1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Nữ Vương Và Trung Khuyển - Nguyệt Cả Triều Ca (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      ko biết lục tử hoành có bị làm sao ko:yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      naughtygirl_35 thích bài này.

    2. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      biết lai lịch của dì Bích là như thế nào? Mau tống Dương Tư Yến và Tiểu Cẩn ra sông cho cá ăn . Thanks bạn.
      naughtygirl_35 thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 30


      Thiên Dật


      Thành phố S cách thành phố N nơi Hứa Mạt sinh sống xa, qua trung tâm thành phố và thêm nửa giờ lộ trình xe chạy là tới địa phận thành phố S.
      Hứa Mạt mang theo A Tả vội vàng đến bệnh viện Hi Khang khoa não tại thành phố S. Đây chính là bệnh viện mà Lục Tử Hoành được chuyển tới.
      Bên ngoài trời nắng gay gắt, khác hẳn với khí lạnh lẽo tràn ngập mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong bệnh viện. Khoa não bệnh viện Hi Khang là chuyên khoa xuất huyết não lớn nhất của tư nhân đầu tư vào đây, tại thang máy, đại sảnh, hành lang luôn có y tá cùng bác sĩ qua lại, những băng ca di truyển từ phòng bệnh sang phòng cấp cứu lượt đến lượt , có thể thấy được đồ sộ to lớn của bệnh viện.
      Hứa Mạt ở trong đại sảnh sốt ruột chờ, nhìn đồng hồ điểm 14:12.
      y tá dáng người cao gầy mặc đồng phục màu trắng đặc trưng tới, hướng về phía Hứa Mạt cười cười: "Hứa tiểu thư, xin mời theo tôi."
      "Được, làm phiền dẫn đường." Hứa Mạt theo sau.
      Y tá dáng cao cao này chính là trưởng y tá, vừa rồi được phó viện trưởng thông báo tiếp “nhân vật quan trọng”, đưa người lên tầng 11 gặp bệnh nhân điều trị trong phòng VIP của bệnh viện.
      y tá cứ ngỡ rằng khách tới thăm theo đoàn hoặc là lão tổng bụng phệ, nghĩ tới “nhân vật trọng yếu” trong miệng phó viện trưởng lại là trẻ tuổi mới hơn hai mươi.
      Y tá trưởng vụng trộm nhìn vào vách tường thang máy bằng chất liệu inox phản xạ lại hình ảnh của Hứa Mạt, chỉ thấy ấy ăn mặc đơn giản kiểu đầm đen trắng, tóc dài hơi xoăn, ánh mắt trong suốt như nước, mặt lên vẻ mệt mỏi vì đường xa. người có bao nhiêu trang sức, chỉ có chiếc vòng cổ bạch kim, à, tay có đeo chiếc nhẫn kết hôn bằng kim cương, thoạt nhìn biết thân phận tầm thường.
      Y tá trưởng đảo mắt quan sát Hứa Mạt rất nhanh liền nhìn sang vệ sĩ A Tả, làm cho càng tò mò biết lai lịch của này là gì…
      Thang máy này là thang máy VIP chỉ chạy từ tầng 11 lên tới tầng 14, khi cửa thang máy mở ra còn có đứng sẵn bên ngoài chờ bọn họ.
      Hứa Mạt quan sát tỉ mỉ, từ các góc của thang máy đến nền của tầng lầu này đều nhiễm hạt bụi. Xem ra bệnh viện tư này có tập đoàn rất lớn chống lưng.
      Y tá trưởng đưa Hứa Mạt tới trước cửa phòng bệnh liền rời . Hứa Mạt liếc mắt cái trông thấy thân ảnh quen thuộc nằm giường bệnh, đáy lòng treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng, ánh mắt ẩm ướt. Tử Hoành…
      "Chúng ta lại gặp nhau." Giọng ưu thương của người phụ nữ từ trong phòng truyền đến. Hứa Mạt giật mình, mở toang cửa phòng bệnh trông thấy người phụ nữ trung niên ngồi bên dưới cửa sổ rộng mở, hai chân bắt chéo tao nhã hút điếu thuốc.
      "Quả nhiên là bà!" Hứa Mạt sớm nghi ngờ có thể là bà ta. Dì Bích cầm trong tay điếu thuốc còn lượn lờ làn khói trắng, buông đôi chân bắt chéo đứng lên, vòng tay trước ngực, nhìn Hứa Mạt từ xuống dưới.
      "Nhìn thân chật vật phong trần mệt mỏi so với lần trước gặp mặt là thảm thương. Tiểu thư cao quý trước đây đâu rồi!"
      "Chính bà bắt cóc Lục Tử Hoành?!!" Hứa Mạt đối với bà ta mang theo chút địch ý, nhất là khi nhấn mạnh từ “bắt cóc”.
      Dì Bích tới, nhả ra vòng khói thuốc: "Tôi thấy lúc đó trong nhà loạn trong giặc ngoài, căn bản có thời gian chăm sóc Tử Hoành, tôi liền tiếp nhận chăm sóc nó, với lại nếu ta nhanh chân chuyển nó tới bệnh viện tốt nhất để điều trị, chỉ sợ Tử Hoành để lại di chứng biến thành si ngốc."
      Hứa Mạt nghe ra dụng ý của dì Bích, trong lòng dâng lên trận áy náy, đau lòng.
      "Đừng ở chỗ này hút thuốc." Hứa Mạt đoạt lấy điếu thuốc tay dì Bích ném xuống sàn, lấy chân dập nát. Dì Bích hừ tiếng cười cũng để ý vô lễ của Hứa Mạt, tầm mắt chuyển tới giường bệnh: "Dương Thục Du ắt hẳn cho biết tất cả. Tử Hoành là con trai tôi, tôi mới là mẹ đẻ của thằng bé. Lại tiếp, mới là con dâu của tôi."
      "Mẹ chồng tôi sống ở thành phố N, ở nơi này." Lúc trước người đàn bà này biết Tử Hoành có bệnh nan y trong người liền vứt bỏ con ruột, người mẹ như vậy giờ lại tỏ ra quan tâm chăm sóc để làm gì? Nếu tỉnh lại biết được ắt hẳn vô cùng thương tâm.
      "Năm đó bà nhẫn tâm vứt bỏ con trai ruột tại bà nên trở về tìm ấy, chỉ làm cuộc sống của Tử Hoành càng thêm xáo trộn mà thôi."
      "Tôi nghĩ muốn phá hư cuộc sống của nó!" Giọng của dì Bích đột nhiên sắc bén vài phần, điều chỉnh tâm tình hòa hoãn lại chút liền giữ chặt cánh tay Hứa Mạt, nhìn vào mắt : "Tôi chỉ muốn......Bồi thường cho nó… Đem những thứ vốn thuộc về con trai tôi mang trả lại cho nó…......"
      Hứa Mạt nhìn vào đôi mắt dì Bích, bên trong đôi mắt ấy thấy loại cảm xúc đau lòng, áy náy, bi thương làm cũng bị ảnh hưởng.
      "Tử Hoành tuy rằng ảnh hưởng tới tính mạng nhưng cơ thể gần như bị tàn phế, não bộ bị chấn động mạnh, nếu chữa trị tốt dẫn tới khả năng biến thành đứa ngốc......"
      "Tôi mời bác sĩ tốt nhất, tay nghề giỏi nhất. Nhất định chữa khỏi bệnh cho ấy!"
      "A, khắp cả nước cũng bác sĩ chuyên khoa não nào có thể chữa hết bệnh cho Tử Hoành." Dì Bích đắp lại chăn cho Tử Hoành.
      "Bà làm sao biết được thể chữa hết bệnh cho Tử Hoành?!" Hứa Mạt gấp đến độ nước mắt đảo quanh. cho phép người khác chữa hết bệnh cho ! nhất định khỏe lại, nhất định trở lại bình thường, nhất định….
      Dì Bích thích thái độ cường thế của Hứa Mạt nhưng khi nhìn thấy nước mắt trong lòng liền mềm dịu lại. này tình thương con trai bà. "Nhà chúng tôi bỏ vốn đầu tư các bệnh viện, đương nhiên hiểu hơn. Được rồi, đừng khóc nữa......"
      Dì Bích lau nước mắt của Hứa Mạt: "Thế giới vô cùng rộng lớn, bác sĩ chỉ có ở Trung Quốc. Ở Canada có khoa não tốt nhất thế giới. Tôi liên lạc với giáo sư trong hiệp hội y tế viết giấy giới thiệu cho Tử Hoành, viện nghiên cứu khoa học não bộ McGILL đồng ý tiếp nhận Tử Hoành."
      " vậy sao......" Hứa Mạt giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng. Y học nước ngoài tiên tiến hơn trong nước rất nhiều, nhưng muốn sang bên đó chữa trị cần có thư giới thiệu, người có địa vị trong giới y học tiến cử, bên kia họ đồng ý tiếp nhận
      Hứa Mạt muốn "Tôi lập tức dẫn ấy " nhưng bỗng nhiên nhớ tới còn có người cha thần trí ổn định nằm trong bệnh viện, còn công việc của tập đoàn cần xử lý. tại vướng bận nhiều việc như vậy, có muốn cũng được…..
      Dì Bích vỗ vỗ bả vai Hứa Mạt: "Nếu tin tưởng tôi, hãy an tâm giao Tử Hoành cho tôi, năm sau, tôi cam đoan trả lại cho Tử Hoành khỏe mạnh nguyên vẹn như lúc ban đầu.."
      "......"
      Lúc Tử Hoành rơi xuống may mà có hai miếng vải bạt cản bớt lực rơi, bằng làm sao còn mệnh mà nằm ở đây. Trong cái rủi cũng có cái may a….
      Hứa Mạt ở bên cạnh Lục Tử Hoành cho tới buổi trưa, Lục Tử Hoành vẫn còn chìm sâu trong mê man, nhưng lại lưu luyến bàn tay Hứa Mạt, mỗi lần Hứa Mạt lơ đãng nắm chắc tay , điện tâm đồ thể nhịp tim liền rối loạn.
      Hứa Mạt lau nước mắt, chua sót nở nụ cười. Ý thức Lục Tử Hoành nhất định vẫn tỉnh táo mới biết ở cạnh bên người . Trong cơm mê nỗ lực mau chóng tỉnh lại, trở về bên ….
      " đừng sợ, em , em ở trong này......"
      Hứa Mạt nhìn đôi mắt khép chặt của , ánh sáng chiếu vào lông mi đen nhánh, da mặt trắng nõn nhìn từng sợi lông tơ. hi vọng siết bao đôi mắt này mở ra, nhìn cách si mê, dù chỉ là cái liếc mắt, cũng tốt….
      Trong mắt Hứa Mạt, người cha Hứa Minh Sơn luôn là cây đại thụ che trời cho , chưa bao giờ nghĩ tới, cây đại thụ mà dựa vào lại đột ngột ngã xuống như thế. Lúc này mới chính thức ý thức được, vai chỉ có cuộc sống của mình mà còn có rất nhiều trách nhiệm khác….
      Hứa Mạt thả hồn suy nghĩ thư ký Châu gọi điện tới. Hứa Mạt nhìn thoáng qua dì Bích đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, bước ra khỏi phòng bệnh nhận cuộc gọi.
      " có tin tức cậu của tôi?"
      " tìm được, tên đáng chết đó trốn trong khu phế liệu ở ngoại ô thành phố!" Thư ký Châu đè nén tức giận, cố gắng thể giọng quá vô lễ cho Hứa Mạt nhe thấy.
      "Được, sáng mai tôi trở lại. Mặt khác…trước hết chú đừng thông báo cho cảnh sát, cứ cử người theo dõi, đừng bứt dây động rừng."
      "Đại tiểu thư! Lưu Lạc Bằng làm ra những chuyện thất đức như vậy, còn muốn thả cho con đường sống sao?" Thư ký Châu tức giận bất bình.
      "Tôi đều có tính toán, chú cứ làm theo an bài của tôi ."
      Hứa Mạt ngắt điện thoại, đáy lòng trầm xuống. Tổn thương do người thân gây ra làm cho người ta đau xé ruột gan. Cho dù muốn đưa người cho cảnh sát, cần biết lý do cậu hành động như thế! Mỗi lần nhớ tới khuôn mặt của cậu có nét tương tự mẹ mình, đành lòng nhẫn tâm.
      phải muốn bỏ qua hành động độc ác của cậu mà chỉ muốn biết đến cùng là vì sao. Là bị ép, hay là mưu từ trước mới tới tiếp cận gia đình ....
      Dì Bích đưa Hứa Mạt về nhà ăn cơm, mục đích chính là cho Hứa Mạt nhìn thấy bối cảnh gia đình bà để Hứa Mạt yên tâm giao Lục Tử Hoành cho mình.
      Nhà của dì Bích ở khu Lam Sơn cách đây mười dặm* về phía Bắc, là kiểu biệt thự đại dựa lưng vào núi. Có lẽ xung quanh đây cũng là khu biệt thự cao cấp.
      (*) 1 dặm ~ 1,609 km ; 10 dặm ~ 16,090 km
      Dì Bích vừa lái xe vừa mở nhạc nghe, ngón tay thỉnh thoảng gõ lên tay lái có vẻ thoải mái.
      "Tử Hoành nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, chút cũng nhìn ra bà khổ sở." Hứa Mạt trắng ra.
      Dì Bích hạ thấp kính râm nhìn Hứa Mạt: "Ai ta khó chịu? Chẳng lẽ đau lòng phải khóc lên khóc xuống, hay giống như u sầu, mặt ủ mày chau?"
      Hứa Mạt nhíu mày. Chẳng lẽ nên giống bà thoải mái vui vẻ như vậy sao?
      đường dì Bích miên man dứt về gia đình bà ta. Tên bà ta là Thẩm Gia Bích, con cháu phú thương Thẩm gia ở Hongkong, năm 79 gả cho cha đẻ của Tử Hoành tên là Tiêu Tiếu Hoành. Trong nhà cũng có người con, xem như là em trai Tử Hoành tên là Thiên Cần.
      Dì Bích còn kể số chuyện vụn vặt khác nữa, chỉ duy nhất chuyện bỏ rơi Lục Tử Hoành là đề cập đến. Hứa Mạt ngoài ý muốn khi thấy Tiêu gia so với Hứa gia và Giang gia còn xa hoa hơn, đương nhiên loại trừ khả năng họ thích khoe khoang giàu có của mình. Hứa Mạt chính thức gặp mặt cha đẻ của – Tiếu Hoành, người đàn ông trung niên nghiêm túc khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hao hao giống Tử Hoành.
      " là vợ của Thiên Dật?" Tiếu Hoành buông chén trà xuống, hỏi Hứa Mạt. Người tên Thiên Dật trong câu hỏi của ông chính là Lục Tử Hoành, bọn họ đặt tên cho con trai lớn là Tiếu Thiên Dật. Đột nhiên đối diện với bố mẹ chồng từ trời rơi xuống làm tí hảo cảm nào. Nhất là khi con trai biết sống chết ra sao mà ông ta còn có thể nhàn nhã ngồi sofa xa hoa, nghe nhạc từ máy quay đĩa cổ, ung dung thưởng thức hồng trà.
      "Đúng vậy." Hứa Mạt lãnh đạm gật đầu hỏi.
      Tiếu Hoành cao thấp đánh giá Hứa Mạt, cười gật gật đầu, dường như rất vừa lòng: "Đứa đó có phúc khí......"
      Hứa Mạt nhìn Tiếu Hoành, dường như thông qua ông ta thấy được Tử Hoành khi bước sang tuổi 50, tính tình Tử Hoành càng thêm nội liễm trầm ổn chứ giống Tiếu Hoành ra vẻ là người ngạo mạn, điểm này cùng với Thẩm Gia Bích giống nhau. Mặt khác, em trai Tử Hoành trong miệng Thẩm Gia Bích, Tiếu Thiên Cần có bộ dáng và khuôn mặt giống Tiếu Hoành và Thẩm Gia Bích. Hứa Mạt cảm thấy rất kỳ quái.
      Sau khi ở tại Tiếu gia cơm nước và chuyện xong Hứa Mạt cũng ở qua đêm, trong lòng luôn nhớ tới Tử Hoành, liền vội vàng trở lại bệnh viện.
      "Mạt Mạt, bà ta...... là tới mang Tử Hoành phải ?" Tại hành lang bệnh viện, Dương Thục Du lo lắng hỏi Hứa Mạt.
      Hứa Mạt biết làm sao để an ủi mẹ chồng: "Mẹ, xin đừng lo lắng, bà ta chỉ đưa ấy chữa bệnh, chữa khỏi ấy trở lại với chúng ta. Tử Hoành là con trai hai mươi mấy năm của mẹ, bà ta dám đưa ấy đâu."
      Hứa Mạt an ủi hồi, vợ chồng Dương Thục Du mới an tâm.
      Trong cửa hàng váy cưới, Giang Dịch Thần và Từ Tiểu Cẩn cùng nhau chọn áo cưới. Từ Tiểu Cẩn vui vẻ hăng hái chọn tới chọn lui, sắc mặt tái nhợt khi bị bệnh phai ít. Giang Dịch Thần ra khỏi cửa hàng nghe điện thoại, lúc quay vào vẻ mặt trầm pha lẫn tức giận.
      "Thần, tuần trăng mật chúng ta lại tới Ly Giang** , lần trước vừa đúng mùa mưa, vẫn chưa thưởng thức được hết phong cảnh nên thơ trữ tình nơi đó." Trong cửa hàng áo cưới, Từ Tiểu Cẩn vuốt ve váy cưới bằng tơ lụa, ảo tưởng tương lai tốt đẹp phía trước, quay đầu lại thấy Giang Dịch Thần cả người tỏa ra sát khí, dọa ta hốt hoảng sợ hãi.
      (**) Ly Giang: tên con sông nổi tiếng ở Quảng Tây – Trung Quốc
      Giang Dịch Thần nắm tay Từ Tiểu Cẩn, cắn răng : " cần. Bởi vì chúng ta kết hôn. Tôi từng người tên Từ Tiểu Cẩn, nhưng nay người đó sớm chết rồi...."
      Giang Dịch Thần hất tay Từ Tiểu Cẩn ra, nhấc chân nhanh chóng rời khỏi cửa hàng váy cưới, lưu lại Từ Tiểu cẩn giật mình đứng tại chỗ, quên cả khóc: "Thần......"
      Chính lúc này, Từ Thu Yến gọi điện thoại tới. Từ Tiểu Cẩn luống cuống nhận cuộc gọi, nước mắt rơi xuống: "...... Mẹ......"
      "Cẩn Cẩn, Giang Dịch Thần có nhắc tới chuyện gì với con hay ?"
      Từ Tiểu Cẩn trong lòng chấn động, giờ ta hiểu lời của Giang Dịch Thần ám chỉ chuyện gì. Chẳng lẽ phát rồi? Từ Tiểu Cẩn nhìn cổ tay chằng chịt vết sẹo, chỉ cảm thấy cả cơ thể rơi xuống hầm băng.
      "......Tên khốn vô liêm sỉ Lưu Khải Đông kia, lão ta dám bán đứng mẹ!......" Giọng của Từ Thu Yến truyền tới tức giận mắng. Từ Tiểu Cẩn nghe mẹ nổi giận, trong lòng chỉ có ý niệm: Xong rồi. Giang Dịch Thần tha thứ cho ?! Còn chuyện nữa làm cho Từ Tiểu Cẩn càng thêm sợ hãi, Từ Thu Yến dám động tay động chân với Hứa gia, nếu bị tố giác mới là tai họa ngập đầu. Thời gian này, thường xuyên giật mình từ trong giấc mộng, cuộc sống hàng ngày bí bức lo sợ…..
      "Mẹ, người đàn ông kia có tin tức gì ?" Từ Tiểu Cẩn hỏi tới Lưu Lạc Bằng.
      "Mẹ cũng tính với con. Có, Kiến Xương vừa với mẹ, tên đó trốn trong khu phế liệu ngoài thành phố, tại mẹ cùng Kiến Xương tìm ta."
      "Hai người tính toán làm thế nào bây giờ?" Từ Tiểu Cẩn có chút sốt ruột. Muốn để người sống phải ngậm miệng là rất khó.
      "Cùng lắm cho ta chút tiền, cho ta xa chút, để Hứa gia tìm thấy tố cáo chúng ta là được."
      "......" Từ Tiểu Cẩn nghe xong kế hoạch của mẹ liền cảm thấy bất an. Từ Thu Yến là người thủ đoạn độc ác nhưng chung quy từ trước tới nay bà ta vẫn luôn gặp xui xẻo.
      Hứa Mạt chăm sóc Lục Tử Hoành cả đêm. Bình minh ló rạng, Lục Tử Hoành dần dần mở mắt, mệt mỏi vô lực, cảm giác bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó nắm lấy tay mình, con mắt chuyển động chậm chạp, vừa vặn nhìn thấy Hứa Mạt ghé đầu lên giường bệnh nằm ngủ. Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt, phủ lên sườn mặt Hứa Mạt, ôn nhu mà yên tĩnh.
      Lục Tử Hoành ngây ngốc đánh giá Hứa Mạt, tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt ..... Lại dần dần lâm vào mê man.
      Lúc Hứa Mạt tỉnh lại là lúc ánh nắng rực rỡ chiếu sáng cả căn phòng. A, ràng tối qua năm tay , tại vì sao lại là Lục Tử Hoành nắm tay ?
      "Tử Hoành, tỉnh rồi sao?" Hứa Mạt giọng gọi Lục Tử Hoành tiếng. vẫn yên tĩnh ngủ say, có phản ứng.
      Thư ký Châu gọi điện tới thúc dục Hứa Mạt mau chong trở về, nếu kéo dài thêm thời gian Lưu Lạc Bằng chạy mất. Vợ chồng Lục gia cứng rắn muốn ở lại chăm sóc cho Tử Hoành mới an tâm, Hứa Mạt thấy có bố mẹ chồng ở đây chiếu cố nên yên lòng rời .
      Hứa Mạt vội vàng đánh xe trở về, tới thành phố N là 9 giờ. Hạng mục cùng hợp tác với Giang gia, hợp đồng ký kết mua địa ốc xây khu chung cư là do công ty bất động sản của tập đoàn Hứa gia làm, bây giờ hợp đồng cùng nguồn tài chính thực công trình cánh mà bay hạng mục làm sao có thể tiếp tục xây dựng.
      Công ty của Giang gia mà truy cứu trách nhiệm cũng là phiền toái lớn. Thêm nữa báo cáo tài chính của tập đoàn bị lấy cắp, chủ tịch hiểu sao nằm viện, nghe là bị kẻ thù hãm hại, toàn bộ tập đoàn từ xuống dưới ai cũng hoang mang lo sợ, yên phận làm việc nhưng cũng thiếu bàn ra tán vào, phỏng đoán tới điều tồi tệ nhất.
      Hứa Mạt liên tục tiếp nhận hơn mười cuộc gọi từ các công ty con, tập đoàn Hứa gia có hơn mười công ty lớn , trong đó có 6 công ty đều xuất vấn đề. Tư liệu bên trong công ty đều bị đánh cắp, hoặc văn kiện bảo mật bị mất, ràng là có người cố ý gây hỗn loạn.
      Nhưng mà, Hứa Mạt tại cũng tới công ty hay tới bệnh viện chỗ Hứa Minh Sơn nằm.
      "Thư ký Châu, cậu của tôi ở đâu? Ngoại ô phía Đông hay phía Nam?"
      "Thưa tiểu thư, ngoại ô phía Nam." Thư ký Châu bước nhanh đuổi kịp Hứa Mạt.
      Thư ký Châu thấy Hứa Mạt vẫn mặc bộ đầm đen trắng người từ hôm qua, trong lòng có chút cảm khái.
      Tiểu thư ưa thích sạch , nhất là quần áo bao giờ mặc bộ tới ngày thứ hai, cho dù mùa đông có mặc áo khóa ngoài cũng ngoại lệ. Ông chưa bao giờ thấy biểu tình nghiêm trọng như vậy của Hứa Mạt, làm thư kí cho Hứa Minh Sơn bao năm nay, cũng coi như đồng đắc lực kiêm bạn bè thân thiết của Hứa lão gia, nhìn Hứa Mạt như vậy ông cũng thấy đau lòng thay.
      vai bé gánh bao nhiêu trọng trách, áp lực từ các phía phải lớn tới ngần nào.
      Hứa Mạt thầm sốt ruột. Cậu, đây là cơ hội cuối để cậu chuộc tội. Xe Hứa Mạt lao được nửa đường, người theo dõi Lưu Lạc Bằng đột ngột gọi điện th oại tới, nam nữ trung niên lén lút vào từ cửa sau, bộ dáng rất khả nghi.
      Hứa Mạt thầm kêu tốt, đoạt điện thoại trong tay thư ký Châu: "Nhanh! vào bắt hai người bọn họ lại!”
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      noair, Pe Mick, ly sắc15 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      vẫn ko hiểu năm xưa vì sao dì bích lại vứt bỏ lục tử hoành

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      rắc rối.......giải uyết cũng phiền
      thank nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :