1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Chị Họ, Chị Mới Thích Chàng Kia



      "Buổi học hôm nay đến đây thôi, các em về nhà nhớ ôn lại ký hiệu của các cơ bản và biến , nhớ là E-F, B-C trong đó đều là bán . Đồng thời cũng phải xem lại khuông nhạc, nhớ tên từng nốt với độ cao thấp khác nhau. Đây là những kiến thức nhạc lý cơ bản nhất, buổi kế tiếp chúng ta mới bắt đầu học đàn violin, về sau còn nhiều thứ cần phải ghi nhớ hơn nữa." bục giảng, thầy giáo với mái tóc đen tuấn tú tao nhã thu dọn hộp đàn violin của mình rồi cao giọng nhắc nhở hai mươi mấy học sinh bé bên dưới.

      "Bạn Tô Nhiên ở lại chút, các bạn học khác có thể ra về." Thầy giáo nhìn Tô Nhiên mĩm cười , sau đó phất tay ý bảo những học sinh khác có thể về.

      "Dạ, thầy Vương." Tô Nhiên thầm thở dài trong lòng, hôm nay học tốt chút nào, nhạc lý cơ bản biết gì hết, cũng có xem trước bài về khuôn nhạc, lúc thử đàn toàn phát ra tiếng nhạc kinh khủng, haiz, bị thầy la mới là lạ.

      Lát sau, trong phòng phòng chỉ còn mỗi Tô Nhiên mặt nhăn mày nhó và thầy giáo Vương Ưu với vẻ mặt mỉm cười.

      Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Ưu, thoáng ngẩn người, người này trông hệt như khối ngọc xinh đẹp, cả người tỏa ra khí chất dịu dàng mê người.

      Ngón tay thon dài nhanh nhẹn dọn dẹp bàn giáo viên, mái tóc đen ngắn, áo sơ mi trắng bên trong, khoác ngoài là áo len màu vàng nhạt, quần dài thẳng đứng, đôi giày da đen nằm im dưới nền đất sẵn sàng chờ mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân.

      Đây là dạng người gọi là thân sĩ sao?

      "Tô Nhiên, em Tô Nhiên!" Vương Ưu có chút cao giọng gọi.

      Tô Nhiên bỗng bừng tỉnh, nghe Vương Ngôn gọi mình tức liền lên tiếng xin lỗi: "Xin lỗi thầy Vương."

      " sao, hôm nay là ngày đầu tiên em đến lớp, biểu có chút thiếu sót nên thầy muốn hỏi chút xem em có từng học qua nhạc lý hay chưa?" Vương Ưu nhàng từng chữ, ánh mắt vô cùng ôn hòa, thoạt nhìn trông vừa tao nhã vừa khiến người khác cảm thấy hồi hộp căng thẳng.

      Có chút thiếu sót? Tô Nhiên nghe lời nhận xét của Vương Ưu, lòng thầm cảm kích thôi, câu chữ vừa đúng vấn đề vừa làm tổn thương lòng tự trọng của , lòng biết bản thân mình xuất thân thế nào, căn bản là dốt đặc cán mai, biết chút gì hết.

      "Thầy Vương, hôm nay là lần đầu tiên em được chính thức học về nhạc lý." Câu này có ý là từ trước đến nay chưa từng được biết gì về nhạc, thầy à, em biết gì đâu.

      Vương Ưu gật đầu.

      Tô Nhiên tự động phiên dịch trong lòng, 'Chẳng trách hôm nay lại tệ như vậy!', xấu hổ đỏ mặt.

      "Thầy Vương, hôm nay trở về em nhất định cố gắng, cố gắng theo kịp các bạn, dù em chắc mình có thể kéo đàn hay như mọi người hay nhưng về phần nhạc lý chắc chắn để thua kém, nhất định!" Tô Nhiên biết nếu mình muốn đàn giỏi, phải cố gắng hơn người khác gấp mấy lần.

      kiên cường nhìn thẳng vào Vương Ưu, tự tin mạnh liệt trong ánh mắt , khiến cả người dường như tỏa ra ánh sáng chói lóa như mặt trời bé ngày hè.

      Ánh mắt ôn hòa của Vương Ưu cũng thoáng kinh ngạc, lần đầu tiên bóng hình Tô Nhiên trong con ngươi của . Bất kể bình thường Vương Ưu thân thiện như thế nào nhưng vẫn là người xuất thân từ tầng lớp thư hương cao ngạo, liếc nhìn cái biết Tô Nhiên xuất thân bình thường, nhưng từ giờ phút này, Tô Nhiên với tự tin của mình thành công nhận được chú ý của .

      "Đây là những thông tin căn bản nhất về nhạc lý, em có thể lấy về từ từ xem." Vương Ưu mở cặp da màu đen của mình, lấy ra xấp tài liệu đặt xuống bàn trước mặt Tô Nhiên.

      Tô Nhiên gật đầu nhận lấy rồi thu dọn đồ đạc, đứng dậy, ra về.

      Vương Ưu tựa người vào cửa, mắt cong thành đường cong tuyệt đẹp.

      " bé này, thú vị."

      lại kiểm tra phòng học lượt rồi đóng cửa, về phía phòng học Piano, trong phòng lúc này có hai thiếu niên đàn dương cầm. người có mái tóc màu nâu, da trắng như tuyết, đôi mắt cũng màu nâu, gương mặt hoàn mỹ. Người còn lại tóc đen, ánh mắt hơi trầm xuống, có chút u buồn, ngờ lại là người quen của Tô Nhiên, Từ Hải Dương.

      Vương Ưu nheo mắt lắng nghe cậu thiếu niên tóc nâu tấu nhạc.

      Giai điệu của bản nhạc kia như hóa thành luồng sáng soi rọi xuống vực sâu tăm tối, nhàng uyển chuyển lướt ngang từng mõm đá, lúc lên lúc xuống, lúc trầm lúc bổng, uốn lượn nhịp nhàng kéo người nghe vào thế giới mộng ảo xinh đẹp.

      “Rachmaninoff - Piano Concerto No. 2” Vương Ưu khẽ .“Bốp bốp bốp”. Vương Ưu vỗ tay tán thưởng, khẽ cười : “Đàn hay lắm, tiết tấu ràng, khí thế hùng hồn, có cảm xúc, Tiểu Dực, thiên phú nhạc của em còn muốn giỏi hơn nữa.”

      hai.” Chàng hoàng tử tóc nâu xoay người, cười , dưới làn da trắng muốt khẽ ửng hồng. “Người em ngưỡng mộ nhất vẫn là hai, chẳng phải từng đoạt giải nhất Piano trong cuộc thi lớn ở Paris sao?”

      Vương Ưu xoa đầu cậu bé, với vẻ cưng chiều: “Trưa nay muốn ăn gì đây?”

      “Chúng ta ăn món Pháp , lâu rồi đệ được ăn.” Vương Dực miễn đứng trước mặt Vương Ưu lại bộc lộ bản tính trẻ con hoạt bát của mình.

      Vương Ưu tươi cười gật đầu: “ thôi.” xong liền kéo Tiểu Dực .

      , Hải Dương cũng đến kia, gọi cậu ta cùng với mình luôn nha.” Tiểu Dực vừa vừa kéo lấy cánh tay Từ Hải Dương, Từ Hải Dương hơi tránh , sau đó lắc đầu : “ được, Tiểu Dực, cậu và cậu ăn , chiều mình còn phải đến thư viện đọc sách nữa, đến muộn có chỗ ngồi.”

      Vẻ mặt Tiểu Dực lộ nuối tiếc, Vương Ưu nhìn Từ Hải Dương
      mỉm cười nhã nhặn, sau đó cùng Vương Dực ra về.

      ", tiếc quá!"

      "Tiểu Dực lương thiện, có điều Hải Dương có việc bận, chúng cũng đừng ép buộc người khác, như vậy là lễ phép."

      "Dạ, em nhớ rồi."

      Từ Hải Dương đứng dậy, gương mặt thoáng thả lỏng, cậu khẽ chạm tay vào phím đàn rồi lập tức rút về, sau đó quay đầu bước nhìn lại lần nào nữa.

      Tô Nhiên sau khi học xong liền rời khỏi cung văn hóa về phía khu trò chơi dành cho thiếu nhi, thấy Đình Đình vẫn ngoan ngoan ở đây chơi cầu thang liền thở phào nhõm, cũng may mà em của biết vâng lời.

      "Đình Đình, ăn trưa nào." Tô Nhiên khẽ gọi.

      "A, chị họ, chị học xong rồi. ~" Đình Đình dường như chơi rất vui vẻ, bé hưng phấn chạy về phía Tô Nhiên, "Chị họ, em bảo rồi mà, ở đây chơi rất vui, có cầu thang trượt, có nhà hơi, còn có mấy đống cát để nghịch nữa, haha."

      Tô Nhiên thấy cả người Đình Đình lấm tấm mồ hôi liền rút khăn tay lau sạch cho bé.

      "Chúng ta ăn KFC nha." Tô Nhiên suy nghĩ lúc rồi quyết định ăn món này, chắc hẳn là Đình Đình chưa từng ăn, hơn nữa, giá tiền phần KFC vẫn đủ trả. Hôm trước, vì thi được kết quả tốt, hôm nay học còn dẫn Đình Đình theo nên trước khi có cho 100 tệ, hôm nay các được thoải mái chơi đùa, ăn xong chiều còn vườn bách thú nữa.

      "KFC? Chị họ, em biết KFC, mấy bạn học của em đều từng ăn rồi, bọn họ đều bảo nó ăn rất ngon." Hai mắt Đình Đình bỗng sáng rực lên.

      Tô Nhiên thấy Đình Đình vui vẻ như vậy, lòng lại càng chua xót, con nhà nghèo, có những thứ, tuy với người khác có vẻ rất đơn giản, nhưng với bọn họ, lại xa vời.

      Ngày trước, mặc dù những bữa ăn KFC với phải là khó nhưng để có ngôi nhà 120 thước vuông và chiếc xe , đối với những người giàu có, nó chỉ là món quà tặng bình thường, nhưng với , lại khó như lên trời.

      Khi Tô Nhiên kéo tay Đình Đình ra ngoài, cái bóng màu trắng bỗng xuất va phải Tô Nhiên.

      "Chị!" Đình Đình sợ hãi kêu lên.

      cánh tay cứng rắn đỡ lấy Tô Nhiên kéo vào lòng.

      Tô Nhiên giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời sáng rực, thể nhìn được gương mặt của người kia.

      Ai thế?

      "Có sao ?" Người kia vội vàng hỏi.

      Giọng quen, Tô Nhiên bị ánh nắng chiếu vào mắt có chút choáng váng, lảo đảo chút mới đứng vững đươc, lúc này chợt nhận ra, người kia là Từ Hải Dương!

      Sao lại tình cờ thế này!

      Tuần trước gặp nhau ở nhà sách, lần này gặp nhau ở cổng cung văn hóa.

      " sao, cậu đường sao cẩn thận thế!" Tô Nhiên với vẻ bất mãn, ban nãy ràng là Từ Hải Dương va phải .

      Từ Hải Dương nghe câu chất vấn của , vẻ mặt lo lắng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bình tĩnh có chút hững hờ.

      "Lần sau tôi cẩn thận." giọng lành lạnh, có chút cảm xúc vang lên từ đỉnh đầu của Tô Nhiên.

      "Cậu cũng đến học đàn sao? Violin, Piano? Hay nhạc cụ gì khác?" Tô Nhiên thấy khí có chút được tự nhiên, vội chuyển đề tài.

      ngờ kết quả, cậu bé kia lại ưỡn ngực liếc mắt nhìn Tô Nhiên, rồi câu chút liên quan: "Tô Nhiên, cậu đừng có kiêu ngạo quá, lần sau, mình đánh bại cậu."

      Sau đó, sải bước rời , để lại hai bóng người theo kịp vấn đề.

      "Chị, chị có lỗi với ấy sao?"

      "Haha, giống lắm sao?" Nếu tính chuyện cẩn thận để đứng thứ hai trong lớp, có thể xem như đắc tội cậu ta rồi.

      "Chị, chị đáng thương." Đình Đình bỗng nhìn với ánh mắt rưng rưng nước mắt.

      Tô Nhiên khẽ rùng mình, ánh mắt của bé quá ngây thơ, tuy muốn nhưng vẫn rất phối hợp hỏi: "Vì sao?"

      " đẹp trai ban nãy, tuyệt đối thích chị đâu." Đình Đình xòe tay lắc lắc, nhún vai .

      Gì, chị đây mới là thích cậu ta, đâu phải mỗi người đều có cách nhìn giống nhau? Đặc biệ là người sống cả hai đời người như , mắt nhìn người của khác trước rất nhiều rồi.

      "Bé con, ai dạy em những lời này thế hả?" Tô Nhiên đỏ mặt, tuy thế nào, cả hai đời, da mặt vẫn mỏng như vậy, đây là điểm đặc biệt duy nhất chịu thay đổi của .

      giơ tay búng vào trán Đình Đình.

      "Đau!" Đình Đình kêu lên.

      ~ Trong nhà hàng KFC Tô Nhiên gọi hai cái đùi gà, phần khoai tay chiên, cái cánh gà, đồ uống Tô Nhiên mua ở bên ngoài, tổng cộng chỉ có 40 tệ, vừa vặn nằm trong phạm vi chi trả của .

      "Chị ơi, ngon quá." Đình Đình vui vẻ .

      "Sau này, chỉ cần em cố gắng học tập, khi nào đạt được hạng nhất như chị, chị dẫn em đến đây chơi và ăn KFC nữa." Tô Nhiên nhìn Đình Đình khẽ .

      Đình Đình nhìn đùi gà trong tay, nghĩ nghĩ, rồi gật đầu : "Dạ, chị họ nhớ nha, được nuốt lời."

      "Ừ, chị lời giữ lời, chúng ta ngoéo tay nào."

      Hai ngón tay út khẽ chạm vào nhau.
      Last edited: 10/1/15
      ly sắc, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Duyên Phận, Bốn Người Cùng Dạo Chơi



      "Haha, chị, chị ăn nhanh lên , xem em ăn xong rồi nè." Đình Đình chộn rộn

      "Em ăn thêm ." Tô Nhiên đưa mắt nhìn ngắm bốn phía, trước đây ăn KFC ít lần, còn Đình Đình lại khác, hôm nay lần đầu tiên bé được ăn nên để bé ăn nhiều chút.

      Trước đây, ba mẹ Đình Đình ốc còn mang nổi mình ốc, nên gần như để bé "tự sinh tự diệt", cuối cùng còn thi nổi vào trường Phổ Thông, đành phải học ở trường Trung Cấp Kỹ Thuật bình thường. Sau này, chị hứa, giúp em có cuộc sống tốt hơn, bất kể là thành tích học tập hay phẩm chất con người.

      Đột nhiên, bóng người gầy gò xuất trong tầm mắt , là Tần Trạch.

      ngờ cũng đến đây.

      Tô Nhiên thấy Tần Trạch mua vài thứ gì đó, rồi bê mâm đến ngồi ở bàn ngay cạnh bàn của , phía sau lưng cậu bé mặc áo khoác màu vàng cũng bê mâm tương tự.

      Lúc Tần Trạch ngồi xuống bàn cũng nhìn thấy Tô Nhiên.

      giật mình vui mừng kêu lên: "Là cậu!"

      Tô Nhiên mỉm cười: "Hôm nay cậu cũng đến đây à?"

      vừa hỏi xong, lòng cũng thầm đáp, đây chính là cái gọi là duyên phận! Cùng đến nội thành, cùng đến ăn KFC, lại còn ngồi ngay cạnh nhau.

      "Haha, bổn đại gia đây lần này thi được điểm cao, nên mẹ mình cho tiền vào đây chơi hôm." Tần Trạch trước sau như , thẳng thắng đáp.

      "Mình cũng thế, đây là em họ của mình, Uông Đình Đình, năm nay bảy tuổi, mới học lớp 1". Tô Nhiên giới thiệu em của xong, Tần Trạch nhìn bé mỉm cười rồi cứ thế bắt đầu ăn.

      Tô Nhiên khẽ xoa trán, Tần Trạch nhà đúng là hời hợt, chào hỏi em câu cũng sao, còn bạn , sao cũng chịu giới thiệu gì thế này?

      Trái lại, cậu bé khoác áo vàng lại chủ động bắt chuyện: "Mình là em tốt của Tần Trạch, Hoàng Tuấn Phong, là bạn chơi chung từ đến giờ, cậu học cùng lớp với nó à?"

      Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, sau đó thầm quan sát cậu bé.

      Hoàng Tuấn Phong có nước da bánh mật, dáng người tầm tầm, tóc ngắn như lông bàn chải, gương mặt bình thường, có chút gì đặc biệt nhưng tính tình lại cực kỳ hòa đồng và vui vẻ, hơn nữa gia đình cậu ta cũng tương đối có gia giáo nên trông cậu cũng có thể xem là cậu bé thanh tú, ưa nhìn.

      "Thằng nhóc này trong lớp có làm chuyện gì buồn cười ? Mỗi lần mình với nó chơi kiểu gì nó cũng làm mấy trò khiến người ta dở khóc dở cười." Hoàng Tuấn Phong có vẻ rất vui khi gặp người quen của bạn mình, giọng hỏi thăm bí mật với Tô Nhiên.

      "Này này, Tiểu Hoàng, bổn đại gia đây có làm trò cười bao giờ đâu, mình vốn rất xuất sắc nha!" Tần Trạch trừng trừng người bạn thân của mình.

      Hoàng Tuấn Phong liếc mắt nhìn Tần Trạch rồi cười hì hì : "Là cậu ép mình đó nha, mình có định ở trước mặt bạn học... NỮ... của cậu mà huỵch tẹt ra đâu nha!"

      Bạn học nữ? Lại còn kéo dài chữ "nữ" ra nữa, Tiểu Hoàng này, cậu thấy hành động của mình đáng khinh lắm sao?

      Tiểu Hoàng, ra trước đây cũng là người nhiệt tình chăm sóc Tần Trạch khi Tô Nhiên chia tay , cũng là người cho biết những kia. Nên Tô Nhiên có ấn tượng rất tốt với , hơn nữa, nhà cậu ta rất giàu, vậy mà lúc nào cũng quan tâm người em gia đình được khá giả của mình, bất cứ lúc nào có thứ tốt cũng nghĩ đến Tần Trạch đầu tiên.

      phải công nhận, hai người này rất hợp nhau, đặc biệt ở điểm độc mồm độc miệng, nhớ có lần Tần Trạch chuyện điện thoại với còn cố ý nhà có nuôi con chó rất ngu ngốc, lúc nào cũng nghe lời , hở tí còn nhào đến cắn nữa. Lúc đó biết chuyện, còn lo lắng cho , sợ bị bệnh chó dại, nhưng sau đó cười ha hả bảo rằng, Tiểu Hoàng thích mặc quần áo màu vàng, còn họ Hoàng kia là họ người.

      Ngất

      Người bên cạnh lại tiếp tục : "Cậu có nhớ lần bọn mình xuống phố mua súng nước ? Hôm ấy cậu làm thế nào mà để nước dấy ra quần, cậu bảo nhìn thế giống như tè ra quần quá, nên mới thay, đổi chỗ bị ướt ra sau, cuối cùng lúc về đến khu nhà mình, ai cũng lén cười hỏi mình có phải thằng bé Tần Trạch ị ra quần ? Hahahaha, hóa ra lúc chúng ta đùa giỡn, cậu ngã xuống đất, bùn đất dính nước bê bết cả mông cậu."

      Hahahaha, cậu bạn vừa dứt lời, ba người liền cười rộ lên, Đình Đình còn cười đến nỗi gục đầu xuống bàn.

      Tần Trạch đỏ bừng mặt, nghiến răng rít lên: "Hoàng Tuấn Phong, chuyện từ tám trăm năm trước rồi còn đem ra nữa. Thằng nhóc chết tiệt, mình giết chết cậu."

      Hai người, người rượt đuổi người chạy trốn, cả bữa ăn cứ thế trôi qua trong bầu khí hết sức vui vẻ.

      "Chiều nay bọn mình định sở thú chơi, hai người có muốn cùng ?" Tô Nhiên hỏi Tần Trạch và Hoàng Tuấn Phong.

      Tần Trạch dửng dưng đáp: "Sao cũng được."

      Nhìn dáng vẻ của , Tô Nhiên có chút tức giận, con trai con đứa gì mà mọn thế biết: "Này, giỡn chút mà cậu làm gì khó chịu thế."

      Tần Trạch quay đầu , lẩm bẩm: "Chuyện ấy chẳng có gì, vì hôm nay có cậu ở đây!"

      "Cậu gì thế?" Tô Nhiên nghe giật mình hỏi lại, còn Hoàng Tuấn Phong đứng cạnh giật mình ngạc nhiên rồi cười cười rất là quỷ dị: "Chúng mình cũng sở thú, haha, cùng nào."

      "A, vậy chúng ta cùng vào vườn bách thú nào." Tiểu Đình Đình hào hứng .

      Bốn người cùng , vui vẻ càn quét vườn thú.

      "Woo, chị chị, con khỉ kia đáng quá, khỉ mẹ bắt rận cho khỉ con kìa." Tiểu Đình Đình .

      "Woo, hươu cao cổ đúng là có cổ dài..." Tiểu Đình Đình lại .

      "Woo..."

      Thoáng cái hết buổi chiều, mọi người đến phòng chụp ảnh lưu niệm, cả bốn định cùng chụp bức ảnh để làm kỷ niệm.
      Vì tính tình Hoàng Tuấn Phong khá hài hước nên Tiểu Đình Đình rất thích, mà Hoàng Tuấn Phong còn hay kéo tay Tiểu Đình Đình chạy nhảy khắp nơi, nên chỉ sau buổi trưa, hai người hết sức thân thiết rồi.

      "Em muốn đứng cạnh Tuấn Phong và chị họ." Tiểu Đình Đình tay trái kéo Hoàng Tuấn Phong, tay phải kéo Tô Nhiên, còn người chụp hình lại bảo hai cậu trai nên đứng hai bên, hai đứng ở giữa, cuối cùng hiểu tại sao Tô Nhiên lại đứng ngay cạnh Tần Trạch.

      "Đứng sát vào. Cười."

      Ảnh chụp được rửa ra hai tấm. Tô Nhiên và Đình Đình bức, Tần Trạch và Hoàng Tuấn Phong giữ bức còn lại.

      Tô Nhiên xem hình thấy bốn người trong hình, Đình Đình tươi cười hồn nhiên, Hoàng Tuấn Phong lại cười giống như mưu của mình thành công vậy, mỉm cười tự nhiên, còn Tần Trạch đứng cạnh hình như có chút xấu hổ đỏ mặt.

      Haha, đúng là đồ ngốc mà, lần đầu tiên chụp ảnh với bạn nữ lại có nét mặt ngây ngô xấu hổ thế này sao?

      Bốn người sau khi lên xe về lại thị trấn liền chia ra ai về nhà nấy, Tô Nhiên bế Đình Đình mệt lả về nhà bà nội, bé này là rất thích Tiểu Hoàng, ngủ rồi mà miệng vẫn gọi Tuấn Phong, lần sau cùng ăn KFC.

      Tô Nhiên khẽ vuốt bức ảnh, nụ cười khóe môi càng thêm hạnh phúc.

      Về đến nhà, ba tươi cười hớn hở lắng nghe kể lại hôm nay đâu làm gì. Còn mẹ lại liếc mắt nhìn : "Chỉ nhớ con bé kia, còn Vũ Lộ và Bạch Tuyết sao? Lần sau có nhớ dẫn hai con bé kia theo nữa, hai đứa bé kia lúc nào cũng nhớ con."

      Tô Nhiên mỉm cười gật đầu đồng ý, sao lại có thể quên mất hai em họ đáng kia chứ?

      Uông Vũ Lộ và Vương Bạch Tuyết là hai con của hai người em ruột của mẹ .

      Vương Bạch Tuyết năm nay 10 tuổi, học lớp 4 Tiểu Học. Vì mẹ được gả vào thành phố nên bé cũng trở thành người thành phố. bé này da dẻ trắng như tuyết, có nắng cũng bị đen, tính tình rất tinh quái, thành tích học tập cũng rất tốt, mọi người trong nhà ai cũng cưng chiều. Nhưng đến Phổ Thông bắt đầu chăm học nữa, thích hàng hiệu, mê minh tinh, ganh đua với đám con nhà quyền quý, thành tích bắt đầu tuột dốc phanh.

      Nhưng nhìn chung, bé là người thẳng thắng, ăn dí dỏm, rất có chủ kiến, còn đặc biệt quan tâm bạn bè của mình nên Tô Nhiên lòng rất ít em họ này.

      Uông Vũ Lộ bằng tuổi với Uông Đình Đình, là con của em út của Triệu Xuân, Triệu Đông, hơn nữa còn ở cùng thôn với nhà Đình Đình, tính tình thà chất phác, bé có nước da hơi đen, ánh mắt , lúc nào cũng thích chơi cùng với Vương Bạch Tuyết. Vì trong ba chị em, tuổi nhất nên sau này lớn lên, cá tình bị Tô Nhiên và Vương Bạch Tuyết ảnh hưởng rất nhiều.

      bé tuy thể là chịu khó học tập nhưng rất có cố gắng, thành tích ở bậc Tiểu Học, Trung Học, Phổ Thông đều tương đối cao. Mà bé cũng thích đồ hiệu như Nike và Adidas, cũng thích minh tinh, mê Internet, hơn nữa còn học Bạch Tuyết đương ở bậc Phổ Thông. Có điều, bé được hai cái tốt là vẫn giữ vững thành tích học tập, tuy có thể gọi là nổi bật nhưng cũng được, còn trào lưu mê ngôi sao, minh tinh, thích nhưng nhìn chung vẫn là con gà mờ.

      Từ ngày trọng sinh trở về, ngày ngày chỉ lo học tập, viết văn, giúp ba gầy dựng nghiệp, quên bẵng hai em họ ấy, để xem, cơ hội gặp mặt gần đây nhất hẳn là ngày đông chí, cả nhà đến nhà ngoại ăn cơm gia đình.

      Tô Nhiên nghĩ nghĩ lại, cảm thấy hoàn hảo, thoáng cái liền chìm vào giấc mộng, ngay trước khi ngủ, bỗng nghĩ đến đại hội thể thao của trường, thầm nhủ.

      Tần Trạch...

      Em ... từ từ... rèn luyện thể lực cho ...
      ly sắc, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Tần Trạch, Hiểu Chuyện Tình Cảm




      1500 mét - có người đăng ký!


      Tô Nhiên nhìn danh sách người đăng ký dự thi đại hội thể thao lượt từ xuống dưới, cuối cùng quyết định đăng ký mục 1500 mét có ai đăng ký kia.


      "A! Tô Nhiên, cậu đăng ký 1500m à, vậy mình cũng đăng ký mục ấy." Lý Yến thấy Tô Nhiên điền tên vào ô trống sau mục đề 1500m cũng nôn nóng muốn đặt bút theo.


      "Lý Yến, cậu chạy cự ly ngắn tốt hơn." Tô Nhiên còn cách nào khác đành giữ tay Lý Yên lại, nhắc nhở.


      "Nhưng mà mình muốn cùng chạy với cậu." Lý Yến quay sang nhìn chằm chằm Tô Nhiên với ánh mắt hết sức vô tội và đầy mong chờ.


      "Hai người cùng đăng ký, nhưng giải thưởng chỉ có mỗi giải nhất thôi." Ủy viên thể dục Kim Đông đứng cạnh bình tĩnh , "Nên mình khuyên hai cậu tốt nhất nên đăng ký mục giống nhau, chẳng may trở mặt thành thù hay."


      "Vậy sao Tần Trạch và Tô Nhiên lại được thi cùng nhau?" Lý Yến bất mãn .


      Câm nín...


      " à, người ta là con trai." Kim Đông vẫn bình tĩnh đáp.


      "Được rồi Lý Yến, cậu đăng ký 100m và 200m , giành hai giải nhất cho lớp chúng ta, mình hứa đứng ở điểm đến đón cậu." Tô Nhiên còn cách nào khác đành nhường bước.


      "Được được, Tô Nhiên, mình cậu nhất." Lý Yến ôm cổ Tô Nhiên, gương mặt cọ cọ lên mặt Tô Nhiên, cười ngây ngô.


      Kim Đông nhìn thoáng qua hai người phụ nữa trước mặt (bạn à, người ta chỉ mới 12 tuổi, phải gọi là bé hoặc thiếu nữ mới đúng), sau đó, vô cùng bình tĩnh, tiếp tục giúp người khác đăng ký.


      Quả là cậu bé cực kỳ bình tĩnh.


      Tô Nhiên thầm nghĩ.


      Sẩm tối, tan học.


      "Tô Nhiên, Tô Nhiên, chờ mình chút." bé từ đâu chạy đến, thở hồng hộc, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, kích động : "Tô Nhiên, ình mượn quyển tạp chí "Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online" được ?"


      Là Văn Phương, bé này ngày trước là bạn tốt của Tô Nhiên, cả hai đều thích đọc tiểu thuyết nên thường trao đổi truyện với nhau, mà tính tình của Văn Phương còn hết sức dịu dàng, dễ gần, Tô Nhiên rất thích bạn ấy.


      "Được." Tô Nhiên mở cặp sách của mình lấy ra quyển tạp chí "Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online", quyển tạp chí này vốn là do lần trước ban biên tập trả tiền nhuận bút gửi kèm theo, vì trong đấy có đăng bài viết của , nhưng có ý định cho Văn Phương biết, có câu cây cao đón gió, chỉ muốn khiêm tốn mà thôi.


      "Đây." Tô Nhiên đưa quyển tạp chí cho Văn Phương.


      Văn Phương mỉm cười nhận lấy: "Cám ơn cậu, Tô Nhiên."


      "Đừng khách sáo, có đọc cũng đừng thức muộn quá, tốt cho việc học đâu." Tô Nhiên cười .


      Văn Phương chu môi, sau đó có chút buồn rầu : "Mình giống như Tô Nhiên cậu, mình học giỏi, mình

      chỉ thích xem Anime thôi, học bình bình như thế này là tốt rồi.”

      Tô Nhiên nghe Văn Phương thế cũng thêm gì nữa, mỗi người có sở thích riêng, cũng thể áp đặt suy nghĩ của mình và ép buộc người khác phải làm theo nó, đâu phải chỉ chỉ có học sinh có thành tích tốt mới có thể bước vào ngôi trường đại học nổi tiếng.”

      “Này Văn Phương, nếu cậu thích thế phải cố gắng kiên trì đến cùng, cậu thích Anime cứ theo con đường ấy, vững tâm mà , chắc chắn có tương lai vô hạn.” Tô Nhiên chân thành.

      “Haha, Tô Nhiên, cậu chuyện giống người lớn! giờ mình chưa nghĩ đến chuyện đó,dù sao còn lâu lắm mới đến lúc thi Đại Học mà.” Văn Phương lại mỉm cười ngọt ngào .

      Tô Nhiên cũng mỉm cười nhìn bé, đúng là còn rất lâu nữa mới đến kỳ thi Đại Học nhưng muốn chuẩn bị ngay từ bây giờ, vì có sắn mục tiêu của mình rồi, muốn thi vào trường Đại Học Bắc Đại nổi tiếng nhất Trung Quốc, học ngành thú y, sau đó ra nước ngoài học thêm nữa. muốn được hiểu biết thêm nhiều mọi thứ thế giới, đây là nguyện vọng ngày trước của trước đây thể nhưng bay giờ có cơ hội thay đổi thể để bản thân mình phải hối hận nữa.

      “Này, Tô Nhiên, cậu có tập luyện ? Mình đợi cậu từ này đến giờ.” Tần Trạch từ phía đường chạy hét lớn, giọng điệu có vẻ khá bực bội.

      “Haha, cậu xem “bạn thân” của cậu khó chịu rồi kìa.” Văn Phương nháy mắt trêu đùa.

      Tô Nhiên khẽ cười, để ý đến hai chữ “bạn thân” bị Văn Phương nhấn mạnh: “Có muốn tập chung với bọn mình ?”

      , trời lạnh thế này, da mình nhạy cảm lắm.” Văn Phương lắc đầu, sau đó lại mỉm cười : “Với lại mình muốn làm bóng đèn đâu, mình về trước đây. Tạm biệt, quyển tạp chí này mai mình trả cậu.”

      xong liền vẫy tay chào Tô Nhiên, rồi nhảy lên xe đạp chạy , lúc này Tô Nhiên mới bước về phía sân thể dục.

      “Đến đây, đến rồi đây.” Tô Nhiên chạy đến trước mặt Tần Trạch có vẻ đợi khá lâu, lên tiếng xin lỗi.

      “Hừ, nếu phải cậu cùng nhóm với mình bổn đại gia chẳng thèm đợi rồi.” Tần Trạch bĩu môi trách cứ.

      “Đại gia, tiểu đệ sai rồi, xin đại nhân đại lượng bỏ qua, cho tiểu nhân cơ hội, tiểu đệ hứa dám tái phạm nữa.” Tô Nhiên kính cẩn khiêm nhường , vừa còn cố ý khom người, cho giống nữa.

      “Haha, sao sao. Chúng ta thôi.” Tần Trạch cố tình quay mặt lớn tiếng : “Bổn đại gia nào có giận gì cậu, ai bảo cậu là em của mình.” Cậu xong liền xoay người chạy trước.

      Haha, cậu bé này đúng là đáng . Chỉ có thế mà xấu hổ rồi, đúng là đồ ngốc.

      “Này, sau còn chưa chịu chạy nữa.” Tần Trạch chạy được đoạn bỗng nhiên quay đầu lại rống to.

      Haha, Tô Nhiên cười khúc khích rồi cũng cất bước chạy theo.

      “Này Tần Trach mình có chuyện này muốn hỏi cậu?” Tô Nhin vừa chạy được vài bước, lòng bỗng nhiên có chút xúc động.

      “Hả? Gì?” Tần Trạch chạy băng băng về trước, hề có vẻ mệt mỏi gì.

      “Cậu xem mình là gì?” Tô Nhiên vừa hỏi xong, trống ngực liền đập nhanh, rất hồi hộp nhưng lại giả vờ hỏi cách tự nhiên.

      “Cậu là em tốt nhất của mình.” Tần Trạch với vẻ đương nhiên.

      em tốt? Cậu ấy xem như con trai à?

      “Có hơn Tiêu Hoàng ?” Tô Nhiên muốn đả thông tư tưởng của cậu bé ngốc này chút, tình cảm của dành cho lẽ lại giống với Tiểu Hoàng sao?

      Tần Trạch vừa nghe hỏi thế, lòng liền thầm tự hỏi hiểu sao tự dưng Tô Nhiên lại ghen với Tiểu Hoàng? Mặc dù Tiểu Hoàng là bạn thân từ bé của mình, nhưng Tô Nhiên mỗi ngay mang mình hộp sữa, ơn này nặng như núi Thái Sơn nha, cho nên…

      “Cậu và Tiểu Hoàng đều là em tốt nhất của mình, đấy!” Tần Trạch với vẻ nghiêm túc, hết câu còn sợ Tô Nhiên tin mà nhấn mạnh thêm hai chữ “ đấy”.

      Ngất, hai người đúng là ông gà bà vịt.

      Thôi được rồi, xem như chưa hiểu chuyện tình cảm, em lại chờ thêm chút vậy, đợi đến khi nào em sâu đến tận xương tủy, đến lượt em làm nũng, bắt nạt .

      Haha.

      Quên , nay mình mới học Trung Học, tình đầu lúc này cũng hơi sớm quá, có lẽ cuộc cách mạng tình cảm chỉ mới bắt đầu manh nha mà thôi.

      Nửa giờ sau, hai người chia tay nhau ở cổng trường, ai về nhà nấy.

      Tô Nhiên đạp xe về thấy bóng người rất quem.

      À, là Từ Hải Dương.

      Cậu bé này sao muộn thế này mà vẫn còn ở đây? ràng nửa giờ trước tan học rồi mà? tò mò nhưng lại có ý nhiều chuyện, chỉ muốn nhanh về nhà luyện đàn và ôn nhạc lý, vốn được thông minh, chỉ còn cách cố gắng hơn người khác mà thôi.

      Tô Nhiên nhanh chóng chạy vượt qua Từ Hải Dương, về đến nhà mình.

      Từ Hải Dương đạp xe phía sau bỗng nhiên tăng tốc, thoáng cái thấy đâu nữa.
      Last edited: 16/1/15
      ly sắc, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Thư Tình, Bị Người Hãm Hại

      Thứ năm, đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu.
      Hạng mục thi đấu đầu tiên là chạy ngắn 100m của nam, lần lượt chia ra ba nhóm của lớp 7, 8, 9 . Kế đến là chạy ngắn 100m nữ, cũng chia tổ giống như thế. Sau đó là 200m nam, các hạng mục đều phân chia giống nhau cho 400m và 800m. Ngày thứ hai mới đến lượt chạy cự ly dài 1500m, tiếp sức bốn người, còn các môn như đẩy tạ, nhảy xa, nhảy cao đều lần lượt xen kẻ thi cùng với các hạng mục của môn điền kinh trong ngày đầu tiên.


      Bậc tiểu học 6 lớp, bậc phổ thông 6 lớp. Bậc phổ thông chia thành sơ trung và cao trung, mỗi hệ 3 năm. Nên mình sắp xếp theo cấp lớp của Việt Nam cho dễ hiểu. nay Tô Nhiên là sơ trung năm nhất, nghĩa là lớp 7.

      đường chạy ngắn 100m xuất các tuyển thủ mặc quần thể thao ngắn màu xanh lam, áo 3 lỗ màu trắng, các cậu thiếu niên đều chờ hiệu lệnh bắt đầu. Gương mặt trắng bóc của Từ Hải Dương vẫn lạnh lùng như cũ, còn ủy viên thể dục Kim Đông lại vô cùng thoải mái, khiến người ta có cảm giác chàng khá là tự tin.

      "Mau xem, mau xem kìa, Từ Hải Dương và Kim Đông đều cùng tham gia kìa." Lý Yến kéo tay Tô Nhiên thích thú kêu to, Tô Nhiên ngược lại, có chút nhàm chán.

      Lúc này bỗng nhiên có ngón tay của ai đó khẽ chạm vào lưng Tô Nhiên, Tô Nhiên quay đầu lại nhìn, hóa ra là Mạc Mai Mai.

      Mạc Mai Mai là ủy viên trong ban tuyên truyền, đôi mắt to tròn, dáng người dậy khá tốt, có lồi có lõm, có thể xem như là người đẹp có tiếng. Thành tích học tập của cũng khá nổi bật nhưng đấy chỉ là trong năm lớp 7 mà thôi, Mạc Mai Mai là nữ sinh điển hình của ban khoa học xã hội. Đến năm lớp 8, khi các môn khoa học tự nhiên bắt đầu khó dần, nhất là môn toán, các bạn học nam bắt đầu phản công, Mạc Mai Mai cứ thế bị đẩy lùi về sau, từ đấy vùng lên được nữa.

      "Tô Nhiên, cậu cũng đến xem Từ Hải Dương thi đấu à?" Mạc Mai Mai cười híp mắt, nũng nà nũng nịu .

      Tô Nhiên và Lý Diễm vừa nghe xong liền nổi da gà đầy người, các từ trước đến nay nào có thân thiết với những nhân vật của công chúng thế này, mà những học sinh xuất sắc như Mạc Mai Mai cũng chẳng bao giờ tìm những "học sinh kém" như Tô Nhiên và Lý Diễm mà trò chuyện. Thế nhưng từ sau dạo Tô Nhiên vụt sáng từ kỳ thi giữa kỳ, rất nhiều người lúc trước thấy còn chẳng thèm nhìn nay lại chủ động bắt chuyện làm thân.

      "Tô Nhiên đến xem hay liên quan gì đến cậu?" Lý Yến chút suy nghĩ liền hỏi ngược lại.

      "Mình chỉ muốn hỏi chút thôi mà, sau cậu lại dữ như thế ~", nàng Mạc Mai Mai lại tiếp tục nũng nịu , có điều về cuối câu lại giống như rưng rưng muốn khóc.
      chịu nổi.

      Lý Yến kéo tay Tô Nhiên về phía đường chạy 500m.

      "Oa, phải chứ? Cậu ấy như thế mà cũng có lắm nam sinh chết mê chết mệt được sao?" Lý Yến chui vào góc thầm mắng.

      Tô Nhiên xoa xoa lớp da gà vừa bị dọa nổi lên của mình, lần đầu tiên lên tiếng khen Lý Yến: "Rất quyết đoán, quả đúng là thiếu nữ thời đại."

      "Xùy, đừng có ra vẻ trưởng giả như thế, cậu muốn khoe khoang tài học vấn của mình đấy à? Ý chết, cuộc thi bắt đầu rồi kìa." Lý Yến vừa nghe thấy tiếng súng hiệu lệnh liền kéo tay Tô Nhiên chạy xem.

      Khi hai người đến nơi thấy Kim Đông thành công dẫn đầu về đích, còn Từ Hải Dương theo sát phía sau, giành giải nhì của khối lớp 7.

      "Haha, Từ Hải Dương lại hạng nhì, Tô Nhiên, cậu có thấy sau lần thi giữa kỳ đến nay, chàng này nổi tiếng giữ hạng nhất hồi tiểu học giờ chuyển sang giữ hạng nhì ?" Lý Yến vô tư lên tiếng nhận xét.

      Tô Nhiên im lặng... Nếu sau đây trở thành tội của quá lớn.
      "Mà cái cậu Kim Đông kia cũng tệ, giỏi thể thao mà thành tích học cũng tệ, lần thi giữa kỳ cậu ấy đứng hạng năm trong lớp mình đấy." giọng dịu dàng ngọt ngào vang lên sau lưng Tô Nhiên và Lý Yến.

      "Úi, Văn Phương, cậu làm mình sợ muốn chết, cậu đừng có bất ngờ xuất rồi lên tiếng như vậy chứ?" Lý Yến xoa lồng ngực, giống như bị dọa hết hồn vậy. Văn Phương mỉm cười ngọt ngào, đưa tay xoa lưng Lý Yến.

      "Văn Phương, cậu xem xong rồi sao?" Tô Nhiên thấy quyển tạp chí trong tay Văn Phương liền hỏi.

      "Ừ, quyển tạp chí này cũng tệ, các kỳ sau nhất định mình đón mua, mình thích nhất là truyện "Em ở nơi này ngẩn ngơ chờ ." Giọng văn đặc sắc lắm nhưng nội dung lại rất cảm động. Cả quyển tạp chí "Thiếu Nữ Xinh Đẹp Online" ấy toàn là truyện hài hước, chỉ có mỗi truyện kia là dạt dào cảm xúc, mình đọc xong cũng bị lây nhiễm mà lòng hạnh phúc theo, biết kỳ tiếp theo có còn đọc được truyện của tác giả kia nữa , đúng là đáng để mong chờ!"

      Văn Phương ôm quyển tạp chí say sưa , hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình.

      Còn Tô Nhiên đứng bên cạnh nghe thấy thế liền mỉm cười đầy thỏa mãn, đó là vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng, là giá gia, còn có gì thích thú hơn việc được nghe những lời khen ngợi của độc giả dành cho truyện của mình chứ?

      An Nhiên, an khang và Bình yên , đấy là cuộc sống tương lai mà Tô Nhiên hi vọng mình có được, cũng giống như bút danh của vậy. cần nó có quá nhiều chuyện vui và dĩ nhiên cũng cần chuyện buồn, chỉ cầu mình có thể bình yên sống hết cuộc đời.

      "Này, hai người đừng có thả hồn cười ngây dạy thế chứ? Đến lượt thi của mình rồi kìa, Tô Nhiên, cậu hứa gì với mình? Cậu đến điểm đích chờ mình , cậu cũng biết đấy, lát nữa mình chạy xong thế nào cũng mệt đứt hơi, đến lúc đó cậu phải đỡ mình đấy. Mình muốn phải xấu hổ trước mặt nhiều người đâu.

      Lý Yến vừa ngang ngược vừa ủ rủ .

      - Dạ biết dạ biết rồi chị hai của em ạ, mình đỡ cậu ai mà đỡ đây?

      Tô Nhiên trừng mắt nhìn Lý Yến.

      - Mình cũng đỡ cậu.

      Văn Phương dịu dàng lên tiếng, giọng của bé rất ngọt ngào và thánh thót, khiến người nghe xong thấy rất dễ chịu.

      - Huhu, hai cậu đúng là bạn tốt của mình mà, tri kỷ
      Lý Yến lại bắt đầu khoa chân múa tay, miệng cảm ơn rối rít rồi ôm chầm lấy bạn của mình, cọ cọ mặt vào mặt hai người.

      Tô Nhiên và Văn Phương quay đầu nhìn nhau mỉm cười.

      Và cứ như thế, tình bạn xuất phát từ khích lệ rất , giúp đỡ rất , nhưng dần dần cắm rễ và lớn lên.

      Chạy cự ly ngắn, 100m nữ, giải nhất: Lý Yến.

      Chạy cự ly ngắn, 200m nữ, giải nhất: Lý Yến.

      Haha, toàn thắng!

      Giữa trưa, Tô Nhiên, Văn Phương và Lý Yến cùng đến nhà ăn mua cơm, khi cả ba vừa vào lớp liền thấy mọi người trong lớp nhìn Tô Nhiên bằng ánh mắt kỳ quái.

      "Quác... nữ chính trở về!" giọng vịt đực kháp kháp hét to lên.

      Sau đó cả lớp cười vang.

      Tô Nhiên nhíu mày, chuyện gì thế?

      Văn Phương và Lý Yến cũng mù tịt biết có chuyện gì.

      Cả ba lần lượt bước về bàn của mình trong ánh nhìn chằm chằm của bạn bè cùng lớp.

      "Ồ

      đúng là cái thứ biết xấu hổ! Con lại còn dám viết thư tình cho con trai." giọng nữ vang lên, vừa vừa cố tình kéo dài đầy vẻ khinh bỉ, nhưng lại nêu họ tên của người mình .

      "Cậu biết người ta ỷ mình học giỏi, thành tích cao liền nghĩ mình hay lắm, hoàng tử của chúng ta giỏi như vậy, học giỏi, thể thao cũng giỏi, làm sao lại thích cái con xấu xí ấy chứ." giọng nữ khác lập tức lên tiếng, hai người người hát người bè ăn ý vô cùng.

      Tô Nhiên định đến xem là nàng ngu ngốc nào lại viết thư tình gửi cho Từ Hải Dương còn để các bạn học biết như thế, chuyện này khiến mọi người tức giận mới là lạ. Từ Hải Dương những đẹp trai lại còn học giỏi, là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người, nếu ngày nào đó, tài sản chung bỗng hóa tài sản riêng vậy người vừa bê hoa vào chậu đấy chắc chắn bị đám ong bướm bên ngoài oánh cho tan xác.

      Lúc này, bỗng nhiên Lý Yên quay sang nhìn Tô Nhiên với vẻ kỳ quái, sau đó chỉ tay, chuyển chú ý của Tô Nhiên về phía Từ Hải Dương bị rất nhiều bạn học vây quanh.

      Khi Tô Nhiên nhìn sang cũng là lúc Từ Hải Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt cả hai giao vào nhau. cảm nhận được đôi mắt u buồn của chàng bỗng có chút kỳ lạ, vừa có bất ngờ, vừa có tò mò lại dường như có chút... vui mừng.

      Ầm!!!

      Tô Nhiên giống như bị điện giật, phải chứ? Theo tình hình và phản ứng của cậu ta, cái nàng có đầu óc kia chẳng lẽ là ? Bức thư kia là do Tô Nhiên, viết?
      Nhưng... cẩn thận lục lọi lại đầu óc của mình, ràng có bao giờ viết thư tình cho ai đâu? thấy cậu ta tránh còn kịp nữa à, sao lại làm cái chuyện mua dây buộc người thế này?

      Mấy cậu nam sinh vây quanh Từ Hải Dương bắt đầu thay cậu ta ồn ào, thậm chí có người còn đọc to nội dung bức thư nữa.

      "Cậu biết , mỗi ngày mình ngồi phía sau đều nhìn trộm bóng lưng của cậu mà ngẩn người, vì sao cả bóng lưng của cậu cũng đẹp như thế? Mình cảm ơn ông trời, cảm ơn vận mệnh an bài chúng ta gặp gỡ nhau. Cuộc sống của mình vì có xuất của cậu mới hoàn hảo, mình tin, cuộc sống của cậu cần mảnh ghép là mình để trở nên hoàn chỉnh.

      Hải Dương, cậu và tên cậu rất là giống nhau, giống như mặt biển mênh mông sâu thấy , nhưng Hải Dương, mình thích cậu, thích đến mức kiềm chế được.
      Người thầm mến cậu, Tô Nhiên."

      Hộc máu, phun máu, ói ra máu.

      Trời đây ơi, cái

      thư này là ai viết thế, vừa nghe xong da gà lại nổi đầy người, đây đúng là 100% giống với giọng văn của Quỳnh Dao, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào lấy tên viết thư tỏ tình thế này? Câu văn đạt tiêu chuẩn như thế là nỗi nhục người tốt nghiệp đại học như .


      "Tô Nhiên....đầu cậu bị nước vào à?" Lý Yến đứng cạnh cũng bất ngờ.


      "Mình nghĩ mọi người đều bị nước vào đầu." Tô Nhiên khổ sở . Mấy đứa nhóc này đúng là bị bệnh, cái dạng thu tình này ai muốn viết mà chẳng được. Thế mà lại tin là làm um sùm hết cả lên, đúng là bệnh hết rồi.


      "Ừ, cũng đúng, đây phải là giọng văn của cậu." Lý Yến gật đầu, trầm giọng .


      "Văn tiêu chuẩn cao thế này mình viết nổi." Tô Nhiên lạnh giọng .


      Văn Phương hí hoáy viết vài chữ vào mảnh giấy truyền cho Tô Nhiên: "Có người muốn cậu bị mọi người ghét nên mới bày trò hại cậu như thế này."


      Tô Nhiên đọc xong liền giật mình, ngờ Văn Phương lại tin tưởng vô điều kiện như thế.


      dòng nước ấm áp khẽ chảy trong lòng .


      cầm bút viết vài chữ vào mảnh giấy: "Cám ơn cậu tin tưởng mình."


      Văn Phương vừa nhận lấy mảnh giấy, mở ra xem rồi lại nhìn Tô Nhiên mỉm cười, hôm nay là lần thứ hai rồi.


      Ba người Tô Nhiên bí mật bàn bạc, còn các bạn học trong lớp đa sớm ồn ào rối loạn, ít người vừa bàn luận vừa chỉ trỏ Tô Nhiên.


      Đặc biệt nhất là các thành viên trung thành của "Đội hộ vệ của Hải Dương" như Diêu San San và La Bội Huyền, cả hai luôn miệng châm chọc và chỉ trích Tô Nhiên.


      Nhưng trong lớp vẫn còn mấy người im lặng tham gia "cuộc vui" này, ví như lớp phó Ngô nhạc Đằng, ủy viên thể dục Kim Đông, thủ quỹ Kim Diêu Đẳng.


      Đúng lúc này, Mạc Mai Mai đột nhiên đứng lên giọng nũng nịu từ tốn : "Chúng ta đều là bạn học cùng lớp với nhau. Tô Nhiên giỏi như thế cũng rất xứng đôi vừa lứa với Hải Dương mà, Hải Dương cậu thấy thế nào?"


      Câu hỏi của Mạc Mai Mai vừa dứt, cả lớp liền im lặng như tờ. Đúng nha, kiện thư tình này vấn đề quan trọng nhất nằm ở câu trả lời của nam chính.


      Rốt cuộc cậu ấy quyết định thế nào đây?


      Từ Hải Dương gì, chỉ từ từ bước về chỗ ngồi của mình, khẽ cười.


      Nụ cười này trong mắt Tô Nhiên chính là nụ cười hài lòng, có chút hả hê, ý như muốn : Tô Nhiên à, rốt cuộc cậu cũng thua mình thôi, cậu thích mình thế cả đời này cậu đừng mơ đến chuyện chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Người chiến thắng cuối cùng mãi mãi đều là mình - Từ Hải Dương.


      Sau đó, chàng đặt bức thư tình lên bàn Tô Nhiên, quay lưng , ngồi vào chỗ của mình.


      "Đừng bàn luận nữa, mình muốn tiếp tục phải nghe chủ đề."


      Lời vừa lạnh lùng vừa cứng rắn khiến các bạn cùng lới định tiếp đều nuốt hết vào lòng.


      Đây là khí thế chấn nhiếp khiến người người sợ hãi phải vâng theo lời của cậu ta.


      Đương nhiên, khí thế này hoàn toàn có chút ảnh hưởng gì đến Tô Nhiên.


      Hừ, Tô Nhiên cười lạnh. Từ Hải Dương à Từ Hải Dương, cậu quá tự phụ rồi, cậu vẫn chưa biết đời này, chuyện thất bại chính là khi cậu cứ ngỡ cậu chiến thắng đối thủ của mình nhận ra từ trước đến nay, đối thủ của cậu căn bản xem cậu là đối thủ.


      Đột nhiên cửa lớp học bị ai đó đẩy mạnh bật mở.


      Tần Trạch ngốc nghếch chạy đến trước mặt Tô Nhiên, cậu thấy bàn Tô Nhiên có bức thư quái lạ định lấy lên xem bị Tô Nhiên giật lấy, sau đó còn cốc đầu mấy cái.


      "Ui da, đau quá, cậu bị cái gì đấy, cho xem tiếng." Tần Trạch xoa đầu, bất mãn những khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhiên liền có chút sờ sợ.


      "Này, đừng có xụ mặt vậy chứ, cười cái coi, ha ha." Tần Trạch cười ngốc nghếch dỗ dành Tô Nhiên.


      Cả lớp vừa nghe thấy thế liền yên lặng như tờ.


      "Tần Trạch, đến đây đến đây." Lỗ Tri Nan ngồi cùng bạn với Tần Trạch vội vàng chạy đến kéo cậu ngốc .


      Mãi đến lúc này, Tần Trạch mới phát bầu khí trong lớp kỳ quái.


      "Có chuyện gì sao?" Tần Trạch thuận miệng hỏi.


      "Khụ khụ, có gì, có gì, ăn cơm, ăn cơm." Lỗ Tri Nan bị câu hỏi của Tần Trạch làm cho ho đến đỏ mặt.


      "Ừ, ăn , mình đói muốn chết rồi." ngây ngô của Tần Trạch được bộc lộ hết mức ngay tại lúc này, cậu hoàn toàn phớt lờ bầu khí quái dị trong lớp vừa nghe thấy chữ ăn là quên hết mọi chuyện.


      Tô Nhiên thấy thế lại càng tức giận, Tần Trạch, cái chàng ngốc này.


      vò bức thư tình thành cục ném vào thùng rác.


      Cả lớp dừng lại chút rồi lại tiếp tục ăn cơm.


      E là suốt bữa cơm này, có ít người phải kiềm nén tính nhiều chuyện đến nhập viện mất.


      Lý Yến nhìn Tô Nhiên rồi lại nhìn các bạn học trong lớp, sau đó cúi đầu ăn và ăn, hôm nay đặc biệt mua đùi gà định ăn mừng vậy mà giờ gặm nó lại như ăn phải đèn cầy vậy.
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      ly sắc, 1900, Hale2055 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Bùng Nổ, Lời Thề Của Tô Nhiên





      Sáng thứ sáu, Tô Nhiên gửi xe cẩn thận rồi bước về lớp học của mình.

      Đây vốn là việc diễn ra hàng ngày có gì đặc biệt, nhưng hôm nay lại là ngày đầu tiên sau khi xảy ra " kiện thư tình", hơn nữa còn trùng hợp thế nào, Tô Nhiên và nam diễn viên chính trong kiện kia hẹn mà lại chạm mặt.

      Nếu chỉ có thế thôi Tô Nhiên hoàn toàn có thể phớt lờ Từ Hải Dương, bình thản mà bước , nhưng đấy là giả thuyết, là "nếu", thực tế nào được như ý người.

      "Chà, đây phải bạn học đứng đầu lớp chúng ta . Tô Nhiên sao ?" Bạn nam sinh tên La Sâm, lấm la lấm lét, ồn ào the thé hét to.

      "Khà khà, đúng là Tô Nhiên rồi, đại tài nữ viết thư tình cho đại tài tử Từ Hải Dương của chúng ta đó, này, Hải Dương, cậu có thích ấy ? Con người ta viết thư tình cho cậu, cậu đồng ý hay cũng phải cho người ta câu trả lời chứ?" Cậu bé gầy gầy cao cao, người toàn là quần áo đắt tiền - Triệu Giang Phong cười như cười nhìn Tô Nhiên và Từ Hải Dương .

      Tô Nhiên ngẩn người, thẳng như vậy sao?

      khóe môi hơi mỏng của Từ Hải Dương thoáng nhếch lên nụ cười đầy cay nghiệt: "Vô vị".

      Tô Nhiên gật đầu, đúng .

      "Hải Dương, chẳng lẽ cậu thích con bé tóc xù gia cảnh bình thường này à, chà chà, sở thích của cậu cũng quái gị, cậu thấy từ hôm khai giảng đến nay cậu ta chỉ mặc mỗi bộ đồng phục muốn nổi mốc lên men chua luôn rồi sao? Chắc sáng mặc học tối về giặt rồi hôm sau lại mặc tiếp.Trời ạ, chịu nổi mà!" Triệu Giang Phong nhìn Từ Hải Dương, dáng vẻ đúng kiểu chịu nổi nữa.

      "Này này, Hải Dương, cậu là người trong mộng của biết bao bạn nữ, nhà cậu lại còn giàu có nữa, cậu mà chung với loại người kia bị mất giá trị bản thân đấy." Cái giọng eo éo bán nam bán nữ của La Sâm lại vang lên.

      Từ Hải Dương càng nghe càng kênh mặt, cậu đưa mắt nhìn Tô Nhiên vừa lướt ngang, có vẻ như nghe thấy.

      Nhưng , những lời kia Tô Nhiên đều nghe rành rành, cắn răng thầm nghĩ, dù được trọng sinh, nhưng chỉ muốn bảo vệ và chăm sóc tốt những người mà mình quý. cũng muốn tranh cãi nhiều với mấy cậu tuổi này, nên trong suốt nửa học kỳ đầu, luôn luôn giữ vẻ im lặng, khiêm tốn. Thế nhưng, khi có người khinh miệt ngay trước mặt như vậy, có muốn im lặng cũng thể nữa.

      "Con nhà giàu có gì hơn người? Các cậu vốn chẳng có khả năng sống độc lập, quần áo đẹp đẽ sao? Xung quanh các cậu cũng chỉ toàn lũ a dua nịnh hót, bản chất các cậu vốn chẳng có gì đặc biệt, rặt lũ ích kỷ, đám ký sinh trùng hơn kém. Hừ."

      Từ Hãi Dương khẽ sững người.

      "Vậy theo tiểu thư thiên tài đây, cái gì gọi là phương thức đối nhân xử thế căn bản nhất?" Triệu Giang Phong nhếch môi với vẻ đứng đắn, gương mặt vẫn như cười như .

      "Phải biết tôn trọng người khác, được xem thường bất cứ hai. Cười người hôm trước, hôm sau người cười. Hôm nay các cậu ở đây cười nhạo tôi sau này đến lượt tôi ở cao phỉ nhổ các người, nhớ kỹ, đừng xem thường người - nghèo!" Tô Nhiên lạnh lùng , vẫn nhìn thẳng về trước hề quay đầu lại nhìn những người ở phía sau.

      "Hừ, hay cho câu đừng xem thường người nghèo! Tô Nhiên à, tôi chống mắt lên xem sau này cậu thành công như thế nào! Haha, Từ Hải Dương, rốt cuộc cậu có thích nàng kiêu ngạo này ? Nếu cậu thích ta , khà khà, kết quả thế nào cậu cũng biết rồi đấy." Triệu Giang Phong tựa người vào tay vịn xe đạp, ánh mắt lộ vẻ khinh thường và tự tin.

      Từ Hải Dương vốn cúi đầu bỗng nhiền từ từ ngẩng mặt lên, sau đó, chân trái giơ lên cao, đá vào mông Tô Nhiên.

      Tô Nhiên bị đánh bất ngờ nên ngã bịch xuống đất.

      Im lặng! Hoàn toàn im lặng.

      Tất cả các khán giả bên ngoài đều há hốc mồm nhìn chuyện vừa xảy ra.

      Mấy bạn nữ cùng lớp lại càng kinh ngạc hơn, cả đám ngẩn ngơ đứng chôn chân tại chỗ, hoàng tử của bọn họ.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      "Haha, Hải Dương, mình biết cậu rất có cá tính mà, cước này đá rất hay, chúng ta !" Triệu Giang Phong ngửa mặt cười to, tiếng cười vô cùng đắc ý vang vọng khắp nơi.

      Triệu Giang Phong ôm vai Từ Hải Dương bước lướt qua Tô Nhiên, Triệu Giang Phong vẫn vẻ mặt xấu xa như cũ, La Sâm nịnh nọt bợ đít sau, còn Từ Hải Dương bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

      "Tô Nhiên, cậu có sao ?" Mấy bạn nữ lớp 7-4 vội vàng chạy đến đỡ lấy Tô Nhiên bị ngã mãi mà đứng dậy, ai cũng vô cùng lo lắng.

      đá ngày hôm nay của Từ Hải Dương làm ấn tượng tốt đẹp của cậu trong lòng những bạn học nữ tuột giảm rất nhiều. Gì chứ đá con , lại còn đá ở vị trí nhạy cảm như vậy, dù cậu ấy là người trong mộng cũng thể tha thứ được.

      Thế nên các bạn nữ đứng xem bên ngoài cực kỳ đồng cảm với người bị hại là Tô Nhiên.

      Tô Nhiên từ từ đứng dậy, phủi bụi bẩn dính người, sau đó.

      "Từ Hải Dương, tôi, Tô Nhiên, hôm nay trịnh trọng cho cậu biết, cho dù đàn ông đời này đều chết sạch hết, tôi - cũng - - - bao - giờ - thích - cậu!"

      Tiếng hét vang rền như sầm, khí thế to lớn.

      Bầu khí êm đềm tĩnh lặng ban sáng của trường trung học Minh Tú bị tiếng hét này phá vỡ hoàn toàn, các học sinh đứng xung quanh đều to mò nhìn sang bé gầy gò mặc bộ đồng phục màu xanh biếc, mái tóc xoăn xoăn, tay chỉ thẳng vào cậu nam sinh đẹp trai đứng trước mặt, đôi mắt sáng rực như vì sao trong đêm tối.

      Đôi môi nhếch lên đầy khinh bỉ, cả người tuy đằng đằng lửa giận nhưng cũng . cuốn hút!

      "Hải Dương, xem ra cậu bị người ta ghét triệt để rồi." Triệu Giang Phong vừa cười vừa .

      "Tùy họ." Từ Hải Dương thoải mái đáp nhưng ánh mắt lại khẽ nổi lên gợn sóng, nắm tay siết chặt, sau đó bước nhanh về phòng học.

      Triệu Giang Phong quay đầu nhìn thẳng vào Tô Nhiên bằng ánh mắt quỷ quái.

      Cả ba cậu trai lần lượt mất.

      Tô Nhiên siết chặt quai cặp, quay đầu, mỉm cười.

      Mọi thứ nháy mắt hoàn toàn thay đổi, ánh mặt trời dâng cao, trăm hoa đua nở.

      "Mình vào lớp đây, các cậu cũng nhanh vào phòng học , lát nữa thầy chủ nhiệm đến, thấy các cậu có mặt lại phạt nữa."

      "Ừ ừ." Mấy bạn học nữ cùng lớp nhìn chằm chằm Tô Nhiên tươi cười, ngơ ngác đáp.

      Tô Nhiên xong cũng , để lại mấy bạn nữ sinh vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn.

      "Ban nãy các cậu có phát ?" bạn nữ sinh .

      "Gì?" bạn nữ sinh khác vẫn nhìn chằm chằm Tô Nhiên bước càng lúc càng xa dần, ngây ngốc đáp.

      "Ban nãy khi Tô Nhiên câu kia với Từ Hải Dương là rất. oai nha, cậu có thấy nụ cười của ấy , cực kỳ rạng rỡ. a

      biết đâu, hình như mình. bắt đầu có chút sùng bái cậu ấy rồi

      "

      "Haha, đúng là rất oai, cậu ấy dũng cảm, dám thẳng mặt ta, câu ấy giống hệt lời thề nha, mình thấy từ người cậu ấy giống như phát sáng rực rỡ ấy"

      "Ừ ừ, đúng rồi, mà mình thấy lạ lắm, người vốn lạnh lùng như Tô Nhiên làm sao có thể viết cái lá thư tình buồn nôn như thế được? Cậu có thấy thế ?"

      "Mình cũng cảm thấy kỳ lạ! Mà mặc kệ, từ giờ mình ghét cậu ấy được nữa rồi. đúng là thần tượng của các nữ sinh mà!"

      Các bạn học nữ kia phấn kích bàn luận, địa vị của Tô Nhiên trong lòng các lại lần nữa tăng lên giống như lần kết quả học tập giữa kỳ được công bố.

      Mà lúc này, sau kiện thư tình đến kiện lời thề, Tô Nhiên trong mắt các bạn học nữ thân thiết hơn rất nhiều. Bởi vì chắc chắn thần tượng của bọn họ có bất kỳ mối quan hệ đương nào.

      Kế đó, buổi đại hội thể dục thể thao vẫn tiếp tục. Tô Nhiên ở trường đại học từng dự thi mục 1800m, nên mục 1500m này đối với chỉ là chuyện .

      "Tô Nhiên hạng nhất!"

      "Tô Nhiên giỏi!"

      Ánh mắt các bạn học nữ lớp 7-4 nhìn Tô Nhiên lại càng rực sáng, địa vị của trong lòng các bạn nữ ấy sau khi được tăng lên, nay lại tiếp tục được củng cố.

      Khi giành được hạng nhất mệt đến mức tối sầm mặt mũi, khó khăn lắm mới ngã được vào vòng tay của Lý Yến và Văn Phương, tuy vậy cũng đủ làm Lý Yến vui mừng ôm , hôn mấy cái.

      Trước đây, lúc tham gia chạy 1500m này, lúc về đích áp chót, xung quanh có ai chào đón, cũng chẳng có vòng tay ấm áp nào, mệt muốn ngất xỉu.

      Lúc này, tốt, may mắn vì có được hai người bạn tốt này.

      "Haha, các cậu tốt với mình."

      Văn Phương nhìn Tô Nhiên, mỉm cười ngọt ngào.

      "Tô Nhiên, dù có chuyện gì, chúng mình vẫn đứng về phía cậu, ở phía sau, ủng hộ cậu."

      Đúng lúc này, Mạc Mai Mai bỗng nhiên từ đâu đến, cười cười chúc mừng: "Tô Nhiên, cậu giỏi nha, sáng từ chối Từ Hải Dương, nay lại tiếp tục giành giải nhất, đúng là nữ thần của lớp 7-4 chúng ta!"

      "Hừ, tránh sang bên, đừng có đứng chắn ở đây, thấy Tô Nhiên mệt muốn ngất xỉu rồi sao?" Lý Yến vốn chẳng ưa Mạc Mai Mai nên lập tức lên tiếng.

      "Tô Nhiên! Sao cậu lại thành thế này rồi? Sáng nay lúc cậu hét to với Từ Hải Dương, khí phách lắm mà?" Mạc Mai Mai lại nũng nà nũng nịu .

      Văn Phương nhìn chằm chằm Mạc Mai Mai rồi ngọt ngào : "Mạc Mai Mai, Tô Nhiên nhà tôi thích Hải Dương, nếu cậu thích cứ theo đuổi , mình nghĩ Tô Nhiên chắc chắn có ý kiến gì đâu!"

      "Cậu. cậu có ý gì? Cậu nghĩ tôi lại cần người con hư hỏng này vứt bỏ sao?" Mạc Mai Mai tức giận .

      Tô Nhiên nghe Văn Phương và Lý Yến bên vực mình, lòng ấm áp vô cùng, lúc này mệt lắm, muốn đôi co nhiều nữa, chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi.

      "Chúng ta thôi, mặc kệ cậu ta." Tô Nhiên khẽ .

      "Ừ." Văn Phương gật đầu.

      Lý Yến cũng ý kiến, và Văn Phương đỡ Tô Nhiên rời .

      Mạc Mai Mai bị phớt lờ, đứng yên tại chỗ, tức đến giậm chân.

      "A! Tần Trạch thua mục bốn người chạy tiếp sức rồi."

      "Sao thế, ban nãy mình thấy Tần Trạch đạt giải nhất mục 1500m, cự ly dài cậu ấy còn chạy tốt như thế cự ly ngắn làm sao có chuyện được?"

      "Hình như vì ở đoạn cuối, lúc Từ Hải Dương chạy bỗng dưng chẳng hiểu sao lại ngã."

      " là, cái cậu Từ Hải Dương này sao cứ gặp chuyện thế? phải cậu ấy liên tục đứng hạng nhất ở bậc Tiểu Học sao?"

      "Chắc là đồn quá rồi, thôi kệ, lớp mình cũng may còn có Tần Trạch và Kim Đông."

      "Ừ, mình nghe sáng nay, Từ Hải Dương còn đá bạn Tô Nhiên cái, làm xấu mặt con trai chúng ta."

      Mọi chuyện cứ thế tiếp tục, trong vô hình, danh tiếng của Từ Hải Dương tuột giảm nghiêm trọng, còn ba người Tô Nhiên, Tần Trạch và Kim Đông lại nổi lên rực rỡ sau kỳ đại hội thể thao này.
      ly sắc, 1900, Hale2056 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :