1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Trước Đây, Tần Trạch Tô Nhiên Như Vậy Đấy



      Mỗi đêm mưa, thao thức, em có biết, nhớ em ?

      Mỗi trận mưa phùn rả rích, em có cảm nhận được, rất nhớ em?

      Tô Nhiên, nhớ em, nhớ nhiều lắm.

      Cảm giác kỳ lạ này chỉ xuất mỗi khi ở bên cạnh em.

      Đau khổ, tim đập loạn nhịp, lo lắng và ngọt ngào.

      Chẳng lẽ, đấy chính là mùi vị của tình !

      Mỗi khi nhớ đến những chuyện của chúng ta, đều cảm thấy rất vui.

      Là nhân duyên từ kiếp trước hay kiếp này định như vậy rồi?

      cách giải thích gọi là nhân duyên.

      Còn cách
      giải thích khác gọi là ràng buộc suốt đời.

      Xin lỗi, chưa được em đồng ý vội đặt em vào trái tim mình.

      chưa được em đồng ý lặng lẽ ghi nhớ hết mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta.

      nhớ, năm lớp bảy, lần đầu tiên gặp em, khi đó cố ý va phả em, cũng vì muốn chào em tiếng.

      nhớ, năm lớp tám, lần đầu tiên ngón áp út của mình chạm vào môi của em, tim đập nhanh, xấu hổ đỏ mặt, tận ba ngày sau vẫn muốn rửa ngón tay ấy.

      nhớ, năm lớp chín, lần đầu tiên nhận được điện thoại cảu em, hồi hộp lúc lâu cũng biết nên gì.

      nhớ, năm lớp mười, lần đầu tiên tỏ tình với em, tuy em nhìn bảo khờ khạo, nhưng vẫn rất vui.

      nhớ, năm lớp mười , lần đầu tiên ở ngã rẽ, em nhìn như người xa lạ, hại đau đến mất hồn mất vía mấy ngày liền.

      nhớ, năm mười hai, lần đầu tiên gọi điện cho em, ra rất hồi hộp nhưng khi nghe thấy giọng của em, lòng vô cùng ấm áp, dù khi ấy chúng ta chỉ trò chuyện vỏn vẹn có phút.

      nhớ, năm thứ nhất Đại Học, lần đầu tiên , rất nhớ em, em tức giận oán trách: Nhớ mình hay nhớ tin nhắn trước của mình.

      nhớ, Đại Học năm thứ hai, em đồng ý làm bạn của , về phòng ngủ cứ ngẩn người, quyết định phải đối xử tốt với em, thể để người khác cướp mất em.

      để bất cứ ai bắt nạt em, để Tô Nhiên chịu bất cứ thiệt thòi nào.

      Ghét nhất khi cùng em công viên thiếu nhi, vì lần đó chúng ta chia tay.

      Ghét nhất khi cùng em xem phim "Họa Bì", vì lần đó chúng ta chia tay.

      Ghét nhất lần đầu tiên nắm tay Tô Nhiên, vì lần đó chúng ta chia tay.

      Đau lòng nhất là lúc đề nghị chúng ta thử lại lần nữa, em lại : muốn. Cảm xúc vụt tan, và em nắm tay chỉ như loại bố thí của em dành cho ...

      nhớ, năm thứ nhất Đại Học, món quà sinh nhật đầu tiên tặng em là hộp Chocolate Kim Ti Hầu, đó là món quà đầu tiên mua bằng chính tiền lương của mình.

      Hôm đó, lén hôn môi em cái, em đuổi theo chạy khắp quán KFC.

      Nhưng nghĩ lại cũng do mình ngốc nghếch, ai đời muốn hôn người ta lại còn báo trước cho đương biết.

      nhớ, kỳ nghỉ hè đầu tiên của năm nhất Đại Học, làm thêm ở công trường, em nhất quyết bắt phải mua thuốc bổ, cứ nghĩ cuối cùng em quan tâm đến . Nhưng nào ngờ, tất cả chỉ vì em muốn chào hàng mà thôi. Lúc đó, lòng buồn lắm, nhưng lại thể trách em, mà lại còn thích em nhiều hơn nữa.

      nhớ, cũng mùa hè năm đó, em bị trộm ví, sau đó còn bị mẹ trách vài câu, tâm trạng tệ vô cùng, sợ tín hiệu của điện thoại mình tốt, gửi tin nhắn nhanh, nên chạy đến bên em, để khi em khóc, cũng có bờ vai mà tựa vào.

      biết mình làm biết bao chuyện ngốc ngếch nữa, mỗi khi nhớ em lại lẩm ba lẩm bẩm số điện thoại của em, nhiều đến nỗi mấy người bạn cùng phòng của ai cũng thuộc lòng nó.

      Em rất đặc biệt, có lẽ vì thế, rất khó để làm em cảm động. Mặc dù vậy, vẫn muốn với em: - thích - em. Dù em hoàn toàn hề có cảm giác gì với cả.

      Vì áy náy, em quyết định xem phim nữa.

      Vì áy náy, em chấp nhận bắt đầu với lần nữa.

      Tô Nhiên, rất thích em. Những lời này với em biết bao nhiêu lần rồi nhưng có lẽ em biết, mỗi lần thích em đều có những ý nghĩa khác nhau, và cũng vì thế nên em mới hiểu tình của dành cho em nhiều đến nhường nào.

      Tô Nhiên, em từng : Tần Trạch, có biết mấy người bạn cùng phòng của em chê phiền lắm ?

      Chỉ câu thôi, lòng tê tái vô cùng.

      Khi nghe thấy câu ấy, rất đau, biết mình rất phiền phức.

      Nhưng xin lỗi, cố ý, vì quá ích kỷ, nên lúc nào cũng gọi điện thoại cho em.

      Tô Nhiên à, em có biết mỗi cuộc điện thoại ấy, gọi, chỉ vì muốn nghe thấy giọng của em.

      Tô Nhiên : Tần Trạch, em thấy mỗi ngày mình chuyện với nhau chút là được rồi.

      Khi em thốt ra câu đó, rất tủi thân.

      Nhưng là con trai, dù tủi thân cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào lòng.

      Bạn thường hỏi: Sao bạn cậu lại lạnh nhạt với cậu như vậy?

      lúc nào cũng đáp rằng: Tô Nhiên đối xử với mình rất tốt. Rồi khẽ cười qua cho chuyện.

      Tô Nhiên : Tần Trạch à, đừng nhớ em hoài như thế, em có gì tốt đâu, làm việc của mình .

      Khi đó, cảm nhận được em cần thứ tình cảm của , còn tình cảm em dành cho , rất nhạt.

      Thế nhưng, tình cảm của dành cho em chút nào suy giảm mà ngược lại, còn thích em, nhớ em và muốn gặp em nhiều hơn.
      Last edited: 29/12/14
      ly sắc, 1900, Suuuly6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mặc dù em rất chăm chú xem băng video nhưng vẫn ngây ngốc nhận điện thoại của . đáng . rất thích

      Thích em làm nũng với , lắc lắc tay , dáng vẻ trẻ con làm rung động.

      Thích em cũng buông thả giống . Vì muốn được thấy mặt hư hỏng của Tô Nhiên, dù em như thế nào, cũng thích em.

      Vì như vậy có thể chứng minh, và em là đôi trời sinh.

      Vì như vậy có thể chứng minh em rất quan tâm đến , - là của em.

      Thích em nắm lấy tay đầy tình cảm, cùng bước cầu Song Kiều bên bờ sông Dũng Giang.

      Thích em những khi vào nhà vệ sinh đều : Ai ui, em đau bụng, em vệ sinh, được vào đâu đấy.

      : Hehe, muốn nhìn lén

      Tô Nhiên: Xấu xa... đáng ghét

      Thích em cùng xem phim "Tiên Kiếm 3" rồi ngẩn người : Tần Trạch là , Lưu Phương... cũng là

      Thích em em thích , nghe mà lòng đau xót

      Thích em mỗi tối đều trò chuyện với , tuy như thế mất ngủ. Nhưng Tô Nhiên, quá hấp dẫn

      Thích cùng em học, bởi vì chỉ có khi đó mới được nhìn thấy hình bóng em ngày xưa, bé ngốc ngồi trước mặt .

      Ngày đó Tô Nhiên nhắn tin : Đồ ngốc, Tô Nhiên của rất ngoan, ngủ gục trong lớp mất rồi.

      đọc tin nhắn mà lòng vô cùng ấm áp, vì đó là lần đầu tiên Tô Nhiên nhắn mấy chữ: Tô Nhiên của . Trái tim, rất ấm áp

      Ngày đó, Tô Nhiên lần đầu tiên : Tần Trạch, Tần Trach, em rất nhớ ~ Lòng , vui vẻ... thể nào diễn tả được.

      Ngày đó, Tô Nhiên :

      Sau này, nếu mẹ em cho em và ở cạnh nhau, em tuyệt thực. Lòng vừa đau vừa cảm động. Tô Nhiên bắt đầu thích , rất vui. Nhưng nghĩ đến em vì mà chịu khổ, rất lo lắng và đau lòng.

      Ngày đó, Tô Nhiên : giờ, em bắt đầu chấp nhận . Tuy chỉ mới bắt đầu, nhưng rất vui sướng. Bởi vì, Tô Nhiên cho phép Tần Trạch xuất trong trái tim mình.

      Ngày đó, Tô Nhiên : Tần Trạch, hư lắm, hôm qua em mơ thấy hôn khác, em rất đau. rất vui, Tô Nhiên bắt đầu lo lắng vì , tuy biết Tô Nhiên lo lắng những chuyện thể xảy ra nhưng vẫn sao vui mừng được.

      Ngày đó, Tô Nhiên ngây ngốc : Tần Trạch, Tô Nhiên là của , sau này cho phép thích Tô Nhiên nữa.

      thích tính cách bá đạo đó của em, vì - là của em

      Em luôn ngốc nghếch hỏi rằng: Tần Trạch, rốt cuộc em ?

      luôn dùng công thức tích phân để trả lời cho em, nhìn thấy em nghe mà hiểu, dáng vẻ ngây ngốc vô cùng đáng . Lúc ấy, rất muốn ôm lấy em cả đời, mãi mãi bao giờ buông tay. Vì , rất thích em.


      Tô Nhiên đau buồn, lại càng buồn hơn, Tô Nhiên vui vẻ, vui hơn cả em nữa.

      Tô Nhiên : Tần Trach, em rất thích . Thích đến đau lòng.

      Còn .

      thích em, rất rất nhiều, nếu lúc này em có thể lấy trái tim của ra xem, nhất định em thấy hai chữ Tô Nhiên ở đấy. Đời này, chỉ thích, mỗi mình em.

      Ngày đó em , vì thích em, nên em mới thích . Nếu chẳng may ngày nào đó Tần Trạch còn thích em nữa, vậy Tô Nhiên cũng còn thích . Nhưng , cam đoan, bản thân mình, thích em cả đời, em mãi mãi , bao giờ đổi thay.

      và em cùng leo núi, được cõng em vai, rất hạnh phúc.

      và em cùng đến Tam Sinh Thạch khắc chữ, rất hạnh phúc.

      và em cùng con đường núi bé, em khẽ kéo tay , rất hạnh phúc.

      và em cùng ngồi chiếc ghế gỗ, em ghé đầu lên đùi , áp tai vào người , rất hạnh phúc.

      và em cùng dạo bước cánh đồng ruộng mênh mông, ngắm hoa, qua cầu đá... cùng nhau viết lên bài ca hạnh phúc.

      biết chữ "đa" có thể bị phóng đại quá cỡ trong đầu Tô Nhiên.

      Dù vậy vẫn rất thích bộ dạng ngốc nghếch của em khi Tô Nhiên trước mặt rằng: Đau, đau, đau....

      Rất trẻ con, rất buồn cười, rất yếu đuối, nhưng lại thích em như thế.

      Tuy vậy, vẫn muốn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối ấy của em.

      Nếu biết em buồn, em đau đớn, lập tức che chở, bảo vệ, chăm sóc và thương em.

      ngốc nghếch chờ em suốt năm, cảm giác thinh thích ban đầu chuyển thành thương sâu sắc.

      Mỗi hành động của em, đều làm say đắm.

      Tất cả những gì của em, dù là tốt hay xấu, đều thích.

      Mỗi nụ cười nhàng của em cũng làm lòng ngây ngất.

      câu dù vu vơ hay lòng, cũng mãi mãi ghi khắc trong tim ~

      Mỗi động ác xoay người của em, đều khắc sâu trong trí óc . Đêm đến, chúng lại len lén lên trong lòng .

      Lời của em, cử chỉ của em, đều có tác động rất lớn với , ảnh hưởng tới tâm trạng , chi phối cảm xúc của .

      Thế giới này có em, đấy là lý do, xuất đời.

      Vì có em, thế giới của mới tràn ngập màu sắc.

      - thích - em.

      muốn to với em rằng: Tô Nhiên, em

      Mặc dù trong ký ức tuổi thơ của em , và cũng thể cùng em trải qua những tháng ngày đầy hạnh phúc ấy.

      Nhưng, có thể cùng em hết thời thanh xuân, đồng cam cộng khổ, sống đến bạc đầu.

      Có lẽ 60 năm sau, thế giới này có thêm đôi vợ chồng già:

      Sáng sớm: Ông lão và bà lão cùng nhau ngồi trước hiên nhà ngắm nhìn mặt trời từ từ lên cao, bên cạnh còn có chú cún nằm ngủ mặt thảm trải sàn.

      Ban ngày: Bà lão dắt tay ông lão, ông lão chống gậy, chầm chậm di chuyển như mặt trời từ từ thay đổi vị trí, bên cạnh hai người, vẫn là chú cún con vô cùng hoạt bát.

      Chiều tối: Ông lão và bà lão cùng ngắm mặt trời lặn, chú cún vẫn ở đây, thỉnh thoảng chen vào từng tiếng sủa vang.

      Ngày xửa ngày xưa: vì quan tâm em, lo lắng cho em, quyết định làm chàng hộ hoa sứ giả.

      Tháp tùng em đến thế gian này.

      quan tâm em, lo lắng cho em, nên mãi mãi bảo vệ em, cho đến khi em trở lại thế giới ấy.

      thế giới vô cùng an toàn.

      Cho nên, nếu em có đổi số điện thoại cũng phải cho biết trước nhất nha, nếu tìm được em, ....

      Rất lo lắng cho em.

      Cho nên, nếu em đến nơi an toàn, em phải báo tin về cho , vì rất, nhớ em.

      bé ngốc, em, mãi mãi, mãi mãi em.
      Last edited: 29/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Kiếp trước, bật mí ít Khuyết Điểm Của Tô Nhiên...




      Thứ nhất

      "Sao em lại ngốc nghếch như thế!"

      Câu này, mỗi ngày em phải nghe nghe lại mấy lần, tuy lần nào nghe xong em cũng tức giận với , nhưng lòng, em cảm nhận được sâu trong đấy là nâng niu chìu chuộng, nên em rộng lượng thèm so đo với đâu.

      Thứ hai

      "Tô Nhiên là quỷ ham ăn, em xem vòng eo của em thô chưa kìa "

      Những lời này đúng là cơn ác mộng của em, làm em buồn suốt tháng sau đó, lúc nào cũng buồn bã ngắm mình trong gương, càng nghĩ, lại càng buồn. Mãi đến khi ân cần bảo rằng " ra, Tô Nhiên có béo, là trêu em thôi", em mới vui vẻ trở lại.

      Thứ ba

      "Tô Nhiên, khóe mắt em có nếp nhăn rồi kìa, da lấm tấm tàn nhan nữa " vừa lén cười vừa vuốt tóc em .

      Em vừa nghe xong nổi trận lôi đình đánh trận, nhưng tiếc là, cao hơn em, tuy rằng chỉ chút xíu thôi nhưng em vẫn với tới được, em tức tối trừng mắt nhìn , giận , thèm chuyện với nữa, hừ, xem ai đầu hàng trước đây.Hehe.

      Thứ tư

      "Tô Nhiên, chân dài chân ngắn, đường loạng choạng rất kỳ."

      Lần đầu tiên nghe thế, em tức giận đá cước nhưng hiểu sao lại tránh được, em giận dỗi thèm quan tâm nữa, nhưng khi thấy vẻ mặt tội nghiệp của ai đó, em lại thể giận nỗi nữa.

      Thứ năm

      "Tô Nhiên, em ở bẩn quá, xem móng tay em kìa, bẩn quá "

      ra em vừa mới tắm xong đó, nhưng lại quên mất để ý đến móng tay. Haiz, chỉ quên cắt thôi mà, lát về làm chút là xong, vậy mà em như thế, đáng ghét làm em xấu hổ muốn chết.

      Thứ sáu

      "Tô Nhiên, em có râu rồi kìa bán nam bán nữ phải "

      Trời ạ, lại dám em như thế sao? Em tức giận đưa tay kéo tóc , làm đau đớn "gào thét", nhưng vẻ mặt cứ nhìn em trộm cười, làm cơn giận của em cũng tiêu tan, em là con trai hay con phải nhất sao, hihi.

      Thứ bảy

      "Tô Nhiên..."

      Những câu này, làm em xấu hổ lắm, muốn giết chết luôn ý.
      ly sắc, 1900, Hale2055 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Hẹn Hò, lần đâu tiên ở Kiếp Này...


      Tô Nhiên sớm đến chờ sẵn ở nhà ga, trước đây, luôn để phải chờ, nên lúc này, chờ đợi , chờ từ từ lớn lên, ngày càng ưu tú, ngày càng giỏi giang, để càng thích hơn.

      Cuối tháng mười, tiết trời mát mẻ, Tô Nhiên buột tóc đuôi ngựa gọn gàng, vì mái tóc tự nhiên nên phần đuôi hơi cong chút, phần mái kẹp chiếc kẹp màu hồng, nhờ thế mà mái tóc có phần rối bời kia trở nên gọn gàng hơn nhiều.

      Tô Nhiên nhìn mái tóc đuôi ngựa cháy vàng của mình có chút khổ sở, trước đây, chăm sóc tóc mình rất cẩn thận, vì lần nọ lang thang Taobao tìm được loại thảo dược của dân tộc Thái, loại thảo dược này ngâm vào nước rồi dùng để ủ tóc có tác dụng rất tốt, hơn nữa giá cũng đắt, chỉ 20 mấy tệ mua được năm lượng.

      dùng suốt thời gian dài, mãi đến năm thứ tư đại học mới dưỡng ra được mái tóc đen bóng, hiền thục, trông như vừa làm tóc ở tiệm về vậy. Tiếc là lúc này muốn mua cũng được, dù sao lúc này đừng Internet chưa phát triển, ngay cả Taobao cũng chỉ mới xuất , tính đến chuyện đảm bảo, ngay cả hàng hóa cũng ít đến thảm thương, e là thảo dược mà cần tìm phải đợi thêm ít lâu nữa.

      Tô Nhiên kéo kéo chiếc túi vải vai có chút tiu nghỉu.

      Hôm nay mặc bộ váy dài màu trắng, bên ngoài còn khoác cái áo len màu vàng nhạt, chân mang giày da cũng màu vàng, cả bộ trang phục mang đến cảm giác tươi mát dễ chịu.

      Tuy bản thân tô Nhiên cảm thấy mình ăn mặc rất bình thường nhưng ở cái trị trấn này lại phải như vậy.

      "Ài, bé kia là còn cái nhà ai, sao trước nay chưa từng thấy nhỉ, là đáng , trông có vẻ mới mười hai mười ba tuổi nhưng mặt mũi xinh xắn quá." bác chợ mình kéo chú kéo xe xích lô hỏi.

      "Chậc chậc, bà Lý à, đừng bà vừa mắt bé đấy chứ, bà đừng có biết xấu hổ, con cái nhà bà đều hơn 20 cả rồi, cả ngày ăn chơi lêu lổng còn muốn cưới vợ hay sao?" Chú kéo xe kia nháy mắt trêu chọc bà Lý.

      "Đừng có đùa nữa, , biết bé kia là ai sao? bé chỉ mặc bộ quần áo bình thường mà sao lại xinh đẹp thế nhỉ?" Bác kia trừng mắc nhìn chú kéo xe rồi lại chăm chú quan sát Tô Nhiên, càng xem càng thích thú.

      "Nghe bà thế tôi cũng thấy bé kia cũng có gì đó giống giống... à giống với mấy người TV." Chú kéo xe sờ cằm ra vẻ suy nghĩ.

      "TV? À à, Vương Tài, hôm nay xem ra chú đúng được chuyện, bé này đúng là mang đến cảm giác như TV hay đó, cảm giác... cảm giác gì nhỉ? À..." Bác suy nghĩ bỗng nhiên vỗ đùi cái tiếp: " , phải là khí chất! Đúng rồi, chính là khí chất, bé này có khí chất làm người xung quanh cảm thấy dễ chịu."

      "Đúng, đúng, ha ha, bà Lý quả là người có hiểu biết, người đẹp, ăn mặc cũng xinh xắn, còn có khí chất đặc biệt, hay hay". Chú kia liên tục mấy chữ hay làm mấy ngươi xung quanh có chút giật mình.

      Bất kể Tô Nhiên có bao nhiêu bình tĩnh chăng nữa nhưng bị nhiều người ở sau lưng lặng lẽ "khen ngợi" như vậy cũng khỏi đỏ mặt.

      ra, bộ quần áo mặc rất là bình thường, nếu so với trước đây, nó có thể là bình thường của bình thường, nhưng ngờ ở thời đại này lại khiến nhiều người giật mình như vậy.

      Tô Nhiên vì quá xấu hổ nên quyết định tiếp tục giữ vẻ khiêm tốn.

      khẽ mỉm cười với những người bàn tán về mình, sau đó về phía góc khuất ở nhà ga.

      Khi qua bên kia đường rồi vẫn nghe thấy vài câu tán thưởng: " bé kia lễ phép."

      "Ừ, đúng là đứa trẻ ngoan."

      Gương mặt Tô Nhiên càng lúc càng đỏ.

      Ngay lúc này, Tần Thạch thong thả đến, ta vừa đến nhà ga đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng khi thấy Tô Nhiên trốn ở góc khuất trong bóng râm hai mắt sáng bừng lên.

      Tô Nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình ngẩng đầu, mỉm cười, hóa ra là chàng ngốc.

      vừa định lên tiếng, ngờ Tần Trạch nhìn nhìn ngắm ngắm bỗng nhíu mày cướp lời: "Tô Nhiên à, mình thấy cậu nên mặc đồng phục hơn."

      Tô Nhiên cứng người, hóa đá tại chỗ. bỗng nhiên cảm thấy ngờ tiết trời cuối tháng mười lại lạnh như vậy. Cái này gọi là nắng gắt cuối thu sao?

      "Đây, cầm lấy, là phần sữa của hôm nay." Tô Nhiên đưa hộp sữa trong tay cho Tần Trạch, trong lòng thầm nhủ, là người rộng lượng, rộng lượng, rất rộng lượng, phải trẻ con, so đo với con nít, tự với bản thân mấy lần mới dập tắt được lửa giận trong lòng.

      Tần Trạch vui vẻ nhận lấy, sau đó gì thêm cứ thế cắn góc của hộp sữa rồi uống sạch, những thế còn tiện tay vứt vào bụi cỏ ven đường.

      Tô Nhiên tức giận : "Cậu uống sữa nhanh như vậy chứng tỏ thuộc dạng con trai ngay thẳng phóng khoáng, vậy mà lại vứt rác bừa bãi như thế sao? thể nhịn được nữa mà."

      Tần Trạch cười cười với vẻ như "có chuyện gì to tát đâu": "Làm gì dữ thế, ai cũng vậy mà, mình vứt ở đây ở đâu? Đây đâu phải trường học, cậu cũng thể làm gì mình, càng thể phạt mình trực nhật, hơn nữa cậu nhìn xem ở đây làm gì có thùng rác nào?"

      Ngụy biện, Tô Nhiên thầm xấu ai đó.

      "Cho dù có thùng rác nhưng người khác vứt lung tung có nghĩa cậu cũng như thế." Tô Nhiên trừng mắt nhìn Tần Trạch, quyết bỏ qua.

      "Sao mình lại được?" Tần Trạch có chút khó hiểu, hai mắt nhấp nháy.

      "Bảo vệ môi trường là việc nên làm, dân chúng ta là vậy, đâu cũng làm theo số đông, thấy người ta làm sao mình làm vậy, nhưng lại chịu đổi mới, sao chép tác phẩm của nước khác còn dám đắc ý huênh hoang rằng là sản phẩm của mình, đúng là làm xấu mặt quốc gia, haizz, mình hơi lạc đề chút nhưng chẳng lẽ cậu biết đến cả người ngoại quốc khi làm những bản hiệu đại loại như "Xin đừng vứt rác, cám ơn." , thậm chí còn chú thích thêm câu được phiên dịch thành tiếng Trung Quốc, đây là ý gì? Người nước ngoài muốn cho chúng ta biết, để chúng ta thay đổi thói quen của mình, thế nên người ta viết hẳn tiếng Trung để chúng ta có thể đọc được mà làm theo, cậu thấy sao?"

      Tô Nhiên hơi dài, sau đó có chút thở hổn hển.

      Tần Trạch nhíu mày gì, đột nhiên vang lên tiếng còi xe.

      "Thôi được rồi, xe đến kia, chúng ta lên xe trước sau." Tần Trạch nhìn thấy xe vừa dừng muốn tiếp, bỗng có chút nôn nóng.

      " cần, hết chuyến này vẫn còn chuyến khác, nhưng tật xấu của cậu phải thay đổi ngay, nếu sau này thành thói hư thể sửa được." Tô Nhiên biết nếu còn dung túng , sau này xem trọng những lời nữa, tật xấu này có thể từ từ sửa nhưng những gì phải làm nhớ kỹ.

      Tần Trạch nhìn Tô Nhiên với dáng vẻ y như "chiến sĩ trở lại", sẵn sàng hi sinh bất cứ lúc nào, đại loại giống kiểu "nếu cậu nghe lời mình, mình chết cho cậu xem", vân vân và vân vân, nên sau đó, im lặng, gật đầu.

      bị đánh bại, hiểu sao bé mảnh khảnh, dịu dàng có chút yếu ớt, bình thường lúc nào cũng im lặng vậy mà cũng có mặt kiên cường như thế này? Sao trước đây nhận ra nhỉ?

      Tần Trạch xoay người nhặt về vỏ hộp sữa mình vừa vứt ban nãy, lúc này nó dính lấp tấm những giọt sương, nhìn Tô Nhiên hỏi: "Vậy vứt ở đâu?"

      Tô Nhiên lạnh nhạt đưa ra túi nhựa, : "Vứt vào đây."

      Vì thế, sau đó Tần Trạch phải cầm túi nhựa màu trắng, bên trong là hộp sữa ướt nhẹp lại còn bẹp dúm, cùng Tô Nhiên ngồi đợi chuyến xe kế tiếp suốt nửa tiếng.

      Sau khi lên xe, Tần Trạch vẫn miên man suy nghĩ xem rốt cuộc mình làm nên chuyện ác nhân thất đức nào mà lại gặp phải khắc tinh như thế này, bình thường lớp lúc nào cũng ép buộc làm học sinh ngoan ngoãn, ra ngoài bắt làm công dân tốt gương mẫu của quốc gia, trời ơi là trời.

      Lại nửa tiếng sau, xe đến nội thành, Tô Nhiên nhìn khắp nơi nườm nượp người qua lại, cảm thấy mới mẻ, thú vị.

      Hóa ra thành phố lớn của mười năm trước là thế này, tuy phồn hoa náo nhiệt nhưng có chút dấu hiệu của phồn thịnh.

      "A, là ở đây." Tô Nhiên và Tần Trạch rốt cuộc cũng tìm được cung văn hóa, Tô Nhiên thở phào hơi nhõm, tinh thần vẫn vô cùng sảng khoái, trái ngược với , Tần Trạch ở bên cạnh mệt muốn ngất xỉu.

      Sau khi hai người đến nơi, Tô Nhiên dựa theo địa chỉ của cung văn hóa mà có nhanh chóng tìm, nhưng mất tận hai giờ ngừng nghỉ mới tìm được, hai chân đau nhức rã rời vậy mà nàng gầy gò yếu ớt bình thường hay im lặng, thỉnh thoảng bùng nổ quật cường vậy mà vẫn còn hưng phấn như vậy, quả phục sát đất mà.

      "Cậu đăng ký , mình ngồi đây đợi câu sẵn nghỉ ngơi
      chút luôn,” Tần Trạch ngồi xuống băng ghế đá , bây giờ có chỗ ngồi nghỉ là sướng nhất, chẳng muốn đứng gì nữa.

      Tô Nhiên thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tần Trạch lại thầm viết thêm mục tiêu vào kế hoạch của mình, sau này phải bắt rèn luyện thể dục mới được.

      Lát sau, Tô Nhiên đăng ký xong trở ra, đăng kí gói học khá thực tế: nửa khóa cộng thêm kì nghỉ đông, tổng cộng 16 buổi, và khóa thực hành đàn violin sơ cấp, tổng cộng học phí là 1200 tệ. đây là số tiền có thể bỏ ra được, hơn nữa còn dư 200 tệ, bấy nhiêu đủ để dùng đến kỳ nhuận bút kế tiếp.

      Sau khi xong xuôi mọi việc liền kéo Tần Trạch đến quán mỳ Lan Châu kế nhà sách Tân Hoa, từ nãy giờ đói muốn ngất xỉu rồi.

      Hai người an bát lớn và bát mì thịt bò mới no bụng hài lòng.

      Ban đầu Tô Nhiên vốn định trả tiền nhưng sau khi ăn xong thấy Tần Trạch đứng dậy thanh toán, cũng tranh giành hay thêm gì, đàn ông ra đường rất trọng sĩ diện, bất kể là lớn hay , thể diện đều rất quan trọng.

      Chàng ngốc của dĩ nhiên cũng ngoại lệ, sao, mấy bát mì này cũng đắt lắm.

      Chiều, Tô Nhiên kéo Tần Trạch vào nhà sách Tân Hoa định tìm mua số sách.

      Có điều, Tần Trạch sống chết chịu vào.

      “Rốt cuộc cậu có vào hay ?” Tô Nhiên lôi kéo lúc lâu vẫn lay chuyển được, bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn.

      Chàng ngốc của trước đây lúc nào cũng cố gắng học tập, mỗi lần thấy chăm chỉ như vậy lại hỏi sao nỗ lực lại kiềm chế được mà hỏi lý do. Nhưng lần nào cũng vuốt đầu và đáp lại câu giống hệt nhau: “ bé ngốc, vì muốn su này, có thể mang đến cho em cuộc sống tốt.” lúc ấy, nghe vậy chỉ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng lúc này mới thực hiểu, người ghét đọc sách, ghét những thứ nhàm chán như vậy mà có thể làm những chuyện như thế vì , lòng càng cảm thấy hạnh phúc và càng quyết tâm trân trọng hơn.

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch trước mặt mình, đáy mắt bỗng có chút đau lòng.

      “Này… cậu làm sao đấy?” Tần Trạch thấy Tô Nhiên bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ lại xẹp xuống như bong bóng xì hơi có chút luống cuống.

      có gi.” Tô Nhiên lập tức phấn chấn tinh thần, trước đây những gì mình lướt qua bây giơ bù đắp lại, chỉ mới có bấy nhiêu khó khăn mà mình chịu nổi rồi sao? Trước kia Tần Trạch bị mình tổn thương chỉ có bấy nhiêu đây đâu.

      Ngay khi hai người bọn họ cãi qua cãi lại ở trước nhà sách, bóng người quen thuộc lặng lẽ xuất , lạnh lùng : “Có muốn liếc mắt đưa tình tìm chỗ nào vắng vắng chút,đừng đứng giữa đường cản trở người khác.”

      Tô Nhiên và Tần Trạch giật mình quay đầu lại nhìn, hóa ra là Từ Hải Dương!

      Tần Trạch trừng mắt : “Cậu đến đây làm gì?”

      Từ Hải Dương lạnh lùng đáp, mắt nhìn Tần Trạch như nhìn thằng ngốc: “Tìm sách.”

      ặc, đến nhà sách dĩ nhiên phải tìm sách rồi, Tô Nhiên liếc mắt nhìn Tần Trạch tức điên người khẽ cười, chàng ngốc của đáng thương, cậu bé à, người nổi tiếng dễ gây chuyện đâu.

      “Haha, chúng mình cản đường nữa, đọc sách vui vẻ nhé.” Tô Nhiên kéo Tần Trạch sang bên, nhìn Từ Hải Dương khẽ cười .

      Từ Hải Dương bình thản nhìn Tần Trạch nhưng khi mắt nhìn đến Tô Nhiên lại dừng lại vài giây sau đó mới quay đầu , bằng giọng mũi: “Ừ.”

      Kế đó, hoàng tử u sầu của chúng ta vô cùng phong độ, nhàng bước vào nhà sách.

      Mà phía sau chàng, Tần Trạch tức muốn bốc khói nhìn chằm chằm như muốn dùng ánh mắt mình đánh cho đối thủ mấy cái vậy.

      vào.” Tần Trạch kiên quyết , cũng chú ý đến Tô Nhiên, cứ thế vào chọn quyển sách kinh tế rồi ngồi đối diện Từ Hải Dương, nhìn người kia với vẻ hùng hùng hổ hổ.

      Tô Nhiên khẽ nuốt ngụm nước miếng, cậu ngốc, thực bướng bỉnh mà.

      lắc đầu rồi chọn quyển sách Văn, đọc được lúc lại thờ dài tim thêm quyển từ điển Văn nữa.

      Ba nguwoif cứ lặng lẽ ngồi đấy hết buổi chiều, thỉnh thoảng Tô Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Trạch khẽ mỉm cười. Tần Trạch cũng thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Từ Hải Dương, sau đó bấtmãn hừ vài tiếng rồi cúi xuống đọc sách. Thỉnh thoảng, Từ Hải Dương khẽ ngẩn đầu nhìn Tô Nhiên chăm chú đọc sách, thấy nhíu mày, thở dài vẻ khó chịu, kìm được lại mỉm cười.

      Chạng vạng tối, khi xe đến, Tần Trạch và Từ Hải Dương vẫn như nước với lửa như kiểu gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh. Tô Nhiên bên cạnh biết làm sao cho phải, nhưng khi thấy cậu bé Tần Trạch tức giận lòn lại vô cùng ấm áp.

      Lần đầu hẹn hò xem như viên mãn, nếu có tình huống căng thẳng lúc sau, có lẽ còn hoàn hảo hơn
      Last edited: 3/1/15
      ly sắc, Hale205, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Xếp Hạng, Tần Trạch Nổi Giận...



      Kỳ thi giữa kỳ đến và cũng trôi qua.

      Hôm nay khí lớp Bảy (4) có chút căng thẳng.

      "Các em, kỳ thi này thành tích của lớp chúng ta tệ, điểm số môn Tiếng đứng đầu các lớp trong khối, môn Toán thứ 2, Ngữ Văn thứ hai, Khoa Học thứ ba, xét tổng điểm đứng thứ hai trong khối." Gương mặt béo nút ních của thầy giáo Kim Hữu Thần lộ vẻ tươi cười vui mừng.

      "Đặc biệt là em Tô Nhiên, kỳ thi này, Tô Nhiên có tổng số điểm cao nhất lớp chúng ta, hơn nữa còn đứng thứ sáu trong cả khối. Đây là thành tích học tập rất tốt, lúc thi nhập học, em ấy chỉ đứng hạng 103, vậy mà bây giờ lượt lên đến 100 hạng, các em cần phải học tập em ấy."

      Kim Hữu Nhân càng càng kích động, ánh mắt nhìn Tô Nhiên càng lúc càng sáng bừng lên, như ngôi sao sáng rực giữa bầu trời đêm, nhiệt tình ấy nếu có thể hóa thành ngọn lửa chắc thiêu trụi Tô Nhiên thành tro tàn.

      Da mặt Tô Nhiên rất mỏng, bị thầy giáo nhìn như vậy có chút mất tự nhiên cúi đầu xuống.

      Ông trời ạ, thầy xem tuổi tác của mình , em muốn bị thầy nhìn bằng ánh mắt "đắm đuối" thế này đâu... em nôn ra mất!

      Còn Kim Hữu Nhân thấy Tô Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, lại cho là bé Tô Nhiên này khiêm tốn, được khen hề lộ vẻ kiêu ngạo, trong lòng lại thầm đánh giá Tô Nhiên cao hơn vài phần.

      khí cả phòng học như nồi áp suất vừa được mở nắp, ai ai cũng sôi nổi bàn tán, mọi người đều cực kỳ tò mò về bạn Tô Nhiên này.

      "Bạn ấy giỏi quá. ngờ người đứng nhất lại phải là Từ Hải Dương, bình thường bạn ấy lặng lẽ ít , vậy mà lại giỏi đến thế." Nữ sinh A nhìn Tô Nhiên với ánh mắt rực sáng.

      "Ừ, mà bình thường bạn ấy còn rất tốt nữa, chuyện với ai cũng tươi cười, hôm trước mình làm mất bút bi của bạn ấy mà bạn ấy chỉ cười rồi bảo sao đâu." Nữ sinh B vừa vừa nhìn Tô Nhiên với vẻ tôn sùng.

      Câu chuyện cứ thế phát triển, thoáng cái, trong mắt các bạn cùng lớp, Tô Nhiên bị thần hóa.

      Những lời bàn tán này Tô Nhiên đều nghe thấy ràng, thích thú trong lòng bắt đầu tăng mạnh lên, nhưng lát sau, bình tĩnh lại. Với trình độ đại học của đem so với mấy đứa trẻ 12, 13 tuổi vậy mà còn bị thua đến 5 người, có gì đáng để kiêu ngạo.

      "Các em trật tự, lớp chúng ta vẫn còn hai bạn khác lọt vào được bảng xếp hạng mười người đứng đầu cả khối, các em đoán thử xem là ai nào?" Kim Hữu Nhân vừa vừa chớp đôi mắt ti hí, kích thích tò mò của mọi người.

      Tô Nhiên giật mình, mồ hôi lạnh trán chảy ra ~ nhìn quanh bốn phía mới phát mọi người bắt đầu sôi nổi bàn tán tiếp, nhưng chủ đề thay đổi rồi, lại lần nữa im lặng, lúc này mới cảm nhận được sâu sắc rằng đúng là mình và những cậu bé kia có quá nhiều khác biệt.

      "Từ Hải Dương!"

      "Từ Hải Dương"

      Đa số các học sinh đều hô to cái tên Từ Hải Dương, Tô Nhiên chuyển tầm mắt về phía bóng lưng màu trắng phía trước, khẽ nhíu mày, cảm thấy hình như hôm nay bóng lưng của hoàng tử ưu sầu đặc biệt thẳng hơn bình thường..

      "Xùy xùy, đương nhiên là bổn đại gia đây, đúng là lũ con nít ngốc nghếch vô tri mà."Bỗng nhiên Tô Nhiên nghe thấy sau lưng mình vang lên giọng vô cùng thân thiết có chút tức giận lẫn bất mãn, khóe miệng khẽ nở nụ cười, cả cũng biết chàng ngốc của mình lúc này có thể sánh được với người nổi tiếng kia ?

      "Haha, các em đoán rất đúng, là bạn Từ Hải Dương, bạn ấy đứng hạng thứ tám." Kim Hữu Nhân cười .

      "Người còn lại là ai vậy thầy?" Các học sinh gần như đồng thanh hỏi.

      Hai mắt Tần Trạch mở to đầy mong chờ, lòng thầm nghĩ, hừ, là mình, mình nhất định đứng thứ nhất.

      "Người thứ ba là bạn Tần Trạch." Kim Hữu Nhân vừa vừa chuyển ánh mắt về phía Tần Trạch, cậu bé này hơi gầy yếu nhưng đôi mắt sáng ngời rất đặc biệt, y vừa nhìn vừa tự vấn bản thân tại sao trước đây lại phát ra cậu học trò này? giờ tuy cậu bé đứng thứ ba trong lớp nhưng ở môn Khoa Học lại đứng đầu, là hạt mầm rất tốt.

      Tần Trạch vừa nghe thấy thầy giáo gọi tên mình, lập tức đứng dậy, nắm tay siết chặt, lớn tiếng hỏi: "Thầy ơi, con hạng mấy? Có phải cao hơn tên khổ qua mặt trắng kia ?"

      Kim Hữu Nhân ngẩn người, các bạn trong lớp cũng ngẩn người, Tô Nhiên xoa trán, thở dài, cảm thấy ngượng ngùng thay cho ai đó, Tần Trạch à, mất mặt mà!"

      "Haha..." Kim Hữu Nhân gượng cười, sau đó : "Bạn Tần Trạch của chúng ta đứng thứ ba trong lớp, và thứ mười cả khối, cần phải tiếp tục cố gắng."

      Tô Nhiên vừa nghe thấy đáp án cứ ngỡ Tần Trạch giận dữ rống to khiếu nại các kiểu nhưng ngờ, Tần Trạch chỉ lẩm bẩm gì đó, đôi mày xinh đẹp khẽ giật giật, sau đó lặng lẽ ngồi xuống.

      Cũng trong tích tắc ấy, chàng trừng trừng nhìn Từ Hải Dương, từ ánh bắn ra tia sáng như có như . Sau đó cậu bé mím môi lạnh lùng :

      "Tôi nhất định vượt qua cậu!"

      Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng vào tai Tô Nhiên, lại có cảm giác thở được, biết sau lần cùng Tần Trạch đánh cược, cậu ấy cố gắng như thế nào, cậu ấy tin chắc mình có thể chiến thắng Từ Hải Dương, ngờ, cuối cùng lại thua. Tuy giọng của cậu ấy cố gắng kiềm chế nhưng với những gì hiểu biết về , làm sao lại cảm nhận được cam lòng ấy đây?

      Tần Trạch ngồi xuống, Tô Nhiên lấy mảnh giấy bắt đầu viết viết.

      Từ Hải Dương vẫn gương mặt lạnh lùng chút cảm xúc, chậm rãi : "Ngu ngốc!"

      mảnh giấy kia, Tô Nhiên viết: "Lần này cậu làm rất tốt, chủ nhật này mình mời cậu ăn cơm!"

      Tần Trạch nhận được mảnh giấy có chút ngẩn người nhưng vẫn bĩu môi viết: "Dẹp , đại ca đây cần bố thí, đợi ngày nào đó mình thắng được trái khổ qua kia mình nhất định ăn sạch tiền của cậu."

      Tô Nhiên nhìn mảnh giấy rồi vò thành nhúm vứt .

      xem thường chàng ngốc của rồi, kiên cường hơn nghĩ nhiều.

      Tối hôm đó, Tô Nhiên cho ba mẹ nghe thành tích của mình.

      Tô Tường và Triệu Xuân nghe xong vô cùng vui mừng, lập tức vào trấn mua con gà nấu cho bát canh lớn.

      bàn cơm, Tô Nhiên thấy ba mẹ mình tươi cười ngọt ngào, lòng cũng hết sức vui vẻ, ba mẹ, cuộc sống của chúng ta từ từ thay đổi, sau này chúng ta càng ổn định và hạnh phúc hơn.

      Sau bữa ăn tối, Triệu Xuân ở nhà dọn dẹp, Tô Tường dẫn Tô Nhiên sang nhà mẹ của mình, cũng chính là bà nội của Tô Nhiên, Chu A Hoa.

      Chu A Hoa là bà lão hoa nhã dễ gần, sức khỏe vẫn còn rất tốt và cùng minh mẫn, vóc người của bà mập mạp quá, dù hơn năm mươi tuổi nhưng mỗi ngày vẫn tự mình làm kiếm tiền, mỗi ngày dẫn các ông lão bà lão lễ phật, kiếm được chừng 30 tệ, bấy nhiêu tiền nếu mua sắm gì, chỉ dùng chi tiêu ăn uống bình thường cũng có thể xem như thoải mái.

      Chỉ là chồng bà mất sớm, bà mình nuôi lớn ba

      em Tô Tường, cho dù bản thân bà giỏi giang khắc khổ nhưng dần về già, cuộc sống mình khỏi có chút đơn, đấy cũng là lý do nay bà sống cùng con út của mình là Tô Tiểu Hồng. Tô Tiểu Hồng là người rụt rè thậm chí có chút nhu nhược, mối quan hệ của và chồng mình là Uông Hằng Phong được tốt lắm, mà Uông Hằng Phong còn thường xuyên làm có ở nhà, nên Tô Tiểu Hồng dẫn con mới bảy tuổi của mình về nhà mẹ đẻ.

      "Bà nội, út, con đến rồi đây." Tô Nhiên vừa đến cổng nhà hớn hở kêu to.

      Chu A Hoa, Tô Tiểu Hồng và cả em họ của là Uông Đình Đình ở trong nhà ăn cơm tối, ba người nghe tiếng gọi của Tô Nhiên đều ngẩng đầu nhìn ra.

      "Chị.... chị." Uông Đình Đình vui mừng kêu lên, bé đặt bát cơm xuống chạy thẳng ra cổng đón Tô Nhiên, sau đó nắm lấy tay Tô Nhiên đung đưa : "Chị, em nghe mẹ chị học đàn violin ở trong thành phố phải ? Chị dẫn em theo được ?"

      Tô Tiểu Hồng nghe con Đình Đình của mình thế, thoáng đỏ mặt, tay có chút đươc tự nhiên chùi xuống quần, sau đó nghiêm nghị :"Chị con học phải chơi, con theo làm sao chị học được."

      Đình Đình bĩu môi ràng đồng ý với lời mẹ mình, bé ngẩng gương mặt đáng của mình lên nhìn chằm chằm Tô Nhiên với đôi mắt sáng rực.

      Tô Nhiên thấy út của mình vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, thêm cả em Đình Đình xinh xắn đáng , lòng chợt dâng lên niềm áy náy vô cùng

      ra trước đây đối xử tốt với em họ của mình lắm, vì mẹ thích út và Đình Đình, mẹ bảo hai người này vừa lôi thôi vừa có vẻ thà nên bình thường chỉ đối xử theo lễ phép bình thường, chứ thân thiết gì cho lắm.

      Nhưng sau này, út bị dượng ức hiếp suýt chút ly hôn, mẹ mắng thẳng vào mặt dượng cách thậm tệ, mắng đến mức mặt dượng đỏ mặt tía tai sao phản bác được làm Tô Nhiên kinh ngạc thôi.

      phải mẹ thích út sao? Sao lại vì út mà mắng dượng kinh khủng như thế?

      Mẹ lập tức đáp: " út là em của ba con, là người nhà, làm sao để người khác bắt nạt được?"

      Mãi đến lúc đó Tô Nhiên mới biết ra tuy mẹ thích út nhưng vẫn xem họ là người trong gia đình. Và Tô Nhiên mới hiểu ra, mình vô tâm, út của đối xử với tốt như thế nào, vậy mà hành động ra sao? Bình thường hở chút là gây khó dễ bé Đình Đình?

      Giống như có lần, thấy Đình Đình muốn vệ sinh, cố ý đóng cửa nhà vệ sinh lại, nhìn thấy bé sốt ruột đến chảy nước mắt, mình lại vô tâm tươi cười.

      Lại như có lần bé muốn mượn đồ của , lại tàn nhẫn : "Đây là đồ của chị, chị ượn đâu."

      Tuy sau đó, khi lớn lên, cũng chăm sóc Đình Đình hơn trước nhưng đấy phải xuất phát từ trái tim, chỉ là vì lễ và nghĩa vụ của người chị.

      Lúc này, cúi đầu nhìn bé Đình Đình đáng nhìn mình với vẻ mong chờ, sao tàn nhẫn như ngày xưa được nữa, mỉm cười : "Ngày mai là thứ Bảy, chị dẫn em ."

      Chu A Hoa tươi cười : "Nhiên Nhiên nhà chúng ta đúng là đứa bé hiểu chuyện." Bà vẫy tay gọi bé Đình Đình sang dặn dò: "Ngày mai nhớ phải nghe lời chị họ, được chạy nhảy lung tung."

      Tô Tiểu Hồng có chút lo lắng : "Nhiên Nhiên mới 12 tuổi, để 2 đứa bé vào nội thành có quá nguy hiểm ?"

      Tô Tường vẻ mặt vô cùng hài lòng vừa cười vừa vỗ vai Tô Nhiên :"Đứa bé này trưởng thành hơn nhiều, còn biết tự kiếm tiền, tự mình xác định tương lai, chỉ đơn giản vào nội thành có vấn đề gì đâu, hơn nữa lần trước nó cũng mình đăng kí học."

      Chu A Hoa cười : "Trẻ con nông thôn lúc nào trưởng thành sớm, giống ba của nó, 7 tuổi biết nấu cơm, chăm em. Nhiên Nhiên nhà chúng ta 12 tuổi, chỉ xe công cộng thôi mà, có chuyện gì đâu."

      Tô Tiểu Hồng đỏ mặt, ngại ngùng cười, cũng đồng ý.

      "Woooo, ngày mai được vào nội thành, chị..... chị, chị em mình chơi đồ hàng , em tìm thấy mấy cục đá thích lắm, em còn giấu được hộp diêm nữa, lát nữa có thể nấu ăn rồi."

      Đình Đình vui vẻ bày trò.

      Tô Nhiên nghe mà đen mặc, chơi đò hàng, bao nhiêu tuổi rồi còn phải chơi trò chơi này nữa!!!

      Lấy đá cục làm bếp lò, rơm làm củi, cỏ dại làm rau cải, trời ạ, sao để mưa đá đè chết luôn .

      Tô Tường, Chu A Hoa, Tô Tiểu Hồng ở bên cạnh vui vẻ trò chuyện, Chu A Hoa và Tô Tiểu Hồng vừa nghe thành tích học tập của Tô Nhiên đều tươi cười vui mừng, hai người họ vui mừng cho Tô Nhiên, cũng tự hào bản thân là bà nội và út của Tô Nhiên.
      ly sắc, Hale205, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :