1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Hahaa, hnao đọc truyện cũng thấy vui vẻ quá, thik đôi nv chính quá .
      xuanquynhdesign thích bài này.

    2. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 14: Rời


      Còn chưa đến trước cửa phòng Thiên Ngữ, gặp phải Tề Mặc, Thiên Mị quan sát phen, nhíu mày hỏi, "Tề đương gia hơn nửa đêm ngủ chạy tới đây làm gì?" Nhìn ra bộ dạng có tí ti gấp gáp nào, dù sao Thiên Ngữ nhất định chờ .


      Tề Mặc nhìn chăm chú, nhưng lại gì, Thiên Mị nhíu nhíu mày, để ý tới nữa.


      Cửa phòng Thiên Ngữ đóng chặt, vừa tới cửa nghe thấy từng trận thanh ái muội khiến người ta đỏ mặt tía tai từ bên trong truyền ra.


      Thiên Mị nhếch nhếch môi, đột nhiên xoay người nhìn về phía người phía sau, cười , “Phiền Tề đương gia gọi mọi người đến xem náo nhiệt !”


      Tề Mặc liếc nhìn nhưng rời , chỉ xoay người sang chỗ khác. Thiên Mị nhíu mày, cũng thêm gì, dù sao cũng chỉ muốn Tề Mặc tránh mặt mà thôi, nếu tự giác như thế, vậy cũng tiện gì thêm. Móc ra camera hình cây kim, lại móc ra viên kẹo cao su nhai nhai, dính vào phía sau camera, đầu ngón tay nhàng bắn ra, vật trong tay được tống tiễn vào trong phòng. Giống như bị bàn tay vô hình thao túng, camera kia dính vào vị trí thích hợp nhất, vừa có thể quay toàn bộ quá trình của hai người, vừa đến nỗi bị phát .


      Thiên Mị hứng thú bừng bừng nhìn hồi, sau đó quay đầu khẽ cười , "Tề đương gia, có muốn thưởng thức chút ? Vóc người em tôi rất được đó!”


      Tề Mặc lại chỉ liếc cái, gì, Thiên Mị cảm thấy đêm nay Tề Mặc có chút kỳ quái, giơ tay bóp bóp mặt . Hoàn hảo, phải người khác giả trang, nghĩ đến có lẽ người khác cũng có khả năng bắt chước cái loại khí lạnh riêng biệt ở người đâu.


      Lại lát sau, thanh bên trong hơi ngừng lại, Thiên Ngữ mồ hôi nhễ nhại nằm giường thở hổn hển, giữa đôi lông mày nhíu chặt. Thấy Thiên Mị lâu như vậy cũng chưa xuất , khỏi có chút nóng nảy, nhưng tại ta cũng thể ra ngoài kiểm tra, chỉ có thể leo lên người gã đàn ông bên cạnh, ngừng liếm người y, muốn kéo dài thời gian.


      Nghe bên trong lại lần nữa vang lên thanh ái muội, Thiên Mị đẩy cửa ra, nhìn cơ thể quấn quýt nhau của hai người giường, kinh hãi kêu thành tiếng, sau đó đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, “Các . . . Các người . . . “Tề Mặc đứng bên cạnh cách đó xa, được vách tường che chắn, người ở bên trong tự nhiên nhìn thấy , mà lúc này tựa hồ tuyệt quan tâm tình hình bên trong như thế nào, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Thiên Mị.


      Thiên Ngữ nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Mị, trong mắt lộ vẻ đắc ý, hoàn toàn quên tiếng kêu của Thiên Mị có thể dẫn người người khác tới, tứ chi quấn chặt lấy gã đàn ông người, cố ý bày ra bộ dạng khó nhịn.


      Tô Hạo bởi vì phát Thiên Mị đến, sắc mặt trở nên khó coi, gấp giọng , "Thiên Mị, em nghe giải thích . . .” Muốn đẩy Thiên Ngữ ra, nhưng lại bị quấn càng chặt hơn.


      Thiên Ngữ thấy vẻ mặt cấp thiết của y, khỏi cọ cọ lên người y, nhắc nhở, "Hạo, chỉ thích người ta.”


      Động tác của Tô Hạo ngừng lại, thu lại ánh mắt rơi vào người Thiên Mị, ôm lấy Thiên Ngữ cười , "Đương nhiên." Chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy giả.


      tại Triêu Thiên Châu còn chưa tìm về, thời kỳ đặc biệt như thế này, Thiên Mị kêu to tiếng, người bị dẫn tới cũng ít.


      Đột nhiên bên tai trận khí tức chậm rãi phất qua, giọng trầm thấp vang lên bên tai, “Tôi phải rồi.”


      Thiên Mị lập tức lia mắt nhìn lại, nhưng còn bóng dáng của Tề Mặc, khỏi có chút giật mình. phải chăng đợi cơ hội hỗn loạn? Thế nhưng, lại cảm thấy nếu muốn rời , cũng cần cái gọi là cơ hội này, lại liếc mắt nhìn hai người trong phòng, mím mím môi. tạo ra hỗn loạn như thế này chỉ là vì trả thù Thiên Nghiêm thôi sao?


      “Chúng mày làm gì thế?” tiếng rống giận dữ truyền đến, là Thiên Nghiêm vội vội vàng vàng chạy đến.


      Thiên Ngữ hình như vẫn có chút sợ Thiên Nghiêm, thấy ông ta tức giận như vậy, khỏi có hơi co rúm lại. Nhưng liếc mắt nhìn thoáng qua Thiên Mị vẫn luôn cúi đầu, trong lòng lại có khoái cảm trả thù, trong nháy mắt lớn mật hẳn lên, siết chặc dra giường người, , “Cha, con và Tô Hạo là lòng nhau!”


      Thiên Nghiêm tức giận đến bản mặt già nua đỏ bừng, lòng nhau? Tô Hạo lúc này vẫn nhìn chằm chằm Thiên Mị, ràng là thích Thiên Mị, sao lại Thiên Ngữ?


      Con bé Thiên Ngữ này, đây là muốn tức chết ông sao? Bùi Diễm bất kể là thân phận địa vị hay là tướng mạo tài năng đều xuất sắc hơn Tô Hạo, ông ta đặc biệt chọn cho nó tấm chồng xuất sắc như vậy nó muốn, lại cố ý quyến rũ Tô Hạo, đầu nó bị úng nước sao?


      Thiên Nghiêm tức giận đến muốn đau tim, trong lúc nhất thời nên lời. Dù sao việc này chỉ quan hệ đến hạnh phúc của Thiên Ngữ, mà còn liên quan tới địa vị sau này của Thiên gia, tại nhiều người nhìn thấy như thế, thậm chí còn có cả Bùi Diễm, chuyện này như thế nào cũng giấu diếm được. Mặc dù bây giờ phải cổ đại, nhưng thanh danh của Thiên gia thể cứ như vậy mà bị phá hư, cũng chỉ có thể để Thiên Ngữ gả cho Tô Hạo, thế nhưng cục tức trong lòng ông ta làm thế nào cũng nuốt trôi được!


      Thư Cầm cũng khỏi thở dài, con bé Thiên Ngữ này, thực là bị bà ta làm hư rồi! Đảo mắt nhìn về phía Thiên Mị vẫn luôn cúi đầu trầm mặc, nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ Thiên Mị thực thích Tô Hạo rồi? Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể để Tô Hạo cưới Thiên Ngữ, lại liếc nhìn Bùi Diễm bất động thanh sắc đứng ở bên, bà ta cũng biết chỗ tốt khi giao hảo với Bùi thị, vậy để Thiên Mị ở bên Bùi Diễm cũng tốt. Bùi Diễm kém Tô Hạo, cũng tính là ủy khuất con bé!


      Phát có chuyện gì lớn, đám người theo đến đều tản , trở lại vị trí canh gác vốn an bày. Thiên Nghiêm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, kêu người giọng phân phó hai câu, sau đó thấy người nọ gật đầu rời .


      lát sau, người nọ lại hoảng hốt chạy trở về, rỉ tai Thiên Nghiêm, sắc mặt Thiên Nghiêm thoáng chốc trở nên khó coi gì sánh được.


      Trong thư phòng, Thiên Nghiêm tức giận đầy mặt nhìn người trước mắt, tức giận , “Thiên Mị, con quên chức trách của con là cái gì rồi sao? ngờ lại để Tề Mặc chạy trốn ngay dưới mắt, mặt mũi Bắc đảo đều bị con vứt sạch rồi!”


      Thiên Mị im lặng , nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, coi là thần sao? À, sai rồi, thần chắc phụ trách loại chuyện câu dẫn đàn ông này đâu!


      Thiên Nghiêm tới lui trước bàn đọc sách, mặt tất cả đều là vẻ lo lắng, “Ta bất kể con dùng biện pháp gì, tóm lại mau chóng tìm Triêu Thiên Châu về cho ta!”


      " biết."


      Nghe ngữ điệu biếng nhác kia của Thiên Mị, trong lòng Thiên Nghiêm tức giận càng sâu, nhưng lại bị ông ta nén xuống, khoát tay áo, , “Con ra ngoài trước !”


      Nhìn Thiên Mị xoay người rời khỏi thư phòng, trong mắt Thiên Nghiêm lóe lên tia rét lạnh. Cứ tiếp tục như vậy được, phải nghĩ biện pháp khống chế được Thiên Mị, xem ra chỉ có thể làm như vậy rồi!


      Thiên Mị trở về phòng, nhưng ở cửa gặp phải Tô Hạo, "Tô thiếu có việc?" Lúc này ngữ khí của rất ư bình thản.


      Tô Hạo chỉ cho là tức giận, sốt ruột , "Thiên Mị, em nghe giải thích được ?”


      Thiên Mị liếc mắt nhìn y, xem ra nghe y giải thích, y định rời , vì vậy gật đầu, " !"


      cưới ta!” Tô Hạo liếc mắt nhìn , lại vội vàng giải thích, “Nhưng cưới ta chỉ là vì Thiên gia, chờ thu Thiên gia vào trong tay rồi, ly hôn với ta, cho nên . . . chỉ có thể tạm thời ủy khuất em.”


      Thiên Mị nhíu mày, vốn cho là vì muốn nâng cao địa vị Tô gia nên Tô Hạo mới chọn Thiên Ngữ, nghĩ tới, y lại còn có dã tâm lớn như thế. Như vậy cũng tốt, nên để Thiên Nghiêm đau đầu chút!


      Tô Hạo thấy tức giận, trong lòng khỏi thở phào nhõm.


      Thiên Mị khỏi liếc nhìn y thêm vài lần, y sợ cho Thiên Nghiêm biết, xem ra vai diễn trước đó của diễn quá đạt rồi, thực khiến vị Tô thiếu gia này cho là có y sống nổi!

    3. Nguyệt Kim

      Nguyệt Kim Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      51
      Vừa coi vừa lo, ko biết chừng nào chị bị giết nữa, hu hu sao chị giỏi thế mà còn bị úynh lén thê´ kia. TN đúng là bị ganh tị làm mờ mắt mất rồi

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 15: Lầm đối tượng


      Trong thư phòng to lớn, người đàn ông phía sau bàn đọc sách chăm chú lật xem tài liệu trong tay, khoảng gian phía ngoài tấm thủy tinh sau lưng mảng đen kịt, khiến ngũ quan thâm thúy của càng thêm sắc bén, đôi môi gợi cảm dường như luôn mang theo ý cười ôn hòa nhàn nhạt, mái tóc chỉnh tề rơi sau gáy. Lúc này nhíu mày, động tác trong tay dừng lúc lâu, độ cong nơi khóe môi dần dần mở rộng, mang theo trào phúng sâu. Hai nhà Âu Dương và Đông Phương rục rịch rồi, hừ lạnh tiếng trong lòng, thực cho là Tề gia đứng đầu lâu như vậy, là có thể dễ dàng kéo xuống thế sao?


      Đột nhiên trận gió phất qua, tiếng “cạch” , cửa phòng tự động đóng lại.


      Người phía sau bàn đọc sách ngẩng đầu lên, cặp mắt xanh thẫm nhuộm ý cười, “Tu . . .”


      Nhìn bóng người dần dần ra, Tề Mặc nhíu mày, lắc đầu , “Gặp em cũng cần phải đeo mặt nạ sao? thế nào em cũng là người biết sớm nhất, lẽ nào còn biết bộ dạng thế nào? Hơn nữa . . .” Giơ tay sờ sờ cằm, cười , "Soi gương chẳng phải biết sao."


      Tề Tu nhàn nhạt liếc mắt nhìn , ngồi xuống ghế salon đặt bên cạnh, tuyệt có ý định bỏ mặt nạ đen đeo mặt kia.


      Tề Mặc bước ra từ sau bàn đọc sách, lấy trong tủ rượu ra bình rượu đỏ, lấy thêm hai cái ly, thầm, “ có thể đừng lạnh như thế nữa được ? Thế này tương lai ai dám gả cho chứ? Đúng rồi..." Ngồi xuống ghế salon đối diện Tề Tu, đưa cái ly trong tay tới, lắc lắc ly rượu trong tay, uống ngụm, mới tiếp tục , “Có muốn em tặng vài người đẹp cho ?”


      Dứt lời, vội vàng nghiêng đầu né qua, gió sượt qua tai, Tề Mặc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy lỗ tròn trịa xuyên thủng chỗ tựa lưng sô pha, tầm mắt thuận theo cái lỗ kia nhìn lại, Tề Mặc day day thái dương, có chút đau đầu , “Đó là kính chống đạn đó! Em lại phải cho người lắp lại lần nữa rồi!”


      nghe thấy bất kỳ thanh bể vỡ nào, cứ như vậy vô thanh vô tức lại có thể xuyên qua kính chống đạn, cái này còn lợi hại hơn cả đạn, nhìn chiêu thức ấy, Tề Mặc lại chút kinh ngạc nào, hiển nhiên sớm biết bản lĩnh của Tề Tu thế nào.


      Thấy Tề Tu có chút kiên nhẫn, Tề Mặc uống hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, , "Được rồi! chính , thế nào rồi?"


      "Thất bại!"


      thanh đều đều vang lên, lại khiến cho Tề Mặc đột nhiên đứng phắt dậy, "Thất bại?" Thanh cao vút, tất cả đều là sao tin được, “ đùa phải ? chưa từng thất bại lần nào!” Trước đó vội hỏi, là do khẳng định Tề Tu ra tay nhất định thành công, cho nên chút cũng lo lắng, nghĩ tới bây giờ lại nghe thấy Tề Tu thất bại!


      Tề Mặc nhíu nhíu mày, lại ngồi trở xuống, hiển nhiên rất nhanh tiếp nhận này, hổ là đương gia Tề gia.


      “Lẽ nào gặp phải Huyết Sắc Mị ? Lẽ nào ta còn lợi hại hơn ?”


      Ánh mắt Tề Tu động động, "Có lẽ vậy!" Giọng còn đều đều như trước, mang theo chút tâm tình hiếm thấy, nhưng ai có thể nắm bắt được, biết chút tâm tình đó là gì.


      Chân mày Tề Mặc nhíu chặc hơn, “Cái gì gọi là có lẽ?”


      Tề Tu lại định trả lời , đứng lên , “Tôi đây!”


      "Chờ chút!" Tề Mặc liền vội vàng kéo , , “Chuyện này em với ông cụ.” Thở dài, còn thêm, “Đêm nay em ở thư phòng, nghỉ ngơi trong phòng em !”


      Tề Tu gật đầu, ngược lại cự tuyệt ý tốt của . Nhìn rời , sắc mặt Tề Mặc dần dần trầm xuống, chỗ ông cụ biết phải ăn thế nào, thể có được Triêu Thiên Châu, phải đánh trực diện rồi, bất quá tại ông cụ hẳn là có chủ ý với Tu!


      Cụ ông Tề gia sớm rút lui, làm người ta cho rằng ông ta màng danh lợi, chỉ muốn bảo dưỡng tuổi thọ. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, Tề Lương là kẻ dã tâm bừng bừng, chẳng những muốn nắm hoàn toàn Nam đảo trong tay, mà còn muốn nuốt trọn Bắc đảo. Tề Mặc và Tề Tu chính là công cụ tốt nhất để ông ta thực dã tâm của mình, nhưng hai công cụ này nghe lời như thế!


      Ra khỏi thư phòng, Tề Tu liền gỡ chiếc mặt nạ màu đen biết do vật liệu gì chế tác thành, phủ lên mặt cũng rơi xuống, hơi hơi thu liễm khí tức lãnh sát thuộc về Ám Dạ Tu La. Hộ vệ, người giúp việc gặp phải đường , cũng chỉ cho là Tề Mặc.


      Đối với Ám Dạ Tu La, người biết thân phận thực của có mấy người, do đó có thể vào lúc Tề Mặc phân thân ra được mà thay thế y, tựa như lúc này đây, mình Bắc đảo lấy trộm Triêu Thiên Châu là chuyện rất nguy hiểm, Tề Mặc thân là gia chủ Tề gia thể mạo hiểm, hơn nữa thân thủ của Tề Mặc cũng so được với , cho nên cuối cùng là do thay thế thân phận của y, tiến vào Bắc đảo.


      "Tề tiểu thư..." Nữ giúp việc cung kính cúi người với xinh đẹp bước tới trước mặt.


      Tề Bảo Bảo quét mắt về phía ta, hỏi, “Gia chủ đâu?”


      “Gia chủ về phòng rồi ạ!”


      Nghe vậy, Tề Bảo Bảo bước thẳng về phía gian phòng của Tề Mặc.


      "Cốc cốc..."


      Tề Tu quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, nghe tiếng gõ cửa, mở miệng , “Vào . . .” Sau đó bước tới mép giường ngồi xuống, tùy tiện lau lau mái tóc dài nước, vứt khăn lông sang bên.


      Cửa phòng bị người đẩy ra, chiếc giường lớn trắng tinh trong phòng, người đàn ông tuấn mỹ khỏa thân giương mắt nhìn lại, trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc, thoáng cái liền biến mất, sau đó hơi hơi cau mày, có chút giật mình.


      Tề Bảo Bảo sắc mặt hơi phiếm hồng, ánh mắt đảo tới đảo lui, có chút được tự nhiên mở miệng , "Gia chủ, chuyện làm xong.”


      Thấy Tề Tu gì, Tề Bảo Bảo liếc cái, đột nhiên tới, cầm lấy khăn lông vứt sang bên giúp lau tóc. Tề Tu rũ mi mắt, đè xuống sát ý theo bản năng trong khắc kia, loại người như rất kiêng kỵ người khác chạm vào.


      Tề Bảo Bảo xoay người muốn lấy máy sấy, lại bị Tề Tu kéo lại. Trong mắt Tề Bảo Bảo ánh lên tia vui vẻ, thấy Tề Tu vẫn cứ luôn nhìn , khỏi có chút được tự nhiên. Đột nhiên chống lại cặp mắt xanh thẫm như nước xoáy kia, trong lòng khẽ động, ánh mắt chậm rãi rơi xuống đôi môi mỏng mím, tự chủ được dần dần tiến tới gần, thẳng đến khi Tề Tu nắm lấy vai , mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ửng đỏ, đáy mắt lại mang theo chút ảm đạm.


      Tề Tu lại nhìn hồi, đột nhiên vươn tay từ từ tiến tới gần gương mặt kia, nhìn niềm hân hoan trong mắt Tề Bảo Bảo, lại đột nhiên thu tay về.


      giống, đôi mắt kia dù có giống hơn nữa, nhưng lại thiếu tia sáng chói mắt dù cho cố sức che giấu kia, mặc dù tướng mạo giống nhau, nhưng người lại giống!


      Thiên Mị... thể thừa nhận, là bất đồng, cũng là duy nhất, ai có thể thay thế được.


      " ra ngoài..."


      "Gia chủ..." Vẻ mặt Tề Bảo Bảo ảm đạm, nghĩ đến Tề Mặc rất nhanh lấy tiểu thư nhà Đông Phương, trong lòng đau xót, chán nản , “Tề Mặc, em , em chỉ muốn ở bên cạnh .” cầu danh phận, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy .


      Tề Bảo Bảo cắn cắn môi, cười khổ trong lòng, tại sao ông trời lại cứ thích trêu cợt người ta như thế? như vậy, vì sao lại thể dù chỉ chút?


      Tề Tu để ý tới ta nữa, trong lòng nghĩ, có lẽ nên Bắc đảo lần nữa. Đột nhiên cảm giác được khí tức tiếp cận, giương mắt nhìn về phía còn kia, trong mắt đều là ý lạnh, “Tề Bảo Bảo..." Thanh kia dư thừa chút tình cảm nào, mang theo lãnh ý vô tận.


      Tề Bảo Bảo sắc mặt trắng nhợt, “Thiếu . . . thiếu gia?” là người biết thân phận và dung mạo Tề Tu, nhưng nghĩ đến lại xuất trong phòng Tề Mặc, khiến cho lầm đối tượng.


      Mặc dù rất cảm kích Tề Tu nhặt về nuôi, nhưng khi đối mặt với , tận đáy lòng chung quy vẫn có chút sợ hãi. Lúc này thấy ràng vui, Tề Bảo Bảo chỉ có thể nghiêm mặt đứng chôn chân tại chỗ biết làm sao.
      Dunghyt97, Fuu, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    5. Nguyệt Kim

      Nguyệt Kim Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      51
      Chị Bảo Bảo này mới xem thì thấy cũng dễ thương qua´ :yoyo51::yoyo51:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :