1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người đàn ông của tôi - Dung Quang (Full 82c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      kiểu này chị khổ dài dài đây, này nghe vẻ thù dai

      Chương 3.2

      Lúc Thư Tình lên cấp 3, từng nghe thầy giáo chủ nhiệm đoạn, đại ý chính là học sinh chỉ vất vả ba năm học trung học này, chỉ cần thi lên đại học có thể sảng khoải hưởng thụ cuộc sống bốn năm đại học. Khi đó còn khá hồn nhiên nên coi lời của giáo viên là chân lý, cứ cho rằng chỉ cần rời khỏi trung học là thoát bể khổ, có thể dễ dàng vui vẻ trong bốn năm.

      Tiếc rằng sau khi lên đại học mới biết được làm giáo viên trời sinh có cái lưỡi cần uốn ba tấc có thể dạy học, cũng có thể dọa người. Sau khi lên đại học, càng cảm thấy phải chơi bốn năm mà là đại học chơi bốn năm.

      Đại học C là trường trọng điểm của quốc gia, mà khoa ngoại ngữ của trường đại học C càng là khoa trọng yếu nhất, vì vậy khoa cầu học sinh học bốn năm như , buổi sáng vào học lúc 7h30 phải sớm hơn nửa giờ.

      Thư Tình liếc nhìn điện thoại di động, cách giờ vào lớp buổi sáng còn 10 phút, cầm cái bánh ngọt dâu tây ở trong ngăn bàn ra ngoài, thẳng đến ban công cuối hành lang.

      mở giấy bọc ra cứ như vậy cầm, tay cầm bánh ngọt nhét vào miệng. và Tần Khả Vi thích ngủ nướng cho nên buổi sáng hai người đều rất vội, mỗi ngày đều chỉ có thể mua bánh ở tiệm bánh bên dưới kí túc xá làm đồ ăn sáng.

      Buổi sáng, gió hơi lớn, nằm lan can, tay cầm giấy gói khẽ lắc, cuối cùng, giấy gói cầm chắc, túi nylon bị gió thổi , xoay vài vòng trung sau đó từ từ rơi xuống.

      tầng ba, vội vàng ngó đầu xuống nhìn.

      Ngay phía dưới ban công là cửa hông của phòng giáo vụ, lớp học buổi sáng chưa bắt đầu, những bộ môn khác còn chưa có người tới, thế nhưng khi Thư Tình cúi xuống nhìn vừa vặn có người về phía này.

      Túi giấy gói chao đảo, rơi xuống đất, vừa vặn lại rơi xuống ngay trước mặt người kia, ta hơi ngừng lại, dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn.

      Thư Tình quẫn bách, định mở miệng giải thích khi ánh mắt nhìn vào người nọ bỗng nhiên sửng sốt.

      Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro nhạt, mặt có biểu cảm gì, lúc ngẩng đầu nhìn , khẽ nhíu mày.

      Đó lại là thầy giáo Cố.

      bối rối, sau đó mới nhớ ra mình nên mở miệng giải thích nhưng đối phương lại trước với giọng nghe ra cảm xúc, “Ở tầng ba có thùng rác hay sao?”.

      Thư Tình vội : “ phải, là em cầm chắc, cẩn thận mới làm nó rơi xuống”.

      Cố Chi nữa, cúi người cầm túi giấy gói lên, sau đó sải bước tới cửa phòng giáo vụ, bỏ đồ trong tay vào trong thùng rác.

      Ánh mắt Thư Tình bị mái hiên chắn mưa che khuất, rốt cuộc nhìn thấy Cố Chi, xoay người chạy ra khỏi ban công, chạy xuống dưới tầng.

      Cuối cùng khi tới ngã rẽ tầng hai dừng lại, vì thấy thầy Cố về phía cuối hành lang tầng hai, Thư Tình nghĩ nhiều, đuổi theo và gọi: “Thầy Cố”.

      Cố Chi dừng bước, xoay người lại, khi nhìn thấy Thư Tình cũng có biểu cảm gì.

      Thư Tình lại cảm thấy ánh mắt của lên tất cả, vì vậy cam tâm : “Thầy Cố, phải em cố tình ném rác bừa bãi, em chỉ cầm chắc ——”.

      “Tôi biết rồi”. chặn lại lời …., gật đầu cái, tay phải vẫn ôm chiếc mũ bảo hiểm trắng, lại xoay người tiếp tục .

      Thư Tình bị thái độ lạnh nhạt của dọa sợ, trong lúc vẫn đứng yên nhúc nhích. Cho đến khi bóng dáng người nào đó quẹo phải rời khỏi tầm mắt , vào trong phòng học, mới xoay người về phía tầng ba.

      biết thầy Cố có tin lời hay ,…. Mặc dù ném đồ linh tinh phải là chuyện gì lớn, nhưng vốn có ấn tượng tốt với , lần này sợ rằng lại càng xấu.

      Thư Tình có chút dở khóc dở cười, vừa mới vào học bao lâu, khéo trở thành học sinh có hạnh kiểm xấu nhất trong mắt thầy Cố rồi.

      ******

      Các trường đại học thường khai giảng khá là muộn, phải khoảng ngày mười mấy tháng chín, vì vậy mới học được có mấy tuần tới ngày nghỉ quốc khánh dài, khiến đám học sinh mừng rỡ kêu hoan hô trong kí túc xá. ra buổi tối trước ngày nghỉ, có rất nhiều người có ý định chuồn êm, nhưng cán bộ kiểm tra kỷ luật đều đế kiểm tra phòng ngủ, nếu như bị kiểm tra ra là về trước xử phạt cảnh cáo cần nhiều.

      Vì vậy trong tiếng hoan hô còn xen lẫn vài tiếng oán trách, đặc biệt là những người chiều hôm đó có lớp, còn phải cố ở lại cho đến sáu rưỡi sáng ngày hôm sau ký túc xá mở cửa mới có thể về.

      Chỉ là cũng có vài người vui vẻ, giống như Tần Khả Vi, ấy phải là người của thành phố này, nhà cũng ở xa, dù sao nghỉ ấy cũng lười về nhà, nhìn đám người kia vui buồn lẫn lộn, trong lòng lại rất vui vẻ.

      Thư Tình đối với vẻ mặt hả hê của tức sùi bọt mép, cắn răng nghiến lợi, bởi vì nhà của Thư Tình ở thành phố bên, xe của trường đến trạm xe tổng hợp, sau đó bắt xe bus về nhà là có thể trở về, trước sau đến hai giờ.

      “Cậu xem, ngay cả ông trời cũng muốn cậu ở lại với tớ đêm. Tiểu mỹ nhân, làm sao mà vội vã vậy? Nàng hãy ở lại đây phục vụ tốt cho gia đêm”. Tần Khả Vi niết gương mặt của .

      “Muốn Lãm Từ sống lại trước tiên đưa Kim Cương Toản ra đây cho tớ coi”. Thư Tình đánh giá từ xuống dưới, dừng lại giữa hai chân cách xấu xa, tay cũng rảnh rỗi, thuận tay ôm túi dương mai bàn xé ra, lấy quả ném vào miệng.

      “Quả nhiên đủ bỉ ổi, tớ cả người cậu tràn đầy bạo khí mà cậu còn thừa nhận!”. Tần Khả Vi nhào lên giành ăn, “Đồ ăn cùng hưởng”.

      “Ơ, làm tổn tương tớ còn muốn ăn của tớ, cậu nghĩ hay vậy!” Thư Tình và Tần Khả Vi đùa giỡn chút nhưng sau đó vẫn đưa gói dương mai qua.

      Điều kiện phòng ngủ ở đại học C rất tốt, ngoại trừ việc toilet là chung cho mỗi tầng các điều kiện sinh hoạt cũng rất tốt, giường là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, mặt bàn là giá sách. Điểm tốt duy nhất là có điều hòa, sáu người trong căn phòng chỉ có cái quạt điện, giường của Thư Tình ở bên trái cửa ra vào, gió thổi tới.

      May mà bây giờ là mùa thu, và Tần Khả Vĩ nằm sấp ở bàn chuyện linh tinh nhàm chán.

      “Vừa mới vào đại học, tớ nghe người ta tiếng chuyên ngành chính là học chuyên nghiệp, tớ còn gấp, nhiệt tình dâng cao cảm thấy sau này nhất định tớ có thể học rất tốt, sau bốn năm nhất định xem phim Mỹ có gì trở ngại. Cuối cùng hết năm nhất ngây ngô dại dột, tớ lại phát lượng từ ngữ hình như còn ít dần……”. Tần Khả Vi thở dài, “Quả nhiên là giai đoạn sau của học ngôn ngữ phải dựa hoàn toàn vào mình, đừng hy vọng là học có thể học thêm chút gì”.

      Thư Tình hiểu rất điểm này, gật đầu: “Nhưng mà cũng may, học kỳ này có tiếng Pháp, học ngôn ngữ mới cũng khá thú vị”.

      “Nhưng ra, thầy giáo mới có vẻ thú vị”. Tần Khả Vi cười, “ chủ nhiệm bộ môn khá xinh đẹp, thầy Cố cần , lần trước tớ đưa ảnh chụp của thầy cho bạn học cấp 3 của tớ xem, các ấy còn hôm nào bắt xe buýt ngồi ba tiếng để đến trường mình nghe thầy giảng bài đấy. Tất nhiên là tớ từ chối rồi, cậu cũng biết Vệ Giới, trong bốn mỹ nam chết như thế nào rồi”.

      Thư Tình cười thành tiếng, đương nhiên là biết, phải là Vệ Giới từ quê lên kinh thành, bởi vì xinh đẹp nổi danh cho nên hấp dẫn vô số người dân, đường vây kín đến nỗi nước chảy lọt, kết quả Vệ Giới bị nhìn đến nỗi về nhà sinh bệnh rồi chết sao?

      Cười cười nhưng khi nghe bạn vậy, Thư Tình chợt nhớ tới cái gì, quay đầu sang hỏi, “Đúng rồi, cậu có thấy thầy Cố có thành kiến với tớ ?”.

      Tần Khả Vi sửng sốt: “Thành kiến gì?”.

      .... thầy giống như là luôn nhằm vào tớ. Ví dụ như mỗi lần tớ cảm thấy thầy gọi tớ trả lời câu hỏi, lúc tớ giơ tay lên thầy đều nhìn đến, cuối cùng tớ vừa bỏ tay xuống thầy lại gọi tớ. Còn có, mỗi lần chuyện với cậu đều rất hòa nhã, mỗi lần chuyện với tớ đều....”. suy nghĩ chút, tổng kết bốn chữ “tiếu lý tàng đao”.

      “Cậu nghĩ nhiều quá”. Tần Khả Vi khẳng định .

      ấy chắc chắn như vậy khiến Thư Tình lại do dự, phun hột quả dương mai ra, hỏi: “Đúng là tớ nghĩ nhiều quá sao?”.

      “Nhất định là cậu nghĩ nhiều, thầy Cố là nam thần dính khói bụi trần gian rồi, làm sao có thể chú ý mảnh vụn như cậu? Cho nên cậu đừng nghĩ thầy đối với cậu có vài phần coi trọng, đây nhất định là ảo giác”. Tần Khả Vi kết luận, “Cậu chỉ là dát vàng lên mặt mình, tự luyến nghĩ rằng cả thế giới đều đối xử đặc biệt với cậu”.

      Thư Tình cắn răng cái, đoạt lại túi dương mai trong tay ấy, “Cậu lăn tìm nam thần mời cậu ăn ”.

      Khi Thư Tình bưng chậu nước rửa mặt, bàn chải đánh răng vừa đưa vào trong miệng đúng lúc nghe được tiếng chuyện đằng sau lưng, trong lúc chuyện hình như còn nhắc tới ba chữ “thầy Cố”, động tác tay dừng lại, tai dựng đứng lên.

      Đứng ở vòi nước phía sau, bạn nữ chuyên ngành tiếng Pháp : “Tớ nghe thầy Cố có bạn , là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học A, hình như cũng là chuyên ngành tiếng Pháp”.

      bạn khác : “Đó phải là điều bình thường sao? bằng đó tuổi rồi, điều kiện lại tốt như vậy, làm sao có thể độc thân được”.

      “Haiz, vậy mà tớ còn nghĩ học giỏi tiếng Pháp, sau đó thầy ấy chú ý đến tớ, ai ngờ thầy có bạn rồi”. Bạn đó rất tiếc nuối, sau đó lại động viên mình, “Nhưng mà sao, dù sao thầy ấy cũng chú ý đến tớ nên sớm vung kiếm chặt đứt tơ tưởng cũng tốt”.

      Thư Tình bị câu , “vung kiếm chặt đứt tơ tưởng” chọc cười, ngụm nước trong miệng phun ra ngoài. Hai nữ sinh quay đầu lại nhìn cái, vội vàng cắm đầu cắm cổ đánh răng xong, tùy tiện rửa mặt sau đó bưng chậu về phòng ngủ.

      Sau khi trở về phòng ngủ, Thư Tình lên mạng, nhìn thấy Dư Trì Sâm online QQ, suy nghĩ chút, nhắn, “Cậu có biết khóa trước lớp tiếng Pháp chuyên ngành tốt nghiệp ra sao ?”.

      Bên kia dừng chút rồi trả lời: biết, chỉ nghe là tỷ lệ làm việc rất cao, còn có hai nữ sinh làm việc trong đại sứ quán Pháp.

      Thư Tình thần thần bí bí : Tớ biết nguyên nhân.

      Dư Trì Sâm viết đúng câu: !

      Thư Tình: học là vì nam thần!

      Dư Trì Sâm: ????

      Thư Tình gõ nhanh: sao cái gì, nam thần Cố Chi chính là niềm khích lệ để bộ môn tiếng Pháp về phía huy hoàng, về phía thành công, tiến về tương lai tốt đẹp.

      nghĩ chút, lại viết thêm câu: Cố gắng lên, bạn hiền, cậu cũng có thể!

      Dư Trì Sâm tức giận quăng câu: Cút!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.1

      Rốt cuộc kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn cũng tới, lúc Thư Tình về đến nhà là sáu giờ chiều, giờ này cũng là giờ mà mẹ Thư Tình tan việc.

      Thư Tình xách hành lý mở cửa vào để cho bà niềm vui bất ngờ, cuối cùng khi đứng ở cửa ra vào sờ soạng trong túi lúc lâu cũng thể lấy chìa khóa nhà ra. nóng nảy, tìm nhiều lần trong đống sách mới nhớ lúc về hơi gấp, hình như để chìa khóa vào trong túi sách, có lẽ bây giờ chùm chìa khóa vẫn còn ngủ ngon trong ngăn kéo ở phòng ngủ.

      Bất đắc dĩ đành bỏ túi hành lý xuống, đặt bọc sách lên túi hành lý, nhấn chuông cửa.

      Nhưng mà ấn lúc vẫn thấy có người ra mở cửa, Thư Tình giật mình, lấy điện thoại di động gọi điện cho mẹ, kết quả trong điện thoại truyền đến tiếng , “Số điện thoại bạn gọi liên lạc được”, nhất thời dở khóc dở cười.

      Nếu biết như thế này gọi điện thông báo cho mẹ, bây giờ tốt rồi, vào được cửa, cũng liên lạc được với mẹ.

      tìm trong túi sách tờ giấy trắng, đặt ở bậc cầu thang sau đó ngồi xuống, lại mở quyển sách điện tử bắt đầu đọc tiểu thuyết, còn chưa đọc được hai dòng có điện thoại gọi tới.

      màn hình lên ba chữ: Trang Kính Vĩ.

      Thư Tình ngồi nhìn màn hình, ngây người vài giây, sau đó mới ấn nút nghe, để điện thoại bên tai : “Alo?”.

      nghe đối phương chuyện, sau đó mới trả lời: “ có, được nghĩ rồi, con vừa trở về…. còn chưa có, mẹ ở nhà, con quên mang chìa khóa, cho nên vào được….. À?”.

      chần chờ trong chốc lát, mới hỏi: “Cha ở chỗ nào?”.

      Trước khi cúp điện thoại, “Vâng” tiếng: “Được, con đến”.

      ******

      Nhà của Thư Tình ở chung cư trong trung tâm thành phố, ra khỏi cửa chung cư, sang bên cạnh là con phố buôn bán.

      tới quán cà phê ở con phố bên cạnh, nhìn qua cánh cửa thủy tinh, người đàn ông ngồi trong góc nhìn thấy , hơi nghiêng người về phía trước, phất phất tay với .

      Thư Tình vào cửa, ngồi xuống đối diện với người đàn ông nở nụ cười quen thuộc.

      “Hành lý của con đâu?”. Trang Kính Vĩ hỏi .

      ở ở nhà dì Lý hàng xóm, con với dì ấy con lát rồi về qua đó lấy”.

      “Cũng tốt, như vậy cũng được”. Trang Kính Vĩ gật đầu, cười tiếng mà nếp nhăn ở khóe mắt lộ ra, ông định mở miệng cái gì người phục vụ cầm thực đơn tới, vì vậy ông lại yên lặng.

      Thư Tình cầm thực đơn nhìn chút, tiện tay chỉ vào moka, lại hỏi người đàn ông đối diện: “Cha dùng cái gì?”.

      Trang Kính Vĩ lắc đầu cái, “Cha cần”.

      Thấy nhân viên phục vụ nhìn ông cái, Thư Tình đưa hóa đơn trả lại cho nhân viên phục vụ, đồng thời câu: “Hai moka”.

      Trang Kính Vĩ lúng túng nhưng ông vẫn cười lên tiếng.

      Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Thư Tình nhìn chằm chằm vào ô vuông khăn trải bàn, gì, lúc này Trang Kính Vĩ mới hỏi câu: “Nghỉ hè thời gian, vừa tựu trường con quen chưa?”.

      “Tạm được”. Thư Tình đáp đơn giản, sau khi xong, cảm thấy khí có chút trầm mặc nên lại bổ sung, “Chỉ là năm hai nhiều môn học hơn, cuối học kỳ trước con còn đăng ký thêm lớp song ngữ Pháp, cho nên học kỳ này cứ loanh quanh như vậy”.

      “Cha nghe Diệc Chu khoa tiếng năm hai phải khảo sát chuyên môn, con chuẩn bị thế nào rồi?”.

      cần phải chuẩn bị cái gì, khoa chỉ mở cuộc khảo sát, mỗi tuần đều làm chuyên đề, cần phải bỏ quá nhiều thời gian để chuẩn bị”. Thư Tình nghe được hai chữ “Diệc Chu” dừng lại chút mới tiếp.

      “Trước kia vẫn là học thuộc nhiều từ đơn, trước kia con nhớ được, mỗi lần đến cuộc thi đều đến lúc lâm trận mới mài gươm (tương đương với nước đến chân mới nhảy), cuối cùng có vài từ thuộc lòng được”. Trang Kính Vĩ nhớ tới chuyện trước kia, cười rộ lên.

      Thư Tình cũng cười: “Đó là chuyện hồi cấp hai, bây giờ mỗi ngày đều tiếp xúc với tiếng , cần phải tận lực ghi nhớ, sau khi học xong dành thời gian xem lại là được”.

      Trang Kính Vĩ gật đầu, hai người lại trầm mặc tìm được đề tài chuyện.

      Sau lúc, di động Thư Tình đột nhiên vang lên, nhàng thở ra, vừa móc điện thoại ra, trái tim lại thót lên, nhìn người đàn ông ngồi đối diện, gọi tiếng: “Mẹ”.

      “Mẹ gặp gì Lý rồi à?.... Vâng, con về rồi.” đổi tay cầm điện thoại, “Con quên mang chìa khóa về, vừa rồi con ở trong hành lang đợi mẹ…. Bây giờ? Con ở trong quán cà phê dưới lầu…cùng cha”.

      Trước đó Trang Kính Vĩ còn nghe thấy tiếng ở đầu bên kia của di động, nhưng sau khi Thư Tình tiếng “Cha con”, giọng bên kia bỗng nhiên phóng lớn, cách cái bàn ông vẫn có thể nghe .

      “Trở về, về ngay lập tức!” Giọng của Thư Tuệ Dĩnh mất tự nhiên, “Ai cho con gặp ông ta?”.

      Thư Tình nhìn vẻ mặt xấu hổ của Trang Kính Vĩ đè thấp giọng câu: “Mẹ....”.

      “Con còn biết mẹ là mẹ của con?”. Thư Tuệ Dĩnh chất vấn câu như vậy, sau đó bà cúp điện thoại.

      Thư Tình chậm rãi để điện thoại vào trong túi, sau đó bưng cốc cà phê người phục vụ vừa bê ra, uống ngụm, vẻ mặt bất đắc dĩ : “Mẹ gọi con trở về, có lẽ con phải trước đây”.

      Ánh mắt Trang Kính Vĩ cụp xuống, vẫn cười : “ có việc gì, ngày khác cha gọi con, con cứ về với mẹ con ”.

      Thư Tình gật đầu, cầm túi đứng lên: “Vậy con trước”.

      xoay người , may va nam sinh trẻ tuổi, bước chân của bỗng dừng lại.

      Nam sinh kia dáng cao, mặc chiếc T-shirt trắng, phía dưới là quần jean xanh nhạt, mặt mày thanh tú, bộ dạng xinh đẹp, cái đầu cũng cao cao, nhìn gần bằng tuổi . Lúc cậu ta nhìn thấy Thư Tình giật mình, trong tay còn cầm cái ví màu đen.

      Thư Tình nhận ra đây là cái ví mà Trang Kính Vĩ dùng bao nhiêu năm nay, nam sinh chần chờ lát, nở nụ cười khách khí với , giải thích : “Mẹ tôi bảo tôi đưa ví tiền cho chú Trang”.

      Khóe mắt Thư Tình thấy Trang Kính Vĩ khẩn trương đứng lên, trong lòng cảm thấy buồn cười, quay đầu lại vẫy tay với Trang Kính Vĩ, sau đó rời khỏi quán cà phê.

      Người đàn ông đó là cha , còn nam sinh đưa ví tiền tới chính là Diệc Chu mà cha , Trương Diệc Chu. Vài năm trước, khi cha mẹ Thư Tình còn chưa ly hôn, nhà Trương Diệc Chu ở tầng của nhà , buồn cười là, bây giờ qua vài năm, Trang Kính Vĩ chuyển ra ngoài, bây giờ sống cùng mẹ con Trương Diệc Chu.

      Khi Thư Tình qua cửa kính, nhận thấy cả hai người đều nhìn , quay đầu, nhanh, khi tới dưới nhà, ngẩng đầu lên tầng năm có gương mặt quen thuộc, sắc mặt mẹ Thư xanh mét nhìn , hiển nhiên là bà rất tức giận.

      Thư Tình thở dài, khi bước lên cầu thang có chút vô lực.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lúc ăn cơm Thư Tình bị mẹ Thu niệm rất lâu, cuối cùng Thư Tình bất đắc dĩ bới miếng cơm, cúi đầu giọng , “Mẹ....”

      “Đừng gọi tôi là mẹ, nếu như chị còn coi tôi là mẹ tại sao vừa trở về vội vàng gặp ông ta?” Mẹ Thư vẫn còn tức giận.

      phải vì con mang chìa khóa nên bị nhốt ở ngoài sao? Đúng lúc đó cha gọi điện tới, nên con mới xuống gặp mặt lần.” gắp miếng khoai tây bỏ vào bát mẹ Thư, “Vừa rồi mẹ đâu thế? Con chờ mãi mà thấy mẹ về, thiệt cho con còn muốn cho mẹ niềm vui bất ngờ, cuối cùng mẹ lại ở nhà!”

      Thư Tình giả bộ thở phì phì, ràng là lãng sang chuyện khác, nhưng giọng mẹ Thư vẫn chưa giảm xuống, vừa ăn đồ ăn con gắp vào bát, vừa tức giận , “ phải mẹ biết được hôm nay con về nhà, nên mới tới siêu thị mua đồ ăn sao?”

      “Con biết mẹ thương con nhất!” Thư Tình nhanh chóng vuốt mông ngựa.

      “Làm trò!” Mẹ Thư trừng , cảm xúc trong mắt biến mất thấy.

      Buổi tối, trước khi ngủ, Thư Tình gọi điện thoại cho Tần Khả Vi.

      Tần Khả Vi mạng, điện thoại vừa thông, Thư Tình còn chưa kịp chuyện, ấy hét lên: “Cậu đợi chút, tớ cắm tai nghe !”

      Thư Tình đợi lát mới nghe thấy Tần Khả Vi : “OK, có thể chuyện rồi.”

      Trong khoảng thời gian ngắn biết mở miệng thế nào, trầm mặc lát nghe thấy Tần Khả Vi gọi : “Thư Tình, cậu cúp máy rồi à?”

      , tớ đây.” bật cười, sau đó mới , “Hôm nay tớ về gặp cha tớ, mẹ tớ vừa rồi còn giận tớ.”

      Tần Khả Vi biết tình huống nhà , giọng nghiêm túc, “Sao, cha cậu gì với cậu?”

      Thư Tình thấy tiếng nhạc bên kia còn, biết là Tần Khả Vi tắt video xem, chuyên tâm nghe chuyện, vì vậy vuốt vuốt mi tâm: “Chỉ là gặp mặt lần, hỏi thăm tình hình học tập của tớ ở trường, sau đó mẹ tớ gọi điện giục tớ về... Đúng rồi, lúc về tới gặp Trương Diệc Chu đến đưa ví tiền cho cha.”

      Giọng Tần Khả Vi bỗng nhiên cao lên: “Trương Diệc Chu? Cái đồ lưu manh trước kia ở tầng của nhà cậu?”

      Thư Tình bỗng nhiên nở nụ cười, “Ừ, chính là cái tên lưu manh đó.”

      “Mẹ kiếp, lại còn đụng phải cậu ta? Vậy cậu có đánh cậu ta ? Xông lên tát cho vài cái sau đó đá cước vào chính giữa gốc rễ của cậu ta ?”

      .”

      Vậy cậu mắng cậu ta rồi hả? Có trả lại cho cậu ta những câu mà cậu ta trách móc cậu và mẹ cậu ?”

      “... Cũng .” Thư Tình dở khóc dở cười.

      “Mẹ nó! Tại sao cậu lại có tiền đồ như vậy hả?” Tần Khả Vi kích động có lẽ là đập bàn đứng lên, bởi vì Thư Tình nghe thấy tiếng ghế bị đổ, “Nhìn thấy con trai của hồ ly tinh đánh trận mạnh phải là phụ lòng của mẹ cậu sao? Cậu quên trước kia tớ gì với cậu sao?”

      Thư Tình gì, lát sau mới cười vài tiếng: “Được rồi, được rồi, cậu xem kìa, cậu còn kích động hơn cả tớ.”

      thêm vài câu, mẹ Thư đứng bên ngoài gõ cửa, “Thư Tình, nhanh tắm, tối nay ngủ sớm chút, ngày mai đến thăm ông nội con với mẹ.”

      Thư Tình vội vàng với Tần Khả Vi: “Mẹ tớ gọi tớ tắm, cúp máy trước.”

      Cuối cùng lúc tắm xong, ngồi ở bên giường, mẹ sấy tóc cho . Gió nóng thổi làm tóc rối bù, kêu tiếng trong tiếng ong ong của mấy sấy: “Mẹ.”

      “Hả?”

      “Mẹ có còn...hận cha con ?”

      Tiếng máy sấy dừng lại.

      Trong lòng Thư Tình thấy căng thẳng, lại thấy mẹ Thư câu: “Được rồi, tóc cũng khô rồi, ngủ sớm chút.”

      Lúc bà ra đóng cửa phòng lại, trong phòng lập tức yên lặng, Thư Tình ngồi ngây ngẩn lúc mới vén chăn nằm xuống, đưa tay tắt đèn ở đầu giường.

      trợn tròn mắt nhìn trần nhà, sau đó kéo chăn bịt kín cả đầu, mãi sau mới cúi đầu thở dài.
      Last edited: 8/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Ngày hôm sau quả nhiên mẹ Thư đưa Thư Tình đến thăm ông nội.

      Mặc dù Thư Tuệ Dĩnh ly hôn với Trang Kính Vĩ nhưng vì vậy mà bà cho Thư Tình thăm ông cụ Trang. Mà ngược lại, bà là người năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, cho dù bà rất hận Trang Kính Vĩ nhưng việc Thư Tình nên đến thăm ông nội, bà liền đưa con mua rất nhiều trái cây, cho tới bây giờ gió mặc gió, mưa mặc mưa.

      Tình cảm của Thư Tình và ông nội rất sâu, trước kia khi cha mẹ còn chưa ly hôn thường xuyên gây gổ, mỗi chủ nhật thấy khó khăn đều chạy về nhà ông nội. Bà nội mất sớm, mình ông nội ở nhà, trước kia ông là thầy thuốc trung y, mặc dù lớn tuổi nên mở phòng khám nhưng hàng xóm láng giềng có bệnh tật gì đều tới tìm ông. Thư Tình thích khí ở nhà ông nội, cảm giác ai tới đều là người nhà. Biết cuối tuần đến, hàng xóm làm chút đồ ăn ngon của nhà mình cho .

      Từ sau khi lên đại học, Thư Tình ít có cơ hội đến nhà ông nội, cho nên chỉ ngày lễ tết, chỉ cần là ngày được về nhà Thư Tuệ Dĩnh đều đưa tới thăm ông.

      Hai mẹ con mua đống trái cây như thường lệ, Thư Tình ngồi gọt lê bên cạnh ông nội, ông nội cười mắt híp lại thành đường, thói quen bắt đầu từ khi ông làm nghề trung y: “Tình Tình, con biết tại sao ông nội thích ăn lê ?”.

      Thư Tình vui vẻ chuyện phiếm với ông, mặc dù cái này từ tới lớn nghe ông rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn phối hợp lắc đầu cái: “Con biết”.

      Ông nội lại loạt, ăn lê có thể cải thiện hô hấp và chức năng của phổi. Mẹ Thư vừa nghe vừa đứng lắc đầu, biết trí nhớ ông cụ tốt hay là sợ cháu nhớ được sở thích của ông, mỗi lần về đều phải lần.

      Thư Tình hề di truyền tính nôn nóng của mẹ mình, biết ông thích lẩm bẩm cười híp mắt nghe, điều này làm mẹ Thư rất vui mừng, bà cũng biết là tính bà tốt, Thư Tình có thể bị ảnh hưởng tính của bà đúng là rất tốt.

      Thư Tình ngồi chơi với ông lúc, ruột của Thư Tình là Trang Lỵ đưa con trai tám tuổi tới thăm ông, khi nhìn thấy hai mẹ con Thư Tình nụ cười mặt vừa rồi còn cười với con trai cũng chìm xuống. Trong lòng Thư Tình thầm tốt, vậy mà lại gặp phải người nên gặp.

      Trang Lỵ đẩy con trai tới cạnh ông cụ: “, Thông Thông, chuyện với ông ngoại con. Bình thường ông ngoại thương con như vậy… con phải biểu tốt, đọc những bài thơ cổ mà thầy giáo dạy con cho ông ngoại nghe”.

      Trong lời hề nhắc tới hai mẹ con Thư Tình, giống như bọn họ hề tồn tại.

      Thông Thông tám tuổi, cũng được di truyền tính tình của mẹ nó, thấy sắc mặc Trang Lỵ tốt, lập tức ngoan ngoãn tới bên cạnh ông, ngọt ngào tiếng: “Ông ngoại, Thông Thông đọc thơ Đường cho ông nghe được ?”.

      Ông cụ liếc nhìn Trang Lỵ, nhướn mày, với cháu ngoại: “Thông Thông ngoan, thấy bác và chị sao chào?”.

      Thông Thông lập tức nghe lời kêu: “Con chào bác, em chào chị!”.

      Thư Tuệ Dĩnh trả lời mà ngược lại Thư Tình lại mỉm cười xoa xoa gương mặt thằng bé: “Thông Thông cao hơn rồi”.

      Trang Lỵ bắt được nhược điểm, cười lạnh tiếng, biết với Thông Thông hay với ông cụ: “Nhìn xem, phải là dạy Thông Thông chào hỏi, mà là cho dù chào cũng được, còn vô duyên vô cớ bị lạnh nhạt, vậy cần gì chứ?”.

      Mặt Thư Tuệ Dĩnh biến sắc, muốn gì đó nhưng nhìn sang ông cụ cau mày nhịn lại, ầm ĩ với Trang Lỵ. Lâu lâu con mới đến thăm ông nội, bà cần phải phá chuyện tốt.

      Ông cụ tức giận, mắng Trang Lỵ câu: “Ở đây có bao nhiêu ngươi? Con trước mặt đứa sợ mất mặt sao!”.

      Trang Lỵ lớn: “Cha, cha cũng thấy chị dâu đối xử với Thông Thông ra sao, chẳng lẽ con sai? Chị ta cũng coi mình là người nhà chúng ta, Thông Thông cũng cần thiết lấy lòng cái người ngoài này. Cha chuyện cho người trong nhà thôi, lại còn giúp người ngoài, đây là việc gì chứ?”.

      Thư Tình cười nữa, đứng dậy nhìn Trang Lỵ, khách khí : “Lời của hơi khó nghe, cái gì gọi là người ngoài? Thông Thông là cháu ngoại của ông, cháu là cháu nội của ông, đều là cháu cả, tại sao còn phân vợ người ngoài?”.

      Mặc dù đều là cháu, nhưng là cháu nội, là cháu ngoại, nhưng vẫn nhấn mạnh vào cháu nội.

      Trang Lỵ đặt túi trong tay lên bàn, cười : “A, Tình Tình cũng trưởng thành, biết ăn miếng trả miếng, đúng là mẹ dạy tốt, biết chuyện như vậy”. Bà cười như cười nhìn Thư Tuệ Dĩnh , “Đâu có giống Lý Hân và trai tôi, miệng của hai người rất ngốc, nên dạy Diệc Chu cũng ngốc, chưa bao giờ dám mạnh miệng với người lớn, về điểm này còn kém xa so với Tình Tình”.

      Thư Tuệ Dĩnh còn nể mặt ông cụ nên so đo, nhưng bây giờ lại nhắc tới Trang Kính Vĩ và Lý Hân, con so sánh Thư Tình với Trương Diệc Chu, điều này chọc tức bà.

      Thư Tuệ Dĩnh cầm túi xách của mình, quay đầu với ông cụ: “Xin lỗi cha, hôm nay con và Thư Tình trước, hôm nào con lại trở lại thăm cha”.

      Sắc mặt Thư Tình cũng khó nhìn, miễn cưỡng vài câu với ông cụ, sau đó ra ngoài với Thư Tuệ Dĩnh.

      Lúc ngang qua Trang Lỵ, Thư Tình dừng lại, mỉm cười câu: “Mẹ cháu quả dạy cháu rất tốt, ít nhất dạy cháu thành người như , luôn miệng người khác biết lễ phép nhưng bên ngoài lại biểu mình là người được dạy dỗ. , cháu cũng hiểu tại sao ông nội là người tốt như vậy lại dạy được người như , chỉ mong Thông Thông người cũng như tên, có thể trời sinh tài dụng có đất dùng”.

      Trang Lỵ ngờ con bé châm chọc mình trực tiếp như vậy, lập tức ngẩn người đứng đó, Thư Tình thẳng ra ngoài cửa theo Thư Tuệ Dĩnh, để bà có thể gì. Đợi đến khi bà tỉnh lại bỏ lỡ thời cơ phản kích.

      ******

      Thời gian nghỉ Quốc khánh trôi qua rất nhanh, ngoại trừ hai ngày đầu mấy vui vẻ, thời gian còn lại hai mẹ con ở chung rất vui vẻ hòa thuận.

      buổi tối, Thư Tình nghe thấy tiếng điện thoại Thư Tuệ Dĩnh vang lên, cuối cùng bà được hai câu ấp úng vào phòng ngủ, sau đó mới tiếp.

      Sau khi cúp điện thoại, bà mới ra, cuối cùng lại thấy Thư Tình cười híp mắt tựa ở cửa, thân thiết hỏi: “Mẹ, điện thoại của ai vậy?”.

      “Bác con gọi tới”. Thư Tuệ Dĩnh lúng túng, vừa ra ngoài vừa , “Mẹ xem cháo trong nồi được chưa, sáng sớm ngày mai hâm nóng lên là có thể ăn”.

      Thư Tình cùng bà tới phòng bếp, nhìn bà vừa mở vung vừa giảm lửa bếp, bận bịu nghỉ, cuối cùng mới đứng ở cửa bếp câu: “Mẹ, có hợp gặp thôi, bác giới thiệu cũng có thể yên tâm”.

      Tay cầm muỗng của Thư Tuệ Dĩnh dừng lại, quay đầu lại : “Con còn ”.

      Thư Tình im lặng: “Lúc con học lớp 10, mẹ cũng thế, bây giờ con học đại học rồi. Hơn nữa, phải lần đó con gây họa mẹ con trưởng thành? Tại sao vừa đến chuyện xem mắt, con lại ?”.

      Thư Tuệ Dĩnh thấy nồi cháo nấu được, lúc này mới tắt bếp đóng nắp vung, vừa giải vây vừa : “Được rồi được rồi, mẹ tự có chừng mực, con đừng mù quáng lo chuyện của mẹ, suy nghĩ đến chuyện kỳ sau phải thi khảo sát mới là đúng. . Mẹ trước, nhà chúng ta có tiền để con phá của, nếu như con tốn ngàn đồng mà đem về vị trí thấp cho mẹ mẹ tuyệt đối tha cho con”.

      Thư Tinh liếc mắt, tiếp tục chuyện với bà, làm mẹ đều có thể quang minh chính đại lảng sang chuyện khác, còn làm cho con thể nào cãi lại.

      Trước khi ngủ gọi điện cho Tần Khả Vi, còn đến chuyện suýt nữa cãi nhau với Trang Lỵ, Tần Khả Vi mắng người nhà họ Trang xối xả: “May mà cậu theo họ Thư của mẹ cậu, nếu cậu mang họ Trang tớ cũng ghét bỏ cậu! Đầu tiên là cha cậu ở bên ngoài nuôi hồ ly tinh, chuyện như vậy là muốn mắng chửi người, thằng nhóc nhà cậu còn có mặt mũi hơn mẹ cậu sao. Mẹ nó! Thứ người như thế.....”.

      Thư Tình dở khóc dở cười cắt đứt lời ấy: “Được rồi, được rồi, cậu có mắng bà ấy cũng nghe được, nếu như hôm nào tớ thể đỡ được, nhất định tớ gọi cậu đến chiến đấu! Được ?”.

      Cha mẹ Thư Tình ly hôn khi học lớp 7, lý do rất đơn giản, giống như Tần Khả Vi , Trang Kính Vĩ nuôi tình nhân, mà đối tượng tình nhân lại phải ai khác, là mẹ của Trương Diệc Chu ở lầu .

      Việc này đến cũng buồn cười, hai mẹ con Trương Diệc Chu chuyển đến khi Thư Tình học tiểu học, Trương Diệc Chu bằng tuổi với Thư Tình, lớn hơn ba tháng, năm cậu ta bảy tuổi, cha bị tai nạn xe cộ chết. Sau khi hai mẹ con họ chuyển đến, đều là hàng xóm láng giềng, thấy bọn họ chỉ có hai mẹ con sống dễ dàng nên Thư Tuệ Dĩnh và Trang Kính Vĩ thường xuyên giúp đỡ nhà họ, Trang Kính Vĩ thường xuyên giúp đỡ chuyển bao gạo chai dầu.

      đến gia đình Thư Tình, Thư Tuệ Dĩnh làm kế toán trong ngân hàng, Trang Kính Vĩ chỉ là công nhân bình thường, tuổi nghề hai mươi mấy năm, mọi người cùng nhau vào làm với ông cũng lên thành quan, chỉ còn mình ông dậm chân tại chỗ.

      Trang Kính Vĩ là người hiền lành, tính cách cũng ôn hòa, có lòng nhiệt tình, thích oán giận nhưng cũng phải là người sinh ra để làm lãnh đạo, thế nên làm nhiều năm vẫn hết khổ. Thư Tuệ Dĩnh là người cường thế, việc lớn trong nhà đều do bà làm chủ, trai lại là cán
      Bộ chính phủ cho nên tránh khỏi việc Trang Kính Vĩ bùn loàng thể trát tường, bởi vậy hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau.

      cãi nhau cũng hẳn, bình thường bà nhắc đến Trang Kính Vĩ chợt nghe thấy, người đàn ông dù cáu kỉnh cũng có lòng tự tôn, mỗi lần lên tiếng chiến tranh lạnh. Dần dần, tình huống này trở thành cơm bữa trong nhà.

      Thư Tình thích bầu khí đó, bởi vì mỗi lần Thư Duệ Tĩnh có chỗ lại tìm Thư Tình vài câu. Thư Tình dứt khoát chạy lên lầu nhà Trương Diệc Chu, cùng nhau làm bài tập, thuận tiện oán giận việc trong nhà cho Trương Diệc Chu nghe.

      Bởi vì cha qu đời sớm nên tính tình Trương Diệc Chu khá lãnh đạm, học cùng lớp với Thư Tình, thành tích rất ưu tú nhưng mặt luôn có hơi thở xa cách, trưởng thành nhiều so với nam sinh cùng tuổi. Nhưng với Thư Tình nhiều, hơn nữa mỗi ngày hai người đều học chung nên quan hệ cũng gần gũi hơn.

      cơ bản, mỗi lần Thư Tình càu nhàu, cậu ta chỉ trầm mặc lắng nghe, mỗi lần ngưng lại cậu ta đơn giản “ừ” tiếng, mặc dù câu trả lời ngắn gọn nhưng cũng nhắc nhở là cậu ta có nghe, đây cũng tính là ôn nhu của Trương Diệc Chu rồi.

      Cuối cùng sau này phát biết từ lúc nào Trang Kính Vĩ lại sinh ra cảm tình với mẹ của Trương Diệc Chu, giống như mỗi lần càu nhàu chuyện ở nhà với Trương Diệc Chu, Trang Kính Vĩ thường xuyên giúp đỡ Lý Hân mọi chuyện, cũng thường xuyên chuyện bị vợ cho người phụ nữ ôn nhu nữ tính hơn là Lý Hân.

      Hai người thường xuyên qua lại nên sinh ra cảm tình, sau này lần Trang Kính Vĩ bị Thư Tuệ Dĩnh , ông đáp lại mà cầm áo khoát ra ngoài, đóng cửa rầm tiếng.

      Thư Tình sợ liên lụy nên cầm bài tập chạy lên lầu, kết quả vừa mở cửa ra thấy cha mình ôm mẹ Trương Diệc Chu.

      Sau này … sau này cho dù Trang Kính Vĩ giải thích thế bào, Thư Tuệ Dĩnh có lòng tự trọng rất cao thể tha thứ cho việc đó, kéo dài nửa năm rốt cuộc hai người cũng ly hôn. Lý Hân bị Thư Tuệ Dĩnh tát cái vang dội, rên tiếng mà dắt Trương Diệc Chu ra ngoài tìm phòng ở mới, Trang Kính Vĩ cũng chuyển .

      Ngày qua ngày lại bình thường trở lại, Thư Tình ít người cha, Thư Tuệ Dĩnh ít người chồng. Qua mấy tháng, Thư Tình dạo trong siêu thị, ngờ lạ gặp Trang Kính Vĩ và Lý Hân mua đồ ăn, mặt còn có nụ cười hạnh phúc. biết nên làm thế nào, cuối cùng xoay xe bỏ chạy, cuối cùng đụng phải đống đồ uống khuyến mãi.

      khom lưng xuống nhặt, bên cạnh người khác cũng ngồi xổm xuống giúp , ngẩng đầu cảm ơn, sau đó phát người giúp phải ai khác mà là Trương Diệc Chu.

      Quả nhiên con người sinh ra có chỗ nào cẩu huyết.

      Thư Tình vừa nghĩ chuyện cũ vừa mơ màng ngủ. trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện, từng thích thiếu niên nhìn qua lạnh lùng nhưng nội tâm ôn nhu đến hết thuốc chữa, chỉ tiếc sau khi Thư Tuệ Dĩnh và Lý Hân cãi nhau. Trương Diệc Chu đứng ở khác phái với . ràng hôm qua còn là bạn bè rất thân mật, nhưng hôm nay bởi vì bất đồng quan điểm nên hai người trở thành kẻ địch của nhau.

      Thư Tuệ Dĩnh cao giọng mắng Lý Hân là hồ ly tinh biết xấu hổ, Trương Diệc Chu lạnh lùng đứng dậy, vì bảo vệ mẹ của mình mà tiếc lời mắng mẹ của Thư Tình, cậu ta : “Là do bản thân dì có cách để giữ gìn hôn nhân của mình, chỉ trích người đàn ông thay lòng đổi dạ mà lại trách người khác, chẳn lẽ là dì tìm biện pháp để giữ thể diện cho bản thân? Tại sao dì nghĩ lại xem bản thân mình thế nào để chồng mình phải tìm người phụ nữ khác tố khổ?”

      Vì lời đó của đứa trẻ, tối hôm đó, Thư Tuệ Dĩnh khóa mình trong phòng khóc cả đêm, Thư Tình cuồng loạn tiến lên muốn đánh Trương Diệc Chu, cuối cùng bị Trang Kính Vĩ ngăn cản.

      thể chưa bao giờ biết thiếu niên trầm mặc đó phải là giỏi chuyện, khi cậu ta hạ quyết tâm muốn đả kích người khác đúng là có khả năng siêu phàm.

      Mà khi cậu ta làm tổn thương Thư Tuệ Dĩnh nhưng đồng thời, người bị tổn thương nhất vẫn là Thư Tình. bên là mẹ của , bên là mối tình đầu, là người nhận tổn thương từ cả hai phía.

      Thư Tình nhắm mắt lại ngủ, còn mơ có người mắng đến bây giờ còn nhớ được ký ức cùng Trương Diệc Chu. đỏ mặt tía tai tranh cãi với đối phương, kết quả người nọ lại bắt đầu chăm chọc biết phát lưỡi, nhìn kĩ, người nọ hóa ra lại là … thầy Cố?

      Đúng là khó có thể phân biệt giấc mọng vô cùng chân , trong mộng hay ngoài đời thực, thầy giáo nam thần đều ghét .
      Last edited: 8/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Sợ ngày cuối cùng của đợt nghỉ dài hạn đường cao tốc bị kẹt xe, sáng sớm Thư Tình kéo túi về trường học. Mọi người trong phòng ngủ còn chưa về, Tần Khả Vi cũng biết chạy đâu, Thư Tình kéo ngăn tủ bên cạnh ra, thăm con rùa của mình.

      Pound là con rùa brazil, theo hơn năm, từ lúc nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba đến giờ, cậu nhóc dài ra, vẫn chỉ lớn bằng phần tư bàn tay.

      Lúc trước khi siêu thị với mẹ, liếc mắt cái nhìn trúng nó, mua nó chỉ tốn tám đồng. Thư Tình cũng hề ngại tiện nghi hóa cho nó, phòng ốc cũng tốt, đồ ăn cũng tốt, đều dùng đồ tốt nhất. Năm ngoái sợ nó còn quá , chịu được mùa đông nên trong mùa đông đạp xe nửa vòng thành phố đến dạy cho học sinh cấp hai, cuối cùng cũng kiếm đủ tiền mua máy sưởi đặt vào nhà của rùa, tỉ mỉ chiếu cố cả mùa đông, cậu nhóc cũng chịu thua kém, hề giống những người khác rùa dễ nuôi sống, nó luôn luôn khỏe mạnh cường tráng.

      Thư Tình cầm con tôm từ hộp thức ăn tủ, đưa lại gần miệng của Pound, nhưng cậu nhóc hề có phản ứng.

      lại huých vào đầu của pound, nó cũng động. Kỳ lạ, bình thường cậu nhóc rất nhát gan, bình thường nếu bị đụng cái rụt cả người vào trong vỏ, tại sao hôm nay…. Thư Tình cầm nó lên xem, cuối cùng lại phát ra bụng nó có nơi bị thối rữa, ngây ngẩn cả người.

      lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Khả Vi: “Mấy ngày nay tớ nhờ cậu chăm sóc Pound dùm tớ, cậu có cho nó ăn cái gì ?”.

      Đầu dây bên kia ầm ĩ, có lẽ Tần Khả Vi ở trung tâm thành phố: “Có cho ăn mà, như lời cậu , ngày hai lần, lần cũng thiếu”.

      “Vậy cậu có đổi nước ?”.

      Lần này đến Tần Khả Vi ngẩn người: “Đổi nước? Cậu chưa hề với tớ phải đổi nước!”.

      Thư Tình nóng nảy: “Sao tớ lại chưa với cậu được? Lúc đó cậu còn chat QQ với trưởng phòng tổ chức, tớ ……”, dừng lại, nhớ ra lúc đó Tần Khả Vi chuyện với người khác, có lẽ quên lời .

      Người Pound bắt đầu run lên, trong miệng phun ra ít bọt biển. Thư Tình căng thẳng trong lòng, vài câu với Tần Khả Vi, treo điện thoại, mang theo nhà rùa chạy ra ngoài.

      Phòng y tế của trường học được, phải tìm bệnh viện dành cho thú cưng mới được. Trong lòng sốt ruột, chạy cũng vội vàng, chỉ mong Pound có việc gì.

      Thư Tình gọi điện thoại hỏi nhiều bạn học, sau khi Dư Trì Sâm nghe điện thoại cũng giúp hỏi thăm xung quanh, cuối cùng nghe bên cạnh cửa hàng tổng hợp phố A có bệnh viện thú cưng có thể chữa trị cho con rùa , cậu nhanh chóng gọi điện cho .

      “Cậu ở đâu? Có cần tớ cùng cậu ? Tớ còn 20 phút nữa là về đến trường học rồi”. Dư Trì Sâm ngồi xe, liên tục an ủi Thư Tình đừng lo lắng.

      Thư Tình cảm thấy nóng lòng, khó có được lần đấu võ mồm với cậu, thấp giọng : “ có việc gì, tớ đợi cậu được, mình tớ được”.

      Từ đại học C đến bệnh viện thú cưng phải ngồi tàu điện ngầm tổng cộng là 1 tiếng đồng hồ, Thư Tình dọc đường nhìn động tác chậm chạp của Pound, tim như bị dao cắt.

      Từ khi theo , cậu nhóc chưa hề bị bệnh, đây là lần đầu tiên, cho nên trách được tay chân luống cuống.

      Bệnh viện thú cưng có mấy cửa hàng ở trước mặt, nhìn quy mô cũng khá lớn, Thư Tình tìm được bác sĩ ngồi trước bàn, vội chạy nhanh đưa Pound cho ấy xem.

      bác sĩ nhìn cái, lập tức : “A, là bệnh thối mai”.

      Thư Tình còn chưa nghe qua đó là bệnh gì, vội vàng hỏi: “Bệnh thối mai là cái gì? Phải trị như thế nào?”.

      bác sĩ đẩy mắt kính: “Em phải vội, tôi là bác sĩ chuyên xem bệnh cho cún, bệnh của rùa tôi biết trị, để tôi gọi người đến”.

      ấy đứng lên, gọi với vào trong cửa hàng cách vách: “Thầy Cố, lại đây nhìn xem, ở đây có bé có chú rùa bị bệnh thối mai, nhìn có vẻ khá nghiêm trọng!”.

      Người bên kia tiếng, lập tức tới, vừa nhìn thấy Thư Tình cau mày vùi đầu nhìn chú rùa giật mình, lập tức gọi tiếng: “Thư Tình?”.

      Thư Tình ngẩng đầu lên theo bản năng, vừa thấy người đến là thầy Cố choáng váng: “…. Thầy Cố?”.

      Người đàn ông trước mắt mặc áo khoác trắng, thân mình đứng thẳng, ánh mắt sâu thẳm nhưng sáng ngời, rất dễ làm người ta nghĩ đến viên mã não (*) trong lòng biển sâu, lâu ngày bị những cơn sóng đẽo gọt, trở nên trơn nhẵn láng mịn, lại có vẻ đẹp lạ thường.

      (*) Xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Agat

      Bởi vì lo lắng cho Pound nên để ý đến việc kỳ quái, thầy Cố nhớ được tên của , trước đó thấy luôn gọi là “bạn học, bạn học”, hôm nay vừa kêu được tên của .

      Cố Chi cũng nhiều với , tới cạnh bàn, lấy Pound từ trong nhà rùa, cẩn thận nhìn bụng nó: “Là thối mai, bị thời gian dài, tại sao hôm nay mới mang khám?”.

      Thư Tình cắn môi: “Nghỉ quốc khánh nên em về nhà, nhờ bạn chăm sóc nó dùm, nhưng ấy lại quên đổi nước, lại chú ý đến trạng thái của Pound, đến hôm nay em trở lại trường mới phát ”.

      Cố Chi sửng sốt chút: “Pound?”.

      “Là tên con rùa của em”. Thư Tình vội giải thích.

      Cố Chi trầm mặc lát mới “Ừ” tiếng, còn : “Có lẽ do thời gian dài đổi nước nên bị nhiễm vi khuẩn, bây giờ bị thối rữa tương đối nghiêm trọng, cần chăm sóc cẩn thận, thể lại thả vào trong nước. Phần bị thối rữa cần khoét bỏ, mỗi ngày bôi thuốc cẩn thận, xem xét tình hình mới có thể có hướng tiếp theo”.

      Thư Tình nghe thấy trợn mắt, cái gì gọi là phần bị thối rữa cần khoét bỏ? Pound chỉ lớn có chút như vậy, vậy mà còn phải khoét bụng nó?

      Phần bị thối rữa chiếm mất nửa bụng, chẳng lẽ phải khoét bỏ hết?

      Thư Tình quả thể tin được lời của thầy Cố, trong lòng níu lại, chỉ có
      thể máy móc lặp lại câu: "Phần bị thối rữa....phải khoét toàn bộ?"

      Cố chi thả Pound vào trong nhà rùa, ngẩng đầu lên nhìn , lúc này mới để ý đôi mắt đỏ ửng, trầm mặc chút, mới gật đầu : "Ừ, phải khoét bỏ" nghĩ nghĩ lại thêm câu, "Bệnh thối mặt đối với rùa chỉ là bệnh thông thường, rất dễ bị nhiễm vi khuẩn nitrat hóa, chỉ cần trị liệu kịp thời phải là vấn đề quá nghiêm trọng, từ từ chăm sóc là có thể tốt lên."

      Thư Tình chuyện, nhìn Cố Chi lấy trong ngăn tủ lọ thuốc mỡ, lại nghe phương pháp và tần suất dùng, cuối cùng mới hỏi câu: "Thầy Cố, thầy có thể giúp em....khoét bỏ phần bị thối rữa ?"

      Cố Chi hơi ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của , đơn giản gật đầu lại ngồi xuống, lấy đôi găng tay sạch , lấy trong ngăn tủ cái nhíp và dao dùng trong chữa bệnh. lấy Pound ở trong phòng, đồng thời câu: "Đến phòng bên cạnh lấy cho thầy chén nước ấm."

      bác sĩ ngồi bên vội : "Để tôi cho."

      " cần." Cố Chi lật người của Pound, đặt tấm vải, "Để Thư Tình ."

      bác sĩ xấu hổ dắt Thư Tình đến phòng bên cạnh lấy nước, lại chỉ cho biết cốc ở chỗ nào, khi Thư Tình xoay người lấy nước, ấy giọng hỏi: "Em là học sinh của thầy Cố sao?"

      Thư Tình gật đầu.

      "Vậy tại sao em lại đưa rùa đến đây xem bệnh?" bác sĩ ngạc nhiên: "Tự em thể chữa trị cho nó sao?"

      Thư Tình sửng sốt: "Em biết chữa."

      "Học sinh trường đại học Y mà biết chữa bệnh cho rùa?"

      "Em phải là sinh viên đại học Y." Thư Tình dở khóc dở cười, "Em là sinh viên khoa tiếng chuyên ngành của đại học C, thầy Cố là thầy giáo tiếng Pháp của em."

      bác sĩ ngượng ngùng nở nụ cười, về cùng với , vừa : "Chị biết, chị còn nghĩ rằng ta là bác sĩ, em lại là học sinh, nhất định cũng là học bác sĩ, nhưng mà.... ngờ ta lại là thầy giáo tiếng Pháp."

      Thư Tình còn chưa kịp trả lời về đến bàn, Pound chậm chạp quơ quơ chân , bụng bị khoét chỗ bị thối, thậm chỉ Cố Chi còn bôi thuốc cho nó, động tác rất nhanh, chỉ trong khoảng thời gian lấy nước xong rồi.

      "Nhớ kỹ phải chăm sóc cẩn thận, vài ngày phải lấy khăn ướt lau cho nó, nên đụng vào bụng." Cố Chi cũng uống nước mà Thư Tình mang về, chỉ thả Pound vào trong nhà rùa, ngẩng đầu dặn Thư Tình, "Mỗi ngày đều phải bôi thuốc, nếu mai rùa tiếp tục bị thối rữa, nhất định phải khoét xuống."

      Thư Tình bị làm cho kinh hồn táng đảm, nhận lấy Pound, cẩn thận nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của nó, trong lòng khó chịu, chỉ hận mình phải là người bị bệnh.

      "Cảm ơn thầy." ôm nhà rùa, ngẩng đầu nhìn Cố Chi, Cố Chi chỉ gật đầu, cũng hề mỉm cười cái.

      Thư Tình xấu hổ sờ sờ mũi: "Cái đó, tổng cộng hết bao nhiêu tiền ạ?"

      Cố Chi thu dọn dao và băng gạc, nghe thấy như vậy động tác tay dừng chút, sau đó mới trả lời: "Em hỏi bác sĩ Trương giá của tuýp thuốc mỡ , tôi cũng biết."

      Hóa ra vị bác sĩ này họ Trương, ấy vội vàng cười : "Chỉ là thuốc mỡ Aureomycin thôi mà, đáng giá mấy đồng, là học sinh của thầy Cố cần."

      Thư Tình cũng quá thân với Cố Chi, đâu dám nhờ trả tiền, vội vàng vương tay vào trong ba lô lấy ví tiền thấy Cố Chi ngẩng đầu nhìn cái, : "Bác sĩ Trương cần, em cũng đừng khách khí."

      Thư Tình ngượng ngùng: "Làm gì có việc đến bệnh viện mà trả tiền."

      Cố Chi cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ, cũng ngăn cản , khi nhìn thấy lấy tiền ra tốt bụng nhắc nhở: "Thuốc mỡ Aureomycin chỉ năm đồng tuýp, chỉ sợ bác sĩ Trương có tiền lẻ, nếu em cố ý trả tiền, bác sĩ Trương còn phải đến bên cạnh mua đồ để đổi tiền lẻ."

      Thư Tình:"......."

      Cuối cùng vẫn ngượng ngùng thu ví tiền lại, cảm ơn với và bác sĩ Trương, lúc Thư Tình ra khỏi bệnh viện thú cưng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau cánh cửa thủy tinh, người đàn ông đó bình tĩnh cởi bao tay, sau đó đến bên cạnh bồn rửa mặt rửa tay. Gương mặt nhìn thanh tuyển, lịch , tao nhã, mỗi đường con khuôn mặt đều vừa đẹp, áo khoác trắng mặc lên người nổi bật cả người, đúng là người đàn ông đẹp trai.

      bác sĩ đứng bên cạnh chuyện với , vẻ mặt của vẫn luôn nhàn nhạt, lúc chuyện cũng rất ít.

      Thư Tình quay đầu về phía tàu điện ngầm, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ tại sao lại làm trong bệnh viện thú cưng, có vẻ bác sĩ cũng quá quen thuộc với , nghe trong lời dường như còn tưởng rằng là thầy giáo ở khoa Y học.... càng có vẻ thần thần bí bí.

      cúi đầu nhìn con rùa , cong môi, hy vọng Pound bình an vô mới tốt.
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      lion3012Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :