1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGỰ LÔI-Tiêu Gia Tiểu Khanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Misarah_lala

      Misarah_lala New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Tác giả: Tiêu Gia Tiểu Khanh
      Nguồn: Tâm Vũ Nguyệt Lầu

      GIỚI THIỆU:
      Kiếp trước, nàng vốn là con duy nhất trong gia đình giàu có của Thế kỷ 21, bởi vì nàng mà ba mẹ chết, trong đêm mưa nàng cực kỳ bi thương, lôi điện đánh xuống, cuối cùng lại được trọng sinh.

      Lúc này, ở thế giới khác, nàng trở thành đứa trẻ của gia đình khốn cùng nhất, tất cả đều đánh mất, có chăng cũng chỉ là hai cha mẹ thương lẫn nhau. Vốn định bình an vui vẻ vượt qua hết thảy, cũng tại ngày đó nhìn thấy phụ thân bị đánh, làm cho nàng hiểu được quy tắc sinh tồn của thế giới này.

      Cường giả vi tôn! Rốt cuộc tâm tính của nàng cũng thay đổi, có được linh hồn Tiên Thiên thần lôi, tại thế giới này, nàng như cá gặp nước, dần dần cường đại! Nắm quyền sinh sát trong tay, phiên vân phúc vũ. Kỳ , nàng chỉ muốn cha mẹ được sống bình an, vui vẻ, bảo vệ tất cả những gì mình muốn bảo vệ mà thôi.

      Đến lúc các loại mưu dần dần lộ ra, nàng lại bị cuốn vào, võ giả có thiên phú biến thái – Mặc Hi! Dị năng giả cường đại khủng bố – Tử! Đợi đến khi mọi người phát cả hai cũng chỉ là người, nàng mang đến cho mọi người rung động như thế nào, mang đến cho đại lục này truyền kỳ như thế nào?

      Trong ngũ hành, Kim vi tôn, Trong Kim, Lôi điện là vương giả, là bá chủ! Tử thiên lôi sấm dậy, ai dám tranh phong? Lấy giết chóc để ngăn cản giết chóc! Gió tanh mưa máu tận cùng thiên hạ! Ngọt ngào, hồn nhiên, thuần khiết như hoa bách hợp, điềm tĩnh, ôn nhu, như gió xuân ôn hoà trong lòng người. Lãnh khốc, tàn nhẫn, giống như tử thần chút lưu tình. Rốt cuộc người nào mới là nàng, hoặc tất cả đều là nàng, làm cho mọi người đều bị mê hoặc, đều bị ảnh hưởng.....

    2. Misarah_lala

      Misarah_lala New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      CHƯƠNG 1: Bị sét đánh trúng.
      _Tiểu U, đừng buồn!
      Có người muốn lại thôi, vỗ vỗ bả vai , trầm giọng .Thấy kia vẫn đứng đó nhúc nhích, ông thở dài trong yên lặng, lát sau lại :
      _Tiểu U hay là đến công ty của chú Trần làm ! Như vậy mọi người có thể chăm sóc tốt cho cháu!
      Lời chưa xong bị tên Tiểu U ngắt lời, chỉ thấy ngẩng đầu cười với người đàn ông trung niên, :
      _Không cần, cháu tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Cám ơn chú Trần.
      Lúc này có thể thấy dung mạo của .Đó là khoảng chừng 20-21 tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mi đen , dài tự nhiên, làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, đôi mắt sóng sánh như làn nước, mang hương vị của mỹ nhân cổ điển. Giờ đây, gương mặt kia tái nhợt, đôi môi trắng bệch nở nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt vốn ôn nhu xinh đẹp lóe lên vẻ cứng cỏi, cả người nàng như phát ra khí chất kiên cường, chịu khuất phục.
      _Ách.....
      Trần Phi Dương như muốn tiếp tục khuyên bảo nàng, nhưng nhìn đôi mắt kia, cũng hiểu biết tính cách của nàng, nhiều lời cũng vô dụng, chỉ thở dài lấy tay ra khỏi bả vai nàng, về phía xe hơi đỗ ở đằng xa.
      hồi tiếng xe vang lên, sau đó yên tĩnh, Trương U vẫn thân áo tang màu đen đứng trước hai ngôi mộ.
      Vừa đứng, thế nhưng đứng đến trời tối.
      Vào buổi tối, gió thổi lên góc áo của nàng, đôi mắt nàng phiếm tơ hồng, nhưng nàng ngay cả nháy mắt cũng nháy, nàng khóc, bởi vì nàng cảm thấy mình ngay cả tư cách khóc cũng có.
      Trương U đứng thẳng, cuối cùng gục xuống, là lỗi của mình.....Cũng là lỗi của mình.....!
      Trương U ngồi chồm hổm mặt đất, thân hình run , kịch liệt nhưng lại cảm giác đau khổ tột cùng.
      Trương U cúi đầu vào đầu gối, tối đen mảnh làm nàng hồi tưởng lại dĩ vãng. Nàng từ chính là quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, là con được cả nhà cưng chiều, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trương thị. Mười lăm năm hạnh phúc ấy của nàng còn khi cha mẹ an bài hôn nhân cho nàng. Đối phương là chàng trai rất tuấn tú, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối, nhưng nàng đồng ý. Kì nàng biết chàng trai kia rất tốt, nhưng nàng rất tức giận, nàng giận vì cho rằng cha mẹ là vì cơ nghiệp của gia tộc mà an bài cuộc hôn nhân này. Cho nên năm nàng mười lăm tuổi, nàng cùng cha mẹ ầm ĩ trận, chạy ra khỏi nhà, trong người chỉ mang theo mấy trăm đồng tiền.
      Nàng rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, cũng giống như những tiểu thư khác được chiều chuộng nên cái gì cũng đều hiểu, cho nên nàng biết nàng chết đói. Xác thực là nàng làm được, mặc dù rất khổ. Lúc đầu nàng chỉ có tri thức, có kinh nghiệm, hơn nữa vẫn chỉ có mười lăm tuổi, tìm công việc được như ý, cuối cùng hậu quả chính là cuộc sống có tiền. Cho nên nàng phải học cách thích ứng, tự thay đổi chính mình.
      Ăn cơm chỉ ăn những món bình dân, lúc đầu rất khó ăn nên ăn vô, đến khi làm việc bị đói đến choáng váng cho nên cố ép buộc bản thân ăn. Y phục là tùy tiện mua vài bộ, ban đầu mang quần áo cửa hiệu giặt ủi, sau phát nếu cứ như vậy ngay cả tiền để ăn cơm cũng đủ, cho nên nàng học tự mình giặt quần áo. Mặt dù lần đầu tiên căn bản có giặt sạch, hơn nữa còn để bột giặt văng vào mắt.
      Lần đầu tiên kết giao bạn bè, kì trước kia nàng cũng có bạn bè, mặc dù chỉ là những tiểu thư khuê các, mà bây giờ kết giao bạn bè, nàng học được rất nhiều. Nhưng có đôi lúc nàng cảm thấy đơn.
      ngừng chịu khổ, thay đổi, nàng từ từ thích ứng, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng có nghĩ qua trở về nhà. Từ tính cách nàng rất kiên cường, cũng có thể rất quật cường, nếu rời nàng nghĩ trở về. Thậm chí có lúc nàng cho rằng, mình khổ như vậy là do ba mẹ tạo nên. Đứa trẻ mười lăm tuổi chung quy vẫn là đứa trẻ dù cho có trưởng thành sớm như thế nào.
      Cuộc sống của nàng cứ tiếp tục như vậy đến nhiều năm, nàng thăng chức là nhờ vào tài hoa của mình. Hai năm sống tự lập làm nàng càng thêm kiên cường, chuyện gì cũng đều dựa vào chính mình. Mười bảy tuổi nàng trở thành thiếu nữ xinh đẹp, người theo đuổi nàng cũng ít, nàng có bạn trai mà mình thích, nàng biết bạn trai của mình mình thực . Cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, nàng cũng có ý muốn trở về, cho dù tại nàng còn giận cha mẹ.
      năm, công ty sắp xếp cho nàng xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, bạn trai nàng cũng ủng hộ quyết định của nàng. Lúc mười lăm tuổi nàng tự kiếm sống, dù thông minh, thành tích tốt, vừa làm vừa học, nhưng dù sao học có chuyên nghiệp lắm, cho nên, nàng .
      Ở Mỹ, nàng mới thực học tập, cũng có kết giao với bằng hữu. Mỗi ngày đều cùng bạn trai gọi điện thoại, như vậy mà ba năm trôi qua. ngày, bạn trai nàng gọi điện đến, , cha mẹ nàng qua đời! đường tìm nàng, máy bay xảy ra tai nạn.....
      Như sét đánh giữa trời, nàng ngây người!
      Nàng kì cũng muốn cùng cha mẹ liên lạc, nhưng vẫn biết phải thế nào, hơn nữa lâu như vậy, hình dáng cha mẹ như thế nào có chút , học tập áp lực làm cho nàng có chút quên, sợ hãi hỏi:
      _Anh làm sao mà biết?
      Bạn trai nàng kể lại, cha mẹ nàng tìm được , lúc nghe nàng nước Mỹ, liền vội vàng làm thủ tục, báo cho nàng biết vì sợ nàng vẫn còn giận bọn họ rồi lại chạy trốn.
      Nàng ngây ngốc buông điện thoại, làm thủ tục, trở lại nhà trước đây của mình. Phòng nàng vẫn thay đổi, lòng nàng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, trong tay là bức ảnh chụp nàng lúc mười lăm tuổi tươi cười rạng rỡ.
      Tay nàng nắm chặt đến chảy máu, nhưng điều này có là gì so với nỗi đau trong lòng, tim nàng rỉ máu.....
      Nàng mặc tang phục vào, làm tang lễ cho cha mẹ. Nàng ngừng hồi lễ với vẻ mặt thản nhiên, giống như là người khuất có quan hệ gì với nàng. số người nàng quen biết, trước kia có lẽ là biết nhưng giờ xa lạ rồi, họ đến lạy rồi rời . Trước kia nàng có gặp qua Trần Phi Dương, là bạn tốt của ba nàng.
      Trời càng tối, dần dần đổ mưa, dường như Trương U có cảm giác gì, vùi đầu vào đầu gối, run rẩy, biết lạnh là thế nào.
      Mưa rơi xuống càng lớn, rơi lăn tăn mặt đất, bầu trời vang lên tiếng sét. Thỉnh thoảng, đạo bạch quang cắt qua phía chân trời đường thẳng tắp xuống. Trương U ngồi chồm hổm mặt đất trông giống như bị bóng đêm cắn nuốt, ở trong đêm tối run rẩy, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
      Bỗng nhiên, Trương U đứng lên, nhìn về phía trước, hai tay run rẩy mà thận trọng vuốt ve hai tấm bia mộ, giọng khàn khàn tắc nghẹn:
      _Cha........Cha,mẹ............!
      _Không.................!
      Ánh mắt của Trương U chứa đựng đau thương, môi mím chặt, nên lời...............
      Ngẩng đầu lên, nàng nhìn trời chớp mắt, nàng khóc, nhưng khóe mắt lại ướt mi, rơi xuống phía dưới, thấm đẫm vào y phục. biết là mưa hay nước mắt?
      _A.....!!!!!!!
      Tột cùng đau khổ, nàng gào lên, dư chói tai khàn khàn,
      _Ha ha ha...........Ha ha!Trương U mày đáng hận, đáng hận a!! Vì sao? Vì.....Cái gì........?Ha ha ha ha ha.........Vì sao lại như vậy.........!!
      Nàng cười to, kêu to, cười đau khổ, cười như phát điên.
      _Oanh, ầm!!!
      tiếng vang lớn hơn cả tiếng gào của nàng, đồng thời, đạo thiểm điện màu tím vừa vặn hướng đến chỗ nàng đánh xuống...
      .............
      Trương U cảm giác được tính mạng của mình dần dần biến mất, trong lòng nàng cảm thấy nhõm.
      Nếu có..........Kiếp sau.......Mình nhất định đối xử tốt với cha mẹ. Đây là ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 2: Tình cảnh quỷ dị.
      Edit: Mị
      Beta: Sakura

      ấm áp? Đây là cảm giác gì? Giống như ở trong biển nước ấm áp mênh mông.

      Trương U mở được mắt ra, cũng có hành động gì , mặc dù có cảm giác như ở trong nước nhưng có cảm giác khó thở chút nào, hơn nữa còn rất thoải mái, loại cảm giác thoải mái ấm áp trước giờ chưa từng có bao vây lấy , toàn thân khỏi buông lỏng, cả người nhàng phiêu phiêu , Trương U cứ trong tình trạng tự chủ như vậy, cảm giác trống rỗng kéo dài. Linh hồn nằm sâu trong cơ thể , sau khi bị cửu thiên thần lôi bổ trúng liền lưu lại đó đạo lôi chủng, ngừng dung hợp cùng với linh hồn của , đồng hoá, cũng vì vậy linh hồn của lấy được chỗ rất tốt chỉ là vẫn chưa phát ra .

      biết như vậy kéo dài trong bao lâu, Trương U phát rốt cuộc mình cũng cử động được, mặc dù chỉ là động tác rất , hơn nữa còn nghe được có người chuyện, là giọng nữ.Trương U nghe rất mơ hồ , nhưng vẫn có thể hiểu được trong giọng ấy mang theo cảm giác ấm áp và thương. Cũng bởi vì nghe được giọng của người phụ nữ này mà tỉnh lại từ trong trạng thái Linh lúc nãy(giống như nhập định ấy).

      biết thân thể này xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại luôn phát loại năng lượng bị hấp thụ, rất thoải mái, hơn nữa đối với loại năng lượng này, mơ mơ màng màng có cảm giác vô cùng thân thiết, rất kỳ quái.

      Điều này làm cho có chút mong chờ lại có chút chống cự, chưa ăn thịt heo chứ có nghĩa là chưa thấy heo chạy? Khi còn bé cũng xem qua rất nhiều phim hoạt hình, truyện tranh giả tưởng, sau khi lớn lên chút cũng xem qua ít tiểu thuyết, tình huống tại của chính mình có chút giống như những chuyện đó, chỉ là đối với người trưởng thành như vẫn còn rất lý trí, Trương U biết vì sao mình còn sống, lại còn bị nhốt ở nơi nào đó, thân thể cũng xuất vấn đề, đối với những chuyện chưa nắm nguyên nhân, cứ cẩn thận vẫn tốt hơn.

      Sau khi bỏ ra thời gian ngắn để thăm dò, phát lực lượng kia đối với cơ thể chỉ có lợi chứ hại, bởi vì hấp thu năng lượng kia xong, có thể cảm giác được cơ thể mình thay đổi, đó là thay đổi tốt, cái loại cảm giác khống chế mờ mờ ảo ảo này khiến cho cảm thấy tự tin vì mọi thứ đều được nắm trong lòng bàn tay.

      Hơn nữa, trong lúc buông lỏng thân thể, rơi vào trạng thái Linh vẫn luôn cảm nhận được thân thể ngừng hấp thu năng lượng, năng lượng dũng mãnh như nước ào ào tràn vào thân thể , cũng do lần trước tiến nhập vào trạng thái Linh mà có thể thấy được lực lượng kia tập trung về đâu, chỗ hấp thu lực lượng này chính là linh hồn của , thậm chí còn thấy được linh hồn của mình dĩ nhiên là màu tím đấy, màu tím óng ánh, lâu lâu lại chớp lên vài tia sáng trắng. Càng thêm kỳ quái chính là chỗ mi tâm của vệt sáng màu tím bạc trong suốt,bên trong lại có vật thể mơ hồ phát sáng lập lòe, có cảm giác vật thể này đối với linh hồn của rất quen thuộc, giống như trời sinh vốn là . Tất cả năng lượng hấp thu giống như bị vật thể này hấp dẫn, cứ đổ dồn về rồi quay chung quanh nó. Rất đẹp, thực rất quỷ mị.

      Cũng vì lần đó quá kinh ngạc, làm cho từ trong trạng thái Linh tỉnh lại, nghỉ ngơi thời gian mới tiến nhập Linh lần nữa, lần hấp thu này lại phát ra nó có thêm biến hoá nào khác, mới cảm thấy thoải mái hơn, có điều có thể khẳng định, cái vật thể kia sau này gây ra cho đại tuyệt đối ngờ trước được.

      Hôm nay, là hôm nay nhưng thực tế Trương U cũng biết đến cùng là trải qua bao lâu rồi, bây giờ là lúc nào cũng nắm .

      Bởi vì ở nơi này, hoàn toàn có được khái niệm thời gian, nguyên mảnh tối đen và gian hẹp, hơn nữa, cũng vì mở được mắt, cho nên bình thường đều tu luyện theo kiểu chuyên tâm hấp thu năng lượng, năng lượng được hấp thu bị tìm cách khống chế, cũng biết vì sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác muốn khống chế chúng, nghĩ tới chỉ có cảm giác muốn thử nhưng lại thành công , sau khi hấp thu năng lượng xong trong lòng lại muốn chúng di chuyển đến từng nơi khác nhau trong cơ thể, lại có thể được, năng lượng chuyển động nhanh nhưng tới đâu rồi cũng đổ dồn về linh hồn của . Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cho hưng phấn, quả nhiên là có thể khống chế được chúng.

      Từ trong trạng thái tu luyện tỉnh dậy, chân cử động được. Giống như trong dự đoán của , lại xuất giọng nữ mơ hồ.Trương U biết người phụ nữ này là ai, mỗi lần tỉnh dậy đều có thể nghe được giọng này, đôi khi cũng có giọng nam, chỉ là nhìn thấy nghe , khiến cho nghĩ như thế nào cũng thông, rốt cuộc mình bị làm sao, thân thể biến thành như vậy, lại còn bị nhốt tại nơi quỷ quái này, chẳng lẽ bị người ta bắt nhốt trong ống nghiệm sao? Mà đây là suy đoán cho là đúng nhất.

      Nhưng nếu là đáp án này tốt, bị bắt thí nghiệm như vậy mà được sao?

      Trong lòng Trương U hơi có chút buồn bực, cái loại cảm giác thân bất do kỷ này làm cho người ta thấy áp lực, bên tai lúc này lại xuất giọng như cũ có cả giọng của đàn ông nữa, nếu như lúc trước bỏ tu luyện thèm nghe bọn họ chuyện mà biết gì, chỉ là hôm nay có tâm trạng như trước, cuộc sống như thế này rốt cuộc phải trải qua bao lâu a? Trương U tiến nhập trạng thái tu luyện có thể khiến bản thân quên thời gian, nhưng mà nếu cả đời đều phải như vậy, Trương U nghĩ nhất định mình bị điên mất, ngay cả bản thân mình là ai cũng quên luôn nha.

      Nếu có chuyện đó xảy ra sao? Quên mất chính mình là ai? Vĩnh viễn phải ở lại đây? , Tuyệt đối được!

      Giọng mơ hồ nhưng nghe có cảm giác rất ngọt ngào ở bên tai ”ông ông ông ông” , đến cùng là cái gì?

      Càng ngày Trương U càng thêm bực bội, trong gian hẹp ngừng đung đưa, động tác lớn, chỉ là duỗi duỗi chân, động động rất nhàng, mà thực tế đây là những gì có thể làm lúc này, bất ngờ là hành động của vừa kết thúc lại nghe giọng của người phụ nữ kia có chút đau đớn rồi lại giống như rất hạnh phúc? Giọng của người đàn ông kia hình như cũng lộ ra vẻ quan tâm và vui vẻ.

      Đúng lúc này, Trương U có cảm giác thân thể mình bị đè ép thoáng phát, đúng, là chỗ ở của mình bị đè ép, vốn là gian hẹp, nên khi bị ép xuống, dù chỉ là thoáng nhưng Trương U cũng cảm giác được, đây là có chuyện gì xảy ra?

      Trương U ngừng động tác, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, có thể hay cũng nên làm giống như lúc tập trung tinh thần hấp thu năng lượng, bây giờ tập trung tinh thần để lắng nghe, chừng có thể nghe được họ gì a? Nghĩ là làm, cố gắng đả thông tư tưởng để cảm thụ bên ngoài, có thể cảm giác được năng lượng lưu động, thanh .. thanh..

      Quả nhiên trong lúc Trương U ngừng điều chỉnh suy nghĩ của mình, chỉ muốn nghe giọng bên ngoài, cảm giác tạp bên tai dần dần ràng,cố gắng khống chế kích động trong lòng chính mình để bình tĩnh hơn.

      Nghe rồi!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 3: Trọng sinh, ra đời.
      Edit: Mị
      Beta: Sakura

      Giọng của người phụ nữ có chút oán trách vang lên

      ” A Phàm! bảo bối của chúng ta có phải bị vỗ vỗ đau quá , sao bây giờ chút động tĩnh cũng có .”

      Người đàn ông có chút xấu hổ:” có dùng lực mấy mà! Nhưng mà thằng bé này quá nghịch ngợm , vừa rồi phải nó đạp làm em đau sao, cho nên mới muốn dạy bảo nó chút.”

      Người phụ nữ hừ khẽ tiếng: ” chắc chắn là con trai?”

      Người đàn ông thoải mái cười to:” Đó là dĩ nhiên!Nằm trong bụng mẹ mà còn quậy phá như vậy, phải là con trai là cái gì?”

      Giọng của người phụ nữ có chút hạ thấp: ”Nếu phải con trai như muốn làm sao bây giờ? A Phàm thích sao?”

      ”Á! Tiểu Trúc! Em đừng buồn !” Người đàn ông có chút gấp gáp:’ ‘Ai quản nó là con trai hay con , chỉ cần là con của chúng ta, cho dù là mèo hay chó đều !”

      Người phụ nữ khóc nghe vậy chợt bật cười, oán trách : ”Có ai lại về con mình như chứ, con còn chưa sinh ra bị thành a mèo a chó! muốn nó là mèo chó đúng ?”

      ”Hì Hì!!”Người đàn ông cười gượng” phải ví von sao?”

      ”Nào có người nào ví dụ như chứ?”

      ” Được rồi, được rồi! sai rồi, con của chúng ta nhất định là đứa bé trắng trẻo mập mạp!

      ”Hừ, như vậy nghe còn được!”

      ”Hì… hị..!”

      Câu kế tiếp, Trương U nghe thêm được nữa, toàn thân nhúc nhích, bị kinh hãi, bản thân mình được trọng sinh? Trở thành trẻ sơ sinh? Như vậy giọng của hai người nam nữ ở bên ngoài chắc hẳn là ba mẹ của , cách khác là mình phải trọng sinh về chính mình mà là vào ai đó? Vậy bây giờ là thời nào? Có phải vẫn còn ở Trung Quốc? đống vấn đề hỗn độn nảy sinh trong đầu Trương U, làm cho suy nghĩ của bị rối loạn.

      Mãi cho đến khi tâm trạng bình phục, mới nghĩ thông suốt, chỗ mình ở là trong tử cung của người phụ nữ kia, khó trách gian lại hẹp như vậy, mình là bào thai, cho nên mắt mới mở được, nhưng mà cái loại năng lượng kia là chuyện gì xảy ra? Còn linh hồn của tại sao lại biến thành hình dạng như vậy? Những đều này chút cũng nghĩ ra.

      nghĩ ra cứ tới đâu hay tới đó vậy, dù sao năng lượng kia đối với cơ thể của có lợi chứ có hại là được rồi, hơn nữa, nghĩ đến cha mẹ tại của mình, trong lòng Trương U thầm hạ quyết định, nhất định phải đối với bọn họ tốt! bao giờ phạm sai lầm như kiếp trước nữa.

      Thời gian trôi rất nhanh, tuy Trương U cảm thấy được. Từ khi biết mình trở thành trẻ sơ sinh, ở trong bụng mẹ lộn xộn nữa, mà chỉ ngoan ngoãn tu luyện, bởi vì sợ làm mẹ khó chịu.Trương U trong trạng thái tu luyện bỗng dưng bị đánh thức, cảm giác được có cỗ lực đè xuống.

      Mình sắp được sinh rồi!

      Trong đầu nhanh chóng xuất ý nghĩ này, liền chủ động dựa vào lực lượng trong cơ thể hướng ra phía ngoài theo lực đẩy.

      được sinh ra rất thuận lợi, Chu Tiểu Trúc cũng cần phải trải qua bao nhiêu thống khổ nghe tiếng ”oa oa oa” vang bên tai, vội vàng : “Ôm tới cho tôi xem mặt chút.”

      Bà đỡ đẻ bên cạnh nghe vậy, đem Trương U lau chùi rồi bao bọc lại rồi mang tới trước mặt giao cho Chu Tiểu Trúc, cười ” Là con

      Chu Tiểu Trúc chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, khuôn mặt tản ra vẻ ấm áp hiền từ của người vừa được làm mẹ. Nhìn thấy đứa bé trong tay. Tuy sinh ra con có chút thất vọng, nhưng sau khi càng nhìn càng thỏa mãn, thương : “Bé cưng này, sau khi lớn lên nhất định rất xinh đẹp.” Bởi vậy mới , cha mẹ ai cũng như thế, luôn luôn coi con cái của mình đáng nhất, đứa bé này mới sinh nếp nhăn nhiều như thế, sao mà nhìn ra được có nét đáng chứ?

      Đúng lúc này, Mặc Phàm cũng nhanh chóng chạy nhanh vào, vừa chạy vừa : ”Sinh rồi? Sinh rồi?” Rất nhanh đến bên người Tiểu Trúc, kích động : ”Tiểu Trúc vất vả rồi, có phải là đứa con trai mập mạp ?”

      Gương mặt Chu Tiểu Trúc cười nghe vậy chợt tối lại, có chút áy náy :” A Phàm, thực xin lỗi, là con .”

      Mặc Phàm có chút thất vọng, nhưng thấy Tiểu Trúc nhìn mình với sắc mặt buồn bã như vậy, vội vàng :” quan trọng, quan trọng, con cũng tốt! phải người ta luôn con mới là tri kỷ sao? So với việc có con trai mà hư hỏng tốt hơn nhiều, hơn nữa, phải rồi sao? Mặc kệ là trai hay , đều thương chúng.”

      Nghe Mặc Phàm như vậy sắc mặt Chu Tiểu Trúc mới tốt hơn chút, biết trong lòng Mặc Phàm có chút tiếc nuối vì nhà bọn họ nghèo, vốn muốn sinh đứa con trai, cần nó phải có tiền đồ, chỉ cần có thể hỗ trợ làm ít việc để nuôi sống gia đình, nhưng lại ra đứa con này, chỉ sợ gánh nặng trong gia đình nhiều hơn rồi.

      Nhưng sinh ra rồi nên tuyệt đối để cho con mình chịu ủy khuất, nghĩ nghĩ liền ngửa đầu hỏi Mặc Phàm : ”Đặt tên con là gì nhỉ?”

      ”Ách.. cái này.. cái này..” Mặc Phàm nghe xong, có chút xấu hổ vò vò đầu.

      ”Hừ! biết tính tình thô kệch mà!’’ Chu Tiểu Trúc hừ tiếng, có chút tức giận : ” tại nghĩ ra cái tên cho em.”

      ”Được , được! Tiểu Trúc nên tức giận a!” Mặc Phàm trước hết trấn an Chu Tiểu Trúc xong liền cố gắng nghĩ ra tên cho con, đều do trước đó có chuẩn bị tinh thần là mình sinh con , lát sau cười ha hả :” Hay gọi là Mặc Mặc ! Rất đáng a!”

      ”Mặc Mặc?” Chu Tiểu Trúc lẩm nhẩm lại, suy tư hồi rồi : ”Tên này lấy gọi lúc còn được, chứ trưởng thành được, nghĩ tiếp!”

      ”Được… tiếp tục nghĩ a!” Mặc Phàm nghe xong, chỉ có thể lục tung đầu óc, ra sức nghĩ tới nghĩ lui rồi lại cười :” nếu gọi là Mặc Mỹ Mỹ !? Lớn lên gọi là Mỹ Mỹ?”

      được! Khó nghe muốn chết!” Chu Tiểu Trúc nghe lần bác bỏ, tới vấn đề khó nghe hay , nhìn xem bộ dáng hai vợ chồng của họ thế này, khả năng con của họ sau này lớn lên xinh đẹp rất thấp, tên này nếu bị người ngoài nghe xong, chừng tạo thành ám ảnh cho nó, Chu Tiểu Trúc là người phụ nữ nên đối với phương diện này rất ràng, trừng mắt nhìn Mặc Phàm :” Tiếp tục nghĩ tên khác!”

      ”Tiểu Trúc này..” Mặc Phàm có chút buồn rầu :”Em cũng biết đọc sách nhiều, có nghĩ cỡ nào cũng tìm ra cái tên hay, nếu em đặt nhé?”

      Nghe xong Mặc Phàm như vậy, Chu Tiểu Trúc biến sắc, vẻ mặt đau khổ: ”Nào có chuyện mẹ tự đặt tên cho con? Quả nhiên! thích em sinh con , đúng ?”

      phải ! phải! Tuyệt đối phải! tìm, lập tức suy nghĩ a!” Mặc Phàm vội vàng giải thích, thấy vẻ mặt Chu Tiểu Trúc dừng lại có thêm biến hóa nào khác nhưng vẫn hoài nghi nhìn mình, vội vàng nghĩ a nghĩ.

      lát sau, vỗ mạnh hai tay, nhìn Chu Tiểu Trúc vui mừng hớn hở :” Mặc Hi, gọi Mặc Hi. Em thấy thế nào? Tên này đại diện cho cuộc sống sau này của con chúng ta tràn đầy hy vọng.”

      ”Mặc Hi..Mặc Hi!” Chu Tiểu Trúc đọc đọc lại, nghe Mặc Phàm giải thích ý nghĩa rốt cuộc cũng nở nụ cười, ”Được rồi, lấy cái tên này!” xong, liếc ánh mắt tán dương về phía Mặc Phàm, rồi cuối đầu nhìn xuống Trương U trong tay, , tại là Mặc Hi “Về sau gọi con là Mặc Hi nha, Mặc Hi của mẹ a! Sau này phải sống cuộc sống tràn đầy hy vọng, phát triển khỏe mạnh nha.”

      Lúc này, Mặc Hi ở trong ngực Chu Tiểu Trúc, trong lòng của tràn đầy ấm áp, tuy mắt mở ra, nhưng nghe thấy cuộc chuyện của ba mẹ, vì đặt tên cho mình mà cố gắng chọn cái tên ý nghĩa, biết , bọn họ , vô cùng ! Nhớ đến cha mẹ kiếp trước, có lẽ họ cũng giống như bây giờ khi sinh ra, nhất định giống như vậy a, vậy mà chính mình lại…

      Trong lòng đau đớn hồi, bất kể như thế nào, mình nhất định phải cố gắng bảo vệ tốt cha mẹ ở kiếp này, bao giờ để cho bi kịch tái diễn lần nữa.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 04: Rung động.
      Edit: Mị
      Beta: Sakura

      Trong căn phòng đơn sơ, chỉ có cái bàn gỗ , cái tủ và cái giường lớn, bày biện thêm số thứ hết sức đơn giản. Mà lúc này ở giường, trong cái chăn màu hoa lan có vật gì đó nho hơi nhô lên, khoảng chừng hơn mười ly ngừng giãy dụa, biết là cái gì.

      Nhìn phương hướng vặn vẹo kia chính là nơi cuối góc chăn, cái đầu mền.

      Rốt cuộc, dưới nỗ lực ngừng, vật kia cũng chui ra được từ cuối góc chăn, đó là cái đầu trẻ con nhắn xinh xắn, ước chừng khoảng tầm mấy tháng tuổi. Lúc này sắc mặt đứa bé đỏ bừng, giương ra cái miệng cố gắng hít hít thở thở.

      Muốn biết đứa này là ai? Đúng vậy, chính là nhân vật chính của chúng ta, tiểu thư Mặc Hi. tại trong lòng của Mặc Hi rất bất đắc dĩ, cha của quê mùa mà, mang tiếng là chăm sóc , chăm sóc đến mức chôn ở trong chăn, nếu tỉnh lại kịp thời, cảm giác được khí ngột ngạt khó thở, vội vàng cố gắng bò xuống mép chăn, nếu chẳng phải bị chết vì ngộp rồi sao?

      thể , may mắn là trọng sinh nhưng vẫn giữ được trí nhớ, nếu là đứa trẻ bình thường được cha chăm sóc như thế biết có thể hay an toàn lớn lên a.

      Chẳng qua là thân thể này cũng quá yếu, mới bò có như vậy thôi mà toàn thân rã rời còn khí lực, Mặc Hi có chút vừa ý. Mà cũng thèm nghĩ tới chuyện tại là đứa bao nhiêu tuổi, làm được như vậy là tệ rồi, đây là do thoái quen làm người lớn, làm sao có thể so với đứa mới sinh được chứ.

      Thấy tại có người bên cạnh, rồi lại nhìn tố chất thân thể tại, muốn làm cái gì nữa cũng làm được, đành nhắm mắt lại, giống như ngủ, kỳ hấp thu năng lượng, biết năng lượng kia làm sao có, nhưng nếu đối với thân thể này chỉ có lợi, hơn nữa hình như rất lợi hại, tu luyện tuyệt đối bị lỗi, cũng coi đây là át chủ bài bí của mình.

      Cảm thụ được năng lượng kia chui vào thân thể cũng dừng lại ở đó mà tiếp tục tiến nhập thẳng vào viên tròn lấp lánh bên trong linh hồn, cái sương mù bao quanh kia cũng bởi vì Mặc Hi ngừng tu luyện, so với lúc trước nhìn tinh khiết, nồng đậm hơn, nhưng thỉnh thoảng lại loé lên ánh sáng trắng.

      Trong lúc năng lượng kia tiến vào, Mặc Hi cảm thấy thân thể rất thoải mái.

      Nếu như điều này có thể khiến cho thân thể của mình mạnh mẽ thêm chút tốt rồi! Mặc Hi vừa hấp thu năng lượng vừa nghĩ, vẫn thể quen với cảm giác vô lực của trẻ con nên quên việc này

      A..? Trong đầu linh quang chợt loé, chừng có thể ah! Mỗi lần năng lượng kia tiến vào thân thể, cũng cảm thấy rất thoải mái cùng với cảm giác cơ thể có sức lực, tuy nhiên rất ít, bởi vì mỗi lần nó tiến vào đến giây là bị hút thẳng vào linh hồn, nhưng mà có thể cảm thấy.

      Nếu mình muốn khống chế năng lượng kia chuyển động khắp thân thể rồi mới tiến nhập linh hồn, có thể hay ?

      Trong đầu vừa lên suy nghĩ này, Mặc Hi nhịn được muốn thực ngay, từ trong trạng thái tu luyện tự chủ tỉnh lại, thân thể vẫn ngừng hấp thu năng lượng, chỉ là năng lượng được hấp thu ít hơn so với trong trạng thái tự chủ và cũng chậm hơn rất nhiều.

      Tập trung tinh thần, khống chế năng lượng từ trong viên tròn lấp lánh của linh hồn, đây là vừa phát lâu đấy, đối với khống chế chút ít năng lượng trong linh hồn dễ hơn rất nhiều so với khống chế hấp thu năng lượng, cảm giác khống chế này giống như là tay chân của mình, muốn thế nào như thế đó. Đối với việc tại mình muốn lấy chính mình làm thí nghiệm, hơn nữa còn biết kết quả nguy hiểm như thế nào, vẫn nên chọn lấy khống chế năng lượng mình nắm chắc nhất an toàn hơn rất nhiều.

      Từ trong cái đám sương mù kia rút lấy từng chút từng chút năng lượng vận chuyển khắp thân thể, có thể nhìn trong cơ thể đấy, cho nên sợ việc nhìn thấy mà cứ vận chuyển lung tung. Lúc vận chuyển năng lượng kia đến các cơ bắp và kinh mạch, Mặc Hi cảm giác được trận đau đớn.

      ”Ah!” bởi vì quá đau mà kêu lên tiếng thống khổ, cũng mất liên hệ với khống chế, năng lượng kia lại tự động rút về linh hồn.

      ”Ha ha ha..!” thân thể vẫn còn đau nhức nhưng Mặc Hi lại nở nụ cười, bởi vì… suy nghĩ của thành công rồi! Tuy thử nghiệm lần thứ nhất quá thành công, nhưng cũng có thể là thành công rồi.

      Tại khắc trong lúc lực lượng kia thối lui, cảm thấy những tế bào bị năng lượng làm tổn thương hồi phục lại, hơn nữa có thể cảm giác được, khắc này sức sống và năng lượng của các tế bào được tăng cường. Tuy rất nhưng quả vẫn cảm thấy được. thành công đó chính là nếu theo phỏng đoán của sử dụng nhiều năng lượng. Nhưng tại thân thể của là đứa trẻ, yếu thể yếu hơn, dựa vào thân thể này để chống lại năng lượng thoạt nhìn rất bá đạo kia? bị tê liệt là quá tốt rồi.

      ”Ah!? Mặc Mặc tỉnh rồi!” ngay lúc này người cha cẩu thả của xuất ngay cửa ra vào, vừa nghe thấy tiếng cười của Mặc Hi vui vẻ hớn hở tới. Vẻ mặt tươi cười lấy bàn tay thô ráp sờ lên mặt Mặc Hi, cười có chút ngây ngô :”Ha ha! có phải Mặc Mặc thấy ba ba về rồi nên mới cười có phải ?”

      ”Ha ha ha ..!” Mặc Hi như đáp lại câu hỏi của Mặc Phàm.., cười khanh khách. Mặc dù cái tay mặt biết nắm giữ lực đạo làm cho có chút đau, nhưng đối với việc tại có thể làm cho ba mẹ vui vẻ là cười, chuyện này chưa bao giờ keo kiệt.

      ”Ha ha ha! Mặc Mặc là đáng a!” Quả nhiên khi nhìn thấy cặp mắt đen bóng mặt tràn đầy ý cười của Mặc Hi, Mặc Phàm vui vẻ cười ha hả, lúc này cảm thấy mình rất may mắn khi có đứa con này.

      Tuy cuộc sống so với trước càng thêm khổ cực, vốn dĩ vẫn luôn làm khuân vác để nuôi sống cả nhà. Từ sau khi có Mặc Hi, Chu Tiểu Trúc cũng bất chấp cơ thể mới sinh xong liền tìm việc làm. Trước mắt là làm vú em cho gia đình có thể coi là trung đẳng. Sữa kia ngay cả con của mình cũng có mà ăn, lại vì cuộc sống trong nhà mà mang cho con người ta rồi.

      Điều khiến cho hai vợ chồng vui vẻ chính là Mặc Hi rất nghe lời, rất biết điều, chưa bao giờ khóc, nhìn thấy bọn họ đều cười khanh khách. Mỗi lần gặp họ khuôn mặt của lúc nào cũng tươi cười, làm cho họ cảm thấy mệt mỏi toàn thân rất đáng giá, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

      , hôm nay ba ba mang Mặc Mặc ra ngoài dạo chơi!” Khó có được hôm nay buổi xế chiều có việc gì làm, Mặc Phàm muốn mang Mặc Hi ra ngoài chơi, ôm Mặc Hi dậy.., từ bên lấy cái địu mà Chu Tiểu Trúc may sẵn đem cố định ở trước ngực, cầm theo hai cái túi rồi ra ngoài.

      Đây là lần đầu tiên Mặc Hi được ra ngoài, được Mặc Phàm buộc ở trước ngực, sau khi rẽ trái quẹo phải từ trong con ngõ ẩm thấp, rốt cuộc trước mắt cũng bừng sáng, và bị chấn kinh, cái này… cái này!?

      Cao ốc chọc trời, nổi giữa trung là những chiếc xe bánh*(là xe bay trời đó) ngừng chạy qua chạy lại rất nhanh, thậm chí còn có người có thể bay lơ lửng. Ở giữa trời từng mảnh sợi dây sáng uốn lượn giống như dùng để phân tuyến đường, còn có vài người lại mặt đất, trong tay có thể chợt bốc lên ngọn lửa để châm thuốc lá trong miệng?

      Đến khi đầu bị gõ cái, Mặc Hi mới khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu thấy Mặc Phàm buồn cười nhìn mình:” Ha ha, Mặc Mặc bị hù à nha!” xong nhìn lên trời, giương ra khuôn mặt mới có 22 tuổi lại tràn ngập tang thương hợp tuổi, giọng có chút mê mang và u mê ” Những cái này a, đối với chúng ta mà .. nó quá xa xôi.”

      ”…” Mặc Hi im lặng, biết cha mẹ của ở kiếp này rất nghèo khổ, rất nghèo, nhưng mà, những cái kia đối với nhất định xa xôi, nhất định, nhất định làm cho ba mẹ hưởng thụ mọi thứ, làm cho họ được hạnh phúc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :