Yêu vương quỷ phi- Nặc Nặc Bảo Bối

Thảo luận trong 'Giới Thiệu - Đề Cử Truyện'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Hà

      Ngân Hà Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      72
      ta chịu thôi! :) bài là ta post giới thiệu truyện cho các nàng thôi :) chứ ta ko edit. Muốn edit để kiếm ruby lắm nhưng ta đọc truyện qua máy điện thoại nên ko edit đc đâu. Các nàng xem có ai biết edit, dụ dỗ nàng ấy edit truyện này đê :))))

    2. Đại Mông Gia

      Đại Mông Gia New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Buồn thế nhở ;A; ta nhắm mắt làm liều nhảy hố, đọc 1 hồi mới tá hỏa chưa hoàn. Ây da....ngày tháng đợi bản edit xong dài dài lắm T___T

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Edit: Nhã Vy

      Beta: Tiểu Ngọc Nhi
      Mở đầu:

      “Uỳnh uỳnh” tiếng, tia chớp màu vàng từ chân trời đánh xuống, xé tan đêm tối dày đặc, phân đôi bầu trời nặng nề, vừa dữ tợn, vừa ầm ĩ, giống như con rồng phẫn nộ phá tan phong ấn, tiếng động kinh thiên, khiến mọi người phải đóng chặt cửa phòng, xiết chặt chăn, ngay cả thở cũng dám thở gấp, chỉ dám bịt kín lỗ tai, lạnh run trong bóng tối.

      Giữa màn sấm sét vang dội, có người trốn chạy trong rừng núi sâu, tay ôm đứa trẻ khoảng chừng ba bốn tuổi, tay kia bế đứa bé còn mặc tã lót.

      Đứa trẻ nắm chặt lấy y phục của nam nhân, hai mắt mở to nhìn về hướng bọn họ chạy, mặc kệ cho sấm sét vang dội đỉnh đầu, nó vẫn hồn nhiên chưa phát ra, nhếch cái miệng nhìn chằm chằm vào hướng đó.

      Mà đứa bé kia, lúc này cũng mở to hai mắt, nhìn lên bầu trời bị tia sét bổ ra, lại nhìn nam nhân ôm chặt nó trong lòng, sâu trong đôi mắt là thần thái nên có ở đứa mới sinh.

      Nam nhân chạy rất nhanh, đường núi gập ghềnh mà như đạp đất bằng, bước chân rơi xuống, thậm chí còn phát ra thanh, nhánh cây ngọn cỏ trước mắt đều chủ động tách ra hai bên, ngay cả góc áo cũng động chạm chút nào, càng phải đến hai đứa bé được bảo vệ trong ngực kia.

      “Cha, chúng ta ở cùng chỗ với mẹ sao?”

      Đứa trẻ ba tuổi bỗng nhiên nhàng hỏi câu, lập tức khiến cho toàn thân nam nhân chấn động, cánh tay ôm hai đứa bỗng nhiên xiết chặt.

      Nhưng cũng dừng bước, trả lời câu hỏi của con, thậm chí tốc độ dưới chân còn nhanh hơn, bay vút mà .

      tia sét đánh thẳng từ trời xuống, trong mắt đứa bé nằm trong ngực chảy ra hai hàng nước mắt có thể thấy ràng, là màu đỏ tiên diễm.

      Trong thâm tâm bé mãnh liệt chấn động, từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ, đều luôn hỗn loạn cách nào kịp phản ứng để suy nghĩ, bây giờ đột nhiên bừng tỉnh.

      Nàng nhớ ràng nàng chết, cũng là vào mùa đông giá rét đầy sấm sét như thế này, tan xương nát thịt, chết đến thể chết lại được nữa. Bây giờ tỉnh lại, cư nhiên lại tới chỗ này? Hơn nữa, chết tiệt, còn biến thành đứa con nít như vậy?

      Vừa mới xảy ra chuyện gì?

      Nàng chỉ cảm giác toàn thân bị áp xuống, hút kiệt, sau đó rốt cục toàn thân chợt bẫng, nhưng chưa đợi nàng kịp mở to mắt nhìn ánh mặt trời, mặt cảm thấy như bị phỏng, nóng rát đau đớn, quả thực giống như bị bàn ủi nung đỏ dán lên mặt nàng.

      Sau đó, nàng nghe được giọng dễ nghe của nữ tử, để bọn họ rời trước, cần phải mang theo nàng ấy. Nhưng nam nhân để ý tới, nhất định muốn mang nàng cùng, trong mơ hồ, có thể nghe được tiếng người ngừng tới gần.

      Nàng ra sức mở mắt, lọt vào tầm mắt lại là khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài trắng nõn trong bóng tối, khuôn mặt đó là đôi mắt đỏ rực, tựa hồ vẫn còn khóc thút thít, còn bàn tay bé khác dùng sức bịt miệng nàng, cho nàng phát ra chút thanh nào.

      Nàng đảo mắt sang bên cạnh, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nữ tử, vô cùng suy yếu nằm đó, tay có cây dao găm máu, ngay thẳng với cổ họng của nàng.

      “Mang theo bọn , mau!” Giọng nàng rất êm tai, nhưng giờ phút này lại vô cùng suy yếu, câu lại dùng sức thở dốc vài tiếng, rồi mới có thể thêm, “Cho dù cùng , ta cũng sống được bao lâu, có ta liên lụy đến hai đứa , dùng thân thủ của chàng muốn rời bình an là vấn đề gì. Phu quân, đừng để ta phải chết trước mặt chàng ngay bây giờ!”

      Nam nhân bỗng nhiên gầm tiếng, thanh thê lương, như là mãnh thú bị tổn thương.

      cuối cùng nhìn nàng sâu, sau đó ôm lấy hai đứa , quay đầu mà vọt vào bóng tối.

      Tại thời khắc cuối cùng trước khi rời , chợt có tia chớp đánh xuống từ phía chân trời, để nàng rốt cuộc có thể nhìn mặt nữ nhân kia.

      Sáng trong như nguyệt, rực rỡ như hoa, bóng mượt như minh châu, tao nhã tuyệt đại!

      Chỉ là vết máu dày đặc phía dưới người nàng, cũng cho người ta biết, nàng chảy máu rất nhiều, sống được nữa rồi.

      Lại uỳnh uỳnh tiếng, tia sét lần này hung mãnh hơn so với những lần trước, phá quang bầu trời, nam nhân ôm hai đứa , đột nhiên từ vách núi nhảy xuống.

      Mà cách nơi này khoảng ngàn dặm, ở nơi xa hoa phú quý, có người mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào vũ khí sắc bén cắm ở trước ngực mình, sau đó ánh mắt từng chút từng chút nhìn về phía cánh tay cầm dao găm kia, chuyển dần lên .

      “Vì sao?” nhìn thần sắc dữ tợn còn nửa điểm ung dung của nữ tử trước mặt, có khiếp sợ, có dám tin, có thương tâm, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành tuyệt vọng, chán ghét mà buông bỏ.

      Nàng kia cũng mở to hai mắt, giống như cũng cảm thấy thể tin được với hành vi của mình, chậm rãi buông tay ra, đột nhiên lảo đảo cái, ngã xuống mặt đất.

      Nàng giống như điên rồi, vò tóc, kéo quần áo, sau đó lấy tay che kín khuôn mặt, co lại thành nhúm, nghẹn ngào nức nở : “Ngươi vì sao lại sinh ra đời? Ta vì sao lại sinh ra quái vật giống ngươi? Đều tại người, đều tại ngươi! Ngươi là ác ma, ngươi là quái, ngươi là quái vật… Tất cả đều bởi vì ngươi, Hoàng thượng mới ta, ta mới phải trở thành trò cười của tất cả mọi người trong thiên hạ, ta tại sao lại sinh ra ngươi? Ngươi tại sao lại sinh ra? Vì sao vì sao…”

      sợ sệt nhìn nàng, trong mắt dần dần phủ lên vẻ mờ mịt, khiến cho đôi mắt màu tím khác với người thường kia càng thêm dị.

      Sau đó thân thể nghiêng cái, mềm oặt té xuống mặt đất, ngất .

      đạo sấm sét bỗng nhiên nổ vang bầu trời, dọa nữ tử nhảy dựng lên, thét chói tai điên cuồng, trong lúc bối rối, nàng ta đâm đầu vào cái cột rồi cũng ngất .

      Ta là mem mới, cầu các nàng ủng hộ nhiệt tình!!! http://***************.com/images/smilies/icon_supplicate.gif http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gif http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif

      Edit: Nhã Vy

      Beta: Tiểu Ngọc Nhi

      Q.1 - Chương 1: Qủy oa oa
      Biên cảnh phía nam nước Đại Viêm, thôn xóm nho tên là Tam Trạch, cách phiên chợ của trấn Khánh Phong chừng sáu mươi dặm đường, núi vây quanh tứ phía, trong đó có ngọn núi cao nhất, gọi là núi Tử Hà.

      Nghe lâu về trước, núi Tử Hà được gọi như vậy, sở dĩ có tên Tử Hà như bây giờ là vì cách đây rất lâu, có ngày, Tử Hà Tiên Tử trời đến ngọn núi kia, chúc phúc cho thế gian, vì vậy từ đó về sau, ngọn núi được đổi tên thành núi Tử Hà.

      Ở trong sân, Đoan Mộc Điềm yên ổn đứng bằng chân luyện tập cân bằng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngọn núi Tử Hà được mệnh danh là ngọn núi cao nhất kia, cũng nhớ tới hai ngày trước, tại cửa thôn dưới cây nhãn, nàng nghe được những người trong xóm kể lại câu chuyện thần thoại đó.

      Đến thế giới này hơn sáu năm, ngoại trừ lúc mới sinh được cha ôm chạy suốt ngày, bọn họ đều ở nơi thôn sơn vắng vẻ này an cư lạc nghiệp, hơn sáu năm nay, thời gian trôi qua cũng yên bình.

      suy tư, bỗng nhiên có hai đứa trẻ tuổi tác tương đương nàng cuống quýt chạy tới, hô to với nàng: “Điềm Điềm, Điềm Điềm, hay rồi, cha ngươi lại uống say, còn đánh con của Vương đồ tể, ngươi nhanh cùng ca ca xem chút!”

      Nghe được tiếng hô, Đoạn Mộc Cảnh vốn nấu cơm trong phòng bếp cũng ra, chỉ thấy mặt mày tuấn tú, tư thái thanh tao lịch , mặc dù quần áo vải thô, nhưng cũng thể che khí chất ưu nhã người .

      chậm rãi ra, ràng chỉ là tư thế tùy ý, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến người nhìn cảm thấy thoải mái ưu nhã, tuổi còn có tiềm chất mị hoặc câu thần như thế.

      Nhìn hai đứa đứng ở cửa xem, chẳng phải cũng nhìn đến ngẩn cả người sao? Nhất là bé kia, lại còn đỏ bừng mặt, mắt ngập nước.

      đến bên cạnh Đoạn Mộc Điềm, rất tự nhiên dắt tay nàng, nghiêng đầu : “Chúng ta trước gọi cha về .”

      “Dạ!” Quay đầu nhìn , Điềm Điềm nhàng lạnh nhạt lên tiếng.

      Hai người đứng chung chỗ lại giống như tiên đồng ngọc nữ dắt tay nhau, bé trai tuấn tú vô cùng, mà bé cũng có bảy phần dung mạo tương tự, đều phấn điêu ngọc mài, cảnh đẹp ý vui.

      Song khi bé quay đầu lại, hình ảnh kia lập tức trở nên vô cùng thê thảm, phàm là người nhìn thấy cảnh này đều nhịn được nghĩ, đối lập như vậy, khỏi quá mức tàn khốc.

      ra, bên trái gương mặt Đoan Mộc Điềm có vết bớt màu đỏ dài cực lớn, dường như bao trùm lên khuôn mặt nàng, đỏ tươi ướt át, nhìn thế nào cũng thấy dữ tợn, quỷ khí tán loạn, vết bớt màu đỏ nổi bật này, khiến cho dung mạo tuyệt thế bên mặt phải kia lập tức liền trở nên vô cùng bé.

      Hơn sáu năm trước, lúc bọn họ vừa đến thôn Tam Trạch, trong thôn mọi người đều gọi nàng là quỷ oa oa, nhưng bị cha nàng túm lấy mấy người mà đánh, về sau… xưng hô này cũng xuất trước mặt Đoạn Mộc Điềm nữa.

      Đoạn Mộc Cảnh cùng Đoạn Mộc Điềm hai huynh muội theo hai đứa bé kia ra ngoài.

      Tại cửa thôn, bên cạnh cây nhãn cực lớn chỉ có duy nhất tiệm tạp hóa , bình thường bán ít dầu muối tương dấm, vật phẩm may vá vụn, đương nhiên cũng có rượu, là nơi náo nhiệt nhất của thôn Tam Trạch, bất kể là người lớn hay trẻ đều thích vào, chuyện phiếm, chơi đùa.

      Người mở tiệm là quả phụ, trong nhà có đứa con tám tuổi, chính là đứa bé trai vừa chạy tới nhà Đoan Mộc Điềm thông báo kia.

      Người trong thôn đều gọi nàng ấy là Hắc quả phụ, đơn giản là vì nàng cực kì đanh đá hung hãn, luận về đánh nhau, những nam nhân trong thôn chưa chắc là đối thủ của nàng. Chỉ là nàng đối với những đứa trong thôn tệ, bình thường lên thị trấn lấy hàng đôi khi còn mang ít kẹo về, phân cho mấy đứa ăn, cho nên những đứa trong thôn đều thích nàng.

      Lúc hai huynh muội Đoan Mộc tới, có đám người vây dưới gốc cây nhãn, ồn ào, Hắc quả phụ cũng đứng dựa cửa, lạnh mắt nhìn, thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng.

      “Mấy tên nam nhân thối này, nguyên đám can thôi, còn chạy đến đây xem náo nhiệt.”

      Nàng lạnh lùng mắng, quay đầu lại thấy huynh muội Đoan Mộc ở ngay trước mặt, liền đứng thẳng người, ngoắc ngoắc với bọn họ, : “Bé con, tới đây!”

      Đoan Mộc Cảnh kéo muội muội tới, giọng hỏi: “Thẩm à, cha cháu làm sao lại đánh con của Vương đồ tể?”

      Nàng nhìn Đoạn Mộc Cảnh cười rạng rỡ, song vừa nghe đến câu hỏi liền biến sắc, bĩu môi : “Còn phải là tiểu tử kia miệng thối, mắng Điềm Điềm là quỷ oa oa, bị cha cháu nghe được.”

      Đoan Mộc Điêm nhếch mày suy nghĩ, trong lòng ấm áp.

      Những năm gần đây, phụ thân càng ngày càng sa sút tinh thần, giống như cam chịu, tự mình đày đọa mình, trong ngày phải uống rượu chính là mượn rượu làm càn, thậm chí Đoan Mộc Điềm có đôi khi nhịn được hoài nghi, nếu phải vì chăm sóc hai người tuổi là ca ca và nàng, chừng ông sớm còn lưu luyến thế gian nữa.

      Bên dưới cây nhãn, tiếng ồn ào ngừng, nhìn tình huống bên trong bị họ vây lại như thế nào, Hắc quả phụ líu lo , “Hai đứa các cháu tuyệt đối đừng xông vào, làm tốt còn khiến mình bị thương, các cháu đứng ở đây, chờ thêm lát rồi mang cha các cháu về là được. Có lẽ cũng sắp xong rồi. Ai ôi!!! phải ta , cha của các cháu người này cũng quá đáng rồi, cả ngày chỉ biết uống rượu uống rượu, cũng biết chăm sóc tốt các cháu, là…”

      Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên quay người về phía trong đám đông, Hắc quả phụ sững sờ, muốn thò tay ngăn nàng lại.

      Người lớn đánh nhau, hai đứa vào, rất nguy hiểm a.

      Nhưng theo bước chân của Đoạn Mộc Điềm, Đoạn Mộc Cảnh cũng lên phía trước, vừa vặn cản cánh tay duỗi ra của nàng, hơi gật đầu cười : “Cám ơn thẩm nhắc nhở.”

      Sau đó cũng quay người theo muội muội chen vào trong đám đông.

      Đám người ồn ào xô đẩy, hay huynh muội lách vào cũng có chút xiêu vẹo, người bị lách ra kia liền tức giận muốn quát lớn, nhưng cúi đầu nhìn thấy hai huynh muội liền ngừng miệng, còn chủ động tránh đường cho bọn họ.

      “Ôi!!! Đấy phải Đoan Mộc công tử cùng tiểu thư sao? Các ngươi lại chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn giúp cha ngươi đánh nhau?”

      Bọn họ tuy sống ở đây hơn sáu năm nhưng dường như cũng có hòa hợp, hơn nữa chẳng biết tại sao, chẳng biết từ khi nào, người trong thôn luôn luôn gọi bọn họ là công tử cùng tiểu thư.

      Có lẽ bởi vì tiểu tử Đoạn Mộc Cảnh tuổi còn quá nhưng lại thân quý khí che hết, có lẽ bọn họ cảm thấy đứa trẻ phấn điêu ngọc mài như vậy khác hẳn với những đứa trẻ trong thôn, mà cũng có lẽ Đoạn Mộc Tranh cho dù thân chán chường, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy… người này cũng hẳn tầm thường như vậy.

      Đương nhiên, cũng có khả năng là vì nhà ba người này, cho tới bây giờ chưa từng giống những người trong thôn, mỗi ngày bề bộn làm hết việc nhà nông.

      Tóm lại nguyên nhân có rất nhiều, cho tới bây giờ, sợ là ai cũng biết rốt cuộc nguyên nhân nào mới chính xác, mà nghe như vậy, tiếng người xung quanh vang lên, hai huynh muội chỉ im lặng , vẫn tiến vào đám người.

      Đám đông dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người nhìn hai huynh muội ở giữa, thần sắc giống nhau, có kẻ hả hê chờ xem kịch vui, có kẻ cau mày lo lắng cho đôi huynh muội này.

      Đoạn Mộc Điềm rất nhanh tìm thấy người nàng muốn tìm, nhưng lại phải là cảnh nàng muốn chứng kiến.

      Vị phụ thân từng ôm nàng và ca ca phá tan ngàn vạn địch nhân vây quanh, vị phụ thân từng chạy vách núi dựng đứng như đạp mặt đất bằng kia, vị phụ thân đạp tuyết vô ngân, giờ phút này ôm đầu cuộn mình nằm mặt đất lạnh run, nghẹn ngào nức nở dưới đấm đá của Vương Đồ tể.

      Ngực bỗng nhiên vô cùng khó chịu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà nàng cũng phát , bị ca ca nắm tay đau đớn, nàng vẫn vô tri vô giác như cũ.

      Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu hít hơi sâu, bỏ tay ca ca ra, chạy thẳng về phía Vương đồ tể.

      Giờ phút này ở dưới cây nhãn, tất cả mọi người yên tĩnh nhìn nàng, mà ngay cả Vương đồ tể cũng dừng đấm đá, ngừng chửi rủa mà quay lại nhìn nàng.

      “Quỷ oa oa, mày muốn chết sao?”

      trừng mắt ồm ồm , trong chớp mắt kia, Đoan Mộc Điềm yên lặng nhìn phụ thân vốn nằm co rúm nức nở nghẹn ngào mặt đất, chợt ngưng lại chút.

      Nàng bỗng nhiên bước nhanh hơn, vọt tới trước khi phụ thân kịp đứng lên, đưa tay đỡ ông, giọng : “Phụ thân, chúng ta về nhà .”

      mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, nhưng nàng thèm để ý, Đoan Mộc Tranh tạm ngừng chút rồi cũng lung la lung lay đứng lên, để ý tới bất cứ kẻ nào, chỉ theo nàng ra khỏi đám người.

      Vương đồ tể ngừng chửi rủa, cảm thấy như hai cha con này quả thực để vào mắt, lúc này liền tiến lên giận dữ hét: “Đứng lại! Ngươi cái đồ phế vật này, lão tử có để ngươi hay chưa? Đừng tưởng rằng đánh con của lão tử xong rồi có thể như vậy! Hôm nay nếu ngươi quỳ xuống xin lỗi ta, ta liền đánh chết ngươi mới thôi!”

      Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên dừng bước, “vù” tiếng mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn .

      Giờ khắc này, người nàng bỗng nhiên bộc phát ra cỗ hơi thở hắc ám nồng đậm, sợi tóc gió mà bay, càng giống quỷ oa oa.

      Mà Vương đồ tể trấn Khánh Phong vốn nổi danh đồ tể, lúc bình thường đều ở lại trấn, lâu lâu mới trở về lần, tính tình quái đản, lại biết đánh nhau, nên mọi người trong thôn đều sợ .

      luôn luôn hoạch họe người ở quê, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám dại động vào , đừng đến đánh con .

      Đó là đứa con độc nhất của , dĩ nhiên là cưng cực kỳ, vừa nghe phế vật Đoan Mộc Tranh đánh nó, làm sao buông tha được? Mà giờ phút này đối mặt với ánh mắt của Đoan Mộc Điềm, chẳng biết làm sao lại có cảm giác như bị ác quỷ nhìn chằm chằm, toàn bộ sau lưng đều nổi gai ốc.

      vô thức dừng bước chân, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, phát mình bị đứa con nít hù dọa khỏi thẹn quá hóa giận, sải bước vọt lên lần nữa.

      Cùng lúc này, Đoan Mộc Cảnh lao đến. Nhấc chân nhắm ngay đầu gối của Vương đồ tể mà đá cái, khiến lảo đảo, sau đó tiếng vang “ầm ầm” lớn, Vương đồ tể ngã thành đống mặt đất,

      còn ngại đủ, nhanh chóng vọt tới trước mặt Vương đồ tể, nhấc chân đặt người y, hai tay trắng nõn làm việc cùng lúc, “Bốp bốp” liên tiếp mấy cái tát.

      Tất cả mọi người ngây ngốc trừng to mắt nhìn Đoan Mộc Cảnh vốn là tiểu tử ôn hòa vô cùng thân thiện, giờ phút này lại dạng chân ngồi người Vương đồ tể, tát liên tiếp, chỉ mấy cái đánh cho mặt Vương đồ tể vốn nở hoa, lại càng nở hoa hơn.

      lâu sau, mới dừng tay lại, thản nhiên đứng lên từ người Vương đồ tể, phủi phủi góc áo từng bước ưu nhã đến bên Đoan Mộc Tranh, thò tay vịn Đoạn Mộc Điềm cười : “Chúng ta về nhà thôi.”

      Khóe miệng Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên khẽ cong lên chút, cúi đầu nở nụ cười , gật đầu, sau đó đỡ cha ra bên khỏi đám người.

      Mãi đến khi bọn họ được đoạn dài, Vương đồ tể bị Đoan Mộc Cảnh đánh thành đầu heo rốt cục mới khôi phục tinh thần, chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ nổ vang sau lưng, còn cả tiếng ồn ào náo nhiệt của thôn dân xem náo nhiệt kia.

      Edit: Nhã Vy

      Beta: Tiểu Ngọc Nhi

      Q.1 - Chương 2: Qùy xuống

      Sau khi về đến nhà, Đoan Mộc Điềm đỡ phụ thân ngồi ghế, rồi ra ngoài sân lấy nước sạch, cẩn thận lau vết bẩn người phụ thân, sau đó lại lấy thuốc trị thương bôi lên vết máu bầm người ông, dùng sức xoa bóp.

      Đoan Mộc Tranh đờ đẫn ngồi ghế, hề cảm thấy để cho đứa trẻ bảy tuổi thay làm những việc này là có gì ổn.


      Đứa con này của ông, từ giống người bình thường, so với ca ca hơn nàng ba tuổi còn hiểu chuyện hơn, cũng khiến ông có thói quen cho rằng trẻ con vốn nên như vậy.

      Cúi đầu, nhìn con xoa bóp thuốc trị thương cánh tay mình, lại nhìn đến cái bớt cực lớn bên mặt trái, đôi mắt chợt sâu thêm mấy phần, thò tay khẽ vuốt lên, thào : “Điềm Điềm, đau.”

      Đoan Mộc Điềm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, cũng nhìn thấy vẻ thâm trầm lướt qua trong mắt ông, còn tưởng rằng ông với nàng vết thương đau, khỏi chau đôi mi thanh tú, làm nổi lên đôi mắt đẹp, mím môi hừ tiếng, động tác xoa bóp cũng đột nhiên dùng sức hơn.

      Nhưng chút đau đớn này đối với Đoan Mộc Tranh mà , ngay cả nhíu mày cũng chẳng buồn làm, ông lại thu liễm thần sắc, đờ đẫn ngồi ở ghế.

      Mãi cho đến khi mùi đồ ăn nhàng truyền đến, Đoan Mộc Cảnh bê mâm đồ ăn bước vào, đặt trước mặt hai người, lại quay ra bê chén canh, rồi lần thứ ba bước ra ngoài đem ba chén cơm vào.

      “Cha, muội muội. Nên ăn cơm trưa rồi.”

      nhàng mềm mỏng , để đũa bát cơm đặt trước mặt Đoan Mộc Tranh cùng Đoan Mộc Điềm, động tác cẩn thận, thần sắc ôn hòa, dễ nghe là ôn nhã, khó nghe chính là nguội lạnh.

      Đoan Mộc Điềm nhanh chóng thu hồi thuốc trị thương, chạy vào trong sân rửa sạch tay rồi mới chạy về phòng.

      Cùng động tác, nhưng so với Đoan Mộc Cảnh lại là hai loại đối lập, tựa như trong nháy mắt, nàng làm xong hết thảy, có điều thoạt nhìn thô tục, trái lại khiến người xem cảm thấy rất dứt khoát.

      nhà ba người ngồi vây quanh bên chiếc bàn vuông, cúi đầu ăn cơm, ai gì.

      mặt bàn là những món đơn giản, bát canh, đĩa khoai tây rán, đĩa đậu phụ trộn, còn có chén súp rau dại, thoạt nhìn có chút chất béo nào, nhưng ở thôn Tam Trạch này, có thể trong ngày bình thường dọn ra nhiều đồ ăn như vậy, tuyệt đối đếm quá đầu ngón tay, hơn nữa bọn họ còn ăn cơm trắng.

      So ra mà , thôn Tam Trạch cũng nghèo, chỉ cần no bụng a di đà phật, nên cảm tạ trời xanh rồi, nhưng trong thôn Tam Trạch nơi bọn họ sống bây giờ, người ta bụng lúc nào cũng được no, ăn hết bữa nay bữa sau có nữa.

      Sở dĩ nhà Đoan Mộc Điềm có thể ăn ngon hơn nhà người khác, là vì phụ thân nàng tuy cả ngày uống say bí tỉ, cũng quản đến bọn họ làm cái khỉ gió gì, nhưng lại tinh thông y thuật, ở mấy thôn chung quanh đều rất nổi tiếng, mọi người bình thường bị bệnh hay đau đầu đều chạy đến đây nhờ ông xem giúp.

      miếng thịt mỡ đột nhiên bay tới, rơi vào bát của Đoan Mộc Điềm, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy ca ca ngồi ở đối diện nháy mắt với nàng, thoáng lặng yên chút, sau đó lại vung chiếc đũa lên, miếng thịt mỡ bay vào trong bát phụ thân.

      “Muội thích ăn thịt mỡ!” Nàng chút biểu tình .

      Đoan Mộc Tranh hơi dừng đũa, rồi kẹp miếng thịt mỡ bỏ vào miệng.

      Thịt là thứ xa xỉ, phần lớn thịt bán đều muốn chọn khối thịt béo nhất, bởi vì đối với dân chúng bình thường mà , trong năm khó có dịp được ăn mặn, đương nhiên càng béo càng vừa lòng bọn họ.

      Khối thịt mỡ vừa rồi, sâu phía dưới đĩa khoai tây, là do mấy hôm trước Đoan Mộc Cảnh chạy sáu mươi dặm đường núi lên thị trấn Khánh Phong, dùng gần nửa giỏ thảo dược đổi lấy, mực dè sẻn ăn đến bây giờ, từ trong đĩa khoai tây thiên tân vạn khổ mới tìm ra miếng cuối cùng.

      đương nhiên biết muội muội thích ăn mỡ, nhưng nếu gắp, phụ thân đều ăn.

      Ăn đến hạt cơm cuối cùng trong bát, nhàng buông bát đũa, ngẩng đầu với Đoan Mộc Điềm: “Muội muội, hôm qua huynh làm bẫy ở sau núi, lát nữa cùng huynh xem xem có con mồi nào dính bẫy hay .”

      “Được!”

      Đoan Mộc Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía con : “Công phu luyện đến đâu rồi?”

      Cha lại hỏi thăm độ tiến triển công phu của ? Đoan Mộc Cảnh lập tức thụ sủng nhược kinh, vội trả lời: “ luyện đến tầng thứ ba, chỉ là mấy ngày gần đây trì trệ có tiến bộ, cũng biết xảy ra chuyện gì.”

      Ông cũng buông bát đũa xuống, : “ nghe xem.”

      Đoan Mộc Điềm chủ động đứng lên thu dọn bàn, bê chén bát ra ngoài, trong phòng, Đoan Mộc Cảnh về khốn cảnh gặp phải, lúc này đột nhiên truyền đến loạt tiếng bát đũa rơi xuống đất, còn có tiếng thét kinh hãi của Điềm Điềm.

      Trong lòng hai cha con chết lặng, sau đó Đoan Mộc Cảnh nhảy dựng lên, quay người bay ra ngoài.

      Nhìn thân hình bay vụt của con trai, ánh mắt Đoan Mộc Tranh thoáng giật mình, sau đó nhanh chậm đứng lên ra ngoài.

      Trong sân bây giờ chật kín người, người dẫn đầu chính là Vương đồ tể bị Đoan Mộc Cảnh dùng N bàn tay đánh xuống, theo sau là những người Vương đồ tể gọi tới, cũng có nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.

      Đoan Mộc Điềm ngồi ngã trước mặt Vương đồ tể, mặt đất đầy mảnh chén vỡ, tay của nàng còn bị vết rách, máu tươi chảy đầm đìa.

      “Muội muội, muội sao rồi?” Đoan Mộc Cảnh bay đến bên người nàng đỡ nàng đứng lên, nhìn thấy vết thương tay nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Vương đồ tể.

      Vương đồ tể bị nhìn hơi rụt cổ, song nghĩ đến vừa rồi tiểu tử này xông đến, cước đá té xuống, đầu gối đến bây giờ vẫn ê ẩm đau, tới đây còn phải cà nhắc.

      Lại nhớ tới tiểu tử này dám cưỡi người đánh thành đầu heo, tức giận trong nội tâm liền trỗi dậy, hung ác thò tay túm Đoan Mộc Cảnh qua.

      “Tiểu tử, hôm nay nếu lão tử ta đây giáo huấn ngươi chút, họ của lão tử ta viết ngược lại.”

      “Họ của ngươi viết ngược lại hay cũng vẫn là chữ kia.” Đoan Mộc Điềm ôm vết thương mu bàn tay, lạnh lùng nhìn Vương đồ tể , “Quả nhiên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, loại lời này mà ngươi cũng ra được? Ngay cả tên mình viết thế nào cũng biết?”

      (Họ của Vương đồ tể trong tiếng trung là 王. Vì thế nên dù viết ngược cũng vẫn như thế)

      Đoan Mộc Cảnh kéo muội muội lùi về phía sau hai bước, vừa vặn tránh được móng vuốt của Vương đồ tể, nghe thấy những lời này của muội muội khỏi “phì” cái cười ra tiếng, quay đầu nhìn nàng dịu dàng : “ cùng lắm chỉ là tên đồ tể mà thôi, cho dù nhận được tên của mình cũng có gì lạ, muội hà tất phải phí lời với ?”

      Vương đồ tể bắt hụt cái, lại bị hai huynh muội như vậy, càng tức điên lên, gầm lên tiếng trực tiếp vọt về phía hai người.

      “Ranh con, lão tử giết các ngươi!”

      Động tác vọt tới của chợt im bặt dừng lại, biết Đoan Mộc Tranh từ lúc nào đứng bên cạnh hai huynh muội, giơ tay bắt lấy tay của Vương đồ tể.

      “Ngươi muốn giết ai?”

      Vương đồ tể sững sờ, cảm thấy con ma men vừa rồi cùng với người trước mặt bây giờ có chút giống, nhưng cũng thèm để ý.

      Dùng sức giật tay chút, định thoát khỏi kiềm chế của y, nhưng chút cũng kéo được, cánh tay chộp lấy cổ tay kia giống như xích sắt, gắt gao kiềm chế động tác của .

      Sắc mặt rốt cục thay đổi, nhưng cũng chưa hết hy vọng, vẫn dùng sức lôi kéo giãy giụa, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ : “Ngươi cái đồ phế vật này, nhanh buông lão tử ra! dám đánh con lão tử lại còn định đánh lão tử nữa, việc hôm nay thể để yên, các ngươi hoặc là quỳ xuống dập đầu từ đây đến nhà ta, hoặc là để lão tử đánh gấp đôi bù lại!”

      Thần sắc đờ đẫn của Đoan Mộc Tranh chậm rãi trầm xuống, lạnh lùng : “Ai là lão tử?”

      “Lão tử…”

      Ngay tại lúc này, hai huynh muội Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên lách mình, trái phải hướng về phía đầu gối của Vương đồ tể, hung hăng dùng sức đạp xuống.

      Chỉ nghe Vương đồ tể rên tiếng, sau đó “bịch” cái, đầu gối khẽ cong, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Tranh.

      Biến cố như thế, ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn Vương đồ tể quỳ trước mặt mình, khóe miệng chợt cong lên. Đám thôn dân đến xem náo nhiệt cũng xôn xao, nhìn về phía hai huynh muội Đoan Mộc, ánh mắt dần khác thường.

      Ngay cả mấy người Vương đồ tể gọi tới thị uy nhìn thấy tình huống như vậy cũng như bị giáng cú, ngay cả hừ cũng dám, yên lặng lùi về phía sau từng bước, chen vào giữa đám thôn dân xem náo nhiệt.

      Bọn họ chẳng qua chỉ là thôn dân bình thường mà thôi, chưa từng nhìn thấy hai đứa trẻ nào “hung tàn” như vậy. Liếc nhìn thôi bị dọa ít rồi, bọn họ cũng muốn giống như Vương đồ tể, bị hai đứa trẻ con bạt tai, đánh thành đầu heo đâu!

      Vẫn là đứng ở chỗ này xem náo nhiệt tốt hơn~.

      Ầm ầm quỳ xuống như vậy, chính Vương đồ tể cũng bị dọa ngốc, đến khi đau đớn từ hai đầu gối kích thích đại não truyền tới thần kinh cảm giác, mới khiến đau nhức mà tỉnh lại.

      Cái loại đau nhức này, là do bị hai đứa trẻ giẫm, mà cũng là do quỳ xuống, bị va với mặt đất tạo thành.

      vừa thẹn vừa giận, khiến cho bộ mặt sưng vù kia cũng sưng thêm vòng, ra bộ mặt dữ tợn vặn vẹo thành nhúm.

      chống tay định dùng sức đứng lên, ngờ hai huynh muội Đoan Mộc lúc này lại vô cùng ăn ý thò chân ra, lần nữa đá khiến cho đầu gối vô tình bị chà đạp lần nữa.

      ràng chính là ngươi quản con tốt, để cho đứa con miệng thối của ngươi mắng muội muội ta!”

      “Cha ta chỉ là giáo huấn đứa con miệng thối kia của ngươi, người lại chạy tới thừa dịp cha ta say rượu mà ẩu đả nhục mạ, chúng ta muốn tranh chấp với ngươi, ngươi còn thấy chết sợ, bị ca ca ta đánh thành đầu heo đúng là đáng đời!” Đoan Mộc Điềm nhấc chân lên, “bịch” tiếng dẫm lên đầu gối Vương đồ tể.

      “Chúng ta muốn náo loạn với ngươi, coi như qua chuyện, về sau cũng xảy ra chuyện gì, mọi người đều là quê nhà hương thân, có thể hòa thuận cũng đừng làm mất mặt nhau. Ngươi lại dám chạy tới nhà ta, đụng ngã muội muội ta, làm vỡ chén nhà ta, còn hại muội muội ta bị thương.” Đoan Mộc Cảnh tăng thêm lực ở chân, chỉ nghe tiếng “rắc rắc” truyền tới từ đầu gối Vương đồ tể.

      “Ngươi miệng còn sạch , lúc nào cũng tiểu tử, lão tử, ranh con, còn kêu đánh kêu giết với hai huynh muội ta, ra vẻ lão tử ngươi thiên hạ ai dám đánh, làm ta thoải mái, còn dám hung hăng càn quấy, ngươi nghĩ là tay ngươi có dao mổ, giết qua vài đầu heo dê bò, ai cũng sợ ngươi, ai thấy ngươi cũng đều nhượng bộ lưu binh cho ngươi chắc?” Đoan Mộc Điềm day cổ chân cái, hung hăng giẫm lên đầu gối của , “rắc” tiếng, giống như có cái gì đó gãy rời.

      Sắc mặt Vương đồ tể từ tái nhợt chuyển qua xanh mét, mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống, dĩ nhiên nghe hai đứa gì, nhưng cũng kiên cường, vừa rồi còn vì bị đá xuống mà rên lên, bây giờ chịu đựng đau đớn nhiều hơn mà lại cắn răng rên tiếng.

      Đoan Mộc Tranh vẫn đờ đẫn đứng nhìn ở đằng kia, ánh mắt bỗng chợt lóe, thò tay nhàng đặt lên vai con .

      Đôi khi ông có cảm giác, hơi thở hắc ám người con so với ông từng hành tẩu trong gió tanh biển máu còn dày đặc hơn, giống như hành vi của chúng nó bây giờ, ngay cả lúc ở tuổi này cũng chưa từng làm qua chuyện tàn nhẫn như vậy.

      Là bẩm sinh thế, hay là bị nhiễm từ đêm huyết lệ hắc ám hôm đó?

      Theo động tác của bọn họ, sắc mặt của Vương đồ tể lúc này càng khó coi, có thể xác định, sợ là bị hai đứa này làm tổn thương kinh mạch đùi rồi, bây giờ dù cho ai áp chế, cũng thể tự mình đứng dậy.

      Người xem náo nhiệt xung quanh giờ phút này cũng mảnh yên tĩnh, mở to hai mắt há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Cảnh vốn ôn hòa chưa từng phát giận cùng với quỷ oa oa sắc mặt lạnh lùng Đoan Mộc Điềm, giờ phút này nhìn bọn họ, ngay cả người say bí tỉ cả ngày, có việc gì uể oải, Đoan Mộc Tranh kia, bây giờ tựa hồ cũng giống lúc trước.

      Có người từ đằng xa chạy tới, giống như điên chen lên trước đoàn người, nhìn thấy Vương đồ tể quỳ gối trong sân, lập tức to giọng khóc lóc mà nhào tới.

      “Đương gia, chàng làm sao vậy? Làm sao lại thành thế này hả?” Nàng vịn Vương đồ tể, muốn kéo đứng lên nhưng kéo mãi cũng nhúc nhích, nàng ta càng thêm kích động, “vèo” cái quay đầu nhìn Đoan Mộc Tranh, chỉ thẳng vào ông chửi ầm lên, “Ngươi cái đồ phế vật vô liêm sỉ đáng chém ngàn đao này, đánh con lão nương chưa tính, còn xui dại đám con vô sỉ nhà ngươi đánh đương gia nhà ta, bây giờ các ngươi còn muốn làm gì với tướng công ta? Các ngươi…”

      Đây đúng là điển hình phụ nữ nông thôn, bộ dáng trợn tròn mắt vung tay múa chân, nước bọt văng tung tóe, tầng tầng lớp lớp từ ngữ chửi rủa lải nhải lặp lặp lại, tất cả đều làm nổi lên hung hãn đanh đá, tục xưng~~~ người đàn bà chanh chua của nàng ta!

      Đoan Mộc Tranh đối mặt với loại nữ nhân hung hãn đanh đá này, thần sắc vốn còn có chút tức giận, thoáng cái đờ đẫn.

      Ông mặc dù sống ở đây hơn sáu năm, cũng được chứng kiến nhiều người chửi đổng, nhưng đến nay chưa từng có thói quen đối mặt với người dữ tợn như vậy. Thường ngày ông đều trực tiếp lách qua, nhưng hôm nay nàng ta lại quấn lấy tha.

      Phu nhân của ông vốn là thiên kim tiểu thư tri thức, hiểu lễ nghĩa, mặc dù đôi khi nghịch ngợm bướng bỉnh khóc lóc om sòm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy ngây thơ đáng , tuyệt đối thể là loại thần sắc vặn vẹo dữ tợn, miệng mở lớn kiêng nể gì mà phun nước miếng như thế.

      Vì vậy, Đoan Mộc Tranh vẫn đờ người nhìn nương tử của Vương đồ tể liêm sỉ chửi rủa, ngây ngốc.

      “Ngươi mắng đủ chưa?” Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn nàng mở miệng, nhất là khi nhìn thấy thần sắc càng ngày càng đờ đẫn của phụ thân, trong lòng cơn giận khó tả chợt xông lên, sắc mặt càng hờ hững lạnh như băng : “Còn mắng nữa, ta liền khiến ngươi quỳ xuống giống như nam nhân của ngươi.”

      “Ngươi cái đồ…”

      Nương tử của Vương đồ tể nổi giận, chỉ tay về phía Đoan Mộc Điềm định mắng, lại đối diện với con mắt trong trẻo lạnh lùng hờ hững kia, cùng vết bớt màu đỏ kiềm diễm ướt át, trong lòng nàng ta đột nhiên rùng mình, miệng co rúm lại, chỉ dám nhìn Đoan Mộc Điềm, hung dữ đứng đấy.

      Lại có người béo mập chạy kịp thở vào sân nhà nàng, vung hai tay tách đám người ra, sau đó cục thịt tròn liền xuất trước mắt mọi người.

      Nhìn thấy tình cảnh trong sân, cũng ngẩn ngơ chút, sau đó chạy như điên vọt về phía Vương đồ tể, lôi lôi y mà hét: “Cha, sao cha lại quỳ ở đây? xảy ra chuyện gì?”

      Đây ràng chính là con của Vương đồ tể, kẻ gọi Đoan Mộc Điềm là quỷ oa oa bị Đoan Mộc Tranh nghe được, đánh cho trận, mặt vẫn còn lưu lại dấu tay.

      Ánh mắt Đoan Mộc Tranh dừng chút ở dấu đỏ mặt , sau đó im lặng dời mắt, kéo Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm lại.

      đưa tay cho Vương Đồ tể, muốn kéo y đứng dậy, nữ nhân kia thấy thế cũng vội vươn tay ra vịn, thêm hai người này, người là nữ nhân, người còn là trẻ con, song Vương đồ tể lại rất nặng, bên vừa đỡ vừa kéo mới có thể kéo y đứng lên.

      Người đàn bà kia lúc này còn định mắng to, nhưng trái lại cục thịt béo kia lại thận trọng, thấy sắc mặt cha đúng, liền với mẹ : “Mẹ, trước hết đừng mắng vội, cha hình như bị thương rồi.”

      Nữ nhân kia sững sờ, rồi đột nhiên đặt mông ngồi bệt xuống, vỗ tay đập đất…. bắt đầu khóc rống.

      Cái này, ngay cả Đoan Mộc Điềm cũng khỏi ngây người.

      Vẻ mặt của cục thịt béo ngược lại bình thường, chỉ sốt ruột lo cho chân của cha , vòng vo mãi, bỗng nhiên với Đoan Mộc Tranh: “Đoan Mộc thúc thúc, cháu nên bậy về Điềm Điềm, là cháu tốt, thúc đừng tức giận. Van xin thúc, chữa trị cho cha cháu chút, có phải chân của ông ấy bị thương hay ?”

      Cuối cùng cũng là tính tình trẻ con, vừa rồi còn hận Đoan Mộc Tranh thấu xương, đảo mắt quên, nhưng như vậy, ngược lại khiến Đoan Mộc Tranh nhìn cái, sau đó thò tay vịn Vương đồ tể lên.

      Kkhông ngờ Vương đồ tể lại bỏ qua tay ông, cố nén đau đớn cắn răng : “Lão tử còn chưa chết, cần ngươi mèo khóc chuột!”

      Đoan Mộc Tranh thu tay về, đờ đẫn : “Bị thương kinh mạch, bôi rượu thuốc chậm làm ứ vết thương, về sau chỉ sợ hoạt động linh hoạt được nữa.”

      Trong lúc giằng co, đột nhiên lại có người từ bên ngoài xông vào, nhưng lần này lại “phì phò” mấy tiếng lớn, nhìn những người kia, xem ra là thôn dân thôn bên cạnh.

      Bọn họ vừa tiến vào liền sốt ruột cuống quýt hô: “Đoan Mộc đại phu có ở đấy ? Có người núi gặp phải mãnh thú, bị thương rất nghiêm trọng!”

      Người trong thôn Tam Trạch vây quanh xem náo nhiệt xôn xao mở đường, nhìn người được thôn dân khiêng vào, có người kinh ngạc hỏi: “Ai nha, nghiêm trọng như vậy sao? Đây là gặp mãnh thú ở đâu vậy?”

      “Núi Tử Hà….”

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor ơi

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      truyện này mai mình up box sưu tầm, bạn qua đó đọc nha...
      Trúc Khảithuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :