1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Mỹ Nhân Như Ngọc
      Edit: Bỉ Ngạn

      Nghe thấy tiếng động, Liên Mạn Nhi cũng phát nhánh cây mình cầm trong tay đích thị là khác thường. Nàng có chút cúi đầu nhìn xuống phát tay mình cầm lấy chính là nửa ống tay áo của ai đó.

      Nơi này có người, vậy mà nàng lại hề phát !

      Liên Mạn Nhi vội vàng vuông tay ra, dựa vào tảng đá bên cạnh, đồng thời uốn éo thân thể, kết quả là cùng người kia chạm mặt nhau.

      Tim Liên Mạn Nhi đột nhiên đập nhanh hai nhịp. Đó là người có vẻ mặt hơi tái nhợt, nhưng chút cũng ảnh hưởng đến cảm nhận. “Như con vậy”, trong đầu Liên Mạn Nhi lập tức xuất bốn chữ như vậy.

      Đúng vậy, người trước mặt chính là nam tử, thoạt nhìn được tuổi tác, mặc trường bào màu trắng tay áo có thêu hình mặt trăng, lưng tựa vào đoạn tường đất, nửa ngồi nửa nằm tại đó. Liên Mạn Nhi kiếp trước từng gặp nhiều tuấn nam mỹ nữ, nên từ đây về sau, người Liên gia chỉ có dáng vẻ bình thường, nhưng nam tử này đích thị là quá đẹp, khiến cho nàng kinh ngạc thôi.

      Trong khí có mùi máu nhàn nhạt, Liên Mạn Nhi nhìn vào bên trong đôi mắt đen nhánh của nam tử, trong lúc này nó có chứa bất kì thứ gì, lại khiến cho nàng muốn kêu lớn lên tiếng liền nuốt vào bụng.

      Cũng là, nam tử này phải là người nông thôn phụ cận gần đây, lại bị thương, tiếng động ngồi ở chỗ này. Liên Mạn Nhi theo bản năng cảm thấy có nguy hiểm, cũng đoán được, tiếng kêu sợ hãi thể giúp nàng, ngược lại có thể khiến cho tình trở nên nghiêm trọng.

      chứng minh, hành động này của nàng là phi thường sáng suốt. Bởi vì nhân lúc nàng để ý, nam tử kia vươn tay ra hướng ra sau đầu nàng, thấy nàng im lặng, mới ra tay, chậm rãi thu tay về.

      Liên Mạn Nhi cùng nam tử nhìn nhau lát.

      Nam tử này bị thương rất nghiêm trọng, nhưng chỉ chỗ, đùi, lưng, còn có cánh tay, đều có vết thương, nhất là vết thương đùi vẫn còn chảy máu, máu của thấm đẫm mặt đất.

      Trong thôn cũng có người như vậy, Liên Mạn Nhi trong lòng có rất nhiều nghi vấn.

      “Ngươi… phải là người trong thôn của chúng ta.” Liên Mạn Nhi cố gắng giữ tỉnh táo, dùng giọng bình thường nhất có thể để trần thuật, “Ngươi bị thương?”

      “A.” Nam tử hiểu kêu lên tiếng, đôi mắt nhìn Liên Mạn Nhi từ xuống dưới.

      Ưu nhã đấy, nhưng đồng thời cũng là dã thú cực kì nguy hiểm. Bởi vì bị thương, trở nên càng thêm nguy hiểm. Liên Mạn Nhi cảm thấy nguy hiểm, cũng xác định nguy hiểm tới từ nam tử trước mặt.

      “Ta có thuốc, có thể giúp ngươi.” Liên Mạn Nhi , “Hoặc là, ta trở về trong thôn, tìm người tới giúp ngươi.”

      “Ngươi là người trong thôn dưới núi?” Nam tử mở miệng , cũng phải là tiếng địa phương, mà là tiếng Quan Thoại. ( Tiếng Quan Thoại hay là tiếng Quảng Đông chính là ngôn ngữ riêng ở mỗi vùng địa phương của TQ. Giống như VN vậy )

      “Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi đáp.

      Nam tử lại , dường như phân vân, đối với vết thương vẫn chảy máu của mình có chút để ý nào.

      “Miệng vết thương của ngươi vẫn còn chảy máu.” Liên Mạn Nhi khẽ.

      Nam tử kia liền nhíu mày, cũng cần nhắc nhở , biết tình huống tại của , quả là gay go. Thủ hạ phân tán, bị người đuổi giết, bản thân bị trọng thương, túi thuốc cùng những đồ vật khác cũng bị thất lạc. Miệng vết thương của cần được xử lý gấp, nhưng nguy hiểm lại cận kề, chỉ cần thoáng lộ ra chút sơ hở, có thể lập tức chết ngay.

      bé này đột nhiên từ trời giáng xuống, là lá bùa hộ mạng, hay là….

      “Ở đây ta có thuốc.” Liên Mạn Nhi lấy bình sứ trong giỏ xách ra, “Thứ này mọc ở tên núi, có thể cầm máu.”

      Ánh mắt nam tử rơi mặt của Liên Mạn Nhi, lại nhìn qua cái lọ trong tay nàng nhưng lại lời nào.

      Liên Mạn Nhi chầm chậm mở nắp cái lọ, cho xem trong bình là Mã đề bao.

      “Bộ dáng trông thế, nhưng mà hiệu quả tệ chút nào.” Liên Mạn Nhi thấy nam tử cũng có phản đối, liền từ trong bình lấy ra mấy cây mã đề bao to..

      Đầu tiên là vết thương đùi, xem ra được xử lý qua rồi, nhưng mà máu vẫn còn chảy. Liên Mạn Nhi cho tới bây giờ cũng chưa tùng thấy vết thương nào nghiêm trọng như vậy, nam tử lời phản đối, Liên Mạn Nhi liền đem đống mã đề bao xé ra, đặt ở vết thương đùi , tầng tầng lớp lớp, liên tiếp dùng mười cái mã đề bao, rốt cuộc cũng khiến cho máu ở miệng vết thương ngừng chảy, Liên Mạn Nhi thở dài hơi.

      Trong lúc này, nam tử kia phi thường yên tĩnh, mặc kệ Liên Mạn Nhi làm gì, giống như chuyện căn bản liên quan đến , nhưng Liên Mạn Nhi cảm giác được nam tử có chút khẩn trương, nên động tác của nàng cũng đặc biệt cẩn thận.

      Máu ngừng lại, nhưng miệng vết thương vẫn còn cần băng bó, Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, liền tháo giày, lấy miếng vải ở chân làm băng gạc.

      Nam tử rốt cục cũng động đậy, mặt tái nhợt lộ ra tia nghi hoặc, mặt liền đỏ ửng.

      “Đợi chút, ngươi, ngươi muốn dùng ngươi cái kia…” Vải bó chân?

      Ở thời đại này, nữ nhân bó chân mà để lộ chân trước mặt nam tử, có ý tứ đặc thù. Vải bó chân cũng được coi là rất riêng tư đấy. Nam tử hiển nhiên bị hành động này của Liên Mạn Nhi làm cho kinh hãi rồi, hơn nữa cũng muốn dùng vải bó chân của nữ nhân.

      “Ta có bó chân”, Liên Mạn Nhi biết vì cái gì nàng lại kiên nhẫn như thế, có lẽ là cảm giác được nguy hiểm và xuất phát từ nguyên nhân muốn tự vảo vệ mình, “Miệng vết thương của ngươi nhất định phải được băng bó, những vải này là dùng để lót giày, nhưng mà cũng rất sạch , ngươi cần lo lắng.”

      Liên Mạn Nhi xong, đưa tấm vải cho nam tử nhìn.

      Nam tử nhìn giày của Liên Mạn Nhi, xác thực là chưa từng bó chân, mà băng gạc kia cũng rất sạch , lúc này mới còn ý kiến gì nữa.

      Liên Mạn Nhi dùng băng gạc băng vết thương đùi của , còn băng bó rất chặt chẽ.

      Xử lý xong vết thương đùi của nam tử, Liên Mạn Nhi mới ngẩng đầu.

      “Còn có vết thương ở những chỗ khác, cũng nên xử lý chút .” Liên Mạn Nhi lại duỗi tay lấy nấm Mã đề bao.

      “Ừm”, nam tử có chút nghiêng người, cũng thuận lợi cho Liên Mạn Nhi xử lý vết thương gần eo của .

      Liên Mạn Nhi nao nao, bởi vì phía eo bên này của nam tử, căn bản có vết thương. đợi Liên Mạn Nhi có phản ứng, tay trái của nam tử để lên đầu vai của nàng, nhàng mà đè lên.

      đúng, Liên Mạn Nhi nghĩ gì, mà theo bản năng hướng người nằm sấp ở mặt đất. Cùng lúc đó, tay phải nam tử xuyên qua khe hở ở cánh tay cùng eo của Liên Mạn Nhi. Khóe mắt Liên Mạn Nhi khẽ nhướn nhìn thấy trong tay áo nam tử có ánh sáng bắn qua, lập tức nghe thấy tiếng kêu đau đớn, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất.

      Liên Mạn Nhi nằm ở chỗ này, cũng dám cửa động, nàng thậm chí còn biết, nàng còn sống hay .

      Nam tử duỗi tay vỗ vỗ lên bả vai Liên Mạn Nhi.

      “Tốt rồi, có việc gì rồi, đứng lên .” Nam tử , trong giọng có chút nhõm dễ phát .

      Liên Mạn Nhi tay nắm chặt thành quả đám, cố gắng để mình quá run rẩy, chậm rãi từ mặt đất đứng lên. mặt đất cách nàng cùng nam tử chưa đầy năm bước chân, có nam nhân mặc đồ màu nâu giả trang. Nam tử kia cúi đầu, quỳ ở nơi đó, chỗ lưng lộ ra phi tiêu màu đỏ.

      Liên Mạn Nhi che miệng lại, nàng tự nhận mình là gan , nhưng mà tuyệt đối chưa đạt tới trình độ thản nhiên khi đối diện với những tình huống như thế này.

      “Tiếp tục .” Nam tử với Liên Mạn Nhi .

      “Tiếp tục cái gì?” Liên Mạn Nhi bật thốt lên hỏi.

      Nam tử nhíu mày.

      “….Ah, được.” Liên Mạn Nhi giờ mới hiểu được lời , lại muốn để cho nàng tiếp tục xử lý vết thương cho .

      Liên Mạn Nhi dường như dùng hết cả bình nấm mã đề bao, lại đem băng gạc bên chân còn lại cống hiến nốt, rốt cục cũng đem miệng vết thương cánh tay cùng lưng đều xử lý tốt. Quá trình này có chút chậm, là do nàng cố ý đấy. Trước mặt mỹ nam như ngọc này, nhưng đồng thời cũng giết người chớp mắt. Tại nơi núi rừng hoang vu này, có thể giết nàng diệt khẩu hay ?

      “Này, ta dám là ta cứu được ngươi, nhưng tốt xấu gì ta cũng giúp ngươi.” Liên Mạn Nhi chậm rãi mở miệng .


      **Lời Edit : Ngủ dậy sớm làm được chương này ! Mà căn bản chương này cũng ngắn hehe. Ta vẫn trong quá trình thuần việt hết những gì có thể ! Hi vọng mọi người thích !
      tart_trung, Phương LăngAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Mũi tên như cầu vồng
      Edit : Bỉ Ngạn

      “Ta chỉ là nữ hài tử ở nông thôn, hiểu biết nhiều lắm, nhưng ta có thể hiểu được cái gì nên , cái gì nên. tình hôm nay, ta cam đoan khi ta quay đầu quên ngay, cũng đem tình phát sinh ở trước mặt người khác … cho dù chỉ là chữ.”

      Liên Mạn Nhi cẩn thận lên tiếng cũng đồng thời đánh giá nam tử.

      Nam tử dùng ánh mắt đánh giá nghiên cứu Liên Mạn Nhi. bị người đuổi giết, sức lực gần như cạn, nhưng vẫn còn có sát thủ chặt chẽ theo đuổi phía sau. biết nếu như tiếp tục chạy trốn, chết trong tay sát thủ. Cho nên, mới chọn cái sườn đất này ngồi xuống, lấy yếu ứng mạnh, mở cửa đợi sát thủ kia đến. Liên Mạn Nhi lại đột nhiên xuất , ngay từ đầu tưởng rằng là sát thủ đối phương an bài. Sở dĩ ngay từ đầu có liền giết Liên Mạn Nhi, vì cái cách Liên Mạn Nhi từ trời rơi xuống giống sát thủ, nàng cũng có sát khí, thậm chí còn lộ ra nhiều điểm trí mạng ở trước mặt . Mà khí lực của chỉ có thể ứng phó được với người.

      Dù vậy, cũng có buông lỏng.

      Chỉ cần Liên Mạn Nhi làm có chút bất an, chút do dự mà giết nàng. Thế nhưng nàng lại trấn định, tận tâm trị thương cho .

      Sau đó, tên sát thủ kia rốt cuộc cũng đuổi tới. giả vờ để cho Liên Mạn trị thương cho , cố ý lộ ra sơ hở, quả nhiên khiến sát thủ kia ra tay, cuối cùng cũng dùng ám tiễn giải quyết tên đó.

      Liên Mạn Nhi đúng là giúp , nhưng mà chuyện của lại thể để cho bất luận kẻ nào biết .

      quả có ý định giết Liên Mạn Nhi diệt khẩu.

      Nhưng mà trấn định của Liên Mạn Nhi đánh tan ý muốn giết người của . cần nhiều lời, rất thông minh, cũng tự cho là bản thân mình thông minh, chỉ thông minh đúng lúc, đúng là hiếm thấy.

      “Ta tuyệt đối muốn dính tới phiền toái.” Liên Mạn Nhi nhìn thẳng vào nam tử mà .

      “Ngươi mấy tuổi rồi hả?” Nam tử đáp, hỏi lại.

      “Mười tuổi.” Liên Mạn Nhi đáp.

      “Sao lại bó chân?” Nam tử giọng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, chính cũng có chút kinh ngạc.

      phải nữ hài tử nào cũng đều bó chân.” Liên Mạn Nhi cũng có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn đáp lại, “Trong nhà dù sao cũng phải có người làm việc. Hơn nữa ta cũng thích bó chân.”

      đến đây, Liên Mạn Nhi vội ngừng lại. kỳ quái, tại sao nàng lại phải với điều này?

      “Vẫn là nên bó chân .” Nam tử lại .

      Nàng và , dưới loại tình huống này, bàn về cái đề tài này, là quỷ dị, lần này Liên Mạn Nhi có lên tiếng.

      Liên Mạn Nhi xử lý tốt tất cả các vết thương người nam tử.

      “Ngươi cần tìm người hỗ trợ sao? À mà này, nếu như ngươi đói bụng, ta có thể tìm chút thức ăn đến cho ngươi.” Liên Mạn Nhi , nam tử này có lẽ chết được, nhân lúc tâm tình tệ, nàng phải nghĩ cách sớm thoát thân.

      Nam tử nhìn nhìn Liên Mạn Nhi, con ngươi đen nhánh, tựa hồ nhìn thấy đáy lòng của Liên Mạn Nhi. Ánh mắt này phải là ánh mắt của người bình thường.

      “Ngươi .” Nam tử .

      “Ừm được.” Liên Mạn Nhi liền đứng lên, nam tử như vậy, khiến nàng có chút ngoài ý muốn.

      “Chờ chút.”

      Liên Mạn Nhi vừa cầm rổ, mới được vài bước, chỉ thấy nam tử sau lưng gọi nàng.

      Thân thể Liên Mạn Nhi liền lập tức cứng đờ, người này đổi ý chứ. Nàng nghĩ nên nhanh chóng bỏ chạy, nhưng nghĩ tới thủ đoạn nam tử này đối phó với hắc y nhân kia, ai biết trong tay áo nam tử này còn có cái ám tiễn kia hay , nàng cũng dám mạo hiểm như vậy.

      “Chuyện gì?” Liên Mạn Nhi chậm rãi xoay người, trấn định mà hỏi lại.

      Nam tử vẫn như trước dựa vào sườn đất ngồi, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của , Liên Mạn Nhi thấy nét mặt của .

      “Quên hỏi ngươi, ngươi tên là gì?” Nam tử hỏi.

      “Ah, ta….” Liên Mạn Nhi thoáng nghĩ chút, có nên dùng tên giả nhỉ? Nghĩ lại cảm thấy cái này quan trọng, “Ta gọi là Mạn nhi, Liên Mạn Nhi.”

      “Liên Mạn Nhi”. Nam tử nhàng nhắc lại lần, rồi gật đầu với Liên Mạn Nhi, “Ngươi ”.

      “Ngươi bảo trọng.” Liên Mạn Nhi với , rồi xoay người rời lần nữa. Đợi khi ra khỏi tầm mắt của nam tử, Liên Mạn Nhi mới quay đầu nhìn lại, quả nhiên là nhìn thấy nam tử kia nữa rồi, nàng bắt đầu chạy.

      An toàn! Đợi đến khi chạy đến núi, Liên Mạn Nhi mới dừng lại để thở, thầm nghĩ, tại có lẽ an toàn rồi.

      “Nhị tỷ, tỷ đâu thế, sao lại cả buổi vậy?” Tiểu Thất tới trước mặt Liên Mạn Nhi, nhận lấy cái rổ trong tay nàng, phát bên trong có gì, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi thăm, “Ủa , tỷ tỷ phải tỷ hái táo chua sao?”

      “Đột nhiên tỷ cảm thấy có chút thoải mái, liền ngồi xuống bóng cây gần đó để nghỉ ngơi.” Liên Mạn Nhi đáp. Nàng cũng có ý định đem chuyện vừa rồi cho bất kỳ kẻ nào, cũng phải xuất phát từ chuyện hứa hẹn, chỉ là muốn rước lấy phiền toái. Chuyện như vậy, tốt nhất là sớm quên hết thôi.

      “Tỷ, bây giờ tỷ sao rồi chứ?” Tiểu Thất nghe Liên Mạn Nhi như vậy, vội vàng đỡ tay Liên Mạn Nhi.

      có việc gì rồi, chút cũng có.” Liên Mạn Nhi cũng muốn làm cho Tiểu Thất vì nàng mà lo lắng, “Chúng ta nhanh trở về thôi.”

      Hai người trở về bên cạnh dòng suối dưới núi, Ngũ Lang nướng cá.

      “Trở về rất đúng lúc, cá chín ngay bây giờ.” Ngũ Lang .

      “Con cá này khẳng định là ăn rất ngon.” Tiểu Thất liền để rổ xuống, cùng Liên Mạn Nhi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, “Dùng nhiều muối tiêu để ướp mà.”

      Mấy ngày này Liên Mạn Nhi thường xuyên xuống ruộng rồi lên núi, đôi khi bắt chim , đôi khi là đào trứng chim cùng trứng gà rừng, đôi khi là kiếm mấy món ăn mới lạ, rau dại tươi. Những thứ này, có thêm chút đồ gia vị ăn mới ngon, mà Liên gia chỉ có muối thô. Liên Mạn Nhi cầm chút muối thô chế thành muối tinh, lại đem hoa tiêu nghiền thành bột, cho muối cùng bột tiêu vào bên trong nồi đảo đều lên, chế thành muối tiêu.

      Bỏ thêm muối tiêu vào đồ ăn, đương nhiên là càng thêm ngon.

      “Cho muội này Mạn Nhi !” Ngũ Lang nướng chín cá, chọn lấy phần nhiều thịt nhất đưa cho Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi nhận lấy con cá, con cá này dặm đều muối tiêu, da cá được nướng xốp giòn rồi, dù chưa ăn nhưng cái mùi thơm kia cũng đủ làm cho mêm người rồi. Liên Mạn Nhi đem cá đưa lên miệng, đột nhiên lại nhớ tới nam tử núi kia. Nàng có thể bình an ra, đúng ra là nam tử kia cũng muốn giết nàng. Là nàng suy nghĩ nhiều rồi. biết tại nam tử kia như thế nào rồi? ( Liệu có phải tương tư rồi ??)

      … …

      Khi nhìn thấy bóng dáng Liên Mạn Nhi biến mất, lúc này nam tử mới nhàng vỗ tay cái, lập tức có khoảng mười người nhảy ra ngoài, giống như là xuất từ dưới lòng đất vậy.

      Thủ lĩnh chính là người cao nhất, đến phía trước nam tử quỳ gối xuống.

      “Tất cả sát thủ được giải quyết, Thuộc hạ tới chậm, khiến đại nhân hoảng sợ, thỉnh đại nhân trách phạt.”

      Nam tử khoát tay áo, người này vội vàng đứng dậy đỡ nam tử đứng lên.

      “Đại nhân, vết thương của ngài…”

      “Tạm thời sao, được xử lý qua rồi.” Nam tử , “Về phủ thành trước, rồi tiếp tục bàn chuyện.”

      “Vâng, đại nhân, xe chờ ở dưới núi.”

      Nam tử gật đầu.

      “Đại nhân…. có cần giải quyết tốt hậu quả?” Người đàn ông có chút chần chờ, nhưng vẫn hỏi câu. giải quyết tốt hậu quả, tự nhiên phải chỉ những thi thể kia, bởi vì vừa rồi phân phó hai huynh đệ xử lý cái thi thể kia. hỏi chính là Liên Mạn Nhi.

      “Đại nhân, việc này rất cơ mật, nên có nửa điểm tiết lộ ra ngoài…” Nam nhân cẩn thận . Nếu như là bình thường, căn bản cần phải hỏi. Đại nhân làm việc, từ trước đến giờ luôn gọn gàng mà sạch , có lòng dạ đàn bà. Khi thấy đại nhân đuổi tiểu nương kia rời , nghĩ chắc đại nhân niệm tình tiểu nương giúp cầm máu băng bó vết thương, muốn nhìn thấy nàng chết ở trước mặt. Lúc đó, nghĩ phái huynh độ nào đó ra tay xử lý. Nhưng vượt qua dự tính của , đại nhân lại gọi tiểu nương kia lại chỉ để hỏi tên nàng ta.

      Liên Mạn Nhi.

      Nếu như đại nhân muốn Liên Mạn Nhi chết, căn bản là vẽ vời nhiều chuyện như vậy.

      tuy là nghĩ như vậy, lúc này vẫn như trước hỏi lên. Bởi vì, hành tung của đại nhân, tuyệt đối thể dùng bị bất luận kẻ nào biết .

      “Cơ mật…” môi nam tử liền lộ ra nụ cười lạnh, “Nếu là cơ mật, vậy những sát thủ này từ đâu mà đến!”

      “Đều là thuộc hạ sơ sẩy.” Nam nhân vội vàng .

      phải do ngươi, mà là ta…. quá coi thường bọn .” Nam tử , hướng về phía thanh niên vẫy vẫy, “Thập Tam, ngươi lại đây.”

      Nam tử được gọi là Thập Tam kia vội vàng tới trước mặt nam tử

      “Ngươi…” Nam tử dặn dò Thập Tam vài câu.

      “Thuộc hạ tuân mệnh.” Thập Tam đáp ứng, chỉ mấy cái nhảy liền biến mất ở lùm cây phía đằng sau.

      … …

      Ngũ Lang cùng Tiểu Thất mỗi người ăn con cá, ngẩng đầu lên nhìn thấy Liên Mạn Nhi ngẩn người cầm cá trong tay, ăn dù chỉ miếng.

      “Mạn Nhi sao vậy? Cá ăn được sao?” Ngũ Lang vội hỏi.

      phải, muội đột nhiên nhớ muội quên mội chuyện rất quan trọng.” Liên Mạn Nhi .

      “Chuyện gì?”

      “Buổi sáng trước lúc , mẹ có dặn dò phải nhổ cỏ đầy hai rổ rồi về, phía bên kia của Nam Sơn có đồng cỏ đấy.” Liên Mạn Nhi .

      “À, ra là việc này, cần phải gấp gáp,ta cùng Tiểu Thất , lúc là có thể đầy hai rổ thôi.” Ngũ Lang .

      Tiểu Thất liên tục gật đầu.

      “Thời gian cũng còn sớm, chúng ta cũng nên trở về nhà thôi.” Liên Mạn Nhi .

      “Vậy ta cùng Tiểu Thất vậy.”

      , muội ở chỗ này chờ hai người trở về.” Liên Mạn Nhi .

      Ngũ Lang cùng với Tiểu Thất cầm rổ, vừa ăn cá nướng, vừa về phía đồng ruộng

      Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang cùng Tiểu Thất xa, xa đến mức có quay lại cũng thể nhìn thấy nàng, liền vội vàng dùng lá cây bọc cá nướng lại, bước nhanh về chỗ ở phía sau núi kia.

      Liên Mạn Nhi vừa vừa nghĩ, nàng làm cái gì vậy, cái câu tìm giúp đồ ăn kia…chẳng qua là kế thoát thân của nàng, lúc ấy nàng căn bản có ý định tìm đồ ăn cho nam tử kia. vất vả mới thoát thân được ăn toàn, nàng làm sao vậy, lại vội vã chạy về nơi đó, muốn đưa cá nướng cho . Nàng thích nhất là ăn cá, thế nhưng từ lúc đó cho đến khi đến nơi này, nàng cũng chưa thử nếm thử con cá kia.

      Liên Mạn Nhi ở trong nội tâm đấu tranh, nhưng chân lại có dừng lại. biết vì cái gì, nàng hình như rất muốn gặp lại nam tử kia lần nữa, chỉ cần biết bình an là tốt rồi. Nếu như vẫn còn ở đó, nàng mang ra ngoài. Liên Mạn Nhi tự với mình như vậy.

      Đến khi đến nơi, Liên Mạn Nhi khỏi ngây người.

      Sườn đất nơi nam tử ngồi đó, nay bóng người, vết máu nhuộm đỏ mặt đất cũng còn thấy được nữa. ra, nhưng mà sao lại có phát dấu chân?

      Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm, về phía nơi kẻ đánh lén kia ngã xuống. Thi thể của người kia cũng thấy nữa, xung quanh có vết máu.

      Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng? , đó phải là ảo giác, chỉ cần nhìn kỹ, phía đám cỏ dại vẫn có chút dấu vết, có thể thấy lờ mờ vệt màu đỏ lá, sườn đất cũng có dấu vết bị động qua.

      Người kia rồi, hơn nữa là được người khác mang .

      chịu để cho nàng gọi người hỗ trợ, có lẽ là ở chỗ này chờ người. Vậy là hẳn bình an rồi. Nàng lại vội vã chạy về, muốn vẽ vời cho thêm chuyện.

      Trong tay cầm lấy cá nướng có chút nguội ngắt, có chút gió thổi qua, Liên Mạn Nhi có chút buồn vô cớ và cảm giác mất mát.

      … …

      Liên Mạn Nhi cầm rổ vào cửa thôn, mấy nữ hài tử ngồi ở dưới gốc cây liễu hóng mát, bên líu ríu cười.

      “Đây phải là Liên Mạn Nhi sao ?” cái trong đó ngẩng đầu lên

      “Liên Mạn Nhi, ngươi tới.”
      tart_trung, hoàiAndrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: chuyện phiếm !
      Edit : Bỉ Ngạn

      Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy, là Tử, bên cạnh có bé làn da ngăm đen đích thị là Thất Xảo, còn hai chị em lớn lên giống nhau và đều mặc quần áo màu xanh, người tên là Xuân Ni, người tên là Xuân yến, còn có người tuổi nhất trong nhà có trái Tầm Bóp là Nhị Nha, người còn lại tuổi lớn hơn chút gọi là Tiểu Hồng.

      Đều là những người Liên Mạn Nhi có chút quen biết, trong đó có hai tỷ muội Xuân Ni và Xuân Yến, trước đây thường cùng chơi chỗ với nàng, còn lại là đều muốn có chút quan hệ tốt với Liên Hoa Nhi.

      “Liên Mạn Nhi, sao bạn theo chúng ta chơi?” Nhị Nha chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi .

      “Liên Mạn Nhi, tới đây nghỉ ngơi chút.” Tiểu Hồng ngồi ở dưới bóng cây hô gọi.

      “Mạn Nhi, cũng còn sớm chưa đến giờ ăn cơm, ở đây cũng mát mẻ, nếu muốn muội cứ ở đây chơi , lát nữa về nhà cũng được.” Ngũ Lang .

      “Tỷ, chờ đệ cùng ca đem cá và cổ đưa trở về, đệ trở lại tìm tỷ.” Tiểu Thất .

      Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, từ khi nàng đến nơi này, cũng cùng đám nữ hài tử trong thôn kết giao. Về sau nàng còn ở lại chỗ này sinh sống, cũng nên có những bạn như thế này.

      Liên Mạn Nhi liền đem rổ trong tay mình đưa cho Ngũ Lang mang về nhà, nàng theo Nhị Nha kia đến dưới cây liễu, Xuân Ni cùng Xuân Yến cũng ngồi dịch sang bên cạnh, đem ụ đá nhường nửa cho Liên Mạn Nhi cùng Nhị Nha ngồi.

      “Mạn Nhi, đầu của bạn khỏi chưa?” Mấy nữ hài tử hỏi.

      Liên Mạn Nhi gật đầu, “Đều ổn cả rồi. Mọi người xem, băng gạc cũng dỡ xuống rồi.” “Ta nghe , có nhiều chuyện bạn đều nhớ .” Tiểu Hồng nhìn Liên Mạn Nhi .

      “Các nàng đều bạn bị đập đầu nặng, bị thế nên khiến người choáng váng.” Thất Xảo là người sảng khoái nên cách chuyện cũng sảng khoái.

      “Là ai ta choáng váng?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.

      Thất Xảo nhìn Tiểu Hồng, ý tứ kia hiển nhiên là ám chỉ Tiểu Hồng cho nàng ấy biết đấy.

      Tử ở bên cạnh phì tiếng rồi nở nụ cười.

      “Ta cái gì cũng chưa ,” Tiểu Hồng lập tức phủ nhận, lại khiến Tử tiếp tục cười nàng, “Có người còn bạn sắp chết nữa cơ.”

      Tiểu Hồng chuyện, lại quay sang nhìn Tử.

      Bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt, mấy nữ hài tử nông thôn mặc dù có chút tâm cơ, nhưng cũng thể ở ngoài mặt.

      “Mọi người thấy đấy, mình bây giờ phải là rất tốt đấy sao. Ai mà những lời kiểu này, mình nghĩ là ai đó trù mình đó.” Liên Mạn Nhi .

      “Mạn Nhi tỷ rất đúng, về sau bất kể ai cũng thể như vậy được nữa.” Thất Xảo vội vàng .

      Liên Mạn Nhi cảm thấy có gì thú vị, liền muốn nhanh chóng rời .

      “Mạn Nhi, Hoa tỷ tỷ nhà bạn lên huyện thành rồi phải , nàng lúc nào trở về, đồ cưới đều xử lý xong rồi hả?” Tiểu Hồng giữ chặt Liên Mạn Nhi, liên tiếp hỏi thăm.

      Mấy nữ hài tử ánh mắt nóng bỏng nhìn Liên Mạn Nhi.

      Hôm kia, Cổ Thị, lão đại, lão nhị Liên gia liền mang theo Liên Hoa Nhi, Liên Đóa Nhi, cùng Liên Tú Nhi cùng thị trấn, tìm Liên Lan Nhi để đặt đồ cưới cho Liên Hoa Nhi.

      Các nàng giữ chặt lấy Liên Mạn Nhi để hỏi chuyện, phải là muốn nghe ngóng tin tức xấu của Liên Hoa Nhi . Liên Mạn Nhi trong nội tâm giật mình, Liên Hoa Nhi phá vỡ vật đính hôn, Thất Xảo, Tiểu Hồng, cùng Tử lúc ấy đều ở đó. Từ đó về sau, các nàng bị Liên gia cự tuyệt đến thăm, Liên Hoa Nhi cũng dẫn mấy nữ hài tử trong thôn về nhà chơi nữa, mà Chu thị càng đối với cái đám dám can cảm đến thăm cháu cũng có sắc mặt tốt, đây cũng là nguyên nhân, nhiều ngày như vậy, đều có người đến tìm nàng cùng Liên Chi Nhi chơi.

      Mặc dù những hài tử này có ý tốt khi đến Liên gia, nhưng việc hôn này của Liên Hoa Nhi, từ trước đến nay vẫn là tiêu điểm chú ý của các nàng.

      Liên Mạn Nhi im lặng nhìn mấy nữ hài tử, Tiểu Hồng cùng Tử là hai người có thể coi là lớn chút cũng thôi, còn lại mấy nàng kia tuổi cũng sắp xỉ với nàng mà cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề này rồi.

      “Ừm thị trấn xử lý đồ cưới rồi, hai ngày nữa mới trở về.” Liên Mạn Nhi vẫn tiết lộ cho các nàng chút ít tin tức, “Đến lúc xử lý đồ cưới, muốn trở về trong thôn, mọi người đều có thể thấy được.”

      ?” Thất Xảo .

      “Ừ, Thất Xảo, đến lúc đó tỷ cùng với dì cả nội cùng gia xem.” Liên Hoa Nhi với Thất Xỏa. Chu thị có đường tỷ, cũng gả cho hộ họ Trịnh ở tại Tam Thập Lý doanh tử, Thất Xảo lại là cháu của đường tỷ Chu thị, cùng Liên Hoa Nhi xem như là biểu tỷ muội

      “Được.” Thất Xảo vội .

      “Liên Hoa Nhi xem ra rất muốn hưởng phúc rồi.” Tử chuyện, nâng cánh tay lên, lộ ra cái vòng vàng óng ở cổ tay. Tử lớn lên có chút mập, cổ tay cũng có chút thô , cái vòng tay , bị kẹt ở bên cổ tay nàng.

      Mấy nữ hài tử bị ánh sáng kia hấp dẫn mắt, lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

      Tử ngươi xem cái vòng tay này là đẹp mắt, xem mãi cũng chán.” Xuân Ni .

      “Nhưng kiểu dáng có vẻ già chút.” Tiểu Hồng nhếch miệng. Mỗi lần Tử xuất , khoe khoang cái vòng tay bằng vàng này.

      “Như vậy đâu có được gọi là già, đây chính là mốt thịnh hành trong huyện thành đấy. Ngươi suốt ngày ngây ngốc ở trong thôn, có thể biết được cái gì !” Tử lập tức phản biện.

      Tiểu Hồng bị thế mặt khỏi đó lên.

      “Cái vòng tay ngươi đeo rất , ra cũng phải của ngươi.” Tiểu Hồng .

      phải như lời ngươi , đây là bà ngoại ta cho ta đấy.” Tử liếc nhìn Tiểu Hồng.

      “Ta thấy vòng tay này là rất đẹp mắt, nhưng lại đeo kẹt ở cổ tay, Tử, ngươi thấy khó chịu sao?” Thất Xảo .

      Chỉ sợ là thấy dễ chịu có, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ

      “Vòng tay rất đẹp, nhưng nếu làm thành cây trâm, cài ở đầu, càng đẹp mắt hơn.” Liên Mạn Nhi , “ Tử, cái vòng tay này của bạn ít nhất có thể làm thành cây trâm, đôi khuyên tai đấy.”

      “Thêm chút tiền mời thợ thủ công, nhà nàng ấy đồng ý sao?” Tiểu Hồng cười .

      “Ai nhà của ta đồng ý?” Tử lập tức phản bác, “Mẹ ta với ta, cũng muốn đem cái vòng tay này làm cho ta cây trâm và đôi khuyên tai đấy.”

      “Mình cần phải về rồi, mọi người nếu rảnh có thể đến nhà ta chơi nhé.”

      Liên Mạn Nhi về phía trong nhà, còn chưa đến cổng lớn, nghe thấy giọng của Chu Thị.

      “Cá chỉ lớn cỡ bàn nay thế này, sao mà có thịt, còn muốn tốn dầu muối để nấu, ta cần nó, các ngươi đem bỏ cho ta.”

      Liên Mạn Nhi nhanh chóng vào, liền nhìn thấy Ngũ Lang cùng Tiểu Thất trong tay vẫn cầm cá, bị Chu thị răn dạy.

      “Nội” Liên Mạn Nhi nhịn được tiến lên phía trước, “Chúng ta cũng là mảnh hảo tâm, cả ngày bắt cá mang về, nghĩ đến phải hiếu kính cùng gia và nội, cho mọi người trong nhà bữa ăn ngon. Nếu như nội đồng ý, bọn con cũng thể làm được gì, người cũng cần quát lớn như vậy.”

      “Tiểu nha đầu nhà người, ăn của ta uống của ta đấy, giờ còn đứng đấy mà .” Chu thị lập tức đem mũi nhọn chĩa vào Liên Mạn Nhi.

      “Nội, cha cùng mẹ cháu cũng phải làm việc, cháu cũng ăn như bọn họ là được rồi, cũng dám bú sữa mẹ đâu.” Liên Mạn Nhi .

      “Mạn Nhi, cái gì vậy, ai cho con như vậy?” Liên Thủ Tín cùng Liên lão gia tử từ bên ngoài vào .

      “Nội, nấu con cá này cũng tốn bao nhiêu dầu đâu.” Liên Mạn Nhi nhanh chóng nở nụ cười rồi .

      bắt cá sao?” Liên lão gia tử tới, nhìn cá trong tay Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.

      Liên Mạn Nhi vội vàng chạy đến trước mặt Liên lão gia tử.

      “Gia, người xem chúng cháu bắt cá, đây là cá trích, hầm cách thủy thành súp uống rất ngon, để cho gia buổi tối nhắm rượu.” Liên Mạn Nhi .

      “Gia, đây chính là do cháu bắt đấy.” Tiểu Thất cũng nhanh chóng giơ lên con cá trích, khoe với Liên gia lão tử.

      nào, cháu của ta biết hiếu kính với ta rồi. Đưa cá cho mẹ cháu làm, buổi tối chúng ta cùng ăn.” Liên lão gia tử vuốt vuốt đầu Tiểu Thất, vào trong phòng.

      “Mấy con cá này là tâm ý của bọn , có thể tốn bao nhiêu dầu? Ngươi trở về phòng lấy ra .” qua người Chu thị, Liên lão gia tử lại .

      Liên lão gia tử dù sao cũng là chủ gia đình, như vậy, Chu thị cũng còn cách nào.

      “Nếu làm nồi của ta có mùi tanh, các ngươi dùng lưỡi liếm sạch cho ta.” Chu thị .

      “Nội yên tâm , khẳng định là tanh.” Liên Mạn Nhi .

      Ngũ Lang cùng Tiểu Thất mang cá tìm Trương thị để chuẩn bị nấu cho bữa tối.

      Liên Thủ Tín gọi Liên Mạn Nhi đến sát bên người.

      “Mạn Nhi, tính tình của nội con còn biết sao, về sau mọi thứ nghe theo lời nội, cũng tránh khiến cho nội con nổi giận.” Liên Thủ Tín dặn dò Liên Mạn Nhi.

      “Cha, nếu như là nội sai, cũng phải nghe theo sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Ah, cái này….” Liên Thủ Tín mới ngớ người ta…,ý tứ của chính là thế, nhưng khi được Liên Mạn Nhi hỏi ràng như vậy, cũng biết phải đáp ra sao.

      “Nhưng nếu vậy, đây phải là hại nội sao? nếu để cho nội biết sai mà cứ phân phó xuống dưới. Người ở bên ngoài mà biết chuyện cười nội đấy.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Thủ Tín im lặng, là người thành , dối, cũng cưỡng từ đoạt lý, cho dù là ở trước mặt con mình, cũng như vậy.

      tới đúng sai, chuyện vừa rồi, Nội như vậy, con cùng ca còn có Tiểu Thất, cảm thấy rất đau lòng. Nhưng mà những lời gia vừa , con cảm thấy, gia mới là trưởng bối đáng kính, cũng biết nỗi đau trong lòng chúng con, cũng coi trọng chúng con.” Liên Mạn Nhi .

      “Gia con đương nhiên tốt.” Liên Thủ Tín , “Còn chuyện kia, trong lòng nội con…cũng thương bọn con lắm.”

      Liên Mạn Nhi có chút đồng tình nhìn Liên Thủ Tín, chính cũng tin lời mình ra.

      Bị Liên Mạn Nhi nhìn như vậy, Liên Thủ Tín có chút xấu hổ.

      “À, Mạn Nhi, giúp mẹ con làm việc .”

      Liên Mạn Nhi nhịn được liền nở nụ cười.

      “Đứa này, còn cười cha con nữa !” Liên Thủ Tín có cách nào, đành chính mình quay người .

      bàn cơm chiều, liền có hơn bát súp cá trích cùng đậu hũ trắng như sữa.

      Cá trích là do Trương thị làm, dùng gia vị đơn giản như muối, gừng, hành thái, dùng lớp bọc mỏng, sau đó dùng ít dầu trong nồi rán cho hai mặt vàng đều, lúc này mới đổ nước vào đun nhừ. Liên Mạn Nhi còn theo Liên lão gia tử dùng hai văn tiền mua hai cân đậu hũ ( đậu phụ), đợi cái bát canh cá hầm cách thủy đủ chín, đem đậu hũ cắt bỏ vào, dùng lửa lớn đun tiếp, rồi lại dùng lửa đun lâu, cho đến khi thấy bên trong nồi giống như là dịch sữa là canh cá được.

      Món chính bữa tối là cơm và bánh gạo, mỗi người đều được chia hai cái. Chu thị mặt trầm lặng, mặc kệ Trương thị cùng Liên Mạn Nhi như thế nào, cũng chịu uống canh cá. Bởi vì súp cá này Chu thị uống, Hà thị cũng hề cố kỵ, múc vào trong chén của mình, rồi lại múc cho Liên Nghiền Nhi.

      “Nghiền Nhi ăn nhiều chút, thịt con cá này đều cho Nghiền Nhi, vì vướng chân nên lấy được cái kia.” Hà thị .

      Liên Mạn Nhi phải là người hẹp hòi, nhưng Hà thị như vậy, khiến cho người ta thoải mái. Liên Mạn Nhi cũng chuyện, chỉ là tách miếng cá mập nhất bụng cho Tiểu Thất, cũng cực kỳ nhanh gắp cho Liên Chi Nhi cùng Trương thị.

      Liên Nghiền Nhi được Hà thị đút miếng cá vào miệng, lại bị hóc xương liền ho khan vài cái.

      “Chi Nhi, vỗ vỗ cho muội tử ngươi.” Hà thị tay chịu buông đũa xuống, liền kêu Liên Chi Nhi.

      Liên Chi Nhi nhìn mặt Liên Nghiền Nhi mặt đỏ lên, liền để chén cùng đũa xuống, vội vàng vỗ vỗ lưng nàng.

      Chu thị đột nhiên đem đũa đặt mặt bàn.

      “Hôm nay ai là người làm cơm?”


      **Lời Edit : Các bạn thấy hiểu về mấy đại từ xưng hô ! MÌnh đây là dựa vào hoàn cảnh cùng tình cảm của các nhân vật nhé ^^./
      tart_trungAndrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Trương Thị kì quái
      Edit : Bỉ Ngạn

      Chu thị nghiêm nghị hỏi ai là người làm cơm.

      “Nương hỏi món súp này sao? Là Tứ tức (em dâu thứ tư) làm đấy. Ăn cũng ngon lắm, ngược lại còn tốn ít dầu muối.” Hà thị lập tức .

      “Nhị bá mẫu, phải vừa rồi bác đem thịt cá cho Nghiền Nhi hay sao, còn bên trong chén của bác là cái gì kia?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Ngươi…nha đầu kia….” Thịt cá trong miệng Hà thị còn chưa kịp nuốt xuống, lại bị Liên Mạn Nhi hỏi như vậy, mặt biến sắc ngừng.

      “Ta muốn hỏi bánh ống, là ai hấp vậy?” Chu thị lại hỏi.

      Chu thị đương nhiên biết hôm nay là Hà thị nấu cơm, nhưng nàng vẫn hỏi theo phương thức này. Nếu là bình thường, cái gì Liên Mạn Nhi cũng biết. Nhưng Hà thị mới khiêu khích, nàng cũng chỉ có ý tốt hoàn lễ lại mà thôi.

      “Hôm nay là Nhị bá mẫu nấu cơm.” Liên Mạn Nhi trả lời.

      “Đây là bánh ống ngươi hấp đó hả, cứng như là đá, chọi chó, chó còn chết. Từ đầu thôn đến cuối thôi, còn ai có thể hấp bánh ống thành như vậy, ngoài cái phế vật lười biếng là ngươi, vậy mà ngươi còn mặt mũi ngồi ở đây mà ăn.” Chu thị đẩy bánh ống đến trước mặt Hà thị mà mắng.

      Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn bánh ống trong tay. Liên gia mỗi bữa cơm, đều có định sẵn số lượng, ví dụ như là bánh ống cũng vậy, muốn hấp ra bao nhiêu bánh ống cũng có số lượng. Trương thị hấp bánh ống, chỉ xốp, hơn nữa mỗi cái đều bằng nhau, trọng lượng cũng đều nhau, cứ như là cân đo đong đếm bằng cân vậy. Nhưng mà bánh ống Hà thị hấp, cái quá to, cái lại quá , còn có nhiều cái căn bản có hấp chính. Cái ở trong tay Liên Mạn Nhi, vừa cứng vừa khô y như cũi, nhờ ngâm vào canh cá, mới miễn cưỡng ăn được.

      Thời điểm ăn cơm, Chu thị đối với bánh ống cái lớn cái cũng gì, lúc này vì ăn vào cho nên mới tức giận.

      “Mẹ, hôm nay lửa nóng quá, Nghiền Nhi thể làm việc được, cũng chỉ có mình ta làm việc.” Hà thị giải thích, quay đầu trông thấy Triệu thị cúi đầu thấp xuống, lập tức lại , “…Bánh ống là do Tam con dâu chưng đấy.”

      Chu thị lại quay đầu mắng Triệu thị.

      “Ngươi cũng biết ăn ngồi rồi đấy, hấp ra được bánh ống như vậy, ngươi muốn ta ăn nghẹn chết sao…”

      Triệu thị bị chửi liền đứng lên, im lặng mà khóc, Liên Diệp Nhi cũng ăn nữa, tới nép vào ngực Triệu thị.

      “Mẹ, cái này phải là do Tam tẩu làm, Tam tẩu chỉ giúp Nhị tẩu nhóm lửa, bánh ống là do chính Nhị tẩu hấp đấy.” Trương thị nhịn được liền lên tiếng.

      Triệu thị cảm kích nhìn Trương thị, nhưng vẫn như trước dám lời nào.

      Liên Mạn Nhi vụng trộm giật giật góc áo của Trương thị, thời điểm Chu thị răn dạy bản thân, Trương thị lời nào biện hộ cho mình, giờ lại tích cực giúp Triệu thị chuyện, nàng làm như vậy, nhất định làm hại bản thân mình.

      Quả nhiên, Chu thị mặc kệ Hà thị cùng Triệu thị, chỉ mắng mình Trương thị.

      “Ngươi đó, ràng ngươi giỏi có thể làm được, vậy sao ngươi lại nhìn nàng đem bánh ống chưng thành như vậy, ngươi mang tâm tư gì thế?” Hà thị liếc mắt nhìn Trương thị bị mắng, “Các ngươi còn trẻ, cái gì cũng ăn được, nhưng ta ăn nổi cái này muốn hại chết ta sao?”

      “Mẹ, vậy ta nhào bột mì, hấp lại cho người mấy cái bánh ống khác.” Trương thị bị chửi ngẩng đầu lên được, vội vàng đứng dậy rời bàn, làm bánh ống khác cho Chu thị.

      Chu thị lúc này mới an tĩnh lại.

      Liên Mạn Nhi đem súp trong chén uống xong, liền để chén xuống, tiếng nào mà trượt xuống ghế, tìm Trương thị. Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất cũng theo, tiếp theo là Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi. bàn, chỉ có mình Hà thị, dứt khoát đem bốn bát súp để trước mặt, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.

      “Đồ lười kia, ngươi cũng làm việc cho ta !” Chu thị nhịn được liền mắng.

      “Mẹ, vậy ta đây.” Hà thị mở miệng, dứt khoát đem bát súp ra ngoài.

      Chu thị bị tức đến ngã ngửa.

      Ở trong phòng ngoài, Trương thị làm, Triệu thị cũng đứng ở bên cạnh giúp đỡ.

      “Vợ lão tứ, tại ta, nên muội mới bị liên lụy.” Triệu thị giọng .

      “Tam tẩu, sao đây. Đây có là gì, chúng ta là người nhà, sao có thể nhìn ngươi chịu ủy khuất.” Trương thị cười cười .

      “Mẹ, thời điểm Tam bá nương chịu ủy khuất mẹ giúp bá bá giải thích, sao thời điểm Nội mẹ, chính mẹ lại biết giải thích thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Ta chịu ủy khuất cũng sao mà. Mạn Nhi con đừng hỏi nữa, con còn bé hiểu gì chứ?” Trương thị tựa như muốn cho Liên Mạn Nhi hỏi tiếp.

      Triệu thị lau mắt, khẽ, “Mạn Nhi, mẹ cháu là người phúc hậu…”

      “Lần trước nhị bá nương chưng bánh ống, cũng là như vậy, nội cũng chỉ hai ba câu, hôm nay sao lại tức giận như thế?” Tiểu Thất hỏi, sau đó đôi mắt trông mong , “Canh cá lại để cho nàng vào phòng của nàng, con còn chưa uống đủ mà.”

      Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động.

      “Có lẽ, là cũng là bởi vì súp cá này .”

      “Nội nhìn ta uống canh cá, trong nội tâm thấy thoải mái.” Liên Chi Nhi kéo Liên Mạn Nhi giọng cười .

      Liên Mạn Nhi gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.

      “Về phòng nghỉ ngơi , đừng có lung tung!” Trương thị giận liếc hai đứa con của mình.

      Mấy người Liên Mạn Nhi liền trở về Tây sương phòng, vẫn nhịn được mà vẫn cười.

      “Tỷ, đệ vẫn chưa ăn no.” Tiểu Thất dù sao tuổi vẫn còn , vẫn còn suy nghĩ về canh cá kia.

      “Nhìn xem đây là cái gì?” Liên Mạn lấy ra từ trong ngực bốn củ khoai tây lớn, “Vừa rồi ở gian phòng ngoài, ta làm đó, nướng bằng củi, xoa muối tiêu lên, ăn cũng ngon lắm…Muốn ăn cá, lần sau lại bắt.”

      “Mạn Nhi?” Liên Chi Nhi lắp bắp kinh hãi. Chu thị đối với đồ ăn vô cùng nhạy bén, bọn Liên gia cũng có thói quen để Chu thị phân phát đồ ăn, cho dù mình đói, cũng ra bên ngoài tìm đồ ăn. Hành động của Liên Mạn Nhi đối với các nàng rất là mới mẻ.

      “Yên tâm , ta xem xét rồi, khoai tây nhiều như vậy, nội cũng đếm hết.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Chi nhi liền ra bên ngoài, ôm chút ít củi để nhóm lửa, Liên Mạn Nhi đem khoai tây rửa sạch , vùi vào trong đống lửa. Lúc nướng, Ngũ Lang cũng trở về rồi, trong tay còn bưng cái chén.

      “Mau tới ăn , còn nóng đấy.” Ngũ Lang .

      “Canh cá!” Tiểu Thất hoan hô.

      Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang.

      Ngũ Lang gãi gãi đầu, cười hắc hắc hai tiếng.

      “Nghe thấy tiếng Nội mắng, biết mọi người rời bàn, cũng biết mọi người chưa ăn no. Ta liền múc chén canh cá mang về cho mọi người.” Ngũ Lang .

      “Mọi người nhiều người như vậy, sao có thể cho ngươi múc chén, đây là phần của ca, ca ca ăn, tiết kiệm mang về.” Liên Chi Nhi .

      Ngũ Lang vẫn gì.

      “Mới vừa rồi nên nhịn chút, dù thế nào cũng phải ăn no bụng trước , cá kia mặc dù là chúng ta bắt, mẹ cũng tự làm.” Liên Mạn Nhi cố ý giận dữ , “Thế nhưng mà, thể nhịn được nên phải xuống.”

      “Nhìn nhị bá nương , nội mắng nàng, nàng đều xem như là gió thoảng bên tai, chậu canh cá kia, nàng còn ôm về phòng mình.” Liên Chi nhi cũng lắc đầu thở dài.

      “Cái này gọi là : Da mặt dày được ăn no, da mặt mỏng ăn nổi.” Ngũ Lang .

      “Lời này là ai vậy, lời tuy thô chút, nhưng cũng có lý.”

      “Đây chính là cách của nông dân.” Ngũ Lang .

      Mấy hài tử chuyện, Liên Thủ Tín cũng từ ngoài vào, trong tay cũng bưng chén súp cá đậu hũ.

      “Nguội chút rồi, ban nãy mẹ mấy đứa hâm nóng lên, nhanh ăn .” Liên Thủ Tín .

      “Cha, người cũng đem phần của người mang về sao?”

      “Cha thích ăn cá, các con ăn .”

      Sau hồi, Trương thị cũng từ phòng trở về, hầu hạ Chu thị ăn xong mấy bánh ống mới hấp.

      “Rốt cục mặt cũng tinh quang ( ý là hết giận ) rồi.” Trương thị thở dài hơi .

      Liên Chi Nhi đem khoai tây nướng chín lột vỏ, đặt ở cái mâm, Liên Thủ Tín, Trương thị cùng mấy hài tử ngồi xung quanh, ngụm canh cá, miếng khoai tây mà ăn, canh cá có rất ít dầu, bởi vì dám dùng nhiều củi lửa, khoai tây nướng cũng chín hẳn, nhưng đối với bọn họ giống như ăn món ngon nhất thiên hạ.

      Liên Mạn Nhi ăn xong lại nghĩ tới kiện.

      “Mẹ, con mới hỏi người vì sao lại giúp Tam bá nương, giúp chính mình. Khi đó có Tam bá nương, mẹ khó mà được, bây giờ có thể được rồi phải ?”
      tart_trung, hoàiAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Người nào giữ tiền
      Edit: Khueloan
      Beta: Tiểu Tuyền

      Trương thị thở dài, “Tam bá mẫu của con cũng là người hiền lành, mẹ nghĩ nếu giúp nàng chút, quả là quá đáng thương.”

      “Mẹ, chẳng lẽ mẹ phải người hiền lành, nội mẹ, mẹ cho tới bây giờ cũng giải thích”. Trương thị như vậy, vậy mà vẫn cho rằng Triệu thị hiền lành.

      “Con còn , hiểu được những thứ này. Mẹ cùng tam bá mẫu của con giống nhau, con thấy mẹ gần đây bị nội con khinh bỉ, nhưng mà mẹ có con trai con , mẹ có kiên trì của mình, nhưng tam bá mẫu con. . . . . . Chỉ có mỗi Diệp nhi là khuê nữ”.

      Liên Mạn Nhi bừng tỉnh đại ngộ.

      Nàng lưu ý vấn đề này. Cảm giác tồn tại của Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi ở Liên gia vô cùng yếu, chẳng qua là giữ yên lặng mà làm việc, lúc ăn cơm Triệu thị trước giờ luôn ăn món ăn, chính là Liên Diệp Nhi cũng ăn rất ít. Triệu thị đối với Chu thị lại càng cúi đầu thuận theo, câu cũng dám , nhưng mà, Triệu thị mỗi ngày đều bị Chu thị trách mắng. Hà thị là người lười, công việc của nàng, đều giao cho người khác, trong đó Triệu thị bị nàng sai sử nhiều nhất.

      “Mẹ như thế nào. . . . . . hỏi ràng, vẫn đối với tam bá mẫu cũng có chút hà khắc. . . . .” Trương thị với Liên Thủ Tín .

      Liên Thủ Tín cũng thở dài theo, nhưng gì.

      “Khi đó còn có các con, các ngươi con biết, tam bá mẫu của con phải chịu qua bao nhiêu khổ. . . . . . .”

      Lúc Trương thị gả vào nhà, Cổ thị cùng Liên Thủ Nhân ở tại trấn rồi, trong nhà chỉ có hai con dâu là Hà thị cùng Triệu thị. Triệu thị khi đó vào cửa bốn năm rồi, nhưng hoàn toàn có con. Mỗi ngày đều phải phụng bồi cẩn thận, nhìn sắc mặt Chu thị. Chu thị khi đó muốn hưu Triệu thị, Triệu thị ở dưới chân Chu thị chịu phạt quỳ, cuối cùng là Liên Thủ Lễ đồng ý, Liên gia khi đó cũng dư thừa tiền cho Liên Thủ Lễ cưới thêm vợ, chuyện này vì thế mới gác lại.

      Sau đó rốt cục Triệu thị mang thai, Trương thị còn vì nàng mà cao hứng, cho là nàng rốt cục có thể ngẩng đầu lên rồi. nghĩ tới Triệu thị lại sinh con , hơn nữa từ đó về sau bụng lại thấy có động tĩnh gì. Chu thị vì vậy mà càng coi như khí, Triệu thị càng dám ngẩn đầu, vẫn nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày.
      “Tam bá nương con là người tốt, may ở chỗ là có con trai. Chúng ta có thể giúp, nên giúp đỡ nàng. Làm người a, phải lương tâm, chuyện nâng đạp dưới mẹ thể làm. Gặp phải người có hoàn cảnh tốt, ta phải giúp đỡ, thế mới là con người”. Trương thị lời thấm thía.

      Mấy hài tử đều gật đầu.

      Cảnh ngộ của Triệu thị quả làm cho người ta đồng cảm.

      “Nương, con thể giúp tam bá mẫu, nhưng mà mẹ giúp như vậy, cuối cùng thiệt thòi của tam bá mẫu chịu lại đổi thành mẹchịu”. Liên Mạn Nhi .

      “Thiệt thòi gì đâu, nội con mắng cứ để nàng mắng hai câu, nếu chính là sỉ nhục chút thôi,có là chuyện gì? Nếu là mẹ giúp, rơi vào người tam bá mẫu, khẳng định càng dễ qua”. Trương thị cười .

      Liên Thủ Tín trong mắt đều mỉm cười, len lén cầm tay Trương thị, sợ bị mấy hài tử nhìn thấy lại vội vã rút tay về.

      Trương thị nhìn sang Liên Thủ Tín, mặt liền có tia đỏ ửng.

      Hai người lén lút thân mật, tình cảm vô cùng tốt.

      Liên Mạn Nhi thở dài hơi.

      “Mẹ, người người có chuyện gì, nhưng chúng con đều có chuyện, Tựa như hôm nay, chúng con đều đói bụng”.

      “Là mẹ tốt” Trương thị lập tức .

      “Mẹ, sau này, có thể nghĩ cho mình trước, rồi hãy giúp người hay ?”. Liên Mạn Nhi thử cùng Trương thị , “Mẹ, nếu là thể để cho nội đạo lý công bình làm việc, mẹ phải giúp tam bá mẫu, bằng nhờ nội giúp. . . . . Dĩ nhiên, nếu có thể để khiến nội đạo lý khi làm việc, càng tốt hơn”.

      Trương thị có chút bất đắc dĩ, nàng cũng biết, Chu thị vốn nhìn nàng vừa mắt, trong đó có nguyên nhân là vì nàng thường bất bình giúp Triệu thị. Nhưng để cho Chu thị phân phải trái vậy có khả năng.

      “Lần sau mẹ nhất định chú ý.” Trương thị chỉ đành phải “Cũng để tam bá mẫu chịu thiệt, mẹ cũng rước họa vào thân”.

      đêm có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai dậy sớm ăn điểm tâm xong, Liên Thủ Tín cùng Liên lão gia tử thương lượng.

      “. . . . . . . . . . Lập tức phải thu hoạch vụ thu, con thấy vài cái lưỡi liềm, vài cái cuốc của chúng ta, đều cần phải đem sửa. Bằng đến lúc đó sử dụng thuận tay, lại làm trễ nải việc thu lương thực”.

      Liên lão gia tử liền gật đầu, “Con tập hợp rồi đem đến trấn sửa ”.

      “Cha, vài hôm nữa là đến vụ thu, lúc này người ta sửa đồ cũng nhiều, con sợ thợ rèn làm kịp, con tính hôm nay đưa rèn, có thời gian, cũng có thể sửa cẩn thận chút”. Liên Thủ Tín .

      “Được, con , bảo mẹ lấy tiền đưa cho con”. Liên lão gia tử .

      Trương thị ở bên cạnh Chu thị cẩn thận hầu hạ, nhìn thấy sắc mặt Chu thị tệ, lúc này mới cẩn thận hướng Chu thị mở miệng.

      “Mẹ, hôm nay có chuyện gì bận, con muốn theo cha bọn trấn chút”.

      “Lão tam tiệm thợ rèn, ngươi theo làm gì?”

      “Mẹ, đồ cần sửa ít, con theo cũng có thể giúp đỡ cầm đồ”. Trương thị .

      “Trong nhà nhiều chuyện như vậy, ngươi , đều vứt cho ta sao?”

      “Mẹ,” Triệu thị ở bên cạnh lấy hết dũng khí mở miệng, “Hôm nay là đến buổi của con, con cùng Diệp nhi ở nhà, trong nhà đều giao cho con là được”.

      “Các ngươi giống như đều thương lượng tốt lắm?” Chu thị nhìn Triệu thị cái, “ trách được hai ngày này bận trước bận sau lấy lòng ta”.

      Lời này tuy oan uổng Trương thị, nhưng mà Trương thị chỉ nhìn Chu thị cười theo.

      “Mẹ, con sớm về sớm, làm việc cũng dám trễ nải. Mẹ, con định may cho người đôi giày, có chỉ, cũng phải mua ít về”.

      “Ta lạ gì giày của ngươi, nhưng ta có tiền cho ngươi tiêu xài tùy tiện”. Chu thị lập tức .

      “Mẹ, con lấy tiền, lần trước tiền của cây trâm kia vẫn còn thừa chút”. Trương thị .
      “Các ngươi mỗi người đều có tiền, như vậy , cho ta thêm hai đôi giày, muội tử ngươi quanh năm suốt tháng cũng trông mong được gì từ ngươi, ngươi có tiền, liền xem tấm lòng của ngươi”. Chu thị .

      Liên Mạn Nhi nghe được, trợn mắt há hốc mồm.

      “Mẹ, tiền cây trâm kia, mua thuốc cho người cùng Mạn Nhi còn dư lại mấy. . . . .” Trương thị khó khăn .

      Chu thị lập tức trừng mắt lên.

      “Mẹ, vậy được, con, con nhất định mua”. Trương thị thể làm gì khác hơn đành vậy.

      Chu thị hừ tiếng, nữa.

      Trương thị đành phải đứng dưới giường đất chờ.

      hồi lâu, Chu thị mới : “Chân ở người ngươi, ta cho ngươi , ngươi biết hà?”

      “Mẹ, con liền.” Trương thị vội .

      Chu thị cho dù đáp ứng như vậy, nhưng phương thức chuyện kỳ quái. Nhưng mà tính Chu thị là như vậy, có điều chẳng qua Liên Mạn Nhi vẫn còn có chút quen.

      Liên Thủ Tín hướng Chu thị lấy tiền, Chu thị liền từ trong túi tiền đếm ra mấy đồng tiền, đưa cho .

      “Mẹ, có bốn thanh lưỡi liềm, ba cái cuốc cần phải sửa, cuốc còn phải thêm sắt, số tiền này sợ là đủ”. Liên Thủ Tín nhìn mấy đồng tiền kia .

      “Còn phí đường nữa, cho lão Tứ thêm ít tiền ”. Liên lão gia tử tới .

      “Ông dễ nhỉ, chúng ta bây giờ còn đeo nợ, đâu có tiền nữa, có thể tiết kiệm sao?” Chu thị như vậy, nhưng ngờ vẫn đếm thêm mấy đồng tiền đưa cho Liên Thủ Tín.

      Người nhà từ phòng chính ra, Liên Thủ Tín đem xe ba gác đẩy ra ngoài, đem lưỡi liềm cùng cuốc sắt mang sửa chữa dùng dây thừng buộc lại, đặt xe ba gác, gọi Liên Mạn Nhi cùng tiểu thất lên ngồi xe. Liên Thủ Tín đẩy xe, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng ngũ lang theo bên cạnh, người nhà liền hướng bên ngoài ra.
      Chu thị từ gian phòng chính ra ngoài, nhìn thấy, lập tức bảo bọn họ đứng xuống.

      hai người là đủ rồi, mang đám hài tử, ngươi định đánh sói hay sao?” Chu thị .

      “Nội à, chúng con là cắt cỏ đào rau dại”. Liên Mạn Nhi liền giơ rổ lên cho Chu thị nhìn.

      Chu thị tin.

      “Lão tứ, số tiền kia còn dư lại, ngươi đều đem về cho ta, chúng ta có tiền cho các ngươi tiêu tiền như nước, chúng ta già cả ở nhà, các ngươi đám dạo thị trấn, ngươi phải suy xét trong tâm của mình xem”. Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín mắng.

      Mặt Liên Thủ Tín liền đỏ lên, Liên Mạn Nhi vội vã cúi đầu, Chu thị đem con của mình nhìn giống như trộm cướp.

      “Mẹ yên tâm, con lúc nào tiêu tiền lung tung. Lần này tiêu bao nhiêu, ta tìm người làm chứng”. Liên Thủ Tín cũng có chút giận, hề để ý Chu thị nữa, liền đẩy xe .

      Cho đến khi ra khỏi thôn, tâm tình mọi người mới đều khôi phục. Liên Thủ Tín đẩy xe, phải là hướng về phía trấn mà là đường , về phía sau núi.

      “Theo đệ thấy, lần này nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn”. Tiểu thất cười hì hì .

      Hôm nay chính là ngày ước định cùng Vương Ấu Hằng, giao nhóm trái tầm nóp thứ hai qua. Liên Thủ Tín cùng Trương thị hiểu nhất, nên nỡ để mấy tiểu hài tử đẩy đồ nặng như vậy mà lên trấn, vừa lúc trong nhà có mấy nông cụ muốn tu sửa, nên quyết định hôm nay cùng , Liên Thủ Tín cùng Trương thị tới đây giúp đỡ hái trái tầm bóp rồi cùng lên trấn .

      Dọc theo đường vào trong núi, chỉ thoáng chốc đến chỗ đó. Từ lần trước hái đến nay qua mười ngày, từng mảng từng mảng trái tầm bóp đều đỏ, từ xa nhìn lại giống như là mảnh đại dương màu đỏ.

      biết, nơi này lại có nhiều đến thế”. Liên Thủ Tín .

      “Còn phải là có thể bán lấy tiền sao!” Trương thị .

      “Cha, mẹ, tới hỗ trợ a” Liên Mạn Nhi đưa cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị mỗi người rổ.

      Bởi vì có hai người lớn Liên Thủ Tín cùng Trương thị hỗ trợ, lần này hái nhanh hơn chút. tới nửa canh giờ, chung quanh đây, tất cả trái tầm bóp chín, trừ những thứ tốt, chưa chín hoặc là đầu quá , đều bị hái xuống, cất vào trong bao bố. Cuối cùng hái được mười bao bố lớn, đều rất đầy, xe đẩy trênmặt đất để lại vết bánh xe sâu.

      “May mà có cha cùng ” Tiểu thất le lưỡi.

      Liên Mạn Nhi gật đầu, nếu lần này chỉ có mấy hài tử bọn họ đúng là đẩy nổi xe này.

      Liê Thủ Tín kéo xe, Trương thị cùng mấy hài tử ở phía sau dùng sức đẩy xe, người nhà chạy thẳng tới trấn .

      Liên Thủ Tín bước chân lớn mau hơn, lên đến đường cái, ước chừng khắc sau đến trấn . Liên Thủ Tín đem xe đẩy tới cửa Tế Sinh đường, rồi cầm lưỡi liềm cùng cuốc tới tiệm thợ rèn, chỉ để lại Trương thị cùng bọn Liên Mạn Nhi.

      chắc các ngươi sắp tới”. Vương chưởng quỹ thấy Liên Mạn Nhi tới, vừa để cho hỏa kế đem bao bố mang vào trong điếm, vừa để cho mẫu tử bọn họ đến phòng phía sau ngồi, “Thiếu gia ở đây, mấy vị ngồi tạm phía sau”.

      tới hậu viện, Vương Ấu Hằng ra ngoài đón, nhìn thấy Trương thị vội thi lễ cái.

      “Liên tứ thẩm tới, mau vào trong nhà ngồi”.

      Trương thị hoàn lễ ngừng, “Ta là nông thôn phụ nhân, mấy lần làm phiền Vương thái y, ngài là ân nhân của chúng ta, thể nhận được lễ của ngài. . . . .”

      Vương Ấu Hằng liền cười.

      “Tứ thẩm xem người kìa, dù sao chúng ta là hương thân, ngài là trưởng bối, nhận lễ của cháu là phải mà”.

      Mọi người vào trong nhà ngồi, có tiểu hỏa kế đưa trà bánh lên.

      Trương thị nhìn mấy hài tử đều thoải mái ngồi ở ghế, Vương Ấu Hằng đối đãi cực kỳ khách khí, trong lòng mơ hồ có chút bất an, rồi lại khó mà cái gì, sợ mất mặt trước mặt bọn .

      “Ấu Hằng ca, số tầm bóp lần này chúng ta đem từ trong núi tới, số lượng có nhiều hơn chút”. Liên Mạn Nhi với Vương Ấu Hằng.

      “Nhiều tốt” Vương Ấu Hằng , “Những thứ lần trước các muội đem tới kia, ta đều đem tới huyện cùng phủ thành, bán rất đắc. Rất nhiều người cho là đồ chơi mới lạ mua về, làm thuốc ngược lại cò, dư cái gì”.

      Tầm bóp bán đắc là tốt, Liên Mạn Nhi cũng cao hứng theo.

      “Đúng rồi, Ấu Hằng ca, tầm bóp này còn có thể giữ đến mùa đông để ăn”. Liên Mạn Nhi cho Vương Ấu Hằng “Dùng sợi dây xỏ qua nó, rồi treo phía dưới mái hiên, chờ đến mùa đông, phía bên ngoài khô lại, khi đó ăn ngọt, lễ mừng năm mới hay ăn nhiều thịt cá, ăn cái này vừa lúc hạ hỏa”.

      “Còn có thể như vậy à, ta đây nhớ kỹ”. Vương Ấu Hằng cười .

      “Mạn Nhi, vết thương của ngươi, tốt chưa?” Vương Ấu Hằng nhìn Liên Mạn Nhi đầu quấn băng vải, liền hỏi.

      “Đều tốt lắm”. Liên Mạn Nhi .

      “Tới đây ta xem cho ngươi”.

      Vương Ấu Hằng liền đứng lên, cùng Liên Mạn Nhi đến chỗ có ánh sáng gần cửa, nhàng vén tóc Liên Mạn Nhi, xem xét vết thương. Vết thương đầu Liên Mạn Nhi dài chừng nửa tấc, cũng may có tóc che lại, phía ngoài cũng thể nhìn ra.

      “Như vậy ta liền yên tâm”. Vương Ấu Hằng .

      “. . . . . . . Sẹo này của Mạn Nhi, sau này có thể hết chứ?” Trương thị hỏi Vương Ấu Hằng.

      Vương Ấu Hằng trầm ngâm chút, bởi vì vết thương của Liên Mạn Nhi là da đầu, mặc dù có thuốc thượng hạng đến mấy cũng có mấy tác dụng. Sẹo này chỉ sợ là theo Liên Mạn Nhi suốt đời.
      “Mạn Nhi tuổi còn , qua mấy năm nữa, thương thế và sẹo kia còn”. Vương Ấu Hằng .

      “Cám ơn trời đất”. Trương thị lập tức vui mừng.

      “Dù sao có đầu tóc che thế kia, cũng sao”. Liên Mạn Nhi cũng có để ý lắm.

      Vương chưởng quỹ cùng ngũ lang đem tầm bóp vào trong nhà.

      “Trừ số lẻ, mười bao bố, tổng cộng là, tám trăm năm mươi cân, như cũ mỗi cân năm văn tiền, tổng cộng là bốn ngàn hai trăm năm mươi văn tiền”.

      Vương chưởng quỹ đem tiền đến, nhìn Trương thị quay lại nhìn Liên Mạn Nhi chút.

      “Tiền này là đưa cho vị nào cầm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :