếu tìm người giống như mấy chị dâu dũng mãnh kia, đại đội trưởng Lệ vẫn thích hình thức độc thân hơn.

      Quân y trong thành phố? Cùng xen lẫn trong quân doanh ít nhiều cũng có chút giống, trong đầu Lệ Minh Thần từ từ lên bóng dáng bé, người bé gầy, nhìn như chỉ cần nắm cái xương cốt vỡ vụn, khí thế khi quát lên lại , rất buồn cười là ràng đeo sao hai gạch hàm Thiếu tá mới toanh, lại bị giáng cấp xuống thành Thượng úy, chẳng lẽ bốn năm gian khổ của đều vô ích....

      Lệ Minh Thần ngẩn người rất lâu, Cao Hán đá phát ra cửa.

      Lực chân của doanh trưởng tăng lên trông thấy, chị dâu huấn luyện có phương pháp, Lệ Minh Thần quyết định biến bực tức thành động lực, trở về trừng phạt đám lưu manh tạo phản trong miệng doanh trưởng.

      Từ lúc bước vào trong quán cà phê Ái Mạt, ngồi đối diện với Lệ Minh Thần hai mươi mốt phút mười bảy giây rồi. Trong khoảng thời gian này, Dương Khiết nhìn từ đầu đến chân người lính tốt được khen đến tận mây xanh trong miệng Tưởng Nhất Băng, từ góc độ giải phẫu học trong lòng thầm đo đạc cẩn thận lượt. Cuối cùng đưa ra kết luận....Lệ Minh Thần mặc dù thân thiết như chủ nhiệm Tưởng , nhưng chính trực, tiến bộ, là người lính tốt.

      Dương Khiết học bảy năm trong trường đại học quân y thuộc hạng nhất trong nước, ngoài giờ học còn dành thời gian nghiên cứu chương trình dạy học về phương diện tâm lý, thành tích đặc biệt tốt, từ nét mặt của bất kỳ người quân nhân nào có thể dễ dàng nhìn thấy trong lòng họ nghĩ gì.

      Nhưng lúc này, nét mặt của đối tượng xem mắt, Dương Khiết đọc được hàm nghĩa bất ngờ hơn chút....hưng phấn, hứng thú.

      Mà tất cả những thứ này đều phải là vì .

      "Đại đội trưởng Lệ, có chuyện gì ?" Thiện cảm mặc dù chỉ mới ở giai đoạn nảy sinh, nhưng phụ nữ đều có thói quen tự động đánh dấu lãnh thổ “nước mình” với những thứ có hứng thú, phụ nữ là như vậy, làm người phụ nữ của lính cũng như vậy, với Dương Khiết người phụ nữ sắp 28 tuổi còn chưa có bạn trai lại càng đúng.

      "Tôi gặp được người quen, đợt chút." mặt tình cảm Lệ Minh Thần ngốc nghếch như đầu gỗ, hề phát ra báo động phòng ngự bên cạnh hoàn toàn kéo vang rồi, xong còn đứng dậy rời khỏi vị trí.

      Cho dù là thường phục, Ôn Hân cũng thể phủ nhận Lệ Minh Thần mặc vào lại có hiệu quả tồi, thế đứng cũng rất chuẩn, thậm chí cũng đồng ý thừa nhận diện mạo Lệ Minh Thần có máu me đầy mặt cũng khá tốt.

      Nhưng người như thế, tại sao đứng ở bên cạnh mình, hay là đám bạn bè bên cạnh .

      "Ôn Hân." Lúc lượng có chút gọi tên của , gót chân còn giậm cái theo phản xạ có điều kiện, Lệ Minh Thần đứng ở bàn cạnh Ôn Hân, lập tức giống như cây tùng bách.

      "Ôn Hân, đẹp trai này là ai vậy, giới thiệu chút ." Tiểu Hạ là người nhịn nổi đầu tiên, vỗ vai gây chú ý.

      Ôn Hân nhìn như ôn thần trả lời Tiểu Hạ, trực tiếp đứng lên, " theo tôi!"

      Vẫn thua khí thế hôm qua, Lệ Minh Thần cười nhìn bóng lưng của người phụ nữ, nhấc chân theo sau.

      Bên dưới quầy rượu, máy cà phê tự động của chủ tiệm ùng ục nổi bọt, cảm xúc chập chờn cũng giống như hai bàn bị bỏ lại trong phòng này.... bàn xôn xao sau khi thất thần, bàn mất mác sau khi rớt mất vốn riêng.

      Quán cà phê Ái Mạt lớn, ngoài tiền sảnh và hậu đài ra, ở giữa chỉ còn lại hành lang này.

      Ôn Hân đứng đối diện với Lệ Minh Thần, sắc mặt được tốt, "Làm sao biết tên của tôi?"

      " đánh rơi thuốc ở bệnh viện, đơn thuốc có tên của ." Lệ Minh Thần trả lời, lời ít mà ý nhiều.

      "Được rồi, tôi biết rồi, hẹn gặp lại." Ôn Hân cũng định tiếp tục cuộc đối thoại này nữa.

      "Thuốc của !" làm người ta sợ như vậy ư, giống như nhiều với mấy câu bị bệnh.

      " cần, tôi kê đơn lại, chỗ thuốc kia phiền vứt là được."

      Năm lần bảy lượt bị coi là ôn dịch, đại đội trưởng Lệ rất nén giận, cũng phát cáu.

      Ôn Hân về ngờ trước mặt lại có thêm bức tường. Đùng!

      " là khắc tinh của tôi hả?! Đầu của tôi phải bao cát, thể cho cầm luyện tập, càng phải là lựu đạn, lúc quân tư thiếu có thể cầm ném kẻ địch!"

      Có hai cánh tay của đàn ông giảm xóc, lần này đau lắm, nhưng Ôn Hân lại rất tức giận.

      thích bên cạnh luôn xuất đàn ông, đặc biệt là cùng người đàn ông xuất với tần số cao như thế.

      "Hôm qua đỡ cho tốt là ‘tác chiến sai lầm’ của tôi, tôi xin lỗi!” Lời xin lỗi được đại đội trưởng Lệ ra với thanh vang dội, đám lính của Đại đội 3 mà biết, đoán chừng đánh vỡ mười bao cát vì mất cơ hội vây xem.

      Lời Lệ Minh Thần làm suy nghĩ của Ôn Hân dừng lại, trước đó bọn họ cũng chỉ gặp lần, nhưng hình tượng bá đạo và tính cách cố chấp như đầu bò của Lệ Minh Thần lại ăn sâu bén rễ trong lòng .

      Cho nên khi tên đầu bò mở miệng xin lỗi Ôn Hân cũng biết nên phản ứng như thế nào.

      "Ô...." thanh bất ngờ xen vào khiến cho Ôn Hân quên phải làm thế nào tìm lại tri giác.

      "Quý Mai, cậu là phụ nữ có thai còn ở góc tường kéo cổ, sợ kéo đến eo à!" Rất nhanh Ôn Hân lấy lại vẻ mặt ban đầu bước vượt qua Lệ Minh Thần, "Ngài Thủ trưởng, lời xin lỗi tôi nhận, tôi cũng đồng ý tha thứ. Bạn của vẫn chờ , tôi làm tốn thời gian quý báu của nữa, hẹn gặp lại."

      Đại đội trưởng Lệ ở trong quân đội là người có biểu cảm tốt nhất, luôn đối nghịch tranh bóng với Thủ trưởng lúc này lại được câu.

      Người ta ràng muốn để ý tới mày...mày có thể làm gì.

      Lệ Minh Thần tức giận vô cùng nhưng chỉ có thể nhìn mình bị coi là khí, lách qua.
      lananhtran51, lylyxkhang thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Thay lòng đổi dạ

      Tay cầm đĩa của Ôn Hân đột ngột khựng lại giữa trung, nước canh sóng sánh tràn ra từ đuôi cá đổ xuống nền gạch, tạo thành nhiều vòng tròn loang lổ màu sắc.

      "Thấy ai?" Ôn Hân dùng sạn lùa lùa con cá vào lại trong dĩa hỏi.

      Quý Mai mải lo thưởng thức cây kem của mình nên phát ra khác thường của Ôn Hân, nàng cắn mạnh miếng kem, nhăn mặt tức giận , "Ngoài cái con đê tiện Bạch Lộc kia ra còn ai vô đây nữa, chỉ đoạt học bổng của mình, mẹ nó cuối cùng còn cướp luôn bạn trai của cậu...."

      Đến lúc này Quý Mai mới nhận ra đề tài này thích hợp với người trước mặt, "Ôn Hân, mình muốn...."

      "Mình biết, mà cậu cũng thiệt là, sắp làm mẹ rồi, chuyện biết giữ miệng gì cả, lo dưỡng thai cho tốt , chị hai của tôi…"

      Ôn Hân điểm miệng Quý Mai, tay đem cá đặt lên bàn, "Hơn nữa, Bạch Lộc đâu có cướp bạn trai của mình.”

      đời này, sợ rằng ai có khả năng để chia rẽ Ôn Hân và Ngụy Dược. Bởi vì khi đó bọn họ khắng khít với nhau như tuy hai mà .

      Vĩnh viễn có bất kỳ ai có thể làm vỡ vụn tảng đá tình , có chăng chỉ là số mạng....

      " lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm." Ôn Hân tóm que kem còn gì trong miệng Quý Mai ra, cười với .

      Nước mắt của người phụ nữ thông thường chảy vì người đàn ông mà họ thương, riêng Ôn Hân hề rơi giọt nước mắt nào cho người đó.

      Cơm tối hôm đó là lần yên tĩnh nhất trong các bữa cơm có Quý Mai tham gia.

      Nếu phải có chú mèo Tiểu Tiền ăn xong đuôi cá nằm ở cửa thỉnh thoảng meo meo lên hai tiếng, cộng thêm bác Trương ở sát vách đến mua dấm cùng với người lạ mua hai chai Khang sư phụ và nước suối, bao Hồng Hà ba người bàn cơm hoàn toàn ai câu.

      Buổi tối Quý Mai nhìn Ôn Hân im lặng trải giường chiếu, đề nghị lấy công chuộc tội: "Lâm Mạch hẹn mình ngày mai dạo phố, hay là chúng ta rủ thêm cả bọn Đông Tuyết, Tiểu Hạ ra họp mặt .”

      Quý Mai là làm để cho “đề nghị thiện ý” của mình thất bại, vì vậy chiều hôm sau Ôn Hân ngồi trong quán cà phê Ái Mạt bên cạnh còn có đám bạn thời đại học líu ríu.

      Cách tính cách bổ sung cho nhau quả sai.

      Lúc làm việc Ôn Hân mới có tinh thần, có đám bạn tốt thời đại học chỉ có đến ngày nghỉ mới phát bệnh thần kinh.

      Tính tình Tiểu Hạ tham lam nhất cà phê uống liên tục ba tách, sau khi xong chuyện con chim ngốc thứ năm ở công ty bọn họ liền la hét đòi toilet.

      Vị trí ấy ngồi lại là gần trong tường nhất, vì vậy Ôn Hân ngồi ở cạnh ngoài phải đứng dậy nhường đường là đương nhiên.

      Và trong tầm mắt, người cho rằng gặp lại bất ngờ xuất .

      Thử nghĩ mà xem, tên đồ tể giết heo có ngày bỗng dưng cầm sách đến trường tư đòi học cảnh tượng như thế nào, chắc là khi Lệ Minh Thần cởi bỏ quân trang ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhiều ánh nắng mặt trời nhất trong Ái Mạt, tay kiên nhẫn di chuyển tách cà phê trước mặt cho cảm giác như vậy.

      Học đòi văn vẻ.

      Ôn Hân thu hồi ánh mắt, ngồi lại vào chỗ, quân nhân lạnh lùng lại nguy hiểm thích, vì vậy lựa chọn tốt nhất là coi như thấy.

      Nhưng thủ đoạn dùng để cư xử với vị trưởng ban tài vụ luôn lộ vẻ mặt mê kia nhiển nhiên thích hợp dùng người Lệ Minh Thần.

      "Ôn Hân, người rất cao rất đẹp trai bên kia cậu quen ? !" Theo thói quen khi hình dung người đàn ông mà Tiểu Hạ thấy hứng thú cậu ấy thường dùng chữ “rất”.

      Tiểu Hạ còn chưa ngồi vào vị trí bắt đầu kêu la khống chế được lượng, lớn hay thính lực của Lệ Minh Thần vẫn nghe được như thường.

      Ôn Hân, cái tên đơn thuốc vừa với Dương Khiết, nhanh như vậy mà người xuất trước mặt .

      Đúng là hiệu suất của quân nhân! Lần đầu tiên đại đội trưởng Lệ có chút hả hê, về phần hài lòng cái gì, cũng biết, đối tượng xem mắt Dương Khiết ngồi đối diện lại càng biết.

      Hôm nay đại đội trưởng Lệ tới xem mắt....nhiệm vụ khẩn cấp mà doanh trưởng Cao giao cho.

      Nhớ lại đá của doanh trưởng Cao khi bàn giao nhiệm vụ cho , Lệ Minh Thần đột nhiên muốn vỗ vào mông ngựa của Lão Đại: Doanh trưởng Cao, “Giục” cấp dưới mà cũng giục có trình độ như vậy.

      Nhưng hôm qua khi bước vào cửa trong lòng Lệ Minh Thần lại như vậy, lúc ấy trong lòng là: mấy tháng gặp, tính nóng nảy của doanh trưởng tăng lên trông thấy, khẳng định lại được chị dâu"Dạy kèm tại nhà" .

      "Lệ Minh Thần tên nhóc thối tha này, trở về sớm mà về đội trước, cậu có biết , đám nhóc trong đội của cậu cũng sắp lên trời rồi! Trời phục đất cũng mặc kệ, đám khốn đó xem ra có đức hạnh như cậu!" Vừa vào cửa chính của doanh trại, Cao Hán liền trực tiếp thưởng Lệ Minh Thần bữa sản phẩm nổi tiếng của bộ đội tiên phong..... Doanh trưởng Cao ném tài liệu.

      Lệ Minh Thần mặt đổi sắc, tiến lên bước đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội, mắt nhìn phía trước, "Báo cáo doanh trưởng, trong vòng nửa năm tổng cộng quẳng hỏng năm cặp văn kiện, đập vỡ góc bàn, mặc dù tốn nhiều tiền nhưng đều là nhân dân cung cấp cho chúng ta, xin doanh trưởng hãy gìn giữ!”

      Cao Hán ném hăng say bị câu này của Lệ Minh Thần chặn lại, con ngươi cũng sắp trợn lồi ra, cặp tài liệu ném được nửa bị coi thường đập vào lòng bàn tay, đồ rớt trong tay ta chậm rãi từ sau bàn lòi ra ngoài "Được lắm, thằng nhóc này, hổ là đại biểu duy nhất của quân khu T Vân Nam đặc huấn, chuyến trở về dạy dỗ doanh trưởng còn thay đổi đường vòng! Vẫn có thể nhịn được cậu!"

      "Báo cáo, nhập gia tuỳ tục, căn cứ theo tình hình quân địch mà áp dụng những sách lược giống nhau, đây là bài học quân đầu tiên mà thủ trưởng dạy ạ!"

      "Vị thủ trưởng nào!"

      "Bộ đội tiên phong 95838 của quân khu T doanh trưởng Cao Hán!" Câu này Lệ Minh Thần hô vang dội khác thường, ngay cả lính cần vụ đứng gác ngoài của cũng nhịn được len lén cười hì hì.

      "Bốp." Doanh trưởng Cao giây trước còn tức giận hò hét cũng nhịn nổi, ông cũng đập tài liệu, mà khoác tay lên vai Lệ Minh Thần, đầu đến gần bên tai giọng , "Nịnh bợ, tôi ghi nhận trong lòng, nhưng từ Thủ trưởng này cũng thể dùng linh tinh."

      xong Cao Hán khôi phục tư thế đứng bình thường, dùng lượng bình thường hỏi: "Hỏi cậu, tại sao lại dùng kiểu vòng vèo với tôi mà dùng tiến công bằng sức mạnh, nhóc con cậu phải là ông trời cũng sợ sao?"

      "Báo cáo, đối với kiểu tính khí nóng nảy này, vòng vèo mới có thể giảm tỷ suất hao tổn xuống thấp nhất!"

      Kiểu nóng nảy! Vậy tôi cho cậu biết thế nào là nóng nảy!

      Đêm đó, trong ban chỉ huy quân tiên phong tiếng bùm bụp vang lên ngừng, hai lính cần vụ đứng gác cố nén cười đến đau cả bụng....

      "Được, tôi để lại sức chiến đấu cho cậu về xử lý đám nhãi ranh trong đại đội của cậu." Sau khi vật lộn mười phút, hai bên tạm thời ngừng bắn, Cao Hán chỉnh lại quân phục .

      "!" Lệ Minh Thần lại chào theo nghi thức quân đội, "Báo cáo doanh trưởng, em có thể trở về dọn dẹp đám nhóc kia ?"

      " , ." Cao Hán lười phản ứng lại nên nhìn , hướng về phía cửa xua tay, ý bảo lập tức biến , nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên nhớ ra cái gì "Trở lại cho tôi! Chị dâu cậu muốn tôi giao cho cậu nhiệm vụ...."

      Nhiệm vụ này là nan giải nhất trước giờ chưa từng có. Lệ Minh Thần là người sắp ba mươi, có đối tượng để đương, xem mắt lại càng là lần đầu tiên.

      Con cọp quân " lòng chỉ vì nước hiến thân" hơi luống cuống, "Doanh trưởng, tìm người khác , bộ trưởng Liên ở bộ phận hậu cần còn lớn hơn em ba tuổi, mệt mỏi bằng em, được tìm lão Tứ Liên cũng được, phải cả ngày cậu ta kêu trời đất là phải độc thân dài dài sao?”

      Nhìn Lệ Minh Thần lo lắng đến nỗi có xu hướng vò đầu bứt tai, trong lòng Cao Hán thoải mái ra được, ông nắm tay che ở bên miệng ho khan, "Nhiệm vụ thủ trưởng giao cho còn mà hoàn thành cho tốt. Đối phương là bác sĩ bệnh viện quân y đặt tại trong thành phố của chúng ta, lần này cũng phải là tự sinh tự diệt mà đây là tấm lòng của doanh trưởng như tôi.”

      Người ở trong bộ đội càng lâu vấn đề cá nhân càng khó giải quyết. Quân khu lớn như vậy, phóng mắt nhìn ra đều ra quân nhân đầu cua, tìm vợ khó khăn, vì vậy tự sản xuất tự tiêu thụ cũng được sinh ra đúng dịp, bác sĩ nữ được bộ đội bồi dưỡng ra đa số đều là nội bộ làm mối cho đám lưu manh có nhu cầu cấp bách.

      Cho nên mỗi khi bên y tế điều về người mới, ánh mắt của đám lưu manh liền tự động chuyển sang kiểu đèn ban đêm…. Đèn xanh.

      Lệ Minh Thần là người duy nhất vĩnh viễn sống trong ban ngày, mặc dù thích phụ nữ yếu đuối, nhưng nếu tìm người giống như mấy chị dâu dũng mãnh kia, đại đội trưởng Lệ vẫn thích hình thức độc thân hơn.

      Quân y trong thành phố? Cùng xen lẫn trong quân doanh ít nhiều cũng có chút giống, trong đầu Lệ Minh Thần từ từ lên bóng dáng bé, người bé gầy, nhìn như chỉ cần nắm cái xương cốt vỡ vụn, khí thế khi quát lên lại , rất buồn cười là ràng đeo sao hai gạch hàm Thiếu tá mới toanh, lại bị giáng cấp xuống thành Thượng úy, chẳng lẽ bốn năm gian khổ của đều vô ích....

      Lệ Minh Thần ngẩn người rất lâu, Cao Hán đá phát ra cửa.

      Lực chân của doanh trưởng tăng lên trông thấy, chị dâu huấn luyện có phương pháp, Lệ Minh Thần quyết định biến bực tức thành động lực, trở về trừng phạt đám lưu manh tạo phản trong miệng doanh trưởng.

      Từ lúc bước vào trong quán cà phê Ái Mạt, ngồi đối diện với Lệ Minh Thần hai mươi mốt phút mười bảy giây rồi. Trong khoảng thời gian này, Dương Khiết nhìn từ đầu đến chân người lính tốt được khen đến tận mây xanh trong miệng Tưởng Nhất Băng, từ góc độ giải phẫu học trong lòng thầm đo đạc cẩn thận lượt. Cuối cùng đưa ra kết luận....Lệ Minh Thần mặc dù thân thiết như chủ nhiệm Tưởng , nhưng chính trực, tiến bộ, là người lính tốt.

      Dương Khiết học bảy năm trong trường đại học quân y thuộc hạng nhất trong nước, ngoài giờ học còn dành thời gian nghiên cứu chương trình dạy học về phương diện tâm lý, thành tích đặc biệt tốt, từ nét mặt của bất kỳ người quân nhân nào có thể dễ dàng nhìn thấy trong lòng họ nghĩ gì.

      Nhưng lúc này, nét mặt của đối tượng xem mắt, Dương Khiết đọc được hàm nghĩa bất ngờ hơn chút....hưng phấn, hứng thú.

      Mà tất cả những thứ này đều phải là vì .

      "Đại đội trưởng Lệ, có chuyện gì ?" Thiện cảm mặc dù chỉ mới ở giai đoạn nảy sinh, nhưng phụ nữ đều có thói quen tự động đánh dấu lãnh thổ “nước mình” với những thứ có hứng thú, phụ nữ là như vậy, làm người phụ nữ của lính cũng như vậy, với Dương Khiết người phụ nữ sắp 28 tuổi còn chưa có bạn trai lại càng đúng.

      "Tôi gặp được người quen, đợt chút." mặt tình cảm Lệ Minh Thần ngốc nghếch như đầu gỗ, hề phát ra báo động phòng ngự bên cạnh hoàn toàn kéo vang rồi, xong còn đứng dậy rời khỏi vị trí.

      Cho dù là thường phục, Ôn Hân cũng thể phủ nhận Lệ Minh Thần mặc vào lại có hiệu quả tồi, thế đứng cũng rất chuẩn, thậm chí cũng đồng ý thừa nhận diện mạo Lệ Minh Thần có máu me đầy mặt cũng khá tốt.

      Nhưng người như thế, tại sao đứng ở bên cạnh mình, hay là đám bạn bè bên cạnh .

      "Ôn Hân." Lúc lượng có chút gọi tên của , gót chân còn giậm cái theo phản xạ có điều kiện, Lệ Minh Thần đứng ở bàn cạnh Ôn Hân, lập tức giống như cây tùng bách.

      "Ôn Hân, đẹp trai này là ai vậy, giới thiệu chút ." Tiểu Hạ là người nhịn nổi đầu tiên, vỗ vai gây chú ý.

      Ôn Hân nhìn như ôn thần trả lời Tiểu Hạ, trực tiếp đứng lên, " theo tôi!"

      Vẫn thua khí thế hôm qua, Lệ Minh Thần cười nhìn bóng lưng của người phụ nữ, nhấc chân theo sau.

      Bên dưới quầy rượu, máy cà phê tự động của chủ tiệm ùng ục nổi bọt, cảm xúc chập chờn cũng giống như hai bàn bị bỏ lại trong phòng này.... bàn xôn xao sau khi thất thần, bàn mất mác sau khi rớt mất vốn riêng.

      Quán cà phê Ái Mạt lớn, ngoài tiền sảnh và hậu đài ra, ở giữa chỉ còn lại hành lang này.

      Ôn Hân đứng đối diện với Lệ Minh Thần, sắc mặt được tốt, "Làm sao biết tên của tôi?"

      " đánh rơi thuốc ở bệnh viện, đơn thuốc có tên của ." Lệ Minh Thần trả lời, lời ít mà ý nhiều.

      "Được rồi, tôi biết rồi, hẹn gặp lại." Ôn Hân cũng định tiếp tục cuộc đối thoại này nữa.

      "Thuốc của !" làm người ta sợ như vậy ư, giống như nhiều với mấy câu bị bệnh.

      " cần, tôi kê đơn lại, chỗ thuốc kia phiền vứt là được."

      Năm lần bảy lượt bị coi là ôn dịch, đại đội trưởng Lệ rất nén giận, cũng phát cáu.

      Ôn Hân về ngờ trước mặt lại có thêm bức tường. Đùng!

      " là khắc tinh của tôi hả?! Đầu của tôi phải bao cát, thể cho cầm luyện tập, càng phải là lựu đạn, lúc quân tư thiếu có thể cầm ném kẻ địch!"

      Có hai cánh tay của đàn ông giảm xóc, lần này đau lắm, nhưng Ôn Hân lại rất tức giận.

      thích bên cạnh luôn xuất đàn ông, đặc biệt là cùng người đàn ông xuất với tần số cao như thế.

      "Hôm qua đỡ cho tốt là ‘tác chiến sai lầm’ của tôi, tôi xin lỗi!” Lời xin lỗi được đại đội trưởng Lệ ra với thanh vang dội, đám lính của Đại đội 3 mà biết, đoán chừng đánh vỡ mười bao cát vì mất cơ hội vây xem.

      Lời Lệ Minh Thần làm suy nghĩ của Ôn Hân dừng lại, trước đó bọn họ cũng chỉ gặp lần, nhưng hình tượng bá đạo và tính cách cố chấp như đầu bò của Lệ Minh Thần lại ăn sâu bén rễ trong lòng .

      Cho nên khi tên đầu bò mở miệng xin lỗi Ôn Hân cũng biết nên phản ứng như thế nào.

      "Ô...." thanh bất ngờ xen vào khiến cho Ôn Hân quên phải làm thế nào tìm lại tri giác.

      "Quý Mai, cậu là phụ nữ có thai còn ở góc tường kéo cổ, sợ kéo đến eo à!" Rất nhanh Ôn Hân lấy lại vẻ mặt ban đầu bước vượt qua Lệ Minh Thần, "Ngài Thủ trưởng, lời xin lỗi tôi nhận, tôi cũng đồng ý tha thứ. Bạn của vẫn chờ , tôi làm tốn thời gian quý báu của nữa, hẹn gặp lại."

      Đại đội trưởng Lệ ở trong quân đội là người có biểu cảm tốt nhất, luôn đối nghịch tranh bóng với Thủ trưởng lúc này lại được câu.

      Người ta ràng muốn để ý tới mày...mày có thể làm gì.

      Lệ Minh Thần tức giận vô cùng nhưng chỉ có thể nhìn mình bị coi là khí, lách qua.
      lananhtran51lyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :