1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi vợ để yêu - Kim Tinh(10/10) HOÀN ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      chủ muốn làm con dâu nuôi từ bé.” Dọc đường tràng, thực ra chỉ có cái này là trọng điểm.

      Nhuế Lập Ngôn kinh ngạc, có thể làm con dâu nhà họ Nhuế là điều rất nhiều con nhà quyền quý mong muốn, thế nhưng bé………

      “Tại sao cháu muốn?”

      “Cháu………..” Ninh Hinh Nhi vốn muốn kêu to nhưng thấy khí chất sang trọng của Nhuế Lập Ngôn, trong lòng căng thẳng, khỏi bật thốt lên, : “Cháu sợ……….”

      Nhuế Lập Ngôn sững sờ, sau đó cười tiếng, sai, biết tại sao Nhuế Diệp lại thích bé này, đôi mắt trắng đen ràng, có dục vọng, có dã tâm, rất chân thành, chân thành đến mức khiến lão hồ ly thương trường như cũng cảm thấy mình là kẻ khốn nạn tội ác tày trời thể tha thứ.

      “Ngài Nhuế………..” Bác Trần thấy Nhuế Lập Ngôn tức giận mà còn cười, lo lắng tức giận quá nên chập mạch rồi.

      sao, sao, bé này rất tốt, ông đưa nó gặp ‘chồng tương lai’ của nó .” Nhuế Lập Ngôn cười , nghĩ, bé này nhất định rất kinh ngạc, mà Tiểu Diệp cũng rất kinh ngạc.

      Nếu phải tính cách Tiểu Diệp trầm lặng, có hứng thú với những vật xung quanh, cũng vội vã như vậy, cho cậu tìm con dâu nuôi từ bé, ràng là thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng lại vô dục vô cầu như lão già, hại lo lắng gần chết, cái tuổi này con trai phải hay tán , kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng rất thú vị, nhưng cháu trai như vậy.

      Công thêm sức khoẻ Tiểu Diệp tốt, mà thể ở cạnh chăm sóc Tiểu Diệp, quyết định tìm bé, tốt nhất là ngưởi Tiểu Diệp thích, như vậy sợ nhà họ Nhuế có ai nối dõi.

      Nhưng nếu như sau này Tiểu Diệp thích ….., vẫn chăm sóc bé này tốt, dù sao dành thời gian tốt đẹp nhất của mình cho Tiểu Diệp.

      “Vâng” dọc theo đường , bác Trần vẫn tiếp tục “kéo cày”, kéo “bò” lên lầu hai.

      “Đừng! muốn……… Buông ra……….”

      Ninh Hinh Nhi bị kéo tới gian phòng cuối lầu hai, bác Trần gõ cửa mấy lần rồi mở cửa.

      Bên trong rất yên tĩnh, cả phòng tiếng động làm Ninh Hinh Nhi ngửi thấy mùi nước sát trùng như ở bệnh viện, đột nhiên im lặng.

      “Đó, đó là cậu chủ, cậu chủ khoẻ nên ngủ.” Bác Trần .

      Ninh Hinh Nhi bỗng nghĩ tới ba, mẹ gặp tai nạn xe nằm giường bệnh, mà ở ngoài phòng bệnh, thành tâm cầu nguyện, chỉ cần ba, mẹ tỉnh lại, về sau ngoan ngoãn, làm ồn, gây khó. Nhưng trời cao nghe được lời cầu nguyện của , ba, mẹ tỉnh lại, mà trở thành nhi ai muốn, ai thương.

      Bác Trần buông tay ra, Ninh Hinh Nhi tự chủ đến bên giường, đột nhiên cúi đầu hô lên: “.”

      Sáng này thấy trai này, giờ phút này lại suy yếu nằm giường, sắc mặt tái nhợt làm đau lòng.

      ?” , thấy cậu có phản ứng, quay đầu hỏi bác Trần: “ ngủ thiếp ạ?”

      Bác Trần biết hai người gặp nhau, nhưng thấy Ninh Hinh Nhi ghét cậu, ông liền an tâm, cậu chủ có bạn, vì sức khoẻ yếu, ngay cả việc học cũng mời gia sư đến nhà dạy, quả nhiên còn ngài Nhuế dự liệu trước.

      chủ, hay là chúng tar a ngoài .”

      “Bác quan gia, trai chính là chồng tương lai của con sao?” Giống như be, mẹ?

      “Đúng nha.” Bác Trần gật đầu.

      Nghiêng đầu, bĩu môi, Ninh Hinh Nhi suy nghĩ lát, : “Bác quản gia, con thích làm vợ trai.” Bởi vì trai là người tốt.

      Mặt bác Trần cứng lại, nghĩ thầm, bây giờ trẻ con trưởng thành sớm vậy sao? Hay là đây chính là vừa thấy trong truyền thuyết?

      “Bác quản gia, hình như trai tỉnh.” Ninh Hinh Nhi hưng phấn như phát vùng đất mới, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm thiếu niên.

      Nhưng Ninh Hinh Nhi thất vọng rồi, vì Nhuế Diệp vẫn chưa tỉnh, chỉ là đổi tư thế, đầu quay về phía họ.

      “A!” Ninh Hinh Nhi đột nhiên cười, “Con biết rồi.”

      “Biết cái gì?” Đầu của tiêu quỷ này có rất nhiều thứ linh tinh, dọc đường giằng co với ông ít, bây giờ thần thần bí bí, biết suy nghĩ gì.

      “Lúc bé, mẹ đều kể cho con chuyện ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ đó.”

      “Hả?” Cho nên phải nó định………

      “Hi hi.” Ninh Hinh Nhi chu cái miệng nhắn, rụt rè nhưng nhanh chóng bò lên giường, mà bác Trần trung thành và tận tâm hai lời giúp tay.

      đè xuống môi cậu, cứ như vậy, Ninh Hinh Nhi ngây ngốc tặng nụ hôn đầu của mình cho ‘Người đẹp ngủ’ giường.

      Trong lúc ngủ mê, Nhuế Diệp hô hấp bình thường, đột nhiên ngửi thấy mùi trái cây, sau đó môi cậu bị đè nặng, ngực cậu cũng bị ép, cậu bỗng tỉnh lại, cho rằng bị quỷ đè, sợ đến mức toát mồ hôi.

      Sau khi hô hấp bình thường, cậu vừa ngẩng đầu lên, thấy quản gia đứng đó xa, còn có ngồi giường cậu………

      Cậu nhìn lầm chứ? Là gặp lúc sáng?

      “Bác Trần?”

      Chương 3.1

      Editor: Khưu Uy Uy

      “Chú à, rốt cuộc chuyền này là thế nào?” Nhuế Diệp ngồi trong thư phòng, nhìn Nhuế Lập Ngôn làm việc, cậu biết chú hi sinh rất nhiều vì cậu, vì nhà họ Nhuế, cho nên cậu luôn nghe lời chú, nhưng nghe lời cũng phải có giới hạn.

      phải lúc trước chú bàn với cháu, tìm cho cháu để làm con dâu nuôi từ bé sao?” Đối mặt với cháu trai đánh thương, Nhuế Lập Ngôn tạm thời bỏ qua công việc.

      “Đúng vậy.” Nhuế Diệp gật đầu.

      “Cháu cũng đồng ý, nhưng chúng ta vài nhi viện, cháu đều thích đứa bé nào.” Nhuế Lập Ngôn cau mày, Nhuế Diệp trưởng thành sớm rất vui, nhưng cậu từ giam mình trong thế giới của mình đồng ý.

      Đương nhiên rồi, cậu phải kẻ trẻ con, làm sao có thể có hứng thú đối với đứa trẻ như vậy, trong lòng Nhuế Diệp thầm oán.

      “Cho nên chú chỉ có thể tự quan sát, chú thấy cháu ghét bé kia nên chú quyết định cho con bé đến nhà họ Nhuế làm con dâu nuôi từ bé.” Nhuế lập Ngôn tận tình giải thích.

      “Nhưng chú à, ấy như vậy, ngay cả con dâu nuôi từ bé cũng biết là cái gì, huống chi về sau lớn lên…….” Đôi lúc Nhuế Diệp đành bó tay với Nhuế lập Ngôn cố chấp cùng mê tín, sức khoẻ cậu tốt, cho nên chú muốn tìm cho cậu con dâu nuôi từ bé, chăm sóc tốt cho cậu, theo cách gọi mê tín đây là xung hỉ.

      Sức khoẻ cậu tốt cũng phải chuyện ngày ngày hai, kể từ khi ba mẹ qua đời, sức khoẻ cậu càng yếu, nhưng cậu cho rằng cách mê tín này giúp cậu khoẻ mạnh hơn.

      “Chuyện này cháu cần lo, chú muốn Tiểu Hinh, ùm, nên gọi như vậy, chỉ cần Tiểu Hinh có thể chăm sóc tốt cho cháu, coi như về sau cháu thích nó, chú cũng bạc đãi nó, chú cho nó nửa đời sau phải lo nghĩ.” Nhuế lập Ngôn phải thương nhân quá hiểm độc, theo cách khác ích kỷ, nhưng cố gắng làm người khác tổn thương xuống mức thấp nhất.

      Nghe chú , chỉ cần cậu thích bé đó, chú cho bé kia khoản tiền rồi đuổi , nhưng như vậy có quá tàn nhẫn với ?

      “Cháu yên tâm , nghe quản gia , bé rất thích cháu, nếu như cháu cũng thích tốt, nếu chú sắp xếp ổn thoả.” Nhuế Lập Ngôn cái gì cũng tốt, chỉ quá thương đứa cháu này, có lúc quá cưng chiều làm người khác biết máu lạnh vô tình.

      “Chú………” Khuôn mặt Nhuế Diệp biểu lộ đồng ý.

      “Được rồi, cháu nghỉ , uống hết canh thuốc chị Lâm làm .” Nhuế lập Ngôn ra lệnh, rồi cúi đầu xem tài liệu.

      Nhuế Diệp nắm chặt tay, chỉ có thể đè nén bất mãn trong lòng, xoay người về phòng, vừa vào phòng, nhìn thấy bé kia ngồi ghế salon.

      , về rồi.” bé rất vui vẻ, hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, chỉ có cậu làm có cảm giác ở nơi này, mình.

      Vừa gặp mặt, có cảm tình với cậu, có lẽ bề ngoài đẹp trai của cậu làm hạ thấp phòng bị, có lẽ vì trong mắt cậu có đơn giống , rất thích cậu.

      Hơn nữa còn phát , cậu ăn ở hai lòng, bên ngoài đối xử lạnh nhạt với , nhưng cậu cố ý bảo bác quản gia đưa ăn ngon, còn tắm thơm mát, cho nên cậu có thích chăng?

      Nhuế Diệp thể lạnh nhạt với , vì nhìn , cậu có cảm giác áy náy, “Tại sao em ở đây?”

      “Bác Trần sau này em là vợ , cho nên phải ở cùng với .” Ninh Hinh Nhi hơi thẹn thùng nên hai má đỏ bừng, dáng người cậu rất đẹp, chỉ hơi gầy, nhưng thấy cậu đẹp nhất là được rồi.

      “Em….. Em biết như vậy có nghĩa là gì ?” Nhuế Diệp ít khi chuyện, cảm thấy mình bị dụ dỗ bởi tính cách ngây thơ của này.

      “Biết ạ, giống như ba, mẹ vậy.” Làn da mềm mại trắng như tuyết lên chút sắc hồng như quả táo.

      “Vậy em………..” Nhuế Diệp cảm thấy mình điên rồi, cậu lại thảo luận vấn đề này với bé.

      “Em nguyện ý mà.” Dường như biết cậu muốn hỏi gì, Ninh Hinh Nhi vội vàng đứng lên, giơ tay giống như học sinh giơ tay phát biểu trong giờ học.

      “Em…………” Mặt Nhuế Diệp tái nhợt hơi đỏ ửng, cậu biết mình nhìn tệ, có lúc đường, cũng ít thiếu nữ quay đầu nhìn cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được đứa bé “tỏ tình”.

      à, em chưa tự giới thiếu, tên em là Ninh Hinh Nhi, năm nay mười tuổi.” Ninh Hinh Nhi được tự nhiên, sở dĩ chờ ở đây, vì bác quản gia chưa giới thiệu mình, hơn nữa bé lễ phép, nên ở đây chờ cậu trở lại, chủ động làm bạn với cậu.

      “Ừ.” Nhuế Diệp chưa có kinh nghiệm chung sống ucnfg đứa trẻ, chỉ có thể dịu dàng gật đầu.

      “Vậy tên gì?”

      là Nhuế Diệp, năm này mười lăm tuổi.”

      Ninh Hinh Nhi cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên cầm lấy giấy bút bàn, “ à, tên em biết như vậy nè.”

      Nhuế Diệp nhìn tờ giấy, thế này gọi là viết sao, đường bút là vạch, ghép lại có thể coi là chữ, cậu cười, gì, cũng học , cầm bút lên, “Đây là tên .”

      Ninh Hinh Nhi biết ít chữ nên biết chữ ở , rất nghiêm túc gật đầu, “Em biết rồi, em nhớ kĩ tên .”

      Nhuế Diệp cười, vỗ đầu , lại kinh ngạc vì tóc rất mượt, kìm lòng được dừng lại, sờ mái tóc như tơ lụa làm cậu thích buông, Ninh Hinh Nhi phát gì vì nghiêm túc nhớ tên cậu.

      “Hinh Nhi, em có học ?”

      “Vốn là có, nhưng……..” Từ khi đến nhi viện được học nữa, nhớ đến cảnh tan học ba mẹ dắt tay về, đỏ mắt.

      “Vậy sao, vậy sau này em học ở nhà cùng .” Cậu cũng cần học, nhưng cơ thể suy yếu cho nên học ở nhà.

      “Có ?” Mắt Ninh Hinh Nhi sáng lên, hô to: “ tốt quá!”

      Ở trong ngôi nhà xa lạ này, cảm thấy tồn tại của cậu như viên thuốc an thần, phải ngoan ngoãn nghe lời, chắc cậu cũng thích đứa bé nghe lời.

      Nhuế Diệp cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn bé đáng .

      ra có đứa em cũng tốt. Mặc dù bây giờ la hét muốn làm vợ , nhưng vì hiểu chuyện, đợi lớn lên, từ từ hiểu.

      Nhà họ Nhuế có hai em, Nhuế và Nhuế Lập Ngôn có tình cảm em rất tốt, nhưng Nhuế và chị dâu đều chết trong tai nạn xe, lúc ấy Nhuế Lập Ngôn du lịch thế giới, nghe được tin dữ, liền vội vàng quay về.

      Sau khi tang lễ của cả và chị dâu kết thúc, chủ động quản lý công ty Nhuế Thị, vừa xử lý việc lớn trong công ty vừa phải chăm sóc cháu trai còn .

      Mà sau lần cháu trai bị sốt, nhận ra việc quan trong, bây giờ tạm quản lý công ty Nhuế Thị, nhưng nếu cháu trai có chuyện hay, như vậy công ty Nhuế Thị co ai tiếp quản?

      có ý nuốt trọn công ty, hơn nữa có chủ nghĩa kết hôn, người nối nghiệp tập đoàn Nhuế Thị nhất định là Nhuế Diệp, cho nên cháu trai khoẻ mạnh là quan trọng nhất, nếu khoonga nh liều chết, làm việc phân biệt ngày đêm còn ý nghĩa.

      Vì vậy Nhuế Lập Ngôn quyết định tìm cho Tiểu Diệp còn dâu nuôi từ bé, dĩ nhiên chuyện này cũng phải được Tiểu Diệp đồng ý, nếu sợ sau này cậu phản đối, dù sao cũng là thiếu niên mười lăm tuổi, có ý nghĩ của riêng mình, nếu hiểu , chắc chắn cậu kẻ phản nghịch, như vậy rất hổ thẹn với cả, chị dâu.

      Cho nên mới ý nghĩ của mình với Tiểu Diệp, ngoài dự đoán, Tiểu Diệp đồng ý, chỉ có cầu, chính là phải chọn người cậu thuận mắt, lúc đó nghĩ nhiều, vội vàng đồng ý.

      Kết quả ra đằng sau cầu của Tiểu Diệp có che giấu mục đích, đó là “kéo dài”, hại thiếu chút nữa mắc bẫy, vì vậy, mới hoặc làm, làm phải làm cho xong nên nhận nuôi Ninh Hinh Nhi, vì thế mới gừng càng già càng cay.

      tại Nhuế Lập Ngôn thể bội phục quyết đoán của mình, quả nhiên Tiểu Diệp ghét bé này, chuyện với bé rất hợp, mà Tiểu Hinh chăm sóc Tiểu Diệp rất tốt.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      , bác quản gia uống sữa rất tốt, cũng uống .” Ninh Hinh Nhi bưng ly sữa tươi đến trước mặt Nhuế Diệp.

      Nhuế Diệp nhìn ly sữa tươi, ly nước chanh bàn khỏi bật cười, nhưng mà cậu chưa kịp cười ra tiếng, Nhuế Lập Ngôn cười to, “Tiểu Hinh, Tiểu Diệp cũng phải thùng nước, mới sáng sớm làm sao uống hết đây?”

      được ạ, ly cũng được bỏ, sữa tươi bổ sung canxi, mặc dù bây giờ ấy cao hơn cháu, nhưng lúc cháu mười lăm tuổi nhất định cao bằng ấy, nếu như ấy lùn hơn cháu, phải rất đáng thương sao; nước chanh bổ sung vitamin, nên thể thiếu.” Ninh Hinh Nhi đâu ra đấy.

      “Hả? Ai dạy cháu vậy?” Nhuế Lập Ngôn vừa cười vừa ăn trứng ốp lếp.

      “Là bác quản gia ạ.”

      A, cho nên….. Nhuế Lập Ngôn nhìn gương mặt kiên trì của Ninh Hinh Nhi, quay đầu nháy mắt với Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp, cháu nên ngoan ngoãn uống hết .”

      Nhuế Diệp thở dài, từ từ uống hết, lầu bầu trong miệng: “Bà quản gia .”

      Nghe vậy, Ninh Hinh Nhi kiêu ngạo hất đầu, cho rằng được xưng là bà quản gia rất vinh dự.

      “Ha ha.” bàn ăn nhà họ Nhuế lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy, Nhuế Lập Ngôn cười, “Tiểu Diệp, chú ghi danh cho cháu và Tiểu Hinh vào học viện tư thục Thánh Đức.”

      Lúc đầu Nhuế Lập Ngôn định để họ học ở nhà, nhưng suy nghĩ đến vấn đề xã giao sau này nên quyết định để họ đến trường học, thể thu hẹp phạm vi giao tiếp của họ trong nhà họ Nhuế.

      “Vâng, được ạ.” Học viện tư thục Thánh Đức là trường bao gồm tiểu học, trung học và cao học, quy định nghiêm ngặt, mà cậu cũng có thể làm bạn cùng Ninh Hinh Nhi.

      “Như vậy, cháu có thể học cùng trường với ?” Ninh Hinh Nhi chỉ quan tâm đến vấn đề này.

      “Đúng vậy, kẹo kéo.” Nhuế Lập Ngôn cười trêu .

      “Hừ, chỉ cần có thể học cùng trường với ấy, cháu thèm quan tâm.” Ninh Hinh Nhi dí dỏm phản bác.

      “Đúng, đúng.” Nhuế Lập Ngôn cười to, còn Nhuế Diệp im lặng ăn sáng.

      Ninh Hinh Nhi ở nhà họ Nhuế năm năm, đến khi mười lăm tuổi cơ thể dần có đường cong thiếu nữ, hành động cử chỉ cũng thẹn thùng như thiếu nữ, nhưng tính tình vẫn như trẻ con.

      Hôm sinh nhật mười lăm tuổi của , mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật, cũng được tặng rất nhiều quà.

      Ban đêm, tất cả mọi người ngủ, bóng đen xuống dưới, bưng ly nước chanh, tới phòng Nhuế Diệp, cẩn thận đặt ly nước chanh xuống tủ đầu giường, lúc chuẩn bị Nhuế Diệp tỉnh lại.

      “Hinh Nhi?” Trong bóng tối vang lên giọng .

      “A, bị phát rồi.” Ninh Hinh Nhi ảo não hô .

      Nhuế Diệp cười, bật đèn đầu giường lên, lập tức ánh đèn chiếu sáng phòng.

      “Người ta lo nửa đêm muốn uống nước.”

      biết, cảm ơn em.” Nhuế Diệp nhìn ly thuỷ tinh có mấy lát chanh lơ lửng, sau đó chìm xuống.

      “A Diệp.”

      “Hả?” Nhuế Diệp cau mày, bé này chưa bao giờ gọi cậu như vậy, luôn kêu cậu là , nhưng bây giờ lại kêu tên cậu?

      “Từ nay về sau em muốn gọi là A Diệp.” Ninh Hinh Nhi dịu dàng .

      Nhuế Diệp thờ ơ gật đầu.

      “A Diệp, có phải chú muốn du học?” Ninh Hinh Nhi bĩu môi bất mãn hỏi.

      biết sau khi Nhuế Diệp tròn mười tám tuổi, chú thường giao vài chuyện trong công ty cho cậu xử lý, Nhuế Diệp rất bận, vội làm bài tập rồi xử lý chuyện công ty, dám quấy rầy cậu, chỉ cần ở cùng cậu, thoả mãn.

      “Làm sao em biết?” Vừa ăn mừng sinh nhật Ninh Hinh Nhi xong, chú gọi cậu vào thư phòng, hi vọng cậu có thể ra nước ngoài học cách quản lý công ty, sau đó về nước quản lý công ty.

      “Em…….. Em nghe lén.” ấp úng .

      “Về sau đừng làm vậy, thích, biết chưa?” Nhuế Diệp véo mũi .

      “Biết rồi, về sau em làm vậy nữa, vậy………..” Mắt chớp chớp, “Vậy muốn sao?” Lòng bất an, lo lắng yên.

      “Ừ, nghe lời chú.”

      được!” Ninh Hinh Nhi vừa nghe, luống cuống, “ , vậy em làm thế nào?”

      Nhuế Diệp sững sờ, sau đó lại cười, “Em là cái kẹo cao su to đùng, quả nhiên thể bỏ.”

      “Đừng trêu em, em đó, A Diệp, đừng bỏ em có được ?” Dưới tình thế cấp bách, Ninh Hinh Nhi thổ lộ tình cảm nhiều năm của mình.

      Nhuế Diệp ngạc nhiên mới lạ, , phải cậu sợ chết rồi, “Em gì?”

      “Em………..” Ninh Hinh Nhi cắn môi, đôi mắt như muốn lại thôi nhìn cậu, bây giờ , về sau có phải còn cơ hội ?

      Ninh Hinh Nhi lấy hết dũng khí, , “Em thích , A Diệp, em rất thích , em muốn làm dâu nuôi từ bé của , em còn muốn về sau được kết hôn với , em…..”

      “Hinh Nhi!” Nhuế Diệp lạnh lùng quát, nhìn thấy mắt đỏ ửng, cậu chợt nghĩ có phải mình quá nghiêm khắc , cậu mềm giọng lại: “Hinh Nhi, em còn , em hiểu, em………” Lời chưa xong bị đôi môi mềm mại, nhắn của Ninh Hinh Nhi ngăn lại, cánh tay trắng mềm ôm chặt cổ .

      Dù sao Nhuế Diệp cũng là người đàn ông hai mươi tuổi đầy tinh lực, đối mặt với nhuyễn hương ôn ngọc, cậu còn chưa kịp phản ứng đôi tay vô thức ôm lấy eo , thậm chí còn làm gần cậu hơn, lè lưỡi cuốn lấy cái lưỡi thơm tho xấu hổ của .

      “A…….” Ninh Hinh Nhi nhàng ưm tiếng, bị cậu nhiệt tình thuyết phục, cả người mềm nhũn ra, ngã vào lòng cậu, bị động thừa nhận gió lốc nhiệt tình như cuốn sạch người .

      Tuổi trẻ chịu nổi cố ý hấp dẫn, nửa dưới tự nhiên nổi phản ứng, Nhuế Diệp như bị mất hồn, cậu biết mình làm gì, như lén lút thử trái cấm, cậu chỉ cảm thấy có lượng khí nóng xông thẳng lên đầu khiến cậu thể suy nghĩ.

      Tay cậu bất tri bất giác đưa vào trong áo ngủ , da thịt mềm mại làm lòng cậu chấn động, mềm mại như vậy, nhẵn nhụi như vậy, cậu thích vuốt ve buông tay.

      Nụ hôn nóng bỏng của cậu rơi vào cổ , xương quai xanh, rồi đến ngực trắng như tuyết, cậu khẽ dùng lực, đột nhiên cảnh mai trắng trong tuyết xuất trước mắt cậu.

      Ngón tay run rẩy, từ từ sờ nụ hoa đẹp đẽ của , giống như đè lên chốt mở cửa thần kỳ, cơ thể kiều mỵ bỗng run lên, cổ họng thiếu nữ phát ra thanh tinh tế, tất cả hối thúc cậu đắm chìm trong đó.

      “A Diệp………” gọi , làm cho người đàn ông đắm chìm trong dục vọng tỉnh lại, Nhuế Diệp đẩy thiếu nữ trần nửa người ra, mở to mắt dám nhìn , kéo chăn đắp cho .

      “Em mau!” Cậu cắn răng, chịu đựng lửa dục trong cơ thể, gương mặt đầy kiềm chế.

      Đáng tiếc đứa bé Ninh Hinh Nhi hiểu, cho rằng cậu ghét , nhất thời hai mắt đầy nước, “…….”

      mau!” Quát to tiếng, Ninh Hinh Nhi sợ hãi cuống quýt mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.

      chưa từng thấy Nhuế Diệp tức giận như vậy, xấu hổ và căm uất, Ninh Hinh Nhi chạy trối chết về phòng mình, sau khi đóng cửa lại, vẫn cảm thấy an toàn, vội vàng rúc vào chăn, người ngừng run rẩy.

      nghẹn ngào, khóc nấc, nhưng vẫn trốn trong chăn, miệng ngừng la hét: “A Diệp, đừng ghét em……..”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      “Đừng ghét em!” tiếng kêu sợ hãi, Ninh Hinh Nhi tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, chăn ấm áp.

      sờ trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi thở chậm lại, mới bình tĩnh lầm bầm: “Chỉ là mơ, chỉ là mơ………”

      Chỉ là giấc mơ năm năm trước, Nhuế Diệp trở về, phải cần…….. , cần nữa, người bạn rất tốt……..

      Cảnh hai người họ hôn nhau mãnh liệt hồi sáng lại lên trong đầu , vội vàng lắc đầu.

      phải mơ, là , cần nữa, đầu tựa vào chăn, khó chịu nức nở, từ lúc mười tuổi gặp chỉ thích mình , nhưng mười năm rồi, bây giờ nên làm thế nào?

      tình nguyện ở nước ngoài, mãi mãi trở về, ít nhất còn hi vọng, có thể ảo tưởng thích , mực chờ , ôm ảo tưởng chờ , nhưng trở về lại dẫn theo , nên làm gì đây?

      Chỉ là người thân…….. người thân……. Đột nhiên đầu rất đau, ôm chặt đầu, cơn đau nhức nhối hành hạ làm khó chịu.

      “Tiểu Hinh, xuống ăn cơm tối .” Là quản gia Trần.

      “Vâng ạ.” Khó chịu ngẩng đầu lên, giọng vẫn bình thường, khác gì thường này, vì phải nhịn.

      đến giờ ăn cơm tối? nằm giường bao lâu vậy? Đầu choáng váng, lảo đảo bước xuống giường, thay quần áo ở nhà rồi tới phòng ăn.

      Ninh Hinh Nhi còn chưa vào phòng ăn, nghe thấy tiếng cười , chần chừ đứng cách đó xa, cảm thấy lúc này mình như là người ngoài, mà đứng ở đây, ai phát .

      “Tiểu Hinh, mau vào .” Là giọng hiền lành của bác Trần cứu vớt Ninh Hinh Nhi.

      xin lỗi, cháu đến muộn.” Giờ ăn cơm nhà họ Nhuế rất quy củ, từ phi ăn, nếu có người đến muộn.

      “Nhanh ngồi , chờ cháu đấy.” Hình như tâm trạng Nhuế Lập Ngôn rất tốt.

      “Vâng.” Mặt Ninh Hinh Nhi tái nhợt, ngồi đối diện Nhuế Diệp, chỗ lúc trước của bị Đại Lục chiếm mất.

      Nhuế Lập Ngôn chuyện với Đại Lục rất vui vẻ, chỉ có Ninh Hinh Nhi im lặng gì, lẳng lặng ăn cơm.

      “Ơ, tại sao hôm nay cái loa gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn cười trêu.

      “Làm gì có ạ, chỉ là cháu….. mệt mỏi thôi.” Ninh Hinh Nhi làm nũng .

      “Ha ha, chú còn tưởng Nhuế Diệp trở về, cháu vui vẻ ngủ được ba ngày ba đếm đấy.” Nhuế Lập Ngôn vừa ăn cơm vừa quan sát mấy người trẻ tuổi.

      Đại Lục như tiểu thư nhà giàu, cười tự nhiên; còn Ninh Hinh Nhi chỉ cúi đầu, ngừng ăn cơm; Nhuế Diệp càng kỳ lạ, ít khi uống rượu đỏ, rất ít khi uống rượu.

      “Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu.

      “Được rồi, cháu muốn làm thục nữ, chú phản đối, nhưng Đại Lục phải người lạ, cháu đừng khách sáo.” Nhìn thấu tâm trạng của từng người, cuối cùng Nhuế Lập Ngôn nhìn Ninh Hinh Nhi, đứa bé này nên để tâm mấy chuyện vụn vặt tốt hơn.

      Ninh Hinh Nhi ở nhà họ Nhuế mấy năm, Nhuế Lập Ngôn coi như con mình rồi, Nhuế Diệp thích , cũng còn cách nào, “Tiểu Hinh, chuyện lúc trước chú với cháu, cháu định như thế nào?”

      “Chú, chuyện gì vậy?” Nhuế Diệp luôn mở miệng bỗng chuyện.

      “Chú nghĩ lúc cháu hai mươi tuổi cho cháu du học, tại Tiểu Hinh cũng hai mươi tuổi rồi, chú muốn cho nó du lịch, học tập cũng tốt, du lịch cũng tốt, có thêm kiến thức chứ sao.”

      Mọi người im lặng đến đáng sợ, Nhuế Lập Ngôn làm bộ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi len lén nhìn Nhuế Diệp.

      “Quả chú rất có lý, chú muốn Tiểu Hinh nước nào vậy?” Dường như Đại Lục cảm thấy gì nên vẫn cười hỏi.

      “Tuỳ Tiểu Hinh thôi.” Nhuế Lập Ngôn quay đầu hỏi Ninh Hinh Nhi: “Tiểu Hinh, cháu muốn đâu?”

      “Cháu……….” Ninh Hinh Nhi buồn rầu, muốn rời nước, chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ mình ở nước ngoài.

      “Chú, nên để Hinh Nhi ra khỏi nước, cháu cảm thấy giáo dục trong nước rất tốt, mà mình ấy , cháu lo lắng cho an toàn của ấy.” Nhuế Diệp lên tiếng, hợp tình hợp lý.

      Ninh Hinh Nhi mong đợi nhìn Nhuế Diệp, thế nhưng đúng lúc cúi đầu, cho nên hai người nhìn nhau.

      có thể coi cách chứng tỏ muốn ? Ninh Hinh Nhi cười ngọt ngào.

      “Được, chuyện Tiểu Hinh vội, nhưng chuyện của cháu……….” Nhuế Lập Ngôn làm bộ thấy sóng lớn mãnh liệt giữa họ, cũng làm bộ như có chuyện gì.

      “Chuyện của cháu?” Khó hiểu nhìn chú, Nhuế Diệp thấy Đại Lục thẹn thùng cúi đầu, trong lòng căng thẳng, có dự cảm xấu.

      “Trai khôn lấy vợ, lớn gả chồng, cháu dẫn người về, còn gì………” Nhuế Lập Ngôn cười mắng.

      , phải như chú nghĩ đâu ạ.” Đại Lục cắt lời Nhuế Lập Ngôn, “ ra cháu và Nhuế Diệp chỉ là bạn bè.”

      Chỉ là bạn bè? Vài ánh mắt nhìn họ, bạn bè mà mập mờ vậy sao?

      Nhuế Lập Ngôn lấy lại tinh thần, “Ha ha, sao?”

      Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Nhuế Diệp, ra phải quan hệ nam nữ, bị coi như người , cố ý hay vô ý vậy?

      Nhuế Diệp cau mày, cúi đầu gì, tiếp tục ăn cơm.

      Nhuế Lập Ngôn vẫn muốn đùa, thân thiết với Đại Lục: “Nhưng mà chú nghĩ Tiểu Diệp chịu dẫn cháu về, chắc chắn có ý đặc biệt đó.”

      Lạnh lùng liếc mắt người chú thích chơi đùa, Nhuế Diệp chỉ có thể gì, , sợ làm tổn thương tự ái của Đại Lục; , nhất định Đại Lục hiểu lầm, xem ra tí nữa, nên giải thích với Đại Lục.

      Ninh Hinh Nhi thấy Nhuế Diệp lên tiếng, ngược lại yên lặng, tâm trạng mới thoải mái chút lại yên, thức ăn phong phú trước mặt thành hư , nhất thời muốn ăn.

      Thấy Nhuế Diệp im lặng, Đại Lục thẹn thùng, hiểu ra, có lẽ giống như , thích , chỉ là thói quen thôi, Ninh Hinh Nhi bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi kiên trì mười năm nay của mình, có lẽ vì chiếm được nên khó chịu trong lòng, cho nên mới dây dưa với như thế.

      “Hai người rất xứng đôi.” im lặng ăn cơm, Ninh Hinh Nhi chợt như vậy, sau đó khi thả quả bom nổ mạnh như vậy, lại : “Chú à, nước Pháp, cháu muốn Pháp.”

      Nước Pháp và Đài Loan rất xa nhau, như vậy có thể quên được tình say đắm mười năm nay của mình, dùng khoảng cách để đặt dấu chấm hết cho tình có kết quả này, nước Pháp cũng xa nước Nhuế Diệp từng du học.

      sao?” Nhuế Lập Ngôn suy nghĩ nhìn , “Đúng lúc con trai giám đốc Lý ở bên đó, có thể chăm sóc cháu.”

      Tay cầm đũa hơi run rẩy, con trai giám đốc Lý? Tên nhóc bất cần đời đó sao? Dường như Nhuế Diệp hiểu dụng ý của Nhuế Lập Ngôn.

      “Nước Pháp rất tốt đó, phụ nữ đều thích những nơi lãng mạn.” Đại Lục cười .

      Mỗi người cướp tiếng, duy chỉ có Nhuế Diệp gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4
      Editor: Khưu Uy Uy

      Ở trong bồn tắm 20 phút, dùng tinh dầu cỏ huân y để thư giãn, sau đó Ninh Hinh Nhi từ từ đứng dậy, lâu khô người, mặc áo choàng vào, thắt nhanh dây áo rồi ra khỏi phòng tắm.

      “Sao lại ở đây?” Ninh Hinh Nhi cau mày, nhìn người đàn ông ở trong phòng , kiêng kỵ gì nằm giường .

      Nhuế Diệp nhìn từ xuống dưới, thu hết vẻ xinh đẹp sau khi tắm của vào mắt, hồi lâu sau mới mở miệng: “Em muốn nước Pháp?”

      “Đúng vậy.” tới bàn trang điểm, cúi đầu, nghịch vạt áo, nhìn .

      “Tại sao?”

      “Tại sao cái gì chứ, dù sao em cũng muốn giải sầu.” Nghịch vạt áo đủ rồi, cầm đồ dưỡng da lên, bóp ít nhũ dịch, nhàng vỗ vào má.

      “Em hiểu ý chú sao?” Nhuế Diệp nhìn bộ dáng liên quan đến mình của , mắt muốn bốc lửa, nhưng nhìn thấy tràn đầy vẻ mềm mại đáng lửa trong mắt giống trước, cháy càng dữ dội hơn.

      “Chú có ý gì?” Lúc ăn cơm yên lòng, chỉ nghe chú ngừng trêu Nhuế Diệp và Đại Lục là đôi, nghe vào trong tai làm rất khó chịu.

      tới sau lưng Ninh Hinh Nhi, đứng, ngồi, từ góc độ của nhìn xuống, có thể thấy bên trong áo choàng tắm mặc gì, mà đường cong của rất hấp dẫn, rất quân tử nhìn chỗ khác, đôi tay nắm chặt lại.

      “Con trai giám đốc Lý, chú muốn hai người trở thành đôi.” Nhuế Diệp thẳng.

      “À.” Ninh Hinh Nhi nhàng .

      “Em! Em nguyện ý?” Nhuế Diệp nhìn chằm chằm trong gương, nhìn phong tình vạn chủng xoa nhũ dịch lên cổ.

      “Con trai giám đốc lý tốt sao?” Ninh Hinh Nhi hỏi ngược lại.

      phải tốt, tuổi chênh em nhiều lắm, chẳng những biết săn sóc, mà còn lăng nhăng.” Cái tuổi này rất ít đàn ông thích vui chơi.

      “Sinh nhật năm ngoái, chú tổ chức cho em bữa tiệc, em gặp ta, dáng dấp tệ, đàn ông đều thích, đây cũng là chuyện bình thường.” Ninh Hinh Nhi chỉ , có ý che giấu, nhưng Nhuế Diệp lại nghĩ lời giải thích của thành ý khác.

      “Em gặp cậu ta? Gặp lần cũng biết cậu ta tốt?” Nhuế Diệp cất cao giọng.

      “Em ta tốt.” Ninh Hinh Nhi nhíu mày, nghĩ thầm, từ khi nào lại cố tình gây , đạo lý như vậy?

      Thấy ánh mắt bất mãn, Nhuế Diệp mới tỉnh ngộ hành vi của mình buồn cười dường nào, phải đồ ngốc, vì nhất thời đơn mà người khác.

      vào đây chỉ để với em mấy chuyện này?” Ninh Hinh Nhi nhìn mặt nặng nề, hiểu lo lắng của .

      Nếu cần nữa, xa, quay lại, như vậy còn chưa đủ sao? Rốt cuộc muốn thế nào?

      ….” Nhắm mắt lại, vứt bỏ ý nghĩ và cảm xúc nên có, Nhuế Diệp cúi đầu nhìn , “Em muốn Pháp?”

      “Đúng.”

      “Cuộc sống ở nước ngoài rất khó khăn.” là người từng trải, nhớ cũng muốn trải nghiệm chuyện này.

      phải sống rất tốt sao, còn dẫn bạn nữ về?” Ninh Hinh Nhi cố ý nhấn mạnh từ bạn nữ, còn bất mãn đối với giải thích của .

      lo lắng mình dây dưa nên mang bạn từ nước ngoài về để ngăn cản sao? đáng sợ thế ư? có ngốc, có đần cũng có giới hạn, nhìn họ hôn mãnh liệt vậy, cũng biết giữa họ phải quan hệ nam nữ đơn giản.

      Kìm nén ghen tuông, Ninh Hinh Nhi làm bộ quan tâm : “Có lẽ về sau em cũng có thể dẫn bạn nam về, chừng chú rất vui.”

      cho phép!” lạnh lùng , “ cho phép em……..”

      cho phép cái gì? cho phép , cho phép chọc vui, bây giờ lại cho phép em làm chuyện mình thích! Nhuế Diệp, quan tâm quá nhiều rồi!” thể nhịn được lớn tiếng , nổi giận đứng lên, nhìn bằng ánh mắt tức giận.

      Hai người thở dốc nhìn nhau, giống như hai người là kẻ thù, sau đó, Nhuế Diệp giơ tay lên, đè lên bàn trang điểm, cúi xuống, khí nóng từ mũi thở ra phả vào mặt , mặt ngừng lại gần, gần đến mức có thể nghe tiếng thở, tim đập nhanh.

      muốn gì?” Ninh Hinh Nhi nhàng hỏi, hai má đỏ ửng, ràng thích , quan tâm , nhưng ánh mắt , lòng vẫn khỏi mặt hồng tim đập theo từng cử động của .

      buông ra.” Tiếng như muỗi kêu, hai mắt nhìn ngang nhìn dọc, biết nên nhìn nơi nào, có vẻ giọng quát đủ nhưng nũng nịu có thừa.

      Tất cả tâm trí của Nhuế Diệp bị hấp dẫn vì giãy giụa mà lộ cảnh xuân, môi tiến tới gần đôi môi mềm mại, đỏ hồng của , hương vị vẫn như năm đó, khiến say mê.

      Hai cánh môi mỏng nhàng chạm vào , môi hơi nóng, mà môi lành lạnh, có mùi nước chanh quen thuộc, môi như tảng băng dập tắt lửa của , rồi lại đốt lên ngọn lửa nóng khác trong .

      Giống như có kiếp này, chưa tới kiếp sau, Ninh Hinh Nhi bắt lấy cổ , đưa cả người mình đến gần, chiếc váy rộng thùng thình như có như che nhuỵ hoa của , bộ ngực mềm mại của đụng vào bờ ngực bền chắc của .

      Nhuế Diệp cũng khách khí chạm vào eo , dùng sức, nâng ngồi lên bàn trang điểm, đứng ở giữa hai chân , tay nâng mặt lên.

      Ninh Hinh Nhi ý loạn tình mê, biết gì nữa, tay bấu víu vào cánh tay vững chắc của , tay quơ lung tung, cẩn thận làm đổ lọ dưỡng da chưa đắp nắp.

      Tiếng vỡ thuỷ tinh vang lên như ma chú, giải trừ kích tình giữa bọn họ.

      Nhuế Diệp hơi giật mình nhìn tay mình nắm bộ ngực mềm mại của , cái miệng đỏ ửng, mà “em trai” cương cứng cách quần đối diện hoa huyệt của .

      rùng mình, nhanh chóng đẩy ra, khuôn mặt dữ tợn, “Đáng chết!” Rốt cuộc lại làm loại chuyện như vậy với .

      khẽ nguyền rủa gọi về lý trí của Ninh Hinh Nhi, ngây ngốc nhìn vẻ mặt khó coi của , còn áy náy nhìn .

      “Chuyện này……… xin lỗi, Hinh Nhi, ……”

      đột nhiên bừng tỉnh, đây phải lần đầu, trước kia xử lý tốt, vì còn , nhưng bây giờ bỏ chạy nữa, phản kích lại.

      “Tại sao làm vậy?” lạnh lùng hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt tựa nhìn chuyện vừa rồi liên quan đến mình.

      …….. xin lỗi.” lý do, chỉ mực xin lỗi.

      đối với em chỉ có tình dục?” gây .

      , ……….” phải chịu nổi như vậy.

      “Vậy vẫn coi em là người thân?”

      , …. Đúng, em là người thân của .” Thiếu chút nữa, bị ép rồi.

      “Hả, vậy em hiểu.” Ninh Hinh Nhi duy trì tư thế ngồi, đổi, áo vẫn được kéo lên, hề có ý che giấu.

      hiểu cái gì?” Nhuế Diệp khẽ nghiêng người, để phát “dựng lều trại”.

      coi em như người thân, lại còn có…….” cố ý nhìn hạ thân của , “Còn có dục vọng với em.”

      Giống như phát ra bí mật động trời, Nhuế Diệp xúc động loạn… “ chỉ nhất thời xúc động………” tiếp, vì sắc mặt Ninh Hinh Nhi ngày càng khó coi, “, phải……..”

      là đồ khốn kiếp đáng chết!” Nhảy khỏi bàn trang điểm, Ninh Hinh Nhi đẩy mạnh cái, “Ra ngoài cho em!”

      “Hinh Nhi………” muốn giải thích.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      truyện hay quá! mong bạn cố gắng làm tiếp! tks

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :