1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hắc ám đế vương thị huyết hậu - Quỹ Tích Đồ Đồ (c92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Trở về vị trí cũ

      Editor: Lưu Niên


      Thân thể rơi tự do , dọc đường làm gãy nhiều cành và cây cối, thân thể bất ngờ bị va vào vách núi. Đau, Khê chỉ cảm thấy trong linh hồn truyền đến cảm giác đau nhức, nàng rất muốn mắng chửi người, nàng chỉ là người đứng xem, tại sao muốn nàng cũng mạc danh kỳ diệu chịu đau thế này?

      Nữ oa ngừng khóc, rơi từ xuống nhưng làm cho đứa bé này hôn mê. Làm Khê khó hiểu, nhìn ánh mắt ngây ngây ngô ngô kia, biết gì.

      Phanh—

      Đột nhiên, thân thể nữ oa bị cành cây giữ lại, rơi nữa, nhưng nhìn dọc theo vách đá nhiễm máu, làm cho người ta giật mình. Nữ oa bất ngờ quay đầu, tựa như tử thi, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Khê. Lúc này Khê mới nhận thấy được, biết từ khi nào, nàng tách ra khỏi thân thể nữ oa.

      “Ngươi nhìn thấy ta?” Khê nỗ lực chuyện, nhưng đối phương hề có phản ứng.

      “Tỷ tỷ!” Nữ oa bất ngờ gọi tiếng, hai tròng mắt vốn như tro tàn lấp lánh tinh quang, gương mặt đầy máu xuất nụ cười thuần khiết đến cực điểm, sau đó, ngất .

      Gương mặt Khê mờ mịt, sững sờ nhìn nữ oa ngất trước mặt, cúi đầu nhìn thân thể trong suốt của mình. Lại nhìn ánh mặt trời xuyên thấu chiếu rọi người nữ oa, trái tim khủng hoảng từ từ bình tĩnh lại, mặc dù rời khỏi ký chủ, thế nhưng Khê vẫn thể đâu, nàng trôi lơ lửng bên cạnh nữ oa, lẳng lặng chờ đợi.

      “Đau, đau, đau” ngày đêm, nữ oa cứ như vậy, máu người còn chảy, dường như bao giờ ngừng. Nữ oa bắt đầu rên rỉ, đôi mắt vẫn nhắm chặt từ từ mở ra, chỉ đưa mắt về hướng Khê. Nhìn thấy Khê, khống thổ dữ tợn khuôn mặt đứa bé từ từ giảm bớt, môi khô nứt rỉ máu khẽ nhúc nhích, nhìn như muốn gì, thế nhưng, thân thể nàng quá suy yếu!

      Khê nhíu mày, gắng sức đến gần, muốn nghe . Đúng lúc này, lượng lực mạnh mẽ bất chợt từ trong thân thể nữ oa phát ra, lực lượng quỷ dị cường hãn, hút vào hết thảy mọi thứ, hút cả nàng vào.

      hồi choáng váng, đến lúc Khê nhận biết được tình hình. Loại đau đớn thấu tâm can chấn động lòng nàng! Khê trợn to hai mắt, miệng phun ra ngụm máu tươi.

      “Tỷ tỷ, vì sao…mẫu thân thích Khê nhi, vì sao tất cả mọi người đều thích Khê nhi?” Thời điểm Khê mê mang, trong đầu bỗng truyền đến thanh mềm mại, đây là thanh của ký chủ, nữ oa.

      “Hận sao?” Khê đáp lại, sắc lạnh lùng dị thường.

      “Hận? Tâm ta đau, ánh mắt khác thường của những ngườ đó…, ra, đây là hận.” Nữ oa cười châm biếm, trong nụ cười cất chứa tang thương, vốn nên thuộc về đứa bé ba tuổi. “Ta giao thân xác cho tỷ tỷ, tỷ tỷ thay Khê nhi báo thù, có được hay ?” Nữ oa chợt an tĩnh lại.

      “Tỷ tỷ, thân thể Khê nhi lợi hại nhất, những người đó, đều đáng chết! Đều đáng chết!” đợi Khê đáp lại, Khê nhi tự ra quyết định. “Khê nhi trời, xem tỷ tỷ báo thù rửa hận giúp Khê nhi, những người đó, đều đáng chết!” Tiếng Khê nhi càng ngày càng yếu, mãi cho đến lúc biến mất.
      Khê chửi thầm tiếng, nàng giống như con rối, bị người điều khiển! Nhưng mà, thân thể là của mình, Khê cố gắng giật giật ngón tay, tuy rằng rất gian nan, đối với Khê mà , cảm giác tốt.

      Bóng đen lập tức bao phủ toàn bộ, Khê triệt để hôn mê.



      Sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, ngày mới bắt đầu. Tiếng người chưa kịp truyền đến, từng hồi chuông thanh thúy vang lên phá vỡ gian vắng vẻ. con đường , từ rất xa nhìn thấy hai bóng người càng ngày càng gần, ra là hai hòa thượng già trẻ, bọn họ mặt áo cà sa cũ nát, nhưng vẻ mặt lại bình thản.

      “Sư phụ, sao người dừng lại?” Tiểu hòa thượng hiểu nhìn người trước mắt, tò mò hỏi.

      nhiều ngày lão nạp tâm thần bất định, là Phật tổ dự báo cho lão nạp, lúc trước còn minh bạch, tại thông suốt.” Lão hòa thượng vân vê phật châu trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Tiểu hòa thượng hiểu được, nhưng nhìn theo hướng lão hòa thượng nhìn, bất thình lình bị hù dọa, “Là người, sư phụ, là đứa bé!” đứa bé bị kẹt cành cây, nửa thân thể gục xuống, máu người từng giọt, nhìn kĩ, vách đá vẫn còn vết tích cây cỏ bị bẻ gãy, lá cây nhuộm đầy máu. Hoà thượng nhìn tình cảnh này, thoáng ngốc lăng, sau đó nhanh chóng lại gần, chật vật leo lên, ôm đứa bé cây cứu xuống, ngón tay thăm dò trước mũi nàng, “Sư, sư phụ!” Tiểu hòa thượng ôm Khê cả người là máu, bộ dạng ủ rủ.

      Lão hòa thượng lên, thầm niệm câu Phật hiệu, sau đó cuối người xuống, tay đặt lên cổ đứa bé, gương mặt bình tĩnh thay thế thành vui mừng, “Còn có hơi thở!” Lão hòa thượng vén ống tay áo, lần thứ hai kiểm tra mạch đập đứa bé. Tiểu hòa thượng nghe lời sư phụ , con ngươi tro tàn nháy mắt sáng lên, còn hơi thở, tốt quá.

      thể trì hoãn nữa!” Lão hòa thượng tiếp nhận đứa trẻ từ trong lòng đối phương.

      “Tùy , con lập tức hái Ngũ mai long quả .”

      “Sư phụ, người…” Tùy căn bản kịp gì, lão hòa thượng cất bước như bay rời .

      Phía bên kia của vách đá, ngọn đồi thấp, duy nhất ngôi chùa đứng linh, cổ xưa, cao ngất, nhưng vô cùng hài hòa với khung cảnh xung quanh.

      “Rất thảm!”

      “A di đà phật! Phật Tổ phù hộ!”

      “Còn như vậy, làm sao chống đỡ đến bây giờ? Phật Tổ phù hộ, là kỳ tích!”

      Mọi người bàn luận, lúc này, lão hòa thượng mệt mỏi từ trong phòng ra, trong tay tiểu hòa thượng phía sau bưng chậu máu loãng, bên trong còn có mảnh vải trắng nhuộm đỏ.

      phụ, đứa bé kia thế nào rồi?”

      còn nguy hiểm phải ?”

      “Thế nào rồi?”

      Mọi người xông lên, quan tâm hỏi.

      Lão hòa thượng xoa mồ hôi trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời chiếu sáng, khuôn mặt già nua đầy nếp khăn lên nụ cười yếu ớt, “Chủ thần quay về, thế thể cản!” Lão hòa thượng cười , để ý đến đệ tử xung quanh, vào Thiền thất.

      “Tùy , ý sư phụ là thế nào a?”

      “Đúng vậy, sư phụ có ý gì? Cái gì ngăn cản?” Có người gãi gãi ót của mình, vẻ mặt mờ mịt.

      “Sư phụ từ rất lâu có vui như vậy!” Người khác trầm ngâm nhìn bên cánh cửa.

      “Tùy , đứa bé ra sao rồi?”

      Tùy thở dài, “Mất lớp da, có thể thế nào? Từ vách đá ngã xuống, cũng may có cành cây ngăn lại, nếu sớm mất mạng! Nhìn xem!” Tùy cầm chậu nước trong tay đưa ra ngoài, “Là da, là thịt, từ người đứa bé kia.”

      “Tê–” Mọi người hít ngụm khí lạnh, cái này chỗ nào là vải, căn bản là thịt!

      “Được rồi được rồi, tất cả giải tán , vây quanh chỗ này, tranh cãi ầm ĩ quấy rối hài tử nghỉ ngơi!” Tùy cười bước qua, Phương trượng sư phụ của bọn họ, thỉnh thoảng xuất ra vài câu giải thích được, mà bọn họ lần nào nghe hiểu.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5:
      Editor: Lưu Niên


      Ánh dương quang mùa xuân nhu hòa mà xinh đẹp, tia nắng xuyên qua kẽ lá, giống những tinh linh xinh đẹp. Tiếng chuông xa xăm từ ngôi chùa đồi truyền đến, những nơi thanh này qua, cây cối, hoa cỏ đều run rẩy, linh động đáp lại, tựa như chứa lực lượng thần bí nào đó.

      góc ngôi chùa, cả người đứa bé bao bọc vải trắng, nằm ghế trúc, hình dạng y hệt xác ướp, nằm thẳng như khúc gỗ, nhúc nhích.

      "Ngoan nha, lát nữa có khách nhân đến đây, Tùy xong việc trở lại ngay!" Tùy thương tiếc vuốt ve đầu đứa bé, muốn đứng dậy rời .

      "Nàng đáp lại đâu, ngươi có nhiều hơn nữa, vẫn là đàn gãy tai trâu a." Hòa thượng bên cạnh với Tùy , "Chỉ đáng tiếc, đứa trẻ tốt như vậy, tróc tầng da, ai-- nam hài tốt rồi, nhưng sao lại là nữ hài."

      "Ngươi giọng chút!" Tùy trừng mắt người bên cạnh, nghiêm túc , " phụ , đó là đứa bé có phúc khí, nàng nhất định mạnh khỏe, tuy rằng thể , nhưng có nghĩa nàng nghe được, người xuất gia tâm luôn từ bi!" Tùy niệm câu phật ngữ, xoay người rời .

      Hòa thượng kia bĩu môi, "Ta chỉ như vậy mà thôi, có ý gì khác--" Nhìn bóng lưng Tùy , vội vã chạy tới, ngoan ngoãn theo sau, dám gì nữa.
      Tiếng gõ mõ, tiếng chuông, niệm kinh trộn lẫn cùng chỗ, cách xa như vậy, nhưng lại rất chói tai, đều bay đến tai đứa bé. Ánh mặt trời chiếu người nàng, tia sáng bắn thẳng vào đôi mắt. Bất ngờ, cơ thể tựa như người gỗ, chuyển động.

      Băng vải bao bọc quanh người, giống như bị vũ khí sắc bén rạch ra, từ từ đứt rời, tróc ra, phần cơ thể lộ ra ngoài, nhẵn bóng tỳ vết. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên làn da, trắng noãn đến cực điểm, lộ ra ngay trước mắt!

      Hô--!

      Nàng khẽ thở ra ngụm trọc khí, đôi mắt vô thần từ từ khôi phục thần thái.

      Khê chậm chạp vặn vẹo cổ, chậm rãi động đậy hai tay, khẽ nâng hai chân, khuôn mặt nhắn thoáng mỉm cười - cuối cùng cũng cử động được rồi! Thân thể có cảm giác, tốt!

      Tuy hành động rất chậm chạp, khống chế cũng nhạy bén, thế nhưng, cảm giác làm chủ được thân thể khiến Khê phi thường vui mừng. Khê cảnh giác nhìn tứ phía, nhíu mày nhìn thân thể mình mảnh vải che thân, tiếp đó chậm rãi vào căn phòng, lấy ra bộ tăng y, đơn giản mặc người, sau cùng mới thở dài nhõm.

      Đứng trước cửa, kinh ngạc nhìn tay phải, lòng bàn tay có lỗ hổng dữ tợn, khiến người ta nhìn thấy mà ghê người. Người trải qua tử vong như Dạ Bá cũng cảm thấy khó chấp nhận, dù có được thân thể này, nhưng trong đầu vẫn hỗn loạn như cũ, hình như bị tấm lưới vô hình ngăn cách.

      Khê thong thả bước ra ngoài, vậy mà gặp được người nào! Khê cau mày, nàng còn nhớ nơi này có rất nhiều hòa thượng.
      ...

      "Làm phiền tiểu sư phụ!" vị phu nhân quần áo lộng lẫy cầm hương trong tay đưa cho tiểu hòa thượng, vóc dáng thon gầy quỳ gối đệm hương bồ, cung kính chắp tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn tượng Phật, niệm thầm trong lòng, sau đó dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng dậy, mỉm cười nhìn họa thượng đứng bên cạnh, "Tùy Duyên đại sư sức khỏe có tốt ? lâu gặp cao tăng." Phụ nhân dò hỏi.

      "Sư phụ rất khỏe, chỉ là người có việc xa, vẫn chưa trở về." Sắc mặt tiểu hòa thượng bình tĩnh đáp.

      Trong mắt phụ nhân lóe lên tia thất vọng, lập tức che giấu, "Phật Quang Tự linh nghiệm như vậy, tại sao rời khỏi địa phương hẻo lánh này, làm cho nhiều người biết đến lễ Phật, cùng được Phật Tổ phù hộ." Phu nhân cười nịnh nọt.

      "Thí chủ đùa." Tiểu hòa thượng nữa, an tĩnh đứng bên cạnh.

      "Nương, nương!" Phu nhân vô cùng xấu hổ hai bóng dáng bé từ bên ngoài chạy đến, vui mừng nhào vào lòng nàng, nam nhân phía sau chúng, cười từ ái nhìn hình ảnh trước mắt.

      "Lại đây, cúi đầu lạy Phật tổ, để người phù hộ bảo bối của chúng ta bình an lớn lên, tương lai vinh hoa phú quý!" Phu nhân nắm tay hài nhi, hướng dẫn.

      mặt nữ hài ràng kinh thường, thế nhưng vì ngại phụ mẫu ở đây, tiện phát tác tính tình, cực kỳ tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn hành lễ bái tượng Phật tổ.

      "Nương, Phật tổ làm cho nữ nhi lớn lên thành người xinh đẹp nhất sao?" Nữ hài ngây thơ nhìn phu nhân, đáy mắt để lộ toan tính thiệt hơn.



      Khê tùy tiện lung tung, cũng biết mình đến nơi nào, nàng muốn tìm người để hỏi thăm, bên tai lại truyền đến tiếng trẻ con, Khê lần theo thanh đến, tựa người vào thạch đài, nghiêng đầu nhìn bên trong.

      Chỉ thấy bên trong đại điện, nhà bốn người đứng chung chỗ, nam nữ, tuổi tác nam nhân hơi lớn, trong ngực ôm hai đứa bé, ràng là nam hài và nữ hài, thế nhưng quần áo mang người, hoa văn và màu sắc giống nhau y như đúc. mặt phụ mẫu biểu tình sủng ái thương, còn hài tử ngây thơ nũng nịu.

      Khê nhìn họ, loại tình cảm thuộc về nàng trào ra, trầm thấp mà bi thống, lại xen lẫn oán hận nồng đậm, đau xót khiến Khê khống chế được cơ thể. Thân thể theo bản năng quỳ rạp mặt đất, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn bốn người trong điện, tử trầm khí quanh quẩn xung quanh nàng.

      Khê cau mày, đây thể nào là tâm tình của nàng, đau thương kia, tuyệt vọng kia, là đến từ chính thân thể này. Khê bất ngờ xoay người, chạy mục đích về phía trước, tốc độ nhanh kinh người.

      Dưới chân bỗng trượt cái, cơ thể lăn nhanh xuống sườn núi, đến khi va chạm vào tảng đá, đầu óc Khê choáng váng, thầm chửi tiếng "Chết tiệt."

      "Ngươi phải rồi sao?" Khê nhíu mày, hỏi.

      Đáp lại, thân thể run rẩy kịch liệt, từ bên trong truyền đến cảm giác sợ hãi và phẫn nộ tột cùng.

      Ầm--

      Tiếng sấm nổ vang, kinh thiên động địa, Khê choáng váng đầu óc, nàng muốn lẫn tránh, vậy mà vừa đứng dậy, cơ thể lại lảo đảo ngã mặt đất, lúc nàng hoa mắt, lớp màng ký ức trong đầu như bị xé rách, ùa tới như thủy triều.

      Mẫu thân như hoa như ngọc bị người cưỡng gian rồi giết chết, tiếng kêu thê thảm, hồi lâu vẫn tiêu tan.
      Phụ thân chịu khuất nhục, ngũ mã phanh thây, đôi mắt người chết nhắm mắt khắc sâu trong lòng nàng.
      Người Dạ gia lương thiện, già trẻ lớn bé, ai sống sót, đều chết thảm, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông.

      ....

      "Ngươi là quái vật có mẹ sinh, có mẹ nuôi dưỡng, cút ngay..."
      "Quái vật, cho ngươi ăn phân, ăn, ăn ..."
      "Đánh chết ngươi, đồ sao chổi, đánh chết ngươi..."
      "Con là bảo bối ngoan của ta, Khê nhi..." Bảo bối nên bị quăng xuống núi sao?
      Ký ức của hai người, thay nhau xuất , nỗi oán hận bắt đầu ngưng tụ, khuôn mặt nhắn thoáng biến sắc.
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:
      Editor: Lưu Niên

      Đau đớn thấu xương đánh úp toàn thân, thân thể nho thừa nhận dày vò to lớn, đầu óc như muốn vỡ nát, ký ức thống khổ của hai người đan xen vào nhau, Khê còn khả năng phân ra người nào đến cùng mới là nàng, quanh quẩn tự đáy lòng chỉ có hận, nộ cùng oán!

      Khê bỗng trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước, là Phật động. Trong đó đặt tượng Phật điêu khắc bằng các tư thái khác nhau, sống động như , tư thế nằm lười biếng, cong môi cười nhạt, uy nghiêm hoặc nhân từ...

      Khê tê liệt ngồi trước cửa động, nhìn những tượng Phật này, ánh mắt dại ra, quanh thân phát ra tử khí hợp tuổi, làm cho người ta cảm giác được chút sức sống nào. Lông mi run, ánh mắt đờ đẫn có chút phản ứng, môi khô nứt khẽ nhúc nhích, thanh tự đáy lòng vang lên: "Vì sao, vì sao?"

      "Vì sao che chở Dạ gia? Vì sao trợ Trụ vi ngược?"

      "Đều Phật Tổ phổ độ chúng sinh! Thế nhưng vẫn cứ độ Dạ gia, bảo hộ Dạ gia? Vì sao chứ."

      ...

      "Ta là cốt nhục của các ngươi! Máu thịt cơ thể ta là của các ngươi!"
      "Nếu cho ta sinh mệnh, vì cái gì che chở ta! Nếu sinh ta ra, tại sao thương ta?"
      "Cái gì là tình thân? Cái gì gọi là cốt nhục chí thân? Cái gì là tình thương của mẹ? Cái gì là từ bi?"

      ...

      Ba ngày ba đêm, Khê ăn, uống cũng ngủ. Quỳ bất động trước cửa nơi này ba ngày ba đêm, trong đầu ngừng lặp lại những câu đó, ngừng hỏi. Đến ngày thứ tư, khi ánh rạng đông đầu tiên chiếu xuống, Phật động bị chùm ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi, từ từ khắc vào mắt Khê.

      Ha ha ha --

      Khê đột ngột cười điên cuồng, hai bàn tay nắm chặt, móng tay vô thức siết chặc vết rách ở lòng bàn tay, vô cùng dùng sức, dường như muốn vặn thắt năm ngón tay thành tảng đá vết nứt nào.

      Bởi vì miệng bất ngờ hé mở, từ đôi môi khô khốc máu tươi tràn ra, nhiễm đỏ cánh môi nàng. Khê chật vật bò dậy từ dưới đất, tuy cơ thể bám vững, nhưng vẫn phi thường kiên định xoay người, từng bước hướng về phía trước.

      Cách đó xa, vị lão giả mặc Tăng y thản nhiên đến gần Khê, Phật châu trong tay từng viên từng viên chuyển động: "Xem ra, ngươi nghĩ thông suốt!" Lão hòa thượng ôn hòa với Khê, căn bản xem người trước mắt như người trưởng thành mà phải đứa bé ba tuổi.

      Sắc mặt nàng dị thường lãnh, lạnh như băng nhìn lão hòa thượng trước mặt, thương xót mặt lão hòa thượng cùng tượng Phật trong động giống hệt nhau, "Nghĩ thông suốt?" Khê tự lẩm bẩm, mê man nhìn lão hòa thượng, "Cái gì là từ bi?" chờ đối phương trả lời, nàng tiếp tục , "Từ cùng bi. Nguyện giúp chúng sinh yên vui là từ, nguyện loại bỏ đau khổ của chúng sinh là bi!" Khê cười giễu cợt, mặt là nụ cười cực kỳ châm chọc.

      Từ bi?

      Đây chẳng qua là cái cớ giả nhân giả nghĩa! Lòng người là thứ dễ dàng thay đổi nhất!
      Cái gì là Phật, cái gì là ma?
      Phật Tổ phổ độ chúng sinh, khiến chúng sinh thoát khỏi cực khổ, thế nhưng vì sao thế gian vẫn còn nhiều chuyện bất bình như vậy?

      Phật độ con người, từ Ma lại độ Phật!
      Ta muốn thành ma, trở thành ác ma thiên hạ vạn vật dám kháng cự, làm cho người người vừa nghe tin sợ mất mật, khiến quỷ thần sợ hãi!

      Khí thế Đế vương từ người Khê tản ra, loại hắc ám đến từ địa ngục bao phủ tứ phía. Ngôi chùa lúc trước ràng còn tốt lành, nháy mắt bị cỗ sát khí nồng đậm lấp đầy.

      Cái gì Khê nhi, cái gì mà thiên kim tiểu thư? Ta chỉ là ta! Ta chính là Dạ Khê, ta chính là Dạ Bá, người nào nghe đến tin sợ hãi, ta khiến kẻ khi dễ ta biết, cái gì gọi là chân chính sống bằng chết, cái gì mới là tử vong!

      Lão hòa thượng nhìn bóng lưng Khê rời , sắc mặt bình tĩnh rốt cuộc vỡ tan, mặt lộ ra sợ hãi chưa từng có!

      "A di đà phật, Phật Tổ phù hộ, thế nhân ngu muội, thế gian còn bình tĩnh nữa!" Lão hòa thượng lắc đầu thở dài, nhìn bóng lưng nho kia, lại chợt nở nụ cười.

      "Sư phụ, ngài thế này là sao?" Tùy chạy tới, nhìn lão hòa thượng hồi khóc hồi cười, hiểu ra sao, "Sư phụ , nhìn thấy đứa bé." Tùy vội vàng , "Nàng, nàng biến mất!" rất gấp a.

      Lão hòa thượng nhìn bộ dạng Tùy , lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, "Sát thần cũng tốt, Từ thần cũng vậy, tất cả đều là nàng, chủ thần quay về, hôm nay triệt để thanh tỉnh, thế thể đỡ, thế thể đỡ a!" Vuốt phẳng tăng y người, "Tùy , lão nạp muốn bế quan, bắt đầu từ ngày mai, đóng cửa chùa, xin miễn gặp khách, trừ phi lão phu nhân tự mình tới cửa."

      "Sư phụ?" Tùy nhíu mày, đến tìm hài tử, sư phụ tại sao lại như vậy? "Còn đứa bé kia, nàng đâu?" Tùy hô lớn, thế nhưng nào còn bóng dáng lão hòa thượng ở đây nữa.

      Tùy cúi đầu ủ rũ trở về, vừa vào cửa, nhìn thấy nữ hài ba tuổi, người mặt bộ tăng y, ngồi uống trà ghế.

      "Ngươi tỉnh!" Tùy cao hứng.

      ...

      "Hi nhi ngoan, lát nữa là đến nhà rồi." Phu nhân ngồi trong xe ngựa, ôm nữ hài vẻ mặt kiên nhẫn, đầy cưng chìu, "Lão gia, lần này rất đáng tiếc, gặp được Tùy Duyên đại sư, sau này có cơ hội, nhất định phải để đại sư nhìn hài nhi của chúng ta!" Nàng vuốt ve đầu nam hài bên kia, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo.

      Nữ hài bĩu môi, thầm làm mặt quỷ với nam hài đối diện, "Nương, chỗ đó đơn sơ, gian phòng cũng cũ kĩ, hơn nữa trong viện đều là cỏ dại, rất khó coi!" Nữ hài ngẩng đầu nhìn phu nhân, "Hi nhi bao giờ đến địa phương quỷ quái đó nữa, hòa thượng, thú vị, với lại, bọn họ cũng nghe lời Hi nhi !" Nữ hài có chút tức giận .

      "Đứa trẻ này, con cái gì vậy?" Phu nhân nghe xong, dỡ khóc dỡ cười, "Nơi đó là chùa, làm sao có thể so sánh với nhà chứ?"

      "Hòa thượng này đều khinh thường chúng ta, vì sao người còn muốn nữa?" Nam hài bỗng ngẩng đầu hỏi, "Cha, nương tại sao muốn đến ngôi chùa đó, vừa cũ vừa nát, người cũng thân thiện." Nam hài bĩu môi.

      Phu nhân lắc đầu cười, cũng đem lời của hài tử để trong lòng, tiếp tục chuyện với phu quân.

      Rất nhanh, xe ngựa từ từ rẽ vào đại trạch quyền quý.

      Phủ đệ hào môn, đình đài gác cao, kiến trúc mọi nơi đều đến từ tay nghề của bậc thầy, đình viện xanh um tươi tốt, hồ nước trong suốt thấy đáy, hoa thơm chim muôn phong phú. Tại lương đình bên hồ, vị lão phu nhân ngồi, khí thế giận mà uy. Bà nhìn đàn cá trong hồ, tỳ nữ quỳ bên cạnh trả lời câu hỏi.

      " Phật Quang Tự dâng hương?" Lão phu nhân quay đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm tỳ nữ quỳ đất, sau đó khoát khoát tay, thở dài hơi, " người cũng cho ta bớt lo a!" Thần sắc thoáng lãnh khốc, "Trịnh ma ma, điều tra cho ta, tiện nhân kia nơi nào, làm những gì!"

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7
      Editor: Lưu Niên

      Dạ Khê ngồi ở ngưỡng cửa, tăng y người được cắt sửa tương đối vừa người. Da thịt trẻ con lộ ra ngoài, nhẵn bóng, chút tì vết, đây là chỗ làm người ta khó hiểu, ràng mất tầng da, cả người huyết nhục mơ hồ, mới qua vài ngày sao lại lành lặn như vậy?

      "Nha đầu, ngươi quá trầm lặng rồi!" Tùy ngồi bên Dạ Khê, nhìn thần sắc nàng ngốc lăng, khẽ lắc đầu, "Ngươi bao nhiêu tuổi? Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì?" . có chút ủy khuất , "Ngươi cũng thích người khác luôn gọi ngươi nha đầu, nha đầu, nhỉ?" Tùy cười hiền lành.

      Dạ Khê nghiêng đầu sang, nhìn khuôn mặt , kiểu chuyện này, vẻ mặt này, y hệt người Dạ gia, đều mang lòng dạ từ bi, đối đãi bất cứ chuyện gì cũng giữ thái độ hiền lành, nhân từ.

      Trong mắt Dạ Khê lóe lên tia sáng cực độ châm chọc, "Dạ Khê!" xong lại nhìn nơi khác, tiếp tục ngây người nhìn phương xa.

      Cơ thể Tùy run lên, rất lạnh nhạt! "Ngươi xác định ngươi chỉ mới ba tuổi mà phải ba mươi?" Tùy rầu rĩ trề môi, thấy Dạ Khê cũng thèm đếm xỉa tới , mới ngượng ngùng rời khỏi.

      Nhìn bóng lưng , khuôn mặt bình tĩnh của nàng thoáng rạn nứt, bi thương trong mắt nhanh chóng lan rộng, dần dần bao phủ toàn thân nàng. Dạ Khê nhìn lòng bàn tay phải, vết rách kinh tủng vẫn tồn tại, khiến bàn tay nàng cơ hồ cắt thành hai nửa. Vì vậy, vừa sinh ra bị gọi là quái, bị gia tộc vứt bỏ, bị tiện tỳ khi dễ. Khê nhi hiểu được, nàng trưởng thành sớm hơn so với bất kì đứa trẻ nào, nàng nhìn thấu nhân gian ấm lạnh, nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa vì thứ ôn nhu hư ảo kia.

      Dạ Khê cười lạnh, khát cầu vĩnh viễn có khả năng thành thực với loại tình mẫu tử rẻ mạt nàng từng chứng kiến, là bi thương cũng là bi ai!

      "Nếu ngươi muốn sống, ta giúp ngươi sống sót, Khê nhi, hãy an nghỉ!" Dạ Khê xòe bàn tay nắm chặt ra, nơi đó truyền đến cơn đau rát nhức nhối, nhiệt lượng nóng bỏng thoát ra từ lòng bàn tay, sau cùng chỉ còn lại cảm giác thanh lương mát lạnh. Dạ Khê khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dường như ấy xuất khuôn mặt quen thuộc, Dạ Khê mơ hồ nghe được, nàng gọi, "tỷ tỷ".

      ...

      Hai năm sau

      Núi rừng trong mùa xuân, cảnh vật khắp nơi đầy sức sống. Cây cối đâm chồi, nảy lộc, thảm cỏ non mọc xanh biếc, vô cùng mềm mại, dòng suối nước chảy róc rách, động vật sau thời gian ngủ đông lại thức dậy tìm kiếm thức ăn... Mọi thứ đều rất yên bình.

      Rào rào---

      bàn tay bé túm lấy dây thừng kéo về phía sau, nhìn lên, đầu dây thừng buộc tấm lưới đánh cá cũ nát. Đến khi kéo được lưới lên bờ, chủ nhân bàn tay đó trở lại, gỡ bề mặt lưới, lấy ra hai con cá .

      Đứa bé mặt bộ tăng y cũ nát nhưng sạch , mái tóc buộc đơn giản, biểu cảm lãnh tĩnh ổn trọng hề hợp tuổi.

      Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng--

      Tiếng chuông xa xa truyền đến, nhíu mày, quay đầu nhìn về hướng ngôi chùa. Khuôn mặt nhắn lên xuy nghĩ sâu xa, cá trong tay thuận thế trượt ra, lần nữa rơi xuống dòng suối, bơi hai vòng trong dòng nước rồi sau đó biến mất. Nàng để ý tới lưới đánh cá để đất, xoay người vào chùa.

      Chuông vang lên, chắc hẳn có khách ghé thăm, Phật Quang Tự đóng cửa lâu cuối cùng lại mở lần nữa.

      "Tùy Duyên đại sư, lâu gặp, lão thân xin chào." Lão phu nhân quần áo đơn giản nhưng mất tôn quý cung kính thực Phật lễ.

      "Phí lão phu nhân, nhiều năm gặp, người vẫn là gừng càng già càng cay." Tùy Duyên đạm cười, nghiêm nghị, "Phí lão phu nhân, đến muộn."

      Đáy mắt Phí lão phu nhân lóe lên tia kinh ngạc, lập tức cười , "Thời buổi rối loạn, hai năm trước vốn muốn đến, nhưng vì có việc xảy ra nên trì hoãn lại." Bà nhìn Tùy Duyên đại sư, "Lão thân đến quấy rầy quý tự vài ngày, đại sư đừng chê ta phiền.

      Dạ Khê đến, liền nhìn thấy những người xa lạ trong sân, tuy rằng quần áo mộc mạc, thế nhưng hành vi tư thái tiết lộ thân phận của họ. Khê lạnh lùng quét mắt vòng, để ý đến thần sắc quái dị của đối phương nhìn mình, vào đại điện.

      Tùy Duyên nhìn thấy Dạ Khê, lộ ra nụ cười thần bí, "Nha đầu, lại vụng trộm trốn ." Tùy Duyên nhìn ống tay áo nàng bị ướt mảng.

      Nàng cũng xem đến Tùy Duyên, chỉ nhìn lướt qua lão thái thái kia, quay người bước .

      "Chờ chút!" Phí lão phu nhân bỗng nhiên thốt ra, xoay đầu nhìn về phía Tùy Duyên, "Đại sư, nàng, nàng là ..." Phí lão phu nhân hình như rất kích động.

      "Phí lão phu nhân nhận ra." Tùy Duyên niệm Phật ngữ.

      " tốt quá, tốt quá, con chết!" Phí lão phu nhân run run bước về phía trước, chìa tay muốn đụng vào Dạ Khê.

      Đáy mắt nàng lên tia chán ghét, nhanh nhẹn lui ra sau hai bước, né tránh bàn tay trước mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn Tùy Duyên lời, tiếng động chất vấn.

      Sống lưng Tùy Duyên run lên, da đầu tê dại, ông biết , nếu có người ngoài ở đây, nha đầu trước mắt này chắc chắn xông lên hành hung với ông, "Đây là Phí lão phu nhân, cũng là tổ mẫu của ngươi!" Tùy Duyên nhanh chóng giải thích.

      Phí lão phu nhân kích động quá mức, cũng nhận ra thái độ khác thường của Tùy Duyên đối với Dạ Khê.

      "Lão thân nên đến sớm, nên đến sớm..." Phí lão phu nhân xúc động , giọng có chút nghẹn nào, "Hài tử, khổ cho con, là tổ mẫu sai, tổ mẫu chăm sóc tốt cho con, khiến con phải chịu khổ nhiều như vậy." Phí lão phu nhân nhìn nàng .

      "Phí lão phu nhân, cẩn thận thân thể." Trịnh ma ma nhanh nhẹn nâng lão phu nhân, khuyên can, ánh mắt nghi hoặc nhìn Dạ Kê, trong lòng dâng lên cảm giác mơ hồ xác định.

      Phí lão phu nhân? Tổ mẫu? Dạ Khê vừa nghe, sáng tỏ. ra là người thân, cùng huyết thống với thân thể này. Nàng quan sát lão thái thái lần nữa, khuôn mặt hiền lành, hai mắt sắc bén, là lão bà khó đối phó.

      "Ta là ai?" Dạ Khê đột ngột đưa tay phải ra, đem đoạn chưởng bày ra trước mặt Phí lão phu nhân, vẻ mặt khiếp nhược.

      Phí lão phu nhân và Trịnh ma ma thầm trao đổi ánh mắt, hóa ra vừa rồi nàng ngây ngây dại dại, thể trách có phản ứng gì! Phí lão phu nhân thở dài trong lòng, đứa bé mà thôi, đúng là bà nghĩ quá nhiều.

      ...

      Buổi tối, Dạ Khê đạp cửa, lạnh lùng trừng mắt nhìn lão hòa thượng ngồi xếp bằng đệm hương bồ trước mặt, "Lão đầu, ngươi rốt cuộc có ý gì?" Dạ Khê nhìn chằm chằm Tùy Duyên, "Ngươi biết được gì rồi?" Dạ Khê vào cửa, trực tiếp ngồi xuống ghế.

      Tùy Duyên vẫn bình tĩnh, cười nhạt, "Lão nạp có thể biết được gì?"

      "Biết ta là ai!" Dạ Khê tỉnh táo , "Ngươi còn biết nhiều hơn so với đám người ngu xuẩn đó." Dạ Khê cười khẽ, "Thế nhưng, cũng chỉ giới hạn là biết mà thôi!" Dạ Khê đứng dậy, "Người xuất gia luôn giữ lục căn thanh tịnh, tứ đại giai , muốn nhảy khỏi hồng trần mà lại ở hồng trần, ngươi đừng quên lời bản thân từng ."
      Dionlinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Bổn gia(thượng)
      Editor: Lưu Niên

      Xe ngựa chạy khỏi,Dạ Khê ngồi trong xe nhìn ngôi chùa xa dần, thần sắc lạnh nhạt, mơ hồ còn trông thấy Tùy Duyên đại sư đứng trước cửa.

      "Tiểu thư yên tâm, vẫn còn cơ hội trở về." Trịnh ma ma cười ôn hòa, nhìn bóng lưng Dạ Khê .

      Đáy mắt Dạ Khê lóe lên tia sáng, buông rèm cửa sổ xuống, vừa quay đầu, vẻ mặt bị khiếp nhược thay thế, "Đúng, đúng vậy!" Dạ Khê vụng trộm nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, tựa như chuột thấy mèo.

      Phí lão phu nhân cau mày, ánh mắt cất dấu lệ quang, liếc qua Trịnh ma ma bên cạnh, khẽ lắc đầu. Trịnh ma ma còn muốn gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Phí lão phu nhân, lập tức đem lời đến miệng nuốt ngược trở về.

      Dạ Khê ủ rũ cụp đầu xuống, tựa hồ như vùi vào cái ổ của chính mình, hận thể đem bản thân lui vào góc ai nhìn thấy. Cho dù nàng thấy tận mắt, vẫn có thể nhận biết rành mạch cảm xúc Phí lão phu nhân biến hóa.


      "Sư phụ, Phí lão phu nhân nhiều lần đến kính Phật, cũng thấy người xuất môn đưa tiễn, vì sao lần này giống?" Tùy đứng bên cạnh Tùy Duyên, vẻ mặt tò mò hỏi.

      "Đúng vậy, sư phụ, tuy rằng vì sao lúc trước Khê Nhi bị sát hại, thế nhưng chắc chắn thoát khỏi liên quan với người Phí gia, tại sao người còn muốn đem Khê Nhi giao cho Phí lão phu nhân? Như vậy phải đưa dê vào miệng cọp sao? Khê Nhi còn như vậy..." hòa thượng đau lòng hỏi.

      Những người khác cũng gật đầu phụ họa, Dạ Khê tuy rằng thường ngày thích chuyện cùng mọi người, nhưng ai cũng đều thương đứa này, đều tâm đối đãi nàng.

      Tùy Duyên nhìn thần sắc mọi người, cười thần bí, "Đây là mệnh của nàng, là con đường nàng phải , ai cũng ngăn cản được!" Nhìn xe ngựa còn tung tích, Tùy Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, quay lưng ra lệnh các hòa thượng, "Kể từ hôm nay, đóng cửa chùa, từ chối hết thảy khách đến thăm, Phật Quang Tự vâng theo quy củ, can dự chuyện hồng trần!" Tùy Duyên nghiêm túc nhìn chúng tăng, "Tất cả lui xuống chuẩn bị !"



      "Lão phu nhân, đến rồi!" Xa phu hồi bẩm, cửa xe ngựa lập tức mở ra.

      "Khê Nhi, đến nhà, lại đây, theo tổ mẫu về nhà!" Phí lão phu nhân mỉm cười với Dạ Khê trốn trong góc, thậm chí còn đưa tay ra, ý muốn dắt tay nàng.

      Dạ Khê chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh, như nai con hoảng sợ, khẽ lắc đầu.

      "Tiểu thư yên tâm, lão phu nhân bảo vệ tiểu thư, người cần lo lắng." Trịnh ma ma lên, nửa lôi nửa kéo đem Dạ Khê từ xe ngựa xuống dưới, dắt đến bên cạnh lão phu nhân. Dạ Khê rúc cổ, chậm chạp ngẩng đầu, bất ngờ nhìn đến những khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đứng ở cửa.

      Trong lòng cười nhạt, quay quay lại vòng, lại trở về! Ánh mắt lạnh như băng thầm đảo qua tỳ nữ trốn trong góc, Dạ Khê trầm siết chặt nắm tay, vậy mà rất nhanh, đem tâm tình thu liễm vào trong, lẫn trốn phía sau Trịnh ma ma, dường như dám gặp người lạ.

      "Tiểu thư thế này là sao, những người này người đều biết?" Trịnh ma ma ngẩn ra, cũng đem thần sắc bọn tỳ nữ người hầu đối diện thu vào đáy mắt, dẫn Dạ Khê theo Phí lão phu nhân vào nhà chính.

      Thời điểm tỳ nữ nhìn thấy Dạ Khê, như bộ đáng gặp phải quỷ, hình như ăn trúng con ruồi chết, vô cùng xấu xí.

      "Ta rất lâu về bổn gia." Phí lão phu nhân ngồi ghế chủ vị, ánh mắt sắc bén đảo qua gã sai vặt cùng tỳ nữ, quay sang hỏi lão quản gia, "Toàn bộ người ở đây sao?" Giọng băng lãnh, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

      Lão quản gia cúi người đáp, "Theo mệnh lệnh của lão phu nhân, toàn bộ tôi tớ người hầu Bích Tạ các đều ở đây ." Lão quản gia nhìn lướt qua Dạ Khê, đáy mắt lên suy nghĩ sâu xa.

      Dạ Khê nhu thuận đứng bên cạnh Trịnh ma ma, đầu cúi thấp, sợi tóc lòa xòa vừa vặn che khuất gương mặt, nhìn ràng thần sắc lúc này. Bích Tạ các? Nàng thầm nhíu mi, phải là bài trừ?(bìxié - bài trừ cách đọc gần giống với bì xiè-Bích Tạ)

      Ngay lúc nàng trầm mặc, gã sai vặt, tỳ nữ chảy mồ hôi lạnh liên tục trước mắt, quỳ xuống, hướng về phía lão phu nhân dập đầu.

      "Các ngươi đều do Phí gia chọn ra, được đến chăm sóc tiểu thư, vậy mà các ngươi lại đem cốt nhục Phí gia ta quăng !" Phí lão phu nhân nặng nề vỗ bàn, "Ta cho các ngươi chiếu cố người, phải kêu các ngươi trông coi phạm nhân!" Lệ quang bắn về tỳ nữ trong đó. Lúc này, có người cầm cành mận gai ném xuống mặt đất, đó, còn có vết máu khô khốc.

      "Lão, lão phu nhân!" Tỳ nữ hoảng sợ ngồi xụi lơ mặt đất.

      "Giỏi! to gan, ở địa bàn Phí gia ta, dám hoành hành ngang ngược như thế!" Phí lão phu nhân quát lớn.

      Dạ Khê nguy hiểm híp mắt, tỳ nữ trước mắt, đối với Khê Nhi , là kẻ dùng cành mận gai quất vào người nàng.

      "Khê Nhi ngoan, đến đây, cho tổ mẫu, bọn họ đối với con tốt sao?" Phí lão phu nhân quay đầu nhìn Dạ Khê, sắc mặc biến đổi còn nhanh hơn thời tiết, ngay lập tức trở về bộ dạng từ ái.

      Dạ Khê khiếp nhược nhìn bà ta, ánh mắt run rẩy đảo qua tất cả mọi người, run sợ né tránh phía sau lưng Trịnh ma ma, bộ dạng như gặp phải quỷ.

      "Tiểu thư phải sợ!" Trịnh ma ma an ủi.

      Phí lão phu nhân nhìn lão quản gia, "Nếu có năng lực tận tâm, chính là kẻ vô dụng của Phí gia!" Phí lão phu nhân khoát tay áo, mặc dù bà gì, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu , những người này sống nổi.

      "Lão phu nhân, tha mạng..."
      "Nô tỳ có làm, nô tỳ có làm, tha mạng..."
      ", ...nô tỳ tân tâm, tận tâm..."
      "Nô tài..."

      Trong lúc họ cầu xin tha thứ, gia nô sớm tiến lên chặn miệng, đem toàn bộ lôi ra ngoài phòng.

      Phí lão phu nhân nháy mắt với Trịnh ma ma, Trịnh ma ma sắc mặt đành lòng, vẫn thể tránh được, "Tiểu thư, lão nô mang tiểu thư nhìn chuyện thú vị." Trịnh ma ma đưa Dạ Khê vào gian phòng tối, trong phòng đặt hơn mười cái ghế gỗ, những người vừa bị mang lôi ngoài bị trói ghế.

      Dạ Khê thầm nhíu mày, lão bà này mang mình tới đây muốn làm gì?

      "Hành hình!" Trịnh ma ma ra lệnh, roi chút khách khí vung lên, tiếng vang "phịch phịch" như kèn lệnh từ địa ngục truyền ra.

      Sắc mặt Dạ Khê lạnh lẽo, cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vết máu bẩn mặt đất, Phí lão phu nhân rốt cuộc có tâm tư gì? Muốn hài tử ba tuổi rành thế xem người bị đánh bằng roi? Cảm giác được con ngươi Trịnh ma ma luôn đảo quanh người mình, tâm Dạ Khê căng thẳng.

      Tay nắm chặt tay áo Trịnh ma ma, nhát gan trốn tránh sau lưng bà ta, nhưng Trịnh ma ma sớm có chuẩn bị, căn bản cho phép Dạ Khê có cơ hội tránh né. Cơ thể Dạ Khê run lên, miệng phát ra tiếng nức nở, tận lực làm cho mình thay đổi thành sợ hãi và hoảng loạn.

      băng ghế, người bị trói chặt từng chút từng chút bị roi quất vào, căn phòng kín rất nhanh bị mùi máu tươi nhuộm đẫm, từng người vốn vẫn còn run rẩy, lại liên tiếp nức nở hít vào hơi.

      Trịnh ma ma cúi đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt lóe lên tia muốn, thế nhưng vẫn hạ ngoan tâm, nháy mắt với người trong phòng, lập tức những người này kéo nhau ra, Trịnh ma ma chợt dùng sức, đẩy Dạ Khê hoàn toàn có phản ứng ra xa.

      Bịch-- răng rắc--
      Dion, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :