1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương thứ mười: Đó là tiền boa! !

      Edit: Quảng Hằng

      Dạ Nguyệt Sắc nghe Đỗ Quyên Vương Duẫn thổ lộ ở trước cửa Tướng phủ, bị cha nàng mời đến thư phòng, híp híp mắt, nhìn tam nương cầm đao đứng ngoài cửa, mắt chuyển vòng

      "Ai da, Đỗ Quyên bụng của ta đau quá!"

      Tam nương vừa nghe, vội vàng chạy vào, lo lắng hỏi: "Sắc Sắc, con làm sao vậy?"

      "Tam nương. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cắn môi, đôi tay che bụng, khuôn mặt nhắn nhíu lại: "Tam nương, bụng của con đau quá, có thể chết , tam nương!"

      Vừa , vừa "Ai da" : "Sắc Sắc a, con đừng hù dọa tam nương mà, con mau lên giường nằm , tam nương gọi đại phu! Đỗ Quyên chăm sóc tiểu thư tốt, nếu . . . . . ."

      "Ai da, đau quá!" Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng gọi, tam nương liền vội vàng bỏ .

      "Tiểu thư, ngài lại gạt người!" Đỗ Quyên mặt ủy khuất nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đợi lát nữa khi bị phát rồi, nàng nhất định chịu phạt.

      "Bị em phát nữa à!" Dạ Nguyệt Sắc thu hồi bộ dáng nửa chết nửa sống mới vừa rồi, hướng về phía Đỗ Quyên đe dọa: "Em phải thấy gì cả, nếu . . . . . ."

      "No tỳ thấy gì hết, thấy gì hết đâu ạ!" Đỗ Quyên che mắt, dáng vẻ như bịt tai trộm chuông.

      Dạ Nguyệt Sắc hài lòng ra khỏi cửa, nhanh chóng chạy về hướng thư phòng,. . . . . . nghĩ tới Vương Duẫn này đúng là đáng !

      "Khụ khụ. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mỉm cười ho khan, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của Vương Duẫn.

      Vương Duẫn lập tức chạy tới, vẻ mặt thành khẩn và đau lòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vội vàng : "Dạ tiểu thư, nàng đừng quá đau khổ, gã Vương gia tình nghĩa kia cưới nàng, Duẫn Chi để cho nàng chịu ủy khuất, chỉ cần nàng đồng ý, trưa nay Duẫn Chi nhờ gia phụ tới cầu hôn!"

      Con mắt Dạ Nguyệt Sắc đảo vòng, con mắt nào của nhìn thấy nàng khổ sở vậy, nhưng bộ dáng tiểu tử này, thâm tình khẩn thiết, đúng là đáng !

      "Khụ khụ, ta ta như vậy, ngươi cũng nguyện ý lấy ta?" Dạ Nguyệt Sắc mặt cảm động nhìn Vương Duẫn, quyết định trêu .

      "Ta là lòng, năm ấy vừa gặp ở Hoa Đào Tự, Duẫn Chi đối với Dạ tiểu thư nhớ mãi quên, sau đó xảy ra những chuyện kia, là ta tâm tồn bất mãn, mới có thể chê trách tiểu thư, về sau tuyệt đối có nữa. Duẩn Chi ta thề với trời, nếu như có nửa câu láo, bị thiên lôi đánh chết tử tế được!" Vương Duẫn thấy Dạ Nguyệt Sắc mặt thống khổ , tâm khẽ đau, vội vàng giơ lên năm ngón tay, thề với trời.

      "Được. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn Vương Duẫn, là đáng a, chẳng lẽ là ngày đó rơi vào trong nước, nước đổ vào não, hư não rồi? !

      Vương Duẫn mừng rỡ, cao hứng cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, "Ta lập tức về nhà để cho ta cha tới cầu hôn!"

      "Chờ chút!" Dạ Nguyệt Sắc rút tay về, nhìn về phía Vương Duẫn : "Ta là , ngươi tốt, về sau chúng ta chính là chị em tốt rồi ! Về sau nếu ai khi dễ ngươi , tỷ tỷ tuyệt đối lột da !"

      Chị em tốt? ! Nụ cười của Vương Duẫn cứng ở mặt, "Dạ tiểu thư, ta hiểu nàng nhất thời thể tiếp nhận, Duẫn Chi chờ ngày nàng nguyện ý!"

      "Ai, ta Duẫn Chi a! Về sau chúng ta chính là chị em tốt rồi, ngươi phải nghe lời của ta a!" Dạ Nguyệt Sắc ra vẻ như thân thết lắm, thân thiết đưa tay khoác lên vai Vương Duẫn.

      Dạ Thiên mặt đầy sát khí quay trở lại, liền thấy bộ cảnh tượng như vậy, râu ria giận đến mức vểnh hết cả lên , "Sắc Sắc, phải bảo con ở trong phòng suy nghĩ sao!"

      Cả người Dạ Nguyệt Sắc run lên, cười giả lả : "Ra ngoài hóng mát chút!"

      "Vương công tử trước tiên có thể về !" Dạ Thiên biến sắc hướng về phía Vương Duẫn , biểu tình kia ràng chính là lão tử khó chịu, nếu , tự gánh lấy hậu quả!

      Toàn thân Vương Duẫn run lên, thi lễ cái, lưu luyến rời nhìn Dạ Nguyệt Sắc lần nữa, vừa được ba bước, quay đầu lại bỏ !

      "Sắc Sắc! Con có bằng lòng gả cho Cẩm Nguyệt vương gia hay ?" Dạ Thiên mặt đầy sát khí với Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Hôm nay ông đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, cùng Nguyệt Vô Thương đối ẩm, bàn chuyện hôm nay, nghĩ tới Nguyệt Vô Thương mặt vô tội : "Loại chuyện như vậy cũng phải là chỉ có nương gia mới chịu thua thiệt, Tướng gia cũng nghe chứ, là tiểu thư dẫn ta đến Ỷ Thúy các , muốn cầu hôn cũng là Dạ tiểu thư tự mình mang theo sính lễ đến Cẩm Nguyệt Vương phủ ta mới phải!"

      "Sính lễ bao nhiêu, tài sản công chứng ta có thể chia được bao nhiêu?" Dạ Nguyệt Sắc bẻ ngón tay từ từ đếm: "Bất Động Sản, có thể dùng tài sản di động, con có thể chia nhiều ít? Trợ cấp sau khi ly hôn, tiền bảo hiểm, phí tổn thất tinh thần con có thể được nhiều ít?"

      "Đúng rồi!" Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cha mình, " có tiền hay ? đúng, Cẩm Nguyệt vương gia là ai?"

      "Sắc Sắc, cha biết chuyện này đối với con là đả kích rất lớn! Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương dù ở phương diện nào cùng môn đăng hộ đối với nhà của chúng ta, nếu con đồng ý, hãy mang sính lễ cầu hôn !"

      Sính lễ? ! Cầu hôn? ! Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kích động, tuyệt đối được! ra Nguyệt Nguyệt là Cẩm Nguyệt vương gia, đúng rồi nàng quên bạc thắng được ở sòng bạc vẫn còn ở giường, nhất định bị mang rồi, được, nàng muốn lấy lại!

      "Sắc Sắc, con đâu vậy?" Dạ Thiên thấy Dạ Nguyệt Sắc vọt tới cửa, gấp gáp hỏi.

      "Cẩm Nguyệt Vương phủ!" Dạ Nguyệt Sắc cũng quay đầu lại , lưu lại Dạ Thiên mặt đầy cao hứng, rốt cuộc thông suốt, "Ai , Sắc Sắc sính lễ mang theo sao!"

      Dạ Nguyệt Sắc mang theo sát khí vội vàng đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, vừa đến đại môn thấy ai ngăn trở, đằng đằng sát khí vọt vào, "Nguyệt Vô Thương, ra đây cho ta!"

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn giống như mê cung, căn bản biết nên về hướng nào, mở miệng hét lớn tiếng.

      "Dạ tiểu thư tìm ta làm gì, chẳng lẽ là mang sính lễ tới cầu hôn?" Sau lưng truyền tới thanh biếng nhác mềm mại đến tận xương, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời quay đầu , thay ngay bộ dạng lấy lòng: "Nguyệt Nguyệt, ở Ỷ Thúy các, ngươi có thấy cái túi hay ?"

      "Thấy!" Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên nụ cười ranh mãnh, "Bên trong có bạc ngân phiếu, tổng cộng năm ngàn lượng bạc!"

      "Vậy ngươi trả lại cho ta có được ?" Dạ Nguyệt Sắc cười lấy lòng, dùng sức hướng về phía Nguyệt Vô Thương phóng điện.

      Nào biết đôi mắt đẹp của mĩ nam khẽ chớp, kiên quyết đáp trả: " được!"

      "Đó là tiền của ta!" Dạ Nguyệt Sắc nóng nảy, quát lớn với Nguyệt Vô Thương.

      "Ta biết!" Nguyệt Vô Thương tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, hai mắt chứa tình ý, dao động lưu chuyển, cúi đầu đến gần Dạ Nguyệt Sắc, thanh nhu hòa, ôn nhu làm người chết chìm: "Nhưng tối hôm qua, Sắc Sắc thương hương tiếc ngọc như vậy, ngang hông người ta bị bầm tím hết rồi, đừng đến người ta bồi nàng đêm, vừa hao tổn thể lực, vừa hao tổn tinh thần, thu chút tiền lãi cũng nên mà!"

      Tiền lãi? ! Ngang hông đó là nàng đá có được hay , lại , người làm cho ngươi bận việc đêm cũng phải là ta! Dạ Nguyệt Sắc khóc ra nước mắt.

      Nguyệt Vô Thương cười ôn nhu hơn, quyến rũ hơn, " biết Sắc Sắc đối với phục vụ của người ta có hài lòng ?"

      Vô sỉ a, cầm thú a, khốn kiếp a, Dạ Nguyệt Sắc ôm trái tim bé yếu ớt của mình, lùi về phía sau, định quay về, nào biết vừa đến cửa lớn, liền đụng ngã người.

      "Ta là người nào mà có mắt , ra là ả lang thang chịu nổi, trêu tam, ghẹo tứ, ai cũng làm chồng được, tiện nhân a!"

      Ai dám chửi Sắc Sắc vậy nhỉ, đế xem chị và xử ra sau nhé :))

      E hèm, Duẫn chi ca ca là người trong của mềnh đấy nhé, Vô Thương mềnh hok dám rớ rồi, dạo này khoái mấy nai nai hiền hiền thế này cơ :))

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Chương 11: Ác đấu Hồ Ly Tinh

      Edit: Quảng Hằng

      Lang thang chịu nổi? ! Trêu tam ghẹo tứ? ! Ai cũng làm chồng được? ! Tiện nhân? ! Dạ Nguyệt Sắc kích động, ngay sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ, nhìn lúc này hề giả vờ điềm đạm đáng nữa - Tần Khuynh.

      Vốn là bị Nguyệt Vô Thương bóc lột uể oải phấn chấn trở thành hư , ngược lại đột nhiên nở nụ cười.

      "Tiện nhân chửi ai thế?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn ánh mắt tràn đầy ác độc của Tần Khuynh, cười đến có chút xấu xa.

      "Tiện nhân dĩ nhiên là chửi ngươi!" Tần Khuynh cao quý hất cằm lên, dùng lỗ mũi khi dễ Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt tràn đầy ác độc.

      "Ngươi biết là tiện nhân chửi ta được rồi!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Tần Khuynh, nụ cười mặt thay đổi, đó cũng phải là tiện nhân chửi nàng sao?

      Tần Khuynh giờ mới hiểu được trúng bẫy của Dạ Nguyệt Sắc, vươn ngón tay chỉ vào Dạ Nguyệt Sắc, khuôn mặt nhắn kiều mỵ giận đến đỏ bừng, "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Kẻ tiện nhân này, vấy bẩn Vương gia , Vương gia muốn ngươi, ngươi lại dám câu dẫn luôn cả Duẫn Chi đến nhặt lấy thứ rách nát như ngươi!"

      Dạ Nguyệt Sắc gãi gãi lỗ tai, hồ ly tinh này lúc có người tài ăn quả nhiên tốt hơn rất nhiều khi ở trước mặt nam nhân!

      "Đó là nhân phẩm của bản tiểu thư quá tốt, so với người nào đó, ăn trong bát nghĩ tới trong nồi , đây mới là như lời ngươi . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc tiến tới bên tai Tần Khuynh, gằn từng chữ

      "Trêu tam ghẹo tứ, tiện nhân!"

      Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh mập mờ , lại còn lòng thương Nguyệt Vô Thương dứt, loại chuyện xấu khó có thể nhe răng bị Dạ Nguyệt Sắc , Tần Khuynh phản xạ có điều kiện trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.

      Dạ Nguyệt Sắc cười lạnh : "Lê hoa đái vũ như thế nào, vậy cũng phải có người thương tiếc mới được chứ, hôm nay Hộ Hoa Sứ Giả bị lưu đày đến ngoài ngàn dặm trị thủy rồi, ngươi khóc cho ai nhìn!"

      Nào ngờ Tần Khuynh hoàn toàn để ý tới Dạ Nguyệt Sắc, quay đầu chạy vào bên trong vừa chạy vừa khóc kể lể: "Vương gia, Dạ tiểu thư quá vô lễ, Khuynh nhi chẳng qua là có lòng tốt quan tâm nàng chuyện hôm qua. . . . . . nghĩ tới nàng ấy lại đánh ta!"

      Khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc cong lên thành nụ cười lạnh, ra là đem hi vọng ký thác vào người Nguyệt Vô Thương sao!

      Dạ Nguyệt Sắc thay nụ cười kiều mỵ, chậm rãi đến gần Tần Khuynh cùng Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy ánh mắt người nọ lưu chuyển, cười nhàng nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc nhắm mắt tới bên cạnh Nguyệt Vô Thương, bàn tay bé hướng hông của Nguyệt Vô Thương với tới, tay lau mặt của Nguyệt Vô Thương, thấp giọng : "Nguyệt Nguyệt, hôm qua làm đau chàng, sao lại hảo hảo nghỉ ngơi!"

      Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương thâm tình đưa tình nhìn mình, nốt ruồi chu sa nơi mí mắt chợt rực rỡ hẳn lên, đối với Tần Khuynh ở bên cạnh hoàn toàn thèm để ý đến, Dạ Nguyệt Sắc quét mắt liếc Tần Khuynh, con Hồ Ly Tinh này, nàng cho nàng ta biết chút, hoa vì sao lại đỏ như thế!

      " ra là bởi vì Tần nương sao?" Dạ Nguyệt Sắc ra dáng ta hiểu, tiếp tục : "Ai, Tần nương ta đánh nàng, ta hiểu điều này làm cho Nguyệt Nguyệt chàng khó xử! Bất quá lập tức chàng khó xử nữa đâu!"

      Dạ Nguyệt Sắc từ bên người Nguyệt Vô Thương dạo bước đến bên cạnh Tần Khuynh, cười nhàng hỏi: "Ngươi ta đánh ngươi?"

      Tần Khuynh lập tức nước mắt ròng ròng nhìn Nguyệt Vô Thương, chút nào chột dạ : "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ta oan uổng cho ngươi!"

      "Ngươi hề oan ta!" Dạ Nguyệt Sắc đến gần Tần Khuynh chút xíu, "Bởi vì đây là !"

      "Pằng!"

      "A!"

      Dạ Nguyệt Sắc thu tay lại, lấy khăn tay xoa xoa vết máu dính móng tay khi sướt qua mặt Tần Khuynh lưu lại, sau đó đưa khăn tay ném tới đường vết máu mặt Tần Khuynh, " Đừng làm ra vẻ đáng thương, nhìn ghê tởm, đừng cho là ta dễ khi dễ, nếu như có lần sau, cũng phải chỉ là chút trầy sướt này mà thôi, cẩn thận nếu ta lột sạch ngươi rồi quăng giữa đường đó.”

      Dạ Nguyệt Sắc hừ tiếng, tâm tình vui sướng, thèm liếc nhìn Nguyệt Vô Thương chút nào, nghênh ngang ra khỏi Cẩm Nguyệt Vương phủ.

      Nguyệt Vô Thương nhìn tuồng kịch tự biên tự diễn, sau đó Dạ Nguyệt Sắc phủi mông chạy lấy người, lại bị để ý tới nữa rồi!

      "Hu hu hu, Vương gia, Ảnh lúc rời có nhờ người chiếu cố Khuynh nhi!" Tần Khuynh che lại bên mặt khóc ruột gan đứt từng khúc, "Dạ Nguyệt Sắc nàng, nàng. . . . . . Sau này Khuynh nhi còn mặt mũi nào gặp người khác, hu hu hu. . . . ."

      Nguyệt Vô Thương lạnh lùng liếc Tần Khuynh cái, nụ cười mặt vẫn rất ấm áp, thanh biếng nhác, chậm rãi , "Vậy cần ra gặp người được rồi !"

      "Vương gia, người, Ảnh muốn người chăm sóc cho ta!" Tần Khuynh thể tin nhìn Nguyệt Vô Thương, lẩm bẩm .

      "Lần này nể mặt Ảnh, nên chỉ thế thôi!" Nguyệt Vô Thương về hướng Dạ Nguyệt Sắc vừa rời khỏi, chỉ để lại thanh lạnh lùng mềm mại đến tận xương, "Về sau đừng bao giờ đến Cẩm Nguyệt Vương phủ nữa !"

      Sắc Sắc nhà dường như rất mất hứng !

      Nguyệt Vô Thương tìm được Dạ Nguyệt Sắc ở trong tửu lâu ăn ngừng, khóe miệng khẽ cong tuyệt đẹp, phong tư yểu điệu chậm rãi bước qua.

      Mỹ nam chính là mỹ nam, dù lời nào, nhưng khí chất cũng thể bỏ qua , Dạ Nguyệt Sắc từ từ ngẩng đầu lên, thấy là Nguyệt Vô Thương, cúi đầu tiếp tục ăn uống.

      Đường cong nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương càng thêm ràng, chút nào tự giác khi bị người cố ý nhìn, ưu nhã ngắm Dạ Nguyệt Sắc đối diện, thanh mềm mại đến tận xương chậm rãi vang lên, "Tiểu nhị, thêm bát đũa!"

      " ra ngoài, mùi Hồ Ly Tinh hôi quá, ảnh hưởng thèm ăn của bản tiểu thư !" Dạ Nguyệt Sắc để đũa xuống, nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, ra vẻ ngươi ở nơi này ta .

      " phải vừa ròi nàng cũng đánh nàng ta sao?" Nụ cười của Nguyệt Vô Thương thay đổi chút nào, cầm bát đũa tiểu nhị đưa tới, ưu nhã gắp thức ăn bỏ vào trong chén Dạ Nguyệt Sắc. Ngụ ý, cần cũng biết, người ngươi cũng có mùi Hồ Ly Tinh, sao thấy ngươi vẫn ăn rất ngon vậy.

      Dạ Nguyệt Sắc"Cọ" tiếng đứng lên, lớn tiếng quát: "Ngươi dám trêu chọc Hồ Ly Tinh, ngươi thấy Dạ Nguyệt Sắc ta dễ khi dễ lắm phải ? Đúng vậy, phải phải ? Được, ngươi ta !"

      Nguyệt Vô Thương nhìn bàn đầy sơn trân hải vị, cao lương mỹ vị, khay ngọc món ăn quý và lạ, cười thấu hiểu!

      Dạ Nguyệt Sắc khí thế hung hăng hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát, sau khi xong, kéo váy lên ra ngoài. tới cửa lớn, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng về hướng Tướng phủ.

      Vừa vừa vuốt ngực cái, thuận thuận khí, nguy hiểm a, hôm nay muốn ra ngoài tìm Nguyệt Vô Thương đem tiền trở về , ra cửa gấp mang tiền, mới vừa rồi khi gọi món ăn, gọi nhiều món ăn ngon như vậy, phải tốn khong ít tiền đó, may quá! May mà mình chạy trốn mau!

      Câu "Ngươi dám trêu chọc Hồ Ly Tinh, ngươi thấy Dạ Nguyệt Sắc ta dễ khi dễ a" của Dạ Nguyệt Sắc vừa rồi, mặc dù danh tiếng bên ngoài của Dạ Nguyệt Sắc, nhưng dân chúng đều chỉ nghe thấy kỳ danh, biết kỳ nhân. Hôm nay hét lớn như vậy, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của tất cả thực khách trong hành Lang, rối rít đem ánh mắt chuyển đến mặt Nguyệt Vô Thương. Hôm qua mới cùng Vương gia dạo kỹ viện, bị bắt gian tại giường, sau đó là công tử Vương Thượng thư ở đại môn tướng phủ cầu hôn, hôm nay lại cùng người nam nhân dáng dấp so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn mập mờ , mọi người đều ra vẻ hiểu, Đại Tiểu Thư Dạ gia này quả nhiên thẹn với tiếng xấu trong truyền thuyết!

      Ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Vô Thương tràn đầy đồng tình, công tử tuấn tú này là đáng thương, bị Dạ tiểu thư đó vấy bẩn nữa rồi!

      Tin tức này truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng của Dạ Nguyệt Sắc xấu, lúc này thúi đến mức , tìm ra từ để hình dung rồi !

      (Ờ, các bạn có nghĩ Sắc Sắc chịu để yên, hay lợi dụng chuyện đó để..... :))

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Kiếm hời khoản
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Hà Đoàn

      Ngày thứ hai, từ trong phủ Vương Thượng thư lan truyền ra rằng, nếu Vương Duẫn cùng Dạ Nguyệt Sắc dây dưa , liền cắt đứt chân Vương Duẫn! Đây càng thêm là bằng chứng xác thực cho tội danh Dạ Nguyệt Sắc câu dẫn Vương Duẫn tới cửa cầu hôn!
      Khắp kinh thành tại mọi người chỉ là trà dư tửu hậu đàm luận về Dạ Nguyệt Sắc, quả đến trình độ chạy đua nhau, Mọi người đều đem tin tức đầu tiên về Dạ Nguyệt Sắc làm loại năng lực tiêu chuẩn hóng tin.
      "Sắc Sắc, những thứ đó đều là do những tên có mắt lung tung , con đừng để trong lòng, chờ lão gia sau khi hạ triều, Nhị nương liền cho ông ấy biết, bắt hết toàn bộ những tên tung tin đồn nhảm!"
      "Sắc Sắc, hay để tam nương ra ngoài chém hết mấy tên ăn lung tung đó!"
      "Sắc Sắc, đừng để trong lòng, đó là bọn họ ghen tỵ con thôi, để tứ nương hầm canh bổ, bồi bổ thân thể, đừng để những tên nhàm chán đó làm hư nhược thân thể!"
      "Sắc Sắc, Ngũ nương quyết định tháng này bán ra hạt gạo nào ở kinh thành, đói chết bọn họ!"
      . . . . . .
      Dạ Nguyệt Sắc gãi gãi lỗ tai, chỗ nào giống như quá mức để ý chứ, nghe đám mẫu thân bảy miệng tám lời an ủi khuyên nhủ, mặc dù có chút ồn, nhưng ngược lại Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy rất ấm áp!
      "Tốt lắm!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên lên tiếng, "Nhị nương, mau ra ngoài chờ đợi phụ thân hạ triều, tam nương mẹ nên ra ngoài mài đao cho sắc trước rồi hãy , tứ nương ơi, con muốn ăn móng heo hầm măng, ngũ nương mẹ mau ra ngoài dừng lại hết giao dịch bán gạo ra. Đỗ Quyên!"
      "Có mặt!" Đỗ Quyên lập tức từ bên cạnh chay tới, "Tiểu thư!"
      "Chuẩn bị giấy bút, tiểu thư ta muốn vẽ tranh!" Dạ Nguyệt Sắc đứng dậy đem đám mẹ đẩy ra ngoài.
      Mấy vị mẫu thân nghe Dạ Nguyệt Sắc muốn vẽ tranh, ra vẻ giật mình lại hài lòng, sau đó đều là lệ nóng đoanh tròng, nữ nhi trưởng thành, biết học tập rồi!
      Mọi người hết ra ngoài, Đỗ Quyên đem đồ chuẩn bị xong đặt ở bàn sách, ngoan ngoãn ở bên mài mực, nhìn Dạ Nguyệt Sắc cầm bút ở tờ giấy trắng bôi bôi trét trét, múa bút thành văn, Đỗ Quyên liếc mắt nhìn, vẽ cái gì vậy, cứ như vậy vài nét bút liền vẽ xong người, bất quá trái lại rất giống như.............
      Đỗ Quyên nhìn thấy lại tờ giấy từ bên trái dời đến bên phải, phía tất cả đều là người kỳ kỳ quái quái mà tiểu thư vẽ, phía còn viết ít chữ, chỉ chốc lát bên phải liền chất đầy đống lớn giấy vẽ xong .
      Dạ Nguyệt Sắc tự tiêu khiển đem tất cả giấy theo như thứ tự sắp thành hàng xong, dùng ghim đính ở chung chỗ, hài lòng ở mặt bìa viết mấy chữ —— Dạ Nguyệt Sắc – Những chuyện mọi người chưa biết!
      "Ha ha ha, Đại Công Cáo Thành!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn tập truyện tranh nàng tay chế luyện, hướng về phía Đỗ Quyên đứng bên cạnh : "Thay quần áo cho ta , sau đó em búi tóc như thiếu niên nhé!"
      "Tiểu thư, lão gia rồi, thể để cho tiểu thư ra ngoài!" Đỗ Quyên phàn nàn, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc .
      "Vậy ta từ nhánh cây ở sau hậu viện leo ra ngoài là được!" Dạ Nguyệt Sắc lưu manh cười cười nhìn Đỗ Quyên, "Ngộ nhỡ té xuống, chính là em đỡ được giúp chủ nhân, cha ta. . . . . ."
      "Được, được ạ!" Dáng Đỗ Quyên như cha chết vậy, nếu té xuống, lão gia đánh gãy chân nàng mới lạ đó!
      Dạ Nguyệt Sắc thay xong bộ nam trang, cầm quạt của cha nàng, lập lại chiêu cũ từ nhánh cây cực phẩm Hải Đường leo ra ngoài. Nghênh ngang tiêu sái ở đường cái.
      Rất nhanh liền sáng ngời vào nơi tên là"Họa Lâu xuân" .
      "Lão bản, ta đây có quyển tranh vẽ muốn xuất bản!" Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía người trung niên bên trong .
      " biết vị công tử này có tranh chữ gì, xuất từ tay vị danh gia nào!" Chưởng quỹ kia khách khí hỏi.
      "Cái này, lai lịch cũng lớn!" Dạ Nguyệt Sắc mặt thần bí tiến tới bên tai chưởng quỹ kia , "Biết Dạ đại tiểu thư chứ?"
      Thấy chưởng quỹ kia gật đầu cái, Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục : "Ta đây có sách vẽ, là về Dạ Đại Tiểu Thư – Những chuyện mọi người chưa biết, bảo đảm bán rất chạy!"
      Lão bản kia hồ nghi sách tranh mà Dạ Nguyệt Sắc đưa tới, xem mấy lần, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, Dạ đại tiểu thư hôm nay là nhân vật chủ chốt trong đề tài của kinh thành, quyển tranh vẽ này chính là những tin tức nóng hổi về Dạ Nguyệt Sắc. Dựa vào trình độ nổi danh của Dạ Nguyệt Sắc nay, nhất định bán rất chạy, số lượng bán ra nhất định có thể kiếm hời khoản. Bất quá, lão bản kia lật tới tờ cuối cùng, chỉ thấy đó viết"Muốn biết Dạ tiểu thư cùng Cẩm Nguyệt Vương gia hận quấn quýt si mê, xin đợi chương tiếp theo!"
      "Cái này, công tử muốn bao nhiêu bạc mới có thể đem sách tranh này bán ra!" Chưởng quỹ khách khí hỏi.
      Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu cái, "Cái này bán, chúng ta chia nhé, được ? Ta sáu ngươi bốn!"
      "Công tử chờ chút! Chuyện này ta làm chủ được, cần thương lượng cùng chủ nhân nhà ta!" Dạ Nguyệt Sắc gật đầu cái, nhìn dáng vẻ của chưởng quỹ, chuyện này rất có khả năng.
      "Chủ nhân!" Chưởng quỹ vào nội thất, đem bản tập tranh kia đưa cho người biếng nhác tựa vào giường êm, bên trong nhà ánh sáng có chút mờ mờ, thấy bộ dáng của người nọ, có thể lờ mờ nhìn thấy chính là nốt ruồi đỏ thắm nơi khóe mắt.
      "Đáp ứng nàng bán ra số lượng lớn, nhưng ngươi cho nàng biết, nàng ba, chúng ta bảy!" Thanh mềm mại đến tận xương chậm rãi từ trong miệng người kia tràn ra, trong thanh mơ hồ có chút ý cười.
      . . . . . .
      "Chủ nhân nhà tôi , công tử có tiền vốn, nếu như bán ra, lỗ vốn là chúng tôi, cho nên chúng tôi bảy công tử ba!" Chưởng quỹ nhìn Dạ Nguyệt Sắc .
      "Được, ta ba ngươi bảy!" Dạ Nguyệt Sắc cắn răng nghiến lợi . Nếu như có thể kiếm tiền, sau này nàng nhất định phải tự mình xuất bản!
      Dạ Nguyệt Sắc từ Họa Lâu Xuân về, bước chậm ở đường cái, ngang qua sạp trái cây, chỉ thấy mọi người đường cái hoặc tụm năm tụm ba đứng chung chỗ, hoặc đám đám tụ chung chỗ, căn bản là muôn người đều đổ xô ra đường, toàn bộ đều tập trung lại để thảo luận Bát Quái!
      "Ngươi biết , Đại Tiểu Thư Dạ gia, hôm qua còn nhúng chàm đến ta, may mà ta cương quyết giữ mình, nếu danh tiết của ta liền khó giữ được rồi !" nam nhân miệng đầy răng vàng khè, răng cửa lộ ở bên ngoài môi, mắt chỉ có thể nhìn thấy đường may, hướng về phía đám người bên cạnh .
      Dạ Nguyệt Sắc buồn nôn, dù mắt nàng có mù, cũng nhìn đến nổi.
      "Ta , vị đại ca này, ngươi cũng soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính ngươi, từng trải qua cùng Dạ Nguyệt Sắc là Tứ hoàng tử, Cẩm Nguyệt vương gia, Vương công tử, đều là mỹ nam tử hiếm có, nếu nàng nhắm trúng phải ngươi, phải ta cũng có thể đến Tướng phủ ở rể sao?"
      Dạ Nguyệt Sắc mặt khinh bỉ nhìn người mới vừa chuyện, đem cây quạt "Xoạt" mở ra tiếng, lóe lóe, bộ tác phong nhanh nhẹn, phong lưu phóng khoáng ngước đầu dùng lỗ mũi khi dễ người nọ.
      "Đúng đó, ta tên răng vàng này, dáng vẻ giống quỷ của ngươi, Dạ Đại Tiểu Thư sao có thể coi trọng ngươi!" Bên cạnh người lớn tuổi vung tay đánh mạnh vào ót tên răng vàng kia.
      "Ai, Dạ Nguyệt Sắc còn có rất nhiều chuyện muốn người biết đó!" Dạ Nguyệt Sắc lắc lắc cây quạt, mặt thần bí .
      "Chuyện gì?" Người chung quanh từ từ tụ tới đây, mặt tò mò hỏi.
      "Nghe ‘ Họa Lâu Xuân ’ có liên quan gì đó đến tập tranh của Dạ Nguyệt Sắc, bên trong tất cả đều là tin tức sốt dẻo về Dạ Nguyệt Sắc . . . . . . Này, ta còn chưa xong. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn đám ngươi chạy như bay về phía Họa Lâu Xuân , khóe miệng gợi lên nụ cười thành công.
      Chỉ trong thời gian chén trà thôi, tập tranh vừa mới xuất bản của Họa Lâu Xuân bị giành giật thôi, kinh thành già trẻ lớn bé, tất cả lớn , biết chữ, say sưa ngon lành ôm tập tranh, biết chữ nhìn hình vẽ trong đó cũng hiểu ý tứ đại khái.
      Người khi vừa xem xong tập tranh, khỏi gật gù ra vẻ hiểu: "Hoá ra là như vậy a. . . . . ."
      Lệ Lồng Lộn thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13: Bị sách lậu rồi !
      Edit: Quảng Hằng
      Beta: Hà Đoàn

      tại kinh thành điên cuồng truyền bá rằng Dạ Nguyệt Sắc phải là loại nương biết xấu hổ là gì. Bởi vì bản tập tranh kia, làm cho dân chúng cả kinh thành biết, Dạ Nguyệt Sắc cùng Tứ hoàng tử nhau thắm thiết như thế nào, về sau xuất thêm con Hồ Ly Tinh, về phần con hồ ly tinh này, mũi nhọn dĩ nhiên liền nhắm thẳng vào kinh thành nhất Tần Khuynh. Dẫn đến Tứ hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh bội tình bạc nghĩa, sau đó Dạ Nguyệt Sắc gặp được Vương công tử si tình, nhưng Tương Vương cố ý, thần nữ vô tình. . . . . .
      Mọi người tới chỗ này, khỏi vì Dạ Nguyệt Sắc chảy giọt lại giọt nước mắt.
      "Còn Dạ tiểu thư cùng Cẩm Nguyệt vương gia sao?" Cả đám tụ chung chỗ rối rít thảo luận, "Họa Lâu xuân xuất bản quyển mới nhất chưa?" số người có vẻ vẫn còn thèm thuồng, hết sức mong đợi đến tập tiếp sau.
      "Ra tập mới rồi, ra tập mới rồi !" người cầm quyển tập tranh, vui sướng hô, đám người vội vã chạy ào về hướng đó. . . . . .
      Dạ Nguyệt Sắc ngồi ở bên trong gian phòng nhìn sáng hôm nay Họa Lâu Xuân đưa tới chồng lớn ngân phiếu, 20 vạn lượng a, 20 vạn lượng a! Dạ Nguyệt Sắc ôm bạc, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía.
      "Tiểu thư, đây là Cẩm Nguyệt vương gia bảo người đưa tới!" Đỗ Quyên bước đến giao cho Dạ Nguyệt Sắc quyển tập tranh, bìa mặt là hình ảnh nữ nhân rúc vào trong ngực người nam nhân , hai người mặt ngó về phía trời chiều, hình ảnh ấm áp và làm cho người ta mơ tưởng viển vông!
      Nét chữ mặt khiến Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy quen thuộc lạ kì. Giống như nàng viết a!
      Sau đó mở tập tranh ra, lật từng trang, Dạ Nguyệt Sắc đen phần, cho đến tờ cuối cùng, Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc thể nhịn được nữa đem tập tranh ném mặt đất, dùng chân đạp rồi lại đạp, tựa hồ còn hả giận, đem tập tranh lật qua, giẫm loạn trận!
      "Mẹ nó, tên khốn kiếp nào dám in sách lậu!" Dạ Nguyệt Sắc rống giận, "Lão nương muốn rút da của !"
      Sách lậu coi như xong , còn dám nàng cương quyết theo đuổi Nguyệt Vô Thương như thế nào còn chưa tính, cuối cùng còn cái gì" Dạ Nguyệt Sắc nàng đời này kiếp này phải là Cẩm Nguyệt vương gia lấy chồng" ! Vậy về sau làm sao nàng có thể lừa trai đẹp tới tay được!
      "Đỗ Quyên!" Dạ Nguyệt Sắc lớn tiếng hô, thân thể Đỗ Quyên run lên, "Có em, thưa tiểu thư. . . . . ."
      "Ngươi mới vừa bản tập tranh này là ai đưa tới!" Dạ Nguyệt Sắc cắn răng nghiến lợi hỏi, hận đem người nọ lột da cắt thịt hủy xương cốt sau đó dẫm dẫm lên, làm cho nàng tổn thất bao nhiêu bạc a.
      "Nô tỳ, tiểu thư, là Cẩm Nguyệt Vương phủ đưa tới!" Đỗ Quyên vừa nhìn Dạ Nguyệt Sắc vừa cẩn thận rúc vào cửa, bộ dáng tiểu thư như vậy quá đáng sợ!
      Dạ Nguyệt Sắc giống như luồng gió xông ra ngoài, chạy thẳng tới Cẩm Nguyệt Vương phủ, hề có ai ngăn ngăn cản thẳng đường chạy vào, Dạ Nguyệt Sắc vào mạch, vòng qua hành lang gấp khúc, kiếm mấy vòng, Dạ Nguyệt Sắc phát mình hành lang dài tới tới lui lui, căn bản ra ngoài!
      Như vậy lăn qua lăn lại, Dạ Nguyệt Sắc vô lực rồi, lạc đường! Dạ Nguyệt Sắc mấy bộ dáng muốn giết người, thay bộ dạng đáng thương, tiểu nữ tử co được dãn được, kéo dài thanh hô: "Nguyệt Nguyệt, ta lạc đường, Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
      Ưu nhã , người nào đó ngồi ở nóc phòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc chạy mười mấy vòng, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, lau sạch máu tươi vừa tràn ra khóe miệng, bàn tay ở nóc nhà khẽ chống, trong nháy mắt bay tới phía sau Dạ Nguyệt Sắc .
      "Ở đây!" Thanh vẫn dễ nghe mềm mại đến tận xương như cũ, nhưng cẩn thận nghe kĩ, liền có thể phát trong thanh hơi bất bình ổn, tựa hồ có chút suy yếu là lạ.
      Nghe được thanh người nào đó, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy xương cũng giòn cả rồi, chút tức giận còn lại mới vừa rồi cũng còn, thay dáng vẻ lấy lòng nhìn Nguyệt Vô Thương : "Nguyệt Nguyệt cái đó là ngươi vẽ đấy à?"
      "Cái đó?" Hai mắt hoa đào đầy tình ý của Nguyệt Vô Thương chớp lên, trong mắt như có ngọn sóng lưu chuyển, hoặc những ánh chớp lóa mắt bay qua.
      Dạ Nguyệt Sắc kích động, tại sao có thể đẹp như thế? Ngay sau đó thần sắc nghiêm túc
      "Đúng thế, chính là bản tập tranh ngươi bảo người đưa tới."
      "A, ngươi cái này a, người ta chưa bao giờ biết ra Sắc Sắc là đối với ta thầm mến dứt như vậy, phải người ta lấy chồng!" Nụ cười của Nguyệt Vô Thương càng lúc càng tươi, nốt ruồi chu sa đỏ tươi nơi mí mắt càng thêm ướt át, cộng thêm thanh ôn nhu mềm mại đến tận xương kia, nghiệt mị hoặc thành lời.
      Dạ Nguyệt Sắc thẳng tắp nhìn Nguyệt Vô Thương chằm chằm, đôi tay lôi vạt áo chặt, có thể đừng cười nghiệt như thế, đừng chuyện ôn nhu với nàng như thế được , mẹ nó, nàng sợ nàng kiềm chế được, trực tiếp đẩy ngã !
      "Đó là hư cấu, phần tiếp theo của câu chuyện đó phải như vậy! " Dạ Nguyệt Sắc vội vàng giải thích.
      "A?" Nguyệt Vô Thương mắt phượng hếch lên, ngữ điệu cao lên, ra vẻ hề tin.
      "Vốn là nên khi Nguyệt Nguyệt ngươi gặp được ta, sau đó vừa thấy , chân thành, phải ta nhất định cưới vợ!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng .
      "Sao nàng biết? Chẳng lẽ. . . . . ." Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Vô Thương mang theo nụ cười nghiệt, dáng vẻ như ta hiểu nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
      Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng a, khốn kiếp a, cầm thú a, nghiệt a, nàng lại bị bẫy rồi.
      " phải đâu!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng giải thích, nếu để cho biết, mưu kế mũi tên hạ hai chim của nàng phải bị lột trần sao? Chuyện vãn hồi danh tiếng lại có thể kiếm hời khoản dễ dàng như vậy, tuyệt đối thể cho biết.
      "Vậy là cái gì?" Gương mặt xinh đẹp của người nào đó tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, chóp mũi chạm vào chóp mũi, nụ cười nghiệt kia, hơi thở ấm áp kia thẳng tắp phả vào mặt Dạ Nguyệt Sắc, trêu chọc thần kinh yếu ớt của Dạ Nguyệt Sắc.
      Thấy Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt hiểu, Nguyệt Vô Thương khẽ tiến thêm bước, đôi môi ấm áp mềm mại như có như lướt qua gò má của Dạ Nguyệt Sắc, lồng ngực dán sát vào ngực của Dạ Nguyệt Sắc, trực tiếp cùng Dạ Nguyệt Sắc tựa vào cây cột sau lưng.
      Dạ Nguyệt Sắc kích động, cảm giác đôi môi mềm mại vạn phần kia vào như có như dính vào mặt, ngứa chút, tựa hồ tâm cũng ngứa, "Là ta đối với Nguyệt Nguyệt vừa thấy , chân thành, phải ngươi lấy chồng!"
      xong lấy xu thế sét đánh kịp bưng tai, đem đôi môi đỏ mọng tới gần phía trước, áp vào môi Nguyệt Vô Thương. Dạ Nguyệt Sắc hung hăng mút vào chút, liên quan đến nàng đâu , là câu dẫn nàng.
      Chẳng qua là nàng nhìn thấy trong mắt nghiệt kia có nụ cười thành công thỏa mãn, cả gương mặt tràn đầy nụ cười, màu đỏ chu sa nơi mí mắt toát ra cỗ phong tình làm cho người ta khó có thể cự tuyệt. Chỉ khác là, bị cướp hôn!
      Dạ Nguyệt Sắc hôn cái, liếm liếm, cắn cắn sau đó mới lấy lại tinh thần, ngu ngốc mà, xúc động là ma quỷ a, bây giờ nên làm gì đây! Dạ Nguyệt Sắc lo lắng, cứ cùng Nguyệt Vô Thương môi dán môi như vậy, ai cũng vẫn nhúc nhích.
      Cho đến khi Dạ Nguyệt Sắc cảm giác người nào đó liếm liếm môi của nàng, liền kích động lần nữa, có thể lại muốn ở câu dẫn nàng hay . . . . . .
      xixonLệ Lồng Lộn thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: bị hôn đến hôn mê?

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn

      Dạ Nguyệt Sắc khép mắt lại, hoặc là làm nếu làm làm đến cùng, dán môi lên môi Nguyệt Vô Thương lại bắt đầu liếm liếm, cắn cắn, mút mút, mùi vị thơm, giống như ăn trái cây ướp lạnh!

      Từ từ, Dạ Nguyệt Sắc phát có cái gì đúng, tại sao có thể có mùi máu tươi, Dạ Nguyệt Sắc từ từ lui ra bước, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương ngã về phía mình, Dạ Nguyệt Sắc cả kinh, lớn tiếng : "Ta , Nguyệt Nguyệt à, thân thể của ngươi cũng quá hư nhược , bị hôn đến hôn mê coi như xong , lại còn ra máu!"

      Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương có phản ứng, khóe miệng vẫn còn tràn ra máu tươi, vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc nghiêm túc, nhàng đặt tay ở mũi Nguyệt Vô Thương tìm tòi, may mà còn thở, khẽ yên tâm.

      Dạ Nguyệt Sắc hét lớn lên, "Có ai , Vương gia các ngươi té xỉu rồi!"

      Trong nháy mắt bên cạnh liền xuất người tráng kiện, ăn mặc giống như là người của Nguyệt quốc, nghiêm mặt đem Nguyệt Vô Thương từ trong ngực Dạ Nguyệt Sắc kéo ra, thăm dò mạch của Nguyệt Vô Thương , bén nhọn nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, sau đó vẻ mặt có chút trở nên như có điều suy nghĩ.

      Dạ Nguyệt Sắc run lên, lui về phía sau co rụt lại, phản xạ có điều kiện : "Chuyện liên quan đến ta đâu. . . . . ."

      Đôi mắt sắc bén của người nọ khiến Dạ Nguyệt Sắc câm mồm, nào ngờ người nọ căn bản thèm có ý định muốn tính toán nàng, ôm Nguyệt Vô Thương lên bay vụt

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn người đó người như yến rời , Oaaaa, lợi hại nha, đúng, "Ta ra được! Ta lạc đường, ta lạc đường. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc hô to mấy tiếng, vẫn người nào để ý nàng, Cẩm Nguyệt Vương phủ này có phải quá nghèo hay , ngay cả hạ nhân cũng mời nổi. Dạ Nguyệt Sắc suy sụp ngồi vào Lan can hành Lang, vẽ nên các vòng tròn, có ai mang nàng ra ngoài hay .

      Nhưng Dạ Nguyệt Sắc biết là, hành Lang cửu khúc chính là khu nội viện tách biệt rất xa với đại sảnh, mà nội viện chính là chỗ ở của Nguyệt Vô Thương, hành Lang, cửu khúc dĩ nhiên là có bày bố trận pháp.

      Dạ Nguyệt Sắc càng nghĩ càng giận, ràng là tìm đến Nguyệt Vô Thương để tính sổ , bị bẫy còn chưa tính, bị câu dẫn còn chưa tính, lại bỏ nàng lại ở chỗ này mình hứng gió Tây Bắc, quả thực là có thể nhịn thể nhẫn!

      Rốt cuộc Dạ Nguyệt Sắc thể nhịn được nữa, nhìn thấy đám hoa hoa cỏ cỏ hành Lang cửu khúc của Cẩm Nguyệt Vương phủ, dưới ao bên cạnh có cá chép tự do tự tại bơi lượn, nàng quyết định muốn lạt thủ tồi hoa(*).

      (Ờ nghĩa của nó là xuống tay chà đạp hoa cỏ, ở đây có nghĩa thủ đoạn ác độc, nhưng ta để thế cho xứng với danh xấu nay của tỷ :))

      Sau loạt thanh lách ca lách cách, Dạ Nguyệt Sắc hài lòng nhìn đám hoa mẫu đơn toàn bộ bị nàng đẩy xuống nước hoa sơn trà, hoa Lan các loại hoa hoa cỏ cỏ khác, còn có cá chép bị dọa đến mức trốn vào đáy nước, Dạ Nguyệt Sắc cười hài lòng, quăng khúc mộc đào, dùng cách này trả lại, ai kêu cất gian nhà kì lạ, hại nàng lạc đường.

      Dạ Nguyệt Sắc cứ thẳng tay diệt hoa, thẳng tới thế nhưng kỳ tích phát cửa lớn của Cẩm Nguyệt Vương phủ, cao hứng phủi mông chạy lấy người.

      Bên kia Nguyệt Vô Thương cả người ngâm mình ở trong thùng tắm trang bị đầy đủ thuốc nước đen đặc, mặt mũi trắng bệch, nốt ruồi đỏ thắm nơi mi tâm ảm đạm có ánh sáng, màu đen ngừng Lan tỏa gương mặt trắng bệch gần như trong suốt của , thể là khó coi, ngược lại làm cho người ta cảm giác xinh đẹp cách bệnh hoạn.

      Bên cạnh coi chừng là nam tử trung niên dị tộc, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyệt Vô Thương ngâm mình ở trong thùng, năm ngón tay khép chặt, phát ra tiếng răng rắc.

      Hắc khí mặt Nguyệt Vô Thương dần dần thối lui, nhưng mặt mũi vẫn tái nhợt như cũ, hơi mở ra đôi mắt hoa đào, nhàn nhạt hỏi: "Nàng đâu?"

      Namtử kia vẻ mặt cứng ngắc, giọng cung kính, nhưng thanh quả lạnh lùng, "Lúc nô tài rời , nàng vẫn còn ở hành Lang cửu khúc!"

      Nguyệt Vô Thương cong cong khóe miệng đẹp mắt , ngay sau đó chuẩn bị từ trong thùng tắm bước ra, nào ngờ động tác làm được nửa, cứng rắn ngã xuống trong thùng tắm, Nguyệt Vô Thương cười cười tự giễu, nụ cười đạt đáy mắt. . . . . .

      "Chủ nhân!"Namtử dị tộc kia hốt hoảng tiến lên, lo lắng : "Nếu để nô tài bắt nàng ta lại, chuyện gì cũng giải quyết, cần gì ngài tự thân xuất mã, nếu như ngài cứ động nội lực, ngài . . . . . ."

      "Hướng Nhai. . . . . ." Thanh hư nhược của Nguyệt Vô Thương vẫn ôn hòa như cũ, chẳng qua là lộ ra uy nghiêm cho phép kháng cự, "Chuyện của ta ngươi tốt nhất cần lo. . . . . ."

      "Nhưng chủ nhân. . . . . ." Lời của Hướng Nhai còn chưa hết, Nguyệt Vô Thương phất phất tay, liền tâm bất cam tình bất nguyện lui xuống.

      Nguyệt Vô Thương ngồi ở trong thùng tắm suy nghĩ hơi có chút bay xa, biết suy nghĩ gì. lát sau, khôi phục chút thể lực, chậm rãi từ trong thùng ngồi dậy.

      Ưu nhã vạn phần mặc quần áo tử tế, muốn đến hành Lang cửu khúc. . . . . .

      Nguyệt Vô Thương nhìn ngắm những đóa Mẫu Đơn cực phẩm, Hoa Lan cực phẩm lặt lìa trong nước, khóe miệng trong nháy mắt có chút co giật , ngay sau đó cười quyến rũ, nụ cười thấy có vẻ tà ác, có chút hảo ý nào.

      Trong Tướng phủ, lúc này Dạ Nguyệt Sắc ăn canh mà Tứ Nương vừa mang đến, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run, khỏi rùng mình cái, sau đó chân tướng nhìn mặt trời rực rỡ chói lọi bên ngoài, đây là mùa xuân mà, sao lạnh quá vậy. . . . . .

      "Tiểu thư. . . . . ." Đỗ Quyên vội vàng chạy vào, cao hứng cầm phong thơ , Cẩm Nguyệt vương gia lại mang đồ tới rồi, nàng cảm thấy Cẩm Nguyệt vương gia so Tứ hoàng tử đẹp mắt hơn nhiều, vì vậy hưng phấn đem mấy thứ đưa tới trong tay Dạ Nguyệt Sắc, "Cẩm Nguyệt Vương phủ cho người đưa tới!"

      Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi nhận lấy, mở ra vừa nhìn thấy, nhất thời sắc mặt lên bảy loại màu sắc của cầu vồng "Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím", chỉ vì đó viết: cực phẩm Mẫu Đan, 50 vạn lượng đóa, Dạ tiểu thư tổng cộng phá hư 20 bụi; cực phẩm hoa Lan, 40 vạn lượng đóa, Dạ tiểu thư tổng cộng phá hư 25 cây. . . . . . Chỉ là thấy hai dòng trước mặt đó, đủ để, Dạ Nguyệt Sắc kích động, đừng đến hành Lang cửu khúc kia dài đến có hơn trăm mét, hoa cỏ phá hư là đếm xuể. . . . . .

      "A di đà Phật, xúc động là ma quỷ, Sắc Sắc, tức giận tức giận, tức giận phá hư việc lớn vậy chính là ngươi đúng! Nếu hoa cũng có cha mẹ sinh ra. . . ." Dạ Nguyệt Sắc giống như nghe được từ đỉnh đầu vang lên tiếng Đường Tăng om sòm tụng niệm, phiền não đem thư kia quăng đất , đạp rồi lại đạp"A. . . . . . Cút ngay!"

      "Tiểu thư người sao thế?" Đỗ Quyên nhìn tiểu thư nhà mình giống như phát điên, cẩn thận lui về phía sau nửa bước : "Cẩm Nguyệt vương gia còn , nếu như tiểu thư có gì hài lòng , có thể đến Tô Mạc Già tìm ngài ấy thương lượng!"

      "Khốn kiếp mà!" Dạ Nguyệt Sắc mắng to tiếng, nhanh chóng đằng đằng sát khí chạy về hướng Tô Mạc Già, vốn là khí thế hung hăng, kết quả vừa đến cửa Tô Mạc Già liền bị thiếu niên tên Đông Ly ngăn lại.

      "Tiểu thư, Tô Mạc Già cho phép người xa lạ vào!"

      "Ta là người xa lạ sao? Mở mắt chó của ngươi ra xem chút!" Dạ Nguyệt Sắc nộ khí trùng trùng hướng về phía Đông Ly quát. Nàng chỉ bất quá là đổi sang y phục nữ nhi mà thôi.

      " xin lỗi, tiểu thư, nơi này của chúng tôi chỉ chiêu đãi người phong nhã. . . . . ." Người có ngôn ngữ thô bỉ đứng sang bên.

      Dạ Nguyệt Sắc kích động, rống to: "Nguyệt Vô Thương, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu ra ta phóng hỏa đốt Tô Mạc Già rách nát này. . . . . ."

      "Dạ tiểu thư a, nam nhân là phải dỗ dành , như ngươi vậy là được đâu!" Ai ngờ bên cạnh tụ tập rất nhiều người ái mộ Dạ Nguyệt Sắc, từng người có lòng tốt nhắc nhở cách dạy chồng cho Dạ Nguyệt Sắc.

      "Đúng vậy, nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu. . . . . . Dạ tiểu thư , ngài phải cố gắng a, như vậy Vương gia chạy khỏi lòng bàn tay của tiểu thư rồi !"

      Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đột nhiên cảm thấy bọn họ rất đúng, dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, tay ôm bụng, bộ lã chã như bị chồng ruồng - chực khóc bộ dáng kinh động lòng người, chết đền mạng : "Ngươi ra, hài tử ngươi cũng cần phải hay ?"

      Ặc, Ặc, cái đó là Tiểu Nguyệt Nguyệt trúng độc nha, sử dụng nội lực tăng nhanh huyết dịch tuần hoàn, độc tố khuếch tán, hơn nữa, mọi người biết đó. . . . . . Bất quá nếu hoài nghi thân thể Nguyệt Nguyệt nhà ta tốt , xin tham khảo giới thiệu vắn tắt của đoạn ngắn hai, Vũ cười bỉ ổi bay . . . . . . Rống rống. . . . . . qua ngang qua nhớ để lại cmt nhé, càng nhiều càng tốt , cảm tạ ing~
      ly sắc, xixon, Lệ Lồng Lộn2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :