1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Cách chức

      Editor: smizluy1901

      Phòng hồ sơ của đại đội cảnh sát điều tra hình .

      Đồng hồ báo thức treo tường kim ngắn chỉ tới số 12, nhưng căn phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, lật nhanh tài liệu, dường như tìm kiếm cái gì đó, bày giấy tờ đầy cả cái bàn dài hình vuông.

      "Tòng Thiện." Đột nhiên, giọng nam thuần phát từ tính vang lên, Thẩm Tòng Thiện theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông cao lớn đẹp trai tới phía của .

      "Tư Hàn, sao lại tới đây." mỉm cười với , ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.

      " gọi điện cả buổi tối cũng gọi được, gọi trong nhà của em, chú Thẩm em trở về đồn cảnh sát rồi, cho nên liền tới xem chút." Lương Tư Hàn vừa cười giải thích, vừa đặt bữa ăn tối xách trong tay xuống, cởi chiếc áo khoác màu xám ra, máng lên móc áo.

      Lúc này Thẩm Tòng Thiện mới nhớ ra mình để quên điện thoại ở nhà, vội : "Tư Hàn, xin lỗi, lúc em ra ngoài mang theo điện thoại, bận rộn quên mất."

      Lương Tư Hàn tới bên cạnh , kéo chiếc ghế ngồi xuống, giọng : "Sau này đâu cũng phải nhớ gọi điện cho trước đấy, đừng để lo lắng, biết ?"

      "Em có thể có chuyện gì chứ." Thẩm Tòng Thiện nhịn được cười .

      "Vừa rồi lúc gọi điện tới, từ trong micro nghe thấy bên kia ầm ĩ rất kịch liệt, có phải đây là nguyên nhân tối nay em về nhà hay ?" Đối với tình hình nhà , Lương Tư Hàn rất , cho nên lo lắng lại bị ấm ức.

      " phải, chỉ là em đột nhiên nghĩ tới đầu mối mới của 'Vụ án hạ độc', cho nên về đồn tra tài liệu."

      Thẩm Tòng Thiện nhàng bâng quơ , mặc dù và Lương Tư Hàn là bạn bè trai , nhưng ở trước mặt của , cũng muốn đề cập tới chuyện trong nhà, coi như bị ấm ức nhiều hơn nữa, cũng mình chịu đựng, nuốt vào trong bụng, để cho nhọc lòng.

      Lương Tư Hàn biết muốn nhất định , cũng ép hỏi nữa, đành phải chuyển chủ đề theo lời của : "Vừa rồi em chuyên tâm như vậy, ngay cả vào cũng biết, có phải có phát gì rồi đúng ."

      "Đúng vậy." Vừa nhắc tới công việc, hai mắt Thẩm Tòng Thiện lập tức lóe sáng, cầm lấy tài liệu và báo cáo trong tay, đưa cho Lương Tư Hàn, giải thích : " nhìn xem, đây là báo cáo pháp y của hôm nay, bộ pháp chứng tìm được vài thứ thức ăn thừa từ trong thùng rác nhà bếp của người chết, có đường hóa học, trứng gà, rau cải và mai ba ba, pháp y xác nhận mấy thứ thức ăn này trộn lẫn cùng với nhau có thể dẫn đến tử vong..."

      "Đợi chút." Lương Tư Hàn nhận lấy tài liệu, đột nhiên lên tiếng ngắt lời .

      lấy bữa ăn tối đặt bàn, mở hộp ra, đưa cháo thịt nạt trứng muối còn tỏa ra hơi nóng cho Thẩm Tòng Thiện, quan tâm mà giúp thổi tan hơi nóng, đưa tới bên miệng , dịu dàng : "Bận rộn đêm, nhất định đói bụng, em húp hết cháo này trước, từ từ nghe em phân tích."

      Trái tim bỗng mềm nhũn, mềm mại, Thẩm Tòng Thiện cầm lấy cháo nóng, giọng cảm

      “Tư Hàn cảm ơn !”

      “Nha đầu ngốc.” Lương Tư Hàn cưng chìu mà xoa xoa tóc , : “Đây chỉ là chuyện bạn trai nên làm cho bạn .”

      “Xin lỗi, trễ thế này, còn phải tới đây với em.” Thẩm Tòng Thiện thấy bắt đầu xem tài liệu, biết tối nay cũng , trong lòng giọt nước ấm rót vào, nhưng lại rất áy náy.

      càn gì vậy.” Lương Tư Hàn cũng có ngẩn đầu lên, và Thẩm Tòng Thiện đều là loại người, chỉ cần công việc có tiến triển mới, lập tức toàn tâm tập trung tinh thần vào đó, “ cũng là cảnh sát, dĩ nhiên cũng hi vọng nhanh chóng phá án, giúp em tiến độ cũng nhanh hơn chút.”

      Ánh sáng nhu hòa vẩy xuống, Thẩm Tòng Thiện ngắm nhìn người đàn ông dựa vào bàn làm việc ở trước mắt, nhìn đường nét khuôn mặt ràng của , cảm nhận hơi ấm tay cùng với hơi thở ấm áp tỏa ra từ , trong lúc nhất thời biết phải gì.

      sớm nhớ có bao nhiêu cái ban đêm như vậy, khi đêm khuya chạy tới đồn, cố gắng dùng công việc làm tê dại chính mình đều thầm theo giúp , dùng lồng ngực dày rộng ấm áp của giúp ccoo xua tan rét lạnh đêm tối.

      đột nhiên có loại cảm giác, thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ, mà , chính là tất cả và duy nhất của .

      suy nghĩ gì vậy, mất hồn như thế, cháo cũng sắp nguội rồi, ăn phạt em viết kiểm điểm đấy.” thấy hồi lâu có động tĩnh gì, Lương Tư Hàn mới phát thất thần, nhịn được đùa.

      “Vâng, cục phó Lương.” Thẩm Tòng Thiện cười chào cái, chọc cho bật cười trận.

      Ban đêm gió lạnh thấu xương, đập “lạch cạch” lên song cửa sổ, mà lúc này trong phòng lại ấm áp như ba tháng mùa xuân.

      “Nhìn từ thủ pháp gây án, em cảm thấy người gây án hẳn là người có suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa tố chất tâm lý rất cao, em trực giác rằng đây phải là lần đầu tiên gây án, cho nên em xem lại mấy vụ án ngộ độc thức ân của thành phố trong mấy năm gần đây, vừa rồi em lật xem rất nhiều hồ sơ cũ của mấy năm trước, rốt cuộc phát tám năm trước cũng có vụ án tương tự, chỉ có điều lúc đó người bị hại có chết, cho nên ảnh hưởng lớn.”

      ………

      Ngày hôm sau, văn phòng cục trưởng nảy sinh trận cải vả kịch liệt, người bên ngoài lắng nghe động tĩnh bên trong, đưa mắt nhìn nhau, sợ tới mức cũng dám .

      Sau lúc lâu, Lương Tư Hàn vẻ mặt tức giận từ bên trong ra, mà ông cục trưởng già dựa vào ghế bàn, tức giận cũng kém.

      “Xoạch.” lá thư được ném ở bàn của Thẩm Tòng Thiện, mà dường như có chuẩn bị, cũng quá kinh ngạc.

      biết?” Thẩm Tòng Thiện đứng dậy nhìn Lương Tư Hàn, giọng rất bình tĩnh.

      “Em biết , còn bình tĩnh như vậy ư?” Lương Tư Hàn hiểu hỏi.

      bình tĩnh còn cí thể làm thế nào, lệnh điều động cũng đa đưa xuống, đây là .” Thẩm Tòng Thiện tiếp, “ đừng trách cục trưởng Trương, sáng sớm hôm nay ông ấy tìm em chuyện, ra ngay từ đầu cục thị muốn cách chức em, cục trưởng Trương chạy lên cục thị làm ầm ĩ, vất vả mới thực được bước này.”

      “Tòng Thiện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay so lại đột nhiên điều xuống khu vực Tây Đường hẻo lánh như vậy?” Lương Tư Hàn nhíu mày hỏi, cũng biết chuyện có đường sống vẹn toàn, nhưng lệnh điều động này quá đột ngột, cũng quá hợp lý, hiểu, cục trưởng Trương cũng .

      “em cũng lắm.” Thạt ra vừa nhận được thông báo này cũng rất tức giận, suy nghĩ lại, trong đầu chỉ lên bóng dáng chính là người đàn ông tà mị và bá đạo ngày hôm qua, xem ra hẳn là ta giở trò trong đó, nhưng nếu như dựa vào câu của ta có thể cách chức , với thận phận của , cho dù kháng lệnh, cũng thể nào có phần thắng. cho nên vì muốn làm khó cục trưởng Trương, cũng khiến Lương Tư Hàn bị cuốn vào, chỉ có thể tiếp nhận.

      được, phải lên cục thị hỏi cho ,” Lương Tư Hàn vừa mới xoay người, bị Thẩm Tòng Thị kéo lại.

      “Tư Hàn, ra có gì đâu, mặc dù Tây Đường hẻo lánh, nhưng cũng là khu vực trực thuộc của chúng ta, chẳng lẽ ở đó cần cảnh sát sao? Coi như em rèn luyện cơ sở, làm việc ở đâu cũng là làm việc mà đúng ? đừng tức giận, trong cục sắp đặt như vậy nhất định là có lý do, đừng là khó cục trưởng Trương.” khuyên giải.

      Lương Tư Hàn im lặng hồi lâu, nhìn vào ánh mắt của , biết muốn cho lo lắng, chỉ có thỏa hiệp, “Vậy cũng được, qua thời gian ngắn, lại nghĩ cách.”

      “Ừ.” gật đầu, ánh mắt trong veo.
      Last edited by a moderator: 5/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Gặp lại

      Editor: smizluy1901

      Nửa tháng sau

      Phía sau con hẻm của quán bar nào đó ở Tây Đường

      "Bắt lấy bọn họ!" Đèn đường mờ tối, mấy người đàn ông ở trần tay cầm mã tấu, mặt mũi tràn đầy sát khí đuổi theo hai tay tấc sắt ở phía trước, tình thế nguy hiểm đáng sợ.

      " chạy mau, báo cảnh sát!" Mắt thấy khoảng cách của hai bên càng lúc càng gần, mà các mang giày cao gót căn bản thể chạy thắng người phía sau, Thẩm Tòng Thiện đột nhiên ngừng lại, vừa lớn tiếng dặn dò bên cạnh, vừa dùng sức phá đổ đồ vật linh tinh chất đống ở ven đường về phía sau, để cho có thời gian chạy trốn.

      Nhiệm vụ của lần này khác với trước kia, là nữ cảnh sát với khuôn mặt lạ hoắc và thân thủ tệ duy nhất của khu vực cảnh sát ở Tây Đường, Thẩm Tòng Thiện vừa được điều tới đây, liền bị phái đến bên cạnh Lysa-- người tình của trùm xã hội đen ở Tây Đường. Trước mắt, cảnh sát nắm giữ được chứng cứ phạm tội, đủ để đưa ông trùm xã hội đen của nhóm bè đảng ngầm này ra công lý, tại chỉ chờ nhận được mạng lưới hành động cuối cùng, mà nhiệm vụ của Thẩm Tòng Thiện chính là, ở trước lúc cảnh sát chính thức lập án khởi tố tên trùm xã hội đen này, phải bảo vệ an toàn cho nhân chứng tố cáo đối phương là Lysa, để cho đối phương phát ra dấu vết.

      Vậy mà, biết sai ở khâu nào, mấy tiếng trước, ông trùm xã hội đen này nhận được phong thanh, ông ta chỉ mua chuộc "Đầu rắn" bằng số tiền lớn để trốn khỏi thành phố A, trước khi còn ra lệnh giết chết nhân tình và cảnh sát nằm vùng, cắt thành tám mảnh.

      Vừa rồi ở trong quán rượu, may nhờ Thẩm Tòng Thiện kịp thời nhận ra khác thường, kiếm cớ kéo Lysa rời , nếu các sớm bị chém chết ở trong nhà vệ sinh rồi.

      "Rầm!" Người truy sát bị số đồ vật đổ ập xuống, đội hình hỗn loạn, đợi bọn họ thoát khỏi đống hỗn độn đó, người dẫn đầu bị đôi chân thon dài đá bay, con dao trong tay cũng bị văng lên khoảng .

      Cùng lúc đó, Thẩm Tòng Thiện nhảy bật lên, tay dao, bắt được con dao dài rơi xuống.

      "Chém chết ta!" Thấy tình cảnh này, bọn côn đồ lại càng thẹn quá hóa giận, hét lên liền xông về phía Thẩm Tòng Thiện.

      Số người của đối phương đông đảo, dáng vẻ kiêu căng và ngông cuồng, nhưng ngõ hẽm hẹp, cũng bất lợi cho loại vũ khí như mã tấu phát huy, mặc dù chỉ có mình Thẩm Tòng Thiện, nhưng dù sao cũng từng chịu huấn luyện quân chính quy của nhân viên cảnh vụ, dùng ưu thế gian, với thân thủ của đủ để chống lại bọn ô hợp này.

      Tuy nhiên, loại cảm giác choáng váng lại hề báo trước mà kéo tới, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, hơi sức dần dần mất .

      "SHIT!" Trong nháy mắt, Thẩm Tòng Thiện ý thức được mình bị bỏ thuốc, cần phải , nhất định là vừa rồi ở trong quán bar bị người ta động tay động chân rồi, nhưng bây giờ phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.

      Thể lực của nhanh chóng giảm , thể tiếp tục dây dưa với đối phương thêm nữa.

      Nghĩ đến đây, dùng sức né tránh ánh dao bổ tới trước mặt, liều mạng đá đá, đá trúng bụng trái của người, nghe lá lách người nọ rạn nứt đau đớn ngã xuống đất, quằn quại mà kêu gào mặt đất.

      Thừa dịp người phía sau bị ngăn cản lúc, Thẩm Tòng Thiện ném vũ khí xuống, cướp đường chạy như điên.dîεn⊹đàη⊹lε⊹qµy⊹đôn⊹¢om

      Dùng hết tất cả sức lực chạy đến đầu đường, thể lực của Thẩm Tòng Thiện đến cực hạn, cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn để giữ tỉnh táo cho mình, nhưng đến đoạn đường trống trải, căn bản là chạy lại những người đuổi theo phía sau.

      Thời gian bỗng như thả chậm gấp vạn lần, mỗi giây, nhiệt độ của trái tim hạ xuống mấy phần, hít thở cũng càng lúc càng nặng nề.

      lúc gần như tuyệt vọng, ở góc rẽ xa phía trước lại đột nhiên rọi tới hai chùm ánh sáng.

      Có chiếc xe chạy về phía này!

      "Dừng xe!" Trong lòng mừng như điên, Thẩm Tòng Thiện vừa hô to, vừa lảo đảo chạy nhanh lên trước, liều lĩnh mà đứng ở giữa đường, giang hai tay ra, nhìn chiếc xe thể thao lao tới bằng tốc độ 180 km!

      "Két--" Chiếc xe thể thao quả nhiên bị ép phải ngừng lại, tiếng ma sát vì thắng gấp xuyên vào màng nhỉ, Thẩm Tòng Thiện còn chưa kịp liếc mắt nhìn đầu xe cách mình chỉ có mười mấy cm, vội vàng xông tới mở cửa xe, lập tức ngồi lên.

      "Lái xe, tôi là cảnh sát..." liếc mắt nhìn bọn côn đồ đuổi tới ven đường, quay đầu giải thích với chủ xe, nhưng, lời còn chưa hết, lại miễn cưỡng nuốt trở vào.

      "Là !" khó có thể tin mà nhìn người trước mắt, dĩ nhiên là "Khách làng chơi" khốn kiếp gặp ở "Cửu Cung" vào nửa tháng trước.

      "Là ." Phản ứng của Hàn Dập Hạo lại bình tĩnh hơn nhiều, nhưng hiển nhiên cũng nhận ra Thẩm Tòng Thiện.

      "Người đàn ba thối, lăn xuống đây cho ông!" Trong nháy mắt, tiếng mắng chửi tục tằn khiến Thẩm Tòng Thiện tỉnh lại sau kinh ngạc, lớn tiếng thúc giục: "Lái xe!"

      Hàn Dập Hạo chỉ thản nhiên quét mắt liếc nhìn đám người xúm lại xung quanh, từ biểu cảm của Thẩm Tòng Thiện và cách chuyện của đối phương, đại khái cũng đoán được tình hình trước mắt.

      "Cạch!" Đạp chân ga, xe thể thao mui trần dáng thuôn đột nhiên tăng tốc, bỏ xa người phía sau ở phía sau đèn xi nhan xe.

      Chuyển qua mấy đầu phố, xe lại đột nhiên ngừng lại.

      "Xuống xe." Mặt chút chút biểu cảm, trầm giọng mở miệng.

      " vẫn nhúc nhích, "Tiên sinh, tôi muốn trưng dụng xe của , mời xuống xe."

      nghiêng đầu nhìn chằm chằm, lạnh lùng uy hiếp: "Nếu xuống xe, bổn thiếu tự mình ném xuống."

      Đối với nhân vật như Thẩm Tòng Thiện, bởi vì ấn tượng đêm đó vô cùng sâu sắc, cho nên đến bây giờ vẫn còn nhớ chuyện bị giội rượu ở trước mặt mọi người, đêm nay gặp bị người đuổi giết, có thể để cho lên xe là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, có nghĩ đến này còn dám được voi đòi tiên.

      " cũng nghe kỹ cho tôi, xe của , tôi muốn trưng dụng! Tôi xuống." Hơi thở bất ổn, cả người có sức, nhưng lại hét to hơn .

      ra bây giờ ở nơi này cũng quá vắng vẻ, cho dù xuống xe, cũng có nguy hiểm, nhưng bây giờ lo lắng cho an nguy của Lysa, vừa rồi ở xe, dùng điện thoại di động của Hàn Dập Hạo báo cảnh sát, nhưng điện thoại của Lysa lại vẫn gọi được, nhất định phải tìm ấy.

      Hàn Dập Hạo cũng lười nhảm với , tắt máy, rút chìa khóa, xuống xe, tới bên cửa xe bên kia, mở ra, hai lời nắm lấy cổ tay của Thẩm Tòng Thiện, muốn kéo ra ngoài.

      "Khốn kiếp, thả tôi ra!"

      Sức lực của người đàn ông quá lớn, Thẩm Tòng Thiện lại bị bỏ thuốc, sức lực chênh lệch quá lớn, dưới cơn nóng giận, há miệng, cắn lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, giữ chặt buông.

      "Chết tiệt!" cũng nổi giận, dùng sức hất ra, "Bốp" tiếng, cái ót của Thẩm Tòng Thiện đụng vào tai lái.

      Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, đau đến ngay cả sức chuyện cũng có, nhưng mà lại theo bản năng nắm chặt lấy phía bên trong của cửa xe, để cho kéo xuống.

      " này, có phải điên rồi hay ." nhíu mày.

      "Tôi muốn tìm người!" nhìn , kiên định .

      " muốn chịu chết tôi ngăn cản , nhưng bây giờ cút ra khỏi xe của tôi!" Vừa rồi gọi điện thoại nghe hơn quá nữa, nhưng cho dù muốn làm cái gì, cũng đều chút quan hệ gì với . Huống chi, đến bây giờ mà vẫn còn là cảnh sát, khiến có chút kinh ngạc, xem ra những người ở cục công an thành phố có để vào trong mắt.

      "Khốn kiếp, tôi muốn cứu người! Đưa chìa khóa cho tôi!" Thẩm Tòng Thiện giận đến mức chửi ầm lên, đá đá về phía của , nhưng trong lúc tức giận quên chiếc váy bó sát người mặc người bị xé ra đường vết rách để tiện cho việc đánh nhau trước đó.

      "Xoẹt--" túm lấy bắp chân của , kéo giật xuống, chiếc váy hoàn toàn rách thành làm đôi, bắp chân thon dài trắng nõn của cứ như vậy che được chút nào mà phơi bày ở đáy mắt của .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Phản kháng

      Editor: smizluy1901

      Tiếng tơ lụa bị rách trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặt biệt ràng, Thẩm Tòng Thiện mơ màng trong nháy mắt đầu óc tỉnh táo lại mấy phần.

      "Lưu manh, buông tay!" vẫn nắm chặt cửa xe, bắp chân lại bị kéo thẳng kéo cao, cả người ra tư thế xấu hổ và kỳ quặc ở ngay trước mặt của , tức giận mắng, nhưng thốt ra cũng là giọng trầm khàn, hề có lực uy hiếp.

      nhếch mày rậm, hừ lạnh tiếng, "Lưu manh?"

      Từ góc độ của nhìn xuống, da thịt trắng noãn, hai chân khiến người ta mơ mộng viển vông, vòng eo mảnh khảnh, đường cong uyển chuyển, hai mắt mơ màng cùng vẻ mặt kiềm nén, nên nhìn nên nhìn đều thu hết vào trong mắt, bất quá lại thấy thoải mái.

      "Có xuống xe hay ?" lại lạnh giọng mở miệng, thân hình cao lớn được bóng đêm bao phủ, tỏa ra cảm giác bức ép nặng nề khó mà xem .

      " xuống." Từ chối thẳng thừng, muốn rút chân lại, người đàn ông lại càng giữ chặc hơn, càng giãy dụa công dụng của thuốc càng phát tác nhanh hơn, rất nhanh quần áo bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào người, khiến hít thở càng khó khăn hơn.

      Cảm nhận được lòng bàn tay nhẵn nhụi và nóng bỏng, nhìn thấy hai mắt càng lúc càng mông lung và hai má ửng hồng, khóe miệng Hàn Dập Hạo bỗng nhếch lên nụ cười trêu tức.

      " xuống phải ?" đương nhiên nhìn ra bị bỏ thuốc, thấy bộ dáng cố gắng kiềm chế của , dường như là hiệu lực của thuốc vẫn , nhưng dưới tình huống như vậy, còn toàn tâm toàn ý muốn cứu người, bỗng nổi lên lòng hiếu kỳ, muốn xem xem rốt cuộc có thể kiên trì đến mức nào.

      đột nhiên cúi thấp người, bàn tay men theo bắp chân mịn màng săn chắc của hướng lên , động tác càn rỡ lớn mật.

      Ngọn lửa trong thân thể cháy sạch, thần trí rời rạc mơ hồ, thân thể nóng bỏng giống như lửa thiêu trong địa ngục, mà bàn tay lạnh băng như nước của vuốt ve mơn trớn da thịt sắp bốc cháy của , mang lại cảm giác thoải mái kỳ lạ, làm cho suy nghĩ của càng lúc càng rối loạn.

      "Dừng tay..." khẽ kêu lên tiếng, thanh lại như muỗi kêu, dường như thể nghe thấy.

      dùng sức ngồi dậy, muốn đẩy ra, sức lực lại giống như bị rút sạch, yếu ớt mà đánh vào người của người đàn ông, nhưng lại lay chuyển được chút nào.

      "Chết tiệt, chớ lộn xộn." Cơ thể mềm mại của người con càng ngừng cọ xát ở người của , khiến cho Hàn Dập Hạo ôm tâm tính bởn cợt, ánh mắt càng lúc càng ám chìm.

      Thẩm Tòng Thiện vốn có nghe thấy cái gì, chỉ muốn dựa vào tia lý trí và sức lực cuối cùng, đẩy người đàn ông chiếm tiện nghi ở người ra, tuy nhiên, lại có chú ý tới thân thể của dần dần thay đổi.

      "Tên cầm thú này, cút ngay!" vừa đánh vừa mắng, nhưng căn bản biết mình cái gì, làm cái gì, dựa vào bản năng, cắn vào cái cổ của Hàn Dập Hạo cái.

      Đột nhiên truyền đến đau nhói lại càng kích thích thần kinh của
      Nhiều hơn, giống như con mèo hoang bị mài mòn móng vuốt, cho dù dùng sức đánh thế nào, cũng gây ra cho bất kỳ tổn thương gì, trái lại càng kích thích chinh phục ham muốn của hơn.

      “Đây là tự chuốc lấy.” Đôi mắt thâm thúy của dần dần nhiễm đỏ, kiềm nén được dục vọng bị khơi mào, động tác trong tay càng lúc càng mãnh liệt.

      men theo bắp chân thon dài mịn màng của vuốt ve lên , ở lúc gặp phải kháng cự, trực tiếp tách chân ra, đặt thân thể cao lớn của mình vào trong đó, tay khác xoa bóp mềm mại đẫy đà của .

      “Dừng tay!” hoang mang ngẩn đầu, muốn bảo dừng lại, nhưng trong nháy mắt bị chiếm lấy đôi môi, tiếng vọng tiêu tan ở trong môi lưỡi nóng bỏng đó.

      “Um…” muốn ngậm chặt răng, lại bị kịch liệt cạy mở hàm răng ra, cái lưỡi rồng bá đạo của tiến quân thần tốc quấn lấy cái lưỡi đinh hương của . Mút chặt lấy.

      Nhiệt độ trong khí ngừng tăng cao, nụ hôn cũng khiến hai người thở gấp.

      Ánh mắt của Hàn Dập Hạo càng nóng bỏng hơn, nghĩ tới hương vị của lại ngọt như vậy, sống hai mươi bảy năm, cũng từng có ít phụ nữ, nhưng chưa từng có bất kỳ người con nào giống như vậy, chỉ nụ hôn, kích thích lên tất cả dục vọng của , khiến giống như đứa trẻ biết chuyện, chỉ muốn ngừng tìm kiếm vẻ đẹp của .

      Mà Thẩm Tòng Thiện sớm bị công hiệu của thuốc khống chế, cũng dần dần từ phản kháng biến thành vụng về đáp lại, trong đầu của màu trắng xóa, giống như cả thế giới chỉ còn lại người đàn ông người mình, chỉ có , mới có thể khiến thoát khỏi hành hạ vô tận này.

      Nhận được đáp lại của , Hàn Dập Hạo càng có chút kiêng nể gì cả, kéo dây áo của xuống, bàn tay còn bất cứ vật gì che chắn nào, trực tiếp vuốt ve, bắt đầu hưởng thụ cảm giác tốt tại nơi nõn nà.

      Lý trí sớm rời khỏi thể xác, hoàn toàn để ý tới làm gì , chỉ biết là nụ hôn của , tiếp xúc với có thể xoa dịu nỗi đau đớn của .

      Nhưng, hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thanh chát tai xuyên vào màng nhĩ, phút chốc giống như chậu nước đá giội xuống đầu, khiến cho Thẩm Tòng Thiện tìm về tia lý trí từ tong trầm luân.

      Ý thức được mình làm cái gì, Thẩm Tòng Thiện xấu hổ dùng sức khẽ cắn, mùi máu tanh ngọt ngấy trong nháy mắt chảy ra trong miệng hai người, cùng thời khắc đó, công chân gập gối, cố sức đá vào bộ vị trí mạng của người đàn ông.

      !” quá say đắm vị ngọt của , Hàn Dập Hạo hoàn toàn có phòng bị đá vào như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

      Mặc dù bây giờ sức lực của lớn, nhưng bộ phận yếu ớt nhất của người đàn ông đột nhiên bị đá như vậy, đủ để khiến Hàn Dập Hạo đau đến chỉ trong phút chốc quên phản ứng.

      Mà thừa cơ hội này Thẩm Tòng Thiện huých khuỷu tay trúng xương sườn của , lại dùng sức đẩy, thoát khỏi vây khốn từ dưới người .

      đáng chết, ra tay độc ác! Sắc mặt của Hàn Dập Hạo xanh mét, môi mỏng mím chặt, nửa khuôn mặt điển trai ở trong bóng tối, bởi vì tưc giận và đau đớn, hơi thở cả người vô cùng đáng sợ.

      Nhưng Thẩm Tòng Thiện lại điếm xỉa đến , nhìn thấy màn hình dộng hiển thị chính là điện thoại của đồn, vội vàng nhận.

      Quả nhiên là đồng nghiệp gọi điện tới cho biết tìm được Lysa, bảo cần lo lắng.

      Nhưng còn chưa kịp trả lời, điện thoại trong tay bị người khác đoạt lấy, ném ra ngoài xe, “Bộp” tiếng nát vụn.

      Lúc này, Thẩm Tòng Thiện mới có thời gian nhìn thẳng vào Hàn Dập Hạo, ánh mắt nhìn như muốn giết người, gằng từng chữ mắng: “Tên lưu manh này, cầm thú, cặn bã, tôi nhất định kiện tội cưỡng gian bất thành.”

      Tất cả hiệu lực của thuốc đều có tác dụng trong thời gian nhất định, may mà liều lượng Thẩm Tòng Thiện uống nhiều lắm, hơn nữa nhẫn nại của siêu mạnh. Bây giờ thần trí của tỉnh tái hơn nhiều, nhưng cũng biết, thể kích động, nếu tốc độ lưu thông của máu tăng nhanh hơn làm hiệu lực của thuốc phát tác lần nữa, cho nên cố kiềm nén tức giận cuồn cuộn trong lòng, bình tĩnh mắng chửi những từng chữ ràng.

      Lúc này, đầu tóc rối bù, quần áo ngay ngắn, cánh môi xinh bị hôn sưng đỏ, mắt to xinh đẹp vì tức giận mà sáng ngời, cả người rút vào góc, nhìn giống như con mèo xù lông, khắp người giữ tư thế tấn công nhưng lại vô cùng yếu ớt.

      tay che ngực, tay kéo làn váy xuống, cố gắng muốn che kín người, nhưng nghĩ tới quần áo bị kéo càng lúc càng xốc xếch hơn, môt phần da thịt trắng hồng phơi bày ở trong khí, hấp dẫn vô cùng.
      Last edited: 7/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Uy hiếp

      Nghe thấy lời của , nhìn lại bộ dáng lúng túng của ngay trước mắt, Hàn Dập Hạo bỗng nở nụ cười xấu xa, khớp ngón tay thon dài của dời đến chỗ cổ áo, động tác chậm chạp mà cởi nút áo sơ mi, lộ ra làn da màu đồng, ánh mắt của lạnh lùng mà còn hàn, mang theo hơi thở hiểm độc khiến người ta rét mà run, người đàn ông cao lớn như Satan phủ xuống, tiến đến gần Thẩm Tòng Thiện, giọng lạnh như sắt: "Vậy bổn thiếu định tội danh này thành ."

      " dám!" Mặc dù Thẩm Tòng Thiện có tố chất tâm lý tốt, nhưng ở dưới tình huống như vậy, đối phương lại mạnh như thế, cũng có chút hoảng.

      nhịn được ôm chặt hai tay, rụt người lại, hơi ngẩng đầu, mắt to xinh đẹp cảnh giác nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Hàn Dập Hạo, vừa tức giận vừa thù hận.

      " xem bổn thiếu có dám hay ?" dîεn⊹đàη⊹lε⊹qµy⊹đôn⊹¢omAnh hừ lạnh tiếng, thân thể ngang tàng đột nhiên cúi thấp, hai tay chống ở hai bên đỉnh đầu của Thẩm Tòng Thiện, tầm vóc cường tráng phủ xuống cái bóng mờ lớn, che phủ toàn thân thể của , khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh, con ngươi sáng lấp lánh, cả người giống như con báo săn đẹp mắt, vận sức chờ phát động.

      Đương nhiên Thẩm Tòng Thiện biết dám, làm cảnh sát, rất tình huống bây giờ bất lợi với cỡ nào, trúng thuốc kích thích, cho dù cưỡng bức , cũng hoàn toàn có thể thành là chủ động, huống chi thuốc phải là hạ, căn bản có bất cứ quan hệ nào với .

      Hơn nữa, mặc dù Thẩm Tòng Thiện biết thân phận của , nhưng mơ hồ đoán được thế lức rất lớn sau lưng , nếu dễ dàng có thể can thiệp vào việc bổ nhiệm của cục thị.

      Nhưng, cho dù là thiên hoàng lão tử, cũng tuyệt đối tỏ ra yếu thế đối với , ánh mắt trong veo, môi hồng khẽ mở, dùng giọng bình tĩnh hề gợn sóng mà chậm rãi thốt ra: "Tôi biết dám, nhưng tôi cũng phải cho biết, nếu như tối nay làm bất cứ chuyện tổn thương gì đối với tôi, Thẩm Tòng Thiện tôi thề với trời, tuyệt đối khiến trả giá lớn. cần biết là người như thế nào, cũng mặc kệ thế lực sau lưng lớn cỡ nào, chỉ cần tôi còn là cảnh sát nhân dân, tôi nhất định tự tay bắt ."

      phải là uy hiếp, phải là đe dọa, chỉ là ra , tỏ lợi hại, chỉ cần dám làm càn, thân là cảnh sát, tuyệt đối tin rằng pháp luật trừng trị .

      "Ha ha." Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của chọc bật cười, khi người đàn ông điển trai cười càng hấp dẫn hơn, nhưng đầy giễu cợt, "Ý của là, chỉ cần khiến còn làm cảnh sát, có cách nào, phải ?"

      "Vậy coi như là thừa nhận?" đột nhiên hỏi.

      "Thừa nhận cái gì?" hỏi ngược lại.

      "Chuyện tôi bị cách chức là động tay động chân phía sau." phải là nghi ngờ, mà là khẳng định, mặc dù trước đó cũng lờ mờ đoán được, nhưng bây giờ kết luận trăm phần trăm chuyện này là giở trò quỷ.

      "Mật lệnh của bổn thiếu là để cho biến mất khỏi cảnh đội, nhưng hiển nhiên những người bên dưới hành bất lực." trả lời cách thoải mái.

      "Rốt cuộc là ai." nhịn được hỏi.

      " chỉ cần nhớ kỹ, bổn thiếu là người có thể khống chế vận mạng sinh tử của người khác, hiểu chưa?" dùng lòng ngón tay chứa vết chai ngả ngớn mà vuốt ve gương mặt nhẵn mịn bóng loáng của , thái độ mập mờ.

      Gia thế của mạnh đến mức chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên, rất tò mò, đối mặt với người đàn ông có thể thao túng tiền đồ của , là loại phản ứng nào? kinh hoàng, sợ hãi, hay là nhảy vào ôm ấp thương?

      "Lấy bàn tay bẩn thiểu của ra." Song, lại chỉ gạt bàn tay của ra, hơi nâng người lên, sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào mắt , " cũng nhớ kỹ cho tôi, vận mạng của tôi trừ tôi ra, ai cũng thể khống chế. có biết tại sao hại chết tôi ? Có lẽ lời của ngay cả cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng dám nghe theo, nhưng tôi cũng phải là loại người yếu đuối đến mức có thể mặc cho người ta bóp dẹt nắn tròn như trong tưởng tượng của . Chức vị của tôi, quân hàm của tôi đều là dựa vào bản lĩnh có được. Tỉ suất phá án của tôi là cao nhất cả phân cục thậm chí là phân khu, số người cứu nhiều hơn tưởng tượng. Có thể đỏ mặt chút nào, tôi tuyệt đối là người cảnh sát tốt. Mà chính phủ và nhân dân là tuyệt đối nhìn người cảnh sát tốt bị kẻ cặn bã xã hội, con mọt quốc gia hãm hại. Cho nên, mời thu hồi bộ dạng ta đây của lại, phải tất cả mọi người đều bị dùng quyền đè chết."

      gần như là tuyên chiến, xác nhận chính là người đứng đằng sau hại chuyển nơi khác, tức giận, là tuyệt đối thể nào, mặc dù quang minh chính đại lẫm liệt, nhưng nghĩ đến mình liều mạng làm việc như thế, lại bởi vì câu của Nhị thế tổ[1], bị cách chức, trong lòng của dễ chịu chút nào.

      [1] Nhị thế tổ: chỉ người có tiền, có quyền, có thế.

      "Cặn bã xã hội sao? Con mọt quốc gia ư?" Sắc mặt của cũng thay đổi, góc cạnh khuôn mặt như bức tượng điêu khắc của các vị thần, tuyệt đẹp lại lạnh lùng, " , quá tự cho là đúng rồi đấy, nhưng ra là tự chui đầu vào rọ."

      Với thân phận và địa vị của , dám nhục mạ cũng có mấy người, còn dám hết lần này đến lần khác khiêu chiến nhẫn nại cuối cùng của , là người đầu tiên.

      "Cho dù xuống địa ngục, tôi cũng kéo theo cùng. Nếu như lại dùng thủ đoạn hạ lưu, đào sâu ba thước tôi cũng tìm ra ." căm tức nhìn , trái lại chịu thua kém mà thốt ra lời đe dọa.

      xong, liếc nhìn thêm cái nào nữa, dùng sức đẩy ra, bước xuống xe, ngay trước mặt , hung hăng đóng sầm cửa xe, cũng quay đầu lại thẳng về phía trước.

      Hàn Dập Hạo nhìn chân trần đường cái, nhìn sống lưng gầy gò lại cao ngất của , trong lúc nhất thời có chút sững sờ.

      Bước chân của hơi có chút chênh vênh, nhưng lại rất kiên định, quần áo của cực kỳ xốc xếch, tóc dài màu đen xõa ở sau ót, ánh đèn đường ven đường vẩy xuống ánh huỳnh quang màu cam, vẩy ở bóng lưng của , tạo nên tuyệt đẹp khiến tim người ta đập thình thịch, giống như cánh bướm gãy, rách nát nhưng vẫn chói lọi.

      Đột nhiên ý thức được mình lại nhìn bóng lưng của mà xuất thần, Hàn Dập Hạo nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng, ngồi trở lại ghế lái, lại khởi động xe, động cơ công suất lớn phát ra tiếng "Rền" ở trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội.

      Nếu như còn là cảnh sát phải , rất tốt, vậy bổn thiếu cho cơ hội, để cho trở thành cảnh sát tốt thực , cảnh sát quốc tế.

      Nghĩ đến đây, Hàn Dập Hạo nhịn được nhếch miệng lên, cảnh sát bé này vốn mang đến cho "Bất ngờ", lần sau gặp mặt xem còn có ý chí cứng như sắt thép như vậy nữa hay ?

      Trong đêm tối, Thẩm Tòng Thiện nghe tiếng khởi động máy của chiếc xe thể theo phía sau, chân giẫm đạp mặt đất lạnh băng, cảm nhận lạnh lẽo xâm nhập vào xương tủy, thân thể đau nhức cùng với vết thương đau buốt đều kéo tới, thực nỗi, dựa vào thân cây từ từ trượt xuống.

      thực rất mệt, rất lạnh, nhưng trước sau như , ở lúc cần an ủi và giúp đỡ, bên cạnh ai, vì vậy, chỉ có thể trở nên kiên cường.

      Nghỉ ngơi lát, lại đứng lên, chầm chậm về phía trước.

      Nhưng biết, chờ đợi ở phía trước, đến tột cùng cái gì.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hay quá, cố lên nàng ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :