Bất Lương Quân Hôn - Tinh Nhị (Nhá hàng quyển 2)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 39.2: Thẳng thắn


      Trầm Mạt ngồi im lặng, ánh mắt sắc bén như dao bắn về phía Mễ Kiều. Lại chậm chạp . khí im lặng đến cổ quái.


      Mễ Kiều rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hắng giọng vài cái.


      "Hiệu trưởng, vì sao bỗng nhiên muốn đem Trầm đội trưởng điều quân khu?"


      Trầm Mạt ánh mắt sắc bén dần dần thu hồi, ngưng tụ thành cỗ hỏa khí, tựa như núi lửa bình yên, chỉ chờ phun trào mãnh liệt bất cứ lúc nào.


      Trầm Nghê Trần nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm, hầu kết giật giật, trước khi Trầm Mạt tức giận, ôn nhu khuyên can: "Mễ Kiều, đây là tổ chức quyết định. Là quân nhân chỉ có phục tùng nghĩa vụ, được hỏi vì sao."


      "Nhưng là, quá nhanh a! lập tức quân khu, mà em còn ở lại đây học giáo lý, chúng ta đây chẳng phải là thể gặp mặt sao? Lúc em nhớ , muốn nghe chuyện, muốn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, phải làm sao đây?"


      Mễ Kiều cảm xúc tựa hồ càng ngày càng kích động. xoay mặt nhìn về phía Trầm Mạt: "Hiệu trưởng, người thể lấy việc công làm việc tư được! thể bởi vì cháu cùng Trầm Nghê Trần có quan hệ liền thầm thao túng tiền đồ của ấy được. !"


      " làm càn!"


      Trầm Mạt hai tròng mắt tràn đầy đầy phẫn nộ, bàn tay nắm chặt đấm mạnh xuống bàn, tận lực khắc chế mới có thể khống chế đánh Mễ Kiều!


      " bảo tôi là hiệu trưởng? Tốt lắm, tôi hỏi , tại đứng ở chỗ này tính là cái gì? Vượt cấp trách cứ?! bất quá chỉ là tân sinh viên, tiểu liên trưởng mà thôi! Có muốn trách cứ, cũng nên tìm Vương Văn Yến! Vượt cấp hội báo, đây là trái với quân kỷ!"


      Cái gì? Như vậy cũng có thể trái với quân kỷ? Mễ Kiều phẫn hận cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trong lòng hỏa chẳng những có nguyên nhân vì Trầm Mạt tức giận mà phát khiếp thu liễm, ngược lại càng thiêu càng vượng!


      Nàng cắn cắn môi, vừa muốn phản bác lại, lại bị Trầm Nghê Trần ôn nhuận ngữ điệu đoạt trước.


      "Mễ Kiều, em trước về đội. Về chuyện này, sau này giải thíchvới em, được ?"


      Trầm Nghê Trần lo lắng nhìn về phía , sợ khống chế được cảm xúc, mà làm lớn truyện, làm chính bị tổn thương.


      Mễ Kiều nước mắt dâng lên, vẻ mặt áy náy nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.


      Khi nào , còn suy nghĩ phải làm như thế nào để bảo toàn cho , làm cho chấp nhận. tính đem gánh nặng này đặt vai sao?


      "Trầm Nghê Trần, thực xin lỗi, em thực xin lỗi. Ô ô~ có chuyện này em vẫn chưa với . Em, kỳ là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt, ô ô~ ông nhất định là biết chuyện của chúng ta, nên mới có thể đối đãi với như vậy, thực xin lỗi, Trầm Nghê Trần, ô ô~ thực xin lỗi~ ô ô~"


      Mễ Kiều xong, lại khóc ầm lên.


      Giờ khắc này, quyết định thẳng thắn với Trầm Nghê Trần, là hại .Vạn nhất ông ngoại đem điều quân khu làm sống làm chết, nên làm gì bây giờ?


      Trầm Nghê Trần nhìn lúc này thương tâm khóc dòng, tâm, sâu đau đớn.
      chau007153, rina93ngocthach thích bài này.

    2. ngocthach

      ngocthach Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      57
      @Mẹ Mìn sao đâu nàng, từ từ cũng được. Cung mình có nhiều truyện để dọc lúc chờ đợi mà:yoyo63:
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. hoa nở mùa hè

      hoa nở mùa hè Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      32
      ta hóng nàng đó nha .. đọc cái văn án là muốn đào liền à.. ta đọc 1 lèo tới chương 15 trong 1 đêm :04(1)::04(1):.. cảm ơn nàng edit típ nhá nàng *chut chut*:tungtung::tungtung:
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 40.1: Ánh sáng rạng ngời, lời thề son sắt


      Nếu phải Trầm Mạt ngồi ở đây, Trầm Nghê Trần tiến lên đem Mễ Kiều ôm vào trong ngực, tinh tế hôn lên mặt , lau những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.


      càng ngày càng dám tưởng tượng, nếu Mễ Kiều biết chân tướng, biết kỳ cũng lừa gạt , thậm chí so với còn càng muốn giấu diếm chân tướng việc hơn . biết hai người thể có quan hệ lại càng cố gắng duy trì. Nếu biết , liệu có thể tha thứ cho ?


      "Kiều Kiều, em đừng như vậy. Mặc kệ chuyện của em. Hiệu trưởng cũng có cố ý muốn làm khó . Em nghe lời , trước tiên về đội , sau đó tìm em giải thích, được ?"


      " cần!"


      Mễ Kiều để ý tới lời Trầm Nghê Trần khuyên can, tựa hồ cảm xúc dao động càng lúc càng lớn.


      Trầm Mạt xiết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Mễ Kiều, hận đánh quyền chết luôn.


      " nháo đủ chưa?! Chuyện Trầm đội trưởng quân khu, là chuyện được quyết định. tại chẳng qua là sớm tháng mà thôi. Huống hồ, đây lại chính là ý của Trầm đội trưởng!"


      Mễ Kiều sửng sốt, nghẹn ngào lên lời, khuôn mặt nhắn tràn đầy kinh ngạc.


      Hai tay bé lau bừa đôi dòng lệ, khó hiểu nhìn Trầm Nghê Trần.


      " ?"


      Trầm Nghê Trần ánh mắt thâm trầm nhìn Mễ Kiều cảm xúc. nhìn khẽ mỉm cười, giấu nét ưu thương.


      Gương mặt cương nghị, ngũ quan xinh xắn ràng trước mắt Mễ Kiều. nhìn như qua tầng sương mù bao phủ, làm cho Mễ Kiều thấy ngay trước mặt mà như xa xăm. {Nguyên văn: Vọng Nguyệt}


      " !"


      Trầm Nghê Trần , khóe miệng còn khẽ mỉm cười thản nhiên. Nho nhã lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng sủng nịnh và mỏi mệt.


      "Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi ra ngoài, đều ra ngoài!"


      Trầm Mạt tay hướng về phía bọn họ dùng vẩy vẩy, giống như xua đuổi bình thường, tay ngừng xoa huyệt thái dương, nhưng lời lại mang phong thái vương giả.


      Nước mắt rơi ướt hai má, ánh nắng chiếu rọi trở lên trong suốt sáng lóng lánh.


      Trầm Nghê Trần hướng về phía Mễ Kiều, nhìn về phía cửa gật đầu, ý bảo cùng mình rời .


      Hai người mới vừa được hai bước, thanh hùng hậu lại như đòi nợ vang lên đuổi theo hai người.


      "Nhớ kỹ ngươi gì!"


      Trầm Nghê Trần thân thể ngẩn ra, bên cùng Mễ Kiều ra văn phòng, bên, cảnh tượng vừa diễn ra lại tái trước mắt --
      chau007153, laulahoa nở mùa hè thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 40.2: Ánh sáng rạng ngời, lời thề son sắt


      Trầm Mạt: Con đây là tự hủy tương lai! Tự hủy chính con, còn có Mễ Kiều! Các con làm như vậy, danh dự Trầm gia để ở chỗ nào?!


      Trầm Nghê Trần: Ba, việc đến nước này, cho dù ba có giết chết hai chúng con cũng thay đổi được gì đâu.


      Trầm Mạt: Con! Hỗn đản! Ta khổ tâm bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, còn bằng nuôi con súc sinh! Ta, ta tại muốn đánh chết con!


      Trầm Nghê Trần: Ba! Ba bình tĩnh chút! Sau này con mới biết Mễ Kiều là con của chị ! Nhưng là việc đến nước này, Mễ Kiều bây giờ còn chưa biết tình. ấy trười sinh tính tình cứng rắn, nhưng tâm địa lại thiện lương trong sáng. Chỉ cần ba giận chó đánh mèo, con có thể giải quyết chuyện này.


      Trầm Mạt: Hừ! Giải quyết? Con cho rằng ta là đứa trẻ lên ba sao? Con cũng , lịch sử có khả năng lặp lại! Con, con tên hỗn đản này! Nó 19 tuổi! Con, ta có đứa con như con! Con giải quyết? Con đừng với ta là con có năng lực thay đổi được quá khứ ?!


      Trầm Nghê Trần: Cho con tháng! Ba, chỉ tháng! Trước tiên ba điều con quân đoàn J nhậm chức. Con và Mễ Kiều xa cách thời gian, với tính cách của ấy, cảm thấy con vắng vẻ, nhất định chịu nổi làm loạn đòi chia tay. Việc cứ như vậy chẳng phải giải quyết được sao?


      Trầm Mạt: Có ý gì? chút.


      Trầm Nghê Trần: Khi việc xảy ra, chúng con cũng biết quan hệ. Người xưa có câu, biết có tội. Nhưng là, tại biết, sai lầm cũng xảy ra, con thể thay đổi! Con muốn thương tổn Mễ Kiều, nếu nhất định thể cùng chỗ, cũng cần làm ấy tổn thương. Tình thuận lợi, liền chia tay, ngày mai vẫn là ngày mới. Về phần thân phận của con, chỉ cần cố gắng giấu diếm, một đời gặp là được.


      Trầm Mạt: …………...


      Trầm Nghê Trần: Ba, tại người biết chuyện chúng ta người nhà, có thể đếm được đầu ngón tay. Nếu giờ làm lớn chuyện, giấy thể gói được lửa, đến lúc đó mọi người đều biết, vô lực vãn hồi rồi!


      Trầm Mạt: tháng, con xác định có thể cùng Mễ Kiều chia tay?


      Trầm Nghê Trần: Con xác định!


      Trầm Mạt: Chuyện tới nay, cũng chỉ có thể như thế.


      -- Suy nghĩ dần dần thu nạp, Trầm Nghê Trần trong lòng ngẩn ra. Vừa rồi vì xoa dịu Trầm Mạt, để ông làm thương tổn Mễ Kiều, đành phải dối ông! tháng cùng Mễ Kiều chia tay, làm sao có thể?


      Thở dài ảo não, từng bước từng bước !


      Đầy bụng tâm , vẻ mặt ngưng trọng vào văn phòng, Trầm Nghê Trần đứng bên người Mễ Kiều thầm: "Chưa ăn cơm trưa à? Muốn ăn cái gì?"


      Mễ Kiều đứng yên, mặt chút thay đổi nhìn về phía Trầm Nghê Trần.


      " hứa gì với ông ngoại em?"


      Trầm Nghê Trần khẽ cười, giơ lên đầu ngón tay nhàng điểm chút lên chóp mũi Mễ Kiều .


      "Có phải dạo này xem tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá hay , cho nên suy nghĩ lung tung? Thực hối hận cho em mua network card! Bình thườngthời điểm kiểm tra nội vụ, em giấu chỗ nào? Mỗi lần đều hại lo lắng."


      Nhìn Trầm Nghê Trần cố làm ra vẻ thoải mái cười, Mễ Kiều trong lòng có chút dự cảm tốt.


      là vì lo lắng cho , đều biết. Cho nên, vạch trần.


      "Ha ha, mỗi ngày sau khi dùng xong em đều đem đến phòng để đồ, nhét vào hành lý. Em là liên trưởng, chìa khóa là do em giữ, em sợ ai?"


      Đột nhiên, Mễ Kiều hướng Trầm Nghê Trần cười thản nhiên, nụ cười sáng chói ngay trước mắt Trầm Nghê Trần, làm nhìn đến ngây người.


      có chút nghĩ mà sợ tiến lên từng bước, giữ chặt tay Mễ Kiều, còn nghiêm túc: "Kiều Kiều, nếu có ngày, dẫn em đến nơi mà ai biết đến chúng ta, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ, em có nguyện ý ?"


      "Em nguyện ý. Em là của vợ , đến chỗ nào, em chỗ đó!"


      Mễ Kiều hất cằm lên, sáng ngời hữu thần, lời thề son sắt.


      giây này, Trầm Nghê Trần rốt cuộc thấy khuôn mặt nhắn của Mễ Kiều, cho chính mình, lần này, rốt cuộc có nỗi lo về sau. Liền thư thái thở dài hơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :