1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả (V14.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      [​IMG]


      Truyện: GIA, KHẨU VỊ QUÁ NẶNG

      Tác giả: Hắc Tâm Bình Quả

      Converter: Rich92 (tangthuvien)

      Editor: MDL

      Giới thiệu:

      sống lại sau khi qua đời lúc mới 20. Hung thủ ở trước mắt bao người đẩy ra đường lớn.

      Thế nhưng, những người chứng kiến―

      Người cha kính của với hung thủ giết người: Đừng áy náy, đây phải lỗi của con.

      Người mẹ từ ái của với hung thủ giết người: sao cả, mẹ còn có con, so với đứa con ruột kia ngoan ngoãn hơn.

      Em trai thân của với hung thủ giết người: Hừ, loại phụ nữ này chết sớm hơn tốt, còn sống chỉ tổ làm tôi mất mặt!

      Người đàn ông nhất với hung thủ giết người: Trước giờ chỉ mình em.

      Hung thủ giết người cảm kích rơi lệ, tựa như đoá sen trắng đơn độc mà tinh thuần, nhưng ai nhìn thấy nụ cười mỉa mai ác độc của ả.

      Cho nên―

      Cơ hội làm lại lần nữa tới, muốn đoạt lại gấp bội những thứ thuộc về , cũng muốn làm cho kẻ giết người được toàn thế giới an ủi – người đàn bà cướp mọi thứ của , nếm thử cảm giác đau đớn tận linh hồn.



      Trích đoạn:

      Nam chính trước khi nữ chính, đạm mạc cao ngạo, “Tôi nghe thấy mùi phạm tội người .”

      Nam chính sau khi nữ chính, mặt lạnh tâm nóng, “ nghe thấy mùi vị khiến phạm tội người em.”

      Nữ chính: “Sau khi chết, tặng thi thể cho em nhé?”

      Nam chính: “Em định ngày đêm gian thi ?”

      Nữ chính: “Chỉ là muốn đem làm thành xác ướp thôi.”

      Nam chính: “ ngờ, em khẩu vị nặng đến độ muốn dùng cách đó để bảo tồn thân xác .”

      Truyện này chọi , nam chính cả thể xác lẫn tinh thần đều sạch! Truyện khẩu vị nặng, người nhảy hố cẩn thận, nữ chính là kẻ biến thái! Nam chính là trung khuyển! Hệ sủng văn đặc biệt đen tối!

      --- ---
      Đây là 1 bộ khá nổi bên tàng thư viện, cmt tận 1 trăm mấy chục trang, có vài nhà edit rồi nhưng bỏ dở (post gần nhất là tháng 5/2014) nên mình mạn phép hốt về
      Lần đầu edit, trình độ còn hạn chế nên có vài chỗ mình chém theo ý hiểu của mình, nếu có gì sai sót mấy bạn cứ góp ý thẳng nhé
      Tiện thể, có ai có hứng thú làm chung bộ này với mình ko?
      liên quan nhưng mà thích cái hình dễ sợ, rất hợp với nội dung truyện


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Thề chết cúi đầu
      Edit: MDL



      “Chát!”

      Tiếng tát tay lanh lảnh vang dội trong yến hội. Mộc Như Lam chỉ cảm thấy hai má đau đến phát run, trong miệng tràn đầy vị sắt.

      Đám người vây xem quần áo lụa là, tay cầm vang đỏ, lẳng lặng quan sát, hoàn toàn có chút đồng tình, môi đều là nụ cười lạnh lùng mỉa mai.

      lại lần nữa ta xem!” Mộc Chấn Dương tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ như máu vì tức giận, người biết còn tưởng Mộc Như Lam là kẻ thù đội trời chung với chứ phải con ruột thịt.

      Đồng phục cùng mặt Mộc Như Lam lúc này bị rượu nhuộm hồng nhưng vẫn mực thẳng lưng tựa như đoá bạch hoa, đôi mắt sáng của ánh vẻ quật cường, tay nắm thành đấm, “Con làm đúng!”

      “Mày…”

      “Ba… , Mộc thúc thúc, là con tốt, đừng trách chị, đều tại con biết lượng sức…”, Bạch Tố Tình nhu nhược , gương mặt khiến người thương tiếc còn hằn dấu tay, ả ta lắc lắc đầu khiến tóc cách nào che đậy dấu vết kia. Mộc Chấn Dương thấy được, lửa giận lại dâng lên, hung hăng tát Mộc Như Lam cái ngã nhào.

      Tại nơi đông người như vậy, cũng chút lưu tình, vì người ngoài đánh mắng con ruột thịt của .

      Mộc Như Lam ngồi dưới đất, cười , khoé mắt khống chế được đỏ lên.

      uỷ khuất, Bạch Tố Tình đến nhà cùng lắm chỉ có nửa năm ngắn ngủn, lại đoạt mất cha mẹ của , em trai của , cũng cướp người . vẫn suy nghĩ mình sai ở đâu, Bạch Tố Tình lại chính miệng thừa nhận, tất cả đều là do ả ta tính kế. sững sờ nghĩ lại chính mình có đứa em quá tốt: tính kế hại bị luân phiên cưỡng gian ngay tại trường học, sau đó giả bộ như người tốt đến an ủi, khiến mang ơn, ngày hôm sau lại tung video lên mạng làm mất hết mặt mũi, gia đình vị hôn phu cũng ghét bỏ sạch

      giải thích với bạn bè, giải thích với cha mẹ, giải thích với em trai, kết quả chỉ đổi lấy ánh mắt lạnh lùng mỉa mai của bọn họ. Bọn họ : “Mộc Như Lam, quả là đáng khinh bỉ, Tố Tình đối với tốt như vậy, lại chửi bới sau lưng ấy, chẳng trách gặp chuyện như vậy, đúng là trời phạt, đáng kiếp!”

      Đúng vậy, đáng kiếp, đáng kiếp bởi vì có mắt nhìn người. từ quật cường, chịu được chuyện bạn bè xa lánh, sau khi giải thích có ai tin tưởng, liền bắt đầu khinh thường. ít nhất cũng để Bạch Tố Tình cướp tôn nghiêm của mình. tin tưởng câu: Người trong lòng có mình, cần mình phải giải thích; còn kẻ trong lòng có mình, giải thích cũng vô dụng.

      Nếu bọn họ tin, liền tống họ ra khỏi trái tim. Vẫn như cũ là quật cường với lòng tự trong cao ngút trời, đấu lại kẻ tiểu nhân có thể chạy trốn. Cái gia đình này, cần, thứ người bạn bè như thế, cũng thèm. Chẳng ngờ, đoá sen trắng ruột đen kia lại để cho con đường sống. Khi trở về lấy hành lý, ả ta lại tiếp tục dây dưa, ngờ còn mặt mũi trở về. Mộc Như Lam đáp rằng trở về là đương nhiên, thứ chim trĩ cha mẹ cướp của người khác như ả cho dù vào cửa Mộc gia cũng thể nào biến thành phượng hoàng.

      Vì thế, đóa hoa sen trắng này sắp xếp để cho bạn bè của ả nhìn thấy mình bị Mộc Như Lam tát rồi khóc oà lên. Sứ giả chính nghĩa kể ra cũng nhiều, nhiều đến nỗi cả gia đình của cũng ở trong số đó.

      Mộc Như Sâm khinh thường cười lạnh, quả là cậu xui tám đời mới phải làm em trai của người như thế.

      Mộc Như Lâm đứng sau đám người, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ xem chuyện người xa lạ.

      “Mày có xin lỗi hay !?” Mộc Chấn Dương tức giận, đứa con này còn ngại mất mặt chưa đủ hay sao? Thực hối hận năm đó sinh ra bóp chết nó, đỡ cho hôm nay phải xấu hổ!

      “Như Lam, mau xin lỗi Tình Tình, thế nào con cũng là chị, làm sao có thể đánh em như thế? Xin lỗi nhanh!” Mẹ – Kha Uyển Tình ôm Bạch Tố Tình mà an ủi, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam lại sắc bén lạnh băng chứa vài phần uy hiếp.

      Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh nhạt, đứng lên, thèm nhìn ai liền đường thẳng ra ngoài. Bóng lưng thẳng tắp, gầy yếu nhưng tinh tế, ai cũng đừng mơ có thể khiến cúi đầu xoay người, cho dù là cha mẹ có công sinh dưỡng. Hôm nay mới câu bị cha mẹ nhục nhã trước mặt mọi người, nếu còn tiếp tục đánh Bạch Tố Tình, dám cá là bọn họ chỉ còn nước đem băm thây vạn đoạn.

      “Mày hôm nay bước ra ngoài bước, Mộc gia còn đứa con !” Mộc Chấn Dương tức giận đến mức muốn vác gậy ra đánh . Đứa con này khiêu khích uy nghiêm của người làm cha, của kẻ đứng đứng đầu gia đình như ! Dám nghe lời !

      Mộc Như Lam siết chặt nắm đấm, hề trì hoãn tiếp tục hướng ra cửa. Cái nhà như vậy, cần, Mộc Như Lam có tay có chân, kiếp này dù ăn xin cũng bước vào nơi này bước!

      Phía sau truyền đến vài tiếng mắng đầy tức giận, Mộc Như Lam xem như nghe thấy, ánh trăng chiếu sáng bóng dáng làm lộ lên vẻ đơn yết ớt.

      mới vừa đến bên đường, đằng sau truyền đến tiếng kêu lo lắng của Bạch Tố Tình, “Chị! Chị đừng xúc động! Là em tốt, chị đừng , để em ! Chị…”

      Mộc Như Lam để ý tới ả. Đèn xe phía trước sáng lên, chiếu vào mắt làm có chút đau.

      “Mày gấp cái gì?” Tiếng vốn mảnh mai, đột nhiên trở nên bén nhọn chói tai. Bạch Tố Tình giữ chặt tay Mộc Như Lam, tươi cười trào phúng, “Tao còn chưa chơi đâu.”

      “Mày còn muốn làm gì? Tao hai bàn tay trắng, mày còn muốn gì nữa?” Mộc Như Lam giật tay ra lạnh lùng nhìn ả ta, vẻ mặt quật cường, tựa như cần những thứ bị cướp kia.

      Bạch Tố Tình híp mắt, “Tao muốn xem mày khóc! Tao muốn xem mày quỳ dưới đất cầu xin tao như con chó, muốn xem mày dơ bẩn ti tiện như con kiến, nhưng mà, vì sao mày vẫn khóc?” Ả vô cùng chán ghét vẻ thanh cao thánh khiết của Mộc Như Lam, cho dù bị luân gian, cho dù thân thể còn trong sạch nhưng vẫn như cũ trong sáng như đứa bé. Dáng vẻ ấy khiến ả chán ghét!

      Mộc Như Lam nở nụ cười khinh bỉ, gương mặt lạnh băng, “Thế vô cùng xin lỗi, mày đời này vĩnh viễn đều đừng mơ được như ý.”

      “Vậy mày chết !” Đáy mắt Bạch Tố Tình lên sát ý, cứ như vậy đẩy xuống đường.

      “Rầm!”

      Biểu tình kinh ngạc đọng mặt Mộc Như Lam, xương cốt toàn thân đều đau đớn, máu đỏ tươi ngay lập tức tràn ra, ngẩng đầu, đôi mắt mê man nhìn về phía trước.

      Động tác đẩy ràng như vậy, chỉ cần có mắt đều nhìn thấy được.

      Nhưng mà, bọn họ hình như rất vui vẻ nhìn chịu chết.

      Mộc Chấn Dương : “Đừng áy náy, đây phải lỗi của con.”

      Kha Uyển Tình ôm Bạch Tố Tình bộ dạng như bị kinh hãi liên tục an ủi: “ sao cả, mẹ còn có con, so với đứa con ruột kia ngoan ngoãn hơn.”

      “Hừ, loại phụ nữ này chết sớm hơn tốt, còn sống chỉ tổ làm ta mất mặt!” Mộc Như Sâm hai tay đút túi quần, miệng nhai kẹo cao su, nhìn Mộc Như Lam nằm đường như nhìn đống rác.

      “Trước giờ chỉ mình em.” Tên đàn ông giây trước đâm chết , giây sau lại thâm tình chân thành thổ lộ cùng Bạch Tố Tình.

      Ý thức của dần mơ hồ, giây phút trước khi chết, trong nỗi oán hận thế nhưng có chút hâm mộ bội phục. Giết người công khai trước bao nhiêu nhân chứng lại còn được an ủi, làm người như vậy thực thành công…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Thiên sứ của bóng đêm kinh hoàng
      Edit: MDL


      Xa xa phía chân trời, vầng trăng tròn như nhiễm tầng màu đỏ, toà biệt thự xám với lối kiến trúc đặc thù tựa động quỷ, trầm đáng sợ.

      Nơi này là ngoại ô, ít người qua lại, đồng thời cũng là chỗ tấc đất tất vàng. Bởi vì khí ở đây trong lành, cứ vài chục thước lại thấy căn biệt thự vô cùng phong cách, huống chi lâu về sau, nơi này còn được xây dựng thành khu nghỉ dưỡng.

      Làn gió lạnh lẽo khẽ thổi, bóng người lảo đảo chạy ra khỏi căn biệt màu xám. Đó là , đầu tóc rối bù, quần áo chỉnh tề, tay cầm dao, khuôn mặt và thân thể đều có vết máu, biết là của chính ta hay người khác.

      Bốn phía nhìn thấy vết chân, ta hoảng sợ hãi hùng giống như phía sau có quỷ đuổi theo, ngã đất, lại lập tức đứng lên chạy ra ngoài, đống lá khô rơi đất bị dẫm lên phát ra tiếng lạo xạo.

      Cửa sắt ngay trước mắt, chỉ cần chạy ra, chỉ cần cố thêm chút nữa, nhất định có thể chạy thoát khỏi chốn quỷ quái này.

      Phía sau, lại bóng dáng chậm rãi xuất . Bước chân rất chậm, tựa như dạo chơi dưới trăng. chậm rãi hướng tới nghiêng ngả chạy đến cửa sắt. So ra, bước chân của thực rất chậm.

      môi đọng nụ cười hiền lành xinh đẹp, trong hoàn cảnh này quỷ dị đến cực điểm.

      Đừng, đừng lại đây!

      phía trước khoé mắt ngấn lệ vì hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy bóng dáng kia, nhất thời sợ hãi đến nhũn cả chân. Nhưng ta phải trốn, ta muốn lại rơi vào tay kẻ biến thái này, thà chết cũng . Vì thế cầm theo dao, nếu chẳng may chạy thoát vậy đành tự sát.

      ta chạy đến cửa sắt, nhưng người kia vẫn cứ chậm chạp đuổi theo, cách có hơn mười thước. Lá cây phát ra tiếng sàn sạt, đêm tối, trăng mờ, bóng dáng phía sau tựa như cái lồng thể thoát ra, tuỳ lúc đều có thể đem ta bắt trở về làm chuyện đáng sợ ấy. Trời ơi! Đừng!

      “Hộc hộc…” ta bị ngã, dao tay văng xa nửa thước. Hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu nữ cách đó xa chậm rãi hướng mình tới sợ run người. Kẻ này đáng sợ hơn cả ác quỷ! nhất định là kẻ biến thái nhất, tàn nhẫn đáng sợ nhất đời. Vậy mà trong mắt toàn thế giới nó lại trở thành…

      tràng cười sang sảng vang lên kèm theo tiếng con làm duyên, tại nơi yên tĩnh trầm này càng thêm động lòng người.

      là…

      ngoan chút nào. Con rối càng ngoan, trừng phạt càng nhiều đấy.

      Thiếu nữ nhàn nhã ung dung, tươi cười nơi khoé miệng càng sâu, ánh trăng rọi lên gương mặt trắng trẻo tinh khiết, xinh đẹp hiền lành, trong suốt tựa thiên sứ.

      Có đôi tình nhân tựa vào thân xe đậu ven đường uống bia đùa giỡn, nghe được tiếng bước chân dồn dập. Vừa quay đầu thấy tóc rối bù tay cầm dao, mặt dính máu xuất . Dưới ánh trăng nơi này, quả thực cứ như quỷ đột ngột xuất , doạ chết bọn họ.

      “Cứu mạng!” Con quỷ này lại lộ ra biểu tình vui mừng cùng khẩn cầu, lảo đảo chạy tới chỗ bọn họ, ngữ điệu lo lắng kinh hoảng, thường xuyên nhìn phía sau, “Cứu mạng, xin các người cứu tôi!”

      Chàng trai sợ tới mức muốn mang bạn lên xe chạy trốn. Hơn nửa đêm nhìn thấy người như thế ai mà sợ, bọn họ cũng phải cao thủ võ lâm.

      “Đừng! Cầu xin các ngươi cứu tôi. Tôi là người! Tôi là người phải quỷ! Cứu tôi với! Có kẻ muốn giết tôi!” nhìn ra bọn họ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu, toàn thân mãnh liệt run rẩy. Nhìn phía sau thấy thiếu nữ chậm rãi từ góc tối ra, gương mặt hoảng sợ đến vặn vẹo. ta nắm chặt cửa xe, liều mạng kéo cứ như muốn gỡ luôn cái cửa ra, “Các người xem! Kẻ kia muốn giết tôi! Nó muốn giết tôi! Cứu tôi! Cầu xin các người cứu tôi!”

      Đèn xe rất sáng, đôi tình nhân ngồi trong xe nghe được có kẻ muốn giết người, mà người sắp bị giết này đều chạy đến trước mặt mình xin giúp đỡ, tất nhiên thể thấy chết cứu. Nhưng kia tay cầm dao, cho nên trước tiên gọi em gần đó đến hỗ trợ. Thế nhưng thời điểm họ nhìn đến “kẻ giết người” bị giật mình rồi tỏ ra chần chừ.

      Nếu thiếu nữ như vậy lại là tội phạm giết người, vậy xã hội này thực làm người ta vô cùng tuyệt vọng.

      Ánh trăng sáng ngời, đèn xe lại càng sáng, mà thiếu nữ bị đèn xe chiếu sáng mặc chiếc váy liền màu trắng tươm tất, thoạt nhìn tuổi còn , có vẻ còn vị thành niên. Mái tóc đen hơi dợn sóng, là cong tự nhiên, bàn tay cùng khuôn mặt nhắn có chút hồng, vẻ ngoài cực kỳ tinh tế thanh tú, tinh khiết đến ngoài sức tưởng tượng. tinh khiết, khí chất của vô cùng tinh khiết, hệt như thiên sứ giáng trần.

      “Chị.” Bước chân nhanh hơn, mày nhíu lại, nhìn vô cùng lo lắng.

      Chị? Bọn họ kỳ quái nhìn hai người.

      được gọi chị nhìn thiếu nữ thoải mái hướng nhanh đến chỗ mình hoảng sợ vô cùng, điên cuồng giật cửa tay xe, “Đừng! Đừng bị mặt của nó lừa! Nó là kẻ lừa đảo, là đứa biến thái! Trong phòng nó có rất nhiều con rối thi thể cực kỳ đáng sợ! Nó cũng muốn đem tôi làm thành con rối! Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi với!”

      mặt dính máu, tay cầm dao, lại liều mạng giật cửa xe bọn họ, biểu tình hoảng sợ vặn vẹo, ta rống lớn làm trong xe kinh hãi.

      “Chị, bình tĩnh chút…” lo lắng , biểu tình vô cùng chuẩn mực là em lo lắng chị, ai cũng nhìn ra sơ hở gì.

      Nhưng vừa tới gần, liền sợ hãi nâng dao muốn đâm tới. Giờ phút này đầu óc trống rỗng, mọi động tác làm ra đều xuất phát từ bản năng muốn sống của con người.

      Dao chỉ cách cổ thiếu nữ mấy li bị ngăn lại. Chàng trai vốn ngồi trong xe tay mắt lanh lẹ bắt được tay . Lúc này thiếu nữ áo trắng có chút lo lắng : “ trai phải cẩn thận chút, chị của tôi tinh thần có vấn đề, xin tạm thời đừng buông ra, tôi…tôi…” cũng biết phải làm sao.

      “A a a a! Buông! Buông ra! Tinh thần tôi có vấn đề! Có vấn đề là nó! Tâm lý của nó bị biến thái! Nó thích xác chết! Nó mới bị thần kinh! Bằng đưa tôi bệnh viện tâm thần , xin đưa tôi bệnh viện tâm thần, báo cảnh sát cũng được, trăm ngàn đừng giao tôi cho nó! Van !” Sợ chàng trai tin, ta bên muốn giãy thoát, bên cố gắng trốn phía sau chàng trai, hoảng sợ dồn dập . ta tình nguyện bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bị đối xử như kẻ điên còn hơn bị tên biến thái này mang !

      Thiếu nữ đối với tiếng rống sợ hãi này có phản ứng gì nhiều, ra vẻ thấy nhưng có cách nào, chỉ là có hơi bất đắc dĩ. Mà chàng trai cũng tin lời ta . Thiếu nữ trước mắt thanh khiết như vậy, làm sao có thể là biến thái. Trông bộ dạng này, ta mới là người có bệnh.

      trai, thực xin lỗi quấy rầy đến hai người. Ba mẹ em mấy ngày nay vắng nhà, để em lại chăm sóc chị, nhưng là hôm nay chị có khả năng quên uống thuốc rồi…” Thiếu nữ thực ảo não .

      láo! Đừng nghe nó láo! Nó gạt người! Đừng nghe lời nó, xin !”

      Thiếu nữ bất đắc dĩ nhún vai, khuôn mặt dịu dàng sạch , ánh mắt ấm áp bao dung làm cho chàng trai trẻ khỏi mềm lòng, “ giúp em gọi điện đến bệnh viện tâm thần nhé.”

      Thiếu nữ lắc đầu, “ được, chị thể chỗ đó. Tự em có thể chăm sóc tốt. Có thể giúp em mang chị ấy về nhà ? Nhà bọn em ở ngay sườn dốc kia.”

      “Đừng!” thê lương gào lên, điên cuồng giãy dụa thoát thân.

      Chàng trai cau mày, đem tay ta bẻ hẳn ra sau, “Em chắc chắn là có thể chăm sóc tốt ấy?” Nửa đêm gặp phải người bệnh thần kinh rất xui xẻo, ta chỉ ước có thể rời càng nhanh càng tốt. Hơn nữa thiếu nữ trước mắt cũng giống như dối.

      “Vâng.” Thiếu nữ cảm kích nở nụ cười, dịu dàng ấm áp lại có chút đáng , tựa như con mèo lông xù, làm người ta muốn đưa tay xoa đầu . Thế nhưng khí chất quý phái người lại làm người thấy đường đột, chỉ có người thân thiết mới có thể làm động tác đó với .

      “A! Đừng ——!”

      “Buông! Buông ra!”

      “Vì sao tin tôi?! Nó phải người tốt! A a a a a!”

      “…”

      Tiếng thét thê lương bén nhọn vang lên dứt. Nhìn bản thân càng ngày càng tới gần biệt thự màu xám tối tăm, ta vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Nhưng mà ai chịu tin ta!

      Thế giới này điên rồi, bởi vì bọn họ đều kẻ biến thái này!

      “Cảm ơn, hẹn gặp lại.” đứng ở cửa tươi cười ôn hoà đáng hướng chàng trai vẫy tay, chàng trai cũng hướng phất phất tay rồi dần khuất khỏi tầm mắt. hồi lâu, xoay người, nhìn về phía bị trói chặt tay chân trong đại sảnh, nụ cười vẫn như trước dịu dàng ấm áp, chậm rãi đóng lại cánh cửa lớn nặng nề.

      “Vì sao lại muốn chạy trốn chứ?”, đến bên bàn, mở ra chiếc hộp trang điểm tinh xảo. Bên trong phải đồ trang điểm đủ màu mà là cuộn tơ màu xanh biển, cùng cây đinh màu đen đầy mùi máu tươi. rụt rè lễ phép hỏi, miệng tươi cười vô hại giống như con mèo , “Tôi còn chưa đem chị chế thành con rối mà, chị muốn chạy đâu?”

      sợ hãi, mặt đầy vẻ oán hận, “Mộc Như Lam, mày so với ác quỷ còn đáng sợ…”

      “Ha ha…” nhàng cười ra tiếng, “Biết làm sao, tôi làm oan quỷ lâu lắm rồi, giờ đành phải thành ác quỷ vậy.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Mọi người đều
      Edit: MDL



      Ánh mặt trời rạng rỡ phủ lên căn biệt thự màu xám, vào ban đêm nhìn trầm khủng bố nhưng bây giờ trông lại rất sạch . Trước cửa, lá vàng rơi đầy mặt đất, chiếc xích đu yên lặng nằm dưới tàng cây trụi lá. Phía trước có bồn phun cạn nước từ lâu, đó đầy những mảnh lá héo úa quanh tầng dày nước bùn khô.

      Két…

      Cánh cửa nặng nề mở, thiếu nữ mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan màu trắng ra. Mái tóc đen đẹp đẽ dợn sóng tự nhiên, khuôn mặt vô cùng tinh xảo bắt mắt, khí chất thập phần thánh thiện.

      chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa, người lái xe mặc đồng phục phẳng phiu bước xuống xe khẽ khom người, gương mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu dàng lên chút, “Tiểu thư, đêm qua rất vui à?”

      Đây là toà nhà bà ngoại mất trước đây tặng cho Mộc Như Lam. Mộc Như Lam vô cùng thích nơi đây, đồng thời cũng cho phép ai vào. Ngay cả hai đứa em trai thương nhất cũng . Mà công chúa Mộc gia từ đến lớn được mọi người bảo bọc trong lòng bàn tay, nuông chiều vô bờ bến, hiển nhiên chẳng người nào muốn làm vui. Hơn nữa bọn họ thấy Mộc Như Lam mỗi lần từ nơi này trở về tâm trạng đều rất tốt càng thêm mặc kệ.

      Dù sao ở khu vực này, an ninh vẫn rất bảo đảm.

      Mộc Như Lam gật đầu, mỉm cười : “Vâng.”

      Tài xế giúp Mộc Như Lam mở cửa, nghe vậy nét cười mặt lại sâu thêm, “ vui là tốt rồi.”

      Tài xế tên Trần Hải, là thân tín của ông ngoại Mộc Như Lam, ông biết võ, hơn nữa còn rất đáng tin cậy. Ông ngoại thương Mộc Như Lam, liền điều Trần Hải qua làm tài xế riêng kiêm vệ sĩ cho .

      Lâu Lan các ăn bữa sáng trước sao ạ?”

      “Đến trường học luôn . Đêm qua hơi hưng phấn, quên mất hôm nay học viện bề bộn nhiều việc.” Mộc Như Lam , nhàng cười ôn hòa. chỉ cần nhìn như thế này, người ta liền có cảm giác như được tắm nắng xuân, ấm áp lại thánh khiết.

      Trần Hải hiểu ý, ông liếc nhìn qua gương chiếu hậu thấy Mộc Như Lam hướng mắt ra cửa kính, hai má trắng nõn tinh thuần, hàng mi cong khẽ động, trông vô cùng đáng . Nụ cười ấm áp đọng môi , tựa như thiên sứ…

      Đây là công chúa của Mộc gia và Kha gia, thiên sứ trong lòng vô số người. Bọn họ mọi người đều .

      Học viện Lưu Tư Lan.

      Đây là học viện quý tộc danh tiếng quốc tế, có vốn từ cả trong và ngoài nước, địa vị đứng đầu trong hàng ngũ các học viện.

      Mộc Như Lam năm nay mười sáu tuổi, là hội trưởng hội học sinh khối trung học do toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan bầu chọn ra. Đúng vậy, là toàn bộ, có lấy phiếu chống, cho dù trong khối trung học có rất nhiều người lớn tuổi hơn .

      Xe dừng trước cánh cổng lớn màu vàng kim hoa lệ của học viện Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam xuống xe liền thu hút ánh mắt mọi người, sau đó tất cả vây lên vui vẻ chào hỏi . Ở học viện Lưu Tư Lan, thậm chí là ở tam đại học viện quý tộc, thanh danh Mộc Như Lam cực kì vang dội. Đầu tiên là thành tích, thứ hai là nhân phẩm, thứ ba là dung mạo và gia thế. Cho dù vẫn có những đứa con vì ghen tị mà ngầm xấu sau lưng , đem ra so sánh đều kém Mộc Như Lam, cộng thêm hiểu biết nhân cách Mộc Như Lam lấy đâu lá gan mà kiêu ngạo thẳng mặt xấu, nếu dám cũng bị răn dạy thích đáng.

      hiểu con người Mộc Như Lam, có tư cách xấu .

      Thứ hai tuần sau là kỷ niệm ngày thành lập học viện Lưu Tư Lan tổ chức ba năm lần, vô cùng long trọng. Bởi vì Lưu Tư Lan thiên hướng về hệ thống giáo dục nước ngoài nên từ bố trí trường học đến tiết mục, hết thảy đều do hội học sinh tổ chức, sau đó các ban phân chia nhiệm vụ thực để bồi dưỡng năng lực công tác thực tiễn.

      Mộc Như Lam ở văn phòng hội trưởng xử lý công vụ có người vội vội vàng vàng xông vào. “Hội trưởng!”

      Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn người mới tới, mắt đeo cặp kính tròn tinh xảo, nhàn nhạt nở nụ cười nhã nhặn, “Làm sao vậy?”

      Trần Thanh lúc này mới lấy lại bình tĩnh, ôm đầu sốt rột : “Hội trưởng, có người đánh nhau ở sân bóng rổ B. Là Như Sâm, Như Lâm cùng học sinh mới chuyển trường tới hai ngày trước. Đánh rất hăng, ai cũng ngăn được, hễ lên cản là bị đánh! Cậu mau xem chút!”

      Người ở Lưu Tư Lan đều biết, hội trưởng Mộc Như Lam rất tốt với hai em trai song sinh, thậm chí có thể là vô cùng chiều. Cho nên lời này vừa dứt, Mộc Như Lam liền thay đổi sắc mặt, vội vàng buông sổ sách trong tay chạy ra ngoài.

      Sân bóng rổ B là sân bóng rổ thuộc khu nhà B khối trung học. Lúc này nơi đây tụ tập ít học sinh vây xem, vài học sinh còn cầm hộp, bên trong là băng gạc cùng đồ cứu thương.

      Mà trong vòng người, ba thiếu niên xông vào nhau quần ẩu, đúng hơn là, cặp song sinh vây đánh thiếu niên. Những cú đấm chút kiềm lực, từng cú hạ xuống hề lưu tình. Bên cạnh có mấy học sinh mặt bầm tím, đều là người muốn ngăn cản nhưng lại bị đánh oan.

      Hai vị thiếu gia họ Mộc này lúc lên cơn, bọn họ e là đến giết người cũng dám.

      “Tao đánh chết mày! Chết mẹ mày! Xem mày có còn dám bậy hay !” Lửa giận trong mắt Mộc Như Sâm cơ hồ đều phun ra, đỏ sòng sọc, hận thể giết người.

      Mộc Như Lâm chuyện nhưng cũng mím chặt môi, nắm chặt đấm hết đánh lại đá người phía dưới.

      Rất nhanh, Mộc Như Lam tới, mọi người vội vàng nhường đường. Mộc Như Lam vừa thấy trận này, băng qua đám học sinh dám nhúc nhích, vội vàng chạy tới ngăn cản.

      “Như Sâm, Như Lâm! Dừng tay! Mau dừng tay!” Mộc Như Lam giữ chặt tay hai người, hai người chưa lấy lại tinh thần nghĩ tới là kẻ phiền phức nào, thiếu chút nữa mỗi người đấm vào Mộc Như Lam, cũng may phản ứng mau, dừng tay kịp lúc.

      Mộc Như Lam vừa kéo cả hai ra vừa với học sinh phía sau: “Ai có rảnh mau gọi xe cứu thương.”

      Lập tức có học sinh đáp lại, lấy điện thoại di động ra.

      Mộc Như Lam đến, mọi người đều tự làm việc của mình, sân thể dục trống trải liền chỉ còn Mộc Như Lam và hai em cùng thiếu niên mặt mũi bầm dập nằm mặt đất.

      Mặt Mộc Như Sâm bầm tím rất nhiều, khoé miệng còn dính máu. Mộc Như Lâm cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là lúc này hai thiếu niên hít sâu, bày ra bộ dạng quật cường, cứng đầu cứng cổ nhìn chị .

      Sắc mặt Mộc Như Lam u ám, trầm mặc chờ tới khi xe cứu thương đến dẫn bọn họ đến văn phòng hội trưởng kiểm điểm. Mộc Như Lam tự mình theo bác sĩ đem người bị thương đưa đến bệnh viện, xác định có nguy hiểm tính mạng mới trở về, vào văn phòng liền nhìn thấy hai thiếu niên vẫn nhúc nhích nhìn tường kiểm điểm, người bẩn thỉu, tóc rối bù, nhưng khí chất cùng vẻ ngoài vẫn vô cùng hút hồn. Dù gì , có người chị hoàn mỹ như vậy, em trai lớn lên có thể kém cỏi sao?

      Mộc Như Lam đóng cửa lại. Văn phòng hội trưởng rất lớn, có sô pha, có bàn công tác, còn có máy tính, rèm cửa màu vàng nhạt lặng yên phiêu đãng trong gió, rất yên tĩnh.

      Mộc Như Lam lẳng lặng quan sát hai đứa em trai, ánh mắt sâu kín khiến người nhìn thấu.

      Chương 4:Người chị nguy hiểm
      Edit: MDL



      Ai cũng Mộc Như Lam vô cùng chiều chuộng hai đứa em trai, nhưng chỉ có hai người họ biết, Mộc Như Lam tuy chiều bọn họ nhưng cũng phóng túng, thậm chí có đôi khi nghiêm khắc làm bọn họ sợ hãi, sợ hãi cần bọn họ. Cũng vì vậy, cặp song sinh ai quản được này chỉ đối với chị là vâng lời phép.

      Hai thiếu niên thẳng lưng, tựa như oan ức, tựa như giận dỗi, thèm quay đầu nhìn Mộc Như Lam. Mà Mộc Như Lam cũng dỗ bọn họ, ngồi lại bàn công tác, đeo kính lên chuyên tâm làm việc, thỉnh thoảng nhận điện thoại, ra chỉ thị, hệt người phụ nữ thành đạt.

      Giọng dịu dàng khiến người ta có cảm giác lòng mềm tâm ngứa, nghe thực thoải mái, cho dù mắng người cũng vô cùng nhàng. Hai thiếu niên bị Mộc Như Lam bắt kiểm điểm trong lòng cực kỳ khó chịu, nắm tay siết chặt. Thời gian từ từ trôi qua, Mộc Như Lam vẫn để ý đến hai người. Cho nên, Mộc Như Lâm – người luôn có vẻ lý trí nhưng thực ra vô cùng non nớt – cử động.

      Cậu xoay người sang chỗ Mộc Như Lam, mặt dù có vết thương nhưng vẫn như trước đẹp đẽ lại thoáng nét trẻ con. Môi mỏng mấp máy, “Chị, đừng giận nữa, em sai rồi.”

      Mộc Như Sâm ở bên kia giận dữ. Mộc Như Lâm cái thằng quỷ! Phải để cho chị ấy đến dỗ chúng ta chứ! Mộc Như Sâm tính tình hơi hướng nội lại quật cường, khi thực tức giận có thể lờ người ta mấy ngày mấy đêm. Nhưng khổ nỗi cậu dám tỏ vẻ hờn dỗi với Mộc Như Lam. Cậu sợ Mộc Như Lam thương mình, sợ Mộc Như Lam thích mình, lại càng sợ thương dành cho mình bị đứa em song sinh giành mất.

      Cho nên, cậu cũng xoay người chạy thẳng đến bên Mộc Như Lam, ôm lấy cổ . mỹ thiếu niên mười lăm tuổi vóc người đẹp mắt – cao hơn 1m7, lại làm nũng, “Chị, xin lỗi mà, đừng giận nữa, bọn em chỉ hơi nóng thôi mà, chị, chị~”

      Mộc Như Lâm đứng đối diện bàn công tác thấy hành động của trai lặng thinh, đôi mắt đeo kinh hơi tối lại, môi mỏng mím thành đường.

      Mộc Như Lam bị Mộc Như Sâm lắc đến váng đầu, thể buông bút nhìn hai em, “Được, vậy hai đứa xem, Lam Nhất Dương kia mới chuyển trường đến đây có hai ngày làm sao chọc được hai đứa, lại đánh người ta đến nông nỗi đó?”

      Nhắc tới học sinh chuyển trường kia, sắc mặt Mộc Như Sâm liền trầm xuống, “Cái tên đê tiện…”

      “Hả?”

      Mộc Như Sâm vội vàng sửa miệng, “Tên học sinh chuyển trường kia rất đáng ghét! Chị biết đâu, có gì, mắng bọn em vài câu.” Mộc Như Sâm nhớ tới cái gì đó, ủ rũ liếc nhìn Mộc Như Lam, cúi đầu rầu rĩ .

      Mộc như Lam thở dài, cúi người xuống bàn lấy thuốc bôi, đứng lên chấm nước thuốc, nâng cằm Mộc Như Sâm lên, động tác hết sức thành thạo, thân thiết đến mức chỉ có người nhà mới có thể làm. Ai biết còn tưởng hai người là người phải chị em.

      Mộc Như Sâm bị nâng cằm lên, trái tim cũng muốn bay lên theo,”Chị…”

      Mộc Như Lam để Mộc Như Sâm ngồi lên ghế làm việc, đứa em trai hơn chỉ tuổi nhưng lại cao hơn rất nhiều, có như vậy mới tiện bôi thuốc. Mộc Như Lam vừa bôi thuốc cho Mộc Như Sâm vừa bên giọng răn dạy: “Chỉ biết cáu kỉnh, cũng nghĩ lại sắp kỷ niệm thành lập trường, đánh nhau trong trường học tốt, chưa hai đứa còn đánh người ta đến mức nằm viện. May là có nguy hiểm tính mạng, bằng trời biết ba mẹ dạy dỗ hai đứa thế nào… Có đau ?”

      Mộc Như Sâm vừa nghe, chàng thiếu niên bình thường đánh nhau luôn tiên phong lập tức nhăn mày trợn mắt, “Đau, đau chết người. Chị, đau muốn chết rồi, nhanh nhanh thổi cho em.”

      Mộc Như Lam nhất thời đau lòng nhíu mi, động tác càng thêm nhàng, vừa làm vừa thổi cho đứa em trai.

      Mộc Như Sâm ngửa đầu nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam cúi dầu bôi thuốc cho cậu. Từ góc độ này quan sát, Mộc Như Sâm cảm thấy chị mình phi thường tốt đẹp. Chị của cậu đẹp, tính tình lại tốt, thỉnh thoảng vô cùng đáng . Cậu thường xuyên nghĩ nhất định phải giấu chị trong nhà cả đời, ai cũng đừng nghĩ lấy . Ai dám đoạt , cậu liều mạng! Mộc Như Lam là của cậu. Càng trưởng thành, ý nghĩ như vậy chỉ có càng trở nên mãnh liệt chứ chẳng hề cảm thấy kì quái, cho dù có là chị ruột thịt nữa.

      Thế nhưng tên học sinh chuyển trường chết tiệt kia dám có ý nghĩ đồi bại với chị bảo bối của cậu, còn dám giữa thanh thiên bạch nhật muốn "mây mưa" với ! Cậu và Mộc Như Lâm vừa lúc ngang qua nghe thấy, lập tức hề nghĩ ngợi chạy sang đánh người. Bọn họ lúc đó đều tức giận, hận thể giết chết Lam Nhất Dương!

      Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng bên bàn công tác nhìn màn này, đáy lòng hơi thoải mái. Tuy cậu quen nhẫn lại bình tĩnh, nhưng việc hôm nay làm cậu thể nào tỉnh táo được. Nghe thấy câu kia của Lam Nhất Dương, cậu muốn giết người. Chị thiện lương tinh thuần của bọn họ thể bị vấy bẩn!

      “Như Lâm, còn mau lại đây.” Mộc Như Lam thoa thuốc cho Mộc Như Sâm xong đuổi cậu ra chỗ khác. Mộc Như Sâm tình nguyện đứng lên, còn quên trừng Mộc Như Lâm cái.

      Mộc Như Lâm làm như thấy, cần nghĩ ngợi bước tới, ngồi xuống, cánh môi vốn mím lại khẽ thả lỏng thành nụ cười . Đột nhiên, cậu nhớ ra, “Chị, Sâm rồi.”

      Mộc Như Lam kinh ngạc, Mộc Như Sâm liền đỏ mặt rống lên, “Thằng khốn này bậy bạ gì đó?!” Cậu có chút kinh hoảng, mặt đỏ liếc nhìn Mộc Như Lam. Chính cậu cũng biết vì sao mình lại hoảng hốt như vậy.

      “Chính miệng bảo coi trọng Chu Nhã Nhã còn gì?” Chu Nhã Nhã là học sinh mới chuyển đến lớp kế bên bọn họ học kỳ này, tựa như nữ vương, tuổi còn có khí thế bất phàm, lạnh lùng cao quý, lại rất có sức hút, phong cách đặc biệt, nhưng luôn lánh xa nam sinh. Mộc Như Sâm nhất thời hứng lên huýt sáo gọi Chu Nhã Nhã, kết quả bị Chu Nhã Nhã lạnh lùng liếc cái. Vì thế, thiếu niên mười lăm tuổi bị cái liếc mắt kia gợi lên hứng thú.

      Mộc Như Sâm sắc mặt cứng đờ, sờ sờ ngón tay nhìn Mộc Như Lam lại nhìn Mộc Như Lâm, trong đầu nhớ tới cái liếc mắt của Chu Nhã Nhã, cảm thấy vô cùng sắc bén lạnh lùng chẳng khác gì núi băng trong truyền thuyết, nhất tiễn xuyên tim cậu. Có lẽ… cậu rồi cũng chừng.

      “Chị…” Cậu sợ Mộc Như Lam thích cậu sớm. Tuy rằng người nổi tiếng trong tầng lớp quý tộc như bọn họ, mười lăm tuổi căn bản tính là sớm, nhưng cậu vẫn để ý Mộc Như Lam, chỉ cần câu thích, cậu có thể lập tức thôi ngay ý định trong đầu.

      Mộc Như Lam giật mình, khoé miệng lên nụ cười, “ sao cả, em trai thấy vui là được, chị chỉ sợ em vui.”

      Mộc Như Sâm thực cảm động, vòng qua hộp thuốc chạy đến ôm lấy eo Mộc Như Lam. Cảm giác ấm áp làm cậu cách nào buông tay, muốn làm nũng, muốn tỷ tỷ vĩnh viễn thương cậu cậu, vĩnh viễn rời xa cậu, “Chị…”

      “Nhưng mà Chu Nhã Nhã có tiếng là băng nữ vương, Sâm khẳng định với tới.” Mộc Như Lâm liếc nhìn cái tay ôm eo Mộc Như Lam .

      Mộc Như Sâm vừa nghe, ngẩng đầu bĩu môi : “Chị, chị phải giúp em, bằng em bị mất mặt trước đám bạn.”

      Mộc Như Lam thương sờ sờ đầu cậu, “Được.”

      Mộc Như Sâm nghe thấy, gương mặt đẹp cười vui vẻ, phía sau đuôi chó vẫy vẫy, “ biết chị cái gì cũng đều đáp ứng em mà!”

      Mộc Như Lam , chỉ là tiếp tục xoa đầu, nụ cười dịu dàng, tinh khiết mà ấm áp, khiến người trầm luân vào đó.

      Đúng vậy, cái gì cũng đều đáp ứng ngươi, cho ngươi thương cùng bao dung vô bờ bến, hễ là thứ ngươi muốn, nhất định đưa cho ngươi.

      Bởi vì…

      —— Vào thời điểm yếu ớt của người, cho cái cần, làm ỷ lại , tin tưởng , khiến thể .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Là người ai cũng muốn phạm tội
      Edit: MDL


      Sau khi tan học, Mộc Như Lam tiễn hai em song sinh luôn nằng nặc muốn ly khai văn phòng của về nhà. Đến lúc hoàn thành nốt phần công việc còn lại cũng quá bốn giờ chiều. Lưu Tư Lan học viện theo hệ thống giáo dục nước ngoài, buổi chiều ba giờ rưỡi tan học, thời gian còn lại là để cho học sinh tham gia xã đoàn. Nhưng mấy ngày nay, vì chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường, xã đoàn tự nhiên cũng tùy ý người có hay , phần lớn học sinh đều nhân dịp này chơi, cho nên trường học có chút yên ắng, chỉ có số học sinh ở trong các ban là bận rộn.

      Mộc Như Lam từ phòng hội trưởng ra ký túc xá của hội học sinh, lúc qua sân thể dục bắt gặp thiếu niên đến, tay mang theo quả bóng rổ, tóc tai hỗn độn, áo thể thao ướt đẫm, làn da lộ ra gân . Thân hình thoạt nhìn đơn thuần, nhưng khi quan sát kỹ lại phát bên dưới đám tóc là đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, bộ dạng suất khí. Đây là nhân vật nổi tiếng nhất trường học, nhưng có mấy người dám tiếp cận, tựa như đóa hoa cao ngạo.

      Âu Khải Thần bất ngờ đến, Mộc Như Lam liền nở nụ cười nhu hòa ấm áp, nụ cười mà ai có thể chống cự được, tựa như tấm chăn lông xù trong mùa đông lạnh đầy tuyết, khiến người ta muốn gắt gao ôm chặt lấy mà sưởi ấm.

      Âu Khải Thần cảm thấy đầu choáng váng, miệng nhếch lên, muốn chuyện, nhưng mà Mộc Như Lam lại chỉ xa cách gật gật đầu, chút do dự nhấc bước bỏ .

      kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của , đôi mắt luôn lạnh lùng nay lại phảng phất có chút đơn và hoang mang, biết có phải nhìn nhầm hay . cảm thấy Mộc Như Lam rất tốt với tất cả mọi người, riêng với lại luôn xa cách. Ban đầu thèm để ý, bởi vì chỉ vừa mới biết , cũng chẳng có nhiều ý kiến về thái độ đó.

      Nhưng sau này, dần dần phát , vài người bạn của bắt đầu tốt về . Mộc Như Lam đối xử với bọn họ vô cùng tử tế, tất cả đều có thể cảm nhận được lòng quý trọng tình. Khi có ai đó đổ bệnh, có thể vội vàng mặc chút quần áo đơn bạc, ngần ngại chịu gió lạnh mua thuốc chiếu cố. Khi dịu dàng khi nghịch ngợm, ai cũng vậy, khi tiếp xúc với Mộc Như Lam, đều tránh khỏi thích.

      này thực thần kỳ, chưa từng gặp qua nữ sinh nào như vậy, cho dù có người lúc đầu thực ghen tị chán ghét , đến cuối cùng lại trở thành người ủng hộ trung thành nhất. Sau đó tự chủ được bắt đầu quan sát , để ý . cách chậm rãi, phát hình như muốn tới gần , thể , phát này làm cho trong lòng thoải mái, cực kì thoải mái. Vì sao đối với những người khác tốt như vậy, lại lạnh lùng với chỉ mình ?

      Vốn tưởng là do bọn họ quen thân, cho nên cực lực tìm cơ hội cùng xúc tiến mối quan hệ, Mộc gia dự tiệc, khi người Mộc gia đến nhà tham gia yến hội chu đáo tiếp đãi cho dù thích cái loại kiện này. Thế nhưng rốt cuộc Mộc Như Lam vẫn đối đãi như những người khác.

      Điều này khiến người luôn luôn được các vây quanh – Âu Khải Thần cảm thấy thất bại: bị coi thường. Càng thất bại, càng để ý, suy nghĩ về .

      Mọi người là bị coi thường nha.

      Ánh sáng màu cam chiếu lên người Mộc Như Lam, đồng phục Lưu Tư Lan màu trắng thập phần xinh đẹp vô vùng hòa hợp khí chất của . ràng là đồng phục trường học toàn bộ đều giống nhau, nhưng mặc ở người mới có vẻ trắng thuần khiết đẹp mắt nhất.

      Miệng mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp, phảng phất như chưa từng thấy ánh nhìn lâu vẫn dời từ phía sau. Người này tên là Âu Khải Thần, kiếp trước đến chết sống lại, thế mà vào thời điểm bị luân phiên cưỡng gian lại vô tình bỏ , cuối cùng còn đâm chết rồi cầu hôn Bạch Tố Tình…

      A, làm sao bây giờ? Ánh mắt của làm cho hưng phấn, hưng phấn đến nỗi máu khắp người như sôi trào. thích sao? Nhất định là rồi? rồi phải ? Ha ha… đủ, mới chỉ có vậy làm sao mà đủ? muốn , vậy khiến phải sâu sâu, đến mức thể , đến mức có thể vì mà đâm chết người khác, đến mức có thể vì mà tự sát, vì mà nguyện ý đem thân thể ra cống hiến…

      Để làm thành con rối!

      Chỉ có như vậy, mới có thể được tha thứ. Tất cả là tại bọn , đem bóp méo thành thế này… A, theo như đứa con kia —— biến-thái.

      Mộc Như Lam cong miệng cười, học sinh ngang luôn nhịn được liếc mắt nhìn cái, sau đó khóe miệng cũng bị lây nụ cười. Từng người tới gần đều cảm thấy thực thoải mái, này ấm áp, thánh thiện đến ngoài sức tưởng tượng.



      Mộc Như Lam đến Lâu Lan các, Lâu Lan các là nhà hàng rất nổi tiếng tại thành phố K, làm ăn phát đạt, phải đặt bàn từ trước mới có thể thưởng thức mỹ thực. Có điều thân phận Mộc Như Lam đặc biệt, chỉ cần cú điện thoại là quản lí bảo đầu bếp chuẩn bị cho đầu tiên, huống chi là tự mình đến?

      Mộc Như Lam chỉ dùng ít cháo ngô cùng điểm tâm, cho dù như vậy, Lâu Lan các cũng nấu cực kì ngon miệng, làm người ta lưu luyến thôi.

      Trần Hải lái xe đưa Mộc Như Lam đến bệnh viện, bảo cần theo, ở trong bệnh viện làm gì có nguy hiểm, cho cùng cũng đắc tội người nào.

      Hai ngày trước, Lam Nhất Dương từ Úc trở lại Trung Quốc. Học viện Lưu Tư Lan phải là loại người nào cũng có thể chuyển vào, lại có những chính sách chiêu sinh như các trường học khác. Người muốn vào học có thể tiền quyền nhưng phải có thành tích xuất sắc. Hồ sơ sát hạch của Lam Nhất Dương do Mộc Như Lam đích thân quản lí. Lưu Tư Lan là nơi học sinh tự trị, quyền lực của hội học sinh gần như bằng với hội đồng quản trị, Mộc Như Lam thậm chí có quyền quyết định cho phép hay cho phép học sinh này tham gia thi tuyển, chỉ cần báo hội đồng quản trị tiếng là được.

      Lam Nhất Dương, nam, 19 tuổi, năm hai, chừng này tuổi mới học đến năm hai đúng là có vấn đề, hình như người này bởi vì ở trường học đánh nhau lộn xộn, còn thường xuyên bỏ thi, cho nên mới bị ở lại lớp. Nhưng khi tham gia khảo sát nhập học trừ bỏ môn ngữ văn, còn lại đều đạt điểm tối đa. Thành tích như vậy, Mộc Như Lam có lý do cho nhập học, thậm chí còn có thể vào lớp A, lớp B giỏi nhất. Chỉ là nghĩ tới, thiếu niên này vừa đến trường ở trước mặt vài nam đồng học tuyên bố muốn “mây mưa” với .

      Đương nhiên biết, trẻ có thể được chiều tha thứ, nhưng chó làm sao hưởng loại đặc ân này? Quất roi lại cho viên đường, mới là phương pháp dạy dỗ tốt nhất, phải sao?

      ====
      Ai~ bản chất biến thái bất đầu bộc lộ.
      Chương sau nam thứ lên sàn.
      xixon, người qua đườnglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :