1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành (Full 243c - Đã có eBook) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Thank nang nhe. Chuc ban nam moi vui ve hanh phuc va thanh cong nhe.
      milktruyenky thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Chất vấn.

      Dòng lũ như sắt thép đen kịt xông vào Nghiệp thành khiến cho đám người bên trong hoảng loạng, chờ đợt nước lũ này vọt qua, sau lưng lại bắt đàu dấy lên tiếng nghị luận.

      Ngồi ở chỗ trong quán rượu, Quảng Bình Vương nhu xinh đẹp tuyệt trần trợn mắt há mồm nhìn màn này, mãi cho đến khi trận nước lũ màu đen kia tiến qua, mới kêu lên thất thanh: "Cao Trường Cung điên rồi?"

      Ở cùng với , là cựu thần trong triều, cựu thần này liếc mắt nhìn Lan Lăng Vương người đầy mũ giáp ôm Trương Khởi vào trong ngực, bình phẩm: " nên vô dục mới bền."

      Cao Trường Cung vì phụ nhân, tiếc công chống đối lại Thái hậu cùng Bệ hạ, cái này gọi là vô dục mới bền?

      Thấy Quản Bình Vương hơi buồn bực, cựu thần này liền nghiêm túc giải thích: "Binh quyền có ở trong tay hay , quan tâm, bệ hạ ghi hận hay , cũng để ý, chỉ quan tâm đến phụ nhân trong ngực kia. Vì phụ nhân này, mà bị bệ hạ thu hồi lại binh quyền mới vừa giao cho , cũng màng....... Mặc dù ương ngạnh, nhưng với tính tình đơn thuần thẳng thắn này, bệ hạ ra yên tâm hơn."

      Quảng Bình Vương cũng chút để ý gật đầu cái, lưu luyến rời nhìn mục tiêu xa, đột nhiên thở dài tiếng, thào mà : "Người này thực là điên rồi." biết sao, nghĩ đến tính tính này của Cao Trường Cung, lại nhìn đến mỹ nhân ta xem như trân bảo mà che chở kia, phiền não hiểu, lập tức giơ bình rượu, ngửa đầu rót vào.

      Nước lũ cuồn cuộn, xông vào phủ Lan Lăng Vương.

      Vừa về tới phủ Lan Lăng vương, Cao Trường Cung liền nhảy xuống lưng ngựa, đem Trương Khởi giao cho A Lục vừa vội vàng nghênh đón xong liền xoay người rời ....——— người tìm về, tại phải giải quyết hậu quả rồi.

      Chuyến này của Lan Lăng Vương mất hết cả ngày. Khi phóng ngựa trở về phủ trời chiều ngã về tây .

      Vừa mới bắt đầu vẫn cảm giác được, càng về sau, càng nóng lòng trở về.

      tiếng cọt kẹt vang lên, nặng nề đẩy cửa viện ra.

      Trong sân, có bóng dáng đẹp như tranh đứng, Lan Lăng Vương liền sải bước về phía nàng.

      Nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Trương Khởi chậm rãi quay đầu lại.

      Nàng mới vừa tắm rửa qua, nước vẫn còn ướt dầm dề dính vào gò má trắng như tuyết, dưới ánh trời chiều, hai mắt như nước hồ thu lẳng lặng nhìn .

      Chỉ mới mấy ngày, mà hai bên má vốn vẫn hồng hào của nàng trở nên tái nhợt cực kỳ.

      Đứng độc trong gió, càng lộ vẻ gầy yếu , Lan Lăng Vương chợt dừng bước lại.

      dịu dàng nhìn nàng , đưa ra hai tay ra, ý bảo nàng đến gần ... ...

      Nhưng Trương Khởi lại bước đến.

      Nhìn , nhìn vẻ mặt phong trần, cằm mọc đầy râu, khuôn mặt này có thể mê hoặc tất cả mọi nữ nhân thế gian, dịu dàng trong mắt có thể khiến con người ta chết chìm ở đó.

      Trương Khởi nhìn vào khuôn mặt tuấn vô song kia, đôi mắt thoáng qua tia sáng lành lạnh, nàng cứ lẳng lặng nhìn , khóe môi im lặng cong cong lên, nhàng mà : "Quận Vương....... duyên phận của ta và ngươi hết, để cho ta thôi"

      Nàng ngay cả Trường Cung cũng gọi.

      Gian khổ nhiều như vậy, vất vả mới về đến bên cạnh , thay vì cái phụ nhân khác mừng rỡ như điên, nàng lại lạnh lẽo đứng nhìn như nhìn người xa lạ. Quá khứ triền miên dịu dàng, quá khứ quyến luyến rời, đều giống như cơn ảo mộng, giống bị chậu nước lạnh đổ xuống từ đầu đến chân. Lan Lăng Vương từ từ rũ mắt, nghiêm mặt nhìn nàng chằm chằm, lát sau mới trầm giọng : "Duyên phận hết? Bốn chữ này là do ngươi quyết định hay sao?" liền cười lạnh : "Ta buông tay hay sao?"

      Nghe lời tràn đầy lệ khí của , vẻ mặt của Trương Khởi lại nhàn nhạt như cũ, nàng ngước mắt liếc cái, lại cúi đầu xuống, gương mặt tuyệt mỹ vô hỉ vô nộ: "Cái này tùy ngươi......." Nàng xoay người, chút để ý bẻ cành dương liễu, vừa vung vẩy vừa : "Nhớ ngươi đồng ý ta rồi đấy, nếu như vợ của ngươi tổn thương ta lần thôi, liền thả ta trở về Trần quốc."

      vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, mà nàng lại còn tâm tâm niệm niệm trở lại cố quốc. Nàng cũng suy nghĩ chút, với vẻ thùy mị kia nàng có thể trở về nơi nào chứ? Ở bên cạnh có chỗ nào tốt?

      Lan Lăng Vương xanh mặt, bởi vì tức giận mà hô hấp khỏi dồn dập.

      Trương Khởi chút để ý đến phía trước, vừa , nàng vừa lẳng lặng : "Quận Vương cần gì phải tức giận, cần gì phải như thế? Chỉ vì phụ nhân thùy mị. Ngươi tội gì bởi vì ta mà đắc tội với Thái hậu, đắc tội với bệ hạ."

      Vừa , nàng là vừa ra xa, nàng biết vì nàng, đắc tội với Thái hậu cùng bệ hạ, lại hề cảm động, chỉ lạnh lùng tới bên dưới cây đào, bụi cây này dựa vào dòng suối , bên cạnh còn có hơn mười tảng đá lớn . Nàng ngồi ở tảng đá, ánh mắt nhìn chăm chú những con cá bơi qua bơi lại, nghiêng đầu, canh liễu trong tay khẽ vung mặt nước, làm cho bọt nước rối rít nổi lên.

      Nét mặt của nàng rất yên tĩnh, chẳng những yên tĩnh, còn mang cả vẻ lười biếng nữa. Làm như biết sải bước bức tới, nàng đưa tay xoa mắt, ra điều rất muốn ngủ, dáng vẻ tim, phổi này làm cho bước chân của Lan Lăng Vương đột nhiên chậm lại, bỗng dưng lại xoay người, bước nhanh mà rời

      Thấy Lan Lăng Vương rời , A Lục vội vàng mang canh mai chua chạy tới. Nàng ta để chén canh xuống, vừa xoa bóp bắp chân cho Trương Khởi, vừa ngẩng đầu lên, lo lắng : "A Khởi, cần gì phải chọc giận vào lúc này chứ?" Nàng ta lại khẽ : "Lan Lăng Vương quan tâm đến ngươi, mấy ngày nay, cũng chưa thấy ngủ qua......."

      Trương Khởi mệt mỏi rũ mắt, giọng đáp: "Ngày đó, lúc với Thái hậu rằng chưa từng nghĩ tới việc muốn kết hôn ta. Ta liền biết đó là lời lòng. Chính ta ở trong lòng , cuối cùng chỉ là sủng cơ có tí hương sắc mà thôi, xứng đứng bên người , xứng đáng với danh phận chính thất của , xứng đồng táng lăng." Lời này được bằng giọng rất thê lương, trống rỗng.

      A Lục vội vàng biện minh: "Nhưng quan tâm đến ngươi, quan tâm đến ngươi mà. Ngươi xem, chỉ bằng lần này, đắc tội với Thái hậu và Bệ hạ."

      Trương Khởi bật cười, lắc lắc đầu, : "Cái này giống nhau. Tính tình của ra rất mạnh mẽ, sinh tồn ở Hoàng thất họ Cao này, lại phải trung hậu. Kết quả, trung để hậu đổi lấy cái gì? tuyên cáo vô số lần, có chết cũng bảo vệ sủng cơ, chỉ chớp mắt liền bị người khác quên . Đây chính là trêu đùa cùng với vũ nhục . Nếu hung hăng đánh trả, tôn nghiêm của coi như hoàn toàn có, khi bước vào sa trường, cũng tướng sĩ nào chịu phục tùng nữa, chứ gì đến chỉ huy tác chiến, rong ruỗi bốn phương. Phải biết rằng, những thứ kia chính là nhiệt huyết nam nhi, họ xem thường nhất chính là loại nam tử ngay cả người phụ nữ và con em của mình cũng che chở được. Người khác làm vậy, Cao Trường Cung tuyệt đối thể khiêu chiến, tuyệt đối thể nhẫn nhịn"

      hơi tới chỗ này, Trương Khởi liền thở gấp, nàng dừng lại, qua hồi lâu, lại bình tĩnh tiếp tục : "... ... A Lục, ta mệt mỏi, lại thất thân, ta tranh, cũng muốn cãi. Nếu như có thể thả ta , chúng ta liền

      trở về cố quốc , nếu như chịu buông tay, ta chỉ sợ liên lụy đến ngươi."


      Nàng cúi người xuống nhè vỗ về khuôn mặt sáng ngời của A Lục, thấp phân phó: "Ngươi ngàn vạn lần được bởi vì chuyện của ta mà ghi hận A Mạc. Nếu như ta có chuyện gì, ngươi lập tức phải tìm , nể tình ta, bảo hộ ngươi chu toàn."


      Khẽ giương khóe môi, Trương Khởi tiếp tục : "Người như A Mạc, co đươc dãn được, thỏa nguyện làm Tề thần, chạy đến nước Chu. Ngươi theo , có thể giữ được tính mạng."


      A Lục đột nhiên hiểu ra, đúng rồi, A Khởi là bởi vì thất thân, cho nên từ đáy lòng, nàng đối với tương lai của mình cùng Lan Lăng Vương còn nửa điểm trông mong. Nghĩ tới đây, A Lục liền thấy đau lòng, khỏi khóc rống lên.


      Nàng ôm lấy hai chân Trương Khởi, nghẹn ngào : "... được, A Khởi chúng ta cùng , cùng nhau trở về Trần."


      "Được, cùng , cùng nhau trở về Trần." Mới có mấy câu như vậy, Trương Khởi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. chỉ là mệt mỏi, bụng còn ê ẩm đau nữa.


      Trương Khởi cảm thấy lo lắng, vội vàng ôm bụng, vịn vào A Lục nhúc nhích.


      Mới có ngày mà nàng cảm thấy đau bụng ba lần. A Lục vội vàng ổn định Trương Khởi, lau nước mắt giọng : "A Khởi đừng sợ, đứa bé có chuyện gì đâu, chắc là bị ngồi xe ngựa quá lắc thôi."


      hồi lâu, Trương Khởi mới mệt mỏi lên tiếng: "Ta biết."


      Lại qua hồi, A Lục đưa mắt nhìn ra hàng liễu, cẩn thận hỏi: "Quận Vương hề hoài nghi chút nào sao?"


      Trương Khởi "Ân" tiếng, đáp. "Đoán chừng lừa được mấy ngày, tại chỉ cho là ta nổi điên." Yên lặng, rũ mắt xuống, khổ sở tiếp: "Ta muốn cho biết ta dã thất thân, mà ta dám... A Lục, đến trình độ này ta vẫn còn dám." nằng lại khàn khàn : "Qua hai ngày nữa, A Lục ngươi theo ta nương nhờ cửa Phật thôi. Phật viết, chúng sinh đều khổ, theo Phật được giải thoát luân hồi cùng mệt mỏi được giải thoát luân hồi cùng mệt mỏi. Ta tin tưởng lần xem sao."


      "Ân, A Khởi, ngươi đừng chuyện nữa."


      Trong lúc Trương Khởi ở trong phủ tĩnh dưỡng cả Nghiệp thành có thể là trời long đất lở.


      Lan Lăng Vương lần này ra tay quá độc ác, đến gần Vệ Doanh hoàng thất, giết người Thái hậu phái hộ tống Trương Khởi, có thái giám, thị vệ, còn có cung nữ nữa. Chết mấy người coi vào đâu, nhưng hành động lần này của , chẳng khác gì đánh vào mặt Thái hậu cả, còn dùng đầu người máu me dầm dề cảnh cáo Thái hậu nữa. chỉ huy 300 Hắc Giáp Vệ mạnh mẽ vào thành, chỉ sợ người đời biết, đoạt lại phụ nhân của mình cách hiên ngang, phách lối như vậy để lại chút mặt mũi nào cho Thái hậu cùng bệ hạ. Chẳng những làm cho hai đấng tối cao giận dũ, càng làm cho đám hoàng thân có chút hèn hạ thèm nhìn kia thể chửi câu "Kẻ điên", nhưng cho tới bây giờ, bọn họ mới hiểu được điều, Cao Trường Cung vì phụ nhân kia chắc chắn liều mạng. Trong khoảng thời gian ngắn, những người còn có chút ý tưởng trong lòng cũng thu tâm lại.


      Lúc Lan Lăng Vương vội vàng ứng phó với biến cố trong và ngoài cung trong vương phủ, chiếc xe ngựa chạy nhanh vào, mười mấy tỳ nữ chen chúc nhau, phục trang rực rỡ, khí thế bức người đến tìm Trương Khởi.


      Trịnh Du chậm rãi tới bên cạnh Trương Khởi nằm nghiêng, cúi đầu, cao nhìn xuống. Có lẽ là cục diện lần này rốt cuộc để cho nàng ta mất hết kiên nhẫn rồi. Giờ phút này, Trịnh Du giữ được vẻ mặt hiền thục dịu dàng nữa rồi.


      Nhìn chòng chọc vào Trương Khởi lát, thấy nàng ngủ mà ngủ, đối với mình tựa như nhìn thấy. Trịnh Du liền thanh thanh : "Trương thị, nghe ngày kia, ngươi được người từ trong lầu xanh cứu ra đúng ? Người nọ lúc cứu ngươi ra, ngươi thân mảnh vải, còn nam nhân kia cũng có mặc quần áo... Có chuyện này hay ?" Giọng đầy ngạo mạn, quả chính là chất vấn.


      Trương Khởi mở mắt ra, ngẩng đầu lên.


      Nàng đón nhận khí phái thẳng thừng kia, mặt đầy chán ghét cùng khinh thường Trịnh Du.


      Lẳng lặng nhìn Trịnh Du, Trương Khởi đột nhiên cười tiếng, nàng cầm ly nước trà bên cạnh, thong thả ung dung nhấp hớp đáp: "Ngươi là người ở phương nào? Ngươi có quan hệ gì với Cao Trường Cung, hay với Trương thị A Khởi ta? Trịnh thị A Du, ngươi lấy thân phận gì? Ngươi có tư cách gì đến đây chất vấn ta?"


      Trương Khởi hỏi ngược câu lại câu, ngữ điệu cao, nhưng câu nào cũng đầy bức bách.


      Vả lại, nét mặt Trương Khởi lại như gió nước chảy, dáng vẻ phong thái càng thêm bồng bềnh như tiên tử, tự tại như vậy, tự nhiên như vậy, hề có nửa điểm chột dạ?


      Trịnh Du vừa nghi ngờ vừa xấu hổ, nhất thời tất cả đều bị nghẹn lại trong ngực.
      Last edited by a moderator: 2/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Nghĩ thông suốt


      Trương Khởi từ từ đem chung trà đặt ở bàn, ưu nhã đứng lên, vung vẩy hai tay, xoay người rời .

      Trịnh Du nghiêm mặt đuổi theo hai bước, chuẩn bị châm biếm quát mắng nàng câu, biết nghĩ đến cái gì, rồi lại tự mình trấn định. Chỉ thấy Trịnh Du cười cười, hướng theo bóng lưng Trương Khởi cao giọng : "Ta là có tư cách, chỉ sợ là cả Nghiệp Thành này, đều đồn rằng sủng cơ của Lan Lăng Vương sắc đẹp cùng ướt át, ở sàng tháp phong tình vạn chủng, cũng biết, Trường Cung nghe thấy nghĩ gì?"

      Trương Khởi từ từ quay đầu lại, hai mắt phân trắng đen, lẳng lặng nghiêng mắt nhìn Trịnh Du: "Đường đường là Quận Vương, ngay cả phụ nhân của mình cũng che chở được, khiến cho người đời phỉ báng. trừ cảm thấy nhục nhã, còn có thể như thế nào?"

      Vẫn cứ trấn định như thế.

      Vẫn cứ cười cười như thế.

      Giống như chuyện đại naỳ hề liên quan đến tính mạng cùng vinh nhục nàng cả. Chuyện như vậy hề có liên quan, thờ ơ lạnh nhạt tự nhiên, thấp thoáng có chút giễu cợt, chuyện bằng ngữ điệu đương nhiên hoàn toàn trấn áp Trịnh Du.

      Trịnh Du trừng lớn mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại biết phản bác như thế nào mới đúng. Thấy thế, Trương Khởi cười khinh bỉ, xoay người tránh ra.

      Trở lại trong phòng, nhận lấy cháo loãng mà A Lục vừa mang đến, Trương Khởi vừa ăn từng ngụm , vừa chau mày lại suy nghĩ.

      Thấy nàng vài lần mất hồn, A Lục tò mò hỏi: "A Khởi, ngươi nghĩ gì vậy?"

      Gọi đến ba tiếng, Trương Khởi mới tỉnh táo lại. Nàng trừng mắt nhìn, theo phản xạ đáp lại: " có gì." Đảo mắt nàng lại khẽ : "A Lục, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thể ngồi chờ chết như vậy được." Nàng vĩnh viễn cũng cần chờ Trịnh Du thương hại hay bố thí, cần nàng ta như chúa tể cao cao tại thượng bố trí cho vận mệnh của mình. Thấy nàng hồi hồn lại, A Lục vô cùng vui mừng, nàng ta khỏi cười híp cặp mắt : Quận Vương trước khi ra ngoài còn giao phó cho bất luận kẻ nào đến quấy rầy A Khởi. may là nàng thông minh, cố ý chạy với Phương lão quản , những người khác cũng thôi , nhưng Trịnh thị A Du nhất định phải dẫn dụ đến . phải A Khởi nhanh như vậy liền khôi phục đấu chí rồi sao ?

      Cưỡng ép mình ăn hết gần nửa chén cháo, Trương Khởi nhìn về phía A Lục, nghiêm túc : " tại ta muốn làm bước đầu tiên, chính là buộc Cao Trường Cung phải thả ta trở về Trần quốc." tới chỗ này, nàng lại gần A Lục, giọng : " tại ta có hơn bảy trăm hai hoàng kim. Hôm đó Thái hậu cho ta để lên đường, ta đều giấu ở trong váy áo mang về. Bây giờ ta cho ngươi biết giấu chỗ giấu hoàng Kim, ngộ nhỡ ta có gì bất tiện, ngươi phải nhớ kỹ mang vàng này theo."

      "Uh, Ân." A Lục thích nghe nhất là những chuyện có liên quan đến vàng, lập tức mừng đến thấy mi thấy mắt.

      Nhìn thấy dáng vẻ kia của A Lục, Trương Khởi tuy vẫn có chút buồn bực vui, vẫn nhịn được mà giương khóe môi lên.

      Nàng nâng cằm lên, vừa khuấy cháo trong chén, vừa : "Ta nghĩ tới nghĩ lui, nếu ta để dung mạo như tại , rời khỏi Cao Trường Cung cũng an toàn....... A Lục, sau khi lấy được tự do, trở về Trần, ta phá hủy gương mặt này."

      Cái gì?

      A Lục mới vừa rồi còn cười như hoa nở, vừa nghe những thấy lời ấy, nước mắt lại ngừng tuôn ra.

      Trương Khởi lườm nàng cái, rũ hai mắt xuống, lười biếng : "Ngươi thương tâm cái gì? Ta chỉ tạo hai đường nho mặt, cũng xấu xí đến mức vừa nhìn liền ghê tởm ."

      A Lục hít mũi cái, nghẹn ngào : "Ta phải vì cái này mà đau lòng ...... A Khởi, có biện pháp khác sao?"

      Trương Khởi lắc đầu đáp: "Đối với những cạm bẫy thế gian, nào có biện pháp nào tốt hơn?" Nàng cười cười, mệt mỏi : " ra hủy dung phải là việc khó, ta sớm nghĩ đến. Chỉ là ta rất thích đẹp, nên vẫn bỏ được biến dạng rồi."

      Nàng ngược lại vô cùng nhõm. A Lục hít mũi cái, lại oa oa khóc lớn lên.

      Trương Khởi quyết chủ ý, ràng trở nên thông suốt hơn. Từ sau khi trở lại đây, thân thể ràng có chút yếu đuối, nàng cư nhiên đứng lên xoay mấy vòng, cười vô cùng rực rỡ mà với A Lục: "A Lục, lúc này chính là thời kỳ trẻ tuổi tốt đẹp của ta, ngươi nhìn lâu mấy lần, giúp ta nhớ kỹ, chờ khi chúng ta già rồi, lại cho bọn nghe."

      Lời này vừa ra , A Lục lại khóc đến đau lòng.

      Lan Lăng Vương vừa vào trong viện, liền nghe được trong phòng truyền tới tiếng khóc mơ hồ .

      Bước chân khỏi dừng lại.

      Kinh ngạc mà nhìn vào bên trong phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy, hai chân nặng tựa ngàn cân.

      hồi lâu, đột nhiên phát chuyện, vội vàng xoay người, phất tay gọi mấy người làm, giọng mấy câu.

      Mấy cái người làm vội vàng tránh ra, khi bọn xuất lần nữa trong tay bê mấy cái rương, người lại tay ôm hộp gỗ. Nhìn bọn họ, Lan Lăng Vương rốt cuộc cũng nhõm, vui vẻ : "Mang vào ."

      "Vâng." Mấy người làm đồng thời đáp tiếng, hùng dũng mang đồ vào trong phòng.

      A Lục đỡ Trương Khởi nằm xuống, nhìn thấy cửa chính vừa mở, Lan Lăng Vương mặc y phục màu đen, ngọc thụ lâm phong vào.

      Hai mắt thẳng tắp nhìn vào Trương Khởi, sáng ngời như sao, hình như cũng nhìn thấy người khác nữa .

      Bọn người hầu giống như nước lũ vọt vào bên trong, chỉ trong chốc lát, trong phòng ngủ bày năm sáu cái rương, cùng hơn mười cái hộp gỗ.

      Hai mắt Lan Lăng Vương sáng lóng lánh nhìn Trương Khởi, dịu dàng : "Mở ra ." Khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Trương Khởi chuyên chú mà đa tình.

      "Vâng."

      Đám người hầu tiến lên, đem những cái rương cùng hộp gỗ đồng loạt mở ra.

      Trong nháy mắt, mười mấy tấm tơ lụa tinh mỹ, còn có cả trân châu, ngọc thạch, đồ trang sức long lánh, rực rỡ kích thích tròng mắt của hai người chủ tớ .

      Thấy Trương Khởi kinh ngạc mà nhìn những thứ trong rương kia, hai mắt của Lan Lăng Vương càng sáng hơn, khóe môi nhộn nhạo cười vui mừng, vẫy lui chúng nô bộc, rồi nhìn về phía A Lục, ý bảo nàng ta cũng mau rời khỏi đây. Sau đó bước bước dài tới trước mặt Trương Khởi.

      Từ từ nghiêng người, để cho thân độ bao phủ cơ thể của nàng, nâng cằm nàng lên, nhìn dáng vẻ trầm tư suy nghĩ kia, liền cúi đầu nắm chặt hai tay của nàng, dịu dàng : "Tay thế nào lại lạnh như vậy?"

      tới chỗ này, khóe môi liền giương lên, cúi đầu, nhàng tiếp: "Ta thấy kho của ngươi có tài sản gì, liền sai người làm mang đến đây. A Khởi, ngươi vui mừng ?" Đây là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nghĩ tới, cảm giác này thế nhưng lại làm cho người khác vui vẻ như vậy.

      Thanh của rất dịu dàng, có thể khiến con người ta chết đuối trong đó.

      Trương Khởi ngẩng đầu nhìn , gật đầu đáp: "Ân" tiếng.

      Nàng có thể ôn tồn chuyện với như vậy, Cao Trường Cung cảm thấy vui mừng cực kỳ. cầm hai tay của nàng lên, áp nó lên mặt mình, nhàng vuốt ve.

      ... ... có thể nào lại dịu dàng như thế? Đừng…tốt với nàng như vậy, Trương Khởi vừa rũ mắt xuống Lan Lăng Vương ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực, đặt ngồi đầu gối, lấy cằm vuốt ve mái tóc của nàng, nho : "Hôm nay A Du tới đây? Ta mới vừa với nàng ta, bây giờ là thời điểm ngươi dưỡng bệnh, thể tới quấy rầy ngươi được."

      Nghe được hai chữ A Du, Trương Khởi ràng có chút cứng ngắc, chờ xong, nàng lại giọng hỏi: "Ngươi sợ nàng quấy rầy ta?" Giọng có vẻ hơi khẩn trương.

      "Uh, " Lan Lăng Vương nhàng hôn lên đầu nàng, cười giỡn : "Đúng vậy, A Khởi của ta quá nhen, ta sợ nàng lại chọc giận ngươi." Nhắc tới Trịnh Du trong giọng của đột nhiên có vẻ ôn hòa mà chưa từng phát giác. Thấy vậy, hai ngày này nàng phải làm chút chuyện để cho cảm thấy thoải mái.

      Trương Khởi nhắm hai mắt lại.

      ... ... Mình đúng là ngây thơ đến buồn cười

      Lúc này, Lan Lăng vương cúi đầu xuống, ngậm vành tai của àng, tay phải sỗ sàng đưa vào trong xiêm y, thanh trầm thấp hàm chứa dục vọng: "A Khởi, mấy ngày nay, ta rất nhớ ngươi......." Thấy nàng muốn giãy giụa, dùng tay trái cố định hai tay của nàng, khàn giọng : "Ta biết , thân thể ngươi được, nên cẩn thận."

      Cảm thấy tay của cho vào nút cài trong xiêm áo của mình chạm vào bên ngực trái, Trương Khởi tinh tường cảm thấy, dưới bụng lại truyền tới cảm giác đau nhức quen thuộc.......

      Lông mi dài của nàng chớp chớp, đột nhiên hỏi:"Trường Cung, hôm nay trong Nghiệp thành, có lời đồn đãi gì ?"

      lời ra, nàng tinh tường cảm thấy cả người Lan Lăng Vương liền cứng lại. chỉ có như thế, thứ hùng dũng chĩa vào cái mông nàng kia, cũng chầm chậm mềm nhũn ra.

      ôm nàng có chút chặt, hả ra hơi thở lạnh lùng lên cổ của nàng.

      Trương Khởi khẽ rung hàng mi, môi giật giật, cuối cùng cũng gì nữa.

      Qua hồi lâu, Lan Lăng vương mới chậm rãi đặt nàng xuống bên cạnh. đứng lên, sửa sang lại xiêm áo, giọng mà : "Chuyện bên ngoài thôi, ngươi cần phải suy nghĩ nhiều, bất cứ chuyện gì cũng đừng suy nghĩ nhiều."

      ... ... muốn , là để tâm sao? Đúng thế, cơ thiếp trong thiên hạ, mặc cho người đời vòng tới vòng lui, cũng phải là chính thê, bị người khác cưỡng bức có cái gì mà phải gấp gáp?

      Thấy Lan Lăng vương xoay người rời , Trương Khởi cũng liền đứng lên, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp cao ngạo kia, thấp : "Quận Vương hỏi, mấy ngày kia A Khởi mất tích, ở phương nào? Có bị nam nhân nhúng chàm thân thể hay ?"

      thanh của nàng còn chưa rơi xuống, Lan Lăng Vương quát lên: "Câm miệng" chợt xoay người, lạnh lùng : "Chuyện này về sau được nhắc lại nữa."

      Dứt lời môi mỏng mím chặt lại, xanh mặt sải bước vọt ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát liền biến mất khoit tầm nhìn của nàng.

      Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của nữa, Trương Khởi mới chậm rãi ngồi xuống. Nàng ôm bụng, đau đớn khó nhịn.

      Đau, ra chỉ là bụng, mà còn trong ngực, cũng buồn bực, đau buồn, muốn khóc lớn ra tiếng, lại phát trong mắt lại khô ráo mảnh.

      ... ...

      Bây giờ phải là trước kia, cấp được nàng, nàng cũng thể đắm chìm trong trong dịu dàng của được nữa, tiến tới lại chẳng phải là biết xấu hổ ảo tưởng tranh đoạt hay sao. Nàng thể thêm gì nữa, lần là đủ rồi, có số việc có muốn tranh thủ cũng vô vọng chỉ làm ngươi bị người khác coi thường mà thôi, lui về phía sau bước, chừa cho mình chút tôn nghiêm, đừng làm cho chính mình thua sạch sành sanh như vậy. Tuy đau bụng như cắt nhưng Trương Khởi vẫn nghiêm mặt quật cường đứng lên. Sống lưng nàng thẳng tắp, lẳng lặng nhìn hoa đào khô trong sân, thầm suy nghĩ: thế gian này, ai cũng phải là người để cho mình dựa vào……

      Có lẽ nàng từ lúc vừa mới bắt đầu liền sai lầm rồi, cây dây leo, ngay cả hỉ nộ ái ố cũng phải dựa vào chủ nhân ban thưởng, sống chết chỉ là cơ thiếp của người ta. người đàn ông có thể đối với ngươi, ta cần ta cứ lấy, muốn ngươi ngủ ngươi phải nằm ngủ, muốn thả ngươi ra ngươi cũng chỉ có thể vây ở bên cạnh . Đẹp nhất, khó được nhất, sao có thể phải cầu xin nam nhân cúi thấp đầu xuống, bỏ qua lợi ích cùng với lý tưởng của , đem thứ duy nhất quý, dùng phương thức thương hại bố thí ban thưởng cho ngươi?

      Nàng muốn đứng lên, cho, nàng cũng tuyệt hiếm lạ gì.

      A Lục vội vàng chạy vào, nhìn thấy sắc mặt Trương Khởi trắng bệch, vội vã tiến lên dìu nàng.

      Đem Trương Khởi đặt ở giường, A Lục cảm thấy hai tay của nàng cực kỳ lạnh lẽo, môi cũng có chút huyết sắc nào, khỏi hoảng hốt. Nàng đưa tay ôm chặt lấy Trương Khởi, cố gắng dùng nhiệt độ để sưởi ấm cho nàng, run giọng kêu: “A Khởi, ngươi làm sao vậy?”

      Trương Khởi phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn A Lục, dịu dàng cười đáp: “ Ta sao.” Nàng thở ra hơi, có thể cảm thấy thanh vừa rồi quá mức yếu ớt, liền lại nghiêm túc : “Ta sao.”

      “Ân, ân, A Khởi, ngươi cần chuyện, đừng chuyện.”

      Trương Khởi cũng gì. Nàng dựa vào A Lục, cảm giác thân thể mảnh mai của mình được truyền thêm sức lực, lát lâu sau, mới đưa mắt nhìn những rương lớn hộp trong phòng giọng : “ đổi những thứ đó toàn bộ thành vàng…… Thân thể trong sạch của ta cho , đổi lại được những thứ này cũng là phải.”

      “Ân.”

      “Nhớ hỏi thăm chút, xem chút có thương khách nước Trần lui tới hay ?”

      “Ân.”

      “Ngươi cầm cái chìa khóa này, đến kho hàng cầm chút tơ lụa bình thường nhất cùng với lương thực ra ngoài. Sau đó mang mấy hộ vệ, mua điền viên cũ để chứa chấp dân chạy nạn. Chú ý nhiều đến những hán tử đến từ nước Trần kia. Giao thiệp với dân chạy nạn khác, ngươi có thể hành thiện này là ý tứ của Lan Lăng Vương, đối với những thứ người nước Trần chọn trúng kia, ngươi cứ lặng lẽ , đó là chủ ý của ta.”

      A Lục “Vâng” tiếng, che miệng lại : “A Khởi ý của ngươi là?”

      Giọng bé của Trương Khởi yếu ớt cực kỳ: “ phải vạn bất đắc dĩ, ta muốn biến mình thành xấu xí…… Có lẽ trời xanh rủ lòng thương xót, giúp ta tìm được mấy trợ thủ trung trinh đắc lực?”

      “A Khởi thông minh.” A Lục lập tức vui vẻ đáp lại.

      Trương Khởi cong khóe môi cười cười: “Đúng rồi, về sau mỗi ngày ngươi nên dạo ngoài phố mấy canh giờ, đến cả phủ của Tiêu Mạc nữa, còn có thể đến tửu lâu ăn cơm……” Cắn răng cái, Trương Khởi tiếp: “Tiền bạc lấy từ trong kho cầm nhớ lưu ý đến lời của người khác. Nếu như có nghị luận về ta, ngươi cũng phải chú ý chút, xem đại thần trong triều, hay những quý nữ quyền quý kia như thế nào, còn có những người nào có cảm tình với ta, cũng phải nhớ kỹ cho ta biết.”

      “Ân, ta biết rồi.”

      Trương Khởi nhiều như vậy, cảm thấy mới vừa rồi bình tĩnh như vậy bụng lại đau ỉ, nàng vịn vào đầu vai A Lục, vô lực : “Ta hình như có điểm thích hợp, ngươi lặng lẽ tìm hiểu, xem ở Nghiệp thành này có đại phu nào cao tay, chúng ta len lén đến đó khám chút.”

      “Ân, A Khởi, đừng chuyện nữa, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút .”

      Trương Khởi nhắm nghiền hai mắt, nàng tựa vào đầu vai A Lục, mỉm cười : “A Lục, có ngươi ở đây, tốt.”

      A Lục thấy Trương Khởi nhúc nhích, cho là nàng ngủ lại nghe được nàng khẽ : “Mới vừa rồi, ta xử trí theo cảm tính rồi…… Về sau ta cùng chung đụng tốt, để dẫn ta ra bên ngoài nhiều hơn. Ta thể như vậy sống ở trong viện như vậy được, thanh gì cũng nghe tới, người nào nhìn cũng thấy được. quyết định, liền phải tìm tìm cơ hội. A Lục, cuối cùng ngày, ta cũng cần ỷ lại vào nam nhân nữa…… muốn lấy vợ, liền cưới , ta cũng lạ gì.”

      “Ta biết , ta biết rất .”
      Last edited by a moderator: 4/1/15

    4. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Doan chu in Nghieng la truyen nao the ban.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: sanh non

      Lan Lăng Vương trở về phủ lần nữa là sáng sớm ngày hôm sau.

      Cả người đầy gió sương, áo đen bị ướt đẫm mồ hôi, còn trải rộng bụi bậm. Phương lão quản đau lòng nhìn Quận Vương của mình, biết tối hôm qua nhất định là trắng đêm ngủ thao luyện Hắc Giáp Vệ rồi.

      Quận vương của ông khác những quyền quý ở kinh đô, những quyền quý kia bị kích thích, thích lưu luyến hồng lâu, quận vương của ông lại xài hết thời gian cho việc luyện tập võ nghệ.

      Được thị tỳ và Phương lão hầu hạ, Lan Lăng Vương qua loa tắm xong. Sau đó cất bước về phòng ngủ.

      Vừa đến cửa viện, lại ngừng bước chân, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm cánh cửa kia hồi lâu, khàn giọng : "Tối hôm qua, nàng ấy tốt ?"

      Bởi vì đêm ngủ, thanh của cực kỳ khàn khàn.

      Phương lão vội vàng lên tiếng: "Rất tốt, còn nghe Trương cơ cười đấy."

      Khóe môi kéo căng của Lan Lăng Vương rốt cuộc buông lỏng chút, dừng lát, lại hỏi: "Quà ta tặng nàng ấy, nàng ấy có thích ?" là lần đầu tiên tặng quà cho nữ nhân, nghĩ đến khi đặt những gấm vóc châu báu kia ở trước mặt Trương Khởi, nàng định thần nhìn, khóe môi liền nhếch lên chút.

      biết tại sao, vừa nghĩ tới vẻ mặt của nàng lúc đó, liền thấy rất hài lòng, giống như làm chuyện khiến mình rất vui thích.

      Phương lão dường như thấy hơi khó khăn, hồi lâu ông mới cúi đầu bẩm: "Trương cơ bảo tỳ nữ của nàng ấy đổi hết mấy thứ đó thành vàng rồi."

      Lan Lăng Vương nhíu mày lại.

      trầm giọng : "Nàng ấy chỉ thích vàng? Sao trực tiếp cho ta biết? Hay là. . . . . ." Hay là cái gì, được, thậm chí, cũng muốn nghĩ đến.

      Phương lão chuẩn bị nhắc nhở , nhưng thấy bộ dáng , ràng là đoán được. Lại thấy vẻ mặt vui mừng vừa của quận vương mình nhanh chóng biến mất, thay vào là sắc mặt xanh lét, nên ông vội vã im lặng. Chỉ thầm thở dài.

      Hai tay đặt bên chân của Lan Lăng Vương, từ từ mở ra, hắng giọng cái, trầm thấp : "Nàng ấy thích thu thập hoàng kim, cứ theo nàng ấy." Dứt lời, cười lạnh tiếng.

      Vẫy lui Phương lão, bước vào cửa uyển.

      Lan Lăng Vương vừa vào cửa, liền thấy được Trương Khởi.

      Nàng ngồi ở trong sân, cúi đầu điều chỉnh dây đàn. Gió xuân thổi lất phất, gương mặt tái nhợt mấy ngày nay của nàng, rốt cuộc có chút hồng hào. Nàng chuyên chú, hơi nhíu lại mặt mày, có vẻ trầm tĩnh.

      Lan Lăng Vương bước về phía nàng.

      tới bên người nàng, cúi đầu, từ cao nhìn xuống nhìn nàng, môi giật giật, rồi lại dừng lại. lát sau, mới tuyên bố: "Trương thị A Khởi, kiện kia kết thúc."

      Nghe được giọng nghiêm túc của , Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn .

      Đối diện hai mắt trắng đen ràng, trong trẻo mà quyến rũ của nàng, bất tri bất giác, tỉnh táo và tức giận khiến thể nào ngủ lập tức tiêu tán.

      Bất tri bất giác, ánh mắt nhìn nàng trở nên dịu dàng. Dịu dàng nhìn nàng, kiên định mạnh mẽ : "Bởi vì sơ sót của ta, nàng mới có thể bị kẻ khác bắt . . . . ." Nhắc đến vấn đề khiến hối hận và vô cùng nhục nhã này, cơ mặt của mạnh mẽ nhảy lên mấy cái, cổ họng cũng như nghẹn lại, lát sau, mới tiếp tục : " kiện kia kết thúc, từ nay về sau, mặc kệ là nàng, hay là ta, đều thể nhắc tới."

      vươn tay, dùng ngón tay trỏ mơn trớn sống mũi xinh xắn của nàng, ánh mắt chuyên chú, thanh hơi nghẹn, "A Khởi, chớ náo loạn với ta. . . . Chúng ta hòa hảo lần nữa, có được hay ?"

      mong đợi nhìn nàng.

      Trương Khởi nháy mắt, đối diện với cái bóng của mình trong con ngươi trong trẻo của , : "Được."

      Cái gì?

      Lan Lăng Vương mừng như điên. nhanh chóng đưa ra hai cánh tay, ôm lấy nàng, vừa xoay tròn vừa cười lớn, "A Khởi, A Khởi, A Khởi của ta. . . ."

      vừa xoay nàng vòng quanh, vừa lung tung hôn mặt của nàng. Lúc này, hề nhớ đến việc nàng từng thất thân và lời đồn đãi trải rộng Nghiệp thành mấy ngày qua. ôm, chỉ là nữ nhân thích, chỉ là nữ nhân mà vừa thấy vui vẻ đầy cõil òng, là A Khởi của . Khi Lan Lăng Vương mừng như điên, sắc mặt Trương Khởi lại thay đổi lớn. Nàng mím miệng chặc, nhưng sắc mặt kia càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng.

      Lan Lăng Vương kinh hoảng, vội vàng đặt nàng ở giường, quỳ mặt đất ôm nàng khẩn cấp hỏi: "A Khởi, A Khởi, nàng làm sao thế?" Lần đầu tiên lạnh lùng quát: "Người tới, gọi đại phu, gọi đại phu"

      Trong tiếng quát gấp gáp của , sắc mặt của Trương Khởi càng trắng bệch như tờ giấy, nàng nặn ra nụ cười với , muốn gì đó. Nhưng nơi bụng lại truyền đến cảm giác đau nhói, còn có dòng nước ấm trào ra, khiến miệng nàng mở rộng, lại phát ra được thanh nào.

      Lan Lăng Vương theo tay của nàng, từ từ nhìn xuống dưới.

      Nơi quận nàng, ràng có thể thấy được vết đỏ loang ra.

      Mà lúc này, A Lục từ bậc thang vọt xuống, nàng ta nhào tới trước mặt Trương Khởi, vừa hốt hoảng lau máu, vừa với giọng khàn khàn: "Đại phu đâu rồi, đại phu đâu?"

      Thấy sắc mặt Trương Khởi tái nhợt vô cùng, A Lục buồn bã kêu lên: "A Khởi, đừng sợ, ngươi đừng sợ, đứa bé có chuyện gì, đứa bé có chuyện gì. . . . . ."

      "Đứa bé?"

      Lan Lăng Vương hiểu lẩm bẩm.

      Chỉ chốc lát, đại phu chạy đến. Ông ta chẩn mạch xong, liền lắc đầu với Lan Lăng Vương cái, thở dài : "Quận Vương, hạ thần vô năng, đứa này giữ được."

      "Đứa bé?" Lan Lăng Vương đột nhiên đưa tay kéo lấy ống tay áo của đại phu này, gấp giọng hỏi "Ngươi là đứa bé?"

      Đại phu gật đầu cái, : "Thai nhi hai tháng là khó giữ nhất, phụ nữ có thai này lại đầu tiên là ưu tư tích tụ, sau đó lật nghiêng mệt nhọc, sanh non cũng là bình thường. Nghỉ ngơi đàng hoàng, sau này vẫn còn có thể có."

      tới chỗ này, ông ấy qua bên cạnh viết phương thuốc, giao cho Phương lão quản xong, liền ra ngoài.

      Mà lúc này, Lan Lăng Vương còn thầm : "Đứa bé, đứa bé của ta?"

      vọt chuyển sang A Lục, trầm hỏi: "Tại sao ta biết?"

      Đối diện vẻ mặt phẫn hận cua Lan Lăng Vương, lửa giận của A Lục lại lớn hơn, nàng lớn tiếng : "Ngươi thương A Khởi của ta. . . . Ngươi che chở được nàng ấy, để cho nàng ấy bị người ta bắt , còn với Thái hậu, ngươi cho tới bây giờ đều muốn cưới nàng ấy. A Khởi đau lòng còn ngươi tức giận cái gì chứ?"

      A Lục mắng xong, sắc mặt của Lan Lăng Vương từ xanh chuyển sang trắng, hồi lâu phát ra được thanh nào.

      cúi đầu, nhìn Trương Khởi trắng như tờ giấy trong ngực, đột nhiên, tỉnh táo lại, lập tức vội vàng quay đầu lại quát lên: "Mau nấu thuốc, đứa bé mất mất, giữ A Khởi được rồi."

      Người hầu cửa bị quát sợ hết hồn, Phương lão cũng bị dọa cho giật mình, ngược lại nhìn chằm chằm, gọi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Đại phu căn bản cũng Trương thị ổn. bao lâu, thuốc liền được nấu tới. Mà lúc này, Trương Khởi cũng mở hai mắt ra.

      Đôi mắt nàng, mặc dù ảm đạm, nhưng cũng bình tĩnh, điều này làm cho A Lục thở phào nhõm, cũng làm cho Lan Lăng Vương trầm ổn xuống.

      Cúi đầu, Trương Khởi nhìn nơi bụng mình, thầm suy nghĩ: đứa bé còn rồi. . . . Hai ngày qua, nàng vẫn có cảm giác này, rồi mất đứa bé này. Quả nhiên.

      Chỉ là như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Nơi này là phủ Lan Lăng vương, mình chỉ là cơ thiếp bình thường, nơi này phải là cố quốc của nàng, nàng phải là người tự do. Nếu như muốn sanh con ra danh phận, theo mình chịu tội, nếm tận gió sương khổ sở thế gian, bằng sinh. Như vậy rất tốt.

      Chiều nay, Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi, Trương Khởi gì, cũng vẫn gì.

      . . . . . . Cho đến bỏ lỡ khắc kia, mới biết mình từng có đứa bé. Đứa bé được hai tháng, là mang thai ở Nghi Dương sao?

      Tại sao nàng ấy cho biết trước tiên? khóc lóc kể lể khổ cực với mình? Tiểu phụ nhân yếu ớt, mềm mại như vậy, cần gì mình chịu đựng tất cả? Đúng rồi, nàng ấy muốn rời , tự nhiên cho biết chuyện có thai.

      Nghĩ tới đây, cơn tức giận vô danh kèm theo đau đớn xông vào trong lòng , nhưng thấy ánh mắt trong trẻo lạnh lùng và sắc mặt trắng như tờ giấy của Trương Khởi, ngọn lửa kia lại phát ra được. Chẳng những thể nổi giận, còn phải lời an ủi, chỉ sợ nàng mới vừa mất đứa bé có chút gì ổn.

      Trương Khởi dưỡng bệnh ước chừng bảy ngày.

      Bảy ngày sau, nàng khôi phục như xưa. Dù sao, nàng còn trẻ, dù sao, đứa bé còn quá , tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho thân thể nàng.

      Trong bảy ngày qua, xảy ra chuyện, đầu tiên, Lan Lăng Vương bị thu hồi binh quyền, thành tôn thất nhàn tản. Tiếp theo, bệ hạ ở trong lần triều hội, khiển trách Lan Lăng Vương trận dữ dội. Trận mắng đó làm cho hướng gió thổi theo, trong khoảng thời gian ngắn, phủ Lan Lăng vương vốn có bao nhiêu khách, hoàn toàn trở nên có thể giăng lưới bắt chim trước cửa.

      Ngày đó, ánh mặt trời lập lòe chiếu sáng cả vùng đất, hoa đào trong viện điêu linh, tỉ mỉ tìm kiếm, còn có thể thấy trái cây nho kết ở đầu cành.

      Chính là lúc ánh sáng rực rỡ.

      Trương Khởi khôi phục như xưa, đạp bước chân nhàng, về phía Lan Lăng vương suy nghĩ bàn cờ dang dở.

      bao lâu, nàng liền tới phía sau , đưa tay che mắt của , nàng mềm mại : "Đoán xem ta là ai"

      Lan Lăng Vương nhếch khóe miệng, tự tay kéo tay của nàng xuống, vô lực : "Nàng nha" rồi vươn tay ôm nàng vào ngực, dịudàng hôn lên chóp mũi của nàng, hỏi:

      “Hôm nay có khó chịu ?”

      có.”

      “Vậy A Lực đâu? Sao mỗi ngày thấy bóng dáng?”

      Trương Khởi dựa vào , giọng : “Ta bảo nàng ấy lấy ít lương thảo vải vóc trong kho hàng, cho các dân chạy nạn, để tiêu tan tội nghiệt cho ta.” Đứa bé bị mất, có câu , là do cha mẹ có tội, vì vậy Trương Khởi mới thế.

      Môi Lan Lăng Vương giật giật, cuối cùng cưng chiều hôn lên giữa trán nàng, thầm : “Tùy nàng.”

      Trương Khởi thích cưng chiều của , lập tức, nàng ngọt ngào hôn vào khóe môi .

      Đưa ra hai cánh tay, nàng ôm cổ của , lười biếng : “Trường Cung.”

      “Uh.”

      “Ta có biện pháp khiến bệ hạ trả binh quyền lại cho chàng.”

      “Cái gì?”

      Lan Lăng Vương cúi đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng. Thế gian này, vì sắc đẹp cần giang sơn tất nhiên tốt đẹp, nhưng nam nhi trong thiên hạ, có ai khát vọng kiến công lập nghiệp, dương danh thiên hạ? Mặc dù Lan Lăng Vương mới giao binh quyền ra mấy ngày nhưng trong lòng, khỏi có chút trống rỗng.

      Nhưng tin, Trương Khởi có biện pháp giúp lấy binh quyền về. Lần đầu tiên nàng giúp lấy binh quyền về, mặc dù than thở, nhưng ít nhiều vẫn trong dự liệu. tại cục diện này, chẳng lẽ nàng cũng có cách phá được?

      tin.

      Trương Khởi vuốt ve cổ áo , gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười nhàn nhạt, nàng nghiêng đầu, chậm rãi : “Lời đồn đãi từ Chu: nước Tề quốc có ai nối nghiệp. Hai vị đại tướng Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều theo Cao Hoan giành chính quyền già, nước Tề còn người tài nào trẻ tuổi, có thể trợ giúp Tề trấn áp giang sơn tươi đẹp. Qua tới mười năm, chờ Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều chết , Chu đánh Tề thành như chẻ tre, giành được Nghiệp thành, đánh bại Tấn Dương, cũng chẳng qua nửa năm.”

      Lan Lăng Vương ngây dại, ngạc nhiên nhìn Trương Khởi.

      Trương Khởi ngước mắt, cười tự nhiên nhìn , hít lỗ mũi, biểu lộ ra khá là dí dỏm : “Trường Cung, cuốn lấy Nghiệp và Tấn Dương, đến nỗi dân chúng nước Tề ai biết, ai hiểu. Vậy bệ hạ cũng được, Thái hậu cũng được, còn có thể dễ dàng đoạt binh quyền của chàng sao? Cả triều đình, người có tài nguyên soái, dễ tìm vậy sao? Chẳng lẽ Trường Cung của ta, dù là chó mèo tùy tiện cũng có thể dễ dàng thay thế hay sao?”

      Kế sách này ra rất đơn giản, người của Lan Lăng Vương nghĩ tới mà nàng nghĩ tới, cũng chỉ bởi vì nàng biết người nam nhân trước mắt này, là danh tướng duy nhất có thể sóng vai với Hộc Luật Quang, Đoạn Thiều.

      Người tài ở nước Tề, bỏ còn ai?

      Lời Trương Khởi , nhắc nhở Lan Lăng Vương, cúi đầu suy nghĩ.

      So với hai vị lão tướng, thứ nhất trẻ tuổi, thứ hai là người của hoàng tộc Cao thị, thứ ba là người có đặc tính, đặc tính của chính là si mê nữ sắc, hề có dã tâm với việc xưng vương thành đế.

      vốn hiển lộ ra thiên tài về mặt quân , hợp lại ba ưu thế này, còn có lời đồn đãi được truyền ra, còn có người nào bận tâm ngang ngược càn rỡ của ?

      Cặp mắt Lan Lăng Vương bỗng dưng sáng choang nhìn về phía Trương Khởi.

      Phụ nhân trong ngực này, luôn ở lúc tưởng hiểu nàng thấu đáo lại lộ ra việc khiến hai mắt sáng lên. Phụ nhân trong ngực này, mặt mày như vẻ, mềm mại đáng tận xương, lại thân thiết động lòng người, dù khuynh quốc khuynh thành cũng đủ để hình dung....Nàng còn thông tuệ, rất là thông tuệ, trong tất cả phụ nhân đời này biết, có ai vượt qua được nàng.

      Bất tri bất giác, hai cánh tay buộc chặt, cười ha hả : “Hay!”

      cúi đầu, hôn cái ở bờ môi của nàng, lại cười : “Kế hay.”

      Lung tung hôn nàng, đột nhiên hỏi: “A Khởi, nàng hiến kế hay vậy, có gì cầu ?”

      Lan Lăng Vương mỉm cười nhìn nàng.

      “Có” Trương Khởi bĩu môi, oán giận : “Ta buồn bực đến độ sắp nổi mốc rồi, muốn thường xuyên ra phủ dạo. Chàng phải đồng ý.”
      xong, nàng ngước hai mắt long lanh yên lặng nhìn . ràng là vẫn kiều, mềm mại đáng , nhưng biết sao, lại cảm thấy, ánh mắt nàng nhìn , ít mấy phần lưu luyến si mê và ngọt ngào vui mừng trong những ngày qua, mà nhiều hơn mấy phần lành lạnh.

      Đôi tròng mắt này, quá mức trắng đen ràng, linh động như nước, mà nhộn nhạo loại lành lạnh, vô dục vô cầu. Đột nhiên Lan Lăng Vương ngẩng ra, nàng đối với vô dục vô cầu rồi sao?

      Nàng dâng kế sách hay vậy cho , tại sao cũng là vô dục vô cầu, là nàng buông tay, còn thương nữa sao? Nàng có đứa bé của bọn họ, cũng chưa từng cho biết.....

      Đột nhiên, tình cảnh ngày đó nghe được nàng muốn gả cho Tiêu Mạc, và vẻ trống trải hoảng hốt khi nhìn thấy Trương Khởi bên ngoài cửa cung, lại nổi lên trong đầu của .
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :