1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

(TRỌNG SINH) CUỘC SỐNG MỚI HẠNH PHÚC CỦA CHU TIỂU VÂN - TẦM HOA THẤT LẠC ĐÍCH ÁI TÌNH (170/426C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 98: Có ai thích nghỉ hè?
      [​IMG]

      Chu Tiểu Vân theo lệ cũ chất hết đồ lên xe ba bánh của ba, đến chợ rau ngạc nhiên khi phát ra ngoài hàng nước của còn có hai hàng nữa.

      Xem ra thể độc quyền về mảng này rồi! Chu Tiểu Vân than thở, tay chân nhanh nhẹn dọn đồ. Cũng may bán từ sáng đến trưa, kiếm ít. Chu Tiểu Vân vì để việc buôn bán ế ẩm, áp dụng hàng loạt chính sách khuyến mại. Ví dụ như mua hai cốc tặng cốc, uống nước có ga tặng cốc nước chè… Hai hàng kia sao có thể là đối thủ của ? Hơn nữa, Chu Tiểu Vân xinh xắn, bán hàng luôn cười tươi khiến khách hàng có cảm tình, cố ý đến hàng ủng hộ!

      Chu Tiểu Vân còn lập cả chi nhánh. Đó là mỗi khi đến chợ phiên họp, cũng bày thêm hàng nước. Người ta buôn bán tốt mở chi nhánh mới, cũng thế. Tất nhiên, Đại Bảo bán trong chợ chính còn ra trông chợ cũ. Ít nhất ở chợ chính có mẹ coi chừng . dám để ra chợ cũ mình bán hàng. Lời ít tiền đủ mua nước uống có ga với đồ ăn vặt cho ấy.

      Chợ phiên người đến người , lượng người uống đông hơn chợ chính nhiều.

      Kiếm được tiền, tự giác nộp lên phần lớn, chừa hai nguyên mỗi ngày nhét vào tượng phật Di Lặc bụng bự bằng đất mới mua. nhớ kĩ năm ngoái mua lợn đất quá bé rất nhanh phải làm thịt em ý. Tượng phật Di Lặc này to gấp đôi, nhét còn lâu mới đầy.

      Mùa hè là mùa trẻ con thích nhất. Có thể nóng bức, muỗi nhiều hơn, nhưng được nghỉ hè hai tháng, chơi đùa thoả thích. Hơn nữa, mùa hè nhiều đồ ăn ngon. Kem này, nước có ga này, thạch này, ngon nhất là dưa hấu, nhiều đếm xuể.

      Dưa hấu chín đỏ được bày bán rất nhiều, giá rẻ vô cùng. Tám, chín giác có thể mua quả dưa hấu nặng tám kg, ngâm trong nước giếng buổi sáng, chiều nóng bức bổ ra ăn giải khát mát lạnh.

      Thường có người đạp xe ba gác bán dưa hấu ngang qua, Triệu Ngọc Trân thường mua ba, bốn quả để ở nhà đủ ăn trong hai ngày. Trưa , tối , mọi lượng cơm tiêu thụ giảm , chuyển sang ăn dưa hấu.

      Chu Tiểu Vân ăn dưa hấu cảm thấy lúc này dưa hấu vô cùng ngọt, nhiều nước, cát cát. Cắn miếng, vị ngọt thấm vào tận đáy lòng. Đại Bảo ăn dưa hấu chưa bao giờ chỉ ăn miếng. Cậu dùng dao bổ nửa quả rồi dùng thìa xúc ăn.

      Cả nhà vui vẻ ăn dưa hấu giải nhiệt, đáng thương nhất chính là Tiểu Bảo. biết cậu bé thuộc thể chất gì, ăn miếng dưa hấu tiêu chảy. Vì thế, đôi mắt đen láy của cậu buồn bã ngồi nhìn mọi người ăn. Cuối cùng vẫn là Triệu Ngọc Trân thương con, cắt miếng cho con ăn đỡ thèm.

      miếng dưa hấu quả rất , chỉ rộng bằng hai ngón tay. Tiểu Bảo cắn từng miếng bé xíu, hơn nửa ngày mới ăn hết miếng đó, từ từ cảm nhận vị ngọt mát lành.

      Sau khi tắm xong, cả nhà cùng nhau xem ti vi. Giờ chiếu phim kiếm hiệp rất nổi tiếng “ hùng xạ điêu”, già trẻ trai đều thích mê. Gặp nhau nếu bàn tán về phim hai ba câu mới lạ.

      Quách Tĩnh thà, Hoàng Dung thông minh biết mê đảo bao nhiêu chàng trai . Trẻ con cũng thích xem, hồi đó số phim kiếm hiệp được chiếu ít đến đáng thương.

      Đại Bảo suốt ngày cầm thanh kiếm bằng gỗ tự chế vung tay vung chân, ra vẻ mình là đại hiệp chân chính. Bắt Tiểu Bảo đóng vai Âu Dương Khắc phẩm hạnh thấp kém, háo sắc để cậu đánh cho hoa rơi nước chảy. Tiểu Bảo chịu đóng vai người xấu, bị trai đuổi chạy mấy vòng quanh sân. May có bạn thân của Đại Bảo – Thạch Đầu đến, cuối cùng cậu cũng tìm được tri .

      Thạch Đầu tên là Thạch Thông, biệt danh Thạch Đầu. Chu Tiểu Vân có lúc nghĩ thầm, đúng là người thế nào tên như vậy, ngốc y như tảng đá.

      Thạch Đầu là bạn chơi thân với Đại Bảo từ lúc cởi truồng, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Đại Bảo tính tình thế nào Thạch Đầu y như thế. Trèo cây lượm trứng chim, xuống sông bắt cá, trốn học đánh nhau bao giờ thiếu hai người. Đúng là “thầy nào tớ ấy”! (nguyên gốc phải câu này nhưng ta cố tìm câu tương đương Hán Việt, ai có câu hay hơn bảo ta nhé)

      Hai người cầm “Bảo kiếm” bằng gỗ đánh bất diệc nhạc hồ, từ trong sân đến đỉnh nấm rơm, đến khi toàn thân ướt sũng mồ hôi nhảy xuống hồ tắm.

      Vì thế, con trai đâu có ai thích mùa hè.

      Con chơi với nhau đỡ nghịch ngợm hơn, nhưng lúc nhảy dây, bài đồng dao thường cũng bị ca dao phim võ hiệp chiếm mất địa bàn. Lắng nghe thử bài ca dao này xem:

      Ngốc Quách Tĩnh Hoàng Dung, lão ngoan đồng cười khoái chí.

      Hoa hoa công tử Âu Dương Khắc, hàng long đả cẩu Hồng Thất Công.

      nương xinh đẹp là Hoa Tranh, nương thông minh là Hoàng Dung.

      Mục Niệm Từ cho ta biết, Dương Khang phải người tốt.

      Ha ha, đúng là bộ phim này có sức ảnh hưởng lớn.

      cần để ý nó, tập trung nhảy dây. Chu Tiểu Vân thấy bài ca dao này giống bài cũ ở phần vè dễ nhớ, lập tức đại hiển thần uy, uy phong tứ phía, xứng đáng là nhà vô địch nhảy dây trong đám con cùng thôn!

      Chu Tiểu Hà cũng là cao thủ nhảy dây, thường xuyên hợp tác với em họ. Tổ hợp siêu cường này khiến cho đối thủ đứng căng dây hơn nửa ngày. Lâu dần, mọi người ầm ĩ phản đối, bắt hai người tách ra, bắt cặp với người khác.

      Chu Tiểu Vân thế nào cũng được. Nhảy dây do các bạn cố ý kéo ra chơi. Chứ ở nhà còn đống việc. Trước lúc nghỉ, thầy Phương cho quyển nhạc phổ chưa luyện hết, hằng ngày luyện thư pháp với trai nữa. quyết định từ tự mình tập viết chuyển hẳn sang bồi luyện. Trông thấy chữ viết càng ngày càng đẹp, còn hài lòng hơn cả chữ chính mình viết.

      Dù sao, mục đích luyện chữ là để bồi dưỡng khí chất, tính kiên nhẫn, phải để sau này trở thành bậc thầy thư pháp. Viết đẹp hơn, có thể khoe với người khác, thấy đủ. Giờ dần dần buông xuống thấy đáng tiếc.

      Đại Bảo kiên trì luyện chữ hơn năm. Tính tình táo bạo bất tri bất giác sửa lại ít. Đương nhiên giờ chữ chưa hẳn đẹp, nhưng tương lai rất tươi sáng.

      Thực ra, mọi người thường có suy nghĩ sai lầm rằng, nếu viết bằng bút lông chữ rất đẹp ắt viết bút máy cũng đẹp. Bút lông và bút máy hoàn toàn khác nhau. Bút lông luyện năm, sáu năm đạt được trình độ sơ đẳng nhất nên ảnh hưởng lớn đến việc viết chữ hàng ngày.

      Chu Tiểu Vân giải thích điều này cho , kệ cho ấy vui vẻ luyện viết bút lông rồi tự nhận mình trong tương lai trở thành bậc thầy viết thư pháp nổi tiếng.

      Dù sao Đại Bảo trở nên ổn trọng hơn là chuyện thực. Số lần gây chuyện đánh nhau giảm , có xu hướng trở thành học sinh ngoan. Điều này khiến vô cùng thỏa mãn, dù sao từ từ thay đổi!

      Tiểu Bảo từ lúc học lớp , đem chị trở thành mục tiêu phấn đấu của mình. Học hành nghiêm túc, khắc khổ khiến vô cùng vui mừng. Tính hai năm nữa, Nhị Nha bắt đầu học cũng dạy nó nền tảng ban đầu. Hắc hắc, chỉ có học sinh lười chứ có học sinh dốt.

      Nhị Nha trời sinh tính tình nũng nịu, lúc này ôm lấy chân Chu Quốc Cường, đòi ngồi trong lòng ba xem ti vi. Ông rất thương con út, bế bổng con bé lên đặt lên đùi mình.

      Nhị Nha được như nguyện, chăm chú xem phim hoạt hình, biết chủ ý của chị rơi xuống đầu mình.

      Chia sẻ:
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 99: Mừng thọ bà ngoại
      [​IMG]

      Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của bà ngoài là chuyện quan trọng. Từ mấy ngày trước, Triệu Ngọc Trân bàn với hai chị mua cho mẹ quần áo mừng thọ, các thứ cần chuẩn bị hôm đó…

      Qua tập tục tổ chức lễ mừng thọ của người dân nông thôn có thể thấy quan niệm “Trọng nam khinh nữ” in sâu bao đời. Nhìn xem, Triệu Cương chỉ phụ trách bày tiệc rượu, tiếp khách có thể thu bao nhiêu tiền mừng, phải bỏ ra xu nào. Nhưng Triệu Ngọc Trân và chị cả Triệu Ngọc Lan, chị hai Triệu Ngọc phải bỏ tiền mua đống đồ: đào mừng thọ, quần áo mới, đánh nhẫn vàng, còn phải mua quà cho khách mang về, tổng tổng tốn khá nhiều tiền.

      Đấy là còn , có địa phương có phong tục mua thùng quả hồng làm quà đáp lễ. lần mừng thọ mẹ, con móc tiền túi đến đổ máu.

      rất bất mãn với tập tục cổ hủ này, thảo nào đều phận nữ nhi có tiền, gả rồi còn phải bỏ tiền cho nhà mẹ đẻ.

      Ba chị em mua hết các thứ, sau đó chia bình quân mỗi nhà hơn hai trăm nguyên. con số khiến cho người khác thấy líu lưỡi. Lúc này, Chu Quốc Cường dám lên tiếng, thầm may mắn là có ba chị em, nếu chỉ có người chắc lo nổi.

      Mấy năm trước bà nội Chu Tiểu Vân tổ chức mừng thọ, chỉ có mình Út lo liệu bỏ tiền. Chú Ngô Hữu Đức lái xe hơn nửa năm mới bù được số tiền đó.

      Thảo nào dân quê thích đông con, vừa muốn có con trai để nối dõi tông đường, vừa muốn có con tri kỷ săn sóc, thường xuyên mua đồ về nhà hiếu kính cha mẹ.

      Đương nhiên ít có nhà nào sinh bốn như nhà Chu Tiểu Vân.

      Sau này, chính sách kế hoạch hoá gia đình được chính phủ thắt chặt, suốt ngày tuyên truyền chỉ sinh con là tốt nhất. Nếu sinh hai con phải làm đơn báo lên , lén lút sinh thêm bị phạt tiền. Đương nhiên, số tiền này nộp trong khoảng thời gian nhất định, chờ đứa mười ba mười bốn tuổi, ai người ta thu tiền phạt nữa.

      Nhà vượt chỉ tiêu quá mức, là đối tượng trọng điểm phạt tiền của đội kế hoạch hóa gia đình.

      Triệu Ngọc Trân cứng rắn : “Dù sao con tôi cũng sinh rồi, thể bóp chết đứa được. Nếu các muốn phạt tiền phải thu hợp lí, hơn nữa nhà tôi có tiền, thể nộp hết tiền rồi để các con chết đói.”

      Hai năm qua kinh tế nhà họ khá giả hơn. Chủ nhiệm của đội đó chịu khó chạy đến nhà họ ít lần. Triệu Ngọc Trân mỗi lần bớt chỗ này bớt chỗ kia, Chu Tiểu Vân là con nên có thể cho qua, nhưng Tiểu Bảo và Nhị Nha trốn được.

      Đành vậy, có nhà nào bị phạt tiền? nhìn thấy Hứa Đại Sơn đội sản xuất có ba đứa con sao? Hứa Mỹ Lệ có trai, dưới còn có em trai đấy! Buồn cười nhất là nhà chủ nhiệm cũng bị phạt, đến nhà người khác thu tiền thường bị mọi người trêu: “Nhà chủ nhiệm nộp bao nhiêu thế? Nhà chúng tôi giống nhà bác, thể nộp nhiều tiền hơn bác được.”

      Chủ nhiệm Thạch Vĩnh Năm chính là cha của Thạch Đầu, cười đáp, ý tứ của bà con hàng xóm là phạt ít tiền thôi.

      Triệu Ngọc Trân coi trọng con trai, Chu Quốc Cường trong lòng thương con trai, mặt lại đau lòng con , thường nhắc nhắc lại: “Đại Nha, Nhị Nha, hai đứa sau này lớn lên phải thường mua rượu cho ba uống. Đời này ba chỉ có ham mê đó thôi, các con là bình rượu của cha đó.”

      Con thường được gọi là rổ bánh kẹo, bình rượu . Vì thế, sau này con về nhà mẹ đẻ thường mang bánh kẹo, đồ ăn và mấy bình rượu về.

      Chu Tiểu Vân chỉ mỉm cười, đừng thấy Nhị Nha tuổi còn miệng rất ngọt lập tức tỏ thái độ: “Ba ơi, sau này con lớn, mỗi ngày mua rượu cho ba uống, còn mua quần áo mới cho mẹ mặc.”

      Nhìn , chỉ mấy câu chiếm được lòng cha mẹ. Đối lập với theo trường phái hành động tốt hơn lời suông, đúng là tiểu tinh quái trời sinh nịnh hót! Chu Tiểu Vân bĩu môi thầm nghĩ.

      “Con còn muốn giống chị vừa giỏi giang vừa học giỏi.” Lời kiên định của Nhị Nha lập tức làm người nào đó từ bỏ thành kiến với em , dắt em mua đồ ăn cho nó.

      Cứ chê cha mẹ thích nịnh , người nào đó chẳng khá hơn là bao. Cả nhà quen chiều chuộng Nhị Nha, trong đó người chiều nhất là chứ ai.

      Hôm nay ngày mười sáu tháng bảy, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân hiếm khi nghỉ bán hôm, sáng sớm dắt theo các con đến nhà bà ngoại. Đến nơi, Triệu Ngọc Lan và Triệu Ngọc ở đó, Triệu Ngọc Lan cầm hai con cá tươi to đùng, bày chung với đào mừng thọ bàn thờ.

      Người lớn ngồi chuyện với nhau, trẻ con chơi chung chỗ.

      Chu Tiểu Vân chơi thân với em họ nên chạy thẳng vào phòng cậu tìm em họ.

      “Nữu Nữu, Nữu Nữu, ” Em họ gần chín tháng ngồi đằng kia, cầm trống bỏi lắc qua lắc lại, tiếng trống thùng thùng vang lên, khuôn mặt bé xíu cười rạng rỡ.

      Trong mắt nhìn thấy người khác nữa, chạy đến ôm chầm lấy Nữu Nữu, hung hăng hôn mấy cái: “Lâu gặp nhớ em chết được.”

      Mợ Tất Uyển Đình cười : “Đại Nha lâu chưa đến, Nữu Nữu biết ngồi, chắc thời gian nữa biết bò.”

      Đây là chuyện tiếc nuối mãi. Trong nhà nhiều việc, ít có cơ hội đến nhà bà ngoại, lần trước đến nhân dịp tiết thanh minh đốt vàng mã cho ông ngoại, chớp mắt hơn ba tháng gặp Nữu Nữu .

      Trẻ con ba ngày khác huống chi ba tháng. Nữu Nữu bé mặc yếm, đôi mắt to tròn đảo đảo lại, sợ người lạ, được ôm vào lòng còn cười hì hì kéo tóc .

      Chu Tiểu Vân ôm Nữu Nữu tâm tình rất tốt, tóc bị bứt mấy sợi hề thấy đau. Phải biết rằng thường ngày vô cùng để ý mái tóc này, chỉ bỏ tiền riêng mua dầu gội, đôi khi còn xin xỏ mẹ mua vừng về sao ăn cho mượt tóc, hơn nữa cuộc sống ăn uống đủ chất, tóc đen mượt khô xơ, vàng võ như trước. Chu Tiểu Vân cách ngày lại gội lần. Trước khi buộc tóc, thường nhúng lược qua nước để chải tóc bị rối.

      Lúc này bị Nữu Nữu bứt mấy sợi sao cả, nếu Nữu Nữu muốn đoạn tóc Chu Tiểu Vân hai lời cắt xuống cho bé con. Mấy ngày trước, biết sắp đến nhà bà ngoại, ở nhà may mấy con búp bê cho bé con chơi.

      Nhị Nha có vịt con, Chu Tiểu Vân làm cho Nữu Nữu con gà mái mẹ và ba con gà con, màu sắc rực rỡ bắt mắt. Nữu Nữu thích lắm, giữ khư khư.

      Tất Uyển Đình ngạc nhiên với món quà này, liên tục cảm ơn. Chu Tiểu Vân vừa cười vừa : “Mợ, mợ cần cảm ơn cháu. Chỉ cần Nữu Nữu thích là được.”

      Giờ nhìn kỹ lại tiểu Nữu Nữu lớn lên giống con lắm, chỉ có đôi mắt hơi giống. Ngược lại Nhị Nha còn giống hơn, dù sau cũng là dì của con bé, mơ hồ qua đó có thể thấy được bóng dáng Nữu Nữu của . Vì thế vừa nhìn thấy mặt Nhị Nha, tâm lại mềm xuống, cứng rắn nổi.

      Quan niệm trước kia khiến Chu Tiểu Vân nhìn thấy tiểu Nữu Nữu tự chủ được thương hết lòng. Tình cảm này vượt xa tình cảm của chị em họ với nhau. Tất Uyển Đình là mẹ cảm thấy con mình chỗ nào cũng tốt cũng đáng , nhận ra hành vi của có gì là lạ, còn tự hào vì con được nhiều người thích.

      Tất Uyển Đình yên tâm ra ngoài làm việc, Chu Tiểu Vân vui mừng ở trong phòng ra, chơi với bé con. Thỉnh thoảng cho con bé tiểu, cười tít mắt!
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 100: ai để ý đến mình
      [​IMG]

      Hôm nay người vui nhất chính là Nhị Nha. Vừa đến nhà bà ngoại, đầu tiên là chuyện với , chị em họ lâu gặp, tiếc là ai cũng ngại còn kệ . Thực ra bà ngoại rất thương , nhưng hôm nay bà là nhân vật chính nên bận tiếp khách.

      Mẹ chuyện với các dì, ngồi đó nghe mà hiểu gì. Đến chỗ Chu Quốc Cường phát ba hăng say bàn luận với em đồng hao, để ý đến .

      Nhị Nha cảm thấy rất tủi thân, Đại Bảo Tiểu Bảo chạy chơi thấy bóng dáng, chỉ còn nước tìm chị. Nhưng bình thường chị thương nhất chạy đâu rồi? Đúng, chắc chắn là tìm em họ Nữu Nữu .

      Nhị Nha tức giận, vừa thấy em họ chị để ý đến . Bước vào phòng của cậu mợ, quả nhiên thấy chị ôm em ấy dỗ dành.

      “Chị, ” Nhị Nha kêu tiếng, thấy chị phản ứng lại gọi tiếp.

      Gọi lần thứ ba Chu Tiểu Vân mới nghe thấy, quay đầu lại, thấy đó là Nhị Nha “ừ” tiếng rồi tiếp tục quay sang hát cho Nữu Nữu nghe.

      “Oa…” Nhị Nha triệt để bùng nổ, oà khóc.

      Chu Tiểu Vân hoảng sợ, vội vã : “Nhị Nha, em đừng khóc…”

      Thế còn được, Nhị Nha nghĩ thầm cuối cùng cũng khiến chị chú ý , ai ngờ câu tiếp theo Chu Tiểu Vân lại là: “Muốn khóc ra ngoài khóc, khóc to như thế doạ đến Nữu Nữu.”

      định giả vờ giả vịt làm nũng thôi, lần này Nhị Nha khóc , nước mắt trộn lẫn nước mũi nhìn rất thê thảm. Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ đặt Nữu Nữu xuống giường, Nữu Nữu cười khanh khách quấy.

      “Được rồi, Nhị Nha, qua đây với chị. cho chị sao thế?” Chu Tiểu Vân đoán Nhị Nha chuyên môn chuyện bé xé ra to, con bé hay khóc nháo làm nũng, tốt nhất là mọi người đều xoay quanh mình, chịu nổi vắng vẻ phút nào.

      Quả nhiên, Nhị Nha nằm úp sấp trong lòng Chu Tiểu Vân cáo trạng, mơ hồ . Dưới thanh nghẹn ngào khóc thút thít của em cuối cùng hiểu nguyên nhân. Chẳng qua là ai để ý đến nó nên tủi thân. Thế này mà cũng khóc sao, là… Aizz!

      Chu Tiểu Vân dỗ dành Nhị Nha lúc, bảo em trèo lên giường chơi với Nữu Nữu.

      Nhị Nha có hứng thú với em họ xíu, chưa sõi có gì mà chơi. Nhìn chị kìa, cười hớn hở vui vẻ đùa con bé, lúc cho nó tiểu, lúc hát cho nó nghe, trong lòng bé ganh tị lắm.

      “Chị, chị toàn chơi với em ấy để ý đến em.” Nhị Nha lên án.

      “Nhị Nha, phải chị để ý đến em. Mà là ba tháng rồi chị được gặp Nữu Nữu, vì thế tranh thủ chơi với em ấy, ngày nào chị chẳng ở nhà chơi với em!” Chu Tiểu Vân có phương pháp cho Nhị Nha hiểu, đạo lý nửa ngày nó nghe lọt tai, vẫn bĩu môi, quay đầu tỏ vẻ bực mình.

      Nghĩ lại, dù sao Nhị Nha có rất nhiều thời gian dỗ dành, cơ hội gặp Nữu Nữu ít có được phải tranh thủ thời gian. Vì thế Chu Tiểu Vân bỏ mặc Nhị Nha, tiếp tục chơi với bé con.

      Nhị Nha trợn tròn mắt, sao chị có thể đối xử với em như thế, ô ô ô, số mình khổ quá, ô ô ô.

      Hơn ba giờ chiều, khách khứa lục tục về hết, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân chuẩn bị dắt các con về nhà. Chu Tiểu Vân muốn , xin mẹ cho ở lại chơi mấy ngày.

      Vốn nghỉ hè ở nhà ngoại chơi là chuyện thường, nhưng Triệu Ngọc Trân lại do dự: “Thế quán nước của con làm sao bây giờ?”

      Ánh mắt cầu cứu của bắn về phía trai, Đại Bảo lập tức hiểu ý, bước lên vỗ ngực cam đoan trông nom hàng quán tốt. Tiểu Bảo cam lòng tỏ ra yếu thế, vội ra phụ . Chu Tiểu Vân tán thưởng nhìn Tiểu Bảo, uổng công thường ngày hết lòng thương đứa em này, đến thời khắc mấu chốt biết giúp chị.

      Triệu Ngọc Trân đành đồng ý, Chu Tiểu Vân phấn kích nhảy dựng lên.

      Nhị Nha xị mặt xuống, chị quá bất công, vừa thấy Nữu Nữu bỏ mặc mình. Chu Tiểu Vân lặng lẽ kéo tay em , thầm bên tai mấy câu, mặt con bé cười rạng rỡ, tạm biệt chị, xị ra như trước.

      Triệu Cương tò mò hỏi cháu gì dỗ Nhị Nha, Chu Tiểu Vân cười meo meo cho cậu biết: “Cháu hôm nào về mua nhiều đồ ăn ngon cho em ấy.”

      Triệu Cương cười ha ha, chiêu này đúng là cao tay, đối phó với Nhị Nha lần nào chuẩn lần đó!

      Chu Tiểu Vân quen thân với mợ Tất Uyển Đình, Tất Uyển Đình cũng quý mến đứa cháu này. Thử nghĩ xem, có đứa cháu chịu khó nhanh nhẹn, hằng ngày thay mình bế con, dỗ bé con, sao có thể thích được.

      Có lúc, Tất Uyển Đình rất ngạc nhiên vì Chu Tiểu Vân chăm trẻ con chu đáo kém gì người lớn, cho Nữu Nữu uống nước, xi tiểu, thay quần áo rất cẩn thận. liền giải thích là có kinh nghiệm từ chăm Nhị Nha. Tất Uyển Đình thấy qua Nhị Nha dán dính lấy chị nên hiểu được.

      Triệu Cương rất chịu khó, cả ngày lái máy kéo chở gạch bán. Đây phải công việc nhàng, được cái thời gian tự do, còn trẻ, sức khoẻ tốt, nhà ai mua gạch đều giúp người ta xếp gạch ngay ngắn rồi mới , vì thế làm ăn khá tốt.

      Cả ngày bôn ba chở gạch, trong nhà chỉ có bà ngoại, Tất Uyển Đình và Nữu Nữu. Người già, trẻ , Tất Uyển Đình khó tránh khỏi tịch mịch. Hơn nữa, bà ngoại bận việc nhà nông, việc vặt vãnh trong nhà, có thời gian giúp mợ trông cháu. Giờ có Chu Tiểu Vân giúp đỡ, Tất Uyển Đình an nhàn hơn nhiều.

      Chu Tiểu Vân thích nhiều, trừ lúc đùa Nữu Nữu còn lại ít mở lời. Tất Uyển Đình có lúc ngồi chuyện với cháu, cảm thấy con bé ít tuổi nhưng rất có học thức nhiều nhưng câu nào câu nấy trúng trọng điểm, càng thích đứa cháu này.

      Ban đầu Chu Tiểu Vân muốn ở lại chơi với Nữu Nữu, đến khi về, ngược lại là Tất Uyển Đình luyến tiếc cháu .

      Đáp ứng mợ rỗi rảnh đến chơi, được cậu chở về nhà.

      nghĩ có lẽ mình nên học cách xe đạp, đâu cũng tiện. Suốt ngày phải nhờ người đưa đón cũng ngại. Trong nhà, có hai cái xe đạp xếp thẳng hàng. có cao đến mấy vẫn là nhóc chín tuổi.

      thử ngồi lên xe, kết quả ngồi yên với tới bàn đạp, Đại Bảo ở đằng sau giữ xe cho em quen nhìn em dờ dẫm từng tí , lén thả tay.

      Khi phát giữ xe nữa, chiếc xe nghiêng sang bên, sức yếu chống được. Thế là “ầm” tiếng, xe đổ xuống đất, may mà Chu Tiểu Vân nhanh chóng nhảy ra, chân bị trầy da và chảy máu.



      Tiểu Bảo thấy vậy sợ quá, chạy vội về nhà gọi mẹ. Triệu Ngọc Trân vội vàng chạy đến, thấy vết thương quá nghiêm trọng thở phào nhõm, dẫn con đến chỗ bác sĩ Phùng rửa ô-xy già sát trùng vết thương và bôi thuốc đỏ.

      bắp chân trắng nõn có vết trầy xước bôi thuốc đỏ vô cùng bắt mắt, Chu Quốc Cường đau lòng lắm. Lúc đó ông có phản ứng gì đặc biệt, vậy mà ngay chiều hôm sau, mình ngồi xe lên thị trấn, lúc về chiếc xe đạp Vĩnh Cửu. ( hãng xe vô cùng nổi tiếng, đứng đầu trong thập niên 90 của thế kỉ trước ở Trung Quốc [​IMG])
      Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên, thuyt2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 101: Tập xe đạp

      Hồi đó, xe đạp Vĩnh Cữu là thương hiệu nổi tiếng với chất lượng tốt nhất cả nước, ngang ngửa với hãng ti vi “gấu trúc”.

      Chu Quốc Cường nghĩ bỏ tiền mua nên mua loại tốt nhất, xem xem lại chọn trúng chiếc xe này, kiểu dáng tương tự các hãng khác nhưng đắt hơn hai mươi nguyên. Ông hào phóng trả tiền luôn. Đạp xe về nhà từ xa ông nhìn thấy bóng dáng các con chơi đùa trong sân.

      Lúc này, Chu Tiểu Vân kể chuyện xưa cho Tiểu Bảo và Nhị Nha nghe. Chợt nghe tiếng chuông kêu leng keng, ban đầu để ý, tưởng là người nào đó qua đường ấn chuông.

      Đến khi tiếng chuông càng ngày càng gần, rồi đến ngay bên tai mới cảm thấy có gì đó đúng, ngẩng đầu lên thấy ba dựng chiếc xe đạp mới kính coong trước mặt mình. Ba cười rất tươi, hơi nhướn lông mày nhìn con , lập tức hiểu xe này thuộc về mình.

      Xe đạp mới tinh, đẹp hơn hai xe đạp cồng kềnh, cũ kỹ trong nhà nhiều. Thân xe màu đen tuyền, cao ngang hông, dễ dàng chống chân. Đúng là cực kì thích hợp với chiều cao của . Trong lòng rất cảm động, ngờ ba vốn ít đột nhiên mua chiếc xe này cho . Đây là lần đầu tiên cầu mà cha mẹ chủ động mua đồ gì đó cho mình.

      giọt lệ lặng lẽ lướt qua gò má do Chu Tiểu Vân cúi đầu rất nhanh rơi xuống đất, lúc ngẩng đầu lên chỉ còn nụ cười vương môi: “Ba ơi, sao ba mua xe trước cho con biết?”

      Chu Quốc Cường mừng thầm khi thấy con vui vẻ như thế. Có cha mẹ nào thương con? Thấy chân Chu Tiểu Vân chảy máu, hai vợ chồng ông tự trách, nếu có xe đạp hơn cho con , đến mức ra nông nỗi như thế.

      Ngẫm lại Đại Bảo mười hai tuổi, Đại Nha chín tuổi đến lúc tập xe đạp. Đại Bảo cao lớn có thể đạp xe đạp to trong nhà thành vấn đề, Đại Nha thể giữ được cân bằng khi có cái rọ vừa to vừa nặng đằng trước. Vì thế, hai vợ chồng lặng lẽ ở trong phòng bàn bạc, quyết định mua xe đạp mới về cho con niềm vui bất ngờ!

      Giờ thấy dáng vẻ con vừa mừng vừa sợ, ông rất hài lòng. Đại Bảo xem ti – vi trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông xe đạp, chạy vội ra ngoài. Gần đây, cậu mê tít Ultraman, ngày nào cũng dán mắt vào ti vi, hết phim nhất quyết chịu rời khỏi chỗ nửa bước. Lúc xem còn thích bắt chước các động tác của nhân vật trong phim, bị em trêu nên tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ, cứ làm theo ý mình.

      Chu Tiểu Vân thích xem “Ultraman”. Môtip cũ, lặp lặp lại. Đủ loại quái thú đổ bộ xuống Địa Cầu, quấy phá thành phố Tokyo của Nhật Bản, vũ khí máy bay, đạn pháo đại làm gì được chúng. Lúc này, Ultraman xuất , đánh bại quái thú, cứu vớt địa cầu, bảo vệ nhân loại. Tình tiết ngây thơ, chuyên dụ dỗ trẻ con làm tụi con trai mê tít. Thực ra, con ít người thích xem phim này. Lúc đó tiết mục ti vi ít ỏi, có phim hoạt hình để xem là tốt lắm rồi.

      Đáng tiếc, Chu Tiểu Vân thích đồ ngoại, liên đới có hứng thú lắm với phim hoạt hình Nhật Bản. Phim hoạt hình sản xuất trong nước có nhiều bộ rất hay như “Trung sĩ mèo đen”*, “Cậu bé hồ lô”**. Cần gì xem phim của Nhật Bản? Đương nhiên phim hoạt hình Nhật Bản cũng có phim hay, cá nhân Chu Tiểu Vân thích “Ikyu-chan”. Dù sao nữa, nhất quyết xem Ultraman, còn cố ý kể chuyện xưa “dụ” Tiểu Bảo và Nhị Nha ra ngoài, để lại xem ti-vi mình.

      Chu Tiểu Vân hòa giải: “Ba ơi, hay là thế này : Xe này coi như mua cho hai em tụi con. Dù sao phải lúc nào cũng dùng đến, nếu có việc để , lúc , con dùng. Hai người có thể sắp xếp thời gian luân phiên hợp lý. Hơn nữa, con chưa biết xe đạp mà, con định nhờ dạy con.”

      Đại Bảo nghe xong gật đầu liên tục, Chu Quốc Cường thấy con có lý nên đồng ý.

      Chu Tiểu Vân bắt đầu tập xe đạp.

      Đại Bảo cảm kích em tốt cho mình trước mặt ba, giúp cậu có quyền dùng xe nên lúc dạy em rất chú tâm. Lại tiếp, năm Đại Bảo tám tuổi tự được xe đạp to trong nhà vòng vèo khắp thôn. biết có phải người đơn thuần tứ chi phát triển , giờ với cậu, đạp xe quả thực là bữa ăn sáng, thường xuyên phi xe cực nhanh.

      Chu Tiểu Vân tập xe rất lâu. Lạ , trước đây biết đạp mà. Chẳng lẽ sau khi trọng sinh lại quên mất hành động đơn giản như thế. Ngồi yên xe, nghiêng nghiêng ngả ngả, bất đắc dĩ nghĩ thầm: Thượng đế mở cho bạn cánh cửa, chắc chắn khép lại cánh cửa khác. còn cách nào khác, cố lên!!

      Cuối cùng, Đại Bảo được toại nguyện, tìm lại cái uy của người làm đánh mất bấy lâu nay, đắc ý : “Tay em cầm chặt, đừng run tay. Chân dùng sức giẫm lên bàn đạp…”

      Trông vẻ mặt vênh vênh tự đắc kia, trong lòng mắng thầm nhưng ngoài miệng vâng dạ liên tục. Vừa xong, lại đổ xe rồi. Tiểu Bảo và Nhị Nha đứng ngoài góp vui, thu hút chú ý của lũ trẻ cùng thôn. Cả lũ túm tụm đứng xem.

      Chu Tiểu Hà nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao sau nhà, ra ngoài thấy em họ tập xe đạp nảy sinh hứng thú, quay phắt vào nhà nhì nhèo đòi mẹ dạy cho. Thẩm Hoa Phượng nghe thấy con kể Đại Nha nhà chú Hai thế này thế nọ rất bực bội, chẳng lẽ con bà cứ lép vế trước mặt con bé Đại Nha kia mãi? Đồng ý với con, bà dắt chiếc xe đạp năm ngoái mới mua ra ngoài.

      Có thêm Chu Tiểu Hà, xe đạp trở thành môn học ngoại khoá. Tiếng chuyện líu ra líu ríu khiến người học rất khó tập trung, nhưng có thêm tiếng cười đó khí thoải mái hơn nhiều.

      Cuối cùng gần đến khai giảng, Tiểu Vân và Tiểu Hà tự được xe đạp, thử vòng quanh thôn. Tính cả Đại Bảo, ba người mỗi người xe đạp xe đến nhà Út chơi. Ngô Mai với Ngô Lỗi ganh tị lắm, nằng nặc đòi tập xe để sau này chơi tiện hơn.

      Chu Tiểu Vân rất vui vẻ, sau này muốn đến nhà cậu chơi với Nữu Nữu chỉ mất nửa tiếng. Thế là có thể tranh thủ ngày nghỉ qua đó ở hai ngày.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 102: Chia lại lớp

      Trường tập trung vào ngày ba mươi tháng tám. Đại Bảo đạp xe đạp mới học. Bạn quãng đường bộ mười phút cần xe đạp sao? Tất nhiên là , thuần tuý để khoe khoang đồ mới thôi.

      Đại Bảo khoác lác xe là ba mua cho cậu, đánh chết cũng thể mất mặt với bạn bè! Thạch Đầu hâm mộ nhìn xe mới của Đại Bảo, về nhà đòi cha mua cho mình chiếc như thế.

      Chu Tiểu Vân rảnh vạch trần lời dối của Đại Bảo, bởi vì bị hấp dẫn bởi thứ khác. Trước khi nghỉ học mới đổ nền, giờ nó xây xong, thể khiến ngạc nhiên vì tiến độ nhanh chóng này. Nguyên bản bãi đất trống trước kia học sinh hay chơi đùa, giờ mọc lên toà nhà cao tầng, vào hồi đó, có thể xem như công trình lớn.

      Lại gần nhìn, phòng học chưa gắn biển nhưng bên trong kê bàn học mới ngay ngắn. Nhìn sang bên cạnh, các bạn học vây quanh trầm trồ ngắm nhìn.

      Vương Tinh Tinh hào hứng : “Tiểu Vân, khu nhà này đẹp quá! Sau này chúng ta được học trong đó!”

      Tôn Mẫn ở bên cạnh đầy tự hào: “Ba tớ góp phần xây nên nó đấy!” Khi xây dựng thường thuê thợ bản địa, trong đó có cha của Tôn Mẫn Tôn Thành Võ.

      Chu Tiểu Vân đếm số phòng. tầng có sáu phòng, ba tầng tổng cộng mười tám phòng. Tất cả các khối vào học vẫn dư mấy phòng. Đúng rồi, có tin là năm nay có học sinh từ các trường khác chuyển đến học lớp bốn, lớp năm cơ mà, sao thấy ai nhỉ? Nhìn tới nhìn lui toàn thấy những gương mặt quen thuộc.

      nhủ thầm, nghe thấy tiếng thầy Phương gọi vào lớp. Mọi người tập trung ở lớp học cũ, vừa ngồi xuống bắt đầu thảo luận sôi nổi. Đề tài xoay quanh khu nhà mới. Mỗi người câu, lớp ồn ào như chợ vỡ.

      Phương Văn Siêu đứng ở bục giảng nhìn khắp cả lớp, nghĩ đến điều sắp tuyên bố thầm thở dài.

      “Các em, khai giảng năm nay các em là học sinh lớp bốn.” xong cố ý dừng lại chút, trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại. Hơn năm mươi ánh mắt đồng loạt nhìn về người đứng bục.

      cảm thấy lời kế tiếp định mắc nghẹn trong cổ họng, khó khăn thốt ra: “Năm nay trường chúng ta xây khu nhà mới, đồng thời tiếp nhận các học sinh của trường Tam gia. Trường Tam gia trước đây có cả khối lớp bốn và lớp năm nhưng giờ bị bỏ bớt. Từ lớp bốn, lớp năm học sinh của trường đó chuyển đến trường chúng ta học. Có khoảng ba trăm học sinh lớp năm, trăm học sinh lớp bốn, giờ cộng thêm học sinh trường ta, khối lớp bốn có hơn hai trăm em, vì thế chắc chắn phải chia lại lớp.”

      Chu Tiểu Vân hiểu ý thầy, hoá ra lớp bị chia lại. Tin tức bất thình lình xảy ra khiến tiêu hoá kịp. chỉ mình hiểu, các bạn khác trong lớp cũng thế, mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ, ai muốn chia lại lớp cả. Học chung với nhau từ lớp đến lớp ba, có tình cảm thân thiết với các bạn, với thầy , bây giờ muốn chia lớp ai chấp nhận được.

      Phương Văn Siêu lấy ra tờ danh sách, đọc kết quả chia lớp. Năm nay khối lớp bốn có bốn lớp, tất cả các lớp đều chia lại, vì thế học sinh lần lượt bị chia vào lớp 4-1, 4-2, 4-3, 4-4.

      Ai nghe thấy tên mình ồ lên, lớp ầm ĩ như chợ vỡ. Đọc xong danh sách, Phương Văn Siêu phát sách giáo khoa mới cho học sinh mang về nhà, buổi chiều đến khu nhà mới gặp bạn mới, thầy mới.

      đường Chu Thiến Thiến than thở với Tôn Mẫn, chỉ có Vương Tinh Tinh mặt mày rạng rỡ.

      Chu Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi: “Tớ bị phân đến lớp 4-1, Tôn Mẫn bị phân đến lớp 4-3, vì sao hai cậu được học chung với nhau ở lớp 4-2, quá xui xẻo.”

      Tôn Mẫn nghẹn khuất lâu, liến thoắng: “Đúng vậy, mấy người chúng ta tan tác mỗi đứa lớp, tớ còn cùng lớp với Hứa Mỹ Lệ đáng ghét kia nữa.”

      Vương Tinh Tinh rất đắc ý: “Tớ may mắn nhất, được học chung với Tiểu Vân, may mắn còn ngồi cạnh nhau nữa!”

      Chu Thiến Thiến và Tôn Mẫn mỗi người câu phát tiết bất mãn trong lòng. nhàng an ủi: “Sau này chúng ta vẫn học, tan học cùng nhau, đến giờ giải lao chơi chung với nhau. Dù sao phòng học sát nhau, đâu có xa.”

      Vương Tinh Tinh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta mãi mãi là bạn tốt chia cách.” Cuối cùng mới dỗ được hai bạn cười.

      Về đến nhà, Chu Tiểu Vân hỏi Đại Bảo, biết khối lớp năm cũng phải chia lại lớp. Đại Bảo ủ rũ Thạch Đầu học cùng lớp với cậu nữa. Đây quả là tin tốt, Chu Tiểu Vân vui sướng khi thấy người gặp họa, dù sao Thạch Đầu phải người tốt lành gì, nên ít chơi với cậu ta.

      Ăn trưa xong, Chu Tiểu Hà ở sát vách và em trai đến rủ hai em cùng học. Đề tài vẫn xoay quanh chuyện chia lớp. Chu Tiểu Hà và Đại Bảo cùng lớp, may mà Chu Chí Hải cùng lớp với .

      Nửa đường gặp Phùng Thiết Trụ, cậu ta ầm ĩ: “Hải, tớ phải đến lớp bốn (4-4), hai huynh đệ chúng ta nay trời nam đất bắc.” xong còn giả mù sa mưa sụt sùi phen, thực chất có giọt nước mắt nào đâu, bị Chu Chí Hải giễu cợt: “Aizz, đây là luyến tiếc tớ hay nỡ chia cách người nào đó!” xong kín đáo liếc nhìn Chu Tiểu Vân.

      Gương mặt Phùng Thiết Trụ lập tức đỏ bừng, lắp lắp: “Cậu nhăng cuội gì đó?”

      Đại Bảo và Chu Tiểu Hà nháy mắt với nhau, có vẻ có gì đó ái muội nha. Tất cả Chu Tiểu Vân giả vờ như nhìn thấy, nghe thấy.

      Tâm tư bé của Phùng Thiết Trụ có ai nhận ra? Lấy cớ đến tìm Hải, cậu đến nhà chơi ít lần, ở trong trường thường xuyên theo đuôi . Vừa thấy lập tức cúi đầu, cái gì cậu nghe cái đó. Điều này khiến cậu bị Hải giễu cợt mấy lần. Vô phương cứu chữa mà, có lúc cậu thể khống chế được chân của mình tự động sau Chu Tiểu Vân. Tình cảm trong sáng thưở đầu đời của thiếu niên thể kìm nén được.

      Mấy người Vương Tinh Tinh thường vịn cớ này trêu chọc sau lưng Phùng Thiết Trụ, Chu Tiểu Vân đành cười lên tiếng.

      có thể làm được gì? Chẳng lẽ tìm Phùng Thiết Trụ bảo cậu cách mình xa chút?

      Đừng đùa, chưa biết chừng vào lớp học mới, phát mục tiêu mới lập tức quăng ra sau ót ấy chứ. Trẻ con mười tuổi biết cái gì? Tình cảm ngây thơ, đơn thuần như tờ giấy trắng.

      Đến người, mọi người về phía khu nhà mới. Chu Tiểu Hà và Đại Bảo lớp năm nên lên tầng ba. Khối lớp bốn ở tầng hai, có cầu thang bộ ở giữa. Bên trái cầu thang, phân biệt đề ở mỗi cửa phòng là 4-1, 4-2, 4-3. Lớp 4-4 ở phía bên phải cầu thang.

      Phùng Thiết Trụ vạn phần tình nguyện tạm biệt Chu Chí Hải, lúc liếc trộm nhìn Chu Tiểu Vân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :