1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 26.1: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc (5)
      Vệ Lạc vừa xuất , mọi người đồng loạt bắn ánh mắt đánh giá về phía nàng, nháy mắt ra hiệu liên tục, đại đa số cười hì hì nhìn lên nhìn xuống nàng.

      Cũng có ít người cảm thấy thất vọng. Thành Hề xuất thân quý nhân, kiếm thuật cao siêu, địa vị trong đoàn rất cao, thế mà người để ý lại chẳng thu hút gì cả.

      Vệ Lạc bước đến chỗ mọi người, đối diện với Thành Hề. Nàng trừng mắt với Thành Hề, thấy cười hì hì nhìn mình hừ tiếng, lạnh giọng quát: "Đại trượng phu hành , , hai là hai, Vệ Lạc ta khi nào đánh cuộc với ngươi?"

      Trong ánh đuốc sáng trưng, Vệ Lạc giận dữ quá mức, đôi mắt mặc ngọc toả ra hào quang bức người, khiến toàn bộ khuôn mặt thô đen cũng trở nên tinh xảo. Thành Hề càng xem càng mừng, lòng ngứa ngáy khó nhịn đánh giá nàng, nhếch miệng cười : "Thành Hề ta nhìn trúng ngươi, đánh cuộc hôm nay ngươi bằng lòng, muốn cũng phải làm!"

      tới đây, xoa xoa hai tay, cười khoe răng trắng đến gần Vệ Lạc ha hả : "Sao tiểu nhi lại cố chấp thế? giờ gió lạnh thấu xương, có người cùng ôm cùng ngủ phải vừa vặn sao?"

      Tới lúc này Vệ Lạc tức giận quá mức, nhưng cũng phát hoả.

      Nàng giận quá hoá cười, nghiêng đầu đánh giá ngược xuôi Thành Hề hồi, hừ : " cuộc đánh cá mới tốt làm sao, đường đường là Kiếm Sư, thế mà lại lấy kiếm thuật ra so với tiểu nhi bình thường như ta, đây mà cũng là tác phong bậc trượng phu sao?"

      Lời Vệ Lạc vừa ra, Thành Hề khỏi nghẹn cứng, bước chân cũng dừng lại. nhìn chằm chằm Vệ Lạc, có chút khó xử nhíu mày.

      Bấy giờ trong đám người truyền ra vài giọng : "Tiểu nhi sai, Thành Hề, ngươi muốn có cũng sao, chẳng qua đánh cuộc như thế thể khiến người phục được."

      "Đúng. Thân thể tiểu nhi yếu đuối thế này, kiếm ngươi áp sát là ngã ngay, cá cược này rất ức hiếp người."

      "Đúng, đúng."

      Trong đám người tiếng cười càng ngày càng vang, mà trong đó có ít giọng Vệ Lạc quen thuộc, nàng liếc mắt sang thấy nhóm tạp công cũng đứng thành nhóm cười hì hì chỉ trỏ mình và Thành Hề, Thập Thất mặt tròn, tên râu quai nón đều ở đó. Thấy Vệ Lạc nhìn sang họ đều nhếch miệng cười to với nàng, khoe hàm răng vàng khè.

      Đối diện với tươi cười sung sướng khi người gặp hoạ của họ, Vệ Lạc cảm thấy phát cáu, nhịn được hừ tiếng, đưa ánh mắt qua chỗ khác.

      Nàng vừa xoay đầu lại bắt gặp hai mắt sáng trong dưới ánh đuốc cười tủm tỉm của Thành Hề, khiến nàng phát choáng đến bốc hoả.

      Đè xuống lửa giận trong lòng, Vệ Lạc hất cằm, khuôn mặt nhắn giương lên quát: "Thành Hề, ngươi là Kiếm Sư, ta cũng chỉ là tiểu nhi thân thể yếu ớt. Nếu muốn đánh cuộc, vậy hai ta đều vót kiếm gỗ, lấy ba chiêu làm chuẩn. Nội trong ba chiêu, ngươi đánh rớt kiếm gỗ trong tay ta, ta y lời, cam tâm dựa vào ngươi như nữ nhân(1)."

      (1)nguyên văn là “cam tâm thư phục vu nhĩ”( 甘心雌伏于你)

      Lúc Vệ Lạc tới 'cam tâm dựa vào ngươi như nữ nhân’, giọng cứng ngắc, mà Thành Hề lại nuốt nước miếng cái rất vang. vừa nuốt nước miếng nhất thời đám người lại cười ồ lên.

      Khuôn mặt Vệ Lạc nhịn được thoắt đỏ, nàng oán hận trừng mắt với Thành Hề, hắng giọng cái, mở miệng vang, nỗ lực át tiếng cười của mọi người: "Nếu qua ba chiêu mà ngươi thể đánh rơi kiếm của ta, vậy là ta thắng, khi đó ngươi được quấy rầy ta nữa!"

      Vừa rồi trong xe ngựa Vệ Lạc tung ba kiếm làm Thành Hề lùi mười mét, chính điều này khiến nàng tự tin hơn nhiều. Nàng nghĩ thị lực của mình hơn người, chỉ cần có thể nhìn thấu thế kiếm của , cho đụng tới cổ tay cầm kiếm và kiếm gỗ của mình, ba chiêu này hẳn là khó đối phó.

      Vệ Lạc hơi, thấy vẻ mặt Thành Hề trầm tư, quả nhiên có chút do dự, khỏi cao giọng nở nụ cười: "Quân đường đường là Kiếm Sư, còn từng muốn che chở ta. Ngay cả ba chiêu lực cánh tay của ta đây còn đỡ được, há chẳng phải rất nực cười?"

      Lời vừa ra, mọi người chung quanh đều nhìn về phía Vệ Lạc, liên tục gật đầu: "Đúng đấy, đúng đấy."

      "Thân thể bé yếu ớt thế kia, ngay cả giơ kiếm chặn còn được. Với khả năng của Kiếm Sư Thành Hề, tất nhiên là dễ như trở bàn tay."

      "Thành công(2) vì sao lại do dự? lẽ sợ tiểu nhi này?

      (2) Tiếng kính xưng với người ngang bậc hoặc tiếng tôn xưng bậc niên trưởng hoặc người có địa vị (như chủ công, chúa công,…)

      "Đủ! Thời gian còn sớm! Mau đánh , đánh rớt ba lần kiếm của , hai ngươi cùng nhau hoan hảo, chúng ta cũng được giấc ngủ ngon!" Vừa nghe xong lời này, đám người phát ra trận cười to.

      Vệ Lạc đỏ mặt, hai mắt sáng ngời nhìn Thành Hề chằm chằm. Vừa rồi nàng chủ yếu để cho đoàn người nghe, quả nhiên vừa ra khỏi miệng mọi người ầm ĩ lên.

      Thành Hề có chút do dự, vừa rồi Vệ Lạc ra kiếm, tuy rằng bất ngờ, nhưng bây giờ ngẫm lại, đường kiếm kia khí thế bức người, tốc độ cực nhanh. Lúc ấy tối trời, cũng tiểu nhi dùng kiếm gỗ hay kiếm đồng? Nếu là kiếm đồng dễ rồi, còn như là khí thế của kiếm gỗ mà ra, vậy thể xem thường.

      nghe thanh mọi người ồn ào xung quanh ngày càng vang, ngày càng lớn, biết đêm nay thể đáp ứng Vệ Lạc. lập tức nhếch môi, cười nhe hàm răng trắng: "Đều dùng kiếm gỗ?"

      "Đúng."

      Vệ Lạc hừ cái, : "Chẳng những đều dùng kiếm gỗ, hơn nữa ngươi cũng được cậy mạnh đụng ngã ta." Nàng liếc mắt đánh giá Thành Hề, từ từ: "Quân là Kiếm Sư trải trăm trận, chẳng lẽ lại sợ tiểu nhi như ta, dám đáp ứng?"

      Trong ánh đuốc, sóng mắt Mặc ngọc của nàng lúng liếng, tựa như nước sông xuân, cái liếc mắt đầy phong tình kia bức tranh khôn tả, Thành Hề cảm thấy càng thêm ngứa ngáy dữ dội, nhìn Vệ Lạc chằm chằm, thầm nghĩ: tiểu nhi này cố chấp hung hãn như loài thú , cái liếc mắt kia trước giờ ít thấy, làm người ta ngứa ngáy ruột gan.

      Lúc cười ngây ngốc buột miệng đáp: "Liền theo ngươi ! Tiểu nhi, đêm nay làm cho ngươi tâm phục khẩu phục, sau này dám oán thán!"

      Thành Hề vừa ra mọi người lại phá lên cười vang trận. Tiếng cười vang dội, ít người nóng nảy cỗ vũ: "Mau mau tỷ thí, chớ có nhiều lời."

      "Thành công, giành thắng lợi phải ôm tiểu nhi hôn hồi mới được đấy."

      "Hay! Hay lắm!"

      Trong tiếng cổ vũ, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc đỏ tới tận cổ, nàng căm hận nghiến răng, chậm rãi lấy kiếm gỗ từ trong tay áo.

      Mà lúc này, sớm có tạp công mang đến cành cây to, đứng tại kia vót kiếm.

      Vệ Lạc mới nhìn thoáng qua mà kiếm thành hình, nàng hừ cái quay đầu . Vừa quay đầu thình lình bắt gặp thân hình cao to khôi ngô đứng thẳng trong bóng tối, cách nàng khoảng năm mươi mét.

      Là Cao Dật!

      Y đến từ lúc nào?

      Trong bóng đêm, hai tròng mắt Cao Dật loé sáng như sao, Vệ Lạc chỉ nhìn y cái liền đè nén trái tim đập 'thình thịch' quay đầu . Nàng giả vờ việc gì nhìn nhóm tạp công cổ vũ phía trước, nhưng trong lòng lại lén nghĩ: y đến đây lúc nào? Y phải bảo hộ nhóm người của Mi đại gia sao? biết tình huống này y, y nghĩ thế nào nữa?

      Suy nghĩ này lượn lờ trong nội tâm Vệ Lạc, đan xen giữa những chờ mong cùng vui mừng và phiền muộn. Nàng đứng nơi đó, lại tựa như nghe được tiếng hô hấp, tiếng tim đập của Cao Dật cách năm mươi mét phía sau kia, tựa như cảm giác được hơi thở nóng ấm phả ra từ thân thể y.

      Kiên quyết đè xuống tâm tư, Vệ Lạc thầm nghĩ: mi nghĩ vớ vẩn gì thế? Chẳng lẽ mùa xuân sắp tới, gặp người có chút xuất sắc động tâm? Phải biết rằng, bây giờ mi là thân nam tử, diện mạo lại còn xấu xí! Trừ tên Thành Hề ánh mắt có vấn đề này ra, chẳng còn ai vừa ý người như mi đâu! Trăm ngàn lần thể nghĩ bậy bạ được.
      Last edited: 26/1/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc8 others thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 26.2: Thanh niên vừa ý Vệ Lạc (6)
      Cảm giác tim đập như thế này với Vệ Lạc cũng xa lạ, trong tuổi thanh xuân đẹp đẽ ngắn ngủi, ai từng rung động với người khác phái ưu tú?

      Nàng đè nén trái tim nhảy loạn xong, đảo mắt bình tĩnh nhìn Thành Hề.

      Bấy giờ kiếm gỗ đẽo xong, Thành Hề múa kiếm gỗ trong tay, liếc Vệ Lạc cười hì hì : "Rất , rất , giống tiểu nhi ngươi như ấy!"

      cười đến mặt mày đưa tình(1), cực kỳ muốn ăn đòn, vì thế lời vừa thốt ra, trong đám người lại truyền đến trận cười vang.

      (1)nguyên văn là "tề mi lộng nhãn"(挤眉弄眼)

      Vệ Lạc tức giận, nàng chẳng còn buồn bực nổi nữa.

      Nàng xụ mặt, đưa kiếm gỗ trong tay ra phía trước, xa xa chỉ vào Thành Hề lạnh giọng : "Nhiều lời vô nghĩa làm gì? Bắt đầu !"

      Giọng nàng ràng, ngữ điệu thong dong, nhưng có trời mới biết, hai đùi nàng lúc này run lẩy bẩy, cổ họng hồi khô khốc. Cái giá đánh cược này quá lớn, là chuyện cả đời đấy! Tuy chỉ cần qua ba chiêu là sao, nhưng nàng mới tiếp xúc 'kiếm' này xác thực có ba bốn tháng thôi! Ban nãy còn rất tự tin, nhưng bây giờ mỗi phút trôi qua nó cũng từ từ mất.

      Nàng thấp thỏm lo âu bấy giờ lộ , Thành Hề thấy thế lại nhếch miệng cười, hàm răng trắng loé sáng, rất khó ưa : "Tiểu nhi đừng sợ! Đừng có sợ! Bây giờ ngươi là đồng nam, tất nhiên trong lòng hoang mang, tới mai ngươi liền biết vui thích trong đó ấy mà."

      "Ha ha ha, đúng đấy đúng đấy."

      "Tiểu nhi, công phu Thành Hề rất cao, bảo đảm cho ngươi sung sướng!"

      "Ha ha ha, đúng lắm, bảo đảm cho gào khóc xin tha mới thôi!"

      Trong tiếng cười ồ, Vệ Lạc tự giác được hơi nghiêng về sau, lặng lẽ quét mắt qua, nàng đối diện với hai con ngươi trầm tĩnh đen láy như bầu trời đêm. Ánh mắt kia sâu như biển, yên bình tựa trời đêm, khiến người xem mà lòng thanh thản.

      Vệ Lạc chớp mắt, ngay khi nàng định thần lại, trong bóng đêm làm gì còn bóng dáng ai nữa?

      Đúng lúc này, giọng Thành Hề cách Vệ Lạc mấy thước về phía trước truyền đến: "Tiểu nhi, ngươi quay đầu nhìn gì vậy?"

      Vệ Lạc vội vàng xoay đầu lại.

      Tay phải Thành Hề tung kiếm lên chơi đùa, lúc này tới trước người nàng, cười khì khì rất sáng lạn : "Tiểu nhi, bắt đầu bây giờ à? Là ngươi hay ta xuất kiếm trước?"

      Vệ Lạc nhìn Thành Hề, chỉ trong nửa khắc, lòng nàng yên tĩnh gợn sóng.

      Nàng cắn răng, chậm rãi cầm kiếm gỗ trong tay chỉ về trước, hừ : "Đương nhiên là ngươi trước!"

      Thành Hề cười hì hì quái dị, cầm kiếm gỗ trong hai tay khép lại, chắp tay với mọi người xung quanh, lên giọng: "Chư vị thấy đấy, ta có thể xuất kiếm rồi!"

      "Mau mau !" Mọi người hùa theo cười ầm ĩ.

      Thành Hề thi lễ bốn phía xung quanh, bấy giờ mới quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc. Trong bóng đêm, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc chút biểu cảm, chỉ có hai mắt trong suốt sáng lấp lánh. Thành Hề vừa rồi còn thấy nàng kích động nhưng hồi điềm tĩnh lại. Trong lòng thầm khen: tiểu nhi bất phàm, chuyện tới trước mắt ngược lại lại điềm tĩnh, có tác phong của cao thủ.

      Lúc này cũng ngừng cười, kiếm trong tay chĩa vào Vệ Lạc.

      Tư thế này vừa bày ra, mọi người cùng lúc im lặng. Trong khoảng khắc, chỉ còn lại hoa lửa múa may ánh đuốc hừng hực và thanh gió thổi lửa nhảy nhót.

      Thành Hề chằm chằm nhìn Vệ Lạc, thình lình, lại nhếch miệng cười, hàm răng rất trắng kia phát ánh sáng khó coi đồng thời, cũng khẽ quát, kiếm gỗ trong tay xuất ra, kiếm kia mang theo tiếng gió, gào thét vút đánh về cổ tay phải của Vệ Lạc!

      chậm mà xảy ra nhanh, động tác của Thành Hề như sét đánh, liền mạch lưu loát, nháy mắt, Vệ Lạc cảm giác trận kình phong tạt vào người, đồng thời, luồng lực khổng lồ vô hình nặng nề đè lên tay phải khiến nàng thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của Thành Hề đánh về phía hổ khẩu!

      Cái uy Kiếm Sư, ngờ lại đến mức này!

      Mặt Vệ Lạc thoắt trắng, lần đầu tiên nàng phát , đừng ba chiêu, cho dù chỉ chiêu nàng cũng qua được! Hoá ra hai ba chiêu của bàn thân, đối với kiếm khách chân chính chẳng là cái thá gì.

      Ngay khi ngực Vệ Lạc co thắt, tay chân cứng đờ động đậy được thình lình, viên vật thể xác định nhanh như chớp bay về phía nàng. Vật đó chợt loé tới, 'Cốp' tiếng đánh trúng trung trước tay phải Vệ Lạc tám tấc.

      'Cốp'!

      Chính là tiếng như thế!

      Nháy mắt, Vệ Lạc phát áp lực bao trước người và mặt bên tay biến mất thấy tăm hơi!

      Thời cơ mà mất đến nữa!

      Vệ Lạc mở miệng thét lên tiếng, kiếm gỗ trong tay như sét đánh ra, tựa loài rắn lao về phía oản mạch(2) tay phải của Thành Hề, tiếng 'Uỳnh', Vệ Lạc hít sâu, kiếm gỗ nhát đâm thủng kình khí(3) hộ thân của Thành Hề, gió kiếm thoáng cái đánh vào oản mạch của .

      (2)oản mạch: mạch cổ tay

      Cú đánh này rất , dù sao thời gian tập kiếm của Vệ Lạc nhiều, kình lực quá , khi kiếm đâm thủng qua kình khí hộ thân chẳng còn bao nhiêu lực.

      Thế nhưng đường kiếm yếu này cũng đánh trúng oản mạch của đối phương! Chẳng những đây là yếu huyệt người, mà còn là vị trí mấu chốt để đối thủ ra kiếm.

      Vì thế, dù chỉ cú nhưng tay cầm kiếm của Thành Hề run lên, nếu phải phản ứng hơn người, kiếm gỗ trong tay suýt rơi xuống đất.

      Thành Hề ngờ vực nhìn chằm chằm phía sau Vệ Lạc, lại đảo mắt qua nàng, miệng há ra định quát hỏi.

      Vất vả mới chiếm được tiên cơ, Vệ Lạc làm sao để thuận khí? Cổ tay nàng rung lên, kiếm trong tay vọt ra như rắn độc đâm về phía cổ họng Thành Hề.

      Mà giờ khắc này, Thành Hề muốn mở miệng, cổ họng sơ hở liên tục, hoàn toàn có gì ngăn cản, Vệ Lạc đòn hiểm đánh tới!

      Mặt Thành Hề xanh mét, vội vàng ngậm miệng, nhanh chóng nghiêng thân ra sau, tránh được kiếm này.

      bẻ người ra sau, lúc như thế, Vệ Lạc lại mau chóng thu kiếm, cổ tay lại rung lên, kiếm xé gió , lại đâm về phía oản mạch tay phải của Thành Hề. Mà Thành Hề tập trung né chiêu, chỗ cổ tay vẫn sơ hở như cũ, nàng hoàn toàn dễ dàng chiêu trúng đích.

      'Bộp' tiếng.

      Kiếm gỗ ràng, như chậm mà lại rất nhanh đâm cái oản mạch Thành Hề. luồng tê dại kỳ lạ như chớp đánh úp về phía Thành Hề. Rốt cuộc nhịn được hừ tiếng, tay phải khẽ buông, kiếm gỗ 'phịch' tiếng rơi xuống đất.

      Kiếm Thành Hề rơi xuống đất!

      Vệ Lạc đạp chân lui về phía sau hai bước, thu kiếm, hai tay chắp lại, nhìn chằm chằm Thành Hề cao giọng : "Ba chiêu qua! Kiếm của quân rơi xuống đất, túc hạ, xin đa tạ!"

      Lời vừa ra, đám đông đột nhiên bùng lên loạt tiếng thở than.

      Trong tiếng huyên náo, mọi người kêu lên xé cổ: "Thành Hề, sao lại như vậy?"

      "Thành Hề, ngươi lại đánh bại tiểu nhi?"...

      Trong thanh ồn ào, Thành Hề vẫn như cũ trừng trừng dán mắt vào phía sau Vệ Lạc. Thấy ánh mắt của , trong lòng Vệ Lạc căng thẳng, cố nhịn ham muốn quay đầu lại thêm: "Đêm khuya, thân thể Vệ Lạc khoẻ, đành cáo lui với các vị."

      Nàng tới đây, thân thể xoay lại lui về phía sau.

      Vệ Lạc mới được bước, phía sau vang lên tiếng bước chân, Thành Hề sải hai bước đến trước mặt nàng, nhìn Vệ Lạc chăm chú, trầm giọng : "Là người phương nào giúp ngươi?"

      Vệ Lạc trợn to hai mắt, vẻ mặt hồn nhiên nhìn Thành Hề, dường như hoàn toàn hiểu gì.

      Sắc mặt Thành Hề có chút phẫn nộ, hung hăng trừng Vệ Lạc, trầm giọng : " là người phương nào?"

      Vệ Lạc như cũ ngơ ngơ nhìn .

      Thành Hề hừ mạnh, giọng căm hận : " ngờ lại có cao thủ che chở, tiểu nhi, cửa này mặc dù ngươi qua, lòng ta cũng chẳng phục!"

      tới đây, Thành Hề trừng mắt nhe răng cười u : "Tiểu nhi, còn nhiều thời gian!" Nặng nề ném mấy chữ này ra xong, nghêng ngang rời .

      Lúc này, thanh ồn ào trong đám người sớm nhiều, thân phận của họ đều thua xa Thành Hề, đoàn người cảm giác được Thành Hề khó chịu, làm sao dám pha trò đùa giỡn nữa?

      Sau khi Thành Hề rời , mọi người cũng dập đuốc giải tán, Vệ Lạc mặt vô cảm lui về xe của mình. Nàng vẫn im lặng ngồi xe ngựa. đến lúc rất lâu sau, nghe thấy có người đến mới cúi đầu thở dài tiếng, có chút rầu rĩ lại có chút bùi ngùi nghĩ: y chắc trở về từ sớm. Lúc ấy may mắn là y đến, bằng mình, mình thê thảm.

      Y ở đây, tất nhiên là Cao Dật.

      Vệ Lạc ngồi trong xe của mình chờ Cao Dật, lại biết cách đó xa, Thành Hề cũng rời , cũng chờ kẻ phá hỏng mộng đẹp của . Tận canh giờ sau, Thành Hề mới bất mãn vui về thành.

      ====

      (3)Kình: là dạng cơ năng được dự trữ ở dạng thế năng
      Khí: là luồng vận chuyển năng lượng trong cơ thể. Năng lượng này có thể là năng lượng cơ học hoặc năng lượng sinh học.
      =>kình khí chắc là luồng khí quanh cơ thể chuyển thành cơ năng khi bị đối thủ tấn công (đoán bậy :”x), tớ đoán nó na ná triền + luyện trong HxH ấy.
      Last edited: 26/1/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc11 others thích bài này.

    3. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      hay quá thanks bạn edit nhiều nhiều nha ^^
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 27: Gặp lại công tử Kính Lăng

      Vừa đến ngày hôm sau, Vệ Lạc đột nhiên phát , ánh mắt mọi người nhìn mình có khác .

      Nàng vẫn như cũ ở trong đoàn xe ngựa sắp xếp thẻ tre, nhưng đây lại chính là chốn cao quý nhất của toàn đoàn, mọi người khi thấy nàng cũng đánh giá nhiều hơn phần, mà trong đó cũng có ánh mắt của Thành Hề.

      Thành Hề suy đoán đêm, phát , mặc dù ban đầu có cục đá kia phá hỏng khí thế, khiến mình bị mất tiên cơ. Song lúc sau Vệ Lạc đâm ra liên tiếp ba kiếm, dù là tốc độ, đích đến hay thời gian đều cực kỳ tuyệt vời!

      Hoàn toàn có thể , lúc ban đầu vì có kinh nghiệm nên nó(Vệ Lạc) mới bị mình uy hiếp, sau đó nó(Vệ Lạc) thi triển công lực, thực khiến người phải nhìn với con mắt khác xưa.

      Đáng tiếc, tiểu nhi thể nhược khí hư, ngay cả kiếm đồng cũng nâng nổi, kiếm gỗ cùng lắm cũng chỉ là hình thức. Nếu đánh nhau, người ta kiếm đồng đánh bay nó.

      Quan điểm này cũng là chung của cả đoàn.

      Vệ Lạc vẫn cúi đầu, thành sắp xếp phiến trúc. Nàng biết, hai ngày nay Thành Hề đặc biệt chú ý mình, có lẽ chỉ là . Vậy nên nàng rất ít ngẩng đầu, càng thèm nhìn đến Cao Dật cái.

      Do đó, hai ngày nay cả lúc luyện kiếm Vệ Lạc cũng rất an phận.

      Đảo mắt hai ngày qua, ngày thứ ba, đoàn xe để ý đến khí trời vẫn như xuân mà cùng rất nhiều dân chúng xếp hàng chờ đợi tuyên bố lên đường rời Xa Thuỷ, bắt đầu xuất phát đến Tân Điền.

      Lúc này đoàn xe đều gấp ngày đêm, vì khi vu nữ dùng mai rùa chiêm bốc phát rằng trong mấy ngày nữa có trận tuyết lớn. Tuyết rơi nhiều, đường bị gió cản, đoàn xe vì thế mà đến kịp Tân Điền lỡ mất đại khánh năm mới của các quý nhân, đây chính là rước phiền toái tới đấy.

      Vì gấp rút lên đường, đoàn xe ở thành Xa Thuỷ bổ sung thêm gần ba mươi xe lừa. Những xe lừa này để cho nhóm tạp công sử dụng, đỡ phải vì bọn họ bộ quá chậm mà ảnh hưởng đến lộ trình đoàn xe.

      Năm ngày sau đoàn xe chính thức vào Tân Điền, đô thành nước Tấn.

      Nước Tấn là trong các cường quốc nổi danh thiên hạ, thành Tân Điền cũng là trong những đô thành trứ danh thiên hạ.

      Vệ Lạc tới quý địa lâu ngày cũng biết sơ sơ tình hình thiên hạ. Có điều nàng càng nghe càng loạn, thế giới này dường như chính là thời Xuân Thu Chiến quốc trong trí nhớ của nàng, nhưng dường như cũng hoàn toàn. Song nàng chỉ là sinh viên hệ tiếng Trung năm nhất, lịch sử chỉ biết phần, nên cũng thể đánh giá chính xác được.

      Mi đại gia là mỹ nhân trứ danh thiên hạ, việc nàng đến Tân Điền khiến toàn thành sôi trào. Đoàn xe của nàng ta mới cách cửa thành hai mươi dặm, mọi người liền thấy nơi cửa thành đen nghịt toàn đầu người, thanh ầm ĩ xa xa truyền đến.

      Lúc này Vệ Lạc thu xếp xong toàn bộ phiến trúc, bất cứ khi nào cũng có thể báo cáo kết quả. Bấy giờ nàng nhấc lên góc màn xe, hào hứng bừng bừng quan sát xung quanh.

      Đoàn xe chạy ngày càng gần.

      Xe ngựa của Vệ Lạc nằm ở nhóm cuối cùng, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Mi đại gia, thậm chí ngay cả ngũ đại mỹ cơ mỹ danh đứng đầu bên người nàng ta cũng gặp qua.

      Mà lúc này, nàng có lẽ có cơ hội ngắm chân dung của mỹ nhân.

      Tường thành Tân Điền rất cao, khoảng gần tám trượng, toàn bộ đều dùng hỗn hợp gạch xanh và gạo nếp đặc biệt làm thành, độ cứng còn hơn xi măng cốt thép thông thường.

      Tường thành đứng vững nhiều năm, mặt rêu xanh mọc dày. Cửa thành lại được đúc từ hợp kim của đồng sắt, cửa thành dùng thể chữ Lệ khắc to hai chữ 'Tân Điền'.

      Cửa thành rất lớn có thể cho bốn làn xe ngựa chạy song song xuất toàn đầu người. Theo đoàn xe tiến vào càng gần, Vệ Lạc nhìn thấy trong đám đông có đội tướng sĩ tay cầm giáo, giáp đồng che ngực, mặc giáp da trâu.

      Các tướng sĩ cao lớn uy vũ, đứng nhúc nhích hai bên cửa thành, kéo dài từ trăm mét ngoài thành đến tận trong. Mà dân chúng tuy rằng cuồng nhiệt nhưng đều tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, thành đứng sau các tướng sĩ giáp đồng reo hò.

      Tiếng hoan hô long trời lở đất, vô số tiếng kêu gào tựu chung thành hai chữ, "Mi cơ----"

      Lúc này đoàn xe chỉ còn cách cửa thành hai trăm mét.

      Vệ Lạc kìm được vươn đầu ra ngoài, hưng phấn xem xét thành trì cổ xưa rộng lớn này.

      chỉ mình Vệ Lạc mà những người khác trong đoàn xe đều vô cùng hưng phấn. Dù Mi đại gia danh chấn thiên hạ nhưng cũng chỉ mới khắp sáu đô thành, còn Tân Điền này là lần đầu tiên nàng ta đến.

      Bởi vậy, phía trước Vệ Lạc vô số bóng dáng diễm lệ từ trong xe ngựa vươn ra, mọi người tranh kỳ đấu diễm khoe hết phong thái của mình với các phụ lão thành Tân Điền. Vệ Lạc ở đoàn xe mấy tháng cũng chỉ xa xa mới thấy các mỹ nhân ấy, hơn nữa bình thường các nàng đều đeo khăn che mặt. tại, tất cả bọn họ đều tháo khăn xuống, thay y phục phụ kiện hoa lệ nhất, thoa lớp son phấn mỏng.

      Vệ Lạc ở phía sau liếc nhìn chỉ toàn thấy những đầu người là đầu người, vẫn chưa nhìn đến được Mi đại gia, chẳng biết rốt cuộc nàng ta có gỡ khăn che mặt xuống ?

      Đoàn xe cuối cùng cũng đến cửa thành.

      Trong đám đông bùng phát tiếng la hét cuồng nhiệt.

      Khiến cho đội ngũ khi vào trong thành được năm mươi mét xe ngựa Vệ Lạc khó khăn lắm mới chui vô được. Nàng ngửa đầu, nhìn chăm chú những vết chém rệt của thương và kiếm để lại mặt cổng lớn đúc bằng hợp kim sắt đồng, cảm giác rằng nó chắc phải gánh chịu tang thương từ thời xa xưa, bỗng nhiên có chút ngây người!

      Chẳng thể biết trước kia mình chính là mình, hay tại mình mới đúng là mình? Ai, là người hay bướm khó mà , có chăng là ta trong mộng mà thôi.

      Xe ngựa vượt qua cổng thành.

      quần thể kiến trúc cổ kính, lầu các cao nhất cũng chỉ hai tầng, toàn bộ đều làm từ gỗ và đá ra trước mắt Vệ Lạc. Kết cấu quần thể kiến trúc này còn thô sơ, mái hiên thấp bé, chỉ có cửa, ngay cả cửa sổ cũng .

      Mà lúc này, phía trước ngoài mỗi căn nhà chỉ có cột đá và bốn bức tường, hoàn toàn cây cối đều xuất toàn là người! Vô số các phụ lão mặc áo gai chen chúc nhìn sang, vô số nam nữ chỉ trỏ qua, vô số thiếu niên xem đến hai mắt ngây dại, há hốc miệng ngơ ngác dõi theo xe ngựa qua.

      lúc Vệ Lạc ngó nghiêng xung quanh ngắm đến quên trời quên đất(1) đột nhiên, trận cười lớn truyền đến!

      (1)nguyên văn là bất diệc nhạc hồ(不亦乐乎)

      Tiếng cười lớn này rất quen!

      , phải quen, mà là chưa bao giờ quên!

      Trong tiếng cười trong trẻo, đám người tách ra, quân lính cầm thương lui về hai bên, toán quý nhân ăn mặc xa hoa tới gần, mà thanh niên cười ha ha giục ngựa chạy đến, là người từng khiến Vệ Lạc hãi hùng khiếp vía.

      Công tử Kính Lăng! ( mày trở lại, tèn tén ten ┐(,,┘▽└,,,)┌ ~~~)

      Nàng lại thấy công tử Kính Lăng lần nữa.

      Lúc này công tử Kính Lăng đầu đội ngọc quan, thân khoác ngoại bào thêu chim phượng đen đỏ đan xen, áo bào trắng thắt đai ngọc, chân mang giày khảm dạ minh châu.

      , đối với người như thế mà , những trang sức hào hoa phú quý đó chỉ để điểm xuyết mà thôi!

      Công tử Kính Lăng có khuôn mặt tuấn mĩ lập thể, đường nét ràng, mỗi tấc ngũ quan đó dường như đều do trời xanh dùng dao chạm khắc tinh xảo mà thành, tuấn của loại điêu khắc trong đẹp đẽ quý giá mang theo nét cuồng dã hút hồn.

      Làn da rám nắng của , thân hình cao to cường tráng của , mỗi tấc đều sức lực và mạnh mẽ của chủ nhân. có vẻ đẹp hết sức mãnh liệt dương cương, hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp trung tính và nữ tính, cũng chẳng giống với vẻ đẹp của các nam nhân khác, khắp người đều toả ra sức mạnh, dã tính, và cả sát khí!

      Trong đoàn xe chỗ nào cũng có tuấn nam mỹ nữ, nhưng theo ánh mắt của Vệ Lạc công tử Kính Lăng so với đại mĩ nam Cao Dật trong đoàn xe chỉ hơn bậc. Mỗi động tác của công tử Kính Lăng, chỉ cái nhướng mày cái nhấc tay đều toả ra vẻ đẹp hoang dã hoà quyện với nét hào hoa quý phái chỉ thuộc về , khiến cho cả bá tánh trong thiên hạ đều thất sắc! Mặc cho Vệ Lạc có căm thù và sợ hãi nữa thời khắc gặp lại này, nàng cũng khỏi rung động đến sững sờ, bất giác ngừng thở, nảy sinh cảm giác chẳng thể cản lại là bản thân mình nhơ bẩn.

      Ngay cả mỹ nhân nổi danh thiên hạ, ở trước mặt cũng bị che mất ánh hào quang, chẳng hạn như Mi đại gia kia.

      Giờ khắc này, trong tiếng cười lớn của công tử Kính Lăng, bàn tay ngọc vén mành xe lên, mỹ nhân tuyệt sắc bên người có tỳ nữ xinh đẹp đến đỡ chậm rãi xuống xe ngựa, cười kiều đến gần công tử Kính Lăng.

      Mỹ nhân đó chính là Mi đại gia.


      ====

      Topic ít cmt quá, các bạn ủng hộ mình mờ~~~ :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

      P/s: lại tag được nữa rồi :yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc9 others thích bài này.

    5. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Thuc ra la cm mai ma ko dc nen ta chi nhiet tinh like thui nang a. Nang cham chi lam viec nhe. Tui ta luon ung ho nang.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :