1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Quả Trứng Gà Phong Ba
      Edit : Đông Tuyền Mạc Liên
      Beta: Tiểu Tuyền

      Nghe thấy tiếng trách móc của Chu thị ở bên ngoài, Trương thị cũng dừng chuyện lại, Liên Mạn Nhi bởi vì tò mò, nên úp sấp bên cạnh cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Mỗi sương phòng có hai cánh cửa sổ. Mỗi cái cửa sổ có hai bộ phận dưới, phía dưới là cửa sổ gỗ ô vuông, mỗi ô kích cỡ khoản hai ngón tay dùng hồ dán giấy, nhưng đóng cứng lại, phía cũng là cửa sổ gỗ ô vuông, kích cỡ khoản hai ngón tay dán giấy, nhưng mở ra được. Thời điểm mùa hè, ở bên ngoài, phía cửa sổ dán lụa mỏng, nửa cánhcủa sổ bên mở ra để thông gió. tại thời tiết cũng lạnh, nên cửa sổ đều mở ra.

      Liên Mạn Nhi từ mà cửa sổ bằng lụa mỏng này nhìn ra bên ngoài.

      Chu thị đứng ở cửa chính, chỉ vào đông sương phòng mắng to.

      “Vợ lão nhị, có phải là ngươi , lại ăn vụng trứng gà rồi? Ngươi chết thèm lắm à, hay cái mụn nhọt thèm ăn mới mọc ra!”

      Hà thị vén rèm từ trong đông sương phòng ra.

      “Nương, đây là ban ngày a, ngài chuyện cũng nên nhìn trời cao . Con mắt nào của ngài nhìn thấy con ăn vụng trứng gà rồi. Ngài mỗi ngày đều sờ phao câu gà, cái con gà kia mỗi ngày đẻ được mấy trứng đều biết , ai còn thể ở dưới mí mắt của ngài ăn trộm trứng gà ăn.” Hà thị cười lạnh , “Cũng có ai như nhà chúng ta, đem phao câu gà mà sờ để kiểm tra, xem tất cả chúng ta như là ăn trộm.”

      “Chính là ta xem thế đấy, nếu ta mà trông cẩn thận chút, nhà này ở bên trong còn có cái gì để ăn à. Ngươi ăn vụng cũng phải lần, người còn nhận, ngươi đúng là loại đàn bà phá của.” Chu thị chỉ vào Hà thị mắng.

      Chu thị cùng Hà thị đấu khẩu, Liên Mạn Nhi liền nhìn thấy trong đông sương phòng, có vài khuôn mặt cũng đều dán tại màn cửa sổ bằng lụa mỏng phía để nhìn ra bên ngoài.

      “Chuyện qua, lão nhân ngài nhắc lại có ý nghĩa gì?” Hà thị bị Chu thị ra tình dĩ vãng, tựa có chút yếu thế, “Sáng sớm hôm nay ta ra ngoài, đến nhà lão cậu của Nghiền Nhi ở thôn Tây chơi cả ngày, lúc ăn cơm mới về đến cửa chính. Ta nào có thời gian tìm trứng gà ăn.”

      Chu thị nghĩ nghĩ, xác thực là có chuyện như vậy. Thế nhưng mà ràng buổi sáng sờ soạn có năm quả trứng gà, đến khi nhặt về cũng chỉ có bốn quả. quả kia nhất định là bị tên nào đó trộm ăn. phải Hà thị, còn có thể là ai?

      phải ngươi, còn có thể là ai?” Chu thị .

      Hà thị nhìn bộ dạng của Chu thị, biết là còn hoài nghi nàng nữa, liền cố ý cười lạnh hai tiếng.

      “Nương, ta cũng với ngài là muốn ăn trứng gà.” Hà thị chuyện, ánh mắt liếc qua Tây Sương phòng bên này.

      Chu thị vỗ bàn tay vào nhau, nàng được Hà thị nhắc nhở rồi. Buổi sáng hôm nay Trương thị với nàng muốn trứng gà, để cho Liên Mạn Nhi ăn. Nàng chưa cho. Trương thị từ trước đến giờ vẫn luôn là người trung thực, chưa bao giờ tham ăn, cũng tranh luận. Thế nhưng trải qua chuyện của Liên Mạn Nhi, Trương thị tựa hồ có chút biến hóa, lại để cho nàng cao hứng.

      Đúng vậy, Trương thị bởi vì Liên Mạn Nhi bị thương, nên chuyện hay làm việc, đều muốn biết Liên Mạn Nhi có cao hứng hay . Trương thị đau lòng vì Liên Mạn Nhi, rất có thể vì Liên Mạn Nhi ăn trộm trứng gà.

      “Con nhìn thấy tứ thẩm ở trong phòng cùng mấy đứa Ngũ Lang ăn vụng cái gì, bọn còn nhường tới nhường lui đấy.” Liên Tứ Lang đột nhiên từ đâu nhô đầu ra .

      Chu thị nghe xong, thấy đúng với suy đoán của nàng, liền càng thêm tức giận. Kẻ nghe lời lén ăn vụng cũng xem như thường , đằng này người trung thực nghe lời lại ăn vụng, thế này làm sao được, về sau còn có ai đem bà mẹ chồng như nàng để vào mắt?

      “Vợ Lão Tứ, ngươi ra cho ta!” Chu thị hướng về phía Tây sương phòng la lớn.

      Trương thị sớm đỏ mặt.

      “Cha bọn , ta có ăn trộm trứng gà.” Trương thị với Liên Thủ Tín.

      Liên Thủ Tín gật đầu, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, biết phẩm hạnh của Trương thị.

      “Nương, nàng có ăn trộm trứng gà để ăn.” Liên Thủ Tín ra cửa, hướng Chu thị giải thích.

      “Vợ của ngươi chết rồi hả? Ta gọi nàng, nàng đến, lại đuổi ngươi đến cùng ta tranh luận. có vợ quên luôn nương rồi, uổng công ta nuôi ngươi rồi, đồ súc sinh bất hiếu.” Chu thị chỉ vào mặt Liên Thủ Tín mắng.

      Liên Mạn Nhi có chút nhịn nổi, Liên Thủ Tín cũng là nam nhân ba mươi tuổi đầu rồi, dưới gối con cái thành hàng, Chu thị tốt xấu gì cũng nên cho chút thể diện chứ.

      Liên Thủ Tín bị chửi cơ hồ ngẩng đầu được lên.

      Trương thị còn cách nào, đành phải ra ngoài.

      “Nương, con thực ăn trứng gà trong nhà.” Trương thị .

      “Ngươi ăn, chẳng lẽ lại để cho chó ăn hết. Ta đếm chuẩn xác có năm quả trứng gà, sao giờ nhặt về chỉ có bốn quả, quả kia, nhét vào miệng X ?” Chu thị mắng.

      Chu thị mắng rất khó nghe, mặt Trương thị càng ngày càng đỏ như là tấm vải đỏ. Thứ nàng có chính là thể diện, câu thô tục cũng , lại bị Chu thị mắng như vậy, cảm thấy xấu hổ, lại thấy ủy khuất, cũng tức giận, liền nhịn được khóc lên.

      “Ngươi khóc cái gì, ngươi ăn vụng trứng gà còn có mặt mũi khóc! Ta biết , trong lòng ngươi hận ta, bởi vì ngươi xin trứng gà mà ta chưa cho ngươi, ngươi lại tới trộm đúng . Ngươi còn muốn thể diện ư, ngươi nghĩ ngươi sinh ra là tiểu thư quý giá sao, muốn ăn trứng gà, các ngươi cũng soi gương thử xem, xem chính mình có cái phúc khí kia ?”

      Liên Mạn Nhi giận đến đỉnh đầu như bốc ra hơi nước, mặt lần lượt đổi màu xanh đỏ đen trắng, mắng chửi người quá ác, đem người nhà mình mắng như là cừu nhân.

      Trương thị bị lời của Chu thị làm tổn thương, nàng nhịn được liền biện bạch.

      “Nương, trong nhà đích thực là có nuôi gà, ngày nào cũng là do Mạn Nhi cùng Chi nhi của ra ngoài đào rau dại cho nó ăn. Mạn Nhi bị thương nặng như vậy, tiền xem bệnh nương cũng cho, con phải đem cây trâm của chính mình cầm cố. Trứng gà ở trong nhà chúng con cũng có phần, mà trứng cũng cho. Mạn nhi phải cháu ruột của nương, ta phải con dâu của nương?”

      “Xem , xem , còn phải là do ngươi trộm, lời ngươi đều là thừa nhận.” Chu thị như bắt được thủ phạm, thanh càng cao hơn, “Trong nhà của ta, ta nuôi nhiều năm như vậy, cái người mà tưởng như là thực trung thực tốt bụng kia, kỳ thực chính là tên trộm cắp.”

      Bị chửi là kẻ trộm, Trương thị cảm thấy mình có chỗ nào để chui xuống.

      “Nương ah, những năm này, ta ở trước mắt ngươi, có lần hay nửa lần làm sai , có khi động cọng cỏ, ta đều ở trước mặt nương tiếng, nương cho động, ta mới dám động. Nương, chuyện phải có lương tâm, cái danh trộm cắp kia ta gánh nổi…” Trương thị bịt miệng che lại tiếng khóc của chính mình.

      “Nương, vợ của con nàng phải là người như vậy.” Liên Thủ Tín đỏ mặt bênh vực Trương thị câu.

      Chu thị bây giờ như tổ ong vò vẽ mới vỡ, Chu thị liền bổ nhào vào đầu của Liên Thủ Tín, hai cái bàn tay hướng mặt, đầu, người của mà chào hỏi.

      “Ta nuôi ra nhi tốt, có vợ rồi coi ta như là lão bất tử (bà già đáng chết) rồi, luôn mồm mắng ta, Nhi tử này của ta giúp mẹ ruột, lại che chở con dâu ah…Hôm nay dám ăn vụng trứng gà, còn chịu nhận, ngày mai dứt khoát cũng xé ta ra mà ăn …”

      phải chỉ là quả trứng gà thôi sao, có thôi , xem ngươi đem hài tử mắng thành như vậy.” Liên lão gia ở trong phòng rốt cuộc cũng chịu nổi nữa, lớn tiếng . chấp hành chính là nam nhân lo việc bên ngoài, nữ nhân quản lý trong nhà, bởi vậy chuyện trong nhà đều giao cho Chu thị điều đình (quản lý và điều hành), khi nhịn được nữa, mới có thể lên tiếng.

      quả trứng gà, đó cũng là đồng tiền a.” Chu thị thuận theo vẫn chịu buông tha tiếp tục . “Nàng thể kiếm cho ta đồng tiền nào, ta còn phải cung cấp cho các nàng ăn uống. Đây chính là trộm, là cướp, Liên gia ta thể nuôi ra loại trộm cướp như vậy được.”

      Đúng lúc này, mấy hài tử Liên Gia đều từ trong phòng ra, đứng cả hai bên sương phòng, chỉ có mẹ con Cổ Thị cảm thấy việc này liên quan dến mình, nên cũng ra.

      “Nội, sao người có nhìn thấy, sao cứ mực nương trộm cướp, chẳng khác nào nhắm mắt quàng.” Liên Mạn Nhi đến bên người Trương thị, với Chu thị. Nàng vì nhịn được mới phải đứng dậy.

      “Trứng gà đều là do ta tự tay nhặt lấy, khẳng định là có người ăn vụng” Liên Tú Nhi từ bên trong Tây phòng ra, “Hôm nay ta là có mang mấy quả trứng gà vào trong nhà, khẳng định có người thừa dịp ta chú ý, vụng trộm lấy quả. Chúng ta chịu khó lục soát, xem là do ai.”

      Liên Tú Nhi xong, lại liếc Trương thị. Cái này là ám chỉ đích thị Trương thị trộm trứng gà.

      “Tú nhi, sao ngươi có thể như vậy?” Trương thị kinh hãi nhìn mọi người.

      “Ta đều là lời , ngươi dám làm, thế nào lại dám thừa nhận?” giọng Liên Tú Nhi sắc lạnh .

      Ánh mắt Liên Mạn Nhi dừng lại người Trương thị rồi chuyển tầm nhìn sang Liên Tú Nhi, Liên Tú Nhi tựa hồ đặc biệt đối phó với Trương thị, hai người bởi vì chuyện gì mà lại kết oán?
      Phương Lăng, hoàiAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23 : trứng gà phong ba ( 2 )


      Edit : Đông Tuyền Mạn Liên

      Tuổi tầm đó xuất mâu thuẫn cũng là chuyện thường xảy ra, nhưngtình huống của Trương thị cùng Liên Tú Nhi có chút kì quái. Liên Tú Nhitựa hồ muốn hạ thấp Trương thị, mà thái độ Trương thị đối với Liên Túnhi, phảng phất như là đối với con của mình.

      Liên Mạn Nhi chính là trăm mối cách giải, giọng Chuthị mắng chửi vẫn sang sảng, mà còn có tiếng nỉ non cùng thút thít đangvô lực giải thích của Trương thị , khiến nàng hồi phục tinh thần.

      Trương thị là người hòa nhã, Chu thị phân biệt tốt xấu gán cáitội danh trộm cắp cho nàng, đối với nàng là đả kích rất lớn. Mặc dù làChu thị có làm mọi điều khó dễ, Trương thị vẫn muốn mời ăn bánh bao, đều kiên trì ăn trước Liên lão gia tử cùng Chu thị. Trải qua hai ngày ở chung này, Liên Mạn Nhi tin tưởng, Trương thị tuyệt đối làmchuyện “Trộm” như vậy

      thể để cho Chu thị khiến Trương thị oan uổng, nàng muốn vì Trương thị rửa sạch oan khuất.

      “Lão , ngươi có thể ràng như vậy, vậy như lời ngươi , cái rổ trứng gà kia những trứng mới đẻ đâu?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      Liên Tú Nhi nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi.

      cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Liên Tú Nhi xong vàonhà, lúc trở lại, trong tay cầm bốn quả trứng gà, “Cái này vỏ có màuhồng, chính là của con gà đỏ bông lau, da trắng chính là…”

      Liên Tú Nhi hổ là con của Chu thị, có thể chỉ trứng gà như thế nào đều nhớ rành mạch.

      “Trong ổ là con gà mái trắng, cách ngày cho trứng, cho tới bây giờ vẫn như vậy. Trứng của nó lớn nhất, các ngươi đúng là trộmmà.” Cuối cùng Liên Tú Nhi .

      tình kia còn có biết ràng, lão miệng ngươi hãy nóilời cho đúng, đừng mở miệng là trộm. Lát nữa chứng minh chuyện nàykhông liên quan đến chúng ta, ta sợ lời này của ngươi thể thuvề được.”

      “Phi, ta còn sai cho các ngươi sao, nếu ngươi có thể chứng minhkhông liên quan đến các ngươi, đem trứng gà trở về, ta đem toàn bộtrứng gà kia nuốt sống.” Liên Tú Nhi trợn mắt .

      “Lão là ngươi , đến lúc đó cũng đừng quỵt nợ.” Liên Mạn Nhi chuyện, nhìn về phía chuồng gà. Cái con gà mái trắng kia cùng mấycon khác ở cùng chỗ, dựa vào vách tường nằm sấp.

      Chu thị cùng Liên Tú Nhi đều mấy con gà đẻ trứng kia cũng khôngra khỏi cửa, thời điểm Chu thị la hét ầm ĩ, mọi người đều tìm trong sânmột vòng, cũng tìm được trứng gà. Như vậy….

      “Có lẽ nó còn chưa có đẻ trứng đâu.” Liên Mạn Nhi .

      có khả năng.” Chu thị cùng Liên Tú Nhi đồng thời .

      “Sờ sờ chẳng phải biết thôi sao.” Liên Mạn Nhi .

      Ngũ Lang liền nhảy vào trong chuồng gà, vào, mấy con gà kiacũng đều đứng lên. Chu thị liếc trông thấy phao câu của con gà mái trắng dưới đáy còn nặng trịch, con mắt tựa lóe lên cái.

      “Tứ tẩu, ngươi đúng là trộm mà, cũng sắp đến thời điểm sáng tỏ. Tathấy ngươi ràng là người dám làm mà dám chịu” Liên Tú Nhi .

      Liên Mạn Nhi lại đem thần sắc của Chu thị thu vào trong mắt, nghĩ tới khả năng mình là đúng, càng tin tưởng có thể giải oan cho Trươngthị.

      “Mẹ ta là người thành , cũng thể bị người khác sỉ vả, phảivác cái tên là trộm. Nội, người nên tự kiểm tra, trả lại cho mẹ con sựtrong sạch.” Tiếng thanh thúy của Liên Mạn Nhi vang lên.

      Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất đều tới, đứng bên cạnh Trương thị cùng Liên Mạn Nhi, cùng nhau im lặng biểu đạt ủng hộ.

      quả trứng gà, ăn cũng ăn rồi, sao trả nợ được, tiểu nha đầunhư ngươi hiểu cái gì là trong sạch.” Chu thị trầm mặt, “Tú nhi, , trở về phòng .”

      Chu thị quay người muốn vào trong phòng.

      Liên Tú Nhi hiểu ý, muốn kéo Chu thị lại.

      “Nương, việc này thế nào lại cứ như vậy xong. Nàng ăn trộm trứnggà, nàng còn thừa nhận, về sau còn có thể tiếp tục trộm.”

      Chu thị trừng mắt liếc Liên Tú Nhi, lại tiện ở trước mặt mọi người cái gì.

      Liên Mạn Nhi càng minh bạch là chuyện gì xảy ra rồi.

      “Nội, nếu người hông muốn sờ, trong thôn có người biết kiểm tra,xin mời nội của Hổ Tử bên cạnh tới giúp xem xét, vừa vặn làm người chứng giám luôn.” Liên Mạn Nhi .

      Hôm nay nàng biết Chu thị có tuyệt kỹ sờ phao câu gà, thời điểm LiênChi Nhi đào rau dại từng đề cập, Liên Chi Nhi còn cho nàng biết,trong thôn có rất nhiều người có tuyệt chiêu này, trong đó có nội của Hồ Tử là chuẩn nhất.

      “Ta cùng nội Hồ Tử bất hòa, nội của Hồ Tử là kẻ lưỡi dài (ba hoa chém gió đây mà)…Nội của Hồ Tử chắc chắn cho là nhiều chuyện.” Lúc ấy Liên Chi còn nóinhư vậy, cho nên tại Liên Mạn Nhi rất muốn nhờ nội của Hồ Tử.

      Chu thị nghe Liên Mạn Nhi muốn mời nội của Hồ Tử, nàng cũng tiếp tục vào trong phòng nữa.

      “Đứng lại, ai cho ngươi tìm nàng?” Chu thị hung hãn lên tiếng,“Việc này, ta xong xong, các ngươi có việc gì cũngđừng tìm việc cho ta.”

      Đến tột cùng là ai có việc gì mà gây chuyện chứ..

      “Nội, trộm đồ, là tội danh lớn, có thể dẫn nhau ra nha môn trịtội. Mẹ ta chẵng lẽ phải là người Liên gia, vô duyên vô cớ bịngười ta vu cáo?” Liên Mạn Nhi .

      “Ta mời người .” Liên Chi Nhi xong, muốn ra ngoài.

      “Ai dám , ta đánh gãy chân của nàng.” Chu thị ngăn lại , “ Vợlão tứ, ta ngươi trộm trứng gà xong rồi, ngươi còn thuậntheo mà buông tha?”

      Đến cùng là ai thuận theo ai buông tha, Liên Mạn Nhi bị Chu thị làm cho buồn cười.

      “Ngươi tự mình sờ sờ , đừng đổ oan cho vợ lão tứ.” Tiếng của Liên lão gia từ trong phòng vọng ra.

      Ngũ Lang nhảy vào trong chuồng gà, đem cái con gà mái trắng kia ôm ra.

      Chu thị xụ mặt, cũng để cho Liên Chi Nhi tìm người, cũngchính mình chịu đón lấy con gà mái kia, chỉ hung dữ nhìn Trươngthị, chờ Trương thị cho nàng bậc thang xuống.( cho mình 1 lối thoát )

      Trương thị nhìn ánh mắt Chu thị liền hiểu, trong nội tâm ủy khuất, tình nguyện, nhưng nàng có thói quen nghe lời, có tính nhườngnhịn.

      “Nương, nếu người được rồi, vậy coi như…”

      Trương thị muốn coi như xong, nhưng Liên Mạn Nhi đáp ứng, nàng lập tức cắt đứt lời Trương thị .

      “Nương, nếu người là trộm, chúng con chính là con của kẻ trộm. Ngườinhẫn tâm để cho chúng con như vậy, gánh lưng thanh danh xấunhư vậy sao? Dù người vì mình, chẳng lẽ vì chúng con mà ngẫm lại?” Liên Mạn Nhi .

      Trương thị coi như có muốn …cũng ra miệng được.

      Chu thị đợi bậc thang mà có, sắc mặt càng thêm khó coi.

      “Ngươi cái tiểu nha đầu nhiều chuyện này…”

      Chu thị muốn mắng Liên Mạn Nhi, lúc này cái con gà mái trắng kia ởtrong tay Ngũ Lang lại thành chút nào rồi, mặt nghẹn đít hồng hồng, giãy dụa muốn nhảy ra khỏi tay của Ngũ Lang. Trương thị liền phát khác thường.

      “Ngũ Lang, con mau đưa nó thả lại , đây là muốn đẻ trứng đó.”

      Ngũ Lang nghe vậy, mang con gà đặt ở dưới mặt đất. Con gà chạy đếngóc tường có chút cỏ mặt đất, nằm xuống dưới. Liên Mạn Nhi nhìn bộdáng như vậy, y như người mắc tiểu. Sau hồi công phu, con gà máiđứng lên, khanh khách kêu hai tiếng, lại chen lấn với bầy gà ở bêntrong, đưa lưng về phía người ở ngoài gục xuống.

      Con gà mái trắng vừa nằm sấp qua cỏ mặt, ràng là đẻ ra quả trứng hồng lớn.

      Mặt Chu thị cùng Liên Tú Nhi lập tức biến thành tái nhợt.

      Trương thị thở phảm nhõm, mấy đứa Ngũ Lang càng thêm vui mừng.Liên Mạn Nhi liền dùng hai tay vỗ, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, cùng TiểuThất cũng hiểu sao cũng bắt chước vỗ theo, mấy tiểu hài tử của lão nhi, e là thiên hạ loạn đây, cũng vỗ tay phụ họa.

      Cái này lại khiến cho Chu thị càng thêm sượng mặt rồi.

      “Gà mái phải hàng tốt, giữ trứng lại, ngày mai làm thịt nóăn.” Chu thị quay người về phía phòng, Liên Tú Nhi cũng phải theo.

      Liên Mạn Nhi qua liền kéo Chu thị lại.

      “Nội, gà đẻ trứng rồi!” Liên Mạn Nhi cười dịu dàng nhìn Chu thị.

      Chu thị dùng sức lắc lắc tay, đừng nhìn nàng hơn năm mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, Liên Mạn Nhi bị nàng quăng vài cái liền lảo đảo, cũng may có Liên Chi Nhi tới đỡ nàng.

      “Tiểu nha đầu này, ngươi muốn làm cái gì?” Chu thị nghiêm nghị hỏi.

      “Nội, người mắng oan mẹ cháu ăn trộm trứng gà, tại ràng, Nội có lời muốn với mẹ cháu sao?” Liên Mạn Nhi cườinói.

      “Nhìn xem các ngươi dưỡng ra khuê nữ tốt như vậy, đây là muốn ép tasao, như thế nào lại vậy…, phải chỉ có cái trứng gà thôi ư,lại còn để cho lão bà như ta, hướng nàng nhận lỗi !” Chu thị biếtkhông thể lý, liền lập tức hung hăng .

      “Nương, sao lại khiến cho người phải nhận lỗi…” Trương thị trung thực liền . Liên Thủ Tín cũng gật đầu.

      “Ít ra người cũng phải câu.” Liên Mạn Nhi lập tức .

      Chu thị giơ tay lên, muốn đánh Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi cótrốn, mà là khóc rỗng lên. giống với Chu thị gào khan, nước mắtLiên Mạn Nhi ào ào rơi xuống đất.

      “…Ta là nhặt được đấy….Bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé …Xem bệnh cũng cho tiền… quả trứng gà cũng cho…Vu cho ta ăntrộm trứng gà…Ta có tiền, đồng tiền cũng có…Nếu khôngphải quả trứng gà kia rơi xuống, có phải bán ta để đền quả trứnggà…Nội người đánh chết ta . Ta là nhặt được đấy, có ai đaulòng….”

      Liên Mạn Nhi ở bên cạnh vừa khóc vừa , chơi đểu nha, giả vờ đángthương ah, nàng làm cho thấy. Hơn nữa, nàng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, đem ủy khuất mấy ngày nay khóc lên.

      Liên Mạn Nhi mới mười tuổi, vóc người nhắn xinh xắn, dù chỉ mặcquần áo vải thô, đầu còn quấn vải, nhưng khóc lên, gương mặt nhỏnhắn đầy nước mắt, người xa lạ nhìn thấy, cũng cảm thấy đáng thương,huống chi là người thân huyết mạch tương thông. Trương thị, bọn Liên Chi Nhi cũng tới bên cạnh, mẹ con ôm nhau cùng khóc.

      Chu thị vốn là muốn khóc om sòm, lại bị Liên Mạn Nhi khóc trước, thủđoạn kia dùng được, sắc mặt lập tức tím lại như sắc cà tím.

      “Nương…” Liên Thủ Tín đến trước mặt, giọng điệu buồn bực, “Nương, ngài nên vào trong phòng nghỉ ngơi thôi.”

      Chu thị hừ tiếng, quay người vào nhà.

      Liên Tú Nhi chậm bước, rơi ở phía sau.

      , cho người trứng gà, còn nóng hổi đó” Liên Mạn Nhi lấy quả trứng gà Ngũ Lang cầm trong tay, đưa cho Liên Tú Nhi.

      Đây nghi ngờ là lời nhắc Liên Tú Nhi, nàng mới vừa sẽnuốt hết trứng gà sống. Liên Tú Nhi cũng muốn tiếp nhận. Mấy đứaLiên Mạn Nhi vẫn còn phúc hậu, nhưng mấy tiểu tử nhị phòng lại khôngphải, bọn trông thấy Chu thị bị nhục, trở về phòng, tất cả đều vộivàng, nguyên đám đều chạy tới.

      , ngươi vừa mới nuốt toàn bộ số trứng gà sống kia.” Liên Tứ Lang cười hì hì , “Trứng gà này cũng hề nha, ,ngươi có thể nuốt vào được ?”

      “Mau tới, mau tới, nóng hổi nha, xem nuốt trứng gà.” Liên Lục Lang xong liền cười lớn.

      “Mấy người các ngươi cứ chờ coi.” Liên Tú Nhi mặt đỏ lên, chạy vào trong phòng.

      “Cục, cục, cục tác…” Mấy tên tiểu tử trong nhà bắt đầu ồn ào, “Xem giữ lời, thôi trở về thôi.”

      Liên Mạn Nhi ở bên nín cười.

      “Trứng gà này xử lý như thế nào?” Tiểu Thất hỏi.

      “Ta đưa cho Nội.” Liên Mạn Nhi . Chu thị cùng Liên Tú Nhi đềukhông có mặt mũi mà nhận quả trứng gà này, nàng cũng minh bạchmà giữ lại nó, nàng muốn đích thân đem trứng gà này đưa cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi.

      Liên Mạn Nhi cầm trứng gà kia, trực tiếp vào Đông phòng, tạicó Liên lão gia tử, Chu thị cùng Liên Tú Nhi cũng có mặt, đem quả trứnggà bỏ vào nơi để trứng gà của Chu thị.

      “Gia, nội, , cháu đem trứng gà để vào trong này rồi.” Liên Mạn Nhu xoa xoa gương mặt còn nước mắt .

      “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng nấu cho Mạn Nhi quả trứng gà, cho đến khi tổn tương của Mạn Nhi khỏi hẳn mới thôi.”
      tart_trung, Phương Lăng, hoài2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Nhận
      Edit : Bỉ Ngạn

      Khi Liên Mạn Nhi trở lại Tây sương phòng, Trương thị khóc lóc kể lể cùng Lê Thủ Tín.

      “Ta gả đến đây lây như vậy, ta là người như thế nào, sao mọi người lại biết? Trong lòng ta là ủy khuất ah…” Trương thị bên lau nước mắt, bên .

      Liên Thủ Tín cũng ngồi bên giường, muốn đưa tay trấn an Trương thị, nhưng lại thấy có bọn ở bên cạnh, nên đành đem tay rụt về.

      “Nương..nàng cũng là người thẳng thắn, ngươi cũng đừng nên chấp nhặt cùng nàng.” Liên Thủ Tín . Cùng với những người ở đây đều giống nhau, “Cha mẹ chính là thiên hạ”, đúng là được giáo dục trong môi trường như vậy.

      Trương thị cũng giống như vậy, nhưng chuyện này hoàn toàn khác, làm gì có cha mẹ nào vu oan cho con mình là trộm chứ?

      ta cái khác thôi, nương bình thường còn ít ư, ngươi có bao giờ nghe ta phản bác lại tiếng , ở trước mặt có, sau lưng cũng có. Nhưng nương lần này… ta trộm đồ, ta là hạng người như vậy sao? Nhiều năm như vậy, ta đối với người nhà này đầy tâm huyết… Cuối cùng lại còn trở thành trộm.” Trương thị khóc rất thương tâm.

      Liên Thủ Tín thở dài, biết Trương thị tính cách ôn nhu, và giống tính tình chính trực. Chính bởi vì Trương thị chính trực, nên nàng cầu rất nghiêm khắc với bản thân, luôn dựa theo quy phạm đạo đức để làm việc, cho nên mới xem tình vô cùng nghiêm trọng. Nếu như chuyện này đổi lại là con dâu Hà thị, căn bản thành chuyện lớn. Chu thị phân biệt tốt xấu Trương thị ăn trộm trứng gà, làm Trương thị tổn thương sâu sắc rồi.

      “Nương,….nàng…” Liên Thủ Tín nghĩ nửa ngày, cũng tìm ra lời giải thích cho Chu thị, cuối cùng đành phải , “Giờ hẳn là có việc gì rồi.”

      “Nhờ có trứng gà của con gà mái trắng rơi xuống trước mặt, còn sao có thể như vậy.” Liên Mạn Nhi liền luôn, “Con cảm thấy được, nội về sau cũng là nhìn ra được con gà kia chưa đẻ, nên vì thế cái gì cũng , cố ý để cho mẹ vác lưng cái danh trộm này.”

      Trương thị khóc càng ngày càng thương tâm.

      Liên Thủ Tín bất đắc dĩ liếc nhìn tiểu nữ nhi cái.

      “Nương là người có tính tình hiếu thắng, cái này….”

      Liên Mạn Nhi cong miệng lên. Chu thị như vậy căn bản phải vì tính tình hiếu thắng, có lẽ gọi là tính tình tự đại mới đúng. Cũng như kiện thịt mỡ lần trước, mặc kệ như thế nào, đều khà người khác sai, dù có là lỗi của nàng, nàng cũng muốn người khác thay nàng gánh vác.

      “Tất cả mọi người đều chứng kiến vụ trứng gà kia, nội cũng chịu thừa nhận là nương oan uổng.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất gật đầu.

      Liên Thủ Tín đành cười khổ, trong lòng của ràng hơn ai, muốn Chu thị nhận sai, chỉ sợ là phải đợi đến khi mặt trời mọc hướng tây.

      “Tính tình nội các con chính là như vậy.” Liên Thủ Tín .

      Trương thị trong nội tâm ủy khuất, nhịn được mà khóc, khuôn mặt nhắn của Liên Mạn Nhi cũng lên cáu giận, bộ dạng muốn khóc nhưng kìm nén. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều giữ im lặng. khí trong phòng trở nên áp lực mười phần.

      Liên Thủ Tín thở dài hơi, đứng lên, cũng bất chấp có mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi ở đấy, ôm lấy Trương thị, “Nương lần này oan uổng ngươi…Ta thay nàng chịu tội với ngươi.”

      “Làm gì vậy, bọn vẫn ở đây, ngươi ôm ta làm gì?” Trương thị liền hoảng hốt , sắc mặt tựa như tốt lên rất nhiều.

      Liên Thủ Tín cười hai tiếng hắc hắc, Trương thị bị ủy khuất như vậy, mấy hài tử đều đứng về phía Trương thị. cũng biết , trong lòng cũng đau lòng cho vợ và con, thế nhưng thể Chu thị sai, chỉ có thể thay Chu thị nhận sai.

      Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn thấy, cùng với Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cúi đầu cười trộm. Chu thị tính tình tự đại, cũng may Liên Thủ Tín như vậy, cũng biết hướng vợ nhận lỗi.

      mẹ chồng như Chu thị, vậy mà Trương thị lại có nhiều câu oán hận, ngoại trừ vì tính tình hiền thục, có lẽ cũng là bởi vì tình cảm với Liên Thủ Tín. Đúng, nhất định là như vậy.

      Trương thị ngừng khóc, Liên Chi Nhi cũng ra ngoài bưng chậu nước trở về.

      “Cho Mạn Nhi rửa mặt trước.” Trương thị , “Đều khóc thành mặt mèo rồi.”

      Liên Chi Nhi liền đem xà bông thơm mới mua ra, mở hộp xà bông thơm ra.

      “Xà bông thơm ở đâu ra vậy?” Liên Thủ Tín nhìn thấy, thuận miệng hỏi câu.

      “Bọn chính mình kiếm tiền mua đấy.” Trương thị liền .

      Liên Mạn Nhi sau khi dùng xà bông thơm rửa sạch mặt và tay, sau đó Trương thị cũng làm như vậy. Tiểu Thất vẫn còn tính trẻ con, rất thích cái mùi của xà bông thơm, cũng muốn rửa. Liên Chi Nhi lại thay nước, cũng rửa mặt mũi cho Tiểu Thất sạch .

      là thơm.” Tiểu Thất ngửi tay của mình, cười đến hai cái mắt to đều híp tịt lại…

      Liên Chi Nhi ra ngoài đổ nước, trở về đóng cửa phòng lại. Lúc này Trương thị mới đem hai cái bánh bao thịt đưa cho Liên Thủ Tín.

      “… vất vả, Ngũ Lang kéo xa, tay đều bị chai sần, mới buôn bán lời được mấy đồng tiền, cũng biết là phải mua đồ cho chúng ta.” Trương thị giọng kể lại tình đám Liên Mạn Nhi bán trái tầm bóp kiếm tiền với Liên Thủ Tín, “Mạn Nhi tổn thương còn chưa khỏe, chúng ta làn cha mẹ, cũng đồng tiền để cho bọn ,, trong nhà đồ có sẳn, ta làm mặt dày, cũng chỉ xin được có bát mì nước, để cho con, còn trứng gà….”

      Trương thị xong, lại thấy tổn thương tâm hồn.

      “Đây là bọn mua cho ngươi đấy, ngươi ăn , là mảnh thâm tình của bọn .” Trương thị đem bánh bao thịt nhét vào trong tay Liên Thủ Tín.

      Liên Thủ Tín nhận bánh bao, nhưng lại ăn.

      Trương thị cùng Liên Thủ Tín là vợ chồng nhiều năm, đương nhiên cũng hiểu Liên Thủ Tín nghĩ cái gì.

      “Ngươi cứ ăn , thời gian về sau còn dài. Mạn Nhi cũng , sau này kiếm được nhiều tiền hơn, cũng mua đồ cho gia và nội.”

      Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, cũng gật đầu.

      “Về sau kiếm được tiền, ta và nương con cũng cần gì, đầu tiên đều phải hiếu thuận gia cùng nội con.” Liên Thủ Tín với Liên Mạn Nhi.

      Liên Thủ Tín kiên trì chịu ăn bánh bao, cuối cùng dưới cưỡng ép, mới ăn miếng, còn lại để cho đám Liên Mạn Nhi chia ra ăn.

      “Cha ăn cùng với đại bá, nhị bá của các con thị trấn rồi.” Liên Thủ Tín .

      Trương thị nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, cũng gì.

      Nhưng mà còn có Liên Mạn Nhi.

      “Cha, chúng con mới vừa với nương xong, thời điểm chúng con ở thị trấn, trông thấy đại bá cùng nhị bá, uống say khướt từ tửu lâu ra, còn gọi kiệu cơ. Nghe tiểu nhị trong tửu lâu , kêu cả bàn đầy thức ăn ngon, hơn cả lượng bạc, đồ ăn cũng còn nhiều.” Liên Mạn Nhi vô tâm .

      Liên Thủ Tín sắc mặt cũng có chút xấu hổ.

      Trương thị liếc nhìn Liên Thủ Tín, giọng , “Con còn đại bá cùng nhị còn ngồi kiệu ra phố miếu tiền, ngươi lần nào chưa?”

      Liên Thủ Tín buồn bực cả buổi, mới , “Việc này, vẫn là nên dấu . Cha lòng ngóng trông đại ca làm quan….Thân thể cha cũng còn được khỏe mạnh như xưa.”

      “Ta dặn dò bọn rồi.” Trương thị . “Chuyện bọn buôn bán kiếm được tiền, cũng thể . Chuyện này ảnh hưởng xấu đến Vương tiểu thái y…. Bọn có chỗ thể mình, chính mình kiếm được bữa ăn ngon cũng tốt, trông cậy vào trong nhà, đó là thể.”

      Liên Thủ Tín gật đầu, thêm nữa.

      “Gia trông nom ở trong nhà có bao tiền đều đưa cho đại bá, chính mình nỡ ăn, nỡ tiêu. Nếu như ra ở riêng, chúng ta có thể kiếm tiền, thoải mái ăn uống và hiếu kính, vậy là tốt.” Liên Mạn Nhi thử thăm dò ra.

      Liên Thủ Tín sửng sốt chút, “Thế nào lại tới chuyện này?”

      “Bởi vì cái bánh bao này mới nhớ tới, cha, người xem có đúng hay ?” Liên Mạn Nhi .

      “Lời này đừng lung tung, nếu gia con nghe thấy, tức giận đấy.” Liên Thủ Tín .

      “Ân.” Liên Mạn Nhi đáp ứng. Liên Thủ Tín cùng Trương thị làm bánh bao nhiều năm như vậy, rất khó cải tạo. Cũng may hai người này tuy ngu hiếu ( nghĩa quá hiểu thảo nên ngu ngốc =”:), nhưng trong lòng vẫn còn minh bạch, cũng biết đau lòng cho con cái. Liên Mạn Nhi tự với mình, nên quá nóng lòng, nàng phải từng chút gây ảnh hưởng đến Liên Thủ Tín cùng Trương thị, ngày nào đó, bọn hiểu làm như thế nào mới đúng.

      Mọi người chuyện lúc xong liền ngủ.

      Sáng ngày thứ hai bắt đầu…, Trương lên phòng lớn cầm quả trứng gà về. Chu thị sắc mặt tuy được tốt, cũng gì. Trương thị đem trứng gà luộc chín, rồi bóc vỏ sạch đưa cho Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi chia cho Tiểu Thất cùng ăn.

      Nếm qua điểm tâm, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Tín mặt mày hớn hở hai người kia từ thị trấn trở về, còn mua về ít điểm tâm. Liên Thủ Nhân còn trong thành gặp được bằng hữu, chỉ cần có phương pháp, dùng tới số bạc, là có thể làm được Huyện lệnh, nghe như vậy khiến cho Liên lão gia cùng Chu thị đều cao hứng trở lại.

      thị trấn còn có số việc cần chuẩn bị, bọn cần ở thêm hai ngày nữa mới trở về.” Liên Thủ Nhân lại .

      Liên lão gia gật đầu, dẫn theo mấy con trai xuống ruộng nhìn hoa màu rồi.

      Chu thị ngồi ở giường gạch, nhớ tới kiện .

      “Lão nhị con dâu, ra phố mời bà nội Lý Tứ đến, hôm nay bó chân cho Nghiền nhi.” Chu thị với Hà thị.

      “Bà nội Lý Tứ ?” Liên Chi Nhi nhi lắp bắp kinh hãi.

      “Nghiền nhi chín tuổi, đến giờ chân cũng , chỉ có bà nội Lý Tứ là lành nghề. Ta hứa cho nàng 200 đồng, hai giỏ trứng gà, nàng cam đoan cho Nghiền nhi có đôi chân xinh đẹp.” Chu thị với Hà thị.

      Hà thị nghe xong cao hứng.

      “Nương, vậy ta đây.” Hà thị như trận gió nhanh.

      “Ai ôi!! Bà nội Lý Tứ thanh danh vang xa, ta hôm nay mới có dịp được mở mang tầm mắt.” Cổ thị cười , “Nương là thương cháu , cam lòng mất khoảng tiền như vậy sao?”

      “Mười dặm tám thôn cũng tìm ra người mềm lòng như nội.” Liên Hoa Nhi cũng cười cười .

      “Ta tuy năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ, cũng chỉ có các ngươi hiểu ta.” Chu thị mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

      “Mạn Nhi.” Cổ thị quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi, cười , “Nếu muốn, ngươi cũng nhân cơ hội này,đem chân bó lại .”

      Liên Mạn Nhi giống như bị sét đánh, đành phải cố gắng trấn định.

      “Tiền kia ai trả?” Liên Mạn Nhi cố ý , nàng chắc chắn, chân trong mắt Chu thị là vô cùng có ích lợi, Chu thị tuyệt nhiên cho nàng cái thể diện này, càng vì nàng mà mất tiền.

      “Hảo hài tử, ngươi tới đây, cây ngân trâm này của đại bá cũng đáng mấy lượng bạc…” Cổ thị , đầu rút xuống cây ngân trâm.

      , thể nào, tâm Liên Mạn Nhi run rẩy, con mắt lập tức được sương mù che phủ. Nàng rất sợ, thế nhưng trong ánh mắt của mấy người Cổ Thị, ánh mắt kia ràng là khát vọng, rồi lại sợ hãi.

      Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi dường như cũng đều nở nụ cười.

      “Mặc kệ nó, cái cây ngân trâm kia của ngươi cũng cần để khi trúng gió cạo gió đấy. Tính tình của nàng như vậy, cho nàng bó chân, cũng có gì tốt, có tiền đồ.” Chu thị .

      Liên Mạn Nhi cố gắng làm ta bộ dạng thất vọng thương tâm, sau đó kiên quyết xoay người, chạy ra ngoài. Liên Chi Nhi cũng chạy theo sau. Hai người mới chạy đến cửa phòng, trước mặt liền nhìn thấy Hà thị dẫn theo vị phu nhân khoảng bốn mươi tuổi đến.

      Phu nhân kia cao cao gầy, da mặt trắng, đôi mắt tam giác nheo lại nhìn Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi mang theo đánh giá, cuối cùng dùng ở chân của hai người.

      Liên Mạn Nhi cảm thấy Liên Chi Nhi nắm tay nàng chặt, nghiêng đầu nhìn xem, mặt Liên Chi Nhi trắng bệch còn tí huyết sắc.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Cực Hình
      Edit : Bỉ Ngạn

      Người này có lẽ là bà nội Lý Tứ trong miệng của Chu thị, nàng ấy rất đáng sợ ư, nếu sao Liên Chi Nhi lại biểu ra bộ dáng như gặp quỷ.

      “Bà nội Lý Tứ .” Liên Mạn Nhi vội gọi lên tiếng, sau đó lôi kéo Liên Chi Nhi .

      Bà nội Lý Tứ gật đầu, tựa hồ thấy Liên Mạn Nhi hiểu lễ như vậy rất hài lòng.

      “Đây là Nhị nương cùng Tam nương sao, lâu thấy, tương lai có tiền đồ khởi sắc nhé.” Bà nội Lý Tứ chuyện, lại nhìn chân hai người, mặt lộ ra chút ý tứ hài lòng.

      “Tứ phu nhân nhanh vào nhà, mẹ ta chờ. Nghiền Nhi nhà ta phải nhờ vào tứ phu nhân rồi.” Hà thị thúc dục bà nội Lý Tứ vào trong nhà.

      Liên Chi Nhi nhanh chóng lôi kéo Liên Mạn Nhi mạch chạy về Tây sương phòng.

      “Tỷ, ngươi thế nào lại bị dọa thành như vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Còn ta nữa, lúc trước muội trông thấy nàng còn có bộ dạng kinh khủng hơn so với ta.” Liên Chi Nhi vỗ vỗ ngực, “Ah, muội nhất định là quên.”

      “Bà nội Lý Tứ rất đáng sợ sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

      “Xem ra muội quên, năm trước ở đầu thôn Đông có Hồng Vân tỷ được Bà nội Lý Tứ bó chân, suýt chút ném nửa cái mạng.” Liên Chi Nhi tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, nhịn được rùng mình cái.

      “Bó chân, phải rất bình thường sao?”

      “Bà nội Lý Tứ ra tay, thể là bình thường. Nhất là đến cái tuổi như Nghiền Nhi.” Liên Chi Nhi .

      “Tỷ, ngươi cũng muốn bó chân ah.” Liên Mạn Nhi tựa như nở nụ cười.

      “Khi còn bé… có bó, tại cũng quen, muốn bị làm hành xác như thế kia, như vậy cũng rất tốt. Tuy có về sau chút vất vả.” Liên Chi Nhi . Nàng nhớ tới biểu vừa rồi của Liên Mạn Nhi ở trong phòng, lại hỏi, “Mạn Nhi, muội muốn bó chân sao?”

      Liên Mạn Nhi thấy cũng có người ngoài, nên giấu diếm Liên Chi Nhi.

      “Ta mới muốn bó. Ta nghĩ rằng, Nội thấy ta chướng mắt, nếu ta lộ ra ý tứ muốn bó, Nội lại càng muốn cho ta bó chân để xử lý.” Liên Mạn Nhi .

      “Mạn Nhi, sao ngươi học được tinh ranh rồi!” Liên Chi Nhi nhi cười .

      Hai tỷ muội ngồi giường gạch chuyện.

      “…Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi, đều là lúc năm tuổi bắt đầu bó chân, Nghiền Nhi tại mới bó, còn gọi bà nội Lý tứ đến, chắc là bị hành xác đấy.” Liên Chi Nhi .

      Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nàng cũng chưa bao giờ xem bó nhân thế nào, nàng cũng có chút mong muốn xem.

      “Mạn Nhi muội muốn xem hả? Tỷ khuyên muội đừng .” Liên Nhi Chi nhìn ra tâm tư của Liên Mạn Nhi, liền khuyên.

      “Chỉ nhìn lướt qua thôi.” Liên Chi Nhi toạc ra, Liên Mạn Nhi cũng dứt khoát thẳng.

      “Chi Nhi, Mạn Nhi, đến nhóm lửa .” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Hà thị.

      “Ta .” Liên Mạn Nhi giữ chặc Liên Chi Nhi, Hà thị chính là lười biếng, nên nàng luôn đẩy việc cho người khác làm. Mấy tiểu tử choai choai của Nhị phòng trừ lúc ăn cơm trở về, rất ít ở nhà, cũng làm việc, Hà thị còn Liên Nghiền Nhi tuổi còn , cũng chịu để cho nàng làm việc, thích nhất là sai khiến nàng cùng Liên Chi Nhi, còn có Trương thị cùng Liên Diệp Nhi.

      “…Cho muội tử ngươi bó chân, nội bảo ngươi nhóm lửa ngay thôi.” Hà thị nghe thấy hồi , liền tới Tây sương phòng.

      “Vậy để ta làm.” Liên Chi Nhi hướng về phía bên ngoài đáp ứng, quay đầu lại cười rồi với Liên Mạn nhi, “Lại để cho nàng lười , làm thêm chút việc sao, ta , Mạn Nhi ngươi cứ ở lại phòng.”

      Liên Mạn Nhi cũng cười. Liên Chi Nhi rất giống Trương thị, đều là người chịu khó, tính tình cũng tốt. Lại tiếp cảm giác của nàng, ở tứ phòng dù là người lớn hay trẻ con đều rất tốt, tuy họ là bánh bao khiến cho nàng chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Nhưng nếu cho nàng chọn, nàng vẫn tình nguyện chọn cái phòng này.

      “Ta cũng ,” Liên Mạn nhi cũng xuống giường, “Vừa vặn có thể nhìn chút”

      Hai tỷ muội cười cười , ra khỏi phòng.

      “Nấu nồi nước, Nghiền Nhi bó chân cần dùng đến đấy.”

      Hà thị chuyện, còn liếc nhìn đôi bàn chân to của Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi, rồi nhìn lại Liên Nghiền Nhi chuẩn bị bó chân, nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác ưu việt hơn nhiều.

      “Nhị bá mẫu người cứ vào phòng cùng NghiềnNhi , nấu nước cứ giao cho cháu.” Liên Chi Nhi .

      Hà thị hài lòng gật đầu vào nhà.

      Liên Chi Nhi nhóm lửa ở trong lò, Liên Mạn Nhi liền từ trong chum nước múc bầu nước rót vào trong nồi, dùng bàn chải lại đem nồi sắt lớn chà lần, xác nhận nồi sạch rồi, mới đem nước rửa hết nước bẩn, lại múc đầy nước trong, lúc này mới đem cái nắp đậy lên .

      “Tỷ, ta lấy cho tỷ băng ghế.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Chi Nhi nhóm lửa, liền vào trong Đông phòng, cầm cho Liên Chi Nhi băng ghế, đương nhiên, cũng là mượn cớ để nhìn xem Liên Nghiền Nhi bó chân là như thế nào.

      Trong Đông phòng đặt chiếc bàn ở giữa kháng (*), chiếc bàn có bộ dụng cụ may giá, bên trong bộ dụng cụ may vá, có túi bông, hộp phèn chua, ở bên cạnh còn trải năm sáu miếng vải bố màu xanh da trời, mỗi miếng đều dài gần cả thước, đều có dính hồ trong suốt.

      Bà nội Lý Tứ, Chu thị, Cổ Thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều đến ngồi giường, Hà nhị ôm Liên Nghiền Nhi đến giường, cởi vớ giày, đặt ở trước mặt Lý Tứ nãi nãi.

      Liêm Nghiền Nhi tướng mạo có chút giống Hà thị, chân cũng vậy, là chân to, hơn nữa còn rất mập. Bà nội Lý Tứ nắm lấy chân Liên Nghiền Nhi, nhìn nhìn lại mấy lần, lại dùng tay đo lượng.

      “Nghiền nhi mấy tuổi rồi hả?” Lý tứ nãi nãi hỏi.

      “Tới tháng tư năm nay , là đầy chín tuổi.” Chu thị đáp.

      “Lúc này mà bó quá muộn.” Bà nội Lý Tứ .

      “Bằng cũng mời Tứ nãi nãi ngươi đến rồi.” Hà thị cũng cười, “năm trước nha đầu Hồng Vân kia, mười tuổi, phải Tứ phu nhân cũng bó cho nàng sao, người người đều khen, đôi chân kia nhắn, giống như là bó từ lúc mấy tuổi.”

      Da mặt Bà nội Lý Tứ kéo ra, Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy hẳn là vẻ mặt tươi cười .

      “Vậy cũng đành cố gắng hết sức rồi.” trong giọng của Bà nội Lý Tứ lộ ra chút ít kiêu ngạo.

      “Chân Nghiền Nhi, còn cần Tứ phu nhân tốn nhiều tâm tư.” Chu thị đối với Bà nội Lý Tứ cũng thập phần khách khí.

      “Ta , Nghiền nhi tuy là chín tuổi, nhưng chân này, quá mập lại quá to rồi, so với chân Hồng Vân mười tuổi còn to hơn, tốt để bó ah.” Bà nội Lý Tứ .

      Chu thị có chút bát mãn mà liếc Hà thị cái, chân Liên Nghiền nhi giống chân Hà thị.

      “Các ngươi là muốn bó như bình thường, hay là muốn bó để đẹp nào?” Lý tứ nãi nãi hỏi.

      “Tất nhiên là đẹp rồi.” Chu thị cùng Hà thị cùng lên tiếng.

      Bà nội Lý Tứ từ trong lòng ngực lấy ra hai cặp giây cung, đặt ở bàn. Hai đôi giày, đôi lớn chút, đôi hơn chút ít, cái loại kia chỉ so với tay Liên Mạn Nhi lớn hơn chút ít thôi.

      “Đây là ta chuẩn bị giày cho Nghiền Nhi, các ngươi xem có hài lòng ?”

      Mấy người Chu thị đem loại giày nhìn lần, đều chậc chậc tán thưởng, hiển nhiên hết sức hài lòng.

      “Cái này so ra còn hơn chân của Hoa Nhi rồi.” nét mặt Hà thị vui mừng càng lộ .

      Liên Mạn Nhi nhìn chân Liên Nghiền Nhi, lại nhìn xem đôi cung giày kia. Nàng nhìn ra có bất kỳ khả năng nào, có thể làm cho chân Liên Nghiền Nhi có thể vừa đôi giày đó. Cho dù hai cái giày rộng thêm chút, cũng rất miễn cưỡng.

      “Bó chân bình thường có biện pháp riêng, bó chân đẹp cũng có biện pháp riêng.” Bà nội Lý Tứ thấy mọi người đều thỏa mãn, lại mở miệng , “ nghĩ tới chân Nghiền Nhi nhà ngươi lại to như vậy, muốn bó chân đẹp, sợ là có chút khó.”

      “Chỉ cần có thể bó chân như vậy, Nghiền Nhi cả đời cũng cảm kích tứ phu nhân, ta cũng tin vào tứ phu nhân. Tứ phu nhân, lại thêm cân trứng gà thế nào?” Chu thị cố kìm nén . (tiếc của ý mà)

      Da mặt Bà nội Lý Tứ lại bỗng nhiên nhúc nhích.

      “Ta đúng là có biện pháp, chỉ cần các ngươi có quyết tâm tàn nhẫn chút, khổ sở này nhất định phải chịu.” Bà nội Lý Tứ xong, liền nhìn sang Liên Nghiền Nhi.

      Liên Nghiền Nhi ngồi ở đó, tỉnh tỉnh mê mê , liền thấy sợ run cả người.

      “Toàn bộ do Tứ phu nhân lo liệu chuẩn bị.” Chu thị .

      Hà thị cũng gật đầu, “Nghiền nhi nhà ta sợ chịu khổ. Đúng vậy Nghiền nhi ?”

      Liên Nghiền nhi ngẩng đầu nhìn Hà thị, nhưng gì.

      “Nghiền nhi, nương chuyện với ngươi cơ mà.” Hà thị véo cái vào bả vai Liên Nghiền nhi giọng có chút đay nghiến.

      Liên Nghiền nhi lúc này mới gật đầu, “Ta, ta sợ chịu khổ.”

      Bà nội Lý Tứ lại cầm chân của Liên Mầm Mỏ Nhi dò xét, Liên Mạn Nhi đột nhiên cảm thấy Liên Nghiền Nhi ngồi ở chỗ kia, giống như cá nằm thớt. Mà Bà nội Lý Tứ chính là cầm dao, tìm kiếm nơi hạ dao xuống. Liên Mạn Chi cảm thấy có chút rét run,bề bộn cầm băng ghế ra ngoài.

      “Mạn Nhi, nước nấu được chưa ?” Chu thị hỏi.

      “Được ngay bây giờ đây ạ.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi bưng chậu nước ấm mang vào trong phòng, đặt ở giường gạch. Bà nội Lý Tứ thò tay thử nước ấm, gật gật đầu, Hà thị liền đem chân của Liên Nghiền Nhi bỏ vào trong chậu nước.

      Liên Nghiền Nhi cảm thấy có chút bị phỏng, muốn rụt về, lại bị ánh mắt của Bà nội Lý Tứ ngăn cản.

      “Cứ như vậy ngâm trong nước ấm, tiếp theo cho nóng thêm chút. Để yên chút, phải thay ba bồn nước.” Bà nội Lý Tứ .

      Bà nội Lý Tứ lại từ trong lòng lấy ra hai miếng trúc, với Chu thị “Chân Nghiền nhi muốn bó đẹp, còn cần đồ vật nữa.”

      “Tứ phu nhân ngươi cứ .”

      “Nhà các ngươi có hay mảnh sứ vỡ, hoặc đập nát mảnh sứ ra , cầm gần nửa chén đến đây.” Bà nội Lý Tứ .

      “Muốn mảnh sứ vỡ?” Cổ thị kinh hãi lắp bắp, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bà nội Lý Tứ kính nể nhiều hơn.

      “Xem ra nương tử tú tài là hiểu được đấy.” Bà nội Lý Tứ .

      “Chỉ nghe người ta qua, thấy ai làm. Tứ phu nhân là hảo thủ đoạn.” Cổ thị .

      Bó chân còn muốn mảnh sứ vỡ, dùng để làm cái gì, Liên Mạn Nhi lấy làm khó hiểu.

      “Dưới gốc cây đào ở hậu viện có chôn mấy cái chén bể, Mạn Nhi, ngươi đập nửa bát mảnh sứ vỡ mang đến đây.” Chu thị đối với Liên Mạn Nhi .

      “Nội, để con cho, Mạn nhi sức lực đủ.” Liên Chi Nhi .

      “Các nàng là tiểu nương dù sao sức lực cũng yếu, hãy tìm người nào có sức lực chút, phải nện …cỡ như là…” Bà nội Lý Tứ duỗi ngón út ra, lấy móng tay dựng lên hình ảnh để so sánh, “ cỡ này nè.”

      “Vợ của lão nhi ngươi , để cho Chi Nhi cùng Mạn Nhi rửa chân cho Nghiền nhi.” Chu thị lên tiếng.

      “Ai” Hà thị đáp ứng, liền ra ngoài, vì chân của con , nàng chịu khó chút cũng được.

      Sau hồi công phu, Hà thị mang theo nửa chén mảnh sứ vỡ , để cho Bà nội Lý Tứ nhìn, Lý tứ nãi nãi gật đầu, biểu thị có thể.

      Đổi đến bồn nước thứ ba, Bà nội Lý Tứ vén tay áo lên, tự mình rửa chân cho Liên Nghiền Nhi. là rửa chân cũng chính xác, hẳn là văn vê chân, hơn nữa là dùng hết sức lực mà văn vê.

      Liên Nghiền Nhi kêu đau tiếng.

      “Có chút đau ấy mà nhịn được, lát nữa làm sao mà xử lý? Bà nội Lý Tứ khiển trách.

      Liên Nghiền Nhi vẻ mặt đáng thương nhìn mọi nơi, cũng có người che chở cho nàng, đành phải cắn răng chịu đựng.

      Cuối cùng bà nội Lý Tứ đem chân Liên Nghiền Nhi sờ soạng lần, cảm thấy toàn bộ mềm nhũn ra, lúc này mới đem chân Liên Nghiền Nhi lau khô. Nàng lại đem cái vải màu xanh da trời kia bỏ vào chậu nước cho ướt nhẹp, đem mảnh sứ vỡ trong chén để lên vào mặt vải. Vải có bôi lớp cơm làm hồ, nên có chút dính dính, cái mảnh sứ vỡ kia đều dính lên .

      “Ta bắt đầu bó, các ngươi tới hỗ trợ, đè nàng lại, đừng làm cho nàng lộn xộn.’” bà nội Lý Tứ phân phó .

      Chẳng lẽ, muốn dùng tấm vải đó bó chân cho Liên Nghiền Nhi? Liên Mạn Nhi ngây dại.

      Liên Chi Nhi nhanh chóng bưng chậu nước , lếc mắt cho Liên Mạn Nhi cái, hai tỷ muội bước nhanh ra ngoài. Các nàng vừa ra khỏi cửa phòng, Liên Nghiền Nhi hét thảm lên. Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, vẫn nhịn được xốc màn cửa lên nhìn vào bên trong.

      Trong phòng, là tràng diện cực hình….
      (*)Kháng: còn gọi là giường đất, giường gạch, được người Trung Quốc ở phía bắc hay dùng, giường được xây bằng gạch hoặc đất, ở phía trong rỗng, chừa 1 cửa để đến mùa đông đem than đốt nóng trong đó, làm giường sưởi chống lạnh.
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Người Người
      Edit: Bỉ Ngạn
      Beta: Tiểu Tuyền

      Nửa người của Liên Nghiền Nhi bị Hà thị ôm lấy, Chu thị, Cổ thị, Liên Tú Nhi, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi gắt gao xoa bóp hai đùi của Liên Nghiền Nhi, Bà nội Lý tứ đem chân của nàng đặt ở đầu gối, vạch từng đầu ngón chân của Liên Nghiền nhi ra, sau đó chèn vào bên trong lượng lớn phèn chua.

      Liên Mạn Nhi tận mắt chứng kiến thấy đôi tay gầy gò của Bà nội Lý tứ nổi lên gân xanh, tai nghe được tiếng kêu thảm thiết của Liên Nghiền Nhi, xen lẫn là tiếng giòn vang gân cốt các ngón chân.

      Khẳng định là xương ngón chân gãy rớt cả ra, cái này quá tàn nhẫn . Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, thế nhưng mà chuyện kế tiếp, càng làm lòng nàng run sợ hơn.

      Bà nội Lý tứ từ trong ngực lấy ra hai mảnh trúc, kẹp ở bên cạnh chân của Nghiền nhi, lại lấy đầu mảnh vải bó chân dính đầy mảnh sứ vỡ, bắt đầu quấn chân Liên Nghiền Nhi, vòng lại vòng. Bà đãdùng sức rất nhiều, Liên Mạn Nhi tinh tường nhìn thấy, máu dần dần nhuộm đỏ cả lớp vải bó chân kia.

      Liên Mạn Nhi sợ rung đến nỗi răng va vào nhau lập cập, đồng thời cảm thấy chân nhói đau.

      Lúc này tiếng kêu thảm thiết của Liên Nghiền nhi nghe là thanh gì nữa rồi.

      “Nương ah, con đau chết mất, con bó chân nữa đâu, nương ah, mẹ giết con luôn .” Liên Nghiền Nhi ở bên gào lên, bên chảy nước mắt hướng về phía Hà thị cầu xin.

      Hà thị gắt gao ôm lấy con , nàng cũng thân mệt mỏi đổ đầy mồ hôi.

      “Tứ phu nhân, có thể hay ….” Hà thị đúng là vẫn đau lòng cho con , liền hướng Bà nội Lý tứ lên tiếng xin xỏ.

      Bà nội Lý tứ cũng để ý.

      “Muốn chân bó được đẹp, là phải như vậy. Muốn đổi ý, tại cũng còn kịp.”

      , đổi ý.” Hà thị vội .

      Bà nội Lý tứ đem hai cái chân của Liên Nghiền nhi quấn tựa như bánh chưng, lúc nay mới cầm kim may vá lại, đem vải dính đầy mảnh sứ vỡ …mà quấn chặt. Trong lúc nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Liên Mạn Nhi .

      Liên Mạn Nhi vội vã rụt đầu trở về.

      “Bảo muội là nên nhìn mà, rất đáng sợ mà.” Liên Chi Nhi kéo Liên Mạn Nhi qua bên, đau lòng nhìn nàng .

      “Bắt đầu quấn mà như vậy…nếu quấn hơn, chẳng lẽ phải mang đôi giày của trẻ con kia à.” Liên Mạn Nhi có chút buồn bực.

      “Đây là lần đầu tiên quấn, còn có lần thứ hai, lần thứ ba, ít nhất là mất nửa năm cơ.” Liên Chi Nhi giải thích cho Liên Mạn Nhi hiểu.

      Trong phòng bà nội Lý Tứ đem hai cái chân của Liên Nghiền Nhi quấn xong, lại đem chiếc giày lớn hơn chút mang vào cho Liên Nghiền Nhi.

      tại có thể được sao?” Hà thị hỏi.

      “Nương, con cảm chân như có ngàn thanh đao cứa vào, con nổi.” Liên Nghiền nhi nhào vào trong ngực Hà thị, khóc lóc .

      “Phải có nếm trải đau khổ, mới có thể trở thành người đứng người.” Bà nội Lý Tứ chậm dãi mà thu dọn hộp may vá .

      “Lão ngươi, còn có Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi tỷ của ngươi, điều trải qua thời điểm này, thoáng cái trôi qua thôi.” Chu thị , Liên Tú Nhi, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều bó chân từ sớm, cũng chưa bao giờ dùng tới bản trúc cùng mảnh sứ vỡ cả.

      Liên Nghiền Nhi ngồi im ở trong lòng Hà thị, chịu xuống giường.

      Liên Mạn Nhi ở bên ngoài nghe, đây là nàng tận mắt nhìn thấy bó chân bằng mảnh sứ vỡ đấy, còn phải giẫm lên cái kia để , quả thực là có thể so với cực hình, dù chỉ nghĩ lại cũng thấy cực kì khủng bố. Tuy trong nội tâm thấy sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn trỗi dậy, nàng lại lặng lẽ xốc lên góc mảnh vải ở tướng môn.

      Hà thị đem Liên Nghiền Nhi ôm xuống giường, tới mặt đất, Liên Nghiền nhi đem toàn bộ sức nặng thân thể dựa vào trong ngực Hà thị, khóc lóc cầu khẩn Hà thị.

      “Lúc này được mềm lòng, chỉ có khổ cực mới có thể sung sướng.” Cổ thị .

      Hà thị nghĩ nghĩ, liền đẩy Liên Nghiền nhi ra.

      Toàn bộ lòng bàn chân của Liên Nghiền Nhi đều là mảnh sứ vỡ, như thế nào mà đứng được, bịch tiếng ngã quỵ xuống. Hà thị đến, lại đem Liên Nghiền nhi vịn lên bắt đầu…, lại để cho Liên Nghiền nhi đường.

      Liên Mạn Nhi nghĩ đến từ, mũi đao.

      Vì cái gì, còn sống sờ sờ mà lại muốn hưởng thụ cực hình như vậy? Là vì như vậy mới gọi là đẹp, mới có thể diện, mới có thể được gả cho gia đình có bối cảnh tốt, mới có thể sống những ngày tốt lành sao?

      Ngày tốt lành nàng cũng nghĩ qua, nhưng mà nàng tuyệt đối nhận lấy cực hình như vây. Gả vào nhà phú quý người ta sống tốt lành, nếu như nàng chính là người phú quý, cần lập gia đình cũng có thể vượt qua ngày tháng sống tốt lành. vì cái gì khác, tựa như vì giữ lại đôi chân trời sinh, nàng càng muốn phấn đấu, càng muốn làm giàu trở thành tiểu địa chủ.

      Liên Mạn Nhi nắm chặt tay, nàng thực bị tình huống trước mắt kích thích.

      “Nương ah, người giết con , giết con …. để cho ta chân to cũng được, ta có thể giúp nương làm việc, như Chi Nhi tỷ vậy.” Liên Nghiền nhi lúc này đau đến phát điên rồi, bắt lấy vạt áo của Hà thị kêu khóc .

      Lúc này Hà thị rất tức giận, tát cái khiến cho đầu Liên Nghiền nhi lệch hẳn sang bên.

      Liên Nghiền Nhi chợt tỉnh táo, tiếng nỉ non thút thít dừng lại.

      Hà thị nắm lấy bả vai của Liên Nghiền Nhi.

      “Nghiền nhi, con xem Hoa Nhi tỷ tỷ của con, người ta gả vào Tống Gia, sau này sống trong huyện thành, về sau cả đời đều được ăn ngon mặc đẹp, còn có đóng nha nụ hoa già để cho nàng sai khiến kia kìa. Lão của con cùng Đóa Nhi về sau cũng có thời gian sống như thần tiên. Con lại nhìn Chi Nhi tỷ cùng Mạn Nhi tỷ, chân đều to, nên chúng chỉ có thể ngồi xổm dưới lò nhóm lửa, ngồi xuống đất làm việc, về sau có gả , cũng chỉ là làm trâu làm ngựa….” Hà thị lại dụ dỗ Liên Nghiền Nhi.

      Liên Mạn Nhi bị hành động này làm cho buồn cười.

      “Nhị bá, cháu cùng tỷ tỷ xem như là người nhà, giúp ngài làm việc, ngài cảm tạ thôi, còn lời làm chúng ta bị tổn thương. Ngài mà cũng xứng làm trưởng bối sao?”

      “Ở đây còn chuyện của các ngươi, trở về .” Chu thị liền với Liên Mạn Nhi. Hà thị vui sướng trong lòng, Liên Mạn Nhi giống trước đây mềm mại hiền lành, giờ lại muốn so đo, lại ở trước mặt bà nội Lý Tứ, những lời làm mất mặt Liên gia.

      , cháu cùng tỷ tỷ về trước, nội ngài cũng cần phải đuổi chúng cháu.” con mắt Liên Mạn Nhi nhìn chút, lập tức hiểu được ý tứ của Chu thị, đặc biệt ôn nhu cười . vì cái gì, chỉ vì ở trước mặt người ngoài lưu lại ấn tượng tốt, điều cơ bản này nàng dĩ nhiên biết đến.

      Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi liền ra khỏi phòng.

      Ở bên trong phòng, Liên Nghiền Nhi chảy nước mắt, “Con, con muốn sống như Hoa Nhi tỷ tỷ vậy.”

      Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trở lại Tây sương phòng, vừa ngồi vào giường gạch, chỉ nghe thấy bên trong thượng phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Liên Nghiền Nhi.

      “Chính là như vậy, đúng, chậm chậm thôi.” Đó là tiếng cổ vũ của bà nội Lý Tứ, Hà thị cùng Chu thị.

      Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi nhìn nhau cái..

      “Tỷ, muội muốn vươn lên.” Liên Mạn Nhi , “Dù chân có to, muội cũng sống tốt vượt qua tất cả các nàng.”

      “Mạn Nhi, tỷ ủng hộ muội” Liên Chi Nhi .

      “Còn có chúng ta.” Ngũ Lang cùng tiểu Thất từ bên ngoài chạy vào .

      Mấy hài tử cười với nhau, trong lòng đều nguyện ý lòng.

      … …

      Bắt đầu từ ngày đó, ban ngày, Liên Mạn Nhi đều đến xem Liên Nghiền Nhi vừa khóc lóc, vừa vịn tường, từng bước mà hoạt động. Đến buổi tối, thỉnh thoảng còn bị tiếng khóc của Liên Nghiền Nhi làm cho tỉnh giấc. Liên Mạn Nhi có chút hối hận ngày đó quá mức hiếu kỳ, khiến cho nàng bị ám ảnh, lại thêm tiếng khóc của Liên Nghiền Nhi, liên tiếp hai ngày nàng đều gặp ác mộng. Cho đến khi Trương thị nhiều lần cam đoan với nàng, tuyệt đối cho nàng bó chân, Liên Mạn Nhi mới cảm thấy tốt hơn chút.

      Nhưng mà để tránh trông thấy “Hình ” ( cực hình đứng) của Liên Nghiền Nhi, mỗi ngày Liên Mạn Nhi đều ra ngoài sớm, mượn cớ đào rau dại trong ruộng cùng Ngũ Lang và Tiểu Thất.

      Bởi vì hai ngày trước có trận mưa lớn đổ xuống, đầu sông phía sau Nam Sơn nước đầy, trong thôn có nhiều hài tử đều chạy tới mò tôm bắt cá. Ngũ Lang cùng Tiểu Thất dùng cỏ làm thành mấy cái sọt cá, đặt vào trong nước để bắt cá, Liên Mạn Nhi cũng theo bọn , nhưng Ngũ Lang cho nàng xuống nước.

      “Nước rất lạnh, mẹ , được để cho muội xuống nước.” Ngũ Lang .

      “Muội đến phía bên kia sau núi nhìn xem, lần trước chúng ta tìm được cây táo chua, tại chắc có quả rồi. Các người cứ ở lại đây, ta hái táo.” Liên Mạn Nhi với Ngũ Lang cùng Tiểu Thất.

      “Tỷ, đệ cùng tỷ .” Tiểu Thất lập tức .

      cần đâu, chỗ kia cũng cách đây xa.” Liên Mạn Nhi nhéo nhéo cái mặt của Tiểu Thất, “Đệ cùng ca ca đừng chỗ khác, ta hái táo xong, quay trở lại tìm hai người, cùng nhau về nhà.”

      Mấy ngày qua, vết thương của Liên Mạn Nhi tốt lên rất nhiều, những ngày này cùng bọn họ sống trong đồng ruộng, nên cũng quá lo lắng cho nàng.

      “Vậy được, Mạn Nhi muội cũng đừng quá xa, hái táo xong trở lại ngay nhé.” Ngũ Lang .

      “Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, xong liền cầm rổ .

      Bởi vì trời vừa mới mưa xong, mặt đất mọc rất nhiều cây nấm. Nhưng mà, có lẽ bởi vì vấn đề màu mỡ của đất đai, nên ba mươi dặm chung quanh núi cây nấm cũng có nhiều, hơn nữa phần lớn là rêu xanh, thể ăn, còn có loại nấm rơm, cũng thể ăn. Mắt Liên Mạn Nhi nhìn mặt đất rất băn khoăn. Nàng muốn hái chính là loại nấm đặc biệt.

      Mã bột(*), tên thường gọi là mã đề bao, bình thường sinh trưởng ở vùng đất cát ướt át, phía có hình dáng viên cầu, thời điểm ở kiếp trước, bà ngoài từng mang theo nàng hái Mã đề bao. Mã đề bao lên là hình cầu màu trắng, lớn lên thành màu vàng khô quắt, bên trong là hình dáng sứa biển là bột phấn. Vật này có giá trị làm dược liệu cao, là loại thuốc cầm máu tốt.

      Liên Mạn Nhi chậm rãi tới, thỉnh thoảng lại ngồi xổm người xuống, đem đám Mã đề bao hái xuống, đem cát dính ở lau sạch . Những cái thành dạng khô quắt rồi, có thể để trong bình sứ mang theo người, còn đống tươi này, đặt trong giỏ xách, khi trở về đem phơi khô rồi cất .

      Nông dân thường làm việc nặng, thời điểm làm việc khó tránh khỏi những lúc cắt phải tay chân, vật này nên để trong người làm phòng thân.

      Liên Mạn Nhi cũng về hướng cây táo chua, mà chuyển hướng về phía bên trái, bên hái nấm Mã đề bao, bên hướng vào trong núi. Trước tiên nàng muốn xem những quả nho dại kia.

      Thời điểm trước đến đây hái Trái tầm bóp, nàng liền phát , phía sau núi có nhiều mương rãnh ở bên mọc dây leo chạy dài, kỳ chính là nho dại. Đoán chừng mất mấy ngày nữa mới có thể hái, nhưng Liên Mạn Nhi chỉ muốn đến xem.

      Nho dại mặt dù chín, trái cũng có vị chát đấy, thể nào ăn sống, bởi vậy những người ở nơi này đều cho rằng nó là đồ bỏ , cũng ai thèm quản. Nhưng Liên Mạn Nhi cái ý nghĩ : nho dại có thể cất rượu. Lần trước ở thị trấn, nàng thấy có mấy cái cửa hàng bán rượu, bán phần lớn là chút rượu trắng, rượu khúc, còn có rượu vàng Thiệu Hưng, chỉ có cửa hàng có rượu nho, chưởng quầy gọi rượu nho là rượu hổ phách, giá cả so với các rượi khác cao hơn chút ít, nghe chưởng quỹ kia , rượu hổ phách là từ Tây Vực vận chuyển đến, rất ít, rất được đám quan lại quyền quý hoan nghênh

      Nếu như đem những nho dại này ủ thành rượu, đến lúc đó thu hoạch cũng phải chỉ là mấy lượng bạc rồi. Liên Mạn Nhi trong nội tâm suy nghĩ, dưới chân đột nhiên vấp phải vật gì, liền lảo đảo. Nàng vội vàng giữ trọng tâm, tay vội tóm lấy đoạn cành cây trong tầm mắt nhìn thấy, mới có thể đứng vững thân thể.

      “A…” Nhánh cây khẽ hừ tiếng.

      Lời của kẻ edit : làm điền văn khó . Mà mình cố gắng thuần việt hết mức có thể nè. !

      (*) Mã đề bao
      tart_trung, Phương LăngAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :