1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (Link đọc tiếp trang 5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Ngày mồng tám tháng chạp [ nhất ]


      Gió lạnh gào thét, thiên còn chưa sáng, Tuệ Châu thay đồ, chuẩn bị mang theo Tố Tâm thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị.

      Đại khái bởi vì hôm nay là nông lịch mùng tám tháng mười hai, dân tộc lấy ngày mồng tám tháng chạp là tết lịch, từ nay về sau là “Năm vị”. đường, bình thường phủ Bối Lặc còn thập phần im lặng, hôm nay cũng vô cùng bận rộn khắp nơi chuẩn bị.

      Tuệ Châu khỏi nhớ tới kiếp trước, vào thời gian này, ngày mùng tám ngày đó chỉ uống chút cháo đơn giản. Tuy nhiên, từ khi đến Thanh Triều, ngày này hàng năm sáng sớm hiến tế tổ tiên, đến buổi trưa, ngạch nương liền tự mình đem “Cháo mồng 8 tháng chạp”,“Cát tường bánh” và đường đỏ, đường trắng ấm áp, bưng lên bàn, người trong nhà ở trong phòng ấm áp như xuân, hoan nhạc, vui vẻ bên nhau cùng trải qua “Ngày mồng tám tháng chạp”, cùng thưởng thức ngày hội ấm áp cùng an lành. Uống xong cháo, ngạch nương liền cho hạ nhân xuất môn, đem “cháo mồng 8 tháng chạp” cùng bánh xốp được chuẩn bị tốt đưa đến lão thái thái, đại phòng cùng quý phủ đồng nghiệp a mã. Trừ lần đó ra, ngạch nương còn muốn chưng hai đĩa bánh củ cải và bánh niên cao. Mặt phóng thượng thanh hồng ti, qua nhân, dùng đại liêu cánh hoa điểm thượng hoa sen hình điểm đỏ, tượng trưng may mắn cả nhà. Chờ đến giờ Mùi [13 điểm -15 điểm ], đại ca Đoan Đức mang theo mình, Tuệ Nhã, Đoan Hiền xuất môn, khi đó, phố xá cửa hàng bày bán rất nhiều đồ chơi, đồ ăn vặt tết, tiệm thương phẩm tăng, rất nhiều gánh xiếc ảo thuật tề tụ, còn có thể nhìn đến hội hoa xuân dân gian bắt đầu và biểu diễn hoạt động văn hóa. Bầu khí hài hòa này tràn ngập, thâm tình, tình nghĩa, thắm thiết, tại nhớ đến vẫn cảm thấy ấm áp. biết năm nay ở Bối Lặc phủ như thế nào quá? Theo địa vị của mình là cần nấu cháo mồng 8 tháng chạp, tại trong phủ chỉ có trắc phúc tấn cùng Niên thị, Lí thị đủ tư cách hầm cháo mồng 8 tháng chạp.

      Trong nháy mắt, chủ tớ Tuệ Châu đến chính viện của Ô Lạt Na Lạp thị. Lúc này, Bắc Kinh vàothời điểm lạnh nhất, nước vừa hắt ra đến hồi liền đông lại, bình thường trời có tuyết rơi, nhưng năm nay lại chỉ có gió lạnh, hề rời xuống bông tuyết nào. Ngoài phòng, nha đầu hầu hạ vẻ mặt vui mừng giúp Tuệ Châu mở ra rèm cửa, chỉ cảm thấy đạo nhiệt khí nóng hầm hập mang theo thản nhiên hương thơm nghênh diện đánh tới, nhất thời thân mình trận sảng khoái.

      Vào phòng, Tuệ Châu hành lễ thỉnh an, : “Tỳ thiếp thỉnh an phúc tấn, Lý phúc tấn.”

      Lại vấn an ba vị khanh khách ngồi ở thêu đôn, rồi lần lượt cùng Cảnh thị ngồi vào phía cuối thêu đôn thượng.

      Ô Lạt Na Lạp thị cười : “Mười ngày qua gặp Nữu Hỗ Lộc muội muội, nhìn khí sắc là sai, nay còn sớm như vậy.”

      Tuệ Châu đáp: “Tỳ thiếp đến là chậm, phúc tấn cùng các vị tỷ tỷ nhưng là sớm tỉnh, mong phúc tấn đừng trách tỳ thiếp lười biếng a.”

      Cảnh thị gặp Tuệ Châu cấm chừng này hơn mười ngày, nhưng thấy cái gì u oán, nhân ngược lại rất có tinh thần, cũng càng thêm chút hoạt bát, liền lặng lẽ cầm Tuệ Châu thủ, hai người đối diện mà cười.

      Lí thị : “Phúc tấn, Nữu Hỗ Lộc muội muội tuổi tuy , cũng là biết lễ. Hôm nay ngày mấy, ta cùng mọi người còn phải đến sớm, nàng lại làm cho chúng tỷ muội chờ. Ai, vẫn là quên , nếu hầu hạ gia, càng vất vả công lao càng lớn, đừng làm cho muội muội chờ nàng, chính là phúc tấn cũng nên chờ.”

      xong, người ôm khăn giọng cười rộ lên.

      Chung quanh khí thay đổi, Ô Lạt Na Lạp thị ánh mắt lóe ra chút sau, cười : “Cũng sắp đến giờ, trong cung ban cho cháo mồng 8 tháng chạp cũng sắp đến, nghe năm nay phủ nội vụ có làm chút cháo mới, đến lúc đó, các vị bọn muội muội nên hảo hảo nếm thử.”

      Gian ngoài mẹ : “Niên phúc tấn đến.”

      Chỉ thấy Niên thị bên ngoài mặc áo choàng lông chim đỏ sậm, hàm chứa tươi cười bước vào. Nàng như nhược liễu trong gió, từ Ánh Hồng nâng, thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, rồi ngồi xuống ghế ở bên cạnh, khẽ mở chu môi : “Thỉnh phúc tấn chớ trách, muội muội thân mình có điểm khoẻ, nay lại hầu hạ gia thức dậy tiến cung sớm, liền ấn bình thường thời gian đến, nghĩ mọi người đều đến.”

      Ô Lạt Na Lạp thị ngại cười: “Niên muội muội mới vào phủ, biết hàng năm, nữ quyến trong phủ vào giờ mẹo chờ cháo mồng 8 tháng chạp trong cung ban thưởng xuống.”

      Tiếp theo, mọi người tiếp tục thêm chút, nhưng đều là trong bông có kim. Ước chừng canh ba, gian ngoài lại truyền đến “Trương Đức công công cầu kiến”, Ô Lạt Na Lạp thị đứng dậy.

      Trương Đức mang theo hàn khí đến. đầu tiên đến phòng ở chính giữa, dập đầu hành lễ với Ô Lạt Na Lạp thị cùng Lí thị, Niên thị, : “Nô tài Trương Đức thỉnh an phúc tấn, hai vị Trắc phúc tấn.”

      Ô Lạt Na Lạp thị nâng thủ ý bảo miễn lễ, thản nhiên : “Trương công công vất vả. Phòng bếp cháo hầm ra sao. Trong cung, cháo của các chủ tử cùng các huynh đệ gia chuẩn bị chưa.”

      Trương Đức đứng dậy, khom người đáp: “Hồi phúc tấn , nửa đêm tối hôm qua muốn dùng lửa đôn. Chờ cháo trong cung ban cho xuống sau, có thể ở chính ngọ đem cháo trong phủ theo danh sách thượng đưa xong. Trong đó, đưa các gia khác cháo mồng 8 tháng chạp trừ bỏ cho thêm táo đỏ, còn tìm vài loại trái cây điêu khắc thành các loại đa dạng bỏ vào cháo, cháo mồng 8 tháng chạp hiếu kính trong cung còn cố ý chỉ dùng mứt táo, bánh đậu, củ từ, sơn tra cao tạo thành bát tiên nhân, ông cụ, la hán. Về phần đưa cho hoàng cung đại thần quý phủ cũng đều là cháo ngọt cùng cháo mặn các mười ba loại kiểu dáng. Này đó toàn bộ chuẩn bị xong.”

      Ô Lạt Na Lạp thị nghe xong vừa lòng cười : “Giao việc cho công công làm, ta là yên tâm. Ngươi trước hết xuống kiểm tra lại. Cần phải làm được tận thiện tận mỹ.”

      Trương Đức : “Tra.”

      Liền cung thân mình rời khỏi cửa phòng.

      Cư nhiên còn có thể dùng trái cây làm ra hình nhân, động vật, hoa bỏ vào cháo mồng 8 tháng chạp lý. Đây là ăn cháo sao? Mà phải ở làm cái gì thực phẩm nghệ thuật. Tuệ Châu nghĩ nhà phủ Nữu Hỗ Lộc cũng coi như được với là Mãn Châu quý tộc. Trong phủ hàng năm hầm cháo mồng 8 tháng chạp nhưng là rực rỡ muôn màu. Các ở đại, chính là quan to quý nhân cũng ăn phong phú như thế lại hầm chừng canh giờ cháo mồng 8 tháng chạp. Chính mình mấy năm còn theo phía sau ngạch nương cùng nhau chuẩn bị cháo mồng 8 tháng chạp. Nhớ tới buổi tối mùng bảy, ngạch nương cùng Triệu mẹ chỉ huy hạ nhân vo gạo, rửa hoa quả, gọt da, bỏ hạch, tinh lấy. Sau đó lại ở trong nồi bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, hạt dẻ, hạnh nhân, tùng nhân, long nhãn, cây phỉ, nho, ngân hạnh, củ ấu, tóc đen, hoa hồng, đậu đỏ, lạc...... Tổng cộng dưới hai mươi loại. Lúc ấy, chính mình nghĩ đến này muốn là đến đỉnh. Hoàng thất đại khái liền so với này lại tinh xảo chút. nghĩ tới cư nhiên có thể có nhiều loại như vậy. Xem ra cháo mồng 8 tháng chạp rất đa dạng. Là tranh kỳ cạnh khéo, thể loại đa dạng. Chỉ tiếc rơi vào tay khí ngày hội đại cùng da dạng của cháo sớm còn.

      Khi lấy lại tinh thần, cháo mồng 8 tháng chạp Hoàng Thượng ban cho đến. Ô Lạt Na Lạp thị dẫn đầu cùng nhau quỳ tạ hoàng ân. Theo sau, cháo mồng 8 tháng chạp Đức phi ban cho cũng đến. Lại lần nữa quỳ tạ ơn điển. Khi quý nhân trong cung ban cho nhất chấm dứt, Ô Lạt Na Lạp thị lập tức phân phó Trương Đức bắt đầu hướng các cung chủ tử trong cung, hoàng tử khác, hoàng cung đại thần đưa cháo. Ô Lạt Na Lạp thị làm xong việc có việc gì, tiếp tục cùng thê thiếp trong phủ chuyện, cùng nhau chờ Dận Chân hồi phủ, cùng ăn cháo mồng 8 tháng chạp.

      Tuệ Châu hôm nay vừa giờ mẹo liền , đến bây giờ còn giọt chưa uống, tại đều giờ Tỵ, này là muốn đợi tiếp. mùa đông, nàng muốn ăn cháo lạnh.

      “Hôm nay làm sao vậy. Đều giờ Tỵ, còn thấy gia trở về. Tiểu Phúc Tử, hỏi thăm hỏi khi nào mới có thể hồi phủ.”

      Ô Lạt Na Lạp thị nhìn thoáng qua, có chút yên lòng phân phó . Tiểu Phúc Tử ứng thanh, mới vừa đến ốc khẩu, thấy thái giám bên người Dận Chân Tiểu Lộc Tử thông truyền có việc bẩm báo.

      Ô Lạt Na Lạp thị vội vàng chiêu Tiểu Lộc Tử vào nhà, đợi tham bái, chuẩn bị cái gì thời điểm, chợt nghe gặp Niên thị hỏi: “Như thế nào liền ngươi. Gia đâu? Có khi nào hồi phủ sao?”

      Tiểu Lộc Tử gặp Ô Lạt Na Lạp thị cũng có gì hờn giận biểu tình, liền cung kính đáp: “Hồi phúc tấn, Niên trắc phúc tấn, Gia vốn ở trong cung tế tổ. Sau khi bái kiến Đức phi nương nương là có thể trở về, nghĩ đến, Vạn tuế gia gia xưa nay tin phật. Năm nay khiến cho gia kinh thành các đại chùa miếu ban thưởng “Phúc đức cháo”. Cho nên gia kêu nô tài truyền lời. Phúc tấn cùng các vị chủ tử trước hết dùng cháo. Buổi tối lại ở phúc tấn trong viện cùng các vị chủ tử dùng cơm.”

      Niên thị nghe xong Tiểu Lộc Tử khỏi mặt cương hạ, nắm chặt khăn tay. Chính mình là vợ lẽ. Nàng tự biết vậy, cần phải ngươi này nô tài nhắc tới tỉnh.

      Ô Lạt Na Lạp thị nghe xong vừa lòng gật gật đầu, : “Ân, gia có thể các đại chùa miếu ban thưởng “Phúc đức cháo” là chuyện tốt, cũng là gia cùng trong phủ phúc khí, Tiểu Lộc Tử ngươi tại trở về bên người gia, chú ý hầu hạ. Cứ như vậy, ngươi lui .”

      Tiểu Lộc Tử quỳ xuống : “Tra.”

      Ô Lạt Na Lạp thị cười : “Nếu gia như thế phân phó, chúng ta trước hết ăn .”

      Lại quay đầu nhìn về phía Vương ma ma : “Mẹ, Trương Đức công công muốn tiếp đãi các phủ đưa cháo quản cùng xử lý trong phủ khác công việc, ngươi liền cùng trong phủ phó tổng quản phụ trách trong phủ phân phát cháo, ta có Tiểu Phúc Tử hầu hạ là được.”

      Trương ma ma lĩnh mệnh, liền phân phát cháo mồng 8 tháng chạp cho hạ nhân trong phủ.

      ra nửa ngày, nha hoàn liền lục tục dẫn theo mười mấy cái hộp, mang sang mấy chục bát cháo mồng 8 tháng chạp, ở bàn dọn xong. Tuệ Châu ngồi vào bàn, còn có nha hoàn đem nhất chén đủ mọi màu sắc cháo mồng 8 tháng chạp đặt ở trước mặt, nhìn thập phần xinh đẹp. Tiểu Phúc Tử hô: “Thứ nhất bát, Hoàng Thượng ban cho.”

      Khó trách bán tướng như thế hảo, Tuệ Châu liền đào nhất chước nếm thử, có chút lạnh, hương vị cũng bình thường, có ngạch nương hầm ăn ngon. Bất quá, có chút đói bụng, nghĩ vẫn là ở ăn mấy khẩu khi, bên người nha hoàn đem cháo thu hồi đến đây, lại lần nữa bưng chén buông. Tiểu Phúc Tử hô: “Thứ hai bát, Đức phi nương nương ban cho.”

      Tuệ Châu lại ăn ngụm, liền lại sườn hạ. Như thế như vậy, liên tiếp bưng mười đến bát sai biệt lắm cháo, phân biệt tượng trưng tính ăn ngụm, ứng phó với tình hình, còn chưa tính .

      Lúc này, Tuệ Châu xem như hiểu được, này hoàng gia quá ngày mồng tám tháng chạp trích nội dung chính theo sáng sớm đói bụng chờ thượng vài cái canh giờ, sau đó lại ăn chút lạnh cháo mồng 8 tháng chạp. khỏi may mắn , trước kia Nữu Hỗ Lộc phủ tước vị, chức quan , trong cung cùng quan to quý nhân cháo cũng đến được trong phủ, chính mình người nhà nhưng là vui vui vẻ vẻ qua ngày hội truyền thống này.


      ******

      Tết Nguyên Đán của Trung Hoa là ngày Tết quan trọng nhất của người Trung Hoa, được tính theo lịch. Tết này tương tự như Tết Nguyên Đán của Việt Nam và nhiều nước châu Á khác. Tết này còn có tên gọi là Xuân Tiết (春节- Chūn Jié), đánh dấu kết thúc của mùa đông và khởi đầu mùa xuân mới. Thời điểm giao mùa này khác với cách tính của phương Tây vì nó được tính theo lịch . Tết được tính từ ngày đầu tiên của tháng lịch đầu tiên- ngày Chính (Chánh Nguyệt-正月-Zhēng Yuè) và kết thúc vào ngày tổ chức lễ hội đèn lồng rằm tháng giêng. Đêm giao thừa của Trung Quốc, ngày dành cho sum họp gia đình, được gọi là đêm Trừ Tịch (除夕- Chú Xī) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "trừ tịch" nghĩa là "đêm của thay đổi""đêm của thời khắc giao thời".

      Tết Nguyên Đán là ngày tết lịch dài nhất và quan trọng nhất ở Trung Quốc, thường kéo dài từ ngày 8 tháng 12 lịch đến ngày 15 tháng giêng lịch. Nguồn gốc của ngày tết này có từ xa xưa với rất nhiều truyền thuyết và tập tục liên quan, phản ánh niềm tin và cách sống của con người thời cổ xưa.
      Last edited by a moderator: 11/1/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Ngày mồng tám tháng chạp [ nhị ]

      Đại khái là vì trong phủ nam chủ nhân ở, khí thưởng cháo vui vẻ lắm, đều chỉ làm qua loa. Tiếp theo, Ô Lạt Na Lạp thị còn chút lời mặn nhạt trong, mọi người cũng liền tự trở về.

      Dọc theo đường , gió quét qua làm đau hai má, chủ tớ Tuệ Châu vội vàng chạy về sân của mình. Vào phòng, Tuệ Châu hít hơi sâu, : “Vẫn là phòng của mình tốt nhất, vừa bước vào cả người liền thoải mái.”

      Nguyệt Hà cười : “Chủ tử, người trước đem áo choàng cởi ra, cho Hạ Mai tỷ giúp người làm ấm tay cùng hai má, nô tỳ chuẩn bị cho người cùng Tố Tâm tỷ trà hạnh nhân nóng, ấm áp thân mình.”

      xong, giúp Tuệ Châu phóng hảo áo choàng, đến gian ngoài phòng chuẩn bị trà bánh.
      Giai cấp địa chủ là biết hưởng thụ a. Tuệ Châu từ Hạ Mai hầu hạ rửa sạch tay bằng nước ấm, lại dùng khăn có độ ấm vừa vặn đắp mặt, thư thư phục phục nằm nghiêng ở kháng thượng ấm áp, mới cảm giác được cỗ khí nóng hổi. Ở trong phòng, sau khi thân mình Tố Tâm ấm áp lên, Hạ Mai cười : “Năm nay nhìn thấy tuyết, nghĩ tới lại lạnh như thế, gió lại lớn đến dọa người. Chủ tử, tại cũng nhanh đến buổi trưa, ngài ở trong phòng phúc tấn cũng ăn được nhiều, nô tỳ làm chút nóng đồ ăn, ngươi cũng ăn thêm chút.”

      Tuệ Châu : “Nha, ta đều quên, cho đến giờ, ngươi cũng chưa ăn cái gì, ngươi đợi lát nữa ăn trước chút điểm tâm, cơm trưa của ta khiến cho Hạ Mai phòng bếp chuẩn bị.”

      Bưng hai chén hạnh nhân trà cùng hai đĩa điểm tâm, Nguyệt Hà bước vào : “Chủ tử, hôm nay, các chủ tử khác trong phủ bảo phòng bếp vội vàng chuẩn bị đồ ăn, đến phiên viện chúng ta đại khái còn muốn chờ lâu. Vừa nghe chủ tử , chủ tử cùng Tố Tâm tỷ cũng chưa ăn gì, nếu chê đồ ăn chúng nô tỳ, ngài trước hết dùng chút.”

      Nguyệt Hà đột nhiên lặng lẽ cười : “Chủ tử, sáng nay canh năm [3 giờ đến 5 giờ], Hạ Mai tỷ cùng Trương ma ma hầm cháo mồng 8 tháng chạp tại trong phòng chính mình, tại cũng chắc sai biệt lắm có thể ăn.”

      Tuệ Châu hỏi: “Di, trong phủ phải chuẩn bị các ngươi sao? Các ngươi còn chính mình hầm.”

      Nguyệt Hà nhìn xem Hạ Mai, ra tiếng. Trong chốc lát, Hạ Mai mới đáp: “Bọn nô tỳ thân phận cao, khi đến phiên chúng ta cũng nhanh qua buổi trưa, cháo cũng thể ăn. Cho nên nô tài trong phủ giống chúng ta, lại là gia sinh*, liền chính mình vụng trộm hầm chút cháo mồng 8 tháng chạp.”

      *gia sinh: ý chỉ con cháu của nô tài, cung nữ trong phủ, làm việc cho gia đình chủ
      Tuệ Châu cười : “Vừa vặn, hôm nay viện chúng ta liền tự mình qua ngày mồng tám tháng chạp . Đợi lát nữa cháo tốt lắm, khả nhớ cho ta cùng Tố Tâm bưng lên a.

      Trương ma ma bình thường ở gian ngoài làm chút việc nặng cũng vất vả, ân, ta nhớ Trương ma ma cả nhà đều ở trong phủ hầu hạ, khiến cho Trương ma ma giờ ngọ về nhà nghỉ hai canh giờ, dù sao chỗ ta này cũng có việc, đúng rồi, kêu Trương ma ma cần tạ ơn, về sau hảo hảo làm việc là được.”

      Tiếp theo lại cấp Tố Tâm sử cái ánh mắt, Tố Tâm liền xuất ra hai quan tiền phân biệt thưởng Hạ Mai, Nguyệt Hà, lại cho Hạ Mai cấp Trương ma ma mang nhất quan tiền thưởng. Nguyệt Hà, Hạ Mai vội vàng quỳ xuống tạ ơn rồi lui ra sau, Tuệ Châu cùng Tố Tâm mới uống chút trà hạnh nhân, chuyện giết thời gian.

      Non nửa canh giờ sau, cháo mồng 8 tháng chạp nóng hôi hổi liền được mang lên, đồng thời còn có hai đĩa đồ ăn sáng cùng mâm tơ vàng thiêu mạch. Tuệ Châu gặp Nguyệt Hà bưng lên cháo mồng 8 tháng chạp mặc dù tinh xảo giống Ô Lạt Na Lạp thị trong phòng, nhưng càng nhìn lại càng làm người thèm ăn. Tuệ Châu ăn ngụm, dính nhu hoạt nhuyễn, hương vị ngọt ngào ngon miệng, bất quá hương vị giống vị cháo mặn thản nhiên, liền cẩn thận lật xem chút, bên trong có đậu tương, lạc, thịt đinh, bạch cải củ, cà rốt, đậu mây trắng, hạt dẻ, gừng, quế. Lại thưởng ngụm, dùng liêu mặc dù nhiều lắm (cái này mình ko hiểu lắm nên cư để nguyên), lại thập phần có vị, giống hương vị nàng từng ăn qua, đơn giản hỏi: “Này cháo mồng 8 tháng chạp hầm thập phần ngon miệng, khả giống vị ta ăn qua a?”

      Hạ Mai trả lời: “Đây là Xuyên vị, cho nên giống vị chủ tử ăn qua. Ngoại tổ mẫu nô tỳ là người Tứ Xuyên, bởi vậy nô tỳ từ liền theo nương làm Tứ Xuyên vị cháo mồng 8 tháng chạp, chủ tử khả năng cảm thấy hương vị trọng điểm, nhưng ăn trong thời tiết này ra ấm áp, bổ dưỡng, khư hàn khí.”

      Hạ Mai giương mắt gặp Tuệ Châu nghe thực cảm thấy hứng thú, nghĩ nàng bình thường đối chính mình là rộng lượng, hiền lành, liền chỉ vào hai đĩa đồ ăn sáng bàn lại : “Đây là nô tỳ làm đồ chua, bình thường là chút khai vị ăn với cơm. Này cái đĩa là gừng tím cùng tỏi, ăn tuy là toan lại mang điểm lạt, ăn cùng cháo hoa là tốt nhất. Này cái đĩa là cà rốt cắt thành sợi cùng dưa chuột, cũng là đồ chua, bất quá chủ tử nên nếm thử, đây là nô tỳ tối hôm qua thượng mới ngâm thượng, tại ăn tốt nhất, thanh thúy mà vừa ăn.”

      Tuệ Châu cầm lấy chiếc đũa thử chút, đều thập phần ngon miệng, nhàng khoan khoái, liền khen: “Nguyên lai Hạ Mai tay nghề tốt như vậy, ta như thế nào tại mới phát nha. Ân, Tố Tâm, chúng ta đem gian phòng Tây Sương thu thập, đặt vài cái bếp lò, mặc dù thể làm cái gì cẩm y ngọc thực, khả thời điểm đói cũng có thể chính mình làm vài thứ ăn, cần phòng bếp phiền toái như vậy, còn được ăn đến ngon, tốt. Ôi chao, Hạ Mai, ngươi trăm ngàn cần chỉ biết làm này đó a.”

      Hạ Mai có chút mặt đỏ đáp: “Nô tỳ còn có thể chút tay nghề, chỉ cần chủ tử chê bai là tốt rồi.”

      Tuệ Châu cười : “ chê bai, ngươi cứ việc làm đồ ăn càng ngon là được. Tốt lắm, cũng nhiều lời, các ngươi xuống dùng cháo , có Tố Tâm ở trong phòng hầu hạ là được.”

      Nguyệt Hà, Hạ Mai rồi, Tố Tâm mới : “ nghĩ tới Hạ Mai bình thường mộc mạc, còn có tay hảo trù nghệ. Nhìn cháo này, nô tỳ lại nhớ tới năm đó, chủ tử buổi tối bồi phu nhân cùng nhau hầm cháo mồng 8 tháng chạp, thơm ngào ngạt, nóng hầm hập.”
      Tuệ Châu buông thìa,trong tay có chút ảm đạm : “ tại ngạch nương bọn họ hẳn là ăn cháo mồng 8 tháng chạp .”

      Tạm dừng hồi, lại nhìn khoảng thời gian mới tới Thanh Triều mãi cho đến tại đều là Tố Tâm cùng chính mình, có chút lo lắng nhìn chính mình, liền đem Tố Tâm kéo đến kháng thượng, cười : “Tố Tâm tỷ tỷ, nay ở phủ Bối Lặc, ta thân nhất nhân chính là ngươi, ngồi xuống cùng ta ăn cháo mồng 8 tháng chạp. Năm rồi có a mã, ngạch nương, năm nay cũng có ngươi theo giúp ta nha.”

      Tố Tâm hướng Tuệ Châu gật gật đầu, ánh mắt có chút nhuận nhuận : “Tạ chủ tử.” liền cái gì nữa.

      Ăn qua cơm trưa, cùng Tố Tâm chuyện làm lấy ra công việc, lại ngủ hồi. Tuệ Châu liền bắt đầu rửa mặt chải đầu thay y phục, vừa qua khỏi giờ Dậu [17 giờ đến 19 giờ], liền mang theo Tố Tâm chính viện dự tiệc. Đêm nay, Tuệ Châu cũng hơi trang điểm, nguyệt sắc áo, thanh đoạn giáp kinh thêu ngực, phỉ thúy tát hoa dương trứu váy, “giá đầu” mang theo hoa đồ đồng tráng men nạm vàng, hoa tai có chút lớn cùng châu hoa trâm. Kỳ , Tuệ Châu thực thích cây trâm nhất, trừ bỏ cây trâm là trang sức con Mãn Thanh sơ các loại búi tóc ắt thể thiếu, cũng bởi vì cây trâm mang đến cho chính mình loại phong tình nên lời khác.

      “Nữu Hỗ Lộc cách cách đến”

      Từ mama ngoài phòng thông báo, Tuệ Châu vào chính ốc. Lúc này, trong phòng chỉ có Ô Lạt Na Lạp thị cùng Vũ thị, Cảnh thị, thị thiếp là tư cách đến. Tuệ Châu thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị lại cùng Vũ thị, Cảnh thị có lễ, liền đến ở phía cuối Cảnh thị ngồi xuống. Vừa ngồi xuống trong chốc lát, chợt nghe mama thông báo: “Lý trắc phúc tấn, nhị a ca đến”, “Tống cách cách đến”.

      Chỉ thấy Lí thị tóc sơ kiểu như ý, điểm kim trâm cài khảm châu, mũ khảm châu báu điền hoa, đóa hoa đại quyên màu hồng sắc, mặc áo màu hồng sái hoa cùng áo choàng lụa hoa sóc xanh.Kỳ váy( váy Mãn Kỳ- Mãn Thanh) làm bằng da chồn trắng đỏ sậm. Phấn quang chi diễm. Tựa như đóa quốc sắc hoa mẫu đơn. Lúc này, Lí thị nắm tiểu nam hài khoảng dưới năm tuổi,có vẻ là nhị a ca Hoành Quân. Đây là lần đầu tiên Tuệ Châu gặp Hoành Quân, khỏi bắt đầu đánh giá. Hoành Quân bộ dạng thập phần đáng , làn da trắng hồng, mặc quần áo đỏ thẫm sắc. Lí thị bỗng nhiên như mới phát lại giống như nghi hoặc như thầm chính mính: “Di, sao lại vây? Niên muội muội như thế nào cũng có tới a? Nữu Hỗ Lộc muội muội ở a. Như thế nào cùng là mới vào phủ, nàng liền làm cho người ta chờ như vậy.”

      chuyện tuy rằng lớn lại vừa vặn truyền đến tai Tuệ Châu. Lí thị này tội gì như vậy. Có hai nhi nhất nữ. Trong phủ nữ nhân trừ bỏ phúc tấn ai cũng dám đắc tội nàng . suy nghĩ chợt nghe Ô Lạt Na Lạp thị : “Lý muội muội là người cẩn thận. Xem vẫn là chờ thời tiết ấm lại làm cho tiểu a ca xuất môn, đại cách cách đâu. Nàng là gia duy nhất nữ nhi, cũng cần hảo chiếu cố. bằng ta làm cho Vương ma ma đưa chút bổ thiện đến trong viện Lý muội muội. Về phần, Niên muội muội a, chúng ta cũng muốn nhiều thông cảm thông cảm. Nàng thân thể yếu đuối, nay lại có ít phong hàn. Bất quá, canh giờ trước, Tiểu Lộc Tử muốn đến bẩm báo trễ hồi lại đến.”
      Lí thị nghe xong, đối Ô Lạt Na Lạp thị nở nụ cười, liền xoay người cùng Hoành Quân chuyện.

      Tiểu Lộc Tử, nguyên lai Dận Chân ở chỗ Niên thị. Xem ra, Lí thị cũng là biết đến. Tuệ Châu nghĩ vậy, liền phiêu liếc mắt nhìn các nữ nhân trong phòng. Trừ bỏ Tống thị có ràng bất mãn, Vũ thị vẫn cười thản nhiên, lại ngoài ý muốn phát Cảnh thị có tia ảm đạm. Tuệ Châu nhàng vỗ tay Cảnh thị. Cảnh thị có chút bất đắc dĩ đạm nở nụ cười chút, liền cùng Tuệ Châu chút việc thú vị, giống nhu hết thảy chưa từng có.

      Sau nửa chén trà( khoảng 5 phút), mama gian ngoài lại thông báo: “Gia cùng Niên trắc phúc tấn đến.”
      thuytParvarty thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Ngày mồng tám tháng chạp [tam]


      Tuệ Châu nghe được tiếng vang, liền nhìn lại. Dận Chân mặc áo choàng xanh, áo khoác bằng lông nâu khoác bên ngoài, lưng thẳng tắp, tỏa ra cổ khí thế, mỉn cười bước vào trong phòng. bên người theo phụ nữ, nhìn từ xa tựa như tiên tử, đến gần mới biết là Niên thị. Nàng sơ ngắn ngủn hai thanh đầu nhi, sơ nhũ đỏ bạc sắc đại hai thanh đầu, cài trâm bạch ngọc, hai dây hạt bạch ngọc của trâm va chạm, cây trâm tốt nhất cài sau đầu, bên phải cài bông hoa đỏ phớt trắng( nguyên văn là nhũ đỏ bạch sắc hoa), đóa hoa được giữ bởi cây kim luy ti thêm điểm thúy như ý trâm cùng nhất chi phương thiên kích, điệu nhất lưu xuống dưới hai lủi màu trắng đông châu, bên phải cài ba cây châu hoa tinh xảo. người mặc nguyệt sắc điểm hoa sườn xám, khoác ngoài bộ lũ kim bách điệp bên hoa thêu bằng chỉ nhũ đỏ bạc. Lúc này, Niên thị chậm rãi tới, hai xuyến trân châu trắng dao động, chân chậu hoa tạo nên cảm giác hài hòa, có thể “mỹ tư mỹ nghi”. Khi Tuệ Châu vì Niên thị kinh diễm đến khi Cảnh thị vi xả hạ chính mình tay áo, mới tỉnh lại, cùng mọi người hướng Dận Chân hành lễ thỉnh an.

      Chờ Dận Chân cùng Niên thị ngồi vào chỗ của mình sau, Niên thị mới ngữ mang xin lỗi chậm rãi : “Muội muội tới muộn, thỉnh phúc tấn cùng chúng tỷ muội chớ trách.”

      Ô Lạt Na Lạp thị thanh nhã cười : “Muội muội thân thể yếu đuối, làm tỷ tỷ hẳn nên thông cảm ngươi mới đúng, sao có thể trách tội.”

      xong, ánh mắt nàng như có thâm ý nhìn về phía Lí thị.

      Lí thị bừng tỉnh, cười duyên : “Gia, ngài cùng Niên muội muội như thế nào bây giờ mới đến nha, Quân nhi sớm ầm ỹ muốn tới thỉnh an ngài đâu. Từ Quân nhi bắt đầu thư phòng Vô Dật Trai trong cung, gia cũng rất ít khi gặp Quân nhi. Quân nhi mau tới thỉnh an a mã.”

      Hoành Quân nghe được Lí thị gọi, nhu thuận tiêu sái đến Dận Chân trước mặt quy củ hành lễ, mới : “Nhi tử, Hoành Quân cấp a mã thỉnh an.”

      Dận Chân đáp: “Ân, đứng lên .”

      Đợi Hoành Quân đứng vững, lại hỏi: “Ngươi ở trong cung này tháng qua, còn thói quen sao? Có chăm chỉ học tập ?”

      Hoành Quân cung kính đáp: “Tạ a mã quan tâm, nhi tử hết thảy đều thói quen, vẫn ghi nhớ a mã dạy hảo hảo học tập.”

      Dận Chân vừa lòng gật gật đầu, như có tia độ ấm bàn : “Chăm chỉ học tập là tốt, học tập tốt lại càng hảo. Nhớ kỹ, ở trong cung muốn thân mật huynh đệ, tôn kính của ngươi tiểu thúc thúc nhóm, nhất định thể bướng bỉnh, hồ nháo. Ngày mai ngươi cần tới thư phòng, hảo hảo chuẩn bị chút, giờ Thân đến ta thư phòng, ta cũng hỏi chút ngươi rốt cuộc học như thế nào.”

      Hoành Quân ứng “Là”. Dận Chân liền vẫy tay làm cho trở về Lí thị bên người.

      Lí thị gặp chính mình con có chút sợ hãi, liền giọng điệu đối Dận Chân : “Gia, nhìn đến Quân nhi gầy nhiều như vậy, ta này làm Ngạch nương trong lòng dễ chịu, nghĩ Quân nhi mỗi ngày giờ Dần [ buổi sáng 3 giờ - 5 giờ ] đứng lên ôn tập bài của ngày hôm trước, giờ Mẹo học, nghĩ đến bên ngoài trời lại rất lạnh, nhiều khi, biết ngầm gạt bao nhiêu nước mắt, ngày mai vẫn là làm cho nghỉ ngơi chút .”

      Dận Chân thản nhiên : “Ta trước đây theo giờ Dần mãi cho đến giờ Dậu [17 giờ -19 giờ ] vô luận mùa hè nóng bức hay mùa đông lạnh lẽo đều ở học tập, huống chi Quân nhi là nhi tử của ta, kia càng nên như thế. Thân là hoàng gia con dâu, ngươi nên có suy nghĩ như vậy.”

      Lí thị đành phải cúi đầu ứng .

      Ô Lạt Na Lạp thị : “Tốt lắm, nếu gia cùng Niên muội muội đều đến, chúng ta liền khai tịch , gia, người xem đâu?”

      Dận Chân : “Ân, liền chiếu theo ý tứ của ngươi . Niên thị thân mang thai, sớm ăn cơm chiều cũng tốt trở về nghỉ ngơi.”

      Dận Chân vừa hoàn, trong phòng tựa hồ xuất loại quỷ dị hơi thở. Tuệ Châu cũng kinh ngạc, hơi hơi xuất thần. Trừ bỏ Niên thị mang thai chuyện làm cho chính mình rất là giật mình, Tuệ Châu nghĩ đến nguyên lai Dận Chân còn chút thân tình còn có chút muốn cười. mặc dù đối Hoành Quân tuổi còn rất là nghiêm khắc, nhưng chính mình nghe thấy vừa mới chuyện trong giọng hàm chứa nhè tình cảm, này vẫn là lần đầu tiên nghê thấy kể từ khi vào phủ tới nay lần đầu tiên nghe được ngoài lạnh nhạt điệu. Xem ra bản thân nên lần nữa nhìn lại . Còn làm cho chính mình ngoài ý muốn là, ở bản thân quan niệm, tổng cho rằng hoàng tử hẳn là thực thanh nhàn, nghĩ tới Dận Chân mới trước đây cư nhiên là từ buổi sáng 3 giờ đến buổi chiều 7 giờ vẫn học tập, liền ngay cả Hoành Quân mới năm tuổi đều phải như vậy, quả thực so với đại giáo dục gánh nặng còn muốn trọng, hổ là nổi danh Khang Hi Đế con cháu.

      đợi Tuệ Châu nghĩ nhiều, Ô Lạt Na Lạp thị lập tức phản ứng lại, đối Niên thị : “ tốt quá, Niên muội muội có thai. Muội muội, ngươi chừng nào phát , mấy tháng?”

      Niên thị đỏ mặt thấp giọng : “Vừa mới thân mình có chút khoẻ, gia làm cho Thái y đến xem, có hai tháng.”

      Nhìn trước mắt coi như thân tỷ muội hai người, Tuệ Châu cảm thấy: Nghe phúc tấn mất con ra mấy tháng, nghe được có nữ nhân khác hoài đứa của phu quân mình, lại muốn biểu cao hứng. biết trong lòng của nữ nhân khác nghĩ như thế nào, chính mình nghe thấy được, cũng có chút thế nào thích ứng, cùng chính mình có liên quan hệ nam nhân có đứa , cũng phải chính mình hoài. Đến bây giờ, quyết tin tưởng này cẩu huyết chuyện phát sinh ở chính mình người. Xem ra hôm nay bữa tiệc vui vẻ .”

      Nghĩ vậy, khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Lí thị, bởi vì bản thân ngồi cuối, vừa vặn có thể thấy Lí thị thủ gắt gao nắm chặt, giống như còn ra tơ máu. định tiếp tục nhìn lên, chống lại Lí thị ánh mắt, Tuệ Châu hoảng sợ, kích động cúi đầu, chợt nghe đến Lí thị thân thiết : “Niên muội muội có thai, nên chú ý, ta là người từng trải, hiểu biết cũng nhiều, tiền ba tháng thai thế nào ổn, muội muội tốt hảo điều dưỡng. Ha ha, là quá tốt, gia vừa muốn có vị tiểu đại ca, chúng ta Quân nhi cũng muốn nhiều đệ đệ.”

      “Nữu Hỗ Lộc muội muội là cùng Niên muội muội cùng nhau nhập phủ, chừng Nữu Hỗ Lộc muội muội bụng cũng có sắp có tin tức, kia Bối Lặc phủ đúng là song hỷ lâm môn, Niên muội muội cũng có thể nhiều bạn.”

      xong, Lí thị mỉm cười nhìn Tuệ Châu bụng.

      Tuệ Châu lúc này hận thể tìm cái lỗ chui xuống, chính mình vừa mới mãn mười ba, hôm kia người cũng mới quá, này có thể hoài thượng sao? tại chính mình có thể cảm giác được, các loại đánh giá ánh mắt đều nhìn về phía chính mình, liền ngay cả Dận Chân cũng nhìn về phía chính mình. Dận Chân ngươi là tương lai Ung Chính, như thế nào cũng tin này căn cứ lời . Tuệ Châu có chút chịu nổi, ràng ngẩng đầu lên, chuẩn bị cái gì đó thời điểm, Tiểu Phúc Tử bẩm báo : “Khởi bẩm gia cùng phúc tấn, nô tài nhóm muốn đem đồ ăn tốt nhất, còn thỉnh các vị chủ tử di giá.”

      Tuệ Châu bản muốn may mắn, Tiểu Phúc Tử đến rất là lúc, vừa thở dài nhõm hơi liền chống lại Dận Chân ánh mắt, lập tức cúi đầu, lại nghe thấy kia thản nhiên mà lại trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh vang lên: “Phúc tấn, ngày mai Thái y vội tới Niên thị thỉnh hoàn mạch sau, cũng thuận tiện cấp Nữu Hỗ Lộc thị nhìn xem, nàng xem tựa hồ có chút phong hàn. Cứ như vậy .”

      xong, dẫn đầu hướng phía bàn ăn sau bình phong đến.

      Tuệ Châu nhất thời cảm thấy trận gió lạnh thổi qua. Cảnh thị giống như nhìn ra chính mình bất an, lôi kéo tay mình tẩu biên cười : “Tuệ Châu muội muội, có việc gì.”

      Rất nhanh mọi người tiến đến trước bàn ăn, bởi vì Tuệ Châu thân phận ngũ tư thấp nhất. Liền ngồi ở tối phía cuối đối diện chính là Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp thị. Dận Chân khi ăn cơm thích chuyện. Tuy nhiên, bàn cơm thiếu nữ nhân, thanh cười ngừng. Tuệ Châu cũng theo thỉnh thoảng cười cười, gật đầu, quyết chủ động chuyện. Cũng may, mọi người tựa hồ quên chuyện vừa rồi, tán gẫu chuyện khác.

      Chỉ chốc lát sau, Tiểu Phúc Tử lại theo gian ngoài tới, mặt sau còn theo ba cái bưng bát điệp tiểu nha đầu. Tuệ Châu nhìn bàn đặt phân biệt tám bát, nào là vịt hấp rượu nhưỡng, nào yêm son nga bô(???),... Chỉ thấy Tiểu Phúc Tử hành lễ : “Phúc tấn cùng hai vị Trắc phúc tấn hầm cháo mồng 8 tháng chạp đến.”

      Ô Lạt Na Lạp thị có cười giải thích : “Thiếp thân nghĩ gia nay gấp trở về, liền an bài đêm nay mọi người cùng nhau dùng ăn.”

      Dận Chân nhàng điểm cái đầu. Tiểu Phúc Tử mới tiếp tục : “Thứ nhất bát. Phúc tấn kính thượng.”

      Sau đó hầu hạ nha hoàn liền đem trang có cháo mồng 8 tháng chạp thủy tinh hoa văn in bằng sắt nung chén đưa cho Dận Chân. Dận Chân chính là ăn nhất muỗng . Liền đưa cho phía sau hầu hạ nha hoàn. Tiếp theo. Tiểu Phúc Tử mới an bài cấp những người khác bưng lên cháo mồng 8 tháng chạp dùng ăn. Đợi mọi người ý ăn ngụm sau, Tiểu Phúc Tử lại : “Thứ hai bát. Lý phúc tấn kính thượng.”......“Đệ tam bát. Niên phúc tấn kính thượng.”......

      Nửa ngày mới đưa này tình thế hoàn. Mới bắt đầu dùng cơm. Đây là Tuệ Châu vào phủ tới nay lần đầu tiên như thế chính thức dùng cơm. Sợ tái dẫn khởi cái gì cần thiết, đành phải khắp nơi lưu tâm, theo sát sau mọi người nhất cử nhất động. Thỉnh thoảng, đối phúc tấn cùng những người khác chuyện gật đầu cười làm lành. Đương nhiên đối mặt này bàn thức ăn, nàng là vô tâm hưởng dụng. Rốt cục chuẩn bị hạ bàn.

      Ô Lạt Na Lạp thị cười : “Nhìn bên ngoài trời cũng tối rồi. Cũng hảo lại lưu các vị muội muội chuyện. Bên ngoài, phong thực làm cho người ta sợ hãi. Lý muội muội mang theo Quân nhi. Ta làm cho Tiểu Phúc Tử đưa muội muội. Còn có Vương ma ma ngươi đem áo choàng lông chồn tía cấp Niên muội muội lấy đến. Niên muội muội có thai. Này hắc thiên gió lạnh, cũng nên bản thân lạnh.”

      Chờ Lí thị, Niên thị đến tạ, tiếp tục : “ biết gia......”

      Dận Chân như thế nào nghĩ nhiều, liền : “Lí thị ngươi kia kiện đại áo choàng cấp Hoành Quân phủ thêm. Tiểu Lộc Tử ngươi đưa Niên thị trở về lại đến phúc tấn này đến. Cứ như vậy. Mọi người đều về trước .”

      Tính cả Lí thị, Niên thị ở bên trong cùng nhau cấp Dận Chân cùng Ô Lạt Na Lạp thị quỳ an sau, đều rời .

      Tuệ Châu cũng dắt Tố Tâm vội vàng về tới chính mình sân, cũng nhớ tới đêm nay ngày mồng tám tháng chạp yến hội. Đêm nay, Niên thị mang thai tin tức này. A. Xem ra hôm nay trừ bỏ chính mình, mọi người đêm nay cũng như thế nào khoái trá. Lí thị muốn dùng Hoành Quân làm cho Dận Chân nàng sân...... Dận Chân rốt cuộc nghĩ như thế nào. thích Niên thị sao? Lại ở Niên thị vừa biết được có thai thời điểm, ở lại phúc tấn phòng. Quên . Bất quá, nàng nhìn ra được đến đối Hoành Quân có vi phụ thân thản nhiên quan tâm. Niên thị mang thai. Trong phủ hẳn cóchút phong ba.


      Chương 27: Việc vặt


      Mùa đông giá lạnh, tuyết phủ khắp mọi nơi . Hôm nay, gió nhiều, bầu trời thêm sáng. Tuệ Châu theo Ô Lạt Na Lạp thị trong phòng ra sau, liền mang theo Tố Tâm quay lại chính mình sân. đến nhị viện Đông Viên, đại khái có làm cho người ta run sợ đại phong, cây trong vườn cũng vù vù rung động, mà thẳng tắp đứng.

      “Chủ tử, này qua nửa tháng, người luôn đứng ở trong phòng, tại ra nhìn xem, dạo cảm giác được là thoải mái. Đông Viên này có hoa mai nở rất đẹp, bằng ngắt mấy cành, đặt ở trong phòng nhìn cũng có khí.”

      Tố Tâm cười nhìn Tuệ Châu . Tuệ Châu nhìn trước mắt mai vàng nở trong mùa đông, cười cười gật đầu đáp ứng. Chủ tớ hai người liền chiết mấy cành hoa mai nở đẹp nhất, giỡn dần về tới trong viện.

      Tiến sân, chợt nghe Nguyệt Hà : “Chủ tử, hôm nay như thế nào trễ mới trở lại, điểm tâm của người đều dọn xong.”

      Tuệ Châu cười : “Tiểu nha đầu, phát ngươi Tố Tâm tỷ cầm trong tay gì đó thôi, còn mau tìm cái bình hoa đem cành hoa mai cắm vào.”

      Nguyệt Hà cười tiếp nhận Tố Tâm trong tay hoa mai, : “Ai, nô tỳ cái này , chủ tử ngươi mau vào ốc , trước ăn điểm tâm.”

      Vào buồng trong, rửa tay, lau mặt sau, an vị đến kháng thượng chuẩn bị dùng cơm. Trải qua ngày mồng tám tháng chạp, sắp sang năm mới, này đại khái cũng là nguyên nhân sáng nay cơm canh so với dĩ vãng phong phú chút . cái đĩa bánh trái, cái đĩa thuý ngọc đậu cao, cái đĩa mẫu tử tiên tôm giáo, bát canh gà tơ lột da, bát trứng bồ câu, cái đĩa hợp tương, bát cháo.

      Tố Tâm gặp đồ ăn so với dĩ vãng nhiều hơn, nhìn cũng là tốt nhất, cười : “Này muốn qua năm mới, chính là hảo, cần cố ý cho tiền thưởng, phòng bếp đưa lên đến cái ăn đều vượt qua ngày xưa phân lệ rất nhiều.”

      xong, tay cũng ngừng hầu hạ Tuệ Châu dùng điểm tâm.

      Lúc này, Nguyệt Hà ôm bình hoa đến, vừa vừa cười : “Chủ tử ánh mắt chính là hảo, này hoa mai đặt ở trong phòng, nhìn cũng rất có nhan sắc.”

      xong, đem bình hoa đặt ở bàn thượng, lại cấp Tuệ Châu phúc thân mới : “Chủ tử, Trương ma ma có việc muốn gặp ngài.”

      Tố Tâm nhìn Tuệ Châu có chút ô thanh hốc mắt, tối hôm qua Niên thị mang thai chuyện, lại ở phúc tấn ốc bị chèn ép, nghĩ là tối hôm qua thể ngủ, liền trách cứ : “Như thế nào như vậy để ý, phát chủ tử dùng điểm tâm sao. Tối hôm qua, người ở phúc tấn sân thể ăn, buổi tối trở về cũng liền mất ngủ, tại mới ngồi xuống hảo hảo dùng cơm, nàng biết chết sống đến quấy rầy.”

      Tuệ Châu gặp Nguyệt Hà đắp đầu, bộ ủy khuất dạng, cười : “Tố Tâm, tốt lắm. có gì, tại liền truyền Trương ma ma vào , có nhân cùng ta chuyện, ăn cơm cũng ngon a.”

      rơi xuống, Nguyệt Hà lập tức cười hớ hớ ra phòng ở. Tố Tâm thở dài: “Chủ tử luôn như vậy, sủng Nguyệt Hà, biến thành tiểu nha đầu lớn .”

      Tuệ Châu nghe được Tố Tâm như vậy, khỏi thở hạ đầu lưỡi : “ biết, muốn tạo chủ tử uy nghiêm, cho thấp nô tài xem thường, ngạch nương cùng ngươi biết bao nhiêu lần.”

      Tuệ Châu nhận nền giáo dục ở đại, chính nàng tuổi hai thế cộng lại có thể đều có ba mươi sáu, ba bảy, tuy chính mình cũng thói quen nhân hầu hạ, cần phải thực đem nhân trở thành nô tài, muốn đánh muốn mắng, thậm chí có thể giết được vẫn là rất khó, hơn nữa đối cái mười hai, mười ba tuổi tiểu nương.

      Khi chuyện, Nguyệt Hà cùng Trương ma ma liền đến đây. Trương ma ma đầu tiên quỳ gối Tuệ Châu trước mặt hành đại lễ “Nô tỳ thỉnh chủ tử an khang.”, đợi Tuệ Châu , liền quỳ : “Ngày hôm qua ngày mồng tám tháng chạp, là cảm tạ chủ tử ân đức, làm cho nô tỳ về nhà quá cái tiết. Nô tỳ nghĩ đáp trả chủ tử đãi nô tỳ độ lượng, thường xuyên thưởng tiền, còn thưởng chút tốt nhất điểm tâm cấp chúng nô tỳ. Nô tỳ nghĩ nhất định phải dập đầu tạ chủ tử.”

      xong lại cấp Tuệ Châu dập đầu, tiếp tục : “Nô tỳ nhà đều ở trong phủ đương sai, nô tỳ phu quân nguyên bản ở phía sau viện trông cửa phòng, nô tỳ trước kia cũng là tam đẳng nô tài làm hạ đẳng việc nặng, nay có phúc khí gặp đến chủ tử, còn thành nhị đẳng nô tài, lại được chủ tử tiền thưởng khơi thông quản , nô tỳ phu quân mới thành quản thủ hạ nhân, nghĩ nhất định phải tạ chủ tử đại ân.”

      Tuệ Châu cẩn thận nhìn chằm chằm Trương ma ma, phát nàng chuyện ràng, bình thường nhìn cũng là cái thành bổn phận vú già, liền cười : “Mama đây là cái gì đâu, mau đứng lên, ngươi nếu bị phân đến hầu hạ ta, ta há có thể bạc đãi cho ngươi. Mau đứng lên a, mama. Tố Tâm, phù nàng chút.”

      Trương ma ma tại trước khi Tố Tâm đến phù, liền cung kính đứng lên, : “Tạ chủ tử.”

      xong, nàng nhìn xung quanh, lại nhìn hướng Tuệ Châu. Tuệ Châu hiểu được ý tứ, phân phó : “Nguyệt Hà, ngươi xuống nấu chút trà hạnh nhân bưng tới.”

      Trương ma ma gặp Nguyệt Hà rồi mới cẩn thận : “Nô tỳ biết chủ tử nhà mẹ đẻ ở kinh lý, nô tỳ phu quân ngày kia muốn bồi tam quản ra phủ làm việc, sắp qua năm mới, nếu chủ tử tin nô tỳ, chủ tử nếu có gì gửi về nhà mẹ đẻ, khiến cho nô tỳ phu quân chạy chân tốt lắm.”

      Trương ma ma gặp Tuệ Châu đáp lời, lại : “Trong phủ, nhóm chủ tử cũng thường kêu ít nô tài thừa dịp ra phủ khi làm chút , mua vài thứ. Gia, phúc tấn hẳn là cũng biết chút.”

      Tuệ Châu cùng Tố Tâm nhìn thoáng qua, Tố Tâm đem cái thêu đôn chuyển đến Trương ma ma trước mặt, Tuệ Châu gặp Trương ma ma ngồi xuống, phương thản nhiên : “ Theo như lời mama, ta xác thực nhớ nhà mẹ đẻ, cũng tưởng cấp cha mẹ gửi vài thứ đại biểu hiếu tâm. Ai, tưởng là ngươi cũng biết, Niên phúc tấn có thai, ta cũng dám tại đây xảy ra chuyện gì a. Bất quá, nhận mama tâm, liền cũng tin mẹ, sau có chuyện gì còn phải làm phiền mama người nhà.”

      Tuệ Châu vẫn nhìn Trương ma ma biểu tình, đánh giá lời của nàng, cảm thấy có thể tin, liền quay đầu xem Tố Tâm, liền đối với Tố Tâm ý bảo. Tố Tâm cười xuất ra phóng có tam lượng bạc hà bao đưa tới Trương ma ma trong tay : “Mama, xin hãy nhận lấy. Chủ tử tuổi , lại vừa vào phủ, về sau còn thỉnh có chuyện gì có thể báo cho biết chút.”

      Trương ma ma thu, Tuệ Châu vừa lòng :“Còn thỉnh mẹ nhận lấy , này cũng nhiều, ta ở trong phủ địa vị ngươi cũng là biết, có thể cho cũng liền này đó, mẹ vẫn là nhận lấy , này cũng là của ta tấm lòng.”

      Trương ma ma phương nhận lấy, Tuệ Châu lại dặn vài câu, lắng nghe nàng trong lời , phương làm cho nàng lui ra ngoài.

      “Chủ tử, xem Trương ma ma cũng là cái điệu thấp, ở trong phủ mực yên lặng mặc làm việc, cũng có thể tin chút.” Tố Tâm .

      Tuệ Châu ăn mấy khẩu cháo, giống như suy nghĩ chút, : “Trương mama là gia sinh, thân thích cái gì đều ở trong phủ, có thể được rất nhiều chúng ta biết tin tức. Chờ ngày kia giúp ta gửi vài thứ sau lại nhìn .”

      Có thể biết nhiều hơn chút , chính mình ở trong phủ cũng có thể càng an ổn.

      Nguyệt Hà bưng trà hạnh nhân tiến vào : “Chủ tử, trà nấu tốt lắm. Còn có, phúc tấn phái Lý thái y vội tới chủ tử thỉnh an, xem mạch, còn thỉnh chủ tử chuẩn bị chút.”

      Tuệ Châu nghe xong, mất hứng : “Nay thỉnh an khi, mọi người đều tả câu hữu câu gõ chính mình hay ......, quên , Nguyệt Hà, ngươi làm cho Hạ Mai đem bàn gì đó thu thập, ta tại phải gặp Lý thái y.”

      vào chính ốc, liền gặp cái mặc áo chồn trắng, màu đen giày, khoảng năm mươi đến tuổi nam tử ngồi ở ghế phẩm trà, phía sau đứng cái mười sáu, mười bảy tuổi cõng thùng áo xanh tiểu đồng. Tuệ Châu biên hướng ngồi đến vừa cười : “Ngượng ngùng, làm cho thái y đợi lâu.”

      Nghe được tiếng vang, Lý thái y vội vàng đứng lên, hướng Tuệ Châu hành lễ, : “Lão thần thỉnh an cách cách.”

      Tuệ Châu cười : “Thái y đa lễ, ta cái tiểu cách cách, thái y nên như thế, mau mời ngồi xuống.”

      Lý thái y vụng trộm đánh giá hạ Tuệ Châu. Vẫn là mười ba bốn tuổi tiểu nha đầu, nghĩ sáng nay theo mấy chỗ được đến trong lời , khỏi thản nhiên nhíu mày, cảm thấy thở dài, thản nhiên : “ dám dám, hẳn hướng cách cách hành lễ. Cách cách, ngươi xem, lúc này, thần vẫn là trước vì ngài bắt mạch , cũng tốt phục hồi phúc tấn.”

      Tuệ Châu là cái thù dai chủ. Đến Thanh triều mười mấy năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái y, rất muốn kiến thức chút dùng tuyến bắt mạch, liền cũng khách khí ứng đối. Tại áo xanh đồng tử buông cái đệm đến, đưa tay buông. Đồng tử lấy ra khối khăn lụa đặt ở nàng cổ tay. Lý thái y liền đưa tay xem mạch. Nguyên lai phải cái gì cách tuyến bắt mạch a. Nửa ngày, Lý thái y mới thu hồi thủ, còn nữa vừa rồi trầm trọng, đạm cười : “Cách cách thân thể hết thảy đều hảo, chính là tuổi còn , sinh lý tốt cũng là chuyện thường. Cách cách chỉ cần chú ý giữ ấm, ăn nhiều canh nóng, cải thiện.”

      Tuệ Châu hai má phi hồng. Này cổ đại nhân đúng là trực tiếp. Nàng cười đối Lý thái y : “Đa tạ thái y. Ta về sau hội chú ý.”

      Tiếp theo còn vài câu mặt , Lý thái y liền khom người : “Kia lão thần quấy rầy cách cách nghỉ ngơi. Lão thần cáo lui.”

      Tuệ Châu cười ứng. Tố Tâm liền tự mình đưa Lý thái y ra bỏ viện môn, cũng đưa tiền thưởng.

      Trở lại buồng trong, đuổi Nguyệt Hà sau, Tố Tâm : “Ngài này bán nguyệt đến cấm chừng, im lặng chiêu bất luận kẻ nào. Khả Lý trắc phúc tấn câu, liền đem ngươi đổ lên mọi người ‘quan tâm’. Bất quá, Niên trắc phúc tấn có thai. Này trong phủ hẳn phải có biến hóa. Chủ tử muốn có đứa mới là chính . Nô tỳ xem ra. Gia đối Hoành Quân tiểu a ca là coi trọng.”

      Tuệ Châu nhớ tới tiểu Hoành Quân cũng hiểu được đáng , bất quá nghĩ tiếp tục lời này đề, lại muốn vì chính mình gia tăng lộc ăm, vì thế : “Ta phát Hạ Mai là cái nấu nướng tốt, thể lãng phí. Nay mà bắt đầu bắt tay vào làm đem tiểu tạp gian làm ra. Tìm vài cái gã sai vặt, cấp phòng bếp chút tiền thưởng, làm vài cái bếp lò, nồi đun nước, lại làm chút tài liệu. Làm cho Hạ Mai làm . Như vậy, ngươi cũng mỗi ngày ở ta đứng dậy trước liền sớm đến phòng bếp đưa tới cơm tập thể. Chúng ta trong viện cuộc sống cũng có thể cải thiện ít đâu, còn có thể đem trong viện chất đống hảo liêu dùng tới.”

      Tố Tâm gặp Tuệ Châu có vì ngày hôm qua có cái gì thoải mái. Ngược lại rất hưng trí an bài cuộc sống trong viện, liền cười cười cùng Tuệ Châu ra chủ ý.

      Cứ như vậy. Nhàn nhã hơn mười ngày, Tuệ Châu bắt đầu chuẩn bị đồ vật mang ra phủ. Tố Tâm cũng mang theo Nguyệt Hà, Hạ Mai bận tiểu phòng bếp việc. Đồng thời, Bối Lặc phủ cũng vì sang năm mới bận việc lên. Trong phủ hết thảy tựa hồ đều ở vì Niên thị có thai cùng qua năm mới mà vui mừng.


      Chương 28: Đêm sủng [ nhất ]


      Thời điểm bận việc, ngày luôn quá mau, trong nháy mắt vượt qua mười lăm tháng chạp.

      Từ ngày mồng tám tháng chạp, trời lạnh thấu xương, gió lạnh, độ ấm lại càng thấp, cửa sổ kết sương hoa, thường thường làm cho người ta lạnh run. Lúc này, tại có chút tiêu điều tiểu viện, trong phòng, Tuệ Châu chính méo mó nằm ở kháng, cầm trong tay bản dày sách vàng các đạt tại người, mí mắt nhắm, ở ấm áp mà lại im lặng trong phòng, cực thiển tiếng hít thở ngủ say.

      Tố Tâm ngăn cách rèm cửa, lặng lẽ tiêu sái tiến vào. Tuệ Châu tựa hồ cảm thấy trận gió lạnh tiến vào, rụt lui cổ. Tố Tâm gặp Tuệ Châu còn tại ngủ, liền khinh thủ khinh cước đến tủ bên giường, cực mở ra quỹ môn lấy ra chăn, đưa cho phía sau Nguyệt Hà, muốn quan hảo ngăn tủ khi, quỹ môn “Chi” tiếng. Tố Tâm nghe thấy tiếng vang lập tức quay đầu đối Nguyệt Hà làm “Hư” thủ thế, Nguyệt Hà lại chút do dự cả kinh “Nha, vâng.”

      Chính mông lung gian, nghe được Nguyệt Hà cả kinh nhất chợt thanh , Tuệ Châu lặng lẽ trợn mắt tình, có chút nỉ non : “Như thế nào lại ngủ,” lại ách xì 1 cái sau, hỏi: “Tố Tâm, Nguyệt Hà a, tại giờ nào.”

      Tố Tâm giả ý đăng Nguyệt Hà liếc mắt cái, đáp: “Chủ tử, đều nhanh chính Dậu [18 điểm ]. Vốn định tiến vào hỏi chủ tử cơm chiều muốn ăn chút cái gì, Hạ Mai hảo làm, nghĩ chủ tử đến ở kháng thượng ngủ.”

      Tuệ Châu muốn làm cho tiểu phòng bếp muốn chuẩn bị tốt, Hạ Mai cũng khi cấp Tuệ Châu chưng chút điểm tâm, làm chút canh, hầm điểm cháo linh tinh.

      “Ân, ta sai biệt lắm cũng nên tỉnh, ai, này tay thư đều nhìn hai cái nhiều tháng, còn có xem hoàn, luôn lười suy nghĩ rồi ngủ.”

      Tuệ Châu mệt mỏi .

      Tiếp theo, Tố Tâm phân phó Nguyệt Hà múc nước, lại giúp đỡ Tuệ Châu ngồi dậy, gặp Tuệ Châu bộ mơ hồ, oai thất xoay bát nằm ở kháng bàn , toại cười “Đại mùa đông, ở ấm áp dễ chịu trong phòng đợi, chính là luôn muốn ngủ. Bất quá luôn như vậy cũng hảo, ban ngày ngủ hơn buổi tối ngủ được, xem ra tìm chút làm. Ân, tại đều hai mươi tư, chủ tử, cũng sớm đến hai chín tháng chạp, thiếp song cửa sổ, quải tiên, câu đối cùng đại “Phúc” tự này đó chuẩn bị.”

      Phục lại dừng chút, giọng thầm : “Là nha, nay 24 tháng chạp, gia cũng có tháng có tới .”

      Tuệ Châu trừng mắt nhìn liếc mắt Tố Tâm cái, cũng chuyện. Cảm thấy : “ biết mấy ngày nay ta là có chút ham ngủ, làm cho Trương ma ma trượng phu, Trương Phú cấp ngạch nương sao chính mình tự tay làm hài, hai kiện áo tử, đệ chính mình hết thảy đều tốt tin tức. Trương Phú cũng cấp chính mình mang trở về ngạch nương cấp trang có ngàn lượng ngân phiếu cùng hai xanh trắng ngọc trâm tử hộp . Chính mình liền mặc kệ , cả ngày trải qua kháng. Bất quá, Trương ma ma làm việc cũng có thể tín nhiệm chút, lật xem bên trong gì đó, xem ra về sau còn có thể làm việc.”

      Tố Tâm gặp Tuệ Châu nghĩ việc, nữa. Chỉ chốc lát, Nguyệt Hà liền bưng nước ấm vào phòng, lập tức giọng điệu hưng phấn : “Chủ tử, Tiểu Lộc Tử công công vừa mới ở viện ngoại lai , gia đêm nay nghỉ ở chủ tử này. Còn , gia cơm chiều ở chủ tử này dùng, quá hội Cao công công làm nhân đem gia cơm đưa tới.”

      Tuệ Châu nghe xong, lại lần nữa trừng hướng Tố Tâm, lẩm bẩm: “ là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

      Tố Tâm cũng quản Tuệ Châu ở thầm chút cái gì, vội vàng an bài : “Nguyệt Hà, ngươi trước hầu hạ chủ tử đứng dậy, ta lấy chút nước ấm, cấp chủ tử tắm rửa. Còn có, làm cho Trương ma ma tiếp đãi đợi lát nữa đưa cơm chiều nhân. Ai nha, chỉ có canh giờ, chúng ta còn phải mau.”

      cho hết lời, nhân cũng ra ốc.

      Ngay sau đó, Tuệ Châu bị đẩy mạnh nhĩ phòng, cực nhanh tẩy trừ hạ thân tử sau, liền đơn giản khỏa kiện đại áo bông vội vàng trở về phòng ngủ. Tố Tâm trước cấp Tuệ Châu mạt thượng hoa sen hương phấn, nhảy ra Tuệ Châu của hồi môn hoa xa tanh nguyệt sắc dài sườn xám, thanh đoạn kháp nha ngực hầu hạ mặc vào. Vừa chuẩn bị cấp Tuệ Châu sơ hai thanh đầu khi, Tuệ Châu mới hô khẩu khí, ngăn cản : “Được rồi, liền sơ cái đơn giản chút, đừng làm cao kế, gia vui đầu phát du quá nhiều.”

      Tuệ Châu ở trang sức hộp lý phiên hội, tiếp tục : “Dùng này chỉ bạch ngọc khảm thúy bích con bướm trâm cùng lưu ngân chim khách châu hoa là đến nơi, vòng tai liền mang này đối tiểu đông châu hoa tai tốt lắm.”

      Tố Tâm gặp Tuệ Châu kiên trì, cũng nhiều . Non nửa cái canh giờ sau, ăn diện cũng là tươi mát, Tố Tâm vừa lòng thẳng gật đầu, trở lại làm việc khác.

      Tuệ Châu đầy bụng bị quấy rầy vui, cũng liền từ Tố Tâm làm việc lý bên ngoài. Chính mình nằm ở lê hoa đá cẩm thạch án bàn tùy ý viết câu chữ, có chút yên lòng, thường thường ngừng bút thưởng thức đại quan chỗ trú bàn nội cây phật thủ, hơi hơi xuất thần. Xem ra, chính mình mấy ngày nay là trải qua rất thư thái. Theo Trương ma ma vì chính mình làm việc sau, cho dù chính mình ru rú trong nhà cũng có thể thường thường được đến trong phủ tin tức, Tố Tâm có thể quản , Hạ Mai lại thường thường làm tốt hơn ăn món ngon, liền ngay cả Nguyệt Hà cũng đùa với chính mình vui vẻ. Ăn được ngủ ngon, ngày qua thích ý, đem Dận Chân quên. Luôn đem , Lí thị, Niên thị chuyện làm diễn tới nghe, nàng như thế nào liền quên chính mình cũng là trong só những nữ nhân của , nghĩ vậy liền cảm thấy đau đầu.

      đợi nghĩ nhiều, Tuệ Châu liền mang theo tươi cười, dẫn Tố Tâm, Nguyệt Hà vào viện cửa hiên, đợi Dận Chân. Rất xa, Dận Chân mang theo Tiểu Lộc Tử cùng nha hoàn, bà tử, tiểu thái giám đoàn người tới. Tuệ Châu lần đầu tiên gặp Dận Chân mang theo nhiều như vậy người đến, tâm khỏi “Đông” tiếng, thoáng khẩn trương.

      Lúc này, trời tối. Tiểu Lộc Tử mang đèn lồng ở Dận Chân phía trước. Cũng xem Dận Chân mặc là màu xanh vẫn là màu đen áo choàng ngắn. Bất quá đợi vào. Tuệ Châu lại đả khởi hoàn toàn tinh thần. Nghĩ chính mình lười nhác hồi lâu, khả trăm ngàn thể tại trước mặt làm hỏng quy củ. Nàng đơn giản thẳng tắp đến Dận Chân trước mặt. Hai chân song song. Hai tay phù tất, nàng lập tức nhất cung thân. Đầu gối lược gấp khúc như bán ngồi trạng thái. Miệng :“Tỳ thiếp, Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh gia an khang”.

      hoài thượng đứa . Trong khoảng thời gian này, còn có thể an an phận phận đợi. Nhìn nàng tinh thần tốt lắm bộ dáng, quy củ cũng học được sai, này lễ đến cũng là tiêu chuẩn, Dận Chân vừa lòng địa điểm gật đầu, mở miệng : “Ân. Đứng lên . Bên ngoài rất lạnh. Cùng nhau vào nhà.”

      Tuệ Châu đứng lên, cúi đầu theo Dận Chân vào chính ốc. Tâm cũng tùy vào tưởng. Vẫn là chính mình có tiên kiến, Dận Chân tựa như trung học khi chủ nhiệm lớp, muốn theo, cung kính chút là được.

      Bởi vì thời gian cũng còn sớm, cơm chiều liền tại chính ốc. Tiểu Lộc Tử đợi Dận Chân cùng Tuệ Châu vào phòng, liền an bài hạ nhân hầu, đuổi những người khác ra bên ngoài gian hầu hạ. Đồng thời, Tuệ Châu cũng cực có mắt sắc ở nha hoàn đem mâm bàn đồ ăn bưng lên bàn sau, thành thành tiếp nhận Tiểu Lộc Tử công tác, hầu hạ Dận Chân dùng cơm.

      Dận Chân phiêu mắt nhìn biết vâng lời ở bên hầu hạ Tuệ Châu, thản nhiên phân phó : “Ngươi hẳn cũng chưa ăn cơm chiều. Làm cho Tiểu Lộc Tử hầu hạ là được. Ngươi ngồi xuống cùng ta cùng nhau dùng.”

      Tuệ Châu hướng Dận Chân phúc thân, tạ ân, chậm rãi thong thả đến Dận Chân đối diện ngồi xuống. Thực , tẩm ( Ăn , thị tảm ), Dận Chân lại đem những lời này thực hành. Ở giờ áp suất thấp trung, nàng cùng Dận Chân bữa tối rốt cục chấm dứt.

      Tuệ Châu vụng trộm nhìn thoáng qua biểu tình lạnh nhạt Dận Chân, trong lòng thầm than, thầm kháp chút chính mình đùi, liền ngẩng đầu mỉm cười đối Dận Chân : “Gia, tại cũng chính Tuất [20 giờ ]. Đêm dài trời giá rét. Nếu tỳ thiếp làm cho nô tài nhóm thiêu chút nước ấm cấp gia ấm áp thân mình.”

      Dận Chân nghe xong, nghĩ đến: Gần nhất, thủ hạ hồi báo trong phủ có chút động tác . Chính mình hôm nay khó được thanh nhàn, muốn tìm cái thanh tĩnh tìm cái nữ nhân im lặng cùng. Lần trước tại đây tắm rửa nhưng ra thoải mái. Nữu Hỗ Lộc thị cũng là ít nhân. Ở nhìn chằm chằm Tuệ Châu nửa ngày sau, mới : “Chính hợp ta ý. Ngươi cần phân phó. Tiểu Lộc Tử hội an bài thỏa đáng. Hôm nay, ta cũng . Ngươi liền theo giúp ta trò chuyện.”

      Lại nhìn về phía Tiểu Lộc Tử tiếp tục : “Nay thời gian còn sớm. Ngươi bị chút nước ấm.”

      Tiểu Lộc Tử lĩnh ý, lại khiến mọi người rời sau, chính mình cũng khom người lui ra.

      Tình cảnh này, Tuệ Châu lại muốn thực đánh chính mình bạt tai, cái gì lại nấu nước ấm thân mình, có người chuyện cùng người ta , làm gì có việc gì tìm việc. hồi nhớ tới Tiểu Lộc Tử trước khi có khác thâm ý thoáng nhìn, liền cáu giận. Quên , cũng phải lần đầu tiên vì Dận Chân tắm rửa, là Ung Chính, vì tắm rửa là phúc khí. Tuệ Châu mình thôi miên sau, liền nhấc chân đuổi kịp Dận Chân, hướng buồng trong đến.

      Last edited: 11/1/15
      thuyt, bachnhaty, Parvarty3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Đêm sủng [ nhị ]


      Vào buồng trong, cửa sổ thượng nhũ đỏ bạc hà ảnh sa ở duệ động chúc quang trung có vẻ ấm áp, mông lung, Dận Chân tựa hồ cũng bị này nhũ đỏ bạc ám quang nhu hòa lãnh cứng rắn đường cong. Trong lúc nhất thời, bình tĩnh cùng ấm áp hơi thở ở trong phòng chậm rãi lưu động.

      “Gia, cách cách, trà bánh bị hảo.”

      Tố Tâm thanh ở rèm cửa sau vang lên. Phòng trong yên tĩnh bị đánh gãy, Tuệ Châu theo ngắn ngủi hoảng hốt tỉnh thần tỉnh lại, tới cửa, rớt ra rèm cửa, tiếp nhận Tố Tâm trong tay khay trà, liền nhìn về phía Dận Chân : “Gia, uống chút trà nóng .”

      Dận Chân có quay đầu, chính là thản nhiên đáp: “Ân.”

      Tuệ Châu cầm lấy ly trà trản chuẩn bị đưa cho Dận Chân thời điểm, chỉ thấy Dận Chân bên ngồi vào án bên cạnh bàn bên hỏi: “ Ngươi còn xem quyển sách này?”

      Tuệ Châu thấp phiêu liếc mắt cái Dận Chân, đến án bên cạnh bàn, giọng đáp: “Tỳ thiếp liền ngẫu nhiên nhìn xem nó phái thời gian, cũng thậm để ý.”

      xong, liền đem ly trà cung kính dâng, Dận Chân tiếp nhận trà trản, ngón tay khinh xúc, Tuệ Châu khỏi bị lược hiển lạnh lẽo ngón tay chạm có chút giật mình trụ.

      Dận Chân nhìn mắt Tuệ Châu, liền tiếp nhận nàng truyền đến ly trà, thủ lại vi dừng chút. Nàng nhân cùng nàng phòng nhưng ra hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, ấm áp phòng ở, nóng hổi tinh tế ngón tay. nhàng nhấp ngụm tùy ý buông, gặp giấy Tuyên Thành thượng viết vài câu [ tâm kinh ] kinh văn, Dận Chân vi có chút kinh ngạc : “Ngươi thích kinh Phật?”

      câu hỏi Tuệ Châu mở to hai mắt, liếc về phía chính mình buổi chiều tùy ý viết vài câu tử thượng, có chút do dự, nỉ non : “Này, ân, xuống ngọ có gì , luyện viết văn viết. Đại khái là tỳ thiếp trước đó vài ngày cấm chừng phạt sao [ Bàn Nhược ba la mật đa tâm kinh ] hơn, liền nhớ kỹ, thỉnh thoảng viết luyện tự. Bất quá đến biết nó danh còn có thể trực tiếp kêu [ tâm kinh ].”

      Cũng thể làm cho nghĩ đến chính mình thích kinh Phật, được chú ý.

      Dận Chân lúc này cảm thấy lại kinh ngạc, này ở chính mình trước mặt luôn cẩn thận, trầm mặc im lặng nữ nhân, nay lại nhiều như vậy giải thích, bất quá rất đơn giản câu câu hỏi thôi. Nhưng là gắt gao là chút kinh ngạc, tại đây nữ nhân có nhà mẹ đẻ bối cảnh, chỉ có dựa vào chính mình, cần đem mỗi câu đều suy nghĩ hạ nó ý tứ. Nữ nhân...... Nhìn lại người nhìn mình lời nào, có chút co quắp Tuệ Châu, dựa chính mình gì tùy ý biểu tình, đều phải cùng cẩn thận, cần muốn chính mình sủng Tuệ Châu, cảm thấy khỏi có chút cao hứng, : “Giấy tự tinh tế, thực tế hề đúng thể hình chữ, ngươi mài mực .”

      Tuệ Châu nghĩ tới chính mình có phải hay câu nào chọc tới , có chút bất an. Khả cư nhiên tử trầm mặc nửa ngày sau, chính mình tự viết tốt. Đại ca bên ngoài nghe đồn hỉ nộ vô thường, cho nên mới tin phật, xem ra là . Giả bộ như vậy thâm trầm, cũng cảm thấy dọa người. Tuệ Châu trong lòng bàn lại, đầu lại thấp, nhu thuận mài mực. Mực vốn chính là tốt nhất, nay mài cũng là làm cho nó càng thêm hảo. Dận Chân nhìn kỹ màu đỏ thắm ống đựng bút, lại quay đầu đối Tuệ Châu giọng điệu cực đạm : “Tự viết tốt, tư thế đổ có đủ, ống đựng bút lý nhiều tốt như vậy bút lông, biết còn tưởng rằng là vị ấy thư pháp mọi người.”

      xong, ngay tại ống đựng bút lý chọn chi nâu cán bút bút lông, chuẩn bị viết.

      Mài mực thủ khỏi ngưng chút, nàng luyện tự cũng có bảy, tám năm, tổng thực vừa lòng chính mình viết tay chữ , nay bị nhân như vậy ghét bỏ, mà người nọ còn bộ chút nào để ý biểu tình, tại nàng việc vốn là có chút cấp tính, ám muội . nay, ngực liền có chút đổ, muốn chất vấn thế nào viết tốt. Lại muốn trước mắt vị này là có thể muốn chính mình mạng nhân, đành phải tử nắm bắt thủ mài mực.

      Dận Chân cầm bút tính viết [ tâm kinh ]“Vô trí cũng có thể chỗ nào cố” Cấp Tuệ Châu nhìn lên, lại cảm thấy bên người có cỗ tức giận giống như. Quay đầu liếc về phía phát ra tức giận nhân, nàng chính hề sở giác, cúi đầu, hung hăng mài mực, bởi vì buồn bực, ngực có chút phập phồng. Tuệ Châu mấy năm gần đây phát triển tương đối đầy đặn, lúc này nhìn qua, chính như mười sáu, mười bảy tuổi . Dận Chân cảm thấy buồn cười, vẫn là cái biết thu liễm tính tình tiểu nha đầu, tự viết tốt còn có thể bất mãn. Đơn giản, chân , cần chính mình tốn nhiều tâm tư. Nhớ đến vừa rồi tại nàng tay ấm áp, Dận Chân mỉm cười : “Tọa lại đây, ta giáo ngươi viết vài.”

      Cái gì, duy nhất vị trí ngồi, chính mình tọa cái gì a. Vẻ mặt lạnh nhạt thuyết giáo chính mình viết tự, phải đối chính mình cực vì lạnh nhạt sao? Làm cái gì vậy? Tuệ Châu ngây người hết sức, nháy mắt bị kéo vào cái đường cong kiên cường trong ngực. cái lạnh lẽo tay cầm trụ chính mình cầm bút lông thủ, tai truyền đến xa lạ lại quen thuộc tiếng hít thở, từng trận thở ra nhiệt khí phả vào mặt. Nóng cùng lãnh, mâu thuẫn làm cho Tuệ Châu có chút hoảng hốt, chính là trong đầu ngừng lên người này là hỉ nộ vô thường, cộng thêm buồn thiêu.

      Trong lòng thiên hạ lưng có chút cứng ngắc, tiếng hít thở tựa hồ mấy thể nghe thấy, Dận Chân lại cảm thấy chính mình làm là đối, cái thế lực lại đơn giản nữ nhân, thực sai, nhưng ra là cái nơi tiêu khiển hảo . Nắm thủ có chút thịt, phải thiên thiên ngón tay ngọc, lại nhu nhược có xương. Ôm vào trong ngực thân thể mềm nhũn, thỉnh thoảng truyền ra thản nhiên hoa sen mùi thơm ngát, bên nghiên mực thượng mực hương, lại bao phủ nhũ đỏ bạc sắc cửa sổ vây, nhưng ra hồng tay áo thêm hương. Vì thế, buông tha cho viết kinh Phật, nắm chặt vào trong ngực ký sợ hãi lại bất đắc dĩ Tuệ Châu, ở giấy Tuyên Thành thượng viết đến “Con đồi mồi diên trung trong lòng túy, phù dung trong lều nại quân gì.”

      Cảm giác trong lòng thiên hạ thân mình càng cứng ngắc, ở Tuệ Châu phát địa phương thản nhiên cong lên khóe miệng. Giờ phút này, Tuệ Châu đầu óc oanh tiếng, đây là bên ngoài mặt lạnh vương gia sao? Diễm thi, này tuyệt đối là diễm thi, chính mình ở cái cổ nhân trong lòng bị đùa giỡn, Tuệ Châu lúc này có chút mê mang, tựa hồ tiếp thụ được.

      Những năm gần đây ở thái tử thủ hạ khắp nơi lưu tâm, thận trọng. Này thiếu niên khi thích ý, lâu hề. Chính mình nam nhân nghiệt căn, đại khái cũng chỉ có vô thế đơn thuần nữ nhân có thể cho, mấy năm trước là Vũ thị, tại là người trong lòng.

      Nhuyễn ngọc trong ngực, trong giây lát trào ra trận nóng bỏng, Dận Chân đơn giản ôm lấy trong lòng kiều nhân, hướng án bàn gần nhất kháng thượng đến. Tuệ Châu biết được dùng ý, uổng bình thường lại thanh tỉnh, bình tĩnh. Này luân phiên biến hóa tâm tình, nàng nhất thời cũng có chút chuyển hoán bất quá đến, tự giác rất giãy dụa. Nàng thập phần tinh tường cảm thấy chính mình thành này nam nhân đồ chơi. Lòng tự trọng từng giọt từng giọt chịu xâm thực. Ý nghĩ lại nhớ lại tại là ba trăm năm trước Thanh triều. Quên . Này cũng phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ, chính mình thể phản kháng. Nhưng nước mắt ủy khuất lại tiếng động chảy xuống khuôn mặt.

      Cửa sổ thượng nhũ đỏ bạc hà ảnh sa. Ấm áp dễ chịu địa nhiệt kháng. Thỉnh thoảng lóe ra chúc quang. Tất cả đều làm cho hết thảy có vẻ như rơi lệ. Dận Chân ánh mắt nhíu lại, đem Tuệ Châu đặt tại kháng thượng, phản thủ cởi người áo choàng ngắn, đá mặt đất.

      Tuệ Châu cảm thấy tự tôn lại bị nghiêm trọng đâm bị thương, cũng cố khác, vừa giãy dụa vừa khóc kêu lên: “ cần...... cần...... Buông.”

      Bản cởi ra ngực Dận Chân ngẩng đầu, nhìn Tuệ Châu rơi lệ, thẳng tắp nhìn hướng nàng ánh mắt sau, thở hổn hển : “Làm sao vậy?”

      Đột nhiên, Tuệ Châu do bị chậu nước lạnh cấp hắt tỉnh, gạt lệ, lắc đầu. Thanh run run : “ việc gì. Gia. giường .”

      Nghe xong Tuệ Châu , cảm thấy buồn cười, để ý tới. Cúi đầu ở nàng gáy thượng cắn mấy khẩu, nhìn hướng Tuệ Châu hé ra xấu hổ mang lệ mặt, thân mình hơi hơi phát run. Dận Chân chợt thấy hưng trí rất cao. Hôn thân nàng hai má. Phục lại cúi đầu.

      Giờ phút này, Tuệ Châu chỉ cảm thấy Dận Chân có cỗ ngoan kính. Này nam nhân cởi bỏ nàng dài sườn xám, xé nàng áo sơ mi. Cách cái yếm, ở nàng ngực thượng cắn thượng ngụm mạnh. Đau. Dận Chân phát dưới thân nhân run lên đẩu, liền rời ngực nàng. Hôn hạ Tuệ Châu khóe miệng, thủ hạ lại thô lỗ cách yếm nặng nề mà ấn.

      Dận Chân hô hấp dần dần tăng thêm. Tuệ Châu cũng mê suy nghĩ, chỉ biết là người từng đợt đau đớn.

      ......

      Trong căn phòng ấm áp như xuân, tiếng thở dốc ngừng...... Nến đỏ hơi hơi lay động, chiếu lên bức họa non xanh nước biếc mưa bụi đồ hai bóng dáng giao triền......

      Chương 30: Đêm sủng [ tam ]


      Đêm, muốn rất sâu. Trời tối đen như mực thượng, chỉ có chút ánh trăng quan tâm “tuôn rơi”, lá cây rung động. Loang lổ bóng ma đánh vào cửa sổ thượng, mờ nhạt chúc quang hạ, là vén bóng dáng, bỗng nhiên, trận gió lạnh thổi bay nhũ đỏ bạc cửa sổ duy. Tố Tâm cả kinh ngốc lăng, kinh ngạc nghe theo phòng trong truyền đến, Tuệ Châu mang theo ai oán khóc tiếng la......

      Cùng tồn tại ngoài phòng Tiểu Lộc Tử biết chính mình bên cạnh Tố Tâm có chút sững sờ, cảm thấy than , theo gia lâu như vậy, lại làm sao có thể đâu. Chính mình nguyên bản là tới bẩm báo nước ấm bị hảo, nghe được trong phòng tiếng vang, cũng liền súc bên ngoài gian hầu.

      Tố Tâm hình như có chút mất hồn, mang theo vội vàng, đem chân hướng trong phòng mại, Tiểu Lộc Tử mạnh mẽ bắt lấy Tố Tâm cánh tay, thấp giọng ngoan : “Sao như vậy ánh mắt, vẫn là cái gả hơn người.”

      Dứt lời, lại tử kính đem Tố Tâm ra bên ngoài túm vài bước, áp chế thanh : “Ta biết cách cách là cái hiền lành chủ, ngươi cũng đừng cho ngươi gia chủ tử lo lắng, đây chính là đại hảo , chừng tương lai nhà ngươi chủ tử liền vì gia sinh hạ tiểu a ca, thành Trắc phúc tấn. Chờ chút , nhìn lên thần, gia cũng nên tắm.”

      Chính mình cũng là đáng thương này lòng vì chủ Tố Tâm, lời tuy như thế, khả cùng gia thời gian cũng dài quá, ở trong phủ nhìn xem lại hơn , có thai khó, cần phải bình an sinh hạ đến là chuyện dễ, sau Nữu Hỗ Lộc thị ngũ tiểu vị trí......

      Buổi chuyện, làm cho Tố Tâm bình tĩnh xuống dưới, khuất thân cấp Tiểu Lộc Tử được rồi cái lễ, giọng rời khỏi chính ốc, vào tây sương. Tiếp theo, nàng phân phó Trương ma ma chuẩn bị chút nước ấm lấy bị Tuệ Châu lau, lại bảo Hạ Mai hầm chút canh nóng, rồi mới trở về đến tiếp tục cùng Tiểu Lộc Tử bên ngoài gian hầu.

      Dận Chân nằm ở Tuệ Châu người, dồn dập tiếng thở dốc dần dần trầm xuống. Nửa ngày, Dận Chân mới đứng lên, nhìn Tuệ Châu ngốc nằm ở kháng thượng, sau khi mặc xong quần áo, dùng có chút khàn khàn thanh kêu: “Tiểu Lộc Tử.”

      Tiểu Lộc Tử đáp: “Nô tài ở...... Gia, nước ấm chuẩn bị xong.”

      Tiếp theo, tiếng bước chân đến gần, trận gió lạnh thổi tới, Tuệ Châu che người bằng sườn xám, chỉ thấy Tiểu Lộc Tử cùng Tố Tâm vào buồng trong.

      Tiểu Lộc Tử cùng Tố Tâm hướng Dận Chân được rồi lễ, Tiểu Lộc Tử lại khom người hỏi: “Gia, là tại tắm sao?”

      Dận Chân tùy tay thủ sẵn dài áo choàng ngắn, mấy thể nghe thấy “Ân” tiếng. Tiểu Lộc Tử khinh phiêu liếc mắt nhìn Tuệ Châu, giọng : “Gia, là tiếp tục làm cho Nữu Hỗ Lộc khanh khách hầu hạ? Vẫn là?”

      Dận Chân nhấc chân chuẩn bị ra ngoài, chợt ngừng lại, thản nhiên : “ cần, cũng tìm người cấp nàng gột rửa.”

      xong, liền mang theo Tiểu Lộc Tử ra phòng.

      Lúc này, Tuệ Châu vẫn nằm ở kháng thượng, nhìn đỉnh màn, lăng lăng xuất thần. Cứ như vậy xong, cứ như vậy rồi, xem cũng chưa xem chính mình liếc mắt cái, ở những người khác nhìn chăm chú hạ, liền đem chính mình ném. Vì sao, vì sao chính mình muốn chịu như vậy vũ nhục cùng ủy khuất a, vì sao muốn cho chính mình đến Thanh Triều a, vì sao......

      Dận Chân chủ tớ vừa ly khai, Tố Tâm liền tay lấy Tuệ Châu ôm vào trong ngực, khóc : “Chủ tử, muốn khóc cứ khóc , khóc ra tốt rồi. Đây là mệnh a, chúng ta làm nữ nhân chính là như vậy, huống chi ngài vẫn là đương kim tứ a ca nữ nhân. Chủ tử, ngài đừng dọa nô tỳ nha, ngài chuyện a. Chủ tử, đợi lát nữa gia tắm rửa sau còn muốn tới được, ngươi khả trăm ngàn thể như vậy. Có cái gì ủy khuất tại liền khóc ra!”

      Tuệ Châu giống bị Tố Tâm cấp tỉnh lại, phen tử ôm lấy Tố Tâm, đầu gắt gao chôn ở Tố Tâm trong lòng, khóc lớn : “Ta cam lòng, cam lòng, ta muốn về nhà, về nhà, về nhà, ta muốn về nhà.”

      Tố Tâm nghĩ đến Tuệ Châu tưởng hồi Nữu Hỗ Lộc phủ, lại thấy nàng khóc ra, cũng an tâm, liền vỗ về Tuệ Châu lưng, ôn nhu : “Tốt lắm, chủ tử, hết thảy đều qua, chờ thêm năm, liền cầu phúc tấn, làm cho ngài về nhà.”

      Lại trận tiếng bước chân vang lên sau, Trương ma ma cùng Nguyệt Hà liền bưng hai đại bồn thủy đến. Nguyệt Hà vừa thấy trong phòng tình hình, liền dọa cấm thanh, trái lại Trương ma ma định rồi tâm thần, phương hỏi: “Nước ấm đến đây, chủ tử vẫn nên lau người trước.”

      Tố Tâm quay đầu, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Trương ma ma cùng Nguyệt Hà, thanh lạnh lùng : “Các ngươi cái gì cũng phát , chính là chủ tử tại mệt mỏi, mới nằm ở ta người. Tốt lắm, Trương ma ma trước xuống xem Hạ Mai canh hầm tốt lắm . Nguyệt Hà ngươi lưu lại hầu hạ chủ tử.”

      Theo sau, Tố Tâm liền cởi ra sườn xám người Tuệ Châu, cùng Nguyệt Hà cùng nhau dùng nước ấm nhàng vì nàng lau người. Trong phòng ai đều chuyện, liền ngay cả Nguyệt Hà cũng yên lặng hầu hạ Tuệ Châu. Chỉ chốc lát sau, Tuệ Châu liền tịnh thân, thay đổi bộ nguyệt sắc hoa dài sườn xám, búi tóc cũng giải xuống dưới, tựa vào kháng thượng, nhân nhìn đổ hoàn hảo.

      Lúc này, Hạ Mai cũng bưng thực hộp đến. Tố Tâm tiếp nhận thực hộp đặt ở kháng bàn, giọng : “Chủ tử, nô tỳ kêu Hạ Mai cho ngài làm chút cái ăn, ngài cũng nếm thử.”

      xong liền vạch trần thực hộp, bên trong hộp có 3 món: canh táo đỏ hạt sen, hoa quế cao, bát tấc đại giáo.

      Tuệ Châu cảm giác được đồ ăn hương khí, nhìn xem Tố Tâm, lại nhìn xem bàn cái ăn, cuối cùng lại nhìn mọi người trong phòng, giọng : “Cám ơn.”

      Tố Tâm gặp Tuệ Châu có tức giận, vội vàng đuổi rồi Nguyệt Hà, Hạ Mai, thịnh nhất tách trà có nắp kiến liên táo đỏ nhi canh đưa cho Tuệ Châu, : “Chủ tử, thừa dịp nóng uống chút, ấm người.”

      Tuệ Châu uống lên chút canh, cảm thấy ủy khuất cũng chậm rãi biến mất. Nàng vốn tính tình có điểm nước chảy bèo trôi, tâm tính đơn giản, tức giận tới cũng nhanh, cũng mau. Kiếp trước giống như thường bị người cười xưng là thảo căn tâm tính. Kiếp trước a. Quá xa. Chính mình lâu đều có nhớ tới. tại chính mình giống nhau mới là thực. Thanh Triều Khang Hi, Lăng Trụ cùng Chương Giai thị nữ nhi, Tứ Bối Lặc Ái Tân Giác La Dận Chân cách cách. Tuệ Châu lắc đầu. Đây là làm sao vậy. Quan tâm chính mình nhân còn có nhiều như vậy. Chính mình người nhà cũng có nhiều như vậy. So với chính mình khổ nhân lại càng nhiều. Chính mình tại lại áo cơm lo. Duy nhất vui cũng là hôm nay theo Dận Chân kia cảm thấy lòng tự trọng thương tổn cùng ủy khuất? Nhân muốn tích phúc. Người biết chấp nhận thực tế thường luôn vui vẻ. Này phải là chính mình cho tới nay ý tưởng sao. Nghĩ vậy, Tuệ Châu ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm cười : “Tố Tâm tỷ tỷ. Có ngươi ở tốt.”

      Tố Tâm gặp Tuệ Châu nở nụ cười. Chính mình cũng từ : “Chủ tử. Về sau hết thảy đều hảo.”

      Ở hai chủ tớ cười gian, Dận Chân thân rối tung ướt sũng địa đầu trở lại đến buồng trong. xuất như phen lợi kiếm cắt qua khí an tường cùng bình tĩnh trong phòng. Tuệ Châu khỏi ngẩn ra.

      Tắm rửa hoàn sau, Dận Chân cảm thấy quanh thân thư sướng. Bên ngoài, khí lạnh lẽo, trở lại chính ốc. Tiểu Lộc Tử đóng lại cửa buồng trong. Dận Chân liền cảm thấy phòng trong phảng phất hương thơm thản nhiên. Thuận mắt nhìn lại, Tuệ Châu lúc này thay đổi quần áo ăn bữa ăn khuya cùng cái tỳ nữ giỡn. Cảm thấy đến kỳ. Nữ nhân vừa mới còn chảy lệ tại lại ôn hòa cười. Bất quá, xem ra vừa rồi là đem nàng dọa đến. Vừa thấy chính mình, nụ cười của nàng cũng cứng lại rồi. Thân mình còn run rẩy . Nữ nhân này đại khái đều là e ngại chính mình .

      Sửng sốt qua , Tuệ Châu vội vàng theo kháng thượng đứng dậy, cười đối Dận Chân hành lễ. Chính mình đúng là bi ai. Đối cái vừa hướng chính mình thi bạo nhân lại phải khuôn mặt tươi cười đón chào.

      Dận Chân : “Đứng lên .”

      xong, bước đến kháng ngồi hạ, phân phó : “Lại chuẩn bị đôi bát đũa. Các ngươi liền đều xuống . Có Nữu Hỗ Lộc thị hầu hạ là đến nơi.”

      Lúc này phòng trong tĩnh xuống dưới, Dận Chân ngồi xuống kháng thượng. Tuệ Châu trước đem Tiểu Lộc Tử lưu lại khay đặt ở kháng thượng sau, nàng cởi giày bước lên kháng thượng, quỳ gối phía sau Dận Chân, liền từ trong khay cầm lấy cái khăn lông nhàng bao lấy mái tóc dài ướt sũng của , chút lau khô.

      Dận Chân từ Tuệ Châu vì chính mình lau tóc, thân thủ cầm lấy chiếc đũa, chọn tiểu bánh trẻo nếm thử, : “Hương vị sai.”

      Tiếp theo liền lược ăn chút, mới buông chiếc đũa : “Này canh như là chuyên cho ngươi hầm. Nô tài hầu hạ của ngươi cẩn thận.”

      xong, cũng chờ Tuệ Châu trả lời, liền động thân mình, chuẩn bị nằm ở kháng thượng.

      Tuệ Châu hiểu ý, đặt khay dịch ra bên ngoài, lại cầm lấy đệm đặt ở dưới cổ Dận Chân, lấy xuống khăn long ẩm ướt, lần nữa lấy khăn khô bao lại tóc , cầm lấy bàn trung tiểu lư hương, cách khăn hong Dận Chân tóc. Dận Chân nhắm mắt, hưởng thụ Tuệ Châu hầu hạ, tựa hồ vì thế cảm thấy thập phần vừa lòng, mặt kiên cường góc cạnh cũng nhu hòa hơn.

      Tuệ Châu nhìn chính nam nhân chính mình muốn hầu hạ cả đời, thầm nghĩ trong lòng: Ngươi chính là nhạc đệm trong cuộc sống của ta, ngẫu nhiên va chạm, cũng chỉ là cơn gió qua đường...... Ngươi cùng ta, vốn là là người xa lạ.

      Khung cảnh đó, ánh sáng nhu hòa, hương thơm lượng lờ khắp phòng, hai người thân mật, tâm ở thiên nhai......

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      1 câu cảm thán.. ........ko phải truyện nhà mình nên .......SẠN .........ko a.............:06(1):............hại não người xem........?ráng xem hại não đến đâu............:th_58:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :