1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 116: Giành giải thưởng cùng với tin vịt

      đài T, người mẫu mặc trang phục tú màu đỏ đôi tay đặt ở trước ngực, bước chân khoan thai mà đến, nhanh cũng chậm, tua cờ dao động mũ phượng, theo bước chân làn váy đong đưa, hoa văn thêu tinh mỹ, rủ xuống làn váy vẫn lui về phía sau dọc theo đường cong người thành đuôi cá, trang phục chính này dùng gấm hoa cắt xén mà thành, trang phục tú dùng chất liệu như trang phục thời Hán, kết hợp với phong cách Eugen Sa và chiffon đại, tạo hình cả bộ trang phục mạnh mẽ mà mất ưu nhã, dịu dàng mà thiếu hiên ngang, bất luận từ góc độ nào, đều có thể nhìn ra bộ trang phục này rất cao quý.

      Người mẫu đài, có dáng vẻ lạnh lùng như người mẫu khác, cũng phải như khuôn phép mà là rón rén, thản nhiên bước , giống như là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, trán lộ ra ngạo khí của thua đấng mày râu.

      Hoàn toàn là phong cách đột phá phong cách truyền thống, khiến bộ trang phục đẩy khí toàn trường lên cao triều, trong hội trường vốn an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chuyện với nhau và thanh chụp hình tách tách.

      Ngồi ở dưới đài, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn Yên Nhi biểu diễn đài vượt quá sức tưởng tượng của mình, hài lòng cười híp mắt, vào giờ phút này, hoàn toàn quan tâm mình có thắng hay , biểu đạt của Yên Nhi chính là cảm giác muốn, cũng uổng phí những ngày qua thức đêm chế tạo gấp ra bộ trang phục này, quả nhiên có chọn lầm người!

      Mang tai nóng lên, người đàn ông bên cạnh bu lại: "Ân Ân, nên quên lời em ."

      Ngẩn người, hiểu quay đầu lại, nháy mắt hỏi: " cái gì?"

      "Buổi sáng em , đạt vô địch gả cho !" tiến tới bên tai , dịu dàng xong, giọng dịu dàng giống như là cầu cam kết với .

      ". . . . . ." Hơi đỏ mặt, quay đầu hờn dỗi trừng mắt liếc cái, cắn môi nén cười quay đầu nhìn về phía đài, thời điểm quay đầu lơ đãng liếc về Lam Mộ Duy đối diện, khóe môi nâng lên nụ cười, tiếp theo quay đầu ra, chuyên chú nhìn về phía đài T.

      Tổ 5 ra sân, Úc Tử Ân ngồi ở dưới đài nhìn người mẫu cao gầy tẩu tú đài, thiết kế của Diệp Tư Mẫn cũng có cao siêu như tưởng tượng, xem ra vài năm qua, ta ở nước ngoài học tập thiết kế cũng chỉ là mặt lý thuyết, tác phẩm thực tế thiết kế ra được lại có chút có hoa quả, đơn điệu vả lại trống rỗng, hoàn toàn có sức sống.

      Lễ phục chính ra sân, đài T, Lâm Tiểu Uyển kéo làn váy đuôi cá về phía trước, mặt cao ngạo trang điểm mị hoặc, ngồi ở bên cạnh Dịch Khiêm, Úc Tử Ân loáng thoáng cảm thấy người đài quăng ánh mắt sắc bén tới, cũng sợ đối mặt với ta, ngược lại người đàn ông bên cạnh hình như nhận được tin tức, cúi đầu tra xét, thèm để ý đến người biểu diễn đài.

      Tin nhắn là tiểu Toa gửi tới, chỉ có mấy chữ đơn giản, lại khiến Dịch Khiêm nhíu mày, nghiêng người sang, đưa di động cho Văn Khâm phía bên phải, "Cậu xử lý."

      "Dạ!" Văn Khâm nhìn xem tin nhắn, gật đầu cái đứng dậy tới chỗ người chịu trách nhiệm - quản lý Phương.

      Vẫn kiên trì xem hết tất cả tác phẩm tú của các tuyển thủ, lúc này Úc Tử Ân mới dằn lòng được quay đầu nhìn về phía người đàn ông kế bên, " cảm thấy ai thắng?"

      " cảm thấy em thắng, chỉ là kết quả cuối cùng đều ở trong tay ban giám khảo, chúng ta cứ mỏi mắt chờ xem thôi!" Quay đầu, Dịch Khiêm ngước mắt nhìn về phía người chủ trì đài, ánh mắt mờ nhạt.

      Ánh đèn lóe lên bên trái đài T, người chủ trì giải thích cuộc so tài, muốn mời mấy đại minh tinh lên biểu diễn ở đài, tất cả tiết mục giải trí mọi người là để đợi kết quả thẩm hạch cuối cùng của ban giám khảo.

      Hơn nửa giờ sau, người chủ trì lại lên đài lần nữa, trong tay cầm danh sách giải thưởng cuối cùng do ban giám khảo đưa tới.

      Đầu tiên trao giải thưởng ý tưởng tốt nhất, giải thưởng phối màu đẹp nhất, giải thưởng đẹp nhất, trong ba giải thưởng, Úc Tử Ân ngờ đạt được giải thưởng ý tưởng tốt nhất.

      Trong góc bên trái, Diệp Tư Mẫn nhìn bóng dáng lên đài lĩnh thưởng, biết sao lại thở phào nhõm, còn dư lại ba giải thưởng lớn, ta nghĩ tối thiểu mình cũng có thể được .

      Cầm giải thưởng xuống đài, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt mày đều vui sướng vì giành giải thưởng, nhìn vui mừng, Dịch Khiêm hơi híp mắt lại, nghiêng đầu ở bên tai : "Chúc mừng!"

      "Cám ơn!" Cười quay đầu, hướng cười tươi rói.

      Giải thưởng tiếp tục phát, trao giải đầu tiên là giải hạng ba được huy chương đồng, đoạt giải chính là tác phẩm thiết kế tơ lụa, rồi sau đó là á quân, sau đó nữa là vô địch.

      Công bố vô địch, nhất thời khiến hội trường huyên náo yên tĩnh lại, tất cả mọi người mỏi mắt mong chờ người thắng trong lần tranh tài cuối cùng này.

      Đứng ở trong góc , Diệp Tư Mẫn vì mong đợi mà khẩn trương, á quân và hạng ba đều phải ta cũng phải là Úc Tử Ân, hôm nay người được công bố cuối cùng, thể nghi ngờ là khiến khí của hội trường trở nên nặng nề.

      Nín thở trầm ngâm chờ đợi công bố, người chủ trì khẩn trương trong tiếng nhạc công bố tác phẩm vô địch: Phong cách Trung Quốc! Nhà thiết kế, Úc Tử Ân! Chúc mừng!

      Trong nháy mắt tiếng vỗ tay sôi trào, ngồi ở chỗ ngồi, Úc Tử Ân sững sờ quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cơ hồ có chút tin, vốn là mới vừa lĩnh giải ý tưởng tốt nhất, chờ mong có thể được vô địch hay rồi, lại nghĩ rằng, còn ưu ái lần nữa!

      "Đứa ngốc, lên đài !" Nghiêng người qua, Dịch Khiêm giọng ở bên tai .

      Chậm rãi đứng lên, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt lên đài, thời điểm lên đài, lơ đãng thấy Diệp Tư Mẫn trong góc đứng, mặt kiêu ngạo trừ kinh ngạc ra, hơn nữa là ghen tỵ và lạnh lùng thường có của ta.

      Lúc này Văn Khâm cũng trở về chỗ ngồi, vừa ngồi xong nghe thấy thanh người chủ trì muốn mời từ đài truyền đến: " tại, cho mời người đứng ra tổ chức của Thụy Nhĩ tổng giám đốc điều hành Dịch Khiêm tiên sinh lên đài trao giải vô địch! Xin mời!"

      Người chủ trì vừa dứt lời, Úc Tử Ân chợt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở hàng trước chậm rãi đứng lên, vẻ mặt khó nén được kinh ngạc cùng kinh ngạc!

      Dù thế nào cũng nghĩ tới, tổng giám đốc điều hành của Thụy Nhĩ lại là !

      Khó

      trách Lam Mộ Duy vừa trở về nước là có thể nhảy dù tới vị trí Phó tổng, hóa ra là boss lớn ở phía sau màn! đúng là ngu ngốc, sớm nên nghĩ đến mới phải, dù Hạ Khương Tuyết thương thế nào, cũng thể nào ở trước trận tranh tài cho nghỉ ngơi được, càng thể nào thông qua Lam Mộ Duy phê chuẩn liền cho nghỉ phép, có lẽ là bởi vì trước đó cho phép nghỉ ư?!


      Khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, nhìn thẳng về phía bóng dáng lên đài, vẫn ưu nhã cao quý như cũ, hình như dù lúc nào đều là người chói mắt nhất trong đám đông.


      Theo bản năng, quay đầu nhìn về góc bên trái, bóng dáng Lâm Tiểu Uyển đứng ở đằng kia, người còn mặc bộ váy kia, hình như là nghe được thanh người chủ trì muốn mời sau đó chạy từ phía sau đài đến nhìn lén.


      Từ góc độ này của nhìn sang, thấy ràng nét mặt ta, mặt vội vàng mà vui sướng, có thể cảm giác được giờ phút này ánh mắt ta đầy sùng bái và ái mộ, phút cũng muốn bỏ qua nhìn về phía người đàn ông đài.


      Những năm trước kia, mặc dù ta vẫn luôn đề cập bạch mã hoàng tử với , nhưng cũng biết, giữa bọn họ còn có chuyện xưa.


      Giờ phút này phân được là Lâm Tiểu Uyển lừa hay là chính mình lừa mình dối người, có số việc đúng như Dịch Khiêm , bỏ lỡ thể trở lại như trước.


      Cầm chiếc cúp và giấy chứng nhận từ trong tay lễ nghi, Dịch Khiêm nửa cười đưa cho Úc Tử Ân, gương mặt tuấn tú dịu dàng thoáng qua nhàn nhạt cưng chiều, "Úc tiểu thư, chúc mừng!"


      "Cám ơn!" Do ban thưởng cho mình, khiến ngoài ý muốn! Càng thêm ý nghĩa vô cùng!


      Nghiêng người sang, người chủ trì bên cạnh đưa microphone cho , cầm microphone, Dịch Khiêm lễ phép nhìn xuống tân khác dưới đài,"Cảm ơn các vị ngại đường xa đến tham gia cuộc thi thiết kế hôm nay, tại đây tôi còn có chuyện vui muốn chia sẻ với mọi người!"


      xong, nghiêng người sang, quỳ chân đất ngẩng đầu lên hướng Úc Tử Ân, móc ra chiếc nhẫn kim cương chuẩn bị từ sáng: "Lúc này, tôi chân thành hướng Úc Tử Ân tiểu thư cầu hôn!"


      "......." Dưới đài chấn động, xôn xao bàn tán nghị luận, hơn nữa là rào rào chúc mừng, ký giả truyền thông càng buông tha bất kỳ ống kính nào, nhanh chóng tách tách!


      Kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt gối quỳ xuống cầu hôn với mình, Úc Tử Ân ngây sững tại chỗ, căn bản biết nên có phản ứng gì, cầu hôn quá mức đột ngột, còn chưa chuẩn bị tâm lý!


      Dưới đài, Hạ Ninh Huân thấy có phản ứng lại lo lắng thay Dịch Khiêm, vội lôi kéo người bên cạnh kêu lên: "Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!"


      Nắm chặt cúp trong tay, Úc Tử Ân kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt giơ chiếc nhẫn kim cương đợi mình đồng ý, hốt hoảng nhìn đám người ồn ào và đèn flash ngừng lóe lên phía dưới đài, lúng túng giật giật khóe miệng, nhíu nhíu lông mày nhìn về phía Dịch Khiêm: " đứng lên trước !"


      "Buổi sáng em đồng ý rồi đấy!"


      "............" Ngước mắt, khẽ run nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển đứng dưới đài, lại nhìn người đàn ông chân thành trước mặt, do dự, giãy giụa, cuối cùng lúc phía dưới nháo hò hét ồn ào gật đầu cái đáp lời cầu hôn của .


      Chỉ lần này thôi, muốn cố gắng vì hạnh phúc của mình, mặc dù phía trước đầy chông gai.


      Giơ tay lên, Dịch Khiêm nắm lấy tay , đem chiếc nhẫn kim cương màu hồng lồng vào ngón tay của , lúc này mới vịn vào đứng dậy, tiếp nhận ánh đèn flash đông đảo và lời chúc mừng của tân khách dưới đài.


      Người chủ trì cũng thông qua microphone chúc mừng hai người, khí náo nhiệt trao giải đạt đến cao triều, vậy mà ngay vào lúc này, Diệp Tư Mẫn vẫn đứng ở trong góc đột nhiên chạy lên đài đoạt lấy microphone trong tay người chủ trì, lớn tiếng chất vấn: "Dịch tổng, Úc tiểu thư thắng có phải quá mức đơn giản hay ? Ngôi vị quán quân này, sợ rằng chứa điều mờ ám? Hay là do tất cả giám khảo nể mặt , để cho ta được vô địch?!"


      ngờ ta lại đột nhiên xông lên đài, Úc Tử Ân ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm sắc mặt lạnh lẽo, khẽ nhăn lông mày, lần này Diệp Tư Mẫn có giành được giải thưởng mặc dù có cam lòng, cũng thể trong trường hợp nào khiến Dịch Khiêm xuống đài được, mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đều ở Thụy Nhĩ, ta làm như vậy, khác nào tát Thụy Nhĩ bạt tai!


      Bởi vì ta chất vấn, tiếng nghị luận dưới đài lại tiếp tục, ánh mắt đông đảo đều là chất vấn, Úc Tử Ân hít hơi sâu, ngước mắt nhìn về phía Dịch Khiêm, giống như hỏi , có nên vận dụng quyền lực tổng tài hay .
      Last edited: 4/1/15
      xixon, phuongnhathitory thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 117: Chúng ta ở cùng chỗ nhé?

      Đối mặt với hoài nghi của số đông, sắc mặt Dịch Khiêm Mạch thay đổi, nhận lấy microphone do người chủ trì đưa tới, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Diệp Tư Mẫn đột nhiên chạy lên khán đài, lại nhìn hướng dưới đài, bình tĩnh thản nhiên mở miệng: "Tôi có vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp hay , hoặc là cuộc tranh tài này có gì mờ ám, vấn đề này tôi cảm thấy nên để ban giám khảo trả lời."

      xong, nhìn hướng Diệp Tư Mẫn, ánh mắt sắc bén chứa đựng mấy phần ý lạnh: "Xin hỏi vị tiểu thư này hôm nay là nhà thiết kế dự thi hay truyền thông?"

      "Tôi là nhà thiết kế ở tổ 5!" Lạnh lùng ngước mắt, Diệp Tư Mẫn hiểu nhìn , khí thế đàn ông mạnh mẽ nhất thời làm cho ta cảm thấy hít thở thông.

      "Nếu là nhà thiết kế, như vậy tác phẩm của hãy để ban giám khảo bình phẩm trước ! Nghe ban giám khảo nhận xét xong, nếu phục, vậy quyền bỏ phiếu lần tranh tài này giao cho tất cả người xem và ký giả truyền thông có mặt tại đây, bọn họ đảm nhiệm chức vụ giám khảo, chọn lần nữa. Cho dù tôi có thể mua chuộc giám khảo, cũng chưa chắc có thể mua được tại tất cả người xem có mặt ở đây đúng chứ?" Chau chau mày, cho ta thời gian phút suy tính: "Như thế nào? đồng ý ?"

      "Rốt cuộc muốn thế nào?" Dịch Khiêm Mạch có thể dễ thương lượng như vậy, hoàn toàn vượt quá dự liệu của ta, ngược lại khiến ta cảm thấy trong này có mưu gì.

      " muốn như thế nào, cho công bằng mà muốn, cùng với trong sạch với giám khảo." xong, gật đầu cái với mấy giám khảo ngồi, cuối cùng bảy giám khảo ngồi, đề cử ra người đàn ông trung niên bước ra làm đại biểu.

      Trước khi lên đài, giám khảo đem usb trong tay giao cho Tổng giám Khống đứng dưới đài, sau khi dặn dò mấy câu lên đài, lễ phép làm lễ với khán giả, "Tôi tham gia bình chọn hoạt động cuộc thi thiết kế gần trăm lần, đây là lần đầu tiên bị người ta chất vấn ăn gian. Nếu nhà thiết kế này có điều chất vấn đối với phán xét của chúng tôi, vậy chúng tôi chiếu lại tác phẩm dự thi của tổ 5 vừa nãy." Nghiêng người sang, ông ta gật đầu cái hướng Tổng giám Khống.

      màn hình lớn bắt đầu quay ngược tác phẩm dự thi của tổ 5, hình ảnh cuối cùng ngừng ở phục trang châu Á, ngay sau đó là giọng giám khảo: "Tác phẩm tổ 5 lấy nút cài làm chủ đề, chủ đề này quả rất mới mẻ độc đáo cũng là sáng ý mới, nhưng sợ rằng sáng ý này vốn cũng phải là của nhà thiết kế này."

      Vừa dứt lời, hội trường vốn an tĩnh nhất thời sôi trào, mọi người nghị luận ầm ĩ nhìn về phía đài, Diệp Tư Mẫn cũng khỏi sững sờ, hiểu nhìn về phía giám khảo: "Có ý gì? Cái gì gọi là vốn phải của tôi? Những y phục này ràng đều là tự tôi thiết kế."

      "Là thiết kế, sai, nhưng lại lấy trộm sáng ý của người khác!" xong, giám khảo khoát tay với Tổng giám Khống, màn ảnh bắt đầu phát ra hình người khác biểu diễn tú đài T, chính là tú, cũng là thiết kế nút cài, người mẫu chính cuối cùng ra sân mặc tác phẩm có phong cách thiết kế và kiểu dáng tương tự tác phẩm tổ 5, thậm chí ngay cả thiết kế đuôi cá cũng giống nhau, khó nhìn ra dấu vết sao chép.

      Nhìn biểu diễn tú đài T, Úc Tử Ân khẽ nhăn lông mày, trong lòng có lẽ sáng tỏ.

      "Đây là tác phẩm thiết kế trong tác phẩm tú tuần lễ thời trang quốc tế Paris của nhà thiết kế YEN nổi tiếng, tác phẩm của ấy công bố thời gian ở tại , cũng thể đường đường là nhà thiết kế quốc tế lại sao chép tác phẩm của chứ?"

      ". . . . . . Cái này thể nào!" Kinh ngạc nhìn thiết kế trùng hợp màn hình lớn, Diệp Tư Mẫn lắc đầu thể tin, "Cái này thể nào! Đây chỉ là trùng hợp mà thôi! Tôi căn bản cũng chưa từng xem qua tác phẩm của ấy, càng thể nào chép lại sáng ý của ấy!"

      "Thân là nhà thiết kế, nếu như ngay cả tên tuổi của YEN cũng nghe qua thậm chí ngay cả tác phẩm của ấy cũng xem qua, như vậy còn gì là mode? Lần so tài này chúng tôi thi chính là sáng ý cùng với năng lực thiết kế, riêng điểm sao chép lại sáng ý thôi, cũng có tư cách rồi! nhà thiết kế sao chép lại sáng ý của người khác lại còn dám ở chỗ này chỉ trích người khác, người giống như có tư cách tồn tại ở trong giới mode, nếu để đạt giải thưởng, đây mới thực là bôi nhọ tác phẩm tốt."

      "Tôi có!" Chợt quay đầu, Diệp Tư Mẫn tức giận trừng mắt về phía Úc Tử Ân và Dịch Khiêm Mạch, "Các người hãm hại tôi!"

      thanh bén nhọn tràn ngập cả hội trường, dưới đài tiếng nghị luận liên tiếp, ký giả truyền thông càng muốn bỏ qua cơ hội trang đầu, nhanh chóng ấn máy.

      "Giám khảo trần thuật chính là , tại sao là hãm hại?" Dịch Khiêm Mạch cười lạnh, "Vị tiểu thư này vì đoạt giải, chỉ sợ là từ thủ đoạn? Quấy nhiễu lần tranh tài này, tôi có quyền hủy bỏ tư cách dự thi của , cũng có quyền mời xuống!"

      Dứt lời, vung tay hướng an ninh duy trì trật tự, mấy an ninh nhanh chóng lên đài, đem Diệp Tư Mẫn kêu gào phục cam lòng mời ra khỏi hội trường.

      Hội trường hỗn loạn, Dịch Khiêm Mạch lễ phép cúi đầu tạ lỗi với tất cả mọi người ở trong hội trường, mang theo Úc Tử Ân bình tĩnh xuống đài dưới ánh đèn chớp.

      Thời điểm xuống đài, Úc Tử Ân liếc về bóng dáng trong góc, ánh mắt tăng thêm oán hận dưới ánh đèn mờ nhạt có vẻ trầm quỷ dị, khẽ run theo bản năng, nhích lại gần chỗ Dịch Khiêm Mạch, vội vàng quay đầu .

      Lần này, cho dù là hai người phải cạnh tranh, cũng muốn buông tay, hơn nửa đời người luôn phấn đấu, hôm nay vất vả mới có người muốn quý trọng, tình nguyện ích kỷ lần.

      cuộc nháo kịch kết thúc, tranh tài cũng chuẩn bị kết thúc, sau khi người chủ trì tuyên bố cuộc tranh tài kết thúc, ký giả truyền thông rối rít dẫn đề tài hướng về màn cầu hôn có hai vừa rồi, đủ loại câu hỏi trời dưới đất thay nhau mà đến, Dịch Khiêm Mạch ôm sát người bên cạnh, mang theo dưới phá vòng vây của vệ sỹ nhanh chóng ra khỏi hội trường tranh tài.

      Cho đến khi lên xe, Úc Tử Ân cũng còn chưa tỉnh hồn, khẽ thở hổn hển nhìn người đàn ông bên cạnh, cười cười bất đắc dĩ, "Em ngờ làm vậy với Diệp Tư Mẫn, hôm nay náo loạn như vậy, sợ rằng về sau ta rất khó làm việc trong giới tiếp nữa, cũng là độc ác!"

      " phải là nể mặt, là ta biết xấu hổ, cái này thể trách . Nhưng nếu hôm nay ký giả truyền thông truy vấn tại Diệp Tư Mẫn làm ở Thụy Nhĩ, kể từ đó danh dự của Thụy Nhĩ tất nhiên chịu ảnh hưởng, thể vì ta mà phá hủy Thụy Nhĩ."

      Nhắc tới chuyện này, Úc Tử Ân chợt cảm thấy nổi

      giận trong bụng, ảo não quay đầu nhìn chằm chằm, “Tại sao tại mới cho em biết chính là boss lớn của Thụy Nhĩ? Lừa gạt em lâu như vậy, chơi rất vui sao?”

      muốn gạt em, chẳng qua là cảm thấy cần tìm thời gian thích hợp để cho em biết, nhìn mỗi ngày em đều triển lộ tài ba của em ở trước mặt , khiến cảm thấy Thụy Nhĩ giữ được em, cho nên vẫn cho em biết, vốn nghĩ tới chúng ta kết hôn, giao Thụy Nhĩ cho em quản lý, ai biết vị hôn thê của lại là nhà thiết kế YEN lừng lẫy nổi danh quốc tế, căn nhà Thụy Nhĩ càng giữ được em.”

      biết?!” Khẽ nhăn lông mày, nhớ tới màn nháo đài, sợ rằng đều là sắp xếp xong xuôi, mà người biết Diệp Tư Mẫn chép lại sáng ý của cũng nhiều lắm, tiểu Toa chính là người trong đó!

      Chợt hiểu được tức giận cắn môi: “Ngay cả tiểu Toa bên cạnh em cũng đều bị thu mua, hoạt động bí mật đào góc tường của em, lợi hại!”

      Nhìn bộ dạng căm giận bất mãn của , Dịch Khiêm Mạch khẽ cười tiếng, con mắt đen đầy cưng chiều và dung túng: “Tiểu Toa đó là trọng nghĩa, muốn nhìn em bị người ta khi dễ mà thôi, Diệp Tư Mẫn cũng phải trả giá lớn vì chuyện ta làm, mà em cũng cần áy náy trong lòng. Em chỉ cần làm chuyện em cho là nên làm, có ở đây, trời sập xuống được.”

      Nhưng nếu để cho biết, tiểu Mễ tiểu Toa đều là do trước kia phái đến bên người bảo vệ , mà phải là đào góc tường của , biết có thể phát cáu với mình hay , để ý ? Đây là hành động mạo hiểm, vẫn muốn nếm thử.

      “Em hiểu ở đây có chuyện lớn gì, chỉ là lần này náo lớn như vậy, em sợ có phản ứng dây chuyền, tiếp theo ảnh hưởng danh dự Thụy Nhĩ. Mặc dù ở trong cuộc thi đấu có ai tới thân phận của Diệp Tư Mẫn, cũng khó bảo đảm trong công ty ai truyền ra bên ngoài, cuối cùng là tai họa ngầm, nên làm gì đây?”

      Hôm nay Diệp Tư Mẫn lèm nhèm lên đài khiêu khích, phải là chuyện tốt, chẳng những có đòi tốt, ngược lại khiến cho mình thân bại danh liệt, tiếp theo cũng kéo Thụy Nhĩ xuống nước.

      “Chuyện nên làm cái gì bằng do em xử lý? Ngày mai làm lệnh điều động cho phòng nhân , chuyển em đảm nhiệm chức vụ CEO Thụy Nhĩ, em cảm thấy như thế nào?”

      “CEO?! Hả, em nghe lầm chứ? Em chỉ là nhà thiết kế, lại biết quản lý, sao làm CEO! sợ Thụy Nhĩ bị em phá hủy à?” Người này dám đem công ty thiết kế tiếng tăm lừng lẫy trong nghề giao cho gà mờ như quản lý, là có can đảm!

      “Phá hủy cũng sao, em vui vẻ là tốt rồi.” Đưa tay qua, ôm vào trong ngực, động tác êm ái, giống như muốn thiên hạ này, cũng chắp tay dâng đến trước mặt .

      “Bạo Quân!” Nũng nịu tiếng, tựa vào trong ngực , híp mắt cười khẽ.

      Cúi đầu nhìn qua thời gian, dịu dàng hỏi: “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta ăn cơm ! Em muốn đâu ăn?”

      “Thập Tam Lâu có được hay ? Chúng ta ăn món ăn bổn bang!”

      “Được.” Đè xuống tấm ngăn trong xe, hướng tài xế phân phó tiếng, tiếp theo nhìn vật an phận trong ngực, khẽ mỉm cười, “ tại em là vị hôn thê của , có vấn đề cảm thấy cần giải quyết ngay, hoặc là , thương lượng với em chút.”

      “Hả? Vấn đề gì?” hiểu, ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn , chờ tiếp tục.

      “Chỗ ở của hai chúng ta cách xa như vậy tốt lắm đâu? bằng em chuyển đến chỗ ở? Hoặc là chuyển đến chỗ em, trước hôn nhân ở chung hình như cũng phạm pháp nhỉ?’

      “Đừng! Để cho chuyển đến chỗ em khiến uất ức! Phòng ốc ở hồ Thánh Sơn lớn như vậy, ở thoải mái, chỗ em là miếu , sợ rằng phục vụ được đại thần tôn quý như .”

      “Nếu em chuyển đến hồ Thánh Sơn, dù sao phòng ốc nhiều, còn có quản gia, ở nhà còn có người hầu hạ nên tương đối yên tâm, tránh cho em lại lười biếng ăn cơm.”

      “Em hồ Thánh Sơn, để người ta biết cảm thấy em cặp kè người giàu có!”

      “Vậy hãy để cho chịu thiệt đến miếu của em vậy.”

      ra muốn đến chỗ em ở nhưng tiện mở miệng, mới ý kiến như vậy chứ gì? Dịch tiên sinh càng ngày càng phúc hắc rồi đó!”

      tranh thủ phúc lợi mà mình nên có mà thôi, như thế nào, đồng ý chứ?”

      “Có thể đồng ý, nhưng phải trả tiền thuê phòng!” Ở chỗ cũng phải là được, dù sao mình, phòng ốc cũng rất rộng rãi, chính là uất ức thiếu gia như .

      thành vấn đề.” Người nào đó gật đầu cái, sảng khoái đồng ý.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      phuongnhat, hitoryxixon thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Wow, thi ra chi la thiet ke lung danh a~! A cung nam chat co hoi ghe
      Good !
      :yoyo52::063:

      Mong chuong Sau cua bn

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 118: Boss lớn phía sau màn

      Con người Dịch Khiêm Mạch đúng là gió có mưa, chuyển là chuyển qua ở luôn, mới vừa cơm nước xong căn dặn quản gia đem tất cả đồ dùng hằng ngày của đóng gói đưa tới, ngủ trưa tỉnh lại, Úc Tử Ân ra phòng ngủ, liếc nhìn mấy rương hành lý để trong phòng khách, khỏi sửng sốt!

      Tầm mắt dời , cuối cùng rơi vào bóng dáng xem văn kiện ghế sa lon trong phòng khách, cảm thấy có chút nhức đầu, nhìn trận chiến này, đúng là quyết định đến chỗ thường trú rồi!

      Nghe được tiếng bước chân, Dịch Khiêm Mạch ngẩng đầu lên từ trong tài liệu, thấy là , nửa cười vẫy vẫy tay, gương mặt tuấn tú loáng thoáng còn lưu lại vẻ nghiêm túc lúc xử lý công việc, "Tới đây."

      Dụi dụi con mắt, Úc Tử Ân nhấc chân lên trước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh , mặt mệt mỏi còn mang theo chút buồn ngủ, tựa vào vai , đưa tay lấytài liệu trong tay nhìn xem, phát mình xem hiểu, trực tiếp ném lên bàn, rồi lật người nằm ngửa đùi , gối đầu bắp đùi của , miễn cưỡng ngước mắt nhìn : "Dịch tiên sinh, động tác dọn nhà của ngài cũng là có hiệu suất! kịp chờ đợi muốn ở chung với em đến thế à?"

      Giơ tay lên sờ sờ mặt của , Dịch Khiêm Mạch thương nhìn người phụ nữ lười biếng trước mặt, khẽ mỉm cười, " phải thể chờ đợi, mà là muốn rất lâu rồi."

      "Xem ra sớm mưu đồ bất chính đối với em rồi!" Cầm lấy tay , nhìn gương mặt tuấn tú cúi xuống của , nhìn kỹ chút, ngũ quan người đàn ông này đúng là đẹp mắt, nhu nhược cũng quá mạnh mẽ, thọat nhìn là người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, ngược lại rất khó khăn liên tưởng với thương nhân sát phạt quyết đoán thương trường.

      " chỉ mưu đồ, phải tạm thời còn chưa có hành động bất chính sao?" Nhưng nếu phải làm chuyện bất chính, vào lúc này hướng về phía bộ dạng mê người của chỉ sợ cũng khống chế nổi.

      " cũng đúng! Vậy xem trước khi cưới hai ta có cần ba điều quy ước hay nhỉ? thí dụ như, chưa cho phép, cho phép làm loạn."

      "Chuyện như vậy cũng cần phải sử dụng ba điều quy ước của luật Lao Động chứ? Nếu chuyện em muốn làm cũng miễn cưỡng em, đây là nguyên tắc của ." Nếu làm ba điều quy ước, đó chẳng khác nào khiêu khích nhân cách của !

      "Vậy cũng tốt!" Trừng mắt nhìn, làm như nghĩ tới điều gì, "Em giả vờ xin tổng giám Hạ nghỉ lại ở nhà lười biếng ngủ buổi chiều, xem ấy có thể tức giận hay ? !"

      "Làm sao có thể, bây giờ em là công thần lớn của Thụy Nhĩ, bọn họ khen ngợi em còn kịp nữa là! Chỉ là, buổi chiều lười biếng có thể, buổi tối có Lễ chúc mừng, em thể vắng mặt."

      "Vậy cũng tham dự sao?" Lễ chúc mừng chẳng qua là uống chút rượu huyên náo, gần đây bận chuyện chuẩn bị thiết kế so tài mà vày ngày đều được nghỉ ngơi tốt, bây giờ có tinh lực náo loạn cùng với bọn họ.

      "Bình thường lễ chúc mừng như vậy đều do CEO hoặc là Phó tổng thay tham dự, tuy nhiên em là vị hôn thê của , nếu tham dự, đoán chừng buổi tối em bị bọn họ chuốc say. Hơn nữa. . . . . ." Nhớ tới Lam Mộ Duy cũng ở đây, nếu tham dự, làm ầm ĩ chuyện ra ngoài, cũng tha thứ cho mình.

      "Hơn nữa cái gì?" Lời nửa, treo ngược khẩu vị của , tò mò nhìn , nhất quyết tha.

      "Hơn nữa chỗ nhiều người, phải làm hộ hoa sứ giả lần. Có ở đây, bọn họ dám liều mạng rót rượu cho em."

      "Em sợ đến lúc đó em phải bảo vệ hộ hoa sứ giả! thể uống rượu, được em che chắn cho !"

      "Sao có thể biết xấu hổ như vậy chứ?" nửa cười, hình như rất thích thấy bộ dạng bao che cho con, để cho cảm giác hết sức thành công!

      "Phải phải, Dịch tiên sinh cần khách khí!"

      ". . . . . ."

      ——《 quân môn sủng hôn 》——

      Vì ứng phó lễ chúc mừng buổi tối, Dịch Khiêm Mạch cố ý mang Úc Tử Ân Thập Tam Lâu ăn cơm tối trước mới thoải mái nhàn nhã hướng Kim Cung.

      Ngồi ở trong xe, Úc Tử Ân đột nhiên nghĩ đến vấn đề, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Chuyện cầu hôn với em tại đoán chừng toàn bộ người thành phố C đều biết, tờ báo ngày mai còn có thể ra bài viết, định với cha em thế nào đây?"

      " từng với bên bác trai rồi, ngày mai chính thức tới cửa thăm hỏi." Quay đầu, tay véo , mặt cười đến dịu dàng.

      Nghiêng đầu, quan sát lúc lâu, " phải là sớm tiền trảm hậu tấu chứ?"

      "Xem như thế , chỉ là chuyện cầu hôn lớn như vậy, có lẽ vẫn muốn tự mình tới cửa với bác ấy, nếu người vãn bối như quá thất lễ." Ngừng tạm, nhìn chằm chằm vào , " đến nhà em thăm hỏi xong, em cũng phải theo về Bắc Kinh thăm hỏi cha mẹ đấy."

      "Hả? Nhanh như vậy? ! Em. . . . . . Em còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt!" Hoặc là , căn bản chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, lần này đột nhiên cầu hôn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của .

      "Gặp cha mẹ cần chuẩn bị tâm lý gì cả, coi như là thăm trưởng bối là được, cha mẹ ăn em đâu, đừng lo lắng, mọi việc đây!"

      "Éc. . . . . . Nếu cha mẹ thích em làm thế nào?" Nhớ tới mẹ Lam Mộ Duy, trong lòng còn rụt rè, đoạn trí nhớ kia, đến nay vẫn thấy mồn trước mắt.

      Theo bản năng nắm chặt lấy tay , khẽ run nhìn , ánh mắt tự chủ nhấp nháy mấy phần.

      Làm như hiểu được lo lắng cái gì, tự tay ấn vào trong ngực, "Đừng lo lắng, cha mẹ gặp lại em nhất định rất vui mừng, bọn họ quan tâm đến địa vị xã hội, để trả qua những chuyện năm đó. Nếu bọn họ biết có bạn , khẳng định rất vui mừng."

      "Những chuyện năm đó. . . . . . biết?" hiểu, ngẩng đầu lên, chuyện năm đó cho dù là Lam Mộ Duy cũng biết nhiều lắm, làm sao có thể biết?

      "Chị từng tìm em, biết , sau Mộ Duy bị chị ấy trục xuất ra khỏi nước, cũng có ngăn lại." Hay là , đối với quyết định của chị , cũng muốn nhúng tay quá nhiều.

      "Thời gian 5 năm, cảm giác giống như là nằm mơ, em vẫn còn sợ hãi đối với mẹ Lam Mộ Duy, lần này theo trở về, gặp lại bà ấy em làm thế nào? Em sợ bà ấy lại mắng em là
      Hồ ly tinh, hết quyến rũ con trai bà ấy lại tới quyến rũ em trai bà ấy ….”

      “Đứa ngốc, cái gì thế! nên chửi bới chính mình như vậy, trong lòng em chính là tốt nhất, mặc dù đó là chị , cũng cho phép bất luận kẻ nào chửi bới em. tại là cưới vợ, phải chị ấy lấy con dâu, hôn nhân là chuyện lớn của , cha mẹ mới có tư cách nhún tay, những người khác có quyền. cho dù cha mẹ đồng ý, cũng có biện pháp để cho bọn họ đồng ý.”

      Coi như bọn họ đồng ý phía bọn họ còn có ông nội, chỉ cần ông nội mở miệng, ai dám có ý kiến.

      Lão đương gia vẫn có chỗ tốt, tối thiểu, tất cả mọi người khiêm nhượng, kính già trẻ, còn thành công ở Dịch gia đấy!

      Lại đến Kim Cung làn nữa, Úc Tử Ân mơ hồ cảm thấy như trải qua mấy đời, lần trước, đụng phải Dịch Khiêm Mạch ở chỗ này, cũng nghĩ đến, bọn họ chung chỗ.

      Từ trong xe xuống, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông tuyệt vời xuất chúng bên cạnh, khẽ mỉm cười, trong lòng rất là an tâm.

      thôi, chúng ta tiến vào!” xong, ôm bước vào Kim Cung xanh vàng rực rỡ.

      Mới vừa vào cửa người hầu bàn ở tại cửa ra vào tiến lên đón, lễ phép làm lễ ra mắt với Dịch Khiêm Mạch: “Dịch tiên sinh đến rồi! hoan nghênh!”

      “Ừ , dì Hồng đâu? Bảo bà ấy đến Lam quán chuyến.” Gật dầu cái, Dịch Khiêm Mạch đáp tiếng, ôm Úc Tử Ân lên lầu.

      “Tốt, tôi mời.” Người hầu bàn gật đầu cái, kêu người khác dẫn Dịch Khiêm Mạch lên lầu.

      Bước vào thang máy, Úc Tử Ân đột nhiên phát vấn đề, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. “Em có thể hỏi vấn đề được chứ?”

      “Ừ, em muốn biết cái gi?” Nhìn ảnh ngược trong thang máy, Dịch Khiêm Mạch cười cười, gương mặt tuấn tú tràn ngập dịu dàng.

      “Hồng quán Kim Cung luôn giữ phòng dành cho riêng ? Lần trước Đường Minh Lân có thể xuất ở nơi đó, chỉ sợ ta có mặt mũi lớn để có thể bao phòng kia? Em rất ngạc nhiên người kia là ai vậy?”

      ra sớm cảm giác được, nhất là sau khi biết tiệm bánh ngọt và Thập Tam Lâu đều là sản nghiệp tên , đối với câu lạc bộ Kim Cung lớn nhất thành phố C này, hoài nghi giống như là xác minh lại, càng xác định suy nghĩ trong lòng – người đàn ông này, mới chính là Boss lớn nhất phía sau màn của Kim Cung!

      Tròng mắt sáng quắc nhìn người phụ nữ trong ngực, Dịch Khiêm Mạch khẽ cười tiếng, mơ hồ có chút bất đắc dĩ, “Hồng quán lưu là vì người nào, chỉ sợ trong lòng em có đáp án? Biết còn hỏi làm cái gì? Em luôn luôn tự tin, vào lúc này sao lại trở nên tự tin rồi hả?”

      “Gặp gỡ được , rất nhiều việc em đều dám tự tin.” Bởi vì cũng có lúc sợ, cũng có lúc xác định, bởi vì , từ từ trở nên đủ tự tin, cũng ít dáng vẻ kiêu ngạo.

      “Nếu như em đủ tự tin, như vậy thử tin tưởng , có ở đây, trời sập xuống được. em chỉ cần sống vui vẻ qua mỗi ngày là đủ rồi, biết ?”

      “Ừ.” Gật đầu cái, ngước mắt nhìn người phụ nữ thẹn thùng trong thang máy, theo bản năng tránh ngực , cuối cùng vẫn lọt vào biển tình nên lâm vào, thể giãy giụa.

      Lên tới lầu năm, người hầu bàn ở tại cửa ra vào mở cửa sau đó rời , nhóm người của phòng thiết kế đến, giờ phút này ca hát, thấy bóng dáng đẩy cửa tiến vào, người ngồi ở đài hát vội ngừng lại, cầm lấy microphone thông báo, tới giây đồng hồ, mọi người căm giận nhìn về phía khách mới tới.

      Bên sofa, Hạ Khương Tuyết chậm rãi đứng dậy, lễ phép tới trước mặt Dịch Khiêm Mạch, nhàn nhạt mở miệng: “Boss.”

      “Tổng giám Hạ, trước phải chúc mừng , thay tôi bồi dưỡng được nhà thiết kế ưu tú như vậy.” Gật đầu cái, Dịch Khiêm Mạch lễ phép duỗi tay về phía ta, chỉ sợ là lễ nghi cao nhất của boss lớn.

      Hạ Khương Tuyết có chút thụ sủng nhược kinh đưa tay bắt tay với . Nụ cười nhạt nhòa, “Tôi cũng ngờ phòng thiết kế Thụy Nhĩ nhân tài dật, Ân Ân là viên minh châu, hôm nay cuối cùng cũng tỏa sáng, tôi cũng coi như là an ủi.”

      “Là tổng giám Hạ có phương pháp giáo dục.” Dịch Khiêm Mạch lễ phép cười yếu ớt, trong lời nối đều là sủng ái và dung túng đối với Úc Tử Ân.

      “Tổng giám Hạ, cảm ơn ! Cám ơn cho tới nay luôn chiếu cố tôi!” Dịch Khiêm Mạch mở miệng, người cầm giải vô địch như cũng nên cám ơn người dìu dắt Bá Nhạc* mới đúng.

      *Bá Nhạc( người thời xuân thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát , tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Nhạc” những chỉ cá nhân mà còn có thẻ dùng để chỉ tập thể).

      “Khách sáo quá, đây là chuyện tôi nên làm!”
      Last edited: 15/1/15
      hitory, phuongnhatxixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 119: Còn có giá trị lựa chọn

      Gật đầu cái, Hạ Khương Tuyết nhận lấy ly rượu người phía sau đưa tới, đưa cho hai người trước mặt, lễ phép mà hàm súc mời rượu: "Tôi mời hai vị ly! Chúc mừng hai vị!"

      "Cám ơn!" Úc Tử Ân và Dịch Khiêm Mạch liếc nhìn lẫn nhau, giơ ly rượu kính Hạ Khương Tuyết ly.

      Mời rượu xong, Hạ Khương Tuyết mấy câu sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, người phòng thiết kế xung quanh cũng giơ ly rượu lên mời, người phòng thiết kế đều ở đây, chỉ thiếu Diệp Tư Mẫn và Lam Mộ Duy.

      E ngại thân phận của Dịch Khiêm Mạch, mấy nhà thiết kế bình thường của phòng thiết kế cũng dám mời Úc Tử Ân uống rượu ngay trước mặt Dịch Khiêm Mạch, kính rượu vòng xong, ngồi trở lại chỗ của mình ca hát đánh bài.

      Bình thường vốn cũng thích trường hợp như vậy, Úc Tử Ân khách sáo lên tiếng chào mọi người sau đó dẫn Dịch Khiêm Mạch ra khỏi phòng.

      Mới từ phòng ra ngoài, dì Hồng quản lý Kim Cung vội vàng chạy tới, thấy hai người, vội vàng cười tiến lên đón, "Dịch thiếu tới, Ân Ân."

      "Dì Hồng." Hai người gọi khẽ, Dịch Khiêm Mạch đưa tay ôm sát người trong ngực hơn, "Hôm nay Lam quán chiêu đãi khách là nhà thiết kế của Thụy Nhĩ, dì phân phó xuống dưới, tôi tính tiền, để cho bọn họ chơi thỏa thích."

      "Được." Gật đầu cái, dì Hồng nhìn Úc Tử Ân cái, do dự mở miệng: "Đường Tam thiếu ở Chanh quán, là uống say, Ân Ân, có nên xem chút hay ?"

      ". . . . . ." Do dự chút, Úc Tử Ân quay đầu nhìn Dịch Khiêm Mạch cái, lắc đầu, " , dì dặn người mang ta trở về!"

      Hôm nay đính hôn với Dịch Khiêm Mạch, tiếp tục dây dưa cùng Đường Minh Lân, chỉ làm tổn thương lẫn nhau sâu hơn mà thôi, tình nguyện buông tay, đau dài bằng đau ngắn.

      "Tốt, tôi biết rồi!" Gật đầu cái, dì Hồng cười nhìn về phía hai người, "Chuyện đính hôn, chúc mừng hai vị nhé!"

      "Cám ơn dì Hồng." Khẽ cười tiếp nhận lời chúc của trưởng bối, Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt mở miệng: "Ngày mai tôi muốn đến nhà họ Úc thăm hỏi, dì Hồng cũng cùng chứ!"

      "Được!" dì Hồng gật đầu cái, "Vậy tôi trước, hai người cũng sớm trở về thôi!"

      lên lầu , hai người ngờ thấy bóng dáng từ bên ngoài tiến vào, bỗng dừng lại bước chân.

      "Mộ Duy." Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt mở miệng, nhìn thấy hai người bọn họ, Lam Mộ Duy thoáng ngừng lại, cuối cùng vẫn lên, mặt hòa nhã hình như tràn ngập trầm lắng.

      Quay đầu , Lam Mộ Duy nhìn chằm chằm Úc Tử Ân cái, hít hơi sâu, "Chúc mừng Ân Ân, cậu ."

      "Cám ơn!" Gật đầu cái, Dịch Khiêm Mạch lễ phép cười cười, "Mấy ngày nữa tôi dẫn Ân Ân về nhà, nếu bận việc cháu cũng trở về cùng!"

      "Dạ." Con mắt trầm hơn, Lam Mộ Duy cười khổ ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân: "Ân Ân, tranh tài hôm nay, thay mặt tiểu Mẫn xin lỗi với em, ấy chỉ là quá muốn thắng em, cho nên mới chừa thủ đoạn nào như vậy."

      " cần xin lỗi, tôi đem chút chuyện này để ở trong lòng." Cười cười gượng ép, Úc Tử Ân ngước mắt chống lại tầm mắt của ta, "Người của phòng thiết kế đều ở Lam quán, lên !"

      ", tôi chỉ tới gặp em, tiếng chúc mừng với em rồi trở về." Nắm chặt tay, ta quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm Mạch, người cậu mình tôn trọng nhất, cười khổ sở: "Cậu , đối tốt với Ân Ân chút."

      "Cậu biết ." Nhìn dáng vẻ đơn của Lam Mộ Duy, mắt Dịch Khiêm Mạch hơi trầm, trong hơi thở thể nghe thấy tiếng thở dài hơi .

      Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm.

      " có chuyện nữa cháu về trước." đành lòng thu hồi ánh mắt, Lam Mộ Duy xoay người rời , bóng dáng kiêu ngạo mà quật cường, giống như là buộc mình cắt đứt tia hi vọng cuối cùng, cắt đứt ý niệm cuối cùng.

      Nhìn bóng dáng rời , Úc Tử Ân nghiêng người sang tựa vào trong ngực Dịch Khiêm Mạch, khẽ thở dài cái, cho đến hôm nay, rốt cuộc hiểu cái gì gọi là xoay người chính là cả đời.

      " cần đau lòng cũng cần khổ sở, có vài chuyện, mất hiểu được quý trọng. Nó đối với em chỉ là mê hoặc chấp niệm, chờ nó hiểu được, thấy người bên cạnh, cũng chấp nhất nữa."

      "Người bên cạnh. . . . . . là chỉ Diệp Tư Mẫn?"

      "Nếu em cho rằng còn có ai? Có số việc người đứng xem sáng suốt người trong cuộc mơ hồ, mấy năm này Diệp Tư Mẫn luôn ở bên cạnh nó, nhưng nếu có cảm giác, theo tính nó, để cho ta tiếp tục dây dưa, chỉ là người phụ nữ Diệp Tư Mẫn . . . . . . nên thiện lương chút. Chờ bọn chúng tự mình nghĩ thông, cũng rối rắm nữa. Cho nên em có sai, cần tự trách."

      " có tự trách, chẳng qua là cảm thấy việc đời khó đoán thôi." từng cho là mình gả cho người đàn ông này, lại nghĩ rằng vẫn còn cách xa.

      Khẽ thở dài cái, ôm ra khỏi Kim Cung, thẳng về nhà.

      ——《 quân môn sủng hôn 》——

      Bởi vì ngày hôm sau phải về nhà họ Úc ăn cơm, cộng thêm việc Dịch Khiêm Mạch chính thức tới cửa thăm hỏi, để khiến mình thất lễ ở trước mặt trưởng bối, sáng sớm Dịch Khiêm Mạch sai người chuẩn bị xong xe quà tặng, Úc Tử Ân thấy mà da đầu tê dại.

      "Em này Dịch tiên sinh, cần làm như cứu tế nạn dân, cha em cũng thiếu cái gì, làm thế phải quá khoa trương đấy chứ? !"

      "Đây là con rể tương lai hiếu kính cha vợ, cũng thể quá khó coi! Nếu cha em mất hứng đồng ý gả em cho làm thế nào? Vì để ngừa ngộ nhỡ, những công tác chuẩn bị vẫn nên làm ổn thỏa!"

      "Dạ dạ dạ. . . . . . có tiền cứ tùy ý!" là hết cách với , chuyện gì cũng lý luận.

      Trở lại nhà Úc, sáng sớm Úc Bảo Sơn đón dì Hồng, biết bọn họ trở về ăn cơm, sớm kêu quản gia chuẩn bị ít món ăn, thấy thời gian hơi sớm, vẫn chưa tới bữa trưa, Úc Bảo Sơn định lôi kéo Dịch Khiêm Mạch vào trong viện thưởng thức trà chuyện phiếm.

      Mặc dù Úc Bảo Sơn là người thô hào, nhưng vẫn rất biết thưởng thức trà, liên tiếp khen ngợi Dịch Khiêm Mạch đưa trà ngon, thỉnh thoảng tới giới thương nghiệp, hai người cũng rất ăn ý, tới những chuyện kia đều nghiêm túc.

      Ôm túi rau cải từ phòng bếp ra ngoài, Úc Tử Ân khách khí lôi kéo Dịch Khiêm Mạch nhặt rau, hoàn toàn thấy ánh mắt ám hiệu của Úc Bảo Sơn.

      Ngược lại Dịch Khiêm Mạch mở miệng: "Bác trai cần coi cháu như khách, về sau đều là người nhà, ở nhà bà xã ra lệnh chính là thánh chỉ, giúp chút cũng phải là chuyện gì to tát."

      "Xem , đây chính là cha đúng, đàn ông nhất định phải ở bên ngoài đánh liều trở lại chuyện gì đều giả bộ đại gia làm, đến đây, giúp tay giúp tay, nhiều người sức mạnh lớn!"

      Kết quả là bốn người ngồi ở bên cạnh bàn nhặt rau, vui vẻ hòa thuận.

      Giúp tay, thỉnh thoảng Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm Mạch, mở miệng hỏi: "Tiểu Mạch, chừng nào cháu mang Ân Ân gặp cha mẹ cháu? Chuyện giữa hai con, còn cần thông qua đồng ý của họ mới được."

      "Cháu tính toán rồi, ngày mai hoặc là ngày kia trở về đều được, chỉ chờ Ân Ân thôi, cháu sợ ấy còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp cha mẹ chồng, quá mức vội vàng cháu sợ làm ấy sợ." làm tất cả mọi chuyện, đều suy tính vì trước.

      Quay đầu, Úc Bảo Sơn nhìn con trầm mặc , khẽ thở dài cái: " dâu xấu xí sớm muộn vẫn phải gặp cha mẹ chồng, con là vãn bối cần lanh chanh láu táu có lễ độ, biết ?"

      "Biết, trong lòng con có tính toán!" gặp cha mẹ Dịch Khiêm Mạch đối với cũng phải việc khó gì, khó khăn là biết ở nơi đó gặp phải chị Dịch Khiêm Mạch - mẹ Lam Mộ Duy.

      Đối với người phụ nữ từng quở trách đáng giá, vẫn luôn sợ hãi trong lòng, cũng hoàn toàn là bởi vì như vậy, mới khiến trong mấy năm cố gắng ngừng, tiếp đó thoắt cái trở thành nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng.

      thể là có tự ái, cũng chỉ là thiếu quyết đoán, vô cùng chây lười đối với việc đời mà thôi.

      Mấy năm này Úc Bảo Sơn từng cảm thán tiếc nuối với có con trai, hi vọng có thể học tiếp quản chuyện của công ty, mỗi lần luôn là lấy lý do bận rộn công việc mà đẩy trách nhiệm, lại
      quên Úc Bảo Sơn cũng chỉ có đứa con .

      Bây giờ và Dịch Khiêm Mạch đính hôn, về sau hai người muốn làm bạn gắn bó suốt đời, vì vậy trở thành nửa đứa con trai của Úc Bảo Sơn, chuyện gửi gắm vào người Dịch Khiêm Mạch tự nhiên gánh chịu thay , mà lại có cớ lười biếng.

      Tiểu Ninh sai, đúng là tảng đá, đá cái cút xuống, đá bất động nương nhờ tại chỗ.

      Dùng cơm trưa xong, sợ buổi chiều Dịch Khiêm Mạch còn có việc, Úc Bảo Sơn cũng giữ người, rời khỏi nhà họ Úc, Úc Tử Ân ngồi ở ghế cạnh tài xế quay đầu liếc nhìn người đàn ông chỗ tài xê cái, do dự mở miệng: “Dịch tiên sinh, thương lượng với chuyện này.”

      “Hả?” Người ngồi chỗ tài xế thả chậm tốc độ xe, quay đầu nhìn cái dịu dàng hỏi: “Muốn thương lượng cái gì với ?”

      “Cha em chỉ có mình em là con , tương lai ông về hưu, tập đoàn Bảo Úc vẫn phải do em đảm nhận, em biết ghét Bảo Úc, cũng muốn mệt mỏi, có thể dạy em quản lý công ty thế nào ? Em muốn học cách đảm nhận trách nhiệm của con , để cho cha em cũng hưởng mấy năm thanh nhàn hạnh phúc, cần bôn ba nữa.”

      cũng phải là kiểu nữ cường nhân trong nghiệp, đối với , chuyện giới thương nghiệp hoàn toàn xa lạ, muốn học tập cũng chỉ có thể bắt đầu học từ cơ bản nhất.

      “…..” tới chuyện này, Dịch Khiêm Mạch khẽ sửng sốt chút, đảo quanh tay lái đem xe ngừng lại bên đường, nghiêng người sang vẻ mặt thành nhìn : “Ân Ân, chuyện này em phải nghe kỹ, nếu em muốn bước vào giới thương nghiệp, như vậy em tất nhiên phải buông tay vài thứ, ví như thiết kế. Nhưng nếu là như thế, tình nguyện giúp em kiên trì với giấc mộng của em, nên để sau này tiếc nuối, về sau chúng ta kết hôn, đương nhiên có trách nhiệm gánh vác Bảo Úc.”

      …Vậy giống nhau, em biết cha em rất coi trọng , cho đảm nhiệm Bảo Úc có vấn đề, nhưng em cũng muốn tận trách nhiệm của người làm con, trước kia là do em quá lười cũng quá ích kỷ, muốn đối mặt với chuyện này, bây giờ em mới hiểu, trốn tránh giải quyết được vấn đề, nên em đối mặt, em muốn đối mặt.”

      “Vậy còn thiết kế của em làm thế nào? Đây chính là mơ ước mà em kiên trì nhiều năm, em quyết định buông tha ư?” Chống lại kiên trì dưới đáy mắt , Dịch Khiêm Mạch thở dài bất đắc dĩ, đúng là vẫn còn lại .

      “Phật tổ cũng , có bỏ mới có được sao? Muốn có được vài thứ, tất nhiên mất chút, vạn vật đều là thăng bằng, phương diện thiết kế em sợ rằng cần buông tha chút, nhưng em cố gắng chú ý, được ?” nhìn chằm chằm vào , kiên trì quyết định của mình.

      “Ừm.” Khẽ thở dài, nghĩ, cho hai lựa chọn: “Cho em hai lựa chọn, là em quản lý Thụy Nhĩ, làm việc em muốn làm, đồng thời cũng có thể chăm sóc giấc mộng của em. Hai là đến bên cạnh , làm như thư ký trợ lý cho , như vậy em học tất nhiên nhanh hơn so với ở Thụy Nhĩ, cũng khổ cực hơn, nhưng mà ỏ bên cạnh tối thiểu có thể che chở cho em.”

      Trừng mắt nhìn Dịch Khiêm Mạch cười yếu ớt hìn , nghiêm túc hỏi, “Em muốn chọn loại nào?”

      Nghiêng đầu, Úc Tử Ân suy nghĩ chút, cuối cùng làm quyết định, nhíu mày nhìn , đáy mắt khó nén tia kích động: “Em chọn cái thứ hai.”

      “Tại sao?” Lựa chọn của mặc dù nằm trong dự liệu của , nhưng cũng khó nén được vui sướng.

      “Bởi vì theo kiến thức em có thể học được nhiều hơn so với ở Thụy Nhĩ làm CEO rảnh rỗi chuyện làm, em phải người ngu, dĩ nhiên chọn cái tốt cho mình. Khổ cực chút cũng sao, chỉ cần có thể học được vài thứ là đủ rồi.”

      Tài hoa buôn bán của , ngay cả Úc Bảo Sơn đều khen ngợi, theo bên cạnh , mưa dầm thấm đất tự nhiên cũng có thể học đươc ít thứ, chuyện này đối với còn có giá trị học tập hơn.

      “Được, em như vậy ngày mai phải đến chỗ Tổng giám Hạ từ chức, trở về bảo Văn Khâm sắp xếp chức vụ cho em, chờ chúng ta từ Bắc Kinh trở lại, em liền đến QM làm!” Vừa nghĩ tới về sau mỗi ngày đều có thể thấy , Dịch Khiêm Mạch khó nén được vui vẻ.

      “Ừ, trở về em tới Tổng giám Hạ, chỉ là… Nếu ấy để cho em làm thế nào?” Mấy năm này Hạ Khương Tuyết luôn rất coi trọng , đột nhiên rời có chút bỏ được.

      “Đừng lo lắng, với ấy.” xong, khởi động xe lái rời khỏi bên đường, “Trước đưa em về nhà, buổi chiều còn có buổi họp, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”

      “Ừm.”
      Last edited: 16/1/15
      xixon, hitory, dunggg 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :