1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trùng sinh: Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử

      [​IMG]
      Tác giả: Ngư Mông.

      Converter: Ngocquynh520.

      Editor: Linh.

      Nội dung: Trùng sinh, gia đấu.

      Bìa: Mai Duyên
      [​IMG]
      Bìa Minhcho



      Giới thiệu:

      Trước sau hai thế gả cho cùng người,

      đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa thành quả phụ,

      đời này, nàng lập chí trở thành sủng thê!

      Chính là bệnh lao tử Tống Trường Bình này.... Rất sủng nàng, nhưng cũng rất liều mạng.

      Thực ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát ( nhau giết nhau), có tình , có mỹ thực (thức ăn ngon), ấm áp lại cẩu huyết.

      Nhân vật chính: Hướng Vân Hoan, Tống Trường Bình.

      Phối hợp diễn: nhà họ Hướng, nhà họ Tống, cặn bã nam, vân vân.....

      Chống chỉ định: khi đọc truyện ghen tỵ vì độ ngọt ngào của nam nữ chính. sặc nước, nghẹn vì trình độ biến thái của bạn nam chính. Cấm cười khi đọc đoạn đối thoại của nhân vật chính. Hí hí.

      Lời của editor: Bộ này nam chính bị hạ cổ, sau đó được chữa. Rất ngọt ngào, rất biến thái, cẩu huyết ở trình độ chấp nhận được mà cười như điên khi nhân vật phụ bị ngược. Mong mọi người ủng hộ bộ này của ta. ^^

      Các file đính kèm:

      Last edited: 11/12/15
      amandatruc, Nhược Vân, Dion9 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1. Sống lại.

      Editor: Linh

      Nàng kia mặc bộ giá y đỏ rực, gương mặt trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm trôi, trán từng giọt mồ hôi thay nhau rơi xuống, nữ tử hoàn toàn khí vui mừng khi xuất giá, nhưng nàng quan tâm, cong đầu gối, gần như khẩn cầu với nam tử mặc hoa phục trước mắt: “Ngọc Lang, chàng đáp ứng muốn cưới ta, nhưng vì sao ta lại ở đây? Ngọc Lang...”

      Bộ dáng của nàng hèn mọn như vậy, hèn mọn đến gần như phải quỳ mặt đất, nhưng đổi lấy cũng chỉ là bóng lưng kiên quyết của nam tử.

      Trái tim nữ tử từng chút chìm xuống, bên ngoài hạt mưa tí tách rơi xuống, tia chớp xẹt qua chiếu vào gương mặt loang lổ nước mắt của nàng, có vẻ phá lệ dữ tợn. Cuối cùng nàng ngã xuống mặt đất, thấp giọng nỉ non : “Chàng đáp ứng muốn cả đời đối tốt với ta, Ôn Ngọc Lương, sao chàng có thể đối đãi với ta như vậy?”

      Người đưa lưng về phía nàng cuối cùng cũng quay đầu lại: “Hoan nhi, nàng tội gì phải như thế? Tống phủ này vẫn là thế gia vọng tộc, nếu nàng gả vào thành Thiếu phu nhân Tống phủ, còn tốt hơn mấy trăm lần so với theo ta! Ta, ta đây cũng là suy nghĩ cho nàng!”

      “Tống phủ?” Thân mình nữ tử mềm nhũn, mặt treo lên nụ cười thảm, “Tống phủ... Hóa ra ngày ấy ta nhìn lầm, chàng cùng Hướng Vân Cẩm dây dưa chung chỗ! Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm, ha ha ha...”

      Nước mắt ngang dọc, nàng ngẩng đầu cười thảm mấy tiếng, cuối cùng yên lặng lau khô lệ: “Hóa ra các ngươi sớm nghĩ tốt, hôm nay phải gả chính là ta. Tống phủ, ha ha ha, Tống phủ? Ôn Ngọc Lương, ngươi có lương tâm, ngươi muốn ta thay tỷ tỷ gả cho tỷ phu sao? Ha ha ha...”

      Tiếng cười của nữ tử thê lương như tiếng khóc của lệ quỷ, mấy câu cuối cùng, nữ tử cũng là nghiến răng nghiến lợi, căm giận : “Trách ta cả đời kiêu căng, cuối cùng, cũng bị hủy trong tay tiện nhân! Ta cam lòng, cam lòng!”

      má có dòng nước nóng, theo khóe mắt chậm rãi chảy qua lỗ tai.

      Hướng Vân Hoan nghi ngờ bản thân mình làm ác mộng, muốn xoay người để bản thân thoát khỏi bóng đè, nhưng nàng phát tay chân của mình đều mất khí lực, nàng dùng hết toàn lực cố gắng mở mắt ra.

      Bên ngoài giọt mưa tí tách rơi xuống, cùng tiếng mưa rơi trong mộng nối thành khung cảnh, Hướng Vân Hoan tự chủ được rùng mình cái, trong nháy mắt có chút choáng váng khiến nàng cảm thấy khỏe, nàng nhịn được lật người, quay ra cạnh giường nôn khan hai tiếng, đến khi đứng dậy, lúc cảm thấy đúng nam tử trong ác mộng truyền đến tiếng mừng rỡ: “Cẩm Nhi!”

      “Ngọc Lang.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trả lời, tuy mang theo chút nghẹn ngào cùng kích động, nhưng cuối cùng vẫn là tê dại khiến người Hướng Vân Hoan cũng nổi lên tầng da gà, “Ngọc Lang, nếu để ta gả cho bệnh lao Tống gia kia, ta chết cùng sợ, ta chỉ sợ ta phụ chàng.”

      Nàng kia chắc là giả vờ rơi hai giọt nước mắt, nhưng cũng khiến nam tử kia thổn thức phen, tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người sâu truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, làm trong lòng Hướng Vân Hoan khỏi cảm thấy ghê tởm, cúi đầu lại thêm trận nôn khan.

      Đợi đến khi thần trí Hướng Vân Hoan dần dần thanh tỉnh, trong lòng trào lên cỗ bi thương, tiếp theo là tiếng động cười cười.

      Sống lại.... Nàng sống lại vào ngày bọn họ tính kế nàng.

      Ngày ấy, mưa cũng lớn như vậy, nàng ở nhà sốt ruột, còn tưởng chỉ sợ bỏ lỡ cuộc hẹn với Ôn Ngọc Lương.

      Khi đó, Hướng Vân Cẩm đến như thế nào nhỉ?

      “Hoan nhi, ta là tỷ tỷ ruột của muội, tự nhiên nên vì muội suy nghĩ.”

      Đáng tiếc ngày đó, nàng còn đối với Hướng Vân Cẩm thiên ân vạn tạ, nhưng đến cùng tất cả đều là nàng ta tính kế tốt. Giả ý giúp nàng giấu diếm phu nhân, dẫn nàng ra cửa, cuối cùng đánh mê nàng, cho Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương có cơ hội trù tính.

      Nàng lúc đó khờ, khi tỉnh lại, Hướng Vân Cẩm thân mình nàng tốt, chỉ ngất thôi.

      Nàng còn tin!”

      Buồn cười, buồn cười.

      Hướng Vân Hoan chống tay lên cửa, đầu ngón tay sớm trở nên trắng bệch.

      Sau lúc lâu, nàng nghe thấy Hướng Vân Cẩm khẽ tiếng, gắt giọng: “Ngọc Lang, sao chàng nóng vội vậy.”

      “Cẩm Nhi, ta nhớ nàng rồi...” Giọng của nam tử hơi khàn khàn, sau khi hít hơi sâu, mới trầm trầm : “Chỗ ...”

      “Chàng giúp ta việc lớn như vậy, mẫu thân cảm kích còn kịp. Nếu chuyện này có thể thành, ta tự nhiên là của chàng.”

      “Vậy được. Chính là...” Nam tử ngừng lại chút, chần chờ : “Hôm nay ta ở đường nghe người ta , bệnh lao tử Tống gia kia chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi hả?”

      “Sao? Chàng luyến tiếc?” Giọng của nữ tử mới vừa rồi còn hờn dỗi lập tức chuyển sang sắc bén, “Nàng lòng gửi gắm cho chàng, chàng cũng giao phó tình hay sao? Ngọc Lang, phải là chàng cùng nàng ta diễn giả thành đấy chứ? Được được, nếu chàng đành lòng, chàng để ta gả cho bệnh lao tử kia, để ngày mai ta lập tức trở thành quả phụ!”

      ...” Nam tử kia còn muốn giải thích, nữ tử tăng thêm giọng điệu, nhéo cổ họng vờ nức nở : “Chàng nhẫn tâm, ta liền xong rồi... Quy củ ở Ung Châu phải là chàng biết.... Trước đó vài ngày ta còn nghe , quả phụ Trương gia muốn tái giá, rốt cuộc ngay cả mạng đều bị đánh ra ngoài, cuối cùng tái giá thành, lại rơi vào tội danh bẩn thỉu ‘ ở yên trong nhà’, Trưởng tộc Trương gia dưới cơn giận dữ, dẫn người trong tộc tươi sống đánh chết nàng ta! Tống gia gia phong nghiêm cẩn, nếu ta gả vào, cả đời này đừng nghĩ tái giá cho chàng... Ngọc Lang, sao chàng nhẫn tâm như thế!”

      Mấy chữ cuối cùng là đầy nhịp điệu, nhưng Hướng Vân Hoan muốn tát nàng ta cái.

      Đúng, kiếp trước Hướng Vân Cẩm quả thành quả phụ, nhưng Hướng Vân Hoan nàng chân trước vừa vào Tống phủ, còn chưa làm lễ xong, phu quân của nàng gặp Phật tổ!

      Ngày đó nàng trôi qua thế nào?

      Hướng Vân Hoan nhắm mắt lại, nhớ đến lúc đó nàng mặc hỉ phục xấu hổ đứng ở cửa Tống phủ, lúc lâu sau mới được người dẫn đến phòng khách. Vốn nàng cho rằng, có lẽ nàng có thể cứ như vậy thuận lợi trở về Hướng phủ.

      Nhưng cuối cùng sao?

      Ngày thân phận thay gả của nàng bị vạch trần, Tống gia nổi giận đùng đùng dẫn nàng trở lại Hướng phủ, tức giận Hướng phủ đưa hàng giả, lại ám chỉ bát tự của nàng cứng rắn, khắc chết Đại thiếu gia Tống gia!

      Ngày đó, Hướng Vân Cẩm lê hoa vũ đái khóc kể, Hướng Vân Hoan bụng dạ khó lường, ham Tống phủ vinh hoa, trù tính trộm giá y của nàng ta, trèo lên kiệu hoa, cứ thế hại Đại thiếu gia Tống gia, tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.

      Người người đều Hướng Vân Cẩm là nữ nhi đẹp mắt nhất Hướng gia, nàng ta thục nữ, nàng ta nhu nhược, nàng ta lên hai bước cũng phải thở gấp hai hơi, nghỉ ngơi hai lần. câu của nàng ta, nặng tựa ngàn cân.

      Khi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng thân xu, nếu phải trong lòng nàng còn có phẫn nộ, nàng sớm chết ở đầu đường...

      Cũng may, ông trời còn có mắt! Để đời trước trước khi nàng chết, giúp bản thân thắng trở về được tất cả!

      đời trước, bộ dáng đôi nam nữ này quỳ gối trước mặt mình khóc lóc nức nở, nàng nhớ đến cảm giác giả hận, nhưng đến cùng, giải được mối hận nhất thời, nhưng khó giải được nguyện vọng cả đời.

      Có lẽ, ông trời cũng muốn để nàng tránh được nửa đời sau đau khổ, cho nên để sống thêm đời?

      Hướng Vân Hoan lần nữa lau khô nước mắt. Nhìn về phía ngoài cửa, thấy bóng của hai người ngoài cửa dần dần đến gần, Vân Hoan im lặng lúc, sau đó vội vàng nằm về giường.

      lát sau, Vân Hoan cảm thấy cửa phòng được mở ra, có người bước nhanh về phía chiếc giường.

      Chắc là Hướng Vân Cẩm lấy móng tay chọc mặt nàng, Hướng Vân Hoan ăn đau trong lòng thầm mắng hai câu súc sinh. Hướng Vân Cẩm cũng nhất quyết tha, mnag theo chút cuồng loạn ghen tuông : “ phải là chàng thích gương mặt hồ ly tinh này đấy chứ?”

      “Cẩm Nhi!” Vân Hoan cảm thấy ghê tởm, Ôn Ngọc Lương lại trầm giọng : “Ta chỉ thích nàng, sao nàng có thể vũ nhục tâm ý của ta với nàng. Nếu phải vì nàng, sao ta có thể tận lực tiếp cận nàng ta, nếu phải vì nàng, ta cần gì phải dỗ nàng ta? Nếu nàng thích nhìn, ta đây từ nay về sau gặp nàng ta nữa là được. Chuyện lừa nàng ta xuất giá thay nàng, ta xen vào nữa!”

      “Chàng dám!” Hướng Vân Cẩm cao giọng, mắt thấy Ôn Ngọc Lương nổi giận, nàng ta mềm giọng : “Ngọc Lương, chàng đừng tức giận, ta chỉ là..... Ta chỉ quá khẩn trương thôi. Nếu chàng giúp ta, được, ta gả cho bệnh lao tử kia, vĩnh viễn cũng gặp chàng...”

      Giọng nghẹn ngào, trái tim Ôn Ngọc Lương cũng mềm nhũn, ôm Hướng Vân Cẩm vào trong ngực, khuyên nhủ: “Ta để nàng gả cho người khác, Cẩm nhi.”

      “Chàng nhớ đó.” Hướng Vân Cẩm dặn dò, đôi tay kia cũng thành xoa lưng Ôn Ngọc Lương, người Ôn Ngọc Lương từ từ nóng lên, hô hấp cũng có chút thở gấp, mắt thấy trong Noãn các này còn giường, tâm tư nổi lên, nửa xô nửa đẩy dẫn Hướng Vân Cẩm vào bên trong, giơ chân lên ‘két’ tiếng đóng cửa lại.

      Trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp, Hướng Vân Hoan chậm rãi mở mắt ra, trong phòng Hướng Vân Cẩm quên cảnh giác : “Ngọc lang chàng chút, Hoan nhi còn ở bên ngoài.”

      sợ, nàng ta uống thuốc rồi, thế nào cũng phải nửa giờ sau mới tỉnh, ưm...”

      Hướng Vân Hoan đứng dậy đứng lúc, nghe hai người dần dần quên mình, cuối cùng chân tay ra cửa.

      Ngoài phòng hạt mưa dần , trong phòng cũng là vừa mới bắt đầu.

      Lúc này, bọn họ ở phía đông nam của Hướng phủ, chỗ kia vốn là Hành Vu uyển chỗ ở của Vương thị mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Sau khi Vương thị mất, chỗ kia dần dần có người, chỉ có Hướng Vân Hoan rảnh rỗi dọn dẹp.

      Lại sau này, phụ thân mang Tô thị về phủ, phù chính bà ta, Tô thị thích nghe người khác nhắc đến Vương thị, càng thêm hạn ché Hướng Vân Hoan đến Hành Vu uyển, thường xuyên như vậy, chỗ này liền triệt để hoang phế.

      Lúc này, Hướng Vân Hoan quay đầu nhìn Hành Vu uyển, dưới bầu trời màu xám, Hành Vu uyển ra có chút yên tĩnh quỷ dị.

      Nương, phù hộ ta đời này bị tiện nhân bắt nạt, ta muốn bọn họ nợ của ta, phải từng chút trả lại cho ta.

      Chỗ ở của Hướng Vân Hoan chỗ này cũng xa, nàng chưa được hai bước, bọn hạ nhân mấy ngày trước còn có chút lười nhác cũng ào ào ra. Mấy tiểu nha hoàn tránh dưới mái hiên ríu rít chuyện, trong đó có tiểu nương vóc dáng cao, mặt cũng mang theo nhiều chấm tàn nhang, lúc này hoa tay múa chân, nhìn vẻ mặt ngược lại rất là sốt ruột.

      “Đó là mèo đen của ta, tên Hắc Tử, cái đầu cũng to, rất lanh lợi. Sáng sớm lại chạy có, các ngươi thấy nó sao?” Tiểu nương khoa tay múa chân hồi lâu, mấy nha hoàn chỉ xem như coi náo nhiệt, nghe xong hi hi ha ha nghị luận.

      “Chẳng lẽ là chạy mất rồi?”

      “Có phải chạy theo mèo hoang . Đây là mùa xuân, mèo chịu nổi.”

      “A, Thạch Lựu tỷ tỷ xấu hổ, cái gì cũng dám ra ngoài.”

      “Mèo thôi mà, cái này có cái gì mà xấu hổ?”

      Mấy người líu ríu, hồn nhiên thèm để ý tiểu nương mặt nén đến đỏ bừng.

      “Hắc tử của ta là mèo đực, xằng bậy...” Dù rằng nàng cực lực giải thích, nhưng giọng bé này, vẫn biến mất trong thanh của đám người.

      Cuối cùng nàng buông tha cho, yếu thế câu “ Ta lại tìm xem.”

      Đây là thứ muội Hướng Vân Yến từng có cảm giác tồn tại trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ chú ý đến muội ấy tí tẹo nào, nhưng hôm nay xem ra, muội ấy là tiểu thư, nhưng ở trong đám nha hoàn cũng có vẻ hèn mọn như thế.

      Yến nhi, đây là Yến nhi đời trước vì nàng mà chết...

      Trong mắt Hướng Vân Hoan xẹt qua tia kích động, khi hoàn hồn lại đến gần bên người Hướng Vân Yến, kéo lấy tay Hướng Vân Yến.

      đám người chít chít lập tức dừng lại, lát sau, đám người luống cuống tay chân thi lễ, cao thấp nối tiếp gọi ‘Nhị tiểu thư’, ngay cả Hướng Vân Yến cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay chính mình, thất thanh : “Nhị tỷ, tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

      Hướng Vân Hoan cười với Hướng Vân Yến, sau đó nàng trầm mặt nhìn đám nha hoàn kia, câu vô nghĩa cũng , “Trong hôm nay nếu tìm được mèo của Tam tiểu thư về, các ngươi cũng đừng trở lại!”

      đời trước bản thân quá mức kiêu ngạo ngang ngược, mới có thể khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặc dù như thế, nhưng lúc này nàng vẫn muốn kiêu ngạo lần.

      Đám người lại thêm trận rối ren, giống như ruồi bọ đầu tản ra chung quanh, Hướng Vân Hoan đột nhiên cất cao điệu, “Con mèo kia hình như luôn thích chạy về phía Hành Vân uyển, các ngươi chạy về phía đó tìm trước . Tìm từng tấc cho ta!”

      Thương tổn nàng, nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần.

      Ngược lại, cũng thế.

      Nụ cười bên môi Hướng Vân Hoan dần dần loan ra...
      Nga Nhi, hoadaoanh, meiying11 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2. Vong ân bội nghĩa.

      Editor: Linh

      Dưới tầng tầng lớp lớp màn, nam tử thân thể nằm sấp, cảm giác tê dại từ cột sống chạy thẳng đến đỉnh đầu, người dưới thân da thịt tuyết trắng kích thích cảm quan của y, khiến y nhịn được lấy tay bao lấy hai đỉnh tròn tròn ngực.

      Hướng Vân Cẩm rên tiếng, hàm răng cắn môi dưới, thế nào cũng chịu nhả ra thanh, má đỏ ửng, sau lúc lâu mới thấp giọng : “Ngọc lang, Ngọc Lương ca ca, chàng chút, chút...”

      thanh này như mèo kêu, làm Ôn Ngọc Lương càng thêm trìu mến, ràng mới vừa rồi muốn bắn ra, nhưng lúc này lại cắn răng nhịn xuống, chậm lại tốc độ va chạm, nửa người trước hạ xuống, nằm người nàng ta, cắn vành tai nàng ta, cúi đầu cười : “Cẩm nhi, nàng gọi ta tiếng, nhưng cũng đồng ý gọi tên ta.”

      “Ta sợ bên ngoài có người đến...” Hướng Vân Cẩm cắn môi, thấp giọng trả lời câu, chỗ nhụy hoa đột nhiên ngừng lại, khoái cảm đột nhiên dừng lại khiến nàng ta cảm thấy thoải mái. Ôn Ngọc Lương vươn tay ra, từ dỗ hai người dán sát dần dần mò xuống dưới, tinh tế vỗ về Hướng Vân Cẩm, : “Đừng sợ, viện này to như vậy, sớm có người đến đây. Lúc này dù nàng có kêu đến vỡ yết hầu cũng truyền ra khỏi viện này. Cẩm nhi, đến, gọi ta tiếng.”

      “Còn có Hoan nhi ở bên ngoài đó.”

      “Nàng ta mỗi lần uống thuốc đều giống y như lợn chết, ồn ào thế nào cũng dậy được.” Ôn Ngọc Lương cúi đầu, cũng càng ngày càng thành , bàn tay càng thêm tỉ mỉ, đầu lưỡi cũng vòng qua tai nàng ta.

      Hô hấp của Hướng Vân Cẩm từ từ trở nên dồn dập, vốn là gắt gao cắn môi, đến cùng vẫn là chịu nổi y chọc ghẹo, thấp giọng liên tục kêu, “Ngọc Lương ca ca, ca ca tốt của ta, tướng, tướng công!”

      Hai chữ ‘tướng công’ vừa ra khỏi miệng, Ôn Ngọc Lương giống như nhận được cổ vũ rất lớn, ngừng tay, cánh tay dứt khoát đặt vai Hướng Vân Cẩm, dưới thân cũng mãnh liệt đẩy vào. Hướng Vân Cẩm nhịn được ‘ưm’ tiếng, cực hạn vui thích dạy nàng ta nếm ngon ngọt, nức nở thành tiếng.

      Ngay cả Ôn Ngọc Lương miệng cũng ngừng ‘tâm can bảo bối của ta’, chỉ đợi làm lần tiến lên cuối cùng là có thể giao ra, lúc sắp đến đỉnh Hướng Vân Cẩm đột nhiên đẩy ra, kinh hoảng : “Biểu ca, biểu ca, giống như có người đến đây...”

      Ngoài sân loáng thoáng truyền đến thanh của nữ tử, Ôn Ngọc Lương dừng lại nghỉ ngơi lát, mới vừa rồi còn ảo não vì Hướng Vân Cẩm đẩy y ra, lúc này cũng lắp bắp kinh hãi.

      Trong ngày thường, trừ Hướng Vân Hoan thỉnh thoảng dọn dẹp, viện này nhất định có người đến đây, vừa rồi khi y bị tinh trùng rút não mơ hồ nghe thấy tiếng vang cũng chỉ làm như bản thân nghe lầm, nhưng lúc này cẩn thận nghe kĩ, thanh của những người đó đúng là ở rất gần đây.

      Trái tim Ôn Ngọc Lương khỏi trầm xuống, người bị kinh hách, cây gậy dưới thân lập tức héo rũ, y cũng quan tâm, mình vội nhảy xuống mặt đất nhặt quần áo lên mặc vào người. Vừa mặc được áo lót liền nghĩ đến Hướng Vân Cẩm giường, y vội quay đầu khẽ với nàng ta: “Cẩm nhi, chúng ta chạy nhanh , nếu để người nhìn thấy bộ dáng chúng ta như vậy, xảy ra chuyện lớn rồi!”

      Bộ dáng này của là quá mức hoảng loạn, Hướng Vân Cẩm dựa người vào tường nhìn y, trong lòng bốc lên lửa giận, rất muốn câu ‘ngươi như vậy cũng dám ra ngoài ăn trộm?” Tiếc rằng người ngay ở bên ngoài, trong lòng nàng ta cũng gấp, thấy Ôn Ngọc Lương mặc xong quần áo, lại thúc giục, nàng ta vội tùy tiện mặc lung tung, muốn mở cửa chính ra ngoài, ngoài cửa vang lên tiếng người đến.

      “Hắc Tử, Hắc Tử, mi ở đâu vậy?” nương này gọi hai tiếng, oán giận : “Ta ngươi nghe lầm, viện này là phu nhân trước đây ở, từ sau khi nàng mất, viện này liền có người đến, làm sao có tiếng vang chứ!”

      “Tai ta ràng nghe được trong viện có tiếng người. Còn giống như là thanh của nữ nhận, ừ ừ a a, rất quái dị!” nương khác giải thích.

      “Ngươi lại bậy!”

      “Ta , hoặc là ta vào trong phòng nhìn xem?”

      Nghe ý tứ này, đúng là chuyện muốn vào. Ôn Ngọc Lương quá sợ hãi, mắt thấy còn đường y vội kéo Hướng Vân Cẩm chạy về phía cửa sổ nhảy xuống, vừa rơi xuống đất lại dám ở lại vội vàng chạy , thẳng đến khi chạy đến cửa sau, hai người tìm xó xỉnh hẻo lánh mới thở phào nhõm hơi.

      “Cẩm nhi, hôm nay ủy khuất nàng rồi.” Đến khi phát an toàn, Ôn Ngọc Lương mới khôi phục ôn nhã ngày thường, đối vừa rồi bản thân chật vật, tự giác thấy ổn.

      Trong lòng Hướng vân Cẩm vốn là oán trách Ôn Ngọc Lương, hôm nay nếu phải y nổi lên sắc tâm, nàng ta cũng đến mức chật vật như vậy, nhưng lúc này nàng ta mệt mỏi, thấy tóc mai hỗn độn, xiêm y chỉnh tề, nàng ta vội vàng thu thập bản thân, khoát tay, đột nhiên hô lên tiếng: “Nguy rồi, Vân Hoan ở trong phòng!”

      sợ, nàng ta ở đó mình, nếu đến tế phu nhân trước, cũng có thể qua được.” Ôn Ngọc Lương thèm để ý .

      “Chúng ta ở đó, ta chỉ sợ nàng ta sinh lòng nghi ngờ.” Hướng Vân Cẩm lo lắng .

      “Đừng sợ, tất cả có ta.” Ôn Ngọc Lương tràn đầy lòng tin cam đoan, “Cẩm nhi, đừng lo lắng, ta dỗ tốt nàng ta, làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”

      “Ừ.” Hướng Vân Cẩm dịu dàng cười, dựa vào người Ôn Ngọc Lương, lúc chàng chàng thiếp thiếp lại hồn nhiên biết trong lúc vội vàng nàng ta đánh rơi túi thơm đất trong phòng kia.

      “Nhị tiểu thư, ngài xem túi thơm này!” Nha hoàn Tư Hoa đưa túi thơm đến trước mắt Hướng Vân Hoan, Vân Hoan còn muốn đến phía trước nhưng Tư Hoa ngăn đón : “Nhị tiểu thư vẫn là đừng vào!”

      báo cho Trương mẹ rồi sao?” Vân Hoan nhíu nhíu mày.

      bảo người gọi rồi.” Tư Hoa đáp.

      Vân Hoan cũng quản, để Hướng Vân Yến khiếp sợ lại ngoài phòng, vào trong bước.

      Bên trong nhà, mơ hồ có mùi nam nữ khi giao hoan xong, Vân Hoan vào,
      liền cảm thấy buồn nôn, giường chăn đệm hỗn độn, Vân Hoan đưa tay sờ, vẫn còn ấm. Chỉ tiếc, cửa sổ lại mở, bỗng dưng trận gió lạnh thổi vào.

      đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa. Vân Hoan thầm nghĩ, nếu có thể bắt gian đôi nam nữ này giường cũng tốt, chính là, chỉ trừng phạt bọn họ như vậy, hình như rất tiện nghi cho bọn họ. Vân Hoan gắt gao nắm chặt túi thơm trong tay, “Bảo Trương mẹ đến chỗ ta lấy túi thơm.”

      Quay đầu, tầm mắt của nàng dừng người Vân Yến, khóe miệng mang theo tia cười, nàng xoa xoa đầu Vân Yến , “Yến nhi, muội về trước , hồi nữa nếu tìm được Hắc Tử, ta sai người mang đến cho muội.”

      Còn nhiều thời gian, nên trả, phải trả, nàng tính từng khoản.

      Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bao nhiêu cái ban đêm Hướng Vân Hoan luôn nghĩ: vì sao Ôn Ngọc Lương lại xuống tay ngoan độc với nàng như vậy. Nàng từng kiêu ngạo ương bướng, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ hại người, nàng tự nhận mình là người thiện lương, nàng còn từng mê luyến , nhưng vì sao Ôn Ngọc Lương vẫn bỏ được bức nàng lên tử lộ (đường chết).

      Có lẽ, giữa y và Hướng Vân Cẩm có tình cảm? Hướng Vân Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu.

      Ôn Ngọc Lương này, làm sao có thể có tình cảm , ham muốn từ trước đến nay của , chính là Hướng gia gia đại nghiệp đại. Từ sau khi vào kinh thi có chỗ ở lại, muốn tìm biểu Tô thị nương tựa, tính toán chính là gia sản Hướng gia, đơn giản là cha nàng - Hướng Hằng Ninh có nhi tử!

      Hướng gia chỉ có ba nữ nhi. Cả đời Hướng Hằng Ninh chỉ cưới qua chính thê là Vương thị - mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Chính là thành thân chưa được bao lâu, Hướng Hằng Ninh liền ra ngoài buôn bán, năm sau khi trở về cũng mang về bình thê Tô thị.

      Đầu năm ấy, thương nhân ra ngoài buôn bán cưới nữ tử ở bên hầu hạ cũng là chuyện bình thường, nhưng Vương thị tính tình cứng rắn, mặc dù bình thê thân phận vẫn là thiếp nhưng Vương thị vẫn nuốt trôi được khẩu khí này, thường xuyên qua lại, lại đẩy Hướng Hằng Ninh ra bên ngoài, hàng năm đều trở về nhà, ngẫu nhiên trở về cũng chỉ có mình, quả quyết mang theo Tô thị.

      Đến khi Vân Hoan vừa được năm tuổi, Vân Hoan mới biết mình còn có người tỷ tỷ, tên là Hướng Vân Cẩm, cùng tuổi với bản thân, chỉ hơn mình hai tháng mà thôi. Khi đó, Vương thị bệnh nguy kịch, nhìn đến Tô thị cũng ra lời. Tô thị ở trước mặt mẫu thân nàng bưng trà dâng nước ngủ nghỉ hầu hạ tháng, mẫu thân nàng liền quy thiên.

      Có lẽ là cảm thấy thua thiệt Vân Hoan, Hướng Hằng Ninh từ liền rất sủng Vân Hoan, đối với Vân Cẩm lại có chút lãnh đạm, thẳng đến sau này Hướng Vân Hoan kiêu ngạo, Hướng Vân Cẩm lại dịu dàng ở bên cười. Người khác thấy Hướng Vân Hoan liền muốn tránh , nhưng lại tâng bốc Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Hoan mới cảm thấy, chắc là ra vấn đề rồi.

      Nhưng khi đó, tính tình của nàng được định hình.

      Lại sau này, nha hoàn bên người Tô thị trèo lên giường Hướng Hằng Ninh, còn có Vân Yến. Tuy rằng sau đó nha hoàn này khó sinh mà chết, nhưng Vân Yến lại được vào mắt Tô thị, tiểu thư giống tiểu thư, nha hoàn giống nha hoàn, cho dù là bọn hạ nhân cũng coi trọng Vân Yến.

      Người bên ngoài luôn , Hướng Hằng Ninh mệnh có nhi tử, gia nghiệp lớn như vậy cũng thuộc về họ khác, Hướng Hằng Ninh dựng râu trừng mắt mắng trở về, “Lão tử chỉ thích nữ nhi, đến lúc đó chiêu con rể trở về, tôn tử vẫn là họ nhà ta!”

      Có lẽ chính là những lời này, mang lại sát khí cho Hướng Vân Hoan.

      Ai đều biết đến, Hướng Hằng Ninh thương Hướng Vân Hoan nhất, nàng còn là dòng chính nữ Hướng gia, nếu muốn thừa kế gia nghiệp, nàng tất nhiên là chiếm phần lớn. Nhưng nếu nhà này Vân Hoan làm chủ lại thành chuyện xấu với Tô thị và Hướng Vân Cẩm.

      Đôi mẹ con gian trá này vì bản thân tính toán đường ra - chỉ có trừ bỏ nàng, chờ Hướng Hằng Ninh sau trăm tuổi, gia nghiệp nhà này thuộc về mẹ con nàng ta.

      Ôn Ngọc Lương gia cảnh nghèo khó chính là nhìn thấu điểm này mới cố gắng nghĩ biện pháp giúp đỡ trừ bỏ nàng, cưới Hướng Vân Cẩm.

      Bề ngoài tao nhã, thực ra chính là con bạch nhãn lang.

      Phòng đầy hương thơm, ánh nến rực rỡ. Ngọn nến trung tâm phụt cái, bừng tỉnh Hướng Vân Hoan lâm vào trầm tư. Nàng vừa quay người, mớ phát bản thân nhìn chằm chằm túi thơm này hồi lâu, đầu ngón tay nắm chặt túi thơm sớm trở nên trắng bệch.

      Ngoài phòng vang lên hai tiếng cốc cốc, Trần Hương nha hoàn thiếp thân của nàng thấp giọng : “Tiểu thư, biểu thiếu gia muốn gặp ngài.”

      Nên tới dù sao cũng tới, Hướng Vân Hoan hít hơi sâu, đè ép oán hận trong lòng xuống, cuối cùng thả ngang điệu trả lời: “Bảo chờ, lát nữa ta tới.”
      Nga Nhi, meiying, milktruyenky7 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3. Thử.

      Editor: Linh.

      Đổi cái áo màu xanh nhạt thêu bách điệp ôm hoa, xứng với váy dài màu hồng phấn, vãn búi tóc vân tiên đơn giản nhất, trong thanh nhã mang theo phần nhàn tĩnh. Hướng Vân Hoan nhìn mình trong gương, thấy Trần Hương ở phía sau có chút giật mình nhìn nàng, nàng nhếch mày giọng hỏi: “Đẹp mắt ?”

      “Đẹp... Đẹp mắt.” Trần Hương cà lăm lát, : “Nhị tiểu thư vốn xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp mắt. Chính là, sao hôm nay Nhị tiểu thư mặc trắng trong thuần khiết như vậy?”

      Trong tủ quần áo của Hướng Vân Hoan chất đầy quần áo xa hoa, bên trong mỗi bộ quần áo phải thêu kim tuyến, cũng là chất liệu hiếm có. Chất liệu quý chút vốn cũng có gì, nhưng từ trước đến nay Hướng Vân Hoan vẫn thiên về màu sắc diễm lệ. Trước đây nàng hiểu, nhìn bản thân trong gương chỉ thấy mình vô cùng xa hoa, tất nhiên làm cho người ta vô cùng hâm mộ. Thẳng đến sau này mới biết, mới hối hận thôi, chỉ cảm thấy bản thân mình tục tằng thế nào, nhưng chuyện này thể trách nàng, từ quần áo của nàng đều là Tô thị chuẩn bị, Tô thị câu đẹp mắt, người bên cạnh nàng ai đẹp.

      Hướng Hằng Ninh lại là nam nhân, sao hiểu được này đó.

      Dần dà ngay cả nàng cũng cho rằng, bản thân mình vốn nên là cái bộ dáng đó.

      Cẩm y hoa phục, nếu thích hợp có ý nghĩa gì?

      Hướng Vân Hoan phục hồi lại tinh thần, ở trong gương nhìn thấy Trần Hương cũng chau mày, làm như có chút nghi hoặc và bất an, trong lòng Hướng Vân Hoan khỏi thở dài hơi, đứng lên : “ ra ngoài .”

      “Biểu thiếu gia ở bên ngoài sợ là chờ sốt ruột rồi.” Trần Hương vội nghênh đón, khuông mặt tươi cười .

      Hướng Vân Hoan chỉ cảm thán câu ‘nha đầu thiếu kiên nhẫn này”, nghĩ lại chỗ này nơi nơi đều là dấu vết, chính là bản thân mình ngày trước chưa bao giờ dụng tâm nhìn, thần sắc khỏi ảm đạm, mặt lại là giả cười chọc chọc cái trán Trần Hương : “Ngươi nha đầu này, biết được biểu thiếu gia cho bao nhiêu hối lộ rồi!”

      “Ở đâu! Tiểu thư đừng xấu nô tỳ.” Trần Hương vẻ mặt cả kinh, tươi cười cũng cứng lại. Khi muốn biện bạch, Hướng Vân Hoan cũng ra cửa.

      “Nàng... Đây là thế nào?” Trần Hương chỉ cảm thấy trong lòng khiếp sợ, bộ dáng chuyện vừa rồi của Hướng Vân Hoan, nửa nửa giả, nhìn như vậy, lại giống như thử.

      Nhưng nàng sao? Trần Hương cân nhắc lát, sau đó cười lạnh, theo sát lên.

      Ở bên này, Ôn Ngọc Lương đợi nửa canh giờ. Vừa rồi ở Hành Vân uyển suýt bị người bắt quả tang, đến khi y ổn định lại được tinh thần, mới nhớ tới biết lúc này Hướng Vân Hoan ở đâu. Hướng Vân Cẩm chỉ sợ Hướng Vân Hoan tỉnh dậy biết được chuyện này lại làm ầm ĩ, y bị triền còn cách nào khác, đến đây vừa hỏi mới phát , Hướng Vân Hoan trở lại từ sớm.

      Trong ngày thường, nếu như y đến tìm nàng, nàng vội vàng chạy đến, nhưng hôm nay lại để chờ lúc lâu.

      Trong lòng Ôn Ngọc Lương lo sợ bất an, cuối cùng chịu nổi, đứng lên chuẩn bị vào trong, nha hoàn Kim Tước tươi cười nhàng giữ y lại, khách khí : “biểu thiếu gia, tiểu thư bảo ngài chờ ở ngoài này.”

      Chờ, y chờ lúc lâu rồi. Nếu làm hỏng chuyện tốt của Hướng Vân Cẩm, sau này y cũng đừng mong có ngày lành. Ôn Ngọc Lương chau mày, lúc định xông vào trong thấy mành bị vén lên, chưa thấy người nhưng lại nghe thấy thanh: “làm biểu ca phải đợi.”

      Lúc mành được vén lên, lại khiến Ôn Ngọc Lương sửng sốt hồi lâu. Người trước mắt thanh nhã như vậy, nhìn ngũ quan của nàng, ràng là Hướng Vân Hoan y quen thuộc, nhưng lại có chỗ nào đúng. Hướng Vân Hoan kiêu ngạo ương ngạnh hận thể mặc cả núi vàng núi bạc lên người, khác với Vân Cẩm, tuy gia tài bạc vạn nhưng biểu ra ngoài, dịu dàng làm người thương tiếc. Nhưng lúc này, Hướng Vân Hoan giống như biến thành người khác. Nhất là thần sắc giữa lông mày.... Ôn Ngọc Lương lắp bắp kinh hãi, nhưng nhìn Hướng Vân Hoan, vẫn là dáng dấp như vậy.

      Ép nghi hoặc trong lòng xuống, đợi Hướng Vân Hoan ngồi xuống, Ôn Ngọc Lương mới thử dò hỏi : “sao Hoan nhi lại trở về mình?”

      “Còn phải trách Ngọc lang chàng.” Vân Hoan nhếch mày, cố ý làm bộ dáng hờn dỗi, trách cứ : “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, mỗi lần tới Hành Vu uyển đều cảm thấy mệt rã rời. Trước đây khi ta ngủ chàng đánh thức ta, hôm qua sao lại gọi ta tỉnh dậy?”

      Ôn Ngọc Lương mi tâm nhảy dựng, Vân Hoan cười : “Ngọc lang là đau lòng ta, muốn ta ngủ thêm lát sao?”

      “Đúng, đúng...” Ôn Ngọc Lương xấu hổ cười cười. Vì che giấu xấu hổ mặt, vươn tay liền muốn ôm lấy eo Vân Hoan, nào biết còn chưa đến gần, Vân Hoan xoay người, làm chụp hụt.

      Từ trong tay áo nàng rơi ra cái túi thơm, đến khi Ôn Ngọc Lương thấy hoa văn túi thơm, lập tức biến sắc: túi thơm này phải hôm nay Vân Cẩm mới đưa cho sao? Lúc đó còn khoa tay múa chân khen Vân Cẩm tay nghề tốt, mặt thêu hoa. Sau đó hai người suýt bị người bắt gặp, vội vội vàng vàng rời cũng chú ý nhiều, phải bị rơi lúc đó đấy chứ?

      “Sao vậy, Ngọc lang biết túi thơm này?” Vân Hoan khom lưng nhặt túi thơm lên lắc lắc hai vòng trước mặt Ôn Ngọc Lương.

      “Vật này của nữ tử sao ta biết được?” Ôn Ngọc Lương dừng lát, lại : “Chính là cảm thấy túi thơm này rất độc đáo, phải là Vân Hoan làm chuẩn bị đưa cho ta đấy chứ?”

      “Phi!” Vân Hoan mỉm cười nhổ ngụm nước miếng, nghiêm cẩn : “Vật bẩn thế này sao ta làm được. Ngọc lang biết đấy chứ, hôm nay lúc ta mơ mơ màng màng ngủ, có người đẩy cửa tiến vào gọi ta, vốn nha hoàn này là vì đến tìm mèo, nhưng biết là nha hoàn nào biết hổ thẹn, dẫn theo...”

      hơi này nghẹn ở trong miệng, thẳng đến khi Ôn Ngọc Lương thở nổi, Vân Hoan cũng đè thấp giọng, nghẹn đỏ mặt thẹn thùng : “Dẫn theo nam nhân làm loại chuyện bẩn thỉu. giận ta ngủ mê mê trầm trầm, cảm giác được chút nào. Khi bọn nha hoàn tiến vào, hai người này chạy mất, chỉ còn lại vật này thôi. biết Ngọc lang từng nhìn thấy chưa?”

      “Chưa từng!” Ôn Ngọc Lương ngụm phủ quyết, : “Ta và Đại tiểu thư thấy nàng ngủ đành lòng gọi nàng tỉnh dậy, nửa đường chúng ta đều tự về viện của mình. Nha hoàn này... tưởng tượng nổi. Chính là chỉ bằng túi thơm này, có thể nhận ra là ai sao?”

      “Sợ là có chút khó khăn, chỉ có điều ta nhìn túi thơm này vật liệu tinh tế, giống như gấm Tứ Xuyên, năm ấy phụ thân mang theo gấm Tứ Xuyên về tổng cộng cũng chưa cho mấy viện, dựa vào điều này là có thể điều tra được. Huống hồ, túi hương này dùng hương liệu cũng đặc biệt.” Vân Hoan oán hận : “Phụ thân ở nhà, những tiện chân (đồ đĩ) này liền muốn lật trời rồi! Xem ta mà bắt được nàng ta, nhất định phải cẩn thận giáo huấn chút!”

      Sắc mặt này, trực tiếp làm trái tim Ôn Ngọc Lương run bắn lên, trong đầu cũng tức giận bản thân để người khác bắt được nhược điểm, bên Vân Hoan cũng thở dài hơi : “Vốn ta còn muốn giao thứ này cho mẫu thân, đáng tiếc hôm nay bà mang theo Trương mẹ Hộ Quốc tự, sợ là sáng mai mới có thể trở về. Vật bẩn này, còn muốn ở trong tay ta ngốc đêm.”

      “Hoan nhi, đừng tức giận hỏng thân thể mình.” Ôn Ngọc Lương vội vàng trấn an hai câu liền đứng dậy cáo từ, đến khi ra cửa sắc mặt Ôn Ngọc Lương trầm xuống: còn có đêm, may mắn, ông trời diệt y, vật này còn phải ở trong tay Hướng Vân Hoan đêm. Nếu giải quyết hậu hoạn này, thực bị người ta tra ra đầu Vân Cẩm, đến lúc đó chỉ Hướng Vân Cẩm mất mặt, chính là y cũng có khả năng bị đuổi ra Hướng phủ.

      Y vất vả tới hôm nay, làm sao có thể bị hủy cái túi thơm?

      Con ngươi Ôn Ngọc Lương cứng lại, cuối cùng lén lút về phía hậu hoa viên.

      ~*~

      Ban đêm, trong phòng Hướng Vân Hoan.

      Trong phòng, ánh nến vụt tắt. Ngoài cửa phòng, Trần Hương đứng đó lúc lâu, nghe trong phòng dần dần có động tĩnh mới giọng kêu tiếng: “Nhị tiểu thư?”

      Nha hoàn bà tử trực đêm mới vừa rồi đều bị người gọi , trong phòng vẫn như cũ có tiếng động gì. Trần Hương nghĩ, trong ngày thường Hướng Vân Hoan ngủ cực sớm, mặc dù bên ngoài có động tĩnh cũng làm nàng tỉnh dậy, huống chi, mới vừa rồi nàng ta còn thêm mê hương vào ngọn nến, Hướng Vân Hoan tất nhiên là ngủ.

      Đánh bạo đẩy cửa ra, cửa nhàng két tiếng, Trần Hương nhìn vào bên trong, người giường đưa lưng về phía nàng ta, nhúc nhích. Trần Hương nhớ đến cái túi thơm ban ngày ở hậu hoa viên Ôn Ngọc Lương với nàng ta, nàng ta vội vàng đến bàn trang điểm của Hướng Vân Hoan.

      “Vận khí tốt.” Trần Hương thầm, nàng ta còn sợ Hướng Vân Hoan giấu túi thơm này ở nơi nhìn thấy, nghĩ tới lại tùy tiện đặt ở bàn, Hướng Vân Hoan quả là người có đầu óc.

      Trần Hương thầm cười cười, tiếp đó đặt cái túi thơm khác vào vị trí ban đầu. Xem hình dạng này, nếu nhìn kĩ, đúng là nhìn ra khác biệt. Chờ làm xong tất cả, nàng ta mới rón ra rón rén ra cửa.

      Bà tử trực tiếp cũng chỉ bị điều động lát, Trần Hương tự giác gia tăng bước chân, trong ngực có túi thơm đòi mạng, nàng ta tìm nơi hẻo lánh , mắt thấy sắp ra khỏi viện, trong viện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.

      Vô số đèn lồng đột nhiên tụ tập chiếu về phía nàng ta, thanh khua chiêng gõ tróng từ gần đến xa, Trần Hương nhất thời có chỗ để trốn, từ trong ánh sáng người ra, đến khi thấy người, chân Trần Hương mềm nhũn: người phía trước, ràng chính là Hướng Vân Hoan lúc này cần phải ở giường ngủ say!

      “Trần Hương, lá gan lớn!” mặt Hướng Vân Hoan tràn đầy bi thương: “Ngày thường ta đối đãi ngươi tốt sao? Ngươi cái gì làm lại làm trộm?”

      “Nhị tiểu thư, ngài gì vậy?” Trần Hương cố ra vẻ trấn định, bà tử từ trong đám người ra lôi kéo tay nàng ta, xiêm y của nàng ta lập tức bị xé rách hơn phân nửa, chỗ vạt áo lộ ra mảng trắng noãn, bà tử này hoàn toàn quan tâm, trực tiếp lấy túi thơm ở trong lòng nàng ta ra.

      “Tiện nhân biết xấu hổ, lại dám trộm đầu chủ tử của mình!” Bà tử đẩy nàng ta hai cái, Trần Hương chống được ngã ngồi mặt đất, đến khi lấy lại được tinh thần lập tức kéo vạt áo của Hướng Vân Hoan : “Tiểu thư, nô tì oan uổng! Nô tì đây là... Là can nương (mẹ nuôi) Trương thị bảo nô tì lấy túi thơm này tìm bà ấy.... Đúng, chính là can nương muốn sớm tra ra túi thơm này là của người nào. Tiểu thư, ngài tin ta!”

      Nàng ta vừa xong, lập tức dập đầu. Trong viện người càng tụ càng nhiều, nàng ta mơ hồ cảm thấy hôm nay nhất định xảy ra chuyện lớn rồi. Nhưng lúc này, nàng ta chỉ muốn đẩy Trương thị ra, đó là lão nhân bên người phu nhân, cho dù là Nhị tiểu thư cũng phải nể mặt hia phần, nàng ta nhất định có chuyện gì.

      Trần Hương mặc niệm, nào biết từ phía trái lao ra người, đến trước mặt nàng ta quăng cho nàng ta cái tát, mạnh đến nỗi Trần Hương đầu hoa mắt choáng, nàng ta vất vả mới nhìn người trước mắt, ngờ lại là Trương thị.

      “Tiện nhân! Ta hề bảo ngươi cầu tiểu thư gì đó!” Trương thị nhe răng mắng. Đêm nay bà ta vốn bồi ở cạnh phu nhân dâng hương lễ phật, nào biết nửa đêm có người mời bà ta trở về, bà ta vốn còn nghi hoặc, sau đó nha hoàn bên cạnh tiểu thư tất cả quá trình Trần Hương kê đơn tiểu thư cho bà ta biết.

      Túi thơm tinh xảo như vậy, sao Trần Hương có thể có?

      Trương thị tát xong cái, lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Hướng Vân Hoan cần xin : “Nhị tiểu thư, Trần Hương còn , nhất định là thấy túi thơm này đẹp mắt mới có suy nghĩ sai lầm, tiểu thư ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho nàng ta lần này !”

      Muốn dùng khổ nhục kế sao? Vân Hoan cười thầm tiếng, vốn biết Trương thị này gian trá, cái tát này là đánh , như là, vẫn đủ thống khoái!

      đời trước nàng nghĩ mãi ra, đến cùng là ai bán đứng nàng, hại nàng thảm như vậy, thẳng đến sau này nàng ra phủ, Trần Hương ngược lại thành thiếp của Ôn Ngọc Lương, nàng mới hiểu được, tai họa này đến cùng là ai!

      Nha đầu của nàng, bán nàng, cũng chỉ vì đổi lấy địa vị thiếp thất, Hướng Vân Hoan nàng, lại rẻ mạt như thế!

      Đánh rắn, phải là muốn đánh bảy tấc sao?

      Vân Hoan cười lạnh tiếng, tiện tay gọi Kim Tước, : “Kim Trước, mang gì đó trong phòng Trần Hương ra đây!”
      Nga Nhi, milktruyenky, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4. Đuổi .

      Editor: Linh

      Kim Tước lên tiếng trả lời, tay cũng bưng hộp nữ trang. Ở trước mặt mọi người, Hướng Vân Hoan từ từ mở hộp này ra, Trần Hương vốn còn có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Vân Hoan lấy ra cái ngọc trâm, mặt nàng ta lập tức trắng như giấy. Càng làm nàng ta ngoài ý muốn chính là, ở trong hộp nữ trang kia, Hướng Vân Hoan còn lấy ra mấy cái trâm cài hình thức tinh xảo khác nữa, cuối cùng là mấy hộp son phấn.

      “Đây, đây là...” Dù là Trương mẹ sắc mặt cũng biến đổi mấy lần, quay đầu thấy sắc mặt Trần Hương lập tức cảm thấy nghi ngờ.

      “Mẹ, đây phải của ta, phải ta...” Trần Hương run rẩy giải thích với Trương mẹ, bộ trâm cài này nàng ta chưa bao giờ thấy qua, chỉ có cái ngọc trâm kia, đó là Ôn Ngọc Lương đưa cho nàng ta. Đây chính là lễ vật Ôn Ngọc Lương cảm kích nàng ta mấy lần giúp y truyền tin tức.

      Nhưng lời giải thích này vừa muốn ra khỏi miệng, đầu óc Trần Hương đột nhiên tỉnh táo lại, trong sân ánh đèn sáng rực, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy chính là thần sắc chán ghét trong mắt Hướng Vân Hoan --- nhìn tất cả, trong lòng nàng ta tựa hồ hiểu .

      Trần Hương chỉ cảm thấy bản thân nhảy vào cạm bẫy được thiết kế tốt, phẫn nộ trong nháy mắt nàng ta đứng thẳng lên.

      Nàng ta muốn bị người oan uổng, cần!

      “Can nương, phải ta!” Trần Hương còn muốn biện bạch, Trương mẹ lại giơ tay cho nàng ta cái tát, “Thấp hèn gì đó!”

      Bốp cái, Trần Hương cảm giác môi mình bị rách, lâu sau, nàng ta nghe thấy Kim Tước ở bên lạnh lùng : “Trong ngày thường Nhị tiểu thư hào phóng, làm tốt này nọ thưởng cho tụi nô tỳ chúng ta, Trần Hương tỷ tỷ càng được nhiều hơn. Dù là như thế, Trần Hương tỷ tỷ còn biết cảm ơn. Nếu phải mấy ngày trước đây Nhị tiểu thư phát trang sức thiếu rất nhiều, hạ lệnh bảo chúng ta khám xét ràng, chỉ sợ đến bây giờ, trang sức này còn chưa tìm thấy!”

      “Ta đối đãi ngươi tốt sao? Vì sao ngươi còn muốn ăn cây táo, rào cây sung chứ?” đỉnh đầu là thanh Hướng Vân Hoan hỏi nàng ta. “Nếu chỉ có trang sức của ta, ta coi như cho ngươi cũng thôi. Nhưng Ngọc trâm này cũng phải của ta, đây là trang sức Lâm Lang các đặc chế, cây trâm này, đó chính là tiền công mấy năm. Còn có son phấn này, nếu ta nhìn lầm, cũng là Ngự Hương phường gì đó... Trần Hương, ngươi với ta, chỉ bằng ngươi cái nha hoàn, sao có thể mua mấy thứ này?”

      Trong viện lại yên tĩnh, áp lực trầm trọng làm Trần Hương thở nổi, câu truy vấn kia, phảng phất nặng ngàn cân.

      Người trong phủ từ từ chạy đến viện này, rất nhiều nha hoàn xem chừng. Ở giữa đám người, Trần Hương giống như thấy được bóng dáng Ôn Ngọc Lương, nhưng y lại tránh trong đám người, phía sau bọn nha hoàn, dám lộ mặt.

      Nếu như lúc này nàng ta ra Ôn Ngọc Lương.... Có lẽ, nàng ta tất nhiên có thể ràng chuyện Ngọc trâm và phấn son. Nhưng Ôn Ngọc Lương, có lẽ bị nàng ta liên lụy, cũng muốn cùng bị đuổi ra khỏi phủ.

      Nếu như ... Nếu như , nàng ta có lẽ còn có tia hi vọng. Đợi ngày Ôn Ngọc Lương phượng hoàng bay cao, cho dù nàng ta làm được thiếp, ít nhất y còn có thể nhớ kỹ chút tình cảm hôm nay.

      Trần Hương sắc mặt biến ảo, sau lúc lâu, nàng ta thấp giọng : “Ta, lời nào để !”

      Bốn chữ này leng keng có lực, rơi vào trong tai Hướng Vân Hoan chỉ còn lại tiếng thở dài. Nàng cho Trần Hương rất nhiều cơ hội, nếu hôm nay nàng ta đến trộm túi thơm này, nếu như mới vừa rồi nàng ta khai ra Ôn Ngọc Lương, có lẽ...

      có có lẽ.

      “Khá lắm nha đầu lời nào để !” Vân Hoan trầm giọng, mặt lại cười hỏi trương mẹ, “Mẹ là lão nhân bên người phu nhân, nha đầu trong phủ ta đều dựa vào mẹ, Trần Hương còn là con nuôi của mẹ, hôm nay, Vân Hoan ngược lại hỏi mẹ chút, xử lý việc này như thế nào đây?”

      “Nô tỳ có nữ nhi biết liêm sỉ như vậy! Trần Hương là nha đầu trong phòng Nhị tiểu thư, tự nhiên từ tiểu thư xử trí, nô tì và nha đầu kia chút quan hệ!”

      “Được!” Có nước bẩn, người khác đều là trốn kịp, huống chi người lõi đời như Trương mẹ. Vân Hoan vỗ tay, “Kim Tước, dùng gia pháp!”

      Trần Hương thân mình mềm nhũn, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

      ~*~

      Bên ngoài tiếng kêu rên tê tâm liệt phế vang nửa canh giờ, lúc ban đầu, tiếng kêu rên vẫn còn bén nhọn và thường xuyên, xen lẫn tiếng chửi rủa vô cùng dơ bẩn của Trần Hương, nhưng dần dần thanh này yếu xuống, đến bây giờ, cũng chỉ ngẫu nhiên có tiếng rì rầm mơ hồ.

      Lúc Kim Tước bưng bánh ngọt vào phòng, Hướng Vân Hoan nhìn cửa sổ xuất thần, ngón tay nhắn gõ gõ xuống mặt bàn. Có lẽ bị thanh chửi rủa ngoài phòng làm trong lòng bực bội, Hướng Vân Hoan cau mày, sau khi nghe thấy tiếng bước chân nàng mới quay đầu lại hỏi: “đánh xong rồi hả?”

      , lúc đánh đến cái 20 mặt nàng ta sưng to giống đầu heo, muốn đánh cũng phải tìm chỗ xuống tay.” Kim Tước thấp giọng . Nếu là ấn gia pháp, người ăn trộm, nữ mặt phải tát 50 cái. Ngày trước Hướng gia cũng có ví dụ như vậy, khi đó nữ chủ lòng dạ độc ác, để nam tử hành gia pháp, ước chừng tát 50 cái, nô tỳ này răng cũng còn cái.

      Sợ là chính Trần Hương cũng nghĩ tới hôm nay dùng gia pháp. Ứng câu : tự gây nghiệt, thể sống.

      “Nhìn thấy Biểu thiếu gia sao?” Vân Hoan lại hỏi.

      “Nhìn thấy rồi. đến từ sớm, xen lẫn trong đám người. Lúc hành gia pháp cũng xem, sau này mới .” Kim Tước lại .

      “Đúng là phong cách của Ôn Ngọc Lương.” Vân Hoan lắc lắc đầu, nam tử như vậy, Trần Hương lại vẫn vì bán mạng, còn trông cậy vào , đáng buồn, đáng tiếc!

      Đứng lên ra ngoài, Vân Hoan xuyên qua cửa sổ nhìn Trần Hương quỳ mặt đất, cúi đầu hấp hối, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu đất. Như là cảm giác được có người nhìn mình, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, là mặt sưng phù như heo, mặt mày đều sắp đụng vào nhau, chút cũng nhìn ra được bộ dáng xinh đẹp ngày thường.

      Vân Hoan lập tức sinh lòng chán ghét, bất thình lình đóng cửa sổ, thẳng đến khắc sau bên ngoài mới dần dần yên tĩnh trở lại. Nàng trợn tròn mắt thất thần trong chốc lát, cuối cùng ngủ say.

      Giấc ngủ này cũng cực kì an ổn, trong mộng Vân Hoan mơ thấy cảnh tượng đời trước, khi nàng ở trong phủ làm mưa làm gió, sau khi bị đuổi ra khỏi cửa đơn bất lực, Vân Yến đáng thủy chung rời bỏ nàng. Còn có Hướng Vân Cẩm giọng điệu nghe ra tỉnh nghĩa gằn từng chữ với nàng: “Hướng Vân Hoan, cha sớm chết!”

      câu , trực tiếp làm nàng bừng tỉnh từ trong mộng. Người nàng đầy mồ hôi, vất vả mở mắt, nhìn hoàn cảnh quen thuộc lại lạ lẫm chung quanh, còn có Kim Tước đứng ở đầu giường bất an gọi tên nàng.

      Ông trời vẫn đối đãi với nàng tệ. Những thứ nàng từng hoài niệm, những thứ nàng sợ nhất, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.

      Hướng Vân Hoan, vận mệnh kiếp nàng, từ chính ngươi nắm giữ!

      “Giờ nào rồi?” Vân Hoan thấp giọng hỏi, vừa ra khỏi miệng lại phát thanh của mình khàn khàn.

      “Sắp hoàng hôn. Tiểu thư người ngủ bảy canh giờ rồi.” Kim Tước bất an .

      Bảy canh giờ? Vân Hoan thất thanh cười, chẳng trách nàng tỉnh lại thấy đầu đau muốn nứt ra.

      “Phu nhân vừa tới, thấy ngài ngủ liền đánh thức ngài. Nhưng hỏi hai câu về chuyện Trần Hương, lại phạt Trương mẹ phen, sau đó sai Trương mẹ gọi người môi giới đến, bảo là muốn bán Trần Hương đến nơi khác, lúc này sợ là người môi giới nhận Trần Hương rồi.” Kim Tước thấp giọng .

      “Bán đâu rồi?” Vân Hoan ngừng lại chút, Kim Tước lại chỉ lắc đầu: “Sợ cũng phải địa phương tốt nào. Hôm qua mặt Trần Hương sưng thành như vậy, cũng biết dùng loại thuốc mỡ gì, hôm nay mặt nhìn cũng tốt, còn sưng to hơn, chỉ sợ sau này mặt cũng để lại vết sẹo. Có chút nhà có thể diện chắc chắn lại muốn nàng ta.”

      “Ừ.” Vân Hoan thấp giọng lên tiếng, đơn giản rửa mặt chải đầu, muốn gặp Tô thị, ra đến ngoài cửa viện trùng hợp đụng phải người môi giới, đến khi nàng nhìn thấy Trần Hương phía sau người môi giới, nàng chưa kịp tránh ra Trần Hương giãy dụa muốn nhào lên.

      Cũng may người môi giới thân mình to béo, tay chế trụ nàng ta, Trần Hương vẫn còn giãy dụa, bởi vì bị rụng mấy cái răng nên những lời ác độc nàng ta có chút mơ hồ nghe .

      Vân Hoan nghe lâu mới hiểu được lời của Trần Hương: “Ngươi đồ độc phụ, ngươi chết được tử tế!”

      Chết được tử tế? Vân Hoan cười , thừa dịp Trần Hương bị người đè ở dưới đất, nàng ngồi xuống bên cạnh người nàng ta thấp giọng : “Người nam nhân ngươi thích kia, ta chút cũng hiếm lạ. Ngươi vì bán đứng ta, nhưng làm gì cho ngươi? Nếu ngươi chết, vì ngươi rơi nửa giọt lệ?”

      Bị đau da thịt coi là cái gì, sợ nhất chính là chút ước ao trong lòng bị tan biến. Nhìn Trần Hương thần sắc u ám, Vân Hoan cảm thấy thống khoái.

      Đây mới chỉ là bắt đầu.

      Nghe Kim Tước sáng sớm hôm nay Trương mẹ chuyện túi thơm cho Tô thị nghe, sợ là lúc này trong nhà nàng rất náo nhiệt.

      Vân Hoan nhấc chân đến viện của Tô thị, vừa bước chân vào viện nghe thấy tiếng rầm rầm, hình như là ai giận dữ quét tất cả những gì có mặt bàn xuống đất.

      Ngoài cửa Trương mẹ thấy là nàng vội đứng lên chào đón kéo tay nàng : “Nhị tiểu thư tới khéo, lúc này phu nhân tức giận đây.”

      biết là vì chuyện gì?”

      biết.” Trương mẹ chỉ lắc đầu, nhìn trái phải Vân Hoan có người mới lôi kéo nàng sang bên : “Phu nhân nghe chuyện ở Hành Vu uyển, sinh giận dữ, sáng sớm liền gọi người trong phòng Đại tiểu thư đến, vặn hỏi cho đến bây giờ.”

      Bà ta vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên có nha hoàn lao ra, thân mình nho biết lấy sức mạnh ở đâu, chạy đúng là nhanh. Hướng Vân Hoan còn chưa nhận ra là ai, nha hoàn này chạy ra khỏi viện.

      “Mau ngăn nàng ta lại, đừng để nàng ta chạy!” Tô thị đứng ở ngoài cửa vội vàng kêu, Trương mẹ nhấc chân đuổi theo, qua lát lại nghe thấy Trương mẹ hô to: “ tốt, Hoán Hương nhảy giếng rồi!”

      Vân Hoan trong lòng lộp bộp, quay đầu lại thấy Hướng Vân Cẩm đứng phía sau Tô thị, vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt, nhìn đến ánh mắt nàng ta cũng là hận đến tận xương tủy. Ngay lúc Vân Hoan cho rằng Hướng Vân Cẩm nhào lên đánh mình, thần sắc Hướng Vân Cẩm đột nhiên trở lên thê lương, thân thể lung lay hai cái, khóc : “Nàng ấy sao ngốc như vậy! Vì sao nàng ấy thà chết cũng chịu ra tình lang là ai! Hoán Hương, mau, mau bảo người cứu nàng ấy lên!”

      Lỗ tai oanh tiếng, qua hồi lâu Vân Hoan mới phục hồi ý thức. Bên tai là Tô thị nắm tay nàng, thao thao bất tuyệt : “Hoan nhi. Là mẫu thân quản lí tốt Hành Vu uyển, mới để Hoán Hương cps cơ hội cùng người tư thông. Con đừng trách mẫu thân, lúc này phụ thân con ở Thục Châu, trong nhà việc vặt vãnh nhiều lắm, là mẫu thân lo lắng chu toàn...”

      Tô thị thao thao bất tuyệt, Vân Hoan lại hoàn toàn có nghe vào.

      Dùng túi thơm này đến đoán, đường thêu túi thơm, phàm là người quen thuộc với Hướng Vân Cẩm đều hiểu được túi thơm này xuất xứ từ tay nàng ta, càng đừng Tô thị. Vì cứu bản thân, Hướng Vân Cẩm đẩy nha hoàn bên người Hoán Hương ra làm sơn dương thế tội. Mà Tô thị, cũng trơ mắt nhìn Hoán Hương nhảy giếng. Bọn họ sao có thể bức người đến mức này?

      Vân Hoan nắm chặt tay, Trương mẹ tiến vào bẩm: “Cứu được người lên nhưng lại bị đập đầu và uống quá nhiều nước. Đại phu sợ là qua được tối nay. Ta sợ nàng ta chết trong phủ xúi quẩy, để trong nhà nàng ta đến nâng người về.”

      “Người nhà nàng ta làm ầm ĩ rồi hả?” Tô thị lại hỏi.

      “Nhiều người thấy nàng ta nhảy giếng như vậy, nàng ta lại làm ra chuyện đồi phong bại tục, chúng ta tìm nàng ta tính sổ tệ, bọn họ sao dám làm ầm ĩ.” Trương mẹ lắc đầu.

      “Vậy là tốt rồi.” Tô thị gật đầu, kéo Vân Hoan lại : “Đại tỷ con ngày thường đối đãi với hạ nhân quá hiền lành mới có thể xảy ra chuyện như vậy. Con đừng cùng nàng sinh khúc mắc mới tốt.”

      Thấy Vân Hoan chuyện, Tô thị chỉ xem như nàng bị dọa, trấn an phen xong mới đến vấn đề chính.

      “Chỉ chớp mắt cha con Thục Châu sắp ba tháng, gửi thư chuyện tình làm được tốt lắm, nhưng lại thấy người trở về. Sinh ý trong nhà dù sao cũng phải có người quản lí. Lúc trước khi cha con buôn bán luôn thích mang theo con, ông ấy cũng khen con có thiên phú. Lúc gần cùng ta qua, nếu sinh ý có xảy ra chuyện gì bảo ta cùng con thương lượng. Đáng tiếc con là nương tâm tư cũng mặt này, ta cân nhắc có thể để Ngọc Lương...”

      “Ta Phong Niên Thực Phủ hỗ trợ.” Tô thị còn muốn chuyện lại bị Vân Hoan đánh gãy. Tô thị nghi ngờ bản thân nghe lầm, khỏi hỏi lại, “Cái gì?”

      “Ta Phong Niên Thực Phủ hỗ trợ!” Vân Hoan gằn từng tiếng, rành mạch , “Trước khi phụ thân ở trước mặt mọi người qua, rằng thực phủ có chuyện gì chỉ có thể từ ta quyết định. Chẳng lẽ mẫu thân quên?”

      , ta quên...” Thình lình xảy ra chuyện xấu khiến Tô thị có chút biết làm sao, sau lúc lâu bà ta mới : “ phải Hoan nhi thích nhất là Phong Niên sao? Lại con nữ nhi gia, xuất đầu lộ diện chung quy tốt. Vẫn nên để Ngọc Lương...”

      “Biểu ca, chung quy là người ngoài.” Vân Hoan cong cong môi, ánh mắt nhìn Tô thị sáng chưa từng có, “Cha Phong Niên Thực Phủ tạm thời từ ta chưởng quản, ta tự nhiên phải làm tốt, nhất định phụ kỳ vọng của cha... và mẫu thân!”

      Muốn nhân cơ hội để Ôn Ngọc Lương tiếp nhận Phong Niên? Vân Hoan nhớ tới chuyện đời trước, muốn phun nước miếng vào mặt Tô thị.

      Tiện – nhân!
      Nga Nhi, hoadaoanh, Nhiên Nhiên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :