1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 28: Thu xếp ở Tân Điền

      Mi đại gia cười tươi như hoa ra, song bấy giờ mọi người đều bị công tử Kính Lăng doạ sợ, dường như còn ai chú ý đến mỹ mạo của nàng nữa, điều này làm cho Mi đại gia có chút vui.

      Nàng che miệng cười, theo tiếng cười khàn khàn mị truyền ra thân hình uyển chuyển xương của Mi đại gia cũng rung động, đây là loại quyến rũ, là công phu câu hồn Mi đại gia nhiều năm phong trần luyện ra. Quả nhiên, mọi người đồng loạt quay sang phía nàng, chủ yếu nhất là, công tử Kính Lăng rốt cuộc nâng mắt nhìn nàng ta, trong ánh mắt thâm trầm như đêm đen có thêm tia hứng thú.

      Mi đại gia biếng nhác cười : "Thiếp thân ở các nước phương xa nghe thấy đại danh công tử từ lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Nghĩ rằng vương tôn công tử thế gian này có lắm, nhưng ít ai được như công tử đây, vừa gặp khiến lòng người thổn thức!"

      Nàng ta và Vệ Lạc khác nhau, nàng ta biết người trước mắt này thủ đoạn tàn nhẫn, tâm trí chồng chất, thuộc hạ kỳ tài vô số. Ngẩng đầu nhìn trong khoảng cách gần như thế, Mi đại gia phải gắng sức rất nhiều mới có thể khiến mình chỉ chú ý đến bề ngoài của , mới có thể xem đối phương thành người bình thường, nam nhân có sức hấp dẫn kinh người mà thôi. Nếu , chỉ bằng khí thế của khiến nàng khiếp sợ, nàng có chút tiến lui đều được, biểu thất thường.

      May là công tử Kính Lăng cũng có ý biểu khí thế của trước mặt nữ nhân như Mi đại gia, lập tức mỉm cười. Nụ cười này như trăng sáng mới mọc, mặt trời mới hửng, nhất thời trong lòng mọi người đều thả lỏng, hẹn mà cùng nhau cười.

      Vệ Lạc cũng cười theo, nàng mới cười cái liền lập tức tỉnh lại, vội vàng ngậm miệng cúi đầu.

      Lúc này, Vệ Lạc nghe được phía trước truyền đến tiếng cười của công tử Kính Lăng: "Kính Lăng nghe diễm danh của Mi đại gia từ lâu, hôm nay mới có vinh hạnh chiêm ngưỡng. Phụ Hầu(1) vì đại gia mà chuẩn bị trạch viện, dâng rượu nhạt, chỉ đợi mọi người hạ cố đến chơi, xin mời!"

      (1)Hầu: chủ của nước thời xưa

      "Mi cơ tạ ơn quân Hầu, tạ ơn công tử, mời ."

      Mi đại gia tạ ơn xong xoay người lên xe của mình, mà công tử Kính Lăng nho nhã có lễ giục ngựa đứng hầu bên, chỉ chờ Mi đại gia tới trước mặt mới cùng nàng ta trước.

      Đoàn xe bắt đầu chạy, tiếng sênh nhạc lại bồng bềnh nổi lên. Vệ Lạc vừa nhìn thấy hai bên đường đứng hơn mười nhạc công chơi sênh.

      Giữa lúc tiếng nhạc bay mặt Vệ Lạc chợt lạnh, trong đám đông truyền đến vài tiếng khẽ: "Tuyết rơi!"

      Vệ Lạc ngửa đầu nhìn lên, quả nhiên bầu trời mờ tối, vô số bông tuyết phiêu đãng rơi, bông tuyết lớn đậu lên cổ, người lạnh buốt thấu xương. Bất tri bất giác, dân chúng đều bắt đầu lui vào nhà, mà đội hộ vệ tuốt đằng trước của công tử Kính Lăng cũng bắt đầu tăng tốc.

      Tuyết rơi.

      Vệ Lạc quay đầu, xuyên qua từng bông lại từng bông tuyết nhìn về phía bóng dáng càng ngày càng xa của công tử Kính Lăng, thầm nghĩ: xem ra mình vẫn còn an toàn, cho dù có vào địa bàn của cũng chẳng nhận ra mình chính là Tứ công chúa nước Việt chết kia.

      Nàng nghĩ đến đây, khỏi thầm thở phào hơi.

      Tuyết rơi ngày càng nhiều, đoàn xe dần dần tăng tốc. Chưa đến khắc đồng hồ, trạch viện ra trước mắt mọi người. Công tử Kính Lăng cùng Mi đại gia tiến vào trong trạch viện, mà đám người Vệ Lạc đứng hầu bên ngoài. Lại qua chưa được khắc, nhóm người công tử Kính Lăng thúc ngựa rời , còn mọi người trong đoàn xe toàn thân bám đầy bông tuyết bắt đầu lần lượt vào.

      Trạch viện này rất lớn, chừng mấy chục mẫu (1 mẫu=3600 mét vuông), xe ngựa Vệ Lạc gần mười phút mà vẫn chưa thấy đại điện trung tâm.

      Mọi người ai cũng hơi lạnh nên động tác làm việc rất gọn gàng. Vài lần Vệ Lạc muốn tìm Cao Dật báo cáo kết quả nhưng chẳng gặp được y. Nàng ở trong xe đợi lúc lâu, tận đến khi mọi người thu xếp ổn thoả, ngay cả xe ngựa của nàng cũng có người tới thu nàng mới giao xe lại, vài câu với người ta rồi nhảy xuống chạy tới đội tạp công.

      Trong nhóm tạp công rất ầm ĩ, mọi người vừa mới làm việc xong, chuẩn bị bữa tối. Đám người Thập Thất mặt tròn nhìn thấy Vệ Lạc chạy lại đều ngó nghiêng nàng, trong ánh mắt dấu nổi tò mò.

      Vệ Lạc trực tiếp chạy tới trước mặt Thập Thất mặt tròn, bắt gặp ai cũng ngóng trông nhìn mình cười hì hì, có chút ngượng nghịu : "Làm xong việc đệ liền chạy về đây."

      Đây là nàng giải thích.

      Mọi người lắc đầu, tên râu quai nón thô giọng quát: "Tiểu nhi, Thành Hề rất khá, sao ngươi lại cự tuyệt chứ? Haiz! Nếu như ngươi theo đâu cần chịu khổ thế này."

      Gần trăm người như vậy ở trong căn nhà đá lớn lắm, tro củi bốc lên khiến ai cũng mặt xám mày tro, thế tóc, quần áo còn lưu lại bông tuyết, tình cảnh này có chút thể tả.

      Vệ Lạc cười hì hì, chen đến ngồi cạnh Thập Thất mặt tròn, có điều nàng giống nhóm tạp công ngồi bệt xuống tại chỗ: Trời hôm nay rất lạnh, nàng chẳng dám làm thế đâu. Nàng ngồi xổm bên, giơ đôi tay hơ lửa cho ấm, mếu máo rầu rĩ : "Ta có thích nam sắc."

      "Ha ha ha ha."

      Mọi người đều cười vang, lúc đầu cũng chỉ là vài ba người, dần dần toàn bộ tạp công trong nhà đá đều phá ra cười to.

      Mặt Vệ Lạc đỏ tới cổ, nàng trừng lớn đôi mắt mặc ngọc, nổi giận đùng đùng quát: "Ta yếu được thích nữ sắc à?"

      Tiếng cười lại càng lớn.

      Đoàn người thấy bộ dạng Vệ Lạc thở phì phì, bỗng nhiên phát nàng rất thú vị. Thập Thất mặt tròn ở bên cười : "Tiểu nhi ngươi là, chuyện này liên quan gì đến ý nguyện của đệ, mà là khi đệ chọn Thành Hề sống tốt hơn chút. Nếu lúc này đệ thành người bên cạnh , dám có thể được ăn miếng thịt dê đấy."

      Thập Thất mặt tròn vừa đến thịt dê vài tiếng nuốt nước miếng cùng lúc vang lên. Tên râu quai nón ở bên hừ : "Con bà nó, dám ba năm rồi chưa ăn thịt đây."

      Vệ Lạc kinh ngạc quay đầu trợn mắt nhìn , nàng đột nhiên phát , cả mình từ sau khi đến quý địa cũng vẫn chưa được ăn thịt.

      Nàng thấy mọi người liên tiếp nuốt nước miếng bỗng nhiên phát mình cũng có hơi hoài niệm vị mỡ thơm ngào ngạt kia. Nghĩ nghĩ lại, Vệ Lạc nhịn được cũng nuốt ngụm nước miếng vang dội.

      Bấy giờ, hán tử mặt trắng gầy giơ tay vỗ vào vai Vệ Lạc, lớn tiếng : "Chư vị lời này là sai rồi, ta thấy tiểu nhi dùng kiếm cũng khá, ngày ấy ba chiêu đánh rơi kiếm gỗ của Thành Hề. Thiên phú như thế, chắc chưa tới hai năm trong cũng cao thủ trong đội xe ngựa!"

      Mọi người liên tục gật đầu, liên thanh : "Đúng, đúng vậy đấy, đúng vậy đấy."

      "Tiểu nhi, ngày sau có phú quý cũng đừng dễ dàng quên đại ca ngươi nha."

      " là! Sớm có người , ngày ấy tiểu nhi có người giúp mới qua cửa đấy."

      "Giúp thế nào? Ngược lại tiểu nhi đánh rớt kiếm của Thành Hề là chính mắt ta nhìn thấy cơ mà!"

      Trong tiếng tranh luận la hét ầm ĩ, Vệ Lạc lắc đầu. Bấy giờ món thập cẩm trong nồi chín, toả ra mùi ôi thiu của thức ăn cho heo. Lúc này thời tiết rất lạnh, kể cả rau dại cũng để lâu. Lúc Vệ Lạc ở trong đội xe ngựa cũng cảm thấy gì nhiều, tại nhìn thấy trong nồi đầy ắp nào là trấu, cao lương, rễ cây rau dại biết tên quấy trong nước thành đồ ăn, đột nhiên còn khẩu vị nữa.
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc9 others thích bài này.

    2. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Hic. Ta do an ma ta doc xong cung ko co khau vi an sang lun. Chuc nang tuan moi vui ve nhoe.
      _haru_ thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      k thấy có miêu tả gì nhiều về Mi đại gia ha? Mĩ nhân nổi tiếng như hoa hậu thế giới mà bà tác giả kiệm chữ thế o_O mà chị cứ lo xa, chị xấu thế thằng đó liếc mắt cũng k thèm liếc chứ đừng là nhận ra :3 Mà đọc khúc cuối thấy hơi tội tội, người mà ăn thức ăn của heo, có khác gì ăn mày k cơ chứ??? Bao giờ chị mới thoát khỏi cảnh này đây???
      _haru_ thích bài này.

    4. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      thanks editor, cứ cảm thấy truyện thiếu thốn mỹ nhân đến tội có mỗi CD với KL thôi, ta lại chẳng thể nào tưởng tượng nổi Mi đại gia
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 29: Thăng chức
      có khẩu vị cũng phải ăn, hôm nay còn phải luyện kiếm đấy. Từ sau ngày đánh lui Thành Hề, Vệ Lạc học kiếm lại càng thêm nghiêm túc. Bốn ngày trước, sau khi ngay chiêu thứ ba Vệ Lạc chém đứt sợi dây, nàng lại thay đổi chiêu thức, bây giờ dưới sợi dây còn buộc đồng xu, sợi dây mềm nhũn lay động trong gió, chẳng hề có sức nặng, mỗi lần nàng xuất kiếm, sợi dây lại bay ra xa, ngay cả cạnh kiếm cũng chạm tới, nhưng Vệ Lạc lại muốn luyện tập đến khi chém đứt nó cho kì được mới thôi.

      Vệ Lạc bưng cái bát đựng món thập cẩm của mình lên, nhìn bên trong nước canh vừa đen vừa vàng nổi lên những xác rau, đột nhiên phát khẩu vị lại chạy đâu mất.

      Mà lúc này bên ngoài lại nổi lên nhạc sênh, trong tiếng nhạc, từng đợt hương thơm của rượu thịt nhàng bay đến, cố chấp chui vào trong mũi Vệ Lạc, khiến nàng vừa nuốt nước miếng dạ dày vừa cồn cào.

      Vệ Lạc cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi cầm lấy đũa, nàng chuẩn bị nhắm mắt nuốt vài hớp món thập cẩm hồi bước chân lại truyền đến.

      Tiếng bước chân rất khẽ, đám người Vệ Lạc vừa mới ngẩng đầu thanh trong trẻo vang lên: "Vệ Lạc?"

      Là giọng của Cao Dật!

      Vệ Lạc để bát xuống, vội vàng đứng dậy thanh thuý đáp: "Vệ Lạc ở đây."

      Cao Dật tới gần, toàn thân y mặc quần áo tơ lụa màu xanh, đứng cách đống lửa mười bước liếc mắt nhìn Vệ Lạc, nhàn nhạt : " theo ta."

      "Dạ."

      Vệ Lạc bước , nhanh chóng đuổi kịp Cao Dật sải bước.

      Nàng nhìn bóng lưng của Cao Dật, trong lòng ngứa ngáy muốn . Từ sau đêm đó, nàng vẫn có cơ hội ở mình với y, càng chưa hỏi qua rốt cục đêm đó y có giúp mình hay . Tuy rằng trong lòng nàng xác nhận trăm phần trăm việc này.

      Hai người trước sau ra khỏi nhà đá, vừa ra khỏi cửa, mùi củi lửa, mùi món thập cẩm và mùi ôi người nhóm tạp công liền tan , khí trở nên trong lành hơn.

      Vệ Lạc hít hơi lớn, hai người tiếp tục về phía trước, vào con đường rợp bóng cây. Tuyết từng mảng lớn rơi xuống, chỉ nhuộm cành cây thành màu bạc mà từng mảng từng mảng bay đến đậu vai, tóc Cao Dật cũng biến y thành người tuyết. Vệ Lạc cứ nhìn, nhiều lần xém chút đưa tay phủi cho y.

      Vệ Lạc nhìn quanh trong chốc lát, thấy cách khá xa mọi người mới nhanh hai bước tới chỗ Cao Dật, cúi đầu : "Quân hai lần cứu Vệ Lạc."

      Cao Dật trực tiếp trả lời, y thản nhiên : "Ngươi rất giỏi."

      A?

      Đột nhiên được y nhấn mạnh, Vệ Lạc rất vui, tự giác được cười cong mắt hạnh thành đường.

      Cao Dật quay đầu lại, vẫn thản nhiên như cũ : "Rất nhiều kiếm khách đều e ngại khí tràng đó. Chỉ cần khí tràng vừa vỡ, với ánh mắt sắc bén của ngươi có cơ đánh trận. Về sau, nếu đối chiến thể cho kẻ địch sẵn sàng được.

      Y chẳng những thừa nhận ngày đó cứu mình, lại còn chỉ bảo nữa.

      Đáy lòng Vệ Lạc sung sướng run lẩy bẩy, trong tê dại lại tràn ngập ngọt ngào, nàng cúi đầu, khó khăn đè nén kích động : "Đại ân lời nào cảm tạ hết được."

      Cao Dật đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười của y rất khẽ, nhưng khi tiếng cười trong trẻo nam tính mà êm tai ấy theo bông tuyết thổi qua, Vệ Lạc như có chút men say.

      Y cười xong giọng lại trở về lãnh đạm : "Ngươi sắp xếp rất tốt, đại quản Lâu Cú thấy được, phân phó các công việc trong đội xe ngựa từ nay về sau do ngươi xử lý. Vệ Lạc, ngươi có thể cần quay về đội tạp công," dừng chút, y thêm, "Chỗ Thập Lục nương cũng có quyền sai sử ngươi nữa."

      Lần này, Vệ Lạc thả lỏng, hài lòng.

      Nàng hé ra nụ cười rực rỡ hết sức, Cao Dật vừa quay lại liền bắt gặp, lập tức y ngẩn ngơ, Vệ Lạc lúc này, mắt Mặc Ngọc đong đầy vui sướng, cả đôi đều cười cong thành hình trăng non xinh đẹp như thế, khác nào hoa xuân thánh ba bên bờ sông, ngập mặt sông đầy khoảng trời đều là bóng hình xinh đẹp ấy . Cứ nhìn như vậy, trước mắt Cao Dật nhoáng cái thấy khuôn mặt thô đen đâu nữa, chỉ còn lại khuôn mặt nhắn xinh xắn khéo léo, trắng tuyết như hoa đào, hai mảnh trăng non cười mặt nước biếc sóng, ôn nhu vô hạn mà nhìn mình, đột nhiên, tim Cao Dật 'thình thịch' đập loạn xạ. (chúc mừng dính trấu :"3)

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, ảo ảnh bị đánh tan, tại trước mặt Cao Dật vẫn là khuôn mặt tiểu nhi thô đen như cũ. Cao Dật khỏi cau mày, nhanh chóng quay đầu , thầm nghĩ: tự nhiên lại xuất ảo giác! Xem ra phải học những người kia tìm nữ nhân dập lửa thôi.

      Vệ Lạc cực kỳ vui vẻ thình lình phát Cao Dật trước hai bước cách xa nàng ít. Mà mỗi lần nàng nhanh hơn đối phương cũng tăng tốc, chờ đến khi ra khỏi con đường râm bóng cây, khoảng cách giữa cả hai lại càng xa.

      Lấy tâm tư thiếu nữ của Vệ Lạc, làm sao lại phát đối phương bỗng nhiên muốn xa lánh mình? Lập tức, trong nàng liền ủ rũ.

      Hai người trước sau qua ba hoa viên, tới trong đại trạch viện.

      Cao Dật mang Vệ Lạc vào trong trạch viện này, y chỉ vào gian phòng tận bên góc, : "Nơi đó vốn là khách phòng, bên trong có ba bốn phòng , tinh xảo yên tĩnh, ta sai người chuyển đồ vật vào trong rồi, ngươi vừa thấy biết."

      tới đây, y phất tay áo chuẩn bị rời , được hai bước dừng lại, cũng quay đầu : "Trong sân viện có đội xe ngựa của các vị quản . Lần này Mi đại gia tới Tân Điền, có thể sang xuân mới rời , ngươi xử trí cho cẩn thận."

      Vệ Lạc vội vã đáp: "Dạ."

      Nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng vội vàng của Cao Dật, quyệt miệng, rầu rĩ lẩm bẩm: " tình bất định, là đại nam nhân mà cũng khiến người nhìn thấu."

      Vệ Lạc xoay người vào phòng của mình. Đúng như lời Cao Dật, đây là sương phòng độc lập, bên trong có phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm và phòng bếp. Chẳng những đầy đủ mọi thứ, mà mỗi phòng đếu được bài trí ổn thoả, phòng bếp có nồi và bếp, phòng tắm được chuẩn bị thùng gỗ lớn, phòng ngủ có đặt giường đá vừa phải, mặt phủ kín cỏ khô, được trải chiếu, chăn vải bố gấp gọn.

      Vệ Lạc chỉ nhìn cái cảm thấy rất vừa lòng, từ khi đến nơi này, nàng còn chưa từng ngủ qua chỗ nào tốt như vầy đâu.

      Về phần thư phòng có hơi doạ người, bên trong tổng cộng ba chồng núi phiến trúc phải cao bằng đầu người lớn, có phiến cũ đầy chấm mốc, cứ như chỉ cần chạm cái vỡ vụn. Thư phòng vốn lớn, so với những gian phòng khác cộng lại có khi còn lớn hơn nửa, vậy mà trong đó đều chứa đầy phiến trúc.

      Song khi Vệ Lạc nhìn thấy hết thảy, chẳng những lùi bước lại còn cười tủm tỉm nghĩ thầm: nhiều việc cũng tốt, chỉ cẩn đoàn xe thấy được mình hữu dụng cuộc sống cũng tốt hơn chút.

      Nàng đóng cửa thư phòng, xoay người ra ngoài.

      Nàng biết, đội xe ngựa có nơi riêng để dùng bữa, bụng nàng đói, nên thừa dịp đoàn người dùng bữa kiếm thứ lấp đầy bụng. Vừa nghĩ tới ăn, hương rượu thịt từ viện chính bay ra lại càng đậm. Vệ Lạc bước nhanh hơn, về phía tạp viện của đội xe ngựa.


      ====

      Tớ chả thấy tác giả đả động gì đến vẻ đẹp của Mi đại gia, mà công nhận thiếu mỹ nhân, thôi tớ bám team CD thôi, ảnh dính trấu rồi mờ XD~~~
      À quên THÔNG BÁO: do tớ hợp tác với chị khác nên t6, t7 up, bởi mấy ngày đó chị ý bận r, và tốc độ truyện giảm ( tớ beta còn chị ấy edit :"3). Vậy nha ^^
      Last edited: 10/4/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :