1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới chui với trung tá - Ám Dạ Lưu Tinh (Full - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Truyện này Q làm để mừng sinh nhật chị metruyen ^^

      Cưới chui với trung tá


      Tác giả: Ám Dạ Lưu Tinh

      Converter + Editor: ngocquynh520

      Nguồn: Sưu Tầm

      Giới thiệu:

      Kết hôn là ở chung hợp pháp hóa, quang minh chánh đại duy trì tất cả chuyện muốn làm chung.

      Từ cưới chui quá phổ biến ở xã hội này, nhưng Từ Nhan lại ngờ xảy ra người chính mình, xem mắt với trung tá, sau đó liền kết hôn như tia chớp, rồi bắt cuộc sống JQ cưới trước sau của .

      Giới thiệu riêng:

      Đây là truyện quân nhân thứ tư mà mình làm cho nên... mong là các bạn chưa chán mình :)2

      ra Q chưa đọc bộ này, làm vì thích tác giả này và muốn làm bộ quân nhân thôi, nên... Q cũng nội dung cho lắm. Q có thể edit chậm nhưng chưa bao giờ bỏ bộ nào nên các bạn đọc cứ yên tâm là truyện được hoàn.


      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 16/3/16
      meomeongungay, qh2qa06, Mizuki7 others thích bài này.

    2. hoa25

      hoa25 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      mong se co tap dau tien de doc.co gang nha ban

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Hóng chap mới của nàng, mình đọc Xin chào vợ đồng chí rồi, nhàng, sạch mà. Thanks nàng

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là nữ Từ Nhan.

      Từ Nhan vốn phải sinh ra phản nghịch, nghe bà cụ Từ , đứa này từ khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng.

      Nhưng đột nhiên có ngày, rời xa đại viện nhà họ Từ, mình ra ngoài thuê nhà ở. cả Từ Lỗi từng gọi về nhà, lại lạnh lùng chặn bên ngoài, câu bay tới qua khe cửa: "Tôi còn quan hệ với nhà họ Từ."

      Đối với em này, Từ Lỗi vừa thương vừa vừa hận lại vừa tức.

      Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện.

      ở bộ đội hàng năm, cũng biết giữa em và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người đầu tiên của em . biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có ngày lại nghe thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi thể lựa chọn người mình !"

      đoán nguyên nhân em bị đá, chắc là có liên quan tới cha mẹ. Nhưng tin, em hận cha mẹ của mình, mặc dù tính khí Tiểu Nhan hơi nóng nảy, nhưng bản tính thiện lương, cho nên nhận định người đàn ông kia gì đó với Tiểu Nhan, nên mới đến hỏi, nhưng vẫn giải quyết được gì.

      "Việc em chia tay sao lại có thể trách cha mẹ, là do người đàn ông đó em." Từ Lỗi mắng em .

      " cả, cũng tin lời vô căn cứ này?" Từ Nhan xì mũi coi thường, "Đó là kết quả do bọn họ chèn ép."

      Trận chiến tranh này dường như vĩnh viễn kết thúc.

      Mà trong cuộc chiến tranh, tất phải có đối tượng dập lửa.

      "Tôi tha thứ cho bọn họ." Đây là nguyên văn lời năm đó Từ Nhan đá cánh cửa rồi ra. ra nhiều năm sau, Từ Nhan còn kích động như năm đó, nhưng do bản tính ngông nghênh, nên thể hạ giọng xin lỗi, và cũng bởi vì phản nghịch, nên luôn nghĩ đằng nẻo.

      Sau đó, Từ Nhan luôn đơn, tuổi càng lúc cang lớn, nhưng lại hề muốn kết hôn

      Cha mẹ nhà họ Từ nóng nảy, Từ Lỗi cũng gấp, vì vậy bắt đầu cuộc hành trình chọn chồng. Từ trong danh sách bạn học, chọn rồi lại chọn, chọn qua chọn lại, đồng thời cũng cho cha mẹ xem qua, rốt cuộc mới chọn lựa được người. Vô cùng vui vẻ với Từ Nhan, lại bị cự tuyệt: " cho biết, chuyện của tôi cần quan tâm!"

      "Cốp" Từ Nhan quăng điện thoại vỡ tan tành!

      Lúc này Từ Nhan giống cái ống khói, ngừng tóe ánh lửa.

      "Tiểu Nhan, an bài cho em và cậu ta xem mắt." Bên tai càng ngừng vang lên lời trong điện thoại của cả, khiến cắn răng nghiến lợi.

      Chiếc điện thoại di động đáng thương bị chia năm xẻ bảy, đơn nằm đất, giống như dùng ánh mắt đáng thương của nó nhìn .

      Từ Nhan suy nghĩ lát, lại nhặt điện thoại di động lên, lắp ráp trở lại, mở máy, lại vẫn có thể sử dụng, cái này quả là cục gạch.

      Vừa mới mở máy, điện thoại di động liền đột nhiên vang lên, nhìn thấy số, vẫn là cả. liền chút suy nghĩ cúp máy, nhưng điện thoại lại gọi tới, rồi lại cúp. Cứ lặp lại rất nhiều lần, tin nhắn được gửi tới: Nghe!

      Từ Nhan nhắn lại: đừng dùng giọng điệu này chuyện với tôi, tôi phải Đồng Diệp của !

      Mới vừa gửi xong, điện thoại di động lại gầm to, Từ Nhan bị làm phiền còn bình tĩnh, liền bấm nghe rồi : "Ông , rốt cuộc muốn thế nào? Còn gì nữa."

      "Bé à?" Bên kia điện thoại lại truyền đến giọng có phần dò xét.

      "Đồng Diệp? Tại sao là chị?" ngờ lại là Đồng Diệp, còn tưởng rằng ông gọi tới làm phiền nữa.

      "Bé à, sao lại tức giận thế? Ai chọc em?" thanh của Đồng Diệp vĩnh viễn đều dịu dàng thế này.

      Từ Nhan đột nhiên nghĩ, cũng chỉ có Đồng

      Chương 01

      Diệp mới xứng với cả hung dữ của , đối với người nào cũng dữ dằn, nhưng gặp Đồng Diệp lại giống như con mèo.

      Cúp điện thoại rồi, rất phiền não mở máy vi tính ra rồi cũng biết mình nên làm gì, đột nhiên nghĩ đến diễn đàn mà Đồng Diệp . Diễn đàn đó cũng từng đăng kí, chính là lúc còn đương với tiểu Triệu, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều phải mình muốn có thể được. Nhàm chán dạo lúc, gửi bài nào mà chỉ xem, rồi nhớ tới trước kia mình tích cực và hứng thú với nghiệp diễn đàn cỡ nào.

      Trước kia khi tham gia diễn đàn này, đều gặp phải người đàn ông tên Cây Con Xiêu Vẹo, mỗi lần ta đều có thể kích thích tức giận và dữ dằn của , khiến mắng to trong bài viết, vì vậy cũng có biệt hiệu là “Hỏa Tiễn ”. Khi đó ta từng mắng : “Chưa gặp người phụ nữ nào nóng tính như , ai cưới quả là gặp ác mộng.” lập tức trả lời: “Đâu có bắt lấy tôi, sợ cái gì.” Nhưng đối phương lại câu lập lờ nước đôi: “Tôi lại muốn thử xem.”

      Trước khi tán gẫu diễn đàn cũng nhiều, nhưng chỉ ở mức có hảo cảm thôi. Khi nào còn viết bài diễn đàn nữa. Từ Nhan biết, có lẽ do bận, có lẽ vì người đàn ông tên Cây Con Xiêu Vẹo kia còn ở đây, cũng có thể do những nguyên nhân khác.

      Tình cảm của ông và Đồng Diệp nhìn như đuổi chạy, nhưng có biết hai người kia là trời sinh đôi, kết hôn là chuyện sớm hay muộn. Đột nhiên nghĩ đến mình, cũng nên tìm người đàn ông để kết hôn rồi.

      Từ Nhan, cho đến giờ em cũng chưa quên thằng nhóc đó sao? cho em biết, em dám liên lạc với thằng nhóc đó, đừng có nhận . Thạch Lưu ở thành phố em ở, gọi điện cho cậu ta, ngày mai hai người hãy gặp lần. Điện thoại di động chớp nháy tin nhắn, mở ra lại xuất hàng chữ này.

      Từ Nhan chút suy nghĩ trả lời, đừng có dùng giọng điệu của cả ra lệnh cho tôi, người đàn ông bị mấy người lựa tới xem mắt lọt nổi vào mắt của tôi. Muốn xem mắt tự bản thân mình tự , đừng lấy tôi khai đao! dám dùng tôi khai đao, tôi khai đao với Đồng Diệp của !

      Tin nhắn này vừa gửi, điện thoại của Từ Lỗi lại tới. Từ Nhan nhìn dãy số kia, đột nhiên nở nụ cười lạnh, bấm nghe, bên kia lại truyền đến tiếng hô của : “Em dám!”

      Từ Nhan nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười xinh đẹp, đột nhiên thanh liền mềm xuống: “Ông thân của em, em rất hiền lành, chỉ cần buộc em quá đáng, mọi việc đều dễ thương lượng.”

      “Em dám hươu vượn trước mặt Đồng Diệp, xem có lột da em .” Bên kia Từ Lỗi giận đến thô tục rồi.

      Từ Nhan cười lạnh: “Em có thể tác hợp hai người cũng có thể chia rẽ hai người. , cần phải biết rằng, bây giờ Đồng Diệp có vẻ chăm sóc , nhưng đừng tưởng rằng lấy được mỹ nhân là có thể muốn làm gì làm. Từ Nhan em cũng phải dễ trêu.” xong, cụp tiếng, cúp điện thoại, cũng quản Từ Lỗi bên kia giận đến muốn điên.

      Từ Nhan mặc dù thắng trận , nhưng biết cả và cha mẹ tha cho , về phẩn người đàn ông xem mắt đó, làm ơn, chỉ có thể hữu duyên vô phận, ai bảo ta bị cha mẹ chọn trúng chứ?

      làm bận rộn, khiến Từ Nhan tạm thời có thể quên mất phiền toái trong cuộc sống, nhưng sau khi tan việc, lại có địa phương giải trí nào, chỉ rất ưa thích ra bờ biển bơi lội, tự nhiên cũng kêu chị em tốt Đồng Diệp.

      và Đồng Diệp thường ra biển bơi lội, nằm ở ghế dựa, nhìn biển rộng, cũng có cảm giác đặc biệt.

      “Bé a, em quyết định xem mắt sao?” Đồng Diệp vừa thoa kem chống nắng, vừa giọng hỏi.

      “Chị cũng khuyên em xem mắt?” Từ Nhan thẳng thân thể, nửa nghiêng nhìn Đồng Diệp, còn : “Có phải em bảo chị đến khuyên ?”

      phải, ấy gì với chị, chị chỉ cảm thấy Từ Lỗi ở quân khu, quen rất nhiều quân nhân ưu tú, cho nên…”

      “Em thèm…” Từ Nhan chút suy nghĩ liền ra.

      Đồng Diệp ngớ ngẩn, hỏi: “Em hận em?”

      hận, nhưng chỉ cần cha mẹ thích, em liền thích.” Từ Nhan lại nóng nảy lên.

      “Bé à, đừng quá cố chấp, chú cũng chỉ muốn tốt cho em, nhiều năm qua em nhận bọn họ, bọn họ gấp gáp hơn ai hết.”

      Từ Nhan gì, chỉ nhàn nhã nằm ở ghế dựa, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị nước biển, thanh tịnh và ánh mặt trời.

      em , tuần này Thạch Lưu đó đến thành phố.”

      câu bất thình lình của Đồng Diệp, tựa như quả bom nổ, Từ Nhan đột nhiên mở mắt, yên lặng nhìn Đồng Diệp.
      Last edited: 15/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:

      "Tiểu Nhan, chị giới thiệu cho em sĩ quan nhé." Lúc sáng sớm, Từ Nhan đột nhiên nghĩ tới những lời này.

      Vào thời điểm mấu chốt này, lại càng cần loại giới thiệu này, mà chị Chu vừa đúng đóng vai nhân vật này.

      ra từ nửa tháng trước chị Chu giới thiệu với rồi. Chị Chu là giáo viên dạy ngữ văn ở trường cấp 3 tại thành phố này, đồng thời còn là vợ đồng chí, nghe chồng của chị ấy giữ chức đoàn trưởng ở quân khu nào đó. cũng từng gặp chồng chị Chu, đoàn trưởng Cảnh đó vóc dáng cao, nhưng lưng hùm vai gấu, thanh rất lớn, là người đàn ông hào phóng, khi đó ta và chị Chu mang sách đến cho học sinh học thêm. Bởi vì công việc của chị Chu có qua lại với thư viện, nên lâu ngày, cũng trở thành bạn tốt của Từ Nhan.

      Chị Chu là chị dây rất nhiệt tình, thấy Từ Nhan luôn đơn, thỉnh thoảng tán gẫu chung chị Chu đều : "Tiểu Nhan à, em xinh đẹp thế này, sao lại có người theo đuổi? Có phải cầu quá cao ?"

      cũng thẳng thắn, giấu giếm, cười ha hả: "Chị à, chị xem em ngày nào cũng bận rộn làm việc, làm sao có cơ hội quen biết trai đẹp chứ, hay là chị giới thiệu cho em người ?"

      Chị Chi nhìn , gật đầu cái, rất nghiêm túc : "Ừ, em độc lập kiên cường, quả thích hợp làm vợ đồng chí. Tiểu Nhan à, hay chị giới thiệu cho em sị quan nhé."

      Mỗi lần, Từ Nhan đều cho rằng chị dâu đùa. Chỉ bởi vì là quân nhân, và tiểu Triệu từng là quân nhân, nên cũng có hảo cảm với quân nhân. Trước kia từng với chị Chu mình thích quân nhân, cho nên mới khiến chị Chu ra lời muốn giới thiệu đó. Nhưng chị Chu nhiều lần, lại chưa lần nào giới thiệu thành công, cho nên Từ Nhan cũng chỉ xem đây là chủ đề tán gẫu.

      Nhưng đột nhiên có ngày, cũng chính là nửa tháng trước, chị Chu rất nghiêm túc tìm , với : "Tiểu Nhan à, nghe người ta chỉ cần tích đủ 100 đôi giày của bà mối, tốt hơn bất kỳ công đức nào, cho nên bắt đầu từ bây giờ ta muốn làm mai mối để có giày bà mối."

      Chị Chu là người Quảng Đông, nghe người Quảng Đông đều rất tin thần Phật, thấy vậy lời này phải suông. cho rằng chị Chu là giáo viên tin những điều này, ngờ chị ấy lại rất tin. Lúc ấy rất nhàm chán trả lời câu: "Đây chẳng qua là mê tín, chị cũng tin?"

      "Thà tin là có, thể tin là ." Chị Chu rất nghiêm túc d!Đ!L!q!đ

      Lúc ấy Từ Nhan cũng để chuyện này ở trong lòng, chị Chu như vậy, chỉ xem người ta là nhất thời ham vui, cho nên thấy quan trọng, lúc sau liền quên, đặc biệt là công việc bận rộn, càng thêm ném vụ này ở sau ót.

      Nhưng ngày hôm qua bị ông đâm kích, Từ Nhan liền gấp.

      ra cũng phải ghét chàng kia, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy mà, làm sao có thể ghét người xa lạ, chỉ là bởi vì nghe cả cha mẹ cũng hài lòng với chàng đó, cho nên mới thích.

      "Bé àm chuyện cậu muốn làm, chắc chắn khiến Thạch Lưu đó tới gặp cậu." lời Đồng Diệp ngay lúc đó còn văng vẳng bên tai.

      Đúng vậy, ông cái gì cũng nghiêm túc, chắc chắn thể bởi vì mấy câu của mà bỏ qua bạn tốt của mình, bây giờ muốn ngăn chuyện này, phải tìm đối tượng hẹn hò khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đâu tìm đàn ông xem mắt đây? Trước kia từng với chị Chu, đàn ông thể quá thấp, bởi vì vóc dáng vốn là cao gầy, cầu vóc dáng của bên nam phải cao cỡ Từ Lỗi, cho nên nếu như đối phương tới 1m8, gặp.

      "Tiểu Nhan, chị Chu phụ kỳ vọng, rốt cuộc xem xét được cho em sĩ quan ưu tú, chị biết em có cầu đối với chiều cao, chàng trai này rất cao, đến 1m83. Cậu ta mới từ quân khu khác điều qua, nghe từng đến quốc phòng bách khoa học bác sĩ, bây giờ làm việc dưới cấp của rể em."

      Quốc phòng bách khoa? Tại sao lại là trường học này? Ông phải cũng học trường này sao? Nghe đây là trường đào tạo quân nhân số số hai, nhưng Từ Nhan có bao nhiêu hứng thú với bách khoa này.

      "Tiểu Nhan em đừng vội, chị liên lạc với cậu ấy, gần đây cậu ấy vùng khác, để chiêu tân binh mỗi năm lần, để chị liên lạc với cậu ấy rồi với em."

      Chị Chu cúp điện thoại, liền có tin tức nào nữa. Từ Nhan lúc đầu còn rất mong đợi, sau đó cũng mấy quan tâm nữa, chuyện này gấp được, làm sao có thể tìm được đối tượng hẹn hò trong vài ngày ngắn ngủn đây?

      Bận rộn lát, liền quên chuyện này.

      Trong khoảng thời gian này Đồng Diệp cũng nóng bỏng với ông , còn bảo đảm với : "Mình nhất định tận lực kéo cậu, để Thạch Lưu đó tới gặp cậu, cậu cũng phải ráng nhanh lên , mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, phía sau cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu tự nỗ lực."

      Mặc cho số phận, Từ Nhan đột nhiên nghĩ đến cái từ này.

      Đúng, bây giờ cảm thấy, thể nghe mệnh trời, hai người cố chấp đụng vào nhau, trừ phi có phe thối lui, nếu ai cũng kiềm được ai. và ông chính
      Là hai người như vậy, ông cố chấp ở chỗ kiên nhẫn, còn cố chấp là vì so tài.

      Còn nhớ lúc ấy còn chưa xích mích với trong nhà, cha mẹ hai người họ như vậy, nhưng lại phản bác: “Con rảnh so tài với ấy, ấy thích thế nào thế đó , chỉ cần chọc tới con là được.”

      Có lúc hai an hem gây gổ. cũng lẩm bẩm kêu: “ có phải là trai ? thể nhường em sao,?”

      Mỗi lần Từ Lỗi đều châm chọc: “Em vẫn còn à? Còn cần nhường? Cái này nếu ở trong bộ đội…” lại bắt đầu đến quân khu của , mỗi lần Từ Nhan đều che lỗ tai lại nghe.

      Sau đó dọn khỏi nhà, cũng liên lạc với trai nhiều nữa, dưới tình huống bình thường chỉ hay về Đồng Diệp, tại ấy có Đồng Diệp rồi, cho rằng ấy phiền nữa, nào biết lại còn ép buộc xem mắt, đồng ý còn dùng sức mạnh, có còn chút tự do hôn nhân nào ?

      Giọng của ông Từ Lỗi rất ràng ở trong điện thoại: “ đưa phương thức liên lạc của em cho Tiểu Thạch Lưu rồi, cậu ta mấy ngày tới liên lạc với em, em đồng ý cũng được, cũng được, dù sao cũng làm mai xong rồi.”

      “Ông , nào có ai như chứ, em đồng ý sao? bán cả em của mình vậy sao.” Từ Nhan gấp đến độ nổi trận lôi đình, chuyện cũng khách sáo.

      “Dù sao mặc kệ, chuyện lớn đời người của em được đặt hàng đầu, mẹ ra lệnh cho , cho nên phải nghe lời bà. Về phần cuộc xem mắt của em, giám sát đàng hoàng, đừng có gây ra chuyện gì, nếu tha cho em.” Từ Lỗi hung tợn .

      Từ Nhan cũng đối đầu với : “Vậy cứ thử xem!”

      ngày này, công việc ở thư viện đặc biệt bận, người mượn sách đặc biệt nhiều, có lẽ là do sắp nghỉ đông, dù sao dô kỳ nghỉ đông, học sinh được nghỉ đều có đám bạn đọc tiến đến, còn bây giờ chỉ là phụ huynh làm nóng người trước cho họ thôi.

      Trong lúc bận rộn này, Từ Nhan ghét nhất là điện thoại riêng, khi bị quấy rầy vào lúc luống cuống tay chân này, luôn có giọng điệu tốt.

      Nhưng, có loại người, luôn thích chọn lúc bạn bận nhất gọi điện thoại đến, lúc này Từ Nhan phiền não.

      “A lô ai đó?” Từ Nhan lúc đầu cũng thôi, mặc dù vui, nhưng vẫn rút ra thời gian bận rộn nghe cú điện thoại này.

      “Xin chào, xin hỏi là Từ Nhan Từ tiểu thư phải ?” Bên kia điện thoại truyền tới thanh thâm trầm.

      nhảm à? phải tìm tôi ư, tôi tên Từ Nhan, còn gọi đến làm chi?” , lại có người đưa thẻ mượn sách tới, lại bắt đầu lu bu làm việc.

      Đối phương hiển nhiên ngờ Từ Nhan trả lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết trả lời Từ Nhan thế nào, bên kia trầm mặc trận.

      Thời gian cứ như ngừng lại, Từ Nhan vội vàng công việc trong tay, để ý việc nghe điện thoại, vừa dùng bả vai kẹp di động lại, vừa ghi danh cho người ta.

      rốt cuộc là ai? Tôi còn bận lắm, rảnh chơi đoán với , , tôi cúp.”

      Lúc này người tới ghi danh mượn sách đặc biệt nhiều, phần lớn là phụ huynh dẫn con em lại đây, cũng có giáo viên, mà công việc ở thư viện, chẳng những phải ghi danh cho người mượn sách, đưa số liệu vào máy tính, còn phải sửa sang lại sách, cho nên thời gian trước khi nghỉ đông là lúc bận nhất, bận rộn rất nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều loay hoay có thời gian, vừa về tới nhà chỉ muốn ngủ.

      Đối phương biết gì, cũng nghe quá ràng, cũng quá chú y s chuyện này, vừa dùng bút ghi chép, vừa “ừ” qua loa với điện thoại để ứng phó, cả bên đầu điện thoại kia gì cũng quá để trong lòng, rốt cuộc khi ghi chép điện thoại bất hành rời khỏi đầu vai, rơi xuống đất.

      vội vàng nhặt lên, liền thấy điện thoại di động có hư, còn chuyện điện thoại, nokia quả là cục gạch, lúc này đồng nghiệp Tiểu Ngư bắt đầu gọi rồi, đáp lời, tiện tay liền nhấn tắt điện thoại.

      Từ Nhan cũng để ý cúp điện thoaijh của người ta là hành động bất lịch , bận rộn hơn nửa ngày, mệt mỏi cả cơm trưa cũng chưa ăn, mãi cho đến thời điểm nghỉ trưa, mới có thể rỗi rãnh bỏ công sức ăn chút thức an nhanh.

      Công việc trong thư viện, nhõm thoải mái, nhưng mệt mỏi, có lúc cũng phiền hà, hoàn toàn quyết định ở dòng người mượn sách có bao nhiêu, dưới tình huống bình thường chỉ có nghỉ hè nghỉ đông mới có nhiều khách, lúc khác cũng vừa thôi.

      Lúc này, điện thoại của chị Chu tới, người chị sảng khoái đó, điện thoại vừa bật, chị ấy ở bên kia liền cười, cười đến Từ Nhan giải thích được.
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      Mizukihonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :