1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Điên cuồng độc chiếm - Hiểu Phượng Linh Nhi (c67) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:

      Edit: Nhi

      Lúc Thước Tiểu Khả và Lãnh Ngạo ngắt video, bóng dáng lặng lẽ từ trong phòng ra.

      Xung quanh là biển rộng trắng xóa, sóng biển cuồn cuộn vỗ vào đá ngầm làm dâng lên tầng tầng bọt sóng. đứng lên chỗ đá ngầm cao nhất, từ cao nhìn xuống biển rộng bao la.

      Tiếng sóng vỗ rì rào, tâm trí ở chỗ Thước Tiểu Khả, bé đó là người nhìn lớn lên nhưng vẫn thể làm an tâm.

      muốn mau mau kết thúc công việc để đến bệnh viện chăm sóc .

      “Thiếu chủ, khu mỏ bên kia khai công, có cần tới xem chút hay ?” Lãnh Hổ đứng sau lưng , thanh cao thấp.

      Lãnh Ngạo quay đầu lại, phất tay : “ xem chút.”

      __

      Nơi này là hòn đảo ở sâu ngoài biển của nước A, lúc Lãnh Ngạo mua hòn đảo này căn bản cũng biết ở đây có kho báu, cho đến khi nhân viên thăm dò với dãy núi Kimberley là mỏ kim cương nguyên sinh.

      Lúc ấy gương mặt lạnh băng của Lãnh Ngạo có chút dao động hỏi: “Nếu khai thác kim cương tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”

      Nhân viên quay lại trả lời: “Tám mươi phần trăm.”

      Cứ như vậy, Lãnh Ngạo gõ gõ ngón tay, quyết định khai thác kim cương.

      và Lãnh Hổ đứng trước sau, nhìn công nhân cách đó xa bận túi bụi.

      Đại đa số mỏ nguyên sinh đều là phải khai thác lộ thiên. Đây là công việc cực kỳ vất vả, phải khoan đá cứng, đặt thuốc nổ, lấy nham thạch vỡ ra, đảo xung quanh nham thạch hai bên trái phải xuống mười hai mét rồi từ từ tiến xuống sâu hơn, lấy độ dốc từ ba mươi đến bốn mươi độ khoan xuống. Để đảm bảo khai thác ngoài trời có thể có hiệu quả và an toàn lúc thao tác nên đào quá sâu, sau đó chuyển sang khai thác dưới lòng đất. (OMG bạn Nhi chém tơi bời cái đoạn này, thông cảm thông cảm T o T)

      Cho nên lúc bắt đầu khai thác đều hết sức khó khăn, cả quá trình khai thác cũng là công trình có thanh thế lớn.

      Phần lớn công nhân đều khoan đá cứng, chỉ có vài người quản lý phụ trách đứng bên cạnh chỉ đạo.

      “Lãnh Hổ, những người này có thể tin được ?” Từ trước đến nay Lãnh Ngạo luôn làm việc cẩn thận, đặc biệt là hành động khai thác lần này, liên quan đến kim cương quý báu nhất thế giới, ngoại trừ đảm bảo thi công thuận lợi còn phải đảm bảo kim cương khai thác xong bị trộm . Mà biết gì về kim cương cả, nếu dùng phải người đáng tin vừa mất vợ lại còn thiệt binh.

      “Thiếu chủ, người nghe qua kim cương Cullinan chưa?” Lãnh Hổ cúi đầu hỏi.

      “Kim cương lớn nhất thế giới.”

      “Người nhìn cậu thanh niên mặc thường phục bên trái kia xem.” Lãnh Hổ chỉ về hướng.

      Lãnh Ngạo nhìn qua, đó là bóng lưng ngăm đen rắn chắc, nhìn được chính diện, thấy tướng mạo, chỉ thấy bóng dáng này rất cường tráng nhưng lại hề thô kệch.

      là nhân vật lớn nào sao?”

      ta là Đỗ Uy Lợi, tổ tiên đều dựa vào việc khai thác kim cương để sống, hơn trăm năm trước là người phát ra kim cương Cullinan sớm nhất, tổ tiên cũng vì khai thác thành công mà thanh danh lan xa, mà tổ phụ , cha bao năm qua đều là nhân tuyển trong thế giới khai thác kim cương.” Lãnh Hổ từ từ , mục đích là muốn đến kinh nghiệm phong phú của đời cha Đỗ Uy Lợi.

      Lãnh Ngạo nhíu mày, người thanh niên Đỗ Uy Lợi này cũng có chút lai lịch.

      “Vậy tại sao chọn cha ?”

      “Cha ta vì bệnh nặng mà vẫn còn trị liệu nên mới được chọn.” Lãnh Hổ hiểu băn khoăn của , “Thiếu chủ, đừng nhìn trẻ tuổi, lúc rất hay theo cha tham gia khai thác mỏ, hơn nữa còn mang theo nhóm người khai thác mỏ nhiều lần trước đó, cũng rất có phẩm đức nghề nghiệp.”

      “Ngược lại tôi muốn xem thử Đỗ Uy Lợi này có gì hơn người.” Lãnh Ngạo dùng người tương đối cẩn thận, ít lời của tâm phúc dễ dàng tin tưởng, “Gọi tới đây.”

      tới mười lăm phút Lãnh Hổ dẫn Đỗ Uy Lợi tới.

      Lãnh Ngạo nhìn vẻ ngoài người này, làn da phải màu đen bình thường, ngũ quan tương đối tinh xảo. Trong ấn tượng của , người quanh năm khai thác ngoài trời hẳn phải có bộ dạng cao lớn thô kệch mới phải, nhưng ta lại giống như sĩ quan khỏe mạnh hơn.

      “Đỗ Uy Lợi, lần này vất vả cho rồi, nếu nơi này có thể khai thác ra kim cương thành công, tôi ngoại trừ tăng cho số tiền thuê đáng kể, còn có thể giao việc khác cho làm.” Lãnh Ngạo khó được câu dài như vậy với người xa lạ.

      Tháo chiếc mũ màu xanh xuống, Đỗ Uy Lợi nhìn chăm chú nhân vật hắc đạo nổi tiếng trước mắt, gương mặt khiêm tốn, vừa nhìn biết là người từng trải.

      từ theo cha khai thác kim cương, từng gặp ông chủ là nhân vật lớn có máu mặt nhưng có ai có bối cảnh hắc đạo, vẫn tưởng rằng ông vua hắc đạo là tên thô tục, ngờ lại tuấn như thế.

      “Thiếu chủ là người lợi hại, muốn được chia cũng thể dễ dàng được.”

      Lời này vừa ra Lãnh Hổ toát mồ hôi lạnh, nghe Đỗ Uy Lợi này là người kiêu ngạo tự cao, bây giờ gặp quả nhiên phải giả.

      Ánh mắt sắc bén của Lãnh Ngạo quét về phía Đỗ Uy Lợi, bốn mắt nhìn nhau nhưng lại có lửa giận như dự liệu.

      “Trong đám người tôi thuê, là người đầu tiên dám dùng giọng điệu này để chuyện với tôi.”

      “Đó là vì tôi có tư cách dùng giọng điệu này chuyện với .” Đỗ Uy Lợi gần như là tiếp lời ngay lập tức, có thể thấy được tư duy người này tương đối nhanh nhẹn.

      Lãnh Ngạo kìm được vỗ tay, “Vậy tôi nghe xem có tư cách gì?”

      “Tôi có công nghệ kỹ thuật tinh xảo và kinh nghiệm phong phú để khoan mỏ, người của tôi đều là công nhân có tay nghề khai thác quặng siêu việt, tôi có thể khiến thiếu chủ trở thành người giàu nhất thế giới chỉ trong đêm.” Lúc Đỗ Uy Lợi mở lời, gương mặt có biểu tình gì, thậm chí ngay cả mắt cũng nháy cái.

      “Rất tốt!” Lãnh Ngạo vòng quanh ta, “Có thể là người có khí phách như thế, tôi tin cũng là người trung thực.” đứng lại, vươn tay, “Hợp tác vui vẻ.”

      Đỗ Uy Lợi cũng vươn tay, vẻ mặt có chút hứng thú, đến khi hai lòng bàn tay chạm nhau mới hơi mỉm cười.

      __

      Thước Tiểu Khả ở bệnh viện được bốn ngày, mấy ngày nay ngoại trừ bác sĩ Lăng đến kiểm tra phòng hề thấy những người khác. Có bài học mấy ngày trước, cũng dám gì nhiều với , đề tài chủ yếu liên quan đến vết thương ở chân.

      Lúc này Lăng Thiên tháo lớp băng chân ra, nhàng nhéo nhéo cổ chân hỏi: “Còn đau ?”

      lắc đầu.

      “Rất tốt, tiếp theo em có thể xuống đất vận động, nhưng thời gian thể quá dài, chỉ mười phút là được.” Lăng Thiên ném băng gạc , nhún vai.

      Thước Tiểu Khả được hộ lý Tiểu Trịnh đỡ đứng lên từ xe lăn, lúc bắt đầu chạm đất còn có chút băn khoăn, cau mày hỏi: “Bác sĩ Lăng, em có thể được sao?”

      Lăng Thiên cười , gật đầu.

      Nụ cười của rực rỡ như ánh nắng đầu xuân khiến Thước Tiểu Khả ngẩn ra trong giây lát.

      “Bước đầu tiên chạm đất, cuộc sống hoàn toàn mới của em bắt đầu.” Lăng Thiên vô ý thức giả dụ khiến tâm tình của dâng lên.

      Cuộc sống hoàn toàn mới!

      Đúng vậy, mười sáu tuổi, vài năm nữa cũng trưởng thành, thể nào ở mãi trong lồng giam của Lãnh Ngạo được, muốn tự do, muốn trải qua cuộc sống như người bình thường!

      Ôm ý nghĩ như vậy, rốt cuộc dũng cảm đặt chân xuống đất.

      Mới đầu có hơi đau, sau đó Lăng Thiên khích lệ : “Cứ can đảm bước bước đầu tiên , em phát con đường phía trước rất rộng mở.”

      Thước Tiểu Khả nghe khích lệ, gật đầu cái, sau đó kiên định bước .

      Mặc dù có chút đau nhưng vẫn nhịn được.

      Hộ lý Tiểu Trịnh sợ ngã xuống, giữ chặt dám buông tay.

      Tiểu Khả quay đầu căm tức nhìn dì ta, “Buông tay ra, để tôi tự !”

      Tiểu Trịnh nhìn Lăng Thiên cái, có chút khó xử.

      Lăng Thiên vẫn treo nụ cười thiên sứ môi như cũ, “Tiểu Trịnh dì buông tay , ấy được mà.”

      Nghe lời bác sĩ , Tiểu Trịnh lúc này mới buông tay, nhưng dì vẫn thấy yên tâm, dì sợ nếu như Thước tiểu thư có sơ xuất gì dù dì có kiếm thêm được nhiều tiền nữa cũng có mạng để dùng.

      Thước Tiểu Khả được giải thoát, tựa như lấy được tự do mà buông lỏng toàn thân. nhịn đau, bước từng bước, mặc dù lúc bắt đầu có chút khó khăn nhưng nhìn Lăng Thiên mặc bộ y phục trắng phía trước, cảm thấy con đường lớn tự do như ở ngay trước mắt.

      “Rất tốt, thêm mấy bước nữa tới chỗ .” Lăng Thiên ngờ bề ngoài Thước Tiểu Khả yếu ớt nhưng nội tâm lại mạnh mẽ như thế, những bệnh nhân giống như vậy được chữa trước kia, lần đầu tiên bỏ băng bước xuống đất cũng có ai dũng cảm giống như .

      Nhìn từng bước khó khăn về phía mình, dung nhan xinh đẹp kia bây giờ nhiều hơn mấy phần kiên định, mấy phần ương ngạnh. Tiểu nương mặc dù còn tuổi nhưng nhất định là người có chuyện cũ, nếu cũng có nội tâm mạnh mẽ như thế.

      Thước Tiểu Khả chịu đau tới trước mặt Lăng Thiên, khắc đó tựa như con chim lấy được tự do bay vào lòng .

      Lăng Thiên biết chịu nổi nên đưa tay đỡ lấy .

      “Em rất dũng cảm, chỉ cần mỗi ngày mười phút như vậy rất nhanh em có thể lại được như người bình thường.” Đỡ dậy, ánh mắt sáng rực rỡ.

      “Cám ơn bác sĩ Lăng, em nhất định cố gắng.”

      Tiểu Trịnh bên cạnh nhìn hai người đứng sát nhau như vậy, sắc mặt xanh lét, ho khan : “Thước tiểu thư, tôi đỡ .”

      Lăng Thiên lúc này mới buông ra, nhìn Tiểu Trịnh đỡ ngồi vào xe lăn.

      chỉnh lại áo khoác trắng, “Nghỉ ngơi tốt , ngày mai trở lại.”

      Lúc xoay người, Thước Tiểu Khả hỏi: “Bác sĩ Lăng, tôi muốn gặp Đản Đản, có thể dẫn nó đến đây chơi với tôi lúc được ?”

      Vừa thế, dưới lầu truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Chị ơi, chị ơi, chị lầu sao?”

      Là giọng của Đản Đản, Thước Tiểu Khả chuyển xe lăn tới bên cửa sổ thấy đứa bé ôm bóng cao su đứng đó, dưới ánh mắt trời, mái tóc ngắn hơi xoăn, mặc áo thun màu trắng, quần cụt, so với mấy ngày trước càng có nhiều sức sống hơn.

      “Đản Đản, chị ở đây.” vẫy vẫy tay với thằng bé.

      Lăng Thiên cười : “Xem ra phải xuống đó mang tiểu tử kia lên rồi.”

      “Vậy còn thất thần ở đó làm gì, còn mau , bác sĩ Lăng!”

      tới hai phút Đản Đản được Lăng Thiên dẫn lên lầu, lúc giao thằng nhóc cho Thước Tiểu Khả, : “Đản Đản, em ở đây chơi với chị, với mẹ em tiếng.”

      “Cám ơn Lăng!” Lúc này Đản Đản được Tiểu Khả ôm vào trong ngực, lời cũng rất lễ phép.

      Hộ lý Tiểu Trịnh thấy là đứa bé năm sáu tuổi cũng suy nghĩ nhiều, Thước tiểu thư thích chơi cùng nó cứ để chơi , chỉ cần phải bác sĩ Lăng đó là được.

      Hết chương 13
      lyly, luongnhu96, sesshomarin3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:

      Edit & Beta: Nhi

      Sau lần đó, thời gian Thước Tiểu Khả nằm viện cũng còn nhàm chán nữa, ban ngày Lăng Thiên đến trông chừng xuống đất vận động mười phút, sau đó lại có Đản Đản đến chơi với .

      Cờ vua, cờ tướng, cờ quân đội, chỉ mới mấy ngày Đản Đản dạy rất nhiều loại cờ, nếu đổi lại đảo đây là chuyện thể nào.

      Bởi vì ở cạnh Lãnh Ngạo, những thứ học được đều là lễ nghi thục nữ, những thứ cờ bé trai thích này vẫn chưa từng thấy qua.

      Trong phòng bệnh sáng ngời truyền đến thanh cười vui của đứa trẻ.

      giường bệnh màu trắng, bé trai ngồi xếp bằng cách cái bàn , bàn bày các quân cờ tướng màu đỏ và màu xanh, hai người hăng hái đánh cờ.

      “Ăn pháo của chị!”

      “Ăn xe của em!”

      “Cẩn thận con tượng của em!”

      “Coi chừng con tướng của chị!”



      Cứ thế em lời, chị câu, xem ra ván cờ tương đối hấp dẫn.

      Ngón tay trắng nõn cầm lên quân cờ màu đỏ, đặt xuống quân tướng của đối phương, ha ha cười : “Em ăn tướng quân của chị!”

      “Chị lại thua rồi, chơi nữa.” Thước Tiểu Khả rất là nhụt chí, mình thế mà lại thua đứa bé chưa tới sáu tuổi.

      “Em thắng, tốt quá, em có thể hôn chị nữa rồi.” Đản Đản nhảy đến trước mặt Tiểu Khả, ôm lấy .

      Hai người có giao ước sẵn trước khi đánh cờ, nếu ai thắng có thể hôn người thua cái. Kết quả Đản Đản thắng liên tiếp mấy ván, cũng hôn mấy lần, lần này cũng ngoại lệ.

      Ôm thân thể mềm mại của Đản Đản, Thước Tiểu Khả nhắm mắt lại nghịch ngợm : “Cam lòng thua cuộc, em hôn .”

      Cái miệng nhắn hồng hồng chu lên chạm vào gương mặt , thanh to vang lên, sau đó mới nỡ rời .

      “Chị, mặt chị là thơm.” Đản Đản vẫn chưa thỏa mãn : “Như cái bánh ngọt thơm ngào ngạt.

      Tiểu Khả cưng chiều xoa mặt của thằng bé : “Mặt chị hôm nay cũng bị em hôn đến nát rồi, sau này còn ai dám cưới nữa chứ.”

      chỉ đùa, nhưng nghe vào tai đứa trẻ lại thành nghiêm túc.

      sao, để chú Lăng cưới chị!”

      “Tại sao lại là chú ấy?” Thước Tiểu Khả vừa nghe cái tên này, trong đầu lên nụ cười ấm áp của .

      “Bởi vì chú Lăng có bạn , mà chú đó cũng thích chị nữa.”

      “Sao em biết chú Lăng thích chị?” Tiểu Khả ôm bé, vuốt vuốt cái mũi của bé.

      “Lúc chú Lăng nhìn chị ánh mắt sáng lên.” Đản Đản chớp mắt to, “Mẹ em từng , con trai nếu thích con ánh mắt của ta sáng lên.”

      “Em tiểu tử thúi này, sao chuyện gì cũng đều hiểu vậy hả.” Tiểu Khả vỗ vỗ đầu bé, tiểu tử này mang đến rất nhiều niềm vui cho trong thời gian nằm viện.

      “Mẹ chú Lăng là người tốt, nếu ai làm vợ chú ấy nhất định rất hạnh phúc!”

      Thanh chưa dứt, ngoài cửa truyền đến giọng quen thuộc: “Tiểu Đản Đản lại xấu gì chú đấy hả?”

      Hộ lý Tiểu Trịnh mở cửa, thấy Lăng Thiên thân y phục trắng đứng bên ngoài.

      Mấy ngày nay, ngoại trừ đến kiểm tra phòng lúc sáng sớm, buổi chiều cũng tới lần, nguyên nhân rất đơn giản, muốn nhìn Tiểu Khả nhiều hơn chút.

      “Chú Lăng, chú cưới chị làm vợ được ?” Đản Đản đứng lên lớn tiếng .

      Vừa rồi lúc thằng bé những lời này làm hộ lý Tiểu Trịnh cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến nó lại lớn tiếng hỏi lên như vậy, đoán chừng vệ sĩ ngoài cửa cũng nghe được rồi.

      Dì biết quan hệ giữa Thước Tiểu Khả và Lãnh tiên sinh là vị hôn phu hôn thê, hơn nữa tình cảm của Lãnh tiên sinh cũng giống như bình thường, nếu như những lời này bị Lãnh tiên sinh nghe thấy, đứa bé này chắc chắn có kết cục tốt.

      Lăng Thiên tới, ánh mắt vẫn dừng người Thước Tiểu Khả.

      “Bác sĩ Lăng, Đản Đản còn , đừng nghe nó bậy.” Tiểu Khả mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng cũng trải qua việc nam nữ hoan ái, biết chuyện này thể tùy tiện giỡn được.

      “Em bậy.” Đản Đản nhảy xuống giường chạy đến bên người Lăng Thiên, kéo tay : “Chú Lăng, chị đẹp như vậy, rất xứng đôi với chú.”

      Lăng Thiên cười thầm, đứa này cũng trưởng thành sớm quá , Tiểu Khả có vị hôn phu, mình dù có thích nữa cũng có cơ hội.

      sờ sờ đầu của bé : “Quấy rầy chị lâu như vậy rồi, nhanh về nhà thôi.”

      “Chú Lăng.” Đản Đản chịu buông tha, “Chú còn chưa có cưới chị hay mà.”

      Bây giờ cũng có cách nào, Lăng Thiên : “Chuyện này phải là chú quyết định được, cháu phải hỏi chị trước.”

      Đản Đản lại chạy đến bên giường kéo tay Thước Tiểu Khả hỏi: “Chị, chị có đồng ý làm bạn chú Lăng hay ?”

      Tiểu Khả hỏi: “ phải là vợ sao? Sao lại biến thành bạn rồi?”

      “Trước tiên làm bạn rồi mới thành vợ được.”

      “Tiểu Khả cười cười, “Nhanh về nhà .”

      , chị vẫn chưa đồng ý mà.” Đản Đản là đứa trẻ bướng bỉnh, chưa nghe đồng ý chưa chịu thôi.

      Tiểu Khả suy nghĩ chút : “Chị mới mười sáu tuổi, vẫn chưa thể có bạn trai được, nhưng chị và chú Lăng là bạn tốt.” Với bé trai năm sáu tuổi, đương nhiên thể mình có vị hôn phu. xong quay đầu nhìn Lăng Thiên cái, mỉm cười nhợt nhạt.

      “Đản Đản, mau trở về , nghe lời.” Lăng Thiên thúc giục bé.

      Nghe câu trả lời của Tiểu Khả, Đản Đản mất hứng cúi đầu, cũng dám lại bướng bỉnh nữa, thể làm gì khác hơn là nản lòng rời khỏi phòng bệnh.

      Nhìn thằng bé rời , Tiểu Khả từ từ đứng dậy ngồi lên xe lăn, sau đó đến bên cửa sổ, vừa lúc thấy bóng lưng nho của Đản Đản, bất đắc dĩ cười : “Đản Đản đáng .”

      đứa trẻ bướng bỉnh lại trưởng thành sớm.” Câu của Lăng Thiên như có thâm ý khác.
      Hộ lý Tiểu Trịnh thấy đứa bé rồi, cũng muốn hai người ở cùng nhau quá lâu nên chen vào : “Bác sĩ Lăng, mấy ngày nay cũng chịu khó tới đây nhỉ.”

      Lời châm biếm khiến Thước Tiểu Khả tức giận trợn mắt nhìn dì ta cái, dì ta le lưỡi, cúi đầu.

      Lăng Thiên thèm quan tâm, “Tiểu Khả, đưa em ra vườn hoa lớn cho khuây khỏa.”

      Vườn hoa lớn trong lời Lăng Thiên là hoa viên trước bệnh viện, phải là vườn hoa dưới lầu.

      Thước Tiểu Khả dĩ nhiên là cầu còn được, nhưng nghĩ tới cảnh cáo của Lãnh Ngạo lúc rời , thể cự tuyệt, “Cám ơn, Tiểu Trịnh lúc rảnh có thể mang em tới đó giải buồn là được rồi.”
      Lăng Thiên nghe ra cố ý từ chối mình, cũng miễn cưỡng: “Hai ngày nay thuốc của em cũng sắp hết rồi, lấy thêm.” Lăng Thiên luôn cố gắng tìm đề tài.

      “Cám ơn.” Ngoài hai chữ này, Thước Tiểu Khả biết thêm gì nữa.

      “Em nghỉ ngơi cho tốt , chút nữa mang thuốc tới.”

      Tiểu Trịnh càng nghe càng thấy có gì đúng, “Chuyện đưa thuốc này là việc của y tá, bác sĩ Lăng cần tốn công tới đây chuyến nữa đâu.”

      “Tôi là bác sĩ của Thước tiểu thư, đây là trách nhiệm của tôi.” Đừng nhìn lúc bình thường ôn hòa với mọi người, lúc cần thiết cũng nể mặt ai, đặc biệt là đối với hộ lý khó ưa này.

      Thước Tiểu Khả lần đầu tiên thấy nổi giận, tính tình cũng rất thẳng thắn.

      lên tiếng, lúc chuyển xe lăn quay người lại thấy bóng dáng màu trắng biến mất ngoài khe cửa rồi.

      “Tiểu thư, thời gian chuyện video quy định của tiên sinh gần đến rồi.” Tiểu Trịnh cố ý nhắc nhở .

      Thước Tiểu Khả lúc này mới nhớ lại, từ sau lần đầu tiên chuyện video với Lãnh Ngạo quy định năm giờ chiều mỗi ngày là thời gian đối thoại. nhìn đồng hồ tường, bốn giờ năm mươi phút, quả thời gian trôi rất nhanh.

      “Dì lấy máy tính đến đây.” xong lại bò lên giường, giường vẫn còn bàn cờ tướng, liền dọn dẹp lại.
      Trong chốc lát giường gọn gàng sạch , thay vào đó là cái laptop.

      Màn hình bên kia là Lãnh Ngạo, dường như chuẩn bị kỹ càng từ trước, chẳng qua lần này dùng máy tính mà dùng điện thoại di động.

      Sau lưng là biển, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào.

      “Khả nhi, thấy ? Sau lưng tôi là biển, cũng là nơi em muốn tới nhất.” Đây là câu đầu tiên của Lãnh Ngạo hôm nay.

      Thước Tiểu Khả thầm nghĩ, mình mình muốn tới biển nhất khi nào, có nghĩ thế nào cũng nhớ nổi.

      Lãnh Ngạo thấy nhớ ra, nghiêng đầu : “Lúc em ba tuổi, lần đầu tiên thấy biển trong sách làm ầm lên muốn tới biển chơi, em quên rồi sao?”

      Ông trời ơi, chuyện hồi ba tuổi làm sao nhớ được chứ? Nhưng quái nhân kia lại cứ mực nhớ như vậy.

      “Chuyện lâu như vậy em quên rồi.” giọng đồng thời nhìn xuống bàn phím, có thể từng muốn tới biển, nhưng lúc này lại muốn tự do hơn, lấy được tự do muốn đâu cũng đều có thể, chỉ cần phải sống hòn đảo kia.

      Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy màn ảnh đung đưa, Lãnh Ngạo di chuyển.

      Mấy giây sau, sau lưng còn là biển nữa mà là ngọn núi, xung quanh có nhiều người qua lại.

      “Thấy ngọn núi sau lưng tôi ?” Trong lời của Lãnh Ngạo mang theo vài phần tự hào.

      “Thấy, phải chỉ là ngọn núi bình thường sao?” Thước Tiểu Khả thèm để ý chút nào.

      “Đừng xem thường ngọn núi này, nó có thể có kim cương quý giá đấy.”

      Kim cương?

      Nghe vậy Thước Tiểu Khả mới nhớ nguyên nhân ở bệnh viện cùng mình, muốn cảm tạ ngọn núi sau lưng này, nó giúp .xa tháng.

      “Chờ đến khi khai thác kim cương xong, tôi nhất định tự mình chế tạo chiếc nhẫn đỏ cho em.” Ngữ khí của vô cùng chắc chắn, dường như nắm chắc việc khai thác này rồi.

      “Vậy cũng phải rất lâu .” thuận miệng , sắc mặt Lãnh Ngạo lại đột ngột thay đổi, “Em tin năng lực của tôi?”

      phải phải, em chỉ cảm thấy việc khai thác kim cương đơn giản như vậy!” Tự biết mình sai, vội vàng giải thích, Lãnh Ngạo luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với , chỉ cần sai chữ cũng làm tức giận.

      “Em tin cũng sao, chờ tháng sau em xuất viện tôi đưa em tới đây nghỉ, thuận tiện thăm vương quốc kim cương của tôi.” Lãnh Ngạo vừa xong nghe tiếng nổ ầm ầm.

      Ngọn núi sau lưng bốc khói dầy đặc.

      “Công nhân mỏ cho nổ núi đấy, phải sợ.” Lãnh Ngạo vẫn bình tĩnh hoảng hốt, đừng là nổ núi, cho dù sau lưng có người ám toán , vẫn có thể bình tĩnh xử lý như thường.
      Thước Tiểu Khả hề sợ vụ nổ này, mà là cảm thấy sợ với kỳ nghỉ tới vương quốc kim cương của tháng sau.

      vất vả mới được sống cuộc sống bình thường trong tháng, bây giờ muốn trở lại bên cạnh nữa.

      muốn muốn, vẫn hiểu đời này thể nào thoát khỏi lòng bàn tay .

      Lúc màn hình tối trở lại, nằm giường thở hổn hển nhìn trần nhà hồi lâu, cảm thấy trước mắt mờ dần.

      Hết chương 14
      lyly, luongnhu96, sesshomarin4 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Edit & Beta: Nhi

      Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát Thước Tiểu Khả nằm viện gần tháng, vết thương ở chân cũng tốt lên rất nhiều rồi.

      Hôm nay khí trời tốt lạ thường, bãi cỏ xanh biếc được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên tỏa sáng lấp lánh, đứng giữa bãi cỏ là mặc áo tím, váy áo bay bay, đẹp đến kinh người.

      Lăng Thiên cứ ngơ ngác nhìn như vậy, hoàn toàn quên mất mình là bác sĩ.

      “Chị, chị giỏi, cuối cùng chị cũng lại như người bình thường được rồi.” Đản Đản vỗ tay, lớn tiếng , lúc này Lăng Thiên mới hồi thần lại.

      Thước Tiểu Khả hoàn toàn cần dùng xe lăn, cũng cần ai đỡ nữa, vững vàng cỏ, làn váy hơi nhấc lên lướt qua mặt cỏ, rất giống Hoa tiên tử.

      “Bác sĩ Lăng, chân của em rất tốt, có thể được rồi.” cỏ mấy vòng, cuối cùng đứng trước mặt Lăng Thiên, tựa như con bướm bay vòng quanh.

      “Đúng vậy, hoàn toàn tốt rồi.” Lăng Thiên lại vui vẻ như vậy, “Ngày kia em có thể xuất viện.”

      Nghe thấy hai chữ “xuất viện”, sắc mặt Thước Tiểu Khả biến đổi, nụ cười tắt ngấm.

      Chân bình phục cũng có nghĩa phải trở về bên cạnh Lãnh Ngạo, trở lại như trước, tiếp tục cuộc sống trong cái lồng giam đó.

      “Chị, sao đột nhiên chị lại vui rồi?” Đản Đản ngẩng đầu lên kéo kéo vạt váy .

      sờ sờ đầu bé, nhếch miệng cười : “ có gì đâu.”

      “Đản Đản, chị mệt rồi, để chị nghỉ ngơi .” Lăng Thiên khéo hiểu lòng người, tiếp xúc gần tháng, cảm giác được Thước Tiểu Khả như có cái gì khó , giống như thích xuất viện, nhưng cũng hỏi nhiều.

      Thước Tiểu Khả hùa theo : “Chắc là do trời quá nóng, chân của chị mới khôi phục nên có chút khỏe.” cố ý nhìn Tiểu Trịnh bên cạnh, “Tiểu Trịnh, chúng ta lên lầu .”

      “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt .” Lăng Thiên kéo Đản Đản lại.

      Chưa được mấy bước, Thước Tiểu Khả quay đầu lại nhìn, ánh mắt tuyệt vọng bất lực kia rơi vào bóng dáng màu trắng của Lăng Thiên, cho tháng ôn tình, cho tháng được sống cuộc sống bình thường, còn ngừng khích lệ , đáng tiếc hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, sau tháng họ nhất định phải xa cách, nhất định phải tạm biệt.

      muốn thu hồi ánh mắt tiểu tử an phận kia đột nhiên quay đầu lại, gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt trong vắt, đầu dưa hấu đáng , quần yếm xinh xắn, bé trai nghịch ngợm này cho niềm vui trong những ngày qua, khiến tươi cười, chỉ tiếc bé mới năm tuổi, biết nhiều năm sau bé có còn nhớ người bạn vong niên này hay ?

      *Bạn vong niên: Bạn chênh lệch về tuổi tác nhưng lại thân thiết như bạn bè đồng trang lứa.

      __


      Hôm sau thời tiết trái ngược hẳn ngày hôm trước, tối tăm u ám, khiến người ta có loại cảm giác đè nén hít thở thông.

      Thước Tiểu Khả vẫn chờ Đản Đản tới chơi, nhưng quá giờ mà vẫn chưa thấy thằng bé đến. hơi lo lắng nên vội vàng xuống lầu.

      xuống cũng thuận lợi.

      Đầu tiên là Tiểu Trịnh cản lại: “Thước tiểu thư, chân dù tốt lên nhưng cũng thể chạy loạn, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều chút.”

      mặc kệ dì ta, hất đầu quay , tiếp theo đội trưởng đội vệ sĩ cũng chạy tới ngăn cản: “ hai ngày nữa thiếu chủ tới, thể lung tung.”

      cũng để ý tới ta, chỉ xem ta như bức tường*. (*nguyên văn là “pháo thí”: pháo hôi, bia đỡ đạn, vật hi sinh. Nghĩa nào cũng k khớp nên Nhi đổi lại)

      Kết quả là chân trước vừa nhấc, chân sau Tiểu Trịnh và đội trưởng đội hộ vệ theo như hai cái đuôi.

      Vết thương ở chân rất tốt rồi, lại có thể được như trước đây. đứng dưới bãi cỏ đợi lát nhưng cũng thấy bóng dáng thằng bé đâu, nên tìm theo con đường thằng bé hay tới.

      Suốt tháng đều dùng xe lăn để lại trong bệnh viện, hôm nay như vậy nữa, bước con đường đá cuội, dọc đường là những gốc cây đại thụ cao lớn, ra làm người bình thường may mắn hơn người tàn tật rất nhiều.

      Bệnh viện này hổ là bệnh viện tốt nhất cả nước, diện tích rất lớn, còn có con sông chảy xuyên qua bệnh viện, phía trước là ký túc xá dành cho công nhân viên. nghe Lăng Thiên Đản Đản ở đây, vì vậy nhịn được muốn biết vì sao hôm nay Đản Đản đến chơi với .

      được lúc thấy Lăng Thiên thân y phục trắng về phía .

      “Nơi này là ký túc xá công nhân viên, em là muốn tìm Đản Đản sao?” Lăng Thiên mặc dù vẫn tươi cười như cũ nhưng rực rỡ như trước, như có tâm gì.

      “Đúng vậy, tiểu Đản Đản hôm nay đến chơi cùng em, em đến tìm nó cũng được, nó có ở nhà hay ?”

      Lăng Thiên suy nghĩ chút : “Tiểu Đản Đản có ở nhà.”

      “Vậy nó đâu rồi?” Thước Tiểu Khả thể tin, hôm qua còn chơi với tiểu Đản Đản rất vui vẻ, cũng nghe nó nhắc gì đến chuyện rời .

      “Nó đến nhà ông nội thời gian.”

      “Sao lại như vậy…” Thước Tiểu Khả mất mát quay đầu,

      định trở về.

      Lăng Thiên đuổi theo , “Nghe mẹ Đản Đản là viện trưởng bảo bà đưa Đản Đản , nguyên nhân cụ thể là gì biết.”

      Tâm tình Thước Tiểu Khả xuống thấp, dừng bước hỏi: “Sao viện trưởng của các người lại vô vị như vậy chứ, để ý cả những chuyện như thế này sao?”

      Lăng Thiên rầu rĩ, “Viện trưởng phải người nhàm chán như vậy, nhất định là có người thích Đản Đản, uy hiếp viện trưởng để Đản Đản rời .”

      Thước Tiểu Khả nghe thế cũng đoán được chút, người thích tiểu Đản Đản ngoài Lãnh Ngạo ra còn là ai được nữa chứ? ngờ ta còn ăn dấm chua với cả trẻ con. (ăn dấm chua = ghen)

      Hai người nhìn nhau , giọng quái gở của đội trưởng hộ vệ truyền đến: “Thước tiểu thư, cần phải trở về rồi.”

      Thước Tiểu Khả dụi mắt, nước mắt lờ mờ nhìn thấy hộ lý Tiểu Trịnh và đội trưởng hộ vệ nhìn Lăng Thiên như đề phòng kẻ cướp.

      Nên trở về rồi.

      tháng này vốn là thời gian vui vẻ mà trân quý nhất cuộc đời, ngờ Đản Đản rời lại làm cảm thấy đánh mất tình cảm còn đáng quý hơn.

      Đôi chân nặng trĩu, bước từng bước từng bước, trở lại đường cũ, nhìn cảnh sắc xung quanh, còn tươi đẹp như vừa rồi nữa.

      -----

      biết ngủ bao lâu nữa, giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đè lên người mình khiến hít thở thông.

      “Khả nhi, Khả nhi ....” giọng nam dịu dàng vang bên tai, mặt cũng hơi ngứa cứ như bị sâu bò lên.

      Có thể là vì Đản Đản rời khiến muốn tỉnh lại, chỉ muốn cứ ngủ mãi như vậy, ngủ để phải nhớ lại khuôn mặt tươi cười đáng của đứa bé.

      “Khả nhi, tháng này tôi ở bên cạnh em, em có nghe lời , có nhớ tôi ?” Giọng nam vẫn tiếp tục thổi bên tai, mà cảm giác tê dại mặt càng lúc càng ràng.

      mở mắt ra, khuôn mặt quen thuộc kia gần ngay trước mắt, con ngươi màu đen phản chiếu khuôn mặt bé của .

      “Khả nhi, cuối cùng em cũng tỉnh.” Tay Lãnh Ngạo vẫn vuốt ve gò má , lúc lên lúc xuống, khi miết , khi nặng nề vuốt ve.

      “Ngạo, phải ngày mai mới tới bệnh viện sao?” Nhìn thấy khuôn mặt này, Tiểu Khả cảm thấy như rơi xuống địa ngục.

      “Tôi quá nhớ em, thể đợi đến ngày mai được nữa.” Ngón tay Lãnh Ngạo trượt đến môi , “Có nhớ tôi ?”

      “Nhớ, rất nhớ.” Lời trái lương tâm vừa ra, cảm thấy mình vô cùng ghê tởm.

      ngoan.” Ngón tay phác họa lại môi , đôi mắt trầm híp lại, nhìn xinh đẹp bên dưới cảm thấy như món ăn mĩ vị, chỉ hận thể nuốt vào bụng.

      tháng chỉ chuyện qua máy tính, đối với Lãnh Ngạo mà đó là loại đau khổ, nếu như phải chuyện khai thác mỏ rất quan trọng để ở lại bệnh viện mình, còn dẫn tới hai người biết sống chết.

      Tiểu Khả muốn đứng dậy nhưng lại bị nặng nề đè xuống, muốn chuyện nhưng lại bị ngón tay ấm áp của chặn lại.

      Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt, khiến thống khổ nhắm mắt lại.

      Như nghĩ, đôi môi Lãnh Ngạo chạm vào môi , đầu lưỡi từ từ xâm nhập, lúc này mới hiểu được tháng tự do này tất cả đều là giả.

      mặc dù thân ở bệnh viện nhưng thể quyết định được cái gì, hộ lý Tiểu Trịnh, đội trưởng hộ vệ, còn có những vệ sĩ kia nữa... đều là người đưa tới để giám thị mình, tất cả đều là giả, còn ngốc đến mức cho là mình có được tháng tự do .

      Thứ duy nhất chân chỉ có hai người, là Lăng Thiên, còn lại là Đản Đản. là bác sĩ luôn mang theo nụ cười rực rỡ, là đứa bé trai nghịch ngợm đáng , thích mặc quần yếm.

      Có phải những người đến gần mình đều phải rời hay ? Người đầu tiên là Đản Đản, có thể nào người thứ hai là Lăng Thiên ? Nhưng cho dù bọn họ rời mình cũng phải rời khỏi họ, Lãnh Ngạo sao phải làm thêm chuyện này nữa chứ?

      Nghĩ tới đây, biết lấy dũng khí và sức lực đâu ra, cắn xuống cái, muốn phản kháng lại nụ hôn của Lãnh Ngạo.

      Lãnh Ngạo là người thế nào, môi bị Thước Tiểu Khả cắn, chút máu chảy ra. vẫn đè người như trước, môi dán môi càng chặt hơn, răng môi giao hòa, có thể thấy được tia máu dọc theo khóe môi hai người chảy xuống.

      ràng là môi Lãnh Ngạo bị cắn chảy máu, nhưng vì môi dán quá chặt nên nhất thời thể phân biệt được vết máu này là của ai.

      Nhưng ra máu của ai có gì quan trọng?

      Loại người giết người thấy máu như Lãnh Ngạo, thứ sợ nhất chính là máu, huống chi máu này còn là do nhất cắn, cắn càng nhiều càng tốt, càng kích thích hơn!
      Last edited: 8/1/15
      bornthisway011091, lyly, luongnhu964 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16:

      Edit & Beta: Nhi

      Hôn mãi dừng, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, khiến Thước Tiểu Khả dần cảm thấy choáng váng.

      Lãnh Ngạo hôn đủ, liếm đủ rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn vết máu mờ mờ. rút khăn giấy trong túi áo ra, lau khô máu khóe miệng Thước Tiểu Khả trước, thầm: “Máu của tôi mùi vị được ?”

      Thước Tiểu Khả lắc đầu, biết phải đáp lại như thế nào.

      “Vậy để tôi .” Lãnh Ngạo lau cho xong, đưa lên mũi ngửi cái rồi mới vứt , sau đó lại rút khăn giấy ra lau môi mình.

      “Máu tôi hợp với thịt của em, vừa mê vừa say.” lấy khăn giấy dính máu đưa tới trước mũi của , “Em thử xem!”

      Đầu Thước Tiểu Khả bị giữ chặt, cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể ngửi mùi khăn giấy.

      “Thơm ?”

      nhíu mày lắc đầu.

      “Ngọt ?”

      vẫn lắc đầu như cũ.

      “Nếu thơm cũng ngọt, vậy em xem nó là mùi vị gì?” Lãnh Ngạo dùng ngón tay đeo nhẫn quấn lấy lọn tóc .

      “Em biết, dù sao cũng thơm ngọt.” Đối với vấn đề của , cảm thấy hết sức vô vị, phải chỉ chảy chút máu thôi sao, loại người như mà còn để ý đến mùi máu, còn kiên quyết nó có hương vị ngọt ngào.

      “Xem ra, em hề quan tâm tới những gì liên quan đến tôi.” Lời của Lãnh Ngạo rất kỳ quặc, nhưng quái nhân hay nhảm cũng là chuyện bình thường.

      Lúc Thước Tiểu Khả muốn phản bác lại thấy đôi mắt hằn đầy tơ máu, tay từ từ hạ xuống vén vạt áo bên hông lên, bàn tay rắn chắc nắm chặt nơi đầy đặn.

      tháng gặp, nơi này cũng lớn hơn rồi.” nặng nề vuốt ve, hề thương hương tiếc ngọc, “Tôi muốn em!”

      Vì Đản Đản rời nên tâm tình Thước Tiểu Khả vô cùng kém, hề có ý định thân mật với , nuốt nước miếng cái, : “Ngạo, đừng như vậy, đây là bệnh viện.”

      “Bệnh viện thế nào?” Hành động của Lãnh Ngạo càng thêm càn rỡ, tay khác kéo áo của xuống, mảng tuyết trắng trước ngực lộ ra, “Chuyện tôi muốn làm, chưa từng có người nào dám ngăn cản.”

      “Bây giờ tâm tình em rất loạn, có thể để em an tĩnh chút được hay ?” Thước Tiểu Khả vừa mới biết Đản Đản bị đưa , dù thế nào cũng có hứng thú làm chuyện đó với .

      “Em loạn cái gì?” Ngón tay nhàng gẩy mấy cái da thịt tuyết trắng của , sau đó đưa lưỡi liếm rồi lại liếm.

      “Mấy ngày em nằm viện, có bé trai thường tới đây chơi, nhưng sau đó đột nhiên bị đưa , cho nên…” vẫn chưa hết, ngực truyền đến đau đớn, ra Lãnh Ngạo cắn mạnh lên đó cái.

      “Cho nên em vì đứa bé liên quan mà tâm tình rối loạn.” Cắn xong lại xem như có chuyện gì, vẫn đưa lưỡi tiếp tục liếm ngực .

      như thế nào mấy ngày nay đứa bé đó cũng chơi cùng em, còn là đứa bé đáng như vậy, đột nhiên rời , sao có thể thương tâm được chứ?” Suy nghĩ của Thước Tiểu Khả rất đơn giản, nghĩ chẳng qua cũng chỉ là trẻ con năm tuổi, cũng giống như Lăng Thiên là thanh niên hai mươi mấy tuổi, Lãnh Ngạo để ý.

      “Thương tâm?” Lãnh Ngạo vô cùng khinh thường, “Tôi ghét thằng bé đó, em thể vì nó mà thương tâm khổ sở.”

      Giọng điệu ra lệnh như thế khiến tim Thước Tiểu Khả đập nhanh, khó tin nhìn chằm chằm: “Ngạo, em muốn đến đứa bé này nữa, em rất mệt, để em yên tĩnh chút được ?”

      Cả người Lãnh Ngạo đè lên người , híp mắt lại, đôi môi mỏng khêu gợi mở ra: “Chẳng lẽ em muốn biết vì sao đứa trẻ kia bị đưa sao?”

      Thước Tiểu Khả nghe vậy ngẩn người, muốn biết nguyên do nên chậm rãi : “Là do uy hiếp viện trưởng đưa Đản Đản ?”

      Gương mặt cứng nhắc của Lãnh Ngạo nở nụ cười: “Tôi ghét đứa bé kia!”

      Mặc dù trả lời thẳng, nhưng giọng điệu đó của xác nhận việc Đản Đản bị đưa là do sai người làm, điều này khiến tâm của Tiểu Khả vốn ở dưới vực lại càng bị vùi xuống sâu hơn.

      Tâm tình của thể bình tĩnh được nữa, đột nhiên đẩy ra, mặc dù vẫn nhúc nhích nhưng thể nào dễ dàng tha thứ cho việc làm với đứa trẻ năm tuổi.

      Tóc của bị nắm lên, da đầu kéo căng, hơn nữa lực kéo hơi mạnh khiến bị đau kêu tiếng.

      “Thế nào, thấy đau sao?” Lãnh Ngạo kéo tóc , môi chậm rãi sượt qua sợi tóc, “Chẳng qua chỉ là đưa đứa trẻ mà em tức giận rồi sao? Nếu biết em vui như vậy, tôi nên giết nó luôn mới đúng.”

      Lãnh Ngạo ngửi mùi hương thơm ngát tóc, ngón tay vuốt ve gò má , “Gương mặt này của em bị đứa bé đó hôn bao nhiêu lần? phải nó còn muốn tên bác sĩ thối đó cưới em nữa sao?”

      Thước Tiểu Khả thầm cười giễu mình quá ngây thơ, có nhiều giám thị như vậy mà chút đề phòng cũng có. , chính xác mà , luôn đề phòng với Lăng Thiên, nhưng với Đản Đản hề có ý nghĩ gì. Ai lại so đo với bé trai năm tuổi chứ?

      Đây là suy nghĩ trước đó của , nhưng hôm nay mới biết mình ngu xuẩn bao nhiêu. Lãnh Ngạo phải là người bình thường, tư tưởng và thủ đoạn của cũng như người bình thường nữa.

      “Ngạo, nó chỉ là đứa bé năm tuổi mà thôi!”

      “Nhưng nó là con trai.”

      ra xoắn xuýt ở giới tính của Đản Đản. Quá buồn cười, là quá buồn cười, chẳng qua chỉ là đứa trẻ chưa hết mùi sữa, chuyện gì cũng chưa hiểu, mà trong mắt lại là hạt cát, hạt cát chướng mắt.

      “Em phải như thế nào mới thông suốt đây?” biết phải gì cho đúng nữa.

      thông, cần phải .” Ngón tay Lãnh Ngạo lại chặn lên môi , “Tôi nhớ mùi vị của em.”

      xong, ngón tay an phận đùa nghịch trước ngực , sau đó quần áo rất nhanh bị cởi ra toàn bộ, lộ ra thân thể trơn bóng mượt mà.

      Lãnh Ngạo như ác lang nhào vào hai khối tròn đầy đặn trước ngựa , mút lấy đỉnh phấn hồng, hơn tháng nhớ nhung toàn bộ đều phát tiết ở đây. Kỳ thực càng si mê hai chân hơn, chỉ tiếc đây là bệnh viện, nếu đây là căn phòng thuộc về hai người chắc chắn mục tiêu của là ở đó.

      Hương vị người vẫn đổi, vẫn thơm như vậy, điều đáng tiếc duy nhất là thằng bé đó từng hôn , từng nằm trong lòng làm nũng.

      tuyệt đối cho phép người khác ôm , hôn , cho dù đó chỉ là đứa trẻ, cho nên mới thích thằng bé đó.

      Thước Tiểu Khả cảm nhận được mái tóc xù kia cọ vào làn da mềm mại của mình, tê buốt lạ thường, nhưng lại thể phản kháng. tháng gặp, nếu hành hạ mình trận làm sao dễ dàng dừng lại chứ?

      Nghĩ đến Đản Đản rời , chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc người mình phát tình. Ham muốn.

      Hết chương 16

      ___
      bornthisway011091, lyly, luongnhu964 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: (H)

      Edit & Beta: Nhi

      Khi người đàn ông muốn, khi bộc phát giống như mãnh thú và dòng nước lũ, huống chi là ham muốn chiếm giữ của Lãnh Ngạo cực kỳ giống người bình thường. Chưa tới mấy giây xé bỏ quần của Thước Tiểu Khả, vì địa điểm hạn chế nên có khúc dạo đầu quá dài, chỉ đưa lưỡi vào nơi tư mật của , khiêu khích có tiết tấu vài cái, sau đó lập tức động thân tiến vào.

      Chết tiệt, tháng chạm vào , nơi đó căng như đất hoang chưa khai thác, sít sao bao trùm cực đại của , cảm thấy mình thể hô hấp nổi.

      Mười ngón tay Thước Tiểu Khả níu chặt drap giường màu trắng, tạo thành nếp gấp ràng, cuối cùng lúc bị xỏ xuyên mạnh qua bên dưới hóa thành bãi nước lặng.

      Lãnh Ngạo vừa đâm vừa hôn mặt , mũi , môi , tiếng hít thở nặng nề vang vọng khắp phòng bệnh. Thước Tiểu Khả thể làm gì khác hơn là thấp giọng rên rỉ, cả căn phòng tràn ngập mùi vị hoan ái, hương vị tình dục.

      Bằng thể lực Lãnh Ngạo, có tiếp tục thêm mấy lần cũng thành vấn đề, nhưng có thể vì địa điểm tốt, mà lại vội muốn mang đến vương quốc kim cương của mình, nên sau mấy lần mãnh liệt xông tới, sau tiếng thét chói tai, ngã vào ngực , tiếp tục nữa.

      “Khả nhi, em vĩnh viễn rời khỏi tôi đúng ?” nghịch tóc , quấn mấy vòng, ngón tay lướt theo sợi tóc, cuối cùng đưa lên mũi, ngửi rồi lại ngửi.

      Bị lăn qua lăn lại trận làm mặt Thước Tiểu Khả đỏ ửng, lúc sắp ngủ nghe được câu hỏi của , lập tức nghĩ đến đôi chân của mình.

      Đôi chân mình vì nghe lời mà bị đánh đứt gân, sau lại bị sắp xếp vào bệnh viện, trị liệu suốt tháng mới có thể lại được như bình thường.

      Trải qua chuyện này, rất sợ , lại thêm chuyện của Đản Đản mới chính thức thấy được máu lạnh, điên cuồng của .

      “Tại sao chuyện?” Lãnh Ngạo từ từ quay mặt lại, vẻ đỏ ửng còn chưa tản , xinh đẹp động lòng người.

      “Em mệt rồi, muốn ngủ.” Thước Tiểu Khả muốn quay đầu, nhưng lực tay của quá lớn, ngón tay xẹt qua gò má còn lưu lại những vết đỏ rải rác.

      “Trả lời tôi rồi ngủ tiếp, được ?” Giọng khẩn cầu, hoàn toàn nghe ra chút tức giận nào, nhưng chỉ có Thước Tiểu Khả hiểu, tức giận, hơn nữa là vô cùng tức giận.

      “Em…” dừng chút, nghĩ đến chân của mình và Đản Đản bị đưa , nhắm mắt : “Em vĩnh viễn rời khỏi .”

      Lãnh Ngạo dường như chưa hài lòng với câu trả lời của , lực đạo tay mạnh hơn: “ lời giữ lời?”

      Mặt bị bóp làm cách nào mở miệng được, chỉ đành phải gật đầu cái.

      “Rất tốt.” Lãnh Ngạo cười quỷ dị tiếng, “Quả nhiên sau khi bị gãy chân ngoan hơn.”

      vốn là rất biết điều có được hay ? Sống bên cạnh mười mấy năm, cho tới giờ vẫn đều là gì nghe nấy. Nếu như lần trước dùng du thuyền chạy trốn, ra chỉ muốn thử uy lực của du thuyền chút thôi, thử thử rồi nhịn được lái du thuyền ra khỏi phạm vi giám sát, rồi bị mấy hộ vệ đuổi theo, rơi vào kết quả chạy trốn thành. Cuối cùng đáng thương nhất là đôi chân của , may là Lãnh Ngạo chỉ muốn dạy dỗ mình chút nên mới giữ lại được hai chân này.

      “Ngủ .” Ngữ điệu của đột nhiên mềm xuống, “Chúng ta cùng nhau ngủ, ngủ dậy tôi dẫn em vương quốc kim cương.”

      Tay vòng qua ngực vây chặt lấy , mùi thơm cơ thể quấn quanh chóp mũi , khiến nơi nào đó thân thể lại bành trướng lần nữa.

      Lúc này Thước Tiểu Khả bị ôm, dù thế nào cũng thể ngủ được, thân thể như tảng đá cứng ngắc cách nào động đậy. Rốt cục nhịn hồi lâu mới tìm được cơ hội nhúc nhích nhưng lại bị Lãnh Ngạo ôm càng chặt hơn, hơi thở ấm áp phun bên tai: “Còn động, tôi muốn em thêm lần nữa.”

      Trời mới biết muốn bao nhiêu, nếu như phải nơi này thích hợp, nhất định làm ba ngày ba đêm. phải có câu gọi là thời gian còn nhiều sao? Bọn họ thiếu thời gian, từ từ hưởng thụ vậy.

      Thước Tiểu Khả dám lộn xộn nữa, chỉ có thể vùi trong ngực , nghe hơi thở của , nghe tiếng tim đập của , nghe mùi thuốc lá nhàn nhạt người , khẽ nhắm hai mắt lại.

      Mấy phút sau, Thước Tiểu Khả muốn ngủ mà lại ngủ được, mở mắt ra, thấy người đàn ông vẫn dây dưa lấy ngủ thiếp rồi.

      Người này kỳ quái, ràng ngủ rồi mà vẫn còn ôm mình chặt như vậy, làm hại cả người đều cứng ngắc hết.

      Khuôn mặt hoàn mỹ kia cứ kề sát mặt dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com như vậy, yên lặng nhìn , hô hấp đều đều, lông mi dài rũ xuống tạo thành hai lớp bóng mờ, lúc ngủ giống như đứa trẻ.

      là hắc đạo vương giết người như ngóe, ràng là làm đủ chuyện xấu, tại sao vẫn có thể an ổn ngủ như vậy, còn mình đây? ràng làm bất cứ chuyện xấu gì, nhưng lúc nhắm mắt lại cảm thấy mình tựa như là người xấu.

      Đản Đản đáng thương, cứ như vậy bị đưa *, mà đầu sỏ gây nên chính là , còn lại hoàn toàn thể làm gì được. (*nguyên văn là “sinh mạng cứ như vậy kết thúc”, chắc tác giả quên sửa nên bạn Nhi tự sửa lại luôn.)

      Hỗn loạn ngủ, căn bản thể ngủ an ổn giống như được.

      __

      Tất cả đều như giấc mộng, Thước Tiểu Khả được dẫn tới vương quốc kim cương trong lời của .

      Vương quốc kim cương cũng chỉ là hòn đảo biệt lập ở sâu ngoài biển, đảo có mấy ngọn núi và vài căn nhà, ven biển trồng cây dừa, bãi biển vàng óng mênh mông bát ngát.

      , cảnh sắc nơi đây so với hòn đảo kia còn đẹp hơn, đừng những thứ khác, chỉ cần gió biển này cũng thổi sảng khoái hơn gió sông rồi. Chỉ tiếc nơi này là nhà tù tạm thời, ở đây con chim có tự do.

      Lúc được Lãnh Ngạo ôm lên phi cơ, thấy Lăng Thiên đứng đằng xa, vì quá xa nên thấy được vẻ mặt của , chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu trắng đứng dưới nắng lấp lánh. Khi bóng dáng màu trắng ngày càng , đến chỉ còn lại dấu chấm, mới hoàn toàn tỉnh lại, nhận ra mình chưa từng có tự do. Cũng may tháng này quen biết được , bác sĩ như ánh mặt trời, là người hoàn toàn khác biệt với Lãnh Ngạo. Gương mặt hiền hòa, lời thân thiết, giơ tay nhấc chân đều mang theo hương vị nho nhã. Lần từ biệt này biết có thể gặp lại hay , nếu như được gặp lại, là cảnh tượng như thế nào.

      nghĩ gì vậy?” Lãnh Ngạo từ phía sau ôm hông , cằm thân mật đặt bả vai .

      nghĩ gì cả.” cười nhạt. “Sông chính là sông, cách nào đánh đồng được với biển, bây giờ nhìn đến cảnh biển mới biết ánh mắt trước kia của mình quá nông cạn.”

      Thước Tiểu Khả đội cái nón rơm lớn, mặc quần dài rộng, áo lót màu trắng, trước ngực đeo sợi dây chuyền dài. Gió vừa thổi, bông hoa mũ lung lay, quần dài cũng lay động theo gió, giống như phong cách Bohemian.

      “Em trách tôi, trước kia cho em tự do sao?” Phản ứng của Lãnh Ngạo rất cực đoan.

      phải.” lắc đầu cái, “Em chỉ muốn được nhiều nơi, nâng cao kiến thức thêm thôi.”

      Lãnh Ngạo vén mái tóc lên, “Ở cùng tôi, em có kiến thức cũng vô ích.”

      sớm dự liệu trước như vậy nên Thước Tiểu Khả cũng muốn cãi lại với nữa. Nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, vốn cho là cảnh biển bàng bạc như thế mình xem cũng đủ rồi, ngắm lâu nhưng thấy cũng chẳng có gì đặc biệt, đẹp hơn sông chút, nhưng vẫn chưa đến mức làm mê say.

      “Em muốn xem công nhân khai thác kim cương như thế nào.” Trước mắt chỉ có chuyện này làm hứng thú thôi.

      “Gấp cái gì.” Lãnh Ngạo xoay người lại, “Em cứ nghỉ ngơi trước, thay quần áo, sau đó tôi dẫn em xem.”

      rất nghe lời, nâng nụ cười cứng ngắc lên theo rời khỏi bờ biển.

      Hết chương 17

      __

      Có tí thịt vụn thôi. =D2 Nhưng mà bạn Nhi thấy chương này ngọt quá ạ. Để xưng hô tôi-em vừa hợp vừa ngọt nhỉ? :3
      bornthisway011091, lyly, luongnhu965 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :