1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73.

      Editor: Linh.

      Tiêu Vũ Sắt rất ủy khuất. Từ sau khi có Sở gia che chở, việc buôn bán của cửa hàng lương thực Tiêu gia càng ngày càng sa sút, bây giờ là bước nối bước càng thêm gian nan. Phụ thân , muốn gả nàng ta đến Bạch gia ở thành Tây. Thiếu gia Bạch gia ăn nhậu chơi cờ bạc, là tên phá của có tiếng ở Tuyên Thành. Nàng ta muốn gả, nàng ta hối hận, nàng ta nhớ Húc ca ca rồi. Ngày hôm nay nàng ta nghĩ ra ngoài chút, ngoài ý muốn đường cái lại gặp được Húc ca ca. khắc lúc nhìn thấy Húc ca ca, nàng ta giống như gặp được ánh rạng đông. Húc ca ca thấy chết cứu, huynh ấy nhất định để nàng ta gả đến Bạch gia.

      Nghe Húc ca ca cưới Ninh An công chúa mà Hoàng thượng ban cho, nàng ta biết nàng ta tranh được, cũng nghĩ tranh. Nàng ta chỉ muốn cùng Húc ca ca ôn chuyện, hi vọng Húc ca ca có thể giúp cửa hàng lương thực Tiêu gia, nghĩ đến bị Húc ca dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Nàng ta cam lòng, tại sao có thể như vậy? Bắt đầu từ lúc nào, ngay cả Húc ca ca cũng muốn chuyện với nàng đây? Tiêu Vũ Sắt cho rằng Sở Thạch am hiểu ý người đủ đáng ghét, lúc này mới phát hóa ra Sở Bạch mới chính là chướng ngại vật. ràng nàng ta sắp chạm vào được Húc ca ca, lại bị Sở Bạch đột nhiên xông tới quấy nhiễu.

      Nếu nàng ta có thể dẫn tới lòng thương tiếc của Húc ca ca như nguyện, cửa hàng lương thực Tiêu gia gặp phải tuyệt cảnh đóng cửa, phụ thân cũng nhất định tiếp tục bức nàng ta gả vào Bạch gia. Tiêu Vũ Sắt lòng muốn cùng Sở Lăng Húc xoa dịu quan hệ tự nhiên cũng nghe thấy câu quát lạnh này, chỉ có điều nàng ta để ý. So với Sở Lăng Húc có lẽ có thể cứu nàng ta thoát khỏi đau khổ gả vào Bạch gia, chuyện khác chỉ là mây bay, hoàn toàn đáng giá nhắc đến. Nhưng khi Sở Bạch làm nàng ta lửa giận bừng bừng lại dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía nữ tử khác, trong miệng hộ to ‘Đại thiếu phu nhân’, Tiêu Vũ Sắt đột nhiên cảm thấy tình dường như có chút ổn. để ý đến Sở Bạch, Tiết U Nhiễm trực tiếp đến trước mặt Sở Lăng Húc cách Sở Bạch hai bước. Cũng chuyện, chỉ bất mãn trừng Sở Lăng Húc. Nàng về nhà mẹ đẻ đến ba ngày, Sở Lăng Húc thế nhưng công khai ở đường cái cùng Tiêu Vũ Sắt dây dưa , muốn nàng tức giận rất khó.

      giống như nàng nghĩ đâu.” Sở Lăng Húc muốn giải thích, lại biết nên từ đâu, chỉ đành khô khốc ra câu như vậy. Trước công chúng nổi lên tranh chấp, thỏa đáng.

      “Sở đương gia ngại chút thiếp nghĩ cái gì sao?” Tiết U Nhiễm tức điên rồi. Phu quân nàng ở đường cái bị nữ tử khác ngã vào lòng bị nàng bắt quả tang, sau đó phu quân nàng chỉ bằng câu ‘ giống như nàng nghĩ đâu’ muốn lừa rồi cho qua sao? Tiêu Vũ Sắt là loại người thế nào nàng biết sao? Bản tính của Sở Lăng Húc thế nào trong lòng nàng ràng sao? Nàng chính là quen nhìn Sở ngốc tử bận tâm đến hành động của Tiêu Vũ Sắt. Kiếp trước là nàng tự làm tự chịu, tự mình rước Tiêu Vũ Sắt vào Sở gia. đời này, nàng chỉ muốn cùng Sở Lăng Húc bình thản qua ngày lại được như nguyện. Tiêu Vũ Sắt, Tiền Viên Viên, còn có Bạch Tuyết Lan chẳng biết xuất vào lúc nào. Bạch Tuyết Lan, luôn ngại phiền toái xuất chung quanh nàng và Sở ngốc tử. ngừng quấy rầy, quấy rầy, lại quấy rầy, quả là phiền lòng.

      “U Nhiễm, phải đói bụng sao? Đến Khách Duyệt lâu ăn điểm tâm xong rồi lại .” Nghe được ba chữ ‘Sở Lăng Húc’, Tần Thiên Ngọc sáng tỏ thân phận của nam tử trước mắt. Thấy Tiết U Nhiễm bộ dáng khởi binh vấn tội, Tần Thiên Ngọc đứng ra . Dù sao cũng là ở đường cái, rơi xuống Sở đương gia mặt mũi tốt. Việc nhà tự nhiên phải về nhà đóng cửa lại chuyện, nào có đạo lý để người khác chế giễu? Được Tần Thiên Ngọc nhắc nhở, lý trí của Tiết U Nhiễm quay lại, lạnh mặt xoay người về phía Tần Thiên Ngọc. Sở ngốc tử, vốn muốn cho chàng an tâm xử lý chuyện của Mộng Văn và Sở Thạch, bây giờ xem ra vẫn là cần. Tinh lực của chàng rất tràn đầy, vậy nháo !

      “Sở đương gia cũng cùng nhau rời bước đến Khách Duyệt lâu thôi!” Thấy U Nhiễm bộ dáng nghẹn lửa giận, Tần Thiên Ngọc nhìn về phía Sở Lăng Húc. có ý trưng cầu, giọng điệu mang theo mệnh lệnh. Mặc kệ vị Tiêu nương kia là người ra sao, Sở đương gia vẫn cần phải cho U Nhiễm cái giao đãi. Hoặc là , nên cấp cho Tiết Vương phủ cái gião đãi. Tần Thiên Ngọc mới mở miệng, Sở Lăng Húc liền đoán được thân phận của nàng. Trừ bỏ Trưởng công chúa, nữ tử tầm thường có khí thế khiếp người như vậy, huống hồ U U còn rất nghe lời nàng. Hôm nay việc tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng cần lập tức giải thích với U U. Bằng , lấy tính tình của U U, việc hóa lớn, việc lớn thành ầm ĩ, cũng phải có khả năng. Nghĩ đến đây, Sở Lăng Húc gật đầu, trấn định có lễ : “Mời Trưởng tẩu trước.”

      Chỉ bằng nhãn lực nhìn ra được nàng là Trưởng công chúa, gọi là ‘Trưởng tẩu’ mạo phạm nhưng cũng xa lạ, quả phải người bình thường. Tần Thiên Ngọc ngầm khen, nhưng mặt vẫn là vẻ lạnh lùng. nhàng vỗ vỗ cánh tay của U Nhiễm, sau đó hai tay đỡ lấy cánh tay U Nhiễm, hai người cùng nhau ở phía trước. Biết Trưởng công chúa trấn an mình, khóe miệng Tiết U Nhiễm cong lên nụ cười cảm kích. Có Trưởng công chúa ở đây, trấn tràng hoàn toàn phải vấn đề. Cảm thấy nhất thời được thả lỏng ít, theo Trưởng công chúa về phía Khách Duyệt lâu. Thấy U U nhìn cũng thèm nhìn mình, Sở Lăng Húc biết U U nhất định là tức . lại ở lại, nhấc chân đuổi kịp.

      “Húc...” vất vả bắt được cơ hội, Tiêu Vũ Sắt muốn lãng phí vô ích vội vàng chuẩn bị đuổi theo.

      “Tiêu nương, Tiêu tiểu thư, ngài thể yên tĩnh chút sao? Lúc này cũng là lúc nào, ngài còn muốn làm ầm ĩ như vậy? muốn ép Tiêu gia các người có cách nào sống yên ở Tuyên Thành mới bỏ qua sao?” Vươn tay ngăn Tiêu Vũ Sắt lại, giọng điệu của Sở Bạch mang theo bất đắc dĩ và uy hiếp. Trước đó vài ngày biểu tiểu thư Tiền gia dài mắt va chạm Tiểu Vương gia, bị Tề Phong ném ra ngoài cả người mang thương tích , được an dưỡng bị đưa ra khỏi Tuyên thành. Tiêu Vũ Sắt cư nhiên còn muốn đuổi theo va chạm vị còn tôn quý hơn? Trưởng tẩu của chủ tử nhà mình là ai? Trừ Cố Luân trưởng công chúa còn ai khác. Trừ phi Tiêu Vũ Sắt sợ chết, bằng nàng ta nên thức thời lập tức rời .

      “Sở Bạch, tránh ra cho bản
      nương!" Hung hăng đẩy Sở Bạch chặn đường ra, Tiêu Vũ Sắt nâng váy đuổi theo. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta, nếu có Húc ca ca ra tay tương trợ, nàng ta cũng chỉ có thể rơi vào ma chưởng của Bạch gia. Nàng ta muốn nhận mệnh, nếu trời để nàng ta gặp được Húc ca ca lần nữa, nàng ta nhất định phải nắm chắc. Nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ Sắt, Sở Bạch trợn trắng cả mắt. Tiêu Vũ Sắt gấp thể chờ tiến lên chịu chết, cũng thể trách người khác chưa cảnh cáo nàng ta.

      "A, đây phải Tiêu nương à! Ngượng ngùng, Lão thái thái chưa thu hồi mệnh lệnh, ngài thể vào Khách Duyệt lâu. Tiêu Vũ Sắc vừa mới xuất , Trương chưởng quầy lập tức cười như cười ngăn ở cửa. Vừa rồi Thiếu phu nhân vào cửa sắc mặt vô cùng đúng, ông còn suy nghĩ có phải chủ tử làm sai chuyện gì hay . Bây giờ nhìn đến Tiêu Vũ Sắt, lập tức sáng tỏ tất cả. Tiêu Vũ Sắt này đúng là thuốc dán kéo ra được, sao lại dính lên đây?

      "Trương chưởng quầy, ta và Húc.... Ta và Sở đương gia có hẹn, có thể ngoại lệ cho ta vào lần hay ?" Chuyện ập lên đầu, Tiêu Vũ Sắt thể hạ thấp tư thái thương lượng với Trương chưởng quầy.

      "Muốn ngoại lệ? Phiền toái Tiêu nương bẩm bá với Lão thái thái tiếng trước. Nếu Lão thái thái đồng ý để ngài bước vào cửa này, tiểu nhân tuyệt đối lệnh tiểu nhị xếp hàng đón chào." Ước hẹn? Chủ nhà nhà ông bất luận trong mắt hay trong lòng đều chỉ có mình An Ninh công chúa, làm soa có thể cùng Tiêu Vũ Sắc ước hẹn? Lấy cớ này khỏi quá giả, hoàn toàn thể cân nhắc.

      "Ta..." được vào cửa Khách Duyệt lâu, Tiêu Vũ Sắc cũng có biện pháp. Nàng ta tất nhiên là dám tìm Sở nãi nãi giúp, chỉ đành phải bất đắc dĩ canh ở cửa. Trong phòng bao chữ "Thiên", Tiết U Nhiễm lời, chậm rãi ăn điểm tâm trong tay. Tần Thiên Ngọc cũng cầm lên miếng điểm tâm miếng miếng ăn. Tư Nguyệt và mấy vị ma ma ở bên cẩn thận hầu hạ. Trưởng công chúa có ý muốn tránh . Sở Lăng Húc thể tiếp tục im lặng, lên tiếng giải thích :"U U, ta và Tiết nương chính là ngẫu nhiên gặp..."

      "Tuyên thành lớn lớn, cũng . Sở đương gia và Tiêu nương đúng là có duyên phận." Tiết U Nhiễm nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, liếc mắt nhìn Sở Lăng Húc. Sở Lăng Húc đưa chén trà cầm trong tay cho Tiết U Nhiễm, tiếp tục giải thích: "Đúng là trùng hợp. Hình như Tiêu gia gặp phải ít phiền toái, muốn nhờ Sở gia giúp đỡ. Chỉ có điều ta thẳng thắn cự tuyệt, Tiêu nương có chút cam lòng."

      Nhận lấy chén trà uống ngụm trà cho xuôi họng, Tiết U Nhiễm hừ lạnh tiếng: "Tiêu gia lại có gạo bán rồi à? Hay là Tiêu nương muốn xuất giá rồi?"

      " biết.' Sở Lăng Húc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Cho dù biết cũng phải biết, nếu U U nhất định để yên. Tiết U Nhiễm vốn định cảnh cáo Sở Lăng Húc được ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, ngẫm lại vẫn là thôi. Ở trước mặt mọi người, cũng thể cho Sở ngốc tử mặt mũi. Nghĩ nghĩ sau đó phân phó Tư Nguyệt : "Tư Nguyệt, ra ngoài cùng Trương chưởng quầy tiếng, chuẩn bị cho mấy vị ma ma và thị vệ bên ngoài mỗi người phần điểm tâm, đợi cùng nhau mang ."

      " được được, Ninh An công chúa đây là ngại chết nhóm lão nô rồi." Mấy vị ma ma luôn miệng cự tuyệt.

      "Mấy vị ma ma cần khách khí. Về sau thiếu cho mấy vị ma ma thêm phiền toái! Nhà mình buôn bán, coi như là hiếu kính đại tẩu nhà ta thôi." Tiết U Nhiễm xong quay đầu nghịch ngợm cười với Tần Thiên Ngọc.

      "Mấy vị ma ma đừng từ chối. Cũng là An Ninh công chúa ban cho, nhận lấy là phải." Tần Thiên Ngọc chậm rãi giải quyết xong miếng điểm tâm trong tay với mấy vị ma ma.

      "Vâng." Mấy vị ma ma lúc này mới đồng ý. Tư Nguyệt lập tức ra ngoài tìm chưởng quầy chuẩn bị điểm tâm.

      "U Nhiễm, gặp Sở đương gia, muội liền trực tiếp về Sở gia !" Thấy U Nhiễm hình như giận Sở Lăng Húc, Tần Thiên Ngọc yên lòng. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra là vị Tiêu nương kia dây dưa Sở Lăng Húc, có thể là rắp tâm khó lường. U Nhiễm thay vì ngồi nhìn người khác cười phu quân nhà mình, bằng coi chừng Sở Lăng Húc cho thỏa đáng. Lĩnh hội được ý tứ của Trưởng công chúa, Tiết U Nhiễm gật gật đầu. Nàng mới để Tiêu Vũ Sắc có cơ hội. Tần Thiên Ngọc tiếp tục nhiều lời, cười cười trấn an Tiết U Nhiễm. Người thông minh nên làm chuyện điên rồ. Thân là công chúa, cho dù thể ngăn cản phò mã của bản thân nạp thiếp, nhưng cũng phải biết phòng ngừa rắc rối có thể xuất , bóp chết uy hiếp tiềm tàng ngay từ trong trứng.
      Last edited: 27/12/14
      milktruyenky, trangtrongnuoc, Trâu8 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 74.

      Editor: Linh.

      Tư Nguyệt làm việc vẫn rất cẩn thận. Trừ mấy vị ma ma cùng theo, cũng chuẩn bị thêm phần điểm tâm cho Tôn ma ma. Đương nhiên, nhóm Vương ma ma bên người Vương phi tự nhiên cũng thể thiếu. Khi mấy vị ma ma và đám thị vệ xách theo điểm tâm rời khỏi Khách Duyệt lâu, Tần Thiên Ngọc gửi cho Sở Lăng Húc câu: “Làm việc phải có quyết đoán, bằng hậu hoạn vô cùng."

      Ánh mắt Sở Lăng Húc chợt lóe, nhàng gật đầu. Sau khi Tư Nguyệt rời khỏi phòng có lại tiến vào, hiển nhiên là bị Tề Phong kéo lại. Trong phòng bao chỉ còn lại Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm hai người nhìn nhau gì.

      “Sở Thạch còn có tên gọi khác là Ám Thất, là sát thủ của Hàn Tinh các – tổ chức thần bí nhất thiên hạ.” Trong phòng bao yên tĩnh chợt vang lên giọng của Sở Lăng Húc, có chút đột ngột, có chút cảm giác mát. Tiết U Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn Sở Lăng Húc. Hàn Tinh các? Sát thủ?

      Thấy phản ứng của U U, Sở Lăng Húc cười khổ: “Sở dĩ là đệ nhất thiên hạ, là vì thế lực của Hàn Tinh các sớm xâm nhập vào Tuyên Quốc, Lăng Quốc, còn có các nước khác. Hàn Tinh các có tướng sĩ đóng ở biên quan, chỉ có sát thủ đủ để tiêu diệt đất nước. Mà Ám Thất, chính là trong số các sát thủ đó. Ám Thất có khả năng rời khỏi Hàn Tinh các....”

      “Vì sao thể rời ?” Tiết U Nhiễm nghi hoặc đánh gãy lời của Sở Lăng Húc.

      “Phản bội tổ chức, giết tha!” Ánh mắt Sở Lăng Húc lạnh như băng, mặt tràn đầy sát khí. Tiết U Nhiễm bị kinh sợ. Sở ngốc tử, hình như thay đổi thành người khác. Sở ngốc tử phải là... Nghĩ vậy, Tiết U Nhiễm vội vàng mở miệng: “Sở ngốc tử, chàng mà Ám mấy?”

      nghĩ đến U U lại bình tĩnh như vậy, trái tim Sở Lăng Húc thoáng thả lỏng chút: “Ta phải Ám mấy, ta là Các chủ Hàn Tinh các.”

      Hóa ra Sở ngốc tử mới là sát thủ lớn nhất. Tiết U Nhiễm cảm thấy nhận thức của mình phải triệt để đảo điên chút, có người ôn hòa thiện lương khiêm tốn, chỉ có sát thủ máu lạnh tiếu lý tàng đao. Sở ngốc tử của nàng thế nhưng còn có thân phận lợi hại như vậy, quả thực là quá... Quá kinh hỉ rồi...

      “U U, nàng đây là cái biểu cảm gì?” Thấy U U bỗng nhiên tiến lại đây dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, Sở Lăng Húc bật cười. Nàng sợ hãi sao?

      “Sở ngốc tử, a, đúng, Sở các chủ, nghe danh lâu.” Tiết Vương phủ cũng có doanh ám vệ, nghe ca ca Tề Phong là sát thủ đệ nhất Tuyên Quốc. nghĩ tới sát thủ đệ nhất thiên hạ là phu quân của mình, Tiết U Nhiễm lập tức kiêu ngạo.

      biết làm sao xoa đầu U U, Sở Lăng Húc thở dài: “làm sao nàng lại có loại phản ứng này đây?” hạ quyết tâm lớn mới ra việc này cho U U biết, nghĩ tới chỉ đổi lấy sùng bái của nàng. Nếu phải chuyện của Sở Thạch và Mộng Văn quá khó giải quyết, cho U U biết thân phận này của mình.

      “Bằng còn có thể có phản ứng gì?” Tiết U Nhiễm hiểu ra sao cả nhìn Sở Lăng Húc.

      có việc gì, nàng như vậy cũng rất tốt.” Cảm thấy ấm áp, Sở Lăng Húc ôm chặt U U vào lòng. Cằm gác vai U U, nhàng : “Mộng Văn sợ máu, Ám Thất thích hợp với nàng.”

      Tiết U Nhiễm bất mãn vỗ vỗ bả vai Sở Lăng Húc: “Ta đều gả cho Các chủ là chàng, sao Mộng Văn lại thể gả cho Sở Thạch hả?”

      giống nhau. Các chủ có thể chọn Các chủ đời tiếp theo, sau đó lui về ở . Nhưng Ám Thất thể, sống là người Hàn Tinh các, chết là quỷ Hàn Tinh các.” Đây mới chính là vấn đề. Ám Thất bỏ được thân phận sát thủ của Hàn Tinh các, cuộc sống sau này của Mộng Văn kham ưu (lo lắng, buồn rầu).

      công bằng.” Đây là khác nhau giữa sát thủ lớn và sát thủ bé? Tiết U Nhiễm phúc hậu oán hận trong lòng.

      “Là công bằng, cũng là quy củ do các thế hệ Các chủ Hàn Tinh các đời trước định ra.” Ôm chặt lấy U U, Sở Lăng Húc đáp.

      “Chàng cũng là các chủ, chàng thể sửa chút quy củ à?” Tiết U Nhiễm chọc chọc lưng Sở Lăng Húc, giọng hỏi.

      “Nếu người trong lòng Sở Thạch phải muội muội ta, có thể.” Giọng của Sở Lăng Húc trầm thấp mà bất đắc dĩ. Tiết U Nhiễm im lặng. Thân là Các chủ, nhất định phải làm gương tốt. Nhiều người tức giận khó làm trái, sao có thể bởi vì là muội muội của bản thân mà sửa quy củ?

      “Khi Ám Thất với ta muốn cưới Mộng Văn còn thêm câu.” Sở Lăng Húc dừng chút, tiếp, “ thể cưới Mộng Văn.”

      Muốn cưới, cũng thể cưới sao? Lúc này Tiết U Nhiễm mới biết Sở Lăng Húc là người khó xử nhất. giấu câu cuối cùng, sao phải là cấp cho Mộng Văn và Sở Thạch cơ hội? Bỗng nhiên nhớ tới màn bỏ trốn bệnh mà mất ở kiếp trước, chung quy Sở Thạch và Mộng Văn đến cuối cùng. đời này Sở Thạch càng thêm lí trí, nhưng Mộng Văn vẫn si tình trước sau như .

      “Hôm nay Ám Thất thân phận cho Mộng Văn biết.” Trong lòng Sở Lăng Húc lo lắng Mộng Văn phản ứng, nên càng có tâm tư để ý đến Tiêu Vũ Sắt dây dưa.

      “Vậy để bản thân Mộng Văn lựa chọn .” Khó trách hôm nay thấy Sở Thạch theo phía sau Sở ngốc tử, hóa ra là tìm Mộng Văn rồi. Nếu như Mộng Văn khăng khăng mực với Sở Thạch, ai cũng ngăn cản được. Nếu kiếp này Mộng Văn tiếp thụ được Sở Thạch ra hàm hậu thiện lương, ổn trọng kiên định như trong tưởng tượng của nàng, vậy cũng chỉ có thể hai người bọn họ có duyên.

      Sở Lăng Húc lại chuyện, chỉ vùi đầu vào cổ Tiết U Nhiễm. Mộng Văn và Sở Thạch, thân là đại ca đồng ý. Nhưng hiểu thống khổ khi được cùng người âu yếm sống đến đầu bạc răng long hơn bất kỳ ai. Lúc còn chưa biết An Ninh công chúa là U U, cái loại đau đớn chìm ngập gần như làm cho người hít thở thông. Cho nên thể làm lựa chọn giúp Sở Thạch và Mộng Văn, cũng hi vọng Mộng Văn và Ám Thất cùng chịu đau khổ như vậy. nhàng vỗ vỗ lưng Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm tiếng động an ủi phu quân khó được yếu ớt lần. Dù sao cũng là nhân sinh của Mộng Văn và Sở Thạch, phải để chính bọn họ làm ra lựa chọn, có thể tiếp tục tiếp. Người khác, nhiều lời vô ích.

      Tiêu Vũ Sắt canh giữ ở bên ngoài Khách Duyệt lâu trơ mắt nhìn vị nữ tử có vẻ cực kỳ tôn quý kia mang theo đám người rời , nhưng đợi lâu cũng thấy được bóng dáng Sở Lăng Húc. Lúc nóng vội chuẩn bị xông vào, lại nhìn thấy người đến góc tường nàng ta sợ đến mức quay người bỏ chạy.

      “Tiêu Vũ Sắt, đứng lại!” Sở Bạch chạy về nhà Tiêu Vũ Sắt dây dưa chủ tử nhà bị Ninh An công chúa bắt gặp, Sở nãi nãi vội vàng dẫn theo Sở phu nhân chạy qua. U Nhiễm về Tiết Vương phủ ba ngày, các nàng có ý muốn đến Tiết Vương phủ đón người, nhưng Húc tiểu thử cùng, các nàng cũng chỉ có thể lo lắng suông. Bây giờ tốt rồi, cơn giận lần trước còn chưa tan, lại thêm Tiêu Vũ Sắt, đúng là thêm dầu vào lửa. dám vi phạm mệnh lệnh của Sở nãi nãi, Tiêu Vũ Sắt dừng bước lại cứng ngắc xoay người, nặn ra nụ cười miễn cưỡng hô: “Nãi nãi.”

      “Ai là nãi nãi của ngươi, đừng bám loạn quan hệ.” Sở nãi nãi vẻ mặt ghét bỏ, vẫy vẫy tay , “Ta hỏi ngươi, ngươi đến Khách Duyệt lâu là muốn làm gì?”

      “Ta... Ta chỉ ngang qua.” Tiêu Vũ Sắt nhìn thấy Sở nãi nãi liền nhút nhát, bộ dáng nơm nớp lo sợ giống như bị kinh sợ.

      “Nghe gần đây tình trạng của cửa hàng lương thực Tiêu gia tốt lắm?” Sở nãi nãi bỗng nhiên chuyển lời , nhắc đến cửa hàng Tiêu gia, trong giọng chút nghi vấn.

      “Vâng.” Trái tim treo lên cao, Tiêu Vũ Sắt sắc mặt trắng bệch, vô cùng lúng túng cúi đầu.

      “Nghe Tiêu gia ý muốn thông gia với Bạch gia?” Sở nãi nãi sống hơn nửa đời người, chán ghét nhất là loại người mặt vẻ sau lưng vẻ như Tiêu Vũ Sắt. Cho nên dù lúc này Tiêu Vũ Sắt có điềm đạm đáng cỡ nào, cũng thể khơi dậy chút lòng đồng tình thương hại nào của bà.

      “Vâng.” nghĩ đến ngay cả chuyện này Sở nãi nãi cũng biết, cảm giác tuyệt vọng dần dần bao phủ trái tim Tiêu Vũ Sắt. Nàng ta có hối hận, cũng thể tìm thấy đường quay đầu.

      “Vậy nên an tâm ngốc trong nhà đợi gả tốt hơn. Nữ nhi gia thôi, phải là hi vọng gả cho phu quân tốt sao? Cho dù môn đăng hậu đối cũng sao, trọng yếu nhất là con người đối phương tốt. Lấy tình trạng bây giờ của Tiêu gia, ngươi gả bạch gia cũng coi như trèo cao. Về sau cần phải hầu hạ cha mẹ chồng tốt, an phận thủ thường qua ngày.” Sở nãi nãi những lời này gọi là lời thấm thía, Tiêu Vũ Sắt nghe được vẻ mặt hết trắng lại đỏ, đỏ lại trắng. ràng là tri kỷ quan tâm, lại đầy trong bông có kim, hung hăng đâm vào trái tim Tiêu Vũ Sắt. nương đợi gả tùy tiện xuất đường cái, phu quân tốt cũng thấy kém, ràng trèo cao lên Bạch gia lại vẫn an phận nhớ thương Húc ca ca...

      Mặt Tiêu Vũ Sắt nóng bừng, thấy lúng túng hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng. Lúc ở ngoài cửa lớn Sở gia bị Sở nãi nãi mắng nhiếc trước mặt mọi người, nàng ta còn có thể mặt dày cố gắng biện bạch. Hôm nay, cũng là câu nhưng thể lên lời. Nàng ta tình nguyện Sở nãi nãi mắng nàng ta, chứ nguyện Sở nãi nãi lời lấy đao khoét lòng nàng ta.

      “Nương, có lẽ là Tiêu nương ra ngoài chuẩn bị đồ cưới, chúng ta vẫn nên đừng chậm trễ Tiêu nương. U Nhiễm còn chờ chúng ta đó!” Từ trước đến nay Sở phu nhân khí thế bức người, câu châm chọc nho khó có được.

      “Đúng đúng. Cháu dâu bảo bối và cục cưng tiểu tằng tôn, nhớ chết Lão bà tử ta rồi.” Sở nãi nãi cười đến lộ hết nếp nhăn mặt, kéo Sở phu nhân về phía Khách Duyệt lâu. Mắt thấy Sở nãi nãi và Sở phu nhân lòng tràn đầy vui mừng bước vào Khách Duyệt lâu, trái tim Tiêu Vũ Sắt chán chát. Tiết U Nhiễm, là Ninh An công chúa. Trách được từ đầu đến cuối, nàng ta cũng sánh bằng Tiết U Nhiễm. từng, những khuôn mặt tươi cười đó, vinh hoa phú quý làm người ta hâm mộ đó, đều nên thuộc về nàng ta. Tại sao lại đến nông nỗi ngày hôm nay? Tiêu Vũ Sắt mất hồn mất vía xoay người, chậm rãi rời . Ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt hỗn độn.

      Đợi đến khi đến góc đường, chân Tiêu Vũ Sắt cẩn thận vấp ngã thân mình có biện pháp khống chế nghiêng về phía trước, lại ngã đến đường cái. Người đường ồ lên cười to, ánh mắt đùa cợt, chỉ trỏ... Tiêu Vũ Sắt chưa bao giờ mất mặt như thế cố sức đứng dậy từ mặt đất, che mặt chạy như điên. Khinh thường nhìn bóng dáng Tiêu Vũ Sắt, Sở Bạch tránh ở bên lặng lẽ thu bàn chân về. Vỗ vỗ tay, hừ lạnh về phía Khách Duyệt lâu.

      Trở lại Tiết Vương phủ, Tần Thiên Ngọc tự mình mang điểm tâm chuẩn bị riêng cho Tiết Vương phi và mấy vị ma ma đến viện của Tiết Vương phi. Đương nhiên, cũng thuận tiện báo cho Tiết Vương phi biết việc U Nhiễm trở về Sở gia. Ai biết mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy nữ tử vốn quỳ mặt đất điên cuồng nhào tới.

      “Công chúa, van cầu ngài tiếng với Vương phi tỷ tỷ, thiếp thân biết sai rồi. Thiếp thân quỳ vài canh giờ, lần tới cũng dám nữa rồi.” Tiết Nhị phu nhân ôm chân vị ma ma khóc kể. Lúc Tiết Nhị phu nhân nhào tới, Tần Thiên Ngọc lập tức lui về phía sau hai bước. Còn ma ma bên cạnh tiến lên bước chắn trước mặt Tần Thiên Ngọc. Vì thế, Tiết Nhị phu nhân ôm lấy phải Trưởng công chúa như mong đợi của bà ta, mà là lão ma ma vốn đứng ở bên. Lão ma ma phải người dễ chọc, nhấc chân liền đạp tới, phẫn nộ quát: “Mạo phạm Cố Luân Trưởng công chúa, tha ra ngoài đánh.”

      vài vị ma ma khác nghe vậy bước nhanh tới, trực tiếp kéo Tiết Nhị phu nhân ra ngoài. Loại chuyện này ở trong cung sớm nhìn quen lắm rồi, chính là dự đoán được người này lại có ý đồ đến gần thân thể Trưởng công chúa, đúng là muốn chết.

      “Trưởng công chúa tha mạng!” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu khóc bén nhọn thảm thiết cùng với tiếng gậy vụt xuống. Tần Thiên Ngọc hơi nhíu mày, lập tức vào trong buồng. Thấy Tiết Vương phi sắc mặt vui, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Mẫu phi, đây là điểm tâm U Nhiễm cho người mang về tặng cho ngài.”

      “Chỉ biết nha đầu kia ngồi yên, nghĩ biện pháp lừa con ra ngoài vì mâm điểm tâm?” Nhắc đến Tiết U Nhiễm, gương mặt vốn có chút nặng nề của Tiết Vương phi lên tươi cười tình.

      “Cũng phải vì mâm điểm tâm sao?” Tần Thiên Ngọc cũng cười cười, tiếp: “Mẫu phi, chúng ta ở đường gặp được Sở đương gia, U Nhiễm liền thuận theo về Sở gia rồi.”

      “Là nên trở về. U Nhiễm chính là thích đùa giỡn tính tình.” Tiết Vương phi gật gật đầu, trong miệng trách mắng, nhưng trong mắt chút tức giận nào.

      “Tính tình này của U Nhiễm rất tốt, ghét ràng.” Tần Thiên Ngọc cũng là lòng thích tính tình chút cố kị này của Tiết U Nhiễm. Trong hoạt bát mang theo tiêu sái, nhàng khoan khoái vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75.

      Editor: Linh

      Tiết Vương phi thêm gì nữa, than tiếng, nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng khóc. Tuy rằng Sở gia gia đại nghiệp đại, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thương gia. U Nhiễm là công chúa Hoàng thượng ban cho, Sở Lăng Húc làm người tạm thời xem ra làm cho người ta yên tâm, U Nhiễm có lẽ rơi vào hoàn cảnh như bà.

      “Mẫu phi, muốn giải quyết Nhị phu nhân cũng phải việc khó.” Thấy mặt Tiết Vương phi ra mất mát, cuối cùng Tần Thiên Ngọc cũng mở miệng.

      “Suy cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ thôi!” Ánh mắt Tiết Vương phi nhìn Tần Thiên Ngọc mang theo từ ái, vẫy tay với Tần Thiên Ngọc, “Nếu chê mẫu phi lải nhải, liền bồi mẫu phi trò chuyện được ?”

      Tần Thiên Ngọc thích giọng điệu của Tiết Vương phi lúc này, ôn hòa như chuyện với nữ nhi của mình. tự chủ được bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh Tiết Vương phi.

      “Trước khi gả vào Tiết Vương phủ, phải là chưa nghĩ đến thiếp và quân. Thời gian đầu hòa thuận vui vẻ, cầm sắt hài hòa. Thẳng đến khi Nhị phu nhân xuất , tất cả đều thay đổi. Khi Nhị phu nhân mới vào phủ, chính là tiểu nha hoàn. Thiếu nữ kiều diễm như hoa, khuôn mặt thẹn thùng e lệ. Thừa dịp Vương gia say rượu trèo lên giường Vương gia. phải là lỗi của Vương gia nhưng lập tức vẫn có biện pháp tha thứ cho ông ấy. Càng có biện pháp tha thứ cho thái độ để ý sau khi việc xảy ra.” đến đây, Tiết Vương phi ngừng lại vươn tay phủ lên tay Tần Thiên Ngọc, trong mắt Tần Thiên Ngọc có đồng tình, chỉ có nhàn nhạt cổ vũ.

      Nghẹn nhiều năm như vậy, ra cũng phải chuyện xấu. Tay kia nhàng vỗ tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi sắc mặt bình tĩnh tiếp tục : “Khi biết Lão Vương phi giúp Vương gia nạp Tiết Nhị phu nhân, xúc động tìm Lão Vương phi lý luận. Lúc đó Vương gia cũng ở đó, Lão Vương phi muốn vì Vương phủ khai chi tán diệp, Vương gia cũng đồng ý. Tam thê tứ thiếp vốn cũng coi là gì, nhưng cũng thể vụng trộm nạp thiếp lúc chính thê vừa vì Vương phủ sinh hạ lân nhi đúng ? Ôm Kỳ Văn vừa đầy tháng, thân mình lạnh đến phát run. Vương gia lòng đầy áy náy đuổi theo giải thích nhưng ta nghe vào. Cảm thấy bị phản bội, sao có thể khắc trước còn ở trong phòng mình ôn nhu trấn an, xoay người cùng nha hoàn trong phủ làm loại chuyện này? Càng buồn cười chính là, bản thân vẫn là người cuối cùng biết chuyện.”

      “Mẫu phi...” Tần Thiên Ngọc có chút đau lòng nhìn Tiết Vương phi.

      “Hài tử ngốc, đều trôi qua lâu như vậy, nên đau sớm đau xong rồi, sao.” Ánh mắt Tiết Vương phi có chút hoảng hốt, “Sau này liền bắt đầu quật cường coi thường ông ấy, đặt hết tâm tư lên người Kỳ Văn. Thời gian dài, Lão Vương phi tự nhiên nhịn được, dù sáng dù tối đều đưa ông ấy đến trong phòng Tiết Nhị phu nhân. Vương gia kiên cường hai tháng, cuối cùng hết kiên nhẫn liền bắt đầu tiến vào phòng Nhị phu nhân. Cũng biết vì sao Nhị phu nhân mãi vẫn chưa mang thai. Lão Vương phi liền bắt đầu cân nhắc nạp thêm mấy người thiếp nữa vào cửa. Có là có hai, từng nghĩ tới làm như thấy, mặc kệ ông ấy . Ai biết Vương gia thế nhưng phát hỏa, cực lực phản đối. Hai người giằng co có kết quả, cuối cùng ầm ĩ đến trước mặt Lão Vương gia.”

      “Về sau thế nào?” Phát giọng điệu của Tiết Vương phi nhàng hơn chút, Tần Thiên Ngọc có chút tò mò hỏi.

      “Sau này, Vương gia mạnh mẽ xông vào sân của ta, kéo ta đến trước mặt Lão Vương gia và Lão Vương phi, ôm Kỳ Văn trong ngực ta ném cho hai vị trưởng bối. Sau đó kéo ta nghênh ngang ra ngoài, để lại hai vị trưởng bối há hốc miệng và Kỳ Văn oa oa khóc lớn.” mặt Tiết Vương phi nổi lên ý cười, “ phải là nghi hoặc, tùy ý ông ấy kéo đoạn xa mới kịp phản ứng. Muốn quay về ôm lấy Kỳ Văn lại bị ông ấy hung dữ cảnh cáo, nếu như lại cả ngày ôm lấy Kỳ Văn, ông ấy đưa Kỳ Văn cho Lão Vương phi nuôi.”

      “Trong lòng Vương gia có ngài.” Nghe thế, Tần Thiên Ngọc cũng thiệt tình nở nụ cười theo.

      là đứa thông minh, nhưng là lúc đó ta nghĩ đến điều này. Khi đó ta chỉ lạnh nhạt xoay người rời , nhìn thấy thất vọng trong mắt ông ấy. Lại sau này, hai người bắt đầu thèm nhìn đến nhau, tranh nhau hơn thua. Ông ấy tiếp tục đến sân Tiết Nhị phu nhân, ta tiếp tục nuôi Kỳ Văn. Khi Tiết Tâm Lam được sinh ra, ta mới bừng tỉnh hiểu ánh mắt ý vị thâm trường thường ngày của Lão Vương phi là có ý gì? Có phải là rất ngốc hay ?” Tiết Vương phi quay đầu nhìn về phía Tần Thiên Ngọc.

      có.” Tần Thiên Ngọc lắc đầu. Mẫu phi là để ý phụ vương cho nên mới mất lí trí.

      “Ngốc quá rồi ngốc hơn được nữa. Nhị phu nhân quả là rất dễ giải quyết, nhưng giải quyết rồi sao đây? Ai có thể cam đoan Tiết Vương phủ có Tam phu nhân, Tứ phu nhân, thậm chí Ngũ phu nhân? Ta có thể đuổi Nhị phu nhân, Lão Vương phi cũng có thể tìm thêm Nhị phu nhân nữa vào cửa. Huống hồ, Vương gia có khả năng chút cảm tình nào với vị Nhị phu nhân hầu hạ ông ấy nhiều năm. Nhị phu nhân đủ rồi, ta dung thêm được càng nhiều Nhị phu nhân hơn nữa.” xong lời cuối cùng, Tiết Vương phi sắc mặt lạnh lùng, lộ ra hàn ý. Tần Thiên Ngọc im lặng. Nhị phu nhân có thể thuận theo ý Lão Vương phi, cũng có thể kiềm chế được trái tim Vương gia, coi là thất sách. Nhưng là, đối với Vương phi mà cũng là bi ai tận đáy lòng. Nhiều năm như vậy, bà dễ dàng tha thứ Nhị phu nhân ở Vương phủ tác uy tác phúc, nhất định rất khổ sở.

      ra như vậy cũng có gì tốt. Nhị phu nhân hay đắn đo, tạo ra được sóng to gì. Mấy năm nay tận lực buông thả để nàng ta càng ngày càng làm càn, tình cảm của Vương gia với nàng ta cũng bị mài mòn còn mấy. Trừ phi Tiết Tâm Lam...” Tiết Vương phi tiếp tục hết. Bây giờ Tiết Tâm Lam là thị thiếp của Thái tử, về sau thế nào ai đoán trước được.

      “Mẫu phi, ta hiểu.” Tần Thiên Ngọc gật gật đầu. Cùng với nhìn Vương gia lưu luyến bụi hoa, bằng trói ông đóa hoa. Là hoa nhất định héo rũ. Cuối cùng ngày, Vương gia chán ngán. Chính là đáng tiếc đoạn tình này lại bệnh mà mất. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình cảm giữa Vương gia và Vương phi biến mất hầu như còn.

      “Việc này qua lỗ tai liền quên, Trưởng công chúa cần để ở trong lòng. Đứa Kỳ Văn này lòng say mê Trưởng công chúa, tuyệt đối phụ Trưởng công chúa. ngày trước khi Trưởng công chúa gả vào Tiết Vương phủ, Kỳ Văn còn đặc biệt đến với mẫu phi Trưởng công chúa tính tình lãnh, cũng khó ở chung. Còn muốn mẫu phi đối xử bình đẳng, thương Trưởng công chúa như thương U Nhiễm đấy!” Chuyện cũ đè nén nhiều năm như vậy, sau khi ra thoải mái ít. Tiết Vương phi cười trêu ghẹo Tần Thiên Ngọc. Tần Thiên Ngọc cũng biết còn có đoạn như vậy, ở dưới ánh mắt ái muội của Tiết Vương phi sắc mặt có chút đỏ ửng, có chút được tự nhiên đứng dậy cáo lui. Tiết Vương phi giữ người, nhìn bóng dáng Tần Thiên Ngọc biến mất ngoài cửa. Kỳ Văn và U Nhiễm đều là người trọng tình, nhất định phải hạnh phúc mới phải.

      “Trưởng công chúa tha mạng...” Tiết Nhị phu nhân xụi lơ bò đất, hơi thở mỏng manh hô. Từ cao nhìn xuống Tiết Nhị phu nhân, Tần Thiên Ngọc khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Ninh An công chúa về Sở gia, Nhị phu nhân quả có bản lĩnh.”

      dám, cũng dám nữa rồi...” Mặt Tiết Nhị phu nhân lên tia hoảng sợ, thào .

      “Nhị phu nhân ăn chính là điểm tâm của Ninh An công chúa, tự mình Sở gia bồi tội !” Vòng qua Tiết Nhị phu nhân sắc mặt tái nhợt, Tần Thiên Ngọc cất bước rời . Sở gia bồi tội? Tiết U Nhiễm sao có khả năng dễ dàng buông tha cho bà ta? Tiết Nhị phu nhân mặt xám như tro tàn, hôn mê bất tỉnh. Tiết U Nhiễm có buông tha cho Tiết Nhị phu nhân hay tạm thời đề cập đến, lúc này nàng ta vội vàng ứng phó Sở nãi nãi

      “Nhị phu nhân ăn chính là điểm tâm của Ninh An công chúa, tự mình Sở gia bồi tội !” Vòng qua Tiết Nhị phu nhân sắc mặt tái nhợt, Tần Thiên Ngọc cất bước rời . Sở gia bồi tội? Tiết U Nhiễm sao có khả năng dễ dàng buông tha cho bà ta? Tiết Nhị phu nhân mặt xám như tro tàn, hôn mê bất tỉnh. Tiết U Nhiễm có buông tha cho Tiết Nhị phu nhân hay tạm thời đề cập đến, lúc này nàng ta vội vàng ứng phó Sở nãi nãi và Sở phu nhân tìm đến Khách Duyệt lâu.

      “U Nhiễm chịu ủy khuất gì cũng với nãi nãi? Nãi nãi vừa đau lòng vừa sốt ruột, chỉ kém là chưa đến Tiết Vương phủ đón người thôi.” Kéo tay Tiết U Nhiễm, Sở nãi nãi nhẽ giọng trách cứ .

      “Nếu như Húc nhi bắt nạt con, cứ việc với nương. Nương giúp con dạy dỗ xú tiểu tử biết đau người.” Trừng Sở Lăng Húc, Sở phu nhân cho thấy lập trường.

      “Nãi nãi, nương là U Nhiễm đúng. U Nhiễm chỉ đột nhiên nhớ mẫu phi, cho nên trở về Vương phủ ở hai ngày.” Biết Sở ngốc tử chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn cho Sở nãi nãi và Sở phu nhân, Tiết U Nhiễm cười .

      “Lần tới cho tiếp tục như vậy. Muốn trở về cùng Húc tiểu tử, mình cháu ra ngoài rất nguy hiểm.” Thấy U Nhiễm ôm chuyện vào mình, nghĩ là vợ chồng son chắc hòa hảo rồi. Sở nãi nãi cảm thấy lòng, theo .

      trách U Nhiễm, đều là lỗi của Húc nhi. U Nhiễm muốn về Tiết Vương phủ sao nó có thể về cùng? Vẫn còn chưa bớt lo.” Mặc kệ là chuyện gì, hòa hảo là tốt rồi. Chỉ có điều, nên mắng vẫn phải mắng. Tiết U Nhiễm có biện pháp, chỉ đành nhìn về Sở Lăng Húc xin giúp đỡ. Sở Lăng Húc nhún nhún vai, gì nhìn U U bị nãi nãi và nương lôi kéo hỏi này hỏi kia. thể thừa nhận, ở Sở gia U U càng làm người đau hơn . Trở lại Sở gia, Tiết U Nhiễm nhìn thấy Sở Mộng Văn. Nghĩ Mộng Văn cần thời gian nghĩ ràng, Tiết U Nhiễm tiến đến quấy rầy. Thẳng đến ngày thứ ba, thấy bên cạnh Sở ngốc tử xuất gương mặt xa lạ, Tiết U Nhiễm bắt đầu lo lắng rồi.

      là Ám Nhất.” Biết U U nghi hoặc, Sở Lăng Húc giải thích.

      “Sở Thạch đâu?” Tại sao Ám Nhất lại thay thế Sở Thạch theo bên cạnh Sở ngốc tử?

      tạm thời rời khỏi. Có số việc cần làm.” Sở Lăng Húc vân đạm phong khinh .

      “Vậy Mộng Văn?” Tiết U Nhiễm có loại dự cảm xấu. Mộng Văn buông tha cho Sở Thạch? Sở Lăng Húc trả lời. Lúc giao quyền lựa chọn cho Mộng Văn, lại can thiệp vào quyết định của Mộng Văn. Tuy rằng dự đoán được Mộng Văn thể tiếp nhận Ám Thất, lại nghĩ rằng Ám Thất tự xin rời khỏi. Tách ra, có lẽ đối với hai người đều tốt. Xem ra, vẫn là đến bước này, trái tim Tiết U Nhiễm hiểu sao có chút trầm trọng. nhau lại thể ở cùng nhau, Mộng Văn có biết nàng rốt cuộc là buông tha cho cái gì hay ? Nãi nãi và nương xác định được con rể rồi. Nếu Mộng Văn vẫn đứng ra, cũng chỉ có thể gả cho người kia. Lại quá hai ngày, Sở Mộng Văn cuối cùng cũng xuất trước mặt Tiết U Nhiễm.

      nương ngốc, tiều tụy rồi.” Thấy khuôn mặt nhắn của Sở Mộng Văn gầy ít, trong mắt Tiết U Nhiễm nổi lên hơi nước.

      thể cưới muội.” Ngơ ngác đứng trước mặt Tiết U Nhiễm, Sở Mộng Văn nhàng .

      “Vậy còn muội? Muội muốn gả cho sao?” Tiết U Nhiễm giọng ôn nhu, mang theo dụ dỗ.

      “Lúc đó bị dọa, trong đầu mảnh hỗn loạn.” Sở Mộng Văn nỗ lực nhớ lại ngày kinh hách đó. Sở Thạch ca ca tay dính máu, nàng lập tức thể tiếp nhận, cho nên lùi bước.

      “Vậy bây giờ sao? Nghĩ ràng rồi à?” Tiết U Nhiễm có thể lý giải cảm thụ của Sở Mộng Văn. Thiên kim tiểu thư đơn thuần biết đời, đột nhiên biết được người trong lòng mình là sát thủ nghe tin sợ mất mật, sao có thể bị sợ?

      “Ừ, nghĩ ràng rồi.” Sở Mộng Văn ánh mắt kiên định, biểu cảm quyết tuyệt. “Muội muốn cùng huynh ấy ở chỗ.”

      “Đại ca muội Sở Thạch rồi.” Rất muốn tin này cho Mộng Văn biết, nhưng thể . dám tin nhìn Tiết U Nhiễm, thân mình Sở Mộng Văn hề báo trước ngã xuống. Cố sức đỡ lấy Sở Mộng Văn ngồi xuống bên cạnh, Tiết U Nhiễm đành lòng nhìn biểu cảm lúc này của Sở Mộng Văn, thốt ra câu an ủi: “Mộng Văn, về.”

      “Muội biết, muội chờ huynh ấy.” Là nàng lùi bước khiến huynh ấy thương tâm phải ? Cho nên mới rời . Nghe được lời của Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm thêm gì nữa. tốt, nhất định tốt! Sở Mộng Văn yên lặng ngồi lúc lâu, sau đó yên lặng rời . Bởi vì chuyện của Sở Thạch và Sở Mộng Văn, Tiết U Nhiễm thoải mái cho lắm. Khi nghe được Tiết Nhị phu nhân đến bái phỏng, Tiết U Nhiễm vô cùng kinh ngạc. Cảm tình giữa nàng và Tiết Nhị phu nhân còn chưa tốt đến mức đến thăm nha. Tiết Nhị phu nhân ở giường nằm năm ngày mới xuống đất. Chuyện thứ nhất sau khi xuống đất chính là đến Sở gia bồi tội. Năm ngày này, Tôn ma ma và mấy vị ma ma khác bất chợt đến tiểu viện của bà ta thăm bà ta. mặt treo nụ cười, trong mắt lại là lãnh ý khiến người ta sợ hãi.
      Last edited by a moderator: 4/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76.

      Editor: Linh

      Trong lòng Tiết Nhị phu nhân biết mấy vị ma ma đến thăm chỉ vì nhắc nhở bà ta đừng quên Sở gia thỉnh tội. yên bất an gian nan sống qua năm ngày, chờ bà ta là con đường thỉnh tội càng thêm khó khăn mênh mông. Vu ma ma đột nhiên biến mất thấy bóng dáng, lại xuất trước mặt bà ta. Bà ta tất nhiên dám trắng trợn đến sân Tiết Vương phi tìm người, chỉ phải tự bản thân lo lắng hãi hùng. Thư gửi cho Tâm Lam luôn có thư trả lời lại, vô cùng bất đắc dĩ Tiết Nhị phu nhân chỉ đành mang theo tỳ nữ bên người đến Sở gia. Chỉ mong Tiết U Nhiễm xem phân thượng phải ở Tiết Vương phủ mà giơ cao đánh khẽ, cần quá làm khó bà ta.

      “Ninh An công chúa đến.” Cùng với tiếng hô to của Sở Bạch, Tiết U Nhiễm và nhóm tỳ nữ vào chính sảnh. Tiết Nhị phu nhân bị tư thế long trọng này dọa sợ đến mức cả kinh, Tiết U Nhiễm thế nhưng còn sĩ diện hơn cả ở Tiết Vương phủ. Cảm thấy oán trách nhưng thể giơ lên nụ cười tiến lên thỉnh an: “Gặp qua Ninh An công chúa.”

      để ý đến Tiết Nhị phu nhân, Tiết U Nhiễm lập tức đến vị trí chủ vị ở chính sảnh ngồi xuống sau đó nhàn nhạt trả lời: “Dậy !”

      người Tiết Nhị phu nhân vốn mang thương tích, duy trì tư thế hành lễ cũng chỉ có thời gian ngắn thập phần khó chịu. Quan trọng nhất là, trước mặt nhiều hạ nhân Sở gia như vậy, Tiết U Nhiễm quá cho bà ta mặt mũi. Tốt xấu gì bà ta cũng là Tiết Nhị phu nhân phủ Tiết Vương, chuyện này truyền ra còn phải bị người ta cười chết sao? Có bụng hỏa nhưng được phát tiết, biểu cảm mặt Tiết Nhị phu nhân trong nháy mắt có chút vặn vẹo, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình thường.

      “Nhị phu nhân đến Sở gia, là có chuyện gì?” phải là vì bàn điểm tâm đến thỉnh tội chứ? Bà ta thức thời như vậy?

      Biết Tiết U Nhiễm để bà ta sống dễ chịu, Tiết Nhị phu nhân chỉ đành phải kiên trì : “Mấy ngày trước thiếp thân cẩn thận ăn nhầm điểm tâm của công chúa. Vương phi và công chúa đều trách phạt thiếp thân, hôm nay thiếp thân đặc biệt đến đây thỉnh tội với Ninh An công chúa. Mong công chúa đại nhân chấp kẻ tiểu nhân bỏ qua cho thiếp thân biết.”

      “Trách phạt? Mẫu phi và đại tẩu là người rộng lượng, sao lại trách phạt bà? Nhị phu nhân thể bàn luận thị phi.” Nghe được lời như đúng mà sai của Tiết Nhị phu nhân, Tiết U Nhiễm vẻ mặt bí hiểm.

      “Dạ, thiếp thân biết sai. Là lời hành vi của thiếp thân thỏa đáng, nên bị phạt.” Thấy Tiết U Nhiễm chế nhạo mình, trong lòng Tiết Nhị phu nhân biết hôm nay dễ chịu, vội vàng sửa miệng.

      “Vốn thôi, mâm điểm tâm cũng thể coi là cái gì.” Tiết U Nhiễm dừng chút, thấy mặt Tiết Nhị phu nhân ra sắc mặt vui mừng lại tiếp, “Nhưng mâm điểm tâm này là tâm ý của Cố Luân Trưởng công chúa với bản cung. Hành động lần này của Nhị phu nhân phải là muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ của Cố Luân Trưởng công chúa và bản cung đấy chứ?”

      “Thiếp thân dám.” Tội danh này quá lớn, Tiết Nhị phu nhân sợ đến mức trực tiếp quỳ gối xuống đất. Cái mông phỏng, đầu gối đau nhức, đều khiến Tiết Nhị phu nhân nhe răng nhếch miệng. Trong lòng khỏi thầm than: Mấy tháng thấy, Tiết U Nhiễm càng thêm độc ác, biết thái độ của Sở gia với vị điêu ngoa công chúa này như thế nào. Nếu vị Sở đương gia ôn hòa tuấn tú kia nhìn thấy mặt người biết của Tiết U Nhiễm, Sơ gia biến đổi mới lạ.

      dám? đời này còn có chuyện mà Tiết nhị phu nhân dám sao?” Tiết U Nhiễm từng nghe Vương ma ma bên người mẫu phi chuyện trước kia, khinh thường hừ lạnh .

      Tiết Nhị phu nhân cảm thấy mình đến Sở gia bồi tội là hành động cực kì sáng suốt. Tiết U Nhiễm ràng là muốn mượn chuyện này xả giận. Nhưng bà ta thể cố nén chịu đựng thân thể đau đớn, quy củ quỳ mặt đất. Chỉ mong Tâm Lam có thể sớm ngày thượng vị, đến lúc đó bà ta nhất định phải rửa sạch xỉ nhục trước kia.

      “Được rồi. Nhị phu nhân ăn cũng ăn, dù sao cũng thể bảo Nhị phu nhân nhổ ra đúng ? Nếu tâm ý của Trưởng công chúa với bản cung bị Nhị phu nhân phá hủy, vậy Nhị phu nhân liền đại biểu bản cung biểu đạt chút tâm ý đến Trưởng công chúa ! biết ý Nhị phu nhân thế nào?” Tiết U Nhiễm giọng điệu ôn hòa, bộ dáng rất dễ thương lượng.

      “Thiếp thân tự nhiên tuân mệnh.” Tiết U Nhiễm dễ dàng buông tha cho bà ta như vậy? Tiết Nhị phu nhân cảm thấy nghi hoặc nhưng thể trả lời.

      “Vậy xin Nhị phu nhân mỗi ngày tự làm bàn điểm tâm đưa đến sân Trưởng công chúa, được chứ?” Tiết U Nhiễm biểu cảm có ác ý, giọng điệu mang theo ý trưng cầu. Tiết Nhị phu nhân nghẹn lời. Mấy năm nay bà ta mặc dù tính là sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng chưa từng xuống bếp. Bây giờ muốn bà ta tự tay làm điểm tâm cho Trưởng công chúa, quả thực là làm khó dễ bà ta. Thức ăn của Trưởng công chúa luôn do ma ma bên người chuẩn bị, lần này phải mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của mấy vị ma ma sao? Vừa nghĩ đến hàn ý trong mắt mấy vị ma ma năm ngày gần đây, Tiết Nhị phu nhân đương trường rùng mình cái.

      “Nhị phu nhân đồng ý sao? Đồ ăn của Trưởng công chúa tuy rằng tinh xảo, nhưng chỉ cần có tâm nhất định làm được. Nghe Tôn ma ma làm điểm tâm rất ngon, Nhị phu nhân có thể lãnh giáo Tôn ma ma.” Tiết U Nhiễm cười cực kì chân thành. Tôn ma ma là ma ma lợi hại nhất trong cung, ngay cả ngũ công chúa Tần Thi Y cũng dám kiêu ngạo, để bà ấy giáo huấn Tiết Nhị phu nhân tất nhiên là dễ như trở bàn tay.

      “Thiếp thân tuân lệnh.” Nghĩ đến Tôn ma ma, trước mắt Tiết Nhị phu nhân lên cảnh tượng Vu ma ma bị áp ghế gỗ đánh. Nhìn tươi cười mặt Tiết U Nhiễm, Tiết Nhị phu nhân căn răng nuốt vào bụng, chỉ phải đồng ý.

      “Nhị phu nhân hổ là Giải Ngữ Hoa của phụ vương, loại khéo hiểu lòng người này chắc chắn giành được phụ vương thương tiếc.” Vỗ tay, Tiết U Nhiễm ý vị thâm trường tán thưởng . Nhắc đến Trưởng công chúa, cho dù Nhị phu nhân cáo trạng với phụ vương, phụ vương cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nhị phu nhân ăn mệt là cái chắc rồi!

      “Thiếp thân dám nhận.” Giải Ngữ Hoa? Khéo hiểu lòng người? Tiết Nhị phu nhân nghe thấy trong lòng lo lắng đề phòng. Tiết U Nhiễm, ngươi điên rồi!

      “Như vậy làm phiền Nhị phu nhân. Lát sau bản cung phái người báo cho Trưởng công chúa biết việc này.” cho Tiết Nhị phu nhân có đường sống quay lại, Tiết U Nhiễm thản nhiên đứng lên, đỡ thắt lưng ưỡn bụng ra khỏi chính sảnh.

      Nhìn hạ nhân Sở gia nối đuôi nhau ra ngoài, Tiết Nhị phu nhân vẫn quỳ mặt đất tức giận đến cả người phát run. muốn đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm, kém chút ngất. Hôm nay chịu nhục, sau này bà ta nhất định hoàn trả gấp mười lần!

      Trong phủ Thái tử, Tiết Tâm Lam ngồi trong phòng kế bên thư phòng trong tay cầm tờ giấy như có đăm chiêu. Bây giờ nàng ta chống lại Tiết U Nhiễm còn có chút khó khăn, lại thêm Cố Luân Trưởng công chúa quả thực là khó lại càng khó hơn. Huống hồ, Thải tử phi là biểu muội của Trưởng công chúa. Nếu nàng ta dám can đảm chống lại trưởng công chúa, Thái tử phi tuyệt đối bỏ qua cho nàng ta. Nghĩ vậy, Tiết Tâm Lam tiếp tục do dự hủy tờ giấy trong tay sau đó thỉnh an Thái tử phi.

      Gần đây Tần Trạch Dật vô cùng phiền muộn. Phải từ sau khi U Nhiễm xuất giá, liền luôn chưa từng dễ chịu qua. Thần Viễn Sở Lăng Húc vẫn suy nghĩ, đề nghị tự mình chuyện với Sở Lăng Húc. Vừa nghĩ đến phải lấy lòng Sở Lăng Húc, liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Vốn định từ chối lại nghe Thần Viễn hoàng đệ hình như cũng có ý đàm phán với Sở Lăng Húc. mất U Nhiễm rồi, tuyệt thể lại bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế. Do dự mãi, Tần Trạch Dật chuẩn bị tự mình tìm Sở Lăng Húc. Tranh chấp quyền vị thiếu được phải dùng bạc, nhất định phải lấy được trợ giúp của Sở gia. Tiết Tâm Lam mới ra khỏi cửa chưa được mấy bước, liền đụng phải Tần Trạch Dật vừa ra khỏi thư phòng. Trong lúc nhất thời, giống như tỉnh mộng, hai người đều ngớ ra.

      “Thái tử điện hạ.” Quý Như Nhã chờ lâu ngày gạt Tiết Tâm Lam ra, dáng vẻ thướt tha mềm mại về phía Tần Trạch Dật.

      “Sao Như Nhã lại ở đây?” Thư phòng của thể tùy tiện ra vào, Quý Như Nhã xuất tự nhiên phải trùng hợp.

      “Thiếp thân là đến báo tin vui.” Quý Như Nhã cười thiên kiều bá mị, mặt mày tình.

      “Có gì mà vui?” Tâm trạng bởi vì phải tìm Sở Lăng Húc mà ứ đọng, sắc mặt Tần Trạch Dật tốt lắm.

      “Thái y vừa chẩn mạch cho thiếp thân, là hỉ mạch.” Quý Như Nhã thẹn thùng cúi đầu, hai tay khẽ xoắn khăn tay. Khóe mắt nhìn thấy Tiết Tâm Lam lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy vô cùng đắc ý.

      “Thái y ?” Theo bản năng liếc mắt về phía Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật có chút hoài nghi hỏi.

      “Dạ, thái y như vậy.” Có tiền lệ Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã cũng dám sơ ý. Luôn mãi cùng thái y xác nhận xong mới dám đến báo tin vui. mặt Tần Trạch Dật cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng, ôm lấy Quý Như Nhã về phía hậu viện. Lúc lướt qua nhau, nụ cười hạnh phúc của Quý Như Nhã và ánh mắt vừa lòng của Tần Trạch Dật in vào mắt Tiết Tâm Lam. Móng tay hung hăng khảm vào trong lòng bàn tay, có ý thức về phía sân của Thái tử phi.

      “Tâm Lam muội muội tới đúng lúc. Đến đây để thái y bắt mạch cho.” Nhìn thấy Tiết Tâm Lam, Lạc Thấm Nhi thân thiết . Tiết Tâm Lam mặt biểu cảm nhìn Lạc Thấm Nhi, mặt biểu cảm để thái y bắt mạch, mặt biểu cảm nghe thấy thái y nàng ta có thai... Đợi chút, có thai? Làm sao có thể? Bụng của nàng ta? Thất kinh nhìn Lạc Thấm Nhi, Tiết Tâm Lam hỗn loạn.

      “Chuyện cực tốt, Tâm Lam muội muội thế nhưng bị dọa sợ. Yên tâm, thái y chẩn sai.” Lạc Thấm Nhi tới vỗ vỗ vai Tiết Tâm Lam, trấn an . Quá trùng hợp rồi! Quý Như Nhã có thai, nàng ta cũng có thai. Sao có thể khiến người ta nghi ngờ? Ngay cả chiêu này Thái tử phi cũng dám dùng, quả là mưu kế sâu sa.

      Sau khi đưa Quý Như Nhã về phòng, Tần Trạch Dật liền chạy đến Khách Duyệt lâu. Thần Viễn và Kỳ Văn đều ở đó chowg , cho dù muốn gặp nhưng cũng thể gặp Sở Lăng Húc.

      Trong Khách Duyệt lâu, Sở Lăng Húc và Tiết Kỳ Văn trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Mạc Thần Viễn thỉnh thoảng xen vào câu, khí coi như hòa hợp. Lúc Tần Trạch Dật đến, khí trong phòng bao lập tức có chút đông lạnh. Tần Trạch Dật vẻ mặt tươi cười bày ra biểu cảm hạ mình cầu hiền ngồi xuống. Hít sâu hơi, muốn đàm cũng phải đàm, vẫn là thôi! Hòa dịu cảm xúc, Tần Trạch Dật đặt tất cả tạp niệm sang bên, bắt đầu cùng Sở Lăng Húc phân tích thế cục, tâm tình sau này.

      Nghe Tần Trạch Dật lời chân thành, Sở Lăng Húc thầm khen ngợi. nghĩ tới Tần Trạch Dật nể mặt tự mình đến mượn sức . Thôi, Tần Trạch Dật Tần Trạch Dật ! Từ ngày U U gả vào Sở gia, Sở gia và Tiết Vương phủ lại thể thoát khỏi quan hệ. Huynh trưởng Kỳ Văn và Tần Trạch Dật sớm đứng cùng chiếc thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Tần Trạch Dật cũng kéo huynh trưởng đến làm thuyết khách, sao có thể cự tuyệt? Nhớ tới U U viết giấy nợ, Sở Lăng Húc buồn cười. Viết giấy nợ là có khả năng, nhưng hứa hẹn vẫn phải cấp.

      Dưới chứng kiến của Tiết Kỳ Văn và Mạc Thần Viễn, Tần Trạch Dật hứa hẹn vĩnh viễn làm khó Sở gia. Cuối cùng, Sở Lăng Húc cười nhạt gật đầu. phải Tần Trạch Dật chính là Tam hoàng tử, tóm lại vẫn phải chọn người. So với Tam hoàng tử thân ở hoàn cảnh xấu, lựa chọn Tần Trạch Dật giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Kéo dài đến bây giờ mới đồng ý, chỉ là muốn cho Tần Trạch Dật thêm chút buồn phiền, thuận tiện nhìn thành ý của Tần Trạch Dật. Lúc này thấy Tần Trạch Dật người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng người có địa vị thấp, Sở Lăng Húc cũng có ý định tiếp tục làm khó dễ.

      Cuối cùng cũng giải quyết xong cọc tâm này, Tần Trạch Dật thở phào nhõm. Ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải có. Xem ra hướng của Tam hoàng tử quấy nhiễu lòng Tần Trạch Dật. Mà Tần Trạch Dật cũng xem địa vị của U U ở Sở gia. bỏ qua thoải mái trong mắt Tần Trạch Dật, Sở Lăng Húc cười nhạt . Có người vui mừng có người sầu. Trong phủ Thái tử có hỉ, trong phủ Tiết Vương có ưu sầu. Nhìn phòng bếp lộn xộn, Tiết Nhị phu nhân khổ thể tả.

      được nhàn hạ! Tiếp tục làm! Quả thực là gỗ mục thể đẽo!” Tôn ma ma quát lạnh. Tiết Nhị phu nhân bĩu môi, dưới chỗ Tôn ma ma nhìn thấy tiếng động mắng to cáo mượn oai hùm.

      “Làm cho ăn cơm!” Tôn ma ma cũng phải người dễ bắt nạt. Loại người như Tiết Nhị phu nhân, phải tàn nhẫn bà ta mới sợ. Quả nhiên, Tiết Nhị phu nhân nghe vậy lập tức quay đầu lại, đàng hoàng tử tế tiếp tục nhào bột trong tay. Nghĩ đến phản ứng ngày hôm qua của Vương gia sau khi biết được chuyện này, ông ta thế nhưng cười to ông ta cũng muốn nếm thử điểm tâm tự tay bà ta làm...

      ~*~ Lời của tác giả: Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam, aiz, chuyện vui này tốt hay là tốt đây? Chiến tranh giữa phụ nữ với phụ nữ, như lọt vào sương mù, thấy ...
      milktruyenky, bornthisway011091, Trâu5 others thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      Thái tử phi là mưu sau kế hiểm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :