cổ trang, giang hồ, huyền huyễn, thanh thủy văn, nhất thụ nhất công, cường công lãnh thụ, HE.
Ung dung tự tại vận dạ hành
thân ảnh người mến mộ
Lại lòng Tử Dương Hoa
P/s: cho mình xin đôi lời. vì quy định của box truyện sáng tác ko là ko được sáng tác đam mỹ cho nên mình xin mạo muội post cái truyện của mình sáng tác nhá. Nếu có gì đúng xin nhắc nhở. Mình chỉ vì muốn kiếm nhiều điểm để được vào box VIP thui hà
Chương 1
Hoa Huyết hợp nhất (P1)
Dân chúng trong thiên hạ truyền tai nhau đồn đại rằng đỉnh núi Tuyết Liên có tồn tại của loài hoa ngàn năm chỉ nở lần. Hoa có thể mang đến cuộc sống trường sinh bất tử mà cũng đủ năng lực tàn nhẫn vô tình đóng băng bất luận kẻ nào thân mang nhiệt khí chạm vào. Tuy thế, vẫn chưa ai có thể chắc chắn loài hoa ấy tồn tại?!! Nó có nhân tính hay cũng chưa đủ chứng cớ thuyết phục để khẳng định vì tất cả những người nhìn thấy hoa hóa thân đều còn mạng quay về.
Thế nên, truyền thuyết kể lại rằng, đó là loài hoa tượng trưng cho lạnh lùng vô cảm – Tử Dương Hoa.
.
.
- Mẫu thân ơi, hôm nay tuyết rơi rồi này.
nam hài tử trắng trẻo nhắn từ trong nhà hớn hở chạy ra khỏi cửa, vui vẻ ngây thơ đùa nghịch với những bông tuyết trắng xóa lạnh lẽo.
- Lâm Nhi, vào nhà con. Bên ngoài lạnh lắm, kẻo nhiễm thương hàn bây giờ!
Trong ngôi nhà tranh xiêu vẹo rách nát, nữ tử trung niên ra khỏi cửa mang theo môi là nụ cười trìu mến, ánh mắt dịu hiền nhìn hài nhi nghịch ngợm nô đùa.
- Mẫu thân, mùa tuyết năm nay Tử Dương nở chưa ạ? Con muốn lên đó ngắm Tử Dương!
Nam hài vừa nhìn thấy mẫu thân liền chạy ào đến sà vào lòng nàng, cái miệng nhắn hồng nhuận mấp máy những thanh non nớt, bàn tay bé nộn thịt chỉ lên đỉnh núi cao chọc trời, thắc mắc hỏi.
Phụ thân tiểu hài tử tên Lâm Nhi vào hai năm trước lâm bệnh nặng qua đời. Nhưng khi đó nhóc còn quá , thể đến Tuyết Liên Sơn tìm hoa ngàn năm cứu mạng phụ thân. Vả lại, vào thời khắc đó, Tử Dương vẫn chưa nở.
- được. Con còn rất . Tử Dương Hoa thích hài tử đâu!
Nữ nhân lại mỉm cười thuần hậu. Được sống đời này, đó là phúc đức tích lũy từ những kiếp trước. Dù tướng công rời khỏi cõi đời sớm nhưng vẫn còn lưu lại hài nhi mạnh khỏe vui tươi – đứa con trai vô giá duy nhất ở bên cạnh nàng.
- thích hài tử ạ? Mẫu thân ơi, vậy Tử Dương ở nơi đó mình chờ ai thế?
- Chờ nam nhân, có đủ tình để làm tan chảy Tử Dương ngàn năm băng lãnh!
Nữ nhân lại cười, xinh đẹp như đến từ thiên đường. Nàng luôn chân thành tin vào truyền thuyết về tình chung thủy ngàn đời của Tử Dương Hoa. ai đến được đỉnh núi Tuyết Liên, nhưng duyên trời luôn được định sẵn. Tử Dương thuộc về nam nhân, người hết lòng vì loài hoa vô hồn mỹ lệ.
Mẫu tử hai người ôm nhau khăng khít chuyện trò về truyền thuyết thiêng liêng đáng để phu thê đời đem lòng ngưỡng mộ đột nhiên gần đó phát ra tiếng hét thất thanh của nữ tử, gây chú ý với nhiều người có mặt trong làng.
Nguyên do gây nên ồn ào chẳng còn ai khác ngoại trừ Lý Huệ Mãn – con trai tể tướng Lý Tú Mãn luôn xem dân tựa cỏ rác, xem trời bằng vung.
- Tiện tì, gia đây muốn ngươi, lại biết phúc phần ngàn đời của mình, còn dám từ chối gia sao? Xem ra tiện nhân ngươi muốn chết rồi.
Vừa dứt lời, Lý Huệ Mãn vung chiếc roi da lên, tàn ác muốn hạ xuống làn da trắng mịn xinh đẹp của nàng từ xa xuất mũi tên bén nhọn phóng đến, lướt qua cánh tay Lý Huệ Mãn làm thân thủ của gã lập tức ngưng trệ.
Lý Huệ Mãn tức điên, đôi mắt phừng phừng lửa giận đảo quanh khắp nơi hòng tìm kiếm thủ phạm to gan tày trời, dám xúc phạm đến con trai của tể tướng. Nếu bắt được kẻ có mắt như mù kia, gã nhất định phanh thây xẻ thịt, cho chết có đất chôn thân.
- Lý Huệ Mãn, cần tìm nữa.
Đột nhiên, giọng trầm thấp hiên ngang lạnh băng truyền đến. Tuy khí tức bức người phải cúi đầu sợ hãi, nhưng vẫn giấu được oai phong hùng mãnh vốn thuộc về đại hiệp giang hồ.
- Là…là Hắc Long đại hiệp?
Lý Huệ Mãn ngây ra như phỗng, chưa kịp phản ứng bị uy thế trước mắt trút hết khí lực, chân tay bủn rủn run lên tựa cầy sấy. Hôm nay, gã bước chân nào ra khỏi nhà đầu tiên mà lại xui xẻo đến mức này biết. Gặp ai gặp, đụng ngay tên Hắc Long thích lo chuyện bao đồng!
Những người dân nơi đó nghe thấy có Hắc Long đại hiệp ra tay cứu giúp liền xông hết ra ngoài, ồn ào náo loạn chen chúc muốn nhìn thấy đại hiệp lòng thầm ngưỡng mộ và mang ơn.
Lớp mặt nạ sắt che giấu nửa diện mạo chỉ để lộ đôi mắt to dài băng lãnh và cánh môi dày đỏ mọng. tay nam nhân còn vững vàng cầm cung tên hướng đến kẻ chuyên tạo nghiệt ác khiến người người căm phẫn.
Ai ai cũng trầm trồ khen ngợi khí phách dọa người của nam nhân nhưng vẫn ngừng tò mò về gương mặt phía sau lớp sắt lạnh lẽo. Có lẽ vì hành hiệp trượng nghĩa mà để sẹo hằn gương mặt tuấn lãng, cũng có thể vì chính nhân quân tử kia muốn lộ diện cho thiên hạ nhìn ngắm, giấu dung mạo tránh khỏi truy bắt của triều đình.
- Lý Huệ Mãn, mục tiêu tiếp theo của Hắc Long Bang là Lý Gia.
Từng câu từng chữ phát ra hùng hồn như muốn lấy mạng chúng sinh. Nam nhân hoàn thành xong câu , nhãn thần dịch chuyển hướng đến tiểu nương vừa bị hành hung.
- Năm lượng, cho nương ấy.
Ánh mắt mang theo sát khí lại quay về người Lý Huệ Mãn. Gã run rẩy lợi hại sợ đến giữa hai chân thấm ướt mảng lớn. Lý Huệ Mãn tuy e ngại nhưng vẫn khinh thường móc ra năm lượng bạc quăng xuống đất như bố thí cho khất cái bên đường.
- Ngươi muốn ta ra tay?
Nam nhân duy trì biểu tình băng lãnh tựa hồ đối thoại với thường dân. Nhưng trong câu lại mang theo đe dọa khiến người khác dám phản kháng đối nghịch.
- Tiểu nương, ta…ta… nương xin tha thứ cho ta.
Gã nam nhân hèn nhát cúi xuống nhặt năm thỏi bạc lên, hai tay dâng đến cho tiểu nương, cầu xin được tha thứ.
- …. sao đâu, Lý thiếu gia.
Tiểu nương biết thế lực của Lý Gia trong kinh thành, thể đem thể diện ra làm trò. Chỉ oán hận tại sao hôm nay gã đột ngột xuất tại nơi hẻo lánh thế này. Thế nên, nàng cũng biết chừng mực bỏ qua cho gã hỗn đản đáng sợ trước mặt.
Nam nhân vẫn đứng nóc nhà phía xa xa từ đầu chí cuối diện vô biểu tình nhếch mép nhưng cười đáp lại ánh nhìn thâm thúy đầy cảm kích của nử tử trúng tiếng sét ái tình từ vị đại hiệp lừng danh thiên hạ.
- Cút.
tiếng phát ra như sét đánh ngang tai làm Lý Huệ Mãn kinh hoảng co chân bỏ chạy mất dạng. Thân hình cao lớn của nam nhân đáng kính trọng xoay lưng ung dung tự tại tiêu thất khỏi chốn đông người.
Mất gần nửa khắc, dân chúng mới sực tỉnh, cùng nhau ồ lên vui mừng nhưng vẫn luyến tiếc Hắc Long đại hiệp.
Từ trước đến nay, Hắc Long chưa từng xuất vào ban ngày nên ai biết diện mạo như thế nào. Chỉ nghe loáng thoáng từ những người may mắn nhìn thấy Hắc Long kể lại, luôn vận trang phục dạ hành đến khắp tất cả mọi nơi thế gian ra tay cứu giúp những người dân khốn khổ.
Bước chân Hắc Long dừng lại nơi nào, dân chúng nơi đó y như rằng sáng sớm tinh mơ vừa mở mắt ra thấy những thỏi vàng sáng bóng chói mắt đặt trước cửa nhà. Họ vui mừng khôn xiết, ôm nhau mừng rỡ lạy tạ trời đất nhưng trong lòng luôn mang ơn Hắc Long giúp dân chúng phải chịu thống khổ cực nhọc bị bóc lột nữa.
Lần này, nam nhân xuất quỷ nhập thần lại đến kinh thành. Họ mong có được ngân lượng Hắc Long ban cho, nhưng chỉ nhờ vào tiếng đồn đại mà quan lại tham ô đủ gan dạ tiếp tục ức hiếp bóc lột dân lành nữa là phước ban từ Hắc long đại hiệp.