1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyenhaanh

      nguyenhaanh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      21
      Thấy thương hai bạn trẻ này quá! Truyện cảm động!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      "Hải Nhã." Tô Vĩ để trán mình chạm vào trán , thở hổn hển gọi , “Tiệm bánh ngọt, gọi là Hải Nhã ."

      nhịn được muốn cười: " cần, rất kỳ."

      "Ái ()Nhã? Luyến(Lưu luyến) Nhã? Mộ( thích) Nhã?" nhất định là cố ý, cố ý để khiến trở nên vui vẻ, cười ngừng, cười đến mức mặt đỏ rực, những bộ quần áo vướng víu người biết từ lúc nào biến mất.

      "Tư (suy nghĩ) Nhã? Thương Nhã?" vẫn còn tiếp tục, Hải Nhã buồn cười, còn muốn khóc, cuối cùng chỉ có cách ôm lấy , giọng như tiếng muỗi kêu: "Tô Vĩ, Em ."

      hình như chưa bao giờ với những từ này, ba chữ đơn giản mà phổ biến nhất, ở tiểu thuyết hay điện ảnh đều đến phát chán, mà giờ phút này lại nhịn được ra, chia tay biết bản thân đau lòng hay vui vẻ, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

      ngừng chút, chợt cúi đầu nhàng hôn , giọng của chưa bao giờ dịu dàng như vậy: " phải sợ."

      Hải Nhã nhớ mình ngủ từ lúc nào, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên cảm thấy thỏa mãn như vậy, con rối thoát ly khỏi sân khấu rực rỡ và lộng lẫy, bắt đầu chảy máu và thịt, cảm thấy mình dần dần trở nên hoàn chỉnh. Tình điên cuồng và tương lai tốt đẹp, mọi chuyện như vậy hai bên đều có lợi, cũng phải chỉ dựa vào suy nghĩ lung tung của , mọi chuyện rối loạn dũng cảm chạm đến được. con đường sau này nhất định rất khó khăn, biết là sợ hãi nhưng vẫn kiên trì bước , đây là lớn lên, sợ hãi chính là vì ngây thơ.

      cũng biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi có mùi thức ăn mê người bay đến, đem toàn bộ giấc mơ của đuổi , lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, rèm cửa sổ khép lại, gian phòng ánh sáng mờ mờ, trong phòng bếp truyền đến tiếng môi xào thức ăn và nồi nấu ăn va vào nhau, còn có mùi thơm lan tỏa.

      Tô Vĩ nấu cơm sao? nửa ngủ nửa tỉnh sờ về phía chiếc tủ đầu giường, tìm được điện thoại di động mở ra xem, mười hai giờ trưa rồi, hôm nay ngủ nướng rất muộn .

      Hải Nhã vội vàng ngồi dậy, điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc, mở ra lại phát là Dương Tiểu Oánh gửi đến, lòng của đột nhiên chìm xuống, nhớ đến ánh mắt hiểu xem lẫn chán ghét của Dương Tiểu Oánh đêm qua, lại có cảm giác dám nhìn nội dung tin nhắn.

      Nhưng mà ngoài dự đoán của , Dương Tiểu Oánh nhắn tin rất đơn giản, chỉ có bảy chữ: "Hải Nhã, ngày hôm qua xin lỗi."

      bật cười, trong lòng có loại ấm áp và cảm động, nhìn , cũng phải hoàn toàn bị thế giới vứt bỏ.

      lập tức trả lời: " sao, buổi chiều làm gặp, đừng đến muộn."

      Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời của Dương Tiểu Oánh là icon tươi cười, tâm tạng của Hải Nhã rất tốt, mặc quần áo tử tế xuống giường kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng keo kiệt chút nào rải đầy gian phòng, hôm nay là ngày nắng gắt.

      Giống như là nhận thấy được thức dậy, giọng của Tô Vĩ vang lên ở trong phòng khách: "Hải Nhã, chuẩn bị ăn cơm."

      Hải Nhã nhanh phòng tắm rửa mặt, quả nhiên quen được nuông chiều từ bé, ngủ nướng , còn để Tô Vĩ nấu cơm cho , xấu hổ xấu hổ.

      Đồ ăn tiêu chuẩn ba món mặn món canh, nấm Khẩu Bắc măng tây, thịt bò nấu với cà chua, rau trộn rong biển, còn có bát canh mướp nấu với hải sản, cách bài trí vẫn ổn lắm, nhưng cũng coi là phong phú. Hải Nhã vừa ăn, vừa lúng túng bày tỏ: "Cái đó. . . . . . Lần sau, lần sau có cơ hội để em làm cơm nhé."

      Tô Vĩ cười lời nào, tâm trạng của hình như rất tốt, từ tối hôm hôm qua sau khi với về chuyện mở tiệm bánh ngọt, mặc dù nhiều, nhưng thái độ rất dịu dàng, số lần cười cũng nhiều hơn.

      " hôm nay ra ngoài à?" Hải Nhã hỏi, bình thường rất ít khi ở nhà đợi.

      "Chiều xem địa điểm." uống hớp canh.

      Địa điểm? Hải Nhã sửng sốt chút, hiểu.

      Tô Vĩ giọng bình tĩnh: "Nơi để mở tiệm bánh ngọt Hải Nhã."

      Mặt của đỏ lên, trong lòng vui vẻ khó nên lời, ngập ngừng rất lâu: "Đừng kêu cái tên này. . . . . ."

      "Hôm nay trở về túc xá sao?" Tô Vĩ đột nhiên hỏi, hình như còn có ít ý xấu trong lời .

      Hải Nhã mặt đỏ mặt còn chưa có hết, câu này khiến mặt càng đỏ hơn, giận dỗi làm nũng giọng : "Đương nhiên là trở về rồi! Em vẫn sinh viên đó."

      "Ừ. . . . . ." phát ra thanh giống như là tiếc nuối, "Đáng tiếc."

      Hải Nhã cũng còn tâm tư ăn cơm, tất cả mọi chuyện phải là mơ chứ? Có khi nào đột nhiên tỉnh lại, phát tiệm bánh ngọt cũng chỉ ảo tưởng của riêng mình? Còn Tô Vĩ vẫn lòng muốn làm kẻ lưu manh, vẫn muốn chém giết, chưa bao giờ có kế hoạch về tương lai? đối với cảm giác hạnh phúc đột nhiên xuất ngập tràn trong lòng, vừa tràn đầy xúc động, lại vừa lo sợ và lo lắng.

      "Buổi chiều chọn địa điểm được ?" Tô Vĩ múc cho chén canh, hỏi.

      Hải Nhã lập tức gật đầu, sau đó lại tiếc nuối lắc đầu: "Buổi chiều em muốn làm, mãi cho đến buổi tối, ngày mai xem được ?"

      muốn chuyện, điện thoại di động của đột nhiên vang lên, cúi đầu liếc mắt nhìn số điện thoại gọi đến, sắc mặt có biến hóa rất nhanh, qua lúc lâu mới nhận: "Chú."

      Là chú của gọi đến? Hải Nhã nhìn nhanh vào gian phòng đóng cửa lại, muốn đến nghe bọn họ gì, nhưng lại cảm thấy như vậy hay lắm, đợi khoảng 20 phút, cửa phòng rốt cuộc mở ra, Tô Vĩ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn ra điều khác thường gì, trở về ngồi xuống nhanh chóng ăn xong cơm, : "Mấy ngày nay có chút việc, xin lỗi Hải Nhã, chỉ có thể đợi lần sau rảnh rỗi chúng ta lại xem địa điểm được."

      Hải Nhã vội vàng lắc đầu: " có gì. . . . . . chú của ông ấy xảy ra chuyện gì à?"

      Tô Vĩ im lặng , cho đến cơm nước xong thu dọn chén đũa hết, mặc thêm áo khoác, mới mở miệng: "Người bạn họ Đàm đó mở quán bar buôn bán thuốc phiện, người đứng đầu là lão Duy, trước mắt ta bỏ trốn, cảnh sát muốn điều tra nên gọi ông ấy đến tìm hiểu số chuyện, xử lý số chuyện.”

      Thấy chuẩn bị ra ngoài, Hải Nhã gọi : "Tô Vĩ!"

      cũng biết gọi lại làm cái gì, tối hôm qua bọn họ bắt được lão Tiền sử dụng biện pháp rất đáng sợ, chẳng lẽ lại muốn dùng phương pháp như vậy để bắt lão Duy? phải , chuyện lão Tiền là chuyến cuối cùng rồi à?

      Tô Vĩ nhìn chằm chằm cái, mặt ra nụ cười trấn an.
      "Yên tâm." Giọng dịu dàng, cửa nhanh chóng khép lại, rồi.
      maloxy501 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37:


      Trong phim ảnh và tiểu thuyết thường xuất loại tình tiết này, khi hai người nhau bên hứa hẹn làm xong chuyện cuối cùng có thể chung sống hạnh phúc bên nhau, vậy / trước khi hạnh phúc đến xảy ra cố, dẫn đến người xem đau lòng rơi nước mắt và than thở.


      Hải Nhã cả buổi chiều lúc làm ở quán cà phê tinh thần có chút tập trung, thậm chí hóa đơn cũng viết sai nhiều lần, Dương Tiểu Oánh thay xin lỗi rất nhiều lần, lần cuối cùng lại trốn được, khách gọi ly nước trái cây 10 tệ, lại ghi thành bữa ăn 50 tệ, lúc đưa thức ăn lên còn làm đổ ly nước lên người khách, vị khách kia hơn 40 tuổi cả chiếc váy đều bị ướt, níu lấy Hải Nhã nhất quyết bỏ qua.


      Quản lý rất nhanh biết được ra ngoài, tốn hơn nửa giờ, lại tặng ly cà phê cộng thêm khoản tiền dùng để bồi thường mới trấn an được vị khách này,


      ta rất hiếm khi nổi giận với Hải Nhã: "Chuyện như vậy Tôi muốn có lần thứ hai! Lúc làm chuyên tâm chút, có chút tinh thần trách nhiệm về công việc của mình hãy về nhà !"


      Hải Nhã cúi thấp đầu xin lỗi, Dương Tiểu Oánh thấy quản lý trầm mặt xa, mới le lưỡi với Hải Nhã cái: "Bị mắng thê thảm. . . . . . cậu sao chứ?"


      Lúc hỏi thăm chần chờ chút, hôm nay hai gặp mặt, rất ăn ý cũng nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua, Hải Nhã tối hôm qua cũng trở về ký túc xá, chắc là qua đêm chỗ Hỏa, mà hôm nay ấy làm cũng yên lòng, chắc hẳn là có liên quan đến Hỏa.


      Hải Nhã cười lắc đầu: " có việc gì, xin lỗi, để cậu phải xin lỗi giúp tớ nhiều lần."


      Dương Tiểu Oánh muốn hỏi nguyên nhân tập trung, nhưng hé miệng vẫn thể nào hỏi được. Nếu là trước kia, chừng trực tiếp liền hỏi, mặc dù Hải Nhã chuyện về Hỏa với , nhưng thỉnh thoảng trêu chọc ấy. Huống chi, đối với chuyện ngày hôm qua bọn họ im lặng , sáng hôm nay cũng nhắn tin xin lỗi, nhưng cảm giác so với trước kia có chút giống, sống với nhau phải cẩn thận hơn.


      Cảm giác này cũng có gì tốt, Dương Tiểu Oánh thở dài rời .


      cảm thấy mình chưa từng hiểu Hải Nhã, ấy giống như là nhân vật vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, lúc thấy ấy vừa lạnh nhạt vừa cao ngạo, lúc lại giống như thục nữ, lúc cảm thấy ấy là thục nữ, quay đầu lại lại lại khiến người ta phải rơi cả mắt kính vì chống đối của ấy.


      Sau đó Hải Nhã cũng còn phạm lỗi nữa, lúc tám giờ tối tan việc, Dương Tiểu Oánh thay xong quần áo ra khỏi quán cà phê, chỉ thấy Hải Nhã đứng ở bên cạnh đợi , sửng sốt chút, Hải Nhã hôm nay về túc xá sao? ở cùng với Hỏa nữa? nhớ đến chuyện kinh hoàng ngày hôm qua, trong lòng rốt cuộc có chút thoải mái.


      Dương Tiểu Oánh miễn cưỡng cười đón nhận, thử hỏi dò: "Cùng nhau trở về túc xá?"


      "Đúng vậy, trước tiên tìm nơi ăn cơm , tớ chết đói rồi."


      Hải Nhã vẫn như thường ngày đưa tay lên khoác vào tay , Dương Tiểu Oánh cứng người chút, hết sức chế để mình thể ra: "Được, tớ biết quán mì mới mở phía dưới trạm tàu điện ngầm, thử chút xem sao.”


      Hải Nhã phát ra trạng thái bất thường, bởi vì tâm trạng của bây giờ đâu đặt hết đến những suy nghĩ rối loạn, Tô Vĩ được 7 tiếng rồi, gọi điện nhắn tin, tìm người buôn bán ma túy lão Duy rồi à? cảnh sát muốn tìm hiểu mọi chuyện về Lão Duy, có phải ý đến đồn cảnh sát? là đại ca của nhóm côn đồ, cảnh sát có gây khó dễ cho ? Có thể …?


      hoàn toàn có cách nào ngừng suy nghĩ đến chuyện này, những cảnh tượng ngược tâm trong phim ngừng

      ra, cảm thấy mình sắp trở thành nữ chính trong phim rồi.

      “….Hải Nhã, Hải Nhã?” Dương Tiểu Oánh giống như gọi , Hải Nhã đột nhiên hồi hồn, phát hai ngồi ở trong quán, vội vàng cười làm lành: “Sao vậy? Lúc nãy tới suy nghĩ chuyện có chú ý.”

      Dương Tiểu Oánh chỉ về tô mì của : “Cậu bỏ ba thìa ớt vào trong bát mì rồi.”

      Hải Nhã lúc này mới hoảng sợ phát mình bỏ vào trong tô mì của mình lớp dày màu đỏ của ớt, bữa cơm này ăn khiến nước mắt chảy ròng ròng, sớm đau đến muốn sống rồi.

      “Hôm nay có tâm trạng, có chuyện gì ?” Dương Tiểu Oánh lo lắng nửa ngày, vẫn hỏi.

      Hải Nhã chần chờ trả lời, Tô Vĩ giống như là bí mật muốn giấu ở sâu tận trong đáy lòng, bất kể là vui vẻ hay bi thương, chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ với người khác, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng ngoại lệ.

      “Thôi, coi như tớ hỏi.” Dương Tiểu Oánh khoát tay, lại bắt đầu trêu đùa, “Chắc chắn có liên quan đến Hỏa rồi, Hỏa ca uy vũ khí phách.”

      Hải Nhã cười cười, muốn , điện thoại di động chợt vang lên, đôi đũa trong tay của cũng rơi mặt đất, cũng kịp nhặt, luống cuống tay hân cầm điện thoại di động lên, phía lên bốn chữ “Tô Vĩ gọi đến” khiến cho tâm trang lơ lửng cả buổi chiều của rốt cuộc cũng chìm xuống.

      “Alo.” nhanh chóng nhận, giọng rồi lại tràn đầy chờ mong .

      “Hải Nhã.” Giọng Tô Vĩ trầm thấp gần ở bên tai. “ làm gì vậy?”

      mặt ra nụ cười hạnh phúc, chỉ có kẻ ngu mới nhìn hiểu.

      Dương Tiểu Oánh yên lặng ăn mì, thỉnh thoảng lại nhìn chìm vào trong cái thế giới kia… xem ai ra gì. Theo ý , Hải Nhã ở bên cạnh mối nguy hiểm, con đường ấy càng ngày càng đen tối, còn ôm ước mơ của thiếu nữ, mọi chuyện xảy ra đêm qua đủ để đánh tan hết mộng đẹp của người bình thường.

      Nhưng quá đáng tiếc chính là, Dương Tiểu Oánh cũng chỉ là người bình thường, thể chấp nhận được trường hợp dã man và máu tanh như vậy được, có số thứ, khi dính dến có khả năng sạch trở lại được, Tô Vĩ đâu phải là người bình thường, mà Hải Nhã ?

      Dương Tiểu Oánh càng ngày càng cảm thấy, Chúc Hải Nhã dần dần còn cùng thế giới với , cho dù cùng nhau làm, cùng nhau sống chung ký túc xá, cái cảm giác lạnh nhạt xa cách ngày càng lớn. thể là ghét Hải Nhã như vậy nhưng cũng thể là thích.

      Rất nhanh ăn xong bát mì, buồn chán ngồi bên nghịch khăn giấy, Hải Nhã điện thoại còn chưa xong, 9 giờ rồi, Hải Nhã hình như tính rời , Dương Tiểu Oánh chỉ có thể ngồi đợi ấy, sớm mai còn phải làm, trở về còn phải học từ đơn, và giặt quần áo nữa… đột nhiên có chút chán ghét.

      Đúng 9 giờ, Hải Nhã rốt cuộc cũng gọi xong điện thoại, Dương Tiểu Oánh thở hơi dài nhõm: “Trở về thôi? còn sớm nữa.”

      Hải Nhã xin lỗi cười tiếng: “Xin lỗi nhé tiểu Oánh, tối nay tớ cũng trở về.”

      Dương Tiểu Oánh nhún vai cái: “Vậy tới trước, gặp lại.”

      nhanh, thanh hỗn tạp trong trạm tàu điện ngầm cũng trở nên chán ghét hơn, tình cờ gặp mấy tên lưu manh trẻ tuổi, Dương Tiểu Oánh theo bản năng tránh xa, bước nhanh hơn, muốn trở lại ký túc xá nhanh chút, trở lại quỹ đạo của người bình thường.

      Hải Nhã chìm đắm trong thế giới ngọt ngào chuyện gì cũng phát giác, chờ Tô Vĩ đến đón , nghĩ đến những suy nghĩ vớ vẩn của mình lúc trưa, bản thân cũng buồn cười.

      Ngày mai phải lên lớp, dự báo thời tiết ngày mai là ngày đẹp trời….ngày mai có thể cùng Tô Vĩ lựa chọn địa điểm để mở tiệm bánh ngọt, cửa hàng của hai người nhanh chóng biến thành , những tương lai tốt đẹp cũng nhanh chóng biến thành thực tế.

      Hải Nhã ở trong quán ngồi được tiếng, cho đến lúc ông chủ đóng cửa, đành phải ra ngoài.

      Tô Vĩ còn chưa tới, đưa di động ra mở ra, rồi lại đóng lại, mở ra hộp tin nhắn, bên trong hộp thư có ba bốn tin nhắn gửi , nhưng vẫn chưa có người trả lời. Hơi lạnh từ trạm xe điện ngầm thổi tới làm lạnh cả người, ôm cánh tay ra ngoài, lần thứ 10 gọi điện thoại cho Tô Vĩ, trong loa vẫn phát ra giọng lạnh lẽo được cài sẵn: Thuê bao gọi điện thoại, xin bạn đợi chút.

      Xảy ra chuyện gì? Hải Nhã phiền chán trong lòng, lúc vừa rồi trong điện thoại mọi chuyện được giải quyết, cảnh sát hỏi mấy vấn đề mà thôi, 9 giờ là xong.

      Nửa giờ sau, sắp đến mười giờ rưỡi rồi, chẳng lẽ lại gặp phải chuyện gì rồi? đánh mất điện thoại di động? thậm chí….tai nạn xe cộ?”
      Last edited: 16/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      xoa cái đầu đau nhức, để cho mình rơi vào trạng thái vọng tưởng buồn cười được.

      đứng bên đường rất lâu, mười giờ 10 phút, tiếng xe máy quen thuộc truyền vào trong tai, hai chân của Hải Nhã cũng tê cứng, nhanh chóng đến bên lề đường, chiếc xe máy phân khối lớn của Tô Vĩ dừng trước mắt , lấy mũ bảo hiểm xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

      "Xin lỗi, Hải Nhã." ôm lấy , ở mặt hôn cái, mùi thuốc lá nồng đậm đập vào mặt, "Gặp chút chuyện, khiến em phải chờ lâu như vậy."

      Hải Nhã lắc đầu cái, gặp được , cái gì cũng tốt.

      "Điện thoại di động của gọi được." ở trong lòng giọng hỏi.

      Tô Vĩ hình như thở dài cái: "Xin lỗi."

      Hình như cũng muốn giải thích lý do điện thoại di động gọi được, Hải Nhã gì ngồi lên xe máy, xe phóng nhanh như chớp, tối nay chạy đặc biệt nhanh, 10 phút đến chung cư. ai chuyện, Hải Nhã thích ứng với khí trầm mặc như vậy, còn nghĩ đến những ước mơ tốt đẹp về tương lai, thử gọi: “Tô Vĩ, ngày mai em rảnh rỗi.”

      "Ừ" tiếng, mở cửa phòng, khe khẽ đẩy vào, vuốt vuốt tóc của , vẻ mặt thương: " tắm, ngủ sớm chút."

      Hải Nhã ngạc nhiên: ". . . . . . vào cùng à?"

      Trong ánh mắt của áy náy: " còn có chuyện, những ngày tới chỉ sợ có thời gian rảnh, xin lỗi, Hải Nhã."

      Xin lỗi, Hải Nhã. đối với bốn chữ này đột nhiên hoàn toàn thích chút nào, nhất là từ trong miệng lặp lặp lại nhiều lần. thẫn thờ gật đầu cái, lẩm bẩm: "Vậy, vậy ngày mai. . . . . ."

      " tháng tới có thể cũng có thời gian." Tô Vĩ ngừng chút, rốt cuộc vẫn ôm chặt lấy , "Chờ , Hải Nhã tiệm bánh ngọt, quên."

      Hải Nhã lại mất mát, vừa muốn cười, xoa xoa mũi ngứa, giọng : "Chẳng lẽ tháng sau lại muốn em chờ tháng nữa chứ?"

      rất lâu gì, Hải Nhã ngẩng đầu nghi ngờ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ xen lẫn vô lực.

      "Con đường này, muốn hoàn toàn thoát khỏi, dễ dàng như vậy."

      Hải Nhã từng nghĩ dùng lời ngọt ngào nào đó để thề, cho dù là lừa , đồng ý với tháng sau nhất định trở về làm người bình thường, lời lúc này của , chẳng biết tại sao, kiến đáy lòng thầm lạnh cả người, trong cổ họng có mùi vị gì đó đắng chát.

      " tháng cuối cùng. . . . . . mãi mãi tháng cuối cùng sao?" cười khổ.

      "Xin lỗi, Hải. . . . . ."

      "Đừng mấy chữ này." vô lực cắt đứt lời của , vừa khổ nở nụ cười, "Em mệt mỏi, vậy em ngủ trước. . . . . . cẩn thận, ngủ ngon."

      Tô Vĩ nhàng buông ra, ánh mắt thâm thúy: " về sớm, chờ ."

      Hải Nhã mệt mỏi gật đầu, nhìn vội vã xuống lầu, lúc này mới đóng cửa lại. ghế sa lon Bàn Tử đói bụng đến luống cuống, xông đến cạnh kêu meo meo, ở bên chân cọ tới cọ lui, Tô Vĩ gần đây về thất thường, Bàn Tử ăn uống cũng có quy luật, gầy rồi.

      Đầu tiên lấy thức ăn của mèo cho Bàn Tử ăn no, nó ăn no nằm sấp

      ghế sa lon hơi Tiểu Cầu Cầu, trong phòng chợt liền an tĩnh lại, Hải Nhã mờ mịt chung quanh, ngôi nhà của Tô Vĩ mới trống trải làm sao? có ai trong phòng, ánh đèn lờ mờ, có loại cảm giác xa lạ đơn như thủy triều ăn mòn mà đến.


      Hải Nhã mệt mỏi chống đỡ, đem CD mở lên, khiến thanh vui vẻ tràn ngập trong phòng, lại bật tất cả đèn điện lên, sáng như ban ngày, mọi cảm giác lo lắng trong bóng tối phải làm sao để bớt ? ngồi mình ghế sofa lâu, trong đầu dần dần đau đớn, thậm chí ánh mắt cũng nóng lên.


      Mệt mỏi chống đỡ thân thể, vào phòng tắm tắm rửa sạch , ràng là nước nóng bỏng, rơi xuống người lại càng khiến rét run, da của như bị luộc chín rồi, lại bọc thêm lớp băng.


      Nhiệt kế hiển thị sốt lên, 37 độ 8, sốt cao lắm.


      Hải Nhã lẻ loi cố gắng rót chén nước hết, ngã xuống giường, trời đất đều xoay tròn. có ai, cho dù tất cả đèn sáng, chỉ còn người. Những vui vẻ bồng bột và vui sướng khi chờ đợi đều bị cơn sốt làm cho vặn vẹo, cố gắng khiến cho bản thân nghĩ đến nữa, cầm điện thoại di động lên, muốn cho gọi điện thoại Tô Vĩ, ngón tay ở nút gọi nửa ngày, cuối cùng vẫn là bỏ qua.


      Từng cái tên điện thoại di động nhanh chóng lướt qua, muốn tìm người có thể giãi bày, lại tìm được ai.


      Hải Nhã nhắm mắt lại, khóc tất cả sức lực giống như đều biến mất, ánh đèn vẫn sáng, nhạc vui vẻ, rơi vào trạng thái mê man quái dị, khi còn bé bị bệnh rất nhiều lần, mẹ luôn luôn ở bên , chiếc tủ đầu giường luôn đặt mấy viên thuốc và nước ấm, trán khăn ướt vẫn luôn lạnh, có lúc khó chịu vô cùng len lén khóc, mẹ liền ôm ngủ chung, người có mùi vị ấm áp hương vị ngọt ngào, khiến cho lòng lưu luyến.


      lại nghĩ đến bệnh viện, vẻ mặt mẹ giận dữ đánh bạt tai, trong mắt tràn đầy thất vọng: Nhã Nhã, con rốt cuộc muốn thế nào?


      khiến mẹ thất vọng, khiến tất cả người trong nhà cũng thất vọng, hơi thở ấm áp mà ngọt ngào đó, bao giờ có thể nhận được nữa.


      Cả người giống như rơi vào hầm băng ở bắc cực vậy, phòng của Tô Vĩ giống như khối băng, giường lạnh thấu xương, tất cả đều xa lạ, làm cho người ta sợ hãi.


      *


      Hải Nhã hai ngày chưa trở về ký túc xá, đó cũng phải lần đầu tiên, Dương Tiểu Oánh do dự biết có nên gọi điện thoại hỏi chút, bất kể bọn họ để ý đến chuyện hôm đó, nhưng vẫn có khoảng cách tồn tại, Hải Nhã rời khỏi, thậm chí còn đường dần dần rộng hơn.


      cũng muốn nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng điện thoại cũng muốn gọi nữa.


      Buổi chiều đến phiên làm ở quán cà phê, theo lịch học, Hải Nhã cũng ở đây, nhưng ấy lại ở đây,, quản lý nổi nóng hồi, thẳng Dương Tiểu Oánh: "Em nhắn cho ấy tin, nếu lần này đến, sau này cũng cần đến nữa, ở chỗ này chấp nhận nhân viên vô trách nhiệm."


      Dương Tiểu Oánh vội vàng xin cho : "Hải Nhã có thể là bị bệnh, quản lý cho ấy thêm cơ hội nữa , cho đến lúc này ấy cũng chưa vi phạm lỗi gì lớn."


      Nam quản lý trẻ tuổi này hình như vẫn nhớ mình từng muốn theo đuổi người đẹp Hải Nhã, biết có phải kiêng kị , ta kiên quyết từ chối.


      Dương Tiểu Oánh bất đắc dĩ chống đỡ cho đến khi tan làm, lập tức gọi điện cho Hải Nhã, nhưng trong loa truyền đến thanh nhắc nhở: thuê bao bạn gọi tắt máy.


      Sau lúc này lại tắt máy? Dương Tiểu Oánh phiền não đem điện thoại di đọng ném trong túi xách, trong nháy mắt, muốn quan tâm đến chuyện của Hải Nhã nữa.


      Ngồi tàu điện ngầm, trở lại ký túc xá sắp đến 9 giờ, Dương Tiểu Oánh bước nhanh về cổng ký túc xá, xa xa, thấy chiếc xe dừng ở dưới tầng - nơi này tại sao lại có xe? nghi ngờ vào ký túc xá, gì giữ của kêu lên: "Dương Tiểu Oánh phải ? Người bên đó chờ cháu lâu rồi đó."


      Đợi ? Dương Tiểu Oánh nghi ngờ, quay đầu lại nhìn quanh, lại thấy cửa chiếc xe kia đột nhiên mở ra, người phụ nữ trung niên quần áo tinh tế bước xuống xe, nhìn về phía gật đầu.


      "Cháu có phải là Dương Tiểu Oánh ?" người phụ nữ đó rất thanh tú, bất kể là tư thái hay giọng điệu lời , đều hết sức thỏa đáng, còn có cảm giác xa cách, dễ dàng có thể phân biệt với người bình thường đường, vậy mà mặt bà vẻ mặt lại có che giấu được mệt mỏi và đau lòng, xuyên thấu gương mặt được trang điểm kỹ, hoàn toàn che đậy.


      Dương Tiểu Oánh mờ mịt: "là cháu, dì là?"


      Phụ nữ trung niên đó tiến lên bước :"Xin chào, dì là mẹ của Chúc Hải, con bé về cùng cháu à?"
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38.1

      Mẹ Hải Nhã!

      Dương Tiểu Oánh đột nhiên có chút sợ, vị phu nhân khí chất tao nhã trang phục tinh tế này là mẹ nuôi của Hải Nhã sao? Hải Nhã mặc dù nhiều về chuyện của gia đình mình, nhưng nghĩ ấy có thể bỏ qua được đãi ngộ của gia đình vào ký túc xá rách nát này mà đoán, cha mẹ nuôi của chắc cũng để ý lắm đến đứa con nuôi này, hơn nữa lại ép ấy gả cho tên Đàm Thư Lâm hay gây rối kianữa, Dương Tiểu Oánh đối với cha mẹ Hải Nhã ấn tượng tốt chút nào, cảnh hà khắc của cha dượng mà mẹ kế như thế nào, cha mẹ Hải Nhã trong lòng chính là như vậy.

      Nhưng. . . . . . thế nào, chân tướng của vĩnh viễn là trăm nghe bằng gặp mặt.

      Người phụ nữ trung niên này mặt là thương tâm và lo lắng, đối với tình cảm của Hải Nhã ràng, trong lòng Dương Tiểu Oánh bừng tỉnh, nên đem những tình tiết khoa trương của điện ảnh và phim truyền hình vào thực tế phức tạp này? cho bà ấy biết chuyện Hải Nhà và Hỏa nhau? Hay là Hải Nhà và Hỏa có thể ở cùng chỗ, hai hôm rồi chưa về ký túc xá?

      Suy nghĩ của Dương Tiểu Oánh lướt qua rất nhanh, miễn cưỡng trả lời: "Hải Nhã cậu ấy. . . . . . Ừ, hôm nay ấy làm ở quán cà phê, có thể ấy phải trễ chút mới có thể trở về."

      giúp Hải Nhã dối, có lẽ chỉ muốn giúp Hải Nhã che giấu, mà muốn thấy biểu cảm thương tâm và lo lắng mặt mẹ ấy.

      Mẹ Hải Nhã xin lỗi với vừa cảm kích cười tiếng: "Hoá ra là như vậy, đứa này thường xuyên làm việc đến giờ này sao? Rất vất vả, trước đây gì biết. . . . . . là. . . . . . ngờ con bé lại sống những ngày vất vả như vậy. . . . . ."

      Bà quay lưng lại, yên lặng lau sạch nước mắt.

      Dương Tiểu Oánh chợt hiểu ra, mẹ Hải Nhã… ra rất quan tâm ấy! so với tưởng tượng trước đây hoàn toàn khác nhau, mọi chuyện có lẽ phải như vậy.

      Mẹ Hải Nhã nhanh chóng chỉnh sửa lại dáng vẻ xoay người lại, mỉm cười với : “Hải Nhã đứa này rất tùy hứng, nghe lời người khác khuyên, bình thường may có cháu chăm sóc nó.”

      Đâu chỉ có tùy hứng nghe lời khuyên của người khác, mà đúng ra là to gan chống đối có giới hạn nữa, Dương Tiểu Oánh oán thầm, ngoài miệng dám , lời khách sáo. Mẹ Hải Nhã lại hỏi chút về cuộc sống của Hải Nhã, học tập như thế nào, chuyện tình cảm ra sao, có hay ốm hay , mấy chuyện vặt vãnh khác nữa, Dương Tiểu Oánh đều tốt cả.

      Cũng quá đâu nhỉ? Dương tiểu Oánh len lén liếc mắt nhìn đồng hồ trong phòng trực, chín giờ rưỡi, còn phải về phòng học từ đơn.

      Giống như là chú ý đến động tác của , mẹ Hải Nhã hơi ngượng ngùng: "Làm trễ cháu thời gian dài rồi, làm phiền cháu có thể cho gì biết Hải Nhã khoảng mấy giờ về được ?"

      phải chứ, gì ấy tính ở đây chờ Hải Nhã à? Dương Tiểu Oánh luống cuống, ngộ nhỡ Hải Nhã cả đêm về làm sao đây? vội vàng

      giơ di động lên: "Cháu...cháu gọi điện hỏi ấy chút."

      đợi trả lời, nhanh chóng bấm số điện thoại Hải Nhã, ngoài dự đoán, vẫn thanh trả lời tự động: số máy này tắt.

      Chúc Hải Nhã rốt cuộc là như thế nào vậy?! Dương Tiểu Oánh lúng túng khép điện thoại di động lại: "Cái đó....Có thể điện thoại di động của cậu ấy hết pin."

      Mẹ Hải Nhã cố nén nỗi thất vọng, lại gật đầu cái: "Dì biết, cảm ơn cháu, dì ở đây chờ con bé, cháu mau về , khuya lắm rồi, nghỉ ngơi ."

      Dương Tiểu Oánh từ từ lên tầng, trở lại túc xá kéo màn cửa sổ ra lén nhìn quanh, quả nhiên chiếc xe kia vẫn còn dừng ở dưới tầng, trong xe đèn bật sáng, dì ấy định đợi ở đây cả đêm à? Nhỡ ra....nhỡ ra Hải Nhã cả đêm về, vậy làm sao bây giờ?

      biết tại sao tinh thần thể nào tập trung nổi, cả đêm chỉ học được và từ đơn, sắp đến 12 giờ, nhịn được lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vẫn còn đó, đèn tắt. Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hải Nhã lần nữa, vẫn luôn tắt máy. Dương Tiểu Oánh ở giường lăn qua lộn lại ngủ được, chiếc xe ở dưới tầng như hòn đá đè nặng vào tim, tâm trạng phức tạp, biết là oán giận Chúc Hải Nhã tùy hứng, hay là đồng tình cho người mẹ lo lắng kia.

      Hôm sau thức dậy việc đầu tiên Dương Tiểu Oánh làm là nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe kia vẫn còn ở đó, tiếp tục gọi điện thoại cho Hải Nhã, vẫn nghe thanh nhắc nhở lạnh lẽo tự động đó, thể làm gì.

      Tuy Hải Nhã từng mấy ngày trở về ký túc xá, nhưng giống như lần này, điện thoại di động luôn tắt máy. Dương Tiểu Oánh đột nhiên rùng mình cái, chẳng lẽ, ấy và Hỏa xảy ra tranh cãi gì, bị người xã hội đen xử sao? càng nghĩ càng lo lắng, Tô Vĩ lăn lộn trong xã hội, là người lòng dạ độc ác chuyện gì làm được? Huống chi trước kia ta còn gây ra án mạng chết người, ta xử lý Hải Nhã, còn dễ dàng hơn so với cơm bữa.

      cảm thấy bản thân có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Hải Nhã bị đám lưu manh kia tra tấn, dùng kìm bẻ gãy ngón tay cách ác độc.

      Nghĩ đến những kết quả đáng sợ này, Dương Tiểu Oánh càng dám xuống tầng, sợ mẹ Hải Nhã bước từ trong xe ra hỏi mọi chuyện, biết phải như thế nào.

      Ở trong ký túc xá đến hơn 11 giờ, Dương Tiểu Oánh đói bụng đến dán vào lưng, nhìn ra ngoài xe vẫn còn, nhưng bên trong hình như có người. thở phào nhõm, nhặt hộp cơm lên xuống dưới tầng, buổi chiều còn làm việc ở nơi khác, cũng thể tránh trong ký túc xá cả ngày được.

      Ai ngờ mới ra túc xá, thấy vị phu nhân phong thái tao nhã đứng dưới hành lang, dì ấy chờ cả đêm sao?! Bà ấy nhìn thấy Dương Tiểu Oánh, trong đôi mắt vằn lên tia máu lộ ra nụ cười chật vật - con của bà ở ngoài chơi đùa, cả đêm về, khiến cho bà ở trước mặt tiểu bối Dương Tiểu Oánh có dũng khí đối mặt.

      "Dì...." Dương Tiểu Oánh biết nên gì, cười xấu hổ mấy cái, "Hải Nhã.... vẫn chưa trở về....."

      Mẹ Hải Nhã che cái trán, vẻ ngoài tao nhã đêm qua giờ phút này đều cởi xuống, ánh mặt trời chói mắt, sắc mặt bà ấy u ám còn có đau lòng và lo lắng đó. Bà thở dài, giọng bình tĩnh: "Dương Tiểu Oánh, cháu có thể cho dì biết Hải Nhã qua lại với người như thế nào được ?"

      Dương Tiểu Oánh liên tiếp khoát tay: " có, có!"

      "Người đó, có phải tên là Tô Vĩ ? Là tên côn đồ?" Mẹ Hải Nhã để ý đến việc che dấu, giọng điệu bình tĩnh ngoài dự đoán.

      Dương Tiểu Oánh còn lời nào để , muốn gì? với mẹ Hải Nhã chuyện ấy và Tô Vĩ nhau, thường xuyên hai ba ngày về phòng à? Hay Tô Vĩ rất lợi hại, là đại ca của nhóm côn đồ, ở chỗ này, oai phong dùng kìm bẻ ngón tay những người nghe lời?

      "Hải Nhã và Tô Vĩ nhau từ lúc nào?" Mẹ Hải Nhã thẳng thắn đặt câu hỏi, vẻ mặt lo lắng và thất vọng của bà khiến bà bất chấp lễ tiết.

      Dương Tiểu Oánh giọng khô khốc: "Cái này..... ra cháu cũng ràng, có lẽ là sau kỳ nghỉ đông vừa rồi."

      Mẹ Hải Nhã cười khổ: "Con bé thường xuyên cả đêm về như vậy sao? làm cũng là giả phải ?"

      ", phải." Dương Tiểu Oánh vội vàng lắc đầu, "Hải Nhã quả làm, làm gia sư tiếng và vẫn làm ở quán cà phê, rất chịu khó, cậu ấy, cậu ấy cũng phải thường xuyên về, chuyện như này hôm nay rất ít khi thấy."
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :