1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không làm kẻ bạc tình - Lâm Phỉ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Chương 10


      Nhà lớn Viêm gia vốn hơi ầm ĩ nhưng vì những người khác làm nhiệm vụ mà trở nên yên tĩnh, Ôn Tưởng Huân có việc gì làm, nhàm chán lật giở tạp chí tay.


      “Tưởng Huân, tới đây giúp .” Tiến sĩ Lệ Ân từ bên ngoài về, tay là bao lớn bao , vừa thấy là biết bà có được ít chiến lợi phẩm.


      Ôn Tưởng Huân nghe vậy, chạy từ sofa đến, đón lấy mấy cái túi tay bà, “Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy?”


      “Hai ngày nữa về Mỹ, chẳng mấy khi về Đài Loan tất nhiên muốn mua chút đồ ăn vặt của Đài Loan để tích trữ.” Tiến sĩ Lệ Ân cười tít mắt mở ra cái gói to, “ cũng mua ít đồ cho con, quần áo này đều là phong cách thịnh hành nhất, còn có khoản tiền năm vạn….”


      Ôn Tưởng Huân nhìn những túi đầy bàn, còn có tâm ý của tiến sĩ Lệ Ân, đột nhiên mũi chua xót.


      “Tại sao lại nhanh như vậy?”


      “Cái gì nhanh? Con trở về Mỹ hả? có gì cần giúp tất nhiên là cần phải ở lại, huống chi, hành trình thế giới của chỉ mới được nửa.”


      Ôn Tưởng Huân khó nén ưu thương gật đầu, tiến sĩ Lệ Ân sửa sang cái túi đột nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt đơn của Ôn Tưởng Huân.


      “Con hy vọng phải ?” Đứa này là tay bà nuôi lớn, trong lòng nghĩ gì, chỉ cần nhìn thoáng qua bà cũng có thể đoán ra.


      “Vâng, con…. ra…..” chần chờ khiến mày của tiến sĩ Lệ Ân giãn ra, lo lắng lúc trước cũng bỏ xuống.


      “Nhìn con như vậy là an tâm rồi.” Bà còn lo lắng đứa này bướng bỉnh theo ông chủ, sau đó vạn nhất xảy ra vấn đề gì, nhưng là bây giờ xem ra, bà cần phải lo lắng cho Tưởng Huân, “Chỉ có bản thân mới hiểu cảm giác của bản thân nhất, có cái gì hoài nghi hoặc bất an nghĩ biện pháp vượt qua, là người đứng ngoài thấy có thể mở rộng lòng lần nữa tốt, nhưng mà quyền quyết định vẫn ở chỗ con.”


      biết hết rồi sao?” Ôn Tưởng Huân kinh ngạc thôi, biểu của ràng như vậy sao? Hay là do lộ quá nhiều cảm xúc luyến tiếc với tiến sĩ rồi.


      Tuy rằng và tiến sĩ có quan hệ huyết thống, nhận tiến sĩ chỉ vì củng cố lực lượng cho Viêm gia, hai người cũng ít gặp mặt, nhưng sau khi tiến sĩ đưa trở về từ nhi viện, bà vẫn thương , trong lòng , tiến sĩ cũng như người mẹ của .


      muốn tiến sĩ lo lắng cho cho nên dù có khổ gì cũng nuốt vào bụng, bao gồm cả xót xa trong tình cảm vài năm nay. Sau khi chỉ lệnh thôi miên bị Viêm Ngưỡng Tu đánh bậy đánh bạ giải trừ, cũng nghĩ giả bộ kiên cường trước mặt tiến sĩ, chỉ là ngờ khó có khi bọn họ có thể ở cùng nhau, tiến sĩ lại phải rời khỏi rồi.


      biết cái nên biết, cái gì nên biết, chả biết gì cả.” Lệ Ân dí dỏm nháy mắt với .


      Trước mặt người sáng chuyện tối, Ôn Tưởng Huân cũng muốn tiếp tục giấu diếm, “Con chỉ sợ tất cả chỉ là nhất thời, dù sao thời gian trước ấy đối với con….”


      Tiến sĩ Lệ Ân cười ngắt lời , “Con còn biết nguyên nhân sao? Cậu ấy chỉ là biết, cậu ấy lãnh khốc vô tình, có thế lực khổng lồ nhưng thực ra cậu ấy cũng là người đáng thương.”


      Chuyện năm đó bà cũng đều có mặt, đứa 7, 8 tuổi phải chấp nhận việc cha ngoại tình, mẹ bị lòng đố kị làm cho phát điên. Vì phải tiếp nhận địa vị nên nhận huấn luyện tàn khốc, tận mắt nhìn thấy em cùng cha khác mẹ chết trong lòng mình, lại hiểu được vì sao mình bi thương. Chuyện như vậy đối với đứa khát vọng ấm áp và gia đình hoàn chỉnh, là tàn nhẫn đến mức nào!


      “Con biết, con cũng đau lòng vì quá khứ của ấy, cũng rất cảm động ấy thay đổi vì con, chỉ là suy nghĩ chút, dám vội vàng để bản thân rơi vào.”


      “Có chừng mực là tốt rồi, cùng lắm làm khảo nghiệm với tình cảm, nhưng nhất thiết là chuyện tốt.” Bà sống đến từng này tuổi, bao nhiêu hận giận dữ mà bà chưa thấy qua, bà hy vọng Tưởng Huân bị chấp nhất trói chặt.


      “Hai người gì mà vui vẻ vậy?” Viêm Ngưỡng Tu vừa bàn bạc xong vụ, thần thái sáng láng tiêu sái vào phòng khách, “Tôi có mua chút điểm tâm, mọi người cùng nhau ăn .”


      “Tôi có nhìn lầm ? Ông chủ mua điểm tâm trở về! Đây là lưu lại kỷ niệm cho tôi sao?” trong mắt tiến sĩ Lệ Ân khẽ lóe sáng.


      “Muốn ăn ăn, còn nhiều lời vô nghĩa vậy!” Lấy bối phận mà bà là trưởng bối của , nhưng lấy thân phận mà bà là cấp dưới của cha , càng ngày càng coi ai ra gì là sao?


      Ôn Tưởng Huân ở bên muốn cười lại dám cười, chỉ phải giả vờ nhìn thấy xấu hổ mặt Viêm Ngưỡng Tu.


      “Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, tôi có thể tốt bụng cho cậu chuyện, vừa rồi tôi chuyện với thế giới nội tâm của con bé………”


      “Tiến sĩ!” Ôn Tưởng Huân dự đoán được tiến sĩ bán đứng , bị dọa tái cả mặt, nhưng tiến sĩ Lệ Ân lại nở nụ cười an tâm chớ nóng nảy.


      “Tình huống tại của Tưởng Huân tôi và cậu rất ràng, cậu muốn con bé người biết chưa đến hai tuần, trong lòng con bé cảm thấy bất an và sợ hãi là điều cần bàn, đây cũng là thói thường của con người. Cho nên tôi cho rằng cậu phải làm chút gì đó để con bé có thể kiêng kị mà thổ lộ tình cảm với cậu.”


      “Tôi phải làm sao?” Chẳng lẽ mấy ngày nay trả giá và thay đổi của , mọi người đề thấy à?


      “Ý của tôi là làm chút khảo nghiệm đặc biệt, ví dụ như….. thôi miên.”


      biết những người nối nghiệp của “thần lệnh” thể bị người khác khống chế về ý thức.”


      “Tôi từng thành công thôi miên ông nội cậu.”


      “Ông nội tôi?” Làm sao có thể? Theo như biết ông nội là người quản lý khó nhất “Thần lệnh” qua các đời.


      lần ông nội cậu bị thương ngoài ý muốn, khi ông dần dần mất ý thức, tôi thành công thôi miên ông khiến ông quên đau đớn, thành công sống qua thời kỳ nguy hiểm.”


      Viêm Ngưỡng Tu hiểu được ý trong lời của bà, mặc dù mục đích của bà ở đâu nhưng mà tin rằng khi ý thức con người yếu ớt nhất, phòng bị ý thức được huấn luyện trong nhiều năm có khả năng bị phá hỏng.


      muốn thế nào?”


      “Tôi hi vọng rằng từ lần thôi miên này, cậu có thể xác định được tình của cậu với Tưởng Huân, cũng để cho Tưởng Huân cảm giác được thành tâm thành ý của cậu.” Bà giúp Tưởng Huân nhiều như vậy, tiếp theo phải xem may mắn của hai đứa này.


      “Vậy muốn làm thế nào thể khiến ý thức của tôi yếu .”


      “Đó là vấn đề của cậu, phải của tôi.” Bà trả lại vấn đề cho , “Hơn nữa tôi muốn chính Tưởng Huân thôi miên cậu.”


      “Tôi?” lý thuyết nhờ được bản thân có năng lực đó mới đúng, “Tôi biết.”


      “Con biết, bởi vì dạy con.” Tiến sĩ Lệ Ân vụng trộm nháy mắt với Tưởng Huân.


      Cho dù trong lòng Ôn Tưởng Huân có bất an nghi hoặc, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng, tin tưởng an bài của sư phụ, có lẽ đây là cơ hội tốt để cởi bỏ khúc mắc của mình.


      ※ ※ ※


      có vấn đề gì chứ?” Nhìn chất lỏng màu xanh lục trong chai, Ôn Tưởng Huân lo lắng đề phòng.


      “Em nghi ngờ chuyên nghiệp của sao?” Duật Đông Minh có chút vui, “Đây chính là thuốc mà tự tay điều chế, mặc dù độc tính mạnh, nhưng mà có thể cứu ông chủ trước khi ta trút hơi thở cuối cùng.”


      Đây là lời cam đoan gì? Ôn Tưởng Huân bắt đầu nghi ngờ biết có phải bản thân làm quá mức , lại muốn Viêm Ngưỡng Tu dùng sinh mệnh để chứng minh tình với .


      “Đừng nhảm nhiều vậy, bắt đầu .” Chuyện mà Viêm Ngưỡng Tu quyết phải luôn làm tốc chiến tốc thắng.


      Cũng bởi vì từng nghĩ rằng tình của là do người khác cho biết, vì để cho tin tưởng, cũng để bản thân có thể xác định, hôm nay thôi miên là điều phải làm.


      nhiều nhận cái chai tay Duật Đông Minh, sau đó lẳng lặng ngồi chờ dược hiệu phát tác.


      lúc sau, bắt đầu cảm giác toàn thân nóng lên, hô hấp có chút khó khăn, đầu óc choáng váng có chút khó chịu.


      sao rồi?” Ôn Tưởng Huân bước lên hỏi tình hình của .


      “Chỉ cần em nhanh nhẹn làm lần ấy cần phải thống khổ.” Duật Đông Minh đứng bên sẵn sáng đón quân địch.


      Mặc dù ngoài miệng sao, cũng rất tin tưởng vào y thuật của bản thân nhưng nếu như ông chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn dù chết muôn lần cũng thể được với nhóm ông, chú ở Viêm gia.


      Dưới thúc giục của Duật Đông Minh, Ôn Tưởng Huân mới bắt đầu có động tác, nhưng cho dù nỗ lực thế nào cũng thể khiến Viêm Ngưỡng Tu tiến vào trạng thái thôi miên.


      “Quên ! cần thử, lấy thuốc giải ra đây.” Nhìn bộ dạng thống khổ của Viêm Ngưỡng Tu, đau lòng rơi lệ.


      “Đông Minh, tăng lượng thuốc.” trán của bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà Viêm Ngưỡng Tu làm việc bỏ dở giữa chừng, huống chi đây là cơ hội để chứng minh bản thân, cho dù là trừng phạt cũng được, hôm nay nhất định bị thôi miên thành công.


      Duật Đông Minh chần chờ chút, do dự về khả năng nếu tăng liều thuốc, lúc sau mới lấy ra lọ thuốc độc phòng thân.


      “Dùng cái này , nếu tôi cũng còn cách khác.” cũng muốn trở thành hung thủ giết người.


      Viêm Ngưỡng Tu hề do dự uống chất lỏng đó vào bụng, sau đó cảm nhận được nỗi đau thấu xương.


      “A…..” Cơn đau mạnh khiến rên rỉ ra tiếng: “Em còn ngẩn người cái gì? Trước thử xem có thể thôi miên quên nỗi đau người ?”


      “Tưởng Huân, động tác của em phải nhanh chút, chậm nhất 10 phút nữa cậu ta phải uống thuốc giải.” Duật Đông Minh chú ý đến mạch đập và hô hấp của Viêm Ngưỡng Tu, chuẩn bị cấp cứu kịp thời.


      Bây giờ tình huống là tên lên dây, Ôn Tường Huân đành nén lệ, cắn răng bắt đầu hạ chỉ lệnh thôi miên.


      Ôn Tưởng Huân dùng hết ý chí toàn thân để đấu với phòng bị của Viêm Ngưỡng Tu, sau khi bị thuốc ngấm, cuối cùng Viêm Ngưỡng Tu cũng nhập vào trong trạng thái thôi miên. Chuyện đầu tiên mà Ôn Tưởng Huân làm là khiến quên đau đớn người.


      với em, bây giờ cảm giác có tốt ?” Ôn Tưởng Huân thấy từ từ gật đầu mới : “Như vậy bây giờ có thể , trong lòng , người mà muốn mất nhất là ai?”


      Viêm Ngưỡng Tu cau mày, hình như bắt đầu loại bỏ người.


      “Mẹ…. Nguyệt Nha…. Mọi người ở đâu?” Vẻ mặt của thống khổ bi thương, “Tưởng Huân! Tưởng Huân! muốn mất em.”


      Nước mắt Ôn Tưởng Huân tràn mi, “Vì sao muốn mất em?”


      “Chỉ là muốn, bởi vì đơn giản là muốn… bởi vì…..” Viêm Ngưỡng Tu nghiêng đầu, trong đầu tìm từ thích hợp.


      Cái người đàn ông bá đạo này, dù bị thôi miên vẫn còn mạnh miệng như vậy, Ôn Tưởng Huân và Duật Đông Minh trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ.


      “Cảm giác của với em, có giống với cảm giác đối với mẹ , em ?”


      “Hình như là….. giống mà giống, là cảm giác đau lòng muốn che chở, lại muốn có được hoàn toàn, muốn buông tay.”


      “Đó là….. sao?”


      Viêm Ngưỡng Tu từ từ nhắm hai mắt, nghiêng đầu, giống như là đứa bé bị thầy giáo hỏi bài, “Đúng vậy, sai.”


      “Là cái gì?” Trong đôi mắt lóe lên vui sướng, muốn nghe lời công khai của .


      “Chính là cái mà em vừa , .” trả lời ba chữ đó sao? Ôn Tưởng Huân tức giận trừng mắt nhìn , nếu xác định hoàn toàn bị thôi miên, nghĩ rằng cố ý làm vui vẻ.


      biết cảm giác là gì, vậy có thể xem bắt đầu em từ khi nào ?” Bọn họ qua mười mấy năm, bọn họ thường rất ít khi tán gẫu, hiểu từ khi nào người đàn ông này đánh mất tâm?


      Viêm Ngưỡng Tu trầm mặc, suy nghĩ rất lâu, nhíu mày, sau đó lại mỉm cười, đột nhiên lại bi thương, lúc Ôn Tưởng Huân sắp bị lòng hiếu kỳ ăn mòn Viêm Ngưỡng Tu lại mở miệng, “Đêm đó khi em đến phòng , với lòng em là , lòng như bị chấn động, khi bất lực bi thương nhìn thấy khuôn mặt độc lại kiên cường của em, dường như lập tức khỏi hẳn… Sau đó, muốn mất em, chỉ là cho rằng đó chỉ là đơn thuần mê luyến cơ thể em mà thôi, cho nên khi tiến vào trong thân thể em………”


      “Đủ!” Ôn Tưởng Huân đỏ mặt đánh gãy lời tự bạch của , dò xét ánh mắt cười gian của Duật Đông Minh, xấu hổ và tức giận giải thôi miên cho Viêm Ngưỡng Tu.


      “Em muốn giải trừ thôi miên sao? Em còn chưa hỏi trọng điểm mà.” Ông chủ còn chưa ra ba chữ đó mà kết thúc thôi miên, rất đáng tiếc.


      “Em tự mình biết trọng điểm, em chỉ cần xác định tâm ý của ấy là được rồi.” Chuyện này cần dùng cảm giác, Viêm Ngưỡng Tu khiến cảm giác được thành ý của , cũng xác định được tình cảm của , thế là đủ rồi.


      Duật Đông Minh nhún vai từ chối cho ý kiến, dù sao cũng dám lấy sinh mệnh của ông chủ ra đùa giỡn, có điểm dừng cũng tốt.


      Duật Đông Minh nâng đầu Viêm Ngưỡng Tu lên, mạnh mẽ đút thuốc giải vào mồm , khi nhìn thấy ánh mắt kháng nghị của Ôn Tưởng Huân, giải thích bản thân vô tội.


      “Nếu như làm thế làm sao ông chủ nuốt xuống được.”


      “Thôi, để em đút cho ấy.” Ôn Tưởng Huân đoạt lấy thuốc giải, để Viêm Ngưỡng Tu mê man gối đùi , dè dặt cẩn thận đưa thuốc vào miệng .


      Duật Đông Minh thấy thế, hai tay khoanh trước ngực, khóe miện nở nụ cười sâu xa.


      “Tại sao… khi ông chủ nhắc đến những chuyện qua, em thoải mái muốn trốn tránh.”


      Ôn Tưởng Huâ nghe vậy sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, để ngón trỏ môi, toét miệng nở nụ cười lớn.


      “Suỵt, nếu đồng ý giữ bí mật giúp em, em có thể thôi miên .”


      Hóa ra ba năm trước với , hóa ra ba năm trước vụng trộm xông vào trái tim , an ủi trái tim , hóa ra bá đạo muốn giữ lấy chỉ vì dục vọng, nội tâm độc của quyến luyến ấm áp từ lúc nào, thể .


      ※ ※ ※


      Sau lần thôi miên đó Viêm Ngưỡng Tu chỉ mở rộng lòng, mà còn phát ra quá khứ từng bị lãng quên, càng đau lòng Ôn Tưởng Huân.


      “Chúng ta kết hôn có được ?”


      “Kết…. hôn?” Ôn Tưởng Huân ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, nghi ngờ biết có phải mình còn chưa tỉnh ngủ , làm sao vừa mở mắt ra nghe thấy cầu kinh người như thế.


      Khuôn mặt Viêm Ngưỡng Tu nhăn lại, kinh ngạc quá đáng của đả kích đến lòng tự trọng đàn ông của , “Em đồng ý sao?”


      cầu hôn với em sao?” Ở nơi này? giường? Thậm chí còn chưa đánh răng rửa mặt.


      “Em nghe hiểu sao?” Vì muốn công khai tình với , cần cả mạng sống; vì tôn trọng , cho dù hàng đêm ngủ cùng nhưng vẫn có hành động gì vượt quá mức. Tốt nhất ngốc này đừng với nghi ngờ tâm ý của .


      “Quá, quá bất ngờ.”


      “Em có ?”


      Ôn Tưởng Huân thành gật đầu, “.”


      “Vậy em có cảm giác giống sao?”


      “Cũng có cảm giác nhưng mà…….”


      nhưng là gì cả.” Viêm Ngưỡng Tu nhanh nhẹn đưa ra kết luận, “ và em có cùng tâm tình, lại trải qua nhiều trải nghiệm khó khăn, hẳn là phải em cưới, phải gả, chúng ta còn chờ đợi cái gì, trực tiếp kết hôn thôi.”


      Người đàn ông này cả câu “ phải em cưới, phải gả”, tại sao mới vài ngày lại khôi phục bá đạo đó rồi? Ôn Tưởng Huân bĩu môi, có biện pháp.


      sao?”


      “Nhìn giống đùa sao?”


      “Vậy tính khi nào cử hành hôn lễ?” Chuẩn bị hôn lễ xong cũng phải mấy tháng , với thân phận của , hôn lễ thể cử hành qua loa được, chỉ nghĩ đến thử áo cưới, chụp hình cưới, làm thiếp mời, tiệc mời khách…. Các việc vặt trong hôn lễ, cũng đủ làm thấy đau đầu.


      “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng.”


      Đêm dài lắm mộng? Tại sao càng ngày càng thiếu kiên nhẫn thế? Ôn Tưởng Huân lắc đầu bật cười.


      “Cũng được, hôn lễ nên làm đơn giản chút, cũng đỡ phải làm phiền mọi người.”


      “Đương nhiên thể làm hôn lễ đơn giản rồi, nhất định cho em hôn lễ khó quên.” Ý của đáp ứng lời cầu hôn của sao? Viêm Ngưỡng Tu cười toe toét.


      Gần gây dường như thường xuyên cười, số lần cười gần đây nhiều hơn ba mươi năm cộng lại rồi. có thói quen có hạnh phúc quanh quẩn trong ngực, thể phủ định tồn tại của cảm giác này.


      “Làm sao có thể chuẩn bị kịp được?” Cái người này gió có mưa, kết hôn chứ phải làm nhiệm vụ.


      cho người làm chiếc váy cưới chỉ dành riêng cho em; ảnh cưới cũng vận dụng mọi quan hệ để đưa ra những bức ảnh đẹp nhất, danh sách khách mời do Y Kính Nhai phụ trách, địa chỉ đãi khách chọn lựa bánh trái cho Y Vịnh Tình chuẩn bị; trang trí hôn lễ và tiếp đón khách mời do người có con mắt tinh tường là Duật Đông Minh làm; còn em chỉ cần toàn tâm toàn ý làm dâu của là được.”


      Viêm Ngưỡng Tu hăng say, Ôn Tưởng Huân nghe mà trợn mắt há mồm, người này lên kế hoạch công việc rất tốt mới đến cầu hôn ! Hơn nữa người muốn kết hôn là bọn họ, tại sao đều là người khác vội vàng, bao nhiêu điều tốt đều chiếm hết, đúng là xảo trá.


      dùng việc công cho việc tư.” cũng chỉ có thể để bọn họ thu xếp hôn lễ.


      “Bọn họ cũng phải người ngoài.”


      mắng người sao?” Ôn Tưởng Huân liếc mắt.


      “Bọn họ nhất định rất vui mừng khi tham gia vào hôn lễ cùng chúng ta.”


      “Em có cầu.”


      “Em .” Đừng cầu, cho dù là mười cầu cũng đáp ứng , chỉ cần cầu rời khỏi là được.


      “Em có thể mời người em muốn mời được ?”


      thôi miên đôi vợ chồng già khiến họ nghĩ là con bọn họ là nỗi hổ thẹn trong lòng . lại khiến bọn họ quên những ngày vui vẻ đó càng là nỗi tiếc nuối trong lòng .


      luôn luôn nghĩ nếu có cơ hội, trở về với bọn họ, mặc dù biết bọn họ có tin tưởng lời của nhưng tin tưởng những người thiện lương như bọn họ, nhất định thông cảm cho , nếu như có thể…. Đương nhiên đây là chờ mong nho trong lòng , hi vọng bọn họ có thể đưa bọn họ đến với thân phận người chủ hôn, ngồi ghế chính với tiến sĩ Lệ Ân. Nếu như bọn họ nguyện ý, rất hi vọng lại được gọi họ tiếng ba, mẹ.


      quan trọng, em muốn mời ai cũng thành vấn đề, xin hỏi bây giờ có thể hôn dâu của ?” Lực chú ý của đều đặt đôi môi mở ra đóng vào của .


      “Chúng ta còn chưa kết hôn.”


      quan trọng.” lâu chưa được hôn , “ cam đoan, chỉ hôn chút thôi.”


      Tuy hai người phát sinh quan hệ thân mật vô số lần, nhưng để biểu đạt thành ý tôn trọng quyết định giành đến đêm tân hôn. khi như vậy, còn có chuyện gì có thể hơn khát vọng được hôn bây giờ của ?


      Đúng, bây giờ hôn mới là quan trọng nhất.

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      Kết thúc


      Các vị khách trong bữa tiệc có những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, cũng có cả lão đại hắc đạo, càng thể thiếu những cảnh sát đứng đầu trong khu vực, hôm nay mọi người dường như có thỏa thuận ngầm, tạm thời quên thân phận của mình, thành tâm thành ý đóng góp thêm náo nhiệt cho bầu khí trong bữa tiệc cưới này.


      Là ai có mặt mũi lớn như vậy đủ để cho hai bên hắc bạch chung sống hòa bình, đương nhiên cũng chỉ có Viêm Ngưỡng Tu người phụ trách của Thần Lệnh Đặc Câu. Mặc dù mọi người trong công ty tin có người cả gan làm loạn, nhưng tránh cho các nhân vật lớn trong phòng lau súng cướp cò, mọi người dám sơ xuất.


      Trong phòng nghỉ dâu, Y Vịn tình nhìn dâu xinh đẹp, tán thưởng thôi.


      “Tớ rất khẩn trương.” Cuộc đời trải qua rất nhiều nhiệm vụ, cho tới bây giờ chưa từng trải qua khẩn trương và sợ hãi, Ôn Tưởng Huân cảm thấy dường như hô hấp của cũng dừng lại.


      “Cậu chỉ cần nghĩ hôm nay cậu rất đẹp là được rồi.” Tưởng Huân luôn mặc những bộ quần áo thẫm màu, hôm nay mặc váy cưới màu tím nhạt, mang chút phong cách sườn xám Trung Quốc giúp bày ra hết dáng người của dâu, cũng khiến thần bí mê người của Tưởng Huân ra hết.


      “Tớ biết… Tớ thể tin được hôm nay tớ kết hôn cùng ấy phải ? Cậu có biết tớ tới ai , tớ là ông chủ của chúng ta, cậu có biết , ông chủ…..”


      “Cậu bình tĩnh chút.” Y Vịnh tình cười nhìn năng lộn xộn, có thể hiểu được nỗi bất an của dâu mới, “Tớ có dự cảm, cuộc sống hôn nhân của hai người nhất định hạnh phúc mỹ mãn, cho nên cậu cần khẩn trương, hãy dũng cảm đón nhận tương lai rực rỡ của cậu.”


      Đây là lời cổ vũ trong phim truyền hình sao? mặt Tưởng Huân ba vạch đen.


      “Nhưng mà tớ…….” Trong lòng rất băn khoăn, nhưng lại biết băn khoăn cái gì, biết có phải mỗi dâu đều có tâm trạng như ?


      “Cậu và là người giống nhau, thời gian trước đối mặt với vô tình của vận mệnh, phương diện nào đó hai người rất hiểu nhau, thương tiếc cho nhau, cũng vì nguyên nhân này mà vài năm qua hai người luôn ở bên nhau rời, tương lai hai người lại càng khó rời xa, qua đối phương hai người tìm được sinh mệnh hoàn chỉnh, cũng khẳng định giá trị tồn tại của bản thân, xác định bản thân rất cần thiết.”


      đều thân với hai người này, hôm nay nhìn thấy bọn họ thành hôn, khiến Y Vịnh Tình có cảm xúc đặc biệt.


      Lời của bạn tốt khiến khóe miệng Ôn Tưởng Huân giơ lên đường cong đẹp đẽ.


      Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy bị nỗi đơn đè nén trong đôi mắt làm chấn động, từ ánh mắt đó thể rời khỏi ; cũng ở trong gương xem lại bản thân, oán hận vận mệnh biến thành nhi, cho nên cũng đau lòng là người nối nghiệp bất đắc dĩ của công ty lớn.


      được , nhưng đánh mất tâm từ lúc nào biết, chỉ biết là muốn rời khỏi , cho nên dùng trăm phương ngàn kế giữ lại bên cạnh.


      phải có câu sinh mệnh vì mà hoàn chỉnh sao, xem ra câu này sai, đúng là vì có đối phương mà cảm thấy sinh mệnh còn đau lòng vì thiếu mất nữa.


      “Cảm ơn cậu, Vịnh Tình.” Ôn Tưởng Huân lời cảm ơn từ đáy lòng.


      Trước đó luôn oán thán bản thân có người , nhưng thực tế những người xung quanh luôn quan tâm đến , chỉ là lúc đó luôn cố chấp cho rằng chỉ có tình mới hạn phúc, rất ấu trĩ.


      cần cảm ơn tớ, muốn cảm ơn hãy cảm ơn chính cậu, dũng khí của cậu, cả chấp nhất đánh bậy đánh bạ, cậu thắng được hạnh phúc của cậu.” Y Vịnh Tình ngụ ý , “Tớ rất thíc cậu bây giờ, ngụy trang lạnh lùng, ra vẻ kiên cường, rất chân thực, rất đáng .”


      “Cậu cũng biết?” Ôn Tưởng Huân cảm thấy ngoài ý muốn, biết là thể giấu được chị em tốt Vịnh Tình, xem ra bây giờ chỉ có ông chủ túc trí đa mưu của biết chỉ lệnh thôi miên của được giải trừ thôi.


      “Là ai mười lăm phút trước hôn lễ dâu và chú rể được gặp mặt.” cuối còn chưa dứt, bóng dáng cao lớn suất khí của Viêm Ngưỡng Tu xuất ban công.


      Nhìn Viêm Ngưỡng Tu tây trang thẳng thớm, cả người tràn ngập khí phách, Y Vịnh Tình lui ra cửa, trước khi rời còn ý vị thâm trường bỏ lại câu: “Tớ thông báo mọi người hôn lễ bị hoạn, giờ sau tớ vào trang điểm lại cho cậu.”


      Vì sao lại hoãn? Vì sao lại phải trang điểm lại? khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Ôn Tưởng Huân lên nhiều dấu hỏi.


      cảm thấy rất hoàn mỹ rồi.


      kịp chờ để được nhìn dâu rồi.” Viêm Ngưỡng Tu nhìn chớp mắt vào nửa phiến lưng lõa lồ của , bóng loáng cẩn thận, chỉ thuộc về .


      Viêm Ngưỡng Tu kìm lòng được tiến lên ôm từ phía sau, may là hôm nay này danh chính ngôn thuận trở thành vật sở hữu của , nếu sau này còn tiếp tục nhẫn nại, nhất định chết vì chưa thỏa mãn dục vọng, hoặc là chết vì tinh trùng lên não.


      “Tại sao có ai trông , để có cơ hội trộm chạy tới đây?” Ôn Tưởng Huân vui vẻ làm nũng trong lòng , đây chính là chuyện trước kia dám nghĩ.


      phải lén tới, quang minh chính đại tới, hơn nữa ai có bản lĩnh nắm được hành động của ?”


      “Vâng, có bản lĩnh, ai có thể chế trụ , nếu phải lén tại sao lại xuất ở ban công?”


      phải là em giễu cợt chứ?” con ngươi Viêm Ngưỡng Tu nổi lên tầng sương mù, trong ánh mắt mê lỳ tràn ngập nguy hiểm.


      Đúng là biết sống chết, cư nhiên dám khiêu khích , xem ra là lâu lắm bị phạt, cam đoan đêm nay nhất định phải trừng phạt kêu dám.


      “Làm sao em dám cười ?” Ôn Tưởng Huân cong cong khóe miệng, hiển nhiên là nghĩ đằng nẻo, “Này! Hôm nay chúng ta kết hôn, em muốn nghe ba chữ kia.”


      “Ba chữ kia?” biết còn cố hỏi.


      “Ba chữ đó.” cứ nghĩ rằng bản thân vĩnh viễn học làm nũng, hóa ra đây là bản năng của những trong tình , nhìn xem bây giờ làm nũng dễ dàng như thế nào.


      Viêm Ngưỡng Tu nhăn mặt, khuôn mặ từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, miệng đóng lại, được ba chữ muốn nghe.


      thể dúng câu cần em trở thành từ ngữ thương giữa chúng ta sao?” chỉ có thể cầu xin tha thứ.


      Đại ngốc nghếch! Ôn Tưởng Huân dẩu môi, cam lòng, từ xưa đến này con đều muốn người con trai mình công khai ra ngôn ngữ tình .


      “Thôi, trước tiên tha cho .” Dù sao sau này còn rất nhiều cơ hội, trong lòng thêm câu, “Nhưng may mà em cho nên mới ngẫu nhiên giải trừ thôi miên của em.”


      Viêm Ngưỡng Tu nhướn mày, “Thôi miên của em được giải trừ rồi hả?”


      “Ừ, từ lúc với em bốn chữ “ cần em” được giải trừ rồi.” Dù sao hôm nay là ngày kết hôn của bọn họ, dấu diễm cũng có ý tứ gì nữa.


      “Ý của em là, ám chỉ giải trừ thôi miên của em là bốn chữ “ cần em”?” hiểu đầu nghĩ cái gì, chẳng lẽ muốn cần sao.


      luôn , chỉ cần em, có khả năng em, lại mạnh mẽ giữ em lại bên cạnh , đối với em mà có được tình của chuyện thống khổ thế nào? Sau đó em cẩn thận suy nghĩ, nếu như ngày cần em nữa, như vậy có lẽ em được giải thoát rồi, thương em cũng cần em, em có thể giết chết phần tâm tình cưỡng cầu được, cũng cam tâm tình nguyện để em rời .”


      “Nếu như thôi miên của em được giải trừ, em vẫn mất , chẳng lẽ em đau khổ sao?” biết là thiên tài, hay là ngu ngốc nữa.


      “Còn tốt hơn là ngày nào đó nhìn ôm người khác vào lễ đường.”


      Lúc đó vẫn ôm suy nghĩ thành công thành nhân, phong tỏa trí nhớ thuộc về , buông tha việc bắt ở lại, nhưng nghĩ mọi chuyện lại có nhiề chuyển biến như vậy, càng nghĩ lại dùng bốn chữ “ cần em” để tỏ tình.


      Viêm Ngưỡng Tu cười lạnh tiếng, “Em lại dám đặt tiền cược lớn như vậy?”


      “Nếu phải bị tổn thương quá nặng, làm sao em có thể làm như vậy.”


      “Em vòng vèo tính nợ cũ sao?” giọng hỏi, giọng mang mười phần nguy hiểm.


      tức giận sao?” Thẳng thắn được khoan hồng sao? vì lời nhận lỗi thành của mà giận chứ?


      làm sao dám? Nếu em lại thôi miên mình, biết lần này còn có thể cẩn thận giải trừ ám chỉ của em được .” Đầu ngón tay Viêm Ngưỡng Tu đảo quanh phần lưng trần của , “Chỉ là.... thôi miên của em sớm được giải trừ mà em câu nào khiến lo lắng, còn cố ý thôi miên , khiến nghĩ nên đòi lại thế nào đây?”


      có thể so đo hành vi ngu xuẩn làm ra vì thương tâm, nhưng mà có nghĩa độ lượng, Viêm Ngưỡng Tu cúi thấp người, chóp mũi nhàng cọ vào cổ .


      Ôn Tưởng Huân từ trong kính nhìn thấy nụ cười khí phách tà nịnh của , rất quen thuộc với biểu cảm như vậy của .


      , đừng làm bậy, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”


      “Em quên rằng hôn lễ bị hoãn giờ sao? giờ tuy rằng đủ nhưng chúng ta cũng đủ ăn xong món khai vị rồi.” Dứt lời, Viêm Ngưỡng Tu xoay người lại, bá đạo hôn .


      Ôn Tưởng Huân rốt cuộc cũng hiểu được ý của câu ám chỉ trước khi rời của Y Vịnh Tình, xem ra ấy sớm đoán được Viêm Ngưỡng Tu có ý tốt, biết được chuyện kế tiếp mà bọn họ làm. Chính xác là cần trang điểm lại hoặc là trang điểm lần nữa.


      Hết trọn bộ.

      _______________________

      :yoyo14::yoyo14: Ráng hoàn trước năm mới.

      Cảm ơn chị @Hằng Lê hướng dẫn em edit :yoyo40:, cảm ơn @vulinh giúp đỡ và ủng hộ ta trong quá trình edit :yoyo19:

      Cảm ơn @rina93 @Nữ Lâm @linhdiep17 @Sue ú ủng hộ bộ truyện này của ta :yoyo36::yoyo36:
      tiểu Viên Viên, nhoxbina, skiemiao6 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Xoẹt Xoẹt, xé tem :yoyo1: Đọc luôn 2 chương quá :055: uổng công ta khủng bố tinh thần :055:
      Yay, tung hoa, hoan hô, cuối cùng cũng hoàn :th_111: Mèo đáng khen quá, thưởng cho vài nụ hôn nào :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Theo từ đầu truyện đến giờ, cố gắng lắm nha :045: các hố sau cứ thế mà phát huy nhá :064:
      Min Cancel thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phê quá yeahhhhhhhh, hoàn rôi
      Chúc mừng mèo lười của ta hoànboộ đầu tayyy
      Cảm ơn món quà năm mới của nàng :-* Gửi ngàn lụ hôn lồng làn :-*
      p.s Happy new year :-*

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      mặc dù ko NGƯỢC nam 9 nhiều lắm nhưng vẫn đến được kết thuc có hậu vẫn an ui được phần nào........ai trước thì phải khổ thui a........ thanks @Min Cancel tiếp tục đào ho nữa nha..........
      Min Cancelrina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :