1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh hai Boss, đừng nghịch lửa - Cửu Trọng Điện (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bảo xuyên đào

      bảo xuyên đào New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      8
      Post tiếp pan. Hay quá di

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35

      Editor: Nguyên Nguyên


      Nhưng mà có câu , trốn tránh qua lần đầu, tránh khỏi 15’.

      Sáng ngày thứ hai, Dư Tư Nhạc lén lút mở cửa ra, muốn nhanh chóng làm xong bữa sáng, bỏ qua cơ hội gặp mặt hai. Mấy ngày gần đây, đầu tiên là ầm ĩ chuyện phim AV, sau đó là chuyện khăn tắm rơi xuống, bị hai nhìn sạch .

      Kiếp trước đến kiếp này, chưa từng gặp qua chuyện mất mặt như vậy.

      Muốn trách trách da mặt chưa dày, nếu lúc này giống như người có việc gì làm, cùng hai sống qua ngày như trước đây.

      ló đầu nhìn thoáng qua hành lang, tiếng động………………

      Tốt lắm, nhân lúc hai chưa rời giường, nhanh chóng chuồn thôi.

      nhàng bước thong thả, lúc này Dư Tư Nhạc cảm giác mình giống như nhân viên đặt công, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, giờ giờ phút phút chú ý tất cả động tĩnh xung quanh.

      Xuống lầu phải ngang qua phòng ngủ của hai.

      Càng đến gần đó, tâm tình Dư Tư Nhạc càng khẩn trương, chỉ sợ phát ra tiếng động đánh thức hai trong phòng.

      Bước chân nhàng chút, ngay lúc sắp vượt qua cửa phòng, tiếng kẽo kẹt phát ra, người ở phòng bên cạnh mở cửa phòng, cánh cửa từ từ mở ra.

      Du Lăng Thần mặc âu phục chỉnh tề, chỉ có caravat chưa thắt lại.

      Thấy Dư Tư Nhạc đứng với tư thế kỳ lạ trước cửa phòng , ánh mắt quét qua vài lần từ đầu đến chân, rồi : “Chân bị chuột rút rồi hả?”

      nghe ra lời chế nhạo, chỉ là câu hỏi đơn thuần.

      Dư Tư Nhạc đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn đứng vững, thu hồi bước chân lại, sang chuyện khác: “ hai, caravat của lệch kìa.”

      “Có sao?” Trả lời Dư Tư Nhạc là hai chữ này?”

      Dư Tư Nhạc gật đầu.

      “vậy em chỉnh lại cho lần nữa .” Du Lăng Thần bước lên hai bước, khoảng cách gần hơn lúc nãy.

      Đêm qua nằm giường suy nghĩ rất lâu, vì sao đối với Dư Tư Nhạc có cảm giác bất đồng như vậy. Nguyên nhân ở chỗ, Dư Tư Nhạc giống như trước kia, trước kia tính tình xấu xa, trong đêm đều biến mất. bây giờ làm người ta muốn thương.

      còn nghĩ, vì sao Dư Tư Nhạc tỏ ra thần thái của người, ánh mắt tự chủ bị hấp dẫn.

      Nghĩ

      nghĩ lại, bị mất ngủ, điều này làm cho thức sớm hơn bình thường nửa giờ.


      Dư Tư Nhạc kiên trì chỉnh lại caravat giúp hai.


      Caravat này màu bạc cùng bộ âu phục của Du lăng Thần có chút phù hợp. Trong lòng Dư Tư Nhạc suy nghĩ cái gì, đều ra miệng.


      "Tiểu Nhạc cho rằng màu nào mới xứng?" Lúc rời giường, bởi vì đêm qua suy nghĩ lung tung nên tiện tay cầm lấy cái caravat, cũng nghĩ nhiều.


      Dư Tư Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, dừng chút rồi : "màu xám, màu xám nhạt."


      Khóe miệng Du Lăng Thần nhếch lên, dường như nghĩ đến điều gì, mở miệng : "Nếu Tiểu Nhạc có rảnh mua giúp cái ."


      Ơ? Ơ? Ơ?


      Dư Tư Nhạc chớp mắt, cảm thấy hôm nay hai hơi khác thường. Nhưng mà lý do này rất hợp tình hợp lý, hai là người nhà, mua giúp vài cái caravat tính là cái gì?


      "Dạ được." Dư Tư nhạc gật đầu đồng ý.


      Du Lăng Thần hài lòng xuống lầu, vừa vừa chuyện: "Chuyện đêm qua quên , làm gì cũng chưa xảy ra."


      Trong lòng Dư Tư Nhạc cũng nghĩ như vậy, nhưng có cách nào quên được.


      tại hai ra miệng, làm gánh nặng trong lòng lập tức buông xuống.


      hai quên, chính khổ sở nhớ kỹ, chẳng phải muốn mình thoải mái sao? câu ra, đối với ai cũng tốt, loại chuyện xấu hổ này, thời gian dài tan thành mây khói.


      ..................


      Trong phòng học.


      Dư Tư Nhạc mò ngăn kéo, có đụng phải vật lạ trong đó. Bởi vì có rất nhiều quyển sách giáo khoa dính máu gà, Dư Tư Nhạc với giáo viên đổi cho bộ khác. Chỉ ghi chép bài lần nữa, cũng vội vàng trận rồi.


      Có lần giáo huấn này, Dư Tư Nhạc bao giờ để sách giáo khoa ở trường học nữa, mỗi ngày sau khi tan học đều nhất định phải đem về,


      Chuyện như vậy co bao giờ muốn xảy ra nữa. Chép lại mấy môn bài học khiến tay phát đau.


      Sau khi tan học được mười phút, radio trường học vang lên, đoạn đối thoại làm chú ý.


      "Dưới đây tuyên bố tin tức xử phạt, học sinh cấp ba Hàn Trữ Đông và Lưu Nham cố ý đe dọa người khác, hành vi độc ác, thái độ bất lương. Ban giám hiệu quyết định đuổi học hai người. Vì giữ gìn yên tĩnh trong trường học, xin tất cả học sinh luôn cảnh giác."


      Có phải là hai người học sinh này ?


      Đáy lòng Dư Tư Nhạc nổi lên tia nghi ngờ.


      Các bạn bên cạnh sau khi nghe xong tin tức xử phạt, tất cả đều ồn ào thảo luận.


      "Là hai người bọn họ làm à? nhìn ra....."


      "Xứng đáng bị đuổi, tôi nhìn bọn họ nhất định là tâm lý biến thái, cũng dám ném gà chết vào lớp chúng ta, lúc đó tôi nhìn thấy cảnh này, suýt chút bị dọa cho khóc rồi."


      ........


      Từng câu từng chữ cho Dư Tư nhạc biết đáp án.


      Là ai tố giác hai học sinh này?


      Dung Húc? Cậu ta lại sử dụng chiến thuật ngoằn ngoèo này sao? Chiếu theo cách làm người của cậu ta, đoán chừng sử dụng cách này để giải quyết việc, càng làm cho người ta tin tưởng thêm.


      Đáp án còn lại chỉ có ...... Là hai.


      Trong trường trung học có giáo dục bắt buộc, nhưng rất ít khi tùy tiện đuổi người, nhất định là hai mượn việc giáo dục cái gì.............


      Trong lòng có cảm giác nên lời, phương diện Dư Tư Nhạc cảm thấy hai học sinh này tự làm tự chịu, về phương diện khác cảm thấy trừng phạt quá nặng. Ở thời đại này, kiến thức chính là tiền vốn, nếu lấy được bằng đại học đừng sống yên trong xã hội này.


      Lắc lắc đầu, Dư Tư Nhạc nhắc nhở mình đừng suy nghĩ nhiều. hai làm như vậy là muốn trả thù cho , đành lòng để bị người khác bắt nạt.


      đường tan học, Dư Tư nhạc cũng giống như những học sinh khác, theo dòng người về phía cổng trường.


      "Dư Tư Nhạc, mày vui lắm hả? Tao sắp chuyển trường rồi." Tưởng Oánh Oánh trừng mắt , chạy về phía Dư Tư Nhạc.


      Hai bên má có dấu ấn đỏ tươi, khóe miệng mang theo tơ máu.


      ta nhất định bị cha mình đánh, hơn nữa còn xuống tay rất nặng.


      " chuyển trường có liên quan gì đến tôi?" Xem ra hai làm việc vượt quá sức tưởng tượng của Dư Tư Nhạc.


      "Cái gì gọi là liên quan đến mày?" Tưởng Oánh Oánh đột nhiên cao giọng, sắc nhọn có thể đâm thủng màng nhĩ của : "Dư Tư Nhạc, mày đừng giả vờ vô tội nhiều hôm qua cổ phiếu của công ty ba tao bắt đầu tuột xuống, dám phải hai của mày làm?"


      Sau khi cha biết chuyện này, tâm tình luôn nổi giận. Sau đó biết từ đâu nghe được tin này, ở trường học khi dễ Dư Tư Nhạc, chọc giận Du Lăng Thần.


      Cha đối vói tay đấm chân đạp, miệng liên tục mắng , đánh đến chết. Từ đến lớn cha đều thích , giống như đứa được nhặt từ bên ngoài về, cha thích chút nào. Thành tích tốt, lại thông minh, xuất sắc hơn so với em trai ngu ngốc như heo kia.


      Nhưng mà trong mắt cha , cố tình chỉ có cậu ta, lại có con ông ta.
      Last edited by a moderator: 12/1/15
      Phong Vũ Yên, ly sắc, Jin29210 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36

      Editor: Nguyên Nguyên


      Gương mặt Tưởng Oánh Oánh thuộc loại tinh xảo, mặt mày điều rất xinh đẹp. Lúc này ta trừng to hai mắt, hung thần sát khí, vô duyên vô cớ phá phần mỹ cảm này.

      Thần sắc Dư Tư Nhạc thay đổi, vẫn nhàn nhã tự tại: “ tôi giả vờ vô tội? Vậy còn sao?”

      câu nhàng, mang theo sức nặng gì, giống như thanh kiếm đâm vào tim Tưởng Oánh Oánh.

      Trong lòng ta hoảng hốt, đầu vai run run: “ cái gì? Tôi nghe .”

      Dư Tư Nhạc cười ra tiếng: “Tưởng Oánh Oánh, cho rằng mình thông minh? Việc làm, trời nhìn, thế giới này có gì là bị lộ tin tức. dám làm nên gánh lấy hậu quả. rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều do gieo gió gặt bão.”

      Mỗi câu của Dư Tư Nhạc đều nhầm vào kiện kia, coi như cái gì cũng biết, nhưng cố ý ra.

      bậy!” Tưởng Oánh Oánh gấp đến độ kích động hét to.

      “Tôi có bậy hay , trong lòng đều .” Dư Tư Nhạc muốn gặp mặt ta, nhiều với ta, giống như lãng phí nước bọt, xoay người muốn rời .

      Tưởng Oánh Oánh chạy đến phía trước ngăn cản , điên cuồng quát to: “Dư Tư Nhạc, cái gì mà cũng hiểu, cái gì mà cũng biết! Mày nhìn, mày biết mùi vị bị người ta xa lánh, mày hoàn toàn biết.”

      ta muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng ra, nước mắt nước mũi chảy dài.

      Dư Tư Nhạc nhíu chặt chân mày……….. hiểu? hiểu hơn ai hết!

      Cuộc sống ở Nhi Viện hơn mười năm, Dư Tư Nhạc luôn bị xa lánh ở góc ai chú ý đến. Trong Nhi Viện có rất nhiều trẻ em, mỗi người thể quan tâm chăm sóc tỉ mỉ được, Nhi Viện luôn coi trọng những đứa trẻ xuất sắc, loại trẻ em bình thường như , có thể có được miếng cơm để ăn thỏa mãn lắm rồi.

      Cho tới bây giờ Dư Tư Nhạc chưa từng oán hận ai, Nhi Viện cho nơi che nắng che mưa, mặc dù đối xử tốt, nhưng cảm kích.

      Giống như Tưởng Oánh Oánh……………… Điều kiện gia đình tốt, thiếu ăn thiếu mặc, còn có số tiền tiêu vặt lớn.

      Tưởng Oánh Oánh làm tất cả những việc này, trắng ra là, vẫn xứng đáng. Tâm cơ quá nặng, muốn độc chiếm lấy tất cả sủng ái của ba mẹ dành cho mình. chừng Tưởng Quốc Lương hiểu điểm ấy, nên mới thích ta.

      tránh ra.” Dư Tư Nhạc muốn vòng qua người ta.

      Tưởng Oánh Oánh mở hai tay ra chắn ngang người .

      Dư Tư Nhạc nhịn được tát cái: “ nên tỉnh lại.”

      Năm chữ này

      làm tưởng Oánh Oánh thất thần tại chỗ.

      Thừa dịp sơ hở, Dư Tư Nhạc cất bước rời . Tuy rằng hận Tưởng Oánh Oánh châm ngòi mọi chuyện, tìm hai nam sinh gây phiền toái cho , nhưng mà.... Thấy bộ dạng đáng thương của Tưởng Oánh Oánh, muốn trả thù nữa. Tìm người đánh ta trận? Dư Tư Nhạc còn chưa hồ đồ như vậy, đánh nhau giải quyết mâu thuẫn xong, chỉ làm mâu thuẫn ngày càng tăng thêm.

      Từ trước đên nay, làm việc đều giữ lại ba phần đường sống, thích bức người khác đến chết.

      Huống hồ, kết cục của Tưởng Oánh Oánh cũng đủ thảm rồi.

      ........................................

      Sau khi tan học, Dư Tư Nhạc trực tiếp trở về biệt thự, mà phân phó Tiểu Vương lái xe đến quảng trường mua sắm.

      Đây là trung tâm thành phố, nên số lượng người rất lớn, người tới lui như nước chảy.

      "Tiểu Vương, trở về , nơi này cách công ty hai tôi rất gần, đợi lát nữa tôi tìm ấy." Sau đó cùng hai về nhà.

      Có vệ sĩ theo, tiểu thư có thể đảm bảo an toàn.

      Tiểu thư cần xe, Tiểu Vương ở lại chỗ này cũng có ý nghĩa gì. tiếng gặp lại với tiểu thư rồi Tiểu Vương lái xe rời .

      "A Bưu, biết mua caravat ở đâu ?" Dư Tư Nhạc đối với quảng trường mua sắm này quen thuộc lắm.

      " phía này." A Bưu trước dẫn đường.

      Đừng nhìn A Bưu mạnh mẽ cường tráng vậy, nhưng khi chuyện làm người ta cười ngất.

      Caravat kiểu dáng gì cần có đều có, Dư Tư Nhạc nhìn xung quanh, phát lựa chọn càng nhiều càng khó lựa.

      Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Dư Tư nhạc theo sau vệ sĩ, chỉ biết đây là con dê béo. Quần áo mặc người, cái nào cũng là hàng hiệu.

      "Vị tiểu thư này, có thể nhìn xem, tất cả các caravat ở đây đều là hàng tốt, rất nhiều người tầng lớp cao đến thăm cửa hàng chúng tôi." Nhân viên cửa hàng bày nụ cười chuyên nghiệp, nhìn ánh mắt Dư Tư Nhạc, giống như nhìn thấy cọc tiền, hai mắt sáng lên.

      ra Dư Tư Nhạc xem trọng các caravat màu xám nhạt, nhưng còn chưa đưa ra quyết định, nên mua cái kia.

      Mấy cái caravat màu xanh đậm, cũng rất tệ, rất thích hợp với tính cách thành thục chững chạc của hai.

      "A Bưu, cảm thấy cái này thế nào?" Dư Tư Nhạc chỉ về phái quầy kia hỏi.

      "Tiểu thư, tôi hiểu đối với việc chọn caravat, chúng tôi làm vệ sĩ bên cạnh , mặc quần áo cầu phẩm vị gì, chỉ cần nhìn qua chỉnh tề là đủ rồi." Quan trọng chút là lúc đánh nhau có thể hành động tay chân được. Về phần quần áo phối hợp nhau quan trọng, bọn họ nửa khái niệm cũng có.

      Dư Tư Nhạc cũng hiểu mình hỏi sai người, quay đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng:"Gọi cái này lại trước."

      Đến đây mua caravat, tất nhiên thuận tiện mua vài cái. Tốt nhất nên chuẩn bị mỗi màu cái, để tránh sau này lúc hai thay quần áo có thể phối hợp, tìm thấy caravat thích hợp.

      "Này này, còn cái này, gói lại luôn."

      Nhân viên bán hàng khóe miệng cong cong, là bàn tay lớn!

      Caravat của bọn họ, đều có cái nào dưới năm số, vị tiểu thư này có ít nhất cũng mười số. Tiền thưởng tháng này của hơi thấp....

      Đem caravat đóng gói xong, từng hộp từng hộp bỏ vào túi to.

      Nhân viên bán hàng bày ra mười phần nhiệt tình, cười tủm tỉm : "Cảm ơn đến đây, xin mời đến bên kia tính tiền."

      Dư Tư Nhạc lấy cái thẻ từ trong túi tiền ra đưa cho A Bưu, " qua bên kia tính tiền ."

      Cái thẻ này là hai cho , tiền tiêu vặt và tiền chi phí trong nhà đều trong thẻ này.

      Dư Tư Nhạc biết số tiền còn lại là bao nhiêu, nhưng mà... đủ mua số caravat này.

      Đồ đạc do A Bưu cầm, Dư Tư Nhạc theo sau nhóm người vệ sĩ chậm rãi ra khỏi quảng trường mua sắm.

      Từ quảng trường mua sắm đến công ty Du Lăng Thần mất khoảng mười phút.

      Đây phải là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc đến công ty, các trước đại sảnh để lại ấn tượng sâu trong , dường như lười thông báo, càng cản trở, mặc cho vị Du tiểu thư này tùy ý vào công ty.

      Nhận lấy túi to từ tay A Bưu, Dư Tư Nhạc vào thang máy, giọng với đám người A Bưu: "Các cần với tôi, có thể thả lỏng tâm tình rồi."

      Đổi lại ý tứ là, các có thể tan tầm rồi.

      Sau khi nhóm vệ sĩ từ biệt Dư Tư Nhạc, bọn họ biến mất ở hành lang.

      Cửa phòng làm việc bị Dư Tư Nhạc mở ra khe , theo thính giác, bên trong chỉ có mình an hai.

      Ngồi ghế sô pha, còn có ăn mặc thời trang, ta có mái tóc dài uốn lọn, đầu tóc rối tung xõa bờ vai, mười phần gợi cảm.

      Du Lăng Thần mở ngăn kéo ra, lấy cai chìa khóa đưa cho ta: "Cầm."

      Là chìa khóa phòng sao? Dư Tư Nhạc vụng trộm đứng bên ngoài đánh giá, vội vào.

      "Cảm ơn Du thiếu." kia cười ngọt ngào, cánh môi đỏ sẫm khẽ mở.

      Rốt cuộc này có quan hệ gì với hai?
      Last edited: 14/1/15
      Phong Vũ Yên, ly sắc, fujjko8 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37

      Editor: Nguyên Nguyên


      “Du tiểu thư, sao lại đến đây?” Sau lưng, đột nhiên vang lên giọng thư ký Tôn.

      Dư Tư Nhạc cứng ngắc xoay người, đối mặt với thư ký Tôn cười nịnh hai tiếng.

      Tầm mắt hai người trong phòng đều chuyển sang người Dư Tư Nhạc, nhìn chăm chú.

      “Tiểu Nhạc, em đến đây bao lâu rồi?” Giọng Du Lăng Thần trầm thấp khó có thể nắm bắt.

      Dư Tư Nhạc biết loại chuyện nghe lén này có đạo đức, thảm nhất là bị người ta bắt gặp. Xấu hổ cúi đầu, Dư Tư Nhạc : “Vừa mới, muốn vào.”

      ra nghe cuộc chuyện cũng nhiều.

      Du Lăng Thần tiếp tục hỏi, dường như tin tưởng lời Dư Tư Nhạc , ánh mắt nhìn về phía đối diện : “ về trước , có chuyện gì có thể liên lạc với thư ký Tôn, ấy giải quyết cho .”

      Từng động tác của kia đều rất quyến rũ, hơi cúi người lời cảm ơn: “Cảm ơn Du thiếu.”

      Dư Tư Nhạc có thể thấy bộ ngực của ta lộ ra mảng lớn, mịn màng hơn so với da em bé. Dư Tư Nhạc để ý ta vài lần, dường như cảm thấy gặp qua ở đâu rồi.

      “Người này phải bông hoa Khưu Mẫn sao? ta vừa mới làm ngôi sao lâu, bộ phim gần đây nhất là Đại Hồng Đại Tử, ta nổi tiếng nhất internet, thường xuyên có nhiều vụ tai tiếng với các ngôi sao nam khác. Cho dù đến chỗ nào, luôn có đám phóng viên theo sau.

      Lúc Khưu Mẫn còn yểu điệu hơn người mẫu.

      ta đến bên cạnh Dư Tư Nhạc, cố ý dừng bước lại, đối với Dư Tư Nhạc cười như cười : “Xin chào Tiểu Nhạc, chị là Khưu Mẫn, có rảnh đến tìm chị dạo.” ta rút tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, phía viết số điện thoại liên lạc.

      Tiểu Nhạc? Gọi như vậy quá thân mật rồi ? Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt mà.

      “Được, sau này hãy .” Đối với người lạ, từ trước đến nay Dư Tư Nhạc rất thích, thể đáp ứng, cũng thể lập tức từ chối.

      Sắc mặt Du Lăng Thần rất khó coi, ngồi ghế xoay: “Khưu Mẫn, phải còn có chuyện muốn làm sao?”

      Trong lời có ý đuổi người rất ràng.

      Cho

      dù là ai, cũng có thể nghe được.

      "Tôi suýt chút nữa quên, cảm ơn Du thiếu nhắc nhở, lúc này tôi phải rồi." này biết thức thời, biết cố ý kéo dài thời gian Du Lăng Thần rất tức giận, tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, chậm rãi ra ngoài.

      Thư ký Tôn cầm phần văn kiện đem đến trước bàn làm việc: "ông chủ, đây là phần tư liệu ngài muốn, phần này có liên quan đến hợp đồng ký kết với công ty Lưu Vân."

      "Có thể để ở đây, nhanh ra ngoài ." Du Lăng Thần cầm lấy tài liệu lên xem, rồi với thư ký Tôn.

      Sau khi tất cả mọi người , ánh mắt Du Lăng Thần mới dừng người Dư Tư Nhạc, ánh mắt lúc này giống với ánh mắt lạnh như băng, còn mang theo chút lo lắng.: "Tiểu Nhạc, sao hôm nay em lại đến đây?"

      Dư Tư Nhạc rất muốn hỏi câu, chẳng lẽ nên đến sao?

      Nhớ đến hai đưa cho Khưu Mẫn xâu chìa khóa, trong lòng Dư Tư Nhạc có cảm giác nên lời. Đây nhất định là chìa khóa phòng! Bởi vì chìa khóa biệt thự của cũng là loại này, liếc mắt cái có thể nhận ra. Còn có Khưu Mẫn gọi là "Tiểu Nhạc", nghe thế nào, thế nào giống như xưng hô với tiểu bối.

      "Tiểu Nhạc, sao chuyện?" lâu nghe thấy câu trả lời, Du Lăng Thần lại hỏi.

      Dư Tư Nhạc lắc đầu, cố gắng nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, lấy caravat vừa mới mua từ trong túi ra: " hai, cảm thấy caravat này thế nào?"

      Mỗi cái đều do lựa chọn tỉ mỉ.

      "Tiểu Nhạc giúp chọn, làm sao thích?" xong, kéo caravat màu bạc cổ xuống, ném vào thùng rác, mở gói đồ ra, lấy ra caravat màu xám bạc: "Đeo lên giúp ."

      Dư Tư Nhạc ngoan ngoãn dùng móng vuốt mèo con, xoay người đến trước mặt Du Lăng Thần, thắt caravat cho .

      Khoảng cách hai người đến 10cm, hoàn toàn có thể nhìn từng lỗ chân lông mặt.

      Dư Tư Nhạc có làn da trắng hồng, lông mi dài chớp chớp, có vẻ rất đáng . Nghe những người già người có vành tai rộng, kiếp này nhất định rất hạnh phúc, làm người cũng trạch tâm nhân hậu. Lỗ tai Dư Tư Nhạc rộng và dày hơn so với người thường chút.

      Nghĩ lại cả đời này của Dư Tư Nhạc, chưa bao giờ lo lắng tiền phí sinh hoạt những lời này có thể tin tưởng vài phần. Trước mười tuổi là bảo bối trong lòng bàn tay của ba mẹ, nâng sợ rớt, ngậm sợ tan. Cho dù năm 10 tuổi ấy xảy ra trận tai nạn xe, nhưng có thể đại nạn chết, tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau ngày gió quét đổ mưa, lại có hai là Du Lăng Thần, cuộc sống vĩnh viễn sầu lo.

      Ngay từ đầu Dư Tư Nhạc biết hai nghĩ gì........

      Nếu biết, nhất định ..... Ngày đó của có tốt đẹp như vậy ? Nửa đời trước của dường như rất cực khổ, làm lụm cả đời, cuối cùng rơi vào kết cục "người tốt có mạng sống lâu". Sau khi trọng sinh, cuộc sống của mới mở ra trang giấy mới.

      ......................

      Dư Tư Nhạc có thói quen khi thứ bảy được nghỉ học, hay dạo ở hiệu sách, nhìn xem có tài liệu học tập mới , hoặc mua vài quyển sách của học giả nổi tiếng về nhà xem.

      Trong hiệu sách rất yên tĩnh, trong góc phòng còn có chỗ cho học sinh đọc sách.

      Dư Tư Nhạc nhìn sách xung quanh muốn mù hai mắt, lúc ngang qua khu tạp chí, lơ đãng thấy bìa tạp chí có hình ảnh của hai. hình ảnh chỉ có , còn có để lại ấn tượng sâu sắc với .

      Là Khưu Mẫn!

      Hai người ngồi trong quán ăn, dường như chuyện.

      Áp lực kiềm nén trong lòng rất tốt. Dư Tư Nhạc cầm quyển tạp chí mở ra bên trong có hàng chữ viết to "Tổng giám đốc tập đoàn Du thị tình cảm luyến ái, bí mật hẹn hò với ngôi sao Khưu Mẫn."

      Bên dưới là dòng chữ chú thích: "Tổng giám đốc tập đoàn Du thị tiêu số tiền lớn, đưa đón ngôi sao Khưu Mẫn đến công ty, là công hay tư?" phía sau tiếp tục viết, tập đoàn Du thị vì Khưu Mẫn mà mở rộng sang sản xuất phim truyền hình.

      loạt chuyện tình khó làm người khác nghĩ đến Du Lăng Thần lấy việc công làm việc tư, muốn tâng bốc Khưu Mẫn.

      Dư Tư Nhạc vốn tâm tình bình tĩnh, giống như bị ném hòn đá làm dao đọng tâm tình. Đây hai theo đuổi Khưu Mẫn sao? Lần trước còn đem chìa khóa phòng....Ý nghĩa gì? Tay chân Dư Tư Nhạc hơi lạnh lẽo, làm em như , phải nên chúc hai hạnh phúc sao? Nhưng mà cảm giác khó chịu đáng ghét này là xảy ra chuyện gì?

      Vệ sĩ nhìn sắc mặt hơi trắng bệch, nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu thư, thế nào?"

      Dư Tư Nhạc nên trả lời thế nào? Chẳng lẽ với A Bưu, tại trong lòng cảm thấy rất khó chịu sao?

      " có việc gì." Chậm rì rì phun ra vài chữ, Dư Tư Nhạc ném quyển tạp chí xuống: "Chúng ta về biệt thự ."
      Last edited: 15/1/15
      Phong Vũ Yên, ly sắc, Jin29210 others thích bài này.

    5. Trúc Doanh

      Trúc Doanh Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      116
      :yoyo38:tem tem tem

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :