1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      truyen hay lam, thanks @_haru_ t tag dc ma???

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 15: Kiếm Sư Cao Dật

      Từ ngày nhìn thấy Kiếm Sư khôi ngô kia xuất kiếm, nàng cảm giác được nhãn lực của mình hơn người, đối với kiếm thuật nhớ mãi quên, vẫn muốn học lần.

      Trong tiếng kim loại va chạm hỗn độn lộ ra ôn hoà, hiển nhiên là nhóm kiếm khách luận bàn. Lời cảnh cáo của Thập Thất mặt tròn văng vẳng bên tai khiến Vệ Lạc cân nhắc cân nhắc lại, thấy bất kể thế nào, mình cũng phải thử lần.

      Bất kể thời khắc nào con người cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Chưa từng có lúc nào giống như bây giờ, Vệ Lạc cảm nhận được tầm quan trọng của sức mạnh vũ lực cá nhân.

      Vệ Lạc men theo con đường rợp bóng cây, qua thạch đình mặt sân lớn lát đá xanh ra trước mắt nàng. Gần góc bên trái khoảng sân, đỉnh hòn đá lớn dùng kiếm khắc ba chữ: "Trường luyện võ"

      hơn ngàn mét vuông sân, gần trăm kiếm khách đứng hoặc ngồi. Các kiếm khách này chia làm ba đội, đội mặc quần áo tơ lụa, đội là áo gai, đội còn lại cũng là áo gai nhưng chân trần.

      Mỗi đội kiếm khách đều quây thành vòng tròn, bàn luận với nhau, khoa tay múa chân ra dấu.

      Vệ Lạc chớp mắt thấy được trong đội ngũ của đội y phục tơ lụa, Kiếm Sư diện mạo tuấn tú khoanh hai tay dựa vào cây du(1) đại thụ.

      Người nọ là kiếm khách duy nhất Vệ Lạc biết, bởi vậy nàng tự nhiên nhìn về phía y.

      Xoay đầu qua, Vệ Lạc quan sát tỉ mỉ phát ra trong rừng cây xung quanh khoảng sân thỉnh thoảng lại xuất cái đầu đến. Đó là những thiếu niên nam nữ ăn mặc quần áo nô bộc và nữ tỳ, hai mắt bọn họ cũng giống Vệ Lạc, sáng rỡ cực kỳ hâm mộ nhìn nhóm kiếm khách.

      Xem ra xuất của các khán giả này nhóm kiếm khách đều biết , thậm chí họ còn có chút vui sướng. Vệ Lạc thấy có nhiều người nhìn lén giống mình nên cũng thả lỏng, chuyên tâm nhìn về phía hai kiếm khách áo gai chân trần luận bàn.

      Hai kiếm khách ra chiêu người tới ta lui, tuy rằng Vệ Lạc xem hiểu nhưng lại nhìn . Nàng có thể nhìn tinh tường mỗi đường kiếm được vung lên như thế nào, tiến đánh trong trung ra sao, công kích cách nào.

      Hai kiếm khách thực lực tương đương, đánh 'keng keng' qua lại cực kỳ náo nhiệt, mà họ công kích đều nhằm vào trước ngực đối phương.

      Hai người mặt đối mặt, kiếm lại kiếm nhắm vào ngực đối phương, chiêu thức bị đỡ được, lại ra, lại đỡ. Qua hơn mười chiêu đều là nhửng đòn đánh cứng rắn, hề có những hoa chiêu xảo trá giả dối.

      Vệ Lạc nhìn nhìn, cảm biết được với những chiêu thức kiếm như thế người có lực lớn hơn chiếm phần thắng. Chẳng trách Thập Thất mặt tròn người cao to lực lưỡng mới luyện được kiếm.

      Vệ Lạc chớp mắt nhìn vào trong sân lúc này, xa xa truyền đến loạt tiếng 'leng keng' của ngọc bội.

      Tiếng ngọc bội kêu ngày càng vang, chỉ chốc lát, bốn năm mỹ nhân hoa phục xuất trong trường luyện võ.

      Bốn năm mỹ nhân này đều mặc váy kéo dài mặt đất, thắt lưng nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, mặt thoa lớp son phấn mỏng.

      Phía sau chút các mỹ nhân theo bốn năm thị nữ. Tổng cộng chừng hai mươi người, đội hình to lớn hết sức khí thế.

      Nhóm mỹ nhân cũng tới chỗ các kiếm khách luyện võ mà dừng lại dưới bóng cây cách họ năm mươi bước.

      Các nàng vừa dừng lại vài thị nữ liền vội vàng trải vải bố dưới tán cây, xếp mấy cái tháp, bày ra rượu ngon, nâng lên nguyên con dê và con gà, sau đó bắt đầu cắt ra, đựng trong chén sứ, trình đến trước mặt các mỹ nhân.

      Khi bốn vị mỹ nhân ngồi quỳ tháp, các thị nữ đốt lư hương.

      Vệ Lạc ngốc trệ nhìn màn này, nàng nhìn hồi lâu cũng hiểu mấy mỹ nhân đó chạy đến trường luyện võ bày đội hình này để làm gì? Có khi nào hôm nay là ngày lễ đặc biệt, nhóm kiếm khách chuẩn bị biểu diễn tiết mục?

      Ngay lúc Vệ Lạc nghi hoặc, khoé mắt lại liếc đến kiếm khách tuấn tú từng tương trợ nàng và vài kiếm khách chân trần, thấy mặt họ đều khẽ biến sắc.

      Mơ hồ, Vệ Lạc nghe được bọn họ hừ tiếng. Tiếp tiếng hừ là thanh 'keng' tra trường kiếm vào vỏ, chỉ thấy các kiếm khách này đồng loạt thu hồi bội kiếm, sửa sang lại xiêm y, hai lời xoay người bỏ .

      Nhưng khác với bọn họ, những kiếm khách còn lại, đặc biệt là trong nhóm kiếm khách áo gai chân trần, rất nhiều người nhìn đến nhóm mỹ nhân tinh thần đều phấn chấn, loạt cởi áo ngoài, lộ ra thân hoàn mỹ, bên triển lãm cơ thể, bên khiêu chiến người đứng cạnh.

      Mà trong những người này cũng có mấy nam tử diện mạo tương đối đoan chính , thân hình cao lớn oai phong mười phần.

      Vệ Lạc xem tới đây còn sao? Cứ nghĩ bốn tiểu mỹ nhân tới xem náo nhiệt, hoá ra là đến xem nam nhân. Mà những người khinh thường xoay người , tất nhiên là họ tâm cao khí ngạo, kiên định có khác. Số lưu lại là người có ý với tiểu mỹ nhân ?

      Trong sân, kiếm khách tuấn tú từng tương trợ Vệ Lạc kia vừa có vài ánh mắt ái mộ dõi theo. Thậm chí vài mỹ nhân ngồi dưới đại thụ cũng thường liếc mắt vừa ý cái với y.

      Kiếm khách từ từ về phía Vệ Lạc, khi y bắt gặp ánh mặt của Vệ Lạc chỉ liếc mắt cái rồi tới con đường bên cạnh nàng.

      Ngay lập tức Vệ Lạc đến trước hai bước, theo sát phía sau y, chắp hai tay, cao giọng : "Vệ Lạc tạ ơn ân cứu giúp của túc hạ."

      Giọng Vệ Lạc trong sáng bình thản, kiếm khách tuấn tú nghe vậy bước chân ngừng lại, y xoay đầu nhìn về phía Vệ Lạc.

      Nhìn nhìn, y đối diện với đôi mắt của Vệ Lạc bừng tỉnh nhớ ra: "Ngươi là tiểu nhi đó?"

      "Vâng, đúng là tiểu nhân."

      Khoé miệng kiếm khách tuấn tú lên tươi cười, : "Ngươi tuy tuổi , đối mặt với bọn cường bạo vẫn có thể thong dong ứng đối, đủ xưng trượng phu. Việc tương trợ ngày ấy cần ghi trong lòng đâu."

      Y có ấn tượng vô cùng tốt với Vệ Lạc, ý cười tràn đầy trong ánh mắt, ngay sau đó lại hỏi: "Ngươi có tên họ?"

      "Vâng, tiểu nhân họ Vệ tên Lạc."

      "Họ Vệ? Quốc họ nước Vệ?"

      " phải, tiểu nhân là người nước Việt."

      Sau khi Vệ Lạc cung kính mấy đó đến gần kiếm khách tuấn tú vài bước, lại chắp hai tay : "Xin hỏi ân công xưng hô thế nào?"

      Kiếm khách tuấn tú trả lời ngay, y nâng mắt bắt gặp những nữ tử si ngốc quan sát y, mày hơi nhăn, khẽ với Vệ Lạc: "Vừa vừa chuyện?"

      "Vâng."

      Hai người theo con đường râm mát về phía trước.

      Lúc này kiếm khách tuấn tú mới trả lời: "Ta họ Cao, tên Dật. Ngày ấy việc vốn phải làm, Cao Dật đảm đương nổi hai chữ ân công."

      Câu sau cùng, Cao Dật kiên định mà tự nhiên, Vệ Lạc vừa nghe biết lời của y là xuất phát từ đáy lòng, xem ra đối với y, đảm đương nổi chính là đảm đương nổi.

      Vệ Lạc cười cười, trả lời: "Với Cao đại ca đó là việc phải làm, với Vệ Lạc mà , đại ca chỉ cần giống người khác bàng quan lát chừng tánh mạng đệ khó bảo toàn." Dừng chút, nàng vái chào sâu, thanh thanh rằng: "Xin đại ca chịu lễ này của đệ."

      Cao Dật né tránh, thoải mái chịu lễ của nàng.

      Khi Vệ Lạc đứng thẳng dậy, nghiêm túc xem xét y : "Cao đại ca, ngày đó huynh xuất kiếm như gió, người bên ngoài đều cảm thán chiêu thức đại ca xuất quỷ nhập thần. Chỉ là Vệ Lạc có chỗ khó hiểu."

      Vệ Lạc rất tuỳ ý, hai mắt của nàng còn nghiêm túc xem phản ứng của Cao Dật. Lúc nàng tới đây, vẻ mặt Cao Dật vẫn bình thản, hờn giận cũng tò mò.

      Vệ Lạc dừng chút. tiếp: "Lúc ấy Vệ Lạc nhìn thấy tuy là đại ca ra chiêu về phía trước, nhưng lại có hai dư ảnh, cuối cùng khi đâm trúng họng người nọ. hình như còn có luồng khí đánh vào trong cổ họng trước kiếm, khiến xương họng gã đó tức vỡ nát!"

      câu Vệ Lạc ra, Cao Dật lập tức ngẩng đầu, hai mắt yên lặng nhìn nàng chăm chú!


      ====

      (1)cây du:
      [​IMG]
      Chắc tại con mạng cùi bắp của tớ TT______________TT
      Thêm xuất này~~~ :yoyo36:(thực ra chap trước lên sàn rồi :"3)
      Last edited: 19/1/15
      Nhã Tịnh, hondat, Tử Mặc13 others thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      van k tag duoc ha? :-(
      Truyen hay ghe ^^ co gang len nhe, giu nguyen phong do :-* <3
      _haru_ thích bài này.

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Mot a nua len san. Toan la mi nam ko a. Ta thich mi nam. Hehe.thank nang nhe
      _haru_ thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 16: Tự học

      Y yên lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc lát, "Ngươi thấy được?"

      Vệ Lạc thấp giọng đáp: "Vâng!"

      Trong sóng mắt sáng của nàng phản chiếu khuôn mặt có chút lạnh lùng của Cao Dật, chỉ thấy khoé miệng y hơi căng ra, có chút hờ hững, cũng có chút lạnh lùng : "Nhãn lực ngươi tồi. Song kiếm khách là việc của đại trượng phu, thân thể tiểu nhi quá mức yếu ớt."

      Từ trong ánh mắt đầy chờ mong của Vệ Lạc, y nhìn thấu ý đồ lần này của nàng.

      Vệ Lạc có chút thất vọng, vốn nàng nghĩ rằng mình có điểm nổi trội, khiến cho Cao Dật này coi trọng, cùng lúc chỉ điểm nàng ít. Chẳng ngờ y lại phản ứng như thế.

      Cao Dật nhìn chăm chú Vệ Lạc cái rồi xoay người bước , phía trước, y bỏ lại câu, "Dũng khí của ngươi dù lớn, thân thể lại bẩm sinh bé yếu ớt, cho dù có đứng trong hàng ngũ chúng ta, cũng chẳng thể là người trong chúng ta! Vệ Lạc, ngươi trở về , lời này đừng tuỳ tiện ra nữa, tránh cho người ta nghĩ ngươi nhục nhã họ."

      Vệ Lạc kinh ngạc nhìn theo Cao Dật nhanh chân rời .

      Nàng vẫn nhúc nhích, cho đến hồi lâu mới rũ mắt xuống, cúi đầu : "Người sức yếu thể thành kiếm khách sao? ràng phải thế."

      Nàng cảm giác rằng quan điểm của thời đại này hạn hẹp, nàng cố chấp cho rằng mình nhất định có thiên phú nào đó hiếm thấy.

      Vệ Lạc mím chặt môi, quay đầu nhìn về phía trường luyện võ, thầm nghĩ: người dạy người dạy, dù sao nơi này cũng chẳng cấm người ta quan sát, tôi cũng tin là mình học được!

      Vốn nàng đến được quý địa từng kinh qua tử vong và chém giết, tại sốt ruột muốn lớn mạnh lên. Khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc ngẩng lên, đè nén khó chịu do Cao Dật mang đến, chuyên chú quan sát tỷ thí trong sân.

      Có tiểu mỹ nhân vây xem khiến nhóm kiếm khách hết sức hăng hái, bọn họ chia làm hai đội, từng người tiến hành tỷ thí. Mỗi lần phân thắng bại đều nhận được loạt tiếng cười duyên thán phục của các thiếu nữ.

      Sau khi tỷ thí lúc lâu, mỹ nhân đứng lên. Nàng lắc eo thon, làn thu thuỷ dịu dàng nhìn kiếm khách áo gai tuấn lãng đoan chính trong sân. Khi nhận thấy kiếm khách đó cũng chuyên chú nhìn mình, đôi mắt mỹ nhân đong đưa, cho kiếm khách cái liếc đầy câu hồn rồi xoay người kiều thướt tha ra.

      Mỹ nhân vừa , hai mắt kiếm khách kia lập tức sáng lên, tinh thần chấn động mạnh. thu kiếm 'vèo' tiếng rồi đuổi theo mỹ nhân. mới bước đám người đột nhiên phá lên hoan hô, gào to ầm ĩ.

      Kiếm khách kia cười hì hì, quay đầu lại chắp tay trước ngực với đám người ầm ĩ reo hò, sau đó chạy nhanh vài bước biến mất sau bóng cây.

      Ngay sau đó lại có mấy người lần lượt rời . Vệ Lạc trợn mắt há mồm mà nhìn, nàng phát trong hai mươi nữ tử kia, chọn được kiếm khách rời chỉ có ba bốn người.

      Mọi người giải tán, trường luyện võ liền yên tĩnh trở lại. Vệ Lạc lặng lẽ chuồn êm vào giữa sân.

      kiếm khách chân trần lau kiếm của mình, nhìn Vệ Lạc đến gần tính mở miệng hỏi thấy nàng cúi người, bắt đầu tìm nhặt mấy đoạn kiếm, nhánh cây và hòn đá mặt đất.

      Hoá ra là tạp công!

      Kiếm khách liếc nàng cái, cất kiếm cẩn thận rồi xoay người rời .

      Vệ Lạc khom người chăm chú dọn dẹp lại trường luyện võ, nàng dọn sạch giữa sân, mấy đoạn kiếm bị nhóm kiếm khách đánh gãy đều thu hồi lại, cất ở tạp phòng phía gần sau núi.

      tại nàng làm việc của tạp công. Có điều trước kia chuyện dọn dẹp trường luyện võ kiểu này đều là nhóm kiếm khách thấy người tạp công nào, cố ý cầu đối phương mới được tiến vào, nào có giống Vệ Lạc chủ động ngay như thế? Bởi vậy khi nàng dọn dẹp thỉnh thoảng lại có kiếm khách tò mò nhìn về phía nàng cái, thầm gật đầu.

      Vệ Lạc dọn xong, từ trong đám kiếm gãy chọn được thanh vốn là đoạn kiếm đồng bị gãy. Đoạn kiếm gãy này được làm hoàn toàn từ đồng đen, đồng có thể chế thành tiền, hơn nữa kiếm này nấu lại có thể thành kiếm tốt. cần hỏi Vệ Lạc cũng biết thứ này được thu hồi, bởi vậy lúc lấy nàng rất cẩn thận.

      Cầm lấy thanh kiếm này, Vệ Lạc xoay người vào trong rừng cây.

      Tạp phòng vốn gần phía sau núi, ít người lui tới, đường đến, Vệ Lạc chỉ nghe tiếng chim hót líu lo.

      Nàng ra sau núi trăm năm mươi thước mới dừng lại. Vệ Lạc quay về ánh mặt trời, chậm rãi giơ lên trường kiếm trong tay, cảm nhận tinh tế.

      Kiếm trong tay nàng nặng chừng năm sáu cân, nắm trong tay có chút cố sức, Vệ Lạc mới giơ nó chưa tới năm phút đồng hồ mà tay mỏi nhừ, hổ khẩu(1) trướng đau, chi đến cầm nó múa may.

      (1)khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ

      Vệ Lạc cau mày, nghĩ thầm: chẳng trách bọn họ đều mình quá mức gầy yếu, thể học kiếm. Mới chỉ nâng kiếm phải dùng lực rất nhiều, nếu thực học múa kiếm, thể nào cũng nện hỏng người cho xem.

      Vệ Lạc ném kiếm xuống đất, nhìn chằm chằm nó lại muốn : ngay cả kiếm mình cũng nâng được! Nàng cắn môi, trong đầu xuất hình ảnh Cao Dật tung ra kiếm kia, lại hâm mộ: mình thể bỏ cuộc, mình còn muốn học kiếm! Thân thể yếu ớt sao? Mình có thể rèn luyện mà.

      Nàng ngồi xổm xuống nhặt kiếm lên, cảm giác khối lượng nặng nề của nó, lại muốn : nếu có thanh kiếm tốt rồi.

      Trước kia nàng chỉ cầm qua kiếm đồ chơi, chưa từng để ý đến các binh khí linh tinh khác, càng biết chính xác thanh kiếm chân dùng làm vũ khí nặng bao nhiêu. Thế nhưng xã hội đại có thép, hơn cả thép là hợp kim, đoán rằng kiếm nhất định có.

      Vệ Lạc lại buông kiếm, đứng lên lại trong rừng cây.

      Mới vòng vo được hai bước, khoé mắt nàng lại liếc đến mấy nhánh cây đầy trong rừng, bỗng nhiên nghĩ ra: đúng rồi, việc gì phải phiền não? Mình vừa rèn luyện thân thể, vừa vót lấy ít kiếm gỗ, kiếm trúc luyện tập, rồi có ngày dùng được thanh kiếm đồng này.

      Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng tốt hơn hẳn, vì thế bẻ nhánh cây, dùng đoạn kiếm gọt chế tại chỗ.

      Vệ Lạc chưa từng làm qua nghề mộc, kiếm đồng trong tay lại quá nặng, nàng giằng co tới gần ba canh giờ, mãi đến khi mặt trời bắt đầu ngả Tây, mùi hương thức ăn bay tới, nhánh cây trong tay nàng mới miễn cưỡng ra hình thanh kiếm.

      Hoạt động chút hai chân tê rần, Vệ Lạc cất kỹ kiếm đồng và kiếm gỗ, xoay người quay trở về.

      Thân thể này quả quá yếu, hơn nữa tim hoạt động cũng có vấn đề. Vệ Lạc mới chạy được chục bước tức ngực, họng rét run. Nàng vội vàng dừng bước, bên ổn định hô hấp, bên từ từ về.

      Thời điểm qua trường luyện võ, nhìn trong sân trống , nàng đột nhiên nghĩ: biết những người luyện kiếm có phương pháp hô hấp hay ? Hoặc là họ có nội công? Nếu mình có thể lấy được phương pháp hô hấp và nội công để luyện tập, chẳng phải so với đơn thuần rèn luyện thân thể tốt hơn gấp mười lần?

      Nghĩ tới đây, lòng nàng đập loạn 'thình thịch', tràn ngập chờ mong. Thế nhưng kiếm khách cũng hề là người dễ chọc, coi như bọn họ thực có biện pháp, mình lấy được cũng khó. Ừ, gặp được Thập Thất phải tìm hiểu cái mới được.
      Nhã Tịnh, ZjnZjn, Tử Mặc11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :