1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xà công tử: Tiểu tướng công? Cút đi!!! – Thiên Lạc Họa Tâm (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 5: Cùng nhau tắm rửa.

      Phút chốc miệng run lên, Kim Chuyên và Vân Tinh liếc nhìn nhau, lại nhìn sang Nhị ca, lựa chọn tiếp tục trầm mặc, dù sao từ trước tới giờ đều nhát gan, nên xuất đầu lộ diện, vẫn nên yên phận hơn.

      Nhưng nương tử của Vân Tinh lại nghĩ như vậy.

      “Đại ca, hóa ra huynh vẫn chưa lấy vợ là do có thú vui này sao?” Vân Tinh châm chọc cong môi lên, “Có điều, huynh là chủ nhà, chúng ta đương nhiên cũng phản đối.”

      Như vậy chính là chỉ cần mình có thể nuôi sống bọn họ, cái gì cũng sao cả? Kim Bảo nhi cảm thấy bọn họ nghĩ như vậy vẫn tương đối tốt.

      “Như thế rất tốt, đại ca có sở thích đoạn tụ, như vậy thể sinh con, đến lúc đó, Kim gia cuối cùng là của chúng ta.” Y Đình giọng bên tai Kim Khoáng.

      Tiểu oa nhi híp híp mắt, vẫn tiếp tục đơn thuần đưa ngón tay vào trong miệng mút, phát ra tiếng chậc chậc.

      Sợ nước miếng của tiểu oa nhi lại chảy ra, Kim Bảo Nhi đành phải lôi ngón tay của ra, cảm giác lành lạnh trong đũng quần vẫn kích thích bộ vị mẫn cảm của nàng.

      “Được rồi, tiểu tướng công, chúng ta tắm thôi, nhìn ngươi cả người bẩn thỉu này, biết lăn lộn trong bùn mấy vòng nữa.” Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng muốn phản ứng lại ý tưởng của mấy người kia, nàng chỉ muốn tắm rửa chút, thuận tiện thay bộ y phục này, chuẩn bị tốt còn tìm tên bệnh thần kinh ở sát vách nữa.

      Tắm rửa? Tiểu oa nhi vừa nghe nàng , lập tức vui vẻ, hai tay lần mò tới vị trí trước ngực của nàng, hai chân lại càng kẹp chặt lấy eo.

      “Lộ Nhi muốn tắm.” cố ý dùng giọng non nớt , nhưng lại có thể để cho tám lỗ tai kia nghe ràng, trong đại sảnh nhất thời có thanh hút khí lạnh.

      Lộ Nhi? Hóa ra đứa tên là Lộ Nhi, nhặt được ở ven đường, gọi Lộ Nhi quả sai.

      Kim Bảo Nhi dịu dàng ôm lấy , chỉ cảm thấy tiểu oa nhi này vô cùng đáng , giọng mềm mại non nớt, lại càng làm cho tình mẫu tử của nàng phát huy.

      “Ca ca giúp ngươi tắm, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn, để ta tắm xong rồi ngủ, thể chạy loạn khắp nơi, có được hay ?” Nàng dùng giọng điệu dụ dỗ tiểu hài tử .

      “Vâng, Lộ Nhi ngoan ngoãn.” Đôi mắt to ngập nước của cong thành hình vầng trăng, cực kì cao hứng đồng ý.

      Tốt tốt, bước đầu tiên, cùng tắm rửa, cực kỳ dễ dàng đạt tới kết quả muốn.

      “Tốt, chúng ta !” Nàng ôm lấy , dưới ánh mắt soi rọi của bốn người, nàng thoải mái bước ra đại sảnh, biết đũng quần ẩm ướt có rơi vào trong mắt bốn người kia .

      Đợi cho nàng rời , trong đại sảnh, cảnh yên lặng…. Qủa thực, đại ca thích nam tử, lại còn thích luyến đồng!

      Nàng thẳng qua hoa viên, phân phó nha hoàn đun nước, nàng trực tiếp ôm thẳng tiểu oa nhi vào phòng tắm, định thoát y, lại thấy tiểu oa nhi ngồi chồm hỗm mặt đất, chống cằm nhìn về phía mình.

      xong, vừa rồi dụ dỗ hồi, đầu óc bị hôn mê đáp ứng cùng tắm rửa, nếu bị nhìn thấy hai khối thịt trước ngực, có thể nào bị phát thân phận nữ nhi ?

      “Tỷ tỷ, có thể nhanh lên , Lộ Nhi rất đói…” rũ mắt xuống, che kín vẻ tham lam trong mắt, tỏ vẻ đáng thương chu môi làm nũng.

      tại mới biết phân biệt nam nữ, muộn rồi!

      “Vậy bây giờ tỷ tỷ đưa ngươi ăn chút gì nhé?” Kim Bảo nhi vui vẻ , đợi nó ăn xong, mình càng tiện dỗ nó ngủ trước, phải mọi người đều tiểu hài tử ăn no dễ ngủ sao? Nàng hề nhận ra xưng hô của lại đổi thành “Tỷ tỷ” rồi.

      Lộ Nhi lắc lắc đầu, đứng dậy cởi y phục của chính mình, tốc độ nhanh tới nỗi làm nàng trợn mắt há mồm.

      sạch , vệ sinh bị đau bụng, có phải tỷ tỷ ghét bỏ Lộ Nhi sạch , muốn giúp Lộ Nhi tắm ?” xong, cúi đầu, lại ngồi xổm đất, bắt đầu lau nước mắt, đôi mắt to ngập nước tội nghiệp nhìn nàng.

      Bản năng làm mẹ của người nào đó lại bùng lên.

      Tiểu oa nhi mới năm tuổi biết cái gì chứ? chừng phân biệt nam nữ cũng ràng, mình làm sao có thể ngu ngốc để nó biết đây? Nàng tự giễu chính mình.

      Nàng quay lưng lại, cởi bỏ giày bẩn, lộ ra đôi bàn chân trắng như ngọc chưa bao giờ bó, chậm rãi gỡ áo xuống, cởi y phục, lộ ra tầng vải trắng bao bọc lấy bộ ngực, cùng với vai ngọc, mông tròn.

      “Ực.” Lộ Nhi nuốt nước miếng cái, ánh mắt chiếu sáng, nghĩ tới mình lại có được ưu vật thượng đẳng thế này!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 06: Cách làm nũng đáng .

      Nàng dặt tay lên mảnh vải bao bọc bộ ngực, hơi do dự, vẫn chịu cởi bỏ nơ bướm cột, cũng cú ý tới những người đằng sau hoàn toàn có bộ dáng của tiểu oa nhi năm tuổi, Lộ Nhi dùng ánh mắt tham lam đánh giá người nàng từ xuống dưới.

      Đúng đúng, sai, hề lường trước được đều này.

      Đôi môi mỏng phấn nộn của hơi há ra, đưa lưỡi nhàng liếm láp môi dưới, nhìn nàng vẫn quay lưng về phía mình, có vẻ như xấu hổ, đôi mắt ngập nước đảo tròn, thổi khí ra nhà tắm chưa hung nóng, từ từ toát ra hơi nóng.

      “Bùm!”

      Nghe được tiếng nước vang tung tóe, Kim Bảo Nhi quay đầu lại, nhìn giữ bồn tắm, đứa cố trồi lên, hai tay giơ lên kêu cứu, phải Lộ Nhi là ai!

      Rốt cuộc nàng bất chấp xấu hổ, nhanh chóng nhảy vào, hơi nước biết từ lúc nào tràn ra cả phòng tắm, ở giữa bồn tắm, lại nhìn thấy cái đầu nhô lên. Nàng cuống quýt nhày vào bồn tắm, nhìn nước ngập tới phàn eo của mình, đúng lá so với đứa mực nước hơi cao chút.

      “Lộ Nhi, Lộ Nhi, ngươi ở đâu? Đừng dọa tỷ tỷ!” hai tay nàng mò mẫm ở trong nước, nghĩ tới bồn tắm dài hai thước mà lại có khả năng làm đứa chết đuối, hơn nữa nếu phải vì mình coi trọng nó cũng xảy ra việc ngoài ý muốn này.

      “Lộ Nhi, là tỷ tỷ tốt, có coi trọng ngươi, ngươi mau ra đây, đừng dọa tỷ tỷ, mau ra đây….” Nàng sợ tới mức tay chân lạnh cóng, giờ phút này cũng cảm thấy tình cảm ấm ap.

      Đột nhiên, nàng dừng tay lại, ngơ ngác nhìn chăm chú vào dưới cơ thể mình, àn tay ôm lấy bên chân của nàng từ từ lên ngay lúc muốn chạm đến nơi tư mật nàng đột nhiên chụp tới, tiểu oa nhi kia phải Lộ Nhi là ai?

      định trách cứ nghe lời, lại bị hai cánh tay mềm mại ôm lấy , oa oa khóc.

      “Tỷ tỷ, khủng khiếp quá, Lộ Nhi thiếu chút nữa bị chết đuối rồi …. Huhuhu” Vừa rồi ở dưới nước nhéo vào đùi mình mấy cái, thừa dịp còn đau, liền chảy nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

      Nàng đau lòng vỗ vỗ lưng của , giúp thở đều, nhất thời cảm thấy mình nên trách Lộ Nhi, đó đều là lỗi của mình trông giữ cẩn thận.

      “Đừng sợ, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, Lộ Nhi bị chết đuối, chỉ cần ôm tỷ tỷ, ngươi xem, nơi này tuyệt đối đáng sợ, còn có thể rải hoa chơi đùa nữa.” nàng đùa với , cầm rỗ hoa ở bên cạnh, vẩy chút vào giữ bồn, rồi cẩn thận ngồi xuống, để cho đứng ở chân mình, còn phía sau áp vào thành bể.

      “Vâng, đúng là chơi vui nha.” giơ bàn tay bé ra cầm lấy đóa hoa, đôi mắt ngập nước cười tươi thành vầng trắn, đôi má hồng hồng vừa khóc xong ở trong hơi ẩm càng thêm hồng, giống như haii quả đào đáng động lòng người.

      Kim Bảo Nhi bất giác hung hăng ôm chầm , hôn cái vào má, ngửi được mùi sữa mẹ, cảm giác như tiểu đệ đệ trước kia đều do nàng nuôi lớn lên.

      “Lộ Nhi cũng muốn hôn tỷ tỷ, hôn tỷ tỷ, hôn tỷ tỷ, hôn tỷ tỷ,” nhàng lặp lại mấy câu đằng sau.

      Phút chốc làm Kim Bảo Nhi vui vẻ cười khanh khách, giơ ra phía trước, chỉ chi vào đôi má phấn hồng.

      Nhưng mà, Lộ Nhi lại nhắm nghiền mắt, chớp chớp lông mi, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác mềm mại kích thích thần kinh, nàng mở to hai mắt, thể tin nổi nụ hôn đầu tiên của mình lại dành cho tiểu oa nhi năm tuổi.

      “Oa? Tỷ tỷ, mặt của tỷ mềm, lại hông cái nữa, lại hôn cái nữa được ?” sau khi hôn, lại giả bộ vôi tội mở to mắt, ôm cổ nàng lắc lắc.

      Hóa ra cho rằng hôn ở mặt sao? Nàng cười khổ gật đầu, để tránh sai lằm lại tái diễn, nàng trưc tiếp đưa má dán lên môi , chờ nghe tiếng chụt rồi mới đứng lên.

      “Ô, đây là cái gi? Tỷ tỷ, vì sao tỷ cởi hết y phục, muốn tắm sao?” Tay của lần mò lên tấm vải tắng bao bọc bộ ngực của nàng, hai mắt mơ màng nhìn nàng.

      “Cái này, cái này …” muốn như thế nào đây? Nàng ấp a ấp úng giải thích được.
      Last edited: 11/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 7: Nam nữ khác biệt

      Ấp úng hồi, nàng vẫn sắp xếp nổi câu chữ, đành phải “Cái này, cái này” để kéo dài thời gian.

      xong rồi, đối với bọn đệ đệ chỉ cần nàng quát lớn tiếng mấy tiểu gia hỏa yên ổn lại, nhưng mà đối với tiểu oa nhi đáng trước mặt này, mình căn bản là muốn dọa sợ, nhưng mà làm thế nào để thoát khỏi vấn đề này đây?

      “Lộ Nhi hiểu rồi, chắc chắn là giấu đồ ăn nên cho Lộ Nhi xem.” Chép miệng hai lần, chảy nước miếng, bộ dáng kiềm chế nhẫn nại, xem ra là Kim Bảo Nhi xấu hổ.

      , phải đồ ăn, chỉ là có mấy thứ khác so với Lộ Nhi thôi.” Nàng xấu hổ giải thích, khoa chân múa tay trước ngực .

      phải đồ ăn sao? hơi thất vọng cúi đầu, đôi mắt to lại ngập nước, môi hồng mím lại.

      “Có phải tỷ tỷ sợ Lộ Nhi cướp đồ ăn của tỷ tỷ ? Lộ Nhi , Lộ Nhi cực kỳ ngoan, trước kia ở trong rừng cùng với ca ca, lúc có đồ ăn Lộ Nhi cũng tranh của ca ca, nhưng mà ca ca chết, Lộ Nhi mới ra khỏi rừng…” giọng nghẹn ngào, lấy bàn tay lau nước mắt, lông mi rũ xuống, nhìn xinh xắn đáng .

      Hóa ra phải bị vứt bỏ, mà là nhà còn ai… Nghĩ đến lúc trước bản thân mình nghe tin cha mẹ rơi xuống vách núi, giống như đòn phủ đầu, may mắn nàng còn cái gia đình này nên tới mức sống lang bạt. Nhưng mà Lộ Nhi cái gì cũng có, chừng đến ăn cũng đủ no.

      có, tỷ tỷ có giấu đồ ăn, ngươi xem này.” Để chứng minh bản thân mình có lừa gạt , nàng cắn chặt răng, cởi bỏ nơ bướm, tấm vải trắng theo đường cong chậm rãi trượt xuống.

      Bộ ngực tuyết tròn đầy bung ra, mặt nàng phiếm hồng, trong màn hơi nước mờ ảo lại càng thêm động lòng người. Vẻ thẹn thùng giống như đóa hoa vừa muốn nở, lại vừa sợ hãi ánh mặt trời. Nhưng cuối cùng vẫn nở rộ, mang theo vẻ đẹp đỏ thắm, vừa ôn nhu, vừa sợ hãi.

      phải đồ ăn.” cực kì tiếc hận liếm liếm khóe môi, ánh mắt lộ ra ý cười gian kế thực được, nhưng phút chốc biến mất, “Nhưng mà, vì sao tỷ lại có thêm hai khối thịt so với Lộ Nhi vậy?” Vẫn như cũ phát huy khả năng tò mò, ngại học hỏi kẻ dưới.

      Nàng cho rằng vấn đề này chấm dứt, ai ngờ rằng lại tiếp tục hỏi nữa, nàng thiếu chút nữa ngất luôn.

      Nhưng mà, may mà nghe qua giọng điệu của , tựa hồ cũng phân biệt được nam nữ, chắc là ca ca của chưa kịp dạy, hoặc là bởi vì còn quá , cho nên cái gì cũng hiểu, nghĩ vậy, Kim Bảo Nhi hơi yên tâm.

      “Tỷ tỷ có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi thể cho người khác biết, coi như là bí mật của hai chúng ta, có được hay ?” Nàng giơ ngón tay ra, cười cười lấy lòng.

      Ngoéo tay? Lông mày nhíu mày, lại cười ngây thơ vô hại.

      Nữ nhân này cũng quá ngây thơ, chỉ bản năng làm mẹ bùng nổ, mà còn thể miễn dịch thích với tiểu oa nhi, lại còn luôn thương xót, xem ra mình nắm được nhược điểm này của nàng có thể làm cho nàng trở thành vật trong tay mình.

      “Cái này, là vì tỷ tỷ bị căn bệnh, cho nên mới bị sưng lên, ngươi đừng với bất kì ai, nếu lúc đó tỷ tỷ lại lo lắng, lại thể…” Nàng đột nhiên ngừng giải thích, trừng mắt nhìn , “Vì sao Lộ Nhi gọi ta là ca ca, lại muốn gọi là tỷ tỷ?”

      Rốt cuộc cũng tìm thấy vấn đề mấu chốt rồi sao? giảo hoạt cười thầm, ánh mắt mơ màng nhìn nàng.

      “Trước kia ca ca ngoại trừ người giống đều phải gọi là tỷ tỷ, vì hình dáng tỷ tỷ giống ca ca.” thành trả lời.

      Sao? Xem ra ca ca của giáo dục cẩn thận, tốt tốt, như vậy nàng có thể thuận lợi che giấu thân phận của mình rồi.

      “Dù giống nhưng mà ta thích Lộ Nhi là ca ca, khụ, về sau gọi là ta là ca ca có được hay ?” Nàng dụ dỗ, tiểu oa nhi hình như cũng dễ dàng bị dụ.

      Nhưng mà, tiểu hài tử này hoàn toàn khác.

      “Nhưng mà Lộ Nhi thích gọi là tỷ tỷ, Lộ Nhi có tỷ tỷ, nếu , Lộ Nhi lén gọi người là tỷ tỷ có được , cho người khác biết, Lộ Nhi xin thề!”*Chương 7: Nam nữ khác biệt

      Ấp úng hồi, nàng vẫn sắp xếp nổi câu chữ, đành phải “Cái này, cái này” để kéo dài thời gian.

      xong rồi, đối với bọn đệ đệ chỉ cần nàng quát lớn tiếng mấy tiểu gia hỏa yên ổn lại, nhưng mà đối với tiểu oa nhi đáng trước mặt này, mình căn bản là muốn dọa sợ, nhưng mà làm thế nào để thoát khỏi vấn đề này đây?

      “Lộ Nhi hiểu rồi, chắc chắn là giấu đồ ăn nên cho Lộ Nhi xem.” Chép miệng hai lần, chảy nước miếng, bộ dáng kiềm chế nhẫn nại, xem ra là Kim Bảo Nhi xấu hổ.

      , phải đồ ăn, chỉ là có mấy thứ khác so với Lộ Nhi thôi.” Nàng xấu hổ giải thích, khoa chân múa tay trước ngực .

      phải đồ ăn sao? hơi thất vọng cúi đầu, đôi mắt to lại ngập nước, môi hồng mím lại.

      “Có phải tỷ tỷ sợ Lộ Nhi cướp đồ ăn của tỷ tỷ ? Lộ Nhi , Lộ Nhi cực kỳ ngoan, trước kia ở trong rừng cùng với ca ca, lúc có đồ ăn Lộ Nhi cũng tranh của ca ca, nhưng mà ca ca chết, Lộ Nhi mới ra khỏi rừng…” giọng nghẹn ngào, lấy bàn tay lau nước mắt, lông mi rũ xuống, nhìn xinh xắn đáng .

      Hóa ra phải bị vứt bỏ, mà là nhà còn ai… Nghĩ đến lúc trước bản thân mình nghe tin cha mẹ rơi xuống vách núi, giống như đòn phủ đầu, may mắn nàng còn cái gia đình này nên tới mức sống lang bạt. Nhưng mà Lộ Nhi cái gì cũng có, chừng đến ăn cũng đủ no.

      có, tỷ tỷ có giấu đồ ăn, ngươi xem này.” Để chứng minh bản thân mình có lừa gạt , nàng cắn chặt răng, cởi bỏ nơ bướm, tấm vải trắng theo đường cong chậm rãi trượt xuống.

      Bộ ngực tuyết tròn đầy bung ra, mặt nàng phiếm hồng, trong màn hơi nước mờ ảo lại càng thêm động lòng người. Vẻ thẹn thùng giống như đóa hoa vừa muốn nở, lại vừa sợ hãi ánh mặt trời. Nhưng cuối cùng vẫn nở rộ, mang theo vẻ đẹp đỏ thắm, vừa ôn nhu, vừa sợ hãi.

      phải đồ ăn.” cực kì tiếc hận liếm liếm khóe môi, ánh mắt lộ ra ý cười gian kế thực được, nhưng phút chốc biến mất, “Nhưng mà, vì sao tỷ lại có thêm hai khối thịt so với Lộ Nhi vậy?” Vẫn như cũ phát huy khả năng tò mò, ngại học hỏi kẻ dưới.

      Nàng cho rằng vấn đề này chấm dứt, ai ngờ rằng lại tiếp tục hỏi nữa, nàng thiếu chút nữa ngất luôn.

      Nhưng mà, may mà nghe qua giọng điệu của , tựa hồ cũng phân biệt được nam nữ, chắc là ca ca của chưa kịp dạy, hoặc là bởi vì còn quá , cho nên cái gì cũng hiểu, nghĩ vậy, Kim Bảo Nhi hơi yên tâm.

      “Tỷ tỷ có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi thể cho người khác biết, coi như là bí mật của hai chúng ta, có được hay ?” Nàng giơ ngón tay ra, cười cười lấy lòng.

      Ngoéo tay? Lông mày nhíu mày, lại cười ngây thơ vô hại.

      Nữ nhân này cũng quá ngây thơ, chỉ bản năng làm mẹ bùng nổ, mà còn thể miễn dịch thích với tiểu oa nhi, lại còn luôn thương xót, xem ra mình nắm được nhược điểm này của nàng có thể làm cho nàng trở thành vật trong tay mình.

      “Cái này, là vì tỷ tỷ bị căn bệnh, cho nên mới bị sưng lên, ngươi đừng với bất kì ai, nếu lúc đó tỷ tỷ lại lo lắng, lại thể…” Nàng đột nhiên ngừng giải thích, trừng mắt nhìn , “Vì sao Lộ Nhi gọi ta là ca ca, lại muốn gọi là tỷ tỷ?”

      Rốt cuộc cũng tìm thấy vấn đề mấu chốt rồi sao? giảo hoạt cười thầm, ánh mắt mơ màng nhìn nàng.

      “Trước kia ca ca ngoại trừ người giống đều phải gọi là tỷ tỷ, vì hình dáng tỷ tỷ giống ca ca.” thành trả lời.

      Sao? Xem ra ca ca của giáo dục cẩn thận, tốt tốt, như vậy nàng có thể thuận lợi che giấu thân phận của mình rồi.

      “Dù giống nhưng mà ta thích Lộ Nhi là ca ca, khụ, về sau gọi là ta là ca ca có được hay ?” Nàng dụ dỗ, tiểu oa nhi hình như cũng dễ dàng bị dụ.

      Nhưng mà, tiểu hài tử này hoàn toàn khác.

      “Nhưng mà Lộ Nhi thích gọi là tỷ tỷ, Lộ Nhi có tỷ tỷ, nếu , Lộ Nhi lén gọi người là tỷ tỷ có được , cho người khác biết, Lộ Nhi xin thề!” Lấy ngón tay giữa quấn lấy ngón tay trỏ, năn nỉ, mắt ngập nước nhìn nàng do dự. Lấy ngón tay giữa quấn lấy ngón tay trỏ, năn nỉ, mắt ngập nước nhìn nàng do dự.’
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 08: Xấu hổ dạy dỗ


      Hóa ra bởi vì có tỷ tỷ cho nên mới muốn mình là tỷ tỷ của sao? Bản năng làm mẹ của Kim Bảo Nhi lại tiếp tục phát huy, trong nháy mắt bị ánh mắt đáng của chinh phục, lập tức hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu.

      “Nhưng mà tỷ tỷ à, mấy người khác làm sao Lộ Nhi phân biệt được ai là ca ca, ai là tỷ tỷ? Bọn họ cũng khác so với ca ca Lộ Nhi.” cúi đầu, tỏ vẻ khó xử, hai mắt híp híp, khóe môi cong lên.

      Nàng quả thực làm người ta muốn gây khó dễ cũng được, bởi lẽ rất thú vị.

      tu hành ở nhân gian cả ngàn năm, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử để chơi đùa tốt như vậy, thông tuệ và ngây ngốc đồng thời ở cùng chỗ, trêu đùa chút phải mình rồi!

      Vắt nát óc, nàng chỉ vào ngực mình : “Ở bên ngoài nhìn thấy người khác, có cái này là tỷ tỷ, nếu là ca ca.” Dạy dỗ tiểu oa nhi như vậy có phải hơi có vấn đề ? Nàng cũng , chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái đề tài nhạy cảm này.

      Nhưng mà kỳ lạ, tiểu oa nhi lại vô cùng cố chấp với vấn đề này.

      “Bọn họ đều mắc bệnh sao?”

      phải, chỉ có tỷ tỷ có bệnh.” Lúc này, nàng quả cảm thấy chính mình bị bệnh, làm sao lại cùng tiểu oa nhi bàn luận cái đề tài này?

      Vừa định muốn đổi chủ đề, ai ngờ, nàng còn chưa mở miệng câu tiếp theo của làm nàng thiếu chút nữa ngã ra đất.

      “Bởi vì có bệnh cho nên chỗ này của hai chúng ta mới khác nhau sao?” Lộ Nhi khờ khạo chỉ vào chỗ tư mật của chính mình, cúi đầu nhìn thoáng qua vẫn giấu dưới đáy bồn.

      Có phải nhiệt độ phòng tắm rất cao rồi hả?

      “Ách, ngâm nước lâu rồi, chúng ta ra ngoài .” Lau mồ hôi trán, nàng ràng nghe thấy nhưng trả lời, trực tiếp làm như mình nghe thấy gì.

      Đối với bản thân nàng, đây là chướng ngại thể vượt qua, dù sao nhiều năm che giấu thân phận như vậy, ngay cả nha hoàn sinh hoạt thường ngày của mình cũng biết thân phận của mình, chưa bao giờ cùng ai khác về vấn đề bí này. Bây giờ đột nhiên lại cùng tiểu oa nhi thảo luận, nàng có cảm giác hơi quái dị.

      “Nhưng mà còn chưa thoa thơm thơm, tỷ tỷ.” chỉ vào khay hoa hồng ở bên cạnh, đó là những miếng xà phòng khắc thành từng đóa hoa hồng, màu sắc tươi đẹp, điêu khắc rất sống động. cực kỳ vui vẻ, có vẻ hơi chờ mong.

      Ồ? Đúng rồi! Làm sao nàng lại quên bước này. Nàng nhấc cánh hoa hồng lên, để vào lòng bàn tay .

      “Xoa xoa lên người như vậy, lúc nổi lên bọt dùng nước rửa trôi là sạch.” Nàng cũng vân vê cánh hoa, xoa nhè lên người, làm mẫu cho xem.

      Nhất thời, da thịt tuyết trắng xuất mấy tầng bọt trắng, nhìn kĩ da thịt càng trơn bóng, càng thêm trắng.

      “Ta biết.” cầm lấy cánh hoa hồng vừa mới đặt lên người, bàn tay vừa động xà phòng rơi xuống nước, mấy lần liên tiếp đều như vậy. “Tỷ tỷ giúp ta tắm, có được ?” Hai mắt tội nghiệp đầy khẩn cầu nhìn nàng, môi hồng méo xệch, tựa hồ muốn khóc.

      được khóc, tỷ tỷ giúp ngươi tắm.” Nàng thở dài, xem ra mình cần phải từ từ dạy dỗ mấy thứ sinh hoạt bình thường. “Về sau thể động tí là khóc, ngươi là nam tử hán, về sau còn có trách nhiệm cần gánh vác, nếu lại giống như mấy tỷ tỷ, ca ca kia vừa ngu dốt lại lười làm, làm tỷ tỷ muốn sống cũng được.” Nàng cầm đóa hoa xoa xoa sạch lên người , tới lúc chạm vào hạ thân, hơi do dự rồi kìm nén dùng đạo lực nhất xoa xoa.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 09: Nam tử đoạn tụ

      Tắm rửa xong, giúp Lộ Nhi thay bộ y phục mới, Kim Bảo nhi cũng thay bộ y phục sạch , bàn tay lớn nắm bàn tay , ra khỏi phòng tắm.

      “Phượng nhi, mang Lộ Nhi tới phòng ta cho dùng chút điểm tâm, đợi ăn xong ngươi cho ngủ, đừng để chạy loạn khắp noi.” Nàng phân phó nha hoàn của mình, đưa Lộ Nhi vào tay của Phượng nhi.

      “Đại thiếu gia yên tâm, Phượng nhi chăm sóc tiểu thiếu gia.” nghe qua mấy vị thiếu gia chuyện trong đại sảnh, Phượng nhi lanh trí trả lời.

      Khẽ gật đầu, Kim Bảo Nhi vỗ vỗ đầu của Lộ nhi, nhịn được cúi đầu hôn cái lên đôi má phấn nộn của .

      “Lộ Nhi, chờ ca ca trở về kể chuyện cho ngươi nghe.”

      Gạt người, vừa mới nha hoàn cho mình ngủ, bây giờ còn chờ để kể chuyện sao, trong mắt lên chút khinh thường, nhưng lại mở to đôi mắt ngập nước, cười ngây ngô, ngoan ngoãn gật đầu.

      “Đại thiếu gia, ngài lại muốn gặp cái người sát vách kia sao?” Phượng nhi khỏi có chút lo lắng, “ bằng ta theo ngài nhé?”

      Người sát vách kia? Là ai? Lộ Nhi nhạy bén cảm giác được hai người bọn họ có biểu tình rất quái dị, khỏi kéo dài lỗ tai.

      sao, Phượng nhi, thể khi dễ ta được, trời cũng sắp tối rồi, ta vẫn nên nhanh thôi.” Tùy ý khoát tay áo, nàng xoay người rời .

      Nàng luôn luôn có thói quen bước lớn ra đường, tới nửa khắc ra ngoài cửa lớn rộng bốn thước.

      Tám đôi đèn lồng treo cao, đại môn sơn son khí phái vững vàng, mà ở trước cửa có đôi sư tử đá miệng ngậm ngọc, uy nghi bề thế.

      “A, Kim đại công tử đến, đúng lúc công tử nhà chúng ta thưởng trà, lão nô dẫn ngài qua đó.” Làm bộ bước ra khỏi cửa, nhìn thấy nàng, lão quản gia của Mộ Dung gia cười tít mắt đón chào.

      Đúng lúc? Thực ra là đợi mình đúng hơn?

      Kim Bảo Nhi cũng khách khí với , tùy ý lên tiếng, rồi theo vào đại môn phía Đông, nàng nhìn đình đài thủy tạ, kì hoa dị thảo, núi giả thác chảy đường trở nên quen mắt.

      Ước chừng khoảng nửa khắc, mới tới sân sau phía Đông của công tử. Khỏi cần , thảm cỏ Ba Tư trong sân, mẫu đơn ngàn năm, cây dâu trăm năm, đàn sáo, so với những thứ ở phía trước hề kém cỏi chút nào.

      Dưới cây dâu trăm năm, nam tử áo lục đơn độc thẩm trà, ở chỗ ngồi đối diện cũng để ly trà vừa rót, bàn có chút hạt dưa và điểm tâm, bộ dáng sớm dự đoán có người nào đó đến.

      “Lão nô còn có việc, xin phép trước, Kim công tử, mời.” tới cửa sân, lão quản gia tự nhiên ngừng bước chân, có chút thâm ý cười cười, xoay mình rời .

      Lần nào đến cũng đều là chiêu này, xem ra cái tên quản gia này đúng là biết mệt. Kim Bảo Nhi nhún vai, cũng muốn quản nhiều như vậy, thong thả bước vào.

      “Đoạn tụ công tử, lần này ngươi lại muốn cái gì? Hả?” Nàng lạnh lùng mở miệng.

      “Phụt!” Nam tử áo lục vừa uống ngụm trà vào miệng phun ra, bất đắc dĩ dùng ánh mắt bi thương nhìn nàng: “Khụ. Kim công tử, sao lại muốn tới gặp bản công tử như vậy? Mở miệng ngậm miệng lại gọi cái gì đoạn tụ công tử, như vậy lần sau đừng tới gặp ta nữa, còn là thanh mai trúc mã nữa.”

      Mệt cho còn có mặt mũi ra bốn chữ thanh mai trúc mã này! Kim Bảo Nhi cười lạnh lùng.

      Ở trước mặt mọi người, ai cũng đều gọi mình là Kim công tử, mà lại thích nữ sắc, chỉ thích nam tử, cả ngày bám sau mông mình. Thấy nàng để ý tới lại tức giận gây khó dễ khắp nơi, buộc mình phải tới gặp , lại như chính mình nguyện ý qua đây sao?

      “Ngươi vốn là nam nhân đoạn tụ, lại gieo rắc khắp nơi, có người nào biết, ngươi còn hiểu sao?” Nàng châm chọc , chút khách khí đến cạnh bàn ngồi xuống, uống ngụm trà, nắm nắm hạt dưa bỏ vào miệng, “Nếu muốn chứng minh ngươi phải lập tức lấy vợ sinh con, đừng có quấn lấy ta dứt.”

      Công tử áo lục xấu hổ, ho tiếng, đột nhiên khóe môi tuấn mỹ cong lên.

      “Bảo Nhi, trong trà của ngươi có mị dược, ta phải tìm ba tiệm thuốc bắc mới tìm được, uống cẩn thận chút, chén ba mươi lượng đó!”

      “Phụt!” Lần này đến lượt nàng phun nước trà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :