Hê hê, ta thắc mắc hđ ban cho túi bạc cjừng nào ta. Keo quá hèn j chị chả cần ^^. Thik suy nghĩ của editor. Khà khà sau này lo mà quỳ dưới chân chị cho chị xoay.thank nàng nhóa. ps: Đọc cuối tuần hơi bùn nàng ơi ới ời.
Truyện hay. Mình đọc qua convert nhưng ủng hộ bạn hết mình. Tác giả viết rất hay, tình tiết xấp đặt rất hợp lý. Đây là bộ cung đấu mà mình rất tâm đắt. Chờ chương mới của bạn.
Chương 9: Tâm tư Hoàng đế Diệp Linh Sương nhìn hai mươi thái giám cung nữ phía sau Lý Phúc Thăng, cực kì kinh ngạc, quên liên tục xác nhận lại, "Lý công công, Hoàng Thượng cho ta chọn lựa vài người để lại bên mình sao?" Nhìn khuôn mặt nhắn kia bởi vì quá mức kinh ngạc mà hơi đỏ ửng, Lý Phúc Thăng gật đầu cười : "Quả như thế, Diệp phân nghi yên tâm lựa chọn ạ, nhìn người nào thuận mắt liền giữ ở lại Thúy Hà điện, về sau nghe Diệp phân nghi sai sử." Diệp Linh Sương hai mắt sáng ngời, hiển nhiên hưng phấn đến cực điểm, xung quanh đám người vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn là vẻ mặt buồn rầu nhìn Lý Phúc Thăng, "Lý công công, ta coi ai cũng tệ, bằng ngươi hỗ trợ tuyển hai người ." Lý Phúc Thăng thấy bộ dáng lưỡng lự của nàng ngay từ đầu dự liệu kết quả như vậy, cười đáp: "Nếu Diệp phân nghi muốn nô tài hỗ trợ, nô tài cung kính bằng tuân mệnh." Lý Phúc Thăng là người khôn khéo để chọn người đương nhiên là có vấn đề gì, Đại Yến Đế nhìn trúng nhanh trí lanh lẹ, mới để giúp đỡ Diệp Linh Sương tuyển người. Nhìn đám người lượt, cuối cùng Lý Phúc Thăng lưu lại hai cung nữ và hai thái giám. "Đa tạ công công, mấy người này ta vừa ý." Diệp Linh Sương vội vàng tạ ơn. "Đây là việc nô tài nên làm, Diệp phân nghi cần khách khí." Lý Phúc Thăng cúi chào, mang theo những cung nữ thái giám còn lại rời khỏi Thúy Hà điện. Diệp Linh Sương đảo qua bốn người, miễn cưỡng ngồi trở lại tháp, "Các ngươi tên gọi là gì?" Mới vừa rồi nhìn vẻ mặt Lý Phúc Thăng khi lựa chọn người những người này đều có biết trước, cho nên có người nào do Hoàng Thượng phái tới, xác định được điểm này, Diệp Linh Sương liền cũng yên tâm. Về phần có người của các phi tần khác hay , Diệp Linh Sương cũng để ý nhiều, lâu ngày nếu là người có dã tâm, thực sớm muộn gì cũng lộ ra dấu vết. Nghe câu hỏi của Diệp phân nghi, mấy người tất nhiên là cung kính trả lời. "Nô tỳ là Bội Hoàn." Trong đó, tiểu nha đầu ánh mắt có mấy phần nghịch ngợm, vội vàng giành trả lời trước. "Nô tỳ là Vân Kiều." Ở tỳ nữ này toát ra bình tĩnh, trong mắt cũng giấu được khôn khéo, nhìn qua cũng thấy đây là người biết nhìn thời thế và con người. Diệp Linh Sương khỏi nhìn thêm vài lần. bên, hai tiểu thái giám chờ hai tỳ nữ trả lời xong mới bắt đầu báo tên họ. Trong đó, người gọi là An Đức Tử, người khác gọi là Ngô Đoàn, hai người đều là trung người hậu. Diệp Linh Sương vừa lòng gật đầu, nhận lấy chén trà Mặc Nguyệt ngâm uống ngụm, dáng vẻ lười biếng, "Đây là nha hoàn bên người của ta Mặc Nguyệt, về sau có gì hiểu liền hỏi nàng." "Mặc Nguyệt tỷ tỷ." Mấy người đồng thanh kêu, xem như đối với nàng cung kính. Mặc Nguyệt đắc ý trong mắt che lấp được, "Về sau, chúng ta cùng hầu hạ nương nương, nếu ta phát có người đối với nương nương bất lợi, ta Mặc Nguyệt là người đầu tiên buông tha người đó! Các ngươi nghe ?" "Nghe rồi ạ." Mấy người nhìn người, thái độ tuyệt đối cung kính. Bọn họ cho rằng chủ tử Diệp phân nghi của Thúy Hà điện thiện lương hiền đức, lúc vừa thấy quả dáng vẻ có vài phần thiện lương, thế nhưng, chìm nổi trong hậu cung, bọn họ tuổi tuy , thời gian ngây ngốc trong hậu cung này cũng ngắn, loại chủ tử nào thể chọc bọn họ nhìn sơ cũng nhận ra, tuy Diệp phân nghi mặt ngoài dễ thân, nhưng theo thái độ của tỳ nữ bên người liền biết, Diệp phân nghi cũng phải là người đơn giản như vậy! "Mặc Nguyệt, dẫn mọi người làm ." Diệp Linh Sương thản nhiên phân phó câu, đem chén trà nhìn thấy đáy đưa cho nàng. Mặc Nguyệt hiểu ý, cười đến phá lệ sáng lạn. "Bội Hoàn, nương nương uống hết nước trà, ngươi noãn ẩm các lấy thêm ít nước ấm." Dứt lời, đem cái chén đưa cho nàng, Bội Hoàn cười tiếp nhận, vui tươi hớn hở ra ngoài, gần như chạy. "Vân Kiều, cách Thúy Hà điện mấy dặm có hồ sen, ngươi vào trong đó hái chút cánh sen về đây, nương nương sớm muốn làm túi hương hoa sen." Mặc Nguyệt với Vân Kiều ở bên. Vân Kiều cúi đầu đáp ứng, cũng rất nhanh làm việc của mình. Tiểu thái giám An Đức Tử cùng Ngô Đoàn quét dọn sân viện. An bài xong công việc, Mặc Nguyệt hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình, "Nương nương, nô tỳ làm như thế nào?" "Rất tốt." Diệp Linh Sương khen ngợi. Nghe được chủ tử chính mồm ngợi khen, Mặc Nguyệt cười khép miệng, trước kia chủ tử nàng làm đúng, mấy ngày nay nàng bỏ công học tập. Lập tức nhân tiện : "Nương nương, phân phó người khác làm việc cảm giác thực kỳ diệu, là loại cảm giác mình ở mọi người và được kính trọng, khó trách mọi nam nhân đều muốn làm Hoàng Thượng, nữ nhân đều muốn làm hoàng hậu." Diệp Linh Sương hai mắt đột nhiên lạnh như băng, thấp giọng trách mắng: "Mặc Nguyệt!" Mặc Nguyệt sửng sốt, tự biết lỡ lời, cúi đầu gì thêm. "Ngươi nha đầu kia, mới khen ngươi vài câu liền đắc ý vênh váo, chẳng phải có câu họa là từ ở miệng mà ra?" Thấy nàng đầu càng thấp, liền dịu xuống vẻ tức giận, "Ta phải cho phép em những lời này, chính là trước khi cần phải bảo đảm chung quanh an toàn." Vừa nghe lời này, Mặc Nguyệt đầu đột nhiên nâng lên, ánh mắt phát sáng, vội vàng chạy tới cửa cùng cửa sổ nhìn quanh, xác định có người mới chạy chậm trở lại trước mặt Diệp Linh Sương, "Nương nương, nô tỳ mới kiểm tra qua, bốn phía bóng người." Diệp Linh Sương cười lắc đầu, "Ngươi ngược lại cũng thông minh lanh lợi... Mặc Nguyệt?" Đột nhiên nhớ lại lúc vừa rồi, Diệp Linh Sương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào của hai mắt nàng, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi có hay cũng thích loại cảm giác sai khiến người khác này?" Mặc Nguyệt tâm run lên, cũng lảng tránh ánh mắt của chủ tử, lấy can đảm : "Lời của nương nương sai, nô tỳ hy vọng có ngày có thể làm nô tỳ của trung cung hoàng hậu thân phận tôn quý nhất, để tất cả thái giám cung nữ đều cung kính với nô tỳ, mà nô tỳ cũng chỉ hầu hạ người là nương nương!" Những lời này ý tứ rất ràng, có bất kì nha hoàn nào so sánh được với đại nha hoàn bên người hoàng hậu hoặc Thái Hậu tôn quý. Nha đầu kia lá gan thực rất lớn! Diệp Linh Sương chậm rãi kéo khóe môi, nhìn Mặc Nguyệt, gằn từng chữ : " ngày nào đó, ta làm cho nguyện vọng của ngươi có thể trở thành thực." Mặc Nguyệt con ngươi sáng ngời, thoáng chốc quỳ gối trước mặt Diệp Linh Sương, "Nô tỳ gắng sức hầu hạ chủ tử." Nghe được tiếng bước chân tiến đến gần, ánh mắt Diệp Linh Sương hướng tới Mặc Nguyệt, Mặc Nguyệt hiểu ý, vội vàng đứng dậy, lui trở lại bên người chủ tử. "Nương nương, Mặc Nguyệt tỷ tỷ." Ngoài cửa vang lên thanh thanh thúy của Bội Hoàn. "Nha đầu kia vào trước cửa còn biết hỏi chút, thoạt nhìn cũng tệ." Diệp Linh Sương cười , quay đầu nhìn Mặc Nguyệt liếc mắt cái, "Mấy ngày nay em chú ý mấy người này, nếu bọn có hành động gì lén lút, cũng cần rút dây động rừng." "Nô tỳ hiểu, nương nương là muốn thông qua mấy người này để tìm ra người sau lưng bọn họ." Mặc Nguyệt đúng lúc tiếp lời, hạ thấp thanh . Diệp Linh Sương cười gật đầu, nhìn về phía cửa, giọng : "Vào ." Bội Hoàn bưng chén trà tiến vào, có đem chén trà trực tiếp đưa cho Diệp phân nghi, mà là đưa cho Mặc Nguyệt ở bên cạnh. Có hiểu biết. Diệp Linh Sương ở trong lòng thầm khen, nhìn tiểu nha hoàn này liền thuận mắt thêm vài phần. bao lâu, Vân Kiều mang cánh sen trắng về phòng, sân viện được An Đức Tử cùng Ngô Đoàn rửa sạch lập tức trở nên sạch sáng ngời lên rất nhiều. Lại qua lâu, Lưu Vân cung của Hiền phi cùng Nguyệt cung của Kỳ quý phi đều tự đưa tới vài món trang sức trân quý, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ. Ban thưởng này đến đúng thời điểm, hoàng thượng vừa mới ban cho vài hạ nhân, hai cung liền theo đến đây. Khó trách được, Đức phi vĩnh viễn kém hơn chút, chỉ tới việc đoán ý qua lời và sắc mặt cũng kịp hai người này. Diệp Linh Sương lạnh lùng cười. Qua giờ Tuất, Lý Phúc Thăng sai tiểu thái giám Tiểu Lưu Tử đến truyền lời, Hoàng Thượng đêm nay nghỉ tại Thúy Hà điện. Diệp Linh Sương vẻ mặt thay đổi, nhưng ra hạ nhân khó nén vui sướng, vừa đến Thúy Hà điện liền gặp được chuyện tốt, bọn họ theo chủ tử như vậy tuyệt đối kém nơi nào. Mấy người bắt đầu thu thập nội các, sen trắng cắm trong chiếc bình tử kim cũng được thay mới, mùi hương thơm ngát lan tỏa khiến toàn bộ căn phòng như thêm vài phần sinh khí. Bàn đều được lau thêm lần nữa, xem ra rất tinh tươm. Diệp Linh Sương để Mặc Nguyệt búi kiểu tóc Lưu Vân kế đơn giản, cắm cây trâm vàng ròng gắn con bướm hồng ngọc mà Đức phi đưa tới, đôi tai trắng nõn đeo đôi khuyên vàng ròng khảm hoa sen hồng ngọc Hoàng Thượng ban cho, lại mặc thân cung trang màu trắng, trông nàng như tiên tử bước ra từ trong hồ sen. Thấy thời gian còn sớm, Diệp Linh Sương đoán rằng lúc này Hoàng Thượng còn phê duyệt tấu chương, liền tự mình làm tíu hương hoa sen. Ban ngày, Vân Kiều hái rất nhiều phơi nắng ở trong viện, bây giờ khô phân nửa, lại phơi nắng thêm nửa ngày, liền có thể dùng làm hương liệu. Diệp Linh Sương nhàn nhạt cười, nhớ tới mùi thơm thoang thoảng của hoa sen, trong lòng liền nhàng khoan khoái ít, bàn tay mềm chà sợi chỉ, lát sau liền bắt đầu thêu hình lên hương túi. Diệp Linh Sương hề phát ra, Vân Kiều cùng Bội Hoàn ở trong phòng lặng lẽ lui ra ngoài, đôi giày màu tím thêu chỉ vàng chậm rãi tới gần, dần dần kề sát nàng. "Ái phi có hứng." Đại Yến Đế cười , trong mắt mang theo vài phần trêu chọc. Diệp Linh Sương tâm cả kinh, mũi kim đâm sai vị trí, đâm vào phái ngón tay trỏ, giọt máu đỏ tươi rơi xuống. "Ái phi sao lại cẩn thận như vậy?" Đại Yến Đế khẽ nhíu mày, đem ngón tay bị chảy máu của nàng ngậm vào trong miệng, Diệp Linh Sương sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn động tác của , nhất thời cũng biết đây có phải hoàng đế . "Hoàng Thượng vì sao mỗi lần tiến vào đều cho hạ nhân thông truyền chút, Hoàng Thượng còn như vậy, thiếp thân sớm muộn cũng bị dọa đến phát bệnh." Diệp Linh Sương dùng ngón trỏ bị thương chọc chọc vào lồng ngực rắn chắc của , mắt chứa thẹn thùng, oán trách . Đại Yến Đế cười ha ha, đem bàn tay bé quấy phá bao trọn trong tay, vội : "Là lỗi của trẫm lỗi. Lần sau tiến vào trước cho ái phi tiếng, nàng xem được chưa?" Diệp Linh Sương mặt đỏ lên, cúi đầu nữa. Ngay sau đó, thân mình đột nhiên bay lên trời, cả người bị Hoàng Thượng ôm ở trong lòng. "Hoàng... Hoàng Thượng, thiếp thân thấy còn sớm, cho nên còn chưa có tắm rửa đâu..." Diệp Linh Sương hơi giãy dụa muốn xuống dưới. Đại Yến Đế ôm nàng, có tính buông tay, cười : " sao, trẫm bồi ái phi tắm rửa." Nhìn đến đầu Diệp phân nghi cắm trâm vàng ròng gắn con bướm hồng ngọc, thoáng nhíu mày, "Cây trâm này rất tục khí, về sau chớ có đeo." Diệp Linh Sương hơi chu miệng, "Kỳ thiếp cũng phải thực thích, cho nên hôm nay muốn để Hoàng Thượng nhìn xem, nếu Hoàng Thượng thích, thiếp liền tiếp tục cài nó, còn Hoàng Thượng thích liền đem cất ." Nhìn đến cây trâm kia, Đại Yến Đế liền biết đó là trâm vàng ròng gắn con bướm hồng ngọc mà Lý Phúc Thăng tới, nhớ tới Đức phi bộ dáng đầy tục khí, liền đem cây trâm rút xuống, thuận tay ném tới bên. "Hoàng Thượng đừng bực mình." Diệp Linh Sương vội vàng lấy lòng , tay chỉ vào vành tai của mình, cười : "Thiếp thích nhất là cái này."