xoa cái đầu đau nhức, để cho mình rơi vào trạng thái vọng tưởng buồn cười được.
đứng bên đường rất lâu, mười giờ 10 phút, tiếng xe máy quen thuộc truyền vào trong tai, hai chân của Hải Nhã cũng tê cứng, nhanh chóng đến bên lề đường, chiếc xe máy phân khối lớn của Tô Vĩ dừng trước mắt , lấy mũ bảo hiểm xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Xin lỗi, Hải Nhã." ôm lấy , ở mặt hôn cái, mùi thuốc lá nồng đậm đập vào mặt, "Gặp chút chuyện, khiến em phải chờ lâu như vậy."
Hải Nhã lắc đầu cái, gặp được , cái gì cũng tốt.
"Điện thoại di động của gọi được." ở trong lòng giọng hỏi.
Tô Vĩ hình như thở dài cái: "Xin lỗi."
Hình như cũng muốn giải thích lý do điện thoại di động gọi được, Hải Nhã gì ngồi lên xe máy, xe phóng nhanh như chớp, tối nay chạy đặc biệt nhanh, 10 phút đến chung cư. ai chuyện, Hải Nhã thích ứng với khí trầm mặc như vậy, còn nghĩ đến những ước mơ tốt đẹp về tương lai, thử gọi: “Tô Vĩ, ngày mai em rảnh rỗi.”
"Ừ" tiếng, mở cửa phòng, khe khẽ đẩy vào, vuốt vuốt tóc của , vẻ mặt thương: " tắm, ngủ sớm chút."
Hải Nhã ngạc nhiên: ". . . . . . vào cùng à?"
Trong ánh mắt của có áy náy: " còn có chuyện, những ngày tới chỉ sợ có thời gian rảnh, xin lỗi, Hải Nhã."
Xin lỗi, Hải Nhã. đối với bốn chữ này đột nhiên hoàn toàn thích chút nào, nhất là từ trong miệng lặp lặp lại nhiều lần. thẫn thờ gật đầu cái, lẩm bẩm: "Vậy, vậy ngày mai. . . . . ."
" tháng tới có thể cũng có thời gian." Tô Vĩ ngừng chút, rốt cuộc vẫn ôm chặt lấy , "Chờ , Hải Nhã tiệm bánh ngọt, quên."
Hải Nhã lại mất mát, vừa muốn cười, xoa xoa mũi ngứa, giọng : "Chẳng lẽ tháng sau lại muốn em chờ tháng nữa chứ?"
rất lâu gì, Hải Nhã ngẩng đầu nghi ngờ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn vô lực.
"Con đường này, muốn hoàn toàn thoát khỏi, dễ dàng như vậy."
Hải Nhã từng nghĩ dùng lời ngọt ngào nào đó để thề, cho dù là lừa , đồng ý với tháng sau nhất định trở về làm người bình thường, lời lúc này của , chẳng biết tại sao, kiến đáy lòng thầm lạnh cả người, trong cổ họng có mùi vị gì đó đắng chát.
" tháng cuối cùng. . . . . . mãi mãi có tháng cuối cùng sao?" cười khổ.
"Xin lỗi, Hải. . . . . ."
"Đừng mấy chữ này." vô lực cắt đứt lời của , vừa khổ nở nụ cười, "Em mệt mỏi, vậy em ngủ trước. . . . . . cẩn thận, ngủ ngon."
Tô Vĩ nhàng buông ra, ánh mắt thâm thúy: " về sớm, chờ ."
Hải Nhã mệt mỏi gật đầu, nhìn vội vã xuống lầu, lúc này mới đóng cửa lại. ghế sa lon Bàn Tử đói bụng đến luống cuống, xông đến cạnh kêu meo meo, ở bên chân cọ tới cọ lui, Tô Vĩ gần đây về thất thường, Bàn Tử ăn uống cũng có quy luật, gầy rồi.
Đầu tiên lấy thức ăn của mèo cho Bàn Tử ăn no, nó ăn no nằm sấp
ghế sa lon hơi Tiểu Cầu Cầu, trong phòng chợt liền an tĩnh lại, Hải Nhã mờ mịt chung quanh, ngôi nhà của Tô Vĩ mới trống trải làm sao? có ai trong phòng, ánh đèn lờ mờ, có loại cảm giác xa lạ đơn như thủy triều ăn mòn mà đến.
Hải Nhã mệt mỏi chống đỡ, đem CD mở lên, khiến thanh vui vẻ tràn ngập trong phòng, lại bật tất cả đèn điện lên, sáng như ban ngày, mọi cảm giác lo lắng trong bóng tối phải làm sao để bớt ? ngồi mình ghế sofa lâu, trong đầu dần dần đau đớn, thậm chí ánh mắt cũng nóng lên.
Mệt mỏi chống đỡ thân thể, vào phòng tắm tắm rửa sạch , ràng là nước nóng bỏng, rơi xuống người lại càng khiến rét run, da của như bị luộc chín rồi, lại bọc thêm lớp băng.
Nhiệt kế hiển thị sốt lên, 37 độ 8, sốt cao lắm.
Hải Nhã lẻ loi cố gắng rót chén nước hết, ngã xuống giường, trời đất đều xoay tròn. có ai, cho dù tất cả đèn sáng, chỉ còn người. Những vui vẻ bồng bột và vui sướng khi chờ đợi đều bị cơn sốt làm cho vặn vẹo, cố gắng khiến cho bản thân nghĩ đến nữa, cầm điện thoại di động lên, muốn cho gọi điện thoại Tô Vĩ, ngón tay ở nút gọi nửa ngày, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Từng cái tên điện thoại di động nhanh chóng lướt qua, muốn tìm người có thể giãi bày, lại tìm được ai.
Hải Nhã nhắm mắt lại, khóc tất cả sức lực giống như đều biến mất, ánh đèn vẫn sáng, nhạc vui vẻ, rơi vào trạng thái mê man quái dị, khi còn bé bị bệnh rất nhiều lần, mẹ luôn luôn ở bên , chiếc tủ đầu giường luôn đặt mấy viên thuốc và nước ấm, trán khăn ướt vẫn luôn lạnh, có lúc khó chịu vô cùng len lén khóc, mẹ liền ôm ngủ chung, người có mùi vị ấm áp hương vị ngọt ngào, khiến cho lòng lưu luyến.
lại nghĩ đến bệnh viện, vẻ mặt mẹ giận dữ đánh bạt tai, trong mắt tràn đầy thất vọng: Nhã Nhã, con rốt cuộc muốn thế nào?
khiến mẹ thất vọng, khiến tất cả người trong nhà cũng thất vọng, hơi thở ấm áp mà ngọt ngào đó, bao giờ có thể nhận được nữa.
Cả người giống như rơi vào hầm băng ở bắc cực vậy, phòng của Tô Vĩ giống như khối băng, giường lạnh thấu xương, tất cả đều xa lạ, làm cho người ta sợ hãi.
*
Hải Nhã hai ngày chưa trở về ký túc xá, đó cũng phải lần đầu tiên, Dương Tiểu Oánh do dự biết có nên gọi điện thoại hỏi chút, bất kể bọn họ để ý đến chuyện hôm đó, nhưng vẫn có khoảng cách tồn tại, Hải Nhã rời khỏi, thậm chí còn đường dần dần rộng hơn.
cũng muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng điện thoại cũng muốn gọi nữa.
Buổi chiều đến phiên làm ở quán cà phê, theo lịch học, Hải Nhã cũng ở đây, nhưng ấy lại ở đây,, quản lý nổi nóng hồi, thẳng Dương Tiểu Oánh: "Em nhắn cho ấy tin, nếu lần này đến, sau này cũng cần đến nữa, ở chỗ này chấp nhận nhân viên vô trách nhiệm."
Dương Tiểu Oánh vội vàng xin cho : "Hải Nhã có thể là bị bệnh, quản lý cho ấy thêm cơ hội nữa , cho đến lúc này ấy cũng chưa vi phạm lỗi gì lớn."
Nam quản lý trẻ tuổi này hình như vẫn nhớ mình từng muốn theo đuổi người đẹp Hải Nhã, biết có phải kiêng kị , ta kiên quyết từ chối.
Dương Tiểu Oánh bất đắc dĩ chống đỡ cho đến khi tan làm, lập tức gọi điện cho Hải Nhã, nhưng trong loa truyền đến thanh nhắc nhở: thuê bao bạn gọi tắt máy.
Sau lúc này lại tắt máy? Dương Tiểu Oánh phiền não đem điện thoại di đọng ném trong túi xách, trong nháy mắt, muốn quan tâm đến chuyện của Hải Nhã nữa.
Ngồi tàu điện ngầm, trở lại ký túc xá sắp đến 9 giờ, Dương Tiểu Oánh bước nhanh về cổng ký túc xá, xa xa, thấy chiếc xe dừng ở dưới tầng - nơi này tại sao lại có xe? nghi ngờ vào ký túc xá, gì giữ của kêu lên: "Dương Tiểu Oánh phải ? Người bên đó chờ cháu lâu rồi đó."
Đợi ? Dương Tiểu Oánh nghi ngờ, quay đầu lại nhìn quanh, lại thấy cửa chiếc xe kia đột nhiên mở ra, người phụ nữ trung niên quần áo tinh tế bước xuống xe, nhìn về phía gật đầu.
"Cháu có phải là Dương Tiểu Oánh ?" người phụ nữ đó rất thanh tú, bất kể là tư thái hay giọng điệu lời , đều hết sức thỏa đáng, còn có cảm giác xa cách, dễ dàng có thể phân biệt với người bình thường đường, vậy mà mặt bà vẻ mặt lại có che giấu được mệt mỏi và đau lòng, xuyên thấu gương mặt được trang điểm kỹ, hoàn toàn che đậy.
Dương Tiểu Oánh mờ mịt: "là cháu, dì là?"
Phụ nữ trung niên đó tiến lên bước :"Xin chào, dì là mẹ của Chúc Hải, con bé về cùng cháu à?"
Last edited by a moderator: 19/1/15
tart_trung và mal thích bài này.