1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5. Phong Niên.

      Editor: Linh.

      Phong Niên Thực Phủ là sản nghiệp lớn nhất của Hướng gia. Năm đó Hướng Hằng Ninh dựa vào Phong Niên Thực Phủ từng bước khởi gia lập nghiệp. Nhiều năm trôi qua, Phong Niên Thực Phủ sớm trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất địa phương. Bốn chữ “Phong Niên Thực Phủ” lại là Hàn Thọ - Trạng nguyên lang liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội Nguyên, Trạng nguyên năm đó tự mình viết xuống.

      Trong ngày thường Phong Niên Thực Phủ chính là bữa tiệc khó cầu, lúc bận rộn, quý nhân tới chơi có khả năng còn cần phải hẹn trước. Có thể thấy được tiếng tăm của Phong Niên Thực Phủ có bao nhiêu lớn.

      Hướng Vân Hoan nhớ láng máng, đời trước cũng vào thời gian này, phụ thân chậm chạp về, Tô thị liền đưa ra ý kiến để Ôn Ngọc Lương giúp đỡ quản lý sản nghiệp trong nhà. Lúc đó nàng bị Ôn Ngọc Lương mê hoặc đến thất điên bát đảo, lại nghĩ dù sao có ngày Ôn Ngọc Lương cũng là trượng phu của mình, để sớm tiếp xúc cũng tốt.

      Nào từng nghĩ đến, Ôn Ngọc Lương tiếp nhận sản nghiệp nhà nàng, lại thể trở thành trượng phu của nàng. Hướng Vân Hoan bị đuổi ra khỏi Hướng phủ bao lâu, Ôn Ngọc Lương liền cưới Hướng Vân Cẩm, ở rể Hướng gia. Lại sau này, khi Vân Hoan biết được tin phụ thân chết đường trở về, Phong Niên Thực Phủ là ngày càng sa sút.

      Vài năm sau, Hướng Vân Hoan đứng trước cửa Phong Niên Thực Phủ lần nữa, chiêu bài Phong Niên Thực Phủ bị thay thế, vốn là tửu lâu lại biến thành sòng bạc.

      Sau này, Hướng Vân Hoan mới biết được, Ôn Ngọc Lương căn bản biết kinh doanh, lại cờ bạc như mạng, tiêu tiền như nước.

      Phong Niên, cũng là bại bởi người khác.

      Năm đó Hướng Vân Hoan hối hận cả đời, đời này, làm sao có thể để Ôn Ngọc Lương làm chủ Phong Niên, đoạt phủ đệ của nàng, phá hư sản nghiệp nhà nàng?

      “Mẫu thân đề cập đến ta ngược lại quên, biểu ca Ngọc Lương năm trước tham gia thi khảo, đảo mắt năm sắp qua , sao cũng thấy người nhà gửi thư thúc giục trở về?” Hướng Vân Hoan ổn định giọng điệu, cười cười hỏi.

      Tô thị sững sờ chút, : “Học đường ở Ung Châu tốt hơn so với nơi khác, chắc là biểu ca con muốn ở Ung Châu lâu hơn chút.”

      “A, ở lâu....” Vân Hoan thấp giọng, chỉ khoảng nửa khắc sau lại thay đổi ngữ điệu: “Hôm qua nữ nhi thấy cái túi thơm bẩn kia thêu hoa đoàn tụ, cũng rất giống bụi hoa trong viện Cẩm tỷ tỷ. Chẳng lẽ Hoán Hương theo bên người tỷ tỷ, cái khác học được, nhưng tú công lại học tốt lắm. Ngày thường thấy Hoán Hương có thể thêu cái gì đẹp như vậy, khó có khi thêu được cái, chỉ tiếc...”

      Thanh dừng ở chỗ này có chút ý vị thâm trường, Vân Hoan mắt thấy sắc mặt Tô thị thay đổi, nhưng đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, ngay cả tay cũng có chút run run, lúc này nàng mới đứng dậy cáo biệt. đến cửa lại quay đầu hỏi Tô thị: “Mẫu thân, trong viện của ta cũng còn vài gian phòng trống, ngày thường lạnh lẽo im ắng dọa người, ta có thể đón Yến nhi đến ở cùng hay , cũng có người làm bạn?”

      “Cũng tốt, để Trương mẹ an bài người dọn dẹp chút, ngày mai liền dời qua đó .”

      “Tạ mẫu thân.” Vân Hoan vén áo thi lễ.

      Nàng chưa được bao lâu, Tô thị đầy bụng lửa giận có chỗ phát tiết, Trương mẹ thấy sắc mặt bà ta đỏ bừng, muốn trốn , Tô thị lại gạt tất cả những gì có mặt bàn xuống đất, mảnh vỡ suýt bắn vào Trương mẹ.

      lũ vô dụng!” Tô thị thấp giọng mắng, cuối cùng mới ngẩng mặt lên hỏi Trương mẹ, “Dạo này Nhị tiểu thư tiếp xúc với những ai?”

      có ai cả, luôn ở trong phủ, hoặc là cùng Đại tiểu thư, Biểu thiếu gia ra ngoài.” Trương mẹ .

      “Êm đẹp sao lại cùng dã chủng kia pha trộn vào khối rồi hả?”

      “Chuyện này nô tì cũng biết. Sợ là nhất thời nảy ra ý này thôi.” Trương mẹ cũng nghĩ mãi thông.
      “Trước giờ nhưng là ta xem nàng rồi!” Tô thị thấp giọng nỉ non. Vừa rồi mỗi câu của Hướng Vân Hoan nghe như tùy ý, nhưng lại là từng chữ từng chữ bức người. Chỉ có thể hận, nữ nhi của bà ta tốt, duyên cớ để Hướng Vân Hoan nắm được nhược điểm, còn có Ôn Ngọc Lương này, bà ta có tâm bồi dưỡng thành người tài, lại động tâm tư lên nữ nhi của bà ta rồi!

      Lúc này muốn cho tiếp nhận Phong Niên, xem như triệt để toi công rồi. Cũng trách Hướng Hằng Ninh, trước khi còn với Đại chưởng quỹ của Phong Niên nghe theo lệnh Hướng Vân Hoan. đến cùng, Hướng Hằng Ninh vẫn tin bà ta, Ôn Ngọc Lương cũng chịu thua kém!

      nới với Biểu thiếu gia, bảo hôm nay liền chuyển đến Thiên viện ở Thành tây của chúng ta ! Đừng ở đây để người bắt được thóp!” Tô thị hung hăng , trong lúc nhất thời, bà ta hận thể bóp nát ly trà trong tay.

      Hướng Vân Hoan lúc này dẫn Hướng Vân Yến ra ngoài hoàn toàn có cảm giác gì, bởi vì nàng uy hiếp hai câu, Hướng Vân Cẩm bị cấm túc tháng, Ôn Ngọc Lương cũng bị đuổi ra phủ.

      Tay cầm bàn tay bé của Hướng Vân Yến, tâm tình Hướng Vân Hoan là vô cùng thoải mái.

      “Nhị tỷ, tỷ đây là muốn dẫn ta đâu vậy?” Vân Yến thẹn thùng, từ đến lớn ra ngoài được mấy lần, lúc này nàng đường cái, là thấy cái gì cũng đều mới lạ.

      “Dẫn muội đến tửu lâu của nhà chúng ta.” Hướng Vân Hoan sờ sờ đầu nàng, thấy ven đường có bán kẹo hồ lô, thuận tay mua cho Hướng Vân Yến chuỗi.

      Vân Yến cầm kẹo trong tay nhìn rồi lại nhìn, thế nào cũng lỡ ăn, dưới thúc dục của Hướng Vân Hoan nàng mới chậm rãi cắn miếng, tư vị chua chua ngọt ngọt quanh quẩn đầu lưỡi, Vân Yến hận thể hơi nhét cả cái kẹo hồ lô vào trong miệng.

      “Ăn ngon!” Vân Yến mạnh gật đầu cái, cười tít mắt cọ cọ lên người Vân Hoan, “Nhị tỷ, tỷ tốt!”

      Bộ dáng hạnh phúc này, thực làm Hướng Vân Hoan chu xót. Lại nhớ đến năm đó, Hướng Vân Hoan ở đầu đường gặp được Hướng Vân Yến bị đuổi ra khỏi phủ, lúc đó người nàng ô uế bẩn thỉu, chỉ riêng cặp mắt vẫn trong suốt nhìn nàng, quan tâm vọt vào trong lòng nàng, gọi nàng ‘Nhị tỷ’.

      Khi đó, tình huống của Hướng Vân Hoan cũng là rơi xuống đấy cốc, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cũng cảm thấy khổ. Sau này Vân Hoan mở quán mì, cuộc sống mới dẫn dần tốt lên, có tiền dư liền làm đồ ăn vặt cho Vân Yến, chuỗi hồ lô đường có thể làm nàng nhắc nhắc lại rất nhiều ngày.

      Sau này...

      Sau này, nàng sinh bệnh nặng, cả đêm sốt cao lui, Vân Yến thỉnh đại phu cho nàng, lần này, nàng cuối cùng trở về...

      Hướng Vân Hoan muốn lại nhớ lại, cúi xuống lau khóe miệng Vân Yến, ôn nhu cười : “Mèo tham, trở về Nhị tỷ tự mình làm cho muội mấy chuỗi, bảo đảm ngay cả que trúc muội cũng ăn vào trong bụng!”

      !” Mắt Vân Yến sáng lên.

      “Đương nhiên!” Hướng Vân Hoan : “Lúc ta còn kẹo hồ lô đều là ta và cha cùng nhau làm đấy!”

      “Phụ thân đối Nhị tỷ là tốt nhất rồi!” Vân Yến cười, ánh mắt đều cong thành hình bán nguyệt.

      Hướng Vân Hoan đường nắm tay nàng, đến Phong Niên Thực Phủ, nhìn thấy là khung cảnh náo nhiệt, tiếng người ồn ào.

      Lúc trước Hướng Vân Hoan đến mấy lần, tiểu nhị cũng biết nàng, thấy nàng liền vội hành lễ, “Nhị tiểu thư mạnh khỏe!”

      Quay đầu lại nhìn thấy Hướng Vân Yến, sửng sốt. Vân Hoan kéo Vân Yến qua, đẩy về phía trước, “Đây là Tam tiểu thư.” Tiểu nhị lúc này mới vội vàng : “Tam tiểu thư mạnh khỏe.”

      “Ngươi cũng tốt.” Vân Yến cười đáp lễ.

      Chắc là tiểu nhị chưa từng thấy qua vị tiểu thư nào ôn hòa đáng như vậy, cảm thấy vui tiến lên dẫn hai tỷ muội vào trong nội đường. Vân Hoan lại chỉ vào phòng trang nhã lầu : “Cho ta phòng đơn, đưa mấy món chiêu bài của tửu lâu chúng ta lên đây. Tam tiểu thư chưa từng tới, cũng để Tam tiểu thư nếm thử tay nghề giữ nhà của các ngươi!”

      “Được!” Tiểu nhị cũng ậm ờ, dẫn tỷ muội hai người lên , lại chọn cho hai người phòng trang nhã sát đường cái, qua

      lát, lại nhanh nhẹn bưng trà lên.

      Hướng Vân Hoan giơ chén trà lên, mùi vị trà thơm ngát phả vào mặt, làm người ta vui vẻ thoải mái. Vân Yến nhấp ngụm : “Trà này nhạt, nhưng lại trong veo, uống thoải mái.’’

      “Trà này là bí phương của phụ thân chúng ta.” Hướng Vân Hoan giải thích .

      Bình thường trong tửu lâu đều có nước trà miễn phí, nhưng tửu lâu lâu năm cũng để trong lòng, nước tà bưng lên đều được pha chê từ lá trà bình thường, có chút cửa hàng ngâm trà diệp tử cho khác uống.

      Hướng Hằng Ninh từng qua, nếu như đưa trà như vậy cho khách, còn khôn bằng tiễn, phàm là khách nhân từng trải đời, đối với nước trà miễn phí này cầu rất cao, chủ quán đãi khách có thành ý hay , uống nước trà là biết.

      Trà ở Phong Niên Thực Phủ là Hướng Hằng Ninh tự mình nghiên cứu ra. Bí phương này Hướng Hằng Ninh cũng chỉ cho mình Hướng Vân Hoan biết, lấy số lượng lá trúc vừa phải, thêm trà xanh, địa hoàng và đường trắng, cuối cùng dùng nước nóng pha, ngâm khắc sau là có thể uống. lúc trước Hướng Vân Hoan tham mát, ngày hè thường bỏ trà trúc này vào hầm băng, chỉ cần lát uống nước trà vào miệng, vô cùng nhàng khoan khoái.

      “Trà này thanh nóng, trừ hỏa, trong tửu lâu rất nhiều khách nhân đều vì trà này mới đến.” Hướng Vân Hoan lại .

      “ừ, uống ngon!” Vân Yến gật đầu, trong đáy lòng thực rất muốn , nếu có thể ăn miếng kẹo hồ lô, uống ngụm trà trúc, cuộ sống này là đẹp đến tận cùng luôn.

      Ngẫm lại, lời này tương đối có tiền đồ, sợ là bị Nhị tỷ chê cười, nàng cũng đành nhịn xuống.

      Bên cạnh, tiểu nhị bưng đồ ăn lên Vân Hoan nhìn qua, thái cực dụ nê, gạch cua cá Lư đông lạnh, trứng muối như ý, trúc diệp tử bài, rau xào ngũ đinh, cộng thêm món canh thịt viên Hoài Sơn, mặn nhạt đều có, lạnh nóng phối hợp cũng thích hợp.

      Đến khi đồ ăn được bưng lên hết, từ ngoài cửa sổ có nam nhân trung niên vào. Vân Hoan nhìn thấy cũng hơi hơi đứng dậy, lên tiếng gọi: “Chương thuc thúc.”

      Chương Khuê theo bên người Hướng Hằng Ninh hơn mười năm, từ khi Hướng Hằng Ninh buôn bán, Chương Khuê luôn là trợ thủ đắc lực của Hướng Hằng Ninh. Hướng Hằng Ninh vẫn luôn nể trọng ông, nghe năm đó,Ông Ngọc Lương làm Phong Niên Thực Thủ chướng khí mù mịt, dưới cơn giận dữ Chương Khuê ra sức đánh Ôn Ngọc Lương trận, sau đó liền có tung tích. Lúc này Hướng Vân Hoan thấy , tự nhiên cũng dám chậm trễ.

      “Nhị tiểu thư gần đây có mạnh khỏe?” Chương Khuê bộ dáng nho nhã nếu tay cầm thêm cây quạt nhìn qua càng giống thư sinh hơn, bình dị gần gũi, khi chuyện quay đầu nhìn Vân Yến, kinh ngạc : “Đây là tam tiểu thư? Đều lớn như vậy rồi.”

      “Chương thúc thúc.” Vân Yến nhu thuận gọi theo Vân Hoan.

      “Tốt.” Chương Khue mỉm cười tủm tỉm : “Nhị tiểu thư, tam tiểu thư chậm rãi ăn, nếu còn có gì phân phó ta ở ngay bên ngoài. Trước quấy rầy nữa.”

      xong liền lui ra bên ngoài, Vân Hoan thấy Vân Yến nhìn chằm chằm đồ ăn, ánh mắt liền trợn to, khỏi cảm thấy buồn cười, vung tay lên, “Ăn thôi”

      Vừa dứt lời Vân Yến liền múc canh thái cựa dụ nê, ăn vào miếng thẳng gật đầu, lại gặp miếng trứng cuốn như ý, miêng than thở ăn ngon, nếu là ngày thường Vân Hoan nhất định muốn mắng Vân yến có giáo dưỡng, nhưng lúc này thấy nàng vui vẻ như vậy, mặt bản thân cũng tự giác được nở nụ cười, bắt đầu ăn theo nàng.

      Liên tục ăn mấy món ăn, Vân Hoan kêu thẳng ghiền. từ sau khi ra khỏi phủ nàn càng nhớ mĩ vị ở Phong Niên Thực Phủ, chỉ hận bản thân tốt, thể làm ra hương vị giống vậy.

      Cũng may bây giờ mỹ vị trước mắt, nàng muốn ăn là có.

      Trước mặt chỉ còn lại miếng trứng cuộn như ý nàng thích nhất, Vân Hoan nhấc đĩa lên gấp khối, trong lòng nghĩ nhiều năm nàng chưa được ăn món này rồi.

      Ôm tâm tình nhảy nhót, nàng dè dặt cẩn trọng đưa miếng vào trong miệng, hương vị thơm ngon của trứng kích thích vị giác của nàng, nàng nhịn được cắn thêm miếng nữa, muốn ăn đến thịt gà mềm mại bên trong.

      Tâm tình hưng phấn này lại im bặt ngừng lại.

      Thịt gà rát đúng, rất đúng.

      “Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy?” Vân Yến mắt thấy Vân Hoan dừng đũa, mặt lộ vẻ nghi hoặc liền hỏi, Vân Hoan đâng muốn món trứng cuộn như y này ảy ra vấn đề, bên ngoài phòng cũng đột nhiên truyền đến trận ầm ĩ, thanh nam tử từ cách vach truyền sang.

      “Đều Phong Niên thực phủ của các ngươi là tốt nhất Đại Tề. đại gia cũng mất rất nhiều bạc đến nơi này ăn cơm, nhưng tất cả các ngươi lại là kẻ lừa đảo! nếu hôm nay các ngươi khong cho ta lời giải thích, ta lập tức ra, đạp đổ chiêu bài nơi này.”

      “Nhị tỷ, xảy ra chuyện!” Vân Yến vội vàng .
      Last edited: 13/1/15
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6. Gặp lại.

      Editor: Linh

      Theo lý thuyết, Phong Niên Thực Phủ lầu hai là chỗ ngồi của khách quý, có thể lên đều là nhân vật có chút thể diện, lúc chuyện cơ bản đều là thủ thỉ thù . Nhưng lúc này, phòng bao cách vô cùng tốt cũng có thể nghe thấy thanh bên cách vách, cho dù là Hướng Vân Hoan cũng cảm thấy buồn bực.

      Lúc này Vân Hoan nghe giọng điệu của người nọ, giống như là cố ý đến bới móc, ngược lại mang theo chút chế nhạo. Chờ thanh của hạ xuống, bên biết là nam tử nào thấp giọng hai câu, nghe cái gì nhưng thanh vô cùng ôn nhuận.

      “Ngồi cách vách chính là tứ đại thiếu gia của Ung Châu chúng ta, được gọi là “Ung Châu tứ thiếu”. Tuy rằng đều xuất thân từ danh môn nhà giàu nhưng ngày thường lại nhất là lưu luyến phố, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc mọi thứ đều tinh thông. người khác, chỉ Triệu Du Hoán vừa Phong Niên Thực Phủ là lừa đảo kia, ràng là Nhị thiếu gia nhà Triệu Tri phủ, nhưng nhất lại là trêu hoa ghẹo nguyệt. Còn có Vương Sở Giang – Tam thiếu gia Vương phủ, Lâm Khinh Nam – con trai độc nhất của Lâm Đại tướng quân, người so với người càng kỳ quái hơn. Bên trong tứ thiếu gia, khác biệt duy nhất chính là Tống đại thiếu gia, cũng nghe thấy có sở thích nào tốt, chỉ tiếc, cũng là cái người bệnh...”

      Làm như muốn nghiệm chứng lời của tiểu nhị, thanh vừa dứt, cách vách liền truyền đến trận ho khan kịch liệt, tiểu nhị vuốt tay : “Nhà có gia tài bạc vạn, nếu như thân mình tốt cũng là có phúc hưởng thụ. Ngài nghe, tiếng ho này làm người lo lắng.”

      Vốn là Vân Hoan muốn hỏi cách vách xảy ra chuyện gì, ngờ tiểu nhị này lại tất cả mọi chuyện về Ung Châu tứ thiếu cho nàng biết. Xem cái miệng này của , đậu hũ đều có thể bị cho nở hoa, Vân Hoan còn muốn hỏi chút có muốn trực tiếp làm người kể chuyện hay ? Ở trước cửa Phong Niên Thực Phủ kéo khách.

      Nhưng là lúc này, toàn bộ lực chú ý của nàng đều dừng “Tống gia đại thiếu gia” trong miệng . Ung Châu tứ gia, người bệnh, chứ phải là...”

      “Tống gia Đại thiếu gia? Tống Trường Bình?” Vân Hoan nhíu mày hỏi.

      “Ơ, tiểu thư ngài cũng biết à!” Con mắt tiểu nhị sáng lên, lại giận dữ : “Ngài , Tống gia Đại thiếu gia nhìn qua là người hiền hòa ôn hậu như vậy, sao lại muốn cùng ba kẻ ăn chơi trác táng này pha trộn cùng chỗ, làm hỏng thanh danh của bản thân chứ?”

      Tiểu nhị lại thầm đống, Vân Hoan lâm vào mạch suy nghĩ của mình.

      như vậy, quả nhiên là Tống Trường Bình? Lúc này cách lúc Tống Trường Bình qua đời cũng chỉ còn thời gian tháng. Chính là người bên ngoài ào ào truyền bệnh nặng dậy nổi, chân bước vào trong quan tài, nhưng sao hôm nay lại xuất ở đây rồi?

      Cũng phải là.... Hồi quang phản chiếu?

      Nghĩ đến người đời trước thiếu chút nữa thành tỷ phu của nàng, sau này càng suýt chút nữa thành tướng công của nàng, cuối cùng lại để nàng thành công trở thành quả phụ, nàng ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua, Vân Hoan liền có thở dài.

      Cách vách thanh của Triệu Du Hoán lại đột nhiên cất cao: “Lời này của Chương chưởng quầy ta cũng thích nghe, cái gì gọi là hiểu lầm? Bản đại gia ở chỗ này của ông ăn cơm cũng phải lần lần hai, tốt xấu gì đó ta cũng có thể phân ràng, cho dù ta phân , nhưng Tống đại thiếu gia có tiếng là lão tham toàn bộ Ung Châu. kém, vậy cái này tuyệt đối tốt! Cái khác ta , bây giờ ông hãy mời Hướng Hằng Ninh ra đây, để ăn miếng trứng cuốn như ý này xem, nếu sao, Triệu Hoán Du ta cái gì cũng , trước mặt đoàn người xin lỗi ông!”

      “Hướng gia lúc này ở Ung Châu, nếu bốn vị thiếu gia cảm thấy đồ ăn hợp khẩu vị, Chương mỗ giúp bốn vị thiếu gia chuẩn bị bàn rượu khác, được ?” Chương Khuê cực lực muốn vãn hồi.

      “Triệu mỗ chỉ thích trứng cuốn như ý ở Phong Niên! Cái khác ta cần! Thế nào? Hướng gia ở, vậy Hướng gia ngay cả người chủ cũng có? Chẳng lẽ Chương chưởng quầy muốn tiếp nhận Phong Niên hay sao?” Triệu Du Hoán lại hỏi.

      Vân Hoan chỉ cảm thấy người này là nhất quyết tha, bên kia Chương Khuê còn muốn chút lời hữu ích, chân thành cho Triệu Du Hoán mặt mũi. Triệu Du Hoán cũng là buồn giận, mãi lúc lâu sau mới bổ dung câu: “Chương chưởng quầy, cũng phải là tôi cho ông mặt mũi, chính là hôm nay bốn người chúng ta ở trong đây tiểu tụ, muốn chỉ là vui vẻ, kết quả ăn cũng được dễ chịu. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với Phong Niên Thực Phủ cũng tốt, Hướng gia dù sao cũng phải cho ta cái công đạo... A, vừa rồi ta nghe Hướng gia Nhị tiểu thư hình như ở trong tửu lâu?”

      Vân Hoan nghe xong lúc lâu, cuối cùng hiểu , người này đúng là nhằm vào mình.

      Vừa rồi lúc lên lầu, hình như ở hành lang lầu hai có nam tử tay cầm quạt đàn hương màu tím đứng đó, lúc đó nàng chỉ lo cúi đầu nhìn Vân Yến, lại chú ý đến tướng mạo ... Hay người nọ chính là ?

      Cha nàng Hướng Hằng Ninh qua, tửu lâu là nơi long xà hỗn tạp, nàng quyết tâm muốn xử lý ổn thỏa sinh ý của tửu lâu, phải chuẩn bị tâm lí ứng đối với những người này. Huống chi, đời trước nàng mở quán mì, từng làm đầu bếp nữ, cuối cùng còn làm Phong Niên mất kinh doanh sinh động lần nữa, còn có cái gì đáng sợ?

      Vân Hoan ổn định tinh thần, đối Vân Yến : “Yến nhi, muội ở đây ăn cơm, ta rồi về.”

      Cũng chỉ cách vách tường, Vân Hoan hai bước liền đến, lúc nàng đẩy cửa vào Chương Khuê giải thích, “Nhị tiểu thư lúc này sợ là có phương tiện...”

      Lời này còn chưa xong, Chương Khuê liền nhìn thấy Vân Hoan, lập tức sửng sốt, gọi: “Nhị tiểu thư.”

      Vân Hoan hào phóng cho mọi người cái lễ, vừa quay đầu liền nhìn thấy nam tử mặc áo tím nháy mắt ra hiệu với nam tử áo xanh người duy nhất ngồi yên ghế, Vân Hoan đoán người mặc áo tím là Triệu Du Hoán, định nhìn người mặc áo xanh, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Người này lớn lên cực đẹp, mắt sáng như sao, mũi như huyền đảm, chỉ tiếc sắc mặt hơi tái, dáng người dưới lớp áo xanh, dường như rất gầy yếu. Tuyệt vời là ở đây, bàn bốn mĩ nam, người người đều tuấn tú bất phàm, nhưng lại là người duy nhất đoạt được ánh mắt Vân Hoan, chỉ yên lặng ngồi cũng có khí thế.

      Vân Hoan im lặng lát, trong lòng niệm câu A di đà Phật, người này thấy thế nào cũng giống quỷ đoản mệnh, thành quỷ đoản mệnh càng là phung phí của trời, vừa nghĩ đến chuyện này cũng liền vội vàng thu lại tầm mắt đặt người về.

      nương chính là Hướng Nhị tiểu thư?” Triệu Du Hoán lắc lắc cây quạt, ánh mắt thầm đảo qua người Vân Hoan vòng, hào phóng khen: “Hướng Nhị tiểu thư quả giống như trong lời đồn.”

      Tốt hay tốt, cũng chưa . Hướng Vân Hoan chỉ cho là lời hay, cười : “Triệu Nhị công tử, nghe danh bằng gặp mặt.”

      Người này tốt hay tốt, cũng phải xem suy nghĩ thế nào. Gậy ông đập lưng ông, quả thử là trúng.

      “.....”

      Thấy Triệu Du Hoán nghẹn lời, Hướng Vân Hoan bỗng có cảm giác hòa nhau ván. Ánh mắt quét vòng lên bàn, rồi dừng đĩa trứng cuốn như ý gặp cố.

      “Vừa rồi ta ở cách vách, hình như là đồ ăn của bổn điếm phù hợp khẩu vị của bốn vị thiếu gia?” Nên giả ngu phải giả ngu, thể vừa lên sân khấu ôm trách nhiệm lên người, đây là kỹ xảo.

      “Nhị tiểu thư ăn miếng trứng cuốn như ý này xem.” Triệu Du Hoán cũng phải kẻ dễ bắt nạt, bắt người uy hiếp cũng là loại bản lĩnh.

      “Chỉ sợ Nhị tiểu thư cũng ăn ra cái gì khác biệt.” Bên cạnh biết là ai xen vào câu.

      Vân Hoan chỉ làm như nghe thấy, nhấc đũa lên gắp miếng trứng cuốn như ý cho vào miệng, vừa vào miệng nàng cũng nhíu mi.

      Món ăn bên này, cùng cái vừa rồi nàng ăn, vấn đề đều giống nhau.

      Bình thườn trứng cuốn như ý nguyên liệu nấu ăn chủ yếu là thịt gà, nấm hương. Tửu lâu bình thường làm món này cũng cầu cao đối với thịt gà và nấm hương, băm trộn chút, dùng trứng gà ngon nhất làm bao bì rồi cho vào nồi chưng, chỉ cần nắm giữ được độ lửa, hương vị cũng rất ngon.

      Nhưng trứng cuốn như ý của Phong Niên rất khác với các tửu lâu khác, khác biệt ở đây cũng chính là dùng nguyên liệu nấu ăn. Đầu tiên là thịt gà, chỉ lấy đùi gà và ức gà, rồi sau đó là nấm hương, dùng chính là nấm hương non mềm tươi mới. Lại dùng kỹ thuật thái rau và độ lửa thích hợp, làm ra món trứng cuốn như ý vô cùng ngon.

      Nhưng món trứng cuốn như ý hôm nay Vân Hoan ăn, thịt là thịt gà già, nấm hương ăn vào miệng cũng mất mùi.

      Hôm nay, Vân Hoan cố ý đến đây chuyến, phòng bếp cũng dám bưng lên đồ ăn mất tiêu chuẩn như vậy, đây phải là muốn đạp đổ chiêu bài nhà mình sao?

      Vân Hoan nhìn lướt qua Chương Khuê, lại thấy ông vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng lại có chút xấu hổ, cách khác, đây có thể là chuyện trong vòng dự kiến của ông.

      Đây là chuyện gì vậy trời!

      Da đầu Vân Hoan run lên, mắt nhìn bốn người này, Triệu Du Hoán ánh mắt sáng lấp lánh, khoan khoái phe phẩy cây quạt trong tay, hai người khác đều là vẻ mặt xem kịch vui, Tống Trường Bình ‘ chân bước vào quan tài’ trong truyền thuyết ngồi vững vàng, lúc này dường như quên ho khan, ý tứ hàm xúc nhìn nàng.

      Sau lúc lâu, có người đánh vỡ yên lặng.

      “Nếu Hướng nhị tiểu thư ăn thấy có gì ổn, thôi. Cũng chỉ là món ăn mà thôi, Phong Niên chiêu bài, đổ được.”

      Những lời này, phải Triệu Du Hoán nhiều lời vô ý . Mà là Tống Trường Bình luôn luôn im lặng.

      Vân Hoan nhìn Tống Trường Bình dứt lời lại là bộ dáng dường như có việc gì, trong lòng nàng dâng lên xúc động muốn bóp chết .

      “Người có sẩy tay ngựa có mất móng, khéo, Đại sư phụ của Phong Niên năm sẩy tay lần bị các vị thiếu gia gặp.” Nên thừa nhận sai lầm cũng phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, chỉ có điều, ngàn vạn lần thể thừa nhận trọng điểm, bảo trụ chiêu bài, là mấu chốt, thừa nhận là sai lầm, thế nào cũng tốt hơn thừa nhận ăn bớt xén nguyên liệu.

      Vân Hoan đắn đo lát, sau cười : “Chắc là sư phụ xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, món ăn này cũng phải là tiêu chuẩn của Phong Niên, ta thay Phong Niên xin lỗi các vị thiếu gia!”

      “Lời xin lỗi này khỏi rất có thành ý.” Triệu Du Hoán gập quạt lại, lông mày hoa đào nhíu lại, “Đều tay nghề nấu cơm của Hướng gia, tự xưng hai, ai dám xưng thứ nhất. Hướng Nhị tiểu thư cũng là nữ nhi Hướng gia, tay nghề tự nhiên cũng kém. Chính là biết hôm nay Hướng mỗ có may mắn nếm thử hay ?”

      Trong mắt tất cả đều là khiêu khích, dù là Tống Trường Bình cũng cảm thấy ổn, giả vờ thấp giọng ho khan, trầm giọng ngăn cản: “Du Hoán!”

      Đại Tề dân phong cởi mở, nữ tử ở ngoài kinh doanh cũng bình thường. Nhưng Hướng gia tốt xấu gì cũng coi như nhà giàu, nữ tử trong nhà cần xuất đầu lộ diện, càng cần hạ thấp trở thành đầu bếp, nấu cơm cũng là nam tử làm. Triệu Du Hoán ra cầu như vậy, chính là nhìn Vân Hoan từ đầu đến cuối chưa từng ngại ngùng, sinh lòng hứng thú, nghĩ muốn xem điểm mấu chốt của nàng.

      Lúc Tống Trường Bình lên tiếng ngăn cản, cũng cảm thấy hình như mình có chút quá đáng, lời xoay chuyển, muốn “Nhưng là”, nhưng Hướng Vân Hoan mở miệng nhanh hơn, “Được!”

      “Cái gì?” Cùng hỏi chỉ có Triệu Du Hoán, còn có Chương Khuê. Còn lại ba người, bao gồm cả Tống Trường Bình, cũng rất kinh ngạc.

      Nghe đồn, Hướng Vân Hoan được nuông chiều từ bé, sống an nhàn sung sướng, thế nhưng biết nấu cơm?
      Nga Nhi, hoadaoanh, milktruyenky8 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7. Thực lực.

      Editor: Linh.

      “Ta , được.” Hướng Vân Hoan mỉm cười, “Ta chỉ hi vọng, nếu hôm nay ta làm ra được món ăn làm Triệu Nhị thiếu gia vừa lòng, vài vị công tử có thể so đo hiềm khích trước kia, sau này cũng đừng tồn khúc mắc với Phong Niên.”

      Vân Hoan nghĩ rất đơn giản, vài vị công tử này đều là chủ thể trêu vào, lại còn có tiếng lão thao, trông cậy vào bọn họ có thể ra lời hay, nhưng nếu mấy người này ra câu tốt, Phong Niên chịu nổi. Huống chi, lúc này Vân Hoan muốn ở Phong Niên tạo uy vọng, sao lấy thực lực của chính mình uy hiếp phòng bếp?

      Nhất cử lưỡng tiện, sao lại làm?

      Nhướn mi thản nhiên nhìn bốn người trong phòng, cuối cùng dừng người Triệu Du Hoán. Chỉ thấy gõ gõ mặt bàn, gương mặt tươi cười nhìn Vân Hoan, “ lời định. Triệu mỗ mỏi mắt mong chờ!”

      ~*~

      “Ngươi ngươi, sao lại muốn khó xử tiểu nương?” Hướng Vân Hoan vừa xa, Lâm Khinh Nam đặt ly trà trong tay xuống, có chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Du Hoán lắc đầu, “ phải chỉ là đĩa thức ăn thôi à? đúng khẩu vị ăn cũng thôi, ngươi xem ngươi...”

      “Ngươi biết cái rắm!” Vương Sở Giang hiểu phong tình, nhưng lớn lên lại là gương mặt trẻ con nhướn mi : “Vừa rồi Du Hoán ở đầu cầu thang thấy tuyệt sắc, ta còn tin. Vừa rồi nhìn đến Nhị tiểu thư Hướng gia ta lại tin. chiêu này của Du Hoán chính là dẫn xà xuất động. Trước nhìn thấy người, lại làm nàng chú ý tới bản thân, mặc kệ cũng tốt, hận cũng tốt, thế nào cũng để nàng trước nhớ kỹ bản thân, đường sau này mới dễ . Du Hoán, ngươi , đúng hay đúng?”

      “Quả nhiên vẫn là Sở Giang hiểu tôi nhất!” Triệu Du Hoán mỉm cười, cầm cây quạt muốn tiến lên nâng cằm Vương Sở Giang, Vương Sở Giang ‘ai u’ tiếng làm bộ muốn ngã vào trong lòng Triệu Du Hoán, nhéo cổ họng, thấp giọng xướng: “Du lang, ngực ta đau, giúp ta xoa xoa...”

      “Được chứ!” Triệu Du Hoán cười, nhưng lại muốn tiến lên đỡ lấy Vương Sở Giang.

      bên Lâm Khinh Lam mí mắt giật giật, cuối cùng nhịn được rút kiếm tùy thân ra để giữa hai người, nổi giận mắng: “Hai ngươi nếu còn ghê tởm như vậy, đừng trách ta nhịn được cắt của hai người các ngươi cho cẩu ăn!”

      tàn nhẫn!” Vương Sở Giang xoay người, Triệu Du Hoán cũng chụp hụt, trong nháy mắt hai người bình thản ung dung ngồi xuống, Lâm Khinh Nam đút kiếm vào vỏ, liền nghe Vương Sở Giang : “Lâm tiểu tướng quân sao càng ngày càng chịu đùa rồi hả?”

      đáng , vừa đùa liền rút cây kiếm hù chết người này ra!” Triệu Du Hoán mím mím môi, nhổ cọng tóc khẽ thổi về phía lưỡi kiếm của Lâm Khinh Nam, lập tức đứt đôi.

      Triệu Du Hoán run cái, liếc nhìn Tống Trường Bình từ đầu đến cuối lù lù động, lúc này lại là bộ dáng cúi đầu rũ mắt xuống, biết suy nghĩ cái gì. Triệu Du Hoán khỏi đẩy đẩy : “Ta nhớ được, huynh và Hướng gia có hôn ước?” \

      Tống Trường Bình ho khan hai tiếng, nhíu mày : “ biết.”

      “Làm sao có thể biết?” Triệu Du Hoán cười ha ha, “Năm ấy ta và huynh du hồ, đúng lúc trùng hợp gặp gỡ hai tỷ muội Hướng gia, lúc đó mưa bụi bay bay, huynh vừa nhìn thấy mặt hai người họ đương trường vẽ bức mỹ nhân dưới mưa, lúc đó ta đòi huynh, huynh còn cho. Sau này ta mới nghe được, huynh và Hướng gia có hôn ước... Huynh người này, nghĩ phúc hậu!”

      Triệu Du Hoán đẩy Tống Trường Bình cái, hai người khác cũng chưa từng nghe thấy chuyện này, muốn vểnh tai lên nghe, Tống Trường Bình nhướn mi, đôi con người nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Du Hoán, làm Triệu Du Hoán lý do rùng mình cái. Tống Trường Bình mới chậm rì rì : “Triệu nhị, mấy ngày trước cha ngươi còn hỏi ta có phải ngươi ở bên ngoài dưỡng ca kỹ hay ? Ngươi , ta hay cho ông ấy mới tốt đây?”

      “....” Chuyện này nếu để cha biết, chân còn giữ được hay sao? Triệu Du Hoán nghĩ đến cha cầm thiết côn hai lời hunh hãn đánh lên người , ngẫm lại bộ dáng nương ôm mình gào khóc, khỏi lại sợ run người, nghiến răng nghiến lợi cười : “Huynh phúc hậu, huynh phúc hậu nhất!”

      Triệu Du Hoán tức giận lại gắp miếng trứng cuốn như ý, vừa cho vào miệng liền phun ra, tức giận : “Hướng Hằng Ninh mới ở Phong Niên mấy ngày, hạ nhân này nọ liền dám ăn bớt cắt xén nguyên liệu như vậy. Đây là cho người ăn sao? Đây là đồ ăn cho heo!” \

      đoàn lửa giận toàn bộ phát tiết đồ ăn.

      Tống Trường Bình tự nhiên uống trà trúc trong tay, nụ cười nhàn nhạt bên miệng cũng có chút cương.

      Ngày đó, và Triệu Du Hoán du hồ, được nửa đường nghe thấy tiếng ca du dương, theo miệng cửa sổ nhìn lại, vừa đúng thấy chiếc thuyền hoa ngay tại cách đó xa. vị nương áo trắng cứ như vậy dang hai tay đứng ở đầu thuyền, chút cố kị xướng ca dao Ung Châu, trong giọng tất cả đều là vui vẻ, làm người khác cũng vui sướng theo. Người đứng dưới mưa phùn, bao phủ tầng sương mê mông, nhìn qua hình ảnh này, đúng là bức tranh thủy mặc cực đẹp.

      nương này chính là phong cảnh đẹp nhất trong bức tranh.

      Lúc đó trong lòng vừa động, liền gọi giấy và mực vẽ bước tranh này vào giấy. Vừa vẽ xong Triệu Du Hoán liền tới. Lúc đó đúng mà ma xui quỷ khiến giấu bức tranh này , hoàn toàn muốn để Triệu Du Hoán nhìn thấy.

      Lúc lại nhìn lại, đầu thuyền này nhiều thêm vị nương, hai người vui đùa ầm ĩ trận, Triệu Du Hoán nhìn đều ngây người, lúc đó vỗ vỗ bờ vai : “Huynh phải là họa sư có tiếng sao, mau vẽ xuống !”

      Lúc đó vẽ, nhưng đến cuối cùng vẫn thu tranh lại, cho.

      Lại sau này, các Trưởng bối loáng thoáng lộ ra, Tống Trường Bình từ liền cùng Đại tiểu thư Hướng gia có hôn ước.

      Khi Hướng gia mang theo hai vị tiểu thư đến Tống phủ làm khách, xa xa nhìn lại vừa liếc mắt cái, lòng tràn đầy tất cả đều là vị nương áo trắng, còn tưởng rằng đó là Hướng Vân Cẩm.

      Hôm nay vừa thấy, mới biết sai lầm rồi, toàn bộ sai lầm rồi.

      Người cùng có hôn ước kia, ngay cả ánh mắt cũng cho nàng.

      Người cùng có hôn ước, lại tâm tâm niệm niệm hồi lâu, bức tranh đều sắp bị mài mỏng, nhưng con mẹ nó, lại chính là Hướng Vân Hoan điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo trong truyền thuyết kia?

      Nhớ đến mỗi lần bọn muội muội vẻ mặt khinh thường nhắc đến Hướng Vân Hoan, ngẫm lại Hướng Vân Hoan kiêu ngạo siểm nịnh, trầm ổn hào phóng vừa rồi, còn có dưới mưa phùn bay bay, nương áo trắng tràn ngập vui vẻ, con ngươi của Tống Trường Bình trầm xuống: bên ngoài đồn đãi, hình như có chút sai lệch?

      nơi khác, Hướng Vân Hoan bị nhắc tới hắt hơi cái, bước chân nhanh hơn về phía nhà bếp, Chương Khuê theo sau lưng nàng có chút bất an : “Nhị tiểu thư, ta sai người thông tri Ngô sư phụ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngài ở bên ngoài chỉ đạo là được, cần động tay. Nếu để cha ngươi biết ngươi vào phòng bếp, tội của ta to lắm!”

      “Ta làm!” Hướng Vân Hoan ngừng bước chân, để ý Chương Khuê vẻ mặt nghi hoặc, : “Chương thúc, ta nấu cơm, ngươi tin ta.”

      “Nhưng là...” Chương Khuê còn muốn , Hướng Vân Hoan lại ngắt lời : “Chương thúc thúc, ta chỉ muốn biết vì sao phòng bếp lại xuất loại chuyện ăn bớt ăn xén nguyên liệu này. Ta nhớ cha qua, vô luận sinh ý như thế nào, Phong Niên chúng ta tuyệt đối thể lừa gạt khách. Tiêu chuẩn như muốn trứng cuốn như ý ngày hôm nay, bằng chúng ta bày hàng! chúng ta là tửu lâu đệ nhất Ung Châu, đều làm cho người ta chê cười!”

      Lời này có chút nặng, nhưng chắc chắn cũng là lời . Hướng Hằng Ninh kinh doanh Phong Niên nhiều năm, có thể náo nhiệt như vậy, tốn ít công sức. Treo điếm treo bảng già trẻ gạt, cũng chắc chắn làm được. Nhưng mới mấy ngày, trong tiệm liền xuất sơ suất như vậy, chuyện này hoàn toàn bình thường. \

      Nhân phẩm của Chương Khuê, Hướng Hằng Ninh có thể tin, nàng cũng có thể.

      “Chương thúc thúc, thức ăn hôm nay là ngài cố ý để ta ăn phải ?”

      đời trước khi nàng xây dựng lại Phong Niên, mỗi chỗ đều là tự bản thân nàng bố trí lần nữa. Nàng có thể nàng nhớ kỹ mỗi chi tiết của Phong Niên. Khi mới vào cửa, nàng cố ý quét mắt nhìn đồ ăn bài trí trong tiệm, đồ ăn ngày thường để ít, trong đó chỉ thiếu trứng cuốn như ý.

      Chương Khuê để khách nhân phổ thông gọi được trứng cuốn như ý, nhưng lại muốn để Hướng Vân Hoan ăn được. Sợ nàng ăn ra gì khác biệt, nên dùng Ung Châu tứ thiếu có tiếng lão tham diễn vở kịch, làm ồn ào, ở giữa chuyện này nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi.

      lên hai bước nữa là đến phòng bếp, Hướng Vân Hoan dừng bước chân quay đầu với Chương Khuê: “Chương thúc thúc, ta nấu cơm trước, việc này giải quyết sau, ta tìm Chương thúc chuyện, được ?”

      Chương Khuê ngừng lại chút, Hướng Vân Hoan bước vào phòng bếp.

      Trong phòng bếp còn nhiều nữ đầu bếp, đầu bếp của Phong Niên ra ngoài còn có thể diện hơn lão bản tiểu thương hộ, đám người lòng dạ cũng cực cao, thấy Hướng Vân Hoan tuy là cung kính chào hỏi, nhưng trong đáy lòng vẫn tồn tâm lý chễ giễu.

      Hướng Vân Hoan cũng nhiều, vào liền cùng Đại sư phụ Lý Đại Chủy lên tiếng chào hỏi, : “Mượn phòng bếp của Lý sư phó làm món ăn.” Cũng bảo người ta trợ thủ, chuyện, lập tức chọn nguyên liệu bắt đầu nấu ăn.

      đời trước Hướng Vân Hoan ở Đại tửu lâu bái sư phụ làm đầu bếp nữ, học thứ nhất chính là gọt vỏ khoai tây, làm món ăn đầu tiên cũng là khoai tây xào dấm. Sư phụ lúc đó với nàng, khoai tây xào dấm này khảo nghiệp nhất chính là bản lĩnh dùng đao, cao thủ xắt khoai, có thể xắt khoai tây thành từng sợi đều nhau, kém mảy may. Còn có thể khảo nghiệm năng lực khống chế độ lửa, trình tự cho gia vị vào, còn phải chú ý thời gian, chuẩn bị xong rồi, làm thành món ăn mới có thể nát sống, mặn chua thích hợp.

      Nàng cũng nhớ năm đó mình luyện bao lâu mới làm được món này, chính là lúc này múa dao lại có ảo giác thời gian quay ngược lại, tốc độ cắt khoai vô cùng nhanh, chỉ chốc lát dưới tay có rất nhiều sợi khoai tây giống nhau. Tinh thần Vân Hoan toàn bộ tập trung vào tay, cũng quên bên cạnh còn có người, càng nhìn thấy các nữ đầu bếp hai mặt nhìn nhau. Nàng chút hoang mang làm, chỉ chốc lát, món khoai tây xào dấm ra nồi, đỏ xanh xen lẫn, vô cùng đẹp mắt, cũng rất ngăn nắp.

      Lý Đại Chủy nhìn lúc lâu sau mới tiến đến bên cạnh gắp miếng, đúng là vị càng thanh thúy hơn ngày thường làm, màu sắc cũng đẹp mắt hơn. thuận miệng liền hỏi: “Vừa rồi Nhị tiểu thư xắt khoai xong liền cho vào dấm ngâm, là vì sao?”

      “Dùng dấm chua ngâm, sợi khoai tây dễ biến sắc, xào ra càng đẹp mắt hơn, chính là phiền toái chút, phải ngâm hai lần, nhiều trình tự hơn.” Hướng Vân Hoan tỉ mỉ trả lời, chờ đến khi hoàn hồn, Lý Đại Chủy, Chương Khuê, còn có vài đầu bếp khác sợ run nhìn nàng, nàng nhướn mi rống lên: “Đều thất thần làm cái gì! Bên ngoài khách nhân còn chờ, cần tiền công à!”

      Lý Đại Chủy vỗ tay cái: “A Minh, Lý Nhị, trợ giúp Nhị tiểu thư! Đúng rồi, Còn món ăn nữa Nhị tiểu thư muốn làm món gì?”

      Trong phòng bếp có nhiều quanh co lòn vòng, chú ý chính là thực lực. Hướng Vân Hoan hiểu kỹ thuật xắt rau đời trước nàng khổ công luyện tập chấn trụ được trường hợp, nhưng cũng đắc ý, thấp giọng : “cá đông pha hà hương.”

      “Tên đồ ăn này sao ta chưa từng nghe qua?” Lý Đại Chủy sửng sốt, : “Thịt xào khô ta nghe qua, cá đông pha này là món gì?”

      “Chọn cho ta con cá trắm đen lớn vừa phải, còn có ít thịt ba chỉ là được.”

      Ung Châu tứ thiếu đều là lão tham, ăn ở đều cực kỳ chú ý. Đồ ăn bình thường có lẽ đả động được bọn họ, Hướng Vân Hoan chỉ có thể dùng kỳ chiêu. Cá đông pha hà hương này, nếu dựa theo thời gian kiếp trước suy đoán, hẳn là lăm năm sau mới có thể lưu truyền thị trường.

      Mà món ăn này sở dĩ có thể nổi danh, cũng là bởi vì trong Ung Châu tứ thiếu.

      Thời gian thay đổi, biết lúc này khẩu vị của có còn như năm đó hay ?
      Nga Nhi, hoadaoanh, milktruyenky7 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8. Mở hòm.

      Editor: Linh.

      Đừng nhìn Ung Châu tứ thiếu này thanh danh tốt, nhưng nàng lại nhớ được mang máng tương lai Lâm Khinh Nam thừa kế nghiệp cha, trở thành Đại tướng quân uy danh truyền xa. Năm năm sau, chỉ bằng câu “cá đông pha hà hương mĩ vị đệ nhất nhân gian” của Lâm Khinh Nam, làm đại trù sáng chế ra món ăn này nổi danh, cũng để cách làm món ăn này lưu truyền dân gian.

      Rửa sạch cá trắm đen trong tay, cho vào chảo dầu rán vàng gắp ra đĩa sau đó cho hành, gừng vào phi thơm, cuối cùng cho thịt ba chỉ và cá vào, để lửa sốt chín. Gắp cá ra đặt lá sen, như cá vượt long môn, hương vị này càng thêm vô cùng ngon miệng.

      Vân Hoàn làm xong tất cả mất ít công phu, đến lúc nước trong chảo cạn còn lúc lâu nữa. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Vân Hoan lại làm thêm hai món ăn nữa, làm Lý Đại Chủy đứng bên ngoài nhìn ánh mắt đều trợn tròn, trốn sang bên kéo kéo góc áo Chương Khuê : “Chưởng quầy, Nhị tiểu thư là người trong nghề à?”

      “Ta cũng hiểu được.” Chương Khuê thấp giọng trả lời, đôi con ngươi dừng Vân Hoan quen thuộc lại xa lạ, có nhiều vấn đề lắm, cũng muốn hỏi ràng.

      Đợi đến khi Vân Hoan đặt tất cả thức ăn lên bàn, nàng mới thở dài nhõm hơi. Sai người làm mang thức ăn lên, bản thân cũng theo lên lầu hai, mới đến cửa phòng nghe thấy thanh trêu tức của Triệu Du Hoán, “Đều thân mình huynh tốt, mặn chay vào, huynh cũng sợ ăn đến hoảng.’

      “Đồ ăn cũng ngăn nổi miệng ngươi à!” Thanh lạnh lùng của Tống trường Bình truyền qua, bên trong yên tĩnh lát, nàng mới bước vào trong cửa.

      Triệu Du Hoán ngẩng đầu nhìn nàng, cười : “Ta còn cho rằng Nhị tiểu thư định làm đĩa khoai tây xào dấm đến đuổi chúng ta đây. Tuy khoai tây xào dấm này vô cùng ngon, nhưng Nhị tiểu thư khỏi keo kiệt chút. Cũng may, còn có mấy món này nữa!”

      Dứt lời, liền dùng đũa gắp miếng, mới cho vào miệng, lập tức ngẩn ra.

      “Sao vậy, rất khó ăn?” Vương Sở Giang thấy nhíu mày, chiếc đũa vươn ra liền dừng lại, thấy Triệu Du Hoán lắc đầu liền dứt khoát gắp miếng cá to cho vào miệng.

      Mấy người khác thấy thế cũng vội gắp thức ăn, chỉ riêng Tống Trường Bình chậm rãi từ từ gắp miếng bé, qua đầu lưỡi xuống bụng, đặt đũa xuống chậm rãi : “Hương vị độc đáo.”

      ngon, chỉ độc đáo.

      Vân Hoan mơ hồ xẹt qua chút thất vọng, Triệu Du Hoán ăn ngấu nghiến, thấy thế liền dừng đũa lại, : “Nhị tiểu thư đừng để ý, Tống đại thiếu gia nổi tiếng kén ăn, khó mà nghe từ miệng huynh ấy ra chữ tốt. Lại , huynh ấy cũng thích ăn cá. Cá này ăn ngon !”

      “Xứng đáng làm mĩ vị đệ nhất!” Lâm Khinh Nam cũng rung đùi đắc ý, vừa cúi đầu lập tức nhíu mày. “Vương Sở Giang, ngươi để lại cho ta ít!”

      Thấy mấy vị công tử thế gia chú ý tướng ăn như vậy, Hướng Vân Hoan có chút sợ run, hoàn hồn lại liền nghe thấy Tống Trường Bình hỏi nàng, “Trước đây ở Phong Niên sao chưa từng được ăn món cá này?”

      “Đây là món ăn mới của bổn điếm!” Hướng Vân Hoan trả lời.

      Tống Trường Bình gật gật đầu, thích ăn cá nhưng lại ăn nhiều hơn hai gắp đậu hũ.

      bữa cơm này, cuối cùng chủ và khách đều vui mừng, lúc Triệu Du Hoán sắp cố ý cho thêm gấp đôi bạc, còn ít lời khen tặng, Hướng Vân Hoan thoải mái nhận.

      Đợi bọn rồi, sắc mặt Vân Hoan dần dần trầm xuống, Chương Khuê cũng là bụng đầy nghi vấn, nhưng lúc này, muốn thảo luận mấy chuyện khác.

      “Từ sau khi Hướng gia , phu nhân thường xuyên đến tửu lâu.” Ngâm cho Vân Hoan bình Bích Loa Xuân, Chương Khuê chậm rãi : “Khi lão gia ở Phong Niên có đặt ra quy định cho phòng bếp, người liên quan được vào, dù là phu nhân cũng thế. Nhưng mấy ngày nay phu nhân lại thích dạo quanh phòng bếp, thấy người làm liền khoa tay múa chân cũng thôi, còn hò hét Lý Đại Chủy. Mọi người nhịn nàng nhường nàng, ta nghĩ chờ lão gia trở về là tốt rồi, cũng khuyên nhóm người.”

      “Qua mấy ngày, phu nhân lại muốn xem sổ sách. Sau khi xem xong, nguyên liệu chúng ta chọn mua có vấn đề, chọn mua nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều cao hơn thị trường rất nhiều, sợ là ăn được rất nhiều từ trong đó. Lão Ngô chọn mua nguyên liệu tiểu thư ngài cũng biết đến, làm việc ở Phong Niên mười mấy năm, chưa bao giờ nhầm lẫn, lão gia cũng tín nhiệm . Nhưng phu nhân cứ như vậy đuổi rồi, ta chịu, nàng lại ta bao che lão Ngô, chờ lão gia trở về còn muốn tính sổ sách với ta!” Chương Khuê xong cũng thở dài, “Ta lo lắng, nhưng lão Ngô có già, dưới có trẻ, chỉ dựa vào Phong Niên qua ngày. Già rồi còn bị người oan uổng. Haiz.”

      Quả đúng là Tô thị chọc họa. Vân Hoan cau mày, “Vậy bây giờ chọn mua là ai? Bên ngoài rất nhiều đồ ăn cũng bán là xảy ra chuyện gì?”

      “Vẫn là bởi vì phu nhân!” Chương Khuê cao giọng : “Sau hôm đó, phu nhân liền sắp xếp người vào, là huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng, rất biết chọn mua nguyên liệu nấu ăn. Kết qua người nọ mua về tất cả đều là thứ phẩm, phòng bếp từ đầu dám dùng! Ta xin chỉ thị của phu nhân, phu nhân chỉ đó là huynh đệ nhà mình chọn mua, tin được. Còn bây giờ chúng ta tiêu phí quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, chừng tương lai còn muốn tăng giá thức ăn, ta khuyên nàng lại nghe. Ta sợ tiếp tục như vậy, Phong Niên muốn gặp rắc rối, chỉ có thể bớt số món xuống.”

      “Tô thị này!” Vân Hoan tức đến ngứa răng, cái gì mà huynh đệ nhà mẹ đẻ, xưa nay chính là cái đồ sinh được con, đồ nhà quê cái gì cũng biết, tên béo chết bầm, tham ngân lượng trong đó mới lạ!

      Trách được năm đó Phong Niên xuống dốc nhanh như vậy, có Tô thị ở đây, có nhà nào mà sụp!

      “Làm phiền Chương thúc thúc chuyến, hôm nay hãy mời lão Ngô trở về.” Vân Hoan thấp giọng .

      Chương Khuê vội vàng trả lời: “Mấy ngày trước lão Ngô muốn về nhà cũ bị ta ngăn lại, lúc này còn ở nhà ta, lập tức là có thể mời trở về. Chỉ có điều, làm vậy nhất định đắc tội cữu lão gia.”

      “Cái gì cữu lão gia! Lúc này ở đâu, ta lập tức đuổi !” Vừa vặn lúc này tràn đầy lửa giận, tìm ai đó để phát tiết nàng còn ngại trong lòng buồn bực.

      phải là tận lực nuôi hư nàng, dưỡng cho điêu ngoa hay sao? Vừa vặn, nàng điêu ngoa phen cho Tô gia nhìn xem, cái gì mới gọi là “điêu ngoa”!

      Vân Hoan sắc mặt trầm, bảo Chương Khuê mời lão Ngô đến, bản thân đến khố phòng*.

      (*) Khố phòng: phòng để đồ.

      Trước cửa khố phòng, Bàn Tử Tô Đại trung thực trước kia chỉ mặc bố ý vải thô, bây giờ thắt lưng sớm tròn, mặt giống lưu manh, bộ quần áo tím càng khiến thêm tục tằng. Lúc này chỉ huynh bọn tiểu nhị khiêng này nọ, vừa chống nạnh vừa thét to, “Đều cẩn thận chút cho gia! Bên trong này tùy tiện món đồ đều bằng mấy năm tiền công của các ngươi, cho dù các ngươi bán mình cũng mua nổi! Nương Hi Thất, ngươi để ý chút cho lão tử, nếu mẻ lão tử lấy mạng ngươi!”

      Tư thái, vẻ mặt này, cho rằng bản thân là gia trong nhà, nhấc chân liền đá trúng cẳng chân của người, làm người nọ lảo đảo hai lần.

      Vân Hoan là có chút nhìn được, từ xa cất cao thanh : “Cậu đúng là uy phong!”

      “A, sao Nhị tiểu thư lại đến đây?” Tô Đại vội vàng cười nịnh nọt. Phải biết rằng trước đây Tô Đại chính là người nhà quê, nếu phải muội muội vận khí tốt, gả cho Hướng Hằng Ninh làm bình thê, hôm nay vẫn là ma quỷ ngày tháng. Luận thân phận bình thê vẫn chỉ là thiếp, thể so với chính thê, hai nhà Tô – Hướng cũng coi như phải thân thích, Tô Đại thấy Vân Hoan cũng phải quy củ gọi câu ‘tiểu thư’.

      Vài năm trước khi Vương thị chết, Hướng gia bi thống, Tô Đại lại đốt phảo cả ngày, sau này Tô thị biết hung hăng phen.

      Bây giờ đây, tiểu thư biến thành Nhị tiểu thư, Tô gầy cũng biến thành Tô bàn tử. Có thể thấy được cuộc sống của Tô Đại, quả nhiên là đường làm quan rộng mở.

      “Đây tất cả đều là cậu chọn mua? Cậu là vất vả.” Vân Hoan mỉm cười, Tô Đại thấy thế vội khoe khoang : “Có cái gì vất cả. Đều là người nhà, mệt chút coi là cái gì, chính là bọn người làm này thích hợp, tay chân chậm chạp!”

      Khi chuyện còn quên nhấc chân đá người, làm đầu gối người này khụy xuống, đồ vật vai cũng nặng, chịu nổi lảo đảo, này nọ vốn ở trong rổ lập tức rơi ra hộp.

      Vân Hoan xoay người vừa thấy, đúng là hộp tổ yến. Nhưng là khi nhìn chất lượng, nàng lại nhíu mi.

      “Nương Hi Thất, ngươi đồ phế vật! Ngươi biết đồ vật trong hộp này là bao nhiêu tiền !” Tô Đại giơ tay muốn đánh người làm này, tay vừa muốn hạ xuống, bên Vân Hoan lại ‘ơ’ tiếng.

      “Cậu, tổ yến này, ngươi mua?”

      “Ách.... A?” Tô Đại sững sờ chút, “Là ta mua, sao vậy?”

      “Tổ yến tốt như vậy, rất đắt đúng ?” Vân Hoan cười như cười hỏi.

      “Còn phải sao.” Khuôn mặt Tô Đại vừa rồi còn có chút ngưng trệ lập tức tươi cười dào dạt, lại bốc phét : “Này nọ ở Phong Niên chúng ta tự nhiên là thể kém. Cái này là ta mua ở cửa hàng Hằng Thịnh, từng cái đều là hàng thượng phẩm đấy! Dù là cái này, cũng là trăm lượng bạc!”

      là nước miếng tung bay, khi đến trăm lượng, còn dựng thẳng lột ngón tay lên lắc lư, định tiếp tục hết, trước mắt liền hoa lên, giống như có gì đó nện vào mặt .

      mặt xẹt qua cảm giác đau đớn, Tô Đại tùy tay liền bắt lấy thứ kia, đợi khi thấy tay là cái gì, mặt lập tức tức giận thành màu đỏ.

      “Ngươi...” Tô Đại định phát tác, Vân Hoan lại để ý vỗ vỗ tay, cười : “Vậy phải làm sao bây giờ, ta lỡ tay đánh rơi tổ yến, ngươi lại bóp nát nó. Dù là cái này, cũng là trăm lượng bạc, ngươi muốn đền thế nào?”

      ràng là ngươi ném vào mặt ta!” Tô Đại vừa muốn biện giải, Vân Hoan vẻ mặt vô tội đảo qua những người có mặt ở đây, hỏi: “các ngươi thấy ta quăng tổ yến vào mặt Tô lão gia sao?”

      “Ngươi...” Tô Đại tức giận, hận thể quăng mảnh tổ yến trong tay trở về, nhưng còn chưa ném ra, Vân Hoan tiến thêm bước, nhướn mi cười như cười nhìn , khiêu khích : “Cho dù là ta cố ý ném ngươi, làm sao? Đây là đồ của nhà ta, ta quăng được sao?”

      Trong nháy mắt đó, Tô Đại thế nhưng lại cảm thấy ánh mắt Hướng Vân Hoan giống như có thể đốt cháy người khác, khí phách người nàng đột nhiên làm khiếp sợ. Nhưng ý cười bờ môi bọn tiểu nhị ở bên cạnh làm cảm thấy cùng hổ thẹn, ngạnh cổ lên định lý luận, Hướng Vân Hoan xoay người với bọn tiểu nhị, “Đặt tất cả này nọ trong tay các ngươi xuống. Ta muốn, mở, hòm, kiểm, hàng!”
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Nga Nhi, hoadaoanh, milktruyenky7 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9. Người nhà? Phi.

      Editor: Linh.

      Chỉ bốn chữ ‘mở hòm kiểm hàng’ này làm Tô Đại mất hồn phen. Vừa rồi bị nhục nhã hoàn toàn quên, lúc này lại ngạnh cổ quát: “Kiểm hàng cái gì? Ta là cậu ngươi, ngươi còn tin ta hay sao?”

      “Cậu?” Vân Hoan cười lạnh tiếng, “Mẹ ruột ta họ Vương, ngươi lại họ Tô. Ta gọi ngươi tiếng cậu đó là cất nhắc ngươi, gọi ngươi là cậu, ngươi lại có thể làm gì được ta?”

      Khi chuyện Vân Hoan cũng bước lên phía trước, mở thêm hộp yến, sắc mặt lập tức thay đổi, giơ tổ yến lên hỏi Tô Đại: “Ngươi mua tổ yến, đều là chất lượng như vậy?”

      “Ngươi còn tuổi, biết chọn tổ yến!” Tô Đại vẫn muốn dối, Vân Hoan là đánh mắng cũng ngại mệt mỏi. Xa xa nhìn thấy Chương Khuê dẫn lão Ngô về phía này, nàng vẫy vẫy tay để Chương Khuê và lão Ngô nhìn tổ yến Tô Đại chọn mua. Lão Ngô hít miệng thở dài : “Cữu lão gia, ngươi sợ là bị người ta lừa rồi! Tổ yến này nhìn tuy tốt nhưng lại ngâm qua nước! Ngươi nhìn hình dạng tổ yến, màu sắc quá trắng, miệng yến và độ dày đều, còn có mùi cũng đúng, tất nhiên là thương gia khác giữ gìn đúng, làm nó mất mùi vị! Ngươi... Ngươi dùng bao nhiêu tiền mua?”

      “Chỉ cái đó, trăm lượng!” Vân Hoan đáp. Người thành nhìn những người khác, suy nghĩ quả là đơn thuần chút. Bị người ta lừa? đây là bị người ta lừa hay là định lừa người trong nhà đây!

      Nghĩ đến hàng hóa còn có những cái khác, ngay cả trong kho hàng cũng dư lại gì đó Tô Đại chọn mua mấy ngày nay. Nếu đều dùng nấu cho khách nhân, Phong Niên phải sụp đổ.

      “Cái gì cũng cần phải nữa.” Vân Hoan vẫy vẫy tay, “Chương chưởng quỹ, mời cữu lão gia đến phòng củi đợi, lại mời phu nhân đến đây.”

      để ý Tô Đại kêu rên, Chương Khuê sai người làm trói lại, Tô Đại lại muốn giãy dụa, Vân Hoan nhướn mi lạnh lùng : “Nhiều người như vậy, còn ngăn nổi cái miệng à! Nếu lại ầm ĩ, trực tiếp đánh hôn mê rồi khiêng qua!”

      bên này, Tô Đại cuối cùng cũng im lặng. Hướng Vân Hoan thu lại thần sắc, chỉ nghĩ chờ sau khi Tô thị đến, nàng nên đối phó bà ta thế nào. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Tống Trường Bình mặc áo xanh đứng cách đó xa, khóe miệng chứa nụ cười như có như , cũng biết đứng ở kia nhìn bao lâu.

      Vân Hoan nhất thời cực kỳ quẫn bách, trong lòng tức giận người này sau khi ăn xong sao luôn lại quay trở lại. Vừa rồi bản thân bộ dáng kiêu ngạo, dừng ở trong mắt , biết có thành chê cười hay .

      Cũng thế. Dù sao thanh danh của bản thân ở bên ngoài cũng tốt. Vân Hoan thầm lại cười tiến lên hô: “Tống đại thiếu gia sao lại quay trở lại?”

      Nàng lại chỉ chỉ cái biển chữ to bên cạnh: “Hậu viện nơi quan trọng, người liên quan chớ vào.”

      Tiếc rằng Tống Trường Bình nhìn qua xong lại mỉm cười, lắc đầu : “Vừa rồi ăn uống no đủ, vốn muốn đặc biệt đến cám ơn Nhị tiểu thư, còn nữa, cũng có chuyện quan trọng muốn cùng Nhị tiểu thư thương nghị. Trái phải tìm thấy Nhị tiểu thư, lại nhầm vào hậu viện, nhìn thấy đoạn trò hay, phấn khích, phấn khích.”

      “Trò hay?” Vân Hoan rất muốn người này sao lại biết xấu hổ như vậy, hậu viện này là nơi nhầm là có thể tiến vào? Người khác biết chữ, chẳng lẽ Tống Trường Bình cũng biết hay sao?”

      Còn nữa, đoạn trò hay này chính là Tô Đại tham mấy ngàn lượng bạc, thịt nàng đau!

      Đợi chút.... Trong đầu Vân Hoan đột nhiên xẹt qua lời của Tô Đại, “Tống đại thiếu gia ở đây nhìn bao lâu?”

      “Từ đầu.”

      “...” Tống đại thiếu gia quả thực tích chữ như vàng.

      Vân Hoan im lặng hồi, chợt nở nụ cười, “Tống đại thiếu gia đến là khéo! Nếu ngươi xem toàn bộ vở kịch, tự nhiên là cũng nghe thấy lời của tên mập kia. mua cho nhà ta hàng giả, nhưng tất cả đều xuất xứ từ cửa hàng Hằng Thịnh nhà ngài! Ngươi xem, chuyện này xử lý như thế nào?”

      Tống gia là gia đình giàu có nhất Ung Châu, theo lý thuyết danh dự cửa hàng Hằng Thịnh tuyệt đối có thể tin được, sao lại có thể xảy ra chuyện hàng nhái này nọ? Còn nữa, lấy tài lực của Hằng Thịnh, tại sao lại cùng Tô Đại cấu kết với nhau?

      Theo góc độ của Hướng Vân Hoan mà , nàng vẫn rất tin tưởng Hằng Thịnh, nếu Tống Trường Bình ở đây, nhìn diễn, tự nhiên cũng phải cho chút tiền thưởng – huống chi, chắc chắn bản thân cũng muốn thanh danh Hằng Thịnh bị đạp hư.

      Ý cười bên miệng Vân Hoan càng thêm sâu.

      Tống Trường Bình nhìn Hướng Vân Hoan còn chưa kịp thu hồi ý cười giảo hoạt bên môi, trong lòng thầm mắng tiếng giảo hoạt. Hướng Vân Hoan thoáng cười, trong lòng ngứa, như là có gì đó muốn trào ra, lại có ý nghĩ muốn đùa nàng.

      “Hằng Thinh luôn luôn già trẻ gạt, lại càng bán đồ dởm, người đời đều biết.” Tống Trường Bình ôn hòa đáp lại, : “Nếu người khác cảm thấy Hằng Thịnh có vấn đề, hoan nghênh đến quan phủ cáo trạng. Tống mỗ tùy thời xin đợi đại giá, phụng bồi đến cùng.”

      “Ngươi...” Cái gì gọi là phách lối, đây mới gọi là phách lối! cửa hàng có thể có tiếng tăm đến sợ bị cáo trạng, sợ bị trị, đây là có thực lực cộng thêm bối cảnh hoàn mỹ.

      Nhưng chạy đến cửa hàng của nàng ngẩng đầu phách lối... Cái này đều có thể nhịn có cái gì thể nhịn!

      Vân Hoan rất muốn nhào lên xé nát cái mặt nạ ôn hòa này của Tống Trường Bình, nhưng người ta lại là bộ dáng bốn lạng đánh bay ngàn cân, ăn ngay . tình làm Vân Hoan cảm thấy nếu bản thân làm , khỏi có chút chột dạ và hẹp hòi.

      Vân Hoan lại im lặng lát, cũng thế, nhà mình có trộm, lý do để nhà khác bắt giúp.

      Tống Trường Bình mắt thấy Vân Hoan thay đổi sắc mặt mấy lần, có lúc cho rằng nàng nhào lên, hoặc là giống như vừa rồi nhìn thấy, cầm tổ yến tay ném vào mặt : “Nhà của ta gì đó, ta quăng được sao?”

      Có lẽ, Hướng Vân Hoan như vậy mới phù hợp phố truyền đãi miêu tả, điêu ngoa bá đạo, thể lý.

      Nhưng tất cả đều chưa thực , Hướng Vân Hoan chuyển thành lạnh nhạt, cuối cùng, nàng chậm rãi giơ tay lên, nhàn nhạt cười : “Cũng đúng, ta còn có việc nhà muốn xử lý, nếu Tống đại thiếu gia còn việc gì khác...”

      Ý tiễn khách cần hết cũng biết.

      “Lời đồn đãi phố, quả nhiên thể tin.” Tống Trường Bình thấm, bên miệng treo lên đường cong, nghe thấy trong lời của bản thân tất cả đều là ý cười, “Nhị tiểu thư phải người khác.”

      “...” Lời này sao lại ái muội như vậy, là nàng nhầm lẫn à.

      Vân Hoan ngẩn người, “hả?”.

      “Nhị tiểu thư là khách nhân rất quan trọng với... Tống mỗ.”

      “Quan hệ mua bán mà thôi...” Có cần phải ái muội như vậy ?

      Bên này, Tống Trường Bình lại cười đến vô cùng ôn hòa, “Mua bán thành, tình cảm còn đây!”

      Tình cảm? phải tình nghĩa à? Vì sao nàng có cảm giác bản thân bị đùa giỡn?

      Hướng Vân Hoan lại im lặng rồi.

      ... ...... ...... .........

      Tô thị tới cực nhanh, cùng còn có Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương. Ba người cùng nhau trình diện, ánh mắt nhìn Hướng Vân Hoan cũng rất đúng.

      Cũng biết người nào để rơi ra tiếng gió, Tô thị đến hậu viện thấy Hướng Vân Hoan và Chương Khuê cũng chuyện, đến đầu tiên là tát cái vào mặt tiểu nhị, cao giọng mắng: “Nô tài biết sâu cạn, người kia là ca ca ruột của ta, cữu lão gia Hướng gia! Đó là người ngươi có thể trói sao! Ai cho ngươi gan cẩu đó! Hướng gia cho ngươi ăn cho ngươi uống, chính là để ngươi bắt nạt lên đầu chủ tử? Còn thả ra cho ta!”

      Liên tiếp cao giọng mắng, mọi người trong sân đều nghe được rành mạch. mặt Chương Khuê thoắt đỏ thoắt trắng, biết rành rành nàng đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng chính là bản thân, muốn nhận lại thấy Hướng Vân Hoan mang theo nụ cười tới nghênh tiếp : “Mẫu thân đúng! đời này đúng là có số người biết xấu hổ, trong nhà cung ăn, cung mặc, nhưng lại cứ thích ăn cây táo rào cây sung, lừa bịp người trong nhà! Người như thế, mới nên bị trời giáng ngũ lôi, để được chết tử tế!”

      “A, Hoan nhi ở đây à.” Tô thị dự đoán được Hướng Vân Hoan vừa lên lời bén nhọn như vậy, ngẩn người rồi mới treo lên nụ cười, : “Mời rồi vào phòng nghe bọn tiểu nhị biết tên nô tài nào dài mắt linh tinh, châm ngòi ly gián, làm con hiểu lầm cậu con, nổi giận. Con xem, nếu trước thả cậu con ra ngoài. Nào có cháu ngoại trói cậu, làm người ngoài nhìn chê cười.”

      “Đúng vậy, sao muội muội có thể trói cậu, hồ nháo.” Trước mặt người khác, Hướng Vân Cẩm chuyện quả thực là hơi thở mong manh, rất thục nữ, nữ tử tầm thường thể kịp.

      Nhìn hai mẹ con này giả bộ, người là đương gia chủ mẫu đầy khí thế, người là tiểu thư hiền lành yếu ớt, có ai có thể ngờ cả đám đều là lòng dạ rắn rết? Còn có Ôn Ngọc Lương tránh bên người các nàng ta, ai có thể nghĩ đến trong đáy lòng người thư sinh văn nhược này là tâm tư xấu xa thể lộ ra ngoài ánh sáng?

      Chính là những người này, làm hại nàng nửa đời đau khổ, là bọn họ!

      Tất cả tức giận đều kêu gào, nhất thời làm Hướng Vân Hoan có chút hoảng hốt, cho rằng bản thân lại trở về kiếp trước. Nếu có thể nâng tay, hung hăng tát cho mỗi người cái, lại giẫm nát bọn họ dưới lòng bàn chân.... Nhưng là, người bên cạnh lại gọi nàng trở về thực.

      “Nhị tiểu thư!” Ánh mắt Hướng Vân Hoan đột nhiên trở nên hung ác, phẫn hận bất chấp tất cả muốn bóp nát đối phương làm Chương Khuê giật nảy mình, vội vàng gọi Hướng Vân Hoan. thấy trong nháy mắt Hướng Vân Hoan có chút hoảng hốt, lúc sau liền cầm lấy tổ yến bàn đưa đến trước mặt Tô thị, “Cái này cũng là hiểu lầm sao?”

      “Đây là?”

      “Cậu chọn mua trở về.”

      Lúc trước Tô thị cũng theo bên cạnh Hướng Hằng Ninh buôn bán thời gian, đối với nguyên liệu nấu ăn cũng biết hai, dù là như thế, bà ta thấy tổ yến này cũng sững sờ chút, “Cái này phải rất tốt....”

      Lúc lại nhìn lại bà ta cũng cả kinh, tùy tay bẻ miếng tổ yến ngâm vào trong nước, chờ nó xốp Tô thị lại tùy tay lấy cái que, nhàng gõ xuống, bị vỡ...

      Mặt ngoài nhìn rất tốt, lại là hàng giả.

      Hướng Vân Hoan cũng nhiều, trực tiếp dẫn bà ta đến kho hàng, Tô Đại mua mấy ngày gần đây, bào ngư, vây cá, Chương Khuê đều mở ra, bảo Tô thị nhìn kĩ.

      Vừa thấy sắc mặt Tô thị lập tức trắng bệch, bên này Hướng Vân Hoan cho người dẫn Tô Đại qua, sao biết Tô Đại nhìn tình huống tốt, lên liền : “Muội muội cứu ta!”

      tiếng này, đầu tiên là khóc lóc kể lể vừa rồi Hướng Vân Hoan đối xử thô bạo với , vừa khóc vừa tố cáo bản thân bị lừa mới có thể mua hàng giả về, ý vốn phải như thế, vân vân. Cuối cùng, lại khóc lóc bản thân thực xin lỗi muội phu, kém chút làm hỏng đại .

      Cuối cùng, còn khóc bản thân được Hướng Vân Hoan coi là người nhà, ủy khuất thế nào, vân vân...

      như vậy, cậu bị người ta lừa à?” Vân Hoan bị khóc lóc kể lể đầu đau như muốn nứt ra, hận thể lấy tất thối bịt miệng lại, tức lạnh lùng hỏi câu, đánh gãy khóc lóc kể lể.

      “Đúng, bị người ta lừa rồi!” Tô Đại mực chắc chắn, xong, lại chần chờ thoáng nhìn qua Tô thị.

      Bị người ta lừa... Vân Hoan cười lạnh tiếng, nếu phải ánh mắt kia của Tô Đại, nàng còn biết có phải bị lộ rồi hay , lúc này xem ra, là Tô thị dạy nàng như thế?

      là có thể thông thiên rồi, trong khoảng thời gian ngắn có thể truyền tin cho nhau, trong Phong Niên này, lại có những ai là người của Tô thị?

      “Nếu là bị người ta lừa, cậu hãy cùng ta đến gặp quan phủ ràng, là bị ai lừa, bị lừa thế nào, lại lừa bao nhiêu bạc! Dù sao cũng thể vô duyên vô cớ bị lừa, chúng ta còn ngầm bồ làm ngọt, ăn cái thiệt thòi này đúng ?”

      thể đến quan phủ...” Trong lòng Tô Đại hoảng hốt, miệng ấp úng. Tô thị thầm mắng tiếng ngu xuẩn, lại tiếp nhận câu chuyện : “Cậu con sợ việc này truyền ra đối ta tốt. Vào quan phủ, chúng ta còn bị bóc lớp da, kẻ lừa đảo tìm ra, chúng ta còn phải bù bạc vào, đáng. Việc đến nước này, bằng coi như chúng ta mở mang thêm kiến thức...”

      Miệng Tô thị mở ra lại khép lại, Vân Hoan yên lặng ngẩng đầu nhìn Tống Trường Bình lầu hai, thấy yên lặng gật đầu.

      Mắt Vân Hoan sáng lên, bên ngoài cũng có người làm tiến vào đưa tin: “Nhị tiểu thư, Tôn chưởng quầy của Hằng Thịnh đến đây.”
      Last edited by a moderator: 11/10/15
      Nga Nhi, hoadaoanh, milktruyenky7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :