1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Quan Tựu (Full 45 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bạn Tạ vừa bị thiếu can xin, vừa bị táo bón nên cố gắng giữ gìn sức khỏe bị TGĐ Chu lấy việc đó mà chêu chọc làm niềm vui cho mình. Đọc đến đây mình thấy là chàng TGĐ này trong thâm tâm cũng để ý đến BTV Tạ đấy chứ. Tuy bây giờ chưa phải là cảm giác tình cảm nam nữ mà là thấy nàng này khá thú vị, khác với những nàng kia lúc nào cũng muốn ngã vào lòng mình, còn BTV Tạ sao, khi ăn uống thô lỗ chẳng có tý hình tượng thục nữ nào, còn khi chuyện giả tạo , treo nụ cười giả tạo môi với TGĐ. Nhưng vậy thôi mình vẫn khoái cá tính BTV Tạ, có như vậy CS mới thú vị chứ. Thanks bạn nhiều
      Hale205 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9
      Type:❀MạnNhi❀


      “Chuyện như vậy, sao có thể phiền đến tổng biên được. cần đâu ạ, tôi về nhà chịu khó ăn vài nải chuối là khỏi thôi mà, ha ha, ha ha.” Trong lòng Tư có rúm lại, dưới tay kẻ thông minh là mệt, đầu óc nhanh nhạy, dễ lừa.

      Chu Minh ngồi tại chỗ, gật gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục đống tài liệu trong tay, ngón tay thuôn dài lật mở từng trang tài liệu kèm theo những thanh soạt soạt, giống như lệnh đuổi khách vô tình. đứng chôn chân bên cửa thấy vậy liền đưa tay lên xoa mũi, rồi mở cửa bước ra ngoài. thầm than thở trong lòng, nhà tư bản thích chơi trò làm bộ làm tịch chẳng biết mệt là gì.

      Bên ngoài, những cặp mắt to đủ loại phóng đến đủ để khoét lỗ hổng cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên. Tư bước ra trong háo hức mong chờ của mọi người, đối diện với ánh mắt tò mò, gì, hơi nhún vai quay trở về vị trí của mình.

      Hơi lạnh ngoài cửa sổ len lỏi từ khe hở nào đó, thổi vù vù vào phòng. Mùa đông trở thành mụ phù thủy mặt dày, cứ ở ỳ lại nhân gian chịu rời . Văn phòng bộ phận biên tập có mấy giây chết lặng. Diệp Bội Bội cẩn thận khẽ liếc cánh cửa màu đen gỗ hồ đào đó, rồi quay đầu hỏi Tư: “Chị Tư, tổng biên tìm chị có chuyện gì thế?”

      “Chuyện tốt.”

      Bản năng tự nhiên của phụ nữ trỗi dậy, quý đỏng đảnh đẩy chiếc ghế trượt đến bên Tư: “Có chuyện gì tốt?! xem!” Bội Bội nhắm thẳng vào cái chữ “tốt” trong miệng Tư, ta quyết làm chuột chũi mỏ nhọn dưới lòng đất, khi mùa đông đến, đào chút thức ăn sống qua ngày là được.

      “Mời tôi ăn.”

      Diệp Bội Bội “Hả” lên tiếng, đôi môi đỏ há hốc, cặp mắt tròn xoe mở to như chuông đồng, khuôn mặt trắng bóc vặn vẹo méo mó đến nỗi có chút rợn người. “, vậy sao?” Quý đỏng đảnh hết sức kinh ngã, lẽ nào Chu Minh, đấng hào kiệt trong bao người lại chấm Tạ Tư, kẻ có vóc dáng, có khí chất gì nổi bật?

      “Ừm, là đó, mời tôi ăn mực xào (11).”

      11. Ăn mực xào có nghĩa là bị sa thải, đuổi việc.

      “Xào, mực xào?” Diệp Bội Bội lại bắt đầu lắp bắp, dần hoàn hồn lại, bộ vuốt của ta kéo cánh tay chịu buông, “Chị Tư, tuyệt đối đừng ăn, phải chị ăn mực, mà chính là mực ăn chị đấy.” Diệp Bội Bội vẫn còn sót lại chút lương tri, cùng là phụ nữ, hà cớ gì phải làm khó nhau trong thời khắc này, từ trong cái ruột đen tối bỗng mở ra bông hoa.

      Tư ranh mãnh nhìn Diệp Bội Bội ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cùng căng thẳng, vỗ lên bộ vuốt của quý , cười gượng gạo: “Yên tâm, tôi với tổng biên rằng tôi bị táo bón, tổng biên là người hiểu biết mà.” đến câu này, Tư nghiến răng nghiến lợi, “ ta , đợi khi nào tôi bị táo bón nữa mời tôi ăn.” Nhìn đôi mắt gấu trúc mơ mơ màng màng của Diệp Bội Bội, Tư càng càng hăng.

      “Vậy phải chị cứ bị táo bón mãi…” Diệp Bội Bội bị Tư bịa chuyện lừa cho đến nỗi ngồi ngây ra, cứ thế thuận theo Tư mà tiếp lời, rồi ngay lập tức dẩu đôi môi đỏ chót lên, bộ vuốt túc giận đánh cái vào vai Tư, “Tạ Tư chơi tôi, đáng ghét, đáng ghét!” Hai tiếng “đáng ghét” giòn tan kết hợp cùng nhịp tay đánh, cái lên cái xuống, có lẽ bình thường quý đỏng đảnh vẫn thu phục đàn ông bằng bộ móng vuốt như vậy. “Còn để người ta táo bón gì đó nữa, người ta vốn là thục nữ, trước này những từ loại này nha.”

      Tư quay , trợn tròn mắt, da gà toàn thân lại nổi lên ầm ầm. loại đạn pháo bọc đường ngấy chết người đền mạng như Diệp Bội Bội này, đối với đàn ông hữu hiệu, còn với phụ nữ dễ mất mạng như chơi.

      Để giữ được cái mạng bị đường bọc xung quanh, Tư vừa cười vừa nghiêng đầu : “Đùa chút xíu, tôi sao có thể với tổng biên cái gì mà táo bón chứ, cẩn thận tổng biên ra ngoài mời ăn hải sản, chết?”

      Diệp Bội Bội ném cho cái trừng mắt trách cứ, rồi ta lại nhấn gót chân cái, dưới mái tóc rối bù, cặp mắt trang điểm đậm hàm chứa oán giận nhạt nhòa, ta càng trượt càng xa, giống hệt Như Hoa bay lập lờ trong bộ phim kinh dị. chứng minh, Như Hoa quỷ ám cũng sợ bị mắc nghẹn miếng mực ở cổ họng như ai.

      Mùa đông khắc nghiệt khiến mọi vật trở nên tiêu điều sơ xác, mặt đất hoang vắng chờ đợi bàn tay diệu kì của nàng mùa xuân chạm tới để đâm chồi nảy lộc. Mầm non ngoan cường nảy nở trong cuộc đời Tạ bị viên đá phỉ thúy lạnh như băng bóp chết, còn cơ hội nhìn thấy mặt trời. Mài quần ở văn phòng bộ phận biên tập được hơn tuần, ngày nào Tư cũng ngồi đến đỏ cả mắt, giống như con thỏ màu trắng, cứ hễ gặp Chu Minh là lại gật đầu khom lưng, đến nỗi người sắp cong như con tôm. Chu Minh tốt rồi, vác cái mặt tuấn tú, lúc lạnh nhạt, lúc ôn hòa, đôi khi còn sai làm mấy chuyện ngoài chuyên môn, có lẽ thực muốn biến Tạ Tư thành thái giám chuyên sai vặt.

      Tạ Tư đường đường là sinh viên trong top tài năng của khoa báo chí, lòng nhiệt huyết sục sôi, coi ngòi bút như họng súng. Lúc đầu như tòa tháp ngà, khát vọng giơ cao quyền cước, bóc trần thói xấu của xã hội, phá vỡ những bất bình cho phụ nữ, mở rộng chính nghĩa cho người thân thế , hòng thổi làn gió thanh mát cho cái xã hội ngày trầm luân sa đọa. nhưng bây giờ hay rồi, từ chiến sĩ chính nghĩa, Tư còn kiêm luôn chức em văn phòng. Cũng chẳng có ai bầu cho “danh hiệu bò già chăm chỉ”, càng nghĩ càng tức, trái tim mềm yếu xoắn lại thành chiếc quẩy giòn, đợi nhà tư bản đến cắn ăn, mà ngay đến chữ “ cũng chẳng dám ho he nửa tiếng.

      Tạ, xin vui lòng liên hệ giúp tôi với bộ phận quảng cáo, cầu họ điều chỉnh chút thông tin các nhà quảng cáo.” Chu Minh mặc bộ vest xanh đậm dặn dò Lưu Lan, đến trước bàn Tư, bóng đen đột ngột che lấp ánh sáng mông lung chiếu xuống từ phía trần nhà. Tư nhìn đôi môi đẹp đẽ của Chu Minh, tự hỏi, đôi môi đỏ thắm hấp dẫn như vậy cớ sao lại nằm khuôn mặt ngụy quân tử mất hết đạo đức này chứ? là vô cùng đáng tiếc!

      “Vâng thưa tổng biên. Tôi lập tức làm ngay.” trong tình trạng mấp mé bờ vực, vì kế sinh nhai, đành hiến dâng trái tim quẩy thừng, mời nhà tư bản tận hưởng, ngoài miệng còn phải giọng ngọt ngào, chúc ngài thưởng thức vui vẻ.

      “À, còn nữa, số liệu thống kê tôi cầu bộ phận phát hành thu thập mang lên chưa?” Chu Minh vốn quay người bước những bỗng quay lại đột ngột, khiến thở phào nhõm bị kinh hãi lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, sống lưng thẳng như cây thông.

      “À… mang, mang đến rồi!” Đầu óc hỗn độn còn chưa kịp bắt sóng, miệng phản ứng ngay tắp lự. em thực tập ở bộ phận phát hành chiều mang đến, vừa rồi vác cái danh bị táo bón mà chạy vào nhà vệ sinh, còn kéo cả Lạp Lạp vào làm trận than vãn, nên biết rốt cuộc bản báo cáo đó đưa đến chưa. Chu Minh đúng chính diện, khuôn mặt lạnh nhạt chút biểu cảm chờ Tư giao hàng. Đầu như hồ dán, Tư vội đứng dậy, lục lọi tìm kiếm khắp mặt bàn.

      Cái này phải, cái kia cũng phải, cái đó càng phải. Hung tinh mặt lạnh bên cạnh chăm chú nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Tư, bất cứ điều gì, chỉ kiên nhẫn đứng chôn chân ở đó làm chiếc máy giám sát. Lúc này, im lặng chiến thắng, Tư bị tia X-quang chiếu đầu làm cho toàn thân run rẩy, đôi tay bận rộn lại càng hoảng loạn, va đổ chiếc ảnh Lý Tiểu Long thần công cái thế, bức ảnh lại đổ lên ống bút, thanh ầm ĩ thu hút mọi ánh mắt trong văn phòng.

      Mỗi khi đầu óc bấn loạn, khuôn mặt nhồi bông của Tạ Tư lại càng ửng hồng, ngượng ngùng ngước mắt nhìn Chu Minh đứng ngay bên, chỉ thấy ta bình thản nhìn mình, cười ngượng ngập, sau đó lại cúi gằm xuống tiếp tục tìm kiếm. Có lẽ, tên công tử bột này đợi đến khi bộ tài liệu đó thân, ông nội nhà ta chịu rời .

      mặt bàn có, Tư giận quá mất khôn vội mở ngăn kéo ra, vừa vứt đống tài liệu vào trong đó, lục lọi đến kinh thiên động địa. ngăn đầu tiên có, kéo mạnh ngăn kéo thứ hai, ngay lập tức khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng, ngăn kéo chình ình toàn những băng vệ sinh mà mua nhân lúc siêu thị giảm giá, nhét đầy ngăn, đủ để dùng nửa năm hoặc năm.

      Cái vỏ sặc sỡ sắc màu, dù có mù cũng đánh hơi được nó là thứ đồ thuộc về con . Tư đoán chắc Chu Minh nhìn thấy chút gia sản đó của , tức tốc đóng sập ngăn kéo lại, xấu hổ đến nỗi ngẩng được đầu lên.

      Tạ, đây là số liệu thống kê mà tổng biên cần.” Bên ngoài cửa vọng lại giọng nữ tựa như dòng suối mát trong ngày hè, giải cứ triệt để cho ma nữ ngượng ngùng Tạ Tư.

      em bộ phận phát hành chuyển tập tài liệu cho Te, lập tức nhận ra Chu Minh liền xấu hổ, nở nụ cười ngọt ngào như que kem mùa hè: “Xin chào tổng biên.”
      “Xin chào.”

      gà ngốc tư chuyển tập tài liệu cho Chu Minh, quầng đỏ mặt tiết lộ cách hoàn mỹ bối rối. những giọt mồ hôi trán tuôn ra đúng lúc, dáng vẻ như thể hoàng đế hắt xì hơi nô tài chảy nước mũi vậy.

      Tạ nóng vậy sao?” Chu Minh nhận bộ tài liệu vẫn mảy may động đậy, bóng đen vẫn cứ tước đoạt chiếu rọi của ánh sáng, đứng yên bên cạnh Tư, hề có dấu hiệu quay trở về văn phòng, đôi mắt hồ ly đen láy như mực vẫn chịu buông tha tên nô tài Tư.

      Tư ngượng ngùng nhìn Chu Minh, thầm nghĩ gã đàn ông thối này định đem ra làm khỉ chơi cho vui đây. “Ha ha, nóng, nóng.” Mồ hôi trán càng túa ra mạnh.

      toát mồ hôi kìa!”

      “Hả? Vậy sao? Ha ha, nhiệt độ máy sưởi cao quá, đổ mồ hôi trộm ấy mà, ha ha, mồ hôi trộm.” Tư quẹt những giọt mồ hôi trán, trong lòng rủa thầm, mẹ kiếp, cái đồ xấu xa các người, sớm đến, muộn đến, nhằm đúng lúc lão nương mất hết mặt mũi mà xuất để chuốc thêm phiền toái.

      Thấy Chu Minh hề có dấu hiệu rời , trong lòng Tư kêu gào điên loạn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy con “bị bà đến thăm (12)” bao giờ sao? Còn nhìn nữa bà đây thu phí đấy.

      12. Trong tiếng Hán, “bà đến thăm” có nghĩa là những ngày “đèn đỏ” của con .

      Lại còn dám coi tôi là thằng hề miễn phí.

      làm việc !” Chu Minh cuối cùng cũng chịu mở miệng, trước lúc rời , khuôn mặt thản nhiên chút cảm xúc nhìn chiếc ngăn kéo mà Tạ Tư đựng băng vệ sinh, khiến tức khí, suýt lấy cả ngăn kéo băng vệ sinh đập vào cái lưng hào phóng nhưng khoan dung của ta.

      Chu Minh đóng cánh cửa phòng riêng lại, chậm rãi về phía bàn làm việc, liếc nhìn tập tài liệu tay, kìm được nhếch miệng nở nụ cười. Cuộc sống tồn tại điên cuồng, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Nheo mắt nhìn cánh chim di cư thỉnh thoảng bay qua bầu trời, cái dáng vỗ cánh khiến nhớ đến chiếc đùi gà, lại lần nữa bật cười sảng khoái, đó đúng là chiếc đùi gà thần kỳ.

      Hết chương 9
      laulaPhamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 [1]
      Type:⊹⊱✿MạnNhi✿⊰

      Những người chứng kiến tận mắt màn đặc sắc ấy đều vô cùng thông cảm cho Tư, nhà tư bản đúng là có khí phách khiến người khác tức giận. Cho dù bạn có là quý đỏng đảnh, nữ chiến sĩ, kẻ cuồng phim đen, thậm chí giang hồ lão làng, cổ cũng đều đeo tấm biển “nô lệ”, và phải để mặc cho chủ nhân sai khiến.
      Lưu Lan lấm lét cầm bản tài liệu tới, ghé sát ngồi tê dại ghế thầm: “ Tư, lúc đầu chuyển , đó là chuyện hoàn toàn chính xác, đáng tiếc…” Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc tươi đẹp ở trái đất bị hủy hoại bởi chiếc đùi gà.

      Thế là, chiếc phi thuyền đùi gà trực tiếp thả nữ chiến sĩ Tư lao vào hỏa tinh, mở ra cuộc đời tên hề.

      chừng, chị đây phải tàn đời chốn này, ngoài việc bán mạng cho nhà tư bản ra, chốc chốc còn phải hát bài, chơi trò tung hứng, mà Tạ nào phải khỉ. Trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen, càng nghĩ Tư càng tức, đánh đét cái xuống đùi rồi sải bước ra khỏi phòng biên tập.

      Hùng hùng hổ hổ tìm lãnh đạo của mình – trưởng phòng Từ của bộ phận phóng viên, lãnh đạo đầu hói mặc chiếc quần bò, hai chiếc túi sau căng phồng, đứng ngoài trăm mét cũng có thể nhận ra mông của ông ấy.

      Lãnh đạo Từ chuyện với người nào đó bên ngoài văn phòng, người đó vừa di ông thấy Tư tới: “ Tư, bản thảo vụ cố y tế viết xong chưa? Bài viết này của là trang đầu của báo đấy. trẻ nhớ viết cẩn thận đó, nghe thấy chưa?”

      Tinh thần nghề nghiệp của nịnh thần Tạ Tư rất tốt, liền cung kính trả lời, “Trưởng phòng, em biết rồi, chuyện mà sai bảo, chưa có chuyện nào em làm tốt, em sắp viết xong rồi, lát nữa em nộp lên cho .” Trước mặt lãnh đạo Từ, cuối cùng Tạ Tư cũng tìm được chút cảm giác của con người, đúng là như được chìm đắm trong gió xuân, như cá gặp nước, như cây khô gặp mưa, như người hỏa tinh gặp người địa cầu, như sấm trời dẫn lửa trái đất.

      “Trưởng phòng, em có chuyện muốn tìm .”

      “Chuyện gì? !”

      Tư vừa thấy thái độ lãnh đạo hòa nhã dễ gần, ngay lập tức như gió xuân thoảng qua, cố nặn ra nụ cười nịnh bợ: “He he, trưởng phòng, là như thế này. có thể giúp em với tổng biên, điều em chuyển về bộ phận phóng viên… trưởng phòng vậy em đành , ở văn phòng tổng biên áp
      lực lớn quá.” Ngửa tay ra vẻ biết phải làm sao với lãnh đạo Từ, bộ dạng tàn tạ như quỷ khi xui xẻo gặp phải hung tinh của ai cũng có thể nhìn ra.

      Lãnh đạo vừa nghe là đoán ngay những ngày tháng sống dưới chân thiên tử của dễ dàng gì. Khẽ vỗ vào vai Tư như lời an ủi, ngữ khí lãnh đạo Từ có chút nghiêm túc: “ Tư à tâm trạng của , trưởng phòng hiểu, mấy người trẻ tuổi các ấy mà, chỉ muốn tự do ít ràng huộc.” Sau đó chuyển sang gay gắt: “Có điều, tổng biên từng đặc biệt đến tìm tôi về , xem ra rất coi trọng vị đồng chí như .Mà ở văn phòng biên tập cùng tốt ấy chứ, rèn luyện nhiều, hỗ trợ cho công việc tương lai.”

      Cái lão Từ này đúng là con hồ ly già chính hiệu, làm gì nhìn ra ‘chăm sóc đặc biệt’ của tổng biên dành cho Tư. Có biết bao phóng viên như thế, Chu Minh lại tìm đến tận nơi về biểu của Tạ Tư, ràng muốn ông nhúng tay vào. Cái gã tổng biên mới đến này, đừng thấy tuổi còn trẻ nhưng thân thế ghê gớm, thủ đoạn lợi hại, dường như trong tay nắm sợi roi da vô hình, kinh hãi đến nỗi đám người dưới đều như ngựa bị roi da quất, dám lười nhác, nội bộ trong tòa báo phát triển mạnh mẽ ngừng vươn lên.

      Lão Từ bao năm lăn lộn giang hồ, sớm đưa ra kết luận: Có động vào cái gì cùng được động vào miếng pho mat của ông chủ.

      Tư, ở văn phòng bộ phận biên tập, điều đó chỉ ra rằng tổng biên coi trọng . phóng viên đặc biệt như , tổng biên có ýmuốn đích thân bồi dưỡng đào tạo mà. Văn phòng phóng viên lại cách xa, sau này muốn tham khảo ý kiến, cứ trực tiếp hỏi tổng biênlà được rồi cần chạy đến chỗ tôi nữa.” Lão hồ ly nhăn khuôn mặt già cau có, đôi mắt khẽ nhíu, chỉ dăm ba câu đem quả bóng chuyền ầm ĩ náo loạn - Tạ Tứ đá bay về bên Chu Minh. “Thanh niên mà, kêu khổ, than mệt, đem áp lực chuyển hóa thành động lực làm việc. Tư, trưởng phòng rất lạc quan về .”

      Trong lòng rủa thầm ba vòng trong ngoài cái lão hồ ly già mông tơ này rồi cái đồ cổ lỗ sĩ, vừa vứt bỏ mình cách sạch , những chịu xuất đầu lộ diện mà còn rụt cổ co đầu trốn, đem đẩy thẳng cho Chu Minh mặc sức sai bảo. Có lẽ nào thực có khuôn mặt khỉ đột.

      “Vâng, thưa trưởng phòng, cảm ơn các xem trọng Tạ Tư em! Vậy em phải làm tốt, ra sức thể để phụ coi trọng của và tổng biên.” Ngoài miệng đường hoàng khí phách, nhưng trong lòng nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, suýt nữa lấy chuaxót trong lòng hòa với dấm mà uống.

      ngày dài ủ ê, thất thần cuối cùng cũng kết thúc, Tư hẹn Lạp Lạp đến‘Quán ăn Hạnh Phúc’. Bà chủ quán vẫn hết sức nhiệt tình, Tư liền gọi bát canh cá dưa chua và đĩa thịt, cùng Lạp Lạp bắt đầu ăn uống vui vẻ.

      Buổi tối giao mùa giữa đông và xuân, sao lấp lánh đầy trời, chỉ có món thịt mới có thể đem đến cho chút cảm giác hạnh phúc ngắn ngủi.

      Lúc tan ca, thời gian làm việc gò bó khổ sở cuối cùng cũng kết thúc, Tạ Tư cầm chiếcgiẻ lau bảng, xóa sạch khuôn mặt trắng bóc cùa Chu Minh trong não, vừa ăn bátcánh cá với dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ, vừa nghe Lạp Lạp liên hồi lải nhải.

      Lạp Lạp có vẻ vô cùng phấn khích. Khuôn mặt nhắn có nét nổi bật nhưng vì sức trẻ mà tỏa sáng lấp lánh:“Chị Tư, tuần sau là đến bữa tiệc thường niên của công ty, nghe công tycòn đặt cả phòng khiêu vũ tại nhà hàng năm sao, em nghe Lượng muội , kinh phí hoạt động lần này nhiều, nên mời cả đầu bếp năm sao chế biến, đồ ăn ngon khách khứa cùng vì thế mà rất đông…”

      Vừa nghe đến buổi tiệc ăn uống trong đầu xuất những món ngon mà thường ngày rất ít có cơ hội được ăn, hải sản, bít tết, thịt dê, bê sữa nướng... Tư nuốt miếng cá dưa chua, xúc động đến nỗi hai mắt sáng long lanh.

      ... sao, có rất nhiều đồ ăn ngon sao?” Số vốn đen đủi, làm việc ở đây hai năm mà tiệc công ty mới được lần. mà lại còn đúng lúc chân ướtchân ráo đến làm tại đây. Lúc đó, chỉ làmột kẻ mới, chỉ có thể để bụng rỗng, nuốt nước bọt, trơ mắt hai vòng xung quanh bàn tiệc buffet, trước mặt bao nhiêu nhân viên cũ, dám xuống tay. Sau cùng, nhân lúc có ai để ý, liền cầm chiếc đũa tranh giànhmới tranh chấp chưa đầy đĩa , đôi mắt cảnh giác liếc thấy cấp tới, đành giả bộ ngẩng đầu, cầm chút đồ ăn bõ dính răng ấy mà rời .
      Last edited by a moderator: 4/1/15
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 [2]
      Type:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀


      Tình cảnh tối đó sống động như vừa mới xảy ra, cứ nghĩ đến, Tư lại chỉ muốn nuốt chửng cả bàn đồ ăn ấy vào bụng, nhưng cuối cùng chỉ có thể lang thang đến lúc đói meo, sau cùng phải chạy đến quán ăn lề đường đánh vội bát thịt bò. năm sau, Tư vẫn chỉ là kẻ mới vào bị lão Từ sai phỏng vấn cố bất ngờ xảy ra, mà ngậm ngùi bỏ lỡ bữa tiệc.

      Năm này, rốt cuộc Tạ Tư cũng lên hàng tiền bối, phồng má, siết chặt nắm đấm , quyết chí phải quét sạch bữa tiệc miễn phí này.

      “Đúng vậy, đồ ăn ngon so với mấy năm trước còn nhiều hơn gấp mấy lần, thông tin của Lượng muội làm gì có chuyện sai?” Lạp Lạp nhai miếng cá dưa chua vô tư , nước miếng của Tư càng ứa ra nhiều hơn: “Có điều, việc ăn phải trọng tâm, bữa tiệc lần này còn đặc biệt long trọng. những chàng độc thân vàng của công ty chúng ta đến, bọn Lượng muội đều chạy mua trang phục dạ hội hết rồi, Lượng muội , “ chàng tủ lạnh lầu năm” chính là Trịnh Noãn Dương, lập trình viên ở tầng năm. Nghe tên ta giống ngọn lửa dữ dội nhưng thực tế lại là mỹ nam lạnh lùng như tủ lạnh, lấy thần bí làm nét riêng Tư nghi ngờ người đàn ông này là tên gay.

      chàng mặt hổ cười tầng chín” – Lâm Hải Thịnh, kế toán bộ phận tài vụ, xịt nước hoa, nghe dây thần kinh ở mặt có chút vấn đề, nhìn thấy ai cũng nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời. Tư nghi ngờ gã này và gã tủ lạnh có vấn đề, dương, vô cùng ăn nhập.

      quái tóc dài ở tầng mười ba” – Dương Tu Niên, chuyên tạo hình tóc tạp chí mốt, tóc dài ngang vai đầy nữ tính, đôi chân dài xếp ngang hàng mẫu nam, đối với người khác kiêu ngạo, nhưng rất tài hoa, những mẫu tóc của ta thường khiến người khác có cảm giác như được thay da đổi thịt. Tư xác định chắc chắn gã này cũng gay nốt.

      chàng Nhật Bản tầng hai mươi” – Ngô Khang, trợ lý chủ tịch hội đồng quản trị, có khuôn mặt tuấn như ngôi sao điện ảnh Nhật Bản, nho nhã lịch , cực kỳ nam tính. Tư bỏ miếng thịt vào miệng, gật gật đầu, ừm, người ngày còn được coi là bình thường.

      “Còn nữa…” Lạp Lạp khựng lại, có chút gì đó úp mở: “Chị Tư, chị đoán xem.” Đôi mắt của Lạp Lạp khẽ chớp.Tạ khoắng lên khoắng xuống bát canh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lạp Lạp. Câu hỏi nhảy ra từ cái đầu dưa của , nếu chị đây trả lời được uổng phí bao năm ăn cá dưa chua của chị đây rồi, Tư ngao ngán đáp: “Công tử bột tầng mười bảy.”

      “Oa, chị Tư, quả nhiên chẳng có gì giấu được chị.” Lạp Lạp vỗ tay khen ngợi, vô cùng sùng bái Tư. cúi đầu, ghé sát gần chút: “Lượng muội , tập thể những chàng độc thân càng bắt tay hành động lần này, đám phụ nữ đó tự phân chia rồi.”

      “Phân chia? Liên quân tám nước tiến vào kinh thành! tiếp xem nào!” Tư ăn xong ngồi xỉa răng, cười thầm, đám con chỉ vì mấy gã phải gay cũng sắp biến thành gay ấy mà chiến tranh đến đầu rơi máu chảy, lại còn phân chia, cẩn thận rồi lại tan tác mộng xuân thôi.

      “Tổng biên đứng đầu danh sách, vì vậy mấy mĩ nhân nổi tiếng công ty ta cũng chuẩn bị xuất mã. Lượng muội , tối qua lúc dạo phố, ấy thấy Hàn Vân Tiếu thử dạ phục trong cửa hàng thời trang cao cấp, váy lộ nửa ngực, xem ra quyết tâm phải giành bằng được tổng biên.” Lạp Lạp thở dài lắc đầu, than thầm tiếng. “Ai dà, tổng biên thoát khỏi bộ ngực khủng của ta rồi!”

      “Tên Chu Minh đó cũng chỉ là tổng biên tòa báo cấp dưới của công ty, Ngô Khang mới đáng giá hơn.” Tư thắc mắc.

      “Cái tên trợ lý bé Ngô Khang đó sao có thể sánh với tổng biên. Chị Tư, còn nhớ lần trước em với chị, chuyện chủ tịch gọi tổng biên là Tiểu Minh chứ?”

      Tư khẽ gật đầu. Sắc trời bên ngoài càng u ám hơn, khi mà ánh sáng những tin đồn bên trong cánh cửa sổ bừng lên mạnh mẽ.

      Lạp Lạp càng thêm lén lút, đôi mắt ngó khắp xung quanh, thái độ cịt tai trộm chuông trông vừa ngây thơ, đáng , lại bộc lộ tính cách cực kì trẻ con: “Chị Tư, có lẽ chị là người cuối cùng biết tin này, tổng biên của chúng ta là cháu của chủ tịch. Mẹ của tổng biên và chủ tịch là hai chị em ruột, nhà ấy cũng là trong những cổ đông của công ty. Nghe Lượng muội , ông ngoại tổng biên cũng chính là chủ tịch cũ, đem cổ phần của mình cho hai người con . Có điều, nghe bố mẹ của tổng biên đều là giáo sư đại học, quan tâm đến chuyện kinh doanh.”

      Tư vừa nghe vừa hung dữ bẻ gãy chiếc tăm trong tay, gần đây, tên tổng biên rách cũng là hoàng thân quốc thích, thảo nào mà chẳng biết sợ là gì, đoán chắc phía sau có hậu thuẫn nâng đỡ. Cảm giác bất bình dâng trào, Tư chau mày lặng im, Lạp Lạp tiếp tục tin đồn mới nhất.

      “Thông tin này gần đây mới được truyền ra từ cấp , chẳng trách Hàn Vân Tiếu đó bám tổng biên chặt thế. Có điều, ta cũng đừng đắc ý, các mỹ nhân trong công ty ta ít sao? Nhìn thấy miếng thịt béo ngậy, ai mà ham.”

      Tư khẽ hừm tiếng: “Lượng muội nhắm ai rồi?” Lại lấy chiếc tăm khác ngậm vào miệng, hỏi.

      “Lượng muội , nhưng em đoán có chấm ai cũng vô ích, bởi vì đó là nhiệm vụ bất khả thi.” Lạp Lạp lắc đầu, “Có điều chị Tư, hình như Lưu Lan ở văn phòng các chị ngắm chàng tủ lạnh. Lượng muội , mấy lần bắt gặp chị ta chuyện với chàng tủ lạnh, vẻ mặt chàng đó đều lạnh dưới độ, nhưng chị Lưu Lan sợ mình bị đóng băng.”

      “Củi khô mà, IQ giống với người thường lắm, Ngu Công này dời được cả núi rồi, chàng tủ lạnh bé có là gì.” Đưa tay lên chống cằm, cứ hễ ăn no là Tạ Tư lại buồn ngủ, uể oải , “ chàng đó sợ làm đóng băng chính bản thân mình Lưu Lan sợ cái gì? Tích bao nhiêu năm da mặt dày như thế cũng thể bỏ đấy dùng.” thư thái tiếp, “Mười năm mới tạo được cái da mặt dày, đương nhiên phải dùng để cưa cẩm đàn ông chứ!”

      Hết chương 10
      Hale205laula thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11
      Editor:๖ۣۜMạn๖ۣۜNhi❀

      Thấm thoắt tuần nữa trôi qua, Chu Minh nhậm chức sắp được hơn tháng, phóng viên xuất chúng kiêm em tạp vụ Tạ vẫn từ sớm đến khuya làm trâu làm ngựa, đôi khi còn kiêm luôn vai khỉ trong vườn bách thú, góp phần phong phú thêm đời sống tinh thần của Kim Quy(13) Chu Minh.

      13. “Kim Quy” chỉ người đàn ông có thân phận cao quý, xuất phát từ chữ “Kim quy tế” (chàng rể rùa vàng) trong bài thơ “Vi hữu” của Lý Thương đời Đường.

      Có lẽ chàng Chu Minh này kì thị kiểu con thô tục, thế nên đặc biệt thích sai khiến Tư làm cái này cái ni. Diệp Bội Bội và Lưu Lan lúc đầu còn nghi ngờ “khẩu vị” của Chu Minh khác người, thích tomboy như Tạ Tư, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ, thấy chàng Chu Minh này thường ăn cơm với những người đẹp thuộc hàng top của công ty, trước mỹ nhân vui vẻ, lịch thiệp, nhưng đối với Tạ Tư, về cơ bản ngay đến chút hòa nhã cũng có.

      Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt như tỏ, cũng đoán ra đến bảy phần. Gần đây, nghe có loại đàn ông hoang tưởng, cố chấp cho rằng con nên có vẻ dịu dàng, dễ thương, vì vậy khi thấy những trung tính, nam ra nam, nữ ra nữ, liền muốn nhẫn tâm chà đạp. chàng Chu Minh này có lẽ chính là loại đàn ông đó, thần Kim Quy ghét bỏ Tạ Tư nên mới khổ công điều về giày xéo.

      Cố sức chịu đựng hơn tuần, tư cũng đợi được đến tối thứ bảy- ngày có bữa tiệc thường niên của công ty. nàng lòng xuân phơi phới Lạp Lạp sau khi kéo thử “n” bộ quần áo, cuối cùng quyết định mặc chiếc váy dây màu đen dáng liền để dự tiệc. Nán lại trước gương tự sướng chịu rời, bé trong gương ửng hồng hai má, cặp lông mi giả chớp chớp, nửa bờ vai nhắn lộ ra, đứng bên cạnh trẻ mặt đen.

      “Chị Tư, có đẹp ? Đẹp chứ?” Lạp Lạp ôm chiếc gương mà soi mãi, có lẽ chính bản thân mình trong gương mất rồi.

      “Đẹp.” Trông chẳng khác gì bộ váy ngủ cao cấp.

      Nhìn đồng hồ, Tư rất sốt ruột, nha đầu này còn soi nữa chỉ có mà húp chút canh nguội người ta bỏ lại thôi. tư chau mày, mồm mép tha ai: “Lạp Lạp, chị thấy và chiếc gương đó hòa hợp như vậy, hay là cứ vác nó cùng .”

      Lạp Lạp dẩu môi lên như trẻ con, cuối cùng liếc nhìn hình ảnh trong gương, tiếc nuối : “Được rồi, được rồi, thôi… có điều chị Tư, chị ăn mặc tùy tiện quá!” Tối nay Tư mặc bộ vest đơn giản, cào cào chỉnh mớ tóc rối cách tùy tiện rồi ra khỏi nhà luôn, “Ít nhiều cũng phải mặc chiếc váy chứ, chân chị dài, mặc váy chắc rất đẹp.”

      “Mặc váy gì? Chị đây đâu phải lẳng lơ…”

      Khóe miệng thiếu nữ đầm đen điệu đà Dương Lạp Lạp khẽ mấp máy: “Tối nay có bao nhiêu chàng độc thân đến như thế?”

      “Đám đàn ông đó có thay thịt ăn được ?” Tối nay trong mắt Tạ Tư chỉ có ăn, vì vụ càn quét này, bữa trưa chỉ ăn có chút, thậm chí lúc nãy còn chọn chiếc quần rộng rãi thoải mái nhất để mặc. Bây giờ bụng cứ réo ầm ĩ, em hứng tình kia còn nhắc đến đàn ông gì đó với nữa, Tạ Tư càng thêm mất bình tĩnh. “Lạp Lạp, chờ lát nữa chị đây chỉ còn canh húp cẩn thận chị lột sạch đem quay lên ăn đó!”

      Phóng xe bạt mạng đến hội trường, nhưng hai người vẫn muộn chút, bài phát biểu của lãnh đạo công ty kết thúc từ lâu. Trong gam màu trắng sữa, nhạc vui tai cùng tiếng chạm cốc, ánh sáng và bóng tối đan xen, nhấp nháy, những cặp nam nữ trò chuyện với nhau tạo ra bầu khí xa xỉ.

      Hàn huyên cùng vài đồng nghiệp, cánh phụ nữ năm khó có lần, khuôn mặt trang điểm đậm lộ vẻ vô cùng phấn chấn. Tư chẳng thèm để tâm đến quy tắc lịch xã giao, đôi mắt đan phượng sáng lên như cú mèo quét ngang quét dọc, trước mắt bỗng bừng lên, bàn tiệc buffet chỉ cách có ngoài mười mét.

      Kéo Lạp Lạp chạy như điên về phía bàn ăn, mục tiêu của được xác định. Lạp Lạp dù bị đô lực sĩ Tạ Tư kéo nhưng cặp mắt nhỉ vẫn soi loạn khắp nới, vừa vừa phấn chấn thần: “Chị Tư, nhìn kìa, chàng tủ lạnh và chàng amwjt hổ cười đứng bên kia! Oa… đẹp trai quá!”

      Oa cái đầu ấy, hai người họ là đôi, đứng cùng nhau sao?

      “Còn bên kia nữa, chị mau nhìn , quái tóc dài bị đám con bao quanh kìa!” Đôi mắt của Lạp Lạp mở to, miệng la lớn: “OA, bộ quần áo người ta chắc là mốt thịnh hành nhất năm nay…”

      Hai tai thành tàn phế, giờ đây chỉ sót lại đôi mắt ra sức hoạt động, Tư phát bàn tiệc có vô vàn đồ ăn, nhìn hoa cả mắt. Có tôm hùm bỏ lò, bánh khoai lát mỏng, thịt heo nướng, heo xào hành tây, heo xào tiêu đen, bánh ga tô West Point, các loại sa lát, hải sản mà biết tên. Rất nhanh, Tư lột xác thành dã thú bụng rỗng nước dãi tứa đầy miệng, và vì thế còn nhìn thấy xa xỉ hoa lệ của hội trường nữa.

      “Chị Tư, chị nhìn bên đó kìa!” Lạp Lạp gọi mải mê cầm đĩa đựng đồ ăn nhưng thèm quan tâm. Lạp Lạp lại giật giật gấu áo Tư: “Đừng vội ăn như thế, nhìn bên đó kìa…”

      Bị Lạp Lạp thúc giục đến nỗi lửa giận bốc cao đến tận ba trượng, Tư trừng mắt nhìn Lạp Lạp, rồi thuận theo hướng ta giẩu mỏ lên, thấy đứng cạnh tháp ly sâm banh là chủ tịch Tôn Giai Chi – người khoác mình bộ dạ phục thanh lịch cao quý, tay cầm ly rượu, chuyện hòa nhã với người đàn ông cao lớn. Bên cạnh họ còn có trẻ với mái tóc xoăn, mặc chiếc váy dài quét đất màu trắng, trông vô cùng thánh thiện và xinh đẹp. người đàn ông đó quay lưng lại phía Tư, ta mặc bộ vest màu đen, nhìn tướng mạo.

      Tư nheo mắt nhìn cho , ồ, đây chẳng phải Chu Minh – Kim Quy của Sun Bird sao? Tôn Giai Chi dẫn ta giới thiệu làm quen với mấy nhân vật lớn. Dưới ánh sáng chiếu rọi của chiếc đèn chùm, mấy đại mỹ nhân đứng cách đó xa túm tụm lại, những cặp mắt long lanh chốc chốc lại lướt đến hướng Chu Minh cách tình tứ, những bộ cánh gợi cảm xinh đẹp che đậy được trái tim thổn thức.

      “Ồ, Lượng muội, qua đây, qua đây!” Lạp Lạp gọi “công cụ tìm kiếm” nổi tiếng hiển hách. được gọi là Lượng muội thực ra đẹp, khuôn mặt tròn xoe, nửa bị những nốt tàn nhang nhạt màu chiếm cứ. Với đôi mắt to
      Em là dưa chua, là cá

      Chương 11

      ...nhưng vô cùng linh động, ta bỏ qua bất kì vụ tàn sát giữa các cặp đôi nào. “Mỹ nhân đứng cạnh chủ tịch và tổng biên là ai thế? Là đối tượng của tổng biên à?” Lam Lạp quan tâm nhất vấn đề này.

      , phải, là tiểu công chúa Mạnh Tiêu Nhiên của Sun Bird, tổng biên là họ ấy.” Lượng muội nhanh chân sải bước về phía bàn tiệc lấy đồ, thấy cầm chiếc đũa điên cuồng tìm thức ăn, “Ồ, chị Tạ, xem hành động của chị kìa, ban ngày chị ăn gì sao?”

      Thực ra Lượng muội lớn hơn Tư mấy tháng, vốn tên là Trịnh Lượng, thích làm bộ nai tơ nên gọi Tư là ‘chị Tạ’.

      “Đó là vì cái dạ dày chờ đợi năm rồi, mãi đến tối nay mới được thể sức mạnh...” Tư cầm đĩa thức ăn chất cao như ngọn núi , cười hì hì với Lượng muội, vừa vừa nhét miếng tôm lột vỏ vào miệng. Thời gian gấp rút, nữ Gia Cát Tạ Thư sau hồi đấu tranh tư tưởng đành đặt đĩa sơn hào hải vị xuống. Liếc nhìn đôi mắt ra-đa của Lượng muội quét khắp hội trường như khẩu súng máy. Tư mởmiệng chế giễu: “Lượng muội, có động tĩnh gì chưa?”

      Lượng muội nghiêng người ghé sát tai Tư, khẩu khí khá chuyên nghiệp: “Động tĩnh lớn là khác. ở đây ăn tôm, có nhìn người bên kia định ăn gì ?” xong, Lượng muội nháy mắt ra hiệu Tư nhìn Hàn Vân Tiếu đứng bên kia hội trường. Vân Tiếu hôm nay mặc bộ dạ phục gợi cảm, khoe ra những đường cong cơ thể, đôi mắt vốn đa tình cao ngạo nhưng khi lướt tới chỗ Chu Minh lại tan chảy thành nước. “Mỹ nhân bên kia bắt đầu muốn ‘ăn thịt người’ rồi. Hàn Vân Tiếu bỏ qua Ngô Khang, chuyển sang muốn gặm tổng biên, thế nhưng cẩn thận lại gặm vỡ luôn cái răng sứ giả ấy chứ.” Ngữ khí của Lượng muội rất hung dữ.

      Sau khi Lượng muội và Lạp Lạp rời , chỉ còn lại Tư tiêu dao vui vẻ, những con người trong bữa tiệc này cơ bản đến đây phải để ăn tiệc, mà đến để ‘ăn người’. Tư xiên mấy miếng thịt heo rồi bỏ luôn vào miệng, lấy bàn tiệc buffet này làm căn cứ địa, vừa ăn vừa quan sát đại chiến ‘ăn người’. Mồm miệng và dạ dày Tư vận hành với tốc độ cao, vì thức ăn nhét đầy làm hai má căng phồng, người nào biết còn tưởng thổi bóng. Lát sau, lại chọn đồ ăn cách tham lam, hài lòng khi xiên được miếng thịt bò lớn, khi ngẩng lên định tống tiễn nó vào miệng suýt mắc nghẹn.

      Khoảnh khắc, Chu Minh đứng cách đó hai mét, tay cầm ly sâm banh nhìn Tư với ánh mắt mạnh mẽ. Bị ông chủ nhìn chằm chằm đến dựng cả tóc gáy, hai má căng phồng lập tức ngừng hoạt động, cơ miệng tê đau, thể nặn ra nổi nụ cười duyên dáng, chỉ đành cố nở nụ cười méo mó. Chu Minh khẽ gật đầu, khi thấy đại lão gia chuyển chú ý sang mỹ nhân gợi cảm. Tư lập tức chuồn lẹ.

      Sau đó, Tạ dám chiếm đóng bàn buffet, đành đặt hướng ấy làm vùng trung tâm, ăn xong xông lên giành đồ, lấy đồ xong lại chuồn, cứ tuần tự như vậy, chỉ sợ bị Chu Minh nhìn thấy.

      Ở nơi theo quy tắc lịch xã giao kiểu này, Chu Minh bị đám người đẹp tiếp cận biết bao nhiêu lần, cả buổi tối hôm ấy, chốc chốc ánh mắt lại hướng tới phía có đồ ăn ngon, nơi có kẻ mất trí mặc bộ vest màu đen lấy bàn tiệc buffet làm căn cứ địa, mồm miệng chưa lúc nào ngừng hoạt động.

      Lần thứ nhất, khi chào với nụ cười méo mó, khiến suýt kiềm chế được mà cười phá lên. Lần thứ hai, thấy người con đó cầm chiếc đĩa chất cao như núi, chạy đến góc ăn như máy, khi gặp người qua lại bẽn lẽn từ tốn, giả bộ thục nữ ăn từng miếng . Lần thứ ba, thấy lại quẩn quanh trước bàn tiệc, có chút lén la lén lúc...Lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.... ấy vẫn ở đó và tại sao vẫn ăn được cơ chứ?

      Lúc lâu sau, lại quét mắt thấy lấm lét quay lại bàn tiệc. Đôi mắt phượng ấy phát ra tia sáng long lanh. Chu Minh kiềm chế được nhếch môi cười, trong buổi tối nhàm chán thế này, có cái miệng hoạt động ngừng làm rất vui, lòng vì thế bỗng nhiên thấy nhõm, thoải mái.

      họ, có chuyện gì vui mà cười suốt thế?” em họ Mạnh Tiêu Nhiên phân vân hỏi, nhìn theo hướng mắt của Chu Minh, “ họ, có phải đói rồi ? Em giúp lấy chút thức ăn nhé!”

      Miệng vẽ thành đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh đèn sáng nhấp nháy, nụ cười của Chu Minh càng thêm rạng rỡ, đưa ly rượu cho em họ, “Cảm ơn, để tự .” phải gặp có cái dạ dày co giãn như lò xo kia mới được.

      ****************************
      Last edited by a moderator: 6/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :